1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 58: Cố ý chọc giận .


      Mộ Yến Thần ngồi ghế làm vài động tác hít thở để ổn định tâm tình, thu hồi ánh mắt có chút trong sáng lại, tìm chìa khóa xe chuẩn bị đưa đến trường.

      "Em muốn ăn gì?" quan tâm hỏi .

      "Lát lên trường vào tiết tự học em tự mua đồ ăn." Lan Khê cự tuyệt, tiếp tục mở khóa cửa.

      Mộ Yến Thần đứng chắn tại cửa, vây lấy xung quanh , con ngươi trong mắt lạnh như băng cùng bất đắc dĩ cùng cực, hồi lâu cố đè nén đau đớn để ánh mắt nhu hòa hơn: "Tối qua, em được nghỉ ngơi tốt, sáng dậy dễ mất tinh thần, nên phải ăn chút gì nóng để đảm bảo sức khỏe. Ngoan, muốn ăn gì mua?"

      Lan Khê vẫn nắm khóa cửa, hốc mắt đỏ au cho thấy hôm qua khóc rất nhiều.

      "Em muốn được, đúng ?" Giọng mềm mại nhưng chứa đầy trào phúng, hỏi câu nhưng hai tầng ý nghĩa.

      Tim lần nữa bị công kích.

      Môi mím lại thành đường thẳng, cố đè ép những luồng sóng dữ cuộn trào trong lồng ngực, bàn tay sờ lên đỉnh đầu , tha thiết nhìn sâu vào mắt "Muốn đối xử tốt với em, muốn em ăn sáng là hại em sao?"

      —— ngờ lại quyết tâm bài xích, cho có cơ hội đối xử tốt với .

      Hốc mắt càng đỏ, mặt tái xanh, lông mi dài nhanh chóng rũ xuống che dấu hai tròng mắt đen láy. Ánh mắt đau thương như thế, chịu nỗi, quay đầu đè nén run rẩy, giọng : "Xíu mại ."

      Kỷ Diêu có với , ở thành quan có bán xíu mại rất ngon, là món ăn vặt được nữ sinh thích. ( thành quan: vùng sát cổng thành)

      Nhưng giờ chỉ mới hơn 5h sáng, tìm cửa hàng nào bán món đó đây?

      Mộ Yến Thần suy nghĩ hồi lầu, ánh mắt thâm thúy đảo vòng cảnh vật bên ngoài trời, sau nắm tay , giọng nhõm rất nhiều: " nào Lan Khê, dẫn em cùng ."

      biết có cửa hàng tiện lợi kinh doanh suốt 24/24 giờ, đồng thời buổi sáng có bán vài món rất ngon. Tuy hơi xa nhưng sao, miễn ưng là được.

      Bên ngoài trời vẫn còn sương mù nên khí có chút lành lạnh.

      Lan Khê ngồi trong xe, mắt mở to kinh ngạc nhìn bóng dáng tuấn tú quen thuộc im lặng xếp hàng chờ đợi trong cửa hàng tiện lợi. Gò má lập thể tinh tế tỏa ra mị hoặc quyến rũ, đầu cúi xuống, bộ dáng kiên trì, nhẫn nại. Mấy phút sau, vui vẻ cầm tay gói đồ ăn còn bốc hơi nóng, nhanh chóng về phía xe. Lan Khê run lên, nhìn cửa xe được mở ra mà tim muốn rớt ra ngoài.

      "Còn nóng lắm, em cầm cẩn thận nha." Giọng trầm ấm rất có từ tính truyền vào trong tai .

      Trong tích tắc, bị bao vây bởi dòng thủy triều ấm áp, trời còn chưa sáng hẳn nhưng cả người được đắm mình trong ấm áp, thoải mái. Lan Khê dễ thương, xinh đẹp nên dĩ nhiên có rất nhiều nam sinh theo đuổi. Từng có cậu bé vì muốn lấy lòng người đẹp, sáng sớm tinh mơ lén leo tường trốn khỏi kí túc xá, hằng mấy cây số để mua cho ly sữa đậu nành mà thích uống.

      Nhưng cảm giác ngày ấy giống như bây giờ, ngày ấy hốc mắt đỏ, tay chân cũng luống cuống như lúc này, khi mỉm cười giơ gói đồ ăn đến trước mặt .

      Khuôn mặt trong sáng lại quay ngoắt qua bên, đôi môi tái nhợt ép mình phải ra những câu tàn nhẫn: "Em giờ lại chẳng muốn ăn món này nữa."

      xong an tĩnh chờ đợi, hi vọng bộc phát tức giận.

      hành động như kẻ biết điều, chọc cho người ta sinh chán ghét, đáng giá để người ta thích. tốt nhất nên giận dữ phát tiết trận, giáo huấn nhiều, rồi phát đá bay xuống xe càng tốt.

      Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn lâu, gương mặt trắng tái giống như mình chống chọi với mùa đông khắc nghiệt.

      chậm rãi ra ngoài xe, cầm gói thức ăn vung lên. Gói thức ăn lượn theo hình vòng cung được vài giây rồi “phịch” tiếng, yên lặng nằm trong giỏ rác. Tiếng động rất nhưng làm cho lòng Lan Khê chấn kinh.

      Sau quay lại xe, Lan Khê nhắm hai mắt chờ nổi giận nhưng bất ngờ cỗ nhu hòa lại xâm nhập đến. Mộ Yến Thần vòng hai tay qua người , cẩn thận giúp thắt dây an toàn, miệng ghé vào tai nỉ non: "Vậy em nghĩ xem mình muốn ăn gì lại cho biết, được ?"

      nhịn được kinh ngạc, nghiêng người ngắm nhìn , ánh mắt ngập tràn khó tin.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 59: Cuối cùng cũng quyết tâm tàn nhẫn.


      đừng đối với như thế, sắp chịu đựng nổi rồi.

      Khuôn mặt cháy sạch, Lan Khê cúi đầu, nhàng tránh thoát khỏi vòng tay Mộ Yến Thần, ánh mắt trong suốt khi nhìn thấy được mới dám lóe lên nhưng tia sáng đầy cảm động nhưng cũng chất chứa đau lòng.

      Mộ Yến Thần đứng dậy, ánh mắt đầy phức tạp nhưng cũng giúp đóng lại cửa xe.

      Xe lại chạy băng băng đường, khoảng cách đến trường ngày càng gần.

      "Chuyện bài kiểm tra đừng với ba em." Tay nắm chặt bài kiểm tra, lên tiếng buồn bã cầu xin.

      "Ừm." Mộ Yến Thần đáp tiếng.

      "Từ nay thứ bảy chủ nhật em đều ở lại trường tự học, cùng Kỷ Diêu dạo bên ngoài tí là được, cần về nhà nữa." cắn môi, tiếp.

      ". . . . . . Ừm."

      "Trong trường cho phép sử dụng điện thoại, cho nên em nạp tiền xài nữa, cất vào trong kí túc xá luôn." Ánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ.

      ". . . . . ."

      Từng lời thốt ra, rất nhàng nhưng lại như những mũi tên bén nhọn xuyên thẳng vào tim , tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước. Vừa bắt đầu, còn có thể gồng mình chịu đựng nhưng mức độ sát thương ngày càng cao, còn chịu nỗi nữa. Quá đau đớn, ngực thít chặt hít thở thông. mệt mỏi tích tụ suốt đêm qua mãnh liệt kéo đến. Gương mặt Mộ Yến Thần trắng bệch như tờ giấy, môi tím tái như bị đông cứng trong hầm băng, dừng xe ngay tại ven đường.

      Bầu khí đè nén làm người ta khó thở lan tràn ra khắp xe.

      cần gì nhiều lời như thế, bằng cứ thẳng câu.

      Mộ Yến Thần, chúng ta tốt nhất cả đời này đừng gặp lại.

      Nếu trực tiếp như thế có lẽ bớt đau hơn.

      Giờ khắc này chợt hiểu vì sao lại từ đất nước xa xôi kia lặn lội về Trung Quốc? Chẳng lẽ là để gặp , rồi bị làm cho đau đớn đến tan nát cõi lòng?

      Lan Khê quan sát bên đường, thấy cửa hiệu bán sách nằm gần trường học. Hàng mi dài rung lên, lạnh lùng lấy tay đặt lên tay cầm ở cửa xe.

      "Chỗ này rất gần trường, cho em xuống luôn " nghiêng đầu, giọng , " hai, cảm ơn đưa em tới."

      Người đàn ông bên cạnh có động tĩnh.

      ép mình buộc phải tàn nhẫn cách triệt để, trong lòng thầm hai chữ “tạm biệt” rồi vặn tay cầm muốn mở cửa xuống, lại ngờ “cạch’ tiếng, cửa xe bị khóa, bị nhốt ra được.

      Hình ảnh Lan Khê phản chiếu lên kính cửa sổ, mặt xanh lét, tay run lẩy bẩy .

      Ngay tức thời, luồn sức mạnh ập nhanh đến bao vây lấy từ phía sau lưng. rất cường ngạnh, hai cánh tay dài như gọng sắt ôm chặt , để tấm lưng dính sát vào vòm ngực , môi thầm đỉnh đầu .

      "Cho lý do."

      "Lan Khê ơi, cho lí do để có thể buông tay, thuyết phục để có thể thả em ”.

      Con ngươi thâm thúy giăng đầy tơ máu. Môi mỏng lạnh lùng nhấn nhá từng lời. muốn hãy cho đao tàn nhẫn, thông qua đó cũng chặt đứt luôn tia hi vọng mong manh cuối cùng của .

      Lan Khê cắn môi, hàm răng sắc nhọn sắp lăng trì cánh môi bật máu .

      Đáy mắt dâng đầy nước, cố nén, bình tĩnh lạnh lùng quay đầu nhìn : " hai, em biết thích người là sai. . . . . . Nhưng khi ôm em, hôn em, thậm chí xâm phạm em, trong lòng lại biết em là em ruột của —— thời điểm ấy, chút cũng cảm thấy ghê tởm, buồn nôn giống như em sao?"

      Những chữ cuối cùng rất nhàng, thoải mái nhưng hề che dấu chén ghét, khinh thường.

      Rất tốt.

      Tốt vô cùng.

      Chỉ cần vài chữ, dài dòng nhưng đúng trọng tâm, đánh đúng vào nơi mềm yếu nhất của .

      Dù là người đàn ông hèn nhát hay hèn mọn trong tình cảm cũng cách nào chịu đựng được bài xích, cự tuyệt thậm chí là ghê tởm của .

      Huống chi là Mộ Yến Thần.

      người đàn ông có kiêu ngạo và tôn nghiêm vô cùng lớn.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 60: Lan Khê, em thắng!


      Giống như vừa trài qua thế kỉ dài đằng đẵng. Hai bàn tay ôm hông Lan Khê dần dần rút lui, mang theo ấm áp nhanh chóng rời xa .

      môi Mộ Yến Thần nở nụ cười yếu ớt. ràng trong đôi mắt lên tan nát nhưng nụ cười môi lại như mây bay gió thổi. đau đớn tận cùng ra cũng chỉ có như thế.

      "Em thắng." thanh khàn đặc vang lên.

      "Lan Khê, em thắng. . . . . ."

      Mộ Yến Thần cuộc đời này có được rất ít nên vẫn luôn keo kiệt cho ra. Duy nhất lần này, tự nguyện hạ mình xuống thấp nhất, mang tất mọi điều tốt đẹp dâng hiến, nào ngờ lại được đối đáp như vậy.

      Mở ra ổ khóa, mệt mỏi : " học ."

      Nếu muốn cả đời này gặp lại, vậy thành toàn cho .

      Lan Khê chua xót tận đáy lòng. Khi nhìn trầm mặc lạnh lùng như băng cũng đau đến độ này. Giờ đây, gương mặt tiều tụy nhưng môi vẫn gượng cười, phảng phất như bị cả thế giới bỏ lại sau lưng. Nhìn như thế ngực đau lắm, mắt nhòe chan chát.

      cắn môi, mở cửa xe ra.

      Bên ngoài có gió lớn , vừa xuống xe run cả người lên. liếc nhìn lần cuối, rồi quyết tâm đóng mạnh cửa xe, xoay người về trường.

      Trong xe hoàn toàn an tĩnh lại.

      An tĩnh tựa như những năm sống mình ở nước ngoài. Những đêm khuya, ngồi trong căn phòng lộng lẫy tráng lệ, buồn chán đếm từng tiếng kim giây của đồng hồ. Thể xác rã rời chỉ muốn vùi mình ngủ sâu nhưng tinh thần lại cố tình chống đối, tịch khiến giấc ngủ cách nào đến bên , chỉ còn cách trắng đêm ngủ.

      đau thương ấy phai mờ theo năm tháng mà ngừng tăng lên theo thời gian.

      Nụ cười yếu ớt dần tan biến thay vào đó là hoang tàn, lạnh lẽo. Những tia máu đỏ dần kéo đến cư ngụ trong đôi đồng tử. vẫn chăm chú nhìn thân hình mảnh khảnh phía trước.

      —— tại sao lại ở trong phòng tắm nhà tôi hả?

      —— Mộ Yến Thần, chẳng qua cũng chỉ có thế à?.

      —— là người tốt, luôn quan tâm giúp đỡ cho tôi……. Mộ yến Thần, cảm ơn .

      —— hai, hoan nghênh về nhà! !

      Mí mắt nhảy liên hồi, trái tim nằm bên trái lồng ngực đập dồn dập như trống trận.

      Sắc mặt Mộ Yến Thần đột ngột trầm xuống, vội vàng mở cửa xe ra, nhanh chóng đuổi theo Lan Khê.

      Ngày dần sáng lên, đường bắt đầu có nhiều xe lưu thông.

      Lan Khê cầm bài kiểm tra, vì cầm chắc nên cơn gió mạnh thổi đến làm tờ giấy tuột khỏi tay , bay lên trung. hốt hoảng ngửa đầu theo, chân tự chủ đuổi theo lấy lại tờ giấy.

      chiếc ô tô lẫn trong sương mù lao ra với tốc độ hơi nhanh.

      Gương mặt Mộ Yến Thần trong nháy mắt còn giọt máu.

      "Lan Khê ——! !"

      Tiếng gào thét vào lúc sáng sớm dội vang khắp đường. Lan Khê vừa mới nghe được tiếng kèn đinh tai nhức óc, liền sau đó thân thể bị cỗ lực đẩy mạnh ra. “Phanh” tiếng xe thắng gấp vang lên kèm theo tiếng thủy tinh vỡ vụn truyền đến. Hai khuỷu tay Lan Khê phải chống đỡ cả thân người, cọ xát với mặt đường xi măng, đau đến xương muốn vỡ vụn, cánh tay bị tróc da chảy đầy máu, đau rát khắp toàn thân.

      từ mặt đất cố gắng bò dậy, tay chống mặt đất chạm phải những mảnh thủy tinh vụn. Còn mảnh thủy tinh lớn nhất cách xa bị dính đầy đặc vết máu đỏ tươi.

      Lan Khê hoảng hồn, quay đầu nhìn lại. như chết đứng khi thấy Mộ Yến Thần vô lực nằm sấp mặt đường, gương mặt tuấn trắng bệch, mồ hôi lạnh xuất đầy trán, và máu tươi theo gò má vẫn tiếp tục chảy ngừng nghỉ……Cảnh tượng khiến người ta điếng lòng.

      " hai. . . . . ." cánh môi mất huyết sắc, run run phát ra hai tiếng quen thuộc.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 61: Sợ đến mức tận cùng.


      Buổi sáng đường yên tĩnh vì vụ tai nạn mà trở nên nháo loạn.

      " hai. . . . . ."

      " hai, đừng chết. . . . . ."

      "Mộ Yến Thần, được chết. . . . . ." Lan Khê như kẻ điên, khi xe cứu thương đưa Mộ Yến Thần vẫn chạy theo, ôm chặt lấy đầu cùng vai . Nước mắt nhòe hết cả khuôn mặt, những ngón tay thon dài run rẩy lau vết máu gò má , nhưng lau đến đâu máu trào ra đến đó.

      Cả người như bị lạc trong tấm lưới to lớn mang tên sợ hãi. Toàn thế giới của giờ đây chỉ có người đàn ông trước mặt, chảy máu đầm đìa mà lại vô dụng giúp được gì.

      " bé à, đừng ôm chặt ấy như vậy, để người bệnh nằm ngửa ra !" y tá cau mày quát Lan Khê, muốn ngăn cản từ phía sau.

      Nhưng y tá vừa đụng vào tay Lan Khê lại khóc to hơn nữa " ấy là hai của tôi, vì sao tôi lại được phép ôm ấy!"

      y tá bị Lan Khê làm cho ngây ngẩn trong chốc lát, sau lấy lại bình tĩnh rống thẳng vào mặt : "Vì chúng tôi phải cứu ấy! Chẳng lẽ muốn nhìn ấy chết tay sao ? !" xong dùng sức đẩy qua bên.

      Trong cơn hôn mê, Mộ Yến Thần thoáng nghe tiếng khóc thương tâm của Lan Khê, cố chống chọi với cơn đau nhức, lông mi dài dính đầy máu chậm rãi nhướng lên. Mắt vừa mở ra thấy bóng dáng mảnh khảnh tựa vào vách xe, khuôn mặt tràn đầy bi thương, còn trong đôi mắt xinh đẹp mang đầy tuyệt vọng như đối mặt với ngày tận thế .

      để ý đến những y tá, bác sĩ vây xung quanh mình, chỉ chăm chăm nhìn về phía , bàn tay chậm rãi ngoắc ngoắc

      Lan Khê nhanh chóng chạy lại, nghiêng người nghe chuyện.

      "Đừng khóc. . . . . ." Giọng vô lực, như vỡ vụn thành những hạt bụi phiêu tán trong khí, nhưng vẫn có thể nghe thấy lời .

      Khóe miệng gắng gượng cong lên thành nụ cười yếu ớt. Lúc này toàn thân đau nhức nhưng vẫn tỏ vẻ sao, nghiêng mặt đến gần bên tai , lên tiếng: "Đừng khóc, Lan Khê. . . . . . Em khóc thương tâm như thế, sao dám chết nữa. . . . . ."

      —— Lan Khê, em khóc thương tâm như thế, sao dám chết nữa

      Lời như câu thần chú truyền thẳng vào lòng . Trong điên loạn, rối ren này, lời ấy như liều thuốc, trợ giúp bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi việc sắp xảy ra.

      ***

      Mạc Như Khanh khi nhận được tin báo vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến bệnh viện. Khi đến được bệnh viện, hai chân bà như muốn nhũn ra, mấy lần suýt ngã nhào xuống đất. Bà đẩy bàn tay của quản gia đỡ mình ra, nén nước mắt vào bên trong.

      Hành lang bệnh viện ngập tràn mùi vị của thuốc sát trùng, vô cùng khó ngửi.

      Mạc Như Khanh gấp gáp tìm ra phương hướng, may mắn có quản gia chỉ về phòng cấp cứu sáng đèn, bà liền nhanh chạy đến.

      "Yến Thần ở trong đó hả? vào trong ấy được bao lâu rồi ? Bác sĩ có là bị thương ở chỗ nào ?" Mạc Như Khanh vỗ mấy cái liên tiếp vào cửa phòng cấp cứu, nghe tiếng trả lời, liền vội vã chạy đến chỗ làm việc của các y tá, bác sĩ "Bác sĩ, bác sĩ!"

      Quản gia kéo bà lại: “Phu nhân, bác sĩ chữa trị ở bên trong, tại họ cần phải có tập trung, chúng ta cố chờ thêm tí nữa!"

      "Chờ?" Nước mắt liên tục phục kích trong con ngươi, Mạc Như Khanh kích động , "Muốn tôi chờ đầu tiên phải có ai giải thích mọi việc cho tôi chớ. Yến thần sáng hôm qua còn khỏe mạnh, vì sao sáng nay lại xảy ra tai nạn được. Sáng tinh mơ mà nó vội đâu để xảy ra họa thế này?"

      Tiếng gào thét, tiếng khóc thương tâm phá tan yên tĩnh của bệnh viện. Có lẽ các bác sĩ, y tá làm việc trong môi trường này sớm quen với những cảnh tượng như , nên mặt họ biến sắc tiếp tục làm những phần việc của mình.

      Quản gia vẫn tiếp tục khuyên nhủ, an ủi nhưng Mạc Như Khanh nghe vào tai chữ. Ánh mắt có tiêu cự cứ đảo xung quanh rồi chợt dừng lại ở góc tường.

      thân thể nhắn ngồi lui vào góc tối hành lang. Hai bàn tay đan chặt vào nhau, mười ngón tay lại dính đầy máu tươi thể nhận ra màu sắc trắng hồng vốn có. ngồi ngơ ngác nơi ấy, bộ dáng bất lực pha lẫn hoảng hốt.

      Mấy tiếng vang dội của giày cao gót truyền đến, bóng đen bao phủ đỉnh đầu Lan Khê.

      ". . . . . . Giờ này con phải nên ở trường học sao?" Đỏ mắt, Mạc Như Khanh đè ép tiếng run rẩy, gằn từng chữ hỏi.

      "Lan Khê, con ngẩng lên chuyện dì Mạc —— con đứng lên với dì chuyện Yến Thần bị tai nạn liên quan tới con, con giải thích dì tin mà!" Thanh từ giữa những kẽ răng bà phát ra như bị tê liệt, vỡ vụn.

      Lan Khê vòng hai tay ôm chặt lấy bản thân. Gương mặt cũng vùi hơn nửa vào hai cánh tay, chỉ còn dư lại hai đôi mắt đẫm lệ khuôn mặt trắng hồng.

      Xin đừng hỏi .

      so với ai cũng hoang mang, sợ hãi hơn rất nhiều.

      Nửa năm trước, mẹ mãi rời bỏ trong trường hợp tương tự thế này. thân thể ấm áp dần trở nên lạnh như băng, từ linh động đến cứng ngắc. Hình ảnh cuối cùng mẹ lưu lại cho là khi bà nôn ra ngụm máu to rồi nhắm mắt, bỏ lại mình cõi đời này.

      Khi ôm lấy đầu Mộ Yến Thần, liên tục lau máu cho , mang trong mình tâm tình nặng nề, tồi tệ ấy.

      mất bao giờ có lại được.

      ***

      Vết thương đầu phải khâu bảy mũi, não bị chấn động , máu tụ trong não để lại vết bầm. . . . . . Nhưng theo lời bác sĩ nhận xét, vết thương này tương đối , chỉ cần cẩn thận điều trị kết hợp nghỉ ngơi hợp lí nhanh hồi phục.

      Sau khi nhận được tin tức này, Mạc Như Khanh mới đồng ý cho phép quản gia gọi điện báo cho Mộ Minh Thăng biết việc.

      Cho dù thế, Lan Khê vẫn tránh được trận mắng té lửa đổ xuống đầu từ ba của mình.

      Bộ đồng phục người nhếch nhác, loang lỗ những vệt máu tươi còn chưa kịp khô. Bị mắng riết cũng quen rồi, lời từ tai trái chui sang tai phải rồi bay vèo tận nơi đâu, giờ phút này chỉ quan tâm đến Mộ Yến Thần, mắt mở to nhìn bị đẩy vào phòng bệnh.

      "Con , vì sao cùng hai ở chung chỗ?" Mắng xong, Mộ Minh Thăng tiếp tục truy hỏi.

      làm sao có thể trả lời câu hỏi này đây?

      nín thở, cúi mặt, lựa chọn im lặng.

      Biết lửa giận của ba mình tăng lên trước hành động này nên nhắm mắt chuẩn bị tinh thần ăn bạt tay. Nhưng bàn tay bị cánh tay khác kéo , mở mắt thấy tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay của Mạc Như Khanh.

      "Được rồi Minh Thăng, chớ nổi nóng nữa" Mạc Như Khanh dịu dàng nhìn Lan Khê, giọng , " người con bé cũng dính đầy máu, mau nhờ bác sĩ kiểm tra xem có bị thương nơi nào , rồi gọi người chở con bé về nhà thay bộ quần áo khác ."

      Trong lòng Lan Khê bỗng dâng đầy nỗi khiếp sợ.

      Sau khi Mạc Như Khanh phân phó xong, liền dẫn Lan Khê giao qua tay quản gia. Trước khi bà buông tay ra, Lan Khê nhận ra điểm bất thường, sức lực ở lần nắm cuối cùng vô cùng lớn. quay đầu lại nhìn, vừa lúc bắt gặp được tia u ám trong đáy mắt bà.

      phụ nữ từng trải đời, có kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, Mạc Như Khanh nhận ra được có vấn đề giữa hai em này. Bà quyết định gặng hỏi mà tự mình quan sát, tìm hiểu.

      Lan Khê rợn người, da gà nổi khắp toàn thân, dám nhìn thẳng vào Mạc Như Khanh, vội vàng theo bước quản gia về nhà.

      về nhà tắm rửa thay đổi quần áo, xử lí qua loa vết thương rồi vội vàng quay lại bệnh viện.

      " tôi tỉnh chưa?" nghiêng đầu hỏi thím Trương trực ngoài cửa phòng bệnh.

      "Tỉnh rồi ạ " thím Trương , "Chỉ là thiếu gia vừa tỉnh phải xử lí chuyện công việc. Người của công ty đến tận đây tìm, bảo là có việc gấp cần được ý kiến của thiếu gia."

      Nghe bà ta , viền mắt của Lan Khê dằn được lại đỏ ửng lên.

      mở khóa cửa, tự nhiên vào.

      Bên trong Cố Tử Nghiêu cùng vài nhân viên công ty vây xung quanh Mộ Yến Thần giọng bàn luận. Cả phòng chìm trong bầu khí nghiêm túc.

      Nghe được thanh tiếng cửa mở, Mộ Yến Thần chậm rãi ngước lên, ánh mắt rơi người nhóc tự nhiên bước vào.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 62: Đau lòng.


      mặc chiếc áo làm bằng vải chiffon, tóc ướt xõa tung hai vai. Cằm cùng khuỷa tay dán băng keo cá nhân. Đôi mắt trong suốt nhìn thẳng Cố Tử Nghiêu, lành lạnh : “Trong phòng bệnh cần nhất là yên tĩnh, các biết sao?”.

      khuôn mặt viết hai chữ “bài xích” to tướng.

      hiểu ba mình rốt cuộc làm quái gì nữa? Con trai xa cách hơn 20 năm trở về, ông lo bồi dưỡng tình cảm lại bắt lăn xả với việc của công ty. Ban ngày bận bịu như con quay, giờ ngã bệnh cũng được yên, liên tục bị quấy rầy.

      Cố Tử Nghiêu bị thẳng cũng trở nên lúng túng.

      Nhanh tay thu hồi đống văn kiện, ta hỏi Mộ Yến Thần ý kiến sau cùng, rồi đưa mắt ra hiệu với những nhân viên trong phòng. Chỉ trong vòng chưa đầy phút, căn phòng được khôi phục lại an tĩnh.

      khí này cũng đánh tan dũng cảm lúa nãy của Lan Khê. Mặt hơi tái, chân đứng bất động, dám di chuyển nửa bước

      bây giờ có thể gì đây?

      dùng phương thức cực đoan nhất để cự tuyệt , đem tôn nghiêm của người đàn ông kiêu ngạo dẫm đạp dưới chân. Thậm chí còn buồn nôn, ghê tởm. . . . . .

      Giờ đây cảm thấy bản thân có tư cách đứng tại nơi này, quan tâm , hỏi có đau hay .

      Giống như được trải qua cuộc tái sinh, mùi sát trùng đặc trưng trong phòng bệnh tuy hơi khó ngửi nhưng lại có tác dụng làm tinh thần người ta an ổn hơn, bình tĩnh hơn. Mộ Yến Thần ngồi dựa vào giường. trán quấn tấm băng trắng nhưng ảnh hưởng đến tuấn tú của . dẹp xấp văn kiện qua bên, hướng gọi.

      "Lan Khê, tới đây."

      Giọng khàn khàn nhưng vẫn mang đủ nhu hòa khiến Lan Khê cách nào kháng cự.

      Lan Khê từng bước lại gần , vừa vừa quan sát . cong miệng cười với nhưng đáy mắt vẫn giăng đầy tia máu đỏ. Ngực nhói lên, chua xót đến tận đáy lòng.

      "Cho xem chỗ em bị thương" trầm giọng cầu.

      lắc đầu, "Đều là bị thương ngoài da thôi, xử lí tí là xong. hai, . . . . . ."

      "Vậy tốt."

      Giọng trầm ấm cắt ngang lời , ánh mắt dừng người thu hồi lại: " có gì hôm nay em quay về trường . Sáng hôm nay học, bị mất bài, em nhớ nhờ bạn bè phụ đạo lại cho mình. Về phần bài kiểm tra, lại với ba em. Nếu họ thắc mắc chuyện sáng nay, cứ có đồ giao cho em, khi đến đó gặp chuyện may. Nếu họ còn hỏi thêm gì cứ giữ im lặng, mọi chuyện có cách ứng phó sau."

      Dừng chút, tựa hồ dặn dò xong, khẽ gật đầu: "Em còn chuyện gì thắc mắc ?"

      có ai đáp lại lời .

      Mộ Yến Thần khẽ cau mày, ngước mắt nhìn sang, mới phát lặng lẽ rơi nước mắt, hai tay nắm chặt thành giường. Bộ dáng như gồng mình chịu đựng sụp đổ của ông trời, chịu đựng chì chiết của những kẻ độc mồm độc miệng.

      Gương mặt Mộ Yến Thần liền đen xuống. cứ ngỡ đau đớn của tai nạn tạm thời làm tê liệt thần kinh. Nhưng khi thấy , tâm vẫn như cũ nhức nhối lên, tim vẫn bị khoét sâu.

      tiếp tục đẩy bàn ăn về phía khác, "Lại gần đây nào em."

      bước đến, nhanh tay nắm chặt bàn tay . Đôi mắt nhìn chứa đầy thương tha thiết. kéo ngồi xuống cạnh mình, cúi đầu, môi mỏng nhàng mơn trớn mái tóc

      "Sao vậy? Có người lại bắt nạt, khi dễ em rồi đúng ?" Giọng cực , cực êm như chỉ sợ mình nặng thêm chút đả thương đến .

      người nhàn nhạt mùi thuốc lại phảng phất hương vị đặc trưng đầy nam tính, nhè cuốn lấy .

      Lan Khê nhịn được, nước mắt rớt xuống, nức nở : " hai. . . . . . xin lỗi."

      Mộ Yến Thần chợt cứng người, gương mặt có bất kì thay đổi nhưng trong đáy mắt lại nổi lên những tia sáng mị hoặc mê ly, khẽ nghiêng đầu, môi mỏng in tai : "Lo lắng?"

      nghẹn ngào, .

      Đuôi lông mày nhướng lên, tiếp tục hỏi: "Vậy em có muốn tiếp nhận tình cảm của ?"

      nhóc khóc ngon lành trong ngực quả nhiên đình chỉ mọi hoạt động. nhàng chút tiếng động rời xa ngực .

      Nụ cười tự giễu nở môi , trông gượng gạo biết chừng nào.

      "Lan Khê, hiểu là do bản thân mình vội vàng dồn ép em, nên em tránh xa là việc bình thường. Chỉ là đừng xem thường tình cảm của , trước giờ vô cùng nghiêm túc, mang theo chút tâm lí vui đùa nào đâu."

      Lan Khê cắn môi, ngước hai mắt ướt đẫm nhìn về : " đời này, chỉ duy nhất mình em đối tốt với đâu. Về sau, khẳng định có người con khác tốt với hơn em, lẽ . . . . . ." lẽ cũng thích? ?

      "Có thể có, có thể " Mộ Yến Thần nhếch môi cười cười, "Chỉ là biết còn có người con thứ hai đủ sức khiến đau lòng như lúc này hay ? Thấy ấy nguy hiểm ngay lập tức nhào đến, nhịn được khi thấy ấy rơi lệ, nhìn ấy khổ sở dám cưỡng ép. . . . . . Lan Khê, em đoán xem, còn có người con nào khiến cam tâm tình nguyện làm mọi điều?"

      Nước mắt nóng bỏng ào ào rơi xuống, thế làm sao cứng rắn nỗi nữa.

      Nụ cười dần dần tản , sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt, ngưng mắt nhìn lâu, quyết tâm thốt lên: "Còn nữa...em đúng lắm. Em là em ruột cũa , lại dám thích em, luôn muốn ôm em, hôn em, muốn em. . . . . . Thậm chí ngay cả hô hấp của em cũng muốn chiếm đoạt, hành vi này đúng là ghê tởm, đáng để người đời phỉ nhổ."

      Giọng dịu dàng nhưng có sức năng ngàn cân hung hăng bổ vào lòng .

      " hai, em phải. . . . . ." nghẹn ngào muốn giải thích.

      "Lan Khê, buông tay, làm phiền em nữa, được ?"

      Lời như quả bom nổ tung trong phòng bệnh, Lan Khê phải mất vài giây sau mới kịp tiêu hóa.

      Tay giờ biết nên để chỗ nào, hô hấp cũng biết phải điều chỉnh sao cho đúng. Mắt mở to hết cỡ nhìn chăm chú vào , khi thấy được nghiêm túc trong đáy mắt đen sâu thẳm của , mới dám tin những lời vừa nghe là .

      Hai tay Mộ Yến Thần nâng cằm lên, khàn giọng: "Cơ hội chỉ có duy nhất lần này, chúng ta trở về như trước kia, đơn thuần là hai em, được hay ?"

      Lần này phản ứng của còn nhanh hơn vận tốc của ánh sáng.

      cuống quýt gật đầu, bộ dáng cầu còn được nữa là.

      Nhìn điệu bộ này của , lòng Mộ Yến Thần lại càng đau nhói. biết nhất định đáp ứng, nhưng ngờ thái độ đáp ứng lại dứt khoát, mạnh mẽ đến nhường này. cong môi cười nhạo chính bản thân mình, tay từ người cũng chuyển qua gối sau đầu, trái tim trong nháy mắt bị moi ra, dẫm nát bét.

      hoàn toàn vô vọng rồi!

      Cửa phòng bệnh lúc này mở ra kèm theo tiếng trò chuyện rôm rả. Nhiếp Minh Hiên cùng y tá song song đến, miệng ta còn cười rất vui vẻ. Nhưng khi ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng cũng tránh khỏi ngẩn người.

      Trong phòng bệnh có hai bóng người. nhắn đứng, cằm và khủyu tay phải dán băng keo cá nhân, cúi đầu y như đứa trẻ phạm lỗi. giường là người đàn ông với sắc mặt hơi tái nhưng lên ôn hòa ấm áp, còn ánh mắt lại tràn đầy mệt mỏi làm cho người ta có cảm giác bi thương, tuyệt vọng.

      Nhiếp Minh Hiên với kinh nghiệm phong phú đường đời nhanh chóng nhận ra bầu khí vô cùng nhạy cảm diễn ra giữa hai người này. Nhưng ta vẫn giữ được bình tĩnh, tới trước mặt Lan Khê, cười dịu dàng: “ Em đau lòng sao?”.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :