1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thịnh sủng, bảo bối thật xin lỗi - Hạ San Hô(Q2-c60.1/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      <Chương 44>: Gặp nhau ở quán bar

      Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Tô Úy vẽ bản thiết kế cầm điện thoại để bàn, nhìn số gọi đến nghi hoặc nhận máy.

      nghe thấy thanh của Tuyết Nhi như dự đoán, mà lại truyền đến tiếng ồn ầm ĩ, Lam Lan(Dien dan Le QUy Don) giống như loại nhạc DJ ở quán bar.

      Tô Úy lại nghe thấy tiếng nhạc truyền đến từ bên kia cau mày! Đứng dậy chạy sang căn phòng bên cạnh trong khi điện thoại vẫn để bên tai.

      “Tuyết Nhi, cậu ở đâu?” Tô Úy lớn tiếng với người bên kia điện thoại. Mới còn tưởng Tuyết Nhi ở trong phòng, nhưng bây giờ nhìn thấy căn phòng trống có thể khẳng định, chắc chắn bây giờ ấy ở quán bar rồi. Nhưng là quán bar nào? Nghĩ đến đây, về phòng cầm thêm cái áo khoác rồi xuống dưới nhà, nhìn thấy chìa khóa xe mọi hôm vẫn hay để bàn bây giờ biến mất, thầm than tiếng, vội vàng đổi giày rồi chạy ra ngoài.
      Chỉ đăng tại DiendanLQĐ
      “Xin chào, có phải là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này? Tôi là nhân viên của quán bar Lam Nguyệt, bạn bây giờ uống say, có thể đến đây đón ấy về ?” Khi nhanh chóng chạy ra ngoài, nghe thấy giọng nam vang lên.

      “Được, tôi lập tức tới, cám ơn nhiều!” xong liền dập máy.

      Khi Tô Úy chạy tới quán bar Lam Nguyệt là chuyện của bốn mươi phút sau! để ý đến những ánh mắt nhìn mình chằm chằm, vội vàng chạy vào bên trong! Vừa mới bước vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc và ánh chói mắt khiến khó chịu đến nhíu chặt chân mày! Với những chỗ như thế này, Tô Úy rất ít đến, mấy lần đều là cùng vài đồng nghiệp trong công ty.

      Chen qua tầng tầng lớp lớp người chạy vào bên trong, dáo dác nhìn ngó xung quanh thấy bóng người màu đen, chau mày bởi vì nhìn thấy xung quanh Tuyết Nhi là mấy người mặc trang phục rất nhố nhăng, tóc lại còn nhuộm xanh đỏ đủ màu nhìn giống như mấy đứa thanh niên côn đồ.

      vội vàng đẩy người người trong đám thanh niên ấy chen đến trước mặt Tuyết Nhi, nhìn thấy người phụ nữ nằm ghế salon ngủ mê man, dùng sức lắc lắc thân thể của Tuyết Nhi, nhưng ấy hề có phản ứng nào.

      “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, cậu tỉnh dậy !”

      “Ở đâu lại nhảy ra người thích xen vào chuyện của người khác vậy?” Thanh niên tóc màu đỏ rượu bị đẩy sang bên vui nhìn người phụ nữ đột nhiên chen đến đứng trước mặt.

      để ý đến mấy người đó, Tô Úy phải bỏ ra nhiều sức lực dể dựng thân thể cao gầy của Tuyết Nhi từ ghế đứng lên, muốn đỡ ấy ra ngoài, bị mấy kẻ kia vây vào cho !

      “Muốn ra sao, có cửa đâu!”

      “Vậy các người muốn thế nào?” Tô Úy có chút khó khăn khi toàn bộ sức nặng của Tuyết Nhi đè người , tay gắt gao nắm lại, ngước mắt bình tĩnh nhìn lên mấy tên thanh niên có bộ dạng côn đồ trước mặt, trong mắt lên chán ghét.

      ngờ em cũng xinh đẹp đấy chứ!” Thiếu niên tóc màu rượu đỏ nhìn gương mặt Tô Úy xong, mặt mang theo nụ cười bỉ ổi, mà mấy thiếu niên bên ngoài nghe xong cũng đồng loạt cười lớn, “Chỉ cần cùng bọn chơi lúc, liền.........A.......” Còn chưa hết câu, liền bị người phía sau đạp ngã mặt đất, hét đến tiếng to như lợn bị thiến.

      “Người nào dám đánh trộm ông đây?” định bò dậy từ dưới đất, lại bị người kia dùng chân giẫm xuống! Chỉ trong nháy mắt, mấy thiếu niên kia đều bị đánh gục hết, toàn bộ đều nằm rạp mặt đất. Cho dù là trong quán bar ầm ĩ, nhưng tiếng vang cực lớn trong góc phòng cũng thu hút ít chú ý, nhưng mọi người đều dám can thiệp, dù sao những chuyện như vậy cũng hay xảy ra ở nhưng nơi như thế này, để tránh rước họa vào thân, tránh nhúng tay vào là tốt nhất. Hơn nữa nhìn người đàn ông kia, cũng biết đó phải là nhân vật đơn giản.

      “Ném mấy tên này ra ngoài” giọng từ tính dịu dàng truyền đến, ngay sau đó Trầm Kiệt Tư mặc bộ âu phục thoải mái xuất trước mặt Tô Úy.

      Tô, có sao ?” Trầm Kiệt Tư hỏi, giọng nhàng như nước chảy, lúc nhìn về phía Tô Úy đáy mắt lộ ra vẻ dịu dàng thâm thúy.
      “Trầm Thiểu, sao lại ở đây?” Tô Úy còn nghĩ cách chạy trốn mấy người thiếu niên vừa mới vây quanh hai người bọn họ bị đánh gục trong mất phút, sau đó vệ sĩ của người đàn ông đó liền lôi mấy tên kia ra ngoài. Nghe thấy thanh quen thuộc vội ngước mắt nhìn lên thấy gương mặt tuấn tú cuốn hút, bộ âu phục thoải mái màu vàng nhạt bao quanh lây vóc người cao to!

      “Mới vừa đến đây có chuyện!”

      “Cám ơn lại giúp tôi thêm lần nữa, có thời gian tôi nhất định mời ăn cơm! Gặp lại sau!” Tô Úy lễ phép với ta xong, sau đó định đỡ Tuyết Nhi ra ngoài!

      “Trần Vũ, giúp Tô đỡ bạn ấy ra bên ngoài!”

      “Vâng, thưa thiếu gia!” xong liền đến bên cạnh Tô Úy, khi còn chưa kịp tiếp thu mọi chuyện, người đàn ông kia đoạt lấy Tuyết Nhi, dễ dàng nhấc ấy lên vai rồi ra ngoài.

      “Này này ____” Lúc này Tô Úy mới chú ý tới, bên cạnh Trầm Kiệt Tư còn có người, người này hình như là tài xế của ta, hình như tên là Trần Vũ.

      “Yên tâm, có việc gì, bây giờ chúng ta ra ngoài !” Nhìn Tô Úy vội vã chạy theo, Trầm Kiệt Tư ưu nhã cất bước đuổi theo, gương mặt tuấn tú đủ để mê hoặc ngàn vạn phụ nữ nhếch miệng lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

      Ngồi ghế xe của mình, suy nghĩ lúc, Tô Úy với Trầm Kiệt Tư đứng ngoài cửa xe, “Trầm thiếu, trưa mai có rảnh ? Nếu như có thời gian, tôi mời ăn cơm! Tôi muốn cảm ơn giúp tôi lần này!”

      “Tất nhiên là được, ngày mai tôi chờ điện thoại của !” Trầm Kiệt Tư thản nhiên đáp, nét cười trong mắt càng khắc sâu hơn.

      “Vậy được, tôi trước. Bye Bye!” Tô Úy chào ta rồi khởi động xe rời khỏi quán bar Lam Nguyệt.

      Chờ đến khi chiếc xe Porsche biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Trầm Kiệt Tư mới ưu nhã xoay người, ánh đèn nê ông rọi xuống gương mặt tuấn tú mỉm cười càng trở nên mê hoặc, từng cái nhấc tay cũng thể lười biếng tản mạn.

      “Thiếu gia, mọi chuyện xử lý xong!” Trần Vũ mới từ quán rượu ra với Trầm Kiệt Tư, thấy ta mỉm cười gật đầu cái, sau đó đến bãi đỗ xe cách đó xa.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      <Chương 45>:

      Ngày hôm sau.

      Khi Lăng Tuyết Nhi vẫn còn ngủ, Tô Úy ngồi bàn ăn vừa ăn sáng vừa đọc báo, ngay trang đầu là hình ảnh to đùng choán hết cả trang báo hấp dẫn tầm mắt của , là hình uống say của Tuyết Nhi tối qua! Tiêu đề là: siêu sao quốc tế Lăng Tuyết Nhi rút lui khỏi giới giải trí, đêm khuya tới quán bar uống say có phải do thất tình?

      Đây hoàn toàn là những lời bịa đặt, phỏng đoán vớ vẩn! Thất tình? Đúng là nực cười!

      Trong thư phòng của Lăng Trạch!

      “Trong vòng giờ, tôi hi vọng còn nhìn thấy những tin tức này bất kì tờ báo nào nữa! Đặc biệt, nội trong ngày hôm nay tôi muốn tòa soạn này còn tồn tại ở thành phố A!” Lăng Hải đem tờ báo Đại Lực ném bịch tiếng bàn, với người trước mặt, người kia sau khi nghe được chỉ thị lập tức gật đầu rồi ra ngoài.

      Lăng Hải ngồi dựa ghế da trong thư phòng, tay phải đỡ trán, tay trái mở ngăn kéo bên trái thứ hai của bàn đọc sách lấy ra tấm hình, đôi mắt dưới gọng kính đen chứa ngàn vạn suy nghĩ.

      Đây là bức ảnh chụp chung của ba người, bên trái là người đàn ông đeo gọng kính đen, nhìn qua cũng biết đó là người nhã nhặn lịch , ở giữa là đáng tầm năm, sáu tuổi mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn ngó xung quanh, bên phải là người phụ nữ còn rất trẻ, nhìn rất vui vẻ, khóe miệng hé lên nụ cười tự nhiên! Nhìn bức ảnh hài hòa biết bao!

      Tô Úy khẽ đẩy cửa vào phòng ngủ bên cạnh, bước đến bên giường thấy Tuyết Nhi vẫn còn ngủ, cũng đánh thức ấy dậy, chỉ để lại tờ giấy chiếc bàn để bên cạnh giường, cho ấy biết trưa nay mình về nhà ăn cơm, để cho ấy tự lo bữa trưa!

      Vốn định đến Dạ Oanh, nhưng đắn đo suy nghĩ chút đổi sang nhà hàng khác, cũng là quán ăn nổi tiếng ở thành phố A.


      Bởi vì bình thường thành thói quen, Tô Úy đến nơi hẹn trước tầm nửa tiếng, nhưng vào phòng riêng, mà chỉ ngồi đợi Trầm thiếu ghế salon trong đại sảnh, cảm thấy nhàm chán nên lấy điện thoại ra chơi.

      “Úy Úy, cháu đợi bạn ở đây sao?” giọng êm ái truyền đến.

      “Vâng!” Ngẩng đầu lên nhìn bên cạnh Doãn San San còn người khác, cảm thấy hơi kinh ngạc, ngay sau đó lễ phép mở miệng: “Chào , lâu lắm gặp!”

      “Úy Úy, lâu gặp cháu!” Người phụ nữ duyên dáng đứng bên cạnh Doãn San San nhìn thấy Tô Úy mỉm cười , trong tươi cười ấy lại mang vài phần giả dối thành , “Nghe cháu từ chức ở công ty của A Phong, đó là tổn thất lớn của công ty!”

      Người phụ nữ duyên dáng này chính là mẹ của Diệp Phong tên là Niệm Vân, gần năm mươi tuổi, bởi

      vì được chăm sóc tốt nên so với tuổi nhìn trẻ hơn rất nhiều! Ở công ty quảng cáo Khải Phong gần ba năm, cũng biết bà ấy thích mình cho lắm!

      ra xét cho cùng, đơn giản bà ta chê có địa vị, có gia thế, cảm thấy xứng với con trai bảo bối của mình. Suy nghĩ đến mình trước kia, cũng cảm thấy buồn cười.

      Tô Úy cũng trả lời, chỉ cười , ánh mắt thâm thúy! ưu nhã đứng dậy từ ghế salon, lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt, miệng nhếch lên nụ cười như có như , làm cho người ta đoán được suy nghĩ cái gì!

      “Tô Úy, đến rồi sao?” thanh lười biềng từ tính truyền đến, Trầm Kiệt Tư mặc bộ âu phục màu vàng nhạt thoải mái đứng cách họ mấy bước chân, gương mặt góc cạnh đủ để mê hoặc ngàn vạn nữ nhân lộ , mặt mang nụ cười ôn hòa, đáy mắt thâm thúy dịu dàng.

      “Ừm! Vừa tới!” Tô Úy nhìn ta trả lời.

      Trầm Kiệt Tư nhìn thấy đứng bên cạnh Tô Úy còn hai người nữa hướng họ gật đầu cái, tỏ ý chào hỏi.

      Trầm Kiệt Tư đứng im tại chỗ, thể ý tứ.

      “Tôi mời Thẩm tiên sinh ăn cơm, hai người có muốn ăn cùng ?” Tô Úy nhìn hai người đứng trước mặt nhàn nhạt hỏi thăm.

      cần, bọn chị còn có việc, hơn nữa em mời Thẩm tiên sinh ăn cơm, nếu bọn chị xen vào sợ rằng làm Thẩm tiên sinh cảm thấy vui!” Dõan San San mỉm cười mở miệng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười ngọt ngào. Mắt liếc nhìn về phía người đàn ông ta từng nhìn thấy ở buổi dạ vũ kia. Trầm Kiệt Tư, mới về thành phố A bao lâu, tại là CEO của tập đoàn Thẩm thị! Nghĩ tới đây, đáy mặt lại lên vẻ ghen tị cam chịu! Sao số Tô Úy luôn tốt như vậy, đầu tiên là chủ tịch tập đoàn Hạ thị, bây giờ lại đến CEO của Thẩm thị!

      “Vậy được, chúng tôi trước!” Gật đầu với hai người kia, ưu nhã cất bước rời .

      “Mẹ, hai người nhìn gì vậy?” Tô Úy vừa rời , thanh nhàn nhạt hơi khàn vang lên từ phía sau hai người.

      “Phong, bọn em vừa mới gặp lại Úy Úy, ấy và CEO của Thẩm thị đến đây ăn cơm!” đợi Niệm Vân chuyện, Doãn San San liền ưu nhã đến bên người Diệp Phong, thân mật khoác lên cánh tay của , mặt tràn đầy ý cười, nhu hòa .

      “Ừm!” Diệp Phong bình thản gật đầu, ý bảo mình biết, “Phòng riêng chuẩn bị xong, chúng ta vào thôi!”

      Trong phòng riêng.

      “Trầm thiếu, chọn món !” Cầm thực đơn lên, có chút khó xử. Tô Úy nghĩ thầm: mình muốn mời ta ăn cơm nên để ta chọn món, mà cũng biết ta thích ăn món gì! Thôi để ta tự chọn !

      “Được rồi!” Nhận lấy thực đơn, lật chút, ngẩng đầu hỏi Tô Úy, “ Tô, có cái gì ăn được ?”

      “Trừ dị ứng với thịt bò ra, các thứ khác tôi đều ăn đươc!” Hơi kinh ngạc, sau đó liền đáp.

      “Vậy gọi mấy món ăn nổi tiếng của quán này !” Trầm Kiệt Tư chỉ vào thực đơn với nhân viên phục vụ.

      “Được, xin quý khách chờ lát!” Nhân viên phục vụ lễ phép nhận lấy thực đơn, xoay người ra thuận tiện đóng luôn cửa phòng.

      Trong chốc lát, căn phòng rơi vào yên tĩnh! Trầm Kiệt Tư nhìn người phụ nữ trước mặt ưu nhã uống trà, giọng cười cười!

      “Tài năng thiết kế của Tô trong giới thiết kế quảng cáo khiến tôi rất ngưỡng mộ!” Trầm Kiệt Tư xong, dịu dàng nhìn bằng ánh mắt thâm thúy.

      “Sao lại vậy? phương diện này, tôi cũng chỉ là biết sơ qua hai thứ mà thôi! Ngược lại Trầm thiếu mới là người làm tôi bội phục, tuổi còn trẻ mà thành lập công ty EVEN!” Tô Úy chống lại cặp mắt mê hoặc kia, bình thản mà!

      “Ha ha! khiêm tốn!” Trầm Kiệt Tư cười cười , ý cười dưới đáy mắt càng thêm ràng.

      Thức ăn lập tức được đưa lên, bọn họ duy trì quy tắc “ăn , ngủ ” ưu nhã dùng xong bữa cơm này! Sau đó liền ăn đến món tráng miệng! Sau khi ăn xong, hai người đến đại sảnh, Tô Úy định tính tiền, lại được thông báo là cần thanh toán, Trầm Kiệt Tư là ông chủ của nhà hàng này.

      Tô Úy liếc nhìn người đàn ông dịu dàng ưu nhã sau lưng, tiếng động thở dài tiếng!

      Tô, lái xe đến đây ? Nếu để tôi đưa về!”

      “Phốc ______ có phát mình rất giống lái xe hay ?”Tô Úy chêu ghẹo .

      “Có thể đưa người phụ nữ đẹp như về dù có làm lái xe, tôi cũng cam tâm tình nguyện!” Trầm Kiệt Tư xong, trong giọng lại biến đổi, mang theo vài phần nghiêm túc!

      “Tôi đâu dám để Trầm thiếu làm tài xế cho mình chứ! khiến nhiều người tức giận đấy!” Tô Úy chỉ tay hướng bãi đỗ xe ngầm , “Hôm nay tôi lái xe đến đây rồi, phiền nữa!”

      còn thiếu tôi bữa cơm đấy!” thanh của Trầm Kiệt Tư dằng dặc truyền vào tai Tô Úy.

      “Tất nhiên rồi! Khi có thời gian tôi mời !”
      Last edited: 11/10/14
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      <Chương 46>: Ngủ lại ở biệt thự

      Trong phòng thư kí Tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị.

      Bầu trời lâu rồi trong sáng

      Vẫn giữ mãi nụ cười của em.

      khóc rồi nhưng vẫn thể chôn vùi tội lỗi của tôi

      Cánh diều mắc kẹt bầu trời ảm đạm

      Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp

      Tôi kéo lại dây diều, ôn lại dịu dàng mà em trao

      Nỗi đơn bị cách ly sang phía

      Cười vào những lời hứa mà dám thốt. . . .

      Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Mà Tô Úy ngồi ghế bận rộn sửa sang lại tài liệu, đối với tiếng chuông vang lên từng hồi coi như nghe thấy! Nhưng tiếng chuông đáng ghét phiền phức kia vẫn tiếp tục réo lên, rốt cuộc còn kiên nhẫn nhữa, tay sắp xếp lại tài liệu, tay cầm điện thoại lên, nhìn cũng thèm nhìn lập tức bắt máy.

      cái gì? Bảo tôi sao chép sao?” Tô Úy nghe được lời của trợ lý truyền đến, buông tài liệu sửa sang trong tay xuống, có chút khiếp sợ .

      “Cứ như vậy , tôi biết rồi, chờ chút tí nữa mang tất cả bản vẽ và tư liệu của người kia cho tôi! Đợi lúc nữa chúng ta chuyện sau!” (DdLeQuyDon)Tô Úy cúp điện thoại xong, mở trang web ra, quả nhiên....
      lâu sau, trợ ý đem tài liệu gửi tới! Tô Úy nhìn tài liệu màn hình, Lâm Viên An, bố là chủ tịch ngân hàng nào đó, mẹ là phó tổng của xí nghiệp, chính ta cũng là nhà thiết kế cũng khá có tiếng trong nước, ở thành phố A cũng thành lập công ty thời trang cũng tệ! TRước đây lâu, ta mở buổi họp báo ở thành phố A, rất thành công, đặc biệt trong số đó có tác phẩm rất được khen ngợi!

      Tô Úy mặc quần áo công sở đứng trước cửa sổ to sát đất, đôi tay vòng qua trước ngực, quan sát thành phố, ánh sáng còn xót lại của mặt trời hắt lên khuôn mặt tinh xảo nhắn của , đôi mắt dưới gọng kính đen trong suôt, nhìn ra chút nào suy nghĩ điều gì!

      “Thư kí Tô, em ngẩn người xong chưa? Nếu xong rồi chúng ta thôi!” thanh từ tính trầm thấp quen thuộc truyền đến từ sau lưng, ngay sau đó gian xing quanh tràn ngập mùi hương dễ chịu, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.

      Tô Úy quay lưng lại lập tức đụng vào lồng ngực người đàn ông kia, xoa chóp mũi bị đụng, ngước mắt nhìn người đứng trước mặt, sẵng giọng, “ làm gì mà đứng đằng sau em!”

      “Ha ha!” Vừ dứt lời, liền nghe thấy hồi cười khẽ. Ngước đầu nhìn lên thấy gương mặt tuấn tú tràn đầy ý cười!

      phải lúc nào về nấu đồ ắn ngon cho em sao? Mấy ngày trước rất bận có thời gian, bây giờ có thể làm rồi!” thanh từ tính mà dịu dàng truyền đến, ngay sau đó tay truyền đến cảm giác ấm áp, Tô Úy cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt tay mình hơi thất thần.

      Nam?” Xa xa, Hạ Vân Hà nhìn thấy bóng dáng Hạ Nam ra từ trong siêu thị, cảm thấy thể tin được mà gọi Hạ Nam. Trong ấn tượng của , người họ này chưa bao giờ vào siêu thị! Sao bây giờ lại có cảnh tượng này? Ánh mắt chuyển đến Tô Úy mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh Hạ Nam liền hiểu ! Sau đó mập mờ nhìn họ mình, hi vọng có thể nhìn thấy vẻ mất tự nhiên gương mặt ấy!

      “Vân Hà, sao em lại ở đây?” Bỏ qua ánh mắt mờ ám của , Hạ Nam bình thản hỏi thăm, dù sao bây giờ con bé phải nên ở nước ngoài học nốt chương trình học của nó sao?

      “Em tốt nghiệp giáo trình luật rồi nên mới về! Bây giờ em là luật sư thực tập! Mới vừa cùng đồng nghiệp đến đây có chút chuyện!” Chỉ chỉ đồng nghiệp đứng cách đó xa, Hạ Vân Hà mở miệng, “ Nam, sao giới thiệu người đẹp này cho em vậy?”

      “Xin chào, tôi là Tô Úy!” Trước khi Hạ Nam mở miệng, Tô Úy liền mỉm cười , lễ phép đưa tay phải ra.

      “Xin chào, em là Hạ Vân Hà, là em họ của Nam!”, Hạ Vân Hà lễ phép cùng bắt tay.

      Tô Úy bình thản quan sát trước mặt, hình như hơn hai mươi tuổi, mặc bộ quần áo công sở màu trắng, vóc người nhắn, mặt mang nụ cười đáng ! Nhìn giống như từng gặp ở đâu đấy, nhưng tài nào nhớ ra được!

      “Đồng nghiệp của em cũng chờ đến sốt ruột rồi!” Hạ Nam chỉ vào đồng nghiệp của ấy, nhàn nhạt .

      “A đúng vậy, em phải rồi! Đây là danh thiếp của em, có thời gian có thể đến tìm em!” xong liền đưa danh thiếp của mình cho Tô Úy, khoát tay chào hai người rồi chạy !

      Nhìn danh thiếp trong tay mình, nhìn lại bóng dáng xa. Khóe miệng Tô Úy khỏi nhếch lên, càng nhìn ấy càng thấy quen, nhưng tài nào nhớ ra được!

      ấy là em họ của , em gặp lần trước ở đại sảnh công ty! Bây giờ ấy là luật sư thực tập!” Hạ Nam giống như đọc hiểu trong lòng nghĩ gì, thay giải thích nghi ngờ trong lòng.

      “A_____” Được Hạ Nam nhắc nhở, mới chợt tỉnh, nhận ra lời dối của mình bị vạch trần, gương mặt mất tự nhiên mà đỏ lên, muốn giải thích nhưng lại biết nó sao, “ ra em...”

      thôi, về nấu cơm cho em!” xong liền dắt tay đến bãi đỗ xe, Tô Úy chậm rãi đằng sau, hướng về phía bóng lưng của Hạ Nam nghịch ngợm lè lưỡi cái. Nghĩ thầm: có cần phải thông minh thế ?

      Trong phòng khách của tòa biệt thự sang trọng nằm lưng chừng núi, Tô Úy ngồi ghế salon mang phong cách châu Âu nhàn nhã chơi điện thoại, thỉnh thoảng nhìn lên TV treo tường chiếu kiện tuần lễ thời trang.

      Quay lại nhìn Hạ Nam trong phòng bếp lớn của biệt thự, mặc bộ quần áo ở nhà ở bên trong bận rộn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra phòng khách, ánh mắt tràn ngập dịu dàng!

      “Nhà xa xỉ!” Trong phòng ăn, Tô Úy liếc mắt nhìn biệt thự sang trọng, vừa ngắm người đàn ông đối diện nhàn nhã ăn cơm, chút để ý qua.

      “Ha ha! Bảo bối, em ghen tị sao?” Ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ giữ chút hình tượng nào trước mặt, cười , “Chỉ là, nếu em thích nó! Em cũng có thể ở lại đây! thu tiền thuê phòng đâu!” xong liền nháy mắt với .

      Tô Úy liếc mắt nhìn cái, chuyện nữa!

      Sau khi ăn tối xong, Hạ Nam nhận được điện thoại, có buổi họp quan trong qua mạng, liền vội vàng vào thư phòng, có thời gian đưa về, mà trong khu biệt thự sang trọng này lấy đâu ra taxi, kết quả là Tô Úy đành ở lại biệt thự.

      Tô Úy vào gian phòng Hạ Nam , đánh giá đơn giản: tường sơn màu trắng, đồ trang trí trần nhà màu đen, đèn treo tường theo phong cách châu Âu, hai bên tường là cửa sổ to có rèm che màu trắng dài sát đất, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy bóng đêm bên ngoài!
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      <Chương 47>: Bản thiết kế bị đánh cắp.

      Đứng trước cửa sổ to sát đất nhìn ra bên ngoài, chính diện là hồ bơi ngoài trời cực lớn, dưới ánh sáng của ánh trăng và ánh đèn, đáy hồ trong vắt, gợn sóng lăn tăn! Bốn phía xung quanh hồ bơi, đều có ô che nắng rất to và ghế nằm để cho Hạ Nam nghỉ ngơi.

      Tô Úy nghe có tiếng gõ cửa, chậm rãi ra mở cửa! Vừa ra ngoài, khuôn mặt tuấn mĩ của Hạ Nam liền xuất .

      “Đây là áo ngủ!” Hạ Nam đưa cái túi cầm trong tay cho .

      Nhìn đồ trong đó, Tô Úy chớp mắt.

      “Là đồ mới! Em tắm rồi ngủ sớm !” xong liền mất.

      Đóng cửa lại, Tô Úy lấy chiếc áo lụa tơ tằm màu trắng từ trong túi ra, nhìn mác còn chưa được xé, khóe miệng nâng lên nụ cười! Sau đó cầm áo ngủ vào phòng tắm, nhìn đồ trang trí xa hoa bên trong, trong lòng khỏi khinh bỉ Hạ Nam là đồ tư sản hoang phí.

      Tắm rửa xong ra ngoài, bóng hình đơn áp mình lên ghế sofa, mái tóc đen bóng thẳng tắp xõa tung trước ngực, đôi mắt híp lại, môi đào đỏ mọng nhếch lên, gương mặt tinh xảo trắng nõn biết bởi vì khí nóng hay do cái gì mà đỏ ửng lên, áo lụa tơ tằm mặc người, khiến giống như tinh linh trời rơi xuống nhân gian!

      Trong căn phòng khác trong ngôi biệt thự sang trọng nằm lưng chừng núi, lại có cảnh tượng khác.

      Trong bóng tối, bóng dáng cao to lười biếng ngồi ghế sofa, lắc ly rượu cao có chứa chất lỏng màu đỏ trong suốt, nếu như chú ý còn có thể nghe thấy thanh rượu va vào thành ly.

      Khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ được ánh trăng yếu ớt rọi xuống, khiến gương mặt ấy càng trở nên quỉ dị nghiệt! Cặp mắt đen như mực thâm thúy giấu trong bóng đêm lấp lánh ánh sáng, phát ra tia sáng khát máu.

      “Rốt cuộc em có thân phận gì đây?” Trong bóng tối, chỉ thấy đôi môi mỏng khẽ mở, giọng lạnh lùng phảng phất trong gian rồi tan biến!

      Ánh trăng bao phủ biệt thự lưng chừng núi, tạo nên khung cảnh nhu hòa mà yên tĩnh!

      “Chào buổi sáng, bữa sáng chuẩn bị xong, ăn thôi!” Tô Úy ngồi ghế salon ngoài phòng khách nghe tiếng bước chân, ngước mắt lên liền nhìn thấy Hạ Nam ưu nhã bước xuống nhà, người mặc bộ âu phục được cắt may thủ công cách tinh xảo.

      Đôi mắt Hạ Nam nhìn người phụ nữ ngồi ghế sofa càng trở nên sẫm lại! Người phụ nữ này lại có thể mặc bộ váy ngủ hôm qua đưa cho đây, hơn nữa dây áo ngủ cũng bị rơi xuống quá nửa vai, người phụ nữ này sao lại chút ý thức đề phòng nào như thế chứ!

      Tô Úy thấy Hạ Nam vẫn đứng yên cầu thang, ánh mắt nhìn càng lúc càng trở nên quỉ dị, cúi đầu nhìn chiếc váy mình mặc người, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên đỏ bừng, nhìn Hạ Nam giọng , “Cái đó, lúc nữa có người đem quần áo của em đến đây!”

      “Em thấy trong phòng ngủ của mình có chiếc tủ trong đấy có quần áo của em sao?” Hạ Nam thu hồi ánh mắt, tới nhà bếp, hơi thở trầm thấp từ tính vang lên trong gian!

      Tô Úy nghe được lời , từ ghế salon nhảy dựng lên, chỉ nghe “Rầm rầm rầm” mấy tiếng bước chân nặng nề liền biến mất khỏi phòng khách! Hạ Nam quay đầu nhìn lại chỗ salon, cười , ánh mắt càng tỏa ra dịu dàng!

      Tô Úy chạy vào trong phòng, mở tủ ra, ngây ngẩn cả người! Đây là cảnh gì đây? Bên trong là hàng quần áo, mỗi bộ còn nguyên tem mác! Là đồ mới? Tất cả đều là size của ?

      Lấy lại tinh thần, Tô Úy tiện tay cầm bộ đồ công sở màu trắng rồi vào phòng tắm thay đồ! Sau khi thay xong quần áo, lấy điện thoại gọi cho Tuyết Nhi, cần đêm quần áo của đến nữa!

      Đợi đến khi xuống nhà, nhìn thấy Hạ Nam ưu nhã ngồi ăn đồ làm, trong nháy mắt trong lòng lại cảm thấy rung động.

      “Đến đây ! Ngồi xuống ăn sáng !” Hạ Nam ngồi trước bàn ăn, cảm thấy có ánh mắt cách đó xa, ngẩng đầu lên thấy Tô Úy đứng ở dưới cầu thang kinh ngạc nhìn .

      “Tại sao ở đây lại có quần áo của phụ nữ, lại còn tất cả đều là size của em?” Tô Úy ngồi trước bàn ăn, do dự chút, có chút ngạc nhiên hỏi người đàn ông ngồi đối diện.

      “Cái đó ____ ăn sáng trước !” giường mặt tuấn tú hiên lên mất tự nhiên. Chẳng lẽ ấy muốn cho ấy biết mưu từ trước rồi sao? Vẫn là thôi !

      “Ồ!” Tô Úy nghe lời của Hạ Nam, cũng hỏi nữa.

      Trong phút chốc, khí ấm áp lại lan tỏa gian.

      Mà lúc này, các đài báo, tạp chí, kênh truyền hình, trang web diễn đàn đều đưa tin Giám đốc kiêm nhà thiết kế của Mị chi – FIR sao chép lại mẫu thiết kế của nhà thiết kế Lâm Viêm có chút danh tiếng trong nước, kiên này tạo nên làn sóng sôi trào, hơn nữa càng ngày càng diễn ra mãnh liệt. DdLQĐ Nghe tất cả các chi nhánh độc quyền của Mị chi đều bị đám nhà báo vây quanh chật kí, đúng là khiến người khác chịu nổi.

      Giám đốc kiêm nhà thiết kế FIR của Mị chi trước giờ lúc nào cũng thần thần bí bí, ai biết diện mạo của ấy. tại mọi người đều suy đoán: trong kiện trọng đại này biết FIR có xuất trước công chúng hay ?

      Trong quán cà phê đối diện tập đoàn Hạ thị, Tô Úy ngồi cùng trợ lý của mình là Dịch Tuyền gần cửa sổ, khí lúc này thể gọi là tốt.

      Dịch Tuyền mặc bộ quần áo màu xanh thoải mái ngồi ở đó, áy náy nhìn Tô Úy ngồi đối diện mang bộ mặt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ấy thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài, ưu nhã bưng tách cà phê trước mặt nhấp ngụm, đôi mắt dưới gọng kính đen biến sắc liếc qua vòng.

      “Giám đốc, là lỗi của tôi, nhất định là bản thiết kế vứt lung tung bị ta nhặt được! xin lỗi, xin lỗi! Nếu phải do sơ sót của tôi, nhất định xảy ra chuyện này!” Dịch Tuyền cúi đầu, trong tràn đầy vẻ áy náy cùng tự trách.

      “Được rồi, bây giờ phải lúc để chuyện này, bây giờ nghĩ biện pháp giải quyết mới là nhiệm vụ quan trọng! Tôi muốn biết bản thiết kế kia nhìn như thế nào. là sao chép, hay chỉ là trùng hợp thôi. Dù sao trong giới thiết kế, linh cảm giống nhau cũng có gì là, nhưng đúng lúc này lại có thể có thiết kế giống nhau như vậy đúng là kỳ quái! Tôi cũng rất tò mò!” Tô Úy nhìn Dịch Tuyền bình thản xong, trong giọng cũng có chút nào ý tứ trách cứ! nghiên cứu qua thiết kế của Lâm Viêm Bảo An, cho nên ta biết thiết kế này nhất định là sao chép lại, nhưng là người nào sao chép của người nào chưa chắc được. Là ai phát tán tin đồn này. cũng muốn biết đứng đằng sau. “Như vậy , giúp tôi hẹn nhà thiết kế Lâm, là FIR muốn gặp ta!”

      “Vâng, tôi làm ngay!” xong liền đứng dậy ra ngoài!”

      Sau khi ấy rời khỏi, thu hồi lại ánh mắt! lẳng lặng ngồi ở đó, khóe miệng nhếch lên đường cong mơ hồ, đôi mắt dưới gọng kính vẫn lạnh nhạt như thế, làm cho người ta hiểu suy nghĩ điều gì!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      <Chương 48>: Gặp Lâm Viêm Ạn

      Trong phòng thư ký Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị.

      Tô Úy dựa lưng vào ghế ngồi, tay phải chống lên trán, cặp mắt dưới gọng kính đen híp lại, gương mặt tinh xảo lên lo lắng.

      tại các diễn đàn các bình luận ngày càng trở nên trắng trợn, càng ngày càng gây bất lợi cho , bây giờ mọi người đều thẳng là lén lút sao chép lại thiết kế! Bây giờ doanh thu các chi nhánh của Mị chi tụt giảm cách nghiêm trong, số lượng tiêu thụ giảm xuống con số trước nay chưa từng có.

      cũng nhận được tin tức bên Lâm Viên mặc dù công khai về kiện sao chép này nhưng trước mặt đám nhà báo, ta cũng ngấm ngầm hại người khiến mối hiềm nghi trong lòng công chúng ngày càng dâng cao.

      Buổi chiều hôm đó, Tô Úy mặc bộ đồ công sở đến quán cà phê hẹn gặp Lâm Viên An, đứng trước cửa quét mắt vòng phát tìm được người mình muốn tìm, chỉ nghe thấy thanh vang lên, “ Xin hỏi có phải là Tô?”

      Tô Úy ngước mắt lên nhìn nữ phục vụ, nhàng gật đầu!

      “Mời theo tôi! Lâm tiên sinh đặt phòng riêng!” xong liền đưa Tô Úy đến căn phòng tầng hai.

      Đứng trước của phòng, Tô Úy với nữ phục vụ, “Cám ơn! Cho tôi tách cà phê đen!” thanh nhàn nhạt nhưng lại mang áp lực sâu. Nữ phục vụ lễ phép gật đầu, xoay người rời .
      *******************
      Tô Úy đứng trước cửa, nhàng gõ cửa, đợi đến khi truyền đến tiếng trả lời từ bên trong, mới đẩy cửa bước vào!

      Tô Úy vừa mới tiến vào, thấy bóng dáng cao lớn ngồi ghế salon, mặc áo sơ mi trắng, quần tây, khuôn mặt thanh tú nho nhã!

      Tô Úy bình thản đánh giá người đàn ông kia xong, thẳng đến chỗ ghế đối diện với ta ngồi xuống!

      “Xin chào, nhà thiết kế Lâm, Tôi là Tô Úy!” Đôi môi đào màu hồng khẽ mở, thanh đạm mạc truyền đến, đôi mắt dưới gọng kính đen lạnh nhạt mà bình thản.

      “Xin chào, Tô!” hiểu vì sao, khi nghe giọng lạnh nhạt như vậy, lại có thể khiến ta cảm thấy hoảng hốt. ta thầm quan sát, bộ quần áo công sở kaki bao quanh lấy vóc người nhắn, mái tóc đen bóng được buộc đuôi ngựa đơn giản, gọng kính màu đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhìn qua chỉ là người phụ nữ rất bình thường, nhưng ngồi ở đó lại khiến ta cảm thấy áp lực vô hình.

      Tô, tìm tôi có chuyện gì ?” Lâm Viên An thấy co chuyện, nhẫn nại hỏi.

      “Nhà thiết kế Lâm, thấy thế nào về kiện đạo thiết kế lần này?” Tô Úy thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thẳng tắp nhìn về phía người đàn ông đối diện, con ngươi dưới gọng kính đen phát ra hơi lạnh trầm, miệng nhếch lên đường cong như có như .

      “A, cái này sao lại______Tôi là người trong cuộc, lên ý kiến của mình hay lắm! cứ !” Nghe lời của ..., trong lòng Lâm Viên An cảm thấy lo lắng, ánh mắt hơi hoảng loạn, nhưng vẫn cố trấn định trả lời!

      “Nếu để tôi ý kiến của mình vậy!” đợi ta tiếp, “Nhà thiết kế FIR lâu trước đây thiết kế mẫu áo khoác mới, ấy đưa bản vẽ cho trợ lý của mình, nhưng vì trợ lý sơ sót mà để quên, chỉ là trong máy tính của ấy có lưu lại mẫu đó nên mới in ra bản khác! Sau đó lâu, nhà thiết kế cũng khá nổi tiếng phát biểu trong buổi họp báo rằng hai bản thiết kế này giống nhau, vốn là có gì! Nhưng lại đúng lúc này, chi nhánh của Mị chi lại bán mẫu thiết kế đó, đây là mẫu thiết kế độc quyền ở thành phố A, mẫu thiết kế của Mị chi lại bị là bản sao chép!” dừng lại chút, mới tiếp, ‘Lần này, kiện đạo thiết kế tạo cho thương hiệu của FIR những phản ứng trái chiều từ dư luận! Cho nên ấy nhất định phải truy cứu chuyện này!”

      Nghe xong, Lâm Viêm An sắc mặt trắng bệch, ngay sau đó trả lời, “ phải ý Tô là muốn là tôi sao chép bản thiết kế FIR chứ?”

      TÔ Úy nhìn người đàn ông kia sắc mặt trắng bệch, trong lòng có đáp án!

      “Ha ha! phải tôi có ý như vậy!” Đôi môi đào màu hồng khẽ mở, trong giọng tràn đầy vô tội, thái độ nhàng.

      “Nhưng thiết kế của tôi được công bố trước, cho rằng nếu như ra có người tin sao?” Lâm Viên An ra được câu nhưng cảm thấy toàn thân vô lực!

      “Ha ha!” Tô Úy nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt lóe lên tia kiên nhẫ! Vốn là cũng muốn truy cứu chuyện này, nhưng với tình hình nay có lẽ cũng phải suy nghĩ nhiều nữa! nhìn lại ta, ưu nhã đứng dậy, ra ngoài, “Cho ngày suy nghĩ, nghĩ xong gọi cho trợ lý của FIR! Nếu ý của như vậy, nhà thiết kế FIR có cách giải quyết! À, tôi quên cho biết, nhà thiết kế FIR thiết kế mẫu áo này rất đặc biệt, còn chỗ nào tự tìm !” Sau khi xong câu đó, lúc Tô Úy định ra ngoài! Nữ phục vụ vừa rồi chuẩn bị gõ cửa, thấy ngây ngẩn cả người, chỉ nghe thấy thanh nhàn nhạt truyền đến, “Đưa vào bên trong , Lâm tiên sinh có lẽ rất cần!””

      Trong phút chốc liền biến mất ngoài cửa!

      Bãi đỗ xe ngầm quán cà phê!

      Tô Úy ngồi chiếc Porsche màu xám bạc, đầu tựa vào ghế dựa mềm mại, hai tay nắm chặt tay lái, đôi mắt dưới gọng kính đen lên vẻ ủ dột! hai mắt nhắm lại, lúc mở mắt ra, con ngươi trở nên sáng rực, khóe miệng giương lên nụ cười như có như !

      Nháy mắt sau đó, chiếc Porsche phóng ra khỏi bãi đỗ xe, hòa vào dòng xe đông đúc!

      ---------- BỔ SUNG THÊM ----------

      <Chương 48>: Gặp Lâm Viêm Ạn

      Trong phòng thư ký Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị.

      Tô Úy dựa lưng vào ghế ngồi, tay phải chống lên trán, cặp mắt dưới gọng kính đen híp lại, gương mặt tinh xảo lên lo lắng.

      tại các diễn đàn các bình luận ngày càng trở nên trắng trợn, càng ngày càng gây bất lợi cho , bây giờ mọi người đều thẳng là lén lút sao chép lại thiết kế! Bây giờ doanh thu các chi nhánh của Mị chi tụt giảm cách nghiêm trong, số lượng tiêu thụ giảm xuống con số trước nay chưa từng có.

      cũng nhận được tin tức bên Lâm Viên mặc dù công khai về kiện sao chép này nhưng trước mặt đám nhà báo, ta cũng ngấm ngầm hại người khiến mối hiềm nghi trong lòng công chúng ngày càng dâng cao.

      Buổi chiều hôm đó, Tô Úy mặc bộ đồ công sở đến quán cà phê hẹn gặp Lâm Viên An, đứng trước cửa quét mắt vòng phát tìm được người mình muốn tìm, chỉ nghe thấy thanh vang lên, “ Xin hỏi có phải là Tô?”

      Tô Úy ngước mắt lên nhìn nữ phục vụ, nhàng gật đầu!

      “Mời theo tôi! Lâm tiên sinh đặt phòng riêng!” xong liền đưa Tô Úy đến căn phòng tầng hai.

      Đứng trước của phòng, Tô Úy với nữ phục vụ, “Cám ơn! Cho tôi tách cà phê đen!” thanh nhàn nhạt nhưng lại mang áp lực sâu. Nữ phục vụ lễ phép gật đầu, xoay người rời .
      *******************
      Tô Úy đứng trước cửa, nhàng gõ cửa, đợi đến khi truyền đến tiếng trả lời từ bên trong, mới đẩy cửa bước vào!

      Tô Úy vừa mới tiến vào, thấy bóng dáng cao lớn ngồi ghế salon, mặc áo sơ mi trắng, quần tây, khuôn mặt thanh tú nho nhã!

      Tô Úy bình thản đánh giá người đàn ông kia xong, thẳng đến chỗ ghế đối diện với ta ngồi xuống!

      “Xin chào, nhà thiết kế Lâm, Tôi là Tô Úy!” Đôi môi đào màu hồng khẽ mở, thanh đạm mạc truyền đến, đôi mắt dưới gọng kính đen lạnh nhạt mà bình thản.

      “Xin chào, Tô!” hiểu vì sao, khi nghe giọng lạnh nhạt như vậy, lại có thể khiến ta cảm thấy hoảng hốt. ta thầm quan sát, bộ quần áo công sở kaki bao quanh lấy vóc người nhắn, mái tóc đen bóng được buộc đuôi ngựa đơn giản, gọng kính màu đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhìn qua chỉ là người phụ nữ rất bình thường, nhưng ngồi ở đó lại khiến ta cảm thấy áp lực vô hình.

      Tô, tìm tôi có chuyện gì ?” Lâm Viên An thấy co chuyện, nhẫn nại hỏi.

      “Nhà thiết kế Lâm, thấy thế nào về kiện đạo thiết kế lần này?” Tô Úy thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thẳng tắp nhìn về phía người đàn ông đối diện, con ngươi dưới gọng kính đen phát ra hơi lạnh trầm, miệng nhếch lên đường cong như có như .

      “A, cái này sao lại______Tôi là người trong cuộc, lên ý kiến của mình hay lắm! cứ !” Nghe lời của ..., trong lòng Lâm Viên An cảm thấy lo lắng, ánh mắt hơi hoảng loạn, nhưng vẫn cố trấn định trả lời!

      “Nếu để tôi ý kiến của mình vậy!” đợi ta tiếp, “Nhà thiết kế FIR lâu trước đây thiết kế mẫu áo khoác mới, ấy đưa bản vẽ cho trợ lý của mình, nhưng vì trợ lý sơ sót mà để quên, chỉ là trong máy tính của ấy có lưu lại mẫu đó nên mới in ra bản khác! Sau đó lâu, nhà thiết kế cũng khá nổi tiếng phát biểu trong buổi họp báo rằng hai bản thiết kế này giống nhau, vốn là có gì! Nhưng lại đúng lúc này, chi nhánh của Mị chi lại bán mẫu thiết kế đó, đây là mẫu thiết kế độc quyền ở thành phố A, mẫu thiết kế của Mị chi lại bị là bản sao chép!” dừng lại chút, mới tiếp, ‘Lần này, kiện đạo thiết kế tạo cho thương hiệu của FIR những phản ứng trái chiều từ dư luận! Cho nên ấy nhất định phải truy cứu chuyện này!”

      Nghe xong, Lâm Viêm An sắc mặt trắng bệch, ngay sau đó trả lời, “ phải ý Tô là muốn là tôi sao chép bản thiết kế FIR chứ?”

      TÔ Úy nhìn người đàn ông kia sắc mặt trắng bệch, trong lòng có đáp án!

      “Ha ha! phải tôi có ý như vậy!” Đôi môi đào màu hồng khẽ mở, trong giọng tràn đầy vô tội, thái độ nhàng.

      “Nhưng thiết kế của tôi được công bố trước, cho rằng nếu như ra có người tin sao?” Lâm Viên An ra được câu nhưng cảm thấy toàn thân vô lực!

      “Ha ha!” Tô Úy nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt lóe lên tia kiên nhẫ! Vốn là cũng muốn truy cứu chuyện này, nhưng với tình hình nay có lẽ cũng phải suy nghĩ nhiều nữa! nhìn lại ta, ưu nhã đứng dậy, ra ngoài, “Cho ngày suy nghĩ, nghĩ xong gọi cho trợ lý của FIR! Nếu ý của như vậy, nhà thiết kế FIR có cách giải quyết! À, tôi quên cho biết, nhà thiết kế FIR thiết kế mẫu áo này rất đặc biệt, còn chỗ nào tự tìm !” Sau khi xong câu đó, lúc Tô Úy định ra ngoài! Nữ phục vụ vừa rồi chuẩn bị gõ cửa, thấy ngây ngẩn cả người, chỉ nghe thấy thanh nhàn nhạt truyền đến, “Đưa vào bên trong , Lâm tiên sinh có lẽ rất cần!””

      Trong phút chốc liền biến mất ngoài cửa!

      Bãi đỗ xe ngầm quán cà phê!

      Tô Úy ngồi chiếc Porsche màu xám bạc, đầu tựa vào ghế dựa mềm mại, hai tay nắm chặt tay lái, đôi mắt dưới gọng kính đen lên vẻ ủ dột! hai mắt nhắm lại, lúc mở mắt ra, con ngươi trở nên sáng rực, khóe miệng giương lên nụ cười như có như !

      Nháy mắt sau đó, chiếc Porsche phóng ra khỏi bãi đỗ xe, hòa vào dòng xe đông đúc!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :