1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào Môn Thịnh Sủng: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Editor: Lam

      Chương 299: Enson, chúng ta gặp mặt (9)

      Lòng hiếu kỳ của ta càng lúc càng lớn, lần Lý Tình Thâm ra ngoài khóa cửa, ta cực kỳ lén lút chạy vào phòng ngủ của , vừa lúc máy tính có khóa, đúng lúc QQ cũng đăng nhập, vì vậy ta liền mở ra, phát đó chỉ có người bạn tốt, gọi là --- Lăng Mạt Mạt!

      ta mở chỗ lưu lại tán gẫu của bọn họ ra, lại phát chỉ có lưu lại tổng cộng mười trang chuyện phiếm, thời gian bắt đầu là hơn hai năm trước rồi.

      Lúc ấy ta đích thực là bị khiếp sợ, ròng rã hơn hai năm, thế nhưng tất cả nội dung tán gẫu của bọn họ chỉ có hai ba trăm câu.

      ta còn nhìn lại tổng thể nội dung lần bọn họ chuyện phiếm, phần lớn đều là Lý Tình Thâm hỏi thăm tin tức của , có khỏe ? Cái gọi là Lăng Mạt Mạt kia đáp lại câu khỏe, sau đó có cái gì nữa, thỉnh thoảng lại có oán hận với câu, mệt mỏi quá.

      ta yên lặng tiếng động trả máy tính của Lý Tình Thâm về trạng thái ban đầu, sau đó rời khỏi phòng của Lý Tình Thâm, lần vào ban đêm, ta lấy cớ, ỷ lại ở phòng của Lý Tình Thâm chịu .

      Lý Tình Thâm ngồi trước máy tính, chút để ý xem sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, liếc nhìn QQ trong máy vi tính.

      Mãi cho đến hơn bốn giờ sáng, ta cuối cùng chịu nổi, lúc muốn ngủ, lại thấy bạn tốt duy nhất của Lý Tình Thâm trong máy vi tính, ảnh đại diện của Lăng Mạt Mạt sáng lên.

      Lý Tình Thâm lập tức buông sách xuống, mở ảnh đại diện của ra, gửi thư qua, về phần nội dung là cái gì, ta nhìn thấy, nhưng mà ta lại biết, hai người chỉ tâm chưa tới năm phút đồng hồ, ảnh đại diện của kia tối xuống, lúc này Lý Tình Thâm mới tắt máy vi tính, tắm, chuẩn bị ngủ.

      ta hoàn toàn hiểu ra, mỗi đêm Lý Tình Thâm trông chừng, chỉ là đợi kia online.

      Tất cả mọi người đều cho rằng người đàn ông này có khả năng thích con nhất, vậy mà đáy lòng sớm có người, mà còn là thâm căn cố đế. (Vững chắc thể lung lay)

      Sau hai năm, Lý Tình Thâm vẫn trải qua y nguyên như vậy, cho dù mệt quá mức, rất muộn, đều vẫn chờ.d'đ/l*q;đ

      Đôi khi đó thực vẫn online, vẫn chờ, đợi đến khi online, mới chịu ngủ.

      Nước Mĩ và Trung Quốc, chênh lệch là mười ba giờ.

      chênh lệch mười ba giờ này, lại chịu chở tình đích thực của người với người.

      Mãi cho đến hai năm sau, lần ta về nhà, nhìn thấy Lý Tình Thâm bao giờ uống rượu nghiêng người tựa vào vách tường hôn mê bất tỉnh, bên cạnh có rất nhiều vỏ chai rượu.

      ta tới, mới biết được Lý Tình Thâm lên cơn sốt, tay chân luống cuống đưa tới bệnh viện, được chẩn đoán ra là bị dị ứng cồn rượu.

      Mấy ngày sau đó, Lý Tình Thâm ăn vào cái gì nôn ra cái đó, thảm hại kinh khủng.

      Vốn dĩ ít , càng lúc càng ít hơn.

      Về sau, ta mới vô ý biết được, gọi là Lăng Mạt Mạt đó, cậu con trai.

      ta tưởng rằng Lý Tình Thâm hoàn toàn tuyệt vọng rồi, ngờ rằng, sau khi khỏi bệnh, vẫn như cũ yên lặng chờ đợi trải qua mười ba giờ chênh lệch.

      Về sau, Lý Tình Thâm lại say thêm lần, lần kia, là Lăng Mạt Mạt và người con trai cuối cùng cũng ở cùng chỗ.

      ta có cách nào tưởng tượng, vào lúc đó vô cùng hào hứng hạnh phúc với , ấy trở thành bạn trai của em, đáy lòng của Lý Tình Thâm tới cùng là cảm nhận như thế nào!

      ta càng có cách nào tưởng tượng, khi đau thương tràn đầy, đáy lòng đau đớn, lại trả lời cho câu, vậy chúc em hạnh phúc, đáy lòng của Lý Tình Thâm, cảm nhận như thế nào!

      Chương 300: Enson, chúng ta gặp mặt (10)

      ta càng có cách nào tưởng tượng, khi đau thương tràn đầy, đáy lòng đau đớn, lại trả lời cho câu, vậy chúc em hạnh phúc, đáy lòng của Lý Tình Thâm, cảm nhận như thế nào!

      thực tế, cho tới bây giờ, Du Dật lại có cách nào nghĩ thông suốt, đến cùng là có bao nhiêu thương, mới có thể chờ đợi cái QQ, chờ đợi mười ba giờ chênh lệch mười năm.

      Lại đến cùng có bao nhiêu thương, nên lúc biết kia sống được tốt, bỏ xuống tất cả vinh quang và tiền đồ, nghĩa vô phản cố [1] trở lại bên cạnh , làm chức vị người đại diện phù hợp với xuất thân gia cảnh thân phận của như vậy!

      [1] Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa được chùn bước.

      ta thể dùng từ tụ hội để hình dung tình của Lý Tình Thâm đối với Lăng Mạt Mạt, nhưng mà, ta lại biết, vui vẻ bi thương của Lý Tình Thâm đều bị tên Lăng Mạt Mạt kia khống chế được.

      ta và Lý Tình Thâm quen biết mười năm, trong vòng mười năm tất cả vẻ mặt sinh động của Lý Tình Thâm xuất trước mặt ta, đều có gắn bó mật thiết với gọi là Lăng Mạt Mạt kia.

      Trần Uyển Như bưng ly rượu đỏ, nghiêng người dựa vào bàn cao cao ở quầy rượu, chăm chú nhìn vào trong sàn nhảy, nam nữ kia, kỹ thuật nhảy ra đẹp đẽ, giống như bức đại hóa cuộn tròn vào làm cảm động lòng người.

      Người đàn ông từ trước đến nay luôn đạm bạc, vào giờ phút này, vẻ mặt mềm mại nhìn chằm chằm kia khiến người động lòng.

      Trần Uyển Như nhịn được hơi nghiêng đầu, ngược sáng, gương mặt trong dizend/anl#equy'don mảng bóng tối lớn, thực ra sớm có tỉnh ngộ, sớm đau đớn tuyệt vọng, nhưng mà trong nháy mắt này, thấy màn như vậy, đáy lòng vẫn có chỗ cảm thấy đau.

      Người xem, cái thế giới này, sao lại có người như vậy?

      ràng dịu dàng có thể khiến cho toàn thế giới vì đó mà tan chảy, lại cứ chỉ ôn tồn với người con .

      Đối với người khác chỉ có hai chữ ---- tuyệt tình!

      sao?

      ràng tín điều (điều đặt ra để tin theo) của phụng dưỡng chỉ có , đó chính là, cho dù như thế nào cũng làm tổn thương chính mình!

      Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, trong trẻo đến lạnh lùng tàn khốc như vậy, Lý Tình Thâm cơ trí đến thần thoại, đụng phải Lăng Mạt Mạt, cái tín điều gọi là làm tổn thương chính mình kia, liền còn tồn tại nữa.

      Bởi vì luôn luôn vì , làm bản thân uất ức.

      Say mê giống như vậy, còn có Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi.

      Giản Thần Hi ăn mặc rất khiêm tốn, tới cũng rất khiêm tốn, ta bị Trần Uyển Như liên tục bạt tai nhiều như vậy, đáy lòng hiển nhiên cực kỳ tức giận, nhưng là Nhất Tỷ, người của công ty từ xuống dưới đều đến đây, Giản Thần Hi ta thể tới.

      Sau khi đến, liền trốn ở trong góc phòng, ngay cả chào hỏi cũng dám tiến lên với Trần Uyển Như, Trần Uyển Như thấy được ta, cũng chỉ là cười lạnh làm như thấy, giống như người này ta hoàn toàn tồn tại.

      Vì thế, Giản Thần Hi cùng Lục Niệm Ca ngồi ghế sô pha ở bên, phía xa truyền đến tiếng ồn ào lớn ngừng, vì thế liền xoay đầu, sau đó vẻ mặt của Giản Thần Hi từ từ trở nên phức tạp.

      Lại là !

      Lăng Mạt Mạt!

      Từ sau khi xuất ở Làng Giải Trí, càng ngày càng nổi tiếng, mà ta, ngược lại có vẻ ngày càng ảm đạm thất sắc!

      ta tự cho rằng bản thân so với Lăng Mạt Mạt cũng kém bao nhiêu, nhưng tại sao ông trời lại cứ liên tục thiên vị ?

      giờ nghĩ tới như vậy, ta phát thực ra Lăng Mạt Mạt mắc nợ ta cái gì, thậm chí ta mắc nợ Lăng Mạt Mạt rất nhiều.

      Mà còn cho tới bây giờ, có lẽ còn bất kỳ tư cách gì để đấu tiếp cùng Lăng Mạt Mạt thêm nữa, như xuống.

      Nhưng mà, khi ta nghĩ đến tương lai Lăng Mạt Mạt sau này có lẽ sống rất tươi sáng rộng mở, ta có chút cam tâm, rất cam tâm!









      Chương 301: 13 câu tỏ tình (1)

      Nhưng mà, khi nghĩ đến việc tương lai sau này có lẽ Lăng Mạt Mạt sống cuộc sống tốt đẹp, có chút cam tâm, rất cam tâm!

      Người cam lòng chỉ có Giản Thần Hi, còn có Lục Niệm Ca.

      Hơn năm trước, người có thể ôm eo Lăng Mạt Mạt như vậy là Lục Niệm Ca, người có thể khiêu vũ với Lăng Mạt Mạt là Lục Niệm Ca, người có thể dùng mọi cách để thương Lăng Mạt Mạt cũng là Lục Niệm Ca.

      Mà bây giờ, lại trở thành người ngồi ở bên, giống như là người ngoài nhìn Lăng Mạt Mạt và những người đàn ông khác, làm tất cả những việc mà đáng lý ra phải làm.

      Đáy lòng Lục Niệm Ca khỏi có loại uất ức được dâng lên, dùng lực cầm ly thủy tinh, đột nhiên thanh bén nhọn vang lên, ly thủy tinh bị bóp nát.

      Giản Thần Hi đến, lại nghe thấy thanh thanh thúy và bén nhọn như vậy, nhanh chóng quay đầu lại, vừa vặn thấy Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm vào nam nữ trong sàn nhảy, ánh mắt của trầm xuống, hơi phiếm đỏ, trong lòng bỗng dưng lộp bộp hạ xuống, vốn là cam lòng biến thành vô cùng lo lắng, dịu dàng mềm giọng mở miệng, kêu tiếng: "Niệm Ca, làm sao vậy?"

      Lục Niệm Ca hồi hồn, nhìn nhân viên phục vụ dọn dẹp miểng thủy tinh, lại nhìn lòng bàn tay của mình chút, vậy mà hoàn hảo bị thương chút nào, hơi mệt mỏi lắc đầu cái, nhàn nhạt trả lời câu: " có việc gì."

      Giản Thần Hi vẫn như cũ cẩn thận nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca, còn muốn tiếp cái gì đó nên mới vừa mở miệng kêu: "Niệm Ca", Lục Niệm Ca lại hơi giơ tay lên, ngăn cản lời của Giản Thần Hi, đầu cũng ngẩng lên, chỉ : " sao, có việc gì mà, để cho yên tĩnh chút."

      Giản Thần Hi lập tức ngậm miệng, nhìn chằm chằm vào Lục Niệm Ca.

      Mà ánh mắt Lục Niệm Ca hoảng hốt nhìn đèn thủy tinh treo bên, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn đến sàn nhảy lần nào nữa, trong đầu ngừng lên hình ảnh làn váy Lăng Mạt Mạt tung bay ưu nhã vì kỹ thuật nhảy của , đáy lòng của càng thoải mái!

      Như thế nào mới có thể thoải mái đây?

      Khôi phục trí nhớ, nhìn người phụ nữ mình từng bây giờ bị những người đàn ông khác ôm vào trong ngực, nhảy điệu làm toàn trường kinh ngạc, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào, cũng cam lòng!

      ra có tư cách gì để cam lòng? Ban đầu lúc lạc lối, cũng có nghĩ tới mất Lăng Mạt Mạt sao?

      Vậy phải trách người nào đây?

      Con người chính vì chỗ này mới bị coi thường, khi có được rồi càng thèm dieen_ddan-lee+quy_ddoon để ý, càng quý trọng, đợi đến lúc chân chính mất rồi, càng muốn có lại, sau đó mới nhận ra cả đời mình cũng thể lấy lại được, cuối cùng còn dư lại chỉ có cam lòng!

      Lục Niệm Ca nghĩ nghĩ lại, kéo kéo khóe môi, nụ cười có chút tự giễu.

      Giản Thần Hi nhìn cười như vậy, cảm thấy đau lòng, tự chủ được vươn tay, nhàng nắm tay của .

      Lục Niệm Ca đứng tại chỗ lẵng lặng nhìn lòng bàn tay của mình, cúi đầu, trầm mặc như trước.

      Lý Tình Thâm mang theo Lăng Mạt Mạt xoay tròn cơ thể lần cuối để kết thúc điệu nhảy, lúc này hai người mới ngừng lại.

      Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay y hệt tiếng sấm rền.

      Lăng Mạt Mạt hơi thở hổn hển, cảm thấy khiêu vũ giúp tâm tình mình thoải mái hơn, mặc dù mệt đến đầu đầy mồ hôi!

      Lý Tình Thâm cũng hơi thở hổn hển, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, đáy mắt tản ra ánh sáng chói lọi.

      --- ------ ------ ------ ------ ---------

      Chương 302: 13 câu tỏ tình (2)

      Lý Tình Thâm cũng hơi thở hổn hển, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, đáy mắt tản ra ánh sáng chói lọi.

      Lục Niệm Ca nhịn được quay đầu, xinh đẹp đến chân đó đứng ở trước mặt người đàn ông, khóe môi hơi giương lên, nụ cười nhạt bộc lộ ra ngoài, ánh mắt của sáng lên, bởi vì khiêu vũ kịch liệt, nên mặt như có tầng nước bao phủ, từ góc của Lục Niệm Ca nhìn sang, cực kỳ giống ánh sáng của hạnh phúc.

      màn như vậy, xinh đẹp đến chói mắt.

      Đâm vào mắt Lục Niệm Ca làm cực kỳ đau đớn, nhịn được liền quay mặt .

      Sau đó toàn bộ đèn trong đại sảnh ở "Hoàng cung" đột nhiên trở nên sáng rực, chiếu sáng vẻ mặt mỗi người ở đây làm nó trở nên ràng, chân .

      Lục Niệm Ca dám tưởng tượng, vào giờ phút này, mặt của , rốt cuộc là như thế nào.

      Trong lúc bất chợt, cảm thấy ở trong căn phòng này cực kì khó chịu, có chút thở nổi, trong nháy mắt liền đứng lên.

      Giản Thần Hi kéo tay của , lo lắng hỏi: "Niệm Ca, làm sao vậy?"

      " có việc gì, toilet chút." Lục Niệm Ca xong câu như vậy, đầu cũng quay lại lập tức tới toilet.

      Dường như bóng lưng của vẫn dịu dàng như vậy, giống như thiếu niên phong thái hiên ngang đứng dưới ánh mặt trời năm đó, nhưng chỉ có trời mới biết, đáy lòng của , sớm chao đảo khi con đường này.

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm xuống sàn nhảy, lập tức bị người người chen chúc tiến lên phía trước để nâng ly chào hỏi.

      Lăng Mạt Mạt trở về trong góc, hành động đầu tiên chính là tìm điện thoại di động ở trong túi xách của mình, lại phát có cuộc gọi lại của Enson, đáy lòng của nhịn được có hơi mất mác, lập tức buồn bực ngồi ở chỗ đó, cắn ống hút, uống rượu, ở phía xa là mảnh ồn ào, ngừng nghịch điện thoại di động, nhiều lần muốn tự gọi cho Enson cuộc điện thoại, nhưng lại biết nên cái gì, cuối cùng định tắt điện thoại di động, muốn tới vườn hoa phía sau "Hoàng cung" hóng mát chút.

      Trong vườn hoa yên tĩnh người, Lăng Mạt Mạt nhàn nhã ngồi ở xích đu.

      ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao, nhưng trong lòng lúc nào cũng chú ý tới điện thoại di động của mình, cơ bản có chú ý tới ở đằng xa có bóng dáng từ từ đến gần .

      Lăng Mạt Mạt lại cúi đầu lần nữa, lúc lấy điện thoại di động ra nhìn, phát dien*dan^le$quy@don trước mặt mình có đôi giày da, nhíu mày, lập tức theo đôi giày kia nhìn lên , sau đó thấy gương mặt quen thuộc.

      Đáy mắt Lăng Mạt Mạt bỗng dưng lạnh lẽo, trong nháy mắt thái độ cũng trở nên hơi lạnh nhạt, chưa hề mở miệng chuyện.

      Lục Niệm Ca nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Lăng Mạt Mạt, do dự chút, nhưng vẫn mở miệng kêu lên tên của Lăng Mạt Mạt: "Mạt Mạt."

      Lăng Mạt Mạt hơi nheo mắt, Mạt Mạt?

      Lúc trước phải mở miệng hay ngậm miệng cũng gọi là Lăng tiểu thư hay sao?

      Bên môi Lăng Mạt Mạt nhịn được hơi cười lạnh. Cũng thèm nhìn Lục Niệm Ca cái, đáp lại: "Lục tiên sinh."

      Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm khuôn mặt gần mình trong gang tấc, trước kia, có cảm giác gì, nhưng lúc trí nhớ được khôi phục, lại cảm thấy khuôn mặt quen thuộc này làm cho đáy lòng run rẩy, trầm mặc hồi, mở miệng: "Dạo này em có khỏe hay ?"

      thanks nàng nhiều, mong nàng sớm hoàn http://***************.com/images/smilies/icon_love2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gif

      Editor: Hạ Tiểu Phong

      Chương 303: 13 câu tỏ tình (3)

      Lăng Mạt Mạt nâng khóe môi, biết vì sao lại cảm thấy lời mình mong đợi bấy lâu bây giờ lại trở nên ghê tởm như vậy, quay đầu, nghiêng mắt nhìn Lục Niệm Ca, cười nhạt lên tiếng: " liên quan đến ."

      Đáy mắt Lục Niệm Ca khẽ ảm đạm, trong khoảng thời gian ngắn nghẹn lời, ánh mắt của ta vẫn thủy chung đặt người của Lăng Mạt Mạt.

      Lăng Mạt Mạt thấy Lục Niệm Ca lời nào, tự nhiên cũng lựa chọn trầm mặc.

      Thời gian dừng lại chút, Lục Niệm Ca mới phá vỡ yên tĩnh: "Mạt Mạt, nghe em sắp ra album mới rồi, nếu như cần giúp đỡ, có thể tìm ————"

      " cần." Lăng Mạt Mạt nghĩ cũng nghĩ liền trực tiếp cắt ngang lời của Lục Niệm Ca, lưu loát dứt khoát cự tuyệt ta.

      Lục Niệm Ca khẽ mím môi, suy nghĩ chút, lại bổ sung: "Có phải em vẫn còn giận hay , biết mình làm rất nhiều chuyện có lỗi với em"

      Đột nhiên Lăng Mạt Mạt tức giận, lần nữa cắt ngang lời của Lục Niệm Ca:"Lục tiên sinh có quan hệ gì với tôi? Tại sao tôi lại phải tức giận với Lục Niệm Ca ngài?"

      Trong nháy mắt sắc mặt Lục Niệm Ca tái nhợt, giật giật môi, ngón tay khẽ nắm chặt, nhìn Lăng Mạt Mạt, : "Mạt Mạt, xin lỗi, "

      " cái gì?" Bởi vì ngồi ở xích đu, nên Lăng Mạt Mạt phải ngẩng đầu nhìn Lục Niệm Ca, khi nghe năm chữ này, lại thấy cực kì châm chọc, nghĩ cũng nghĩ liền cắt ngang lời Lục Niệm Ca lần nữa, lòng dạ căm phẫn, nhưng cố tình nụ cười bên môi lại càng nâng lớn hơn, xinh đẹp như hoa: "Chuyện Lục Tiên sinh có lỗi với ta cũng phải là hai chuyện, ngài muốn ngồi xuống chuyện phiếm sao?"

      Lăng Mạt Mạt tới chỗ này, liền cười lạnh, trực tiếp từ xích đu nhảy xuống, "Nhưng tôi lại rảnh rỗi như !"

      Cũng phải do lòng dạ đọc ác như thế, mà là cho ta cơ hội, lần lại lần, cho đến khi tâm như tro tàn, chuyện cho tới bây giờ, cũng có gì để , nhiều rồi, chỉ làm Lăng Mạt Mạt cảm thấy ghê tởm!

      Xích đu vốn chuyển động, Lăng Mạt Mạt dùng sức sai thời điểm, làm bị đẩy ra ngoài, lại mang giày cao gót, trong vườn hoa đều là đường chữ thập, cẩn thận liền chặt chân.

      Vốn là Lăng Mạt Mạt muốn bỏ tiểu soái, nhưng nghĩ đến kết cục lại thảm hại như vậy!

      Chỉ là rất đau, Lăng Mạt Mạt thầm cắn răng, miễn cưỡng đứng lên, vừa định thử hai bước, đột nhiên Lục Niệm Ca tới bên người , vươn tay, ôm lấy eo của .

      Lăng Mạt Mạt nhíu mày, theo bản năng muốn tránh thoát Lục Niệm Ca, vậy mà, Lục Niệm Ca lại tiếng nào tăng thêm sức, bế trở về xích đu bên cạnh, nhàng đặt xích đu, ngay sau đó, Lục Niệm Ca liền nửa ngồi trước mặt Lăng Mạt Mạt, vươn tay, tay nắm lấy cổ chân của .

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Lý Tình Thâm ở trong bữa tiệc tìm vòng, nhìn thấy Lăng Mạt Mạt, liền lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho coi, hỏi thăm ở nơi nào, lại thấy tin nhắn gởi tới.

      nhanh chóng mở ra, chỉ có câu đơn giản: Enson, chúng ta gặp mặt .

      Chương 304: 13 câu tỏ tình(4)

      nhanh chóng mở ra, chỉ có câu đơn giản: Enson, chúng ta gặp mặt .
      Biểu tình của Lý Tình Thâm trong nháy mắt dừng lại.

      Enson, chúng ta gặp mặt .

      thế nào, thấy mấy chữ này, đáy lòng của có kinh ngạc, cũng có vui mừng, có kích động, cũng có khẩn trương!

      Thế nhưng lại muốn gặp mặt Enson, có phải là đại biểu cho việc có tình cảm với Enson?

      Chỉ là, nếu như thấy Enson ra chính là Lý Tình Thâm, có tức giận hay ?

      Đáy lòng Lý Tình Thâm cực kỳ mâu thuẫn.

      trầm tư chút, liền mình ra khỏi bữa tiệc, đẩy ra cửa sau "Hoàng cung" , bước vào vườn hoa an tĩnh.

      nhàn nhạt đứng dưới tán cây hoa đào, mùa hè gió thổi lên, có những bông hoa rơi xuống lan tỏa mùi hương.

      Lý Tình Thâm ngẩng đầu lên, nhìn cánh hoa bay khắp trời, nghĩ, hoặc là, nên hỏi câu, tại sao phải gặp Enson

      lấy điện thoại di động ra, mở wechat, tìm được Lăng Mạt Mạt, vừa muốn vào wechat của , lại phát chữ kí wechat của thay đổi ———— Tôi muốn gặp người cho tôi ấm áp.

      Chỉ là hàng chữ ngắn ngủi, khiến đáy lòng Lý Tình Thâm đột nhiên run lên, tất cả cố kị cùng lo lắng trong nháy mắt đều tan thành mây khói rồi, ôm tia hi vọng, ở điện thoại di động soạn tin nhắn, 【 Tôi là người để cho em cảm thấy ấm áp sao? 】

      Chưa bao giờ có lúc Lý Tình Thâm khẩn trương như vậy, nhị được lo lắng tới lui hai bước dưới tán hoa đào, cuối cùng cắn răng cái, thẳng tắp ngẩng đầu lên, quyết định gởi tin nhắn, lại nhìn thấy phía sau cây đào, xích đu cách đó xa, xinh đẹp kia ngồi ở phía , mà trước mặt , là Lục Niệm Ca.

      nhìn nét mặt Lục Niệm Ca, chỉ có thể nhìn thấy kia cười mắt ngọc mày ngài.

      Nét mặt Lý Tình Thâm trong nháy mắt ngưng kết.

      Ánh mắt từng chút từng chút trở nên lạnh lùng.

      Tay cũng dần dần nắm thành nấm đấm.

      "Tình thâm, ở đây sao?" thanh bất ngờ xuất , làm cắt đứt thất thần của Lý Tình Thâm.

      Lý Tình Thâm quay đầu lại, thấy Du Dật cầm ly rượu, đứng ở cách đó xa, vẻ mặt tươi cười.

      Du Dật thấy Lý Tình Thâm gì, liền cất bước về phía Lý Tình Thâm, "Nhìn cái gì vậy? Mất hồn như thế?"

      Lý Tình Thâm lạnh nhạt ung dung xoay người, trực tiếp ngăn cản cơ thể Du Dật về phái trước, trong lời lạnh nhạt lộ vẻ tức giận: " có gì, nhận cuộc điện thoại."

      xong, Lý Tình Thâm liền khóa điện thoại di động, bỏ vào trong túi.

      Du Dật nhíu mày, vừa muốn chuyện, Lý Tình Thâm lần nữa lên tiếng: "Vào thôi."

      Ngay sau đó, liền cùng Du Dật quay trở lại Hoàng Cung.

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Lăng Mạt Mạt nhìn bàn tay đến gần chân mình, hơi nhíu mày, theo bản năng liền muốn lấy chân ra, vậy mà vừa động, có đau đớn truyền đến, nhịn được hít vào hơi.

      Động tác Lục Niệm Ca càng nhàng, ngẩng đầu lên, điệu quan tâm: "Đau ? Bị trật ở chỗ nào?"

      Vừa , Lục Niệm Ca vừa đưa tay cởi giày cao gót của Lăng Mạt Mạt ra.

      Vậy mà động tác của Lục Niệm Ca mới được nữa, trong lúc bất chợt sau lưng truyền tới thanh the thé: "Lục Niệm Ca, ở đây làm gì? !"

      Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt chợt biến, Giản Thần Hi cắn răng nộ khí đằng đằng tới đây.


      Chương 305: Mười ba câu tỏ tình (5)

      Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu, vừa nhìn sắc mặt chợt thay đổi, thấy Giản Thần Hi hung hăng cắn răng tức giận đằng đằng tới.

      Giản Thần Hi thấy Lục Niệm Ca ngồi xổm ở trước mặt Lăng Mạt Mạt, dáng vẻ khiêm tốn cởi giày vì ấy như vậy, đầu của ta nhất thời nổ tung, mắt hạnh trợn lên, cả người cũng run rẩy, bước chân của ta rất vội, rất nhanh, chỉ nghe thấy thành hồi hộp ngừng, Giản Thần Hi đứng ở bên cạnh Lăng Mạt Mạt cùng Lục Niệm Ca.

      "Lục Niệm Ca, em đợi cả nửa ngày, WC, ra đến đây!" Giọng Giản Thần Hi rất gấp, lời ra, đều là gằn từng chữ, đáy lòng ta đầy phẫn nộ cùng ghen tị, giống như cây đuốc, càng đốt càng bùng cháy, làm cho cả người khống chế được: " thế nhưng ở sau lưng em vụng trộm với người phụ nữ đê tiện này!"

      Giữa lông mày thanh tú của Lục Niệm Ca đột nhiên che kín khói mù, trán ta ra gân xanh, nổi giận : "Giản Thần Hi, em đừng bậy! Mạt Mạt bị trật chân!"

      Mạt Mạt?

      Lục Niệm Ca gọi Lăng Mạt Mạt là "Mạt Mạt"?

      Giản Thần Hi càng lúc càng phẫn nộ, cũng nghe lọt câu Lục Niệm Ca , người như bệnh tâm thần: "Trật chân? Con hồ ly tinh này giỏi ngụy trang nhất!"

      "Giản Thần Hi, câm mồm, đừng ầm ĩ nữa!" Lục Niệm Ca cắn răng, ánh mắt lạnh lùng .

      Giản Thần Hi thấy Lục Niệm Ca dùng ánh mắt băng lạnh mà hàm chứa cảnh cáo nhìn mình, trong nháy mắt đánh mất tất cả lý trí, nghĩ cũng nghĩ liền cầm túi xách trong tay, trực tiếp quăng về phía Lăng Mạt Mạt, miệng vẫn còn nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đồ phụ nữ đê tiện biết xấu hổ này, lại quyến rũ người đàn ông của tôi!"

      Lăng Mạt Mạt bị Lục Niệm Ca nắm lấy chân, căn bản có cách nào né tránh, vừa vặn bị túi xách của Giản Thần Hi đập vào mặt, cảm thấy mặt đau rát.

      Lục Niệm Ca ngờ Giản Thần Hi dám động thủ, lập tức đứng lên, có dừng lại liền vươn tay hung hăng đẩy Giản Thần Hi sang bên: "Mẹ nó có phải bị bệnh !"

      Giản Thần Hi trong nháy mắt bị Lục Niệm Ca mắng đến ngẩn ngơ ngay tại chỗ, há to mồm, cả người run lẩy bẩy, sau đó đáy mắt chứa đầy nước mắt, ta vừa mở miệng, giọng cũng mang theo vài phần khóc nức nở: "Lục Niệm Ca, mắng em? vì người phụ nữ đê tiện này, mà mắng em?"

      Lục Niệm Ca lại gì, chỉ ngồi xổm người xuống, tiếp tục kiểm tra chân cho Lăng Mạt Mạt.

      "Lục Niệm Ca, che chở người phụ nữ đê tiện này?" Giản Thần Hi nghẹn ngào lại lần nữa chất vấn.

      Người phụ nữ đê tiện, người phụ nữ đê tiện, Giản Thần Hi mở miệng tiếng, gọi Lăng Mạt Mạt nhíu mày, đáy lòng giải thích được liền có ngọn lửa thiêu đốt!

      với ta, ai là người phụ nữ đê tiện?

      Huống chi, chuyện đêm nay, có quan hệ gì đến Lăng Mạt Mạt ?

      mới đúng là người bị hại vô tội nhất có được ?

      êm đẹp hai người bọn họ xuất , nam căn bã, nữ đê tiện, lục đục đến quấy rầy !

      Bây giờ đảo lộn, lại trở thành người bị đánh bị mắng kia rồi.

      Lục Niệm Ca vươn tay, lần nữa nắm lấy cổ chân của Lăng Mạt Mạt, cúi đầu, muốn xem chân của rốt cuộc bị trật ở chỗ nào, Lăng Mạt Mạt thờ ơ nhìn Lục Niệm Ca, lại liếc mắt nhìn Giản Thần Hi, đột nhiên ở trong tích tắc tay Lục Niệm Ca muốn cởi giầy của , vẫn lạnh lùng nở nụ cười, sau đó hung hăng giơ chân lên, đạp cước về phía Lục Niệm Ca!

      Chương 306: Mười ba câu tỏ tình (6)

      Lục Niệm Ca vươn tay, lần nữa nắm lấy cổ chân của Lăng Mạt Mạt, cúi đầu, muốn xem chân của rốt cuộc bị trật ở chỗ nào, Lăng Mạt Mạt thờ ơ nhìn Lục Niệm Ca, lại liếc mắt nhìn Giản Thần Hi, đột nhiên ở trong tích tắc tay Lục Niệm Ca muốn cởi giầy của , vẫn lạnh lùng nở nụ cười, sau đó hung hăng giơ chân lên, đạp cước về phía Lục Niệm Ca!

      cước này của Lăng Mạt Mạt có bao nhiêu ngoan độc, đáy lòng rất ràng, từ khi đến cuối cùng phẫn nộ, tất cả đều tập trung ở cước này!

      Trong nháy mắt, máu người lăng Mạt Mạt đều sôi trào.

      đạp lưu tình chút nào, đạp quyết đoán kiên quyết, sau khi đạp xong, đáy lòng có chút hết giận.

      Lục Niệm Ca đoán trước được, chỉ cảm giác chân Lăng Mạt Mạt đạp về phía mặt ta, ta theo bản năng tránh về phía sau, sau đó chân của đạp đến cổ ta, làm cả người ta ngồi bệt ở mặt đất.

      dùng bao nhiêu sức để đạp, ta cũng cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phế, nháy mắt truyền khắp toàn thân, cổ họng ở trong tích tắc đấy trở nên hít thở thông.

      Dáng vẻ Lục Niệm Ca chật vật như vậy, nhưng vẻ mặt của ta, vẫn trước sau như dịu dàng trong suốt, khuôn mặt nhất thời chỉ bị kìm nén hít thở thông mà phiếm hồng.

      Giản Thần Hi vồn tức giận mất lý trí, giương nanh múa vuốt tiến lên muốn lôi Lục Niệm Ca ở trước mặt Lăng Mạt Mạt , nhưng còn chưa đợi người ta đến, thấy Lăng Mạt Mạt đạp cước lên Lục Niệm Ca.

      Giản Thần Hi đứng ngay tại chỗ, cả người lập tức đờ ra.

      Nhưng Lăng Mạt Mạt rất bình tĩnh, thầm giật giật chân của mình, dường như đau đớn, suy nghĩ nên rời cũng thành vấn đề, vì thế cắn chặt răng, liền tự nhiên phóng khoáng từ xích đu đứng lên.

      Giản Thần Hi hồi thần, sắc mặt rất khó coi, nhịn được phẫn nộ chạy về phía Lăng Mạt Mạt: "Lăng Mạt Mạt, có phải điên rồi , con mẹ nó Lục Niệm Ca là người đàn ông của tôi, khi nào đến phiên đánh!"

      Chân Lăng Mạt Mạt vốn tốt, đứng có chút vững, bây giờ bị Giản Thần Hi như chó điên đánh tới, suýt nữa bị ta đẩy ngã đất, may mà Lục Niệm Ca phản ứng rất nhanh, đột nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét vươn tay bắt được Giản Thần Hi: "Được rồi, ngại ầm ĩ chưa đủ khó coi sao!"

      Giản Thần Hi hít sâu hơi, dường như có lời muốn , nhưng thấy đáy mắt Lục Niệm Ca nhìn , đầy lửa giận, ta nhất thời ngậm miệng, sắc mặt lúc đen lúc trắng, rất khó coi, hai mặt nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt, như là muốn xé nát .

      Lục Niệm Ca nhìn Lăng Mạt Mạt sửa sang mái tóc bị Giản Thần Hi làm loạn, giọng có chút khàn khàn: "Em có khỏe ?"

      Lăng Mạt Mạt cười lạnh cái, sửa sang lại tóc xong, nhìn cũng nhìn bọn họ cái, xoay người liền .

      Lục Niệm Ca lại lần nữa mở miệng: "Chân của em."

      Trong lời của ta, dấu đầy quan tâm, rơi vào trong tai Lăng Mạt Mạt, đều là châm chọc.

      Lăng Mạt Mạt nhất thời trong cơn giận dữ, dừng bước lại, từ từ xoay người, con ngươi đen sáng ngời nhìn lướt qua Giản Thần Hi, rồi sau đó mới đặt ở mặt Lục Niệm Ca, con ngươi của ra chút ánh sáng lạnh, "Lục Niệm Ca, biết là những lời này rất buồn cười sao?"









      Chương 307: 13 câu tỏ tình (7)

      Lăng Mạt Mạt trong cơn giận dữ nhất thời, dừng bước, từ từ xoay người, cặp mắt đen nhánh sáng ngời nhìn lướt qua Giản Thần Hi, rồi sau đó lại rơi mặt Lục Niệm Ca, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh: "Lục Niệm Ca, cảm thấy những lời vừa rất buồn cười sao?"

      Ánh mắt Lục Niệm Ca vô cùng dịu dàng, bình tĩnh nhìn Lăng Mạt Mạt.

      Khuôn mặt Lăng Mạt Mạt chút biểu cảm, nhưng khi nhìn đến ánh mắt dịu dàng và khuôn mặt quen thuộc đó của Lục Niệm Ca, hiểu Lục Niệm Ca muốn làm trò khỉ gì, từng đối xử với lạnh lùng như vậy, tuyệt tình như vậy, bây giờ lại giả bộ si tình làm gì chứ?

      Lăng Mạt Mạt nhịn được cười lạnh ra tiếng: "Lục Niệm Ca, có phải dây thần kinh nào của gặp cố rồi ? Tôi hiểu tối hôm nay lên cơn điên gì vậy! Đừng với tôi, quên chuyện tôi và còn chút quan hệ nào!"

      Lục Niệm Ca nắm chặt tay, ta nhìn chằm chằm cây hoa đào trước mặt, xích đu là xinh đẹp, đôi mắt sáng trong suốt như ánh trăng, sắc mặt bình tĩnh mà sắc bén nhìn ta, thậm chí khiến ta có chút hoảng hốt, gì, cuối đầu cụp mắt, khẽ thở dài: "Mạt Mạt, biết chúng ta còn quan hệ gì nhưng quan tâm em."

      Quan tâm?

      Lăng Mạt Mạt cảm thấy đây câu buồn cười nhất trong năm qua mà nghe.

      hiểu, bây giờ Lục Niệm Ca có tư cách gì đứng trước mặt , với , ta quan tâm ?

      Khuôn mặt Lăng Mạt Mạt cảm xúc nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca, đáy lòng có ngọn lửa cháy lan ra, nắm chặt quả đấm, hít sâu hơi, làm cho giọng mình bình tĩnh chút gợn sóng, từng chữ: "Lục Niệm Ca, có biết điều đàn ông thất bại nhất là gì ?"

      Lục Niệm Ca gì, nhìn ánh mắt của Lăng Mạt Mạt, sáng ngời chói mắt, giống như nhiều năm trước, trong đêm khuya Lăng Mạt Mạt ngăn cản Lục Niệm Ca, nhìn bằng cặp mắt tỏa sáng đó, hét lên câu, Lục Niệm Ca, em thích !

      Nhưng mà, thời gian luân chuyển, vật đổi sao dời, người và vật sớm còn, những thứ tình cảm cuồng nhiệt kia thất lạc nơi phương trời nào đó từ lâu rồi.

      Lòng của Lăng Mạt Mạt tĩnh lặng như nước, chính cũng biết từ lúc nào có đủ bình tĩnh và dũng cảm đứng trước mặt người đàn ông này, hơn nữa còn có thể nhìn thẳng vào mắt Lục Niệm Ca mà mặt đỏ, tim loạn nhịp.

      Lăng Mạt Mạt bình tĩnh mở miệng: " người đàn ông thất bại nhất ở chỗ, phải có phụ nữ thích ta, mà là ta từng thích người phụ nữ, nhưng có cảm giác bản thân lúc đầu bị mù!"

      Trong mắt Lục Niệm Ca còn ánh sáng, ta mím môi, sau đó cúi đầu: "Mạt Mạt, em đừng như vậy."

      "Tôi làm sao?" Lăng Mạt Mạt nhìn Lục Niệm Ca, hỏi.

      lúc lâu mà Lục Niệm Ca gì, lát sau, mới mấy chữ: "Em hận ."

      ta cách chắc chắn.

      Lăng Mạt Mạt đột nhiên cười.

      Hận?

      Làm sao có thể hận đây?

      Lúc trước khi còn tuyệt vọng đến mức biết phải làm thế nào, quả từng hận .

      Chỉ có hận qua, mới có thể thấy mình sâu đậm đến đâu, sau đó bắt đầu hận mình.

      Lúc đó suy sụp đến mức nào chứ!

      cứ nghĩ mình mãi đắm chìm trong đó mãi mãi thể thoát ra, rồi lại chết lặng, tuyệt vọng.

      Nụ cười của Lăng Mạt Mạt rất đẹp, rất tinh khiết, giọng từ từ, ra từng câu từng chữ: " Lục, sai rồi, tôi từng hận ."

      Chương 308: 13 câu tỏ tình (8-)

      Nụ cười của Lăng Mạt Mạt rất đẹp, rất tinh khiết, giọng từ từ, ra từng câu từng chữ: " Lục, sai rồi, tôi từng hận ."

      Lăng Mạt Mạt thoải mái thừa nhận, cười rất tự nhiên thanh thản.

      "Hơn nữa là vô cùng hận, chẳng qua bây giờ quên rồi."

      Trong lúc bất chợt Lục Niệm Ca trầm mặc.

      Thử xem, người phụ nữ từng bị ta tổn thương đến thương tích đầy mình trong lúc này có thể nhìn ta cười, đây là có ý gì?

      Ý nghĩa, ở trong lòng ấy là gì hết.

      Ý nghĩa, hoàn toàn buông được .

      Nếu như trong lòng còn hay hận , sao có thể cười như thế với ?

      Lục Niệm Ca cảm thấy đáy lòng như bị ai siết chặt, quên, buồn cười mà , mới vừa nhớ lại, lại quên.

      "Cho nên, Lục Niệm Ca, bây giờ và tôi, còn quan hệ gì rồi." Lăng Mạt Mạt ra rất nhàng, ngẩng đầu lên cười cái, nhìn về phía Giản Thần Hi, mở miệng lần nữa: "Có mấy lời tôi nên , nhưng tôi nghĩ, thôi cứ tốt hơn. Lục, tình huống như hôm nay tôi hi vọng sau này xảy ra nữa, tôi và có gặp nhau công bằng với bạn của , tôi muốn trở thành vật hy sinh của các người, vô duyên vô cớ bị người ta đánh, bị người ta mắng. Huống chi, Lục à, xin lỗi người, cũng đừng lại xin lỗi người khác!"

      "Với lại tôi có ý định làm người thứ ba đâu!"

      Giản Thần Hi vẫn luôn im lặng nhìn Lục Niệm Ca và Lăng Mạt Mạt chuyện, đáy lòng của ta sớm rối thành nùi, Lục Niệm Ca khôi phục trí nhớ rồi sao? Giản Thần Hi muốn khôi phục lý trí.

      Nhưng lúc này ta nghe Lăng Mạt Mạt những lời phản bác như thế trong lúc bất chợt lại càng thêm bình tĩnh. Ba chữ "người thứ ba" là vết bẩn người ta cả đời, sau khi nghe được tất nhiên tức giận , nhưng tức giận tức giận, Giản Thần Hi vẫn cảm thấy mình so với Lăng Mạt Mạt vẫn là người chiến thắng, cho nên, phải có dáng vẻ của người thắng. Giản Thần Hi cong môi, cười : "Người thứ ba thế nào? Tình vốn phân ai đúng ai sai, người thứ ba có thể trở thành Hoàng Hậu đó là do có tài năng! Cho nên, dù mắng tôi là người thứ ba tôi vẫn thắng ! Đây là chuyện thể thay đổi!"

      Lăng Mạt Mạt nghe xong những lời này vuốt cằm, ra từng chữ: "Người thứ ba là gì, nhưng tôi cảm thấy cướp được rồi cũng lên điều gì, có bản lĩnh giữ vững địa vị mới là tài năng!"

      "Hơn nữa phải còn có câu như thế này sao: Tình bị mọi người xem thường, càng có được càng muốn, tôi nghĩ..." Lăng Mạt Mạt quay đầu, nhìn về phía Lục Niệm Ca đầy ý: " hơn tôi mà! Phải biết, chiếm được lại đáng sợ, giữ được mới là chuyện cười!"

      Lăng Mạt Mạt cười nụ cười màng danh lợi, khóe môi khẽ vểnh lên: "Cho nên, tôi tâm chúc phúc , Giản Thần Hi, có thể bảo vệ tất cả những gì có!"

      Ngay sau đó sắc mặt Giản Thần Hi trở nên trắng bệch.

      Ngụ ý trong lời của Lăng Mạt Mạt là gì cần cũng , câu chọc trúng chỗ đau của ta!

      ta sử dụng thủ đoạn cách nóng vội, cướp Lục Niệm Ca từ trong tay Lăng Mạt Mạt, nhưng điều Lục Niệm Ca làm với Lăng Mạt Mạt vừa nãy ta phải hiểu nó có ý nghĩa gì!

      Chương 309: 13 câu tỏ tình (9)

      Đúng, ta vận dụng tâm cơ thủ đoạn, đoạt lấy Lục Niệm Ca từ trong tay Lăng Mạt Mạt, nhưng mới vừa rồi, màn Lục Niệm Ca đối với Lăng Mạt Mạt kia, cũng phải là ta hiểu!

      Rất dễ nhận thấy, Lục Niệm Ca vẫn chưa dứt tình đối với Lăng Mạt Mạt

      Lăng Mạt Mạt nhìn vẻ mặt Giản Thần Hi giống như tờ giấy trắng, lại cảm thấy cực kỳ hả giận, cao ngạo xoay người rời , cố nén cổ chân đau đớn, bước từng bước thong dong ưu nhã.

      Lục Niệm Ca nhìn bóng lưng Lăng Mạt Mạt, chẳng biết tại sao trong lúc bất chợt liền bỗng dưng có chút bối rối, ta khàn giọng, bất ngờ mở miệng : "Mạt Mạt"

      Lăng Mạt Mạt dừng chân chút, lại tiếp tục bước về phía trước, loáng thoáng biết Lục Niệm Ca muốn những gì, nhưng bây giờ, còn bất kỳ điều gì cần nghe.

      Lục Niệm Ca gọi được nửa.

      ta nhìn bóng dáng của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt hơi có chút hoảng hốt.

      Lăng Mạt Mạt vài bước, trong lúc bất chợt lại dừng chân, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Lục Niệm Ca.

      Người đàn ông đứng dưới tán hoa đào trong bóng tối, cả khuôn mặt trước sau như ôn hoà như ngọc, con ngươi trong trẻo nhìn .

      Đáy mắt ta lóe lên thần thái rung động.

      Lăng Mạt Mạt nhìn Lục Niệm Ca như vậy, giống như là nhìn người xa lạ, hồi lâu mới nhếch khóe môi, cuối cùng mở miệng: " muốn gì tôi đều hiểu được, Lục Niệm Ca, dù sao có tương lai của mình, tôi cũng có người tôi , mà tôi cũng người tôi "

      Sau khi Lăng Mạt Mạt đến đây, trong đầu nghĩ tới Enson, nụ cười của trở nên vô cùng dịu dàng tươi đẹp, lại lẩm bẩm lặp lại câu: "Tôi ấy toàn tâm toàn ý"

      Lăng Mạt Mạt gì tiếp, sắc mặt Lục Niệm Ca trắng thêm phần.

      Lăng Mạt Mạt ngước đầu, nhìn sắc mặt Lục Niệm Ca phờ phạc dưới ánh trăng, từng câu từng chữ, có bất kỳ vấp vướng: "Lục Niệm Ca, bây giờ hiểu ? Chúng ta đến bằng hữu cũng thể làm."

      "Bởi vì, vật đổi sao dời, có số việc cuối cùng có cách nào quên, có vài người cuối cùng có cách nào gặp lại."

      " ra , như vậy vô cùng tốt."

      "Lục tiên sinh, hẹn gặp lại."

      Như vậy vô cùng tốt.

      tiếng gặp lại, cũng cần gặp lại nữa.

      Sau khi Lăng Mạt Mạt xong, liền xoay người rời .

      Lục Niệm Ca nhìn bóng lưng Lăng Mạt Mạt, trong lòng yên lặng hỏi mình, như vậy tốt sao?

      thấy rất tốt sao?

      Xem ra rất tốt, ES tập trung đào tạo , tương lai minh tinh!

      Cho nên tệ!

      Vậy ta sao?

      Cuối cùng cũng trở thành người phụ trách ca sĩ trong ES, bên cạnh còn có ca sĩ làm bạn , bất kể như thế nào, người khác nhìn qua, cũng rất tốt.

      Cho nên, như , như vậy vô cùng tốt, nhưng mà, ràng vô cùng tốt, đáng giá là chuyện vui mừng, thế nhưng trong lòng ta lại khó tiếp nhận như vậy?

      ta rất muốn hướng về phía , bị mất trí nhớ, nhưng rồi có thể sửa lại cái gì ?

      Lục Niệm Ca từng phản bội Lăng Mạt Mạt, cách nào thay đổi , Lục Niệm Ca vì Giản Thần Hi làm tổn thương Lăng Mạt Mạt, cũng cách nào cải biến thực.

      Nhìn rời kiên quyết, rất ràng sớm buông ta xuống.

      Trong lòng của rất bình thản.

      Cho nên thay vì ra vào giờ phút này khiến dao động, tăng thêm phiền não cho , bằng .

      Chương 310: 13 câu tỏ tình (10)

      Cho nên thay vì ra vào giờ phút này khiến dao động, tăng thêm phiền não cho , bằng .

      Cho nên như vậy vô cùng tốt, đúng ?

      Nhưng mà, Lục Niệm Ca lại cảm thấy trong lòng bị giằng xé đau nhói, ta có loại kích động muốn khóc, đó là Lăng Mạt Mạt của ta, Lăng Mạt Mạt của ta.

      Làm sao lại từng bước từng bước dần dần rời khỏi thế giới của ta như vậy?

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Cổ chân Lăng Mạt Mạt bị thương, lại bị Giản Thần Hi cầm túi ném vào mặt, mặc dù cũng có gì đáng ngại, nhưng cũng có chút chật vật, cộng thêm Enson có trả lời wechat của , buồn bã, vì vậy liền gửi cho Trần Uyển Như tin nhắn, rồi trực tiếp về nhà.

      Sau khi trở về, Enson vẫn có gửi wechat cho Lăng Mạt Mạt, nghĩ có lẽ có chuyện bận, vì vậy liền mở tủ treo quần áo ra, lấy tất cả quần áo của mình, mặc thử từng bộ từng bộ, đứng ở trước gương tỉ mỉ nhìn.

      Cuối cùng, chọn trúng váy liền màu xanh nhạt, xõa tóc dài xuống, tùy ý vén sang bên, khiến ngũ quan vốn thanh tú ngọt ngào, càng xinh đẹp động lòng người.

      Da của cực kỳ tốt, trắng nõn giống như có thể chảy nước, kết hợp với màu xanh nhạt, rất có mùi vị bé.

      nghĩ, như vậy, mới có thể khiến Enson vừa gặp thương.

      Thời gian tích tắc từng chút như dòng nước chảy qua, Enson vẫn có gửi trả lời lại cho Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt nhịn được gửi cái wechat qua, 【 bận rộn sao? Tại sao vẫn có trả lời tin nhắn của em? 】

      Vậy mà, Enson trả lời lại , vẫn là vô cùng trầm mặc.

      Vì vậy, đêm hôm ấy, Lăng Mạt Mạt ngủ cực kỳ yên ổn, thỉnh thoảng tỉnh lại, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, cứ mơ mơ màng màng như vậy đến khi trời sáng, vẫn có trả lời bết kỳ câu nào.

      Trong lòng Lăng Mạt Mạt loáng thoáng có chút lo lắng, cắn cắn môi, gửi wechat lần nữa, 【 em có ý gì khác, chỉ là muốn gặp lần, ăn chung bữa cơm, rồi tâm , làm trễ nãi thời gian của quá lâu, nếu như rất bận rộn, cũng có sao, chờ sau này có thời gian cũng được. 】

      Lăng Mạt Mạt gửi xong tin chát này, rồi phải tới ES, bận rộn cho tới trưa, cố ý để cho chính mình nhìn điện thoại di động, sau khi vất vả bận rộn xong, liền ôm đầy điện thoại di động mà mong chờ mở ra, lại phát bên trong vẫn có hồi mà mình mong chờ.

      Buổi trưa ăn biết ngon, sau khi ăn xong, ngẩn ngơ lâu, mới lại gửi cho Enson tin chát, 【 cầu của em làm khó xử rồi sao? 】

      Hai ngày sau, Lăng Mạt Mạt có gửi wechat cho Enson, thậm chí cũng rất ít khi xem điện thoại di động.

      Mãi cho đến ngày phải tới biệt thự của Lý Tình Thâm học tập, ngồi ở xe taxi, nhìn tin nhắn mình gửi , suy nghĩ hồi lâu, liền gửi cho Enson wechat, 【 xin lỗi, em hiểu ý của rồi, là em quá mạo phạm. 】

      Sau khi Lăng Mạt Mạt gửi xong, nhìn chằm chằm điện thoại di động hồi lâu, đáy lòng có thuyết chút khổ sở được, rất đè nén, đè nén để có chút nhớ nhung muốn điên.

      nghĩ, hẳn là phải đều đối xử chuyện với bất kỳ nào như vậy chứ, là tự mình đa tình sao?

      Chương 311: 13 câu tỏ tình (11)

      nghĩ, hẳn là phải đều đối xử chuyện với bất kỳ nào như vậy chứ, là tự mình đa tình sao?

      Lăng Mạt Mạt đến biệt thự, giống như cũ, trước lên phòng nhạc tầng ba, vậy mà đẩy cửa ra, bên trong lại bóng người.

      Lăng Mạt Mạt nhíu mày, xuống lầu, gõ cửa phòng Lý Tình Thâm cái, nghe được bên trong truyền đến câu: "Vào ."

      Lúc này Lăng Mạt Mạt mới đẩy cửa ra, tiến vào nửa cái đầu: "Thầy, em tới rồi."

      Lý Tình Thâm lạnh lùng ngồi ở trước dương cầm cạnh cửa sổ sát đất, bận rộn.

      Nghe được tiếng Lăng Mạt Mạt, có chút phản ứng nào, thậm chí mắt cũng chớp xuống.

      Lăng Mạt Mạt bĩu môi, quen Lý Tình Thâm hay để ý tới người khác, cho nên tiếp câu: "Thầy, em lên lầu đây."

      Lý Tình Thâm tiếp tục chuyện của mình, giống như căn bản là Lăng Mạt Mạt tồn tại, Lăng Mạt Mạt chu mỏ cái, liền nhàng đóng cửa, lên lầu.

      Đến buổi tối, Lăng Mạt Mạt làm cơm tối xong, gõ cửa kêu Lý Tình Thâm ăn cơm.

      lúc lâu Lý Tình Thâm mới xuống lầu, Lăng Mạt Mạt trước sau như xới cơm cho , Lý Tình Thâm vẫn mang bộ mặt biểu tình gì, lạnh lùng ngồi ở trước mặt Lăng Mạt Mạt, nhanh chóng ăn cơm.

      Lăng Mạt Mạt có hai câu, muốn đánh vỡ cục diện trầm lặng, nhưng mỗi lần dứt lời, đều nhận được im lặng, đến cuối cùng, Lăng Mạt Mạt cũng dứt khoát ngậm miệng thêm gì nữa.

      Lý Tình Thâm cơm nước xong, liền buông đũa xuống, sau đó đứng lên, trong miệng Lăng Mạt Mạt còn ăn cơm, thấy Lý Tình Thâm muốn rời , liền híp mắt cười : "Thấy, ăn no chưa?"

      Lăng Mạt Mạt lại nhìn chén cơm của Lý Tình Thâm cái, lại còn dư hơn phân nửa, hơn nữa đồ ăn bàn còn nhiều động tới, liền tiếp tục : "Thầy, khẩu vị tốt sao? Sao ăn ít như vậy?"

      Đảo tròn mắt, Lăng Mạt Mạt còn : "Thầy, có phải bệnh còn chưa khỏi hay ? Có nên uống thuốc ?"

      Cuối cùng Lý Tình Thâm dừng lại bước chân, quay đầu liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh có chút dọa người, Lăng Mạt Mạt nhìn mà đáy lòng lo lắng, lập tức ngậm miệng lại.

      Lý Tình Thâm thu hồi ánh mắt lạnh lùng, cũng câu, thẳng lên lầu.

      Lăng Mạt Mạt ý thức được hình như tâm tình Lý Tình Thâm tốt, vừa ăn cơm, vừa cẩn thận ở suy nghĩ trong đầu, xác định phải là mình chọc Lý Tình Thâm tức giận, cho nên, liền yên tâm thoải mái ăn cơm, rửa chén xong, lên lầu, vào phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.

      Hai ngày sau, Lý Tình Thâm vẫn luôn mang thái độ lạnh lẽo cách xa người ta ngàn dặm, cũng may Lăng Mạt Mạt thành thói quen về việc tâm tình ổn định, càng cẩn thận chút, vất vả chịu qua ba ngày buồn khổ này, cuối cùng Lăng Mạt Mạt thở phào nhõm, lập tức cầm đồ đạc của mình, gọi cú điện thoại cho công ty taxi, rồi tạm biệt Lý Tình Thâm rời .

      Lăng Mạt Mạt ra khỏi biệt thự, xe taxi còn chưa tới, liền đứng ở ven đường chán đến chết, đá hòn đá .

      Lăng Mạt Mạt ra khỏi biệt thự, xe taxi còn chưa tới, bởi vì Enson có trả lời wechat của , tâm tình của mấy ngày nay cũng xuống dốc, cho nên, liền đứng ở ven đường đá hòn đá , trong đầu ngừng nghĩ tới Enson.

      Trong lúc bất chợt bên tai truyền tới hồi còi vang đinh tai, Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, thấy được chiếc xe nhìn quen mắt, còn có đợi nghĩ xem xe của ai, cửa sổ xe cũng chậm rãi hạ xuống.

      Chương 312: 13 câu tỏ tình (12)

      Trong lúc bất chợt bên tai truyền tới hồi còi vang đinh tai, Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, thấy được chiếc xe nhìn quen mắt, còn có đợi nghĩ xem xe của ai, cửa sổ xe cũng chậm rãi hạ xuống.

      Lăng Mạt Mạt thấy người bên trong xe, bất chợt có chút buồn cười, tại sao ta lại ở chỗ này?

      Nếu là trước kia, lúc muốn thấy ta, thế nào cũng thấy được!

      Lăng Mạt Mạt thấy Lục Niệm Ca, ý niệm đầu tiên, chính là dứt khoát xoay người rời .

      Hình như Lục Niệm Ca thấy được ý nghĩ của Lăng Mạt Mạt, lập tức đẩy cửa xe ra, nhanh chóng vọt tới trước mặt .

      Sắc mặt của Lục Niệm Ca nhìn cũng được tốt lắm, rất yếu ớt, rất mệt mỏi, giống như là lâu có ngủ được, cũng rất nhếch nhác, râu ria đều mục dài ra.

      Đầu tiên là Lục Niệm Ca cướp lấy túi ở trong tay của Lăng Mạt Mạt, nhét vào trong xe, sau đó liền câu: " theo !" Sau đó lời nào bắt lấy cổ tay của Lăng Mạt Mạt, thái độ cứng rắn nhét vào bên trong xe.

      Lăng Mạt Mạt bị Lục Niệm Ca nhét vào trong xe, ý nghĩ đầu tiên chính là muốn tránh thoát ra ngoài, vậy mà, cửa xe lại bị Lục Niệm Ca chiếm ưu thế hơn khóa lại.

      Lăng Mạt Mạt cực kỳ tức giận quay về phía Lục Niệm Ca quát lên câu: "Lục Niệm Ca, muốn làm gì?"

      Lục Niệm Ca chỉ vẻ mặt trầm, lên xe, hai lời liền đạp chân ga, đường xuống núi.

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Biệt thự.

      Lý Tình Thâm đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn màn này, vẻ mặt càng lạnh nhạt.

      Tay của hung hăng siết chặt, đáy mắt giống như ngọn lửa thiêu đốt thiêu đốt băng giá!

      sớm vội vội vàng vàng rời như vậy, ra là bởi vì Lục Niệm Ca ở dưới lầu chờ sao?

      Lý Tình Thâm nhịn được nghĩ đến trong bữa tiệc của Trần Uyển Như , tại vườn hoa trong "Hoàng cung", dưới tán hoa đào đó, xích đu cười tự nhiên với người đàn ông đứng trước mặt, màn như vậy, đẹp chói mắt!

      còn nhớ tới cái tên wechat của , tôi muốn thấy người khiến tôi cảm thấy ấm áp

      Cái người có thể cho cảm thấy ấm áp, ra chính là Lục Niệm Ca sao!

      Lúc ấy thiếu chút nữa liền tự mình đa tình gửi tin chát cho , hỏi thăm , cái người khiến ấm áp đó có phải

      may là có gửi

      Ban đầu, gửi wechat cho , Lục Niệm Ca, còn suy nghĩ nhiều, bên môi Lý Tình Thâm thể nhịn được lên nụ cười lạnh, là buồn cười, ở đâu suy nghĩ nhiều chứ, ràng cho thấy chọc trúng ý nghĩ trong lòng !

      Trong nháy mắt Lý Tình Thâm cảm thấy đau đớn, trong lồng ngực có phần ghen tỵ khuếch tán.

      cảm thấy trái tim mình giống như bị người người ta hung hang xé làm đôi, máu đỏ tươi chói mắt ngừng chảy ra bên ngoài.

      Tay của từ từ nắm thành nắm đấm, cánh môi mím chặt, có chút tái nhợt.

      Trong giây phút kia, đáy lòng của lên tầng thất vọng tức giận, tâm tình phức tạp nên lời.

      Chẳng qua là cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương.

      Lục Niệm Ca cũng đối với như vậy rồi, lại vẫn dây dưa với !

      Lý Tình Thâm nhìn xe từ từ biến mất ở trong tầm mắt thấy gì nữa, trong lúc bất chợt đáy mắt nổi lên vẻ khổ sở cười lạnh.

      Đột nhiên, Lý Tình Thâm cầm lấy điện thoại di động ở bên, ngón tay của run rẩy, bấm số điện thoại, điệu lạnh lùng trầm: "Tối hôm nay, chỗ cũ!"


    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 313: 13 câu tỏ tình (13)

      Bỗng nhiên, Lý Tình Thâm liền cầm điện thoại di động ở bên lên, ngón tay của run rẩy, bấm số điện thoại, điệu lạnh lùng trầm: "Tối hôm nay, chỗ cũ!"

      Ngay sau đó, cũng phản ứng gì khác, liền trực tiếp ngắt điện thoại!

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Giọng Lăng Mạt Mạt trầm xuống: "Lục Niệm Ca, dừng xe!"

      Nhưng căn bản là Lục Niệm Ca để ý tới , nhìn chằm chằm vào phía trước, tốc độ xe cực kỳ nhanh.

      Lăng Mạt Mạt nhịn được có chút cắn răng nghiến lợi, nhìn Lục Niệm Ca, nhịn được lên tiếng hừ : "Lục Niệm Ca, cảm thấy như vậy rất buồn cười sao?"

      Lục Niệm Ca cau mày lại, vừa muốn mở miệng chuyện, đúng lúc điện thoại Lăng Mạt Mạt chợt vang lên.

      Lăng Mạt Mạt vội vàng lấy điện thoại di động ra, thấy hiển thị cuộc gọi đến là ---- mã số , loáng thoáng dự cảm là người nào, vội vàng nghe, "Tối hôm nay, chỗ cũ!"

      Quả là Enson!

      Trong mắt Lăng Mạt Mạt trợt lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, đợi đến khi đáp lời, điện thoại cắt đứt.

      Lúc Lăng Mạt Mạt nhận điện thoại, bên trong xe rất an tĩnh, cho nên tiếng trong điện thoại truyền rất ràng đến tai của Lục Niệm Ca.

      Bỗng nhiên Lục Niệm Ca chợt đạp thắng ngay, nghiêng đầu, nhìn Lăng Mạt Mạt, hỏi thẳng: "Mạt Mạt, là ai vậy?"

      Lăng Mạt Mạt gì.

      Lục Niệm Ca nhìn Lăng Mạt Mạt trầm mặc, vốn mang khuôn mặt dịu dàng nho nhã, trong lúc bất chợt liền nổi giận, "Mạt Mạt, ta hẹn em buổi tối gặp, chỗ cũ, rốt cuộc là ý gì?"

      Lời như vậy, cho dù ai nghe cũng hiểu được là có ý gì, sau khi Lục Niệm Ca hỏi, đáy mắt chưa đầy nồng đậm khổ sở, ra, đây cũng là tình trạng của bây giờ

      "Rốt cuộc người trong điện thoại là ai? Em và ta có giao dịch gì?"

      Lăng Mạt Mạt liếc sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa xe, hừ : "Có quan hệ gì tới ?"

      Trong lời Lăng Mạt Mạt , cất giấu nồng đậm phản kích, bộ dạng này của , lại làm cho Lục Niệm Ca càng phát điên lên: "Đây chính là việc em với mình rất tốt sao? cho là em sống rất tốt, ra là lại rất tốt như vậy"

      ta biết, trong vòng giải trí, nữ ca sĩ vì muốn thăng tiến, tiếc hiến thân là có khối người, nhưng thế nhưng ta lại nghĩ tới, chuyện như vậy, lại có thể cũng
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 315: 13 câu tỏ tình (15)

      Sắc mặt Lục Niệm Ca càng khó coi hơn, giọng điệu ta càng yếu : "Mạt Mạt, chúng ta thế chuyện bình thường với nhau sao? Nếu như là vì , em mới ra nông nổi này, …"

      "Lục tiên sinh, ngài biết cách dán vàng lên mặt mình." Lăng Mạt Mạt hời hợt cắt đứt lời của Lục Niệm Ca, ràng giọng rất dịu dàng, nhưng lại giống như cái tát, hung hăng đánh vào mặt Lục Niệm Ca!

      "Lục Niệm Ca, cả tôi và đều hiểu , khi xưa, tôi muốn dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn của chúng ta, trải qua tình này, Lục Niệm Ca, cảm thấy, nếu như vẫn còn , tôi cho người khác sao?"

      Lời tiếp theo của Lăng Mạt Mạt, khiến sắc mặt Lục Niệm Ca hoàn toàn trở nên khó coi, đúng, lúc đầu ở chung, bọn họ chưa từng làm những chuyện này, cũng bởi vì muốn.

      Mà bây giờ, cho biết, trở thành phụ nữ của người khác, chẳng thể nghi ngờ thương .

      này, ràng ngồi trước mặt , nhưng lại, cách rất xa.

      **•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

      Sau khi Lăng Mạt Mạt rời khỏi xe của Lục Niệm Ca, đón chiếc taxi về nhà, tâm trạng bị Lục Niệm Ca làm cho thấp xuống, buồn bực nằm ghế salon ngây người hồi lâu, nghĩ tới cú điện thoại Enson gọi cho mình, hẹn tối nay gặp mặt, vừa nghĩ
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 317: Mười ba câu tỏ tình (17)

      Dường như cảm giác đau đớn này lan ra từng ngóc ngách trong cơ thể , dày xéo tim gan, theo mạch máu của mà kêu gào điên cuồng.

      cảm thấy huyệt thái dương của mình cũng nhảy thình thịch, cảm thấy đầu mình đau nhức, , chỉ là đau đầu, lòng cũng đau, đau phổi, đau gan, toàn thân tất cả dưới đều đau, mỗi nơi đau, đau đều cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.

      Bên trong phòng rất yên tĩnh, Lăng Mạt Mạt ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm, có chút quen, nhíu nhíu mày, : “Sao lại hút nhiều thuốc như vậy?”

      Lý Tình Thâm nghe được lời này, chịu nổi phẫn nộ khiến cắn răng, nghiến răng, liền lầm bầm cười lạnh, hút thuốc, liên quan gì đến ?

      bằng lòng!

      vui sao?

      Đúng vậy ha, làm sao có thể thích, làm cái gì, đều thích, phải sao?

      thích Lục Niệm Ca, Lục Niệm Ca!

      Cái ý nghĩ này giống như đốm lửa thiêu đốt thần kinh đau của , đột nhiên chợt sải bước nhanh tới gần Lăng Mạt Mạt.

      tới trước mặt , túm lấy cổ tay của , lôi về phía giường.

      thích làm thế nào?

      có điều kiện trao đổi với , phải sao?

      Mặc kệ thích bao nhiêu, chỉ cần muốn, cuộc điện thoại gọi sang, vẫn ngoan ngoãn chạy tới đây tìm !

      Lý Tình Thâm cong môi, nụ cười càng lúc càng lạnh.

      Lăng Mạt Mạt bị Enson đột nhiên tới gần túm lấy sợ hết hồn, cả người còn chưa có hoàn toàn phản ứng kịp, liền bị quăng phát lên giường, lời cũng chưa ra nửa câu, người đàn ông liền nhào tới.

      Lý Tình Thâm đặt hết trọng lực toàn thân lên người , giống như trước đây, sợ đè nặng , chống nửa thân thể.d'đ/lq&đ

      đè phải hít ngụm khí, Lăng Mạt Mạt thể chịu được trọng lượng của , chau mày lại, nhịn được đưa tay đẩy : “Nặng!”

      Lý Tình Thâm nghe đến chữ đó, càng lúc càng gia tăng sức lực, phẫn nộ khiến cố ý trái ngược với , càng nghĩ tới, càng cố ý phải làm!

      Lăng Mạt Mạt cảm giác khí trong phổi mình cũng bị Enson đè ép ra ngoài, muốn há miệng hít thở khí trong lành, nhưng mà lại cảm thấy khó khăn khác thường, cuối cùng liền đưa tay đẩy .

      Lý Tình Thâm bị Lăng Mạt Mạt đẩy như vậy, tức giận ở đáy lòng càng bộc phát mãnh liệt,
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 319: 13 câu tỏ tình (19)

      Lý Tình Thâm tàn bạo, hung ác, cay nghiệt, vô tình như dã thú, có tình cảm, chỉ đơn thuần phát tiết.

      Mà cả người Lăng Mạt Mạt giống như mất linh hồn tùy sắp đặt.

      Giày vò như vậy, lâu, lâu, Lý Tình Thâm mới vì kiệt sức mà ngừng lại, lúc trở mình, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào ga giường ở bên cạnh đầu của , nơi đó ướt nhẹp mảnh, môi mím chặt, nghĩ, khóc sao?

      Đáy lòng Lý Tình Thâm như bị nhéo cái, cảm thấy trái tim lại bắt đầu đau đớn, đau đến mức khiến trong khoảng thời gian ngắn cách nào nhúc nhích được.

      lúc lâu sau, mới nắm chặt bàn tay, cứng rắn di chuyển cánh tay rời khỏi mảnh ướt nhẹp ở giường, sau đó sửa sang lại quần áo của mình, cười tự giễu cái, mới mở miệng : "Đến tại, làm với tôi là 27 lần, còn 71 lần nữa!"

      Rồi sau đó, Lý Tình Thâm lập tức quay người bỏ .

      Cả căn phòng, trong nháy mắt khôi phục lại yên tĩnh.

      Lăng Mạt Mạt nằm ngửa mặt ở giường, cả người chút ddieenddanleequyddoon sức sống, cũng có chút bối rối nào, trong đầu óc của giống như bị nổ ra bởi vì lời vẫn còn vang dội ở trong phòng mà Enson với !

      cũng đừng có quên, phải cùng tôi làm trăm lần, tới lúc này mới chỉ làm bao nhiêu lần, vẫn còn kém xa !

      Đến tại, làm với tôi là 27 lần, còn 71 lần nữa!

      Khi nghe câu này, trong khoảng nửa tiếng đầu óc của thể suy nghĩ gì cả.

      Thậm chí còn cho là mình nghe lầm, ngừng nháy mắt, cũng cau mày hồi tưởng, thậm chí bấm vào lòng bàn tay của mình, vậy mà, nỗi đau đớn tột cùng này cho biết, tất cả đều là , phải là mơ!

      Trong nháy mắt, Lăng Mạt Mạt cảm thấy sức lực toàn thân của mình đều biến mất còn lại chút nào nữa!

      Đáy lòng của lại nhớ số lần bọn họ làm với nhau.

      Ghi nhớ ràng như vây, đủ để làm cho tim gan rồi loạn, hồn bay phách tán!

      Tất cả mọi chuyện, cũng chỉ là tự mình đa tình, phải sao?

      ra, giao dịch chính là giao dịch, đây là thể thay đổi.

      Cho dù đối xử tốt và dịu dàng với như thế nào, giữa bọn họ, từ đầu đến cuối cũng chỉ là giao dịch.

      Đúng vậy, tại sao lại quên mất, là tự đưa mình đến cửa nên là người phụ nữ sử dụng quy luật ngầm, làm sao mà có thể coi trọng được chứ?

      Là do quá ngu ngốc, quá ngây thơ, mới xem loại đùa bỡn giả dối này thành .

      có tiền đồ, bảo vệ được trái tim của mình, có bản lãnh người ta, nhưng có bản lãnh làm cho người ta mình.

      là để cho người đời cười chê, vậy mà vẫn ảo tưởng bọn họ tương lai tốt đẹp, còn thâm tình viết ra 13 câu để chuẩn bị tỏ tình cách khéo léo với .

      Bây giờ nhìn lại, tất cả cũng chỉ là câu chuyện cười.

      là Enson, tổng giám đốc công ty nhạc ES, còn chỉ là hai người trong cuộc giao dịch,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :