1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 151: cần !
      151.1
      Editor:✤MạnNhi✤


      Ánh mắt của Lan Khê run lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía .

      Tư thế bị ép phải ngửa đầu lên làm cho rất thoải mái, muốn thoát ra lại bị giữ chặt lần nữa, ánh mắt Mộ Yến Thần càng lúc càng lạnh lùng, xương ngón tay hơi trắng bệch, dám tưởng tượng kết quả đáng sợ nhất về cái dây chuyền kia là gì.

      Bị mất, ném . . . . . . Tựa như giống với việc phá hủy hi vọng của , cũng mệt mỏi cần tình của nữa rồi.

      Ánh mắt Lan Khê càng lúc càng lạnh lùng, khuôn mặt nhắn lộ ra chút bướng bỉnh, ánh mắt hơi dừng lại, lấy cái dây chuyền kia ra từ túi áo, ánh sáng lấp lánh lóe lên lại làm mắt rung động, nắm chặt tay, rồi đưa cho .

      "Mộ Yến Thần, trả lại cho ," đầu nâng lên, trong ánh mắt mơ màng ra vẻ kiên quyết, "Tôi vẫn chưa hề động đến thứ này, có thể lấy về rồi sửa đổi chút, lần sau khi người nào nữa khắc tên của ta vào bên trong, rồi tặng lần nữa."

      Thoáng chốc gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng còn chút máu, ngực giống như bị đâm dao, lạnh đến đáng sợ.

      Ánh mắt hơi rung động, Lan Khê thấy có phản ứng, đột nhiên giống như là hiểu ra cái gì đó, hoảng hốt gợi lên nụ cười ngọt ngào tự giễu, trong lúm đồng tiền nho tràn đầy thê lương và lạnh lẽo.

      " là xin lỗi, tôi quên mất, Mộ Yến Thần là ai? Làm sao có thể keo kiệt đến mức món quà mà tặng hai lần, vật này đối với , tùy tùy tiện tiện là có thể có được, phải ?"

      Như vậy, còn giữ có ý nghĩa gì đâu?

      Trong lòng đau nhói, Lan Khê cắn môi, nhịn đau đớn rồi tùy tiện ném dây chuyền , dây chuyền hình trái tim nặng nề rơi sàn nhà, nảy lên mấy cái rồi dừng lại, đơn nằm ở góc.

      Khuôn mặt của Mộ Yến Thần, lạnh lùng tới cực điểm.

      dao kia của , đủ tàn nhẫn, sắc bén như vậy đâm trực tiếp vào trong trái tim của , đau đến mức ra được.

      Buông ra, Mộ Yến Thần lạnh lùng đứng dậy, tao nhã mà lạnh lùng lùi lại mấy bước, ánh mắt rất đáng sợ tới nhặt dây chuyền kia lên, nắm ở trong lòng bàn tay, lại chậm rãi quay lại chỗ .

      Lông mi dài của Lan Khê khẽ run, khỏi có chút sợ, thân thể rụt vào phía trong sô pha.

      Hơi thở của Mộ Yến Thần lạnh lùng, nghiêng người xuống, dây chuyền lạnh như băng dán lên da thịt ở gáy , nghe thấy giọng khàn khàn lạnh như băng ở bên tai kèm theo hơi thở ẩm ướt truyền đến: ". . . . . . Ngoan ngoãn đeo ."

      Nếu như đủ tỉnh táo, có thể nghe ra giọng của như là cầu xin cách hèn mọn.

      Trong nháy mắt, Lan Khê kinh ngạc, suýt nữa nghe lời của .

      Nhưng giây tiếp theo tỉnh táo lại trong nháy mắt, ánh mắt lành lạnh, bắt đầu giãy giụa! Tay của nắm chặt dây chuyền, muốn vật lạnh như băng này, đem phần dối trá đáng xấu hổ này kiên quyết ngăn khỏi thân thể mình! ! Bàn tay nóng bỏng của Mộ Yến Thần hung ác kiềm chế chắc cổ tay của bên cạnh người, tay cầm dây chuyền muốn đeo lên, Lan Khê đau đến mức kêu thành tiếng! Càng chống cự mạnh mẽ hơn! Trong chớp mắt sau đó lại cảm thấy vành tai nhạy cảm bị hôn, mang theo sức lực gần như hung ác mà mút. Mút lấy , Lan Khê run rẩy, rưng rưng cắn môi, khi Mộ Yến Thần sắp đeo dây chuyền đội lên bàn tay khác chống đỡ thân thể ra sức kéo xuống rồi nhét vào ghế sa lon!

      Chua sót tràn đầy mạnh mẽ dâng trào, trong cảm giác nhục nhã do bị ép buộc, nghiêng mặt sang bên cạnh cắn chặt vào cổ của ! ! Sức lực mạnh đến mức có thể kéo da thịt của xuống ! !

      Mộ Yến Thần hít sâu hơi, ánh mắt xanh mét, ngay tức khắc dứt người ra!

      "Phanh!" thanh lớn vang lên, Lan Khê giống như tiểu dã thú mất khống chế bị ném ghế sofa!

      cũng thở hổn hển, trong nháy mắt nước mắt nổi lên trong vành mắt, nhàng rung động.

      ". . . . . . Em nhất định phải chống đối như vậy sao?" Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần hơi tái nhợt đến đáng sợ, mắt nhìn chằm chằm vào , môi mỏng phát ra mấy tiếng khàn khàn từ trong lồng ngực, tay nhè lau mặt của .

      chịu được, chịu được thái độ cự tuyệt lạnh như băng của .

      Giống như bị ác ma vuốt ve, ánh mắt Lan Khê run lên dữ dội, giơ tay lên gạt cổ tay của ra!

      thanh nho vang lên, mặc kệ tất cả dịu dàng của .

      " phải lúc nào cũng chê tôi bẩn sao. . . . . ." mà giọng run run rét lạnh, kiên định như núi, " trai, đồ cho tôi. . . . . . tôi cũng chê nó bẩn như vậy."

      Trong thoáng chốc, gương mặt tuấn trắng bệch như tờ giấy.

      Giống như sấm sét nổ tung ở trong đầu, Mộ Yến Thần nghe thấy thanh sụp đổ của toàn bộ thế giới của bản thân, cũng biết mình từng rất nhiều lời làm tổn thương , mà khi thực nghe thấy, mới biết những lời kia có bao nhiêu khiến người ta nổi điên.

      Khóe miệng lạnh lùng thoáng nâng lên nụ cười tuyệt vọng như tro tàn, nhìn chằm chằm rồi chậm rãi đến gần, lạnh lùng : "Bẩn?"

      Lan Khê nhìn thẳng vào mắt , tinh thần kiệt quệ, đôi môi đỏ tươi chỉ khàn khàn phun ra chữ "Phải . . . . ." , giây tiếp theo toàn thân bay lên trung, sợ hãi khiến hét rầm lên, mở ánh mắt ướt nhẹp ra mới phát Mộ Yến Thần ôm lấy hai chân vác lên, lạnh lùng sải bước lên lầu.

      Lúc này Lan Khê mới khủng hoảng.

      đường lảo đảo, bám chặt lấy , ngửa đầu run giọng : "Mộ Yến Thần. . . . . . Đây là Mộ trạch. . . . . ."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      151.2

      Editor:❀MạnNhi❀


      "Muốn kêu sao?" Ánh mắt của rét lạnh, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt thâm thúy là đau thương tới cực điểm, cười lạnh nhấn mạnh từng chữ, " em hãy thử xem, để cho bọn họ tỉnh lại nhìn xem chúng ta làm gì?"

      Đau lòng quá, ánh mắt Lan Khê rung động dữ dội, dừng lại được.

      Chắc biết —— giờ phút này Mộ Yến Thần tỉnh táo chút nào, bị kích thích đến đau lòng, ngay từ lúc ném dây chuyền trong nháy mắt, lý trí của cũng bị sụp đổ hoàn toàn!

      Trong nháy mắt bị ném lên giường, Lan Khê cố gắng đè ép sợ hãi trong lòng, giật mình lật người ngồi dậy, níu lấy ga giường, ngay sau đó dây chuyền bị vứt xuống người của cách vô tình! !

      nhắm mắt lại, rồi nâng ánh mắt lên, động đậy nhìn chằm chằm vào .

      Trong con ngươi lạnh lùng của Mộ Yến Thần cất dấu cơn sóng lớn có thể phá hủy trời đất, đôi tay đút trong túi quần, được ăn cả ngã về khàn giọng giọng ra lệnh: "Đeo lên."

      Lan Khê nghe thấy ràng, trong đáy mắt của thoáng lên uy hiếp đãm máu, cho phép chống cự!

      Nhưng mà với tình cảnh này, tình cảnh quá mức giống với lần đầu tiên khi ở phía dưới bị ép thừa hoan, mạch máu bên huyệt thái dương đau nhức đập thình thịch, nụ cười lạnh càn rỡ thoáng lên khuôn mặt nhắn diễm lệ của , dõi theo , ràng từng chữ run giọng chất vấn: "—— nếu như tôi đeo sao?"

      " trai. . . . . . Chẳng lẽ định cưỡng bức tôi lần nữa sao? ! !"

      Tiếng kêu như xé rách tâm tư, rất đau, cũng chính là trái tim của hai người.

      Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng bệch, con ngươi thâm sâu như biển, cuồn cuộn sóng lớn, từng đợt từng đợt giống như là muốn cắn nuốt bao phủ tất cả thế giới này!

      biết trước khổ sở và yếu đuối nữa.

      là người con dành trọn đời để , làm sao có thể bị đánh ngã như vậy, cũng bò dậy nổi?

      Trong phút chốc tiễn rời kia, trong nháy mắt khi nghe mạnh mẽ cảnh cáo là biết, mấy tháng sau Mộ Lan Khê hoàn toàn khác, . . . . . . lúc này cũng sớm giống ngày xưa nữa rồi.

      Thay đổi, có thể khiến trái tim của đau nhói như vậy.

      Ngón tay thon dài tao nhã mà lạnh lùng đặt lên cà vạt, giống như tu la địa ngục chậm rãi nới lỏng, rồi cởi ra, Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm , môi mỏng tái nhợt u : "Ý kiến nghe. . . . . . cũng tệ lắm."

      ". . . . . ." Lan Khê bị chấn động ngay tại chỗ.

      Khuôn mặt nhắn trắng bệch đáng sợ, níu chặt ga trải giường lùi về phía sau, dùng ánh mắt giống như nhìn ác ma nhìn , thừa nhận vừa rồi chỉ muốn vậy thôi, ngờ chuyện như vậy xảy ra với bản thân mình lần nữa.

      Nhưng chắc như vậy đâu.

      Mộ Yến Thần đối xử như vậy.

      Trong tròng mắt chứa đầy nước mắt rung động , mặt Lan Khê tiết lộ vẻ sợ hãi của , lại cố hết sức đè ép: "Mộ Yến Thần, đừng để tôi phải hận . . . . . ."

      Mộ Yến Thần cười lạnh, trong mắt tràn đầy đau nhức, cười đến tuyệt vọng như vậy: "Em còn có khả năng ?"

      ", " trong tròng mắt Lan Khê tràn đầy oán hận, trong lòng đau đớn kịch liệt như vậy, "Cả đời này, nhất định tôi tái phạm mà làm chuyện dại dột lần thứ hai đâu! !"

      Mộ Yến Thần gật đầu, trong lòng cũng bị tổn thương đến thương tích đầy mình, nụ cười càng lạnh hơn: "Vậy bằng cứ hận , nha?"

      Cà vạt bị kéo ra nhét sang bên cạnh, tao nhã lạnh lùng tới, đôi mắt của Lan Khê cực kì đau xót, rốt cuộc nước mắt nóng bỏng cũng chịu được mà rơi xuống, nhanh chóng xuống giường muốn chạy trốn, lại bị cánh tay lạnh lùng giữ lại, giữ chặt cổ tay của kéo mạnh lên giường! Lan Khê còn chưa kịp thét chói tai, cổ tay bị kiềm chế, rồi bị đặt đỉnh đầu, hơi thở lạnh lùng cường thế của Mộ Yến Thần áp xuống, bàn tay to giữ chặt cần cổ trắng nõn , chiếm đoạt hô hấp của !

      Rất lâu rồi chạm vào , rốt cuộc bây giờ có thể gặm nhấm mùi vị của !!

      Thân thể to lớn của ép đến mức thể cử động, cả người Mộ Yến Thần khẽ run rẩy, khó có thể tự động kiềm chế, khao khát thưởng thức toàn bộ của , bàn tay từ cổ xuống, thăm dò vào bên trong áo T-shirt mỏng manh của , nhào nặn thắt lưng của !

      ". . . . . . !" Toàn bộ tiếng thét chói tai của Lan Khê bị buồn bực nuốt vào, kèm theo mút mát hung ác mạnh mẽ đầu lưỡi, bàn tay Mộ Yến Thần lên dọc theo xương cột sống của , kéo mở áo ngực xinh xắn rồi nắm lấy nơi đẫy đà ở bên trong, cảm thấy ràng run rẩy, vuốt ve lên đỉnh núi nhạy cảm của , tiếp theo bàn tay dời xuống kéo khóa quần sooc của xuống, tách hai chân cố gắng che đậy của ra, đổi lại thân thể của càng buộc chặt hơn, cách lớp vải vóc bộc phát mạnh mẽ giống như kêu gào muốn xỏ xuyên qua .

      Làm xong tất cả mới buông lỏng cổ tay bị kiềm chế của ra, nhất thời da thịt nhạy cảm của bị giày vò thành mảnh đỏ tươi, lúc lâu cũng tiêu tan, run rẩy bám lấy bờ vai của , lại có cách lay động thân thể to lớn của chút nào.

      ". . . . . ." Lan Khê run rẩy, đột nhiên nước mắt nóng bỏng chảy xuống, rơi giữa những sợi tóc.

      Bàn tay của rời khỏi thân thể , đốt lên lửa nóng, muốn ăn sạch , mà trong đầu Lan Khê lại như mặt đất cuồn cuộn mạnh mẽ, mỗi hành động xâm phạm vũ nhục đánh mạnh vào dây thần kinh cảm giác đến đau xót, thanh của vang lên trong toàn bộ gian ẩm ướt tối tăm, cắt vào da thịt đau đớn, tê tâm liệt phế kêu gào, thét chói tai. . . . . . Nhưng có ai tới cứu .

      Giờ phút này ngoan ngoãn đến đáng sợ, ngón tay thon dài của Mộ Yến Thần vòng qua cổ của , cầm dây chuyền nhàng ép buộc cài nút, khiến cho hình trái tim đầy đặn kia dán vào ngực của , trong lòng căng trướng đau nhói như kim châm, chịu đựng cảm giác ẩm ướt dâng lên, run rẩy ôm chặt , hôn sâu hơn.

      Nụ hôn của hơi lộn xộn, che kín môi của , nhưng nghe thấy chút thanh nào phát ra từ .

      Mộ Yến Thần đột nhiên chấn động.

      Lúc này mới hoàn toàn thoát ra từ đau đớn và cơn say, chống thân thể lên, thấy nước mắt nóng bỏng chảy ra ngừng từ hai mắt nhắm chặt của , lông mi ướt nhẹp, khuôn mặt nhắn trắng bệch đáng sợ, ngước đầu, cả người run rẩy còn hình dáng.

      "Lan Khê. . . . . ." Khiếp sợ khổng lồ lan tràn trong đáy lòng, Mộ Yến Thần cúi người, tay nhè vuốt ve khuôn mặt của , "Lan Khê em. . . . . ."

      Đột nhiên Lan Khê giống như điện giật run lên, tránh khỏi bàn tay của , áo với tóc tai xốc xếch, nước mắt giàn giụa, xoay người cuộn tròn thân thể lại, mồ hôi lạnh toát ra khiến cả người cũng ướt nhẹp.

      "Các người đừng chạm vào tôi. . . . . ." Mặt vùi sâu vào trong ga trải giường, bả vai cực kì run rẩy, khóc nức nở cầu xin.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 151
      151.3
      Editor:✤MạnNhi✤DĐLQĐ♪♪


      "Tôi van xin các người. . . . . . Đừng chạm vào tôi. . . . . ." khóc đến tuyệt vọng như thế.

      Trái tim của Mộ Yến Thần giống như bị búa tạ đập phát tàn nhẫn, trong nháy mắt đau đớn đến choáng váng.

      quên mất.

      Vậy mà lại quên, từng gặp chuyện đáng sợ như vậy.

      Khi tỉnh táo có thể xù lông lên như mộtcon thú mà tranh cãi với , nhưng trong trí nhớ lại sâu những kí ức đáng sợ, mang theo kí ức như vậy, mình ở nơi xa lạ, lâu như vậy.

      Mộ Yến Thần cảm thấy trong nháy mắt trái tim sắp vỡ nát.

      —— rốt cuộc làm gì?

      nhàng cúi người xuống, môi mỏng trắng bệch nhàng dán lên tai của , khàn giọng gọi : "Lan Khê. . . . . ."

      Bỗng chốc run rẩy dữ dội hơn, muốn né tránh, cánh tay dài của Mộ Yến Thần lại vây hãm lại, ngón tay nhàng vuốt ve gạt sợi tóc của ra, khàn khàn : "Đừng sợ, Lan Khê. . . . . . sao đâu. . . . . ."

      Khẽ gọi như đòi mạng khiến Lan Khê khôi phục ý thức, trốn khỏi hơi thở nóng bỏng được, đành phải liều chết níu lấy ga giường, mở to hai mắt bị ướt nhẹp hoàn toàn bởi nước mắt, thấy được dưới ánh sáng đèn chân là khuôn mặt của Mộ Yến Thần.

      Trái tim Lan Khê vẫn tràn đầy chua xót và đauđớn, bị đâm đến đau nhói lần nữa.

      Cả người bủn rủn có sức lực, cố gắng chống người dậy muốn đẩy ra, ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần từ từ mở ra, ở khoảng cách rất gần nhìn chăm chú, sức lực giãy giụa của Lan Khê hơn chút, trong ánh mắt trong sáng lại thoáng qua nét sợhãi.

      lại có thể làm hoảng sợ.

      ". . . . . . có thể buông tôi ra ?"Khuôn mặt nhắn của Lan Khê tái nhợt, yếu ớt khàn giọng hỏi.

      Mộ Yến Thần nhìn chăm chú, hoàn toàn ra lời!

      Giống như là trải qua trận sóng thần đáng sợ, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của Lan Khê run rẩy chống đỡ cơ thể ngồi dậy,ánh mắt lấp lánh, run rẩy sửa sang lại quần áo của bản thân, giả vờ bình tĩnh xuống giường.

      Sắc mặt Mộ Yến Thần trắng nhợt, nhàngnắm chặt cổ tay của , tuyệt vọng mà gọi câu: "Lan Khê. . . . . ."

      run lên chút.


      Đôi mắt trong veo của Lan Khê nhìn trân trân về phía trước, giọng lành lạnh chậm chạp hỏi: "Nếu tiếp tục làm tôi chết đấy, có muốn tiếp tục ? . . . . . . Mộ Yến Thần, hãy nhớ là quan tâm tôi trước,nên từ nay về sau, đừng có muốn tôi làmnữa."

      Trong con ngươi của hơi đau nhức, cố gắng tự mình xuống giường, mặc kệ cảm giác bồng bềnh dưới chân sống lưng vẫn thẳng tắp rời .

      cho phép bản thân ngã xuống.

      Thi tốt nghiệp trung học, là lối thoát duy nhất, cũng là cuối cùng của .

      ***

      Trắng đêm ngủ.

      Ngày hôm sau Lan Khê xem qua địa điểm thi, cùng chỗ với Kỷ Diêu, địa điểm thi của các gần kề nhau, địa điểm thi chính là trường Nhất Trung thành phố C. Ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt, khiến làn da đau rát, kỷDiêu đảo mắt mắt hỏi : "Aiz, cậu có tự tin thi được đại học A ?"

      Lan Khê liếc mắt nhìn ấy, giọng mềm mại: "Nếu thi đỗ mình cậu làm công trong kì nghỉ."

      Chân mày Kỷ Diêu cau lại: "Ơ, cậu có bản lĩnh rồi hả ? Còn bắt mình làm ——" rồi đưa tay ra véo eo của , Lan Khê khẽ kêu rồi né tránh, lúm đồng tiền ngọt ngào khiến người xem mất hồn hồi.

      "Cậu xem, phòng học trước kia của chúng ta kìa." Kỷ Diêu ngẩng đầu chỉ chỉ vào bêntrong.

      Địa điểm thi cũng bị ngăn lại, cửa sổ lại mở ra, bàn ghế cũng bị kéo ra nhưng vẫn có thể thấyloáng thoáng quang cảnh trước kia.

      tay nắm lấy cửa sổ, chóp mũi Kỷ Diêu hơi chua xót, nghiêng đầu với : "Ai, Mộ Lan Khê, mình cảm thấy rằng, mình rất cậu nha ."

      Lông mày của Lan Khê nhảy lên.

      Khuôn mặt nhắn dịu dàng nghiêng nghiêng, cười rộ lên: "Cậu cái gì vậy."

      Hiếm khi mới thấy Kỷ Diêu kích động lần, ngừng được, tiến lên ôm lấy rồi chôn xuống vai ấy: "Về sau cậu đừng quên mình nhé."

      Lan Khê cũng ôm lấy ấy, hốc mắt ẩm ướt,đương nhiên nhớ mãi mãi.

      Nhớ dáng vẻ của người bạn tốt này, nhớ cảnhà ấy cho ấm áp và quan tâm, đó là vậttrân quý nhất trong ký ức của .

      . . . . . .

      Ngày thi tốt nghiệp trung học, xe riêng rất nhiều, nên tình hình giao thông rất căng thẳng.

      Mộ Yến Thần gọi điện thoại cho Cố Tử Nghiêu, đến muộn lúc.

      Tất nhiên Cố Tử Nghiêu hiểu ý, cười đáp ứng.

      Quả nhiên xe của lão Lưu bị chặn ở đường Cao Phong Kỳ, gấp đến mức xoay quanh, Lan Khê ở ghế sau nhìn nhưng chiếc xe hỗn loạn,cũng hơi sốt ruột, khi còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào cửa xe bị mở ra, bóng dáng tuấn bất phàm của xuất ở bên ngoài.

      Đôi mắt Lan Khê nhìn sang xem, khỏi giật mình.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 152.1: Em gian lận

      Nụ cười sáng ngời của Nhiếp Minh Hiên lúc sáng sớm thoạt nhìn rất thoải mái, rất ấm áp.

      "Em , đường bị kẹt rồi, bên phía được ưu tiên chạy nè, em ?"

      Lan Khê càng thêm sợ sệt.

      biết tại sao Nhiếp Minh hiên lại xuất ở đây, đường đầy xe như vậy, sao ta lại biết ngồi ở trong xe này, cũng tính xuống xe bộ. Nhưng lại lười

      " tốt quá!" Lão Lưu kích động, "Tiểu thư nhanh , đừng để trễ thi, Nhiếp thiếu gia, cám ơn cậu!"

      Lan Khê siết chặt cái túi ở trong tay, suy nghĩ lúc, mới bước xuống xe.

      Nhiếp Minh Hiên vẫn hé miệng cười —— đừng cám ơn tôi, chuyện này, tới phiên ông phải cám ơn.

      "Sao biết em ở đây? Sao lại tìm được em?" Lan Khê khộng nhịn được ngẩng đầu hỏi.

      Ánh mắt sáng ngời và nụ cười ấm áp của Nhiếp Minh Hiên tắt , mím môi gì, ra rất muốn ——"Em , em nhìn ra đằng sau , cậu ta vẫn luôn theo em."

      biết Mộ Yến Thần và lại có thêm mâu thuẫn gì nữa, mấy cái chuyện như thế này mà lại bắt ra mặt giải quyết giùm.

      Lên xe, sau Lan Khê ngồi vững vàng, mới phát ra chiếc xe này có dán chữ kỳ thi tốt nghiệp trung học màu xanh ở ngoài cửa, lại còn có người ngồi sẵn trong xe chờ , cau mày, cảm thấy có chỗ nào đó đúng cho lắm, nhưng lại biết rốt cuộc là ở chỗ nào.

      Do vẫn còn hoảng hốt , Nhiếp Minh Hiên liền lấy chân đạp cái, cười híp mắt, tiến lên ôm lấy .
      Lan Khê lập tức cứng đờ! Khuôn mặt nhắn chợt trắng bệt, ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng.

      Nhiếp Minh Hiên vỗ vỗ đầu của , cười : "Em , cố gắng lên. Còn việc muốn với em nữa, có người nhờ chuyển hai câu này cho em—— câu thứ nhất là em, câu thứ hai, em là người giỏi nhất."

      Lan Khê, em là người giỏi nhất.

      Dĩ nhiên, câu thứ hai mới thực là do Mộ Yến Thần nhờ chuyển lời giùm , còn câu thứ nhất, là tự thêm vào , rất hợp thời lại còn hợp với tình hình nữa, là tốt?

      xong Nhiếp Minh Hiên liền buông ra, cười híp mắt nhìn tài xế vỗ tay hai cái, cửa xe đóng lại, nhanh chóng lái .

      Lan Khê lẳng lặng ngồi xe, bên ngoài cửa sổ là hàng dài xe bị kẹt lại.

      Ánh nắng tươi sáng chói mắt, nhớ đến hai câu kia, lúc lạnh lúc nóng, cứ chuyển đổi liên lục , cảm thấy trong lòng trống rỗng, càng ngày càng lớn.

      đột nhiên như vậy tuyệt vọng, tuyệt vọng khi biết tương lai phía trước, còn có .

      . . . . . .

      Quay lại chiếc xe lúc nãy, Nhiếp Minh Hiên vô cùng mỏi mệt, nhắm mắt lại nghĩ ngơi.

      " phải cậu biết suốt đêm hôm qua mình có ngủ? Lại còn gọi cho mình sớm như vậy, chỉ vì muốn cho em nhà cậu xe riêng? Cha mình nếu biết được nhất định lột da của mình cho coi!"

      " xuống." Mộ Yến Thần lạnh giọng .

      Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra: "Cái gì?"

      Xe từ từ khởi động, Mộ Yến Thần cầm lấy tay lái, rẽ qua đường bên cạnh: "Mình cậu xuống xe, bây giờ mình tới trường thi, cậu cũng muốn theo sao?"

      Nhiếp Minh Hiên nhanh chóng bị nghẹn ra lời: "Mẹ kiếp, cậu muốn mình về với cái đường đông nghẹt này hả?"

      ". . . . . . Xin lỗi." lạnh nhạt xin lỗi.

      Cậu ta như vậy làm cho Nhiếp Minh Hiên biết gì nữa, gương mặt tuấn tú xanh mét của dần dần khôi phục, cố đè nén tâm tình phức tạp của mình: "Hai người có phải lại cãi nhau nữa phải ? Chẳng lẽ sau khi chia tay thể đối tốt với nhau, chỉ có thể chán ghét nhau thôi sao? Yến Thần, qua thời gian ngắn nữa có thể ấy mãi về nữa, cậu muốn cứ như mà lìa xa ấy?"

      Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần chợt tái nhợt, có chút phản ứng nào, trực tiếp lái xe chạy đến trường Nhất Trung, giọng của ở trong cái khí nóng của tháng sáu lại càng lộ ra vẻ bất lực: " thể bỏ được. . . . . . Lúc mới gặp nhau nghĩ đến việc chia tay?"

      Chuyện biến thành như thế này, phải chưa từng nghĩ qua.

      Nhưng nếu quả có cách nào cứu vãn, chuyện này cũng rất đơn giản, cũng được hận cũng được, chỉ muốn sống tốt. . . . . . Hy vọng được hạnh phúc, làm tất cả mọi việc cho , Lan Khê, cứ như vậy có được ?

      ***

      Buổi chiều, sau hồi chuông.

      Giống như nghiệm chứng cho lời đồn của mọi người về kỳ thi tốt nghiệp trung học, sau khi sấm sét trời lại bắt đầu mưa to.

      thanh sột soạt vang lên bên trong phòng học, thầy giám thị tới lui, con mắt sắc đầy nghiêm túc.

      Nữ sinh ngồi gần cửa sổ, ngừng bị mưa và gió tạt vào, cơn lanh kéo đến, nhưng cũng thể bằng cái lạnh ở trong lòng . ngước mắt lên, liếc cái bàn thứ năm ở giữa chỗ Lan Khê ngồi, trong ánh mắt mang theo từng đợt sát khí.

      Lật bài thi lại, bắt đầu viết vào tờ đầu tiên số báo danh và tên của mình——"Y Đóa" .

      Lộ Dao thi cách ba phòng, buổi trưa định tìm cậu ta để về cùng, lại nhìn thấy cậu ấy đứng chờ ngoài cửa, bộ dạng rất lo lắng, trong lòng Y Đóa liền thấy dễ chịu, lại nghĩ rằng người bên cạnh vừa thoáng qua, Lộ Dao liền nghênh đón, nụ cười rạng rỡ, dùng giọng điệu mềm mại mà chưa từng được nghe qua để hỏi: "Cậu làm bài tốt ?"

      Thoáng chốc, sắc mặt của Y Đóa tái nhợt, hô hấp căng thẳng, lúc này mới nhìn ra đó là Mộ Lan Khê.

      Thi cùng nhau suốt ngày rưỡi, bây giờ mới chú ý tới ta.

      Sau khi trở về, và Lộ Dao lần nữa cãi nhau ầm ĩ trong điện thoại, ngang ngược thành thói, lời gì khó nghe gì cũng đều mắng ra hết, Lộ Dao kìm chế đến đỏ mặt, cuối cùng nghiến răng "Y Đóa mình cho câu biết, TMD, nữ sinh như cậu cho dù có cởi hết trước mặt mình mình cũng thèm để ý! Trước kia là do cảm thấy thích cái tính kiêu ngạo TM đó nên mới thích cậu, cậu mắng ai cũng được, nhưng tốt nhất là chớ có ở trước mặt mình mắng Lan Khê! Cậu ấy người như thế nào mình tự có mắt nhìn, sao cậu tự trở về mà soi gương lại, xem xem cậu TM ghê tởm như thế nào! !"

      Cậu liên tục tuôn những lời thô tục, làm cậu tức đến mức sắp đứt dây thần kinh.

      Y Đóa nắm điện thoại di động ngu ra tại chỗ, ta lớn từng này mà chưa từng bị nam sinh nào mắng, nhục nhã vô cùng, mà tên nam sinh này lại là người mình . gần như mất hết khống chế, khi bị đao trí mạng như vậy.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 152.2


      Edit: Rei (bé bỏng =D =D)

      Buổi thi chiều nay, chữ cũng nuốt trôi được, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy như trời đất sụp đổ.

      Trưng ra bộ dạng lạnh lùng, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía bóng dáng mãnh mai của Lan Khê, Y Đóa chợt nhớ mình từng đánh nhau với ta, ta rất yếu, chỉ biết lấy tay cản lại, đánh thắng được ta nhưng lại thua về tôn nghiêm! Ba mẹ cũng bởi vì chuyện này mà mất hết mặt mũi! ! Tại sao Mộ Lan Khê lại có nhiều người che chở đến chở? ta sớm còn sạch gì nữa, bị người ta đạp như giày rách vậy mà tại sao mọi người đều dành hết tình cảm cho ta? ! !

      Trong lòng liền cảm thấy đau nhói.

      Để bút xuống, lạnh lùng thu hồi ánh mắt lại, từ trong túi móc ra cục giấy , nắm ở trong lòng bàn tay.

      Mộ Lan Khê, chết , có phải tốt ?

      nhanh chết .

      Thầy giám thị tới lui, mắt quét xung quanh, lúc thầy giáo thông báo cuộc thi chỉ còn lại tiếng nữa, Y Đóa nhanh chóng ném cục giấy trong tay lên bàn của Lan Khê!

      ". . . . . ." tiếng vang lên, rơi ngay lên bài thi.

      Lan Khê nghiêm túc làm bài, tiếng đông vang lên rất đột ngột, thầy giáo chuyện liền ngước mắt lên nhìn , kinh ngạc khi nhìn thấy bài thi của mình tự nhiên xuất cục giấy , trong nháy mắt biết phản ứng như thế nào.

      Mà tiếng động này còn đồng thời hấp dẫn chú ý của thầy giám thị nữa.

      Ánh mắt sắc bén đột nhiên quét tới, cố gắng bình tĩnh nhìn cho rỏ, liền thấy cục giấy nằm bàn của Lan Khê vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cáu kỉnh quát lớn: "Em làm gì đấy? Em ngồi yên đó, đừng có động đậy!"

      Gương mặt trong suốt nhắm của Lan Khê đột nhiên trở nên trắng bệch, tay nắm bút cũng cứng lại, ánh mắt kịch liệt run rẩy ngước lên nhìn thầy giáo, giờ phút này, chỉ riêng gì mình sợ hãi, mà là tất cả mọi người trong phòng học, bao gồm cả những thầy giáo tuần ở bên ngoài phòng học cũng đều kinh ngạc —— tất cả mọi người liền kịp phản ứng. . . . . . nữ sinh này gian lận.

      "Em buông bút ra, để tay ở bàn được cử động!" thầy giám thị nhìn chằm chằm , tay khẽ run chỉa về phía ra lệnh.

      khí phòng học thoáng chốc trở nên căng thẳng.

      Ánh mắt Lan Khê kịch liệt run, đầu óc bị ông ông, biết việc gì xãy ra.

      Thầy giám thị kêu lần thứ hai, mới bỏ bút xuống, ngón tay run rẩy để mặt bàn.

      Thầy giám thị nghiêm nghị nhìn chằm chằm, tới mở cục giấy ra, thấy ràng mấy hàng chữ ở bên trong, điều là mấy câu lý thuyết, chu kỳ phân giải tế bào sinh vật, phường trình vật lý. . . . . .

      "Ai ném cái này cho em?" Sắc mặt thầy giám thị tái xanh, giơ tờ giấy nhăn nhó lên hỏi , chưa kịp trả lời ông ta lại tiếp tục quát lớn, "Lá gan của em quải ! Biết đây là trường hợp gì ? Đến thi tốt nghiệp mà em cũng dám ăn gian!"

      Khuôn mặt nhắn của Lan Khê trắng bệch, ánh mắt lộ ra đau đớn, mở miệng: "Thầy em có. . . . . ."

      "Tôi hỏi lại lần nữa, là ai ném cho em?"Thầy giám thị ngắt lời . cũng biết là ai làm.

      Trái tim của Lan Khê kịch liệt run rẩy, trong ánh mắt lộ ra hoảng hốt, nhìn xung quanh, ngồi ở giữa, học sinh bên trái hay bên phải đều có thể ném qua cho , lúc chạm phải ánh mắt của ai cũng rối rít, vô tội rũ xuống.

      —— làm sao biết, cái này là do ai ném qua cho mình?

      "Em còn chịu sao?" Sắc mặt Thầy giám thị xanh mét, mắt quét nhìn tất cả các thí sinh, "Lấy giấy nháp ra, và tất cả giấy mà tôi phát ra, nộp lên đây cho tôi”

      Trong nháy mắt, cả phòng học đều là thanh lật giấy.

      36 tờ giấy nháp hoàn chỉnh, tờ cũng thiếu.

      Con mắt sắc của thầy giám thị xanh mét, nhìn chằm chằm lạnh lùng : "Là em bí mật đem theo sao?"

      ". . . . . . Em có!" mắt Lan Khê đỏ hoe, giọng bắt đầu run.

      "Được rồi đừng nữa... " Thầy giám thị cau mày, cầm tấm giấy lên ra lệnh cho thầy phó giám thị, "Tới đây thu bài thi của em ấy, những người khác tiếp tục làm bài,, tiếng sau nộp bài thi."

      Lan Khê hoàn toàn luống cuống.

      Môi tái nhợt đến đáng sợ, ánh mắt đau đớn, tay gắt gao đè lên mặt bàn: "Thầy. . . . . . Em còn chưa làm bài xong. . . . . ."

      "Làm xong?" Thầy giám thị nghiêm nghị ngoắc ngoắc khóe miệng, "Em còn muốn làm cho xong? Em tên gì. . . . . ." Nhìn bài thi của , "Mộ Lan Khê đúng ? Thành tích thi tốt nghiệp lần này của em bị hủy, đợi ba năm sau thi lại ! Học sinh thời nay đúng là coi ai ra gì? Thi tốt nghiệp mà còn dám gian lận. . . . . ."

      Ba năm.

      Ngón tay run lẩy bẩy, Lan Khê nắm bàn của mình, mắt hồng hồng: "Nhưng em có gian lận. . . . . . Em biết tại sao lại có cục giấy này, em có mang theo nó! Tại chỉ vì nó ở bàn em mà em gian lận! Em có! !"

      Giọng phản kháng bén nhọn của làm cho mọi người tê tái, ảnh hưởng đến các thí sinh khác .

      Thầy giám thị khiếp sợ nhìn , con mắt sắc càng thêm xanh mét, dừng chút rồi quay ra ngoài ra hiệu, mấy thầy giáo tuần tra bên ngoài liền tỉnh ngộ, lát sau hai an ninh tới, nghe thấy thầy giám thị câu "Mang em ấy ra ngoài" , liền giữ chặt bả vai của Lan Khê lại.

      "Các người đừng đụng vào tôi. . . . . ." Lan Khê nén lệ, nghẹn ngào tránh hai an ninh, tiếp, "Tôi chưa từng làm việc gì trái với lương tâm. . . . . . Tôi biết được gian lận trong kỳ thi tốt nghiệp nên tờ giấy đó phải là do tôi viết!"

      việc ồn ào này, phá hết toàn bộ kỷ luật của cuộc thi.

      Thầy giám thị giận đến mức bốc khối, chỉ vào mấy người an ninh : "Các người làm ăn kiểu gì vậy? Học sinh ở đây cần thi nữa sao? Mấy người nhìn xem cả tầng này loạn thành cái dạng gì rồi, còn đem !"

      "Ông dựa vào cái gì mà cướp giờ làm bài của tôi! !" Lan Khê mất khống chế gào thét, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, tránh khỏi mấy người an ninh, tiến lên bắt lấy tay của thầy giám thị, cố kìm nén đau đớn ở trong lòng, giọng run run , "Thầy hãy nghe em , em chuẩn bị suốt cả năm rồi. . . . . . năm này em sống như thế nào các người có biết , em cái gì cũng chỉ muốn thi điểm cao!Thầy là thầy giáo. . . . . . Thầy nên biết thầy giáo cũng giống như bậc cha mẹ, em muốn cả đời mình bị hủy ở nơi này, em van xin thầy để cho em thi xong. . . . . . Chỉ còn tiếng nữa thôi, em cầu xin thầy hãy để cho em thi xong ! !"

      Tất cả học sinh trong phòng học đều im lặng, nhìn bộ dạng của như vậy cũng tránh khỏi cảm động.

      Thầy giám thị chút cảm động, sắc mặt tái xanh đến đáng sợ, câu: "Kỷ luật ở trường chỉ vì vài lời van xin mà thay đổi phải loạn lên hết sao? Được rồi, mang em ấy ra ngoài ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :