Chương 155.1: Đừng có đạo lý với tôi.
Edit: Rei
Bàn giao xong tất cả mọi việc, lái xe ra ngoài.
Bánh xe cán ngang vũng nước, làm cho bọt nước bắn lên tung tóe! !
Dưới bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng đầy nặng nề của Mộ Yến Thần lắng đọng rồi sáng lên, chuyển tay lái, hướng vào khoảng điên cuồng chạy!
***
Khi Lan Khê tỉnh lại, là nửa đêm.
mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, cố nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi trước khi ngất , hồi lâu sau mới tỉnh ngộ, ra đây là phòng của mình, tay còn có cái nhiệt kế, chớp chớp mắt, liền thấy cái đầu bù xù ngủ cạnh giường của .
Tay có chút đau, đó còn dán miếng gạc, miếng gạc vẫn còn dính ít máu.
Lan Khê kinh ngạc, giờ tay còn lại lên sờ sờ, cái đầu kia bỗng nhúc nhích.
Kỷ Diêu tỉnh lại, lau lau nước miếng.
Bốn mắt chạm nhau, trong nháy mắt trái tim giống như bị kim đâm vào, đau đến mức có thể cảm nhận được nó, kỷ Diêu cắn môi nhẫn nhịn chua xót tràn lên hốc mắt, nở ra nụ cười khó coi: "Tỉnh rồi?"
Cánh môi Lan Khê hơi khô, dừng chút mới được: "Cậu tới nhà mình làm gì?"
Dụi dụi mắt, kỷ Diêu cởi giày ra bò lên giường: "Mình cọ giường, cậu xít qua bên kia , mau!"
Lan Khê có chút kinh ngạc, thấy ấy vén chăn lên chui vào, nhịn được liền đứng dậy nhường chỗ cho ấy, nhưng khi đứng lên mới thấy có chút choáng váng, để lại đau đớn cùng chua xót trong lồng ngực, trong nháy mắt lại ửng lên , từ trái tim truyền đến tứ chi, tay khẽ run , lúc ngồi dậy liền cảm thấy trời đất như quay cuồng
Kỉ Diêu đắp chân lên người,nghiêng đầu nhìn thấy như vật liền kinh ngạc,trong lòng vửa đau vừa xót.
“ Lan Khê,chuyện của cậu mình biết hết rồi,lúc ở trường mình nghe những bạn học khác rồi,chuyện này rất huyên náo,cậu định làm như thế nào ? Cha mẹ cậu để mặc câu sao ?” Kỷ Diệu kiềm nén tâm tình nghiêm túc hỏi.
Nằm nỏi nữa nên ngồi dậy ôm đầu gối.Lan Khê ngước mắt lên,ánh mắt thoáng qua vẻ mờ mịt.
“Buổi chiều lúc mình về,ba với mình,từ đây về sao ông coi như có đứa con này,mình cần gọi ông ấy là ba nữa” nhàng
Kỉ Diệu trợn tròn hai mắt,nhưng chỉ chóc lát sao chỉnh lại tâm tình,đặt lên bàn tay ấy “Mẹ kiếp,cậu bị ngu ngốc à,đó là cha ruột của cậu,cậu củng phải là được nhặt về,ông ấy như vậy là do nhất thời lẫy thôi,cậu hiểu hả”
Đôi mắt Lan Khê sóng sánh nước,lóe ra,trong lòng rất đau.
ra củng biết đó có thể là lẫy,nhưng lúc nghe được những lời như vậy, có cảm thấy như là mình được nhặt về vậy,cho nên xứng được thương.
“Lan Khê mình đến đây giúp cậu giải quyết vấn đề có được ?” KỶ Diêu khô khốc ,,nắm chặt tay lấy tay của “Ngày mai hai chúng mình tìm thấy giám thị để cho ràng,ba mình mặc dù chỉ là Quan nhưng dầu gì củng được vài lời,mình nhờ ông ấy nhờ các mối quan hệ để giúp cậu,cả nhà mình nhất định cố hết sức để giúp cậu”
Cậu ấy nắm chặt tay làm hơi đau
Lan Khê nghe xong những lời này trong lòng vô cùng chua xót,rất muốn cầm lấy bàn tay ấy “Được”, muốn như vậy mà chịu oan uổng.Nhưng có câu cứ chôn giấu trogn lòng mãi, biết phải như thế nào với Kĩ Diệu,chuyện này tah65t ra đều la do bàn tay của người đan ông từng bày ra,vì cái lý do hoang đường và biến thái như vậy, ta liền đem đời ra để đùa giỡn,tự tay bẻ gãy hai tay ,bắt đau đớn tuyệt vọng như thế nào.
hận ta,hận vô cùng
giọt nước mắt nòng bỏng chảy xuống gò má ,khuôn mặt nhắn tái nhợt lộ ra kiên định,Lan Khê cảm kích nhìn ,gật đầu đáp ứng, biết phí công,nhưng muốn thử lần trước khi chết.
đêm khuya,hai nữ sinh ở chiếc giường hẹp,nhưng ấm áp ôm chặc lấy nhau mà ngủ.
Vừa nhắm mắt thấy toàn cảnh tượng hoang vu,hai các đều biệt đây là chuyện hoang đường,bằng vào thực lực cảu hai có thay đổi được cái gì.Kỷ Diêu củng biệt nữa.
chỉ muốn ấy qua được đêm nay, chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
“Cậu thấy đề thi năm nay có khó ” mơ mơ màng màng chuyện với Kỷ Diêu
“……có chút”
“Có chút sao,nhưng mình đều gặp qua hết rồi “
“Cậu gặp qua” Kỷ Diêu cả kinh ngồi dậy
Lan Khê nhàng kéo tay ấy,đểu ấy nằm lại gối,giọng mềm mại “ phải nguyên đề bài,chỉ tương tự thôi,mấy bài tập mình làm trong sách Thượng Đô đều có hết,mình nhớ rất …….nếu mình có thể thi tiếp mình nhất định làm bài tốt”
Kỷ Diêu lấy tay chống lên đầu,trogn lòng chua xót “Ừ”
Đưa tay tới ôm thấy hông của ,chôn đầu mình vào cổ của ,Kỷ Diêu buồn bực :Lan Khê mình cậu”
Lan Khê cảm thấy nghẹt thở,mùa hè nóng bức mà còn ôm nhau như thế này rất nóng, ở trong bóng tối nhìn lên trần nhà,cắn môi giọng :Cậu tránh ra ,mình phải đồng tính luyến ái”
Dụi dụi nước mắt,Kĩ Diêu lật người lại,nghẹn ngào câu “Chúc mừng cậu,mình củng phải”
Lan Khê nhịn được liền bật cười,trong ánh mắt tràn đầy xúc động,chủ động đưa tay ôm lấy ấy “Để mình xem xem cái chổ luyến ái nữa mùa của cậu….” hồi lâu sao mới mơ hồ “Kỷ Diêu sao cậu lại bằng phẳng như vậy?cậu là vương tử bánh bao đấy”
Trong nháy mắt,Kỷ Diêu ngẹn đỏ cả mặt tuôn ra câu “Mẹ kiếp,cậu sờ vào lưng đấy,Mộ Lan Khê ngươi mà thêm câu vương tử bánh bao nữa là lão tử đánh cho người chết”
lần nữa Lan Khê nhịn được liến phá lên cười,mím môi lại,khóe miệng nở ra nụ cười sáng chói ngọt ngào,hào tan vào đêm lạnh.
nhàng dán lên lưng Kỷ Diêu,ôm lấy từ phái sau
cảm ơn cậu Bạn dấu.
Last edited by a moderator: 3/9/14