1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 155.1: Đừng có đạo lý với tôi.

      Edit: Rei

      Bàn giao xong tất cả mọi việc, lái xe ra ngoài.

      Bánh xe cán ngang vũng nước, làm cho bọt nước bắn lên tung tóe! !

      Dưới bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng đầy nặng nề của Mộ Yến Thần lắng đọng rồi sáng lên, chuyển tay lái, hướng vào khoảng điên cuồng chạy!

      ***

      Khi Lan Khê tỉnh lại, là nửa đêm.

      mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, cố nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi trước khi ngất , hồi lâu sau mới tỉnh ngộ, ra đây là phòng của mình, tay còn có cái nhiệt kế, chớp chớp mắt, liền thấy cái đầu bù xù ngủ cạnh giường của .

      Tay có chút đau, đó còn dán miếng gạc, miếng gạc vẫn còn dính ít máu.

      Lan Khê kinh ngạc, giờ tay còn lại lên sờ sờ, cái đầu kia bỗng nhúc nhích.

      Kỷ Diêu tỉnh lại, lau lau nước miếng.

      Bốn mắt chạm nhau, trong nháy mắt trái tim giống như bị kim đâm vào, đau đến mức có thể cảm nhận được nó, kỷ Diêu cắn môi nhẫn nhịn chua xót tràn lên hốc mắt, nở ra nụ cười khó coi: "Tỉnh rồi?"

      Cánh môi Lan Khê hơi khô, dừng chút mới được: "Cậu tới nhà mình làm gì?"

      Dụi dụi mắt, kỷ Diêu cởi giày ra bò lên giường: "Mình cọ giường, cậu xít qua bên kia , mau!"

      Lan Khê có chút kinh ngạc, thấy ấy vén chăn lên chui vào, nhịn được liền đứng dậy nhường chỗ cho ấy, nhưng khi đứng lên mới thấy có chút choáng váng, để lại đau đớn cùng chua xót trong lồng ngực, trong nháy mắt lại ửng lên , từ trái tim truyền đến tứ chi, tay khẽ run , lúc ngồi dậy liền cảm thấy trời đất như quay cuồng
      Kỉ Diêu đắp chân lên người,nghiêng đầu nhìn thấy như vật liền kinh ngạc,trong lòng vửa đau vừa xót.
      Lan Khê,chuyện của cậu mình biết hết rồi,lúc ở trường mình nghe những bạn học khác rồi,chuyện này rất huyên náo,cậu định làm như thế nào ? Cha mẹ cậu để mặc câu sao ?” Kỷ Diệu kiềm nén tâm tình nghiêm túc hỏi.
      Nằm nỏi nữa nên ngồi dậy ôm đầu gối.Lan Khê ngước mắt lên,ánh mắt thoáng qua vẻ mờ mịt.
      “Buổi chiều lúc mình về,ba với mình,từ đây về sao ông coi như có đứa con này,mình cần gọi ông ấy là ba nữa” nhàng
      Kỉ Diệu trợn tròn hai mắt,nhưng chỉ chóc lát sao chỉnh lại tâm tình,đặt lên bàn tay ấy “Mẹ kiếp,cậu bị ngu ngốc à,đó là cha ruột của cậu,cậu củng phải là được nhặt về,ông ấy như vậy là do nhất thời lẫy thôi,cậu hiểu hả”
      Đôi mắt Lan Khê sóng sánh nước,lóe ra,trong lòng rất đau.
      ra củng biết đó có thể là lẫy,nhưng lúc nghe được những lời như vậy, có cảm thấy như là mình được nhặt về vậy,cho nên xứng được thương.
      “Lan Khê mình đến đây giúp cậu giải quyết vấn đề có được ?” KỶ Diêu khô khốc ,,nắm chặt tay lấy tay của “Ngày mai hai chúng mình tìm thấy giám thị để cho ràng,ba mình mặc dù chỉ là Quan nhưng dầu gì củng được vài lời,mình nhờ ông ấy nhờ các mối quan hệ để giúp cậu,cả nhà mình nhất định cố hết sức để giúp cậu”
      Cậu ấy nắm chặt tay làm hơi đau
      Lan Khê nghe xong những lời này trong lòng vô cùng chua xót,rất muốn cầm lấy bàn tay ấy “Được”, muốn như vậy mà chịu oan uổng.Nhưng có câu cứ chôn giấu trogn lòng mãi, biết phải như thế nào với Kĩ Diệu,chuyện này tah65t ra đều la do bàn tay của người đan ông từng bày ra,vì cái lý do hoang đường và biến thái như vậy, ta liền đem đời ra để đùa giỡn,tự tay bẻ gãy hai tay ,bắt đau đớn tuyệt vọng như thế nào.
      hận ta,hận vô cùng
      giọt nước mắt nòng bỏng chảy xuống gò má ,khuôn mặt nhắn tái nhợt lộ ra kiên định,Lan Khê cảm kích nhìn ,gật đầu đáp ứng, biết phí công,nhưng muốn thử lần trước khi chết.
      đêm khuya,hai nữ sinh ở chiếc giường hẹp,nhưng ấm áp ôm chặc lấy nhau mà ngủ.
      Vừa nhắm mắt thấy toàn cảnh tượng hoang vu,hai các đều biệt đây là chuyện hoang đường,bằng vào thực lực cảu hai có thay đổi được cái gì.Kỷ Diêu củng biệt nữa.
      chỉ muốn ấy qua được đêm nay, chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
      “Cậu thấy đề thi năm nay có khó mơ mơ màng màng chuyện với Kỷ Diêu
      “……có chút”
      “Có chút sao,nhưng mình đều gặp qua hết rồi “
      “Cậu gặp qua” Kỷ Diêu cả kinh ngồi dậy
      Lan Khê nhàng kéo tay ấy,đểu ấy nằm lại gối,giọng mềm mại phải nguyên đề bài,chỉ tương tự thôi,mấy bài tập mình làm trong sách Thượng Đô đều có hết,mình nhớ rất …….nếu mình có thể thi tiếp mình nhất định làm bài tốt”
      Kỷ Diêu lấy tay chống lên đầu,trogn lòng chua xót “Ừ”
      Đưa tay tới ôm thấy hông của ,chôn đầu mình vào cổ của ,Kỷ Diêu buồn bực :Lan Khê mình cậu”
      Lan Khê cảm thấy nghẹt thở,mùa hè nóng bức mà còn ôm nhau như thế này rất nóng, ở trong bóng tối nhìn lên trần nhà,cắn môi giọng :Cậu tránh ra ,mình phải đồng tính luyến ái”
      Dụi dụi nước mắt,Kĩ Diêu lật người lại,nghẹn ngào câu “Chúc mừng cậu,mình củng phải”
      Lan Khê nhịn được liền bật cười,trong ánh mắt tràn đầy xúc động,chủ động đưa tay ôm lấy ấy “Để mình xem xem cái chổ luyến ái nữa mùa của cậu….” hồi lâu sao mới mơ hồ “Kỷ Diêu sao cậu lại bằng phẳng như vậy?cậu là vương tử bánh bao đấy”
      Trong nháy mắt,Kỷ Diêu ngẹn đỏ cả mặt tuôn ra câu “Mẹ kiếp,cậu sờ vào lưng đấy,Mộ Lan Khê ngươi mà thêm câu vương tử bánh bao nữa là lão tử đánh cho người chết”
      lần nữa Lan Khê nhịn được liến phá lên cười,mím môi lại,khóe miệng nở ra nụ cười sáng chói ngọt ngào,hào tan vào đêm lạnh.
      nhàng dán lên lưng Kỷ Diêu,ôm lấy từ phái sau


      cảm ơn cậu Bạn dấu.
      Last edited by a moderator: 3/9/14

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 1552

      Edit: Rei

      Mùa hè ở trong cái sân , bong đêm đầy mê ly, hai bên chuyện cái bàn gỗ hơn nửa tiếng rồi.

      Sắc mặt của thầy giám thị tái xanh rất đáng sợ, cầm ly trà lấy làm xấu hổ : “Dàn xếp? Lúc nó gian lận nên nghĩ đến hậu quả, chẳng lẽ cậu muốn tôi phải mắt nhắm mắt mở? Sao nó nghĩ đến hậu quả về sau?”

      “Ông xác định là do em ấy làm?” Giọng của tỏa ra lạnh lung, trầm tĩnh ràng từng chữ: “Nếu như là bí mật mang theo, người tài năng như em ấy để bị bắt, nếu như là có người bí mật mang theo sau đó ném cho em ấy? phải khả năng này cũng có thể xảy ra?”

      Thầy giám thị nhếch mày: “Tất cả những gì cậu cũng chỉ là có thể…”

      “Nếu như khả năng này là —“Mộ Yến Thần cắt ngang lời ông ta, trong ánh mắt lộ ra đầy sát khí, môi mỏng lạnh lung nhấn từng chữ, “ phải là ông hủy hoại tương lai của người khác hay sao?”

      Thầy giám thị thoáng chốc cứng họng: “……………..”

      “Người gian lận nhât định cảm thấy chột dạ phải thưa thầy?” dùng kính ngữ để , ánh mắt lạnh lung.

      “Em tôi có qua câu nào mà ông cho là nó chột dạ ? Em ấy có từng thừa nhận câu nào, dù chỉ là câu – Chuyện này là do em ấy làm ?”

      Thầy giám thị dùng sức siết chắt làm cho ly trà trong tay vỡ ra.

      Xanh mặt, ông ta kiềm chế tức giận, chậm rãi : “Vậy đây là cái gì? Báo cáo tôi cũng giao rồi, phía cũng xác định là nó gian lận, cậu có chứng minh nó trong sạch sao?”

      Nụ cười càn rở, nở ra khóe miệng.

      “Ngay cả pháp luật cũng biết nếu đủ chứng cớ thể bắt người, các người đúng là thà giết lầm 3000 lần cũng muốn bỏ qua lần”. Mộ Yến Thần cười lạnh, từ từ .

      Đầu óc thầy giám thị ông ông, lần nữa xấu hổ đứng lên: “Được rồi, đến đây thôi, trễ thế này tôi còn phải nghỉ ngơi, cậu về , chuyện này tôi làm chủ được nữa rồi, cậu .”

      Lời của ông ta còn mạch lạc như trước nữa, nước trong ly trà lạnh mà còn rót vào miệng.

      Mộ Yến Thần lạnh lùng đưa mắt nhìn ông ta hồi lâu, đột nhiên mở miệng : “ ra nếu như chuyện này đột nhiên được lật lại bản án chứng minh được là bắt nhầm, vậy trách nhiệm lớn nhất thuộc về giám thị, ông thân là giám thị, phải chịu trách nhiệm lớn nhất, phải sao?”

      Thầy giám thị hớp hớp trà nghe vậy liện bị sặc, sắc mặt khó coi nghẹn đến cực hạn.

      Càng cười lạnh hơn, Mộ Yến Thần ưu nhã mà lạnh lùng giơ hai chân ra, gật đầu cái: “Tôi hiểu rồi”

      Bóng đêm lạnh dần, dáng người cao ngất của đứng dậy ra bên ngoài, thèm để ý đến tình hình của người đằng sau tí nào, mà bây giờ hiểu, có số việc cách nào đạo lý được. Vậy tốn công nhiều nữa.

      ………………

      Sáng sớm ở Mộ gia, Mạc Như Khanh có chút khiếp sợ nhìn hai tấm vé máy bay ở trước mặt (mọi người đoán ra được chưa).

      “Yến Thần, con có ý gì đây?”

      Sáng sớm, con trai mới từ lái xe bên ngoài về, lúc xuống lầu nhìn thấy nó ngồi sẵn trong phòng khách, điệu bộ giống như ngồi lâu lắm rồi.

      phải mẹ vẫn luôn muốn tới đây sao?” Mộ Yến Thần xoa xoa mi tâm, đè mệt mỏi vì trắng đêm ngủ xuống, ánh mắt thâm thúy tản ra kiên định, đem vé máy bay đẩy qua, “Tối nay bay, mẹ thu dọn hành lý rồi dẫn ông ấy ”.

      “Hôm nay!” Mạc Như Khanh cầm vé máy bay lên nhìn chút, khiếp sợ lâu tiêu tan, “Yến Thần, con muốn làm cái gì? Tình hình bây giờ song to gió lớn như vậy, ba mẹ phải lúc này sao?”

      “Có lẽ thế” ánh mắt lạnh lùng của nâng lên, “Để cho hai người trong ba tháng hè này phải nghe những chuyện linh tinh, nghe những người bên ngoài cười nhạo Mộ gia như thế nào, mẹ cảm thấy, quân trưởng Mộ gia chịu được?” khóe môi tuấn dật nâng lên nụ cười lạnh. “Hôm qua ông ta tát em ấy cái……Nguyên nhân lớn nhất phải vì việc này sao?”

      Trong nháy mắt, sắc mặt của Mạc Như Khanh đỏ lên! Tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
      Last edited by a moderator: 3/9/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 156.1: Cường thế bá đạo


      Edit: Rei


      “Bây giờ con lại còn dám mắng cả ba mình sao!” Con mắt sắc của bà lạnh lùng, hai tay đè lên đầu gối kìm chế run rẩy của mình, nhìn chằm chằm rồi từ từ , “tối hôm qua ba con gấp gáp trở về… Con lại làm cho ông ấy giận đến mất hết lý trí, con nghĩ ông ấy có thể quan tâm đến con của mình sao?! Ông ấy ở trong thư phòng gọi điện thoại tới hơn mười giờ! Cầu xin người ta xem có thể tìm ra cách nào để dàn xếp việc này hay …”


      “Cầu xin như thế nào?” Ánh mắt của Mộ Yến Thần chuyển sang nhìn bà càng thêm lạnh lùng, khóe miệng vẫn còn đọng lại ít máu, nở ra nụ cười yếu ớt chưa tản , “Con nhớ lầm lúc trước ông ta và phó quân trưởng Lục bên Bộ Giáo Dục cũng có quen biết, con biết rốt cuộc ông ấy có cố hết sức liên hệ hay , nhưng tối hôm qua lúc con gọi điện thoại giọng điệu của đối phương cũng rất kinh ngạc, giống như chưa từng nghe qua chuyện này….Đây chính là hết sức của ông ta?”


      “Căn bản là con hiểu gì hết!” Mạc Như Khanh trợn tgronf hai mắt lớn tiếng phản bác, giận đỏ cả mắt, “Lúc trước Phó quân trưởng và ông ấy có chút bất hòa, bây giờ nhà mình xảy ra chuyện như vậy ông ta hả hê còn kịp nữa là, con còn muốn cha con cầu xin ông ta!!”


      Cười nhạt tiếng, thể kìm chế nụ cười lạnh tràn ra môi mỏng, phiêu tán trong khí buổi sáng sớm.


      Xoa xoa mi tâm, cỗ khí lạnh dè vào trong tim làm cho hô hấp thở được, Mộ Yến Thần cười nhạt cái: “Cho nên tối hôm qua con bị người ta chê cười thay vì là ông ta, nhưng yên tâm , con cũng phải lấy danh nghĩa của ông ta, mà là lấy danh nghĩa của chính mình. Cho nên chung là mặt mũi của ông ta còn quan trọng hơn cả tiền đồ của con mình, có phải ?”


      Lúc lời cuối cùng, giọng từ tính của lộ ra mùi vị hời hợt, hơi thở mong manh.


      Mạc Như Khanh trợn to hai mắt, giọng giống như là bị nghẹn lại, ánh mắt kịch liệt run rẩy, nửa chữ cũng phát ra được!!!


      Mộ Yến Thần thu lại nụ cười, sặc mui máu tanh, ưu nhã đẩy vé máy bay lại gần chút.


      “Mẹ với ông ta chuyện ra nước , ít nhất mẹ cũng lời dễ nghe để ông ấy khỏi khó chịu, điểm này con bằng được mẹ.” Ánh mắt sắc của lạnh như hàn băng, nụ cười nhạt nhẽo, “ ra nước ngoài tránh thời gian….Con phụ trách nơi này.”


      Những chuyện mà hai người chịu làm vì em ấy Mộ Yến Thần tôi làm.


      Ngực Mạc Như Khanh kịch liệt phập phồng, dám nhìn nữa, ánh mắt lạnh lùng biết nên nhìn chỗ nào.


      xong thèm nhìn lại nét mặt của bà, bóng dáng mạnh mẽ, rắn rỏi đầy lạnh lùng của Mộ Yến Thần đứng dậy, quay người lên lầu. Trong ngôi nhà trống trải lạnh lẽo đầy mùi vị đơn và sát khí, chỉ còn tiếng bước chân vang lên.


      Mạc Như Khanh đợi con trai rồi mới trầm xuống nén cơn tức lại, hai mắt lạnh lùng lộ ra yếu ớt.


      Mặc dù muốn, nhưng dù sao Mộ Yến Thần giúp bà nghĩ ra cách mà bà nghĩ ra được, cầm hai vé máy bay Maldives lên, mắt đẹp lạnh lùng của bà liếc vòng, kéo áo khoác lại cho ngay ngắn rồi lên thư phòng.


      …..


      “Hình như mình quên đem theo điện thoại rồi…” Lan Khê sờ sờ túi, lúc và Kỷ Diêu ra tới cửa, khuôn mặt nhắn dịu dàng lộ ra nghi hoặc.


      Kỷ Diêu ngớ ngẩn: “Vậy cậu lên lấy , mình chờ cậu”


      Lam Khê gật đầu cái, xoay người chạy lên lầu.


      Trong nhà yên tính chút tiếng động nào, khi Trương tẩu tới thấy cũng gật đầu cười với cái, Kỷ Diêu cũng cười cười, cảm thấy người giúp việc nhà này còn thân thiện hơn người thân của ấy nữa.


      bóng dáng cao ngất về phía , mới vừa tiếp điện thoại lấy được tin tức xong, hai mắt của Mộ Yến Thần sắc lạnh rất đáng sợ, vứt điện thoại di động xuống ghế salon, sau đó cũng ngã xuống theo, chân mày nhíu chặt, nhắm mắt suy nghĩ biện pháp.


      Nhiếp Minh Hiền vừa mới gọi điện thoại đến , phía đồng ý thẩm tra lại việc gian lận trong kỳ thi tốt nghiệp trung học vừa rồi, trong giai đoạn thực , chắc cũng còn lâu nữa có kết quả thôi.


      Nếu kết quả thẩm tra lại chắc chắn là gian lận, cho dù có thế lực che trời đến cỡ nào cũng cứu vãn nổi.
      Last edited by a moderator: 4/9/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hào Môn Thừa Hoan

      Chương 156.2 (tt)

      Edit: Rei

      Mặt mày đỏ bừng quả biết xảy ra chuyện gì, trong ánh mắt lộ ra đau đớn: “Các người làm gì vậy… Chính các người chịu cố gắng, chẳng lẽ lại cho tôi làm chút gì đó thay ấy sao? xem lại gia đình các người , ba r aba, mẹ ra mẹ, con nhà các người ở bên ngoài chịu uất ức lớn như vậy mà Mộ gia các người cái rắm gì cũng thèm để ý! Các người làm được tại sao cho ấy làm!! Mộ Yến Thần… phải là người hiểu em mình nhất sao, tại sao bây giờ lại làm như vậy?!!”

      Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần lạnh lùng như băng, lên lầu.

      “Tiều thư còn mau ra ngoài, nơi này hoan nghênh …”

      “Con mẹ nhà các người, tôi cũng hoan nghênh các người!!” Kỷ Diêu gấp gáp đến tột độ tất cả những lời lẽ tục tĩu đều mắng ra hết, ánh mắt trong suốt lóe lên!

      “Tiểu thư đừng ép chúng tôi động thủ, ngoài cửa có bảo vệ…”

      “Các người mở cửa ra cho tôi! Mộ Lan Khê!!!”

      Nhưng tiếng la hét của càng lúc càng lại, bị người ta đẩy ra ngoài, bị ngăn lại ngoài cửa sắt, chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ “Rầm Rầm” ngoài cửa.

      Lan Khê từ lầu chạy xuống, cả người toàn mồ hôi, ánh mắt liếc xung quanh phòng khách nhưng lại thấy Kỷ Diêu đâu.

      “…” nghi hoặc, biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

      định chạy lại xem có chuyện gì, nhưng hai chân đột nhiên cứng đờ--

      Dưới bậc thang ngay chỗ giá rượu, Mộ Yến Thần mở chai rượu đỏ, ánh mắt lạnh lùng thẳm lặng, rót ly nhàng lắc, tay đút vào trong túi quần, cơ thể cao ngất lộ ra vẻ lạnh lùng đáng sợ.

      Lan Khê chậm rãi xuống, khuôn mặt nhắn lạnh lùng như băng, nhịn được hỏi: “Kỷ Diêu đâu?”

      Rượu đỏ trong ly khẽ gợn sóng, dần dần đẩy ra, màu đỏ rượu tản ra mị hoặc mê người, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đó mang theo khí lạnh xoay người về phía , dừng lại đầu cầu thang, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt thâm thúy đầy sát khí của cũng dịu dàng lại.

      Tay nhè vuốt ve mặt của , hưởng thụ cảm giác trơn mềm gương mặt , Mộ Yến Thần cúi đầu nhìn vào mắt , lại gần , môi mỏng khẽ mở: “Mấy ngày tới đừng ra khỏi cửa… Cứ ở trong nhà, cứ thả lỏng mấy ngày… Lúc trước chuẩn bị cho kỳ thi cũng mệt lắm rồi, em cũng muốn nghỉ ngơi, phải ?”

      Giọng đậm đà từ tính, cũng giống như rượu đỏ làm say lòng người, còn có hơi thở ấm áp của càng lúc càng gần, làm cho người ta say sưa, ý thức cũng dần mất .

      Lan Khê kinh ngạc, từ trong giọng điệu dịu dàng của nghe ra chế nhạo cùng khinh bỉ.

      “Bốp!” tiếng vang lên, chút lưu tình mà đánh , lùi về sau bước, mắt đẹp lạnh lùng: “Tôi hỏi Diêu Diêu ở đâu, đuổi cậu ấy ra ngoài phải ? Tùy , tôi tìm cậu ấy!”

      Lan Khê xong liền chạy ra ngoài, chạy thoáng qua .

      Mắt xẹt qua tia lạnh lùng, gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần đầy căng thẳng, cánh tay dài vô tình đưa ra nắm lấy cổ tay , kéo trở lại, khẽ rên tiếng, chợt “Rầm” tiếng, để cho từ cầu thang té xuống, hai cánh tay nắm lấy hai bên người , đem ôm vào trong lòng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 157: Cái giá phải trả khi tổn thương
      157.1
      Editor:❀MạnNhi❀

      Lưng dán vào lan can ngọc thạch, Lan Khê ngước mắt nhìn về phía , chỉ cảm thấy cơn rét lạnh nhanh chóng chạy dọc lên theo sống lưng!

      Hơi thở lạnh lẽo của Mộ Yến Thần áp xuống: " phải em rất thích kem ly ở cửa hàng Haagen-Dazs à? Buổi trưa dẫn em , có được ?"

      Ánh mắt Lan Khê rung động kịch liệt, thể tưởng tượng nổi nhìn , nhịn được cắn môi, run giọng thốt ra ba chữ: " điên rồi. . . . . ."

      đè ép bất an và sợ hãi ở trong lòng, muốn thoát ra khỏi trói buộc của để ra ngoài.

      Nhưng Mộ Yến Thần lại thuận tay kéo hông của lại, giam cầm vào trong ngực, ngón tay thon dài giữ chặt cằm của , rồi dựa sát vào , cúi đầu lạnh giọng : "Em thích à?"

      cằm, sức của ngón tay cũng nặng, nhưng lại làm cho nhúc nhích được để ra, trong ngực Lan Khê cực kì chua xót, lại cố gắng chịu đựng để cho nước mắt ẩm ướt dâng lên trong mắt: "Mộ Yến Thần, buông tôi ra! !"

      ". . . . . . thả ra để em đâu?" Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt từ từ hòa tan thành dịu dàng, mang theo thương khát vọng nhàng cúi đầu chống đỡ trán của .

      Tư thế kia, giống như là người thân mật ở chung chỗ dựa vào nhau để sưởi ấm.

      Cánh tay Lan Khê run rẩy, sóng mắt rung động dữ dội, trong lồng ngực lên đau nhức, chua chát đến vô cùng! ! Khoảng cách gần như vậy để có thể nhìn thấy ràng dáng vẻ mị hoặc bức người của , trong đầu cũng lặp lặp lại việc tự tay bức đến bước đường cùng đầy chân thực! lời nào, chỉ liều mạng bắt đầu giãy dụa dữ dội!

      Ánh mắt ấm áp của Mộ Yến Thần trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, giữ chặt gáy của rồi ấn vào trong ngực!

      Giống như vở kịch câm quyết liệt, Lan Khê nghe thấy tiếng Kỷ Diêu đập cửa, chửi rủa ở xa xôi bên ngoài ngày càng yếu, bản thân liều chết giãy dụa cũng thoát khỏi trói buộc của ! kìm chế được, trong vành mắt lên hơi nước ẩm ướt, cùng với tiếng nghẹn ngào lên tiếng chửi rủa: “Mộ Yến Thần đừng có quá đáng!!!”

      Rốt cuộc, động tác của Mộ Yến Thần dừng lại chút, ánh mắt sắc lạnh nâng lên nhìn chằm chằm.

      đừng có quên là hại tôi biến thành như vậy… Là hại tôi nên đến cuối cùng chút xíu hi vọng cũng có! Thông báo của tôi vẫn chưa được phát ra, bây giờ tôi phải tranh thủ tìm đường sống!! Tôi thể ở đây khoanh tay chờ chết!!! buông tôi ra…”

      Đột nhiên, bàn tay to mò lên gáy của , Mộ Yến Thần giữ chặt , lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt của xuất nước mắt, khàn khan : “Em cảm thấy em tranh thủ có tác dụng à?”

      “Chuyện đó liên quan đến !” Lan Khê la hét đến chói tai, trong vành mắt là mảnh hơi nước mông lung, ẩm ướt, “Coi như có tác dụng tôi cũng muốn thử, đừng hòng tước đoạt cả cơ hội của tôi, đừng có mơ tưởng!!”

      Trong con ngươi thâm thúy của Mộ Yến Thần nghiền nát đau đớn nóng rực, lúc lâu sau nhàng ôm , đè xuống tất cả cảm xúc đau nhức chịu nổi, cúi đầu nhàng dán sát vào tai của , khàn khàn : “Được rồi làm loạn nữa… Lan Khê, náo loạn nữa được ? Em muốn hóng mát chờ cùng em ra ngoài, em muốn đâu cũng được…”

      Nhưng chờ xong, người trong ngực ra sức chôn ở trong ngực rồi cắn lên bờ vai của !!

      “……” Sắc mặt của Mộ Yến Thần chợt tái , cơ bắp người cũng căng thẳng.

      Da bị cắn rách nên máu tràn ra, trong nháy mắt áo sơ mi màu trắng của tràn ra chấm màu đỏ tươi xinh đẹp như hoa hồng. Mộ Yến Thần kìm nén lúc mới nhả ra, cũng nghĩ rằng độc ác cắn xong rồi còn muốn chạy trốn, bàn tay của Mộ Yến Thần đặt gáy của lạnh lùng dùng sức ôm chặt định chạy lại, kiên nhẫn còn sót lại cũng bị tiêu tan sạch !

      “Em muốn ra ngoài ?” lạnh giọng hỏi, ngón tay giữ chặt mái tóc như tơ của , ánh mắt lạnh lẽo như địa ngục! “Được!! Bây giờ dẫn em ra ngoài…!”

      xong, tay Mộ Yến Thần giữ chặt cổ tay của , sải bước lôi đến phòng khách!!

      Bước chân Lan Khê lảo đảo lúc mới theo kịp, bị dáng vẻ kiêu ngạo của dọa sợ tới mức khuôn mặt nhắn trắng còn chút máu, sau đó theo bản năng muốn thoát ra, nhưng sức lực của quá lớn, trói buộc cực kì chặt chẽ khiến hoàn toàn có cách thoát ra! Mộ Yến Thần nghiên người đến, cầm áo khoác và chìa khóa lên, gương mặt tuấn lạnh như băng đá, bả vai tràn ra màu xám xinh đẹp như đóa hoa hồng và hơi thở đáng sợ!

      lại cảm thấy chút xíu đau đớn nào hết.

      Bởi vì đau đớn hơn chính là trái tim!

      Lan Khê liên tục thấp thỏm, khuôn mặt nhắn trắng bệch lộ ra hơi thở tuyệt vọng, chưa bao giờ dùng sức lực lớn như vậy để nắm lấy , ngoại trừ xương cổ tay cảm thấy đau đớn ở ngoài, trong lòng cũng khó nén được sợ hãi! Bên ngoài Kỷ Diêu biết rời từ lúc nào, ánh mặt trời tháng sáu thiêu đốt toàn bộ thế giới đến nóng bức vô cùng! Cửa xe của được mở ra, Lan Khê bị đẩy mạnh vào chút dịu dàng nào, chỗ ngồi và gian quen thuộc khiến chop mũi của chua xót trận, “Phanh!” thanh của cửa xe lại đánh thức dậy.

      Xe khởi động trong nháy mắt, cầm tay lái lạnh giọng hỏi: “ đâu?”

      Lan Khê đè nén nghẹn ngào xuống: “Tự tôi có thể .”

      tìm thầy giáo giám thị đó à?” Mộ Yến Thần lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, gật đầu, “Đúng lúc biết địa chỉ đấy.”

      Vừa dứt lời bánh xe phát ra thanh chói tai, nhanh chóng rẽ ngoặt, xe phóng ra ngoài!

      Lan Khê đụng vào cửa xe, đau đớn kêu tiếng.

      Xuyên qua kính chiếu hậu, lạnh lùng nhìn : “Thắt chặt dây an toàn vào.”

      “Tôi thích thắt!” Trong đôi mắt đẹp của bị ép ra nước mắt, con thú quát to với .

      Bỗng chốc trong lòng Mộ Yến Thần lại đau đớn như kim châm lần nữa, trong đôi mắt sắc lạnh lên ánh sáng sắc nhọn, nắm chặt vô lăng, đạp chân ga phóng ra ngoài nhanh hơn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :