1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào Môn Thịnh Sủng: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 525: đừng biết phân biệt! (5)

      Nhưng mà vẻ mặt của Lý Tình Thâm vẫn rất bình tĩnh, mà Lăng Mạt Mạt lại tức giận đến nỗi cắn răng nghiến lợi, con ngươi ngừng xoay chuyển, rồi đột nhiên vươn tay, đẩy cửa xe ra.

      Sau đó, lập tức chút do dự nhảy ra ngoài.

      Lý Tình Thâm thấy Lăng Mạt Mạt hành động như vậy, lập tức đạp phanh gấp.

      Xe nhanh chóng dừng lại, nhưng dù như thế, do tốc độ xe vừa rồi quá nhanh, mà Lăng Mạt Mạt còn nhảy xuống, nên vẫn bị rơi hôn mê bất tỉnh.

      Lý Tình Thâm vội vội vàng vàng xuống xe, phát mặt đất có dòng máu đỏ tươi chảy xuôi, ánh mắt Lý Tình Thâm khẽ trầm xuống, lập tức nhanh chóng bế Lăng Mạt Mạt lên, cẩn thận đặt vào trong xe, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Tần Thánh.

      Tần Thánh và Tô Thần nghe lời Lý Tình Thâm đến biệt thự của .

      Hai người trước sau đẩy cửa xuống xe, liền nhìn thấy Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt hôn mê bất tỉnh, tay che đầu Lăng Mạt Mạt, qua các kẽ hở ngón tay có máu rỉ ra.

      Thấy tình huống như vậy, hai người đều nhất thời sửng sốt, lúc lâu sau, Tần Thánh mới hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế nào?"

      Lý Tình Thâm gì, chỉ vội vàng ôm Lăng Mạt Mạt lên lầu, vừa , vừa hỏi: "Bác sĩ đâu?"

      Nghe thấy Lý Tình Thâm hỏi như thế, bác sĩ được Tần Thánh mang tới lập tức theo sát lên lầu.

      Lý Tình Thâm nhàng đặt Lăng Mạt Mạt lên giường, bác sĩ lập tức tiến lên, cầm máu cho .

      Đợi đến sau khi bác sĩ kết thúc, đoàn người ở trong nhà lặng yên tiếng động lui ra ngoài, Tô Thần lắm chuyện lại lần nữa mở miệng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy?"

      Từ đầu đến cuối Lý Tình Thâm đều có ý định trả lời, thẳng tắp tới trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía hai người, nhìn ra ngoài cửa sổ, biết nghĩ cái gì.

      " phải là vì tin tức mấy ngày qua mà thành ra như vậy chứ!" Tần Thánh nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt, hỏi: "Nhưng mà, Lăng Mạt Mạt cũng rất trượng nghĩa, vậy mà lại đứng ra giải vây cho Trần Uyển Như!"

      Khi Tần Thánh nhắc tới ba chữ Trần Uyển Như này, Tô Thần lại đột nhiên trật tự, nghiêng đầu, trí nhớ chợt bay tới chỗ người phụ nữ có tiếng xấu kia.

      Vào ngày kỉ niệm ES đó, nhớ người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ vạn phần cướp lấy điều thuốc từ trong tay , sau đó còn dùng đôi môi đỏ chót diễm lệ của mình ngậm lấy điếu thuốc đó, tư thế hút thuốc cần bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ.

      Tô Thần thầm nghĩ, có bao nhiêu người trong cái vòng luẩn quẩn này đều hút thuốc, nhưng lại chưa từng nhìn thấy người nào khi hút thuốc lại có mùi vị như vậy!

      nhìn chằm chằm vào lâu, vốn tưởng rằng xoay người lại với tiếng, nhưng ai ngờ lại giậm đôi giày cao gót, lắc mông rời .

      Uhm, thích thú nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó nửa ngày.

      Đúng là cảnh đẹp ý vui.

      Sau đó, lúc lâu, mới nhớ rằng, người phụ nữ kia chính là con át chủ bài của ES, tên là Trần Uyển Như, người chị cả ca hát được mười năm, kết hôn.

      Ngày hôm sau, vừa về liền nhìn thấy tin tức của , ý định thuê phòng với để tăng thêm chút hứng thú, lập tức theo đó mà tiêu tán mất hút, nghĩ thầm, người phụ nữ này cũng kết hôn rồi, vậy mà vẫn còn điên khùng như vậy, chẳng muốn động vào

      Nếu hôm nay Tần Thánh nhắc tới tên của , e rằng cũng quên mất cái người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ vạn phần đó rồi!

      Tô Thần thất thần, Tần Thánh đương nhiên thể nào tự mình lẩm bẩm, nên lập tức trầm mặc, tuy nhiên Lý Tình Thâm lại hơi nghiêng người, hờ hững nhìn lướt qua bác sĩ đứng ở bên, hỏi: " ấy sao rồi?"

      ************

      Chương 526: đừng biết phân biệt! (6)

      Tô Thần thất thần, Tần Thánh đương nhiên thể nào tự mình lẩm bẩm, nên lập tức trầm mặc, tuy nhiên Lý Tình Thâm lại hơi nghiêng người, hờ hững nhìn lướt qua bác sĩ đứng ở bên, hỏi: " ấy sao rồi?"

      Bác sĩ ngẩng đầu : "Vết thương đầu có chút nghiêm trọng, phải khâu mười mũi, mất máu quá nhiều nên dẫn tới hôn mê."

      Lý Tình Thâm hơi nhíu mày, đáy mắt mênh mông sóng nước lên đau lòng.

      Tần Thánh chưa từng nhìn thấy Lý Tình Thâm như vậy, nhịn được mở miệng, hỏi bác sĩ: "Khi nào tỉnh lại?"

      Bác sĩ trả lời: “Bây giờ cầm được máu, nhưng mà e rằng phải đơi thêm khoảng thời gian nữa mới tỉnh lại được."

      Sau đó, bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng mở miệng chuyện.

      Tô Thần và Tần Thánh nhìn nhau, trước sau mở miệng đừng, Lý Tình Thâm vốn đứng bất động đưa lưng về phía bọn họ chợt mở miệng, kêu tiếng "Tần Thánh", giọng điệu nhàn nhạt, Tần Thánh giậm chân, đáp lại tiếng, Lý Tình Thâm hơi nghiêng người, trong giọng có bất kỳ cảm xúc: "Mang người mà cậu đưa tới ."

      bị thương, những người này đương nhiên cần thiết.

      Tần Thánh Điểm gật đầu, đáp lại tiếng, sau đó lập tức rời khỏi biệt thự của Lý Tình Thâm cùng với Tô Thần.

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Bên trong biệt thự cực kỳ yên tĩnh.

      Người đàn ông bình tĩnh đứng ở trước cửa sổ, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, người đàn ông mới khẽ chớp chớp mắt, thu hồi tâm tình, xoay người mở đèn, sau đó, chậm rãi cất bước tới phòng ngủ của Lăng Mạt Mạt.

      Giơ tay lên, khẽ xoay nắm cửa, đẩy cửa bước vào, tới bên cạnh giường, sau đó nhàng nghiêng người ngồi xuống, rũ mắt nhìn người con vẫn hôn mê bất tỉnh.

      Trong nhà mở đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo hắt vào từ ngoài cửa sổ, Lý Tình Thâm có thể loáng thoáng nhìn thấy sắc mặt của tái nhợt gần như trong suốt, vầng trán nhăn lại, cánh môi mím chặt, giống như là gặp phải chuyện gì đó rất tức giận, uất ức và phẫn nộ.

      Nhìn thấy như vậy, đáy lòng Lý Tình Thâm đau nhói, nhịn được mà giơ tay lên, nhàng vuốt ve khuôn mặt của .

      biết, bây giờ cam lòng, đây là do mang lại cho .

      vô cùng oán giận .

      Nhưng mà, sao lại cố chấp như vậy chứ? d.đ.l.q.đ.tiểu ốc

      nhượng bộ và uất ức ngắn ngủi có thể đổi lấy mạng sống lâu dài, cái này có cái gì đáng giá chứ?

      Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt, chợt cảm thấy đáy lòng có chút phiền não, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của , ngón tay thon dài khẽ chạy dọc theo đường cong đó miêu tả từng nét từng nét , cuối cùng dừng lại ở cánh môi phấn hồng xinh đẹp của .

      Ánh mắt khẽ trở nên thâm thúy trầm, ngay sau đó, cúi người, nhàng chạm vào cánh môi của , giọng , giọng điệu nhàng: "Sao em phải cứng đầu như vậy?"

      "Chẳng lẽ em biết rằng tất cả những gì làm đều chỉ là vì em sao?"

      Nếu như phải là vì , hạ mình hợp tác với Giản Thần Hi như vậy.

      Vào lúc xảy ra chuyện năm đó, cũng có ở trong nước, hơn nữa chỉ biết được chuyện này khi trở về nước, chuyện trôi qua khoảng thời gian rất lâu rồi, nên những bằng chứng có thể trả lại trong sạch cho sớm biến mất còn mống.

      Cho nên, mặc dù Lăng Mạt Mạt bị oan uổng, nhưng cũng có nhiều người tin tưởng .

      Mà những thứ truyền thông kia lại càng quan tâm tới việc có phải chuyện này xảy ra hay , bọn họ chỉ quan tâm tới việc rốt cuộc những xì căng đan bịa đặt này mang lại cho họ bao nhiêu lợi ích.

      Chương 527: đừng biết phân biệt! (7)

      Mà những thứ kia truyền thông lại càng quan tâm tới việc có phải chuyện này xảy ra hay , bọn họ chỉ quan tâm tới việc rốt cục những scandal bịa đặt này mang lại cho họ bao nhiêu lợi ít.

      Trong giới giải trí có rất nhiều tin tức bát quái, tin tức mới che đậy tin tức cũ, mà bây giờ những scandal về tràn lan khắp trời rồi, cho nên, phải tìm tin tức mới để che đậy scandal của , bảo vệ , đợi đến khi tin tức giảm xuống, có thể trải qua cuộc sống của mình cách yên bình, sau đó, mọi người tự nhiên quên mất những chuyện này, có thể theo đuổi giấc mộng của mình lần nữa.

      chưa bao giờ ép buộc chuyện gì cả, thậm chí việc tự ý giúp Trần Uyển Như có giải thưởng trong Music Festival là quá tùy tiện, tới, nhưng lần này, thể hành động theo tình cảm nữa.

      Lý Tình Thâm giơ tay lên, vuốt vuốt trán, sợ sau khi tỉnh lại, biết mọi chuyện làm, cãi nhau với nữa!

      Nhưng, còn cách nào nữa, nhịn rối kế lớn.

      thế giới này, phải tất cả mọi chuyện đều theo đúng ý nguyện của mình!

      Lý Tình Thâm từ từ thở ra hơi, lập tức lặng yên tiếng động đứng lên, thay Lăng Mạt Mạt đắp kín chăn, lập tức xoay người ra khỏi phòng ngủ của .

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Khi Lăng Mạt Mạt tỉnh lại, là buổi chiều ngày hôm sau, bên trong nhà yên tĩnh.

      Lăng Mạt Mạt cảm thấy cực kì nhức đầu, cả người còn có choáng váng, sau đó, lập tức nghe được tiếng hỏi thăm: " tỉnh rồi hả ?"

      Lăng Mạt Mạt theo dien&meo**suni**dan^le@quy%don bản năng quay đầu lại, sau đó thấy Lý Tình Thâm ngồi ở mép giường, ánh mắt hơi hoảng hốt, miễn cưỡng cười cái: "Thầy"

      Lăng Mạt Mạt chợt nghĩ đến cái gì, liền ngậm miệng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Tình Thâm, có lên tiếng.

      "Đầu còn đau ?" Giọng của Lý Tình Thâm vẫn lạnh nhạt như bình thường.

      Lăng Mạt Mạt nhắm hai mắt lại, dĩ nhiên là muốn để ý tới .

      "Có đói bụng ?" Lý Tình Thâm ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, đáy mắt có chút sầu bi chợt lóe lên, tự nhiên hỏi câu, sau đó dừng chút, lại thêm câu: " xuống lầu bưng cháo lên cho em."

      xong, cũng đợi Lăng Mạt Mạt trả lời, đứng dậy rời .

      Đợi đến khi Lăng Mạt Mạt nghe được tiếng đóng cửa, mới mở hai mắt ra, nhanh chóng tìm điện thoại của mình, sau đó, rất nhanh mở ra địa chỉ trang web, xem tin tức.

      Sau đó, sắc mặt Lăng Mạt Mạt lập tức trở nên khó coi.

      Công ty giải trí nhạc ES lại lấy danh nghĩa Lăng Mạt Mạt gởi tin tức công khai xin lỗi.

      Hơn nữa trong nội dung, cũng thanh minh, trong Music Festival, tất cả mọi chuyện chỉ nghe theo lời là Giản Thần Hi hãm hại Trần Uyển Như, tất cả đều là hiểu lầm, bởi vì quan hệ của và Trần Uyển Như rất tốt, nghe được có người đồn đãi như vậy, cho nên trong cơn tức giận mới làm thế, sau đó xin lỗi với Giản Thần Hi!

      Giản Thần Hi cũng ra quyết định, tất cả đều là hiểu lầm, hi vọng mọi người cần so đo chuyện này nữa!

      Bạn mạng nhắn lại, đại đa số đều mắng , khen Giản Thần Hi đại nhân đại lượng, Lăng Mạt Mạt nên học tập Giản Thần Hi, hãy tự kiểm điểm bản thân cho tốt!

      Lăng Mạt Mạt nhìn những thứ này, cỗ tức giận ở đáy lòng nhanh chóng tán loạn lên!

      Công ty giải trí nhạc ES lại nghe theo sắp xếp của Lý Tình Thâm, cưỡng chế dùng danh nghĩa của công khai xin lỗi!
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 528: đừng biết phân biệt! (8-)

      Công ty giải trí nhạc ES lại nghe theo sắp xếp của Lý Tình Thâm, cưỡng chế dùng danh nghĩa của công khai xin lỗi!

      Lý Tình Thâm bưng bát cháo, đẩy cửa vào, sắc mặt của rất nhạt, ngồi ở bên giường, con ngươi lạnh lẽo trong suốt liếc nhìn điện thoại di động trong lòng bàn tay Lăng Mạt Mạt, sau đó giống như có chuyện gì, cầm cái muỗng nhàng khuấy cháo nóng, giọng lành lạnh: "Ăn cháo ."

      Thân thể Lăng Mạt Mạt rụt cái, vẫn nhúc nhích, cũng có ý muốn nhìn Lý Tình Thâm cái.

      Lý Tình Thâm rũ mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn ưu nhã cầm muỗng múc muỗng cháo, đưa đến bên môi .

      Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu.

      Lý Tình Thâm nhíu mày, lại cố chấp muỗng đưa đến bên môi Lăng Mạt Mạt lần nữa.

      Đáy lòng Lăng Mạt Mạt bực mình, cảm thấy chán ghét, lập tức lấy tay quơ nang cái muỗng, cháo lập tức rơi xuống giường.

      Sắc mặt của Lý Tình Thâm trầm xuống, nhưng lại hết sức kìm chế, vẫn là bộ dáng rất bình tĩnh, nhặt cái muỗng lên, cầm khăn giấy lau sạch .

      Động tác của rất gọn gàng, bộ dạng nhàn nhã.

      Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm như thế, tức giận đáy lòng càng lớn hơn, lúc Lý Tình Thâm cầm cái muỗng múc cháo lần nữa, trong lúc bất chợt đột nhiên vươn tay, cầm lấy gối, ném về phía Lý Tình Thâm.

      Cháo bị đỡ, văng tung tóe ra xung quanh, có chút rơi vào người của Lý Tình Thâm, giọng Lý Tình Thâm có chút lạnh lùng, quát tiếng:"Lăng Mạt Mạt!"

      Lăng Mạt Mạt quay đầu, đối diện với con ngươi xinh đẹp của Lý Tình Thâm nhìn chăm chú vào ánh mắt của , ánh sáng bên trong có chút khiếp người.

      mặc bộ quần áo đơn giản, thân hình cao gầy thon dài được tôn lên vô cùng tinh tế, trong lúc vô hình toàn thân cao thấp tản ra loại hơi thở ảm đạm.

      Mặc dù mặt, đầu, quần áo của có dính chút cháo, tuy nhiên nó ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của .

      Ánh mắt của Lý Tình Thâm thay đổi, vậy mà cuối cùng, khôi phục yên tĩnh, mở miệng, giọng điệu cũng quá lớn, nhưng vẫn mơ hồ chứa là tức giận: "Đến tột cùng là em muốn như thế nào?"

      Muốn như thế nào? Trong não Lăng Mạt Mạt làm thế nào cũng kìm chế được tức giận ở ngực nhưng ngược lại lại tươi cười mở miệng: "Em muốn như thế nào? Em có quyền làm gì sao?"

      Lý Tình Thâm nghe được chế giễu của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt hơi ảm đạm, mở miệng, thẳng: " là vì muốn tốt cho em."

      "Vì tốt cho em?" Lăng Mạt Mạt nở nụ cười, nụ cười rất đẹp, nhưng giọng vô cùng bén nhọn: "Lý Tình Thâm, có cảm thấy lời của mình rất buồn cười ? biết em và Giản Thần Hi có mối thù đội trời chung, vậy tại sao lại cố chấp lấy danh nghĩa của em để giải thích thay cho ta, cái này gọi nó là tốt cho em sao?"

      Lý Tình Thâm dieenddan*meo**suni**leequyddoon giật môi, ánh mắt nhìn Lăng Mạt Mạt lâu, giọng rất : " hiểu bây giờ em rất uất ức, nhưng mà hãy nhịn chút mọi chuyện tốt mà."

      Nhịn chút?

      Tay Lăng Mạt Mạt lập tức hung hăng nắm chặt ga giường, còn phải nhịn? Còn phải nhịn đến lúc nào?

      Cuộc sống có đủ loại vũ nhục, nhưng đừng quá mức như vậy, ràng là hãm hại người thành như vậy, mà ngược lại còn muốn dùng danh nghĩa của giúp kẻ thù!

      Cái này phải là làm mất tất cả tự ái và kiêu ngạo sao!

      Nếu như phải ES sợ bị tuyết tàng cũng cần làm như vậy. Vậy thà rằng bi tuyết tán còn hơn!

      Lăng Mạt Mạt cảm giác đáy lòng mình có đau nhói, loại tức giận lập tức bộc phát: "Muốn nhịn, tự nhịn ! tại em cho biết, em rút lui khỏi Làng Giải Trí"

      Chương 529: Em đừng biết điều! (9)

      Lăng Mạt Mạt cảm giác lòng mình đau nhói như lửa nóng, luồng tức giận mãnh liệt bất ngờ bộc phát, "Muốn nhịn, chính nhịn! Bây giờ em đính chính cho biết, em rút khỏi Làng Giải Trí!"

      Lý Tình Thâm đứng im hôig, ngưng mắt nhìn ánh mắt Lăng Mạt Mạt, nhất thời sáng lên bức người!

      Em gì?

      Thối rút lui khỏi làng giải trí?

      Giản Thần Hi mà có thể khiến bị chi phối như vậy sao?

      còn sống, rốt cuộc là vì mình, hay là vì thù hận?

      Con ngươi Lý Tình Thâm lạnh lẽo xẹt qua vẻ tức giận, mở miệng, giọng điệu cực kỳ nghiêm cẩn, ra lời sắc bén lại có tình: "Lăng Mạt Mạt, em chỉ vì chút tiền đồ? Sống giống như con rối! Em cho rằng tôi nguyện ý hợp tác với Giản Thần Hi sao, còn phải là vì em!"

      Lăng Mạt Mạt nghe Lý Tình Thâm như vậy, nhịn được cũng giương mắt sắc bén lên, phản bác: " vì em sao? chỉ vì chính mình, chỉ vì mặt mũi của , chỉ muốn có chút tỳ vết nào, chỉ muốn biến Lăng Mạt Mạt nổi tiếng Đại Giang Nam Bắc, sau đó làm cho danh hiệu thần thoại mãi mãi trường tồn!"

      "Em với , Lý Tình Thâm nghĩ hay quá, có thể khống chế được người khác, nhưng khống chế được em!"

      Tay Lý Tình Thâm nắm thành nắm đấm.

      nhìn chằm chằm , gì, đôi mắt đen nhánh có chút trở nên đỏ ngầu.

      gương mặt tuấn lạ thường, chút gợn sóng cũng có.

      Trong nháy mắt đó, Lăng Mạt Mạt cho là Lý Tình Thâm tức giận , nhưng mà, đến cuối cùng, Lý Tình Thâm lại bình tĩnh xuống như kỳ tích.

      có ai biết, vào giờ phút này đáy lòng của , lại có thêm rất nhiều vết thương chồng chất.

      dụng tâm lương khổ, đến cuối cùng, đổi lấy lại là ý nghĩ như vậy của .

      cho là quan tâm cái danh hiệu thần thoại đó hay sao? vì thỏa mãn mặt mũi của mình, vì theo đuổi hoàn mỹ mà làm vậy sao?

      Với mười năm tâm huyết của , tất cả chỉ vì hoàn thành cái mơ ước của , vậy mà hôm nay, lại dễ như trở bàn tay ra như vậy, muốn rút lui khoit làng giải trí, để cho làm sao mà chịu nổi?

      toàn tâm bỏ ra, chỉ là vì bảo toàn cho vượt qua cửa ải khó khăn, mà kết quả, cũng chỉ lấy được cái cắn răng nghiến lợi châm chọc và hiểu lầm từ , khiến cho làm sao mà chịu nổi?

      Làm sao mà chịu nổi?

      Lý Tình Thâm lẳng lặng ngưng mắt nhìn, đáy lòng có mọi loại cảm xúc, lăn lộn đan vào, hồi lâu, mới giống như là lầm bầm, hoặc như là quay sang chuyện với , mở miệng, giọng rất , giống như là bên tai, giọng điệu ôn hòa êm ái, thậm chí còn mang theo cảm xúc khác thường.

      "Trong lòng Lăng Mạt Mạt em thực nghĩ như vậy sao?"

      Lăng Mạt Mạt chỉ cảm thấy Lý Tình Thâm như vậy giải thích được, nhưng bởi vì tức giận, đại não sớm mất trí, chỉ là ngẩn người chút, liền hừ : "Chẳng lẽ đúng sao? Lý Tình Thâm, căn bản biết em chán ghét như thế nào đâu!"

      Lần này Lý Tình Thâm có mở miệng chuyện, chỉ là lẳng lặng ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, hồi lâu, thế nhưng lại nụ cười nhạt nhòa chút, cười như vậy, lạnh nhạt gần như nhìn thấy, nhưng mà, lại có chút lộ vẻ u sầu.

      Hồi lâu, mới gật đầu với cái, sau đó mở miệng, : "Chán ghét chỉ là vô nghĩa, về sau cần nữa!"

      Sau đó, liền xoay người, rời .

      Bóng lưng ưỡn thẳng, tiết lộ ra vẻ sầu bi.

      Từ trước đến giờ đều cho mình thanh cao như vậy, muốn kiêu ngạo có nhiều kiêu ngạo, vào giờ phút này, mặc dù mình hiểu lầm mình, câu kia của Lăng Mạt Mạt, trong lòng nghĩ như vậy, là cực hạn lớn nhất của .

      Chương 530: em đừng biết phân biệt! (10)

      Từ trước đến giờ đều cho mình thanh cao như vậy, muốn kiêu ngạo có nhiều kiêu ngạo, vào giờ phút này, mặc dù mình hiểu lầm mình, câu kia của Lăng Mạt Mạt, trong lòng nghĩ như vậy, là cực hạn lớn nhất của .

      làm những thứ này, đều hiểu.

      sớm bị trục xuất ra khỏi thế giới, có giải thích thế nào với , cũng tin tưởng!

      Giống như là câu kia của , Lý Tình Thâm, căn bản biết em chán ghét như thế nào đâu, cần , cũng biết cần gì lãng phí miệng lưỡi!

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Từ ngày đó trở , Lăng Mạt Mạt còn có gặp lại Lý Tình Thâm.

      Mỗi ngày bác sĩ đều tới phòng ngủ của kiểm tra vết thương cho .

      Từ trước đến giờ có người xuất ở trong biệt thự Lý Tình Thâm, nhưng từ nhà họ Lý điều tới người phụ nữ chăm sóc cuộc sống hằng ngày của .

      Gây ra chuyện như vậy, buổi biểu diễn của Lăng Mạt Mạt bị hủy bỏ, tất cả buổi hợp tác quảng cáo và chương trình đều giải trừ hợp đồng với , lại có thời gian rảnh rỗi rất nhiều, liền còn thứ khác.

      Mười ngày sau, cuối cùng Lăng Mạt Mạt cũng được tháo băng đầu, còn có gì đáng ngại rồi, đương nhiên còn muốn ở lại biệt thự của Lý Tình Thâm.

      cho gọi điện cho Lý Tình Thâm, mình tính toán về nhà mình ở, Lý Tình Thâm trầm mặc bên kia điện thoại lâu, sau đó mới nóng lạnh phun cho câu: "Tùy em!"

      Sau đó cũng đợi chuyện, liền ngắt điện thoại rồi.

      Lăng Mạt Mạt rũ mi mắt xuống, phân rốt cuộc tại sao tim mình lại có cảm giác như thế, trước hết để cho người làm nữ về nhà họ Lý, sau đó liền thu thập đồ đạc của mình.

      Gọi là đồ, nhưng ra là thời gian lâu như vậy, lúc ở lại trong nhà Lý Tình Thâm, tích lũy đồ vật.

      nghĩ, về sau chưa chắc tới ở lại căn biệt thự này.

      Cho nên, mang tất cả đồ vật là tốt nhất.

      Rải rác mọi thứ, khi thu thập xong, thế nhưng cũng có túi lớn.

      nghĩ mặc quần áo xong rồi luôn, nhưng nghĩ tới mười ngày rồi có gội đầu, sợi tóc cũng dính sát đầu chỗ, nhìn cực kỳ ghê tởm, liền quyết định phải tới phòng tắm gội cái đầu trước.

      Vết thương cũng chưa hoàn toàn tốt lên nhiều, Lăng Mạt Mạt cố gắng để cho vết thương thấm nước, nhưng mà, vẫn ncần thận để bị thấm ướt, đau đến nhe răng trợn mắt, ngay lúc muốn lấy dầu gội, lại nghe được có tiếng bước chân, còn chưa có nghiêng đầu nhìn, có chỉ ngón tay bắt lấy tay của , sau đó phun ra câu: "Để ."

      Là Lý Tình Thâm.

      Sắc mặt Lăng Mạt Mạt lạnh xuống, lên tiếng, Lý Tình Thâm cũng gì, chỉ là tránh được khu vực vết thương, thận trọng gội đầu cho .

      Lực độ của rất tốt, nhanh chậm xoa nắn da đầu của , rất thoải mái.

      lâu, Lý Tình Thâm gọi đầu xong cho , cầm lấy khăn lông, lau khô tóc của .

      Lăng Mạt Mạt liếc mắt nhìn Lý Tình Thâm, liền sát bộ dạng của , rồi ra ngoài, cầm lấy đồ đạc của mình, ra ngoài cửa.

      Lý Tình Thâm đứng ở cửa phòng tắm, canh chừng bóng dáng biến mất thấy của , nhưng thủy chung có mở miệng câu, cũng có đuổi theo.

      Hồi lâu, mới mở trừng hai mắt, hồi hồn, nhìn lại phòng ngủ ở lại nhiều lần, bên trong còn vẫn để lại mùi thơm của , nhưng những đồ vật thuộc về , đều bị mang .
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 531: chúng ta cùng trở về ! (1)

      Lý Tình Thâm đứng ở cửa phòng tắm, canh chừng bóng dáng biến mất thấy của , nhưng thủy chung có mở miệng câu, cũng có đuổi theo.

      Hồi lâu, mới mở trừng hai mắt, hồi hồn, nhìn lại phòng ngủ ở lại nhiều lần, bên trong còn vẫn để lại mùi thơm của , nhưng những đồ vật thuộc về , đều bị mang .

      Ánh mắt Lý Tình Thâm thâm thúy, lại mang theo ưu thương nào đó, mãi cho đến điện thoại di động của vang lên, nghe, chỉ là nghe, , sau khi cúp điện thoại, vẫn đứng ở trong phòng, ngây ngô rất lâu như cũ, sau đó mới ra ngoài cửa.

      Lăng Mạt Mạt về đến nhà, cũng biết nơi nào, mua rất nhiều mì ăn liền, rồi ở nhà xem ti vi.

      Ti vi bị đổi đổi lại ngừng.

      Đến cuối cùng, liền thấy tin tức giải trí của thành phố, thấy được trường trực tiếp của buổi họp báo.

      Lý Tình Thâm và Giản Thần Hi đứng ở đó, Phó tổng ES tuyên bố buổi biểu diễn của Giản Thần Hi và ca khúc mới do Lý Tình Thâm tay sáng tác.

      Đèn flash ngừng chớp về phía họ.

      Hình ảnh kia rất tốt đẹp, người nam tuấn, người nữ xinh đẹp.

      Lăng Mạt Mạt cúi đầu, nhìn mình chút, buồn cười, rồi lại cười nổi, chẳng qua là cảm thấy lòng tràn đầy ưu thương và đơn, trong lúc bất chợt nghĩ tới câu , rất kiểu cách.

      Từ đầu náo nhiệt phồn hoa đều là bọn họ, mà từ trước tới nay luôn là người chẳng có cái gì cả.

      Lăng Mạt Mạt cầm hộp điều khiển ti vi lên, liền tắt TV, sững sờ vùi mình ở ghế sa lon, đơn lẻ loi ngây ngô

      Người cũng cảm thấy buổi họp báo này nhức mắt còn có Lục Niệm Ca.

      ta nhìn người đầy phòng ngừng chúc mừng Giản Thần Hi, giống như bị ES loại bỏ, và Lăng Mạt Mạt bị lời gièm pha gần đây .

      càng nhìn Giản Thần Hi, cảm thấy ta lập tức lại trở thành Khổng Tước kiêu ngạo, cười cao ngạo và cao quý, Lục Niệm Ca giật giật khóe miệng, cảm thấy đáy lòng khó chịu, liền đứng dậy, ra ngoài cửa.

      Lục Niệm Ca ra cửa, cũng cảm thấy có chỗ để , cũng chỉ có thể tới toilet, tùy tiện chọn phòng ngăn cách, sau khi vào, hề muốn nhà cầu, vì vậy liền đốt điếu thuốc, rồi thở ra.

      Cũng biết hút bao nhiêu điếu, Lục Niệm Ca cảm thấy điện thoại di động rung tiếng, cúi đầu, lại thấy là Giản Thần Hi gọi tới, có nhận, lại đốt điếu thuốc, điện thoại vẫn vang, ta liền định dập máy, sau đó đứng dậy, tính toán ra ngoài.

      Lại nghe được bên ngoài phòng vệ sinh truyền đến vài tiếng chuyện.

      "Minh tinh ES đều là mỹ nhân!"

      "Theo tôi thấy, đẹp nhất vẫn là Lăng Mạt Mạt!"

      "Ha, đó đúng là rất đẹp!"

      "Nhưng đẹp, quả cùng là dạng Tinh, cũng đúng, làm gà ở trong quán rượu, cái nào phải tiểu tinh!"

      " Tinh, cũng bị đàn ông ngủ ngủ cho nát rồi, cũng là người phụ nữ bán thân!"

      "Ha ha, lại bán, phải bây giờ đều xôn xao loan truyền, năm đó, ta cũng từng bán ở quán bar, khi đó, tại sao khi đó chúng ta lại đụng phải ta nhỉ?"

      "Ha, nếu như khi đó đụng phải, liền sảng khoái, còn có thể chơi sớm chút, vẫn tính là sạch , tại đoán chừng bẩn rồi, cho tôi...tôi cũng lên!"

      "Thôi , bộ dạng kia đẹp như vậy, tôi tin!"

      " câu lòng, đích xác là đẹp, bây giờ phải là bị loại bỏ rồi sao? ngừng chúng ta có thể nhân cơ hội cái đó"

      Chương 532: Chúng ta trở về nhà ! (2)


      " câu lòng, đích xác là đẹp, bây giờ phải bị loại bỏ rồi sao? chừng chúng ta có thể nhân cơ hội cái đó."


      Khi Lục Niệm Ca nghe được tên của Lăng Mạt Mạt, vẫn đem lực chú ý đặt ở cuộc đối thoại bên này, bây giờ nghe thấy người bên ngoài càng càng quá mức, ta liền đứng dậy, đạp cửa nhà vệ sinh ra, lập tức vọt tới, vươn tay túm lấy cổ áo người trong đó, quát to: "Mẹ kiếp, mày làm cái rắm!"


      Người nọ bị Lục Niệm Ca nắm cổ áo vẫn còn giật mình, chưa kịp phản ứng, Lục Niệm Ca giơ tay lên hung hăng đấm quyền vào mặt của ta.


      Người đứng ở bên vốn là cùng người bị đánh chuyện lại bỗng xảy ra chuyện này, vẫn hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, định lên ngăn cản Lục Niệm Ca đáng người, nhưng khi nhìn thấy mặt của Lục Niệm Ca, lập tức nhận ra là ai, liền đến can ngăn, vội vàng : "Lục tiên sinh, có gì từ từ , đừng vội động thủ."


      Giờ phút này đầu óc Lục Niệm Ca sớm nổ tung, nào còn thời gian nghe những người này muốn gì với mình.


      Cuộc sống tại sớm đè nén ta đến muốn sống, tại rốt cuộc cũng tìm được cơ hội phát tiết, cộng thêm lời hạ lưu bỉ ổi vừa rồi khiến toàn thân ta phát run, càng ra sức nện vào người phía dưới.


      Hai người kia vội vàng khuyên can kéo Lục Niệm Ca ra, mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo ta lên.


      Người bị đánh,lỗ mũi chảy máu, nhe răng trợn mắt, nằm đất thở hổn hển nửa ngày mới hỏi: "Mày... mày là ai, tại sao đánh tao?"


      Lục Niệm Ca nghe thấy người bị đánh vẫn còn có thể chuyện, lại muốn xông lên, hai người kia vội vàng can ngăn, Lục Niệm Ca nghĩ lại hai người này vừa rồi cũng về Lăng Mạt Mạt rồi, vì vậy giống như người điên, tặng cho mỗi người quyền, vừa ngoan vừa chuẩn.


      Sau khi Lục Niệm Ca đánh xong, hung hăng nhìn chằm chằm ba người này, nghiến răng nghiến lợi : "Tôi cảnh cáo các , nếu như còn dám lung tung về Lăng Mạt Mạt, tôi nhất định tha cho các !"


      Ba người nhất thời ngẩn ra.


      Chẳng phải chỉ là rảnh rỗi bàn tán lung tung chút, ai ngờ lại tán gẫu gây ra chuyện!


      Lục Niệm Ca đánh người xong, đánh lòng càng cảm thây trống giỗng, ra khỏi toilet, cũng muốn đến buổi họp báo của Giản Thần Hi, trực tiếp xuống lầu, lái xe, có mục đích mà dạo lung tung đường.


      Trong đầu óc ta, cuồn cuộn nghĩ đến những lời ba người kia về Lăng Mạt Mạt.


      ta nhịn được nhớ đến, tiểu nương Lăng Mạt Mạt kia thoạt nhìn hi hi ha ha, nhưng ra so với ai khác đều nhạy cảm, so với ai cũng yếu ớt hơn rất nhiều. Năm đó mưa lớn, ta đồng ý ăn cơm tối cùng với , kết quả điện thoại hết pin, xe lại bị hỏng giữa đường, có cách nào, chỉ có thể đợi người đến giúp, ai ngờ người đến đầu tiên lại là Lăng Mạt Mạt.


      xe taxi tới, thấy ta còn tốt đẹp sống thế giới này, lập tức xông lên ôm lấy ta, khóc đến phen nước mắt nước mũi đầm đìa, kêu lên: "Niệm Ca, làm em sợ muốn chết, tại sao gọi điện thoại cho em!"


      khóc giống như đứa trẻ khiến ta vô cùng đau lòng, đặc biệt dỗ dành đến tận hơn nửa đêm, mới dỗ có việc gì.


      Sau này, ta mới biết, ba mẹ của chết trong cơn mưa to.


      Lục Niệm Ca cảm thấy đáy lòng ỉ đau, trước mắt của ta dường như lên bộ dạng khóc thầm của Lăng Mạt Mạt.


      Chương 533: Chúng ta cùng trở về (3)


      Lục Niệm Ca cảm thấy đáy lòng ỉ đau, trước mắt của ta dường như lên bộ dạng khóc thầm của Lăng Mạt Mạt.


      Bên cạnh , ta, cũng co Lý Tình Thâm, chỉ còn lại mình .


      Lục Niệm Ca giơ tay lên theo thói quen, bắt đầu sờ, sờ soạng nửa ngày, mới tìm thấy bao thuốc lá, rút điếu thuốc, đặt lên môi, hút thuốc.


      Bất tri bất giác lái xe đến "Phi Thành."


      Vốn dĩ Lục Niệm ca có ý định lái xe đến đây, ai ngờ đứa bé giữ cửa tinh mắt thấy được xe của , liền lập tức tiến lên, cung kính mở cửa xe ra,: "Lục tiên sinh, ngài tới."


      Lục Niệm Ca lười biếng tựa vào chỗ ngồi, hé mắt, rồi bước xuống xe, vào "Phi Thành".


      ra chỗ này, ta đến rất nhiều lần, nhưng bên trong cũng chưa từng chạm qua.


      Mặc dù có đưa , nhưng cũng chỉ là để cho người khác nhìn, đến khách sạn, liền thả ta ở đó ngủ mình, trở về nhà.


      Quản lý ở "Phi Thành" biết ta, biết đây là kim chủ, nhiệt tình tiếp đón, : "Lục tiên sinh, ngài tới rồi, lâu lắm rồi gặp ngài."


      Lục Niệm Ca cũng chuyện, chỉ hút thuốc, theo quản lý vào gian phòng đặc biệt sang trọng, sau đó giống như bậc Đế vương ngồi tại chỗ.


      Quản lý dẫn theo hàng các ào, ta ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn, cảm thấy dáng dấp của họ đề rất ưa nhìn, nhưng ta hết lần này tới lần khác đều cảm thấy vô cùng chướng mắt.


      Vì vậy, ta chỉ lung tung vài người.


      Chỉ đến người cuối cùng, thấy , tuổi tác cũng lớn, mặc cái áy liền áo màu trắng, tóc dài thẳng tắp rũ xuống, ánh mắt sợ hãi nhìn mình cái, nhanh chóng cúi đầu, khuôn mặt bé lập tức đỏ lên.


      Lục Niệm Ca sững sờ nhìn chằm chằm bé kia lâu, sau đó mở trừng hai mắt, trực tiêp hỏi: " tên là gì?"


      kia nghe thấy Lục Niệm Ca hỏi tên mình, càng thêm khẩn trương, lập tức ra lời.


      Quản lý ở bên cạnh hung hăng trừng mắt liếc nhìn , sau đó : "Lục tiên sinh, đây là mới đến, có kinh nghiệm gì, ngài chọn trong đám người này ."


      " ta tên gì?" Lục Niệm Ca nhịn được mở miệng hỏi lại lần nữa.


      "Tiểu Nhu." Quản lý trả lời.


      "Tiểu Nhu." Lục Niệm Ca lặp lại cái tên này lần nữa, rồi : " cũng ở lại ."


      Sau đó hướng người quản lý khoát khoát tay, quản lý liền mang những khác ra ngoài.


      Lục Niệm Ca chọn ba , trừ Tiểu Nhu có chút biết làm sao ngồi ở bên, hai người khác ngược lại vô cùng nhiệt tình, Lục Niệm Ca cũng để cho bọ họ làm bừa.


      ra Lục Niệm Ca muốn sống mơ mơ màng màng như vậy, mặc dù ta cởi quần áo dáng dấp cũng tệ, có thể tùy tiện tìm lên giường, phải là người đàn ông tốt cái gì, nhưng cũng ác liệt đến nối chơi 3P cùng người khác, hơn nữa còn có tiểu nương đứng xem bên cạnh.


      ta vừa nghĩ tới đứng xem, lại đột nhiên phát ra còn có thể ác liệt hơn chút, vì vậy liền sờ sờ, móc điện thoại di động, sau đó mở máy, quả tới nửa phút, điện thoại kêu lên, Lục Niệm Ca nghe, nghe thấy Giản Thần Hi trực tiếp hỏi: " ở đâu?"


      Lục Niệm Ca cũng chuyện, liền để loa ngòai, chỉ chỉ điện thoại di động, vừa chỉ chỉ cổ họng của hai , hai kia rất thông minh, lập tức hiểu ta có ý gì, rên lên những tiếng ái muội.
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 534: đừng có biết phân biệt (4)


      Lục Niệm Ca cũng chuyện, liền để loa ngòai, chỉ chỉ điện thoại di động, vừa chỉ chỉ cổ họng của hai , hai kia rất thông minh, lập tức hiểu ta có ý gì, rên lên những tiếng ái muội.


      Chỉ qua phút, Giản Thần Hi ở bên kia giống như bị điên kêu thét lên tiếng, sau đó là loạt thanh ném đồ vật, rồi cúp luôn điện thoại.

      Lục Niệm Ca hả giận giương môi, nở nụ cười.


      Sau đó làm hai người phụ nữ kia.


      Rồi kín đáo đưa cho hai người phụ nữ kia xấp tiền dầy, liền đuổi .


      gọi là Tiểu Nhu vẫn ngồi ở đó, Lục Niệm Ca nhìn chút, sau đó đứng dậy, đến gần , Tiểu Nhu che kín quần áo của mình theo bản năng, Lục Niệm Ca nhìn thấy liền bật cười, mở miệng : "Em , đừng sợ, cứ coi như tôi có suy nghĩ muốn động đến , tại cũng nhúc nhích được, ca ca tôi có lòng mà có sức!"


      Khuôn mặt nhắn của Tiểu Nhu lập tức đỏ bừng nên, Lục Niệm Ca cảm thấy dáng vẻ đó của rất giống Lăng Mạt Mạt, liền nhịn được vươn tay, cực kỳ thương tiếc ôm vào trong ngực của mình, ai ngờ giây tiếp theo, bé này ngược lại chủ động sờ soạng thắt lưng ta, Lục Niệm Ca cảm thấy đáy lòng rơi xuống lộp bộp, ra này cũng phải là tiểu nữ thuần khiết.


      Sau đó liền vươn tay, đẩy ra, trực tiếp cầm lấy quần áo, .


      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**


      Lăng Mạt Mạt cũng biết đem hôm trước mấy giờ mình mới ngủ, tóm lại, hôm sau khi tỉnh lại, phát mình thế nhưng lại ngủ ghế salon.


      Khó trách cả đêm ngủ ngon giấc, cực kỳ đau lưng.


      đứng lên, bò lên giường, sau đó đại não liền nhớ đến hình ảnh tối qua mình nhìn thấy TV, vì vậy khống chế được mà cầm điện thoại di dộng lên, xem tin tức, phát trang đầu mọi nơi đều là thần thoại và Gỉan Thần Hi hợp tác,


      Lăng Mạt Mạt uể oải trốn vào trong chăn, cũng rốt cuộc cảm giác trong tim mình rốt cuộc là gì, lâu sau, ngủ mất.


      Tỉnh ngủ, là xế chiều, Lăng Mạt Mạt rời giường, liền muốn xuống dưới lầu xung quanh chút.


      cố ý mang theo mũ cũng với khăn quàng cổ, đem che cả khuôn mặt lại.


      Mùa đông, gió lớn, mọi nơi đều tiêu điều, bâng quơ dọc theo con đường lớn, vừa vặn thấy bé trai sợ lạnh ngồi bán hát ở ven đường.


      Bài cậu bé đó hát lại vừa vặn chính là 《 tha thứ 》.


      Lăng Mạt Mạt đứng im tại chỗ nghe.


      Lắng nghe, nhịn được tiến lên, : "Chị có thể hát bài ?"


      Đứa bé kia kinh ngạc nhìn Lăng Mạt Mạt bịt kín trước mặt, Lăng Mạt Mạt biết cậu bé nhận ra mình, từ trong ví tiền rút ra tờ 100, đưa cho đứa bé : "Chị chỉ hát bài thôi."


      Đứa bé trai đưa cây đàn guitar cho Lăng Mạt Mạt. Lăng Mạt Mạt học dáng vẻ của cậu con trai, ngồi lại chỗ cũ, sau đó thử chút, chuyên chú hát.


      Lăng Mạt Mạt cũng hát 《 tha thứ 》.


      hát chút, hốc mắt đỏ lên, sau đó nước mắt tự ý chảy trong khăn quàng cổ.


      hình như nổi hứng hát, liền hát lần lại lần, dẫn đến ít người qua đường, lộp bộp vứt ít tiền.


      Chương 535: Chúng ta cùng trở về ! (5)


      hình như nổi hứng hát, liền hát lần lại lần, dẫn đến ít người qua đường, lộp bộp vứt ít tiền.


      Tại thành phố X, tháng mười hai thỉnh thoảng có gió, rất lạnh, giống như là con dao găm, cắt da thịt, cho dù Lăng Mạt Mạt bọc kín toàn thân vô cùng chặt chẽ, về sau, ẫn cảm thấy đôi tay cầm cây đàn ghita, dần dần bị cóng đến chết lặng, mất tri giác.


      Cậu bé bởi vì 100 mà đưa cây đàn guitar cho Lăng Mạt Mạt, giọng thanh thúy dễ nghe, ai ai trong phố lớn phố cũng đề lưu truyền ca khúc 《 tha thứ 》 kinh điển, cậu cẩn thận lắng nghe hồi, liền phát thanh của cây đàn ghita có gì đó đúng, cúi đầu, nhìn thấy ngón tay đông cứng của , cậu nghĩ nghĩ, liền lấy lại đàn ghita từ trong tay Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt sững sờ, cậu liền mở trừng hai mắt, sau đó cùng với tiếng hát của Lăng Mạt Mạt, cậu tiếp tục gảy đàn.


      Lăng Mạt Mạt đút tay vào túi áo lông, cụp mắt, lần lại lần hát câu hát kia ---- giống như là loại tín ngưỡng, thành kính đến bị thương tích khắp người.


      Màn đêm dần dần lại tới, ngày càng lạnh hơn, giọng của Lăng Mạt Mạt cũng khàn , trước mặt cái hộp của cậu bé cũng có đầy tiền.


      Cậu bé lấy tiền đếm, có 50 tệ, có 20 tệ, 10 tệ, 5 tệ, 1 tệ, xấp dày, cậu bé đếm rất lâu, sau đó rút ra hơ phân nửa số tiền, đưa cho Lăng Mạt Mạt: "Tổng cộng có 670 tệ, cho chị 400!"


      Lăng Mạt Mạt nhìn chút, lắc đầu cái, nhận.


      Cậu bé cho rằng Lăng Mạt Mạt ghét bỏ cậu cho ít tiền, lập tức trợn to hai mắt, nhìn Lăng Mạt Mạt : "Cái đó, tôi cũng biêt tôi lấy nhiều tiền như vậy có chút quá đáng, nhưng mà, tôi vô cùng cần tiền."


      Lăng Mạt Mạt nhìn cậu bé có số tuổi kém mình bao nhiêu, cười noi: "Tôi cần xu nào cả, cậu cầm lấy ."


      Cậu bé nghĩ tới Lăng Mạt Mạt lại có thể lấy tiền, hết sức kinh ngạc, xác định hỏi ngược lại: "Chị cần?"


      Lăng Mạt Mạt gật đầu cái, sau đó nhìn cậu bé bị lạnh cóng đến sưng đỏ cả tay, giọng hỏi: "Cậu là học sinh à?"


      "Ừ, đại học X." Ánh mắt Lăng Mạt Mạt có chút hoảng hốt, hồi lâu mới hỏi: "Sao cậu biết bài hát Tha thứ này? Gân đây, danh tiếng người biểu diễn bài hát này được tốt."


      Cậu bé trẻ tuổi tính tình rất sáng sủa, môi cười toe toét, : "Lăng Mạt Mạt sao? Có quan hệ gì với tôi chứ? Hơn nữa, người có thể hát ra ca khúc hay như vậy, tôi cảm thấy bản chất của ấy rất định rất hiền lành."


      Lăng Mạt Mạt chuyện, ngờ, tại thời điểm khi mà tất cả mọi người đều mạng chỉ trích mình, thế nhưng cậu bé kiếm sông bằng việc hát ven đường lại có thể có lời chút thành kiến.


      Chàng trai trẻ tuổi thấy Lăng Mạt Mạt hồi lâu gì, hơn nữa trời rất lạnh, cậu có chút nhịn được đứng dậm chân, thấy phía xa vừa vặn có cửa hàng KFC, liền : "Chị giúp tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi mời chị ăn KFC!"

      chương 536: Chúng ta quay lại nhé (6)

      Lăng Mạt Mạt cười cười, : “Được, tôi ở đây chờ cậu.”

      Cậu thanh niên trẻ tuổi gật đầu cái, nhanh chóng đến nhà hàng đối diện.

      Lăng Mạt Mạt mình đứng ở ven đường, nhìn chằm chằm đèn nê ông ngũ sắc tỏa sáng. đường phố người xe qua lại vội vội vàng vàng, trước mắt dần dần có lớp sương mù che khuất.

      chưa bao giờ nghĩ đến, có ngày, rơi vào tình cảnh này, ngồi đường phố, làm bạn với người hát rong kiếm sống trong thành phố này mà kiến người ta để ý đến.

      nghĩ nếu như trợ giúp Trần Uyển như, có lẽ bây giờ là Nhất Tỷ Đàn Ca người người ngưỡng mộ, hoặc là , nếu như năm đó Lục Niệm Ca, có lẽ Giản Thần Hi hãm hại .

      Hay là , Lục Niệm Ca bị cướp rồi, cũng thôi , nếu như cố ý đấu với Giản Thần Hi, cũng rơi vào hoàn cảnh như thế này.

      Chỉ là, ngờ, cùng với Giản Thần Hi đấu qua đấu lại, đến cuối cùng, kết quả lại là GiảnThần Hi thắng!

      Suy nghĩ của Lăng Mạt Mạt dần dần trôi giạt, nhớ đến lúc đầu Trần Uyển Như lái xe đưa về nhà, kể cho nghe câu chuyện của Hậu Linh nhảy lầu tự tử tám năm về trước.

      Thế giới này, có lẽ chính là như thế, người lương thiện cũng thể sống đến cuối cùng, nhưng nếu như mọi người cùng dừng lại, ít nhiều cũng trải qua số chuyện xấu mà được đưa ra ánh sáng.

      Trừ phi những người kia là thiếu gia tiểu thư quý tộc ngậm thìa vàng ra đời.

      cũng phải bại bởi Giản Thần Hi, chỉ là có đạo đức, có lòng hơn GiảnThần Hi, máu lạnh vô tình nhìn Trần Uyển Như tìm cái chết

      là như vậy vĩnh viễn cũng cần tranh giành với vài người khác, bởi vì những người đấy có ranh giới cuối cùng của đạo đức, bọn họ có thể làm ra chuyện, mà cả đời cũng làm được, cho nên chỉ có thể thua!

      Thua

      Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, hơi vén mái tóc của mình, nghểnh đâu, nhìn bầu trời đen nhánh, trong lúc bất chợt nhếch môi cười lạnh.

      Là thua a cũng chỉ có thể bại bởi Giản Thần Hi, đấu đến cuối cùng, đến tôn nghiêm cuả bản thân cũng còn, thua thảm a!

      Chỉ là, phải làm thế nào đây?

      Nhưng, cam lòng a!

      lúc Lăng Mạt Mạt nghĩ đến nhập thần, cậu thanh niên giơ lên cái túi lớn, sang đường, đến bên cạnh , bưng cho ly sữa tươi nóng hổi.

      Lăng Mạt Mạt hai tay nâng ly sữa tươi, uống, cũng .

      Cậu thanh niên hình như là đói bụng lắm, cầm Hamburg ăn từng miếng từng miếng, thấy Lăng Mạt Mạt mất hồn nhìn chằm chằm đường phố, cậu ta có chút xấu hổ ngừng lại động tác ăn như hổ đói, hỏi Lăng Mạt Mạt: “Làm sao chị ăn thế?”

      Lăng Mạt Mạt giống như là nghe thấy lời của cậu ta, tự đắm chìm trong thế giới của mình.

      Cậu thanh niên nhìn chằm chằm gò má Lăng Mạt Mạt lâu, đội mũ, che khăn quàng cổ, chỉ lộ ra phần gò má xung quang mắt, nhưng lại làm cho cậu ta có cảm giác kinh diễm!

      da trắng nõn, lông mi rất dài, vụt sáng giống như cánh bướm, đáy mắt như hồ nước trong suốt, nhìn qua dáng vẻ còn rất trẻ, chỉ là đáy mắt có loại hoang vu và tang thương này thuộc về tuổi tác của .

      Chương 537: Chúng ta quay lại nhé! (7)

      Cậu thiếu niên hơi giật mình, biết trước mặt xinh đẹp như hoa này, tại sao có thể khổ sở, cậu ta nhịn được cất tiếng hỏi thăm: “Xem ra chị hình như được vui?”

      Sau khi hỏi xong, cậu ta cảm thấy mình như vậy hơi quá đường đột, bèn nắm tóc, : “Vừa rồi chị hát bài hát đó dễ nghe, giống ca sĩ hát bài đó như đúc!”

      đúng, , , nghe hay hơn ca sĩ hát bài đó!”

      Cậu thiếu niên hình như biết nhiều lời hay ý đẹp, có chút lắp bắp, Lăng Mạt Mạt nghe nhịn được cười tiếng, cắt đứt thanh cậu thiếu niên: “Cậu chút , tại sao muốn kiếm sống bằng nghề hát rong?”

      “Em à, em và em từ có cha mẹ, hai người sống lương tựa vào nhau, mặc dù cuộc sống gian khổ, nhưng cũng là lo cơm áo, em em rất hiểu chuyện, trước đến nay em ấy luôn là người kiếm tiền, để cho em được học, em ấy biết em thích nhạc, cho nên em ấy , đợi em lớn lên làm ngôi sao lớn, em ấy có ngày được sống dễ chịu.” Lúc cậu thiếu niên những lời này, giọng điệu rất dịu dàng: “Nhưng, đáng tiếc mùa hè năm nay lúc em ấy làm phục vụ trong nhà hàng , bất chợt em ấy hôn mê bất tỉnh, bác sĩ làm kiểm tra em ấy bị bệnh bạch cầu, đây ràng là sấm sét giữa trời quang, chúng em có tiền, chi đến tìm kiếm ghép tủy, cho nên, chúng em đành từ bỏ trị liệu. tại em làm nghề hát rong kiếm sống, muốn thuê chỗ ấm áp, cùng em trải qua mùa xuân.”

      Cậu thiếu niên sau khi đến đây, hơi dừng chút, hồi lâu, mới lại bổ sung câu: “Có lẽ đây là mùa xuân cuối cùng của em ấy.”

      “Vậy tại sao cậu thử cứu em ấy?” Lăng Mạt Mạt hỏi.

      “Em rất muốn, nhưng bất lực, thế giới này, rất nhiều chuyện đều theo như ý nguyện.” Cậu thiếu niên khổ sở.

      có tiền sao?” Lăng Mạt Mạt cúi thấp đầu, hỏi câu, sau đó còn :

      “Thế nhưng bỏ qua tính mạng của em âý, cậu khổ sở sao?”

      “khổ sở.” Cậu thiếu niên trả lời, “Nhưng khổ sở phải làm thế nào đây? thay đổi được gì, phải sao? Lúc đầu em cũng bi thương, em oán hận ông trời tại sao để cho em, kẻ có tiền của, có cha mẹ, em căm hận tại sao em xuất thân ra vốn kém người bậc, thậm chí còn muốn liên lụy đến tính mạng của em , muốn đến trả thù xã hội này! Nhưng sau đó em ấy lại khóc và với em câu, để em nhớ mãi.”

      cái gì?” Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, nhìn ánh đèn tỏa xuống người cậu thiếu niên.

      Khóe môi cậu thiếu niên cong lên, nét mặt thành nhắc lại câu kia: “Em ấy , con người cần phải học rộng, dùng thái độ cam tâm tình nguyện nhất, trải qua từng giai đoạn hoàn cảnh của cuộc sống.”

      Lăng Mạt Mạt ngồi ở đó, nghe cậu thiếu niên kể rất nhiều chuyện trước đây của cậu ta và em , rất đơn giản, cũng rất cảm động, mãi cho đến khi mông của ê ẩm, lúc này đêm về khuya, gió càng lạnh, cậu thiếu mới dần dần trầm mặc, nhưng nước mắt lại rơi.

      Trong đầu Lăng Mạt Mạt, xuất lặp lặp lại câu duy nhất, đúng là, con người cần phải học rộng, dùng thái độ cam tâm tình nguyện nhất, trải qua từng giai đoạn hoàn cảnh của cuộc sống.

      ra thế giới này, có đến 89% con người đều trải qua ngày tháng như ý nguyện, người có tiền có chỗ khổ lão, người có tiền có chỗ bất đắc dĩ.

      Chương 538: Chúng ta quay lại nhé! (8-)

      so với cậu thiếu niên này, chưa tính là bi thảm nhất, cũng chỉ là từ phong cảnh rơi xuống bụi rậm, bắt đầu làm lại lần nữa, trải qua cuộc sống bình thường nhất mà thôi.

      Lăng Mạt Mạt nhìn dòng người hối hả đường phố, trong khoảnh khắc này cảm thấy tất cả náo nhiệt và phồn hoa đều còn quan trọng nữa, từ lúc mới bắt đầu nhầm đường, nên mang theo mơ ước và báo thù nhập làm .

      phải là có câu như vậy sao?

      Con người càng khoe khoang cái gì, càng chứng minh mình thiếu cái đó, cướp đoạt cái gì đó của người khác, càng chứng minh mình bằng cái đó.

      Mà bắt đầu vào ngày kia và Giản Thần Hi trở mặt thành thù, ta vẫn luôn khoe khoang với , vẫn luôn tranh giành với , hay cách khác, e là đáy lòng của ta, vẫn luôn luôn cảm thấy bằng .

      Lăng Mạt Mạt nghĩ tới đây, nhịn được khẽ cong khóe môi. đây, có được tính là tự mình an ủi mình, ràng là mình thua Giản Thần Hi, ước mơ của cũng sụp đổ trở thành mảnh hoang tàn, còn mất tôn nghiêm, nhưng là bình thản, cẩn thận suy nghĩ chút, lại hình như đúng là việc như vậy, Giản Thần Hi lòng dạ ác độc hơn , vĩnh viễn cũng vô sỉ được như ta, cũng nên tranh giành so sánh với ta, cho đến nay, Giản Thần Hi biến Lăng Mạt Mạt trở thành Giản Thần Hi khác nữa rồi.

      Lăng Mạt Mạt nghĩ tới đây, cúi đầu, móc điện thoại di động ra, thấy rất nhiều tin nhắn trong wechat, đều là Enson gửi đến, nội dung đều là quan tâm, lo lắng, Lăng Mạt Mạt xem tin nhắn trong lòng lúc này trở nên ấm áp, chậm rãi đánh chữ, gửi cho Enson tin nhắn rất dài, kể cho nghe câu chuyện của cậu thanh niên hôm nay gặp.

      Cuối cùng còn kèm theo câu : “Từ trước tới nay, em đều cảm thấy mình đúng, lý lẽ thẳng thắn, nhưng bây giờ em mới phát ra, mình quá cố chấp rồi, em quyết định xóa bỏ thù hận với Giản Thần Hi, có lẽ tại trước mặt ta em mất hết tự ái, nhưng còn nhiều thời gian, chỉ cần tương lai có ngày, ES quyết định đóng băng em, em gạt bỏ thù hận, lúc đó em chính là vì ước mơ tha thiết của em, liên quan đến thù hận, tình và tranh giành. Em phải học rộng, dùng thái độ can tâm tình nguyện nhất, trải qua từng giai đoạn hoàn cảnh của cuộc sống.

      Rất nhanh, nhận được tin nhắn phản hồi, chỉ có câu đơn giản: “Biết em gần đây chịu nhiều ấm ức, nhưng hãy tin tưởng tôi, còn lâu nữa.”

      Lăng Mạt Mạt nhắn tin lại cho Enson nữa, cảm thấy, mình bây giờ rất kiểu cách, từ lúc nào tư tưởng của trở nên tích cực như thế, nghĩ tới nghĩ lui, nhịn được bật cười.

      Cậu thiếu niên nghe được tiếng cười của Lăng Mạt Mạt, thấy ánh mắt của có chút kì dị.

      Dưới trời sao, Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, quay mặt về phía cậu thiếu niên, nét mặt tươi tỉnh câu: “Cảm ơn!”

      Sau đó đứng lên, móc ví tiền từ trong túi ra, lấy hết toàn bộ số tiền bên trong, đưa cho cậu thiếu niên: “Chỗ này cho em hết, em mang về mua quần áo, giầy dép, đồ trang sức đẹp nhất cho em của em!”

      Cậu thiếu niên chưa từng thấy qua nhiều tiền như thế, vội vàng lắc đầu, khoát tay, : “ , em lấy, chị giúp em rất nhiều rồi!”
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 539: Chúng ta trở về (9)


      Chàng trai chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, vội vàng lắc đầu, xua tay, : " , tôi cần, giúp tôi rất nhiều việc rồi!"

      Lăng Mạt Mạt gì, nhét tiền vào trong lòng bàn tay của bé trai, có gió thổi qua, mũ bị vén lên, Lăng Mạt Mạt vội vàng giơ tay đè lại, nhưng bị ta thấy được gương mặt của , vẻ mặt ta trong nháy mắt cứng ngắc, vừa mở miệng, thiếu chút nữa thốt ra ba chữ "Lăng Mạt Mạt", ngay sau đó ta thấy làm động tác đừng có lên tiếng với ta, sau đó nhìn nhàng cài lại mũ mình, xoay người, yên lặng rời .


      ta nhìn theo Lăng Mạt Mạt xa, mới cúi đầu nhìn trong tay mình xấp tiền dày kia.


      ra ta rất cần khoản tiền này, nằm mơ cũng muốn có được khoản tiền như vậy, nhưng bây giờ ta cảm thấy vui vẻ.

      Khó trách người con kia hát ca khúc《tha thứ 》êm tai như thế, ra vốn chính là ấy hát, lăng Mạt Mạt.

      Trước mắt xi căng đan trong làng giải trí, là minh tinh có tiếng xấu nhất.

      Người người đều ấy hèn hạ, ai cũng có thể làm chồng, dơ bẩn.

      Thằng thắn ta cảm thấy người con gièm pha kia có liên quan gì đến ta, nhưng bây giờ, ta cảm giác ấy khổ sở, đau lòng, bởi vì, buổi chiều ngắn ngủn, ta lại biết, tốt đẹp nhất cái thế giới này.

      Cho đến rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng Lăng Mạt Mạt, chàng trai mới hơi thở dài, sau đó cúi đầu, bắt đầu thu dọn đồ của mình.

      Vừa mới thu dọn xong, còn chưa ngẩng đầu, thấy trước mặt ta xuất đôi giày da đen bóng như vậy, vừa thấy là giày thủ công chế tạo vô cùng giá trị, phía có thể lên khuôn mặt của ta.

      Chàng trai nhìn lên , sau đó thấy gương mặt khuynh thành nhất mà ta từng gặp cái thế giới này.

      Mặc dù ta là đàn ông, vẫn nhịn được hơi thất thần, hơn nửa ngày, mới khó khăn hỏi câu: "Có chuyện gì sao?"

      "Điện thoại." Người đàn ông kia mở miệng, giọng vô cùng trong veo mà lạnh lùng, giống như tuyết ngàn năm tan núi cao kia, sạch mà lại hiu quạnh: "Của cậu."

      Chàng trai cảm thấy tình thế này đặc biệt kỳ lạ, người đàn ông khuynh thành muốn điện thoại của mình, biết còn tưởng rằng đặc biệt thích ta, trong lòng nhịn được "Thao" tiếng, lại ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, ánh mắt ta đặc biệt có vô cùng sâu xa, làm cho chàng trai tự chủ được lấy điện thoại của mình ra.

      Người đàn ông kia cũng lấy di động chỉ ghi lại số điện thoại, thái độ thanh cao gật đầu, sau đó ánh mắt cao ngạo nhìn lướt qua ta, bỏ lại câu: "Tôi có suy nghĩ gì với cậu." Lập tức, liền xoay người rời .

      Tư thái của người đàn ông rời tao nhã như vậy, bước chân bình tĩnh, toàn thân dưới đều lộ ra khí chất cao quý, chàng trai nhìn bóng lưng kia, vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt lâu, ta suy nghĩ, sao ta thần kỳ như vậy? Đáy lòng vừa mới nghĩ gì, ta đều biết? Người đàn ông này còn cổ quái, muốn điện thoại ta làm gì?

      Chàng trai suy nghĩ lâu, cũng nghĩ ra được nguyên nhân, cuối cùng đeo đàn ghi-ta mình, dọc theo con đường mùa đông, rời .

      người đàn ông khuynh thành ngược lại với chàng trai kia, mở Bugatti oai phong của mình ra, sau khi ngồi vào, liền lấy điện thoại di động ra, gọi cú điện thoại qua: "A Thánh, giúp tôi tra tất cả tư liệu chủ nhân của số điện thoại này chút."

      Chương 540: Chúng ta trở về (10)


      người đàn ông khuynh thành ngược lại với chàng trai kia, mở Bugatti oai phong của mình ra, sau khi ngồi vào, liền lấy điện thoại di động ra, gọi cú điện thoại qua: "A Thánh, giúp tôi tra tất cả tư liệu chủ nhân của số điện thoại này chút."

      "Em của ta bị ung thư máu, cậu ở trong bệnh viện điều tìm, xem có đôi tủy thích hợp , giúp đỡ ta, ừ tìm được, liên hệ vào số điện thoại tôi mới vừa cho cậu."

      " phải chứ Tình Thâm, từ lúc nào cậu làm nhà từ thiện thế?"

      Lý Tình Thâm suy nghĩ, : " ta làm cho ấy để tâm


      【Nội dung này rất uẩn, nhưng làm nền, chàng trai này, phải cưới người đàn ông của Lăng Mạt Mạt, nhưng tương lai là nhân vật quan trọng xoay chuyển Càn Khôn!】

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Lăng Mạt Mạt chẳng có mục đích dọc theo đường cái.

      Những cảm xúc bi thương này của , ngày hôm sau chàng trai cùng chuyện kia, lại đột nhiên thấy nữa.

      biết mình rốt cuộc muốn đâu, chỉ muốn về nhà, dứt khoát liền ngăn cản chiếc xe taxi, đưa tiền cho tài xế, tùy tiện , sau đó chạy đến khu chợ đêm ồn ào ở thành phố X.

      Nơi đó rất nhiều đôi tình nhân trẻ tuổi nắm tay nhau, mặc dù phải tình nhân, cũng là tốp năm tốp ba ôm ấp, chỉ riêng mình , đơn.


      Khu chợ đêm bán rất nhiều hoa hồng, đôi tình nhân tử bên cạnh Lăng Mạt Mạt qua, đúng lúc bị bán hoa hồng ngăn lại, ngọt ngào ngây thơ với đôi tình nhân: " trai, mua bó hoa hồng cho chị !"

      Sau đó chàng trai kia móc tiền, mua bó hoa, đưa cho , ngọt ngào ôm vào trong ngực, nũng nịu cười xinh, hai người liền gắt gao ôm nhau rời .

      Lăng Mạt Mạt nhìn cảnh tượng này, đột nhiên liền tưởng tượng, có ngày, Enson cũng có thể cùng dọc theo chợ đêm dơ bẩn mục nát như vậy , mua đóa hoa hồng sắp tàn cho ?

      Đây là lãng mạn bình dân nhất cái thế giới này.

      Enson cao cao tại thượng như thế làm sao có thể làm loại chuyện này?

      Tâm tình Lăng Mạt Mạt nhịn được có chút xuống thấp, ra, vẫn biết, giữa với Enson, là cách biệt trời vực.

      với , mặc dù bây giờ thỉnh thoảng gặp, nhưng có chút khoảng cách, trong lòng biết có cách nào vượt qua.

      Lý Tình Thâm lái xe theo Lăng Mạt Mạt đường đến chợ đêm, thấy nhìn đôi tình nhân mua hoa suy nghĩ cái gì, lại nhìn bóng dáng xa, Lý Tình Thâm đột nhiên nông nổi xuống xe, sau đó đến trước mặt bé bán hoa hồng kia, đưa cho tờ tiền to, chỉ đống hoa sau lưng bé, chút với , sau đó lấy điện thoại di động ra cho nhìn tấm hình, chỉ phương hướng Lăng Mạt Mạt đến, lập tức gật đầu, liền đẩy xe hoa hồng, chạy .

      Lý Tình Thâm vui vẻ đứng ở chợ đêm lúc, xoay người, lên xe, sau đó móc điện thoại di động ra, gửi tin nhắn, rồi lái ô-tô rời .

      Lăng Mạt Mạt tùy ý , đột nhiên nghe có người hô tiếng "Lăng Mạt Mạt!"

      theo bản năng quay đầu, thấy bán hoa hồng vừa rồi kia đỗ xe hoa hồng ở trước mặt mình, : "Chị , đây là người trai bảo em đưa cho chị!"

      Chương 541: Chúng ta quay lại với nhau ! (11)


      theo bản năng quay đầu lại, thấy bé bán hoa hồng vừa nãy đẩy xe hoa hồng tới trước mặt mình, : "Chị ơi, có trai nhờ em tặng cho chị!"

      Biểu tình của Lăng Mạt Mạt có chút u mê.

      Chung quanh có rất nhiều người ngang qua, nghe được lời của bé bán hoa hồng, đều rối rít quay đầu nhìn Lăng Mạt Mạt.

      kiếm được rất nhiều tiền, vui mừng hớn hở: "Chị ơi, trai kia đối với chị là tốt, xe hoa hồng của em, có 999 đóa!"

      Lăng Mạt Mạt vẫn đứng ở nơi đó, vẫn hề nhúc nhích, trong đầu suy nghĩ, rốt cuộc là ai tặng hoa cho !

      "Chị , kia cho em rất tiền nhiều, ngay cả cái xe này em cũng đưa cho chị luôn đó!"

      bé bán hoa hồng vừa vừa đẩy xe tới trước mặt Lăng Mạt Mạt.

      Đó là chiếc xe màu trắng, đó toàn là hoa hồng, đầy ắp cả xe, giống như là biển hoa khổng lồ, Lăng Mạt Mạt đưa tay nhận lấy, sau đó dưới ánh mắt hâm mộ và kinh ngạc cùng soi mói của rất nhiều người, đẩy xe hoa hồng rời .

      Mới được mấy bước, điện thoại di động vang lên, lấy ra thấy Enson gởi tới tin nhắn: "Thích ?"

      Trong lòng Lăng Mạt Mạt run lên, buông xe hoa ra, nhìn bốn phía chung quanh tìm kiếm.


      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**


      Cuối cùng Lăng Mạt Mạt phải gọi điện thoại tìm công ty vận chuyển giúp chuyển xe hoa hồng về nhà.

      thuê xe về trước .

      Lăng Mạt Mạt vừa về tới dưới lầu, liền nghe có người kêu tên mình: "Lăng Mạt Mạt."

      Nghe thanh này Lăng Mạt Mạt kinh ngạc chút, đột nhiên quay đầu lại thấy chiếc BMW quen thuộc cùng người đàn ông ôn hòa đó, đèn đường lờ mờ chiếu vào người tạo ra vòng sáng nhợt nhạt, nhíu nhíu mày nhưng lên tiếng.

      Lục Niệm Ca cũng gì, chỉ nhìn Lăng Mạt Mạt, nhìn lâu mới cất bước tới trước mặt .

      Lăng Mạt Mạt ngửi được mùi rượu, nhíu mày, có lẽ là vì tối nay nhận được hoa Enson tặng, mặc dù chưa từng gặp gỡ , nhưng tâm tình của rất tốt, nhìn Lục Niệm Ca nở nụ cười hiếm thấy, sau đó mở miệng, : “Sao ở chỗ này?"

      Lục Niệm Ca trả lời câu hỏi của Lăng Mạt Mạt, chỉ đứng yên ở nơi đó, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt chớp mắt.

      Ánh mắt của đen nhánh và sáng ngời, vẫn như người thiếu niên thuần khiết trong sáng năm xưa .

      Hồi lâu, mới nhàng run rẩy chớp mắt, bình tĩnh với Lăng Mạt Mạt: "Mạt Mạt ông cố của em qua đời."

      Sắc mặt Lăng Mạt Mạt có hơi được tốt, nhếch môi gì.

      Lục Niệm Ca nhìn vẻ mặt bình thản của Lăng Mạt Mạt, chẳng qua là cảm thấy buồn thương trong lòng, nhịn được đưa tay rút điếu thuốc, đặt ở khóe miệng, đốt, hít hai cái, lại mở miệng : "Mạt Mạt, em từng thế giới này em chỉ có ba người thân, là ông cố, là Lục Niệm Ca, là Giản Thần Hi, mà bây giờ em chỉ còn lại chính em mà thôi."

      Đúng là Lăng Mạt Mạt qua, khi đó rất ngốc rất ngây thơ mới những lời như thế, người khác có nhà, có, cũng sợ, bởi vì có người thân thương nhất là ông cố, người nhất là Lục Niệm Ca, người bạn tốt nhất là Giản Thần Hi!

      tại nghe Lục Niệm Ca nhắc lại, Lăng Mạt Mạt thản nhiên, lạnh nhạt liếc nhìn Lục Niệm Ca, : "Vậy thế nào?"

      ____________
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :