1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thịnh sủng, bảo bối thật xin lỗi - Hạ San Hô(Q2-c60.1/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 41-II:

      Phòng bao, tầng 118, Hội sở giải trí Nam Tước.

      "Tất cả những người vào ngày mai đều phải kiểm tra cẩn thận, tôi hy vọng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Phàm, sáng mai cậu giúp tôi đón Tô Úy, tôi ở đây chờ mọi người!" Môi mỏng khẽ mở, giọng lạnh nhạt vang lên nhưng khó nén được vui mừng trong đó!

      "OK! Nhưng mà tớ thấy ấy hy vọng người đến đón ấy là cậu mà phải tôi đâu!" Lạc Phàm nhíu mày, nhún nhún vai tỏ ý mình sao cả!

      "Là như thế sao?" Hạ Nam nghe bạn mình , quay sang nhìn Lạc Phàm, trong ánh mắt khó nén vẻ nghi hoặc! Nhưng nhớ lại giọng của trước khi cúp máy, hình như quả là như vậy!"Vậy tự tôi đón !"

      Đối với cách làm do dự quyết của Hạ Nam, ba người còn lại chỉ biết im lặng nhún nhún vai, rất ràng cũng thành thói quen! Chỉ cần liên quan đến chuyện của Tô Úy, tỉnh táo của Hạ Nam tuyết đối biến mất, lý trí hoàn toàn còn như bình thường... Người mà, cho nên bọn họ dù có thấy cũng thể trách được !

      "Nam, cậu xem cái này chưa?" Lạc Phàm xong rồi đưa tập tài liệu cho !

      Hạ Nam nhận lấy túi giấy, nhìn tài liệu bên trong, sắc mặt từ từ trở nên trầm, bàn tay nắm túi giấy chặt, phát ra thanh "Khanh khách. . . . . ."!

      "Là làm?"

      "Tôi cũng điều tra, vừa mới phát được cái này! Đầu tiên là chuyện cậu và Tô Úy gặp tập kích ở thành phố C, sau đó hệ thống nội bộ của tổ chức bị phá hỏng, tiếp theo lại là tập kích trong bữa tiệc ở Thịnh Thế, sau đó nữa là lần đấu súng, lần nào cũng là nhắm vào cậu, nhưng mà tôi lại hiểu điều, tại sao biết cậu là lão đại của “Dạ Tước”? Chẳng lẽ có người nhìn thấy cậu đeo mặt nạ ngoài bọn tôi sao?

      Nghe lời của Lạc Phàm, Hạ Nam hạ mắt, hình như là trầm tư cái gì?

      hồi lâu, Hạ Nam mới mở miệng: "Chờ đến sau hôn lễ, động thủ lần nữa!" Nếu tin tức này là , sớm muộn gì cũng tìm để tính sổ! Nhưng tại trong mắt gì quan trọng bằng hôn lễ của và Tô Úy!

      *

      tại, đề tài tranh cãi lớn nhất ở thành phố A là hôn lễ của chủ tịch tập đoàn Hạ thị - Hạ Nam và Tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Nguyệt - Tô Úy! Trước hôn lễ khoảng tuần, ở tất cả các trạm xe, ti vi quảng cáo, các đài lớn, báo chí tạp chí đều rối rít giật tít: Hoàng tử và Công chúa hào môn —— Hôn lễ kinh điển trong truyện cổ tích!

      Hôn lễ của hai người được cử hành trong hội sở giải trí Nam Tước, nghe ngày hôm đó cả hội sở dừng hoạt động chỉ vì buổi hôn lễ này! Phải biết Nam Tước là vốn là hội sở giải trí lớn nhất và cao nhất ở thành phố A, ngày buôn bán có thể đạt được doanh số lên đến vài tỷ, cho nên chỉ cần nhẩm tính cũng biết được buổi hôn lễ này tiêu tốn biết bao nhiêu tiền của! Điều này cũng càng khiến mọi người suy đoán sâu hơn, liệu Hạ Nam có phải là ông trùm giấu mặt đứng sau Nam Tước?

      Mọi người còn nghe váy cưới dâu mặc trong hôn lễ giá trị lên đến vài chục triệu, là bộ váy cưới mới được chuyển đến từ Italy cách đây lâu! Những thứ khác trong hôn lễ như trang sức..v..v lại càng phải , đều là giá trị ngàn vạn!

      Cho nên buổi hôn lễ này cũng khiến người ta ghen tị muốn chết , cũng làm vô số danh viện thục nữ ước ao ghen tị ở trong lòng!

      Ngày hôm sau, Tô Úy mới vừa rời giường rửa mặt xong, đứng ở ban công từ xa xa nhìn thấy mười mấy chiếc xe đến bên này, hình như trước mặt mỗi chiếc xe đều dán chữ hỉ đỏ, có thể là do biết Hạ Nam tới, nên vẻ mặt của Tô Úy cũng vui vẻ nhiều, chỉ là nhàn nhạt mím mím môi, sau đó xuống phía dưới!

      "Cậu còn đứng đấy sao!"

      "Sao tớ cảm thấy cậu còn hưng phấn hơn cả tớ thế?" Tô Úy liếc nhìn bộ mặt kích động của Lăng Tuyết Nhi, trêu ghẹo !

      "Đó là dĩ nhiên, Tô Úy nhà chúng ta sắp kết hôn, hơn nữa tớ còn là phụ dậu của hai người, dĩ nhiên là vui vẻ rồi!"

      "Ha ha!" Tô Úy nhìn dáng vẻ vui thích của ấy cũng nhịn được nở nụ cười!

      "Cậu nhất định phải sống hạnh phúc đấy!" xong liền cho cái ôm chặt

      "Ừ!"

      "Chúng ta ra ngoài ! Vị kia nhà cậu chắc đến rồi đấy!" xong liền lôi kéo ra ngoài!

      " ấy ở khách sạn chờ tớ, ấy cho Lạc Phàm đến đón!"

      " phải đâu, cậu xem bên kia ——" Lăng Tuyết Nhi liền nghi ngờ, chẳng lẽ nhìn lầm rồi sao, ràng nam chính là Hạ Nam tươi cười đến hay sao!

      Tô Úy men theo tầm mắt của Lăng Tuyết Nhi , thấy bóng người màu đen cách đó xa ưu nhã tới cũng hơi ngẩn ra, phải tối qua ấy bảo chờ ở khách san ư, sao lại đến đây rồi?

      Bởi vì đường vào nhà rất hẹp, tất cả đoàn xe cũng chỉ có thể dừng ở đầu đường, chỉ có Hạ Nam chậm rãi tới, hôm nay mặc bộ lễ phục thử hôm ở cửa hàng, đường may tinh cảo, bó sát từng đường cong càng tôn lên vóc người, cũng đột nhiên hiểu ra ưu nhã của là bẩm sinh ai có thể sánh kịp, ai có thể bỏ qua khí thế vương giả ấy! Chỉ thấy khóe miệng lên ý cười bình thản, ánh mắt nhìn về phía dịu dàng mà cưng chiều!

      Tô Úy nhìn người đàn ông ấm áp như ánh dương dần bước về phía mình, chớp chớp mắt đẹp, sau đó hướng về phía nghịch ngợm cười cười, trong nháy mắt dòng nước ấm chậm rãi chảy qua tim!

      " thôi, bảo bối của !" Hạ Nam đứng lại trước mặt , sau đó thận trọng ôm trong ngực!

      "A —— Tuyết Nhi ——" Tô Úy lấy lại tinh thần liền phát ở trong ngực , có chút ngượng ngùng giùng giằng, đôi tay cũng tự chủ mà ôm ấy cổ , gương mặt vùi vào lồng ngực rộng lớn chợt nhớ tới vừa rồi vẫn còn ở bên cạnh Tuyết Nhi!

      " ấy trước rồi!" Hạ Nam giải thích, Tô Úy theo tầm mắt của nhìn, quả nhiên thấy Lăng Tuyết Nhi đứng ở cách đó cười mập mờ nhìn hai người, mà bên cạnh ấy là hàng tuấn nam mỹ nữ , ánh mắt đều là nhìn về phía hai người!

      Tô Úy cảm thấy vô cùng có lỗi, đem trọn gương mặt cũng vùi vào lồng ngực !

      Hạ Nam đến gần đoàn xe, lập tức liền có người giúp hai người mở cửa xe phía sau, trước tiên Hạ Nam ôm thả vào ghế sau, còn ngồi bên cạnh !

      Mấy phút sau, đoàn xe sang trọng từ từ thẳng về Nam Tước ——!

      Bên trong xe, Tô Úy đan hai tay vào nhau, hai mắt khép chặt, cắn chặt môi dưới để đỡ khẩn trương hơn! biết hôn lễ hôm nay rất lớn, chắc hẳn những người đến đều là những người có vai vế lớn trong hai giới! Nghĩ tới những thứ này khiến lại nhịn được mà khẩn trương!

      " cần khẩn trương, mọi chuyện !" Hạ Nam nhìn bên cạnh có chút luống cuống, dịu dàng xong, bàn tay lớn của phủ lên bàn tay đan lại của !

      Tô Úy nghe được lời , Tô Úy từ từ mở hai mắt ra, lông mi dài khẽ run, hai mắt trong suốt nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú sau đó cười gật đầu cái!

      Đúng, ở đây, cần sợ bất kì điều gì nữa, chỉ cần có là được rồi!

      Chỉ là bây giờ thể ngờ rằng, buổi hôn lễ được mọi người coi là “Hôn lễ kinh điển” có kết cục như vậy, mà người khiến tổn thương nhất lại cũng chính là người đàn ông mà tin tưởng nhất này!
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      ☆ Chương 42: Tôi đồng ý ( hôn lễ )( I)

      Từ sớm, Hách Văn Viễn chờ ở cửa hội sở giải trí Nam Tước Hoàng Triều, nhìn thấy mười mấy chiếc xe đón dâu sang trọng vững vàng dừng ở cửa hội sở, lập tức đến trước mặt chiếc xe sang trọng nhất, chậm rãi mở cửa sau ra, đứng cung kính ở bên sườn xe, chờ người ở bên trong ra ngoài, mà ở phía sau ta có hơn mười người đàn ông tây trang nghiêm chỉnh cũng cung kính đứng ở nơi đó!

      Hạ Nam chậm rãi từ trong xe bước ra ngoài, sau đó khẽ cúi người xuống, dìu Tô Úy ở trong xe muốn xuống, ôm ngang ở trong ngực trước ngưỡng mộ của mọi người đến phòng nghỉ sang trọng trong hội sở, ở nơi đó sớm có nhóm thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc đợi sẵn từ lúc nào…!

      Tô úy bị Hạ Nam ôm vào trong ngực, đôi tay ôm lấy cổ của ta, vùi trọn gương mặt vào trong ngực ta, nghe được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim ….ngửi được mùi hương nam tính, quen thuộc của , trong lòng cảm thấy an tâm chút!

      Ở cửa sau, có rất nhiều ký giả, nhìn thấy nhân vật nam chính trong buổi hôn lễ hôm nay ôm người con vào trong hội sở, tất cả các kí giả bị chặn ở bốn phía đều giơ máy ảnh trong tay hướng về hai người liên tục bấm máy, chỉ thấy người đàn ông có dáng vẻ góc cạnh ràng, cao lớn tuấn, bản lĩnh, phong cách cao quý bất phàm, nhưng đáng tiếc là người con luôn vùi mặt vào ngược ta nên nhìn được nhan sắc!
      . . . . . .


      Bên trong phòng nghỉ ngơi sang trọng, sau khi Hạ Nam đặt Tô Úy xuống, lập tức ra bên ngoài trước! Còn lại Tô Úy an tĩnh ngồi ở đó, mặc cho những thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc giúp trang điểm, chuẩn bị kiểu tóc, thỉnh thoảng cũng tùy ý chuyện với bọn họ! Có lẽ có chút khẩn trương, cho nên đây là lần đầu tiên Tô Úy có buồn ngủ, ngược lại rất có tinh thần!

      Cuối cùng bị thúc giục thay áo cưới!

      Khi dâu từ trong phòng thay đồ ra ngoài, mọi người nhìn thấy có chút kinh sợ, bộ áo cưới tuyệt đẹp, thiết kế đặc biệt chỉ màu đen, bao quanh vóc người nhắn của , làm cho dáng người càng thêm hoàn mỹ, lộ ra đường cong dịu dàng!Khăn che mặt màu đen che đến sống mũi, làm cho sắc thái khuôn mặt trở nên thần bí, giống như công chúa thần bí trong thành bảo ở thời Trung Quốc cổ xưa. Mái tóc dài, đen bóng hơi xoăn được tạo hình búi tóc công chúa, cao quý mà đẹp mắt!
      . . . . . .

      Bên trong phòng nghỉ rất nhanh chỉ còn lại mình Tô Úy, ngồi dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt ngủ chút !

      Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, bóng dáng cao to từ bên ngoài nhàng vào, lập tức nhìn thấy ngồi dựa vào ghế sô pha chợp mắt, có chút bất đắc dĩ cười cười!

      tới bên cạnh , cầm hộp trang sức tuyệt đẹp trong tay nhàng đặt ở bàn thấp trước mặt, ngồi xuống bên cạnh , cặp mắt chăm chú nhìn vào dung nhan xinh đẹp , tuyệt mỹ của , đôi tay nhàng đặt lên gương mặt mềm mại, trắng nõn của .

      Có lẽ chưa ngủ say, Tô Úy rất nhanh cảm nhận được cảm xúc ấm áp gương mặt mình, ngay sau đó mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú quen thuộc!

      Nhìn thấy ta, đôi tay tự chủ mà ôm cổ , dán chặt vào người ! Vùi trọn cái đầu vào trong lồng ngực của , hơi híp mắt, ngửi được mùi hương nam tính người , nhịn được hít mũi cái, giống như muốn ghi nhớ mùi hương này kỹ !

      " Bảo bối, hôm nay em đẹp !" Cằm của Hạ Nam đặt đầu của Tô Úy, nhàng cọ sát, đôi tay ôm chặt eo ! Bắt đầu từ hôm nay, trước mặt này chính là bảo bối của , bà xã của rồi, cảm thấy giờ phút này, là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới .

      " Ông xã, hôm nay cũng rất đẹp trai !" Giọng thản nhiên mang theo chút thẹn thùng cứ như vậy vang lên ở trong phòng nghỉ ngơi to lớn ! Mà Hạ Nam nghe xưng hô như vậy, sững sờ trong chốc lát mới hoàn hồn ! Đây là lần đầu tiên gọi như vậy, cảm thấy trong lòng dấy lên chút rung động, này về sau vẫn gọi như vậy, rất thân mật, nghĩ đến chút cảm thấy ngọt ngào !

      " Bà xã, em đáng !" Hạ Nam Lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn khuôn mặt của giấu trong ngực mình, tay nâng cằm, chỉ thấy nguyên khuôn mặt nhắn đều ửng đỏ ! Cúi đầu nhàng hôn chóp mũi, môi, xương quai xanh của , cuối cùng trở lại môi từ từ ngậm lấy, thừa lúc than hé miệng ra, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào trong miệng của , thưởng thức môi, lưỡi mềm mại, tốt đẹp của .

      Đôi tay Tô Úy ôm sát cổ ta, dần dần nhắm mắt lại, bị mê hoặc bởi nụ hôn của ta .

      " Khụ khụ ______" trận ho khan vang lên ở cửa phòng nghỉ rộng mở !

      Tô Úy theo bản năng đẩy người đàn ông trước mặt ra, mở cặp mắt có chút mê ly nhìn về phía cửa thấy cha, mẹ, Tuyết Nhi cùng đám người Lạc Phàm đứng ở đó ! Rất ràng thanh vừa rồi chính là của Tuyết Nhi đứng ở trước mặt phát ra, suy nghĩ chút cảm thấy mất mặt, trong nháy mắt gương mặt càng đỏ hơn !

      biết mình nên mở miệng cái gì, chỉ có thể nhíu mày, trừng mắt nhìn Hạ Nam !

      Trái lại, Hạ Nam rất bình tĩnh nhìn về phía mấy người kia, gương mặt có chút nào mất tự nhiên ! Sau đó từ ghế sô pha đứng dậy, nhìn mọi người ở cửa lễ phép gật đầu cái !

      Chốc lát, mọi người từ trong kinh ngạc kịp phản ứng, từ cửa vào !

      " Cha, mẹ !" Tô Úy dựa sát Hạ Nam đứng lên .

      " Tô Úy con trưởng thành, hôm nay kết hôn rồi, về sau muốn cùng A Nam sống hạnh phúc nên cứ hở chút là giở tính khí trẻ con có biết ?" Thẩm Khiết nhìn con trước mặt dặn dò, trong mắt dâng lên tầng hơi nước .

      " Cha, Mẹ, cảm ơn hai người !" Tô Úy đưa tay ôm lấy Thẩm Khiết, giọng gọi hai người ! Dù phải cha mẹ ruột của , nhưng có thể thấy được họ thương, quan tâm ! Điều này thấy rất may mắn, cho dù nên tương lai như thế nào, họ vĩnh viễn là cha, mẹ của mình, vĩnh viễn thay đổi!
      . . . . . .

      Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Tô Úy cùng với Hạ Nam !

      Trong lúc nhất thời, bên trong phòng nghỉ yên tĩnh, cũng ai mở miệng trước !

      Hạ Nam đưa tay mở hộp trang sức tinh xảo bàn, lấy dây ra chuyền giúp Tô Úy đeo lên cổ trong lúc còn sững sờ !

      Lấy lại tinh thần, Tô Úy nhìn dây truyền Lam Bảo Thạch cổ mình, dây đeo bằng bạc trắng, gắn đó là Lam Bảo Thạch được mài cắt tinh tế thành hình dáng đóa hoa Mạn Đà La, theo bản năng giơ tay trái mình lên, nhìn lên nhẫn Lam Bảo Thạch ngón tay giữa của mình ! Dù là hoa hay là màu sắc đều giống nhau như đúc !

      khẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy ta cũng nhìn , khóe miệng nhàng nâng lên !
      . . . . . .

      Đại sảnh hội sở giải trí Nam Tước Hoàng Triều rộng rãi, sang trọng, trang trí lộng lẫy, ánh sáng chói mắt của đèn treo chiếu xuống làm thỏa mãn tầm mắt của khách mời, tất cả mọi người vui mừng trò chuyện với nhau, bàn luận về hôn lễ kinh điển từ trước tới nay chưa từng có .

      Cửa đại sảnh được tạo hình vòm từ những đóa hoa cùng sợi bông, thảm đỏ bằng nhung trải dài mặt đất, khán đài là ti vi LCD màn hình cực lớn trình chiếu những tấm hình cưới của hai nhân vật chính ! Bốn phía đều được trang trí tạo nên bầu khí rất vui vẻ !

      Dưới khán đài, những người tinh mắt bàn luận, tại sao cha mẹ của chú rể đồng ý cho hôn này ! Còn có tin tức Hạ Nam vì cử hành hôn lễ này mà chấp nhận bỏ cả chức vị Tổng giám đốc Hạ Thị, biết có ?
      . . . . . .
      Last edited: 18/11/15
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 43: Tôi muốn ta sống bằng chết ( I )

      cuộc hôn nhân thịnh thế mới bắt đầu, vì dâu biến mất mà kết thúc, rất nhanh tất cả khách mời được tiễn ra về, mà hôm nay chuyện xảy trong hôn lễ, tất cả tin tức đều bị phong tỏa!

      Lúc này, trong phòng nghỉ của hội sở giải trí Nam Tước Hoàng Triều yên tĩnh, nhóm người ngồi ở ghế sô pha, thái độ cũng có chút khó coi, khí ngưng động, nặng nề khác thường, khiến người ta thở nỗi!

      “ Cha, con cho người đưa cha về trước !” mặt Hạ Vĩ Sâm cũng mang chút phiền muộn, chỉ là khi chuyện với Hạ Sinh Uy, sắc mặt bình tĩnh lại chút, sau đó mặt biến sắc quan sát Tô Chí cùng Thẩm Khiết ngồi đối diện! hôm nay,hành động của A Nam rất quá đáng , chẳng qua là chuyện này khó tránh khỏi có chút kỳ lạ!A Nam cũng phải là đứa bé dối, cho nên nếu nó thích Tô Úy muốn kết hôn với ta đúng là lòng muốn kết hôn với ta, nhưng mà biết tại sao ở trong hôn lễ nó lại làm như vậy? thể tưởng tượng nỗi!

      chờ chút, đến chỗ tiểu tử hồ đồ đó lấy hành lý đến đây cho tôi, tôi muốn ở nơi đó nữa !” Hạ Sinh Uy tức giận, cả khuôn mặt cũng tái xanh, tên tiểu tử hồ đồ này tại sao có thể làm như vậy. tại, họ biết phải làm như thế nào để cho Tô Úy phải đau lòng , phải đối mặt với cha mẹ như thế nào! “ A Chí, A Khiết, hôm nay xin lỗi, đợi khi nào tìm được đứa cháu hồ đồ nhà tôi, nhất định đưa nó đến nhà tạ tội, cho Tô Úy lời giải thích!” Ông nhìn Tô Chí cùng Thẩm Khiết , vẻ mặt áy náy!

      “ Ông Hạ, ông quá lời rồi! ra suy nghĩ chút ,hôn lễ hôm nay xảy ra chuyện như thế này, trách nhiệm lớn nhất là của tôi, là tôi suy tính chu đáo, tôi nên vội vàng đồng ý hôn của chúng nó, dù sau thời gian chung đụng của hai đứa cũng lâu,cũng chưa hiểu nhau!” Vẫn luôn im lặng, Tô Chí chợt mở miệng, trong giọng thản nhiên mang theo xa cách cùng hối tiếc! Đúng , chuyện này là do ông sơ sót , từ đầu đến cuối ông đều nghĩ đến điều này! Ông cảm thấy Hạ Nam rất tốt, hơn nữa ông nhìn thấy ta rất cưng chiều và bao dung đối với Tô Úy, vì vậy mới vợ ông đồng ý, nhưng ngờ chính mình bị ta lừa dối, nếu biết dốc lòng như vậy! Nghĩ tới tình hình lúc nãy, ông rất hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng muốn xanh lên!

      Nghe lời của Tô Chí, Hạ Sinh Uy cũng biết là Tô Chí có ý gì, chính là việc đến đây kết thúc, về sau còn quan hệ gì nữa!Dù cho ông có tức sôi ruột, ông cũng đành phải tạo ra vẻ mặt tươi cười tiếp nhận, dù sao chuyện này do họ sai rồi, hơn nữa ông đối với Tô Úy kia vốn có ấn tượng tệ, tại xảy ra chuyện này càng thêm cảm thấy có lỗi với con người ta!

      “ A Chí, A Khiết, tôi thay gia đình cùng đứa cháu hồ đồ nhà tôi lời xin lỗi, nếu tìm được Tô Úy xin cho tôi biết chút, tôi nhất định trói đứa cháu khốn nạn này đến nhà xin lỗi, cho Tô Úy lời giải thích!” xong, cho họ có cơ hội mở miệng lập tức ra ngoài, chỉ là nhìn thấy bóng lưng có chút hiu quạnh đơn! vất vả mới thấy được hôn lễ của đứa cháu trai này, ngờ đứa cháu khốn khiếp lại làm ra chuyện như thế, vì sao ban đầu lại muốn tổ chức hôn lễ? Mất mặt là chuyện , quan trọng là làm hao tài, tốn của, tổn thương người lại tổn thương mình!

      Hạ Vĩ Sâm cũng khẽ gật đầu với họ rồi mới dẫn Hạ Vân Hà ra ngoài!

      “ Tô tiên sinh, Tô phu nhân, tôi cho tài xế đưa hai người về thôi!” Lạc Phàm nhìn bóng lưng ba người biến mất trong tầm mắt, mới quay đầu lại đối diện với sắc mặt lạnh lẽo, nặng nề của Tô Chí và Thẩm Khiết , lời lễ phép mà mất tôn kính!

      cần, tài xế chúng tôi đến!”

      Đúng lúc ấy tiếng chuông điện thoại của Lâm Nguyệt vang lên, xem dãy số là của bệnh viện, chẳng lẽ là Minh Hiên xảy ra chuyện gì, nghĩ đến lại vội vàng tiếp nhận điện thoại, nghe tin tức bên kia truyền tới, dám tin hét lớn : “ sao, ấy tỉnh lại, tốt quá, cảm ơn!”

      “ Ba mẹ, bệnh viện gọi điện thoại đến rằng Hiên tỉnh lại, bây giờ chuyển tới phòng bệnh bình thường!” Cúp máy, Lâm Nguyệt vui sướng nhìn Tô Chí cùng Thẩm Khiết !

      tốt quá!” Thẩm Khiết nghe được con trai mình tỉnh lại, sắc mặc u ám trở nên hòa hoãn hơn, nhìn Tô Chí ở bên cạnh mình!

      “ Bây giờ, chúng tôi đến bệnh viện trước! Lạc tiên sinh, nếu như bên này các có tin tức gì của Tô Úy trước tiên xin báo cho chúng tôi biết, cảm ơn nhiều!” Sắc mặt Tô Chí hồi phục lại, nhìn Lạc Phàm lịch !

      “ Được, thành vấn đề!” Lạc Phàm nhàng gật đầu!Đôi mắt kia cũng thâm thúy vô cùng, sâu thấy đáy!

      Đợi sau khi Tô Chí, Thẩm Khiết cùng Lâm Nguyệt ba người khỏi,trong phòng nghỉ to lớn chỉ còn lại Lạc Phàm, Tần Kiệt cùng Hoa Vi Thần, ba người bọn họ đều cúi đầu trầm tư!

      “ Hai người xem có phải xảy ra chuyện gì hay ?Tôi cảm thấy phản ứng của Nam có chút bình thường, thường ngày cưng chiều Tô Úy như vậy giống như là giả tạo, nhưng mà ở trong hôn lễ lại làm như thế, làm chúng ta ứng phó kịp!” Lạc Phàm ngẩng đầu lên, giọng sâu kín truyền đến, chỉ là trong giọng có chút nặng nề!

      “ Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Tần Kiệt và Hoa Vi Thần gật đầu, bày tỏ chính mình cũng suy nghĩ như vậy!Chẳng qua, biết cuối cùng xảy ra chuyện gì?Điện thoại cho Nam cũng có người bắt máy, nên muốn chứng thực cũng có biện pháp!

      Đúng lúc ấy điện thoại trong túi Lạc Phàm vang lên, Lạc Phàm lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn dãy số, nhanh chóng bắt máy : “ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Nghe được bên kia trả lời, ta cau mày chặt!
      . . . . . .
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 43: Tôi muốn ta sống bằng chết ( I )

      cuộc hôn nhân thịnh thế mới bắt đầu, vì dâu biến mất mà kết thúc, rất nhanh tất cả khách mời được tiễn ra về, mà hôm nay chuyện xảy trong hôn lễ, tất cả tin tức đều bị phong tỏa!

      Lúc này, trong phòng nghỉ của hội sở giải trí Nam Tước Hoàng Triều yên tĩnh, nhóm người ngồi ở ghế sô pha, thái độ cũng có chút khó coi, khí ngưng động, nặng nề khác thường, khiến người ta thở nỗi!

      “ Cha, con cho người đưa cha về trước !” mặt Hạ Vĩ Sâm cũng mang chút phiền muộn, chỉ là khi chuyện với Hạ Sinh Uy, sắc mặt bình tĩnh lại chút, sau đó mặt biến sắc quan sát Tô Chí cùng Thẩm Khiết ngồi đối diện! hôm nay,hành động của A Nam rất quá đáng , chẳng qua là chuyện này khó tránh khỏi có chút kỳ lạ!A Nam cũng phải là đứa bé dối, cho nên nếu nó thích Tô Úy muốn kết hôn với ta đúng là lòng muốn kết hôn với ta, nhưng mà biết tại sao ở trong hôn lễ nó lại làm như vậy? thể tưởng tượng nỗi!

      chờ chút, đến chỗ tiểu tử hồ đồ đó lấy hành lý đến đây cho tôi, tôi muốn ở nơi đó nữa !” Hạ Sinh Uy tức giận, cả khuôn mặt cũng tái xanh, tên tiểu tử hồ đồ này tại sao có thể làm như vậy. tại, họ biết phải làm như thế nào để cho Tô Úy phải đau lòng , phải đối mặt với cha mẹ như thế nào! “ A Chí, A Khiết, hôm nay xin lỗi, đợi khi nào tìm được đứa cháu hồ đồ nhà tôi, nhất định đưa nó đến nhà tạ tội, cho Tô Úy lời giải thích!” Ông nhìn Tô Chí cùng Thẩm Khiết , vẻ mặt áy náy!

      “ Ông Hạ, ông quá lời rồi! ra suy nghĩ chút ,hôn lễ hôm nay xảy ra chuyện như thế này, trách nhiệm lớn nhất là của tôi, là tôi suy tính chu đáo, tôi nên vội vàng đồng ý hôn của chúng nó, dù sau thời gian chung đụng của hai đứa cũng lâu,cũng chưa hiểu nhau!” Vẫn luôn im lặng, Tô Chí chợt mở miệng, trong giọng thản nhiên mang theo xa cách cùng hối tiếc! Đúng , chuyện này là do ông sơ sót , từ đầu đến cuối ông đều nghĩ đến điều này! Ông cảm thấy Hạ Nam rất tốt, hơn nữa ông nhìn thấy ta rất cưng chiều và bao dung đối với Tô Úy, vì vậy mới vợ ông đồng ý, nhưng ngờ chính mình bị ta lừa dối, nếu biết dốc lòng như vậy! Nghĩ tới tình hình lúc nãy, ông rất hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng muốn xanh lên!

      Nghe lời của Tô Chí, Hạ Sinh Uy cũng biết là Tô Chí có ý gì, chính là việc đến đây kết thúc, về sau còn quan hệ gì nữa!Dù cho ông có tức sôi ruột, ông cũng đành phải tạo ra vẻ mặt tươi cười tiếp nhận, dù sao chuyện này do họ sai rồi, hơn nữa ông đối với Tô Úy kia vốn có ấn tượng tệ, tại xảy ra chuyện này càng thêm cảm thấy có lỗi với con người ta!

      “ A Chí, A Khiết, tôi thay gia đình cùng đứa cháu hồ đồ nhà tôi lời xin lỗi, nếu tìm được Tô Úy xin cho tôi biết chút, tôi nhất định trói đứa cháu khốn nạn này đến nhà xin lỗi, cho Tô Úy lời giải thích!” xong, cho họ có cơ hội mở miệng lập tức ra ngoài, chỉ là nhìn thấy bóng lưng có chút hiu quạnh đơn! vất vả mới thấy được hôn lễ của đứa cháu trai này, ngờ đứa cháu khốn khiếp lại làm ra chuyện như thế, vì sao ban đầu lại muốn tổ chức hôn lễ? Mất mặt là chuyện , quan trọng là làm hao tài, tốn của, tổn thương người lại tổn thương mình!

      Hạ Vĩ Sâm cũng khẽ gật đầu với họ rồi mới dẫn Hạ Vân Hà ra ngoài!

      “ Tô tiên sinh, Tô phu nhân, tôi cho tài xế đưa hai người về thôi!” Lạc Phàm nhìn bóng lưng ba người biến mất trong tầm mắt, mới quay đầu lại đối diện với sắc mặt lạnh lẽo, nặng nề của Tô Chí và Thẩm Khiết , lời lễ phép mà mất tôn kính!

      cần, tài xế chúng tôi đến!”

      Đúng lúc ấy tiếng chuông điện thoại của Lâm Nguyệt vang lên, xem dãy số là của bệnh viện, chẳng lẽ là Minh Hiên xảy ra chuyện gì, nghĩ đến lại vội vàng tiếp nhận điện thoại, nghe tin tức bên kia truyền tới, dám tin hét lớn : “ sao, ấy tỉnh lại, tốt quá, cảm ơn!”

      “ Ba mẹ, bệnh viện gọi điện thoại đến rằng Hiên tỉnh lại, bây giờ chuyển tới phòng bệnh bình thường!” Cúp máy, Lâm Nguyệt vui sướng nhìn Tô Chí cùng Thẩm Khiết !

      tốt quá!” Thẩm Khiết nghe được con trai mình tỉnh lại, sắc mặc u ám trở nên hòa hoãn hơn, nhìn Tô Chí ở bên cạnh mình!

      “ Bây giờ, chúng tôi đến bệnh viện trước! Lạc tiên sinh, nếu như bên này các có tin tức gì của Tô Úy trước tiên xin báo cho chúng tôi biết, cảm ơn nhiều!” Sắc mặt Tô Chí hồi phục lại, nhìn Lạc Phàm lịch !

      “ Được, thành vấn đề!” Lạc Phàm nhàng gật đầu!Đôi mắt kia cũng thâm thúy vô cùng, sâu thấy đáy!

      Đợi sau khi Tô Chí, Thẩm Khiết cùng Lâm Nguyệt ba người khỏi,trong phòng nghỉ to lớn chỉ còn lại Lạc Phàm, Tần Kiệt cùng Hoa Vi Thần, ba người bọn họ đều cúi đầu trầm tư!

      “ Hai người xem có phải xảy ra chuyện gì hay ?Tôi cảm thấy phản ứng của Nam có chút bình thường, thường ngày cưng chiều Tô Úy như vậy giống như là giả tạo, nhưng mà ở trong hôn lễ lại làm như thế, làm chúng ta ứng phó kịp!” Lạc Phàm ngẩng đầu lên, giọng sâu kín truyền đến, chỉ là trong giọng có chút nặng nề!

      “ Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Tần Kiệt và Hoa Vi Thần gật đầu, bày tỏ chính mình cũng suy nghĩ như vậy!Chẳng qua, biết cuối cùng xảy ra chuyện gì?Điện thoại cho Nam cũng có người bắt máy, nên muốn chứng thực cũng có biện pháp!

      Đúng lúc ấy điện thoại trong túi Lạc Phàm vang lên, Lạc Phàm lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn dãy số, nhanh chóng bắt máy : “ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Nghe được bên kia trả lời, ta cau mày chặt!
      . . . . . .
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 43: Tôi muốn ta sống bằng chết ( II )

      “ Cha mẹ của Nam bị bắt cóc, rồi cầu ta hủy bỏ hôn lễ !Trước hết, chúng ta hãy chạy đến tập hợp cùng Nam!” Đáp lại ánh mắt dò xét của hai người khác trong phòng nghỉ, Lạc Phàm mở miệng giải thích, sau đó ra ngoài!

      Hai người còn lại quay mặt nhìn nhau, sau đó cũng theo sát Lạc Phàm!
      *

      Ba người nhà Tô Chí rất nhanh chạy đến phòng bệnh riêng của Tô Minh Hiên, vừa mở cửa ra nhìn thấy bóng dáng quen thuộc tựa vào giường, đầu cúi thấp xuống biết suy nghĩ chuyện gì!

      “ Minh Hiên, cuối cùng tỉnh lại!” Lâm Nguyệt chạy nhanh đến , đôi tay ôm chặt lấy Tô Minh Hiên, nước mắt ngừng chảy ra !

      “Đau_______” Tiếng rên nhàng kéo tinh thần của Lâm Nguyệt trở lại, nhàng buông Tô Minh Hiên ra, đôi tay vội lau nước mắt! “ Minh Hiên , xin lỗi, em quên bị thương !”

      Tô Minh Hiên nhìn Lâm Nguyệt lau nước mắt, nhàng gật đầu, sau đó nhìn Tô Chí cùng Thẩm Khiết đứng trước giường bệnh giọng : “ Ba mẹ, để cho hai người lo lắng!”

      “ Đứa bé ngoan này, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi!” Thẩm Khiết xong trong mắt dần dần ra nước mắt!

      Tô Minh Hiên nhìn ngoài cửa, thấy em của mình, kiềm được mở miệng : “ Hôn lễ của Tô Úy kết thúc, đáng tiếc con thể tham dự được!” Mặc dù ta hôn mê, nhưng mà có nghe được lời em với , biết hôm nay kết hôn, còn biết…. Nghĩ tới lòng có chút co rút đau đớn, ra là những thứ này nó đều biết, rốt cuộc đứa em này hạ xuống bao nhiêu quyết tâm, trong cuộc hôn nhân này, lưng còn mang gánh nặng gì nữa! tại tốt rồi, tỉnh lại,nó sống tốt cuộc sống hạnh phúc của mình!

      Nghe ta như vậy, sắc mặt của ba người trở nên u ám, ngay sau đó lập tức khôi phục lại bình thường.

      Nhưng mà, Tô Minh Hiên nhìn thấy ràng sắc mặt của họ thay đổi, lớn tiếng hỏi: “ Có phải xảy ra chuyện gì hay ?” Giọng khiến người nghe cảm giác có chút u, bởi vì mới tỉnh lại mà gương mặt tuấn tú tái nhợt càng trở nên u ám!

      . . . . . .

      Thẩm Khiết kể hết đầu đuôi mọi chuyện xảy ra trong hôn lễ hôm nay cho Tô Minh Hiên nghe!

      Sau khi nghe xong, Tô Minh Hiên khẽ cúi đầu, cặp mắt đen lóe lên chút ánh sáng lạnh lùng, ngay sau đó bình tĩnh trở lại!

      ngẩng đầu lên, thản nhiên : “ Nguyệt nhi, ba mẹ chắc cũng mệt rồi, đưa họ về nhà nghỉ ngơi ! Em cũng về nghỉ ngơi cho tốt !”

      “ Vâng! Vậy em đưa ba mẹ về trước, có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho em!”

      “Ừm!”

      “ Minh Hiên, vậy con nghỉ ngơi rốt, ngày mai chúng ta đến thăm con!”

      Sau khi dặn dò, ba người ra khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn mình Tô Minh Hiên!Trầm tư chút, cầm điện thoại di động lên, gọi cuộc điện thoại, giọng lạnh lẽo, nặng nề truyền : “ Tô Úy mất tích, cho dù lật đổ cả thành phố A cũng phải mang ấy bình an trở về!”

      “ Vâng, tôi lập tức phái người tìm!” Người bên kia nghe giọng quen thuộc, đầu tiên là ngây ngẩn cả người, ngay sau đó thản nhiên trả lời!

      . . . . . .

      Từ mấy ngày trước, tổng bộ “ Dạ Tước ”ở Mỹ được dời đến thành phố A, tại nằm trong tòa lâu đài cổ tương đối bí mật ở ngoại thành phía đông, tòa lâu đài cổ này thuộc về bất động sản của Hạ Nam!Lâu đài cổ chính là tòa nhà rộng mấy trăm mét vuông, năm tầng lầu,bởi vì có niên đại khá lâu, cho nên có vẻ cổ xưa và hoang vắng.Nhưng mà nếu có người nhìn thấy bên trong chắc hết sức kinh ngạc, cửa điện tử chống trộm cao cấp tiên tiến nhất, các thiết bị khoa học kỹ thuật, đồ điện tử cảm ứng mới nhất,..v.v……Bên trong kho bảo hiểm còn có rất nhiều loại vũ khí, súng ống đại nhất, nhưng mà trừ những người cấp cao trong tổ chức, có mấy người biết đến!

      Ba người nhóm của Lạc Phàm vừa lái xe vào bãi đậu xe ở tầng hầm, lập tức vào bên trong, trước lúc vào vẫn quên quan sát bốn phía, phát có gì khác thường mới mở cửa vào!

      Từng lớp cửa điện tử chống trộm đại từ từ mở ra, sau khi tất cả vào chậm rãi đóng lại!

      Thẳng đến bên trong gian phòng, bọn họ vào, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng nằm tựa ghế sô pha, người ta còn mặc bộ quần áo hôn lễ màu đen, nhưng mà gương mặt tuấn tú thấy chút vui vẻ nào, ngược lại càng thêm u ám, lạnh lùng!

      “ Như thế nào?”

      tìm, vẫn chưa tìm được!”

      “ Rốt cuộc là ai làm?”

      “Là ta!” Hạ Nam chỉ vào tấm hình bàn thấp lạnh lùng , trong đôi mắt đen như mực phát ra ánh sáng u! Xem ra lần trước dạy dỗ còn chưa đủ!

      Ba người nhìn theo ngón tay của ta, thấy tấm hình nằm ở bàn, trong hình, gương mặt của người phụ nữ bị gạch chéo màu đỏ lớn!Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ba người quay mặt nhìn nhau, ngay sau đó trong lòng thầm mặc niệm cho ta mấy giây!Nhưng mà tính tình của người phụ nữ này vẫn thay đổi, muốn tìm cái chết, tại coi như Phật Tổ Như Lai có đến đây, chỉ sợ cũng bảo vệ được ta! Lão đại “ Mị” tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

      “ Nam, Tô Minh Hiên tỉnh lại!”Lạc Phàm đến đây, quên quan sát nét mặt Hạ Nam, chỉ thấy ta hơi híp mắt lại, trong mắt có chút mơ hồ, bất định, sắc mặt có gì thay đổi quá lớn, nên tiếp câu: “ Tô Úy tìm thấy, phái người tìm, cho đến bây giờ cũng có tung tích của ấy!”

      Lạc Phàm vừa xong, sắc mặt Hạ Nam lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta!

      “ Sau khi lấy lại tinh thần, chúng tôi lập tức phái người tìm, nhưng mà vẫn chưa có kết quả!”

      phải vẫn luôn phái người theo ấy sao?”

      phải hôm nay là hôn lễ của hai người sao?Bởi vì có ở đây, nên mới thu hết người về, ai biết được đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, làm cho tất cả mọi người ứng phó kịp!”Lạc phạm xong, trong giọng mang theo chút tức giận! Dù gì cũng nên cho bọn họ biết trước chút, để họ có thể chuẩn bị tâm lý! Như vậy, tại Tô Úy cũng biến mất!

      “ Trước hôn lễ hai mươi phút, tôi mới nhận được điện thoại nên kịp !” Tầm mắt Hạ Nam trầm xuống, mở miệng giải thích!

      Trái lại, khóe miệng ba người bọn Lạc Phàm có chút co rút, ta vừa mới giải thích với bọn họ sao? “Mị” lão đại của Dạ Tước chưa từng giải thích vậy mà lại mở miệng giải thích với bọn họ, là kinh ngạc!

      “Ừ, bây giờ phái người ra ngoài tìm, chắc là rất nhanh tìm được!”

      “Ừm!” Hạ Nam nắm tay chặt, khống chế cơn giận của mình!

      Đúng lúc ấy điện thoại Hạ Nam vang lên, mắt nhìn dãy số rồi nhận máy, nghe được tin tức bên kia, Hạ Nam lạnh lùng : “ Mang ta đến tổng bộ!” Sau khi xong ngắt máy!

      “ Như thế nào ?”

      tìm được họ, tôi cho người đưa họ trở về rồi! Về phần ta lập tức được mang đến đây!”

      định xử lý như thế nào?”

      “ Tôi muốn ta sống bằng chết!” xong, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, môi mỏng mím chặt!Chỉ cần là người quen biết của ta đều hiểu , nét mặt này chính là muốn có người sắp gặp nạn!

      “ Tôi cảm thấy nhiệm vụ trước tiên là tìm Tô Úy trở về mới phải! Còn có ba mẹ ấy, đây cũng là chuyện dễ dàng !” Lạc Phàm nhắc nhở, lúc nãy vừa nghe những lời Tô Chí , tại sợ rằng Hạ Nam muốn kết hôn cùng Tô Úy càng thêm khó, nếu bây giờ tìm được Tô Úy trở về, e rằng tình cảnh của Nam liên tiếp gặp nạn! Nghĩ đến khỏi có chút lo lắng!
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :