1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 148 chúc tôi cái gì?
      Từ bệnh viện về nhà, hết giờ đồng hồ.

      Mặt Lan Khê bị khí lạnh làm cho đỏ bừng, hơi thở hà ra nhanh chóng biến thành sương, tay chân cũng còn tri giác nữa, mù mờ ngỡ ngàng nhìn thành phố, sau tết bầu khí ở thành thị vẫn còn chút náo nhiệt.

      Chu Tự Thanh từng viết, "Náo nhiệt là của bọn họ, còn ta cái gì cũng có" .

      ". . . . . ." chợt cười cái, nụ cười sáng rỡ đầy ấm áp giống như cười nhạo chính mình, từ lúc nào mà lại có cái tâm hồn văn nghệ buồn nôn đến như vậy, là do cười nên khóe mắt liền xuất tần nước mắt ấm áp, sáng trong lóe ra, lâu tiêu tan.

      Lạnh quá.

      cũng có chú ý tới, ở sau lưng cách đó xa, vẫn có chiếc xe theo .

      —— chiếc xe màu đen hình giọt nước, ở đầu đường quẹo cái, lượn vòng rồi lại trở về con đường này, tốc độ xe thả rất chậm, bánh xe phủ đầy tuyết, phát ra tiếng kẽo kẹt. Người ở trong xe đưa mắt nhìn , cùng đường với .

      Ánh mắt lạnh lùng lộ ra tơ máu, gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng bệch, lẳng lặng theo , nhìn .

      —— quẹo cua.

      —— cà nhắc nên bị tuyết phủ đầy người.

      —— dừng ở cửa tiệm Haagen-Dazs*, nhìn tủ kính hồi lâu.
      *Tiệm kem

      đến đâu cũng theo sát đến đó.

      Lúc chạy vượt qua , cho là mình có thể tuyệt tình, cảnh cáo mình được quay đầu lại, nhưng lại cách nào ngăn được ánh mắt mình nhìn vào kính chiếu hậu, bóng dáng của ở bên trong càng ngày càng trở nên , lẻ loi, hung hăng níu lấy trái tim .

      Đau đớn, ngay chính lúc đó, ập vào người .

      sắp bóp vỡ tay lái mới có thể áp chế cơn đau này, chạy theo , từ từ như vậy hết giờ đồng hồ.

      thậm chí nghĩ.

      Nếu như cả đời này thể ở chung chỗ, vậy có phải chỉ cần được nhìn thấy cả thôi cũng là đủ lắm rồi?

      Nhưng có thể còn được thấy bao lâu nữa đây?

      Cho đến khi có đối tượng trong lòng mình, kết hôn, tìm được hạnh phúc?

      Ánh mắt thoáng cái đỏ ngầu, Mộ Yến Thần gắt gao nắm lấy tay lái mới bị mất khống chế, chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng đủ làm cho đau lòng. . . . . . quả thể hình dung được , trơ mắt nhìn cảnh đó, xảy ra ở trước mắt ?

      . . . . . .

      Lúc đến giờ ăn tối Lan Khê mới vừa ngủ dậy , trong lúc mơ màng nghe có người gọi dậy ăn cơm, khàn giọng đáp tiếng rồi thay quần áo, kéo hộc tủ ra lại nhìn thấy bên trong có cái áo sơ mi của đàn ông được xếp rất chỉnh tề.

      Lan Khê kinh ngạc, cũng từ từ tỉnh táo lại, khuôn mặt nhắn trở nên lành lạnh mà tái nhợt.

      Mười ngày ở Los Angeles là chuyến vô cùng ấm áp.

      Đè nén đau đớn trong lồng ngực, biết dũng khí từ đâu kéo tới, bàn tay nắm lấy cái áo sơ mi, đóng hộc tủ lại, muốn tìm Mộ Yến Thần, ánh mắt quét vòng xuống dưới lầu tuy nhiên lại nhìn thấy.

      Cánh cửa ở bên cạnh lại chợt mở ra ——

      bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi lạnh lùng từ bên trong chậm chạp ra.

      Mộ Yến Thần.

      Bốn mắt chạm vào nhau, bắn tung toé ra loại ánh sáng lạnh lùng! !

      Lan Khê đè ép khuôn mặt nhắn tái nhợt lại, tỉnh táo đưa quần áo, lạnh lùng : "Trả lại cho ."

      Tôi cần, trả lại cho .

      Sắc mặt Mộ Yến Thần thoáng chốc tái nhợt, ánh mắt thâm thúy quay vòng liếc nhìn y phục, tiếp theo nhìn vào mặt , sâu kín hỏi: " mặc qua?"

      Ánh mắt Lan Khê run lên, bị vẻ lạnh lùng này làm cho lòng càng thêm giá lạnh.

      Cười lạnh cái, khóe miệng của liền lên .

      Nụ cười như vậy, đầy lạnh lùng và giễu cợt, đau nhói lòng người, lông mi dài của Lan Khê run lên, trơ mắt nhìn đến gần, trong tay chợt , ưu nhã mị hoặc rút y phục, "Oành!" tiếng, ném vào thùng rác bên cạnh!

      run lên cái, ngước khuôn mặt nhắn kiên trì lên.

      "Dơ bẩn nên vứt di, chẳng lẽ lại còn muốn giữ lại làm kỷ niệm?" liếc nhìn , cười tà tứ đầy giễu cợt.

      Động tác như thế, làm cho trong lòng của Lan Khê ầm ầm nổi lên trận lửa lớn, lý trí của cũng bị cháy sạch, hít thở thông phải đứng lên! Lúc ưu nhã sửa sang lại cổ áo, cùng thoáng qua Lan Khê lại ngoái đầu nhìn lại gắt gao nhìn chằm chằm vào , lạnh lùng : "Tốc độ đổi đàn bà của cũng là rất nhanh, có phải lần sau lúc bỏ rơi Nhan Mục Nhiễm, cũng đem những đồ mà ta chạm qua, ném vào trong thùng rác bỏ ?"

      Con ngươi lành lạnh của ướt át, ngữ điệu giống như giễu cợt.

      Thân thể của Mộ Yến Thần cứng đờ, bước chân chậm lại , lạnh lùng ngoái đầu lại nhìn , nở lên nụ cười nhạt.

      Ánh mắt nhìn lướt qua toàn thân của , trầm giọng nhàng : " ấy so với có điểm sạch hơn."

      so với ta bẩn thỉu hơn nhiều.

      Mắt thấy bộ dạng của giống như cả bầu trời này sụp đổ, khóe miệng Mộ Yến Thần nhếch lên nụ cười lạnh, xoay người xuống lầu, liếc nhìn thêm cái nào nữa.

      Lan Khê đứng tại chỗ, cả người bắt đầu run rẩy kịch liệt.

      Mũi cay xè, nắm chặt lan can, nhưng cho dù có nắm chặt đến đâu nữa, cũng thể ngừng run rẩy được.

      " là, ngày mai rời khỏi đây?" Bà nhìn Lan Khê chằm chằm, có chút khó tin hỏi.

      Lan Khê ngước mắt lên, giọng khàn khàn : "Ngày mai chờ ba trở lại tôi với ông ấy tiếng rồi ngay, tối nay tôi thu dọn hành lý —— bây giờ tới đó còn kịp ?"

      Mạc Như Khanh kinh ngạc!

      lát sau bà rốt cuộc cũng mở miệng phát ra thanh: "Tới kịp, dĩ nhiên là tới kịp."

      Lông mi run rẩy, mặc dù biết tại sao Lan Khê lại đột nhiên nghe theo sắp xếp của bà chủ động tới thành phố Z, nhưng như vậy cũng đỡ mắc công bà phải nhiều.

      "Trường Nhất Trung cũng có nhiều quy củ, với lại chỉ còn mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi học ở đâu cũng vậy thôi, muốn tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, cũng phải xem thành tích ở Nhất Trung, những trường học khác thường nhận dạy lớp mười hai ngang như vậy, mà phải bồi dưỡng trước hai năm, hiểu chưa?" Mạc Như Khanh kiên nhẫn giải thích.

      Lan Khê gật đầu cái, khuôn mặt nhắn đầy yên tĩnh, cảm thấy thi tốt nghiệp trung học ở đâu cũng vậy thôi.

      "Vậy ngày mai tôi hỏi Lão Lưu xem ông ấy có thời gian hay , đưa cho ." Mạc Như Khanh thở dài hơi, giống như là có tâm , con mắt lành lạnh nhìn lướt qua Mộ Yến Thần, xem phản ứng của .

      Mộ Yến Thần tiếng nào, lấy khăn ăn lau khóe miệng rồi bỏ bàn, con mắt sắc lạnh lùng, môi mỏng mân rất chặt.

      Ngày thứ hai.

      Mộ Minh Thăng từ bệnh viện sau khi trở về ở trong nhà nghỉ ngơi, vì thế mới biết Lan Khê phải , ông kinh ngạc hồi, suy nghĩ chút thấy vậy cũng tốt, trải qua chuyện bị trai ruột thịt của mình xâm phạm, nó vùng khác tĩnh tâm lai chuẩn bị thi cử cũng tốt.

      Nhưng lại có chuyện vừa ý, trong nhà lão Lưu có chuyện tới được, ai đưa .

      Mộ Yến Thần bận rộn đến ba giờ chiều mới từ công ty trở lại, cho là thời gian này dọn dẹp hành lý xong và rồi, lại nghĩ rằng vẫn còn ở đó, ở ghế sofa nghỉ ngơi phút, đứng dậy, mặt thay đổi giọng khàn khàn : "Tôi đưa em ."

      tự mình đưa rời .

      Từ thành phố C đến trường Z, hơn ba giờ xe, Lan Khê an vị ở vị trí ghế lái phụ chỉ dành riêng cho , cách gần như vậy. Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, câu cũng , nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

      Phong cảnh càng ngày càng xa lạ, lúc này mới nhớ tới, lúc chưa cáo biệt với ai hết, bao gồm cả kỷ Diêu.

      Khuôn mặt nhắn của vì bị đè nén mà đau nhức, lông mi dài run rẩy, khóe mắt mãnh liệt chua xót, rất đau, nhưng có rơi giọt nước mắt nào cả. Lan Khê bấm chặt chỗ ngồi, cảm thấy mình nhất định khóc.

      Xe dừng lại trước cửa trường Z.

      Đúng là ngày khai giảng, trước cửa vô cùng hỗn loạn cũng giống y như ngày nghỉ đông lúc trước ở Nhất Trung, mờ tối sắc trời càng đen xuống, đèn đường màu cam sáng lên, ấm áp mà lại thê lãnh, mảnh mù mịt.

      Lan Khê cởi dây an toàn ra, ánh mắt trong suốt run lên cái, nghiêng mặt sang nhìn .

      "Hẹn gặp lại, trai." Giọng êm ái chậm rãi, "Tôi chúc về sau tìm được người người con lòng , cùng sống đến đầu bạc răng long. Tôi chúc hạnh phúc cả đời."

      xong nở cửa định bước xuống xe.

      nghĩ đến còn chưa xuống xe, cỗ lực mạnh mẽ giữ chặt bả vai của lại đem bắt trở về! Lan Khê sợ tới mức khẽ hét tiếng, bị ném lại chỗ cạnh tài xế, mắt mờ mịt ngước lên, liền đụng phải hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của Mộ Yến Thần!

      Tay của kịch liệt run rẩy, giữ chặt gáy của sức lực lớn đến kinh người, rất đau, hai mắt của lạnh lùng như băng, môi mỏng trắng bệch, như La Sát nặng nề nhốt chặt thân thể của , đè lại.

      kịp phản ứng.

      Nơi này là trưởng Z, phải ở lại chỗ này, rời khỏi suốt mấy tháng. thấy được , sờ tới được, cũng thể nghe được giông của nữa.

      Tối hôm qua, khi nghe được tin này rất bình tĩnh, giống như là biết trước phải , sớm biết. Nhưng lại nghĩ nhanh như vậy.

      phải làm việc suốt đêm, đến tận ba giờ chiều ngày thứ hai, muốn dùng công việc để nhớ đến việc này nữa. Nhưng lúc trở lại Mộ gia, vẫn còn thấy trông chừng hành lý bộ dáng sắp xa, ra ở trước mặt mình.

      "Em mới vừa chúc tôi cái gì? . . . . . . lại lần nữa." Giọng Mộ Yến Thần khàn khàn đầy nguy hiểm, ánh mắt đỏ ngầu mang theo sát khí bức bách , ngón tay giữ chặt gáy của .


      Chương 149: rời khỏi mãi mãi

      Lan Khê sợ hãi, khuôn mặt nhắn tái mét, nhưng vẫn cố tỏ ra dũng cảm, lạnh lùng hơn lúc đầu: "Tôi chúc tìm được người con lòng, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long——!"

      Lời sau đó, cách nào phát ra được nữa! !

      trán Mộ Yến Thần nổi đầy gân xanh, ngón tay trắng bệch vô cùng đáng sợ giữ chặt cái ót của , mãnh liệt hôn ! có chết cũng muốn nghe những lời này của , có chết cũng muốn thể nào đụng vào nữa, hoảng hốt luống cuống hôn , cạy kẽ răng của ra mút chặt lưỡi của , ngừng mút chặt hơn. Mút đến mức lưỡi của cũng thấy đau nhức, hương vị ngọt ngào vô cùng quen thuộc cuốn hút , kích thích làm cho đại não của ngừng "ông ông", ngừng mê muội xoa xoa thân thể của như cố nhét vào thân thể của mình.

      Lan Khê, được ôm em như thế này bao lâu rồi?

      . . . . . . Thu hồi những lời em mới vừa lại. . . . . . Lan Khê. . . . . . Cầu xin em hãy thu hồi lại , chúng ta rời xa nhau nữa. . . . . .

      Lan Khê kinh ngạc, hồi lâu mới cảm thấy cái lưỡi đau nhức, run rẩy, cảm thấy hơi thở quen thuộc của phái nam rót đầy khoang miệng, tránh khỏi, trốn thoát, cũng kịp phản ứng.

      hôn .

      Là Mộ Yến Thần hôn .

      chưa bao giờ dùng hết sức lực để giãy dụa.

      ngừng nức nở nghẹn ngào do bị cắn nuốt mãnh liệt ở trong miệng, động tác giùng giằng của Lan Khê cũng bị chết non dưới sức mạnh thô bạo của , héo hông của , kịch liệt ấn chặt vào trong chỗ ngồi, bàn tay to lớn dùng sức định cơ thể giãy giụa cưỡng ép ngửa đầu lên hôn sâu hơn, bên trong xe chật hẹp chỉ nghe thấy tiếng vang nặng nề, cách nào thoát khỏi .

      Cổ tay mảnh khảnh bởi vì liều mạng dùng sức mà ửng hồng lên muốn gảy lìa, chua xót từ trong lồng ngực cuồn cuộn lên, cuốn sạch tất cả các thần kinh của Lan Khê.

      cho là mình khóc, nhưng khi nước mắt nóng bỏng run rẩy xông ra hốc mắt, cũng là lúc bị chiếm đoạt đôi môi, cũng biết. Toàn thế giới này, cũng chỉ có Mộ Yến Thần mới có thể dễ dàng bức rơi nước mắt như vậy! !

      ——"Em có biết khi cùng em ruột làm. . . . . . có cảm giác gì?"

      ——"Mộ Lan Khê có bao nhiêu cân lượng, trừ thân thể ra, em cảm thấy em có điểm nào, để cho tôi thích?"

      Cả người Lan Khê ngừng bị chua xót cuốn lấy, cực đoan, oán hận và uất ức điên cuồng đánh tới, ngừng rơi nước mắt mà cắn xuống. . . . . . Hung hăng cắn! !

      Hận đủ sức lực để xé toạt da thịt của ra.

      Giống nhau đắm chìm trong cơn đau nhức, Mộ Yến Thần kịch liệt rung rẩy, cảm nhận được sức lực của , cắt vỡ môi lưỡi của , máu tươi trong nháy mắt tràn ra ở trong miệng, sâu đến như vậy, giống như cắt máu thịt của .

      Vô cùng đau đớn, thế nhưng lại vui vẻ chịu đựng.

      Đó là cái giá phải trả khi làm tổn thương .

      Cho nên. . . . . . Bảo bối, cứ cắn . . . . . . Cắn sâu hơn chút. . . . . .

      nợ em, mang đau đớn đến cho em. . . . . . em cứ cùng lúc trả cho , có được hay ?

      Bên ngoài cửa xe, truyền đến mấy tiếng kèn.

      Xe bị cản lại trước của trường, xe ở phía sau lái vào được, bóng đêm bao la sâu lắng hòa hợp với sắc thái bi thống, giống như toàn thế giới này có sụp đổ xuống cũng thể ảnh hưởng đến bọn họ. Mà kia mấy tiếng tiếng kèn ầm ỉ kia, lại làm cho cơn đau nhức đắm chìm cách nào kiềm chế được của Mộ Yến Thần tỉnh lại.

      Thừa thời cơ này , Lan Khê dùng hết tất cả hơi sức đem tên đàn ông nằm người mình đẩy ra, cả người kịch liệt run rẩy, tay bé hoảng hốt đặt lên cửa xe, tay nắm cửa liền liều mạng mở đinh ốc chạy ra ngoài! !

      khí lạnh ở bên ngoài tràn vào, hít tất cả khí nóng vào trong phổi, làm cho dây thần kinh cảm thấy đau.

      Nhưng lại để cho thấy được mùi vị của tự do
      Lan Khê ngoái đầu nhìn lại,nước mắt trong mắt kịch liệt lóe lên, đưa lưng về phía ánh đèn, hình dáng trở nên lờ mờ, tay bé nâng lên nhàng lau máu tanh khóe môi, giọng khàn khàn mở miệng ——

      "Mộ Yến Thần, tôi cho biết. . . . . . Tôi nhất định ở chỗ này cố gắng học tập. . . . . . Ba tháng sau, tôi nhất định thi trường đại học A. . . . . ."

      Giọng khàn khàn, ngữ điệu "Nhất định" , trong mắt phát ra ánh sáng: ". . . . . . Tôi nhất định rời khỏi ,rời khỏi mãi mãi, đời này kiếp này, gặp nhau nữa! !"

      gần như là gào thét, kèm theo run rẩy, giống như là lời tuyên thệ trong đêm tối, giọng vang vang rất có lực!

      Trong thành thị xa lạ đầy giá rét, thương, có nhà, có người thân. Lan Khê cảm giác mình con đường dài, có cuối đường, sinh mạng của giống như luồng ánh sáng yếu ớt ở sau lưng , chiếu sáng cho , làm cho ấm áp, giúp chống đỡ tiếp tục về phía trước, nhưng là bây giờ, chút ánh sáng ấy cũng bị dập mất.

      Ánh sáng duy nhất, niềm hy vọng duy nhất còn lại của , ở trước mặt.

      đoạn đường này, dù là đơn, dù là thê lương, cũng tương lai tươi sáng của mình mà dốc hết toàn bộ sức lực, hướng về phía trước, đem hết toàn lực, lảo đảo chạy tới.

      nhất định . nhất định có thể làm được.

      Hô xong những lời đó, Lan Khê nhìn biểu tình của người đàn ông này, xoay người biến mất mình trong nước mắt, sải bước vào trong trường, bóng dáng đơn bạc nhanh chóng biến mất trong đám người nhốn nha nhốn nháo, cũng quay đầu lại.

      Giáo viên trong trường phụ trách tiếp đãi mấy bạn học đem hành lý của từ xe xuống, vốn còn muốn chào hỏi cha mẹ của , nhưngi nhìn thấy người đàn ông tuấn dật ở bên trong, lại bị vết thương ở khóe miệng đầy máu của làm cho sợ hãi, dám nữa.

      Mộ Yến Thần ngồi yên lặng, con mắt đỏ ngầu đưa mắt nhìn theo hướng rời , vẫn nhìn, hốc mắt nhanh chóng cảm thấy đau ê ẩm dám nháy mắt.

      Trong đầu quanh quẩn câu của , giống như rét lạnh trong ngày đông lạnh giá, hoàn toàn làm cho đông cứng .

      biết mình ngồi bao lâu, khi có phản ứng lại, mấy chiếc xe hỗn loạn ở xung quanh cũng tản rồi, trong trường trời cũng tối, bốn phía tĩnh lặng đến đáng sợ, nghe được cả tiếng tuyết từ ngọn cây chảy xuống.

      ngồi thẳng dậy, thân thể cứng ngắc, đầu ngón tay thon dài tái nhợt đưa tới, khởi động xe, thuận tiện mở luôn kênh radio

      Thanh mạnh mẽ lao ra, trong xe nhanh chóng còn khí đơn nữa.

      Lan Khê. . . . . . Mùa đông này, biết, phải làm thế nào để vượt qua được.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 150: Mất khống chế dịu dàng
      150.1
      Editor:✤MạnNhi✤

      Khuôn mặt Lộ Dao biến sắc, đấm bạn cùng lớp thêm phát nữa, kéo chặt dây đeo cặp sách nhích tới gần.

      "Cậu về nhà à?" Cậu giọng hỏi, giống như chỉ lo dọa sợ.

      Đôi mắt Lan Khê phát ra ánh sáng trong suốt, nhìn cậu biết cậu muốn làm gì, chỉ cảm thấy cậu ấy quá đột ngột.

      Hô hấp của Lộ Dao cũng hơi tắc nghẽn, nhìn lời nào nên hơi sốt ruột, vội vàng : "Mình mua hai vé xe để trở về, vừa khéo chuyến xe năm rưỡi tối có thể về nhà, cậu có trở về cùng với mình ?”

      Có bạn cùng lớp ở sau lưng bọn họ, huýt gió vang dội, cười đến mức mập mờ .

      Lộ Dao cau mày rất chặt, ngón tay chỉ chỉ đến nơi cách cổng trường xa: "Đứng chờ ở đó nhé, mình qua với tài xế để bác ấy giữ chỗ ngồi, bảo đảm có chỗ ngồi, nên cần chen, cậu có trở về hay ?"

      Vẻ lạnh lùng lạnh nhạt khuôn mặt nhắn của Lan Khê hơi hòa tan, lông mi dài rũ xuống, mắt nhìn lướt qua hướng kia.

      ra rất đúng lúc.

      Từ khi đến thành phố Z tới nay vẫn chưa trở về nhà, cũng biết nên xe như thế nào.

      Lộ Dao nhìn ánh mắt của khẽ buông lỏng, ngay lập tức cúi người nhận lấy rương hành lý trong tay , nụ cười treo khóe miệng: "Đồng ý rồi đúng ? Vậy cùng ."

      Lan Khê càng cảm thấy cậu ta quá đột ngột, đôi mắt trong veo liếc cậu, cuối cùng gì nữa sóng vai cùng cậu ta.

      Xung quanh tiếng huýt sáo, tiếng bàn luận, dần dần vang lên.

      Lộ Dao nghiêng đầu làm vẻ mặt lạnh lùng trách móc bạn cùng lớp, vẻ mặt xanh đen rất đáng sợ!

      Tuy nhiên với Lan Khê những thứ này cũng trở thành thói quen rồi.

      Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đất, ánh sáng vàng rực rơi vãi lên tất cả, cánh tay mềm mại mảnh khảnh của buộc qua loa chiếc khăn tay màu trắng xanh, đơn giản che vết sẹo đáng sợ kéo dài từ cổ tay đến tận khuỷu tay, vết sẹo có màu da nhàn nhạt, vẻ dữ tợn bị che đậy hơn nửa.

      Còn ở chỗ xương quai xanh—— phía cổ áo T-shirt tròn trịa lộ ra mấy dấu vết, làm cho người ta suy nghĩ viển vông.

      Sau khi lên xe rồi vào chỗ ngồi, Lan Khê yên tĩnh nhìn phong cảnh ngừng lên ngoài cửa sổ.

      Lộ Dao nghiêng mặt quay sang nhìn , sau lúc lâu nghiêng người sáp đến, giọng : "Mộ Lan Khê cậu với mình câu được ?"

      Tính cách ồn ào của cậu ta chịu nổi trầm mặc này.

      Lan Khê quay khuôn mặt nhắn sang, ánh mắt trong trẻo như nước: " gì?"

      Lộ Dao liếm liếm môi, lướt nhanh qua vết thương dữ tợn thân thể : " về vết thương của cậu, là bị làm sao vậy?"

      Ở dưới lông mi dài đôi mắt trong veo chớp cũng chớp, khuôn mặt nhắn tái nhợt của cúi xuống, sau đó đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Mình gặp phải kẻ khốn kiếp, bị lừa, sau đó có những vết thương này."

      ". . . . . ." Lộ Dao nhìn chằm chằm vào mắt của , rồi im lặng hồi lâu.

      Cậu cảm thấy, giao tiếp với mỹ nữ, là có chướng ngại.

      Ngoắc ngoắc khóe miệng giả vờ nở nụ cười, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống câu cũng nữa.

      Lông mi dài của Lan Khê cũng chậm rãi rũ xuống, gì nữa, tiếp tục ngắn nhìn phong cảnh.

      —— ai cũng thể nghĩ đến, khi xe đến thành phố C, lại gặp chuyện tốt.

      Xe dừng lại ở địa điểm trong nội thành, cách bến xe rất gần, sắc trời dần dần tối, ở khoảng cách mười mấy mét cũng nhìn thấy người, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống cả thành phố, ấm áp giữa mùa hè khô nóng.

      "Tiền vé xe." Lan Khê móc tiền lẻ ra, xuống dưới xe đưa cho cậu ấy.

      Lộ Dao nhìn tiền cầm chút, khóe miệng nâng lên nụ cười : "Là mình chủ động muốn cùng về nhà với cậu, cậu cần đưa tiền cho mình đâu, là mình tự nguyện. Hơn nữa cũng đáng bao nhiêu tiền."

      Ánh mắt Lan Khê muốn tranh cãi, nắm cổ tay của cậu ấy rồi nhét tiền vào, lùi lại bước cầm lấy tay cầm của va li hành lí của mình, xoay người bỏ .

      Lộ Dao giật mình!

      Cậu đuổi theo muốn trả lại cho , nhưng hề nghĩ tới trong mờ tối có bóng dáng đầy mong đợi chạy về phía cậu, khi cậu muốn đuổi theo hướng của Lan Khê sượt qua bả vai của Lan Khê, nhào vào ngực của cậu! !

      ". . . . . ." bước chân của Lộ Dao bị đụng phải, suýt nữa đứng vững.

      Đợi đến khi cậu đứng vững mới thấy ràng khuôn mặt đáng trong ngực, chính là Y Đóa lâu rồi gặp.

      "Làm sao bây giờ cậu mới đến?" Y Đóa ở trong lòng , gương mặt đỏ bừng, lòng tràn đầy oán trách, "Mình chờ cậu hai giờ rồi, bình thường cậu cũng ngồi chuyến xe này mà!"

      Lộ Dao để ý tới , nhíu mày kéo thân thể của ra, chạy lên kéo bả vai của Lan Khê: "Aiz, mình tiền này cậu cần phải trả cho mình đâu, cậu cứng rắn muốn phân chia ràng như vậy là khó nhìn, có biết ?"

      "Lộ Dao! !" Trong nháy mắt sắc mặt Y Đóa xanh mét, ở sau lưng gọi cậu ấy.

      Chạy đến nơi, ở dưới đèn đường liếc mắt nhìn gương mặt của này, thoáng chốc càng khiếp sợ hơn: "Mộ Lan Khê?"

      Lan Khê nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy hôm nay nên vô cớ tiếp nhận ý tốt của người khác, chỉ biết lại rước họa vào thân rồi, vung tay khỏi Lộ Dao, khuốn mặt nhắn mềm mại ra vẻ xa cách: "Về sau có cơ hội cùng nhau về nhà đâu, cứ phân ràng tốt hơn."

      Lộ Dao nghe thấy những lời này trong lòng có chút đau nhói, mà Y Đóa nghe lại càng thêm khó chịu!

      "Cùng nhau về nhà?" khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét trào phúng đỏ bừng, Y Đóa nhìn chằm chằm vào cậu, "Hai người các cậu cùng nhau về nhà? Lộ Dao, là cậu hẹn ta hả?"

      Mắt nhìn thấy thuốc súng.

      Mùi thuốc súng lại nổi lên rồi , Lộ Dao hít sâu hơi, hơi sa sút tinh thần nhận tiền rồi quay người bỏ .

      Trong nháy mắt lửa giận và ghen tỵ của Y Đóa lại chuyển sang người Lan Khê, con mắt nổi lên hơi nước cứng đờ nhìn chằm chằm : "Cậu được lắm Mộ Lan Khê à, ở trường học dám tranh cãi với tôi, ra trường quyến rũ bạn trai tôi rồi hả ? Cậu quá đê tiện rồi . . . . . ."

      Ánh mắt Lan Khê bình tĩnh, thản nhiên liếc nhìn ấy, rồi quay người rời .

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      day la truyen dau tien minh doc nam nu chinh cung bi nguoc

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      50.2
      Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰⊹


      Trong nháy mắt lửa giận và ghen tỵ của Y Đóa lại chuyển sang người Lan Khê, con mắt nổi lên hơi nước cứng đờ nhìn chằm chằm : "Cậu được lắm Mộ Lan Khê à, ở trường học dám tranh cãi với tôi, ra trường quyến rũ bạn trai tôi rồi hả ? Cậu quá đê tiện rồi . . . . . ."

      Ánh mắt Lan Khê bình tĩnh, thản nhiên liếc nhìn ấy, rồi quay người rời .

      Ánh mắt kia, khi Y Đóa nhìn thấy lại biến thành im lặng khiêu khích!

      "Cậu đứng lại đó cho tôi. . . . . . Mộ Lan Khê tôi bảo cậu đứng lại đó cho tôi! !" Y Đóa giận dữ .

      Lộ Dao thể nhịn được nữa nên quay lại, kéo cơ thể muốn xông lên của ấy, "Cậu làm cái gì đấy? Xúc phạm người ta làm gì, cậu có thể kiềm chế tính khí của mình hay , chớ bắt được ai cũng cắn!"

      "Mình bắt được ai cũng cắn?" con ngươi của Y Đóa càng đỏ hơn, "Lộ Dao cậu ràng , là mình mạo hiểm nguy hiểm để chuyện đương với cậu, mà con mẹ nó cậu thay đổi tình cảm bị mình phát , còn dám hùng hồn như vậy à!"

      Lộ Dao giận đến mức mặt đỏ lên: "Mình có thay đổi tình cảm, mình chỉ là ——"

      Cậu nghẹn lời, lên lời, dứt khoát nghiến răng quẳng xuống câu tàn nhẫn: "Được rồi mình rảnh với cậu, ngày mai gặp lại, cậu về nhà !"

      Mắt Y Đóa hồng hồng, trong nháy mắt hiểu ý tứ của cậu ấy, cũng kiểm nghiệm được suy đoán của bản thân, nhào tới tiếp tục dây dưa với cậu, trong sắc trời u ám, thanh bén nhọn truyền xa.

      Lan Khê chặn chiếc taxi, khuôn mặt nhắn lành lạnh dâng lên chút mơ màng êm dịu, giọng khàn khàn: " số 32- đường Thanh Phong. Mộ gia."

      ***

      Rất lâu rồi chưa trở về.

      Giống như là xa cách cả đời vậy

      Nghênh đón đầu tiên chính là Trương tẩu, mặt bà ra vẻ vui mừng, nước mắt lên trong đôi mắt im lặng diễn tả nỗi nhớ đối với Lan Khê, nắm tay của kéo vào: “ nhanh nào, tiên sinh và phu nhân đều ở phòng ăn, thiếu gia cũng vừa chạy về từ công ty, đều chờ con, con xem con gầy như vậy, thức ăn ngon sao về nhà? Bây giờ con muốn giày vò ai vậy?"

      "Hành lí đâu? Sao hành lí của con lại ít như vậy? !" Trương tẩu cau mày.

      Lan Khê hơi hoảng hốt, khuôn mặt nhắn trắng bệch lên vẻ nhu nhược, giọng khàn khàn: "Chăn màn và sách đều để ở nhà bà nội Tần Phương Dung, con chỉ mang những thứ quan trọng về thôi."

      "Ai nha. . . . . ." Trương tẩu giành lấy, cười mà rớm nước mắt lôi kéo vào.

      Khi tới phòng khách đúng lúc nhìn thấy bóng dáng cao ngất từ lầu xuống, vẫn gọi điện thoại, hình như là xử lý chuyện của công ty, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng, lông mày của giống như kiếm, góc cạnh ràng, khí thế ưu nhã mà mạnh mẽ.

      Thản nhiên liếc mẳt, dừng ở người Lan Khê.

      Trong nháy mắt đánh mất lời , cho đến khi thanh trong điện thoại nghi ngờ nhắc lại, mới tìm lại được ý thức, ánh mắt càng lạnh hơn.

      —— bởi vì trong nháy mắt ánh mắt vừa mới chạm nhau, trong tích tắc khuôn mặt nhắn của trở nên lạnh như băng, làm đau nhói trái tim của .

      "Thiếu gia cậu xem, tiểu thư trở về rồi. . . . . ." Trương tẩu cười như đóa hoa, giống như báo tin vui cho .

      Ánh mắt của Mộ Yến Thần lạnh lùng, cúp điện thoại rồi ném điện thoại di động lên ghế sa lon, cũng nhìn tới phòng ăn.

      đến phòng ăn quen thuộc ấy.

      Cả người Lan Khê mặc trang phục đơn giản, yên tĩnh lộ ra vẻ dịu dàng, bởi vì mấy tháng nay gầy nên cằm trở nên nhọn hơn, cách cái bàn khoảng vài mét, lễ phép gọi: "Ba. Dì Mạc."

      Đảo mắt, chào thêm tiếng: " trai."

      Phòng ăn vẫn khiến cho cảm thấy sợ hãi và căng thẳng, khí thay đổi, Mạc Như Khanh lẩm bẩm mình, Mộ Minh Thăng mở mắt nhắm mắt, mắt trong veo như nước, động tác cẩn thận, cố gắng hết sức để bản thân gây ra lỗi.

      rời khỏi ngôi nhà này lâu lắm rồi, muốn gặp phải bất cứ chuyện gì nữa.

      Từ đầu tới cuối Lan Khê đều dám nhìn thẳng vào hai trưởng bối ở trước mặt, nhưng duy nhất dám nhìn vào bóng dáng cao ngất ở bên cạnh, vừa rồi Trương tẩu cũng , sau khi cũng ở Mộ trạch nữa, hôm nay là phá lệ trở về.

      Phá lệ.

      Lan Khê vừa nhai cơm vừa nghĩ tới hai chữ này, trong lòng đau đớn chua xót, có vài người là có bản lĩnh, dù lâu gặp, câu cũng , vẫn làm cho có cảm giác đau lòng như vậy.

      "Buổi tối còn có việc, con phải trước đây." Giơ tay lên nhìn đồng đồ, lạnh giọng .

      Mạc Như Khanh ngẩn ra: "Con làm gì thế?"

      "Họp mặt."

      Trong lòng Mạc Như Khanh buông lỏng: "Thế sớm rồi về sớm —— đúng rồi, buổi tối con ở đây hay trở về chỗ con? Nếu ở đây để mẹ bảo Trương tẩu quét dọn gian phòng của con chút, mấy tháng rồi con cũng về."

      "Xem tình hình ." Mộ Yến Thần đứng dậy, trong đôi mắt lạnh lùng lộ ra vẻ uể oải, bỏ khăn ăn ra, rồi kéo cái ghế ra ra ngoài.

      Lan Khê lẳng lặng ngồi ở chỗ nghe chuyện, ngẩn ngơ. Tại sao có thể nghe ra trong lời của có vẻ lạnh lùng nhạt nhẽo cơ chứ? —— nhưng mà cũng tốt, đến chết cũng gặp gỡ, muốn từ từ lạnh nhạt, thờ ơ, cũng đau đớn nữa.

      ***

      "Tiểu thư, phải hai ngày nữa con bắt đầu thi sao? Bây giờ còn đọc sách à?" Trương tẩu cau mày hỏi ghế sa lon.

      Lan Khê ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như nước lộ ra vẻ nghiêm túc: "Con xem lâu đâu, chỉ xem lại toàn bộ bài thi trong sách giáo khoa lần nữa thôi, con nắm chắc kì thi này, bây giờ chỉ muốn củng cố chút thôi."

      có kế hoạch của bản thân, hơn nữa còn cố gắng hết sức để thực , trong lòng rất chắc chắn và kiên định .

      Trương tẩu cười giống như đóa hoa: "Aiz, tốt quá, thế con xem , bác hâm nóng ly sữa bò cho con!"

      Lan Khê gật đầu, tập trung xem nội dung trong sách lần nữa.

      từng hành động vì gia đình, tình , nhưng tất cả đều giả dối đáng sợ, gió nhàng thổi, có thể khi bỏ lỡ đau thấu tim phổi. Nhưng mà kiến thức chắc biết lừa gạt người ta, nắm chắc là của mình, cũng ai tranh giành được.

      . . . . . .

      Trong phòng bao VIP của hội sở cao cấp, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, vũ nữ quần ma loạn vũ* dưới ánh đèn. Khi bình Whisky thứ ba bị rót hết, cuối cùng Nhiếp Minh Hiên nhìn nổi, nhíu mày cầm chai rượu: "Yến Thần. Cậu đủ rồi đấy."

      *Quần ma loạn vũ: lũ quỷ múa loạn

      Ánh mắt thâm thúy lạnh lùng của Mộ Yến Thần hơi mê ly, đau nhức trong lòng hề biến mất, tựa vào ghế sa lon xoa xoa mi tâm.

      "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?" khàn khàn giọng hỏi.

      "Mồng 4, sao vậy?" Nhiếp Minh Hiên cảm thấy kì lạ khi đột nhiên hỏi như thế.

      Thi tốt nghiệp trung học chắc là mồng sáu, mồng bảy, rất gần.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 150
      150.3
      Editor:✥MạnNhi✥


      ". . . . . . Thấy em ấy tiến bộ tệ." Giọng của khàn khàn càng ngày càng thấp.

      Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra: "Ai vậy. . . . . . Cậu ai tệ. . . . . ."

      Còn chưa dứt lời cũng biết được Mộ Yến Thần tới ai. có thể thấy thời gian này, tất cả học sinh cấp ba đều được nghỉ.

      Còn chưa có phản ứng kịp, thân hình cao to mạnh mẽ của Mộ Yến Thần đứng lên, trong con ngươi thâm thúy lên tia máu, bị đau lòng nhuộm dần, cầm chìa khóa ở bàn lên, giọng khàn khàn: "Mình về nhà trước đây."

      Nhiếp Minh Hiên biết trong lòng cậu ấy phải chịu đựng tốt cho lắm, mấy tháng rồi cũng gặp Lan Khê, liều mạng trong công việc, hiệu suất tăng lên điên cuồng, dùng khối lượng công việc khổng lồ để mê hoặc bản thân. Cũng biết từng lái xe suốt đêm đến trường trung học bên thành phố Z, cũng chỉ vì muốn gần hơn chút, ấy hề biết tình hướng đó là mấy tiếng đồng hồ, sau đó khi rạng sáng lại lái xe quay về, tiếp tục bắt đầu ngày mới.

      Mấy tháng nay, chính xác phải “trải qua” , mà là "Chịu đựng" .

      "Về nhà?" gương mặt tuấn tú tái nhợt của Nhiếp Minh Hiên giễu cợt, "Cậu ngày đêm điên đảo bao lâu rồi, bây giờ cũng nghĩ đến đêm khuya phải về nhà à?"

      Mộ Yến Thần để ý tới châm chọc của cậu ta, ánh mắt thâm thúy nặng nề, sắp ra máu.

      ". . . . . . Em ấy ở đây rồi." Môi mỏng của khàn khàn phun ra mấy chữ này, trong lời mang theo thương sâu sắc và luyến tiếc, giống như chưa bao giờ thay đổi.

      . . . . . .

      Trong nhà họ Mộ, ngọn đèn phát ra ánh sáng yên tĩnh .

      thanh thanh thúy của giày da từ xa đến gần, kèm theo chút hơi rượu chợt xuất , Mộ Yến Thần tưởng rằng lúc này trở về phòng ngủ rồi, hề nghĩ đến vẫn có thể nhìn thấy ——

      Đôi mắt mang theo men say hoảng hốt hạ xuống, đau nhức thoáng qua, cẩn thận thấy được bóng dáng ngủ ghế sa lon.

      Chắc là đọc sách đến mệt mỏi nên muốn dựa vào chút, lại nghĩ rằng cứ như vậy mà ngủ.

      Vẻ mặt khi ngủ của rất điềm tĩnh, thân thể nhàng cuộn tròn, bảo vệ chính mình.

      Mộ Yến Thần chậm rãi tới, gương mặt tuấn tú lạnh lùng tái nhợt cứng lại, hai cánh tay kìm nén, cúi người xuống lẳng lặng ngắm nhìn .

      ấy ngon giấc như vậy, ngủ ngon nên có hơi sức dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm , luôn luôn muốn đấu tranh, muốn rời , muốn dùng lời mà sắc bén để tổn thương .

      "Lan Khê." khàn khàn gọi .

      thanh khàn khàn và dịu dàng này, bao nhiêu lâu gọi rồi ?

      chút đau đớn sắc bén kích thích hốc mắt, Mộ Yến Thần chăm chú nhìn , cảm thấy chút ẩm ướt nóng bỏng lan tràn trong mắt, ngụy trang bằng vẻ lạnh lùng quá lâu rồi, cho là thương chan chứa và quyến luyến với cuộc đời này của mình giấu mãi ở trong lòng, buồn bực đau lòng cho đến chết, nghĩ rằng vào lúc này có thể bộc lộ ra, , đến mức gây lên lỗi lầm, đến cũng biết nên nên làm gì bây giờ.

      Cúi đầu, gương mặt tuấn tú nhàng dán lên khuôn mặt nghiêng nghiêng ngủ của , căng thẳng nên dám thả lỏng, hô hấp nhàng phun ra mái tóc của , có thể ngủi thấy được hương thơm của dầu gội sử dụng, có thể ngửi được hương thơm quen thuộc, hơi thở của người .

      ". . . . . . Làm sao em lại gầy nhiều như vậy?" nhắm mắt, thanh khàn khàn như sương tan ra trong khí.

      chút đau lòng, mãnh liệt và dữ dội, sắp cắn nát trái tim của rồi.

      Lông mi dài của buông xuống dưới, phía dưới là vòng màu đen nhàn nhạt, chắc là thức đêm học bài, gò má vạch ra đường vòng cung nét, gương mặt trở nên gầy gò hơn.

      nhàng chạm vào từng đường nét của , chạm qua từng điểm , ngón tay khẽ run, cố nén mới ôm cả người vào trong ngực.

      Đôi mắt thâm thúy mở to, phát ra ánh sáng rực rỡ, hơi nước ẩm ướt nóng bỏng ra. thấy cánh tay của quấn khăn tay, thấy được vết sẹo dữ tợn kia.

      Trong nháy mắt, cả người đều đau nhức.

      Con mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần cứng đờ nhìn chằm chằm vào chỗ đó lúc lâu, lúc sau cởi chiếc khăn cố ý đeo để che kín vết thương ra, thấy được hoàn toàn vết sẹo kia. Môi mỏng chầm chậm và dịu dàng dán lên, nhàng in dấu lên miệng vết thương đáng sợ kia, hôn, cảm thụ ràng thời điểm gặp chuyện đáng sợ kia, can đảm còn cao hơn người thường rất nhiều.

      "Lan Khê. . . . . . Coi như trai sai lầm rồi, có được hay ?" chăm chú nhìn , khàn khàn giọng nhấn mạnh ràng từng chữ, rượu ngấm dần dần, kịch liệt đốt cháy, trong con ngươi đau nhức, " nên thương em, nên buông tha em. . . . . . muốn cứ như vậy rời xa em cả đời. . . . . . Trong khoảng thời gian này rất nhớ em, nhớ em biết bao nhiêu. . . . . . Nếu người ta như bị nhớ nhung hành hạ cả đời, có thể chết ?"

      Ý thức của cũng có chút mơ hồ mê man rồi, bàn tay nhàng vén sợi tóc bên tai lên , khàn khàn nỉ non.

      thanh càng ngày càng .

      Lan Khê, em dậy , trả lời , được ?

      biết Mộ Yến Thần có bao nhiêu giây phút hy vọng xa vời như vậy, say rồi, tỉnh táo chút nào, lại có thể ôm chuyện như vậy, mà phải ở trong mơ, cũng phải dựa vào hồi ức.

      Trong đôi mắt lóe lên chút ánh sáng của nước mắt, khóe miệng tuấn dật gợi lên nụ cười tự giễu, vẻ đau thương mị hoặc, cúi đầu nhàng hôn lên gò má trắng nõn dịu dàng của .

      Ngoài ý muốn, ngay giây phút này, đột nhiên Lan Khê tỉnh lại.

      Trói buộc cổ tay bị lấy ra khiến cho ngủ cũng có cảm giác an toàn, giãy giụa, rốt cuộc khi cảm xúc đạt tới cực hạn đột nhiên tỉnh lại! Mắt mở rất lớn, có tiêu điểm, lúc sau mới chậm chạp nhìn chăm chú, trong đêm khuya mang theo vẻ cực kì mệt mỏi, yên lặng nhìn về phía người đàn ông cách mình rất gần.

      Toàn thân Mộ Yến Thần cứng đờ!

      Trong phút chốc nhìn vào ánh mắt kia, thoáng chốc ánh sáng trong mắt trở nên lạnh như băng, gương mặt tuấn tú kìm chế được trở lên trắng bệch, giống như biết vừa rồi những lời kìm hãm được mà ra bị nghe thấy bao nhiêu, chỉ là trong nháy mắt, nhu tình lại trở thành thù địch. Đột nhiên Lan Khê trở mình đứng lên! Ánh mắt rung động kịch liệt, hô hấp cũng ổn định, lưng dán chặt vào ghế sofa, nhìn chăm chú!

      Mu bàn tay xoa xoa gương mặt, ngoại trừ nhiệt độ cũng có cảm giác gì khác, cũng biết vừa làm gì với mình.

      " phải tôi đợi . . . . . ." Giọng lành lạnh của Lan Khê lộ ra vẻ khàn khàn u, đôi mắt lên ánh sáng lấp lánh, ngón tay nắm chặt ghế sa lon, nhắc lại lần nữa, " phải tôi ở đây chờ !"

      Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn chăm chú, cảm thấy khí lực toàn thân vừa mới bị tiêu hao hết, trong tròng mắt thâm thúy kịp che giấu đau đớn , môi mỏng khẽ mở, giọng khàn khàn: " qua 12 giờ rồi. . . . . . ngủ ."

      Hơi thở cường thế lạnh lùng của vẫn quanh quẩn khắp người, câu này, giống như bề ra mệnh lệnh vậy, thương mà cho phép kháng cự.

      Lan Khê kinh ngạc, suýt nữa cho là mình là nghe lầm.

      Trong hoảng hốt nhìn thấy đứng dậy, lại cảm thấy ánh mắt sắc bén ở người mình, thân thể đứng lên của lại cúi xuống, thoáng chốc vẻ mặt tuấn trở nên lạnh lùng như băng, nhìn chằm chằm vào , ngón tay đột nhiên giữ chặt cằm của , trong con ngươi đau nhức biến hóa kịch liệt, khàn khàn hỏi: ". . . . . . Dây chuyền đâu rồi?"

      —— đích thân đưa cho , vẫn đeo người , sợi dây chuyền ấy đâu rồi?

      _______tại sao bây giờ lại người nữa?

      Hết Chương 50

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :