1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thục nữ - Diệp Nguyệt (8.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.2: Tai nạn

      Editor: Shyn

      Vì sao, làm sao có thể diễn biến thành như vậy, Hinh Hinh làm sao có thể ra như vậy, ngẫm lại trước kia, chỉ khi ba mẹ ở trước mặt, Hinh Hinh mới có thể gọi là chị, lúc trước ở đoạn thời gian dài đều gọi tên của , chẳng lẽ mọi chuyện đều là như vậy sao, hay là do chú ý mà thôi.

      “Nhan Tịch, mày làm ra chuyện như vậy, tuy rằng mọi chuyện được áp chế, có đăng báo, nhưng ở xã hội thượng lưu lan truyền, Nhan Chính Lâm tao dạy nổi mày, tao đứa con gaí như maỳ, từ giờ trở , mày cũng đừng trở về Nhan gia, muốn cái gì cứ thông qua mẹ Trương là được. Tuy rằng có truy cứu, nhưng cần phải có công đạo, tao luôn luôn cho rằng Nhan Tịch mày là người biết đảm đương, nghĩ tới mày làm ra chuyện như vậy, còn dám thừa nhận” Nhan Chính Lâm thập phần thất vọng .

      “Ba, con có tội , người tin tưởng con, con có làm, van cầu mẹ, cầu xin giúp con, con có, Hinh Hinh, van cầu em, giúp chị với ba ba là chị có, Nguyên Hạo, van cầu cậu ra chuyện đêm hôm qua, tối qua tôi ràng thấy cậu , tuy rằng tôi nhớ đêm qua phát sinh chuyện gì, nhưng là tôi có làm. Ba, người tin tưởng con, van cầu người, tin tưởng con......” Nhan Tịch lần lần đau khổ cầu xin, Nhan Chính Lâm lại ra khỏi phòng cũng cần quay đầu lại.

      “Mẹ, người tin tưởng con, con có, mẹ ba ba giúp con, con có, van cầu mẹ, tin tưởng con...” lần lại lần, đới mặt với Nhan Tịch khổ sở cầu xin chính là gương mặt thờ ở của mẹ, nhìn Nhan Tịch, trong ánh mắt mặt tràn ngập chán ghét. Trừng mắt nhìn, hề cái gì .

      “Mẹ, con cần cùng Hạo Hawaii, con muốn ở lại chăm sóc chị có được hay , con chưa từng thấy chị khổ sở như vậy, mẹ, có được ? Hạo, thực xin lỗi, em phải ở lại chăm sóc chị” Nhan Hinh , Nhan Tịch nhìn chằm chằm Nhan Hinh, nhưng cũng phát đáy mắt Nhan Hinh tia mỉa mai...

      “Hinh Hinh, con cái gì vậy? Con và Nguyên Hạo Hawaii là chuyện thể thay đổi , con nghe ba gì sao? Nhan Tịch từ hôm nay trở là người của Nhan gia, sắp đến giờ bay rồi, mau nhanh chút, mau với Nguyên Hạo đến sân bay, ra ngoài nhớ chăm sóc chính mình, Nguyên Hạo, con nhớ chăm sóc tốt cho Hinh Hinh.” Tống di .

      “Mẹ, nhưng, chị....” Nhan Hinh .

      “Được rồi mẹ, con chăm sóc Hinh Hinh tốt ” Nguyên Hạo .

      “Mặc kệ chị của con, nhanh , bằng trễ chuyến bay, Nguyên Hạo, mau đưa Hinh Hinh , nếu trễ .” Tống di .

      Nhìn cảnh này, tựa hồ cảm thấy chính mình giống như người vô hình, Tống di xong, Nguyên Hạo lôi kéo Nhan Hinh dẫn theo hành lý rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại có Nhan Tịch cùng Tống di, Nhan Tịch nhìn chằm chằm Tống di, ánh mắt cũng dám động chút, tựa như tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng... Nhưng cuối cùng, vẫn là Nhan Tịch thất vọng...

      “Đợi lát nữa tao gọi mẹ Trương đem quần áo đưa cho mày, bắt đầu từ hôm nay cũng đừng trở về Nhan gia ” Tống di xong, cũng bỏ quay đầu lại, Nhan Tịch nhìn xung quanh, yên tĩnh đáng sợ, nơi là sang trọng cao cấp, cũng có lạnh như thế sao, cứ như vậy Nhan Tịch ngơ ngác .

      biết qua bao lâu, mẹ Trương đưa tới thùng quần áo của , từ đầu đến cuối nhìn Nhan Tịch ngây ngốc , giống như còn cảm giác.

      Khi Nhan Tịch phục hồi lại tinh thần, sắc trời hơi u , giống như ngày hôm qua, bầu trời xám xịt, từng ngọn đèn bắt đầu chiếu sáng thành phố, quay đầu nhìn căn phòng trống rỗng, chút hơi ấm, Nhan Tịch đứng dậy, lôi kéo hành lý.

      Nơi nào có thể về, Nhan Tịch ra khách sạn, lôi kéo hành lý, mới phát , co có chỗ để , nhìn hai hàng đèn đường, Nhan Tịch lại nhìn bầu trời, có sao, vẫn như trước xám xịt mảnh, cứ như vậy tới lui...

      Bầ trời u ám, lại bắt đầu có mưa phùn, dần dần chuyển thành mưa vừa... Mưa to... nhưng đối với Nhan Tịch lúc này, còn cảm giác .

      Nhìn bầu trời, mưa phùn như tuyến, mưa cùng nước mắt cùng nhau chảy vào trong miệng, nước mắt chua sót cùng với mưa hòa vào nhau, lòng đau đớn, Nhan Tịch thể xác định mình phải đâu.

      Nhan Tịch giống như có phát chính mình vào giữa lòng đường, mưa giọt giọt tí tách, luồng ánh sáng đột nhiên vụt đến, Nhan Tịch quay đầu, nhìn thấy chiếc xe chạy vội đến, Nhan Tịch cảm giác thân thể của chính mình bay lên, giống như linh hồn của cũng phiêu phù ở trung, thời gian hết ở giờ phút này yên lặng, linh hồn lâm vào hôn ám...
      --- ------ ------ ------ ------

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 5.1: Chân tướng


      Editor: Shyn


      Linh hồn Nhan Tịch lâm vào mảng tối, giống như qua thế kỉ dài, có cơ thể, đến khi nhận thức có phản ứng, lại phát chính mình trung, Nhan Tịch dần dần tỉnh táo lại, có tai nạn xe cộ.

      Cơ thể của đâu, xảy ra chuyện gì, Nhan Tịch ở trong khí chuyển động, đến nơi xảy ra tai nạn, nhưng phát cơ thể của chính mình, ở trong trạng thái linh hồn phiêu dật lâu như vậy, cơ thể của có còn tồn tại hay .

      Nhan Tịch nhìn về phía trung, đột nhiên nhìn thấy bảng quảng cáo lớn ở trung tâm thành phố, tại thời gian vừa vặn là bảy giờ rưỡi đêm, bảng quảng cáo lên mẩu tin tức, làm cho linh hồn Nhan Tịch như rơi vào địa ngục: “Nửa tháng trước, đại tiểu thư Nhan Tịch của Nhan gia bị đuổi khỏi nhà, sau đó bị tai nạn giao thông, bị tổn thương nghiêm trọng, thể cứu được nên tử vong.

      Nửa tháng trước? Linh hồn của trong trạng thái trôi nổi nữa tháng, Nhan Tịch luôn luôn tin có quỷ thần tồn tại, lần đầu tiên phát khiến cho sợ ngây người, có oan hồn tồn tại, chẳng lẽ từ bây giờ tồn tại bằng linh hồn này? Chính cũng biết nên nơi nào.

      Nhan nìn bóng đèn đường, trầm tư lâu, tại như vậy cũng còn cách, nên quay về nhà nhìn người thân lần, Tống di dầu sao cũng là mẹ ruột mang thai mười tháng, nhớ tới lời thỉnh cầu cuối cùng của Hinh Hinh hôm bị đuổi làm lòng Nhan Tịch ấm áp, bọn họ hẳn là Hawaii về, trở về nhìn họ, xem như là lời cáo biệt cuối cùng của .

      Khi Nhan Tịch về tới biệt thự xa hoa, khí trong nhà cũng bởi vì thiếu mà ảnh hưởng, Nhan Tịch lơ lửng tiến vào phòng, Nhan Chính Lâm sofa xem tin tức, cũng có thay đổi thói quen, Nhan Tịch sầu não nhìn này hết thảy, người hầu trong nhà như trước bận rộn, Hinh Hinh đâu?

      Nhan Tịch tới phòng ở lầu hai, phát phòng của rỗng tuếch, dấu vết tồn tại của bị lau sạch , để lại dù chỉ ký hiệu, như vậy cũng, tốt ít nhất bọn họ cần đau buồn, Nhan Tịch tự mình an ủi.

      Nhan Tịch đến phòng của Hinh Hinh, Nhan Hinh có trong phòng, lại chậm rãi lơ lững đến thư phòng, ngờ nhìn thấy màn làm linh hồn Nhan Tịch trở nên lạnh như băng cùng điên cuồng.

      “Hinh Hinh cùng Nguyên Hạo ở Hawaii chơi có vui vẻ ” Tống di hỏi.

      “Mẹ, Hạo mang con rất nhiều nơi, chụp rất nhiều ảnh, lát nữa chúng ta cùng xem, Hạo rất tốt với con, ở Hawaii chơi rất vui vẻ” Nhan Hinh tràn ngập hạnh phúc .

      Nhìn Nhan Hinh tươi cười hạnh phúc, Nhan Tịch nghĩ, hai chị em ít nhất cũng có người may mắn, ít nhất Nhan Hinh còn có thể có được hạnh phúc, từ em là trung tâm chú ý, Nguyên Hạo có được Nhan Hinh chính là may mắn cả đời.

      “Mẹ, con nghe sau khi Nhan Tịch chết ba cho người ta mai táng Nhan Tịch ở khu mộ S, có chôn trong mộ của Nhan gia, tuy rằng Nhan Tịch ở nhà có giá trị, còn cho nhập vào mộ của Nhan gia , xem ra ba đúng là thích Nhan Tịch, lúc đem Nhan Tịch đuổi cũng vô cùng tuyệt tình, ha ha” Hinh Hinh làm sao có thể như vậy, Hinh Hinh phải toàn bộ đều là lương thiện trong sáng sao, làm sao có thể ra lời như vậy.

      “Hinh Hinh, Nhan Tịch vốn phải con của mẹ, nếu phải năm đó tiện nhân Lâm Như quyến rũ ba con, Lâm gia lúc cũng là gia đình hào môn, ba con cưới ả, Nhan Tịch chết càng tốt, mẹ hao tổn công sức hãm hại nó, vốn cũng chỉ muốn nó thân bại danh liệt, bất quá tại Nhan Tịch tự mình nhảy vào đường cái bị xe đâm chết , như vậy là kết quả tốt nhất, tương lai cần lo lắng chuyện gì phát sinh bên ngoài.

      “ Năm đó cha mẹ Lâm Như chết sớm, ông ngoại Nhan Tịch lại là người quản lý Lâm thị, ba con cưới Lâm Như nên chiếm được Lâm gia, nên tập đoàn Nhan Thị mới có được ngày hôm nay, sau này Lâm Như phát ba con cưới ả là vì Lâm thị, Lâm Như vốn có bệnh tim, cha mẹ Lâm Như bị tai nạn chết khi ả còn rất , Lâm Như từ sống với ông ngoại…

      Khi Lâm Như mang thai, sinh ra Nhan Tịch, thân thể luôn luôn tốt, có lần vụng trộm nghe được mẹ và ba con chuyện, biết được bọn họ gặp nhau đều là do sắp đặt của ba con, tất cả chỉ vì cướp Lâm thị mà thôi, phải vì mà cưới ả, hơn nữa mẹ và ba con là thanh mai trúc mã, sau khi kết hôn cùng Lâm như thường xuyên qua lại, ả bị kích động, bệnh tim phát nên tử vong, sau này ba con kết hôn với mẹ, chúng ta luôn luôn gạt Nhan Tịch chuyện này, nhưng nghĩ tới Nhan Tịch tiến nhập vào Nhan thị, vì lo lắng Nhan Tịch trong tương lai tiếp quản Nhan thị nên mẹ lập sẵn kế hoạch, rốt cục cũng đen Nhan Tịch trừ bỏ được, hừ......” Biểu cảm của Nhan mẹ vô cùng điên cuồng.

      Đây mới chính là chân tướng, Nhan Tịch có cảm giác linh hồn của lạnh như ở Bắc Cực, từ Tống Di luôn luôn bảo phải chiếu cố Nhan Hinh, rốt cục cuộc đời hai mươi mấy năm của cũng chỉ là lời dối.

      “Mẹ, ở khách sạn người còn để con thay Nhan Tịch cầu xin, mẹ có biết con từ chán ghét Nhan Tịch , còn bắt con phải giữ tình cảm chỉ em tốt nữa?” Nhan Hinh hỏi.

      “Con ngốc, như vậy mới đúng, con luôn luôn là công chúa Nhan gia xinh đẹp, đơn thuần, cao quý, thiện lương, có như vậy mới khiến Nguyên Hạo con, để cả đời chăm sóc, thương con, có số việc thể chỉ nhìn mặt ngoài” Nhan mẹ .

      “Con nghe mẹ” Nghe được làm cho Nguyên Hạo , Nhan Hinh mang theo nụ cười hạnh phúc trả lời.

      “Tốt lắm, Hinh Hinh ở trước mặt ba đừng đề cao Nhan Tịch, con mới là công chúa Nhan gia, chúng ta xuống , ba con ở dưới lầu mình, muốn được ba con quan tâm nhiều hơn, phải xoá sạch triệt để tồn tại của Nhan Tịch” Nhan mẹ .

      “Tốt, con nhất định quan tâm ba nhiều, đem đem dấu vết tồn tại của Nhan Tịch lau sạch ” Nhan Hinh .

      Nghe được lời của Nhan Hinh, Nhan mẹ hài lòng gật đầu ra khỏi phòng, Nhan Hinh nhìn hết thảy, miệng thầm: “ tốt quá, rốt cục tất cả cũng là của tôi, Nhan Tịch nỗ lực nhiều như vậy, phải đều biến thành trò cười rồi sao? Trong nhà người nhớ kỹ chị.” Sau đó rời khỏi phòng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.2:

      Editor:Shyn

      Nhan Tịch tràn ngập phẫn nộ, cái gọi là người thân, chẳng qua chỉ là mưu, mẹ của chỉ vì mưu của bọn họ mà chết, tất cả làm như vậy chỉ vì lợi ích của họ, ba ba cao lớn vĩ đại ai dám đắt tội trong tưởng tượng của , chỉ là do dùng thủ đoạn thôn tính Lâm thị mới có được như ngày hôm nay, Nhan Tịch nghĩ, từ trước đến nay luôn thắc mắc tại sao ba mẹ lãnh đạm với , sai rồi, sai rồi.., Nhan Tịch nhìn ông trời cười khẩy, biết qua bao lâu.

      Khi Nhan Tịch phục hồi lại tinh thần, trời sáng, cuộc sống của từ lúc đến khi trưởng thành, cuối cùng cũng là người thân vô tình, cuối cùng cũng là bị người ta hãm hại, Nhan Tịch nghĩ… tại cũng chỉ còn duy nhất linh hồn này…. là buồn cười, có lẽ như vậy cũng tốt, ít nhất có người có thể thấy , cũng nên chết .

      Nhan Tịch bay lơ lửng, đến tập đoàn Lý thị, theo Lý Hạo, mãi cho đến hơn tám giờ đêm, Nhan Tịch nhìn thấy Lý Hạo lái xe rời , theo .

      Ước chừng qua 40 phút, Lý Hạo dừng xe ở nhà giải trí tên là”Shary Hoàng cung” ngoài thành phố, nơi này chỉ dành cho kẻ có tiền tụ tập, tuy rằng Nha Tịch là Nhan đại tiểu thư, nhưng cũng chưa bao giờ đến nơi này.

      Nhan Tịch theo Lý Hạo vào trong, phát Nguyên Hạo đợi bên trong, xem ra Nguyên Hạo và Lý Hạo có quan hệ.

      “Nguyên thiếu, cậu và vị hôn thê xinh đẹp từ Hawaii trở về, có thu hoạch được gì ?” Lý Hạo tươi cười .

      “Lí đại thiếu gần khéo đùa, hương vị của Nhan đại tiểu thư như thế nào? Có vừa lòng ?” Nguyên Hạo

      “Rất tốt a, cám ơnNguyên thiếu, hương vị tệ.” xong còn để lộ nụ cười kinh tởm.

      “Ha ha cậu vừa lòng là tốt rồi, chuyện vịnh bến cảng chúng ta hợp tác khi nào bàn, thù lao cậu cũng hưởng” Nguyên Hạo

      Thù lao? ra chính là thù lao sao? Khóe miệng Nhan Tịch cong lên, cười châm chọc.

      “Để ngày mai , sáng mai chúng ta chuyện cụ thể, tối hôm nay cứ thoải mái chơi đùa ” Lý Hạo

      Đột nhiên, điện thoại Nguyên Hạo vang lên, nghe xong với Lý Hạo:” Lý thiếu cứ thư giãn, tôi có chuyện trước, lần sau gặp.”

      “Nguyên thiếu thong thả, lần sau gặp.” Lý thiếu cười

      Nguyên Hạo rời , tối nay cảm thấy Nguyên Hạo có cái gì đó đứng đắn, phải theo xem thử. Nghĩ xong, Nhan Tịch bay theo phía sau Nguyên Hạo.

      Nguyên Hạo đến khu mộ S, đến đây làm gì? phải có hẹn sao? Chẳng lẽ có chuyện gì đặc biệt. Nếu nhớ lầm, Nhan Hinh có đây là nơi được chôn cất.

      Nguyên Hạo thẳng đến mộ của Nhan Tịch, nhìn xung quanh, hổ là khu mộ S, toàn bộ đều xa hoa, nơi chôn cất cũng rất sạch . Có phải nên cám ơn gia đình ?

      Nguyên Hạo đứng yên trước mộ Nhan Tịch lâu, qua 30 phút, đột nhiên :” Nhan Tịch, cũng đừng trách tôi, có trách trách mẹ , thuốc là do ba nhờ tôi bỏ, bị đuổi khỏi Nhan gia, về sau Nhan thị là của Nhan Hinh, muốn trách phải trách người nhà của nhẫn tâm, cũng phai tự trách bản thân quá ngây thơ, kiếp sau hãy đầu thai vào gia đình khác tốt hơn .” xong, Nguyên Hạo nhìn bốn phía rồi rời .

      nhìn chằm chằm vào mộ của mình, ra Tống Di nhờ NGuyên Hạo bỏ thuốc vào rượu của , ra bọn thừa cơ hội lấy ra làm đối tượng giao dịch vịnh bến tàu, chính là món hàng, haha…

      bị đuổi khỏi Nhan gia, tất cả chỉ vì Nhan Hinh, Nguyên Hạo sở dĩ đồng ý giúp Tống di là để Nhan Hinh có thể thừa kế Nhan thị. Sau này Nguyên Hạo chính thức thừa kế, tiếp theo đem hai xí nghiệp sát nhập lại, có thể trở thành thượng kinh long đầu. chỉ đơn giản là món hàng, nếu như cònsống, phải biến thành trò cười sao?

      đứng trước mộ bia, nghĩ lại tất cả, trong lòng oán hận, nhìn lại linh hồn của , căm giận ông trời bất công, căm hận chính bản thân ngu ngốc. Nhớ lại mẹ ruột của bị ba hại tức đến chết, nhớ lại bị người ta hãm hại, nhớ lại bản thân trước kia luôn luôn cố gắng nỗ lực chỉ để đổi lấy từ ba câu khen ngợi, chẳng cần nghĩ đến cảm giác của bản thân. nhớ lại tất cả…

      Bầu trời mưa phùn, dần dần mưa to tầm tã, sấm sét cùng tia chớp dồn dập. muốn báo thù, vì mẹ chết, vì , muốn báo thù.

      “Ông trời, tôi chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với kẻ khác, vì sao đối xử với tôi như vậy? tại tôi muốn hóa thành đia ngục chi hỏa, tôi muốn để lửa hận thiêu đốt tất cả, đòi lại những thứ mất, để cho bọn người tham lam kia phải chịu báo ứng.” Nhan Tịch nhìn lên bầu trời hét to, đoàn sấm sét và tia chớp xuyên qua linh hồn NHan Tịch, có cảm giác linh hồn dần biến mất…ông trời! tại sao đối xử với như vậy? Ngay cả linh hồn cũng để cho lưu lại…

      Theo thời gian trôi qua, Nhan Tịch nhìn linh hồn của mình dần trong suốt, biến mất khỏi thế gian. Ông trời, tại sao?

      Đây chính là hồn phi phách tán trong truyền thuyết.
      Last edited by a moderator: 22/5/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Trùng sinh



      Editor: Shyn ft heo ngox

      Beta: Shyn



      Trong phòng yên tĩnh có hơi ấm, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tí tách giọt của nước truyền vào cơ thể. Nằm ở giường bệnh, Nhan Tịch chậm rãi khôi phục ý thức, chưa chết sao? phải hồn phi phách tán sao, đây là thiên đường hay địa ngục. khẽ cười tự giễu.

      Mở hai mắt, ánh sáng chói lòa từ bên ngoài truyền đến, bốn phía là mảng trắng xóa, mùi thuốc gay gắt tràn khắp mũi, Nhan Tịch theo bản năng nhíu nhíu mày, phòng trống rỗng, có cảm giác có người tồn tại.

      Nhan Tịch theo bản năng nhìn hai bàn tay của mình, chẳng lẽ bị sét đánh nên hai tay , quan sát bốn phía, phát mình nằm ở bệnh viện, phải bị tai nạn chết rồi sao, linh hồn cũng bị sấm chớp đánh tan, làm sao có thể ở bệnh viện, Nhan Tịch nhìn ống nước biển truyền gần xong, lấy tay rút kim tiêm ra, cầm lấy cuốn lịch mặt bàn, nhìn thấy lịch viết năm 1998. Sao lại thế này? Chẳng lẽ trùng sinh , trở về quá khứ, nhìn lại hai tay, sai, đây đúng là cánh tay phải có vết thương nho của , chỉ là vết thương , nhìn lại cuốn lịch mặt bàn, đúng là sai, ha ha, Nhan Tịch đột nhiên thở dài nhõm hơi.

      Năm 98, là thời gian Nhan Hinh cẩn thận ngã vào bể bơi, cũng nhảy xuống cứu Nhan Hinh lên, sau đó bị sặc nước nên hôn mê, phải ở bệnh viện ba ngày, sau lần đó, Nhan Tịch dần dần có thói quen ở mình, trong nhà cũng dần dần bỏ qua tồn tại của Nhan Tịch.
      May mắn là còn có thể làm lại từ đầu, kiếp này phải nắm chắc nhân sinh của mình, từ giờ trở , vì bản thân mà đòi lại công đạo.

      Nhan Tịch nằm ở giường nhớ lại tất cả, đột nhiên có y tá ngang qua, thấy Nhan Tịch gỡ kim truyền nước biển trong tay, cũng truyền gần xong rồi.

      Sau đó y tá nghỉ ngơi cho tốt, rời khỏi phòng bệnh, Nhan Tịch hiểu, trong mắt y tá, mọi người ở trong phòng bệnh cao cấp đều là đại tiểu thư, đều có tính khí cao ngạo, nên tùy tiện xen vào chuyện của người khác, có lẽ vì Nhan Tịch nhìn trần nhà trống rỗng nên mới khuyên nghỉ ngơi cho tốt, thấy Nhan Tịch có gì phản ứng liền trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.

      Thời kỳ này, Nhan Tịch luôn luôn trầm khuynh ở nhớ lại, nghĩ đến cái gọi là cha mẹ tuyệt tình, nghĩ đến chịu bao nhiêu oan ức, cứ như vậy, biết thời gian qua bao lâu.

      Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị mở ra , Nhan Tịch nhìn về phía cửa, phát Trình bá, Trình bá ở Nhan gia công tác mau hơn mười năm , từ lúc đầu có ấn tượng, Trình bá luôn luôn ở Nhan gia đảm nhiệm chức vụ quản gia, cả khi qua đời, Trình bá vẫn còn ở Nhan gia, ông có năng lực đem mọi chuyện trong nhà sắp xếp vô cùng chu đáo.

      “Đại tiểu thư, tỉnh lại, thân thể khá hơn chút nào , mẹ Trương nấu canh gà, hãy uống khi còn nóng” Trình bá vừa vừa đem canh gà đổ ra, đem thìa đặt ở trong bát đưa cho Nhan Tịch.
      “Cám ơn Trình bá” Nhan Tịch tiếp nhận canh, nhìn thoáng qua Trình bá, Trình bá cung kính lui ra đứng bên, Nhan Tịch cầm lấy thìa múc từng muỗng canh, chậm rãi uống, tuy rằng muốn uống nhưng phải bồi dưỡng tốt cho cơ thể, Trình bá đứng ở bên, Nhan Tịch uống rất chậm, trong phòng vẫn duy trì trầm mặc, Nhan Tịch biết cái gì, uống gần hết, Nhan Tịch uống muỗng cuối cùng, định đem chén đặt lên bàn, Trình bá lập tức cầm lấy. Tuy rằng ai cũng gì, nhưng Nhan Tịch có thể thấy, Trình bá có tố chất nhân tài, người như vậy, kiếp trước lại cam chịu làm quản gia ở Nhan gia hơn 30 năm.

      Sau khi Trình bá lấy bát cất , lại mang đồ ăn mang lên bàn, lúc này, Trình bá bất chợt cảm thấy Nhan Tịch sau khi té xuống nước rất khác với trước kia, vốn đại tiểu thư cũng phải người nhiều, trước kia, lão gia và phu nhân luôn luôn quan tâm chăm sóc nhị tiểu thư ốm yếu, nhưng đại tiểu thư cũng đến mức trầm mặc như lúc này, từ lúc ông tiến vào, đại tiểu thư đều hỏi gì về lão gia hay phu nhân. Trình bá cũng phải người nhiều chuyện, đem đồ ăn dọn xong, lại đem bát đũa khác bày trước mặt Nhan Tịch.

      Nhan Tịch nhìn đồ ăn bàn, đồ ăn mẹ Trương làm, luôn luôn là món thích, khẩu vị tương đối , phù hợp với Nhan Tịch, Nhan Tịch cầm đũa, gắp miếng rau Thượng Hải bỏ vàotrong miệng, rau xanh có chứa tia ngọt lành, tia thổ vị, kiếp trước Nhan Tịch bởi vì nguyên nhân công tác, từ lúc bắt đầu học đại học, đa phần là nhịn ăn sáng, cũng rất ít khi ở nhà ăn cơm, có đôi khi cảm giác chính mình dư thừa , buổi tối lại ăn bên ngoài. Cứ như vậy, quanh năm suốt tháng, số lần ở nhà dùng cơm có thể đếm đầu ngón tay.

      Kiếp trước, thời điểm qua đời, Trương mẹ sắp hơn 50 tuổi, lại luôn luôn ở tại Nhan gia, Nhan Tịch nhớ lại hồi chỉ cần ở nhà ăn cơm,Trương mẹ làm những món ăn mình thích ăn, kiếp trước bao giờ để ý qua điểm đó, bữa cơm này Nhan Tịch ăn rất chậm rãi, có món Nhan Tịch thích là cánh gà kho tàu, thanh qua thịt phiến, còn có canh Thượng Hải, tuy rằng đồ ăn phải thứ gì quá phong phú, Nhưng Nhang Tịch luôn chú ý tới mà nhớ lại .

      Nhan Tịch ăn rất chậm, mất nữa thời gian, tuy thức ăn bàn từng món đều được Nhan Tịch đụng qua, nhưng, trong tâm trí lại nghĩ đến những việc khác, nhìn thấy Nhan Tich trầm mặc. Trình bá cũng chịu được liền .

      “Đại tiểu thư, phu nhân ở phòng bên cạnh bồi nhị tiểu thư, ngài cùng nhị tiểu thư hôn mê, được đưa tới bệnh viện, ta vừa có nhìn qua nhị tiểu thư, ấy vừa mới tỉnh lại, phu nhân kêu bác sỹ kiểm tra nhị tiểu thư chút, kiểm tra nhị tiểu thư xong đến lược người, lão gia sau khi tan ca tới coi nhị tiểu thư cùng đại tiểu thư”. Trình bá cho rằng Nhan Tịch nghĩ Nhan Chính Lâm và Tống di tại sao tới thăm mình nên giải thích.

      có việc gì” Nhan Tich , trả lời thực ngắn gọn, lời dư thừa nào, vẫn như vậy ăn từ từ, Trình bá cũng biết cái gì cho tốt, trong phòng lại khôi phục mãng trầm lặng.

      Khoảng 20 phút trôi qua, Nhan Tịch bỏ bát đũa xuống, Trình bá lại bàn dọn dẹp cho sạch , còn lấy cho Nhan Tịch ly nước, trong phòng vẫn là khí trầm mặc như trước, Nhan Tịch cầm lấy ly nước uống qua ngụm .

      “Trình bá, thân thể ta giờ rất tốt, ngươi hỏi bác sỹ chút, xem ta tại có thể ra viện ? Nếu được thuận tiện làm thủ tục luôn”. Nhan Tich .

      “Vâng , đại tiểu thư" xong Trình bá lập tức ra khỏi phòng bệnh .

      Nhan Tịch nghĩ, cần có thời gian đem hết thảy những chuyện xảy ra suy nghĩ chút , tạm thời muốn gặp mặt người được gọi là cha mẹ của mình, sợ đến lúc đó khống chế được chính mình kích động, muốn tìm hiểu xem tại sao Tống di kia lại lừa gạt , hỏi chút người gọi là cha kia, vì sao lại đối sử với mẹ như vậy, thương quan tâm bà ấy, vì sao lại muốn cưới bà, mẹ là cái dạng người gì?

      Cần phải có thời gian đem tình tiết trong truyện này hiểu , trong thời gian tới cần phải tạo cho cơ hội trong tương lai, được sống lại lần, muốn phải nắm chắc sinh mệnh của chính mình, cần lại lần nữa bị người khác đùa giỡn vỗ về bàn tay, vì chết oan ở tuổi hai mươi mấy kia, vì chính mẹ của mà đòi lại công đạo .

      tại Nhan Tịch tận lực tránh mặt Nhan Chính Lâm và Tống di, ít nhất cánh chưa cứng cáp cũng là lúc thể để họ nhận ra khác thường, đến lúc đó cũng biết chính mình có thể sống đến như kiếp trước đến 27 tuổi hay , lúc này biết mình còn sống là thu hoach lớn rồi, đời này muốn đòi lại hết những gì của , sau đó vì mình mà sống .

      Rất nhanh, Trình bá đến, xem như chưa có chuyện gì tựa người vào giường bệnh, cảm thấy đại tiểu thư thay đổi, khuôn mặt nhắn tái nhợt, chút biểu cảm, toàn là băng lãnh, nhưng làm quản gia, thể thêm cái gì .

      “Đại tiểu thư, thủ tục làm tốt, bác sỹ thân thể của người có việc gì, về nhà nghĩ ngơi nhiều chút là được, trước khi về nhà, người có muốn đến chỗ phu nhân ?” Trình bá hỏi ý kiến .

      Nhan Tịch nghĩ trong lòng, tại gặp cái người gọi là Tống di với em mình, sau này có biến đổi lớn, có tình gì, tại cũng cũng thể để người ngoài biết, kiếp trước Tống di làm cho còn gì để mất, thủ đoạn thâm sâu như vậy, giờ vẫn còn rét lạnh, trước cứ tận lực tránh .

      Trình bá thấy Nhan Tịch trầm mặc, nghĩ rằng trong lòng đại tiểu thư trách tại sao phu nhân qua thăm mình, cho rằng tiểu thư muốn chạm mặt phu nhân. Phu nhân tại chăm sóc cho nhị tiểu thư, bà ấy coi nhị tiểu thư như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, đoán chừng nếu mời phu nhân thăm đại tiểu thư, bà ấy chắc chắn , mà đại tiểu thư giờ cũng muốn thấy mặt bà ấy, vì thế Trình bà đành phải quyết định, đưa đại tiểu thư ra khỏi bệnh viện cái .

      “Đại tiểu thư, ngài trước về nghỉ ngơi, thân thể vẫn là còn rất yếu, phu nhân phải chăm sóc thân thể cho nhị tiểu thư, tiễn người được“ Trình bá xong .

      Nhan Tịch nghe được thanh của Trình bá mới phản ứng lại, căn bản chính mình nãy giờ ngẩn người ra, về sau nhất định tránh cho mình trong trạng thái như vậy, vì suy nghĩ cho bản thân, phải sửa đổi chính mình lại tốt mới được .

      “Tốt phiền cho ngươi rồi, Trình bá “ Nhan Tịch trả lời .

      Trình bá thóang nhìn qua Nhan Tịch rồi bước chân ra khỏi phòng bệnh đến chỗ Tống di lời tạm biệt, Nhan Tịch lại trở về với suy nghĩ của chính mình, buộc chính mính phải tỉnh táo lại, đem đồ đạt của bản thân thu dọn gọn gàng chút, thay bộ quần áo, chỉ phút sau Trình bá quay về .

      “Trình bá, đều thu dọn xong, giờ thôi” Trong khi Trình bá ra lời tạm biệt cùng Tống di, Nhan Tịch đem đồ chính mình thu thập gọn gàng xong .

      “Phu nhân đại tiểu thư về nhà nghĩ ngơi cho tốt, chờ nhị tiểu thư hơi khỏe lại về nhà xem qua đại tiểu thư chút” Tuy rằng phu nhân chỉ cho có, nhưng Trình bá thấy đại tiểu thư trầm tĩnh như hôm nay, nghĩ rằng đại tiểu thư trách phu nhân tại sao thăm mình, tâm tình mấy dễ chịu nên cứ vậy mà .

      “Trình bá, ta ra cửa đợi ngươi” Nhan Tịch lòng cũng muốn để ý lời của Trình bá. chậm rãi hướng cửa mà tới, đến cửa, Nhan Tịch hơi khựng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua căn phòng lại lần nữa, đây chính là nơi sống lại, tất cả bắt đầu từ nơi đây, xong khóe miệng còn lộ ra được nụ cười lạnh làm cho người ta rét lạnh thôi.

      Trình bá nhìn nụ cười nới khóe miệng của Nhan Tịch, tuy rằng chỉ hơi thoáng qua, nhưng vẫn làm ông yên tâm chút, nhưng ông lại nhìn ra lạnh lùng đằng sau cái nụ cười ấy, kéo những thứ này nọ liền ra khỏi phòng, tới chỗ lấy xe, xe chạy tới cửa bệnh viện, ông định xuống mở cửa xe cho Nhan Tich. Nhưng, lại thấy Nhan Tịch tự mở cửa xe vào rồi, cũng gì nữa, liền lái xe rời khỏi bệnh viện .

      Dọc theo đường , Nhan Tịch nhắm hai mắt. Từ hôm nay trở , nhân sinh của được làm lại từ đầu, lại nhìn ngoài cửa sổ, bốn phía phồn hoa của mười lăm năm sau, nhưng đây là thời gian Nhan Tịch khởi điểm bắt đầu, có lẽ hẳn là cám ơn ông trời cho chính mình cơ hội làm lại từ đầu, cũng để cho đòi lại công đạo.





      Chương 7.1: Về nhà

      Editor: SingNo

      Beta: Shyn

      Thời gian trôi qua, xe dần dần vào khu biệt thự, nhìn cảnh sắc xung quanh quen thuộc, đối với xã hội tại mà khá đẹp, nơi này có khu biệt thự xa hoa lộng lẫy tọa lac ở thượng kinh phía nam hải, có diện tích mặt biển rộng lớn, ở thời buổi tại cũng là tấc đất tấc vàng.

      Biệt thự của Nhan gia ở lưng chừng núi, đó là biệt thự tốt nhất trong khu, khu biệt thự của Nhan gia có tuyến đường chuyên cho xe chạy, vì Nhan gia xây biệt thự này để được yên tĩnh. tại hai bên đường cây cối xanh um tươi tốt, hơn mười năm sau, khu biệt thự Nhan gia nhập khẩu đến là cái hành lang bố trí hoa đẹp, tài xế lái xe tiến vào khu biệt thự, mở cửa kính xe ra có thể ngửi được mùi hoa ngào ngạt.

      vẫn còn nhớ đó là món quà sinh nhật mười tuổi mà Nhan Chính Lâm tặng cho Nhan Hinh, Nhan Hinh muốn giống công chúa, sống bên trong tòa thành, trong đó có hành lang trải dài hoa cho công chúa bước vào.

      Từ đó về sau, Nhan Chính Lâm vì để thỏa mãn nguyện vọng sinh nhật mười tuổi của Nhan Hinh bố trí hoa ở hành lang, hơn mười năm sau hành lang nở hoa khá đẹp, Nhan Tịch lại thích cây cối hai bên xanh um tươi tốt, tràn ngập hơi thở tự nhiên, tự do hít thở phần dưỡng khí của cây cối tỏa ra.

      Từ khi bắt đầu, Nhan Tịch biết tất cả đều sủng ái Nhan Hinh, Nhan Hinh thuộc loại công chúa Nhan gia, cách rất xa, Nhan Tịch nhớ lại càng ngày càng ràng, kiếp trước cũng giống bây giờ. Ở bệnh viện ba ngày, sau đó Trình Bá đưa Nhan Tịch về nhà, khi đó Nhan Tịch biết Tống Di muốn chăm sóc Nhan Hinh, liền ngoan ngoãn trở về, kiếp trước Nhan Tịch luôn luôn nỗ lực học tập, chính là hi vọng mình có thể làm Nhan Chính Lâm chú ý, tại ngay từ đầu mỗi người vai diễn.

      Xe tiến vào dinh thự, Trình Bá xuống xe rồi mở cửa cho Nhan Tịch, Nhan Tịch từ cửa xe ra, nhìn xem bốn phía, cũng là trở về hơn mười năm trước, nhưng tại khác xưa, nhìn dinh thự xa hoa, nội tâm Nhan Tịch lại chất đầy bài xích, vô thức bước vào nhà, nơi này từ lúc bắt đầu đối với Nhan Tịch mà , có cái gì tốt đẹp để nhớ lại, nếu có chỉ là hình ba người ấm áp, cho tới bây giờ đều là người ngoài, mất tất cả từ nơi này, vì , vì mâũ thân chết, nhất định đòi lại tất cả những gì thuộc về .

      Nhan Tịch xuống xe, nhìn Trình Bá gật đầu cám ơn, sau đó vào dinh thự, vừa lúc mẹ Trương nhìn thấy Nhan Tịch xuất viện trở về “Tịch tiểu thư, người trở lại, thân thể khá hơn chút nào , thế nào mà xuất viện rồi, khuôn mặt của người vẫn còn tái nhợt ”.

      Nhan Tịch nhìn mẹ Trương, từ trùng sinh tới nay, câu ân cần thăm hỏi mẹ của Trương có lẽ là thứ ấm áp nhất mà nhận được, kiếp trước cũng là thời điểm này, mẹ Trương luôn luôn chiếu cố . Thời điểm vui, mẹ Trương lặng lẽ làm chút điểm tâm đến an ủi , có lẽ so với cái gọi là gia nhân cùng nhau sinh hoạt hai mươi mấy năm, càng thêm hiểu biết chính mình, Nhan Tịch đối với đồ ăn mà , cho tới bây giờ soi mói, mẹ Trương đem tới thức ăn mà thích đặt trước mặt , kiếp trước chưa bao giờ để ý.

      “Ta trở về, mẹ Trương” Nhan Tịch , đối với chuyện Nhan Tịch trùng sinh mà , tại chưa biết quy tắc ràng, cần thời gian thích nghi với tình huống tại, thanh Nhan Tịch trả lời mẹ Trương hiển nhiên lạnh như băng.

      Mẹ trương nhìn Nhan Tịch, trong lòng nghĩ, Tịch tiểu thư sau khi nằm viện về giống bình thường, nhưng bà có nghĩ nhiều, tưởng là mới ra viện thân thể thoải mái, nhìn khuôn mặt Nhan Tịch nhắn có vẻ tái nhợt, trong lòng bà rất đau, liền với Nhan Tịch:

      “Tịch tiểu thư, thân thể thoải mái trước hết trở về phòng nghỉ ngơi, đợi lát nữa cơm chiều nấu xong mẹ Trương gọi người, buổi tối có món người thích ăn, lên nghỉ ngơi chút”

      .Nhan Tịch nghe mẹ Trương , miễn cưỡng mỉm cười, chính là mỉm cười nhưng tận đáy lòng, gật gật đầu xoay người hướng về phòng mình, Nhan Tịch mở cửa phòng, tiến vào, quen thuộc hết thảy, luôn thích màu trắng, trong phòng toàn bộ đều là màu trắng, trang phục màu trắng, bàn học màu trắng, giường lớn màu trắng, thiết kế tương đối đơn giản, cũng rất thanh lịch, hết thảy cùng hơn mười năm sau có gì khác biệt quá lớn.

      Nhan Tịch vào phòng, đóng cửa phòng lại, nhìn phòng tại, cùng hơn mười năm sau quá giống nhau, nhưng chút xa lạ, Nhan Tịch nằm ở giường, nhìn trần nhà, phòng của toàn bộ là màu trắng, đây đều là dựa theo chính mình thích, để Trình Bá đặt mua, Nhan Chính Lâm cùng Tống Di cho tới bây giờ đều quan tâm đến điều này, nghĩ phòng Nhan Hinh là hồng nhạt, bên trong hết thảy đều là Tống di chọn, giống như phòng công chúa, bên trong còn có thư phòng, so sánh tương đối phòng đơn giản hơn.




      Chương 7.2: Về nhà



      Editor: Shyn



      Tuy rằng phòng rất lớn, nhưng có thư phòng, vốn là lúc mười tuổi muốn đem phòng bên cạnh làm thư phòng, nhưng tại lại trở thành phòng đàn dương cầm của Nhan Hinh, sau này phải đem phòng của cải trang chút, ở kế bên ban công đặt bàn học, ở trong phòng có cái giá sách rất lớn.

      Trong lần trang hoàng lại căn phòng, Nhan Tịch với Trình bá, đem chính mình phòng biến thành màu trắng, có lẽ khi đó nhìn phòng hồng nhạt giống công chúa của Nhan Hinh, muốn khác nên mới chọn màu trắng, Trình bá dựa theo ý muốn của mà trang trí phòng, cũng rất thích căn phòng tại, nhìn đơn giản nhưng thuần túy, nhìn căn phòng, khóe môi Nhan Tịch lại gợi lên chút, vẫn chưa kịp hồi tưởng lại, cơ thể dần thấm mệt, tiến nhập mộng đẹp......

      Nhan Tịch ở trong mộng nghe được tiếng đập cửa, chậm rãi mở mắt, Nhan Tịch mạnh mẽ nhìn về phía hai tay của , mới xác định nguyên lai hết thảy phải nằm mơ, hoàn hảo còn tồn tại, trùng sinh, Nhan Tịch đứng lên, mang dép lê, mở ra phòng, nhìn mẹ Trương sốt ruột chờ.

      “Tịch tiểu thư, vẫn ổn chứ, ta gõ cửa lúc lâu thâý người trả lời, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, ta còn muốn tìm Trình bá nhờ ông âý mở cửa!”

      “Trương mẹ, ta sao, có lẽ là quá mệt nên ngủ rất sâu”, Nhan Tịch mang theo tia miễn cưỡng, tươi cười .

      có việc gì là tốt rồi, Tịch tiểu thư, cơm chiều làm xong, xuống dưới ăn cơm, hay người muốn ta mang lên?”.

      “Trương mẹ, ta ngủ giấc, tốt hơn nhiều, ta rửa mặt chải đầu chút, lập tức xuống”

      xong Nhan Tịch liền xoay người vào rửa mặt, đây là lần đầu tiên chiếu gương sau khi trùng sinh, nhìn chính mình tái nhợt, phát kiếp trước luôn luôn chú ý, khuôn mặt này tìm thấy chỗ tương tự với Tống di, kiếp trước thế nào liền chưa bao giờ phát giác, lại ngẩn người lâm vào giữa hồi ức, Nhan Tịch phục hồi tinh thần lại, rửa mặt chút, sau đó ra phòng.

      đến nhà ăn, Nhan Tịch nhìn đồ ăn bàn, có món rau xanh thích nhất, còn có canh gà, bên cạnh là bát đũa được xếp ngay ngắn.

      Mẹ Trương múc chén canh gà, đặt ở trước mặt Nhan Tịch.

      “Tịch tiểu thư, phu nhân hôm nay ở bệnh viện chăm sóc Nhị tiểu thư, trở về ăn cơm, lão gia hôm nay công ty có việc, sau đó còn muốn bệnh viện thăm Nhị tiểu thư, nên ăn bên ngoài” mẹ Trương .

      “Ta biết, mẹ Trương” Nhan Tịch , cầm lấy thìa, chậm rãi uống canh gà, Nhan Tịch để ý, hình như mẹ Trương luôn luôn gọi là Tịch tiểu thư, gọi Nhan Hinh nhị tiểu thư, từ kiếp trước đến bây giờ đều để ý qua, Nhan Tịch chậm rãi uống canh đến khi chỉ thâý đáy bát.

      “Tịch tiểu thư, có muốn uống thêm canh gà hay ?”, Mẹ Trương hỏi.

      cần, trương mẹ, ta còn muốn để bụng ăn thức ăn của mẹ Trương làm.”. Quả , cũng có chút đói bụng. Trương mẹ mang chén cơm đặt ở trước mặt Nhan Tịch, :

      “Tịch tiểu thư, ăn nhiều chút, hôm nay mẹ Trương làm nhưng món ngươi thích ăn nhất”.

      Mẹ Trương phát Nhan Tịch cho tới bây giờ kiêng ăn, bà luôn lưu ý Nhan Tịch thích ăn loại nào đồ ăn nào, hoặc là ngày nào ăn nhiều cơm hơn bình thường chút, Nhan Tịch biết chưa bao giờ chú ý chính mình thích cái gì hay thích cái gì, trương mẹ mang theo mỉm cười nhìn Nhan Tịch, ngôn hành cử chỉ rất có khí chất của thiên kim hào môn.

      Nhan Tịch ăn chén cơm, thức ăn bàn ăn rất được, kiếp trước luôn luôn để ý qua việc này, sau khi trùng sinh hết đều chú ý tới, bữa cơm này so với quá khứ vẫn muốn ăn nhiều hơn chút, Nhan Tịch buông bát đũa, cảm giác no, theo bản năng lấy tay sờ sờ bụng, trương mẹ nhìn Nhan Tịch, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, sống hai mươi mấy năm, ngày đầu tiên trùng sinh lại cư nhiên ăn đến no căng, kiếp trước chưa từng như vậy.

      “Trương mẹ làm cơm ăn rất ngon, ăn rất no rồi”. Nhan Tịch .

      “Tịch tiểu thư thích là tốt rồi, qua bên kia sofa ngồi chút, ta pha ly trà chanh để giúp người tiêu hóa”.

      Trương mẹ xong xoay người sang chỗ khác pha trà, Nhan Tịch đứng dậy, qua sofa ngồi xuống, lâý điều khiển từ xa bàn trà, Nhan Tịch mở TV, trong lòng nghĩ, cần phải tìm hiểu tình huống tại của xã hội.

      Kiếp trước luôn luôn nỗ lực học tập, đối với mọi thứ xung quanh chú ý quá ít, Nhan Tịch mở TV, xem tin tức, muốn tìm hiểu thực trạng xã hội.

      Từ giờ trở , muốn chậm rãi gây dựng nghiệp, kiếp trước luôn luôn nỗ lực học tập, tốt nghiệp đại học A xong liền tiến nhập Nhan thị, kiếp này bao giờ muốn vào Nhan thị công tác, nhưng là lại nên làm được gì đây, trước hết phải hiểu biết động thái của xã hội, tin tức cùng tồn tại nhất định chênh lệch, nhưng cũng có thể căn cứ vào trí nhớ kiếp trước của mình mà chọn ngành nghề phù hợp.

      Xem tin tức, chậm rãi tiếp thu hoàn cảnh xã hội tại, mẹ Trương mang ly trà chanh đặt ở trước mặt Nhan Tịch, sau đó dọn dẹp này nọ, Nhan Tịch nhìn chằm chằm vào tivi, ước chừng qua nửa giờ bản tin cũn gần kết thúc.

      Nhan Tịch cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, lại chuyển kênh, mới phát , tại cũng có cái gì cần xem nữa, liền để xuống điều khiển từ xa trong tay, cầm lấy trà chanh bàn chậm rãi uống.

      luôn luôn thích loại hương vị ê ẩm này, kiếp trước vì công tác cùng học tập, bình thường đều chỉ uống cà phê, rất ít uống trà, thời điểm công tác đều chủ yếu dùng cà phê để tỉnh táo, tại muốn thay đổi chút phương thức sinh hoạt của bản thân.
      Buông ly trà trong tay, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trong phòng khác có tầm nhìn rất rộng, có thể nhìn thâý toàn bộ hoa viên, bởi vì đại trạch ở lưng chừng núi, tại còn có thể nhìn thâý tia sớm loáng thoáng bên kia núi qua khung cử sổ.

      Mười mấy năm sau, bởi vì công nghiệp phát triển, mang đến ô nhiễm, cơ bản nhìn thâý bâù trời đầy sao, giống như con người ta vì danh lợi mà đánh mất bản thân. Nhan Tịch tắt TV, đứng dậy ra khỏi phòng.

      Đến thư viện, ở đây được yên tĩnh, hơi hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, điều khiển nỗi lòng của mình, sau này nếu Tống Di trở lại, thế nào cũng phải đối mặt, thể gọi Tống di là mẹ khi chính biết hết , bây giờ, chỉ hận thể bóp chết bà.

      Nhan Chính Lâm tối thiểu cha ruột của , vì tại sinh tồn, Nhan Tịch cần phải che giấu chính mình mới được, Nhan Chính Lâm là người khôn khéo, còn có gia tộc Nhan thị rất lớn phía sau chống đỡ, Nhan Tịch nhất định phải biểu giống như trước, xem như chưa biết gì cả...

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.1: Cha và con gặp nhau


      Editor: Shyn ft. Miyuki Sakura


      Beta: Shyn


      Thời gian qua mau, Nhan Tịch ở trong sân ước chừng nửa giờ, do thân thể quá yếu, gió thổi qua, cảm giác chóng mặt chút, chiếc xe Porsche tiến vào đại trạch, Nhan Chính Lâm trở về, Nhan Tịch nhìn thoáng qua liền xoay người vào trong phòng, mở TV.

      Nhan Tịch mới vừa vào phòng khách liền thấy Nhan Chính Lâm từ cửa vào, Nhan Tịch liếc mắt cái nhìn Nhan Chính Lâm, Nhan Chính Lâm còn chưa phát được lập tức quay đầu nhìn chằm chằm TV.

      Nhan Chính Lâm cởi áo khoác, đặt ở giá, tới chỗ Nhan Tịch, nhìn bóng dáng Nhan Chính Lâm dần dần đến gần, Nhan Tịch nhìn chằm chằm vào TV, lúc này Nhan Tịch vô cùng hi vọng Nhan Chính Lâm chỉ xem như khí, tâm khẩn trương bùm bùm kêu, nhưng hết thảy chỉ có thể là ảo tưởng thôi, trải qua ngày điều chỉnh tâm tư, cũng đến lúc phải đối mặt.

      “Ba, người trở lại” Nhan Tịch , cẩn thận nghe phát thanh Nhan Tịch có tia run run, có thể là do sợ hãi, cũng có thể là dám đối mặt, cũng có thể là áp chế nội tâm liều mạng báo thù của , cái đó chỉ có Nhan Tịch biết. Vô luận là cái gì, nếu như có kế hoạch và lực lượng chống đỡ, tất cả chỉ là suông.

      “Ba trở về, Tiểu Tịch, thân thể có việc gì là tốt rồi” Thanh Nhan Chính Lâm, mang theo tia cảm tình, nội tâm Nhan Tịch cảm giác chút độ ấm, giống như chỉ là phép lịch .

      “Vâng”, Nhan Tịch nỗ lực hạn chế tiếp xúc với Nhan Chính Lâm, chỉ sợ nội tâm kiềm chế được bản thân mình thẳng thắn hỏi Nhan Chính Lâm vì sao lại đối xử với mẹ như vâỵ, tại chỉ có thể nhìn chằm chằm vào TV, ngắn gọn hồi đáp.

      Nhan Chính Lâm đến trước sofa ngồi xuống, mẹ Trương lập tức mang trà bưng lên đặt ở trước mặt Nhan Chính Lâm, :

      “Tịch tiểu thư tốt hơn nhiều, buổi tối so với bình thường ăn nhiều chút, lão gia yên tâm ”. xong xoay người làm việc.

      khí trong phòng khách nghiêm trọng mà trầm mặc, Nhan Tịch cùng Nhan Chính Lâm đều mở miệng đánh vỡ bâù khí cổ quái này, luôn luôn giằng co như vậy, Nhan Tịch nhìn chằm chằm TV, Nhan Chính Lâm chậm rãi uống trà, dựa sofa, ngẫu nhiên cũng đem ánh mắt đặt ở TV cùng Nhan Tịch.

      Chỉ chốc lát sau, phim truyền hình sắp quảng cáo, Nhan Tịch muốn đánh phá bâù khí này, thay vì chờ Nhan Chính Lâm tới hỏi , còn bằng chủ động chờ TV quảng cáo rồi trực tiếp phá vỡ bâù khí, nếu như quảng cáo mà chính mình còn nhìn chằm chằm vào TV xem, rất kỳ quái .

      “Ba, Nhan Hinh khá hơn chút nào ” Nhan Tịch biết nên dùng đề tài gì để đánh vỡ bâù khí như vậy, tại Nhan Chính Lâm cùng Tống di đều thập phần lo lắng Nhan Hinh, tốt nhất nên hỏi tình huống Nhan Hinh, ngẫm lại kiếp trước luôn chăm sóc Nhan Hinh, Nhan Chính Lâm về nhà, nhưng đột nhiên quan tâm Nhan Hinh khiến ba nghi ngờ .

      “Ừ, bệnh tình đỡ hơn, nhưng ở lại bệnh viện khoảng nửa tháng để dưỡng thương, khi nào thân thể khỏe hẳn trở về, ở bệnh viện có bác sĩ, ba và mẹ con cũng yên tâm hơn chút” Nhan Chính Lâm mang theo tâm trạng lo lắng .

      Nhan Tịch nghe Nhan Chính Lâm , khắc này triệt để thức tỉnh, đối với , Nhan Chính Lâm vĩnh viễn chỉ xem như là con danh nghĩa, nếu như hàng ngày nhìn thâý , chắc hẳn sớm quên , chỉ có đối với Nhan Hinh, mới có thể tràn ngập thương cùng quan tâm, nhưng tại đó phải là chuyện nên để ý.

      Nửa tháng tiếp theo Tống Di trở về, có thể tránh mặt Tống Di, sau đó nghĩ biện pháp ra thân thế của mình, khi Tống di trở lại, còn muốn gọi Tống di là mẹ? Nhan Tịch chỉ sợ chính mình trực tiếp cầm dao đâm chết Tống di để báo thù, tại chỉ có thể kiềm chế bản thân. Nhưng tối thiểu thể gọi kẻ thù là mẹ, làm được.

      “À, khi tan tầm ba đến thăm Nhan Hinh” Có lẽ là do Nhan Chính Lâm quá mệt, cho nên có chú ý đến Nhan Tịch, nhận ra Nhan Tịch trước kia luôn gọi Nhan Hinh là Hinh Hinh, tại là gọi thẳng kỳ danh*.

      Kỳ danh: cả họ và tên. Ý cách gọi xa cách, còn trìu mến nữa

      “Ân, mẹ con ở bệnh viện nửa tháng chăm sóc cho Hinh Hinh, sau khi tan tầm ba cũng đến đó, con ở nhà hãy mẹ Trương nấu canh bồi bổ cơ thể, nghỉ ngơi hai ngày, đợi thân thể tốt lên bảo Trình bá đưa con học”

      Nhan Chính Lâm mang theo biểu cảm thản nhiên , nếu quan tâm Nhan Tịch, để tự phải nhờ mẹ Trương nâú canh, ở trong lòng Nhan Chính Lâm, có lẽ theo ngay từ đầu, Nhan Tịch nên tồn tại.

      “Dạ” Nhan Tịch đáp xong, liền cái gì nữa, bầu khí lại yên lặng như trước, hơn 9 giờ, Nhan Tịch cảm thấy ngồi cùng Nhan Chính Lâm Như vậy quả thực là lãng phí thời gian, kiếp trước ông đối thờ ơ, kiếp này quan tâm đó cũng sớm cần thiết.

      “Con hơi mệt, trước về phòng nghỉ ngơi, ba cũng nghỉ ngơi sớm chút” Nhan Tịch đợi Nhan Chính Lâm trả lời, xoay người đến câù thang.
      “Được, con nghỉ ngơi sớm chút”

      Nhan Tịch chậm rãi lên câù thang, phát đầu của xay xẩm, lấy tay chống thang cuốn, chậm rãi lên lầu, đến trước cửa, dùng hết toàn thân khí lực, nhìn thân thể của chính mình còn có hoàn toàn hảo, mở ra cửa phòng đến tiến vào, thuận tiện đem cửa phòng khoá lại, dựa vào cửa phòng ngồi xuống.

      Vừa mới ở phòng khách chỉ gần tiếng, mà dường như trải qua thế kỷ, Nhan Tịch tự nhủ với chính mình sớm muộn gì đều phải đối mặt nhất định thể trốn tránh, từ trước Nhan Tịch biết, Nhan Chính Lâm là thương nhân khôn khéo, thân là chủ nhân tương lai của Nhan gia, lại luôn hi vọng có người thừa kế.

      Đối với , Nhan Chính Lâm tuyệt đối ở kiếp trước có tâm tư phức tạp, tục ngữ có câu " được nhiều sai cũng lại càng nhiều", xem ra về sau chuyện tận lực ngắn gọn, phải che giấu bản thân, bằng lại giẫm lên vết xe đổ ở kiếp trước.

      Nhan Tịch cứ như vậy dựa vào cửa, thả lỏng thân thể cùng đầu óc nghỉ ngơi, kiếp trước ở bệnh viện ở ba ngày, kiếp này vừa tỉnh xin xuất viện, xem ra quả nhiên vẫn là thân thể của quá mức suy yếu, về sau muốn đối mặt với mọi chuyện, nhất định phải hảo hảo rèn luyện thân thể mới được.

      Kiếp trước thân thể của tuy khỏe mạnh nhưng vẫn chỉ là người thường, nay được sống lại, muốn học tập vài kỹ năng phòng thân, còn muốn thực nhiều kế hoạch , mà điều kiện tiên quyết đầu tiên chính là cần phải có thân thể khỏe mạnh,vẫn là chính mình cần học tập cái gì đó, Taekwondo, thủ đạo, vẫn là nhu đạo, tất cả đều phải trải qua trường kỳ rèn luyện mới được, dù sao luyện võ là trường kỳ thể muốn học mà liền giỏi ngay được.

      Nhan Tịch chậm rãi đứng dậy, Nhan Tịch đến bên giường, ngồi ở giường, vốn muốn trực tiếp nằm ngủ, lại phát chính mình mới từ bệnh viện trở về còn chưa có rửa mặt chải đầu qua, toàn thân tản ra mùi thuốc, nghĩ, nên rửa mặt chút, ít nhất khiến chính mình thoải mái chút, nghĩ vậy liền bước vào phòng tắm.

      Nhan Tịch ở phòng tắm dùng vòi hoa sen xả nước vào người, cảm giác như được hồi sinh vào thời khắc chật vật nhất, Nhan Tịch thanh tỉnh chính mình, đời này nhất định cần phải chịu chật vật lần nữa, Nhan Tịch tắm rửa lâu, mặc áo ngủ ra khỏi phòng, chợt nghe có tiếng gõ cửa, thân thể Nhan Tịch chấn động, phải là Nhan Chính Lâm , chẳng lẽ ông ta nhìn ra cái gì, Nhan Tịch đem hai tay nắm chặt, nỗ lực tỉnh táo lại, qua mở cửa.

      Nhan Tịch mở cửa ra, phát Trương mẹ bưng lên nước ấm và thuốc, thở dài nhõm .

      “Tịch tiểu thư, uống thuốc xong lại nghỉ ngơi ” Trương mẹ xong, Nhan Tịch tay cầm thuốc tay cầm nước ấm, uống ngụm nước ấm đem thuốc trong miệng nuốt xuống.

      “Cám ơn Trương mẹ, ta đều quên, ba đâu?” Nhan Tịch nghĩ cùng Nhan Chính Lâm chạm mặt, cho nên liền hỏi Trương mẹ.

      “Lão gia vừa mới thư phòng, Tịch tiểu thư sớm chút nghỉ ngơi

      Nghe Trương mẹ , Nhan Chính Lâm ở thư phòng, khiến Nhan Tịch cảm thấy an tâm.
      “Được” Nhan Tịch xong, Trương mẹ nhìn thoáng qua Nhan Tịch, liền lui xuống.



      Chương 8.2:

      Editor: Lam Tuyết Nhi

      Betaer: Shyn


      Nhan Tịch đóng cửa phòng, vào phòng tắm lấy cái khăn tắm lau tóc ẩm ước rồi dùng máy sấy tóc sấy khô tóc, xong việc liền nằm lên giường nghĩ đến việc sau này. Vốn dĩ thân thể được khỏe nên bất tri bất giác ngủ lúc nào hay.

      Lúc tỉnh dậy cũng là buổi sáng ngày hôm sau, có lẽ cũng là lúc trước có thói quen có đồng hồ báo thức, mỗi lần đúng vào giờ này là liền thức dậy ăn sáng và làm, nhớ đến thời điểm kiếp trước vô luận có ngủ sớm hay ngủ trễ, đúng bảy giờ nhất định rời giường, giờ phút này cũng vậy, Nhan Tịch muốn nằm giường lâu, lúc này xuống chắc chắn gặp Nhan Chính Lâm.

      Nghĩ như vậy Nhan Tịch quyết định rời giường rửa mặt chải đầu sạch , chọn cho mình chiếc váy dài màu xanh ra trời, Nhan Tịch lại nhớ đến kiếp trước chưa bao giờ lưu ý đến quần áo của mình. Vì thế đa phần quần áo của đều là màu trắng hoặc màu xanh dương còn lại còn bộ quần áo có sắc màu khác.

      Đổi xong quần áo, Nhan Tịch đứng nhìn mình trong gương, linh hồn hai mươi bảy tuổi lại nằm trong thân xác mười hai tuổi, vốn những tình tiết như thế này chỉ xuất trong tiểu thuyết ai lại biết được nó lại có trong cuộc sống, lúc tỉnh dậy rất kinh hãi cứ nghĩ mình là nằm mộng, nhìn mình trong gương lúc này Nhan Tịch lại phải lần nữa tự với mình, tất cả những gì xảy ra đều là , phải là mơ, chính mình thực trùng sinh trở lại năm mười hai tuổi.

      Nhan Tịch nhìn về giá sách, chính thầm nghĩ kiếm vài cuốn sách đọc để giết thời gian, Trương mẹ chắc chắn lát nữa kêu , Nhan Tịch bước đến giá sách, mắt đảo vòng phát ra bộ sách chương trình học của mình, Nhan Tịch thuận tay lấy quyển sách, mười hai tuổi, chính trong niệm tháng ba.

      Nhan Tịch vốn học sớm hơn các đồng học bằng tuổi mình năm, lúc học tiểu học từng nhảy lớp bằng với độ tuổi của tại chỉ học niệm học thứ nhất.

      Nghĩ lại đây là đầu tháng ba còn có năm thời gian nữa là lên trung học, sau đó nghĩ đến việc tạo thế lực cho mình, Nhan Tịch quyết định trung học phải rời nhà ra riêng để tạo thế lực riêng cho mình, mà ở nhà thời gian dài chắc chắn bảo đảm bí mật của bại lộ.

      Nhan Tịch xem qua sách giáo khoa, kiếp trước tốt nghiệp đại học A, sau đó lại vào đại học A nghiên cứu sinh, chương trình trung học đối với Nhan Tịch rất đơn giản. Nhan Tịch có tờ phiên biên, bên trong chính là của non nớt nét chữ, tuy rằng non nớt nhưng lại làm nhớ đến hình ảnh của mình kiếp trước lúc học trung học, từng có đồng học với như vậy, vừa nhìn là biết do thục nữ viết ra, những nét chữ lịch tao nhã xinh đẹp khiến cho rất nhiều lão sư cũng phải khen tặng.

      Nhan Tịch cứ như vậy lay động hoài niệm kí ức xưa, càng nhớ lại Nhan Tịch càng bị kí ức xưa của mình làm cho phát hoảng, lật qua cả chục trang giấy nó như kí ức hằng sâu tâm can khiến muốn quên cũng thể quên được, chẳng lẽ là do trùng sinh nên những kí ức đó là vết hằng trong lòng muốn quên cũng thể quên được.

      Nhan Tịch kích động bước đến giá sách, cầm lấy quyển từ điển, lật tờ lại tờ để nghiệm chứng suy nghĩ của ... rất lâu sau phát tất cả đều là , phủ nhận năng lực kiếp trước của mình rất tốt nhưng có vài mục cũng quên , kiếp này với khả năng đọc lần quên nhất định là lợi thế cho sau này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :