1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thịnh sủng, bảo bối thật xin lỗi - Hạ San Hô(Q2-c60.1/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      <Chương 5>: Mất trí nhớ.


      hành lang bệnh viện, hai bóng người nhìn đối phương cách mình năm mét! Có lẽ chính hai người cũng thể nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại sau năm năm lại ở chỗ này, trong tình huống này!

      “Nam, lâu gặp!” Lâm Nguyệt bình tĩnh đối diện với Hạ Nam.

      Hạ Nam chỉ nhàng gật đầu với Lâm Nguyệt, trong mắt chỉ là tĩnh lặng! Đúng vậy, những sợ hãi ban đầu theo thời gian trôi qua mà cũng dần biến mất, giờ đây chỉ còn xót lại những kí ức mơ hồ! Có lẽ chính Hạ Nam cũng nghĩ có ngày có thể bình tĩnh nhìn người con trước mặt như bây giờ, trong lòng yên lặng chút gợn sóng!

      Có lẽ lúc trước chỉ là ngông cuồng của tuổi trẻ, có lẽ ban đầu đánh giá quá cao tình cảm của mình đối với Lâm Nguyêt, có lẽ thời gian có thể chữa lành mọi vết thương.......

      “Chúng ta có thể chuyện lúc ?” Lâm Nguyệt mỉm cười với người đàn ông lạnh lùng trước mặt, đối với Hạ Nam chỉ có thể lời xin lỗi, nhưng có lẽ bây giờ cũng cần lời xin lỗi của nữa rồi!

      Hạ Nam liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt, lên tiếng mà lặng lẽ bước đến băng ghế cách đó xa, Lâm Nguyệt nhìn bóng lưng rồi chậm rãi theo sau!

      Hai người ngồi hai bên đầu ghế, lâu sau cũng mở miệng chuyện!

      “Mấy năm nay sao rồi?” Lâm Nguyệt nhìn người đàn ông bên cạnh mà ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

      Hạ Nam nghe những lời này của , trong lòng ngừng tự hỏi, mình có khỏe ? Có khỏe ! Mấy năm nay đều cố gắng để mình trở nên mạnh mẽ, sau đó về nước báo thù! Nhưng bây giờ vui vẻ sao? Nhìn người đàn ông từng là bạn bè thân thiết, là người em tốt còn sức sống nằm giường bệnh, vui vẻ sao? HÌnh như phải, vui vẻ chút nào! Ngược lại, còn cảm thấy ngột ngạt đến thở nổi!

      “Chị dâu? Hóa ra chị ở đây sao?” Đúng lúc này, thanh vui mừng dễ nghe từ phía sau truyền đến.

      Nghe được thanh, hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Tô Úy kinh ngạc chậm rãi đến chỗ hai người, đôi mắt trong suốt linh động nhìn thấy bóng dáng cao to kia thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó lại trở nên lạnh nhạt.

      “Hả? Là sao? Lần trước nhặt đồ giúp tôi! ra cũng là bạn của trai tôi sao?” Tô Úy lễ phép gật đầu với cái. Vừa rồi ở phòng chăm sóc đặc biệt, ta chỉ để lộ đôi mắt nên nhận ra được, nhưng bây giờ nhìn lại mới phát đó chính là người giúp nhặt đồ, với vẻ ngoài và lạnh lùng đó dù có muốn quên cũng khó mà có thể quên được! trách được lại có cảm giác quen thuộc như vậy khi nhìn thấy ta trong phòng bệnh! ra Tô Úy biết rằng cảm giác quen thuộc ấy phải bắt nguồn từ hôm nay, mà là đến từ những kí ức mất trước kia!

      Hạ Nam nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Úy, ánh mắt trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng nhàn nhạt giương lên.

      Trong nháy mắt, Hạ Nam mới biết ra lần đầu tiên hai người gặp mặt phải là khi về nước mà năm năm trước, bọn họ từng gặp nhau! trách được khi lần đầu tiên thấy , lại có cảm giác rất quen, ra cảm giác quen thuộc ấy là từ cái nhìn năm đó!

      “Chị dâu, chị cũng quen người này sao? Mấy hôm trước em bị rơi đồ đường cũng là do vị tiên sinh này nhặt giúp em đấy!” Tô Úy nhìn người đàn ông trước mặt, con người đảo vòng quanh sau đó với Lâm Nguyêt.

      “Nam, đây là em của Minh Hiên!” Lâm Nguyệt để ý tới vẻ khác thường của Hạ Nam, thay hai người giới thiệu, “Úy Úy, đây là Hạ Nam”.

      “Hạ tiên sinh, chào ” Tô Úy lễ phép đưa tay ra.

      Hạ Nam nhìn bàn tay bé trắng nõn đưa ra nhàng bắt lấy, cảm xúc mềm mại quen thuộc khiến hoảng hốt, tự chủ mà nắm chặt, ánh mắt dịu dàng nhìn !

      Tô Úy nhăn chân mày, nhìn chằm chằm người đàn ông bắt tay mình.

      Lâm Nguyệt nhìn Hạ Nam mất hồn, lại nhìn Tô Úy nhăn mặt, giọng lên tiếng gọi Hạ Nam!

      Hạ Nam lấy lại tinh thần, vội buông tay Tô Úy ra, nhìn bàn tay bị mình nắm chặt mà đỏ bừng, đau lòng nhìn thấy Tô Úy nhìn chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác và phòng bị!

      Ban đêm, trời trăng sao, tối đen như mực!

      Chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc đỗ lại trong góc khuất trước nhà Tô Úy, bóng người dựa vào bên cạnh sườn xe ngừng hút thuốc, lúc tàn thuốc rơi đầy mặt đất, người cũng dính ít tàn thuốc! Chờ đến khi định rút thêm điếu nữa phát hộp thuốc trống ! ảo não ném bao thuốc trong tay xuống đất, sau đó lấy chiếc bật lửa zippo trong túi ra ngừng mân mê!

      Trong bóng đêm, con ngươi sâu thẳm phát ra ánh sáng lấp lánh, ngước mắt nhìn ngôi nhà trước mặt hắt ra ánh sáng yếu ớt, lúc được lúc mất!

      Bây giờ biết vì sao lại nhìn như người xa lạ, ra mất trí nhớ, mất gần bốn năm trí nhớ, đồng thời cũng quên ! Đây là vì cái gì, chẳng lẽ vì trừng phạt sao?

      Từ sau ngày rời khỏi bệnh viện, cũng trở lại đó cũng hỏi thêm bất cứ tin tức gì về ! Nhưng trong đầu ngừng lên hình bóng của , nghĩ nhiều đến mức mất ngủ cả đêm!

      vẫn cho rằng đối với quan trọng như vậy cũng chưa từng nghĩ mà lo lắng đến vậy!

      cho phép của , sao có thể quên đây?

      Nghĩ tới ánh mắt phòng bị của khi nhìn hôm nay, tim như bị ai đó rút !

      Nhưng bây giờ sao sao có thể ở cạnh nhau đây? Người muốn giết đến tận bây giờ cũng chưa tìm ra đầu mối, trai của cũng vì mà nằm hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện!

      Nghĩ tới đây bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người ngồi lên ghế tài xế, khởi động động cơ rời !

      Trong phòng ngủ tầng hai, Tô Úy chuyên tâm vẽ bản thiết kế như cảm thấy điều gì, đứng dậy chạy vội tới bên cửa sổ chỉ nhìn thấy đuôi xe dần biến mất!

      Tô Úy có chút nghi ngờ chớp mắt, trong lòng nghĩ: muộn rồi sao còn có xe đến đây?

      Trở về trước máy tính, liền phát còn chút cảm hứng sáng tác nào nữa rồi!

      Tắt máy tính, rót ly trà nóng, đến ban công ngồi xuống chiếc ghế mây, cốc trà nóng bốc hơi trong tay ! Vì vào đông, nhiệt độ bên ngoài rất thấp nhưng đây như thói quen của , dù có lạnh đến đâu vẫn luôn làm, cho nên thói quen có lúc phải chuyện tốt, đặc biệt là thói xấu! Giống như bây giờ vậy, ràng trời rất lạnh nhưng vẫn muốn ngồi bên ngoài! Có lẽ đây chính là tự làm khổ mình!
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      <Chương 6>: Quyết định của Tô Úy

      Chương mới cho mọi người

      Sau khi Tô Úy làm xong đồ ăn mới gọi Tuyết Nhi dậy ăn sáng, trong khi chờ bạn rửa mặt Tô Úy múc ít cháo và ít thức ăn lên bàn.


      Chờ đến khi Lăng Tuyết Nhi từ tầng xuống, nhìn thấy Tô Úy ưu nhã ăn điểm tâm, nhìn thấy xuống nhíu mày ý bảo mau ngồi xuống ăn điểm tâm .

      Tuyết Nhi ngồi xuống ghế đối diện, yên lặng nhìn Tô ÚY, hiểu vì sao tháng nay luôn có cảm giác Úy Úy thay đổi rất nhiều, giống như trở thành con người khác vậy! Aizz, cũng đúng thôi! Trải qua nhiều việc như vậy, thay đổi mới là lạ đấy! Huống chi bây giờ Úy Úy mất gần bốn năm trí nhớ!

      “Cậu còn ăn , ngồi nhìn tớ làm gì?” Tô Úy thấy Tuyết Nhi ngồi đối diện nhìn chằm chằm mình, đến đồ ăn cũng động khiến thể chịu được nữa, chẳng lẽ mặt có gì sao? “ mặt tớ có vết bẩn à?”

      Tuyết Nhi nghe lời khóe môi giật giật!

      “Vậy cậu còn mau ăn !” xong lại cúi đầu ăn đồ ăn của mình.

      Tô Úy ăn rất nhanh no, đặt chén đũa xuống ngồi chờ Tuyết Nhi ăn xong rồi mới , “Tớ thấy hình cậu chụp cho Mị chi rồi, rất đẹp!” số chuyện trước đây Tuyết Nhi cho nghe, còn số chuyện khác biết được thông qua Dịch Tuyền, bao gồm cả chuyện Tuyết Nhi làm người đại diện cho Mị chi ! Mà bây giờ cần ra quyết định, mà quyết định này khiến Mị chịu còn là nhãn hiệu của riêng nữa!

      “Đó là chuyện đương nhiên, cậu nhìn xem tớ là ai sao?” Lặng Tuyết Nhi ngồi đó tự luyến , xong rồi còn quên nháy mắt với cái!

      “Được được, cậu cứ ngồi đó đắc ý !” Tô Úy cũng hết ý kiến đối với hành động tự khen mình của Tuyết Nhi, “Tớ muốn ra ngoài, cậu muốn sao?”

      “No! Tớ , tớ còn muốn ngủ cho đẹp da cơ!” Tuyết Nhi nhàng khoát tay, sau đó lên cầu thang.

      ngủ dưỡng da? Ngất! Ăn xong rồi ngủ mà còn đẹp da! đúng là hiếm thấy!

      Tô Úy nhìn bóng lưng của Tuyết Nhi lắc đầu!

      Thu dọn bàn ăn, bát đũa xong Tô Úy vào phòng ngủ thay quần áo rồi mới ra ngoài!

      Trong phòng làm việc của Mị Chi .

      “Lão đại sao chị lại tới đây?” Dịch Tuyền nhìn thấy Tô Úy ngạc nhiên hỏi, dù sao phòng làm việc thành lập mấy năm qua số lần Tô Úy đến đây cũng chỉ đếm đầu ngón tay!

      “Ừm! Gọi bọn họ , tôi muốn mở cuộc họp ngắn!” ra khi Tô Úy đến đây có rất nhiều người phát ra , nên ngay khi những lời này, tất cả mọi người xuất đầy đủ.

      “Lão đại, chị đây rồi!” nhóm người mười mấy miệng đồng thanh lời này!

      Tô Úy nhìn đoàn người trước mặt, nhàng gật đầu tỏ ý đáp lại, ngay sau đó đến phòng họp!

      Mà bọn họ giống như quen với cách trả lời của lão đại đều để ý mà bước theo!

      ra lần này tôi tới đây là có chuyện quan trọng muốn , mọi người đều biết thời gian gần đây chúng ta mời siêu sao quốc tế Lăng Tuyết Nhi làm người đại diện! Chuyện này rất có ý nghĩa đối với phát triển trong tương lai của Mị chi , nhưng đồng thời kế hoạch của tôi cũng có rất nhiều! Bây giờ ở đây có ai đồng ý tham gia vào đội ngũ thiết kế của Mị chi ?” Tô Úy ngồi ghế chủ vị nhàng xong, nhưng những người khác bao gồm cả Dịch Tuyền khiếp đều khiếp sợ nhìn người phụ nữ lạnh lùng kia!

      Có chuyện gì vậy? Mị chi vốn là nhãn hiệu FIR tự mình xây dựng, có sức ảnh hưởng hề cả nước! Nhưng bây giờ lại , nếu bọn họ đồng ý có thể tham gia thiết kế cho nhãn hiệu này!

      Tô Úy nhìn mọi người rồi tiếp, “Nhưng mọi người đều biết tôi có cầu rất cao đối với bản thiết kế, nên khi tham gia vào khâu thiết kế nếu đạt được cầu của tôi tất nhiên bị chuyển , đây là việc tôi muốn nhắc nhở mọi người trước!Dĩ nhiên, khi mọi người thiết kế cho nhãn hiệu Mị chi đều nhận được tiền thù lao thỏa đáng với công sức mọi người bỏ ra. Cái này cần trông mong vào lượng tiêu thụ của những thiết kế của mọi người rồi!”

      ra Tô Úy quyết định như vậy là có nguyện nhân khác, bởi vì công ty quảng cáo Minh Nguyệt sắp chuyển tới thành phố A, là Tổng giám đốc thế nhiệm nên tất nhiên rất bận rộn, về sau nhất định có nhiều thời gian cho thiết kế, mà Mị chi là tâm huyết của , thể bỏ rơi nó, cho nên suy nghĩ rất lâu mới có thể đưa ra quyết định như vậy, khi nào có thời gian có thể thiết kế lại! Đây là cách duy nhất để vẹn cả đôi đường! chắc tất cả mọi người ở đây đều tham gia, nhưng biết có người động lòng, dù sao nhãn hiệu này bây giờ cũng có danh tiếng khá lớn, phản hồi cũng tồi! Hơn nữa phải tạo cơ hội cho con đường phát triển của mọi người sao?

      Còn nữa, thiết kế của những người ở đây đều từng xem qua, chỉ cần giá tiền thích hợp, hợn nữa có danh tiếng từ trước nên mọi chuyện cũng dễ dáng hơn nhiểu!

      “Có lẽ mọi người cần thới gian suy nghĩ về chuyện này, tôi cũng ép buộc mọi người! Sau khi suy nghĩ xong hãy cho tôi câu trả lời chắc chắn nhất! Còn chuyện nũa, đại điểm chụp ảnh quảng cáo được quyết định, trong nông trại ở ngoại ô thành phố, nếu như muốn mọi người có thể tham gia cho vui, đến lúc đó tôi giúp mọi người chuẩn bị chỗ ở!”

      “Lão đại, đây gọi là mua chuộc lòng người sao?” Tô Úy vừa dứt lời, Thi Diệp liền mở miệng trêu ghẹo

      “Nhà thiết kế Thi, vậy cậu cho là thế nào đây?” Tô Úy nhìn bằng tuổi mình nhíu mày .

      “Hắc......cái đấy tớ cũng biết được đâu”. Thi Diệp chống lại ánh mắt của lão đại, mỉm cười .

      ... ........

      Tô Úy thêm mấy câu đơn giản nữa rồi ưu nhã đứng dậy, cho tay vào trong túi áo định ra ngoài!

      “Lão đại, chúng tôi đều cùng đồng ý tham gia vào Mị chi !” Cơ hồ là trăm miệng lời, trong giọng để lộ ra kiên định! Đối với họ mà , lão đại vĩnh viễn là lão đại của bọn họ, chỉ cần câu tất nhiên mọi người theo! Huống chi bọn họ đều biết đây nhất định là chuyện tốt!

      Tô Úy vừa định rời lập tức dừng bước, đôi tay đặt trong túi áo nắm chặt, đôi mắt trong suốt nhìn mọi người ánh lên tia sáng ấm áp!

      Ngay sau đó, mở miệng, “vậy mong chúng ta tiếp tục hợp tác vui vẻ!” xong câu đó, liền xoay người , khóe miệng còn mang nụ cười nhàn nhạt!

      Tô Úy vừa mới ra khỏi phòng làm việc, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, lấy điện thoại ra nhìn số máy, theo bản năng híp híp mắt sau đó nhận máy!
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      <Chương 7>: Người đàn ông áo đen.

      Tô Úy lái xe tới quán cà phê nằm ở trung tâm thành phố, ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ rồi vào trong.

      nhàng đầy cửa bước vào, nhiệt độ trong quán khiến cảm thấy ấm áp hơn bên ngoài rất nhiêu!

      “Xin chào, hoan nghênh quý khách! Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?” Vừa vào nghe thấy giọng dễ nghe vang lên!

      Tô Úy nhìn nhân viên phục vụ trước mặt rồi quét mắt vòng đại sảnh, xung quanh đều là những chiếc bàn vuông màu đen, ngà voi, sofa, gối dựa màu hồng nhạt xếp thành khu trong đại sảnh, hơn nữa mỗi khu đều được ngăn cách với nhau bằng những tấm gỗ được chạm trổ tinh tế, chỉ để chừa lại lối , cách vài bước chân lại có chậu cây xanh to mà biết tên, bốn phía đều là cửa sổ thủy tinh được che bằng những tấm rèm cửa màu trắng, tất cả mọi thứ ở đây khiến cảm thấy rất thú vị.

      “Cho tôi cốc café đen, đưa giúp tôi tới bàn bên kia!” Trong đại sảnh lúc này cũng có nhiều khách, cho nên liếc mắt cái là có thể nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen ngồi bên cửa sổ, đây chính là người mà muốn tìm!

      Nhân viên phục vụ nhìn đến hướng vừa chỉ, nhìn thấy chỗ muốn ngồi liền lễ phép , “ Xin chờ lát!” Sau đó vào bên trong!

      Sau khi nhân viên phục vụ khỏi, bước đến chỗ người đàn ông áo đen! Khi người đó nhìn thấy lập tức đứng dậy gật đầu với chờ đến khi ngồi xuống, ta mới

      ngồi xuống theo!

      đợi lâu chưa?” Tô Úy nhìn tách cà phê gần cạn trước mặt ta, nhàn nhạt qua!

      có, tôi cũng vừa mới đến!” Người đàn ông áo đen nghe giọng lạnh nhạt của , khỏi nghiêm túc quan sát người phụ nữ đối diện, áo khoác ngoài màu đen, mái tóc xoănbuông xõa vai, khuôn mặt tinh xảo lên ý cười nhạt, cặp mắt đen trong suốt khiến ta hiểu nghĩ điều gì! Người phụ nữ này khiến ta cảm thấy mình như bị áp lực vô hình đè nén!

      “Tô tiểu thư, đây là tài liệu muốn, bởi vì thông tin bị phong tỏa, nên tôi chỉ có thể tra được đến đây!” Ồn định lại tinh thần, người đàn ông áo đen lấy hai túigiấy từ áo khoác ngoài của ta đặt xuống trước mặtTô Úy, lễ phép xong, thời điểm chuyệnvẫn quên quét mắt bốn phía vòng.

      Tô Úy nhìn hai tập giấy bàn, ngay sau đó lấy chi phiếu chuẩn bị trước đưa cho người đàn ông áo đen!

      “Cám ơn, đây là thù lao của , tôi hy vọng chuyện này có người thứ ba biết!” Giọng lạnh nhạt vang lên trong gian.

      “Tô tiểu thư, yên tâm, tôi vẫn còn đạo đức nghề nghiệp!” Liếc nhìn con số chiphiếu rồi lập tức đút vào túiáo. “Nếu còn chuyện gì tôiđi trước!”. Người đàn ông áo đen thấy Tô Úy gật đầurồi mới đứng dậy ra ngoài, khi bước tới cửa ta nhịnđược mà quay lại nhìn người phụ nữ lạnh lùng kia, sau đó đẩy cửa rời !

      Tô Úy ngơ ngẩn nhìn hai tập giấy bàn, lập tức mở ra!

      quay sang nhìn bầu trời vẫn còn mơ sương bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt chính là hình ảnh phản chiếu từ ngoài trời!

      Trước đó trai với câu:

      Nên quên cũngchưa chắc phải chuyện tốt!

      Nếu quên , cần cố chấp với những chuyện trước đây! Quên để sống lại lần nữa!

      làm như vậy có đúng , chỉ muốn tìm lại kí ức của bốn năm mất thôi, muốn tồn tại khoảng trống bốn năm trong cuộc đời mình!

      Có lẽ bây giờ đến chính cũng hiểu vì sao mình lại cố chấp với chuyện nàyđến vậy!Nhưng bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm lại trí nhớ thôi!

      “Xin lỗi đãquấy rầy, đây là càphê của !” giọng truyền đến cắt đứt suy nghĩ của .

      “Được, cám ơn!”

      Mà lúc này chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc đỗ ven bên đường ngoài quán cà phê! người đàn ông tuấn mỹ ngồi bên trong xe quansát bóng dáng xinh đẹp của , trong ánh mắt tràn tia sáng dịu dàng!

      Trong lúc đứnglại chờ đèn đỏ tình cờ nhìn thấy , lý trí rằng nên lập tức rời , bởi trong công ty còn cuộc họp quan trọng cần chủ trì, nhưng lại thủy chung có cách nào rời , cảm giác như chỉ cần nhìn từ xa cũng khiến có cảm giác an tâm!

      Sau khi nhân viên phục vụ rời Tô Úymở túi giấy bàn ra, nhìn tài liệu bên trong, ngơ ngẩn, tài liệu tra được quả rất ít, đều là những nội dung biết từ truớc! Điều này khiến hoài nghi có nên đòi lại tấm chi phiếu kia?

      Khi địnhmở túi giấy còn lại, bên tai vang lên giọng từ tính trầm thấp,“Tô tiểu thư?”

      Tô Úy ngước lên nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng rất đẹp trai, nhưng trongnháy mắt hơi thở lạnh lùng bị che giấu, chỉ thấy khóe miệng ta khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm!

      “Hạ tiên sinh!” Tô Úy lễ phép gật đầu với cái, đặt túi giấy định mở sang bên!

      “Tôi ngồi đây được chứ?” Câu như muốn hỏi ý kiến, nhưng khi chưa kịp ta nhanh chóng ngồi xuống, trước sau đều bị đánh đòn phủ đầu có quyền quyết định!

      Tô Úy nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống trước mặt mình, khóe miệng giật giật, kể cả bây giờ đồng ý ta đứng dậy sao? Nhất định là thể!

      Hạ Nam nhìn cốc cà phê trước mặt , từ từ mở miệng, “Bây giờ rất ít phụ nữ thích cà phê đen!’

      Tô Úy hướng về phía người đàn ông đối diện chép miệng, “Ai nóichọn cà phê đen thìphải thích uống cà phê đen chứ?” Trong giọng tràn đầy giận dỗi!

      “Vậy thích uống gì? Tôi gọi giúp ly!” Hạ Nam nhìn người phụ nữ giận dỗi trước mặt, mở miệng nhàng !

      “Đây là cà phê của quý khách!” đúng lúc ấy người chen ngang, nhìn nhân viên phục vụ trước mặt, Tô Úy định mở miệng lại ngăn lại!

      Hạ Nam nhìn muốn lại thôi, lập tức vui quét mắt nhìn nhân viên phục vụ! Nhân viên phục vụ bị ánh mắt lạnh lẽo thoáng chút vui của liếc qualuốngcuống để cà phê xuống, thoáng cái mất!

      Tô Úy nhìn nhân viên phục vụ như nhìn thấy vật gì đáng sợ lắm vội vàng chạy , có chút hiểu mở tohai mắt, nhìn người đàn ông đối diện, thấy ta cũng có gì khác thường lại càng thêm khó hiểu!
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Văn kiện bị mất.


      “Sao nhìn như vậy? Có phải thấy rất đẹp trai ?” Hạ Nam nhìn ánh mắt khó hiểu của Tô Úy liền cố ý xuyên tạc ý của !

      “Tự bản thân!” Nghe lời của người kia, liền mở miệng, cần bao nhiêu ghét bỏ có bấy nhiêu ghét bỏ! tiếp tục nhìn ta nữa, đồng thời cũng để mặc ánh mắt chăm chú của ta, cầm cốc cà phê lên nhấp ngụm, mùi vị đắng ngắt lập tức tràn đầy vị giác, sau khi để cốc cà phê xuống, liền nhìn ra ngoài cửa sổ!

      Hạ Nam bỏ qua ánh mắt chán ghét của , khỏi có chút bực bội, chẳng lẽ dáng dấp của ưa nhìn sao? Cũng đến nỗi thế chứ?!

      Nhưng đối diện với người con trước mặt, đúng là thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường ra mà đánh giá!

      Hạ Nam thấy thêm gì nữa, chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài cũng im lặng theo, lẳng lặng nhìn , ánh mắt nhu hòa, mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ và cưng chiều!

      phát ra chỉ cần im lặng nhìn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn rồi! Nhưng hai người bây giờ.... ...!

      Bầu trời lâu rồi trong sáng

      Vẫn giữ mãi nụ cười của em.

      khóc rồi nhưng vẫn thể chôn vùi tội lỗi của tôi

      Cánh diều mắc kẹt bầu trời ảm đạm

      Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp

      Tôi kéo lại dây diều, ôn lại dịu dàng mà em trao

      Nỗi đơn bị cách ly sang phía

      Cười vào những lời hứa mà dám thốt.... ...
      Tiếng chuông quen thuộc phá vỡ yên tĩnh ngắn ngủi giữa hai người!

      Nghe được tiếng chuông, phản ứng đầu tiên của Tô Úy là nhìn người đàn ông đối diện sau đó mới lấy điện thoại ra nhìn người gọi đến rồi nhận máy, ánh mắt vẫn nhàn nhạt nhìn người đàn ông đối diện, vì giọng trong điện thoại hơi lớn nên có thể nghe được tiếng người gọi bên kia, biết có phải do cảm giác của hay mà khi ta nghe thấy giọng ấy, sắc mặt của lập tức biến đổi!

      “Được, em biết rồi!” Tô Úy cúp máy, nhìn người đàn ông đối diện lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, “Tôi có việc phải trước rồi!” biết vì sao ta khiến có cảm giác quen thuộc, vốn cho là vì lần ta nhặt giúp đồ cho , nhưng cẩn thận nghĩ lại mới phát ra hình như phải vậy, bởi vì thể chỉ vì lần gặp mặt lại có thể có cảm giác quen thuộc đến như này! Chẳng lẽ vì ta là bạn của trai cho nên từng gặp, nên mới có cảm giác ấy?

      tiếp tục suy nghĩ nhiều, cầm túi giấy và túi xách chuẩn bị rời !

      “Để đưa em về!” Sau khi xong liền đặt tờ 100 lên bàn, khi chưa kịp phản ứng kéo tay ra ngoài!

      “Này, tôi có xe, có thể tự về!:” Sau khi phản ứng kịp, ca,r xúc lạnh lẽo truyền đến từ bàn tay khiến trái tim đột nhiên run lên, trong đầu hình ảnh mơ hồ chợt lóe lên, nhanh đến mức khi chưa kịp định thần biến mất!

      Đờ người trong vài giây liền lập tức trở về như bình thường!

      Đối với Hạ Nam, trừ cảm giác lạnh lùng bên ngoài, bây giờ còn cảm thấy ta rất bá đạo!

      cưỡng lại được bá đạo của Hạ Nam, làm gì khác hơn đành để mặc người kia, huống chi người ta còn đem xe trở về!

      Trong xe thể thao, khí ấm bao trùm hai người!

      Tô Úy ngồi bên cạnh ghế tài xế, biết vì khí quá ấm hay là vì nguyên nhân gì khác mà khuôn mặt đỏ bừng! quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt! Nhưng nếu có người chú ý đến bàn tay cầm tập văn kiện và túi giấy phát chuyện phải như vậy, hai tay của vì khẩn trương mà siết chặt, mu bàn tay mơ hồ còn thấy cả gân xanh!

      cũng hiểu vì sao, trong gian hẹp này, lại cảm thấy luống cuống và khẩn trương khi nhìn người đàn ông bên cạnh như vậy, thâm chí trái tim còn như con nai con nhảy loạn!

      Hạ Nam liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, gương mặt tuấn tú góc cạnh lên ý cười ! Trong nháy mắt, đột nhiên mong muốn thời gian ngừng mãi ở giây phút này, như vậy cũng cần suy nghĩ nhiều như thế......

      Xe chậm rãi dừng lại trước tòa nhà Lam Lâm, Tô Úy thấy xe dừng lại, cơ hồ chỉ giây sau mở cửa xuống xe, trước khi vẫn quên câu cảm ơn!

      Hạ Nam nhìn bóng dáng dần dần mất, ánh mắt hơi trầm xuống, tiếp theo khẽ chớp mắt, tròng mắt rũ xuống lên vẻ hưng phấn, cúi người nhặt lên túi giấy bỏ quên, chuẩn bị xuống xe đưa cho , đột nhiên lại nghĩ, hay là để ngày mai gọi điện báo cho ! Còn nữa, trong công ty còn cuộc họp quan trọng chờ mình đây!

      Nghĩ tới đây liền ném tập văn kiện sang bên, khi tài liệu bên trong rơi ra mắt liền trở nên lạnh lẽo, gương mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khát máu! Bởi vì nhìn , vật ở trong tập văn kiện kia chính là vài tấm hình cùng ít tài liệu!

      điều tra vụ Tô Minh Hiên tháng trước.... ....bởi vì vụ đấu súng đêm đó được dọn dẹp sạch , tin tức cũng được phong tỏa, có rất ít người biết chuyện xảy ra, nhưng ở đây lại có tài liệu và ảnh về giằng co giữa bọn họ!

      Vậy phải biết rồi sao?

      Suy nghĩ trở lại buổi tối của tháng trước, trong club xa hoa, khi rút súng định bắn, nụ cười nhàn nhạt khuôn mặt Tô Úy chợt ra trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy do dự, ngay lúc chần chừ đột nhiên bị đẩy ngã xuống đất, khi Hạ Nam bừng tỉnh vội đứng dậy thấy Tô Minh Hiên ngã xuống mặt đất.

      ràng phát súng kia là nhằm vào , Hạ Nam lạnh lùng quét mắt bốn phía, phát bóng người mơ hồ lập tức giơ súng lên bắn, nhưng tên kia vô cùng nhanh nhẹn, cho dù bắn mấy phát nhưng cũng bắn trúng, sau đó lập tức biến mất.

      Có ai ngờ được tay súng thiện xạ trong lời đồn lại có thể thất thủ như vậy, hơn nữa còn bắn mấy phát mà cũng trúng mục tiêu! Hạ Nam nhìn người kia chạy mất, hàn ý trong mắt càng sâu!

      Trước khi Tô Minh Hiên trúng đạn, có thể nghe ràng câu của cậu ấy chứa đựng bao nhiêu tình cảm: Đừng để Úy Úy gặp nguy hiểm! Câu ấy vừa như thương lượng, vừa như cầu khẩn, nhưng cũng tựa như ra lệnh!

      ... ......

      Trong thư phòng căn biệt thự ngoại ô thành phố.

      Người đàn ông đeo mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt từ bên ngoài vào, ngồi trước bàn làm việc mở máy tính ra! Thấy trong mail có tin nhắn mới, mở ra nhận tấm hình đập vào mắt khiến người đó giật mình!

      Trong hình ràng là ảnh của hội trường, người phụ nữ lạnh nhạt tự tin nhưng có vẻ hơi lạnh lùng khoác tay người đàn ông, gương mặt tinh xảo mang nụ cười bình thản, hai người đó đứng cạnh nhau khiến người ta có cảm giác hài hòa xứng đôi, ngay cả ta cũng muốn thừa nhận cũng được, hai người đó đứng cạnh nhau tạo nên bức tranh khiến người nhìn thể nào dời mắt được, đối với ta mà hình ảnh này lại chướng mắt đến lạ thường!

      Chỉ lúc sau, người đó lấy điện thoại ra gọi đến dãy số, chờ khi bên kia nhận máy liền lạnh lùng mở miệng, “Đem tài liệu ba năm gần đây của ấy đến đây cho tôi!” Sau khi xong liền dập máy, đôi mắt khóa chặt vào người phụ nữ màn hình!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Vô tình gặp mặt.



      Vừa ra khỏi thang máy tầng tám, Tô Úy nhìn thấy người đàn ông mặc áo xám tro dựa vào tường nghịch điện thoại, thấy cúi đầu chăm chú nghịch điện thoại trong tay, hề phát đến gần mình!

      “Hi!” Cho đến khi đến cạnh, vẫn phát ra ! nhón chân, dùng lực vỗ vào vai cái!

      “A....” giây kế tiếp điện thoại liền rơi xuống đất, La Tân Hàn nhìn Tô Úy đột nhiên xuất , sợ hãi kêu lên tiếng, ngay sau đó liền cúi xuống nhặt điện thoại lên bỏ vào túi áo ngoài, vẫn mang vẻ mặt bất cần đời, chút nào nhìn ra vẻ kinh sợ và hốt hoảng vừa rồi!

      thôi, dẫn em vòng xem hài lòng chưa!” La Tân Hàn xoay người đến cánh cửa màu trắng gần đấy, trong mắt thoáng qua bối rối nhưng nhanh chóng biến mất!

      ra vẫn hiểu, tại sao em nhất định phải chọn tầng tám chín mười này chứ, để cho dễ tìm à?” La Tân Hàn khó hiểu hỏi !

      “Bởi vì công ty quảng cáo Minh Nguyệt ở thành phố C cũng ở ba tầng này!” Tô Úy nhàn nhạt xong, trong giọng còn mang theo cảm xúc, ánh mắt thoáng qua ủ dột và ưu thương!

      “Ồ...!” Nghe được lời của , La Tân Hàn cũng hết ý kiến, biết trong đầu còn chứa cái gì nữa?, “ phải em cũng muốn trang trí chỗ này giống hết ở thành phố C chứ?”

      thông minh!”

      La Tân Hàn đưa xem xét ba tầng lại lần nữa, Tô Úy thỏa mãn gật đầu!

      “Có phải giúp em chuyện rồi ?”, La Tân Hàn
      Nhíu mày hỏi người phụ nữ đứng yên trước mặt.

      nhàng gật đầu cái.

      "Vậy bây giờ có phải em nên mời bữa cơm hay đây? cũng đói sắp chết rồi, sáng sớm đến đây, còn chưa kịp ăn cơm đâu." Khuôn mặt tuấn tú của La Tân Hàn vẫn mang vẻ mặt bất cần đời, toàn thân tỏ ra hơi thở lười biếng.

      "Được rồi, giúp em nhiều chuyện như vậy, mời bữa cơm mới phải phép chứ? muốn ăn gì?" Tô Úy nhíu mày, nhàn nhạt qua.

      " Tô mỹ nữ, bằng em tự tay nấu cho bữa cơm , như vậy mới đủ thành ý chứ, đúng ?"

      " bằng Quân Thượng , đây?" Tô Úy nghe được lời của , lập tức mở miệng.

      "Quân Thượng Quân Thượng, còn hơn là có gì. Dù sao Quân Thượng cũng là nhà hàng năm sao cao cấp." La Tân Hàn biết mình bị đùa giỡn, vội vàng : "sao em lại có thể như vậy chứ? Cái này phải qua cầu rút ván sao"

      Trong đại sảnh của Quân Thượng, xanh vàng rực rỡ, trang trí rất đẹp mắt, ở vị trí gần cửa sổ. Tô Úy và La Tân Hàn ngồi đối diện nhau, người hai người toát ra khí chất bất đồng. lạnh nhạt bình thản, lười biếng bất cần đời.

      Tô Úy nhìn người đàn ông đối diện chút để ý : " biết em ba năm rồi sao? Quan hệ giữa chúng ta là gì? " tháng trước, khi còn ở bệnh viện, La Tân Hàn đến phòng bệnh của , hai người biết nhau được ba năm, nếu gặp khó khăn, có thể tìm đến bất cứ lúc nào, điều kì quái thực tin lời ! Thực , chỉ cần cầu, có thể làm được, đều này thể làm nghi ngờ. Rốt cuộc hai người có quan hệ thế nào, tại sao có thể giúp co như vậy? Những đều này muốn biết.

      "Em đoán thử xem"

      " biết, nếu biết sao còn phải hỏi ." Tô Úy giương lên biểu " có bình thường " để nhìn người đàn ông đối diện, " phải có ý đồ gì với em đấy chứ?"

      " có ý đồ với em? Vậy em xem em có thể cho cái gì?" Nghe được câu này, ánh mắt La Tân Hàn nhìn mập mờ, ngay sau đó mở miệng: "để nghĩ xem, ra nếu mua đồ phải có. Dù sao em cũng được coi là mỹ nữ đấy." làm bộ như nghiêm túc suy nghĩ chút, ánh mắt lười biếng quan sát người phụ nữ trước mặt.

      "Dừng, đường đường là tổng giám đốc Thịnh Thế. cần mời gọi, mỹ nữ cũng tự động xong vào thôi."

      .....

      cho điều này, hai ngày nữa công ty em đến trang trại sinh thái ở ngoại ô để làm quảng cáo cho "Mị chi " trong hai ngày này em cũng , nếu rảnh cùng , đến lúc đó chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm" Tô Úy nhạo báng .

      "Làm sao em biết ..." nghe giọng điệu nhạo báng của , La Tân Hàn bị nhìn thấu, ý bất cần đời mặt cứng đờ.

      "Em bị mất trí nhớ chứ phải mắt nhìn thấy, não bị hỏng. Huống chi, đây là chuyện người có mắt nào cũng có thể nhìn thấy được." Tô Úy lườm , nét mặt " tưởng em bị ngu sao?"

      "Điều này ràng vậy sao?" La Tân Hàn có chút ảo nảo gãi gãi mái tóc chói mắt của mình.

      " nghĩ sao?"

      "Tô Úy?" giọng nữ nhàng, mang theo nghi ngờ truyền đến phía sau hai người.

      Tô Úy và La Tân Hàn nghe được thanh đồng loạt quay ra, chỉ thấy đôi nam nữ ngồi đằng sau bàn sau hai người. Nam ưu nhã tuấn mỹ, nữ nhắn đáng . ràng thanh lúc nãy là của kia.

      Tô Úy suy tư mấy giây, Xác định trong mình có chút ấn tượng nào với người kia mới nhàn nhạt mở miệng: " là?"

      "Em là Hạ Vân Hà, em họ của Hạ Nam, lần trước chúng ta gặp nhau trước cửa siêu thị." Hạ Vân Hà đứng lên đến bàn của hai người, quan sát vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Úy và khuôn mặt bất cần của La Tân Hàn, chớp đôi mắt to tròn, khuôn mặt lên nụ cười khả ái ngọt ngào.

      " xinh lỗi, tôi nhớ ." này là em họ của Hạ Nam, ngờ người đàn ông bá đạo lạng lùng như vậy lại có em đáng , xinh đẹp như vậy.

      " sao, em vừa nghe hai người muốn đến nông trại sinh thái ở ngoại ô, em có thể cùng mọi người ?"

      Tô Úy liếc nhìn Hạ Vân Hà trước mặt, khẽ gật đầu.

      Sau khi nhận được câu trả lời, Hạ Vân Hà trong lòng thầm tính toán, nhất định phải lôi họ bằng được. Đến lúc đó còn có thể đứng ra tranh công với ấy chứ.

      "Khi nào mọi người vậy? Có những ai ạ? Như vậy , em cho chị số điện thoại của em, khi nào chị gọi cho em được ?"

      Tô Úy nhìn trước mặt liên tục hỏi ra mấy vấn đề, khóe miệng giật giật. này là.
      Last edited: 26/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :