1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 53: Lan Khê, đừng khóc.

      Lan Khê nhìn , chỉ mạch thẳng ra ngoài.

      Hành lang trường học mênh mông trống trải. Mình đứng đó chịu đựng hai tầng thanh, bên trái là giọng đọc văn như gió của giáo ngữ, còn bên phải là lời của giáo viên chủ nhiệm nào đó phàn nàn lớp học của họ. ngước nhìn trời xanh, bầu trời giao thoa giữa mùa hè và mùa thu cao quá , xanh và trong quá.

      Hơn 10' sau, Mộ yến Thần từ phòng giáo viên ra, khí u ám đem lại làm ảnh hưởng vẻ đẹp thiên nhiên mà tận hưởng.

      "Vương tiện tiện" tiễn ra cửa, nụ cười còn rực rỡ hơn khi nãy.

      " thôi." Mộ Yến Thần giọng bên tai .

      Còn chưa kịp phản ứng tay bị nắm lấy dẫn về phía trước. Lan Khê thoáng chốc ngớ ngẩn, quay đầu lại nhìn chủ nhiệm, mở miệng : "Em cần quay về lớp học tiếp sao?"

      "Xin nghỉ rồi." Người phía trước nhàn nhạt trả lời.

      Xe vững vàng tới, Mộ Yến Thần trầm ổn mở cửa ra, ánh mắt thâm thúy, lạnh nhạt như thường. hỏi muốn nơi nào, trà lời, nên tự chọn phương hướng lái xe .

      " tại sao mắng em?" đột nhiên hỏi.

      Khuôn mặt nhắn tái lên, Lan Khê nghiêng mặt về phía , hỏi ràng: "Tại sao tiếp tục dạy dỗ em phải cố gắng học hành đàng hoàng, phải biết có trách nhiệm với tương lai của bản thân, ngày trước vẫn thường hay thế em mà?"

      Con ngươi trong mắt lập tức trở nên đen tối.

      Tay nắm chặt tay lái đột ngột quẹo cua, lạnh như băng cất giọng khàn khàn: "Những lời này ba em rất nhiều lần rồi, cần phải lập lại."

      " trước cũng từng thế, hơn nữa cũng là hai, là trưởng bối của em"

      Giọng rất mềm mại nhưng lại là cú đánh nặng nề giáng xuống ngực , làm nó đau ê ẩm, mặt trở nên căng thẳng.

      Mũi Lan Khê chua xót, cảm thấy rất uất ức, khí lực toàn thân dường như bị hút sạch, vô lực dựa vào ghế ngồi.

      Đến nơi vẫn có động tĩnh gì. Mộ Yến Thần cố gắng ổn định lại tâm tình rồi mở cửa xuống xe. Chờ lâu thấy ý định bước xuống, nhanh chân đến phía đối diện mở cửa xe ra

      Nhắm mắt chuẩn bị tinh thần nghe những ngôn ngữ sắc bén công kích từ phía , nghiêng người, gọi : "Lan Khê. . . . . ."

      Những lời kế tiếp còn chưa kịp ra miệng phát hốc mắt cùng chóp mũi bị màu đỏ thẫm bao lấy.

      Mày kiếm của Mộ yến thần liền vặn ngược lên, theo bản năng đến gần hơn nữa, giọng dịu dàng, đầy quan tâm: "Sao thế em?"

      Lan Khê đem hai tay che đôi lại đôi mắt: "Chỉ được 39 điểm, em ngốc thế chắc chắn mẹ vô cùng đau lòng. . . . . ."

      thanh run rẩy chất chứa nghẹn ngào .

      cảm thấy mình vô cùng kém cỏi, vô cùng thừa thải. Vì sao lại trở nên như thế? Hai người từng tin tưởng dựa dẫm vào giờ đây đều còn. Mẹ bỏ xa, còn hai lại trở nên biến chất.

      Ngực như bị cây búa đập xuống, đau đớn lan ra toàn thân.

      lâm vào trạng thái mờ mịt, đau đến luống cuống. Môi mím lại nhàng nâng đầu lên, vuốt tóc , hơi thở của rơi vào trán , giọng tha thiết, êm dịu: "Lan Khê ngoan. . . . . . Lan Khê, đừng khóc. . . . . ."

      biết từ lúc nào hôn lên trán , đôi môi mỏng triền miên cùng những sợi tóc mai trán. Giờ đây nước mắt bao trùm lên mọi giác quan của Lan Khê, biết từ lúc nào bị ôm lấy, chỉ cảm thấy cả cơ thể bẫng, tỉnh ra thấy mình như loài động vật an tĩnh nằm trong ngực .

      Nơi mang đến chính là nhà riêng của mình tại thành phố C này.

      Khi Lan Khê giật mình tỉnh giấc thấy mình nằm chiếc ghế salon rộng lớn. Vì khóc quá nhiều nên hai mắt sưng húp lên, hốc mắt đỏ au còn vương lại những giọt nước mắt.

      nhún người cảm thấy bộ ghế này còn êm ái hơn giường ngủ của mình.

      Lại lười biếng thả mình nằm xuống, muốn tỉnh dậy .

      Nằm hồi lâu nghe thấy tiếng động xung quanh, mới lồm cồm bò dậy, khuôn mặt sau khi được nước mắt xối qua càng trở nên thanh thuần, ngọt ngào, ngơ ngác nhìn xung quanh, tìm bóng dáng Mộ Yến Thần.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 54: vẫn luôn muốn


      Trong thư phòng, Mộ Yến Thần dùng laptop trò chuyện công việc với cấp dưới. Khi cánh cửa phòng mở ra, ngước mắt, khẽ dừng lại.

      "Trước cứ làm theo kế hoạch này." trầm giọng phân phó người bên kia, rồi nhấn nút tắt máy.

      Lan Khê dám vào, kinh ngạc liếc mắt nhìn, tay cầm khóa cửa buông ra, giọng hỏi: "Vì sao đến công ty làm việc?"

      Ánh mắt mệt mỏi, căng thẳng cho biết được dạo gần đây rất bận, vô cùng bận rộn.

      Đem bút và văn kiện đặt lên bàn, Mộ Yến Thần đứng dậy tới, đem cánh cửa mở rộng ra, cố che mệt mỏi, lạnh nhạt : "Đói bụng chưa?"

      Mới vừa khóc trận kinh thiên động địa hao hết sức lực, nên giờ phút này dạ dày trống rỗng, hàng lông mi dài run lên, khe khẽ gật đầu.

      "Muốn ăn gì nào?"

      ". . . . . . Cơm chiên trứng. Được ạ?" giọng ngập ngừng.

      Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn hồi lâu, sau vội cúi xuống che dấu ngọn lửa cháy bỏng dần nổi lên, bàn tay mơn trớn đỉnh đầu , giọng khàn khàn: "Ngồi chờ chút nha."

      Vừa nãy khi ôm , khóc rất nhiều, bị giáo viên hung hăng phê bình, xấu hổ, tủi thân rất nhiều, rồi lại nhớ đến người mẹ mất của mình. chưa từng trải qua cảm giác khi nhớ mong người thân mà người ấy lại còn đời này. Nhưng chắc chắn đau đến tê tâm liệt phế.

      Cho nên, dám ôm quá lâu.

      Vì quá thương , quá nhớ cảm giác khi được hôn , nhiệt độ môi lại trở nên nóng rực, suýt lần nữa khống chế được bản thân.

      —— tại sao mắng em? Tiếp tục dạy dỗ em?

      —— cũng là hai, là trưởng bối của em mà?

      Có lẽ là thế.

      Nếu lấy tư cách là trường bối của tiếc lấy sắt rèn thép thành, liên tục răn đe, dạy dỗ, trách mắng.

      Nhưng cố tình lại thích , những việc tốt về ảnh hưởng đến tình cảm của . thi tốt có sao? nghe lời như thế nào? Cho dù đầu ngốc hơn heo, tính tình luôn phản nghịch chống đối vẫn như cũ thích , muốn . dùng hết sức mình giúp tiến bộ hơn bây giờ.

      Xoa xoa mi tâm, áp chế ngọn lửa nóng bỏng trong con ngươi, Mộ Yế Thần cố gắng chuyên tâm vào việc nấu ăn.

      Từ phòng bếp ra, thấy ngồi trong phòng khách, cánh tay say sưa di chuyển theo bơi lượn của chú cá vàng trong bể. đem bát cơm chiêm thơm phưng phức đặt trước mặt .

      kinh ngạc đứng lên, ngước mắt nhìn , lại nhanh chóng cúi đầu, tay nắm chặt chiếc muỗng đưa cho.

      Mùi thơm kích thích cảm giác thèm ăn của , lồng vào đó chính là hương vị của ấm áp.

      Lan Khê ngậm muỗng cơm vào miệng. Viền mắt ánh lên ấm áp, lông mi dài chuyển động lên xuống, chóp mũi hồi chua cay. mùi vị làm khá tốt, chỉ là vị chát chát nơi đầu lưỡi làm thể nuốt trôi.

      Mộ Yến Thần nhanh chóng phát ra khác thường của , ánh mắt theo từ trung bao phủ , khàn khàn hỏi: "Mặn rồi phải ?"

      Bàn tay đặt ở bàn nắm chặt lại, cách nào thốt ra câu trả lời, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu.

      ". . . . . . Lần tới chú ý." Ánh mắt nhìn đầy dịu dàng nhưng thiếu nóng bỏng.

      "Ăn xong nghỉ ngơi tí , " tình cảm mãnh liệt càng ngày càng giống như con ngựa mất dây cương, Mộ Yến Thần vội cụp mắt xuống, , "Sau đó đem bài kiểm tra ra cho xem, giúp em phân tích đúng sai”.

      Sau khi ăn xong, bầu khí lại trở nên an tĩnh, ngượng ngùng. Bên ngoài trời dần ngã về chiều, Lan Khê lấy bài kiểm tra để lên bàn. Lúc này mới để ý đầu gối mình vướng phải khay bàn nên cuộn hai chân lên, nhích người ngã về sau, may liền đụng phải khuỷu tay to lớn của ai kia.

      Giọng Mộ Yến Thần rất êm ái, nhanh chậm truyền vào tai . tỉ mỉ cẩn thận phân tích những phương trình phản ứng hóa học, dài dòng, chỉ đôi ba câu vào trọng điểm của vấn đề. Giảng đến nửa bài hoàn toàn thông suốt, lúc này mới cảm thấy mình ngốc đến cỡ nào nha! Hàng mi dài rung lên, nghiêng mặt quan sát gò má quen thuộc của , vẫn như cũ rất hoàn hảo, từng đường cong cứ như được thượng đế tự tay mài giũa nên mới tạo ra được kiệt tác hoàn mỹ đến như vậy.

      Nhưng sắc lạnh, xa vời của ngày xưa đâu rồi? Sao tìm hoài thấy? Vì sao giờ đây chỉ có mềm mại, ôn hòa, dịu dàng như dòng nước chảy êm ái rót thẳng vào lòng .

      Gương mặt tái nhợt, bất lực phải thừa nhận – ra từ rất lâu rồi chú ý đến thay đối của .

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 55: Nhìn kỹ .


      nên sớm chú ý tới tình cảm của đối với vượt quá tình cảm của người trai dành cho em .

      Là đầu óc bị mụ mị, chỉ vì thời gian trước hai người vô cùng thân thiết, sớm chiều chung đụng nên bỏ quên con người của . vốn là người trời sinh tính lạnh lùng. Đối với người thân, còn có chút nhân nhượng. Nhưng với những kẻ bên ngoài, dùng lí trí và khôn ngoan của mình qua lại với họ. vô cùng bài xích kẻ nào mon men muốn tiếp cận, muốn gần gũi với mình.

      Hơn hai mươi năm sống ở nước ngoài, ai cùng đón những kiện đặc biệt. Tết trung thu, tết đoan ngọ, thậm chí là ngày đầu năm mới, chỉ có mình với bốn bức tường lạnh lẽo, ai cho ấm áp, chỉ có giá lạnh như băng của thiên nhiên thấm vào sâu tận xương tủy .

      Nếu là trước đây, bao giờ dịu dàng hỏi han .

      bao giờ quan tâm sở thích, thói quen của , hỏi dùng dầu gội loại nào, dùng son môi có hương vị gì.

      Cũng có kiên nhẫn dỗ dành khi thấy khóc lóc, mặc kệ thành tích tệ hại của cũng nguyện ý bỏ bê công việc, ra sức giảng dạy giúp lấy lại căn bản.

      càng nghĩ lại càng cảm thấy chua xót. Khi tầm mắt quay sang, kịp thu hồi ánh mắt, và cứ thế hai người im lặng nhìn nhau.

      "Sao thế em?" Mộ Yến Thần thấy lại để tâm vào bài học, giọng hỏi.

      Cố đè nén ngọn lửa rực lên từ tận đáy lòng, mắt trầm tĩnh, trong trẻo như làn nước thu, oa oa kêu lên: " hai. . . . . . Chúng ta quay về như xưa nha ?"

      Cứ giống như trước kia . Khi vui bỏ công ra dạy dỗ vài điều hay lẽ phải, thời điểm bực bội có thể mặc kệ , quát tháo , bận rộn cứ xem như kẻ qua đường cũng sao.

      Mộ Yến Thần lập tức đen mặt, con ngươi trong mắt trở nên bén nhọn, sao lại hiểu ý muốn của .

      tràng khí lạnh tăm tối nhanh chóng thoát khỏi người tản ra khắp xung quanh, mím môi áp chế lửa giận, đứng dậy, mở miệng : "Khát ? rót cho em ly nước."

      Lan Khê đau xót, ngửa đầu: " hai cần lẫn tránh nữa, em muốn tình trạng này cứ tiếp tục xảy ra đâu."

      Bóng dáng tuấn che tầng khí lạnh, xoay người, cười lạnh: " muốn như thế nào? Sao em trực tiếp cho ràng luôn, cứ thẳng thừng cầu buông tha em, tránh xa em ra, đúng ý em chứ?"

      Mặt nhất thời như có ngọn lửa thiêu rụi qua, cháy đen, trong lòng chua chát đến cực điểm, chỉ biết ôm lấy đầu gối mình, thể nào trả lời được.

      Gương mặt lạnh lùng trở nên nghiêm nghị, vô cùng đáng sợ.

      lúc sau, chậm rãi về phía , thấp người ngồi đối diện với . Lan Khê cảm nhận được tầng áp suất lạnh do mang đến, liền hành động theo bản năng, đứng dậy muốn nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng tay bị nhanh tay chụp được, hai người cùng ngã xuống tấm thảm dưới nền nhà, ai lên tiếng, chỉ chuyên chú giằng co, đối kháng với nhau. quyết tâm thoát khỏi , dùng hết sức giãy dụa ngừng. Mộ Yến Thần cũng tức lên, nghiến răng bấm chặt lấy hông , xốc đứng dậy, hai tay nhanh chóng vòng qua lưng , ôm chặt vào ngực mình.

      Lan Khê còn muốn giãy dụa, nhưng khi ngước mắt lại thấy vì bị kích thích mà con ngươi phủ đầy tơ máu, lòng lại tràn ngập đau đớn, hơi nước dâng đầy trong hốc mắt, lại cố chấp mở to mắt ra, ngăn chặn nước mắt rơi xuống.

      "Lan Khê ơi, phải bây giờ em chỉ là nữ sinh lớp mười hai thôi sao? . . . . . . Lan Khê, chưa tới năm nữa có thể em rời thành phố này để tiếp tục học đại học ở thành phố khác. Trong bốn năm ấy, xảy ra việc gì ai đoán trước được. Rồi em tốt nghiệp, lúc ấy em là con chim mọc đủ lông đủ cánh, bay đến tận phương nào chỉ có trời mới biết. Nếu như kết hôn, lập gia đình dù là em ruột thịt thân thiết cỡ nào cũng mỗi người ngã!" tới đây, mắt cay cay, hơi nước ngưng tụ, khàn giọng , ". . . . . . Nếu buông tha em, cũng đồng nghĩa với việc để mình trở thành người ngoài lề trong suốt cuộc đời em, em hiểu được ?”

      " hiểu em rất khó chịu, nhưng mà Lan Khê à, em nhìn —— làm ơn nhìn kỹ chút, khó chịu chỉ có mình em đâu"

      Màu đỏ thẳm trong con ngươi là do dùng vô tình từng dao, từng dao đâm lấy, từng mảng từng mảng lớn, đỏ rực như chùm hoa đỗ quyên nở rộ.

      Lan Khê hất hai tay của ra khỏi vai mình, cắn môi gì.

      —— trầm mặc của sắp bức điên rồi.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương: 56 nên ép nữa.


      trầm mặc của sắp bức điên rồi!.

      Đôi mắt Mộ Yến Thần ánh lên bất chấp, cúi đầu xuống hôn .

      Nước mắt Lan Khê bắt đầu lã chã tuôn rơi, hốt hoảng dùng tay bé che miệng lại: " nếu đồng ý với em trở về như xưa. . . . . . cũng được quá xa nữa! và em thể có tương lai! !"

      Trái tim nhói lên từng cơn.

      đẩy bàn tay bé của ra, môi chính xác ngậm lấy cái miệng nhắn ngừng ra những lời đả thương . trả thù nên cắn mạnh, nức nở nghẹn ngào tìm cách né tránh nhưng đầu lưỡi vẫn bị lưỡi bắt làm tù binh. điên cuồng liếm láp khắp khoang miệng , kéo lưỡi vào trong miệng mình để thỏa sức mút mát. Rồi nụ hôn dần trở nên dịu dàng , triền miên hơn, dây dưa nơi khóe miệng, gương mặt, từng chút hút hết những giọt nước mắt mằn mặn nơi khóe mắt đỏ của . còn thô bạo chỉ còn bú mút nhành, êm dịu.

      Sợ hãi cùng chua xót dâng tràn trong lồng ngực, bàn tay chống cự của Lan Khê cũng dần mất khí lực. tấn công đầy dịu dàng của làm mất hết lực chiến đấu, cả người mềm nhũn dựa vào vòm ngực to lớn, mặc cho những nụ hôn nóng bỏng của cứ ùn ùn kéo đến bao vây lấy từng tấc da thịt khuôn mặt mình.

      " hiểu mà. . . . . . cái gì cũng biết, em cần cứ lúc nào cũng nhắc nhắc lại tàn nhẫn đó” Nơi đáy mắt sâu lắng đọng đau đớn vô hạn, con ngươi đỏ tươi như máu, cố gằng lên từng tiếng.

      Khi chưa tình nguyên đến bên , ép buộc , chính cũng muốn mang đến tương lai vô vọng cho người con nhất trong đời.

      Ôm chặt trong ngực, tay nhàng vuốt ve gương mặt lành lạnh của , khàn khàn : " ép em đâu, Lan khê ngoan. . . . . . Em cũng đừng ép nữa."

      Giờ mới hiểu bản thân mình vẫn chưa có đủ trầm ổn, chín chắn. Chỉ cần bị kích thích chút, mọi trầm ổn đều bay vèo tận nơi nào.

      Với thể dùng sức mạnh hay cường thế để ép buộc. Chỉ cần thấy những giọt nước mắt trong suốt của sợ hãi, đành lòng làm buồn đau nữa.

      "Em muốn trở về trường học. . . . . ." rung giọng .

      mạnh mẽ phản đối: "Hôm nay quá muộn rồi em . . . . ."

      "Em thích ở chỗ này . . . . ." Hàng lông mi dài trở nên ướt đẫm vì nước mắt, mặt từ trong lòng bàn tay thoát ra mang theo kháng nghị mạnh mẽ.

      Lòng bàn tay lại lần nữa nâng niu gương mặt , cúi đầu thầm bên tai : "Đừng sợ, làm gì khiến em sợ hãi đâu."

      ***

      Nửa đêm, Lan Khê đột nhiên tỉnh dậy, cách nào ngủ ngon giấc được.

      có dép, chân xuống giường đến bên cạnh cửa sổ. Khung cảnh xa lạ bên ngoài khiến ngơ ngác, bần thần lúc lâu .

      Lúc sau lại cảm thấy bụng buồn buồn, nửa đêm lại có nhu cầu nhà vệ sinh rồi. Vì trong phòng có nhà vệ sinh nên đành phải ra ngoài tìm.

      Nhưng khi vừa mở cửa phòng, ánh đèn mờ mờ từ căn phòng đối diện thu hút chú ý của . Hình như đó là phòng làm việc của Mộ Yến Thần.

      Cứ thế đứng ngây ngốc trước cửa phòng rồi biết từ lúc nào đến mở cánh cửa phòng đối diện đó——

      Cánh cửa mở ra nửa có thể quan sát tình hình bên trong.

      bóng dáng tuấn quen thuộc ngồi ghế xoay, trong con ngươi phủ đầy tia máu tập trung nghiên cứu những chồng văn kiện xếp đầy mặt bàn. Bên cạnh là 3 tách cà phê, còn phía dưới màn hình laptop hiển thị thời gian lúc này là 03:40 sáng.

      Tay cầm lên tách cà phê, khi đưa lên môi mới phát trong tách còn giọt nào.

      Mộ Yến Thần dừng chút, lạnh lùng nâng mắt lên, lại chạm phải bóng dáng mảnh mai đứng ngoài hành lang.

      Mí mắt lấp tức giật lên.

      nhanh chân đứng dậy, lại thấy đôi chân trần dẫm nền nhà lạnh như băng của . Sắc mặt lập tức đen xuống, cầm tây trang khoác ghế, mang cửa phòng kéo ra, tới, đem tây trang đắt tiền vứt xuống cạnh chân .

      "Đứng lên đây , mặt đất lạnh lắm ảnh hưởng đến sức khỏe của em” Khi mở miệng chuyện, mới biết giọng mình khàn đến đáng sợ.

      rung động mạnh mẽ lần nữa xâm chiếm lòng .

      Cả tối nay luôn luôn thắc mắc chuyện cùng nháo loạn cả ngày hôm nay việc công ty ra sao? Giờ có câu trả lời thỏa đáng. Có cúi đầu, lại thấy mang bộ tây trang được may thủ công kĩ càng, là loại có số lượng hạn chế thế giới vứt xuống kêu dẫm đạp lên.

      Khuôn mặt trở nên tái nhớt, lòng rất chua mà tim cũng rất đau, cố tình kháng cự lại niềm rung động to lớn, cắn môi ngoảnh mặt ngó lơ.

      tốt lắm nhưng chẳng ham đâu.

      Sắc mặt Mộ Yến Thần càng trầm hơn nữa.

      tiếng nào, nắm lấy hai cổ tay , cưỡng chế vòng hai tay quanh cổ mình. Sau cúi người, dùng tay khác lần tới hai đùi , dùng sức bế bổng lên.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 57: Phải đối với như thế nào mới tốt!


      ". . . . . ." Lan Khê hoảng sợ, hai mắt trợn to lên, hai chân dưới liên tục quẫy đạp, chống cự lại .

      "Đừng quậy nữa, quan tâm đến sức khỏe mình, mẹ em ở trời nhìn em như thế này, bà có vui nổi ?——" Giọng lạnh lùng chặt đứt kháng nghị của , kèm theo ánh mắt hàn thâm thúy chế trụ toàn bộ mọi giác quan của trong ngực, luôn biết được điểm yếu của , để thông qua đó uy hiếp thỏa hiệp.

      Gương mặt trắng bệch, ánh mắt thể cam lòng nhưng hai tay để yên bờ vai rộng lớn.

      Lúc này, dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn của Mộ Yến Thần mới tiêu bớt . Trong giây lát, đau đớn cùng bất đắc dĩ lại đan vào nhau, lồng vào dưới đáy mắt .

      Chân sao lại lạnh buốt đến độ này? Cặp chân óng ánh giắt trong khuỷu tay tuy cách lớp áo sơ mi nhưng vẫn lạnh đến buốt lòng người. Khuôn mặt tuấn tú lại xuất trầm phiền muộn. bế về phòng, chỉnh máy điều hòa đến nhiệt độ thích hợp, lấy chăn đắp cẩn thận cho .

      Nhưng Lan Khê phối hợp. vừa đắp đá văng ra, kéo chăn đắp lại, cũng ngại thi gan với , lần này đá càng mạnh hơn. muốn xem có kiên nhẫn chơi trò “ đắp tôi đá” này đến khi nào?.

      Mộ Yến Thần nín thở, môi mỏng lạnh lùng mím chặt lại.

      biết kháng nghị. Dùng loại phương thức im lặng tiếng động để đấu với .

      còn quá , chưa có năng lực giải quyết những việc khó khăn hốc búa. xui xẻo, bất hạnh bị kéo vào loại chuyện hoang đường này cũng dám hướng ai bày tỏ nỗi lòng, ba mẹ được mà bạn bè cũng chẳng ổn. muốn trốn chạy xa, muốn tình cảm vi phạm điều cấm kị của hãy tiêu biến —— nên đến gần , được luôn miệng bảo thích . Nhưng tất cả chỉ là mong muốn, thực luôn bắt đối mặt với khắc nghiệt.

      luôn là kẻ bị động, luôn bị chi phối.

      Vì thế, cũng chỉ có thể dùng cách này để yếu ớt chống cự, xa lánh mọi tốt đẹp mà dành cho .

      chán ghét dây dưa, khóc lóc, nháo loạn cùng rồi. Có kết quả gì tốt đâu, cuối cùng cũng chỉ ôm chặt vào ngực, dùng dịu dàng trấn an, luôn mở miệng đảm bảo bao giờ quá giới hạn nữa. Nhưng lòng mãi được yên, nhiều lúc muốn đem bản thân chôn sống cho xong, sợ thế nhân phát ra tình cảm mờ ám đáng khinh bỉ, đầy nghiệp chướng nặng nề của mình cùng hai.

      Ánh mắt Mộ Yến Thần vẫn sắc lạnh như thường, lần thứ ba kiên trì đem chăn đắp cho , bàn chân bé vẫn tiếp tục đá. Nhưng lần này chân còn chưa kịp đá trúng chăn bị bàn tay to lớn của chụp được. Mộ Yến Thần đè chặt chân xuống giường, ngón tay thon dài tiếp tục trượt lên phía , đẩy vạt áo sơ mi của cao lên, trực tiếp tấn công xuống đáy quần, ngón tay cách lớp quần chậm rãi trêu chọc nụ hoa mềm mại bên trong.

      "——!" Lan Khê gào to lên, máu toàn thân lúc này dồn hết lên mặt, nhắm mắt nghiêng mặt qua bên, làm như mình là người chết rồi.

      trán Mộ Yến Thần ngưng tụ tầng mồ hôi dày đặc, đôi môi nhếch lên, ngón tay vẫn chậm chạp trêu chọc: "Còn dám nháo với ?"

      Người con nằm phía dưới lâu chút động đậy, Mộ Yến Thần nghi ngờ cúi đầu quan sát. Nhờ ánh sáng le lói của chiếc đèn ngủ, thấy được những giọt nước mắt trong suốt như pha lê lặng lẽ rơi đầy . Trong lòng vô cùng hối hận, nhàng vén mái tóc ngang trán , an ủi hôn lên mi tâm , thầm: " xin lỗi, em đừng đá chăn nữa, ngoan ngoãn ngủ sớm em."

      Sau đó dùng hết năng lực tự chủ của bản thân rút ngón tay ra. Lòng ngón tay vẫn còn lưu lại xúc cảm khi kích thích nơi thầm kín của , làm lòng xao xuyến.

      Sắp xếp cho xong, ngập ngừng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Khi bàn tay khép lại cánh cửa, nhanh chóng liếc vào trong, chỉ thấy như chú mèo sợ sệt, co rút cả người thành vòng tròn , tiến sát vào phía trong giường.

      Sau khi cửa đóng lại, vẫn đứng bên ngoài phòng . Mi tâm nhíu chặt, từ thân xác tới tâm hồn chìm trong mệt mỏi, bi thương.

      quả biết. . . . . . phải làm sao với bây giờ, phải đối với như thế nào mới tốt đây?

      ***

      Mộ Yến Thần mất ngủ đêm, chỉ dựa vào ghế chợp mắt khoảng 1h đồng hồ.

      Trong bóng tối mông lung, biết được Lan Khê tỉnh dậy từ rất sớm, ngoan ngoãn là vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt. còn lên ban công lấy đồng phục để thay. Suốt cả quá trình vẫn mặc áo sơ mi của , cặp chân trắng nõn ấn sau lớp áo đánh mạnh vào thị giác của , làm trái tim đánh trống liên tục ngừng nghỉ.

      nhìn lên đồng hồ treo tường, gần năm giờ sáng.

      Mộ Yến Thần ngồi ghế làm vài động tác hít thở để ổn định tâm tình, thu hồi ánh mắt có chút trong sáng lại, tìm chìa khóa xe chuẩn bị đưa đến trường.
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :