1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thịnh sủng, bảo bối thật xin lỗi - Hạ San Hô(Q2-c60.1/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      <Chương 49>:

      Tô Úy vừa mới từ công ty về nhận được điện thoại của Dịch Tuyền , có người gỡ hết những bài báo về kiện “Sao chép” kia xuống hết rồi! Vẻn vẹn chỉ trong giờ đồng hồ, tất cả các báo, đài, tạp chí, kênh truyền hình, trang web, diễn đàn đều đồng loạt dỡ bỏ các thông tin về kiện này.

      Nghe điện thoại xong, Tô Úy vội mở trang web kia ra phát quả nhiên tất cả các bài báo quả thực được xóa bỏ! cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ nghĩ lại, liền xác định chắc chắn là trai giúp rồi!



      Nghĩ tới đây liền gọi điện cho , định cảm ơn tiếng!

      “Úy Úy, có chuyện gì vậy?” Tô Minh Hiên bên kia thấy là điện thoại của Tô Úy nhanh chóng trả lời! Nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ chuyện khác, khi định gọi điện cho bạn ở thành phố A nhờ giúp giải quyết vụ scandal kia, phát những bài báo trước kia bị người xóa hết, ngay trang chính thức cũng bị gỡ xuống! suy nghĩ thế nào, cũng có lời giải thích, vừa đúng lúc gọi điện tới!

      “Em gọi điện là muốn cám ơn !”

      “A______Cảm ơn cái gì?” Nghe được lời của em , lập tức kịp phản ứng.
      Lam Lan -*******************
      “Chính là chuyện mấy bài báo đó, phải là người gỡ mấy bài kia xuống sao?”

      có, phải là ! định gọi cho bạn nhờ giúp nhưng lại phát có người ra tay trước rồi!”



      “A, phải là ?”

      phải!”

      “Vậy là ai đây?” Tô Úy dù có nghĩ thế nào cũng có lời giải đáp, bởi vì nghĩ ra ngoài trai còn ai có thể giúp ? Dù sao thân phận này của có rất ít người biết!, “Vậy được, em cúp máy trước đây, em còn phải giải quyết số việc!”

      “Ừ được rồi, có gì liên lạc sau!”

      Sau khi cúp điện thoại, Tô Úy cảm thấy rất phiền não, gãi gãi mái tóc của mình! Sau đó bắt đầu xử lý tiếp số tài liệu! Việc cần làm bây giờ là chờ đợi, tin vào trực giác của chính mình!

      Cũng trong lúc đó, trong phòng riêng xa hoa tầng 118 của tòa nhà giải trí giải trí Nam Tước.


      Bốn người đàn ông đẹp trai lười biếng ngồi ghế sofa.

      kiện đạo thiết kế lần này đều được xử lý xong xuôi cả rồi!” Lạc Phàm ngồi bên phải Hạ Nam, đặt ly rượu xuống, mắt phượng cẩn thận nhìn .

      Chỉ thấy Hạ Nam ngừng mân mê chiếc bật lửa Zippo, con ngươi đen như mực suy nghĩ điều gì đó mà phát ra tia sáng thâm thúy, khóe miệng nhếch , nghe được lời của bạn tốt chỉ gật đầu cái.

      “Nam, tớ vẫn hiểu vì sao cậu lại muốn dỡ mấy bài báo về kiện kia xuống?” Lạc Phàm có chút ngạc nhiên hỏi, ra vấn đề này hai người đàn ông kia cũng rất muốn biết. Cả ba người đồng loạt đem ánh mắt đặt người Hạ Nam, chỉ hy vọng người trong cuộc có thể cho bọn họ đáp án.

      Hạ Nam thản nhiên nhìn ba người ngồi trước mặt, chống lại ánh mắt tò mò của bọn họ, híp híp mắt! Ba người kia nhìn lão đại làm động tác như vậy liền lập tức thu hồi ánh mắt, dù sao đây cũng là điềm báo lão đại sắp nổi giận, dù bọn họ vẫn rất tò mò, nhưng giữ được cái mạng này vẫn là quan trọng nhất.


      “Về sau các cậu biết!” thanh lạnh lùng vang lên trong căn phòng xa hoa to như vậy khiến ba người họ có chút hoảng hốt! Ba người quay ra nhìn nhau, bọn họ phát càng ngày càng thể hiểu nổi lão đại của mình rồi!

      “Nam, chuyện cậu và thư kí Tô lần trước bị truy sát ở thành phố C vẫn có gì tiến triển, nhưng kỳ lạ ở chỗ chỉ chúng ta mà còn người nữa cũng điều tra chuyện này!” Nghĩ đến chuyện, Tần Kiệt mở miệng.

      Nghe được lời này, Hạ Nam quay đầu lại, quay lại nhìn .

      “Tổ chức Ám Nguyệt cũng điều tra chuyện này!” ra cũng cảm thấy rất bực, bởi vì nghĩ ra lí do vì sao tổ chức Ám Nguyệt lại muốn biết chuyện này.

      Sau khi nghe được đáp án, Hạ Nam gì, quay lại nhìn ra bên ngoài của sổ, ánh mắt trở nên thẫm lại.

      Mà ba người kia cũng gì thêm, trong phút chốc căn phòng rơi vào trạng thái quỷ dị.

      Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng và bóng dáng to lớn của Hạ Nam phản chiếu lên cửa kính trong suốt!

      Đứng ở độ cao này, có thể đem cả thành phố thu vào đáy mắt, thành phố A là thành phố phồn hoa! Phần lớn mọi người đều mặc đồ hiệu, con đường rộng lớn có vô số ô tô với phiên bản giới hạn phóng qua, những tòa nhà cao tầng, những áp phích quảng cáo, TV lắp cao, tất cả những thứ này chính là bộ mặt của thành phố phồn hoa này!

      Khi Tô Úy vội vàng ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc nhận được điện thoại của Dịch Tuyền Lâm Viên An gọi điện cho ấy, rằng ta tình nguyện thừa nhận chuyện mình sao chép bản thiết kế trước mặt công chúng, hơn nữa còn nhờ chuyển lời xin lỗi đến FIR, nhưng ta ra điều kiện phải được gặp FIR lần.

      Sau khi Tô Úy nghe xong, chỉ khẽ cười tiếng, bảo Dịch Tuyền với Lâm Viên An, nhà thiết kế FIR gặp bất kì ai, hơn nữa cũng cần ta thừa nhận trước mặt công chúng cũng như nhận lỗi với . ra cũng có thể đại khái đoán được lý do Lâm Viên An muốn gặp ! Đơn giản ta chỉ muốn biết khác biệt trong thiết kế của mà thôi!

      gặp Lâm Viên An chỉ muốn xác định của chuyện này, dù sao cũng muốn biết thế giới này có thực tồn tại chuyện trùng hợp như vậy , cũng có thể lúc đấy hai người đều có linh cảm tương đồng! Mặc dù kết quả cuối cùng như vậy, Tô Úy cũng hi vọng vì chuyện này mà Lâm Viên An thân bại danh liệt!

      ra nếu hôm nay Lâm Viên An gọi điện, ngày mai cũng có cách xử lý tốt. Cho nên cuối cùng như vậy chỉ là muốn xem Lâm Viên An lựa chọn như thế nào thôi! Chỉ là, cuối cùng ta cũng làm thất vọng, cũng khiến cam tâm tình nguyện! Bởi vì ngay từ khi bắt đầu, có ý định kéo ta xuống nước!
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      <Chương 50>: Người đàn ông Pháp.

      Tô Úy vừa mới vào đến phòng khách bị bóng đen nhào tới đẩy ngã xuống ghế salon, nếu như phải biết trong nhà còn có người nhất định hét to lên.

      , hôm qua cậu ở đâu? Ở cùng với ai?” Gương mặt tinh xảo quyến rũ lướt nhìn lượt từ đầu đến chân, cao thấp vòng.

      “Này này, cậu có thể lịch hơn được , may mà tớ có tiền sử bị bệnh tim, nếu sớm muộn gì cũng bị cậu dọa cho sợ đến chết!” Tô Úy đầy Tuyết Nhi ép chặt lấy , sửa sang lại y phục xong, liền đứng dậy rời .

      “Đừng có giả bộ ngớ ngẩn nữa , cậu còn chưa cho tớ biết, tối qua cậu ở cùng ai hả? Tại sao lại phải ở biệt thự nằm lưng chừng núi hả?”
      “Ha Ha, cậu chưa ăn tối phải , vậy để tớ nấu!”

      “Này này, sao mỗi lần cậu đều như thế chứ?” Nhìn Tô Úy vội vàng chạy vào phòng bếp, đành hét to.

      Trong phòng ăn, hai người phụ nữ ngồi trước bàn ăn cơm tối.

      “Cậu định tìm việc làm à?” Tô Úy nhìn Lăng Tuyết Nhi hỏi. vừa thấy laptop ghế sofa mở trang web tìm việc nên đoán vậy.

      “Đúng vậy, dù sao tớ cũng cần kiếm cơm, thể để cậu nuôi tớ được! Nên phải tìm việc thôi! Nhưng tớ phát chẳng có công việc nào phù hợp với tớ cả!” Lăng Tuyết Nhi vừa ăn cơm vừa trả lời.

      “Chết mất thôi, hình như cậu còn có biệt thự ở Tây Giao đấy! Còn cần tớ nuôi cậu sao?” Tô Úy bất đắc dĩ lắc đầu, còn làm như mình đáng thương lắm ý !!

      “Ha ha, phải cậu muốn đuổi tớ đấy chứ?” Tuyết Nhi được nghe lời của bạn tốt cười khan hai tiếng, khuôn mặt tinh xảo quyến rũ mang điệu bộ đáng thương, cần bao nhiêu tức cười có bấy nhiêu tức cười!

      “Sao có thể như vậy chứ, những tớ đuổi cậu , còn có thể giới thiệu công việc cho cậu! Hơn nữa công việc này tuyệt đối thích hợp với cậu!”

      ?”

      “Cậu biết dòng thời trang Mị chi chứ? Nhãn hiệu này muốn tìm người đại diện, cậu có muốn thử ?”


      “Nhãn hiệu Mị chi phải từ trước đến giờ đều có người phát ngôn sao? Chẳng lẽ là do kiện đạo thiết kế lần này?

      “Yên tâm , kiện kia hoàn toàn là bịa đặt! Ngày mai chân tướng việc hoàn toàn ràng!”

      “Vậy sao cậu biết bên đấy muốn tìm người phát ngôn?”

      “Tin tức nội bộ thôi! phải cậu nên thử chút sao? Nếu muốn tớ cho cậu số máy trợ lý của nhà thiết kế FIR”

      “Được!” Lăng Tuyết Nhi xong, ánh mắt lóe lên tia sáng.

      Tô Úy ngồi ghế mây ban công, gọi điện thoại cho trợ lý của mình.


      “Trước đây tôi bảo tìm người phát ngôn đúng ? Bây giờ có ứng cử viên thích hợp, tầm hai ngày nữa đến tìm, đến lúc đó dưới an bài.....!” xong dập máy, gần đây Tô Úy luôn có dự cảm xấu, cảm giác như có chuyện lành xảy ra!

      Ngày hôm sau, tất cả trang đầu của mọi tờ báo và website đều đăng chân tướng kiện đạo thiết kế, căn bản tồn tại chuyện này, bởi vì hai thiết kế mặc dù ở bên ngoài giống nhau nhưng thực ra lại hoàn toàn khác nhau, mẫu thiết kế của FIR có nhiều điểm độc đáo mà nhà thiết kế Lâm có! Hơn nữa, nhà thiết kế FIR cũng thông qua báo chí mà đưa ra báo cáo về những độc đáo trong thiết kế của ! Đồng thời trong lúc này, doanh thu của các chi nhánh của Mị chi trong cả nước cũng từ từ tăng trở lại! Đồng thời cũng có càng ngày càng nhiều người muốn gặp nhà thiết kế FIR thần bí này!

      Lâm Viên An ngồi trong phòng làm việc của mình sau khi đọc xong bài báo, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã tràn đầy cảm kích, ngờ cuối cùng nhà thiết kế FIR cũng giúp ta!

      Khách sạn Thịnh thế Hào đình là trong những khách sạn năm sao khách sao sang trọng nhất thành phố A, đây chính là khách sạn có đẳng cấp quốc tế. Rất nhiều người đều xa lạ gì với công ty này, quốc tế chuyện về Thịnh thế như huyền thoại, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi hoạt động ở nước ngoài, nó dần đầu, giữ vị trí thể rung chuyển, tổng bộ được xây dựng tại thành phố A, các hạng mục của công ty đều trải rộng ở các nước khắp thế giới! Nhưng điều làm người ta tò mò nhất về Thịnh thế chính là Giám đốc của công ti này, người này chưa từng xuất trước mặt công chúng, đến cả tên tuổi cũng được giữ bí mật, khiến cả giới thương nhân đều tò mò!


      Tối nay, gian sáng ngời bởi bầu trời đầy sao.

      Trong phòng tổng thống xa hoa của khách sạn Thịnh thế Hào đình.

      “Thú vị ______ là thú vị, ha ha!” ghế salon mang phong cách châu Âu, người đàn ông trung niên người Pháp nhìn tờ báo trong tay vui vẻ .

      “Có gì mà vui thế?” người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh hỏi, người phụ nữ này là người Trung Quốc, mặc dù qua bốn mươi, nhưng vẫn giữ được nhan sắc như cũ, đôi mày thanh tú nâng lên, toàn thân trong lúc vô hình tiết lộ ra khôn khéo mà lão luyện, trong mắt đen nhìn về tờ báo trong tay người đàn ông kia.

      “Nhà thiết kế họ Lâm này ràng là đạo lại thiết kế của nhà thiết kế FIR thần bí!” Người đàn ông trung niên chỉ vào tờ báo chắc chắn!

      “Tại sao? phải báo cũng tồn tại chuyện này sao?” Người phụ nữ trung niên hiểu liền hỏi lại, ràng báo chí như vậy, tại sao chồng bà lại nhà thiết kế Lâm đạo thiết kế của FIR? là khó hiểu!

      “Nhìn thiết kế của nhà thiết kế Lâm này cũng biết đây phải là phong cách thiết kế của ta! Trong thời gian ngắn như vậy, có người nào có thế thay đổi phong cách nhanh như thế! Chỉ như vậy thôi có thể xác định được đứng sau chuyện này rồi!” Người đàn ông trung niên chỉ vào mẫu vẽ tờ báo giải thích cho vợ mình nghe, lại nhìn sang thiết kế của FIR lộ ra mỉm cười tán thưởng.

      “Nhưng tại sao nhà thiết kế FIR lại muốn trợ lý của mình thông báo chuyện này ?” Người phụ nữ trung niên càng cảm thấy khó hiểu.

      “Đây cũng là điều thể nghĩ ra, chỉ là nhìn thiết kế này lại làm nhớ đến đứa bé rất có thiên phú từng gặp vài năm trước đây!” Phong cách rất giống, cũng đều rất có thiết kế, nhưng dường như trong thiết kế này thiếu cái gì đó!

      “Đứa bé chính là học sinh từ chối trước kia?”

      “Đúng vậy. phong cách thiết kế của hai người rất giống nhau!” xong ông liền rơi vào trầm tư. Mấy năm trước, trong cuộc thi thiết kế quốc tế, ông may mắn thấy tác phẩm rất có thiên phú.Sau khi xem tài liệu của mới biết đứa bé ấy là sinh viên của trường đị học tư nhân Sâm Nam ở thành phố A của Trung Quốc tên là Tô Úy. Sau khi ông biết, liền đến thành phố A Trung Quốc chuyến vì muốn nhận làm học sinh, nhưng nghĩ đến mình lại bị từ chối. Lúc đó những ông tức giận, mà còn chỉ cần Tô Úy thông suốt có thể đến tìm ông bất cứ lúc nào! Mà sau lần đó, ông nhận thêm bất kì học trò nào nữa! phải là ông nhìn thấy thêm tác phẩm tốt nào nữa mà những tác phẩm kia rất thua kém so với tác phẩm của Tô Úy.
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      <Chương 51>: biết
      Khi Lăng Tuyết Nhi mặc quần áo đơn giản đến phòng làm việc của Mị chi cảm thấy hơi kinh ngạc, bên ngoài phải tất cả quần áo trong các chi nhánh của Mị chi đều là do nhà thiết kế FIR tự mình thiết kế sao? Vậy mấy người kia là ai?

      “Xin chào, phải là Lăng Tuyết Nhi ?” Khi còn kinh ngạc, bên tai liền truyền đến thanh nhu hòa.


      Quay ra nhìn đến nơi phát ra thanh đó, thấy người phụ nữ khả ái, mặc chiếc quần đen áo sơ mi trắng rất xinh đẹp, nhìn qua tầm 24 – 25 tuổi.

      “Tôi là Lăng Tuyết Nhi, là?” xong liền đưa tay phải ra.

      “Tôi là Dịch Tuyền, trợ lý của FIR” xong cũng đưa tay ra bắt lấy tay , thân thiện , “ là ngôi sao quốc tế Lăng Tuyết Nhi sao?” Dịch Tuyền mở to mắt kích động hỏi , mới vừa rồi còn chú ý, bây giờ mới phát ra....

      “Bây giờ tôi rút khỏi giới giải trí rồi, cũng còn cái gì mà ngôi sao quốc tế nữa!” Lăng Tuyết Nhi nhìn người phụ nữ trước mặt bất đắc dĩ trả lời.

      “Ha ha”, Dịch Tuyền cũng phát ra mình quá kích động cười kham “Để tôi đưa xem phòng làm việc của tôi”.

      phải bên ngoài đều những thiết kế trong Mị chi đều là do FIR thiết kế sao? Nhưng sao vừa rồi tôi thấy bên trong có rất nhiều nhà thiết kế vậy?” Trong phòng làm việc của Dịch Tuyền, Lăng Tuyết Nhi hỏi .

      “Đó chính là thiết kế của lão đại! Phần lớn những nhà thiết kế bên ngoài đều là bạn của lão đại, bọn họ chỉ phụ trách giúp lão đại từ bản thiết kế giấy tạo ra sản phẩm thôi! đơn giản hơn lão đại chính là người cung cấp nơi làm việc,bọn họ thiết kế đồ của chính mình nhưng khi lão đại có thiết kế mới, bọn họ phụ trách hoàn thiện chúng, nhưng những công việc này đều được trả thù lao hậu hĩnh!” Dịch Tuyền tự hào với Lăng Tuyết Nhi.

      Lăng Tuyết Nhi nghe lời của Dịch Tuyền, có chút ngơ ngẩn, FIR có rất nhiều thiết kế, để nhóm nhà thiết kế giúp ấy làm ra thành phẩm, có thể đảm bảo hiệu suất, chất lượng cao, đạt tiêu chuẩn! Đúng là người rất thông minh!

      “Người phát ngôn là như này, lão đại của chúng ta : đầu tiên để chụp số áp phích, quay hậu kỳ quảng cáo. Về phần tiền lương chúng tôi trả gấp năm lần so với bên ngoài, xem thế được chưa? Nếu như có chuyện gì chúng ta ký bản hợp đồng này!” Dịch Tuyền lấy xấp tài liệu trong túi ra đưa đặt trước mặt Tuyết Nhi.

      Lăng Tuyết Nhi đọc kỹ tập tài liệu trước mặt sau đó ký tên mình lên đấy. Trong lòng chợt nghĩ sao mình giống như bị đánh du kích vậy. Hình như mọi chuyện đều sắp xếp xong chỉ còn chờ đến ký tên nữa là xong!

      Lăng Tuyết Nhi vừa mới ra khỏi Mị chị , Dịch Tuyền lập tức gọi điện cho Tô Úy báo cáo tình hình! Tô Úy đáp tiếng rồi tắt máy!

      Tô Úy vừa mới dập máy, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên, Nhìn số gọi điện nhận máy.

      “Có chuyện gì ?”

      “Tô biết rồi, gửi thư mời đến nhà tôi! Tôi đến đúng giờ!”

      Vừa mới chuẩn bị tan làm, liền thấy bóng dáng to lớn chắn ngay ngoài cửa ra vào, khẽ run lên vì sợ liền lập tức trở về bình thường.

      “Sao lại nhìn như vậy?” Hạ Nam nghiêng mình dựa vào bên cửa, híp híp mắt nhìn , cặp mắt đen như mực u ám thâm thúy. Bao nhiêu lần nhìn thấy đôi mắt ấy vẫn khiến hãm sâu vào trong đó!

      “Bảo bối, chúng ta ăn cơm !” Hạ Nam đến trước mặt , cầm túi xách chuẩn bị xong, tay cầm lấy tay , tất cả động tác đều hài hoà tự nhiên.

      “Này này, em còn chưa đồng ý đâu!” Kết quả chính là kháng nghị có hiệu quả, trực tiếp bị bác bỏ!

      Ở nhà hàng cơm tây sang trọng trong trung tâm thành phố, chiếc xe Lamborghini từ từ dừng lại.

      bóng dáng to lớn bước xuống từ chỗ ghế tài xế, về phía cửa xe bên kia, hơi cúi đầu nhìn vào trong xe, gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ mang theo nụ cười bình thản, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, quanh thân tỏa ra loại khí thế vương giả mà cao quý. Sau đó người phụ nữ bước xuống từ xe, mặc bộ váy công sở màu vàng nhạt, khuôn mặt bé bị che hơn nửa bởi gọng kính đen, chỉ thấy khóe miệng khẽ nâng lê, ánh mắt lạnh nhạt, khi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thoáng lên nụ cười! Hai người này chính là Hạ Nam và Tô Úy!

      “Sao lại đến đây?” Tô Úy nghi ngờ nhìn Hạ Nam.

      là chỗ này thôi!” Hạ Nam nháy mắt với , nụ cười càng sâu hơn! xong liền ném chùm chìa khóa trong tay cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, rồi đẩy vào bên trong.

      vào trong nhà hàng, trong lúc Hạ Nam chuyện với nhân viên quản lý, Tô Úy quan sát xung quanh, nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen lại trong phòng ăn, những đồ trang trí xa hoa màu vàng kim, bàn ghế tinh xảo theo phong cách châu Âu, đèn treo tường thanh nhã, cách đó xa còn treo mấy bức tranh của những họa sĩ nổi tiếng.

      thôi!” Bên tai truyền đến giọng từ tính, vừa quay đầu lại liền chạm phải khuôn mặt nghiệt của Hạ Nam, ngay sau đó tay truyền đến cảm giác ấm áp, Hạ Nam dắt tay đến phòng riêng tầng hai dưới hướng dẫn của quản lý.

      “Cậu Nam, xin chờ chút, đồ ăn nhanh chóng được phục vụ!” Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, người quản lý cung kính với Hạ Nam, nhìn thấy Hạ Nam gật đầu mới đóng cửa ra.

      Nhìn người quản lý mất, Tô Úy nhìn người đối diện ưu nhã pha trà, tùy ý hỏi câu, “Nhà hàng này phải là của nhà chứ?”

      “Ừm!” Chỉ thấy người kia rót tách trà đặt trước mặt Tô Úy, khẽ gật đầu cái.

      “Hả, là sao?” Nhìn gật đầu, khóe miệng kéo ra.

      Chỉ chốc lát sau, người quản lý tự mình đẩy xe thức ăn đến, từng chiếc đĩa tinh xảo lần lượt được bày bàn, sau khi xong người quản lý liền ra ngoài, quên đóng cửa lại! Tô Úy nhìn bó hoa hồng đỏ vô cùng xinh đẹp đặt bàn nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.

      “Tặng em, cảm ơn cùng chúc mừng sinh nhật cùng với !” Hạ Nam cầm bó hoa bàn tặng cho , nhìn nhận lấy!

      “A_____ em biết hôm nay là sinh nhật , nên có mua quà!” Tô Úy nhìn bó hoa trong tay, có chút thẹn thùng , gương mặt vì xấu hổ mà đỏ ửng lên.

      “Ha ha! sao, sau này có thể mua bù mà!”

      Nghe được lời , thể làm gì khác hơn, đành để mai có thời gian chọn quà vậy! Cầm bó hoa hồng để cạnh bàn, ngay sau đó đôi mắt chuyển hướng lên bàn ăn, giật mình chớp chớp mắt, ai, sai, có bò bít tết!

      phải em bị dị ứng với thịt bò sao? Vậy ăn cá !” thanh dịu dàng của Hạ Nam truyền vào tai, Tô Úy ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Hạ Nam.

      , trong ánh mắt hàm chứa nhiều tình cảm khó ! ngây thơ ở bên cạnh Diệp Phong 3 năm, thế nhưng ta cũng biết dị ứng với thịt bò, vậy mà ở bên lâu mà hiểu như thế, hơn nữa còn cẩn thận nhớ kỹ.

      Dù Tô Úy thích ăn cơm tây, nhưng tối nay mới phát , ra cũng có thể thích nó đến vậy! Có lẽ là ngay từ đầu lựa chọn của là sai lầm!
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      <Chương 52>: Người đàn ông đeo mặt nạ.
      Trước cửa nhà, chiếc Lamborghini màu xám bạc từ từ dừng lại, Tô Úy mở cửa chuẩn bị bước xuống xe!

      “Bảo bối, hoa của em!” Nghe được giọng của , Tô Úy quay đầu lại, mùi hương nam tính quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ lấy người , Tô Úy mở mắt trợn trừng, cảm thấy xúc cảm môi, từ từ nhắm mắt lại!

      Mà Hạ Nam nhìn thấy nhắm mắt, ý cười lại càng sâu hơn, đưa tay ôm lấy eo của ! Môi lưới mềm mại của khiến càng chìm sâu hơn trong nụ hôn quấn quít đến say mê này, chờ đến khi người phụ nữ trong lòng thở dốc vì thiếu khí, dù vẫn chưa thỏa mãn nhưng đành bất đắc dĩ buông ra!

      ngọt!” Hạ Nam nhàng cười ! Rồi cầm bó hoa để ở ghế sau đưa cho !

      Tô Úy nhìn ánh mắt của Hạ Nam, mặt càng đỏ hơn, cầm bó hoa hồng rồi chạy trối chết vào nhà!

      Khí Tô Úy trở về phòng mình ném bừa bó hoa và túi xách bàn rồi nằm vật ra giường, lấy tay che gò má của mình! là mất mặt, sao lúc đấy lại muốn đẩy Hạ Nam ra chứ!

      À, suýt nữa quên chúc mừng sinh nhật ! Nghĩ đến đây liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho !

      Trước cửa nhà , Hạ Nam đứng dựa vào sườn xe nhận được tin nhắn: Chúc sinh nhật cui vẻ! Ký tên: Tô Úy! Hạ Nam nhìn thấy tin nhắn miệng nhếch lên đường cong đẹp mắt, đôi mắt đen như mực lấp lánh ánh sáng!

      Lại nhìn thấy điện thoại có tin nhắn khác đến nhíu mày! Xoay người vào trong xe, trong phút chốc chiếc xe biến mất trong bóng tôi!

      Tòa biệt thự lưng chừng núi tối nay còn yên tĩnh như mọi hôm, bởi hôm nay có hai vị khách mời mà đến!

      “Cậu chủ, cậu về! Ông chủ và bà chủ chờ cậu trong phòng khách rất lâu rồi, sắc mặt hai người được tốt lắm! Khi chuyện cậu nên cẩn thận chút!” Hạ Nam mới vừa kịp đổi giày, quản gia Triệu vừa nhận lấy âu phục từ trong tay , vừa nhắc nhở! Chú Triệu vốn là quản gia cũ của Hạ gia, là người chứng kiến Hạ Nam từ bé cho đến khi trưởng thành, cho đến sáu bảy năm trước sau khi cãi nhau với gia đình rồi chuyển ra ngoài sống, ông liền nhận nhiệm vụ chăm sóc Hạ Nam, Hạ Nam ở nước ngoài năm năm, căn biệt thự này cũng đều do ông quản lý!

      Hạ Nam bình thản gật đầu! Hạ Nam rất kính trọng người quản gia này, ông là người rất quan tâm chăm sóc từ cho đến tận bây giờ!

      muộn thế này sao ba mẹ còn đến đây?” Xa xa, thấy hai người ngồi trong phòng khách, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ thoáng qua tia vui! Hai người trong phòng khách chính là ba mẹ của Hạ Nam – Hạ Vĩ Hào và Tư Uyển Tâm.

      “Con còn dám hỏi sao? phải mẹ mày gọi cho mày báo tối nay có bữa tiệc quan trọng sao?” Hạ Vĩ Hào nghe lời của đứa con trai truyền đến, ông cảm thấy rất tức giận!

      phải con tham gia bất kì bữa tiệc nào như thế rồi sao?” lười biếng ngồi trước mặt hai người, chống lại ánh mắt tức giận của Hạ Vị Hào. Ngược lại với thái độ của ba mình, lời của Hạ Nam nhàng như có chuyện gì xảy ra!

      “Thằng bất hiếu này, mày cái gì đây?” Đứa con trai này từ trước đến giờ luôn chống lại ông, ông Đông nó nhất định Tây.

      phải con ràng rồi sao? Con cần loại hôn nhân buôn bán như thế, vì vậy ba đừng có uổng phí tâm tư thêm nữa làm gì, hôm nay là sinh nhật con, hai người thể tha cho con sao?” xong cũng quản hai người kia ầm ĩ như thế nào, đứng dậy lên nhà!

      Trong nháy mắt, trong phòng khách liền truyền đến tiếng gào lớn, sau đó là tiếng phụ nữ trấn an!

      Phòng ngủ tầng hai của biệt thự.

      Cả căn phòng đều tràn ngập màu đen, ghế salon màu đen, đồ trng trí trần nhà theo phong cách châu Âu, đèn treo, rèm che cửa sổ, ngay cả cửa ra ban cong cũng màu đen nốt, tất cả mọi thứ dưới ánh đèn mờ ảo rọi xuống khiến căn phòng vừa có vẻ thần bí, vừa khiến người ta có cảm giác quỉ dị!

      Lúc này, Hạ Nam từ phòng tắm bước ra, cả người chỉ được che bằng chiếc khăn lông quấn ngang hông, vóc người to lớn hoàn mỹ lười biếng nằm sofa, tay vung lên, rèm cửa sổ chậm rãi kéo ra! vuốt môi, gương mặt lạnh lùng tuấn mĩ lên nụ cười khó hiểu, bóng hình phản chiếu xuống sàn nhà dưới ánh trăng!

      Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè , sau khi đáp tiếng, liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân.

      “Cậu chủ, ông chủ và bà chủ về! Hai người bảo tôi nhắn với cậu là mai về nhà cũ chuyến!” Chú Triệu cung kính đứng cách sa lon mét với !

      “Ừm!” Nhàn nhạt đáp lời, ánh mắt vẫn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

      Sau đó chú Triệu im lặng ra khỏi phòng, biết vì sao căn phòng này khiến ông có cảm giác rất kì dị, ông cũng biết vì sao cậu chủ nhà bọn họ lại muốn trang trí cả căn phòng bằng màu đen như vậy, màu sắc vừa thần bí vừa tà mị.
      Bóng tối trong phòng.

      Bóng hình cao lớn của người đàn ông và bóng hình gầy của người phụ nữ hắt lại xuống nền nhà, bởi hai người đều đeo mặt nạ nên nhìn thấy khuôn mặt của hai người họ, nhưng có thể nhin thấy khí chất lạ thường từ người họ, quanh thân hai người đều có hơi thở lạnh lẽo khác thường!

      Người đàn ông quay lưng lại với người phụ nữ, còn người phụ nữ cung kính đứng sau lưng ta.

      Chỉ nghe thấy thanh trầm thấp khàn khàn của người đàn ông kia truyền đến, “Gần đây sao rồi, có chuyện gì khác thường ?” cửa sổ thủy tinh hắt lại ánh đèn nê ông từ phía xa, phản chiếu lên tấm mặt nạ càng lộ ra vẻ nghiệt. cặp mắt đen kia tỏa ra ánh sáng lạnh lùng!

      “Ông chủ, gần đây có gì khác thường cả!” Người phụ nữ kia cung kính xong, đôi mắt biến sắc quan sát bóng lưng của người đối diện, ra ta rất muốn nhìn thấy diện mạo của ông chủ, dù sao mọi người đều đồn rất đẹp trai nghiệt sao? Nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt ấy kết quả thế nào đây? ta cũng nên bỏ ý định này thôi, dù sao ta cũng muốn chết sớm như vậy!

      “Ừm! Bảo vệ ấy cho tốt,nếu xảy ra chuyện gì dùng hệ thống liên lạc của tổ chức liên lạc với tôi!”. Vẫn là giọng trầm thấp khàn khàn nhưng khi câu này, lại lộ ra lo âu và khẩn trương.

      Người phụ nữ kia gật đầu rồi ra ngoài.


      Cho đến khi tiếng chân kia hoàn toàn biến mất, người đàn ông kia mới từ từ quay lại, cặp mắt đen thâm thúy khẽ nheo lại, ánh mắt lạnh lùng đến kinh người, quanh thân được bao phủ bởi hơi thở lạnh lẽo tà mị, giống như Atula đến lấy mạng người.
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      <Chương 54>: Cuộc gặp bất ngờ trong quán ăn.

      Lần trước khi đến “Dạ Oanh”, Hạ Vĩ Sâm chú của Hạ Nam đưa cho thẻ hội viên nên lần này quyết định đến đó!

      Tô Úy và Trầm Kiệt Tư mỗi người tự lái xe của mình thẳng đến Dạ Oanh.

      Hai người vừa bước vào quán ăn, liền có người đến đón tiếp.

      “Xin chào Tô tiểu thư!” Quản lý nhà hàng gặp mấy lần nên dĩ nhiên cũng biết, ông có ấn tượng rất sâu sắc với này! Huống chi lần đầu tiên đến đây ăn cơm là được Hạ Nam ôm vào, cái dáng vẻ dịu dàng cưng chiều ấy đúng là hiếm thấy.

      Tô Úy nhìn người quản lý trước mặt, lễ phép gật đầu cái.

      có muốn vào phòng riêng ạ?” Quản lý hỏi , ánh mắt thầm quan sát người đàn ông dịu dàng bên cạnh, đáp lại ông chính là ánh mắt mê hoặc người đối diện! Người đàn ông kia giống Hạ Nam lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi, ta có gương mặt tuấn tú, gương mặt lúc nào cũng mang nụ cười tự nhiên, cũng vì bị ông quan sát mà trở nên tức giận, ngược lại còn gật đầu lịch chào ông! Nhưng người ta có loại khí chất vô hình thể nào tả được khiến người ta phải nể trọng!
      Tô Úy đánh giá xung quanh, bây giờ trong đại sảnh vẫn còn trống mấy bàn, vậy ngồi ở đây ! Nghĩ xong liền với quản lý, “ cần, chúng tôi ăn ở đây là được rồi!”

      “Được, mời qua bên này!” xong liền dẫn bọn họ đến bàn gần cửa sổ.

      Trầm Kiệt Tư lịch kéo ghế ra cho Tô Úy, đứng bên cạnh làm tư thế mời, Tô Úy nhìn động tác của ta cười cười, sau đó ngồi xuống, sau khi nhìn thấy Tô Úy ngồi xong, Trầm Kiệt Tư mới bình thản kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống!

      Mà quản lý vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh, chờ hai người gọi món!

      “Vậy chọn món !” Tô Úy nhìn thực đơn trong tay, rồi đem thực đơn cho người đàn ông dịu dàng trước mặt.

      “Vậy ông thử giới thiệu vài món , Tô tiểu thư dị ứng với thịt bò nên trừ món đấy ra!” Trầm Kiệt Tư nhận thực đơn trong tay , liến nhìn qua, đem thực đơn đưa cho quan lý, nhàn nhạt , ánh mắt liếc nhìn xung quanh quán ăn.

      “Nếu như vậy ! Tôi làm mấy món ăn “tủ” nổi tiếng trong quán cho hai người!” Quản lý chỉ vào mấy món ăn trong thực đơn, giới thiêu với hai người, nhìn người đàn ông kia gật đầu cái, ông nhìn sang Tô Úy, thấy Tô Úy nhìn ông mà ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, theo ánh mắt của nhìn ra ngoài thấy cậu Nam bước xuống từ chiếc Lamborrghini , ngay sau đó là người phụ nữ rất xinh đẹp.

      Tô Úy thu lại ánh mắt của mình gật đầu với quản lý! Khuôn mặt nhắn chỉ còn lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên đường cong như có như , khiến người ta hiểu suy nghĩ điều gì! Chỉ là nếu như nhìn sâu vào trong đôi mắt , có thể thấy dưới đáy mắt là lạnh lùng và tức giận.

      “Vậy được, xin chờ chút!” xong ông liền vào phòng bếp!

      Hạ Nam vừa mới bước vào Dạ Oanh liền giật mình khi phát bóng dáng xinh đẹp của bảo bối ngồi cạnh cửa sổ trong đại sảnh! lúc này cúi đầu, mái tóc đen dài xõa vai, bộ quần áo công sở màu đen bao quanh vóc người nhắn mềm mại, có vẻ tùy ý mà thoải mái! thể , tuy phải là người phụ nữ đẹp nhất từng gặp nhưng là người phụ nữ khí chất nhất, từng cái nhấc tay cũng thể phong thái ưu nhã! Người như vậy dù hề làm gì, cũng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh!

      Khi nhìn đến người đàn ông ngồi đối diện , khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ khẽ biến đổi, ngay sau đó đến chỗ hai người ngồi, hoàn toàn quên mất sau lúc này còn có người phụ nữ khác!


      Thiên Nhu phía sau Hạ Nam nhìn hướng đến , cũng tinh ý nhìn đến hai người ngồi cạnh cửa sổ!

      Tô Úy cảm thấy có mắt khóa chặt lấy mình, hơn nữa chủ nhân của ánh mắt đó cũng càng ngày càng đến gần ! mặt vẫn tiếp tục giữ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt khẽ động, nhịp tim dường như cũng đập bình thường!

      Trầm Kiệt Tư liếc nhìn người phụ nữ lạnh nhạt ưu nhã trước mắt, lạu nhìn người đàn ông đến gần hai người, cuối cùng cũng hiểu ra, trong lòng bỗng có cảm giác khác lạ!

      “Bảo bối, ăn cơm cùng Trầm Thiểu ở đây sao? Sao gọi đến?” Lúc này, mọt thanh trầm ấm mà từ tính vang lên đầu Tô Ú! LÚc Tô Úy ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đen như mực quen thuộc trong mắt lóe lên tức giận!

      “Ai là bào bối của ? Tổng giám đốc xin chú ý lời của mình chút! “ biết vì sao mà cảm thấy rất tức giận, cứ như vậy gắt lên.

      Người đàn ông trước mặt che lỗ tai của mình, sau đó nhàng vuốt tóc , dịu dàng , “Bảo bối, đừng phá hỏng hình tượng của mình trước mặt người ngoài chứ!” lúc câu này, ánh mắt nhìn về phía Trầm Kiệt Tư mang theo khiêu khích cùng ra uy!

      Trầm Kiệt Tư nhìn ánh mắt lạnh lùng khiêu khích của Hạ Nam, cảm thấy hơi buồn cười! ngờ người đàn ông này cũng có lúc ngây thơ như vậy!

      Tô Úy nghe như vây, nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên phát có rất nhiều người nhìn về phía bọn họ! Ảo não gãi tóc của mình rồi hung hăng trợn mắt nhìn cái, sau đó lại khôi phục vẻ lạnh nhạt bình tĩnh như lúc trước, giống như người phụ nữ vừa rồi phải là !

      “Trầm Thiểu, lâu gặp!” Nhìn người phụ nữ trước mặt trở về như cũ, ngay sau đó đưa tay ra bắt tay với Trầm Kiệt Tư.

      “Nam thiếu, lâu gặp!” Trầm Kiệt Tư cũng đưa tay ra bắt, chỉ ngeh thấy Hạ Nam nhàn nhạt , “Trầm thiếu, để ý chúng ta ăn cơm cùng nhau chứ?”

      Chỉ giây sau đó, đợi Trầm Kiệt Tư trả lời, Hạ Nam liền ngồi xuống chiếc ghế để bên cạnh Tô Úy.

      Tô Úy sớm phát đằng sau Hạ Nam còn có người phụ nữ khác, mặc chiếc váy trắng, cổ quấn chiếc khăn quàng cổ màu hồng, dáng người trông rất mềm mại, mái tóc quăn dài buộc lên đơn giản, khuôn mặt tinh xảo mang nụ cười hoàn mỹ, chỉ là lúc này trông có vẻ hơi lúng túng, trong mắt mang uất ức, bộ dáng yếu đuối này khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn ôm lấy vào lòng mà thương bảo vệ, nhưng ràng ba người ngồi kia phải là trong số những người ấy!

      “Sao mời bạn ngồi xuống?” Tô Úy nhíu mày, với Hạ Nam nhìn chằm chằm mình.

      “Thiên Nhu, ngồi xuống !” Lúc này Hạ Nam mới nhớ ra người theo sau mình, nhàn nhạt quay lại .

      Quý Thiên Nhu sau khi nghe lời của gật đầu, ngồi xuống đối diện Hạ Nam!

      Nam giới thiệu bạn bè của sao?”. thanh mềm mại của Quý Thiên Nhu vang lên, ánh mắt có chút mê luyến nhìn Hạ Nam! cũng thấy hai người bạn của Hạ Nam nhìn rất quen, đặc biệt là người phụ nữ lạnh lùng kia, từ khi Nam vào rời mắt khỏi ấy.

      “Tôi là Tô Úy!” đợi Hạ Nam mở miệng, Tô Úy liền bình thản giới thiệu tên mình!

      “Tôi là Trầm Kiệt Tư!” thanh từ tính của Trầm Kiệt Tư vang lên, ánh mắt tùy ý quan sát người phụ nữ mềm mại bên cạnh, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa.

      “Chào mọi người! Tôi là Quý Thiên Nhu!” xong, khuôn mặt nhắn lên nụ cười, lại nhìn về Hạ Nam phát nhìn Tô Úy, khóe miệng khẽ nâng lên, ánh mắt dịu dàng và cưng chiều!

      Mặc dù Quý Thiên Nhu vẫn giữ nguyên nụ cười môi, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy nụ cười đó bây giờ trở nên cứng nhắc!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :