1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô (303/303) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 48: xâm phạm quá đáng.


      Gương mặt Mộ Yến Thần lan tràn đau khổ, mặt bị tát liền lệch qua bên, vừa vặn ánh trăng chiếu sáng vết đỏ ửng bên má.

      Lan Khê thở hổn hển, nức nở dùng hai cánh tay mảnh khảnh chống thân thể.

      "Mộ Yến Thần, đừng có quá đáng! !" cắn nát đôi môi mình, nghiến răng nghiến lợi .

      xong vùng vẫy muốn xuống, hai bàn chân trắng bóng đạp mạnh mặt đất lạnh, tiếp mới xỏ vào đôi dép, hai tay đem nút thắt của chiếc váy ngủ cột chặt lại, run run lau sạch giọt nước mắt vừa trào ra.

      Nếu như biết mọi việc đến mức này, tuyệt đối bị lạnh lùng pha lẫn ấm áp của hấp dẫn, ngu ngốc tự dấn thân vào nguy hiểm.

      nhất định tránh xa ra, bao giờ mong muốn đối xử dịu dàng với mình.

      Trong bóng đêm, giống như linh hồn độc nơi nương tựa, liều mạng chạy tìm chốn bình yên.

      Trong chớp mắt, đại não của Mộ Yến Thần bị kích thích mạnh mẽ, thô lỗ bắt lại cánh tay . Lan Khê cảm giác như trời đất quay cuồng, đầu gối bị đập mạnh vào khay trà bàn. hét lên tiếng bi thống rồi té mạnh vào vòm ngực rộng rãi, hơi thở tràn ngập mùi thuốc lá pha trộn mùi rượu ập vào mũi. cố gắng dùng hai tay bé vịn chặt bờ vai , nhằm duy trì khoảng cách an toàn giữa hai người, cả người cố gắng nhích ra sau nhưng cái gáy mảnh khảnh liền bị chế trụ. Bàn tay to lớn của giữ chặt đầu , khuôn mặt cũng vội vàng kề sát lại.

      "Quá đáng?" Đôi môi mỏng nhấn nhá từng lời, "Nếu như chỉ mấy câu là quá đáng, vậy em nghĩ hành động tiếp theo gọi là gì?"

      Hô hấp của Lan Khê ngay lập tức bị đông cứng lại.

      Liền sau đó, Mộ Yến Thần ép thân thể nhắn của nằm dài ra ghế, cúi đầu tiến tới gần. chỉ có thể ai oán tiếng, môi liền bị quắp lấy, mọi thanh đều bị nuốt hết vào trong miệng .

      Môi mím lại chặt giống như vỏ sò khít khao. Mộ Yến Thần cũng vội vàng, tàn sát môi xong, liền lấy tay bóp mạnh vào cằm . đau đớn rên lên bị nhân cơ hội làm sâu thêm nụ hôn này. Mùi rượu nồng đậm cùng hơi thở đặc trưng của tràn ngập khắp khoang miệng, lưỡi ra sức công thành chiếm đất, bắt lấy chiếc lưỡi thơm tho của , dùng sức mút chặt.

      Lan Khê yếu ớt chống cự, liều mạng đẩy ra, nhưng hai cánh tay bị bàn tay to lớn của giữ cố định đỉnh đầu. Thân thể mềm mại của thiếu nữ hoàn toàn bại lộ trước mắt . Làn da trơn láng từ cánh tay đến dưới hai nách ra dưới mờ ảo của ánh trăng đêm, có tác dụng đánh sâu vào thị giác, dụ dỗ người ta phạm tội. Mộ Yến Thần ven theo khe hở dưới nách , tay vén váy ngủ thâm nhập vào bên trong. Khi bàn tay chạm được vào làn da mịn màng tươi mát, cảm giác được run mạnh lên, nhưng thể dừng lại vì lòng bàn tay chạm vào áo ngực của .
      .

      đẩy cái áo lên cao, giải thoát cho hai đóa hồng mai e thẹn.

      trán đổ đầy mồ hôi, càng say mê hôn sâu hơn. Nơi bầu ngực đẫy đà của thiếu nữ lưu lại dấu tay đáng sợ, lòng bàn tay dần dần thu lại, từ từ nắm chặt đỉnh hồng mai như muốn nghiền nát nó.

      kịch liệt run rẩy, chuỗi nước mắt nóng bỏng ào ào chảy xuống làm thấm ướt những sợi tóc vương gương mặt.

      Khoang miệng đột nhiên đau nhói!

      Mộ Yến Thần trợn ngược hai mắt lên, những tia máu đỏ dần dần tản . Lan Khê ra sức cắn chặt lưỡi nhưng hề né tránh. Ngược lại càng hôn mạnh thêm, trằn trọc ma sát môi . muốn đem mùi vị của máu mình mớm hết vào miệng , để cũng có thể cảm nhận được nỗi lòng của —— trong tình đầy đau đớn đầy tội ác này, ai mới là kẻ đau khổ nhất?

      Tay tiếp tục vén lên vạt áo. Tay còn lại dùng sức tách hai đầu gối của ra, dò vào sâu bên trong, tìm kiếm chiếc quần .

      "Pằng" tiếng, đèn lầu hai đước mở sáng lên.

      Mảnh ánh sáng le lói, chiếu rọi bóng dáng của Mạc Như Khanh, bà khoác chiếc áo của Mộ Minh Thăng, vẻ mặt buồn ngủ mang theo chút nghi hoặc, giọng hỏi: "Yến Thần, con vừa mới về hả?"
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 49: ra phải là mộng.

      Tất cả tội ác kịp thời được ngăn lại.

      Mộ Yến Thần ngừng tay, tròng mắt đen thẳm như hòa cùng màn đêm, khẽ trấn định lại hô hấp nặng nề của mình. Hai bàn tay nhanh chóng thu hẹp lại, ôm chặt Lan Khê vào trong lồng ngực, dùng cả cơ thể mình che chở cho tránh khỏi tầm mắt của Mạc Như Khanh.

      "Dạ." nhanh chóng khôi phục trầm tĩnh, nhàn nhạt trả lời, giọng nhè nhè vì còn chưa tỉnh rượu.

      Mạc Như Khanh xoa xoa mi tâm: "Xem ra mẹ nghe lầm, cứ tưởng Lan Khê nửa đêm lại nháo loạn. Mà con cũng nhanh chóng nghỉ ngơi , đừng để mẹ lo lắng nhiều nữa, nghe con?"

      Người con nằm trong ngực đột nhiên kịch liệt run lên, nước mắt Lan Khê chảy xuống làm ướt hết cổ . Ngay sau đó, dùng hàm răng bén nhọn tấn công , hung hăng cắn chặt làn da cổ , nghiến mạnh như muốn xé nát nó, máu tươi lập tức tuôn ra, thấm qua những kẽ hở của hàm răng .

      Mộ Yến Thần gồng cứng người chịu đựng đau đớn, môi mỏng mím chặt chỉ còn đường lằn .

      Con ngươi đen trong viền mắt lóe lên những tia sáng, nhàng vuốt mái tóc , ấn chặt đầu vào cổ mình để có thể cắn sâu hơn, mặc cho giờ phút này điên cuồng như loài thú dữ.

      "Con biết rồi." trả lời bà.

      Mạc Như Khanh gật đầu, tắt đèn lầu hai, rồi quay trở về phòng ngủ của mình.

      Bóng đêm lại ập đến đem tất cả mọi việc lấp xuống.

      Mộ Yến Thần kéo Lan Khê ra khỏi ngực mình. Khuôn mặt tái nhợt nhòa trong nước mắt, hai mắt lóe ra hận ý nhìn thẳng vào , môi còn vương những giọt máu đỏ. lẳng lặng ngắm lâu rồi từ từ lau những giọt nước mắt hai má cùng vết máu môi .

      Lan Khê chống đối , khuôn mặt nhắn nghiêng qua bên, tiếp tục cắn mạnh vào tay

      Cắn xong bình tĩnh nhìn thẳng vào , chờ nổi giận nhưng Mộ Yến Thần vẫn bình chân như vại, mặt chút biến sắc, nghênh đón tất cả ánh nhìn thù hận của .

      Hai người cứ nhìn thẳng vào nhau như thế, được bao lâu, Lan Khê đành buông xuống vũ khí, nước mắt lại liên tục rơi xuống, chật vật sửa sang lại váy ngủ, đôi chân trần cần mang dép, như cơn lốc đạp nền đất lạnh chạy thẳng lên lầu.

      ***

      Say rượu cả đêm.

      Buổi sáng thanh tỉnh cả đầu như muốn nứt ra.

      Mộ Yến Thần mở cánh cửa sổ đón chút gió mát, nhanh chóng quét nhìn phong cảnh bên dưới, đầu óc vẫn còn mê mang, trống rỗng.

      Tắm rửa cho tỉnh táo rồi xuống lầu, liền thấy Mạc Như Khanh ra lệnh cho người giúp việc dọn lên bữa sáng.

      Mạc Như Khanh thấy , ánh mắt lại lo lắng, trách cứ: "Tỉnh rồi, nhức đầu lắm phải ?"

      tiếp, "Con ngồi , mẹ gọi thím Trương mang canh giải rượu lên cho con. Sáng sớm hôm nay mẹ xuống phòng khách, suýt sặc vì mùi rượu còn vương lại. Con có xã giao cũng phải biết chừng mực chứ, lần này là lần thứ mấy rồi?"

      Mộ Yến Thần vẫn chầm chậm tới, lên tiếng trả lời bà, chỉ liếc nhìn về phía ghế salon như có điều suy nghĩ.

      nhận canh giải rượu, chỉ cầm ly nước lọc ở kế bên

      hồi lâu, cau mày, giơ tay lên nhìn đồng hồ.

      "Được rồi đừng xem, " Mạc Như Khanh khuyên nhủ, "Hôm nay là chủ nhật, mẹ gọi điện cho Tử Nghiêu bảo con hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, công ty."

      "Ông ấy đâu?" Thần sắc lạnh nhạt, ngồi xuống ghế lấy khăn lau sạch hai tay.

      Mạc Như Khanh nghiêng đầu, giọng khẽ lạnh nhạt: "Ở lầu, tức giận đấy."

      Mộ Yến Thần gì, Mạc Như Khanh nhịn được mở miệng: "Cũng biết tiểu nương nhà ta sáng sớm ăn phải cái gì mà dở chứng, mực đòi quay về trường học. Hôm nay là chủ nhật, tài xế làm, xe trong nhà cũng đem bảo dưỡng hết, lẽ nó bắt chú Lưu phải lặn lội từ nhà mình đến đây hầu hạ nó sao?"

      Mặt đanh lại, giọng mang theo ngạc nhiên: "Em ấy trở lại?"

      "Uhm, cuối tuần nên trở về nhà."

      Những ngón tay vò nát chiếc khăn ăn, đôi mắt sâu như biển, mênh mông vô hạn. Những việc tối hôm qua từng chút từng chút tái trong đầu . cuối cùng cũng xác định được, mọi chuyện tối qua là , phải là mộng.

      hoàn toàn mất khống chế.

      "Yến Thần, con. . . . . ." Mạc Như Khanh đột nhiên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 50: tỉnh rượu


      "Cổ con bị sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi" Mạc Như Khanh bỏ lại đĩa cơm, tới nhàng cởi cúc áo cổ , bà kinh ngạc khi thấy vết cắn đỏ rực còn lưu lại, rất sâu nếu nhìn kĩ thấy những tia máu khô.

      Mộ Yến Thần nhướng mày, đem ly nước bỏ xuống. Dòng nước chảy qua đầu lưỡi mang đến cho đau đớn. thâm thúy lấy tay chạm vào đôi môi, sờ sờ lại, chữ cũng .

      "Con, con.. . . . cái này là. . " Mạc Như Khanh đăm đăm nhìn , ánh mắt liên tục biến hóa, bất chợt mặt bà đỏ lên, nhìn lại dấu răng, do dự hỏi, "Yến Thần, con có bạn phải ?"

      Ý tưởng này xuất làm cho bà từ trạng thái lo lắng chuyển sang vui mừng khôn xiết.

      "Này. . . . . . Sao con với mẹ? Con bé là con nhà nào, con làm gì giấu kĩ thế, dẫn về nhà ra mắt cha mẹ?" Mạc Như Khanh cười từ ái, vừa lời oán trách vừa trở về chỗ ngồi.

      Bà là phụ nữ từng trãi, tự nhiên có thể thấu hiểu. Hai đứa trẻ phát triển tình cảm đến độ này mà còn chưa chịu ra mắt bà chỉ có hai nguyên nhân: hoặc bé kia quá căng thẳng hoặc con trai giấu quá kĩ.

      Đem chiếc khăn bị nhàu nát bỏ xuống, mặt lạnh lùng , mím mội đứng dậy rời .

      "Nè ——" Mạc Như Khanh đột nhiên có chút nóng nảy, "Yến Thần, con đâu vậy?"

      "Mẹ ăn trước , cần chờ con."

      lên phòng Lan Khê, vừa định gõ cử bên trong Mộ Minh Thăng đạp mạnh cánh cửa ra, hầm hầm tức giận. gật đầu chào ông, nghe thấy những lời của ông với mình, mắt chỉ lo tập trung vào khe hở phía sau cánh cửa phòng.

      Tầng lầu hành lang khôi phục lại an tĩnh sau khi Mộ Minh Thăng rời .

      Mộ Yến Thần chậm rãi tới, chỉ thấy mặt đất lấp lánh những ánh sáng vụn, nhìn kỹ lại là lọ thủy tinh để đựng những ngôi sao giấy mà nữ sinh thường thích, lọ thủy tinh vỡ tan nát.

      Con ngươi trầm tĩnh liếc qua lượt hết căn phòng.

      "Ba cần gọi điện cho chú Lưu đâu, tự con về trường, chắc chắn gây phiền toái cho mọi người" Lan Khê ôm lấy túi sách, xoay người lại.

      Khi thấy Mộ Yến Thần đứng ngoài cửa, chân lập tức nặng như chì.

      Khuôn mặt trắng bệch, hô hấp cũng yếu , tay ôm túi sách run rẩy ngừng phải lui ra sau vài bước, cố gắng khắc chế sợ hãi rồi nâng mắt lạnh nhạt nhìn .

      về phía , hôm nay mặc bộ quần áo bình thường trong nhà làm người ta cảm thấy bớt áp lực.

      Ánh mắt nhu hòa, hai tay chống bàn đọc sách phía sau , nhìn , môi mỏng nhàn nhạt mở miệng: "Có muốn gấp trước tiên cũng phải ăn sáng cho no bụng chứ."

      Lan Khê lạnh như băng nhìn thẳng vào : "Tôi đói bụng, ăn!"

      Ánh mắt Mộ Yến Thần dần trở nên căng thẳng, mặt tái nhợt, giọng trầm thấp: "Lan Khê, em có thể thoải mái hành hạ . Nhưng ngàn vạn lần thể bạc đãi bản thân mình để chống đối với cho phép”.

      Thân thể mảnh khảnh co giật lên, gắt gao cắn môi, dùng hết khí lực đến xém nữa bật ra máu, cười lạnh tiếng : " hai nghe hay ghê đó. ràng là khi dễ tôi mà qua miệng lưỡi lại trở thành tôi bắt nạt ."

      "Thôi, tôi nên rời sớm, để khỏi bị kẻ hiểu chuyện như tôi hành hạ nữa." mở to đôi mắt long lanh nhìn , cố khống chế nước mắt chực trào ra, bước ra ngoài.

      Sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống, nhanh chóng bắt được tay , kéo trở về.

      phản kháng càng bị khống chế gắt hơn. vây lại giữa vòm ngực mình và bàn đọc sách, hai tay ôm trọn gương mặt , khàn khàn : "Lan Khê."

      " cần sợ, cũng cần kích động. . . . . . tỉnh rượu." Ánh mắt lấp lánh, vô cùng thanh tỉnh.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 51 : Em hận lắm phải ?

      , tỉnh rượu.

      Khuôn mặt nhắn trong lòng bàn tay vì câu này càng trở nên co rút, nước mắt cố kìm nén cũng liên tiếp chảy xuống.

      Con ngươi màu đen trở nên trong suốt, Lan Khê nghẹn ngào, giọng trong trẻo: " tỉnh rượu là có thâm ý gì? Tỉnh rượu có thể với tôi mọi chuyện tối hôm qua căn bản chỉ là cơn ác mộng, phải cố ý đúng ? xem mọi việc như chưa từng xảy ra và muốn tôi cũng hành động như thế, phải ? !"

      tức giận đến phát run, nước mắt như vòi nước hỏng, chảy cách nào ngừng.

      Mộ yến Thần tái xanh mặt, giống như vừa trải qua cơn bạo bệnh, đáy mắt nổi sóng cuồn cuộn , giọng u ám: " phải."

      "Có chuyện em hề nghe lầm" bàn tay vòng sau gáy, đem đầu kéo về phía mình, môi mỏng đặt lên tai , như nỉ non như an ủi, "Lan Khê, thích em."

      Trong nháy mắt, Lan Khê dường như bị điện giật kích thích, tay dùng sức đẩy đẩy vòm ngực ra, giọng nức nở: " được như vậy! !"

      Như vậy là hoang đường, là tội ác, muốn trốn khỏi cành thực tàn khốc này, nhưng hoàn toàn vô vọng.

      Tay chân luống cuống.

      Túi sách rơi mặt đất, sách vở cùng những dụng cụ rơi đầy ra đất, cảnh tượng vô cùng nhếch nhác.

      Lan Khê chìm ngập trong nước mắt, loạn xạ thu gom sách vở nhét vào trong túi. bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, về nhà là sai lầm, nơi này còn là nơi có thể trở về. Mộ Yến Thần cố tình cản trở, chặn trước quyển sách. với tới cũng chả buồn quan tâm nữa, cầm túi xách bỏ . Thấy thế, trở nên lạnh lùng, giựt túi xách tay , quẳng mạnh xuống giường ngủ. ôm chặt từ phía sau, giọng khiển trách: “ em đừng kích động mà.”

      Lan Khê thể thoát khỏi hai bàn tay cứng như gọng sắt giam cầm mình, khuôn mặt nhắn đỏ lên, ngoái đầu dùng ánh mắt đầy lửa hận trừng : "Mộ Yến Thần tôi cảnh cáo , ba tôi cùng mẹ bây giờ ở phía dưới, còn quá đáng tôi làm ầm lên!"

      câu mang đến khiếp sợ tột độ, nhưng vẫn như cũ ôm , chỉ có hai bàn tay là nới lỏng ra tí.

      Rất lâu, rất lâu sau, người đàn ông sau lưng vẫn có bất kì động tĩnh nào.

      Lan Khê hoang mang, lần nữa dùng sức tránh thoát, may thay lần này thành công. vội vàng đứng cách xa ra, mắt nhìn vẫn mang theo ngọn lửa thù hận đề phòng. Lâu sau, trong đôi mắt Mộ Yến Thần cũng giăng đầy tơ máu .

      nhìn sâu, rồi cúi người đem quyển sách còn lại nhặt lên, đặt bàn.

      "Em rất hận phải ?" Giọng khàn đặc đầy từ tính chậm rãi vang lên.

      Đôi mắt thâm thúy nâng lên, sâu tận đáy mắt in lên dáng hình , đứng cách nửa bước chân nhìn tuyệt vọng: "Hận bất chấp những cấm kị, những luân thường đạo lí mà thích em, lại còn biết điều, còn lôi kéo em xuống vũng bùn đầy tội lỗi đó, đúng em?"

      Lan Khê ra lời, chua xót dâng trào trong lòng, nước mắt như như .

      tiếp tục : "Nhưng đó chính là thích . . . . . Lan Khê, việc thích em mang lại cho em cảm giác khó chịu như thế sao?"

      Khó chịu đến mức phải bài xích , kháng cự , tiếc dùng những chiếc gai nhọn hướng đâm tới.

      Ngực nhói lên đau quá, đau đến sắp thể hít thở, Lan Khê đau đớn nhìn , mũi chua xót ửng lên màu đỏ hồng như mũi chú thỏ.

      "Nhưng là quá muộn. . . . . ."

      Mộ Yến Thần chậm rãi nhấc chân về phía , đè ép đau nhức trong con ngươi, gằn từng chữ sau cùng: "Lời ra khỏi miệng. . . . . . sớm còn đường lui."
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 52: Đau lòng.

      Giọng u ám như chìm vào màn sương đêm mông lung, lối thoát. bi thương cùng vô lực lan tràn khắp khí.

      xong, ánh mắt cũng trở nên đỏ thẵm, thở dài hơi, chậm chạp rời khỏi phòng .

      Lan Khê kinh ngạc đứng nhìn, lúc sau ngồi xổm xuống, hai cánh tay vòng chéo ôm chặt lấy hai bả vai mình.

      Đáy mắt được nước mắt rửa qua trở nên sáng ngời, mang theo hốt hoảng phảng phất chút tủi thân!

      ***

      Cửa phòng học truyền đến tiếng gọi tên mình, Lan Khê bình tĩnh ngẩng lên đón nhận, giống như định liệu trước việc.

      Kỷ Diêu giựt giựt búi tóc đầu, cố tìm từ an ủi: "Nè , cậu cũng đừng vội nản tinh thần mà. Kiểm tra lần này tốt gắng hết sức gỡ lại cho kì sau. Dù gì ——"

      Tay nàng đem bài thi của Lan Khê lên xem, nhìn thấy hai con số 39 tịt ngòi luôn, mặt đen lại: "Cái này . . . . ."

      Lần này là kiểm tra đột xuất. Hôm qua Kỷ Diêu thức đêm ôn bài nhưng kiểm tra tốt cũng muốn bậy rồi đó. Mới vào đầu năm lớp 12 mà kiểm tra lại toàn cho câu hỏi trong những kì thi đại học trước là sao? nàng vò đầu bức tai, quay qua hỏi người bên cạnh: "Cacbon axit đồng, công thức là sao vậy?"

      Kết quả người bên cạnh nàng cũng ngẩn ngơ kinh ngạc.

      Kỷ Diêu cho là bạn mình nghe thấy, đem câu hỏi đưa qua trước mặt bạn, Du Hồn nhìn kĩ rồi bình thản : "Chưa học qua, biết."


      Lan Khê chán nản gấp đôi lại bay kiểm tra, cất vào cặp túi xách rồi lên phòng giáo viên.

      "Vương tiện tiện" cùng các đồng nghiệp cười cười , thấy vào sắc mặt liền trầm xuống, vén tất chân : "Ngồi ."

      Lan Khê kéo ghế ngồi đối diện ta. Cả quá trình ta giáo huấn đều lọt vào trong tai chữ nào. Lan Khê chỉ chăm chú cúi đầu đánh giá chiếc quần sọt cùng tất chân của “Vương tiện tiện” hòa hợp tí nào, thêm cái màu đôi giày ta mang nữa. Cả người dưới đều lệch tông hết á. nghĩ nghĩ hồi lại nghĩ tới gương mặt tuấn dật, phong trần của người nào đó, răng liền cắn chặt môi dưới, gương mặt lập tức méo xệch.

      “Chó ngáp phải ruồi” may mắn cũng lọt vào tai câu quan trọng: "Như vậy , nếu em nhất quyết chịu phối hợp, vậy mời người lớn trong nhà đến trao đổi với !", "Vương tiện tiện" vẻ mặt lạnh lùng, "Còn nếu em đồng ý nữa, thứ bảy tuần này đến thăm gia đình em"
      Mắt Lan Khê liền trợn to, vô cùng túng quẫng.

      "Em. . . . . . Ba em có thời gian."

      "Vậy mẹ em đâu?" "Vương tiện tiện" giương mắt.

      ". . . . . . còn nữa." nghẹn đỏ mặt.

      "Vậy đến nhà em chuyện. . . . . ."

      "Nhà em cách trường xa lắm. . . . . ." ra chiêu bài cuối cùng của đám học sinh, dối.

      "Vậy em muốn xử lí thế nào?" "Vương tiện tiện" cau mày.

      Lan Khê hấp khí, mặt tỏ vẻ đáng thương. cũng muốn tìm biện pháp ổn thỏa, nhưng mọi ngóc ngách hình như đều dẫn đến con đường chết, cuối cùng chóp mũi cũng đỏ bừng lên ngập ngừng trả lời: ". . . . . . Em biết, biết."

      ***

      Khi Mộ Yến Thần bước vào cửa phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Lan Khê hai tay cuộn tròn bài kiểm tra đứng lùi vào góc tường. Phòng làm việc đầy ấp người rôm rả trò chuyện, nhưng ai thèm quan tâm đến . Hình ảnh lúc này làm nhớ đến lần đầu tiên mình đến nhà họ Mộ, lúc ấy cũng như bây giờ, vô đơn lạc lõng, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ.

      Trong lòng như bị con dao sắc nhọn cứa lấy, vô cùng đau.

      "Vương tiện tiện" thay bộ đồ mới trang nhã hơn, vẻ mặt tươi cười: "Mộ tiên sinh, đến rồi."

      Con ngươi thâm thúy của quét lượt khắp phòng làm việc, coi như tổng chào tất cả ánh mắt tò mò nhìn về phía mình. để ý tới đối phương khách sáo kéo ghế ra mời mình, chỉ hướng về phía Lan Khê, giọng nhu hòa: " ra bên ngoài chờ ."

      thể chịu đựng được khi phải nhìn dáng vẻ này của .
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :