1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chuong 6: Nhất quyết chịu gọi “ trai”

      Trong lòng tuy sợ, nhưng vẫn cố thu hết dũng khí, dùng ánh mắt lạnh lùng trừng lại , hai người chơi trò “đấu mắt”.

      Nhưng mà, hỏi có người nào can đảm đối diên với “con báo” lạnh lùng vô cùng tức giận quá 3 giây ? ( khúc này mình nghĩ chắc tác giả so sánh Thần với con báo nguy hiểm ^^)

      Lan Khê dần dần thay đổi sắc mặt, cuối cùng đành phải cúi đầu chịu thua trước, cả người gượng gạo được tự nhiên.

      Mạc Như Khanh trong lòng vẫn có chút cố kị, nhàng nắm lấy tay : "Yến Thần. . . . . . Lan Khê còn , đừng dữ với em như vậy."

      Mộ Yến Thần lạnh lùng mím chặt môi, dấu vết rút cánh tay mình ra khỏi tay Mạc Như Khanh, lười chẳng muốn thêm, thu hồi ánh mắt , ưu nhã cất bước quay lại phía xe, mở cửa vào, ngồi ở vị trí lái.

      : "Mẹ vào , chỉ cần làm tốt việc của mình."

      Sau khi ngồi vào trong xe, giọng lạnh lùng vẫn tiếp tục vang lên: "Còn chưa chịu lên?"

      Lan Khê đứng bên ngoài cả buổi trời, sau mới biết chuyện với .


      Chết tiệt, được tự nhiên tí nào cả, chưa từng có ai làm nổi cáu như thế này. Nhưng đối thủ mạnh quá, dám quá càn rỡ, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi vào xe, cài lại dây an toàn..

      Để dời chú ý, Lan Khê liếc nhìn xung quanh, trong xe chả có gì đặc biệt, gọn gàng sạch , sạch đến mứa muốn chết người luôn á, khẽ chặc chặc lưỡi tiếp tục quan sát, khi nhìn thấy nhãn hiệu chiếc xe, sắc mặt khẽ biến, cẩn thận nhớ lại hình như trong nhà chưa xuất loại xe này, vì vậy liền lên tiếng: "Chiếc xe này có phải mới mua ? Ba tôi bỏ tiền mua cho hả?"

      khí trong xe vẫn lành lạnh như cũ, có ai đáp lời .

      Vì muốn gỡ gạc mất mặt khi nãy, lần này có cơ hội thắng lại ván, Lan Khê hí hửng lộ ra nụ cười giễu cợt, tiếp tục : " Mộ Yến Thần, tôi còn tưởng tài giỏi lắm, nào ngờ ở nước ngoài lăn lộn vài chục năm, trở về cũng dựa vào người khác để khoe mẽ bề ngoài, chả có gì hay ho mà còn muốn lên mặt với ai chứ? Còn nữa... đừng tưởng ba tôi kêu tôi gọi là “ trai” tôi ngoan ngoãn nghe theo nha, bao giờ tôi chấp nhận, nằm mơ cũng thèm gọi là “ trai” đâu"

      " Mộ Yến Thần " ba chữ từ trong miệng phát ra, giọng non nớt mềm mại , gọi rất tự nhiên chút khách khí.

      Ngoài cửa xe, ánh sáng xuyên vào, chiếu lên sườn mặt khôi ngô, tuấn tú của Mộ Yến Thần.

      nửa chữ cũng hé. Con ngươi trong mắt nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe, tư thế kiêu căng lão luyện, vẫn luôn giữ phong thái trầm tĩnh, coi người bên cạnh lãi nhãi như khí.

      Lan Khê cam lòng, tỉ số hòa coi như xa rời tầm tay, quay mặt cắn môi, đầu ngón tay móc móc chỗ ngồi, muốn phá hoại chiếc xe..

      Di động của vang lên, tiếp máy.

      "Kỷ Diêu ơi, làm ơn đừng nhắc tới chuyện hôm đó nữa, thể diên của tớ mất sạch rồi!" Mặt vì bị trêu chọc đỏ lên. Bực ! Ngày đó ma xui quỷ khiến mới chơi cái trò đập máy tự động, đón codom rơi ra. Vì giây lầm lỡ, hình tượng thục nữ của tong, lại còn diễn trò miễn phí cho người khác xem, "Tớ được rồi, khi nào cũng như vậy thôi à, hè này ba tớ bắt tớ phải vào công ty học tập, cũng biết muốn tớ học cái quỷ gì nữa . . . . . sau này tớ chỉ muốn thi đại học ngành thiết kế thôi, chỉ sợ rằng được, dù sao tương lai này tới lượt tớ có quyền định đoạt . . . . . . uhm , vậy tớ cố gắng."

      Cố gắng con khỉ á!.

      Kỉ Diêu gì nhỉ? cắm trại? Có mà chuyện trong mơ, trừ phi là thần tiên mới có khả năng.

      Xe chậm rãi dừng lại, dường như hôm nay đoạn đường từ nhà tới công ty ngắn hơn mọi ngày.
      Lan Khê vẫn còn kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, bên tai vang lên tiếng mở cửa. Cái người suốt đoạn đường vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng chịu lên tiếng, giọng vẫn trầm thấp, luôn tỏa ra khí lạnh.

      "Nếu rãnh rỗi quá, biết làm việc gì, cố dùng đầu óc suy nghĩ tới vấn đề của công ty ba . Có buồn cười khi ông ấy hơn 50 tuổi vẫn phải hằng ngày bù đầu nhức óc với việc cứu công ty, trong khi là con ruột chỉ biết vẫn vơ suy nghĩ đến chuyện hưởng thụ mùa hè?", ngôn ngữ mang đầy châm biếm. Cánh tay to lớn vẫn tao nhã chống cửa xe, gương mặt lãnh khốc, vô tình tựa như con báo đen nguy hiểm "bây giờ tôi hiểu, tại sao ông ta nhìn già hơn trước tuổi, nếu như tôi chịu quay về, chỉ sợ ông ta sống được bao lâu đâu?"

      Từng lời hóa thành từng mũi dao nhọn đâm thẳng vào lòng Lan Khê!
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @manubongdem_263 ,truyện này chủ yếu là xxoo với ngược bạn à ,truyện này 600 chương ,bạn chuẩn bị tâm lý nha

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 7: Có bỏ đường ?

      Lan Khê lạnh lùng ngoái lại: " biết được bao nhiệu hả? Công ty trước giờ thuận buồm xuôi gió là vì mẹ tôi luôn cùng ba tôi gánh vác mọi việc, bà giao thiệp rộng rãi, giúp đỡ ông ta ngày càng tiến xa hơn con đường quan lộ. tại mẹ tôi qua đời chưa tới ba tháng, ông ta vội cưới người đàn bà khác, biết trước đó ông ta ăn vụng bao nhiêu lần nữa kìa? Công ty giờ biến thành như vậy là lỗi của tôi sao? Còn nữa..., ông ta cũng là ba ruột của , trở về nhận tổ quy tông, mà ngay tiến “ba” cũng biết gọi hả? !"

      Nghe xong, khuôn mặt của Mộ Yến Thần lại càng đen hơn nữa..

      Xung quanh luôn bị bao phủ bởi tầng khí lạnh. Tây trang màu đen phối hợp với khí chất lạnh lùng như muốn đóng băng mọi vật. Hai cánh môi mỏng mím chặt lại, gương mặt tuấn tú trở nên tái nhợt, vẫn như cũ thèm nhiều lời, chỉ lạnh lùng nhìn lâu. Sau đó chậm chạp đứng dậy, đóng sầm cửa lại.

      Lan Khê bị thanh mạnh mẽ này làm chấn động, mặt liền tái .

      lẽ hơi nặng lời, đụng chạm tới chỗ đau của hay sao?

      Mà cớ gì lại cảm thấy có lỗi nhở, tên đó đau hay đau liên quan gì ? !

      Lan Khê cố gắng thả lỏng tinh thần, xuống xe, ngẩng lên nhìn về phía công ty, nhất thời bối rối biết chỗ nào. Thời điểm vẫn còn do dự, thấy được gương mặt quen thuộc, người này là trợ lí của ba .

      Cố Tử Nghiêu người đầy mồ hôi chạy tới, thái độ cung kính, hướng người đàn ông trước mặt, khẽ gật đầu. Lan Khê vô cùng bất ngờ, ở trước mặt ba , chàng trợ lí này cũng chưa từng cung kính như thế, chẵng lẽ chàng cũng bị ảnh hưởng bởi khí chất cao quí của Mộ Yến Thần?

      " xin lỗi Mộ thiếu, thời gian giao xe tới có hơi bị chậm trễ, hôm qua tôi thúc giục bọn họ, mong hôm nay xe tới kịp ——" Cố Tử Nghiêu nhìn về phía sau, cả người lập tức thả lỏng, thoải mái nở nụ cười: “Xem ra giao kịp cho ngài, tốt”

      Lan Khê đứng bên cạnh chiếc xe nghe những lời này, trong lòng thầm than tiếng.
      Khuôn mặt hết trắng lại đỏ, hết nhìn chiếc xe lại quay qua nhìn về bóng lưng Mộ Yến Thần, nghĩ tới mới từ nước ngoài trở về, lại có năng lực lớn như vậy, có thể trực tiếp “hô mưa gọi gió”. Rồi nhớ tới những lời châm chọc vừa nãy của mình, dựng cả tóc gáy, “Lan Khê ơi Lan Khê, mày hết chuyện làm, lại vuốt râu con cọp dữ là sao? Trách mình sống quá lâu hả”

      Mộ Yến Thần cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của , giọng trầm ấm vang lên; “ Được rồi, cần phải nữa”, bóng dáng mạnh mẽ, rắn rỏi, thẳng tiến vào công ty.

      Cố Tử Nghiêu vội vàng đuổi theo, cũng màng liếc nhìn tới Lan Khê.

      ***

      Thư ký lấy lí do mình quá bận rộn, nên giao cho Lan Khê nhiệm vụ rất cao cả: bưng cà phê.

      "Ai, sao lại. . . . . ." Lan Khê cau mày, nhìn cái khay tay mình, cảm thấy nhức đầu.

      tới công ty là để học tập —— bưng cà phê cũng cần phải học hả trời?

      thư ký trở về chỗ ngồi, trợ lí của ta liền giọng : "Chị Colin, chị gan nha, dám bảo đương kim Mộ tiểu thư tự tay bưng cà phê cho Mộ thiếu?"

      Thư ký cười mỉm, có chút lạnh nhạt: "Em nhìn thấy được à? Mộ chủ tịch rất nhanh về hưu thôi, tương lai cả công ty này do Mộ thiếu tiếp quản, hơn nữa ta còn là con ruột của Mộ chủ tịch và vị phu nhân đương nhiệm. Mộ thiếu như vậy, cần chi tới cái Mộ tiểu thư này nữa?"

      "Nhưng dù sao ta cũng là con ruột của chủ tịch, sau này long cũng phượng thôi chị à!" ( ý giàu cũng sang)

      "Chúng ta quản chi việc đó? Chỉ cần quan tâm đến người mình nên lấy lòng thôi cưng. em à? có thấy có cặp em nào xa nhau mấy chục năm mà có tình cảm tốt với nhau ?"

      trợ lí chợt bừng tỉnh: "Ồ, ra là thế !"

      thư ký khẽ lắc đầu, lộ ra biểu tình “cưng còn non tay lắm, phải năng học hỏi thêm nghe chưa?”.
      Lan Khê nhắm mắt gõ cửa, ai lên tiếng.

      Cổ tay có chút đau, làm liều, trực tiếp mở cửa vào, ngờ được thưởng thức hình ảnh đẹp khiến người ta dứt ra được.

      Bên cạnh bàn làm việc, cảnh tựa như mộng, người đàn ông say sưa đắm mình trong đống văn kiện. Cả người được tắm trong tầng ánh sáng nhu hòa, hình ảnh giao hòa giữa con người và thiên nhiên thu hút tất cả mọi ánh nhìn. Lan Khê ngẩn ngơ tới, biết có nên mở miệng gọi hay , chỉ sợ mình tới đúng lúc, làm phiền tới , khí thế người này mạnh mẽ quá, đàn áp cả người , rất sợ chọc giận ta .

      Bàn tay bé lựa chỗ trong tầm với của , khẽ đặt tách cà phê xuống, chuẩn bị ra khỏi phòng.

      "Cà phê này có bỏ đường ?" thanh lạnh như băng truyền đến.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 8: Tức giận

      "Hả?" khuôn mặt nhắn đần ra lúc , kịp tiêu hóa những lời vừa nghe.

      người đàn ông to xác, lại thích uống cà phê ngọt à? có hiểu sai đó chứ?
      Mộ yến thần khẽ cau mày.

      Những năm làm việc ở nước ngoài, tích lũy cho mình gia tài cả bạc tỉ. Chỉ là trong những thời điểm bận rộn, đầu tắt mặt tối với công việc, để duy trì tỉnh táo, buộc phải nhờ đến những tách cà phê. có thói quen phải thêm ba thìa đường vào tách cà phê, nếu thể nuốt trôi, đắng lắm.

      "Tôi biết thư kí có bỏ đường vào nữa, nhưng tôi có mang theo nước trái cây nè, cũng ngọt lắm, có muốn dùng ?" thận trọng hỏi lại.

      Mộ Yến Thần vẫn nhíu chặt chân mày, giống như bất mãn, phụng phịu với việc theo ý mình. Lan Khê trong thoáng chốc bỗng dưng còn sợ . cảm thấy người này cũng bình thường như mọi người khác, uhm, chỉ có đôi lúc hơi lập dị.

      " cần." lạnh nhạt .

      Lan Khê vẫn đứng nguyên tại chỗ , quan sát cách xử lí chuyện công ty. Cổ tay áo bẻ cao lên,lộ ra ràng những đường gân xanh cánh tay. Lan Khê bất giác nhớ lại tiếp xúc trong phòng tắm. Bàn tay vẫn còn nhớ đến xúc cảm khi chạm vào da thịt nóng bỏng của , nó như chứa cỗ sức mạnh to lớn bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra, vừa nhớ lại vừa nuốt từng ngụm nước miến.

      Tuy chưa trưởng thành, nhưng cũng chẳng còn bé bỏng, hiếm lạ gì thân thể của phái nam. Ngoài những điều biết được từ sách vở, khi học trong trường, thỉnh thoảng vẫn thấy được vài nam sinh cởi trần. Nhưng thân thể thiếu niên vẫn còn khá mảnh khảnh. Người nào trổ mã tốt cũng chỉ có cơ chút thôi à. giống như thân hình của Mộ Yến Thần, bắp thịt săn chắc, múi nào ra múi nấy đó nha. Thân hình này khi mặc áo sơ mi, khoác tây trang bằng phẳng sang trọng lại càng thêm thêm mị hoặc đến mê người. ( con bé đúng là sắc nữ mà)
      Ma xui quỷ khiến lại cất bước về phía .

      Lúc Mộ Yến Thần cảm giác được có người tới, mũi ngửi được mùi vị trái cây thoang thoảng, chân mày còn chưa kịp chau lại, liền nhìn thấy viên kẹo được lột sạch vỏ, lộ màu vàng cam trơn bóng ngay sát miệng mình.

      "Vị cam đó! ăn thử ?" Lan Khê nhàng lên tiếng.

      . Mộ Yến Thần cơ hồ muốn bốc lửa, vạch đen nổi đầy đầu. phải biết cách đối nhân xử thế, nhưng tình huống bất ngờ này vẫn khiến nhất thời chưa tìm được đối sách thỏa đáng, môi mỏng càng thêm mím chặt. nhóc này cứ làm như hai người thân nhau lắm, mà cho dù tình cảm hai người có tốt lên, cũng chấp nhận nỗi hành động giờ của .

      Giờ phút này nên làm sao mới phải? Quát lớn bào dừng lại – như vậy mình chấp nhặt quá, lẽ há miệng ăn viên kẹo- thôi giết cho rồi.

      Hành động như thế nào cũng phù hợp với tác phong của .

      "Mộ Lan Khê. . . . . ." khẽ hít hơi, giọng khàn khàn.

      Cánh tay bé chộp được cơ hội, nhanh chóng đẩy viên kẹo vào trong miệng Mộ Yến Thần. Bị tấn công đột ngột , sắc mặt Mộ Yến Thần giờ đây khác gì màu của đáy nồi. Vị kẹo ngọt liệm tràn ra khắp khoang miệng, quấn quanh đầu lưỡi. Bàn tay quăng mạnh cây bút máy, những tờ văn kiện bị dính mực, cũng quan tâm.

      "Ngọt ?" Lan Khê tò mò, nghiêng mặt sang chăm chú nhìn . ( đọc khúc này chết cười với bé Khê, đáng ghê)

      Mộ Yến Thần tay nắm thành quyền, bụm lại môi mình, sắc mặt đen kịt rất khó coi. Chết tiệt, bao lâu rồi hề đụng tới mấy thứ này. giống như mấy đứa trẻ suốt ngày mê kẹo ngọt lắm sao? Hôm nay ra đường chắc xem hướng rồi, muốn trong phòng an tĩnh làm việc, mà cứ bị con nhóc này quấy phá hết lần này tới lần khác. Lửa giận ngùn ngụt bốc lên, thể kiềm chế.

      " ra ngoài." Giọng giống như phát ra từ hầm băng.

      Lan Khê run lên, lông mi giật giật, vội vàng lui về sau bước, bộ dạng vẫn ngây ngô đáng .

      "Bảo ra ngoài, nghe hả!" Mộ Yến Thần bó tay với bộ dáng này của rồi, lạnh giọng quát lớn.

      Lan Khê tưởng mình gặp phải quỷ dữ, đứng hình luôn.

      cứng mình hồi lâu mới chậm chạp xoay người, dở khóc dở cười nhanh chân bước ra cửa, dám nhìn đến khuôn mặt dọa người của ai kia. Đóng lại cửa phòng, Lan Khê dựa vào cánh cửa, liên tục hấp khí: “Đồ thần kinh. . . . . . muốn dọa chết người, gây ra án mạng sao?”
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chuong 6: Nhất quyết chịu gọi “ trai”

      Trong lòng tuy sợ, nhưng vẫn cố thu hết dũng khí, dùng ánh mắt lạnh lùng trừng lại , hai người chơi trò “đấu mắt”.

      Nhưng mà, hỏi có người nào can đảm đối diên với “con báo” lạnh lùng vô cùng tức giận quá 3 giây ? ( khúc này mình nghĩ chắc tác giả so sánh Thần với con báo nguy hiểm ^^)

      Lan Khê dần dần thay đổi sắc mặt, cuối cùng đành phải cúi đầu chịu thua trước, cả người gượng gạo được tự nhiên.

      Mạc Như Khanh trong lòng vẫn có chút cố kị, nhàng nắm lấy tay : "Yến Thần. . . . . . Lan Khê còn , đừng dữ với em như vậy."

      Mộ Yến Thần lạnh lùng mím chặt môi, dấu vết rút cánh tay mình ra khỏi tay Mạc Như Khanh, lười chẳng muốn thêm, thu hồi ánh mắt , ưu nhã cất bước quay lại phía xe, mở cửa vào, ngồi ở vị trí lái.

      : "Mẹ vào , chỉ cần làm tốt việc của mình."

      Sau khi ngồi vào trong xe, giọng lạnh lùng vẫn tiếp tục vang lên: "Còn chưa chịu lên?"

      Lan Khê đứng bên ngoài cả buổi trời, sau mới biết chuyện với .


      Chết tiệt, được tự nhiên tí nào cả, chưa từng có ai làm nổi cáu như thế này. Nhưng đối thủ mạnh quá, dám quá càn rỡ, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi vào xe, cài lại dây an toàn..

      Để dời chú ý, Lan Khê liếc nhìn xung quanh, trong xe chả có gì đặc biệt, gọn gàng sạch , sạch đến mứa muốn chết người luôn á, khẽ chặc chặc lưỡi tiếp tục quan sát, khi nhìn thấy nhãn hiệu chiếc xe, sắc mặt khẽ biến, cẩn thận nhớ lại hình như trong nhà chưa xuất loại xe này, vì vậy liền lên tiếng: "Chiếc xe này có phải mới mua ? Ba tôi bỏ tiền mua cho hả?"

      khí trong xe vẫn lành lạnh như cũ, có ai đáp lời .

      Vì muốn gỡ gạc mất mặt khi nãy, lần này có cơ hội thắng lại ván, Lan Khê hí hửng lộ ra nụ cười giễu cợt, tiếp tục : " Mộ Yến Thần, tôi còn tưởng tài giỏi lắm, nào ngờ ở nước ngoài lăn lộn vài chục năm, trở về cũng dựa vào người khác để khoe mẽ bề ngoài, chả có gì hay ho mà còn muốn lên mặt với ai chứ? Còn nữa... đừng tưởng ba tôi kêu tôi gọi là “ trai” tôi ngoan ngoãn nghe theo nha, bao giờ tôi chấp nhận, nằm mơ cũng thèm gọi là “ trai” đâu"

      " Mộ Yến Thần " ba chữ từ trong miệng phát ra, giọng non nớt mềm mại , gọi rất tự nhiên chút khách khí.

      Ngoài cửa xe, ánh sáng xuyên vào, chiếu lên sườn mặt khôi ngô, tuấn tú của Mộ Yến Thần.

      nửa chữ cũng hé. Con ngươi trong mắt nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe, tư thế kiêu căng lão luyện, vẫn luôn giữ phong thái trầm tĩnh, coi người bên cạnh lãi nhãi như khí.

      Lan Khê cam lòng, tỉ số hòa coi như xa rời tầm tay, quay mặt cắn môi, đầu ngón tay móc móc chỗ ngồi, muốn phá hoại chiếc xe..

      Di động của vang lên, tiếp máy.

      "Kỷ Diêu ơi, làm ơn đừng nhắc tới chuyện hôm đó nữa, thể diên của tớ mất sạch rồi!" Mặt vì bị trêu chọc đỏ lên. Bực ! Ngày đó ma xui quỷ khiến mới chơi cái trò đập máy tự động, đón codom rơi ra. Vì giây lầm lỡ, hình tượng thục nữ của tong, lại còn diễn trò miễn phí cho người khác xem, "Tớ được rồi, khi nào cũng như vậy thôi à, hè này ba tớ bắt tớ phải vào công ty học tập, cũng biết muốn tớ học cái quỷ gì nữa . . . . . sau này tớ chỉ muốn thi đại học ngành thiết kế thôi, chỉ sợ rằng được, dù sao tương lai này tới lượt tớ có quyền định đoạt . . . . . . uhm , vậy tớ cố gắng."

      Cố gắng con khỉ á!.

      Kỉ Diêu gì nhỉ? cắm trại? Có mà chuyện trong mơ, trừ phi là thần tiên mới có khả năng.

      Xe chậm rãi dừng lại, dường như hôm nay đoạn đường từ nhà tới công ty ngắn hơn mọi ngày.
      Lan Khê vẫn còn kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe, bên tai vang lên tiếng mở cửa. Cái người suốt đoạn đường vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng chịu lên tiếng, giọng vẫn trầm thấp, luôn tỏa ra khí lạnh.

      "Nếu rãnh rỗi quá, biết làm việc gì, cố dùng đầu óc suy nghĩ tới vấn đề của công ty ba . Có buồn cười khi ông ấy hơn 50 tuổi vẫn phải hằng ngày bù đầu nhức óc với việc cứu công ty, trong khi là con ruột chỉ biết vẫn vơ suy nghĩ đến chuyện hưởng thụ mùa hè?", ngôn ngữ mang đầy châm biếm. Cánh tay to lớn vẫn tao nhã chống cửa xe, gương mặt lãnh khốc, vô tình tựa như con báo đen nguy hiểm "bây giờ tôi hiểu, tại sao ông ta nhìn già hơn trước tuổi, nếu như tôi chịu quay về, chỉ sợ ông ta sống được bao lâu đâu?"

      Từng lời hóa thành từng mũi dao nhọn đâm thẳng vào lòng Lan Khê!
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :