1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào Môn Thịnh Sủng: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 542: Chúng ta quay lại với nhau ! (12)


      Lục Niệm Ca cúi đầu nhìn xuống đất, khẽ mấp máy môi, nhưng biết nên gì, biết là bởi vì câu nặng ‘Vậy thế nào’, hay là do mình uống quá nhiều rượu, cảm thấy trong cổ họng đau rát, mấy ngày nay quả rất tốt, nhớ tới những ngày tháng từng trải qua, nhớ tới vẻ mặt tươi cười nhìn về phía thao thao những lời kia, khi đó cảm thấy ngốc, nhưng bây giờ ta lại ngốc đó đến tận xương tủy, cứ như vậy bị từng chút từng chút bị vứt bỏ.

      Lục Niệm Ca lại rút ra điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, đốt, hít hơi sâu, sau đó liếm liếm môi, nhìn gò má thanh tú của Lăng Mạt Mạt, cân nhắc đắn đo, dường như phải quyết định điều gì đó rất quan trọng, : "Mạt Mạt, chúng ta quay lại với nhau !"

      Lăng Mạt Mạt nhịn được khẽ cười hai tiếng, quay đầu nhìn Lục Niệm Ca, gì.

      Lục Niệm Ca nhìn ra lạnh nhạt giễu cợt trong mắt của Lăng Mạt Mạt, bén nhọn như vậy, dường như muốn xé nát trái tim của , hận lập tức nhắm hai mắt lại để nhìn thấy, nhưng ngược lại ánh mắt trấn tĩnh chăm chú nhìn Lăng Mạt Mạt, bộ dáng vô tội: "Mạt Mạt, chúng ta hãy cho đôi bên cơ hội , chúng ta bắt đầu lại lần nữa, ly hôn với Giản Thần Hi, có được ?"

      Lục Niệm Ca càng càng cảm giác mình sắp khó chịu muốn chết, đến cuối cùng, điệu của có chút run rẩy: "Mạt Mạt, phát người chính là em, biết sai lầm rồi."

      biết sai lầm rồi.

      Lăng Mạt Mạt nghe thế mở trừng hai mắt, bất chợt nở nụ cười.

      Cười tươi như vậy, có oán hận, cũng có ái mộ, chẳng qua là bình thản.

      xa cách khiến cho Lục Niệm Ca cảm thấy khổ sở.

      Lăng Mạt Mạt giọng : "Lục Niệm Ca, chớ có dại dột tôi còn thương ."

      Lần này có chanh chua phản kích lại .

      phải bỏ qua cho , mà là buông tha cho chính mình.

      Chân chân chính chính bước tiếp, dùng tâm trạng ôn hòa bình thản nhất để đối mặt với quá khứ khó quên.

      Nghe câu này, hốc mắt của Lục Niệm Ca lập tức nóng lên, nhìn Lăng Mạt Mạt, đáy lòng đau đớn, biết còn chưa hết nên vẫn lên tiếng, kiên nhẫn cố nén khổ sở, quả như phỏng đoán, mở miệng tiếp tục : "Lục tiên sinh, thực dám giấu diếm, trước kia rất lâu, tôi khát vọng với tôi những lời này, tôi cũng từng cho cơ hội, nhưng phải biết, thời gian chờ ai cả, con người lại càng thể nào cứ dậm chân ở chỗ mà chờ đợi, tôi cũng thay đổi, ra cũng thay đổi, mọi người chúng ta cũng đều thay đổi, quay lại được nữa rồi, thể quay về đại biểu cho cái gì? Đại biểu Lăng Mạt Mạt ngày xưa chết, Lục Niệm Ca ngày xưa cũng chết, tình kia lại càng chết từ lâu! Do đó, Lục tiên sinh, cho dù thế giới này chỉ còn lại mình tôi, cũng thể quay về bên cạnh tôi nữa."

      Lục Niệm Ca lẳng lặng nghe, thấy hoảng loạn, dễ dàng mới có dũng khí quay đầu lại tìm , nhưng từ bỏ tình của bọn họ mà .

      từ từ giơ tay lên sờ soạng mặt của mình: "Mạt Mạt, những lời em điều hiểu, cũng đều biết, nhưng làm được!"



      Chương 543: Chúng ta quay lại với nhau ! (13)


      Đột nhiên xông về phía Lăng Mạt Mạt, sau đó hung hăng ôm Lăng Mạt Mạt vào trong ngực của mình, ôm chặt, : "Mạt Mạt cho thời gian, ly hôn với Giản Thần Hi, cho cơ hội, bảo đảm, sau này đối xử tốt với em cả đời"

      Lăng Mạt Mạt cũng giãy giụa, mặc cho Lục Niệm Ca ôm.

      nhìn thấy ở phía xa xa người đưa hoa đến, mở miệng kêu lên: "Ở chỗ này."

      Lục Niệm Ca ngẩn người chút, nghiêng đầu nhìn thấy có hai người mang rất nhiều hoa hồng tới, gió thổi qua có hương hoa hồng thơm mát xông vào mũi.

      Sau đó, thanh của Lăng Mạt Mạt truyền đến: "Lục Niệm Ca, tôi có người rồi."

      Cả người Lục Niệm Ca hoàn toàn cứng ngắc, quay đầu thấy mặt Lăng Mạt Mạt tràn đầy nghiêm túc.

      giống như là giỡn.

      cảm thấy vô lực từng chút từng chút bước lùi về phía sau.

      cảm thấy gương mặt trước mắt có chút mơ hồ.

      ra là tuyệt tình như thế, hoặc là phụ trước, tuyệt tình là chuyện đương nhiên, chỉ là rất muốn thử lần chẳng qua là chưa đủ chết tâm!

      tại mới hiểu, ra là bị triệt để đập tan si mê cuồng dại, cũng chỉ bằng câu ‘Tôi có người ’, nhưng người đó phải .

      như người mất hồn đứng ở nơi đó, nhìn Lăng Mạt Mạt chào hỏi người khác, giống như hữu của , cùng hai người kia xách những đóa hoa lên lầu.

      Sau đó, thấy những người đó xuống lầu, rời .

      Về sau nữa, nhìn thấy nhà của tắt đèn.

      Lại về sau nữa, đứng đó đến hơn nửa đêm, trong lúc bất chợt mới hậu tri hậu giác ý thức được, thế là mình vứt bỏ mà mình thương nhất.

      Nữa nữa về sau nữa, từng chút từng chút ngồi xổm dưới đất, nôn mửa, phun khạc, lại khóc rưng rức.

      Trái tim vô cùng đau đớn, cuối cùng chôn mặt trong lòng bàn tay mình, toàn thân đau xót bi ai.

      Lỡ bước thành thiên cổ hận, quay đầu lại là trăm năm.

      Từng nếm trải biến cố cùng nhau, đến nay đành phải lìa tan.

      Mạt Mạt ơi, Mạt Mạt

      Vì sao để cho nhớ lại em?

      Vì sao để cho tiếp tục mất trí nhớ?


      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•*


      Sáng sớm Lục Niệm Ca mới về đến nhà của mình.

      Gần đây Giản Thần Hi bận rộn cho buổi biểu diễn, sớm về trễ, hai người rất ít khi chạm mặt nhau, còn lần này, lúc Lục Niệm Ca trở về Giản Thần Hi vừa vặn ra cửa.

      Đụng mặt đối diện.

      Cũng ai chuyện với ai.

      Chỉ là cùng hơi giật mình nhìn lẫn nhau.

      Giản Thần Hi tự nhiên là có chút cao ngạo, ta Lục Niệm Ca, biết tâm của người đàn ông này có ở người mình, nhưng cuối cùng bỏ được, định làm mặt lạnh lướt qua người Lục Niệm Ca.

      Ai ngờ, Lục Niệm Ca xưa nay ít , lại gọi ta lại: "Tiểu Hi."

      Trong lòng Giản Thần Hi có chút ấm áp, ta lập tức dừng chân, xoay người lại nhìn Lục Niệm Ca, ánh mắt lấp lánh, gì.

      Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm thần thái sáng ngời của Giản Thần Hi, mặt mày dịu dàng, điệu êm ái: "Tiểu Hi, chúng ta ly hôn thôi."

      Vẻ mặt của Giản Thần Hi cứng lại.

      Nhìn vào ánh mắt của Lục niệm Ca, trong giây có rất nhiều thần thái đan xen thay đổi, hồi lâu cũng lên tiếng



      Chương 544: Chúng ta quay lại với nhau ! (14)


      Lục Niệm Ca nở nụ cười tươi tắn, lập lại lời mình vừa lần nữa, biết là cho Giản Thần Hi nghe, hay là với chính mình: "Tiểu Hi, ly hôn thôi."

      Giản Thần Hi nhúc nhích đứng ở nơi đó nhìn Lục Niệm Ca, ta nổi điên giống như trước nữa, rất an tĩnh, cái nháy mắt cũng nháy, Lục Niệm Ca cũng chuyện, hai người cứ giằng co như vậy, lâu, lâu, Giản Thần Hi mới từng điểm từng điểm khôi phục thần trí, ta nhàng cười cười với Lục Niệm Ca, ta : "Em đồng ý."

      Tầm mắt của Lục Niệm Ca hạ xuống, : "Tiểu Hi, coi như tôi van xin , ly hôn , tôi rất khổ sở."

      chưa từng cầu xin qua ta điều gì.

      Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.

      Cầu xin ta ly hôn với .

      cái nháy mắt kia, lòng Giản Thần Hi có chút chua xót, rất muốn khóc.

      ta cắn chặt môi, hung hăng lắc lắc đầu, chết sống để cho mình liếc nhìn cái.

      Lục Niệm Ca rất kiên nhẫn, vẫn nhìn chằm chằm ta.

      Giản Thần Hi rốt cuộc chịu nổi, mới chịu đựng đau đớn trong lòng, hỏi: "Nhất định phải như thế sao?"

      Từ lúc kết hôn đến giờ, đây là lần duy nhất bọn họ chuyện bình thường với nhau!

      "Còn có thể thế nào?" Lục Niệm Ca giọng : "Tiểu Hi, cảm thấy mình hạnh phúc sao?"

      Giản Thần Hi lời nào.

      Hạnh phúc sao?

      Kể từ sau khi Lục Niệm Ca nhớ lại Lăng Mạt Mạt là ai, ta thấy hạnh phúc vô vọng.

      Trong đoạn thời gian lâu trước kia, thời điểm ta ở cùng Lục Niệm Ca mất trí nhớ, trong đoạn thời gian ngắn ngủi này ta luôn tự với mình, Lục Niệm Ca là mình, chỉ có như vậy ta mới cảm thấy có được chút hạnh phúc.

      Nhưng dù là vậy, ta cũng muốn ly hôn với .

      ta muốn cãi nhau với , chính xác mà , ta dám tranh cãi cùng

      thình lình đòi ly hôn, hù dọa ta.

      ta sợ Lục Niệm Ca rời khỏi thế giới của mình.

      Vì vậy, ta : " ở đây, em hạnh phúc."

      Lục Niệm Ca hết ý kiến.

      Cười cười, có chút châm chọc.

      Hồi lâu Giản Thần Hi tiếp: "Lục Niệm Ca, tại chúng ta đừng những chuyện này, được ? Coi như em, coi như chán ghét tình em dành cho , nhưng xin hãy nhớ lại thời điểm nằm viện, em chăm sóc , hãy để cho em hoàn thành xong buổi diễn, sau đó chúng ta tiếp, có được ?"

      Lục Niệm Ca gật đầu cái, : "Tốt."

      Sau đó Giản Thần Hi liền xoay người, mở cửa xe ra ngồi vào, khi chuẩn bị rời Lục Niệm Ca ra, gõ cửa kiếng xe thủy tinh cái, Giản Thần Hi quay cửa xe xuống, Lục Niệm Ca nhìn ta : " suy nghĩ nghiêm túc chút, tôi nguyện ý giao toàn bộ tài sản cho , tôi lấy bất cứ thứ gì."

      mặt Giản Thần Hi cười cười, đáy lòng lại rỉ máu, đạp cần ga phóng .

      Vẻ mặt Lục Niệm Ca bình thản vào trong biệt thự.


      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**


      Lăng Mạt Mạt cùng Enson căn bản mỗi đêm đều ở đây quấn quít triền miên.

      Dù sao bị sa cơ rồi, Lăng Mạt Mạt cũng muốn lười biếng cho qua ngày

      Đảo mắt tới đêm giáng sinh, khắp nẻo đường trong thành phố X dán đầy áp phích quảng cáo buổi diễn của Giản Thần Hi.
      Chương 545: Chúng ta cùng nhau trở về ! ( 15)
      Editor: rubymoon2710

      Đảo mắt tới ngày giáng sinh, đường của thành phố X tràn đầy áp-phích quảng cáo của Trần Uyển Như.

      Nữ minh tinh duy nhất còn lại của ES, vào buổi biểu diễn có đến hàng vạn người tham gia đêm Gíang sinh, đương nhiên là danh tiếng vang dội, ngay cả các màn ảnh lớn ngoài quảng trường cũng đều chiếu cảnh tượng Giản Thần Hi biểu diễn.

      Tự nhiên, vào giờ phút này, về những việc gièm pha của Lăng Mạt Mạt, sớm có ai hỏi tới.

      Khi Lăng Mạt Mạt ngang qua quảng trường của thành phố X, nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng giành mua vé vào đêm biểu diễn của Gỉan Thần Hi, tình cảnh kia, người người tấp nập, vô cùng hùng vĩ.

      Lăng Mạt Mạt đứng nhìn lúc, rồi bước chân lên cây cầu, về đường phố đối diện.

      tới hai bước, Lăng Mạt Mạt nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của mình vang lên, lấy ra, thấy tên người gọi đến, nhất thời sửng sốt.

      Ngay sau đó, mở trừng hai mắt, bên trong có ánh sáng trong suốt, nhanh chóng nghe điện thoại, mở miệng, kêu lên tiếng: "Chị Uyển Như?"

      "Em quay đầu lại, cuối cây cầu." thanh bình tĩnh và lưu loát của Trần Uyển Như từ điện thoại truyền tới.

      Lăng Mạt Mạt nhanh chóng xoay người, liền nhìn thấy Trần Uyển Như trong chiếc xe màu đỏ từ từ dừng ở ven đường, cửa sổ xe mở ra, tóc Trần Uyển Như tùy ý búi lên, lộ ra cái trán sáng bóng, lắc lắc tay về phía .

      Lăng Mạt Mạt lập tức cúp điện thoại, mặt nở nụ cười sáng lạn, nhanh chóng xống cầu.

      Trần Uyển Như vẫn ngồi ở trong xe, mãi cho đến khi Lăng Mạt Mạt mở cửa xe, ngồi vào, Trần Uyển Như mới đưa tầm mắt quay trở lại, dừng lại người của Lăng Mạt Mạt.

      Lăng Mạt Mạt cười thắt dây an toàn, mở miệng hỏi: "Chị Uyển Như trở về lúc nào vậy?"

      "Hôm nay."

      Lăng Mạt Mạt cười cười, cũng hỏi thêm gì nữa.

      Trần Uyển Như thấy Lăng Mạt Mạt cười, cũng nhoẻn miệng cười, sau đó hỏi Lăng Mạt Mạt: "Giờ có rảnh ? Ăn cùng bữa cơm?"

      Lăng Mạt Mạt chần chờ, suy nghĩ mình dù sao cũng có việc gì, liền gật đầu : "Được, em mời chị."

      Trần Uyển Như phải loại người thích đẩy tới đẩy lui, nghe được Lăng Mạt Mạt mời khách, liền trực tiếp lái xe, tên địa điểm, thấy Lăng Mạt Mạt có ý kiến, liền bẳt dầu .

      Dọc theo đường , hai người đều trầm mặc chuyện, lát sau, Trần Uyển Như mới mở miệng: "Mạt Mạt, ngày mai Giản tiện nhân bắt đầu buổi biểu diễn sao?"

      Ngược lại sắc mặt Lăng Mạt Mạt vô cùng bình tĩnh, gật đầu cái.

      Trần Uyển Như nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt có chút lóe lên, lại thất thần.

      là người tính bằng trời tính, tính toán tốt như vậy, kết quả cuối cùng, lại là cục diện như vậy.

      Hai ngày trước ở nước ngoài vô tình mới biết được tin tức như vậy, liền vội vã mua vé máy bay, trở về nước.

      Nhưng lại, khiến cho ngờ được, đó là Lăng Mạt Mạt lại ở buổi lễ nhạc long trọng khiêu chiến với Ban giám khảo và các nhà đầu tư!

      Có người , đúng là ngu ngốc, lại có người , rất trọng tình nghĩa!

      Ở trong cái vòng này lâu như vậy, vẫn cho là mọi người đều lạnh bạc, đều vì mình, lại ngờ đến, khi sắp thối lui khỏi Làng Gỉai Trí, lại có thể cảm nhận được chút ấm áp.

      Trần Uyển Như gì, Lăng Mạt Mạt nhịn được quay đầu nhìn Trần Uyển như, nhưng còn chưa kịp mở miệng chuyện, xe bị chấn động rất mạnh,tiến lên chà xát cả đoạn đường phía trước, bị tông vào đuôi xe.


      Chương 546: Chúng ta cùng nhau trở về ! ( 16)

      Trần Uyển Như gì, Lăng Mạt Mạt nhịn được quay đầu nhìn Trần Uyển như, nhưng còn chưa kịp mở miệng chuyện, xe bị chấn động rất mạnh,tiến lên chà xát cả đoạn đường phía trước, bị tông vào đuôi xe.

      Cũng may thắt dây an toàn, hai người có xảy ra chuyện lớn gì, nhưng bị sợ hết hồn, Trần Uyển Như rất nhanh trấn tĩnh lại, nghiêng đầu, nhìn Lăng Mạt Mạt, : " sao chứ?"

      Lăng Mạt Mạt lắc đầu cái, cố gắng ổn định tâm trạng.

      Trần Uyển Như giơ tay lên, vén vén tóc của mình, nhìn lướt qua chiếc xe phía sau, Porsche, làm như người có tiền, nhất thời cười lạnh,: "Em ở trong xe đợi chị...Chị xem chút." Sau đó đùng cái mở cửa xe ra, xuống xe.

      Trần Uyển Như liếc mắt nhìn xe của mình, phía sau bị đụng đến thê thảm nỡ nhìn, lại nhìn chiếc xe Porsche, còn thấy chủ nhân chiếc xe xuống, vì vậy, liền bước tới, chậm rãi khoan thai đến cửa sổ trước của xe, vươn tay gõ vào cửa sổ, cửa sổ xe lúc này mới hạ xuống từng chút từng chút , Trần Uyển Như thấy người trong xe, vẻ mặt nhịn được hơi cứng đờ, sau đó, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, nghĩ thầm, thế giới này đúng là con mẹ nó , oan gia ngõ hẹp!


      Hôm nay tâm trạng của Gỉan Thần Hi cực kỳ tốt, ngày mai bắt đầu cuộc biểu diễn rồi, đặc biệt chuẩn bị cho Lục Niệm Ca chỗ ngồi hạng nhất, để ta xem buổi biểu diễn của mình, ai ngờ ta câu rảnh, liền mất, bộ dạng đó của Lục Niệm Ca cần bao nhiêu nhạt nhẽo có bấy nhiêu nhạt nhẽo, khiến tức giận đến nghiến răng, rất muốn cho Lục Niệm Ca cái tát, nhưng chỉ lại có thể cố chịu đựng, lúc lái xe, đại não đều nghĩ tới chuyện đó, nghĩ đến nỗi mất hồn, đạp chân ga cái, liền đụng phải xe phía trước!

      Vì vậy tính khi lại càng kém hơn!

      Nghe được có người gõ cửa sổ xe, cũng buồn liếc mắt nhìn, trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống, cũng thèm nhìn xem mình rốt cuộc đem trước xe trước mặt đâm vỡ thành bộ dạng gì, chỉ là lạnh lùng câu: "Gỉai quyết riêng , gia giá, tôi trả cho !"

      Trần Uyển Như nghe như vậy, chợt nở nụ cười, vô cùng nhàn nhã đứng đó, chậm rãi lấy xuống kính mắt, nhìn chằm chằm vào gò má của Gỉan Thần Hi, : "Gỉai quyết riêng?"

      Gỉan Thần Hi cảm thấy thanh này rất quen thuộc, nhưng nhất thời cũng nhớ ra là ai, tâm tình phiền não, nhìn cũng lười nhìn, liền trực tiếp vươn tay về chỗ cạnh ghế lái lấy ví tiền của mình, sau đó từ bên trong rút ra tờ chi phiếu, trống , đồng thời lại rút ra danh thiếp, đều đưa cho người đứng ngoài cửa xe, : "Số tiền tùy điền, tôi còn có việc, có việc gì thương lượng cùng người quản lý của tôi."

      Trần Uyển Như cũng có đón lấy, nụ cười mặt thay đổi thất thường, thậm chí còn có chút sáng chói.

      Gỉan Thần Hi có chút chịu được, vừa mở miệng vừa quay đầu: " rốt cuộc có cần hay đây."

      Sau đó thanh dừng lại, giây tiếp theo, sắc mặt trở nên lạnh như băng, nhíu nhíu mày, giọng vô cùng tốt phun ra ba chữ: "Trần Uyển Như."

      Trong nháy mắt đó, trong đáy lòng Gỉan Thần Hi cũng giống với Trần Uyển như có ý nghĩ, oan gia ngõ hẹp!

      Trần Uyển như nâng môi, cười cười, giọng châm chọc: "Gỉan đại ca sĩ, tiền này phải tôi cần, mà là tôi muốn đưa ra giải quyết chung."

      Trần Uyển như xong, liền lấy điện thoại di động ra, báo cảnh sát, thanh trực tiếp, nhanh nhẹn: "Ở khu vực quảng trường, xuất cố đâm vào đuôi xe."

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 547: Chúng ta quay lại ! (17)

      Edit: Lam

      Trần Uyển Như xong, lập tức móc điện thoại di động ra, báo cảnh sát, giọng nhanh nhẹn trực tiếp: “Ở quảng trường quốc lộ, xuất cố tông xe.”

      Sắc mặt của Giản Thần Hi có chút tốt, ta có chuyện quan trọng cần làm, ai ngờ lại đụng phải Trần Uyển Như, còn phải đợi cảnh sát giao thông, bây giờ chính là thời gian kẹt xe, cảnh sát giao thông đến, cũng biết là lúc nào, Giản Thần Hi giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ chút, còn gần nửa tiếng, ta nhịn được hơi tức giận, lại vẫn hít sâu hơi, định mở miệng với Trần Uyển Như, ai ngờ điện thoại di động lại vang lên, ta nhìn điện thoại bắt đầu hiển thị tên họ, đột nhiên cong môi, chớp mắt, để ý tới Trần Uyển Như, tiếp nhận điện thoại xong, giọng điệu cung kính: “Thần Thoại, tôi gặp tai nạn xe, sợ là tạm thời tới kịp.”

      Trần Uyển Như đứng ở đó, lúc nghe đến hai chữ “Thần Thoại” này, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

      “Được rồi.” Giản Thần Hi giọng điệu êm ái cúp điện thoại, sau đó cả người khí định thần nhàn (bình tĩnh) ngồi ở trong xe, câu cũng .

      Lăng Mạt Mạt ở trong xe đợi lâu, cũng nhìn thấy Trần Uyển Như trở về, nhịn được đẩy mở cửa xe, xuống, tới trước mặt Trần Uyển Như, Lăng Mạt Mạt hỏi: “Chị Uyển Như, chuyện này giải quyết thế nào?”

      xong, Lăng Mạt Mạt nhìn thoáng qua người bên trong cửa kính xe, sau đó nhất thời có cùng loại cảm giác với Trần Uyển Như và Giản Thần Hi – Oan gia ngõ hẹp!

      “Giao cho cảnh sát giao thông xử lý, bây giờ đợi cảnh sát.” Trần Uyển Như với Lăng Mạt Mạt.

      Lăng Mạt Mạt “À…” tiếng, sau đó : “Em ở đây chờ cùng chị.”

      rất lâu rồi Giản Thần Hi chưa gặp Lăng Mạt Mạt, gần đây Lục Niệm Ca và ta cãi nhau năm lần bảy lượt, đều là vì Lăng Mạt Mạt, lúc này thấy người , ta chỉ cảm thấy huyết dịch mình sôi trào, có cách nào đè nén phẫn nộ giống như đại dương, mang theo tất cả ùn ùn kéo đến chỗ ta, như muốn nhấn chìm cắn nuốt ta.d.đ/l/q.đ

      Giản Thần Hi cũng có cách khống chế nhịn được nhàng cười, nhìn lướt qua Lăng Mạt Mạt đứng ngoài cửa sổ, mang theo châm biếm, mở miệng, “Tôi là ai chứ, hóa ra đều là người quen nha, tối mai tôi bắt đầu hội biểu diễn, mời các người đến nha?”

      Trần Uyển Như quay đầu, dáng vẻ lạnh nhạt, chút khách khí: “ rảnh, cám ơn.”

      Giản Thần Hi cũng giận, cúi đầu, nhàng thưởng thức móng tay được làm tinh xảo của mình, sau đó bĩu môi, lời ra, châm chọc khiêu khích tột cùng: “Chị Trần, ngờ, chị lại chơi chiêu như thế, vậy mà chính mình hại mình, giá họa cho tôi, sau đó muốn để hai người chúng ta liên quan đến buổi lễ nhạc long trọng, để cho Lăng Mạt Mạt trở thành Nhất Tỷ giới ca hát, nhưng mà Lăng Mạt Mạt người này, cũng biết điều, lại còn khiến chị thất vọng rồi. Bày đặt cần Nhất Tỷ giới ca hát, vậy mà lại vẫn cố ý giúp chị, kết quả, đảo ngược, tôi chết, trái lại hai người các đều chết hết!”

      Lăng Mạt Mạt nghe đến mấy lời này, hơi nhíu mày, nhìn về phía Trần Uyển Như, vốn tưởng rằng Trần Uyển Như phản bác, ai ngờ, Trần Uyển Như lại nhàng cười, : “Chẳng qua là Lăng Mạt Mạt có tâm hơn thôi.”

      Đáy lòng Lăng Mạt Mạt đột nhiên nổ tung, ý Trần Uyển Như , chính là, lúc trước tai tiếng của ấy và Vương Triều, đều là chính ấy trù tính?

      Mục đích của ấy, là vì kéo Giản Thần Hi và mình xuống nước, để cho lấy được vị trí Nhất Tỷ giới ca hát?

      Lăng Mạt Mạt nhất thời nghĩ tới Lý Tình Thâm từng với mình, trong cái vòng tròn này tất cả mọi người đều phải người đơn giản, Trần Uyển Như cũng vậy!

      Chương 548: Chúng ta quay lại ! (18-)

      Edit: Lam

      Lăng Mạt Mạt nhất thời nghĩ tới Lý Tình Thâm từng với mình, trong cái vòng tròn này tất cả mọi người đều phải người đơn giản, Trần Uyển Như cũng vậy!

      Trần Uyển Như giúp như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

      Giản Thần Hi nghe được lời của Trần Uyển Như, nở nụ cười lần nữa: “Lăng Mạt Mạt có tâm vô tâm hơn tôi tôi ngược lại nhìn ra, tôi chỉ biết là, Lăng Mạt Mạt ta có năng lực giả trang hơn tôi! Giả trang đáng , giả trang đáng thương, đổi lấy đồng tình của đàn ông! Nhưng mà ra cũng rất buồn cười, Lăng Mạt Mạt cũng là đồ vô dụng, Trần Uyển Như ta sắp xếp tốt hết thảy, ta làm hỏng, Lục Niệm Ca ta giữ được, kết quả trở thành người đàn ông của tôi, làm học trò của Thần Thoại, cũng làm được dài lâu, tuy chính xác là đoạt được nổi trội hơn tôi ít, nhưng mà cuối cùng phải rơi vào kết cục tôi và Thần Thoại hợp tác hay sao!”

      Lăng Mạt Mạt cười lạnh, mắt điếc tai ngơ.

      Trần Uyển Như cảm thấy lời này nghe chói tai, nhịn được lên tiếng, “Theo tôi biết, Lý Tình Thâm làm như vậy, chỉ là vì cho Lăng Mạt Mạt bị ES đóng băng mãi mãi, mà Giản Thần Hi mèo mù đụng phải chuột chết, nhặt được món hời thôi!”

      Giản Thần Hi cười cười, chẳng hề để ý Trần Uyển Như châm chọc: “Cho dù là món hời, vậy thế nào?”

      Giản Thần Hi tới đây, đột nhiên chớp chớp mắt, lại mở miệng, : “Nhưng mà, lại, Lăng Mạt Mạt, thực ra người khác biết, đừng cho là tôi biết, từ đầu đến cuối, mục đích tiếp cận Thần Thoại, đều là vì trả thù tôi, chỉ là, Thần Thoại đối đãi tệ, vậy mà vì học sinh này, đồng ý hạ mình hợp tác với tôi, hoặc ít hoặc nhiều, bây giờ tôi còn có chút cảm tạ , đây gọi là gì? Gọi là làm đồ cưới cho người khác?”

      Khi Giản Thần Hi tới đây, vẻ mặt mang theo vài phần dương dương đắc ý, nhìn Lăng Mạt Mạt, giọng điệu muốn có bao nhiêu ngạo mạn có bấy nhiêu ngạo mạn: “Chỉ là, biết, lúc Thần Thoại biết ban đầu tiếp cận ta, lấy lòng ta là có mục đích, ta nghĩ như thế nào?”

      Lăng Mạt Mạt chậm rãi quay đầu, lẳng lặng nhìn Giản Thần Hi trong xe lúc, nhàng mở miệng: “Giản Thần Hi, như vậy rốt cuộc có mệt hay ? Vì cái gì mà liên tục muốn đấu với tôi? đấu với tôi nhiều năm như vậy, biết mệt sao?”

      Giản Thần Hi chắc là ngờ Lăng Mạt Mạt có thể ra lời như vậy, ta còn tưởng Lăng Mạt Mạt giống như trước đây, nắm chặt quả đấm nghiến răng nghiến lợi với ta.lamanh/DĐLQĐ

      Đáy mắt Giản Thần Hi lóe lên tầng ánh sáng khác thường, sau lát, cười : “Điềm đạm đáng ? Những thứ này hữu dụng với Thần Thoại, với Lục Niệm Ca, chỉ tiếc, tôi là phụ nữ, vô dụng!”

      “Được rồi, nghĩ như vậy, tôi cũng có cách nào.” Lăng Mạt Mạt nghĩ, mình nhiều với Giản Thần Hi cũng có tác dụng gì, ta muốn đấu với , vậy đấu cùng ta thôi, biết có phải Lăng Mạt Mạt ở với Lý Tình Thâm lâu hay , lời ra, cũng đặc biệt độc ác, : “ cố ý muốn đấu với tôi như vậy, Giản Thần Hi, tôi đây an vị chờ giống tôi như thế nào, lợi dụng Thần Thoại để đả kích tôi!”

      Giản Thần Hi cũng trả lời Lăng Mạt Mạt, chỉ ngồi trong xe, cười cười quỷ dị với Lăng Mạt Mạt, sau đó hướng ra bên ngoài, vô cùng lễ phép đoan trang kêu tiếng: “Thần Thoại.”

      Lăng Mạt Mạt và Trần Uyển Như nghe hai chữ như thế, đột nhiên quay đầu, sau đó, hai người lập tức đồng loạt nhìn thấy bóng dáng cao ngất kia ở bên ngoài mét.

      Chương 549: Chúng ta quay lại với nhau ! (19)
      Edit: Maybe_i_love_you

      Lăng Mạt Mạt và Trần Uyển Như nghe được hai chữ này, đột nhiên liền quay đầu, sau đó, hai người liền đồng loạt thấy cách đó mét, xuất bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi.

      người đàn ông lâu gặp, dung mạo của vẫn tràn ngập quý khí như cũ.

      Sắc mặt của bình tĩnh đến mức có chút doạ người, ánh mắt của nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt, tĩnh mịch và rét lạnh.

      Lăng Mạt Mạt gì, chỉ nhìn Lý Tình Thâm chớp mắt, đôi mắt của lẳng lặng, nhưng ra đáy lòng thấp thỏm yên.

      nghe được câu kia của rồi đúng .

      biết, lúc ban đầu, lấy lòng, đến gần cũng là vì có mục đích riêng.

      Nhất định là rất tức giận đúng .

      Lăng Mạt Mạt nhìn khuôn mặt của Lý Tình Thâm, trong lòng khỏi có chút cảm giác kinh hãi.

      Thậm chí ngay cả người thành thục lão luyện như Trần Uyển Như, vẻ mặt cũng hơi có chút xấu hổ và cứng ngắc.

      Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt nhìn nhau lâu.

      đường phố nhộn nhịp qua lại, tiếng còi xe vang lên ngừng.

      Vậy mà, Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy xung quanh yên lặng đến mức thở được.

      Lý Tình Thâm đứng ở trước mặt , dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn lâu, đôi mắt sâu hút, khiến cho Lăng Mạt Mạt cảm thấy dường như có tức giận quen thuộc xuất , nhưng cũng lại giống như chẳng có cái gì cả.

      Cũng biết trải qua bao lâu, cảnh sát giao thông chạy tới, lúc này, Lý Tình Thâm mới xoay người, chậm rãi qua, biết giọng với cảnh sát giao thông những gì, chỉ biết cảnh sát giao thông gật đầu cái, sau đó liền rối rít rời .

      Lúc này, Lý Tình Thâm mới giẫm chân, bước đến trước mặt của Trần Uyển Như cùng Lăng Mạt Mạt lần nữa. Đầu tiên là nghiêng người, nhìn chút xe của Trần Uyển Như, dáng vẻ lạnh nhạt lại vô cùng đẹp đẽ, sau đó, móc ra tấm chi phiếu từ trong túi, đưa cho Trần Uyển Như: "Gọi điện thoại tìm A Thánh, ta phụ trách việc đem xe của sửa lại tốt, còn đây là tiền bồi thường."

      Giọng của , vô cùng lạnh lùng.

      Sau khi xong, Lý Tình Thâm liền lạnh nhạt xoay người. Cửa xe mở ra, Giản Thần Hi bước xuống từ trong xe, ta tặng cho Lăng Mạt Mạt nụ cười đầy giễu cợt, sau đó liền bước theo sau Lý Tình Thâm, ngồi lên xe của .

      Lăng Mạt Mạt đứng tại chỗ, nhìn xe của Lý Tình Thâm từ từ khởi động, sau đó lái , khoảng cách càng ngày càng xa, trong nháy mắt đó, Lăng Mạt Mạt có loại dự cảm, khoảng cách giữa , cũng từng chút từng chút bị kéo ra xa rồi.

      Xe bị đụng hỏng, Trần Uyển Như liền gọi điện thoại, tìm người lái xe đến đón và Lăng Mạt Mạt. Ở xe, Lăng Mạt Mạt vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Trần Uyển Như cũng hề chuyện. lúc sau, Lăng Mạt Mạt quay đầu, quay về phía Trần Uyển Như, : "Cám ơn chị."

      Trần Uyển Như biết Lăng Mạt Mạt ám chỉ điều gì, chỉ cười, vẫn lên tiếng như cũ.

      Đột nhiên Lăng Mạt Mạt lại buồn rầu câu: " xin lỗi."

      Bên trong xe, bầu khí càng trở nên tĩnh lặng, hồi lâu sau, Lăng Mạt Mạt chậm rãi mở miệng: "Chị Uyển Như, em biết chị vì giúp em nên mới làm chuyện này, nếu như mà em biết, chị là vì em... chắc chắn em phá hoại ý tốt của chị."

      " ra , Giản Thần Hi, ta đúng, em chỉ là kẻ vô dụng!"

      Trần Uyển Như khẽ đau lòng: "Em đừng như vậy."

      Lăng Mạt Mạt khẽ dựa lưng vào ghế xe, hồi lâu sau, mới cười tiếng, nhưng vẻ mặt lại có chút thất bại: "Chị Uyển Như, chị thử nhìn xem, vĩnh viễn em cũng thể làm đối thủ của Giản Thần Hi, ta thông minh hơn em. Chị chỉ cần xem chuyện vừa rồi, chẳng phải biết sao?"

      Giọng của Trần Uyển Như nặng nề: "Thông minh? Là hèn hạ mới đúng! Loại người phụ nữ hèn hạ như Giản Thần Hi, đây là lần đầu tiên chị gặp được! Cho nên, em cần phải tự so sánh bản thân với làm gì!"

      Lăng Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện, vô số biển quảng cáo sáng lên ở trước mặt , trong lúc bất chợt, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

      Chương 550: Chúng ta quay lại với nhau ! (20)

      Lăng Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện, vô số biển quảng cáo sáng lên ở trước

      lạnh lẽo.

      Rất lạnh.

      Đột nhiên ánh mắt trở nên hoảng hốt chút.

      biết vì sao, đột nhiên có cảm giác lần này Lý Tình Thâm rời , giống như mãi mãi rời xa vậy.

      Giống như, từ nay về sau, Lý Tình Thâm hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của .

      Trong nháy mắt, cái ý nghĩ này khiến cho Lăng Mạt Mạt cảm thấy có loại cảm xúc khủng hoảng thể !

      Lăng Mạt Mạt và Trần Uyển Như đến khách sạn Khải Duyệt dùng cơm.

      Trần Uyển Như có tiền, làm Nhất Tỷ trong giới ca nhạc nhiều năm, sau đó lại gả cho người đàn ông giàu có ở Mĩ, hay dùng lời của chính là: thiếu cái gì, nhưng chắc chắn hề thiếu tiền.

      Cho nên, bao cả phòng ở khách sạn Khải Duyệt, gọi rượu đỏ tốt nhất, đồ ăn ngon nhất lên.

      Hai người phụ nữ, bữa cơm mà bằng những năm tiền lương, có mười năm tiền lương của vài người, tuy nhiên cũng có ăn bao nhiêu.

      Lăng Mạt Mạt có tâm , cả người đều ở trạng thái yên lặng, uống nhiều rượu, lúc ra khỏi khách sạn Khải Duyệt, người cũng có chút mơ hồ.

      Vừa vặn là đêm Giáng sinh, đường rất nhiều đôi nhau ôm hoa hồng ôm quà tặng, vui đùa ầm ĩ.

      Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

      Mệt có chút đứng vững.

      Cho nên Lăng Mạt Mạt nhanh chóng tách ra khỏi Trần Uyển Như, thuê xe, trở về nhà.

      Lăng Mạt Mạt vào nhà, đến tắm cũng tắm, gục ở giường, nhắm hai mắt lại.

      chỉ là cảm thấy sức cùng lực kiệt.

      Nhưng có buồn ngủ.

      Cứ nằm như vậy biết bao lâu, cũng ngủ mất.


      Tối qua trước khi ngủ, Lăng Mạt Mạt có đắp kín mền, mặc dù bên trong nhà mở máy sưởi, nhưng Lăng Mạt Mạt vẫn bị cảm cúm.

      Cộng thêm tối qua uống hơi nhiều rượu, ngày hôm sau khi Lăng Mạt Mạt tỉnh lại, nghẹt mũi nhức đầu, vô cùng khó chịu.

      vốn muốn bệnh viện, mình nằm ở giường, ý ngủ chút có thể tốt hơn, nhưng ngủ thẳng đến buổi trưa, càng khó chịu.

      Khi nửa tỉnh nửa mê lại bất tri bất giác nằm mơ thấy có người đàn ông vô cùng dịu dàng ôm lấy , dùng môi mớm uống thuốc, chậm rãi mở mắt, dáng vẻ người đàn ông trước mặt càng ngày càng ràng, cuối cùng định dạng trở thành Lý Tình Thâm, liền lập tức mở mắt, rơi vào đáy mắt cũng là phòng ngủ trống rỗng, sau đó liền nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua Lý Tình Thâm rời , liền nhịn được chôn đầu ở giữa hai chân, co rúc ở giường lâu, ngồi lúc cảm thấy đầu càng đau đớn hơn, bị nghẹt mũi, mới mặcquần áo, xuống lầu, khám bệnh.

      nghĩ, cái thế giới này, thực chỉ còn dư lại mình

      Ngày đó Lục Niệm Ca chạy đến dưới lầu nhà , với , Mạt Mạt, cái thế giới này chỉ có mình em thôi.

      Khi đó, vẫn khí thế với Lục Niệm Ca, vậy thế nào?

      ra biết, trong lòng của , có bình tính.

      Cái bình tĩnh đó, tên là, Lý Tình Thâm.

      biết tại sao cái đêm đó, lại có loại chắc chắn, bất kể xảy ra cái gì, Lý Tình Thâm rời khỏi .

      Mặc dù, lúc ấy, và Lý Tình Thâm ở trạng thái chiến tranh.

      Nhưng là bây giờ, chắc chắn lắm.

      Chiều hôm qua, ở đường, ra câu kia với Giản Thần Hi—— cố ý so với tôi như vậy, Giản Thần Hi, tôi ngồi chờ giống tôi như thế nào, lợi dụng thần thoại tới đả kích tôi!

      Chương 551: Vậy mà lại đại thần (1)
      Edit: Mèo Hoang

      Chiều hôm qua, ở đường, ra câu kia với Giản Thần Hi-- cố ý so với tôi như vậy, Giản Thần Hi, tôi ngồi chờ giống tôi như thế nào, lợi dụng thần thoại tới đả kích tôi!

      xoay người, thấy Lý Tình Thâm đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào mắt của , trông thâm thúy như vậy, rồi lại hời hợt như vậy.

      Đáy lòng , bất chợt vô cùng hốt hoảng.

      ra muốn mở miệng, giải thích với , nhưng mà, lại phát , căn bản ra được câu.

      chỉ có thể cuộn chặt nắm tay, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, sau đó nhìn rời .

      nhìn bóng lưng rời , có loại dự cảm, giống như Lý Tình Thâm rời , từ đó về sau, cũng trở lại nữa.

      Lăng Mạt Mạt xuống lầu, vừa , vừa nghĩ, cảm thấy trái tim giống như bị người dùng tay siết lại, tạo thành hình dáng khác lạ, đau thể tả.

      Lăng Mạt Mạt tới bệnh viện, bị cảm, có gì đáng ngại, bác sĩ đề nghị tiêm lần thuốc, lộ ra cánh tay trắng noãn, nhìn cây kim dài ghim vào trong huyết mạch, có đau đớn sắc nhọn truyền đến.

      Đau đến vành mắt thoáng ửng hồng.

      Bác sĩ là phụ nữ trung niên, sau khi tiêm xong, cười ha hả : "Đều là người lớn, tiêm cũng có thể khóc."

      Lăng Mạt Mạt ngượng ngùng cho bác sĩ vẻ mặt tươi cười, sau đó trả tiền, rồi ra khỏi bệnh viện.

      Bên ngoài gió to, cảm thấy cánh tay của mình rất đâu, rồi lại cảm thấy mình cũng đau lòng, đau đến muốn khóc.

      Mặc dù đáy lòng có Enson, nhưng mà, Lý Tình Thâm đối với rất tốt, sau khi ông cố qua đời, thứ duy nhất muốn, là có người đối tốt với .

      Mặc dù vì để cho bị ES đóng băng hoàn toàn, làm chuyện ngược cách nghĩ của , mặc dù tức giận, mặc dù muốn quan tâm , nhưng mà, nhưng chưa bao giờ nghĩ qua sã tác ra khỏi .

      Thậm chí khi và đứa bé trai ca hát kiếm sống tán gẫu với nhau, đáy lòng còn chút oán hậnvới cũng sớm biến mất thấy.

      Nhưng bây giờ thế nào?

      Ngay cả cũng , đối với tốt như vậy, về sau nơi nào tìm người đối tốt được như đây?

      Lăng Mạt Mạt nghĩ tới, liền rơi nước mắt, sau đó khi ngang qua siêu thị, chọn lựa rất nhiều rau dưa thịt cá tươi ngon, mang về nhà, hao tốn ba giờ, làm bốn mặn canh, rất phong phú, bày lên bàn, cầm chiếc đũa, chăm chú ăn.

      nghĩ, chỉ còn dư lại mình, mình, đối mình khá hơn chút, bởi vì trừ ra, ai còn đối tốt với .

      Lăng Mạt Mạt lãng phí thức ăn so với ăn hết nhiều hơn, thu dọn xong tất cả, trời cũng chạng vạng tối, cảm thấy bên trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh có chút thích ứng được, liền cầm hộp điều khiển ti vi, mở TV lên.

      TV phát phim hoạt hình, Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang, vừa xem, vừa cười.

      Sau đó là bản tin thời , coi như xem phim, xem rất thú vị.

      Sau khi bản tin thời chấm dứt, là đến quảng cáo, nhàm chán, đối sang kênh khác, sau đó đổi tới kênh giải trí, cũng sắp tới buổi diển ca nhạc của Giản Thần Hi, nên phát tin tuyên truyền quảng cáo.

      Lăng Mạt Mạt có chút cảm thấy ảnh hưởng tâm tình, cho tới nay, đều đối tốt với bản thân.

      Biết Lục Niệm Ca, theo đuổi Lục Niệm Ca, thành bạn Lục Niệm Ca, mất Lục Niệm Ca, vẫn luôn luôn sống chỉ vì Lục Niệm Ca, có đối xử tử tế tốt với mình.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 552: Vậy mà lại đại thần (2)

      Quen biết Lục Niệm Ca, theo đuổi Lục Niệm Ca, trở thành bạn của Lục Niệm Ca, mất Lục Niệm Ca, từ đầu đến cuối đều sống vì Lục Niệm Ca mà hề đối xử tử tế với chính bản thân mình.

      Sau đó, tiến vào Làng Giải Trí, tiến vào giới ca nhạc, ràng thực được giấc mơ của mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại vì những thù hận và trả thù, mà vẫn thể đối xử tử tế với chính bản thân mình.

      Nhưng mà bây giờ, quyết định đối xử tốt với bản thân mình, thích nhìn nhìn nữa, vì vậy, liền tắt ti vi, muốn phải mình đối diện với căn phòng trống rỗng, vậy lập tức mặc quần áo kín đáo, rồi ra ngoài.

      Lăng Mạt Mạt biết mình nên đâu, lung tung dọc theo đường cái , ở phía xa có rất nhiều người vây quanh màn hình lớn, kêu la: "Buổi diễn ca nhạc sắp bắt đầu rồi, sắp bắt đầu rồi!"

      Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn, lập tức nhìn thấy hình ảnh bên trong sân vận động Vạn Nhân của thành phố X.

      Buổi lễ ca nhạc của Giản Thần Hi, tám giờ bắt đầu.

      Tất cả mọi người đều đếm ngược thời gian.

      Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm

      Lăng Mạt Mạt nghe thấy thanh mấy con số này, đáy lòng có chút vui, đúng là dù có đâu, cũng thoát được khỏi buổi lễ ca nhạc này của Giản Thần Hi!

      Bốn, ba, hai, !

      Sau đó, màn hình lớn chợt lên hình ảnh đèn đuốc sáng trưng ở bên trong sân vận động Vạn Nhân của thành phố X.

      Nhưng mà, lại xuất tình cảnh khiến cho mọi người kinh ngạc khiếp sợ!

      Tất cả mọi người thể tin được chớp chớp mắt, rồi lại nhìn lên, sau đó phát ra đây đúng là , nhất thời, đều trợn mắt há mồm.

      Lăng Mạt Mạt cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình.

      Sân vận động vẫn như cũ, sân khấu bố trí xa hoa long trọng, chỉ là, chỉ là khán đài, từ vị trí đặc biệt đến vị trí VIP đến vị trí bình thường, đều trống rỗng, thấy bóng người, cho nên, những tiếng hò reo và tiếng thét chói tai càng lớn hơn!

      Những người đứng xem ở đường cái vốn hò rú kinh ngạc, chợt nổi lên những tiếng nghị luận ầm ĩ như thủy triều.

      "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Buổi lễ ca nhạc bắt đầu rồi mà, tại sao lại có người xem?"

      "Đúng rồi đó, phải là khi chúng ta mua vé, vé bán hết rồi sao? Tại sao toàn bộ chỗ ngồi đều trống trơn vậy?"

      "Tôi chưa bao giờ chứng kiến trường quay buổi lễ nhạc như thế này cả, nếu người tham gia nào, vậy buổi lễ nhạc phải diễn ra như thế nào đây?"

      Đúng vậy đó, trường quay của buổi biểu diễn này, tất cả chỗ ngồi đều bóng người, buổi lễ khai mạc như thế nào đây!

      Đáy lòng Lăng Mạt Mạt cũng nghĩ tới vấn đề như vậy.

      Đương nhiên vấn đề này cũng làm quấy nhiễu tới người sớm có chuẩn bị chút sơ hở nào, và bước ra từ hậu trường của sân khấu đèn đuốc sáng trưng chính là Giản Thần Hi.

      Khi ta bước lên sân khấu, cực kỳ linh đình,

      ta dùng tư thế cao ngạo nhất, khí thế nhất đế bước lên.

      Nhưng mà, có tiếng thét chói tai như dự đoán, cũng có những que phát sáng ngừng quơ múa như dự đoán, mà chỉ có, những hàng ghế trống rỗng.

      Toàn thân Giản Thần Hi lập tức kinh ngạc đứng ở sân khấu trong nháy mắt.

      Toàn bộ máy ảnh tự động chụp ràng khuôn mặt của ta, rồi phóng đại ở màn hình, tất cả mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Giản Thần Hi chuyển biến từ kinh ngạc đến tái nhợt, ánh mắt từ rung động đến vỡ tan tành.

      Giản Thần Hi cứng ngắc ở đó khoảng chừng mười phút, vẫn thể hồi hồn.

      màn hình lớn ngừng chiếc từ khuôn mặt của rồi chuyển tới cảnh tượng của toàn bộ sân khấy, và từ đó có thể nhìn thấy trường quay bóng người.

      Mãi cho đến khi sân vận động bị rất nhiều phóng viên xông vào, đèn flash sáng lên, Giản Thần Hi mới hồi hồn. d.đ.l.q.đ.tiểu ốc

      "Giản Thần Hi tiểu thư, xin hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao trường quay của buổi lễ ca nhạc lại bóng người xem?"


      Chương 553: Vậy mà lại đại thần (3)


      "Giản Thần Hi tiểu thư, xin hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao trường quay của buổi lễ ca nhạc lại bóng người xem?"

      "Xin chào mọi người, tôi là phóng viên của đài truyền hình giải trí thành phố X, đằng sau tôi chính là sân vận động Vạn Nhân tại thành phố X, trải qua chứng thực của tôi, trường quay buổi lễ ca nhạc của Giản Thần Hi tiểu thư có bất kỳ người xem nào!"

      "Giản Thần Hi tiểu thư, xin hỏi khi đối mặt với cảnh tượng trăm năm khó gặp như vậy, rốt cuộc bây giờ ở sâu trong đáy lòng ngài có cảm giác như thế nào?"

      "Giản Thần Hi tiểu thư, mặc dù ở dưới khán đài người xem xuất , nhưng mà xin hỏi, buổi lễ ca nhạc của ngài có còn tiếp tục ?"

      Sắc mặt của Giản Thần Hi cực kỳ khó coi, đôi mắt thâm trầm của ta nhìn chằm chằm vào mấy phóng viên hỏi mình ở trước mặt, mím mím môi, sau đó giống như chợt hiểu ra cái gì đó, lập tức xoay người về phía hậu trường.

      Những phóng viên kia làm sao có thể bỏ qua cho được, lập tức vọt lên, vây quanh .

      Bảo vệ thấy trường hỗn loạn như vậy liền vội vàng tiến lên, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể lôi được Giản Thần Hi ra khỏi vòng vây đó.

      Sắc mặt Giản Thần Hi cực kỳ khó coi sau khi tới hậu trường, người còn chưa kịp ngồi xuống, lập tức phẫn nộ đằng đằng hô lớn: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao trường quay buổi lễ ca nhạc lại bóng người? phải vé vào cửa được bán hết sạch rồi sao?"

      Vị trợ lý ngoan ngoãn đứng ở bên, chẳng dám thở mạnh lấy hơi, cũng dám chuyện.

      Giản Thần Hi nắm chặt tay, ngừng tới lui ở trong phòng lâu, chợt nhớ tới lần gọi điện thoại cho người đầu tư buổi lễ ca nhạc lần này là Lý Tình Thâm, nhưng mà, điện thoại của ta vừa mới được kết nối, trực tiếp bị cúp máy.

      Vẻ mặt Giản Thần Hi hơi tái nhợt chút, con ngươi của ta xoay vòng vòng, giống như là chợt nghĩ tới điều gì đó, liền gọi điện thoại cho Phó tổng giám đốc của ES, mà hình như Phó tổng ES sớm nghĩ tới việc ta gọi điện thoại, cho nên vừa mới nghe máy, lập tức chút kiêng dè : "Giản Thần Hi, xin lỗi, tôi cũng biết xảy ra chuyện như thế."

      "Vé là do ai mua?" Ngón tay cầm điện thoại di động của Giản Thần Hi siết rất chặt, giọng của ta cũng mang theo giá lạnh.

      " biết nữa." Phó tổng ES dừng lại chút, rồi tiếp: " giây sau khi vé vào cửa của buổi lễ ca nhạc được tung ra thị trường, bị nhóm người đăng kí rất nhiều ID ở mạng, phát mua hết, cho nên chuyện lần này sớm được lập kế hoạch từ trước rồi."

      Lập kế hoạch từ trước?

      Giản Thần Hi chau mày, còn chưa kịp lên tiếng, nghe thấy giọng của Phó tổng ES truyền đến lần nữa: "Người có thể phát mua hết nghìn tấm vé vào cửa như thế, chắc chắn là người rất có tiền! ta ràng muốn chơi , Giản Thần Hi, rốt cuộc đắc tội với ai mà sẵn sàng hao phí cả số tiền lớn như vậy chỉ để chỉnh ?"

      Lời của phó tổng ES nhất thời khiến đầu óc Giản Thần Hi nhanh chóng nghĩ tới người!

      Người có thể mua hết nghìn tấm vé vào cửa, tuyệt đối phải là trò đùa, hơn nữa còn từng qua lại với ta, cũng chỉ có !

      Nếu , đổi lại thành những người khác thù oán với ta, cũng cần phải hao tổn nhiều như vậy chỉ để đối phó với ta!

      "Là !" Giản Thần Hi lẩm bẩm phát ra hai chữ này khiến đến Phó tổng ES vội vàng hỏi lại: "Là ai?"

      "Tuyệt đối là ! Nhất định là !" Giản Thần Hi giống như hề nghe thấy lời của Phó tổng ES, chỉ lặp lặp lại hai lần, sau đó lập tức ngắt điện thoại, chút do dự cầm lấy chìa khóa xe, chạy về phía bãi đỗ xe ngầm.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 554: lại đại thần (4)

      "Tuyệt đối là ta! Nhất định là ta!" Giản Thần Hi giống như nghe được lời Phó tổng ES , lại lập lại hai lần, sau đó lập tức ngắt điện thoại, nghĩ cũng nghĩ lập tức cầm lấy chìa khóa xe, chạy về phía bãi đỗ xe ngầm.

      Thần thoại!

      Lý Tình Thâm!

      Nhất định là ta!

      Nếu ở trong hàng ngũ đại phú hào, người mà biết được xưng tụng tiêu tiền như nước, vậy chỉ có duy nhất Lý Tình Thâm!

      Hơn nữa còn bởi vì Lăng Mạt Mạt!
      Giản Thần Hi nhanh chóng mở cửa xe của mình ra, nghĩ cũng nghĩ lập tức lái về phía biệt thự của Lý Tình Thâm.

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn, Giản Thần Hy bị ký giả bao vây chật vật chịu nổi, nhàng nhíu mày, ngẹo đầu, đứng ở đường cái, cắn cắn ngón tay, đáy lòng nghĩ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao Giản Thần Hi biểu diễn lại biến thành bộ dáng này?

      Là ai làm?

      Mà buổi biểu diễn lần này, là Lý Tình Thâm hợp tác với Giản Thần Hi, mà bây giờ lại xảy ra chuyện cười lớn như vậy, người người đàn ông kia.

      Trong lúc bất chợt, đáy lòng Lăng Mạt Mạt lập tức nhảy lên cái, để mất mặt lắm rồi, mà bây giờ, buổi biểu diễn của Giản Thần Hi lại trở thành như vậy, người coi trọng sĩ diện như , bây giờ nhất định .

      Lăng Mạt Mạt nghĩ nghĩ lại, đáy lòng cũng cảm dieenddanleequyddoon thấy nặng trĩu khó chịu, xoay người, dọc theo con đường lớn lúc, vừa vặn thấy xe taxi có khách, vươn tay, ngăn lại, lên xe, thần sui quỷ khiến lập tức mở miệng, : " đến khu biệt thự Bích Hồ."

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Giản Thần Hi dừng xe ở ngoài cửa biệt thự Lý Tình Thâm.

      đưa tay ra đẩy cửa biệt thự, lại phát cửa khóa.

      Vì vậy, lập tức mặc kệ gió thổi mạnh mà bước vào biệt thự.

      Đẩy cửa ra, Giản Thần Hi liếc mắt liền thấy được Lý Tình Thâm bình tĩnh ưu nhã ngồi ghế sa lon.

      Giản Thần Hi đứng ở nơi đó, trầm tư nghĩ làm thế nào để mở miệng hỏi thăm Lý Tình Thâm.

      Lý Tình Thâm làm như cảm thấy có người xuất , nhàn nhạt liếc Giản Thần Hi cái , nhưng có chút ý tứ muốn trò chuyện nào cả.

      Giản Thần Hi bị Lý Tình Thâm liếc, đáy lòng phát run, nghiêng đầu, nhìn thấy khay trà trước mặt người đàn ông này chất đầy thẻ, toàn bộ đều là vé vào cửa buổi biểu diễn của .

      Suy đoán của , toàn bộ đều đúng!

      Giản Thần Hi vốn nghĩ bởi vì nình tùy tiện quấy rầy mà thấp thỏm, trong nháy mắt tất cả đều biến mất thấy nữa, giẫm chận đến trước mặt Lý Tình Thâm, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, : " ra là vậy, làm sao!"

      Vẻ mặt Lý Tình Thâm rất bình thản, cũng thèm nhìn Giản Thần Hi cái, vươn tay, bưng ly trà bốc hơi nóng bàn, từ từ nhấp miếng, giống như xem Giản Thần Hi hề tồn tại!

      Tay Giản Thần Hi nắm chăt thành quả đấm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, ngực phập phồng phập phồng, nửa ngày, mới mở miệng, : "Tất cả đều là sắp xếp của , có đúng hay ?"

      "Từ lúc đầu, cũng chưa có bất kỳ thành ý muốn hợp tác với tôi, phải hay ? Mục đích của tôi chỉ muốn mượn , để đổi lấy việc Lăng Mạt Mạt bị ES tuyết tàng mãi mãi!"

      ra Giản Thần Hi người phụ nữ rất thông minh, lập tức hiểu tất cả: "Kể từ đó, có thể để cho Lăng Mạt Mạt phục hồi ở công ty ES, còn có thể dùng tin tức hợp tác giữa tôi và tôi thay Lăng Mạt Mạt che giấu tiếng xấu của ta."

      === =========

      Chương 555: lại đại thần (5)

      ra Giản Thần Hi người phụ nữ rất thông minh, lập tức hiểu tất cả: "Kể từ đó, có thể để cho Lăng Mạt Mạt phục hồi ở công ty ES, còn có thể dùng tin tức hợp tác giữa tôi và tôi thay Lăng Mạt Mạt che giấu tiếng xấu của ta."

      Giản Thần Hi nhìn Lý Tình Thâm, người đàn ông này rất tỉnh táo, mắt điếc tai ngơ đối lời .

      Vậy mà, Giản Thần Hi lại tiếp tục mở miệng, trong giọng hoàn toàn khẳng định!

      "Mà cuối cùng chuyện cần làm, tối nay đây tất cả hoàn thành! Có đúng hay ?"

      " cố ý giao cho tôi buổi biểu diễn dien&dan^le@quy#don có bóng người, trong nháy mắt để cho tôi trở thành tiêu điểm của truyền thông, hoàn toàn che giấu tin tức xấu của Lăng Mạt Mạt còn mống, cũng làm có nữa người hỏi han đến nó nữa!"

      "Vì để cho tôi tin tưởng nên cố ý hợp tác rất vui vẻ với tôi, có đúng hay ?"

      Giản Thần Hi xong những lời này, lập tức nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, chờ đợi câu trả lời của .

      Lý Tình Thâm khoan thai chậm rãi uống xong ly trà, nhàng đặt ly trà ở bàn, giương mắt, quét Giản Thần Hi cái, sau đó, chút để ý cười cười, lập tức : " rất thông minh."

      Bốn chữ, đại biểu cho việc Giản Thần Hi đoán đúng mọi chuyện.

      Giản Thần Hi cắn răng, tức giận bao quanh ở đáy lòng, còn đợi mở miệng, Lý Tình Thâm lần nữa chậm rãi mở miệng: "Nhưng có chút đúng đó chính là, giữa tôi và , chưa bao giờ có hợp tác!"

      Lý Tình Thâm dừng chút, khóe môi khẽ vểnh lên, dùng loại giọng điệu chậm chạp lại bình tĩnh, mở miệng, ra, lời vẫn cay nghiệt sắc bén như trước: "Bởi vì xứng!"

      Sắc măt Giản Thần Hi càng ngày càng khó coi, thân thể lảo đảo, miễn cưỡng chống cự để cho mình ngã xuống, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, hít sâu hơi, nắm chăt quả đấm, để cho mình có thể những lời này rất lưu loát: "Tại sao phải làm như vậy? ràng ngày hôm qua, cũng nghe Lăng Mạt Mạt câu kia, ta , ta ngồi chờ xem tôi làm sao giống như ta, lợi dụng đả kích ta!"

      "Trong lời của , chắc hẳn là thần thoại, hiểu sao!"

      "Từ khi còn là học sinh, tâm tư của ta có gì tốt, mục đích của ta là chồng của tôi Lục Niệm Ca, hận tôi đoạt người của ta, cho tới nay, ta đều lợi dụng để đả kích tôi!"

      " ta tranh với tôi, tôi thể ngồi đợi chết, tự nhiên tôi cũng phải tranh với ta, nếu cảm thấy ta sai, như vậy, tôi cũng sai, phải sao? cho cùng, nếu như phải có giúp đỡ ta, ta làm sao có thể đấu với tôi?"

      "Còn nữa, đúng, ta vẫn luôn rắp tâm lợi dụng , vừa rồi cũng , người như tôi xứng đáng hợp tác với , vậy Lăng Mạt Mạt sao? lại thích hợp hợp tác với ở chỗ nào? ta xứng sao?"

      Kèm theo lời của Giản Thần Hi, câu câu bật thốt lên, sắc mặt Lý Tình Thâm càng thên nặng nề, khóe môi theo thói quen trầm xuống, lộ ra chút tức giận.

      " cho cùng, ta còn bằng tôi! ta chỉ có vận khí tốt, lợi dụng thần thoại giới nhạc, Lý thiếu gia của tập đoàn Bạc Đế mà thôi!"

      Chương 556: lại đại thần (6)

      " cho cùng, ta cũng bằng tôi đâu! ta chỉ là có vận khí tốt, lợi dụng là thần thoại trong giới nhạc, thiếu gia nhà họ Lý của tập đoàn Bạc Đế mà thôi!"

      Giản Thần Hi là người thành thạo chuyên giở thủ đoạn, từ trước đến giờ ta hiểu được nên dùng ngôn ngữ thế nào để tạo ra mọi mâu thuẫn.

      tại cũng ngoại lệ.

      ta liên tục nhấn mạnh, Lăng Mạt Mạt lợi dụng Lý Tình Thâm, phải là muốn khiến Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt trở nên bất hòa.

      Ánh mắt Lý Tình Thâm từ từ trở nên lạnh lùng, gương mặt tuấn trở nên u, nhìn chằm chằm Giản Thần Hi nhìn hồi, liền cười tiếng, "Rất tốt, giản tiểu thư chỉ có giọng hát tốt, mà tài ăn cũng rất tốt! có lý có căn cứ, lấy tình để cảm động lấy lý lẽ , làm cho người ta thể đồng ý quan điểm của giản tiểu thư!"

      Sau khi đến đây, Lý Tình Thâm bỗng dưng ngừng lại.

      Trong nháy mắt ánh mắt của , lạnh lùng băng giá như mũi dao, hung hăng cắt vạch lên Giản Thần Hi.

      Mặt ngoài nhìn Giản Thần Hi y hệt bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại có tảng lớn mảng lớn làm cho sợ hãi.

      Lý Tình Thâm nhìn Giản Thần Hi cũng che giấu được run rẩy, bên môi lên nụ cười lạnh, sau đó chậm rãi từ ghế salon đứng lên, điệu lập tức trong trẻo lạnh lùng bỗng biến thành lạnh lẽo như băng.

      Từng câu từng chữ bén nhọn như vậy, thẳng tắp đâm vào lòng người.

      "Chỉ là, Giản Thần Hi, dù xuất sắc, nhưng lại nhằm sai đối tượng rồi!"

      Giọng điệu Lý Tình Thâm có chút trở nên êm ái, Từng câu từng chữ: "Giản tiểu thư, tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc là ai, cho được cái tự tin lớn vậy, để cho ở trước mặt tôi, năm lần bảy lượt ý đồ ganh đua so sánh với Lăng Mạt Mạt? Chẳng lẽ Giản tiểu thư quên mất, tôi từng gì sao?"

      Bất chợt Giản Thần Hi liền trợn to hai mắt, đáy mắt nhìn Lý Tình Thâm có chút kinh ngạc.

      giây kế tiếp, giọng của Lý Tình Thâm trở nên cực kỳ nghiêm nghị, mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ và lực chấn áp, cuốn sạch phong thế của Giản Thần Hi.

      "Lăng Mạt Mạt có tốt, lợi dụng tôi, đó cũng là học sinh của Lý Tình Thâm tôi, tới phiên đứng ở trước mặt tôi để đạo lý!"

      " cảm thấy học sinh của Lý Tình Thâm tôi có thể so được mới loại mặt hàng như sao?"

      Đại não Giản Thần Hi nổ tung ầm ầm, ta hoảng hốt nghĩ đến, từng trong buổi họp báo, Lý Tình Thâm cũng lời tương tự ————

      cảm thấy học sinh của Lý Tình Thâm tôi cần loại mặt hàng như nhường sao?

      Cúng chính trong lần Lăng Mạt Mạt đoạt quảng cáo của ta tại Du thị, ta để lộ ra ngoài ảnh Lăng Mạt Mạt và Lục Niệm Ca, gây ra xi càng đan Lăng Mạt Mạt là tiểu tam!

      Tại sao người đàn ông này nghe được ta ra những lời đó, thậm trí có tức giận?

      Lý Tình Thâm nhìn lướt qua Giản Thần Hi ngẩn người, tiếp tục mở miệng, : " cũng đừng trừng tôi, cũng đừng cảm thấy phục, hôm nay tôi xác thực cho biết, Lăng Mạt Mạt là người mà cả đời cũng sánh bằng! Đừng tưởng rằng chút thủ đoạn đùa bỡn kia của mình thành công mấy lần, cảm thấy rất đáng gờm, ở trước mặt tôi, tốt nhất thu hồi chút ý xấu đó của , chỉ cần tôi muốn, đại khái tôi có thể để cho bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt ! Tối nay chính là ví dụ rất tốt!"

      Lý Tình Thâm rất ít mở miệng vài lời này, sau khi xong, cũng cho Giản Thần Hi bất kỳ cơ hội định thần, liền chỉ ra ngoài cửa, : "Cút cho tôi!"

      Giản Thần Hi bị sợ đến nỗi sắc mặt biến sắc, dĩ nhiên là cũng dám thêm lời nào liền lảo đảo nghiêng ngả chạy ngay ra ngoài cửa.

      Giản Thần Hi mới vừa chạy đến cửa biệt thự, Lý Tình Thâm lại mở miệng lần nữa: "Đúng rồi, còn chưa có cho biết."

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 557: lại đại thần (7)

      Giản Thần Hi mới vừa chạy đến cửa biệt thự, Lý Tình Thâm lại mở miệng lần nữa: "Đúng rồi, còn chưa có cho biết."

      "Lăng Mạt Mạt có thể lợi dụng tôi, mà có cửa lợi dụng tôi đâu, có lúc, xã hội này chính là chỗ đạo lý, tốt nhất thêm chút đầu óc, chớ trêu chọc vào người nên trêu chọc, cũng đừng xúc phạm người căn bàn xúc phạm nổi! Nếu , chớ đến lúc đó mình làm cho người ta uất ức, vẫn còn cảm thấy mình bị uất ức, đứng ở trước mặt người khác, khoác mà biết ngượng, ý đồ muốn được công bằng!"

      Giản Thần Hi nghe chuỗi lời dài, còn chưa phản ứng kịp, rồi lại nghe được giọng điệu Lý Tình Thâm hơi giễu cợt truyền đến lần nữa, giữa những câu chữ, tiết lộ phần bi thương và đau lòng Giản Thần Hi cũng nhận ra được: "Nếu như mà tôi muốn, cho rằng ai có thể lợi dụng tôi?"

      Từ ban đầu, đến bây giờ, luôn cho rằng Lăng Mạt Mạt đến gần , làm vui lòng, cũng có mục đích!

      Vậy thế nào?

      cam tâm tình nguyện bị lợi dụng mà thôi.

      biết lấy lòng, khuôn mặt tươi cười, đều là giả dối, nhưng còn chưa phải chịu khống chế, có cách nào tự kềm chế mà đắm chìm.

      mực lừa gạt , bằng , từ đầu đến cuối, đều là lừa mình dối người mà thôi.

      Vốn giữa , chút ấm áp, cố tình, Giản Thần Hi lại làm cho chuyện rùm beng lên, để cho sao tức được, làm sao giận được?

      Lý Tình Thâm người như thế nào?

      Cao ngạo, tự đại, vẫn cho là biết chơi cái việc tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?

      Chỉ là, vào được hang cọp, làm sao có thể hoàn toàn đả kích Giản Thần Hi?

      Trời mới biết, rốt cuộc chờ tới hôm nay, chờ đến nỗi nhịn được!

      gặp , đến bây giờ, lập tức sang năm thứ 11 rồi.

      còn còn kịp nữa, làm sao có thể để chịu uất ức?

      hướng về phía mộ phần ông cố , qua, ông cố , còn có .

      Cho nên, mặc dù nhìn như có ở đây, nhưng vẫn cũng ở bên

      Trong lúc hai người chuyện với nhau, có người chú ý tới bên ngoài biệt thự, có bóng dáng đứng yên lâu, lại lặng yên tiếng động rời .

      Lăng Mạt Mạt thuê xe trở lại nội thành, dọc theo đường lớn, có mục đích.

      Mùa đông gió tùy ý thổi, lại cảm giác được lạnh chút nào, chẳng qua là cảm thấy trong tiếng gió vù vù này, hình như loáng thoáng có câu , quanh quẩn!

      "Lăng Mạt Mạt dù tốt, lợi dụng tôi, đó cũng là học sinh của Lý Tình Thâm tôi, tới phiên đứng trước mặt tôi giảng giải đạo lý!"

      ra là từ đầu đến cuối, những tâm tư của , động tác , đều biết.

      Thậm chí, lòng của mang ý xấu, cho là mình thận trọng che giấu tốt rồi, nhưng mà, thế nhưng từ trước tới nay luôn là người duy nhất biết được tất cả.

      , có nghĩa là biết.

      Thậm chí lần này, sở dĩ và Giản Thần Hi hợp tác, lại là vì giúp trút ra cơn giận

      Gió càng lớn hơn, thổi bay tóc xốc xếch.

      Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, hơi vén tóc của mình chút, biết mình nên nơi nào, cũng biết mình nên làm những thứ gì, đầu óc của rất hỗn loạn, có rất nhiều suy nghĩ rối bung, nhưng mà mỗi suy nghĩ đều liên quan tới Lý Tình Thâm.

      Chỉ mới trước đây lâu còn tưởng rằng người đàn ông đó hoàn toàn biết ra khỏi sinh mệnh của , thế nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng rời xa côChương 558: lại đại thần (8-)

      Chỉ mới trước đây lâu còn tưởng rằng người đàn ông đó hoàn toàn biết ra khỏi sinh mệnh của , thế nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng rời xa .

      Lúc này Lăng Mạt Mạt mới bất tri bất giác phát , chẳng bao lâu sau, người Lý Tình Thâm để cho ghét hận tìm chết, lại có thể trở thành phần thể thiếu trong sinh mệnh của ?

      Lăng Mạt Mạt mở trừng hai mắt, Lý Tình Thâm chỉ là phần quan trọng ở trong sinh mệnh của thôi sao?

      Chẳng lẽ có thứ khác?

      Lăng Mạt Mạt ngừng tự vấn lòng, dần dần, sắc mặt có chút trở nên khó coi, cắn cắn môi dưới, hình như loáng thoáng trong lòng có đáp án ràng

      nắm chặc bàn tay, có chút biết làm sao, bất chợt điện thoại di động vang lên, là Trần Uyển Như gọi tới, nghe, bên trong liền truyền đến tiếng hả lòng hả dạ của Trần Uyển Như: "Mạt Mạt, em thấy được buổi diễn tối nay của Giản tiện nhân ? Ngàn năm khó gặp lần, thế nhưng người nào xem! Ha ha, lần này Giản tiện nhân đúng là quá mức mất mặt!"

      Trần Uyển như gọi để hả giận, rất nhiều, Lăng Mạt Mạt lại có nghe tiếp được chữ, làm sao ngắt điện thoại mà cũng biết.

      Cúp điện thoại, Lăng Mạt Mạt còn suy nghĩ miên man, sau đó tiếng chuông vang lên, lần này là wechat của Enson.

      Kêu "Hoàng cung"!

      Mấy ngày gần đây, Enson thường xuyên tìm !

      Lăng Mạt Mạt lập tức bắt xe, liền chạy về phía." Hoàng cung", dọc theo đường , cũng ngừng nghĩ tới Enson, lúc này Lăng Mạt Mạt bất chợt định thần.

      Vừa rồi, rốt cuộc suy nghĩ lung tung những gì?

      Enson là người đàn ông , mà Lý Tình Thâm, chỉ là bạn của , thầy của mà thôi.

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Bên trong phòng chót sang trọng cao ngất giống như gần mây, Lăng Mạt Mạt và Enson lăn lộn ở giường lớn màu trắng.

      Vốn là những chuyện vui kia sớm bị Lăng Mạt Mạt đuổi ra khỏi đầu.

      Lăng Mạt Mạt mơ hồ thầm tiếng, tiết lộ chút ngọt ngào, chọc cho Enson kích động khác thường, ngừng hung hăng muốn , sau đó muốn hồn bay phách tán, đến cuối cùng, cảm thấy cả người đều ướt át giống như là nước.

      Lý Tình Thâm bởi vì đại công cáo thành, hại Giản Thần Hi, tâm tình cực kỳ tốt, dĩ nhiên là đa dạng rất nhiều, dắt Lăng Mạt Mạt làm đến trăm ngàn tư thế, mà trong ngực bắt đầu cầu xin tha thứ, mới chịu tiến vào đến hồi cuối.

      Đợi đến lúc kết thúc, chẳng qua là Lý Tình Thâm cảm thấy tận hứng.

      Lăng Mạt Mạt buồn rầu hai tiếng, cả người vùi ở giường lớn mềm mại, động cũng lười phải động, lười biếng cọ xát đầu lên bờ vai của , sau đó híp mắt, muốn tìm Chu công.

      Enson bị động tác nho của mà nổi lên sắc tâm, bàn tay ở thân thể trần truồng của , ngừng dao động tới dao động lui.

      bao lâu, cảm giác thân thể của Lăng Mạt Mạt lại nghe lệnh lòng mình, chỗ tư mật bị bàn tay làm cho ướt.

      Enson liền quay đầu, tiếp cận vành tai , nhàng cắn.

      Lăng Mạt Mạt lắc lắc đầu, muốn né tránh, lại bị Enson đặt ở phía dưới, sau đó ngăn chặn môi, hôn hồi mãnh liệt, vươn tay, ý đồ giãy giụa, đẩy ra, thế nhưng lại cúi đầu, bộc phát hung hăng chặn miệng của , liều mạng hôn.

      Chương 559: lại đại thần (9)

      Lăng Mạt Mạt lắc lắc đầu, muốn né tránh, lại bị Enson đặt ở phía dưới, sau đó ngăn chặn môi, hôn hồi mãnh liệt, vươn tay, ý đồ giãy giụa, đẩy ra, thế nhưng lại cúi đầu, bộc phát hung hăng chặn miệng của , liều mạng hôn.

      Lăng Mạt Mạt mệt đến thất điên bát đảo, dứt khoát muốn ngủ, vì vậy liền giống như con mèo cay cú, hung hăng đá tới đá lui giường.

      đá, đối với Enson mà , giống như mèo gãi, chọc cho Enson ngứa ngáy khó nhịn, vì vậy liền nhẫn nại, hôn , vuốt , dụ , sau đó khiến cả người mềm nhũn ra, rồi cảm thấy chết ngực có đầu lưỡi ấm áp, cứ lượn tới lượn lui.

      Lăng Mạt Mạt trải qua phen trêu đùa của Enson như vậy, đến cuối cùng, lại để cho mình hoàn toàn đắm chìm trong vào trong trận kích tình này, đưa cánh tay ra, ôm cổ của Enson, cảm thấy hai chân mình bị Enson tách ra từng chút, có thứ nóng bỏng ngừng liếm bắp đùi của , còn có thể cảm thấy rung động của vật kia.

      Lăng Mạt Mạt nhịn được kẹp chặt hai chân, cũng kẹp chặt, suýt nữa khiến cái đó chơi biết chán của Enson lập tức tiết ra ngoài, cả người tự chủ được hít vào hơi, chọc cho Lăng Mạt Mạt cười khanh khách, hài lòng, Enson đỏ bừng mắt, nhìn người phụ nữ biết nguy hiểm, sau đó động thân, liền hung hăng vọt vào.

      Lăng Mạt Mạt khẽ hô tiếng, cảm thấy thân thể như là bị đánh bay.

      Tay của bắt lấy bả vai , càng dùng sức, ôm hông của , liền lật người, biến thành , kéo hông của , từ xuống dưới, sau đó tăng nhanh tốc độ, có chỗ dựa, năm lần bảy lượt mềm nhũn muốn ngã xuống, rồi lại năm lần bảy lượt bị chống lên, đến cuối cùng, thân thể cũng ngừng co quắp, trong miệng thêm nhiều tiếng kêu" " xin tha.

      ngừng, chỉ muốn, đến cao triều, lần này mặc cho nỗ lực chống eo của , để cho phối hợp từ xuống dưới, đều chịu, càng như thế, càng tham, vì vậy liền bất đắc dĩ bắt lấy cánh tay của , cúi người áp lên lưng , từ phía sau tiến vào, tiếp xúc như vậy, khiến cho hai người càng thêm chặt chẽ lên, đôi tay nắm ga giường, hôn cái lưng trắng nõn của , nắm ngực của , sau đó hồi có thuốc nào cứu được mà điên cuồng.

      vất vả kết thúc, giống như vũng nước nằm ở giường lớn, thở hổn hển.

      Vốn chiếc giường bằng phẳng, sớm rối đống, vẫn đè ở người của như cũ, lưu luyến rời hôn da thịt toàn thân , hôn chuyên chú, hôn triền miên, hôn nghiêm túc, lại bất chợt lật người, ngẩng đầu lên, sau đó cắn chóp mũi , thuận thế ở trong gian tối đen như mực, bắt giữ lấy cánh môi , làm hồi hôn môi dây dưa nóng bỏng.

      Ngay lúc cảm thấy cả hai hôn đến hít thở thông , mới lưu luyến buông đối phương ra, ôm , nằm ở giường, sau đó cùng nhau hít thở, mạch thở ra, tiết tấu đồng nhất, đúng là tốt đẹp.

      cũng nhanh tróng trong lúc nhàn hạ này mà nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, dựa vào ngực , nghe tiếng tim đập có lực của , rồi ngủ

      Chương 560: lại đại thần (10)

      cũng nhanh tróng trong lúc nhàn hạ này mà nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, dựa vào ngực , nghe tiếng tim đập có lực của , rồi ngủ

      Ngày hôm sau khi Lăng Mạt Mạt tỉnh lại, là xế chiều.

      Bên trong gian phòng vẫn chỉ có trước sau như , còn có người khác, rời giường, rửa mặt chỉnh chu tất cả, Lăng Mạt Mạt mệt mỏi muốn chết, vốn là muốn trực tiếp về nhà tiếp tục nghỉ ngơi, ai ngờ mới vừa tới nửa đường, liền nhận được trợ lý của mình gọi điện thoại tới, để cho quay về ES, Lăng Mạt Mạt biết làm sao, cũng chỉ có thể kéo cái thân thể nặng nề tới ES.

      Trong ES cùng như trước kia, xem ra vẫn to lớn đường hoàng như cũ như vậy, Lăng Mạt Mạt ấn thang máy, giẫm chận tại chỗ rồi vào.

      Bên trong có người đứng, mặc quần áo nhân viên vệ sinh ES, Lăng Mạt Mạt có quá mức để ý.

      Con số trong thang máy vẫn nhảy, cuối cùng nhảy đến số tầng của Lăng Mạt Mạt, cửa thang máy mở ra, Lăng Mạt Mạt từ bên trong ra, mà nhân viên vệ sinh cũng ra ngoài theo .

      Lăng Mạt Mạt tới phòng làm việc của mình, đường qua cả phòng làm việc của Giản Thần Hi, cửa khép hờ.

      Lăng Mạt Mạt bước vào phòng làm việc của mình, cởi bỏ áo khoác vừa dầy vừa nặng, mới vừa lấy điện thoại ra tính gọi điện cho trợ lý, liền nghe thấy hành lang truyền đến tiếng thét tiếng, Lăng Mạt Mạt nhíu mày, còn chưa kịp ra ngoài, liền nhìn thấy cửa phòng làm việc của mình bị đập vỡ, người đàn ông xông vào, mặc quần áo nhân viên vệ sinh, Lăng Mạt Mạt chỉ nhìn cái liền nhận ra là người vệ sinh đa theo khá lâu, nhíu mày, mới vừa mở miệng, hai chữ: " là"

      Ngoài cửa liền truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, Lăng Mạt Mạt giương mắt nhìn, đều là an ninh ES, nhanh chóng vọt vào phòng làm việc của Lăng Mạt Mạt.

      Trước hết người nhân viên mặc quần áo vệ sinh xông vào nhanh chóng lui về phía sau, lui đến bên người Lăng Mạt Mạt, bắt lấy cổ tay của Lăng Mạt Mạt, quay về phía những người đó : "Nếu mấy người mà dám vào, tôi mang theo ta cùng chết!"

      xong, liền nhấc áo của mình lên, lộ ra đống bom hẹn giờ buộc chặt bên hông mình, mọi người hoảng sợ biến sắc, lập tức dậm chân, đứng ở cửa phòng Lăng Mạt Mạt thể tiến lùi.

      Mà người cũng hoảng sợ biến sắc còn có Lăng Mạt Mạt, nhìn bên hông của người đàn ông bắt mình ngừng nhảy số hẹn giờ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bỏ ra rất nhiều sức lực, miễn cưỡng để cho mình biểu rất bình tĩnh, mở miệng, nhưng giọng vẫn có chút phát run: " muốn cái gì, chỉ cần có thể ra được, tôi đều đáp ứng !"

      Người đàn ông bắt giữ Lăng Mạt Mạt, nghe được lời này, liền bất ngờ mỉm cười : "Tôi muốn Giản Thần Hi, tốt nhất mấy người nên mang ta đến cho tôi, nếu tôi liền lôi kéo người phụ nữ này cùng chết với tôi!"

      Enson tầng cao của ES để mở hội nghị, vốn phải giải quyết chuyện buổi biểu diễn của Giản Thần Hi bóng người, nhưng Enson mở miệng, liền trực tiếp bỏ Giản Thần Hi, qua hết mùa xuân, mang Lăng Mạt Mạt về lại lần nữa.

      Enson là tổng giám đốc của ES, phải có cổ phần cao nhất, có quyền chuyện, lời ra, tất nhiên có người nào phản đối.

      căn bản cả hội nghị đều là Enson ..., đến cuối cùng, trực tiếp hỏi câu: "Mọi người còn có chuyện gì khác ?"

      Vừa dứt lời, cửa phòng họp lập tức bị đẩy ra, có giọng hỗn loạn xuyên vào míc chuyền tới tai của Enson: " xong, xong, có người bắt Lăng Mạt Mạt".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :