1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thịnh sủng, bảo bối thật xin lỗi - Hạ San Hô(Q2-c60.1/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Sáng hôm sau.

      Sau khi ăn sáng xong, Tô Úy và Hạ nam đến Lạc Uyển Cư cách đó xa.

      Hai người sóng vai con đường , đôi tay đan chặt vào nhau, lẳng lặng cảm nhận gian yên tĩnh khó mà có được này!

      khí mùa đông lặng lẽ bao phủ quanh khu biệt thự, lại khiến khí trở nên mát mẻ lạ thường.

      Đến trước cửa Uyển Đình Cư, ấn chuông cửa, lát sau người giúp việc chạy ra mở cửa, thấy liền vui mừng , “ chủ, về! Ông chủ bà bà chủ đều chờ !”, Nhìn thấy bên cạnh Tô Úy còn người đàn ông khác liền lễ phép gật đầu!

      Tô Úy nhàng gật đầu cái, sau đó dẫn Hạ Nam vào!

      Vừa mới vào nhà, Tô Úy nghe thấy tiếng chuyện bên trong, nhưng giọng kia hình như đều phải là của ba mẹ, chẳng lẽ những người họ hàng kia lại đến, nghĩ đến đây mi tâm của hơi nhíu lại!

      Thấy hơi nhíu mày, Hạ Nam vừa thay giầy xong bước đến nhàng cầm lấy tay !

      Cảm thấy lực đạo tay, cười tiếng, hình như chỉ cần thấy luôn bình thản, chỉ cần ở đây mọi chuyện đều quan trọng nữa! ra trong lúc vô tình, hãm sâu rồi, lệ thuộc vào rất sâu, cho dù bây giờ nhưng vô hình sợi dây vô hình ràng buộc tình cảm của hai người! Kể cả khi ban đầu ở cạnh Khiếu Nhiên cũng hề có lệ thuộc này! Nhưng điều này khiến bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, sợ cuối cùng buông tay ra!

      “Bất luận là thế nào, cũng đừng buông tay em ra trước, có được ?”, thanh mềm phảng phất lo lắng truyền đến tai !

      “Nhất định !”, Hạ Nam nhìn chăm chú!

      Nghe lời của , cười khẽ!

      Hai người sóng vai bước vào!

      Trong phòng khách cũng có mấy người họ hàng như nghĩ, chỉ thấy bóng người ngồi quay lưng lại với hai người, cùng ba mẹ chuyện, xem bộ dạng có lẽ bọn họ chuyện rất vui vẻ.

      “Ba mẹ!” Tô Úy lên tiếng gọi ba mẹ.


      “Úy Úy về rồi!”, Ngay sau đó tầm mắt liền đặt người Hạ na, sau khi quan sát lúc, hai người liếc nhìn nhau cái.

      “Ba mẹ, đây là Hạ Nam! Là người mà ba mẹ muốn gặp!”, câu mối quan hệ giữa hai người, nhưng lại có thể khiến ba mẹ biết thân phận của !

      “Đây là ba mẹ em!”, lại quay sang giới thiệu với Hạ Nam!

      “Cháu chào bác trai bác !”, Hạ Nam chống lại ánh mắt quan sát của hai người, tức giận chút nào, chỉ lễ phép hỏi thăm, “Đây là chút tấm lòng của con, xin hai người nhận lấy, con mong hai người thích!”, xong liền đưa hộp quà tới!

      “Cậu Hạ khách khí rồi!”, Thẩm Khiết đứng dậy nhận lấy món quà từ tay Hạ Nam, đặt xuốn bàn uống nước, khi nhìn món quà bên trong tự chủ mà ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bất phàm kia thêm lần nữa! Hai hộp quà hộp là ít trà loại rất ngon, còn lại là bức tranh sơn thủy, ràng là dựa theo sở thích của họ mà lựa chọn.

      “Bác đừng khách sáo như vậy, hai người cứ gọi cháu là A Nam là được rồi!”

      “Được, A Nam!”

      “Hai đứa ngồi xuống , để bác giới thiệu, đây là cháu của bác – Trầm Kiệt Tư!”

      “Cháu?”

      Tô Úy ngồi ghế salon nghe thấy lời của mẹ liền nhìn sang, quả nhiên là Trầm Kiệt Tư.

      Hạ Nam vừa mới vào nhìn thấy Trầm Kiệt Tư, mới vừa suy nghĩ vì sao ta lại ở đây! Chưa bao giờ nghĩ ta lại là cháu trai của mẹ Tô Úy, trong nháy mắt nguy cơ bị giải trừ!

      Trầm Kiệt Tư lịch gật đầu với hai người cái, ánh mắt vẫn dịu dàng thâm thúy như vậy!

      Gần đây bận công tác ở nước ngoài, sau khi trở lại biết Tô Úy là con của , chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, nén lại rung động trong lòng! Vừa lúc gọi điện cho ta, cho nên ta mới đến đây!

      Gặp hai người hoàn toàn nằm trong dự liệu của ta, cho tới khi nhìn thấy hai người đến hoàn toàn ngơ ngẩn!

      “Trầm Thiểu, ra là cháu của mẹ tôi?” Chống lại ánh mắt của Trầm Kiệt Tư, Tô Úy mỉm cười .

      “Tôi cũng ngờ chính là cháu của !”
      Chris thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33: Nhớ

      Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu xuống hai bong người ngồi ghế salon, khiến xung quanh hai người như có lớp ánh sáng bao phủ.

      ngại đưa tôi dạo xung quanh chứ? “, Trầm Kiệt Tư nhìn Tô Úy trầm tư ngồi dựa vào ghế sofa, nhàn nhạt xong, ánh mắt vẫn dịu dàng thâm thúy như vậy!

      “ Cái đó…… được rồi!”. Nghe thấy lời ta, Tô Úy lấy lại tinh thần, liếc nhìn cầu thang, thấy bóng dáng quen thuộc mới nhàn nhạt mở miệng. “ Vậy bây giờ !”, Hạ Nam bị ba gọi vào thư phòng chuyện ình, còn mẹ cũng có chuyện nên ra ngoài rồi! Trong phòng khách to như vậy nhưng chỉ có hai người bọn họ và người giúp việc thỉnh thoảng ra vào. Cho dù biết người đàn ông kia là họ mình nhưng cũng phải quá quen thuộc nên cũng trò chuyện thoải mái được.

      rất tò mò biết ba mình với Hạ Nam chuyện gì? Nghĩ đến đây khỏi thất thần.

      “ Yên tâm , chú ăn thịt cậu ấy đâu!” Như nhận ra băn khoăn của , Trầm Kiệt Tư mở miệng , trong giọng giấu bất đắc dĩ và thâm ý!

      Bị đoán trúng suy nghĩ, Tô Úy lộ ra thấn sắc quẫn bách, ngay sau đó đứng dậy ra ngoài, vẫn quên vẫy vẫy tay với người đàn ông đằng sau, : “ thôi!”

      Trầm Kiệt Tu thấy ra ngoài, liền ưu nhã đứng dậy theo!

      Trong thư phòng lầu hai, Tô Chí ngồi ghế sofa, vẫy vẫy tay ý bảo Hạ Nam ngồi xuống. Hạ Nam lễ phép gật đầu cái, sau đó ngồi xuống ghế cạnh ông.

      Tô Chí cũng lập tức mở miệng, mà là ưu nhã pha trà, trong nháy mắt hương trà thơm ngát lan tỏa ra khắp căn phòng. Tô Chí rót hai chén trà, tách đặt trước mặt Hạ Nam còn tách đặt trước mặt mình. Tách trà đặt dưới mặt bàn bốc hơi nghi ngút khiến cả căn phòng như bị bao phủ bởi lớp sương mỏng.

      Tô Chí khẽ nhấp ngụm rồi chậm rãi đặt tách trà xuống, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nam, lông mày sắc net, đôi mắt có hồn, gương mặt tuấn tú góc cạnh, khí chất ưu nhã, cao quý. Năm đó khi Minh Hiên dẫn Hạ Nam về nhà, ông dĩ nhiên cũng gặp qua. Thấy Minh Hiên đứa bé này ra nước ngoài lâu sau đó, ngờ bây giờ trở lại, còn lại….. dĩ nhiên ông cũng biết vì sao năm đó phải ra nước ngoài.

      “ A Nam, cậu quen Úy Úy nhà chúng tôi bao lâu rồi?”

      “ Khoảng ba tháng.” Hạ Nam suy tư, nhàn nhạt trả lời.

      “ Nghe mấy hôm trước cậu cầu hôn Tô Úy?”

      “ Đúng ạ!”

      “……” Nghe được câu trả lời dứt khoát, Tô Chí trong nháy mắt có chút sững sờ. Nhìn thấy kiên định lóe lên trong mắt Hạ Nam, giọng ông cũng hạ thấp xuống.

      “ Từ Úy Úy đứa bé có long tự tôn rất cao, vì nguyên nhân này mà ngay cả chúng tôi cũng thân cận với con bé lắm, con bé cũng có rất ít bạn bè, may mà con bé còn có trai luôn thương bảo vệ nó, mà từ khi còn nó cũng rất thích trai. Bây giờ trai của nó vẫn nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, con bé ra miệng nhưng tôi biết trong lòng nó rất khó chịu. Xem ra Úy Úy đối với cậu rất khác, cho nên tôi hi vọng cậu có thể bảo vệ nó chứ đừng thương tổn đến nó.” Từ trước đến giờ Tô Chí luôn là người kín kẽ trầm, ít chuyện. Đây là lần đầu tiên vì con mà ông nhiều đến vậy.

      “ Con bảo đảm nhất định con bảo vệ ấy tốt, nhất định để ấy bị thương.” Giọng trầm thấp từ tính truyền đến tai Tô Chí.

      “ Được, Được.”

      “ Bác trai, cháu muốn thương lượng với bác chuyện.”

      “ Ừm, .”

      “ Cháu muốn nhân dịp lễ mừng năm mới cử hành hôn lễ với Úy Úy”. Tuy đây là quyết định mà suy nghĩ từ rất lâu nhưng vẫn cần phải thương lượng với ba mẹ của trước, dù sao đây cũng là người thân cận nhất của , đây là kính trọng tối thiểu mà cần thể .

      “ Hôn lễ?” Nghe thấy Hạ Nam đến hôn lễ, ông liền bối rối, tốc độ này có phải quá nhanh rồi ? “ Bây giờ tôi thể cho cậu câu trả lời chính xác được, để tôi thương lượng với mẹ con bé .”

      “ Vâng ạ. Cháu cũng muốn nhanh như vậy, nhưng tuổi tác ông nội bây giờ cao nên ông muốn chúng cháu sớm tổ chức hôn lễ, đây cũng là mong ước lớn nhất của ông”. Hạ Nam nhìn ra suy nghĩ của ông, nghiêm túc .

      “ Ông nội?” Mặc dù năm đó gặp qua Hạ Nam nhưng ông cũng biết gia cảnh Hạ Nam như thế nào. Mấy ngày trước nghe tên cậu ta nhưng vẫn chưa biết . Hai người cũng điều tra thêm vì nghĩ sớm muộn gì cũng biết.

      “ Vâng, ông nội con ở Phẩm Diên cư trong khu biệt thự này.”

      “ Cậu là ông Hạ.”

      “ Đúng vậy.”

      “….” Nghe lời của , Tô Chí cúi đầu trầm tư. Hạ Sinh Uy từng là tổng tư lệnh, cho dù bây giờ về hưu nhưng vẫn có danh tiếng. ngờ người trước mặt lại là cháu trai của ông cụ.
      Last edited by a moderator: 22/2/15
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Màn đêm buông xuống, người đường, những dòng xe lại ngừng con phố phồn hoa, tòa nhà Lâm Lập cao vút, những ánh đèn nê ông đủ màu sắc chiếu sáng cả tòa thành thị!

      Trong quán rượu sang trọng, ánh đèn nhức mắt, nhạc inh tai nhức óc, đám người chơi đùa điên cuồng!

      “Phong, đừng uống nữa!” Trong phòng bao xa hoa, cách rất tốt với khí náo loạn bên ngoài! Tiêu Chính Nam nhìn Diệp Phong ngừng uống rượu, thấy ta liền cướp lấy chai rượu trong tay ta, giây sau bị giật lại, ta nghĩ ra, người bạn thân của ta phải mấy ngày sau đính hôn sao, sao còn ngồi đay rầu rĩ chán nản ngồi đây uống rượu giải sầu như vậy?

      “Đến đây....cậu cũng uống !”

      “Mẹ nó, con mẹ cậu ấy, đừng có uống nữa!” Nhìn người đàn ông trước mặt, Tiêu Chính Nam thể nhịn được mà tục mấy câu, đoạt lấy chai rượu từ trong tay bạn, lại thấy ta lấy chai rượu khác bàn tiếp tục uống!”

      ta hết cách rồi, thể làm gì khác hơn đành bất lực ngồi dựa vào ghế salon nhìn Diệp Phong.

      “Tô Úy, nếu về lãnh tình.... ai đuổi kịp Tô Úy đâu! Ha ha...” Diệp Phong uống đến mơ mơ màng mang giọng kể tội, mặt còn vẻ lành lạnh tuẫn nhã như bình thường, mà chỉ sót lại bi thương! ta khép mắt dựa người vào ghế sofa, nhìn rất đơn!

      “Cái gì? Tô Úy......” Mặc dù ta rất nhưng Tiêu Chính Phong vẫn có thể nghe được, ta có chút khiếp sợ nhìn bạn tốt! Đây là chuyện gì vậy? Hóa ra cậu ta vì Tô Úy mới biến thành bộ dạng này, ta biết có nên đáng đời cậu hay ? Ban đầu người phụ nữ kia ở bên cạnh cậu ta, cậu ta lại đối xử với người ta lạnh nhạt như vậy, bây giờ người ta cũng rời , còn nhận lời cầu hôn của người đàn ông khác, sao bây giờ còn thế này chứ? Nghĩ đến người cậu hôn với Tô Úy, ta chỉ đành bất lực lắc đầu! Đấy là người thể động là động được đâu!

      Huống chi với tính tình của Tô Úy, kể cả bây giờ ấy có thân mình cũng thể quay lại bên cạnh cậu ấy, người phụ nữ kia phải rất kiêu ngạo sao? Nếu tại sao khi Doãn San San vừa về nước ấy nghỉ việc ở Khải Phong rồi?

      Còn nữa, phải mấy ngày nữa cậu ấy đính hôn sao, bây giờ cậu ấy bày ra bộ dạng này là muốn cho ai nhìn?

      Hết cách rồi, nếu cậu ấy muốn uống.... cứ để cậu ấy uống cho ! Hi vọng ngày mai cậu ấy trở về như bình thường.



      Trong phòng ngủ của biệt thự sang trọng, xung quanh chỉ là khoảng tối đen! ghế salon loáng thoáng bóng người, đôi mắt đen trong bóng tối phát ra ánh sáng khát máu, lắc thứ chất lỏng màu đỏ trong ly sau đó ngửa cổ uống hơi cạn sạch!

      Cửa phòng chợt bị đẩy ra, bóng dáng cao gầy men theo ánh sáng lờ mờ phát ra từ cửa sổ vào, có lẽ rất quen với cách bài trí trong phòng nên rất dễ dàng để có thể đến ghế sofa, chăm chú nhìn người đàn ông nằm ghế, đôi mắt trong bóng tối lóe sáng mà trong suốt!

      Đột nhiên eo của bị giữ chặt, ngay sau đó bị kéo xuống ghế sofa, gắt gao dán chặt vào lồng ngực rộng rãi! Mùi hương nam tính quen thuộc thoang thoảng mùi rượu khiến tim khỏi đập rộn lên, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng cũng thoáng đỏ ửng! Cảm thấy cần cổ mình ngừng bị hôn lên, thân thể cứng ngắc! Bởi vì biết tất nhiên lúc này chỉ là thế thân của người phụ nữ khác, quả nhiên bên tai vang lên giọng êm tai, “Úy Úy!”, ngay sau đó cảm thấy nụ hôn bá đạo kia rời khỏi người mình, chỉ cảm thấy nhục nhã!

      chỉ là thế thân của người phụ nữ khác! hiểu điều này!

      tự với mình cần rơi nước mắt, lại phát nước mắt kìm được mà chảy xuống!

      Ngay sau đó nhắm chặt hai mắt, mặc cho người đàn ông kia làm loạn người mình.

      Nhắm mắt rồi lại chớp mắt, chỉ cảm thấy người chợt lạnh, ngay sau đó bị đè chặt phía dưới.

      “Úy Úy, đừng khóc!”, Môi lưỡi người đàn ông ngừng liếm những giọt nước mắt mặt , nhàng với .


      Nghe được giọng êm ái, trái tim trở nên hoàn toàn lạnh lẽo, đau đớn như bị ai xé rách.

      Giản Diệp ơi Giản Diệp, mày còn hy vọng gì nữa! Tim của ấy có chỗ cho mày, từ trước đến giờ đều có!

      Đôi tay vòng lên ôm cổ người đàn ông từ từ buông xuống, bàn tay nắm chặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai.

      Cảm thấy khác thường của , ta dừng lại chút, rồi sau đó tiếp tục...

      Đêm còn rất dài, chỉ là tâm còn ở đây.


      Cùng lúc đó, tô Úy ngồi dựa vào đầu giường, đầu gối còn để laptop nghiêm túc vẽ bản thiết kế!

      Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Úy ngẩng đầu rồi đặt máy tính xuống bàn, chân ra mở cửa.

      Giẫm chân lên tấm thảm len lông cừu mềm mại, lòng bàn chân hơi buồn liền vội vàng chạy ra mở cửa, Hạ Nam trong nháy mắt liền vào đóng cửa lại.

      “Sao lại là ?”, Tô Úy trợn to mắt, nhìn người đàn ông trước mắt! Mới vừa nghe được tiếng gõ cửa, còn khẳng định phải là , bây giờ mới biết suy nghĩ ấy chẳng đúng gì cả!

      “Vậy em cho là ai? Là họ gì gì đó của em sao? Hay là còn ai khác?” Hạ Nam tiến lên ôm lấy eo vui ! “Sao đeo dép chạy ra rồi?”, Cúi đầu nhìn bàn chân trắng nõn, bất đắc dĩ lắc đầu, nhàng ôm ngang lên, giọng cũng trở nên dịu dàng.

      “Ai ai.....buông em ra!” Bị ôm vào trong ngực, Tô Úy cựa quậy, đôi tay cũng tự giác vòng lấy ôm cổ .

      “Đừng có cử động, nếu còn làm gì nữa cam đoan là mình còn có tự chủ để ăn hết đâu!”, Giọng trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai khiến dám lộn xộn, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm!

      Hạ Năm đặt Tô Úy lên giường, kéo chăn lên cho , còn mình đứng bên giường cởi áo khoác.

      “Này này, làm gì đấy?”, nhìn người đàn ông cởi áo, che kín chăn ngồi dậy cảnh giác nhìn .

      “Em nhìn mà biết sao, đương nhiên là ngủ!”

      “NHưng phải mẹ chuẩn bị phòng riêng cho rồi sao?”

      “Em yên tâm, cái gì cũng làm, chỉ thuần khiết ngủ thôi!”, xong liền kéo chăn xuống, đưa tay ôm vào trong ngực nằm giường lớn.

      Hạ Nam nhìn Tô Úy trong ngực mình vội vã khẩn trương cười khẽ, rồi đặt nụ hôn trán rồi nhắm mắt lại ngủ.

      lát sau, tiếng hít thở đều đặn vang lên.

      Tô Úy ngước mắt lên nhìn khuôn mặt , khỏi cười cười, cảm thấy ngực mình cũng bị cái gì lấp đầy, ngay sau đó cũng rơi vào giấc ngủ.

      Có lẽ biết, tối nay, ở thành phố A có hai người mà mất ngủ!
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Tự làm bậy tự chịu

      Rạng sáng ngày hôm sau, Tô Úy,Hạ Nam và Trầm Kiệt Tư cùng nhận được điện thoại của công ty, kịp ăn sáng liền vội về thành phố A.

      Hai ngày sau, Hạ Nam nhận được điện thoại từ nhà họ Hạ bảo về nhà chuyến.

      “Con cái gì? Muốn cùng con bé đó kết hôn? Ta cho phép!” Hạ Vĩ Hào nghe được lời của Hạ Nam, mặt trắng xanh đứng bật dậy, sắc mặt u, tay run rẩy chỉ về phía Hạ Nam ung dung ngồi phía đối diện.

      “Con chỉ muốn thông báo cho ba biết, chứ phải hỏi ý kiến của hai người!”, Hạ Nam ngẩng đầu nhìn sắc mặt tối đen của ba mình, nhàn nhạt nhếch miệng, thanh lạnh lùng từ từ vang lên.

      “Cái thằng nghiệt tử này, nếu mày còn muốn kiên quyết kết hôn cùng ta đừng có bước vào nhà họ Hạ bước nào nữa! Cái ghế Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị cũng cần làm!”, Hạ Vĩ Hào nghe được giọng lạnh lùng, đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức mở miệng, trong giọng chứa đầy vẻ tức giận.

      “Con chẳng có vấn đề gì cả!” Hạ Nam bình thản nhún vai, “Nửa tháng sau, con và ấy tổ chức lễ cưới ở Nam Tước hoàng triều, đến lúc đó hoan nghênh tới dự!”, xong liền ưu nhã đứng dậy ra ngoài, để ý chút nào đến người tức giận phía sau.

      Hạ Nam vừa mới được mấy bước nghe thấy tiếng đồ đạc bị ném vỡ ở phía sau, chỉ thoáng dừng bước rồi nhanh chóng ra ngoaì!

      ... .........

      “A Nam!”, vừa mới ra đến ngoài cửa, liền nghe thấy thanh êm ái quen thuộc! là, mẹ mình cũng đuổi theo ra đến đây rồi!”

      Hạ Nam dừng bước quay người lại, thấy Tư Uyển Tâm, khẽ gật đầu với bà cái, rồi đến ghế dài cách đó xa, Tư Uyển Tâm sát theo sau, nhìn bóng lưng thẳng tắp của con trai, bà có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hình như người làm mẹ như bà thất bại, trong trí nhớ của bà, số lần nhìn bóng lưng còn nhìn nhiều hơn số lần nhìn mặt thằng bé.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người sóng vai lẳng lặng ngồi ghế dài, mắt nhìn thẳng về phía trước.

      Mãi lâu sau, Tư Uyển Tâm mới mở miệng: “A Nam, đừng trách ba con, ra ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi, ông ấy muốn con lại bị tổn thương lần nữa!”

      “Con nhất định kết hôn với ấy, con rất thích ấy!”, nghe được lời của mẹ, Hạ Nam nhìn về phía xa, nhàn nhạt , “Chuyện của năm năm trước hãy để nó qua ! Tô Minh Hiên cũng vì cứu con mà phải nằm trong bệnh viện, con cảm thấy như vậy là có thể xóa bỏ được rồi!”

      “Con bé biết chuyện giữa con và Minh Hiên phải ?”

      “Ừm!”, Hạ Nam gật đầu, trong lòng cũng vì vấn đề này mà gợn sóng.

      “Con có từng nghĩ đến chuyện, nếu Tô Minh Hiên tỉnh lại, con phải làm thế nào? Chuyện của hai

      ___________________________________________________________

      người ra sao chưa?”


      HạNamtrầm mặc, những chuyện này phải chưa từng nghĩ đến, nhưng mỗi lần nghĩ đến, lại ôm hy vọng Tô Minh Hiên vĩnh viễn bao giờ tỉnh lại lần nữa! Nhưng nếu ta cứ như vậy, bảo bối của có lẽ rất đau lòng.


      Nếu như Tô Minh Hiên tỉnh lại, nên làm sao bây giờ? Năm năm trước chỉ vì Tô Minh Hiên sắp xếp chuyện tập kích mà phải ngồi xe lăn cả năm, ngay cả việc cơ bản nhất cũng phải nhờ người giúp đỡ, năm kia quả thực là sỉ nhục khủng khiếp nhất đối với .


      Tất cả đều là do Tô Minh Hiên mà ra. biết mình phải làm như thế nào đây?


      Nhưng có thể buông tay ấy sao? Hình như có lẽ thể nữa rồi!


      “Con tuyệt đối buông tay ấy!”, chỉ chần chừ nửa giây. HạNamđã kiên định trả lời, hình như là với người bên cạnh, nhưng cũng như tự với chính mình.


      “Nếu như vậy, mẹ giúp con khuyên ông ấy!”, Tư Uyển Tâm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của con trai, lo âu trong lòng thoáng hạ xuống!

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc mặt con trai, bà mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia trong đó!


      cần khuyên! Chuẩn bị hôn lễ cũng cần thời gian, thừa dịp nghỉ ngơi luôn! Hơn nữa còn có ông đồng ý hôn của bọn con, mấy ngày nữa ông đến đây để tham dự hôn lễ!”


      “Con đưa con bé về gặp ông rồi sao?”


      “Vâng!”


      …………


      ra con và ba chỉ cần bình tâm ngồi chuyện chút, ông ấy cũng rất quan tâm con, chỉ là biết phải thể ra sao thôi” hình như qua rất lâu,

      Tư Uyển Tâm mới mở miệng trong giọng còn phảng phất phiền muộn.


      “Ừm!”, nghe lời của bà, … thoáng sửng sốt chút rồi mới nhàn nhạt gật đầu.


      “Cứ vậy , nếu có thời gian nhớ về nhà! Lái xe cẩn thận chút!”. xong liền đứng dậy vào trong phòng! Hình như mấy năm gần đây, bà thể hiểu con trai nhà mình nữa rồi!


      HạNamnhìn bà biến mất trong tầm mắt, mới đứng dậy ra xe đỗ ở bên đường: chỉ là trong lòng vì chuyện vừa mà có chút rung động!


      Khi lái xe vào biệt thự, khóe miệng của lơ đãng nhếch lên, bởi nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ tầng hai, điều này thể ở bên trong! Chỉ cần có thể nhìn thấy , hình như mọi phiền muộn lo lắng đều lập tức biến mất dấu vết.


      lái xe vào gara, gấp gáp lên phòng ngủ tầng hai.


      Đứng trước cửa phòng, trực tiếp vặn tay nắm cửa bước vào, quả nhiên là khóa lại, có chút bất đắc dĩ nhún vai! Có lẽ phải sửa cho cái thói quen khóa cửa này rồi.


      chậm rãi bước vào trong, quán sát ánh đèn, khí ấm áp bên trong căn phòng, chỉ duy nhất thấy đâu, trong lòng thoáng trầm xuống, ngay cả ánh mắt cũng tốt ! Chẳng lẽ là quên tắt đèn!?


      định tắt đèn rời , chợt HạNamnhìn thấy túi xách và áo khoác của vắt ghế salon mắt liền sáng lên!


      quay đầu nhìn vào phòng tắm khép chặt cửa, quả nhiên đèn bên trong sáng.


      Đúng lúc ấy, cửa phòng tắm mở ra, Tô Úy mặc đồ ngủ màu trắng ra, nhìn ngơ ngẩn, chớp chớp đôi mắt dáng ngọc của mình!


      về rồi sao?”. Tô Úy lấy lại tinh thần dịu dàng hỏi, tựa như người vợ hỏi chồng mình khi về nhà.


      “Ừm!”, HạNamnhẹ giọng đáp lời, khi kịp phản ứng bị ôm chặt vào lòng, nhàng hôn lên mái tóc !


      sao vậy?”, Tô Úy giữ lấy bả vai , khẽ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hơi khác thường của .


      sao!”. HạNamcúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành đường cong hoàn mỹ.


      “Ngày mai có thời gian, chúng ta thử lễ phục !”, nhàng hôn lên mi tâm của , êm ái , trong giọng còn chứa đựng nhu tình và thương ra được.


      á?”, nghe lời của , Tô Úy nhíu nhíu mày theo bản năng. còn cho là chuyện bảo tổ chức hôn lễ trước ngày giáng sinh là đùa giỡn, nhưng tại cuối cùng cũng biết đây phải là chuyện đùa nữa rồi! Suy nghĩ chút thấy cũng đúng, sao ấy có thể đùa chuyện này được chứ?

      “Ừm! Nghe giọng điệu của em hình như em muốn kết hôn với phải ? Nhưng nếu muốn đổi ý có cửa đâu!”, tay nghịch nghịch chiếc nhẫn tay , bá đạo !


      “Nhưng…”


      “Chẳng lẽ em ăn xong rồi còn muốn chịu trách nhiệm sao?”, Lời còn chưa hết, bị cắt đứt! Lời của khiến khó tin nhìn lại, đôi mắt mở to, sao đời này lại có người đàn ông nào lại biết xấu hổ như thế chứ? Hình như trong chuyện này người thua thiệt là mới phải chứ?


      còn có thể mặt dày hơn được ?”


      Nhìn người phụ nữ trước mặt vì tức giận mà khuôn mặt đỏ ửng, cười tiếng rồi nhéo mũi của .
      Last edited: 1/4/15
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      “Em tin sao?”, khẽ chớp mắt, làm bộ thành hỏi người phụ nữ trước mặt.

      “A...”, đột nhiên chuyển chủ đề nhanh như vậy, đại não của Tô Úy còn chưa kịp phản ứng lại.

      “Em tin lời cầu hôn của là xuất phát từ đáy lòng sao? Hay em sợ điều gì?”

      “Em....”

      “Mặc kệ bây giờ em nghĩ thế nào, từ khi em đeo chiếc nhẫn này vào thể trốn thoát khỏi rồi”.

      “Dù sao em cũng mặc kệ, bây giờ em hối hận rồi, em muốn kết hôn với ”. Tô Úy nhìn người đàn ông bày ra tư thế bá đạo, cong môi đùa giỡn, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.

      “Em gì?”, Hạ Nam nghe lời của , nheo mắt nhìn đầy nguy hiểm, bàn tay đàng đặt vòng eo mảnh khảnh xiết chặt như muốn khảm thân thể bé kia vào mình!

      “Đau quá, xấu xa”. Tô Úy cảm thấy eo mình xiết chặt, liền vỗ mạnh vào lồng ngực của , giọng tố cáo.

      “Được được được, là xấu xa”. Nhìn mi tâm của hơi nhíu lại, Hạ Nam thả lỏng tay. Tiếp tục dụ dỗ người phụ nữ trước mặt, ôm lên giường.

      Tô Úy đứng bên giường, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó làm ra vẻ mặt đáng thương, giọng : “Buổi tối em vẫn chưa ăn cơm, bây giờ đói quá!”

      muộn thế này mà vẫn chưa ăn cơm tối?”, Tuy là như vậy, nhưng vẫn bước chân thong thả ra ngoài.

      Tô Úy nhìn bóng lưng rộng lớn của , im lặng theo sau.

      Hạ Nam vừa bước ra ngoài bước, khắc sau nghe thấy tiếng cửa đóng rầm lại.

      Hạ nam xoay người, nhìn cánh cửa khép chặt, cuối cùng cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Ngay sau đó, giọng mang theo tiếng cười khẽ của vang lên: “Đột nhiên em lại muốn ăn nữa rồi, cũng về phòng ngủ đu! Ngủ ngon!”, xong liền vào giường, nhanh chóng tắt đèn ngủ.

      Hạ Nam nhìn cánh cửa khép chặt, bất đắc dĩ cười cười! Rất đúng với tính cách của ! nhóc này lại tức giận rồi!

      Xoay người về phòng ngủ của mình!

      Khi ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, Tô Úy mới mở mắt ngồi dậy, thỏa mái vươn vai cái! Đột nhiên cảm thấy eo như bị cái gì đè nặng, giật mình nhìn sang, nhìn thấy gương mặt tuấn tú ngủ say! phải tối qua bị đuổi ra ngoài rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây?

      trách được sao đêm qua lại cảm thấy ấm thế!

      Đôi tay chậm rãi di chuyển tới trước ngực , đột nhiên dùng sức đẩy xuống.

      “A...”

      Xem bây giờ là cảnh gì đây, thế nhưng cũng bị kéo theo, hơn nữa còn giạng chân ngồi người , người đàn ông phía dưới còn ngái ngủ chậm rãi mở mắt.

      “Bảo bối, em làm gì vậy? Muốn vận động sáng sớm sao?’ Hạ Nam chỉ tốn mấy giây để tiêu hóa tình trạng này, nhếch miệng cười gian tà.

      “Buông em ra, phải em cố ý đẩy xuống đâu! Chỉ là ... cẩn thận mà thôi! Hơn nữa phải em cũng bị ngã theo rồi đấy sao?” Cảm thấy bàn tay bên hông mình ngừng xiết chặt, vội dối, trong mắt thoáng tia chột dạ! Chẳng lẽ đây lại là tự mình làm bậy thể sống được sao?

      “A, sao?” Bàn tay eo dần dời lên sau gáy, ngay sau đó bá đạo hôn lên môi .

      “Ô... là đồ khốn kiếp!”

      ... .........

      Chờ đến khi Tô Úy tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy thân thể như bị ô tô cán qua cán lại, đau nhức chịu được, trong lòng biết mắng tên cầm thú kia đến bao nhiêu lần! là đáng ghét, bên cạnh từ lâu còn bóng dáng kia, thể làm gì hơn là nhấc thân thể đau nhức ngừng lê vào phòng tắm.

      Đợi đến khi thay quần áo xuống lầu, nghe thấy trong phòng bếp lạch cạch tiếng nấu nước! biết bận rộn trong đó! Đôi chân tự chủ mà bước vào trong, cho dù là lúc này bận rộn nấu nướng nhưng cũng làm mất chút nào vẻ ưu nhã cao quý của .
      Last edited by a moderator: 25/3/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :