1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 157
      157.2
      Editor:❀MạnNhi❀

      muốn ầm ĩ với . . . . . . Nhiều chuyện như vậy cũng cố hết sức làm rồi, cho dù thấy được cũng sao! Nhưng muốn biết, trong khoảnh khắc gặp chuyện may ở trường học, khi cảm thấy hi vọng của bản thân cũng bị hủy diệt trong nháy mắt, Mộ Yến Thần hoàn toàn cảm thấy dễ chịu hơn chút xíu nào! !

      Đau đớn kịch liệt tràn đầy trong lồng ngực, nắm chặt vô lăng, khớp xương cũng nhanh chóng bị chính bóp vỡ.

      Tốc độ của xe rất nhanh, gió gào thét thổi bên tai, bàn tay bé tái nhợt của Lan Khê hơi sợ hãi nắm chặt tay nắm trần xe, trong đôi mắt lên vẻ sợ hãi: ", chậm chút . . . . . ."

      Cảm giác này, khiến nhớ tới ngày sinh nhật 18 tuổi của , trong bầu trời đầy tuyết, va chạm với chiếc xe trước mặt.

      Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần mở to, khi nghe thấy câu mềm mại nhu nhược của trái tim giống như bị thương nặng, đau đớn vô cùng, theo bản năng thả tốc độ xe chậm lại, thương và đau lòng bị đè nén trong lồng ngực lâu như vậy cùng nhau xông ra, ngón tay cũng khẽ run rẩy.

      "Lan Khê, " ánh mắt thâm thúy của mang theo nỗi đau đớn sâu sắc, có hơi đỏ lên, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, môi mỏng tái nhợt nhàng thốt lên tên của , cách lúc lâu mới khàn giọng hỏi, "Nếu như chuyện thi tốt nghiệp trung học này phải là làm. . . . . . Nếu như chưa từng thử làm khó dễ tương lai của em để đổi lại là em ở bên cạnh thêm mấy năm. . . . . . Em có hận như vậy ?"

      Tốc độ xe chậm dần, Lan Khê cũng phản ứng lại, vừa rồi bản thân gọi thất thanh như thế để làm gì vậy.

      Huyết sắc trở về với khuôn mặt nhắn tái nhợt, ánh mắt trong suốt của lóe lên ánh sáng mất hồn, đợi đến phản ứng kịp vấn đề hỏi là gì, đau đớn lạnh lẽo lại dâng lên trong trái tim, trong nháy mắt nhớ lại khi mùa đông vẫn chưa kết thúc, từng phải chịu xúc phạm lạnh đến thấu xương.

      Bờ môi đỏ tươi khe khẽ mấp máy, nức nở "Tôi hận."

      "Mộ Yến Thần, tôi hận chết được."

      Nỗi đau đớn thấu tận tim gan, vẫn nhớ ràng, sớm khắc sâu vào trong xương tủy.

      Đau lòng giống như thủy triều ấm áp, cùng với câu của lan tràn từng đợt đến chỗ Mộ Yến Thần, tràn đầy lồng ngực, ánh mắt thâm thúy của nhìn chằm chằm về phía trước, hoảng hốt cụp xuống, sau đó cười yếu ớt, trong nụ cười mang theo chua xót và đau đớn ngập trời.

      Ngón tay thon dài khẽ run rẩy, nắm chặt tay lái, rồi dừng xe lại ven đường.

      Ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt, tất cả hắc ám đều bị phơi bày, có chỗ trốn tránh.

      "Bây giờ em muốn đâu, làm gì?" Mộ Yến Thần cười yếu ớt, khàn khàn hỏi, đè nén đau nhức tràn ngập trong lòng.

      Ánh mắt Lan Khê Thủy hơi run lên, hơi lơ đễnh, lại nhìn chằm chằm về phía trước mặt rồi : "Rời khỏi . Tôi làm cái gì cũng tốt hết."

      Mộ Yến Thần nghiêng mặt sang, lẳng lặng nhìn .

      ra rất bướng bỉnh, trong tính cách có chút chịu thua và thái độ kiêu ngạo muốn quay đầu lại, ngẫm lại hình như khăng khăng thích như vậy, thích đến mức lạc lối biết đường về, những câu này, lại tổn thương người nghe như vậy.

      Tổn thương người ta như vậy.

      Nụ cười yếu ớt chưa tan , khóe mắt mị hoặc của thoáng lên tia sáng chói mắt, đưa ngón tay ưu nhã đặt lên ổ khóa, rồi mở cửa ra, sau đó khàn giọng : "Được, Em xuống ."

      Thanh kia đến mức thể nghe thấy.

      , ngăn cản em nữa.

      Lan Khê kinh ngạc, ánh mắt rung động nhắm lại, suýt nữa cho rằng đùa.

      Trong xe ngột ngạt, đưa bàn tay ra nhàng vặn mở tay nắm cửa, am thanh vang lên sau đó cửa xe được mở ra, trong nháy mắt nhìn lại, trong lòng quyết tâm, chân bước ra ngoài, cả người đứng dưới ánh mặt trời, đóng cửa xe lại, rồi lùi lại hai bước.

      Ánh mặt trời chiếu xuống làn da trong suốt của , dường như cảm thấy chân thực lại lùi thêm hai bước nữa.

      Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn chăm chú, cùng liếc mắt nhìn nhau, lông mi dài của Lan Khê rũ xuống, lưu luyến gì đến bên cạnh đường cái, đến ngã ba trước mặt, chặn chiếc taxi, sau đó ngồi xuống.

      Nhìn hết tất cả lúc lâu, Mộ Yến Thần cảm thấy cả người đều mệt mỏi, trong thân thể cực kì đau đớn giống như khi bị rút mất cây xương sườn, nhàng nhắm mắt lại, nằm gục tay lái lúc, muốn xoa dịu cảm giác đó.

      Cửa kính xe lại bị gõ .

      Rất ồn ào, thể yên tĩnh phút giây nào.

      Mộ Yến Thần đứng dậy, mở đôi mắt nhuộm chút tia máu, khi đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang lại là Nhiếp Minh Hiên.

      Hạ cửa sổ xe xuống, gương mặt tuấn tú của Nhiếp Minh Hiên lộ ra vẻ cực kì lo lắng, cau mày : "Cậu làm sao vậy? Vừa rồi mình ở trạm xăng dầu trước mặt đổ xăng, thấy Lan Khê xuống từ xe cậu rồi rời , các có chuyện gì vậy? ấy lại làm tổn thương cậu à?"

      Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần quay lại, kéo cửa sổ xe lên.

      "Đừng để ý đến mình. . . . . ." Giọng khàn khàn phát ra từ trong cổ họng của , "Mình ngỉ lúc là tốt rồi. . . . . . Ngươi cần để ý đến mình đâu."

      Những chuyện này, chính bản thân phải nhận lấy, tự mình gánh chịu, ai cũng cần để ý. nghỉ ngơi môt chút sao.

      phải hoãn lại chút, tập trung năng năng lực chống đỡ bản thân, nghĩ phải làm xong tất cả chuyện này, trước đó, cho phép bản thân bị tuyệt tình và lạnh lùng của dọa cho lùi bước, đây là cái giá phải trả khi trước kia làm tổn thương .
      PS (của tác giả =D): Chương sau việc được giải quyết; còn nữa, nam, nữ chính của chúng ta chuẩn bị xa nhau rồi :3

      Hết chương 157

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Hào môn thừa hoan: Mộ thiếu, xin hãy tự trọng! - Mộc Tiểu Ô
      Chương158.1: Cầu xin trong tuyệt vọng

      mực ở trong nhà thầy giám thị mè nheo đến buổi trưa, la hét ầm ĩ đến nổi mọi người người trong tiểu khu chạy đến xem, vợ của thầy giám thị là người phụ nữ vạm vỡ, thấy đối phương chỉ là nhu nhược, thái độ lại càng thêm phách lối hơn .

      Lan Khê bị đuổi ra ngoài, nước mắt chảy đầy mặt, cả người giận đến phát run, cẩn thận nên bị người phụ nữ kia bấm mấy cái để lại dấu cánh tay, dấu vết màu đỏ tím ở da thịt trắng nõn của có hơi đáng sợ.

      Nắng gắt chiếu xuống hai bên đường, dọc theo hai bên vỉa hè.

      Từ sáng đến giờ chưa ăn gì, nên bao tử trống rỗng, ngừng co quắp.

      Lan Khê ôm lấy bụng ngồi chồm hổm xuống đường, mồ hôi rịn ra làm ướt gò má và mấy sợi tóc đó.

      gọi điện thoại cho Kỷ Diêu, hai người hẹn gặp ở tiệm bánh ngọt gần nhà.

      có tác dụng sao?” Kỷ Diêu mắt hồng hồng, nhìn dáng vẻ của như vậy chắc chắn là bị người ta khi dễ rồi, kiên định mở to mắt, cố để mình bật khóc , “Vậy hôm nay cậu đừng về nhà, đừng trở về nơi tồi tàn đó nữa, cậu đến nhà mình !”

      Lan Khê để cái muỗng xuống, ngước mắt lên giọng hỏi: “Bên phía bác trai cũng có chút tin tức nào sao?“

      Kỷ Diêu cứng đờ, sắc mặt rất kỳ lạ, biết muốn hỏi bên phía ba có kết quả gì .

      Cắn môi gật đầu cái, Kỷ Diêu : “ xin lỗi, việc ba mình làm được cũng có giới hạn.“

      Lan Khê lắc đầu, mất hồn, ăn miếng bánh ngọt cuối cùng, giọng : “Mọi người và mình cũng có quan hệ thân thiết gì mấy có thể làm bao nhiêu việc vì mình như thế này, mình còn biết nên trả ơn mọi người ra sao nữa là.”

      Nụ cười ngọt ngào nở rộ khóe miệng của .

      Ánh mắt trong suốt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Lan Khê mở miệng hỏi: “ ra mình cũng biết trước kết quả như thế rồi… Chỉ là mình cam tâm, Kỷ Diêu, mình rất cam lòng.“

      nỗ lực lâu như vậy, nhưng lại thất bại trong gang tấc chỉ trong vòng vài phút.

      “Kỷ Diêu, cám ơn cậu giúp mình “ rũ mắt xuống, giọng đến nổi thể nghe thấy”….. Mình muốn về nhà.”

      Trở về cái cái nơi như Địa ngục đó, mang nổi tuyệt vọng đầy mình, xem xem bước kế tiếp nên làm gì. Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học này cho dù tâm trạng có bi ai hay mừng như điên, nó cũng thuộc về , đều có thể làm bây giờ chỉ có thể là cầu sinh trong tuyệt vọng mà thôi.

      ……….


      biết làm cách nào mà có thể dạo hết thành phố C chỉ trong buổi chiều, khi Lan Khê về đến nhà trời tối, cái dạ dày đau nhói ngừng nhắc nhở , suốt mấy giờ đồng hồ rồi, ở trước cửa Mộ gia, đèn được mở lên rồi.

      Trước cửa có chiếc xe thương vụ đậu, Cố Tử Nghiêu bình tĩnh đứng đợi ở cửa.

      đợi Lan Khê đến gần thấy Cố Tử Nghiêu vào trong nhà, lễ phép cười lấy hành lý, để vào trong cốp sau, sau đó chính là đôi vợ chồng già từ trong nhà bước ra, Mộ MinhThăng mặc quần áo kiển Tôn Trung Sơn, phối với áo choàng dài tới váy của Mạc Như Khanh, trông cao nhã quý phái, Mạc Như Khanh lên xe, ánh mắt của Mộ Minh Thăng nhìn sang bên này.

      Phía xa xa dưới ánh đèn đường là bóng dáng mảnh khảnh nhu nhược, yên tĩnh đứng tại đó.

      Vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Minh Thăng tự nhiên xanh mét, xoay mặt, ý như muốn thấy mặt .

      Cố Tử Nghiêu thấy cảnh đó nên hơi Iúng túng, quay lại cười cười với Đổng trưởng, chạy tới với Lan Khê: “Em ra ngoài mới về hả? em quá bận rộn, cho nên cử đến đưa ba mẹ em ra sân bay, hình như bọn họ muốn đến Maldives du lịch, sau đó thêm vài địa điểm khác nữa, cở ba tháng nữa mới về, trong thời gian chỉ có hai em em ở nhà, tự chăm sóc mình cho tốt. Còn có….. về kỳ thi tốt nghiệp vừa rồi, em cần để ở trong lòng, có rất nhiều đường để tới La Mã, ai thi đậu đại học tương lai bị hủy chứ?”

      Tay để lên bả vai của , đầy thương cảm. Cố Tử Nghiêu cười sáng rỡ: “Lan Khê, cố gắng lên.”

      Người đàn ông này xuất nhiều trong ký ức của , nhưng nếu so với trai của , càng giống trai của hơn.

      Sắc mặt Lan Khê tái nhợt, hít hơi rồi ngước mắt lên giọng hỏi: “Là do ba bọn họ quyết định sao?”

      Cố Tử Nghiêu ngẩn ra, gật đầu: “Hình như là vậy, Ià trai em bảo mua vé máy bay.”

      ra là vậy, Lan Khê hiểu.

      Mắt rủ xuống, tay nắm chặt túi xách, cố nén đau thương vào trong lòng, ngẩng đầu lên : “Em qua được rồi, phiền với ba em tiếng, ông ấy đường cẩn thận, bệnh của ông ấy chưa khỏi hẳn nên du lịch cũng khó, dì Mạc chăm sóc ông ấy cho tốt….Em cũng tự chăm sóc mình tốt.”

      Nhìn vào trong mắt Cố Tử Nghiêu biết rất hiểu chuyện.

      Ảnh cười cười gật đầu: “Được, biết rồi, còn thời gian nữa, trước nha?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 158.2

      Từ xa chạy tới, Cố Tử Nghiêu thay Mộ Minh Thăng mở cửa sau xe ra, sau đó liếc nhìn người phụ nữ cái, mặt đầy thất vọng, rồi rời .

      Kể từ đó, từ biệt nhau nhiều năm.

      . . . . .

      Biến cố xảy ra, là lúc nửa đêm khi cùng em tụ tập.

      Nhiếp Minh Hiên bị đám khốn kiếp ở cục giáo dục và ông già nhà minh giận dữ, thể làm gì khác hơn là gọi mấy người em tới đây tụ tập suốt đêm. Chuyện gì có thể giúp lật lại bản án đều làm hết, nhưng đối với những chuyện tổn hại danh dự của mình ông già nhà làm, mà bộ trưởng bộ giáo dục lại càng lợi hại hơn, con của ông ta và Lan Khê thi cùng trường, cho nên ông nắm chắc rất vụ gian lận, nên người láo chỉ có thể là Lan Khê.

      TMD .

      Mọi người đều phiền não vì chuyện này, ai thoải mái hơn ai được bao nhiêu, nên xúm lại cùng nhau uống rượu giải sầu, uống đến mức khống chế lại được, sau nửa đêm, có hai người ra ngoài nghe điện thoại, quay đầu lại thi sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

      “Hai người sao vậy?” Nhiếp Minh Hiên nhíu mày hỏi ra ngoài chơi mà sắc mặt còn buồn phiền như vậy.

      “Trong cục nhận được án.” Người đó ngước mặt lên, lạnh lùng : “ thầy giáo của trường Nhất Trung thành phố C, ngày nghỉ mở trường luyện thi phạm pháp, nhận hối lộ từ phụ huynh còn sao chép luận văn của người khác, chứng cứ đưa ra cũng rất ràng, ba mình vừa nhận được, chắc sáng mai bắt đầu điều tra.”

      “Bắt đầu điều tra, người này hết đời là cái chắc”

      Huyệt thái dương của Nhiếp Minh Hiên đập thình thịch!
      sắc mặt càng kém hơn.

      “Các cậu chơi tiếp , mình về cục cảnh sát chút.” ta chào mọi người rồi cầm lấy áo.

      “Mẹ kiếp, cậu biết đùa, nửa đêm mà giải tán, muốn cậu phải giải quyết hết số rượu này . . . .” có người ồn ào lên.

      Cười lạnh tiếng: “Uống rượu? Chính các cậu mới là người nực cười, mình mới nhận được tin có vụ án bắt cóc, các cậu đoán xem người bị bắt cóc là ai?”

      Nghe xong câu này, ai dám đoán cả.

      Người nọ tiếp tục cười lạnh: “Là con của cục trưởng.”

      Sau khi nghe xong tấ cả mọi người đều hoảng hồn, rượu bị tiêu nửa.

      Mà người tỉnh táo nhất là Nhiếp Minh Hiên.

      Sắc mặt thoáng chốc trắng bệt, ngước mắt hỏi: “Con cục trưởng có phải tên là Y Đóa ?”

      “Hình như là vậy, sao vậy?”

      Đầu óc Nhiếp Minh Hiên nổ tung.

      Sắc mặt xanh mét, câu trả lời sống động, biết chuyện gì xảy ra rồi, cầm điện thoại lên, thèm chào tiếng nhanh chóng ra ngoài, suýt nữa bấm sai số, ngang qua hai người bảo vệ canh cửa.

      Gọi thêm cuộc nữa mới có người nhận.

      “Sao?”

      “Yên Thần rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”

      “. . . . . . . . Cái gì?”

      “Cậu đừng có giả vờ, đừng tưởng mình biết cậu làm gì!” Nhiếp Minh Hiên gấp đến độ hét lên, “Câu muốn giúp Lan Khê mình phả đối, nhưng cậu thể làm những chuyện phạm pháp như vậy? nếu xảy ra chuyện ngay cả mình cũng thể bảo vệ cậu được!”

      Cách làn sóng điện thoại, sắc mặt Mộ Yến Thần lạnh lùng, ngón tay thon dài sửa sang lại cổ áo: “Ngày mai, chờ đến lúc nhận được kết quả hãy gọi lại cho mình, nghỉ ngơi cho tốt , mình quấy rầy cậu nữa.”

      “Này, Yến Thần, Yến Thần?!!” điện thoại bị ngắt.

      Nhiếp Minh Hiên càng xác định, sắp điên rồi, hoàn toàn điên rồi.

      Gọi lại lần nữa cậu ta tắt nguồn mất rồi

      . . . . . .

      Tiếng giày da nện xuống đất những thanh lạnh lẽo, ánh đèn ảm dạm, cánh cửa rỉ sét mở ra, bóng dang cao to mạnh mẽ, rắn rỏi vào, mang theo sát khí đầy người, bao trùm lấy khí cả tầng hầm.

      Y Đóa nằm cái bàn gỗ bị mốc, khóc đến độ thở nổi.

      bóng người đứng ngược sáng, yên tĩnh, đầy sát khi lẳng lặng ngồi ở phía đối diện đưa mắt nhìn ta.

      Từ lúc bị bắt tới đây, cho đến tận bây giờ, chỉ với ta đúng hai câu

      Câu thứ nhất: “Nhận ra tôi ?”

      Câu thứ hai: “Thử lại những việc xảy ra ngày hôm đó xem, hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Y Đóa nhận ra .

      Khóc tức tưởi cố đè nén sợ hãi vào trong lòng, gào thét ba ta nhất định tìm được ta, ta biết ta là ai, đợi đến sau khi ra ngoài ta chỉ tội , nhất định bị ăn cơm tù!

      Yến Mộ Thần lẳng lặng nhìn ta hồi, nhìn trong mắt ta đầy nỗi sợ hãi.

      Đặt cái đồng hồ báo thức lên bàn, hẹn sau giờ reng lên.

      có biết đời này còn có cách gọi là hủy xác ?” Ngón tay thon dài khẽ chạm vào hàng lông mày, ánh mắt mê hoặc chuyển động, thấp giọng hỏi.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 159.1: Được ông trời chiếu cố



      Vuốt vuốt cái chìa khóa ở trong lòng bàn tay mấy cái rồi ném nó , cái chìa khóa đó bay theo hình vòng cung rồi rơi vào trong cái bình , chất lỏng trong suốt tràn ra, chưa đầy ba giây, cái chìa khóa nhanh chóng bị tan ra, biến mất chút dấu vết.

      Mặt của Y Đóa xanh mét.

      từng học qua môn hóa học, nên biết chất lỏng đó là gì.

      Mộ Yến Thần khẽ đẩy cái đồng hồ báo thức sang, mặt lạnh xuống, giọng : " tiếng. . . . . ."

      Kim chỉ giây tích tắc tích tắc chuyển động, ở trong bầu khí yên tĩnh như thế này, thời gian dường như lại càng trôi qua nhanh hơn bình thường.

      xong liền đứng dậy, lạnh lùng xoay người ra cửa.

      Cửa sắt "két" tiếng rồi khóa lại, đèn ở bên trong cũng đột ngột tắt mất,
      bóng tối kéo đến, ánh sáng duy nhất còn sót lại là thứ ánh sáng màu xanh được phát ra từ chiếc đồng hồ để bàn, thanh kim chỉ giây quay càng lúc càng lớn, vang to hơn trước, cứ mỗi mười lăm phút reng lên lần, phá tan bầu khí yên tĩnh ở nơi này, làm cho người ta khỏi cảm thấy sợ!

      Y Đóa bị cảnh tượng ngừng tái diễn này làm cho phát hoảng, tinh thần càng lúc càng bấn loạn, tay nắm chặt mái tóc, vùi mặt vào mặt bàn, run lẩy bẩy y như cái cây khô héo.

      Đợi đến giây cuối cùng, kim chỉ giây và kim chỉ giờ chỉ trùng chỗ đồng hồ báo thức điên cuồng kêu lên, thanh chói tai tràn ngập cả căn phòng tối đen, lên cái màn hình màu xanh lúc sáng lúc tối, giống cảnh trong bộ phim The Ring, thanh đó cứ vang vang lại chịu dừng lại.

      Y Đóa hoàn toàn sụp đổ mất rồi.

      ta giàn giụa nước mắt, cầm đồng hồ báo thức lên ném , nhưng ném thế nào nó cũng chịu bể! bịt hai tai lại ngừng gào thét trong bóng đêm: “Mày đáng bị như vậy!! Chuyện này liên quan gì đến tao, tất cả là tại mày! Tại mày cướp bạn trai của tao, mày là đồ tiện nhân, mày dựa vào cái gì mà dám cướp bạn trai của tao!! Tao muốn hủy hoại đời mày, mày có chết tao cũng chưa thấy hả giận! Đây chính là báo ứng của mày!!”

      Ngực ta rất đau, chỉ có gào thét mới làm cho ta sảng khoái, ta vừa khóc vừa cười : “Mấy người nhìn , rốt cuộc tôi cũng hủy hoại được cuộc đời của nó… Tôi chỉ dùng có cục giấy nho có thể làm cho nó muốn sống được muốn chết cũng xong! Mộ Lan Khê, cái con tiện nhân này có tài cán gì chứ! Mày có cái gì để tranh với tao chứ!!! … Ha ha…”

      Cách cái màn hình theo dõi, nghe những lời ghi gần như phát rồ của ta, sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống.

      Hai tay nắm chặt lại, khớp xương bị nắm đến trắng bệch, lòng đau đớn thôi.

      -- Đây vốn chỉ là suy đoán của mà thôi, nếu được ăn cả ngã về , từ khi nghe thấy câu hoang đường mà bên phía cục giáo dục lại chắc chắn cho là bắt đầu hoài nghi, nghĩ tới kết quả lại như thế này.

      Nhưng cái này có xá gì?

      Người thương nhất, bởi vì những nguyên nhân hoang đường như thế này, mà vô duyện vô cớ phải gặp tai họa.

      Đứa con này những ngu ngốc mà còn ác độc, rất đáng chết.

      Vốn định thả ta , nhưng cam lòng, hai mắt của thoáng qua tia sáng lạnh, tắt đoạn ghi vừa rồi, tắt luôn màn hình theo dõi, lạnh lùng đứng dậy rời .

      Cứ để ta tiếp tục bị giam ở đó.

      Rạng sáng, thành phố C được bao phủ bởi gian yên tĩnh và thanh bình, ai biết được những chuyện xảy ra trong căn phòng tối tăm này, nhưng khi mặt trời lên cao, tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn…

      Lan Khê ngủ giấc thẳng đến chiều mới thức dậy.

      Khi tỉnh lại, ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, màu chói lóa.

      Gối nằm của bị ướt, chắc tại tối hôm qua khóc mới làm nó ướt. Lúc về nhà cũng là lúc ba và Mạc Như Khanh rời , ở trong nhà trừ Trương tẩu ra chỉ còn có mình , mình ăn cơm, tắm rửa, xem ti vi, xem mệt tự mình ngủ, Mộ gia lớn như thế này lại chỉ có mình . Nhà của bây giờ chỉ còn lại mình thôi.

      Ngớ ra hồi, liền rời giường rửa mặt, thay quần áo ngủ rồi xuống lầu.

      Nhưng lại ngờ tới Mộ Yến Thần lại trở về nhà.

      khuôn mặt trắng nõn, nhắn của Lan Khê đầy vẻ đề phòng, tuy thể ràng nhưng vẫn có thể thấy được. Trương tẩu ở trong phòng ăn bố trí bát đũa xong xuôi, thấy Mộ Yến Thần cởi áo khoác để lên ghế sofa rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi liền : “Thiếu gia, cậu tăng ca suốt đêm chắc mệt lắm rồi, mau ăn cơm … A tiểu thư, cũng thức rồi hả?”

      Mộ Yến Thần mở mắt ra, trong mắt đầy mỏi mệt, khuôn mặt tuấn tú tỏa ra lạnh lùng, thèm nhìn đến , đứng dậy đến phòng ăn.

      Tránh cũng tránh khỏi, nên Lan Khê rũ mắt xuống ăn cơm chung với .

      “Đúng rồi thiếu gia, lão gia và phu nhân vừa gọi điện thoại về báo, hai người đó đến nơi rồi, hai người cần lo lắng.” Trương tẩu .

      Mộ Yến Thần nhàn nhạt “Ừ” tiếng, khẽ: “Phiền dì sang phòng khách lấy giúp tôi sấp văn kiện mang qua đây.”

      Trương tẩu ngẩn ra: “Dạ, dạ!”
      Last edited: 11/9/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 159.2
      Lúc cầm túi xách của lên, trừ máy tính ra Trương tẩu còn thấy tập văn kiện, cái bao nhựa của văn kiện có viết tên, bà nheo mắt lại nhìn, khỏi ngạc nhiên, muốn mở văn kiện ra xem nhưng lại dám, bà khiếp sợ đem văn kiện đưa cho Mộ Yến Thần: "Có phải cái này ạ?"
      Mộ Yến Thần nhận lấy, con mắt sắc trong sáng như thường, gật đầu cái: "Phải, dì xuống nghỉ ngơi trước , lát nửa tôi dọn dẹp chỗ này, có chuyện gì tôi gọi dì."
      Chẳng lẽ hai người hòa nhau rồi ư, Trương tẩu kinh hồn bạt vía , nhưng vẫn là gật đầu, cười tươi như hoa: "Dạ dạ."
      Lan Khê uống canh, ánh mắt trầm tĩnh như nước, nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt của , rồi thu mắt lại.
      —— ta còn ở đây giả vờ cái gì chứ? Đầu tiên là phá hư kỳ thi tốt nghiệp trung học, sau đó bắt ba mẹ du lịch nước ngoài thời gian dài, trong nhà cũng chỉ còn có hai người bọn họ, ta muốn làm cái gì sao ko làm ? Dù sao bây giờ cũng cố nơi nào để . Muốn tránh cũng tránh khỏi ta.

      là buồn cười.

      ràng trước kia ta cho biết, nên ngây ngây thơ, đừng tưởng rằng rằng ta , bây giờ hiểu rồi, thế nhưng tại sao ta lại chịu buông tay? Chẳng lẽ ta lại cảm thấy cùng em gài ruột thịt làm việc mờ ám rất kích thích sao?

      Khuôn mặt nhắn của trắng bệt, ra lệnh cho bản thân mình nên như vậy.

      Cách nhau khoảng nửa thước, tập văn kiện đẩy tới trước mặt

      “Xem .” nhàn nhạt ra lệnh.

      Lan Khê vốn muốn để ý, nhưng vẫn cầm mãi chẳng chịu buông, nên đành lạnh lùng nhận lấy xem, chỉ nhìn mấy cái chữ viết văn kiện lông mày lại giựt giựt, lấy hết dũng khí mở ra nhìn, chỉ vai tờ giấy thanh minh đơn giản, nhưng từng câu từng chữ cứ như kim đâm vào trong tim , có thể hiểu những câu đó có nghĩa là gì, nhưng lại hiểu tại sao việc này làm sao có thể xảy ra.

      Lấy khăn ăn lau chùi ngón tay thon dài, ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, giọng trầm thấp từ tính vang lên: "Thời gian thi cũng qua nên thể để em thi lại mình, chỉ có thể chấm phân nữa bài thi của em, rồi cho điểm. Em có thể nghỉ ngơi trong khoảng thời gian đợi đến khi báo chí công bố kết quả, nếu như cần giúp gì cứ — Chỉ là, em nhất định phải xác định mục tiêu, chỉ cần đủ điểm, căn bản những trường khác cần nghĩ tới, đúng ?"

      Ah ngước mắt ngắm , ánh mắt giống như hồ nước.

      Hơi thở mạnh mẽ tản ra khắp phòng khách, từ từ bao phủ lấy .

      Bỏ khăn ăn xuống thu ánh mắt lại, : "Trước cứ như vậy , no rồi " dọn đĩa dồ ăn, bưng vào trong phòng bếp.

      Lan Khê bị chấn động ngồi yên tại chỗ, lâu cũng thể hoàn hồn được.

      chớp mắt, cho là mình thấy được đầm rồng hang hổ.

      Đợi đến khi bàn ăn chỉ còn mình ngồi ăn cho xong số thức ăn còn lại, tinh thần Lan Khê mới trở lại bình thường mong đợigì hơn, cầm sấp văn kiện chạy lên lầu, trái tim của đập "Thình thịch thình thịch", chạy tới cửa phòng của Mộ yến Thần, do dự hồi lâu, mới dám gõ cửa.

      “Vào ”. Bên trong phát lên giọng khàn khàn.

      Lan Khê mở cửa, liền nhìn thấy cảnh tựa vào ghế xoay xoa mi tâm, bộ dạng nghĩ ngợi giống như tháo xuống được bộ gánh nặng, màn hình máy vi tính màu đen ở trước mặt, tấm màng bay tới bay lui, dường như nó được đụng tới lâu lắm rồi.

      “Tôi muốn hỏi câu nữa, tập văn kiện này rốt cuộc là sao vậy?" Lan Khê kiềm nén khó hiểu trong lòng, mở miệng .

      “Em xem hiểu?" cau mày, mắt cũng thèm ngước lên, tiếp tục khàn giọng .

      “Tôi xem hiểu.” Khuôn mặt nhắh điểm lệ của đỏ lên, chịu nổi kích động, nhưng vẫn còn chút lý trí, "Nhưng tại sao lại có thể xử lý như vậy? Sao bọn họ lại đột ngột thay đổi tin mấy cái chứng cứ và lời khai lúc trước nữa? Cho dù đây là phán quyết cuối cùng cũng phải có lý do chứ, tại sao lại lời giải thích nào hết vậy.”

      --- Muốn giải thích cái gì đây?

      Kết quả xử lý của cục trưởng bộ giáo dục cũng tự phản ảnh lên đĩều đó rồi, chỉ cần lật lại bản án bên phía ông thầy giám thị, cấp có lý do chính đáng để cho rằng các văn bản dó cũng có thể là gỉa, cần gì phải có lý do? Có số việc em muốn nó đen đen, muốn nó trắng cũng chưa chắc là thể.

      Rạng sáng ngày hôm qua, chỉ làm có hai việc. Việc thứ nhất là gởi đạn ghi cho cục trưởng, việc thứ hai là gọi điện thoại nhắc nhở ông thầy giáo kia, điều kiện để ông ta khiéu nại nữa là gì.

      Hai phe hòa hoản lại, có bao nhiêu người nhìn ra này? Ai cũng cho là việc này liên quan đến mìhh, vậy ai mới là người chỉ tay năm ngón xử lý việc này?

      lắm…..” ngoắc ngoắc khóe miệng, lạnh lùng nhưng giấu nổi chua xót. "Nhưng chúc mừng em, có lẽ em được thi, chắc là do ông trời chiếu cố em. Có đúng vậy ?”

      Ánh mắt của Lan Khê mơ màn, chợt nhớ tới ra chính là người gây ra chuyện này lo lắng trong mắt liền mất , nhìn gật đầu : "Cũng thấy tiếc giùm , tính toán của gặp bị nhằm rồi, thỉnh thoảng ông trời cũng quan tâm đến tôi, để tôi gặp những chuyện tệ hại nhất.”

      Cảnh ngộ của bây giờ là tệ lắm rồi, cũng có thể cơ hội lần này, là để cho chết sống lại.
      Last edited: 13/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :