1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thịnh sủng, bảo bối thật xin lỗi - Hạ San Hô(Q2-c60.1/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 52: Nguyên nhân bỏ rời

      Editor: gmk

      tầng cao nhất câu lạc bộ tư nhân Thượng Thành, đây là câu lạc bộ tư nhân sang trọng nhất thành phố A, vốn nằm ở khu đất trung tâm phồn hoa, cho nên hề nghi ngờ những người xuất ở trong gian phòng này của câu lạc bộ tất cả đều là nhân vật lớn!

      Lúc này, trong gian phòng tập thể hình dành riêng sang trọng, bóng dáng nhắn chạy bộ máy!

      hơi cúi đầu , hai mắt nhắm nghiền, mái tóc đen bóng, xoăn dài bị mồ hôi thấm ướt, ngay cả gương mặt tinh xảo kia cũng tràn đầy mồ hôi, những giọt mồ hôi kia theo cần cổ chậm rãi chảy xuôi, thẳng tắp chảy xuống trước ngực , làm cho quần áo dán chặt người, ngay cả như vậy, cũng dừng lại động tác chạy bộ của mình, hơn nữa còn có khuynh hướng càng lúc càng nhanh!

      biết bao lâu, cửa rộng mở, bóng người chậm rãi tới!

      Bóng dáng kia vừa mới kịp đến bên máy chạy bộ, nhìn bóng lưng nhắn cũng khẽ sững sốt chút, cặp chân mày hơi nheo lại, tựa như suy tư chuyện gì!

      ta mới vừa rồi còn suy nghĩ, ấy tại sao lại hẹn ta tới nơi này…. Bởi vì ta cũng biết ấy thích vận động mạnh, thậm chí là ghét, phòng tập thể hình này cũng giống như của hội sở, dụng cụ cần phải , ấy cũng bao giờ vào phòng tập thể hình của hội sở, sử dụng những thứ dụng cụ này càng thể nào!

      Nhưng mà tại đây là tình huống gì?

      Họ mới năm năm gặp, nhưng mà thời gian năm năm này phải khiến ấy thay đổi hoàn toàn đó chứ?

      Lúc ta hết sức trầm tư, quyền mạnh mẽ đánh tới, theo bản năng ta ra quyền ngăn cản quả đấm đánh tới, rất nhanh sau đó phản kích lại!

      Thế nhưng khi ta nhìn thấy người tập kích mình dường như theo bản năng muốn thu hồi quả đấm, suy nghĩ này chỉ xuất giây sau đó chỉ nghe thấy giọng lạnh nhạt chút dao động truyền tới: “ Lấy hết toàn lực đánh, nếu bị thương chính là cậu!”

      Lăng Tuyết Nhi cảm thấy ấy tập kích rất mạnh mẽ cũng chút do dự dùng sức , cũng là dùng hết toàn lực phản kích, bởi vì cũng cảm thấy lúc ấy ra quyền linh hoạt và nhạy bén kém mình chút nào!

      Nhìn dáng dấp năm năm gặp, ấy là thay đổi rất nhiều, ngay cả bản lãnh cũng trở nên tốt như vậy…..

      . . . . . .

      Đúng vào lúc này, trong phòng bao cùng độ cao của cao ốc đối diện, ba người đàn ông xuyên qua ống nhòm nhìn hai người phụ nữ đối diện đánh nhau hết sức kinh ngạc, sau đó tất cả ánh mắt nhìn người Hạ Nam ngồi ghế sô pha, chỉ thấy ta cúi đầu….

      Hạ Nam cảm thấy ánh mắt mọi người chăm chú nhìn mình, khẽ ngẩng dầu, chống lại tầm mắt của những người kia, đôi mắt đen như mực của ta híp lại, nhìn vẻ mặt khác thường của ba người, chậm rãi đứng dậy, đến ống nhòm trước mặt.

      Đợi đến khi nhìn tình hình bên trong ống nhòm, có chút mất hồn, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua vẻ kinh ngạc và thể tin !

      Điều này sao có thể? Mặc dù bản lãnh của Lăng Tuyết Nhi tính là cao thủ giỏi nhất, nhưng cũng được coi là có bản lãnh tệ trong tổ chức,đẳng cấp bậc trung….

      Nhưng mà bây giờ, cư nhiên bị người con đó ép đến hề có lực chống đỡ, có thể thấy được bản lãnh của ấy cực cao!

      lại biết bảo bối của mình tại sao lại có bản lãnh tốt như vậy, nhìn dáng dấp rất hiểu được rồi! Rốt cuộc,bản lãnh này của ấy là vẫn có từ trước, hay là…..

      lại dám nghĩ tiếp, chỉ lạnh nhạt : “Tìm tất cả tư liệu năm năm qua ấy sống ở bên ngoài mang đến đây cho tôi!”

      Ba người nghe lời của , đối mặt nhìn nhau, ngay sau đó nhàng đáp lời!

      . . . . . .

      Sau hai mươi phút, đánh nhau xong, hai người phụ nữ dựa lưng vào nhau ngồi mặt đất được trải thảm dày!

      Hai người thở hổn hển, nhưng mà rất nhanh chóng điều chỉnh tốt hô hấp của mình!

      Rất lâu sau, FIR mở miệng : “ Trở về cho ta biết, ta rút hết toàn bộ người theo giúp tớ về , bây giờ tớ cần bất cứ người nào bảo vệ!” Lúc , ánh mắt vẫn là thản nhiên, có chút dao động nào!

      Nghe lời của ấy…., Khuôn mặt Lăng Tuyết Nhi kinh ngạc, quay đầu, chỉ thấy sắc mặt thản nhiên của ấy, nhìn ra chút khác thường nào!

      Chỉ là làm sao ấy biết được?

      “ Làm sao cậu biết tớ….”

      “ Lúc mới bắt đầu, tớ chỉ biết bên cạnh có ít người theo, nhưng mà là địch hay bạn, tớ đúng là biết! Nhưng mà ngày, hai ngày, tớ phát hình như họ có ác gì, cho nên cũng mặc cho bọn họ theo!” thản nhiên , lúc đến chỗ này dừng lại chút, mới tiếp : “Cho đến lần, tớ cùng ta đứng ở thư phòng, nghe ta gọi điện thoại có người thân cận theo giúp tớ, tớ mới biết ra những người đó là do ta sắp xếp đến bảo vệ tớ!”

      “Chỉ là từ đầu đến cuối, tớ nghĩ đến cậu cũng là người bên cạnh giúp tớ, cho đến năm năm, sau lần gặp lại đó, tớ lại nhớ ít chuyện lúc trước, nên mới xác định chuyện này!”

      . . . . . .

      FIR vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt lạnh nhạt, nặng nề nhìn mủi chân của mình, trong đầu vẫn nhớ nhớ lại câu của Tuyết Nhi trước khi , ta : năm năm qua, vẫn sống ở căn nhà hai tầng của trước kia!

      sao? Sau khi làm tổn thương , lại làm như vậy còn có ích gì ?

      Nghĩ tới khổ sở cười cười!

      Từ đầu đến cuối, mực xin lỗi với , chỉ là có lỗi gì với chứ? Tại sao mở miệng, thậm chí cũng muốn giải thích với lời, nguyên nhân vì sao bỏ trong hôn lễ?

      Đúng, có lẽ điều muốn rất đơn giản, chính là lời giải thích muộn dù năm năm rồi, nhưng mà lại chậm trễ hề mở miệng!

      Có lẽ biết, nguyên nhân chính là bận tâm đến , muốn nhắc lại chuyện năm năm trước xảy ra trong hôn lễ lần nữa, sợ làm cho nhớ lại chuyện vui đó! Bởi vì ngay cả khi nhớ lại chuyện đó, dường như cũng cảm thấy đau lòng, chính là vì mà đau lòng!

      Rất lâu sau, FIR từ mặt đất đứng dậy, từ từ ra ngoài!

      chậm rãi hành lang dài, xa xa chợt nhìn thấy hai bóng người cùng nhau đến bên này!

      Nhìn thấy họ, cũng chỉ chần chờ giây, rồi về phía họ!

      Khi đối mặt với nhau, hai người nhìn thấy , ràng đều là sững sốt!

      Ba người đứng bình tĩnh, quanh thân tiết ra hơi thở quỷ dị!

      FIR thản nhiên lướt qua hai người trước mặt, ánh mắt có chút dao động nào, chỉ là sâu trong tận đáy mắt có chút cảm khải và nhớ lại! Đối với người đàn ông trước mặt này, còn cái cảm giác tim đập thình thịch khi nhìn thấy ta như lúc ban đầu! Nhưng mà với ta, cũng rất khó quên, dù sao ta cũng là mối tình đầu của , nhưng mà cũng chỉ như thế thôi!

      Sở Khiếu Nhiên nhìn chằm chằm người con kín kẽ,lạnh nhạt hơn trước mặt, có cảm giác dường như có mấy đời! Thời gian trôi qua mau, trong chớp mắt tám năm trôi qua! Ở trong lòng ta từng nghĩ tới, nếu như ban đầu phải ta buông tay , có phải họ cùng sống hạnh phúc với nhau cho đến già hay ? Nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra, cũng có biện pháp cứu vãn, cho nên tại nguyện vọng lớn nhất chính là có thể hạnh phúc, so với mọi thứ, điều này làm cho ta cảm thấy vui mừng! Cũng là lúc này ta mới phát ra, từng cam tâm và căm hận nhưng dần dần cũng theo thời gian mà tan biến!

      Giản Điệp nhìn người con lạnh nhạt như vậy trước mặt, mới chợt hiểu, vì sao ta là người phụ nữ duy nhất được cho phép ở bên cạnh ta, nguyên nhân đều do người con trước mặt này! Nghĩ tới mặt lộ ra chút sầu thảm!

      ta chuyển ánh mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy ta chăm chú nhìn ấy, trong ánh mắt dễ dàng nhận thấy được dịu dàng và vui vẻ, điều này đối với ta chưa bao giờ có! Đúng vậy, đây chính là khác biệt, ta chỉ là thế thân cho người con này mà thôi!

      ta biết lão đại cũng hi vọng ta quấy rầy đến họ, mà ta cũng muốn làm kỳ đà cản mũi cho người ta ghét và trách mắng! Cho nên ta nhàng buông cánh tay ta ra xoay người muốn lập tức rời !

      vào trong xe trước đợi tôi… tôi đến ngay!” Chẳng qua ta lại nghe được ta như vậy!

      ta nhìn ta, trong ánh mắt thoáng qua kinh ngạc, ta lại có quên ta vẫn còn ở bên cạnh ta, còn mở miệng như vậy! Đây phải có thể hiểu là ta cũng có chút quan tâm ta sao?

      Nghĩ tới ta nhàng gật đầu, xoay người , trong nháy mắt khóe miệng hơi nâng lên!

      FIR nhìn bóng lưng dần dần biến mất, lại nhìn người đàn ông trước mặt, tầm mắt của ta dõi theo bóng dáng kia , thản nhiên : “ ta thích !” Những lời này phải câu hỏi, mà là câu khẳng định ! Phụ nữ nhìn phụ nữ, vô cùng chính xác!

      Nghe những lời này của ấy, ta thu hồi tầm mắt của mình, trong ánh thoáng qua chút khác thường, nhưng lại có trả lời!

      Biết ta muốn gì đó với mình, tự nhiên xoay người trở lại phòng tập thể hình lúc nãy! biết ta theo kịp!

      Trong phòng tập thể hình, vẻ mặt FIR lười biếng ngồi ở ghế sô pha, nhíu mày với người đàn ông ngồi đối diện, ý bảo ta có thể !

      “ Năm năm trước, chuyện xảy ra trong hôn lễ của hai người, cũng phải là chủ ý của Hạ Nam, là bởi vì Quý Thiên Nhu bắt cóc cha mẹ của ta cầu ta phải làm như vậy!” câu đơn giản giải thích nguyên nhân bỏ rơi rời trong hôn lễ năm đó!

      “……” Im lặng, vẫn là im lặng……

      FIR ngồi ở ghế sô pha, theo bản năng hai tay nắm chặt! Lông mày rủ xuống, trong đôi mắt trong suốt dâng lên chút rung động, nội tâm cũng dấy lên phen chấn động!

      Hóa ra là như vậy! Chẳng qua là tại sao khi đó cho biết? Hay là mọi chuyện định sẵn từ trước rồi?

      ra Sở Khiếu Nhiên cũng biết tại sao mình lại giải thích tất cả mọi chuyện thay người đàn ông kia? Có lẻ là bởi vì ta muốn nhìn thấy người con trước mặt này hạnh phúc chăng? biết người đàn ông kia, năm năm trước biết, cho nên để ý mọi chuyện mà giúp ta phen!

      Cũng có lẽ là do ban đầu cảm phục người đàn ông kia, ngờ lúc gặp mặt lần đầu, ta lại làm như vậy……

      Nhưng mà ta cũng biết, sở dĩ khi đó Hạ Nam sẵn lòng nhận phát súng, hoàn toàn là bởi vì người con trước mặt này, chỉ vì ta cho rằng trở về nữa rồi!

      . . . . . .

      Thấm thoát màn đêm buông xuống, còn lại mình ở trong phòng tập thể hình, FIR lấy lại tinh thần, nhìn trần nhà biết đèn sáng từ lúc nào, giật mình mới biết trời tối!

      Từ ghế sô pha đứng dậy, chậm rãi ra ngoài……

      Đứng trước của câu lạc bộ , đưa mắt nhìn ánh đèn nê ông lóng lánh bốn phía, vừa liếc mắt, lập tức nhìn thấy cách đó xa, bóng dáng đứng dựa vào sườn xe ….. Dưới ánh đèn chói mắt, gương mặt góc cạnh ràng kia càng trở nên tuấn mỹ, nghiệt hơn! Lại thêm vóc người cao lớn, hoàn mỹ càng lộ ra bản lĩnh xuất sắc!

      thể nghi ngờ, bất luận ta đến nơi nào cũng tồn tại cảm giác mười phần đàn ông !
      Last edited by a moderator: 14/12/15
      Chriscô gái bạch dương thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: ta trốn thoát ( I )

      Editor : gmk

      Có lẽ nhìn thấy được tầm mắt của , cũng nhìn về phía , trong ánh mắt nhìn có chút dịu dàng! Khoảng cách gần xa, tầm mắt cứ như vậy tập trung chặt vào gương mặt tinh xảo của , giống như là muốn ghi nhớ sâu ở trong đầu, dần dần, gương mặt đó, nụ cười đó hoàn toàn giống như trong trí nhớ của !

      Cất bước về phía , bước chân mang theo chút kích động!

      FIR đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn về phía mình, chỉ có cảm giác tâm mình bồng bềnh bất định, dần dần mới ổn định trở lại!

      Tiếp theo cái chớp mắt, lập tức bị sức mạnh ôm chặt, sức lực này như muốn hòa vào thân thể của đối phương!

      Cả khuôn mặt bị buộc dán chặt vào lồng ngực của , nghe mùi hương quen thuộc người , nghe tiếng tim đập vang vang, theo bản năng nắm chặt áo trước ngực , mắt khẽ nâng lên nhìn mặt , trong ánh mắt nhuộm dần vẻ đắm chìm mà chính mình cũng phát !

      Hơi thở của người đàn ông nóng rực phả ra ở khuôn mặt xinh xắn của , khiến có chút thích ứng cả khuôn mặt rục xuống, ngay cả thân thể cũng tự chủ được mà co rút, cảm thấy có chút lạnh!

      Lúc này mới nhớ đến, người mặc quần áo thể thao mà câu lạc bộ chuẩn bị cho khách! Bây giờ là cuối mùa xuân, gió ban đêm vẫn có chút lạnh, hơn nữa hôm nay người bởi vì vận động mà ra nhiều mồ hôi, mặc dù tại mồ hôi khô, nhưng cái loại cảm giác nhơ nhớp đó vẫn còn, cho nên có chút thoải mái, thậm chí cảm thấy có chút lạnh!

      Hình như là nhận thấy được động tác của , Hạ Nam buông thân thể ra, nhanh chóng cởi áo khoác mình ra, khoác lên người !

      “ Cái đó cần, bây giờ tôi về thay quần áo!” Bàn tay duỗi ra khước từ áo khoác của , xoay người về phía câu lạc bộ ở sau lưng!

      vào trong xe trước, lập tức cho người mang quần áo xuống!” Trước lúc xoay người, giữ cánh tay lại, ôm trong ngực theo hướng xe mình tới, động tác kia cẩn thận khác thường, coi như trân bảo!

      Đối với lời , có cho ý kiến từ chối, ngoan ngoãn theo đến chỗ xe dừng ở ven đường!

      Sau khi sắp xếp cho ngồi ở ghế kế bên tài xế, đứng ở bên sườn xe lấy điện thoại di động của mình ra tìm mã số rồi gọi !

      Ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, FIR quay đầu
      [​IMG]
      Chriscô gái bạch dương thích bài này.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      có khi nào niệm niệm xảy ra chuyện j k đây

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: ta trốn thoát ( II )

      Editor: gmk

      Mà ở thành phố Bắc Kinh xa xôi, Tiểu Tô Niệm cầm điện thoại di động, nghe bên trong truyền tới tín hiệu tắt máy biết bao nhiêu lần, khuôn mặt trở nên rối rắm uất ức!

      “ Niệm Niệm, như thế nào rồi?” Thẩm Khiết nhìn bộ mặt rối rắm uất ức của Tiểu Tô Niệm dịu dàng hỏi!

      “ Bà ngoại, Tô Tô nhận điện thoại của con, còn tắt máy nữa….. Ô, ô, ô….. Tô Tô cũng cần con nữa rồi!”

      “ Niệm Niệm, đừng khóc, mẹ con làm sao mà cần con chứ? Có thể là điện thoại của mẹ con hết pin nên tự tắt nguồn rồi! Trước hết, chúng ta ngồi lên ghế sô pha nghỉ lát, chờ chút điện thoại mẹ con sạc pin xong ,biết là con gọi tới gọi lại cho con thôi!”

      “ Có ?” Nghe được lời của Thẩm Khiết, trong cặp mắt đen như mực của Tiểu Tô Niệm phát ra ánh sáng hào quang chói mắt! Chỉ cần phải mẹ cần bé là rốt rồi!

      “ Đương nhiên là rồi, lúc nào bà ngoại lừa gạt con !” Thẩm Khiết an ủi, mang cậu đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, trước bàn thấp cậu ngồi đặt lên ít đồ ăn vặt. Sau đó ngồi xuống ở bên cạnh, tùy tiện trò chuyện cùng cậu!

      Dĩ nhiên trong lúc này, bà cũng cho người nhà gọi điện cho con mình, nhưng mà vẫn nghe được tín hiệu tắt máy!

      *

      Hạ Nam mang theo Tô Úy đến “ Dạ Oanh”, khi lại lần nữa bước vào nơi này, trong đầu , ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ, những thứ bị quên lãng dần dần thức tỉnh! hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong nháy mắt có chút mất hồn!

      “ A Nam, Tô Úy, hai người tới rồi!” giọng quen thuộc truyền đến, nhìn Hạ Vĩ Sâm đứng trước mặt, gật đầu với ông ta! “Vậy hai người vào phòng bao trước , tôi chuẩn bị thức ăn, lập tức cho người mang đến!”

      Trong phòng bao, Hạ Nam ngồi kế bên FIR, Hạ Nam vẫn giống như lúc trước đến đây, ưu nhã pha trà, pha xong sau đó rót ra hai ly, ly đặt trước mặt , ly đặt trước mặt mình!

      FIR bưng ly trà trước mặt ngửi hơi, vẫn giống như hương vị ban đầu, sau đó từ từ thưởng thức!

      Gương mặt Hạ Nam nhu hòa nhìn , trong ánh mắt thoáng qua vẻ dịu dàng và cưng chiều! ra cho đến bây giờ, mong ước của cũng nhiều, chỉ hi vọng có thể bình an ở bên cạnh của , như vậy là đủ rồi! Nhưng mà, dù là ước mơ đơn giản như vậy, cũng từng là hy vọng xa vời của , tại cũng may là trở lại, bảo bối của trở lại và cũng vẫn ở nơi này!

      “ Điện thoại động của reo!” Thấy người đàn ông nhìn mình ngơ ngẩn, FIR đưa tay quơ quơ trước mặt !

      Lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn dãy số phía ,ở trước mặt chút nào kiêng kị bắt máy, nhưng mà khi nghe tin tức bên trong truyền đến, cả khuôn mặt cũng trầm xuống, lạnh
      [​IMG]
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      ☆ Chương 54: Có người theo dõi ( I )

      Editor: gmk

      Nửa giờ sau, Hạ Nam lái xe đến tòa lâu đài cổ nằm giấu ở ngoại ô phía Đông của thành phố A, bây giờ nơi đây chính là tổng bộ “ Dạ Tước”!

      Thông qua từng lớp cửa điện tử chống trộm cao cấp, đến căn phòng nằm tận cùng phía trong.

      Bên trong phòng, bốn nam nữ ngồi ghế sô pha, thấy Hạ Nam vào rối rít nhìn , chỉ thấy mím chặt môi mỏng, híp cặp mắt lại, bộ mặt u, về phía bọn họ, ngay cả quanh thân cũng mang đầy khí lạnh, khó nhìn ra bây giờ rất nguy hiểm!

      Mấy người đối mặt nhìn nhau, sắc mặt cũng được tốt lắm! tại xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đều khó chối tội!

      Lúc mọi người nhìn nhau, Hạ Nam ngồi vào ghế sô pha đối diện với Tưởng Thành, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đối diện, trong ánh mắt mang theo dò xét và chỉ trích!

      Đối với tầm mắt lạnh lùng này, thân thể Tưởng Thành chịu đựng được mà run lên, nhìn thận trọng mở miệng: “ Lão đại, chuyện này là do tôi sơ sót, xin lão đại cứ trách phạt!” ta cũng biết chuyện làm sao biến thành như vậy, năm năm trước ở bên trong này ràng ta rất an phận, mấy ngày trước đột nhiên ăn, ngủ, còn vô duyên vô cớ cùng người ở bên trong đánh nhau, hôm nay lại còn từ trong bệnh viện chạy ra ngoài….

      Nếu chỉ là người điên điên khùng khùng từ trong bệnh viện chạy ra ngoài cũng có chuyện gì, chẳng qua người này là do lão đại cố tình giao cho ta “ chăm sóc” tốt, tại thấy người, cho nên việc này ý nghĩa giống nhau!

      “ Đến cùng là xảy ra chuyện gì? phải ta điên rồi sao, làm sao lại để cho ta trốn thoát?” Giọng lạnh lẽo giống như từ trong địa ngục truyền tới, trầm, lạnh lẽo khác thường, làm cho người nghe cảm thấy rợn cả tóc gáy! Hơn nữa bộ mặt của u , nguội lạnh, ngay cả vẻ mặt bình thản thường ngày của Lạc Phàm cũng kiềm chế được mà đổi sắc chút, bây giờ lão đại đáng sợ! ta tin tưởng nếu như người phụ nữ kia xuất ở trước mặt của lão đại, lão đại tuyệt đối chút do dự mà trực tiếp lấy mạng của ta!

      “ Năm năm qua, mặc dù ta điên điên khùng khùng, nhưng cũng được coi là an phận, dù ăn cơm, hoặc ngủ đều rất bình thường, cũng ầm ĩ, làm khó, xem như bên trong có người đánh chết ta, ta cũng ầm ĩ, làm khó, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt,…. Cho đến mấy hôm trước, ta đột nhiên ăn, ngủ, còn vô duyên vô cớ đánh nhau với người bên trong, có cách nào khác đành phải nhốt ta vào phòng riêng, ngày hôm nay người đem cơm trưa cho ta bị đánh ngất xỉu, ta bỏ trốn, chúng tôi lập tức sai người tìm đến bây giờ cũng có tin tức của ta!” Lúc Tưởng Thành cũng quên liếc mắc nhìn lão đại ngồi đối diện với mình, chỉ thấy cúi đầu, thấy được thái độ của ! Nhưng mà từ hai tay nắm lại gác ở đầu gối bắt chéo, có thể thấy được, lúc này rất tức giận, thậm chí nguy hiểm gần
      [​IMG]
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :