1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thịnh sủng, bảo bối thật xin lỗi - Hạ San Hô(Q2-c60.1/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27-II:

      Khi Tô Úy trở về công ty là chuyện của bốn tiếng sau, thấy mình để quên điện thoại bàn, im lặng đỡ trán! Chỉ trong vòng bốn tiếng mà ấy gọi hơn hai trăm cuộc, vậy cứ cách phút ấy lại gọi lân, ấy rảnh rỗi lắm sao?

      Mới vừa cầm lên điện thoại đổ chuông, vội vàng nhận may!

      “Cuối cùng em cũng nhận máy, còn tưởng em mất tích rồi chứ!”

      “Em ra ngoài có chút việc, để quên điện thoại ở phòng làm việc!” Nghe thấy giọng lo lắng truyền tới, nhàn nhạt giải thích, “Em và Hàn là bạn tốt!”

      hiểu!”

      “Em.... .....”

      “Em cần gì hết, hiểu!”, mở miệng cắt đứt lời giải thích của ! rất tin tưởng , cần bất kì lời giải thích nào!, “Buổi tối đến đón em!”

      Mặc dù khi đọc được bài báo, có chút tức giận, nhưng phải là giận , mà là bực mình với người bịa đặt điều này!

      “Ừm!”

      “Đừng lo, có ở đây!”

      “Ừm!”

      ... ...... ....

      Trong phòng bao tầng 117 của Nam Tước hoàng triều.

      Bốn người đàn ông ngồi xung quanh ghế salon, ánh sáng trong phòng nửa sáng nửa tối che khuất nét mặt của bọn họ.

      “Có tra được thêm gì ?” Hạ Nam ngồi trong góc, khẽ nhấp ngụm rượu rồi mới mở miệng.

      tra được thêm bất kì điều gì!”, Lạc Phàm thở dài , “Khi chúng ta bắt tay điều tram, có người trước bước xử lí toàn bộ tài liệu, chút dấu vết cũng tra được! Hơn nữa tiếng sau khi tòa soạn cho đăng bào báo kia được thu mua rồi!”

      “Vậy còn chuyện Tô Úy bị bắt cóc mấy ngày trước!”

      “Cũng có tiến triển gì thêm!”, Lạc Phàm chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai, “Tớ thấy chúng ta nên đến hỏi La Tân Hàn, có lẽ ta biết thêm điều gì đó, dù sao chuyện Tô Úy lần trước cũng là ta báo cho chúng ta!

      ... ...... ......

      “Kể cả ta biết điều gì cũng cho chúng ta biết!”, Hạ Nam , “Chú ý đến Tô Úy chút!”

      Lạc Phàm, Tần Kiệt và Hoa Vi Thần đáp lời.

      “Nghe Nhan Nhan cậu vừa mới đến Italy tìm nhà thiết kế Phàm Tư, mọi người đều ta là nhà thiết kế lễ phục nổi tiếng, có phải ? Hơn nữa người đó cũng dễ nhận đặt thiết kế riêng đâu, cậu dùng cách gì mà thuyết phục được ta vậy?” Lạc Phàm trêu chọc !

      Khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Nam dưới ánh đèn mờ có chút nghiệt, chỉ thấy khóe miệng nâng lên đường cong lớn, đôi mắt đen trở nên nhu hòa!

      “Nam, phải cậu dùng sắc dụ đấy chứ?”, Mãi thấy chuyện, Lạc Phàm khỏi mở miệng.

      “Phốc.......sắc dụ? Cậu cái gì đấy, Phàm Tư người ta là con trai, nghe tính hướng rất bình thường. Kể cả nam có dùng sắc dụ người ta cũng chẳng thèm đâu!”, Lúc này Tần Kiệt mới bắt đầu mở miệng, trong giọng còn mang theo nhạo báng. (*Ôi máu hủ lại nổi lên rồi ^^)

      Hạ Nam ngồi trong góc phòng thèm để ý mấy lời trêu chọc của bạn mình, chỉ nhàn nhạt liếc bọn họ mấy lần rồi thu hồi tầm mắt.

      Ba người còn lại nhìn thấy trầm mặc, quay ra nhìn nhau sau đó im lặng nhún vai.

      Trong phòng thiết kế Lạc Nhan.

      Tô Úy ngồi trước gương trang điểm, hai mắt díu hết cả lại vì buồn ngủ, mặc cho mỹ nữ đằng sau giúp làm tóc, mà Hạ Nam ngồi ghế salon bên cạnh nhàn nhã đọc tạp chí, thỉnh thoảng liếc về Tô Úy uể oải, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.

      Nam, được rồi đấy, thấy thế nào!”, Lạc Nhan búi tóc Tô Úy xong, mới phát ấy ngủ gật, hít thở đều đặn như ngủ giường nhà mình, khóe miệng Lạc Nhan hơi giật giật!

      Hạ Nam ngẩng đầu, thấy hơi cúi đầu gật gù, đôi mắt nhắm chặt!

      đứng dậy, khẽ gật đầu với Lạc Nhan cái, đến trước gương trang điểm!

      ngồi xổm trước mặt , vỗ khuôn mặt nhắn gọi, “Bảo bối...”

      “Ừ.... ....”,Tô Úy mơ mơ hồ hồ đáp lại tiếng.

      “Chúng ta nên đến bữa tiệc rồi!”, đỡ người phụ nữ ngái ngủ dậy, nhàng bên tai !

      “A...”, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn gương mặt tuấn trước mặt, giật mình kêu to, lùi về sau mấy bước.

      “Ha ha ha.......” Lúc này, Tô Úy mơ ngủ mới phát cách đó xa còn người khác, che miệng cười lớn, trong nháy mắt, khuôn mặt đỏ bừng hết cả lên.

      Hạ Nam vui quay lại nhìn Lạc Nhan cái, Lạc Nhan cười thoải mái thấy vui liền im bặt, như cơn gió chạy biến khỏi phòng trang điểm.

      Hạ Nam thu hồi tầm mắt, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt che gò má của mình, bộ dạng xấu hổ muốn ai nhìn thấy!

      Kéo tay xuống, Hạ Nam dắt ngồi xuống sofa, đưa bộ lễ phục sớm chuẩn bị xong đưa cho .

      thay !”

      Tô Úy nhìn túi quần áo trong tay, nghịch ngợm mở to mắt với , rồi vào phòng thay quần áo.

      Hạ Nam ngồi ghế salon nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt chính là bộ váy cúp ngực màu đen bó sát lấy thân hình thon dài.

      Mái tóc xoăn của lúc này được búi cao, khuôn mặt xinh đẹp phảng phất ngượng ngùng, hài hước bình thường, lại tăng thêm vài phần dịu dàng, bộ váy ren đan càng tôn lên làn da trắng nõn mềm mại, như tiên nữ bước ra từ bức họa, uyển chuyển nhàng!

      Hạ Nam đứng dậy đến bên người , kéo bàn tay bé của , đặt lên mu bàn tay nụ hôn!

      “Bảo bối, em đẹp! Nếu như có thể, chỉ hy vọng hình dáng em lúc này chỉ có nhìn thấy!”, kéo xoay người đối diện với tấm gương to, hình ảnh của họ phản chiếu bên trong.

      Tô Úy nhìn hai người trong gương, ý cười lan đến tận đáy mắt.


      Lúc này, trong góc hội trường tổ chức lễ kỉ niệm 30 năm thành lập tập đoàn Hạ Thị, Lạc Phàm, Tần Kiệt và Hoa Vi Thần tùy ý quan sát khách mời bên trong, cuối cùng đều tập trung đến người Hạ Vĩ Hào, cũng chính là ba của Hạ Nam!

      “Sao tớ cảm thấy buổi tiệc hôm nay đối với Hạ Nam là Hồng Môn Yến(*) vậy?”. Tần Kiệt hơi lo lắng , bởi vì ta thấy bên cạnh Hạ Vĩ Hào còn có nhà ba người Quý Thiên Nhu, nhìn còn có vẻ rất thân mật! (*Hồng Môn Yến là bữa tiệc làm nên bước ngoặt quan trọng trong lịch sử Trung Hoa. Ở đây có ý là gây bất lợi cho Nam, mọi người có thể tra thêm bác Gúc để hiểu hơn nhé!)

      “Theo tớ nghĩ chưa chắc thể đâu, cứ xem , chúng ta được xem màn kịch vui!”, Lạc Phàm khẽ nhếch môi, ! Nếu ta đoán sai, hôm nay Hạ Nam cho mọi người xem chuyện rất hay.

      sao?” Tần Kiệt và Hoa Vi Thần đều nhìn về phía Lạc PHàm, chỉ thấy ta thờ ơ nhìn bọn họ!

      , cứ chờ rồi biết! Chắc cậu ấy cũng sắp đến rồi đấy!” Liếc nhìn đồng hồ tay, nhíu mày với bọn họ.

      Khách mời trong hội trường càng lúc càng đông, nhưng người đứng đầu tập đoàn Hạ thị - Hạ Nam vẫn còn chưa xuất . ngay cả Hạ Vĩ Hào cũng bắt đầu nôn nóng!

      Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên ồn ào thu hút chú ý của tất cả mọi người, cặp tình nhân bước vào, nam tuấn mỹ lạnh lùng, nữ mềm mại xinh đẹp.
      Chris thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      <Chương 28>: Cầu hôn

      Trong hội trường tràn ngập ánh đèn, tất cả mọi người đều tập trung nhìn đôi tình nhân vừa bước vào, xung quanh im lặng thanh, giống như giờ phút này chỉ cần tiếng động cũng là tôn trọng họ, mọi người tự giác đứng dạt sang hai bên nhường lại lối cho hai người.

      Tô Úy nhàn nhạt liếc qua hội trường, khuôn mặt nhắn mang theo ý cười bình thản, chỉ là bàn tay khoác tay Hạ Nam có chút căng thẳng mà níu chặt thêm!

      Hạ Nam biết côđang lo lắng, cúi xuống gần tai côêm ái , “ sợ, có ởđây!”

      Nghe được lời của , TôÚy gật đầu! Hít sâu hơi để lấy lại bình tĩnh cho mình!

      Hạ Nam nhàn nhạt liếc chỗ Hạ Vĩ Hào đứng, nhìn thấy ba người khác ánh mắt trở nên lạnh lẽo, ngay cả khí xung quanh cũng dần lạnh theo!

      cười lạnh tiếng, rồi đưa đến chỗ bọn Lạc Phàm!

      Tô Úy quay đầu nhìn gò má của , hơi cau mày!

      Như nhận thấy khác thường của Tô Úy, Hạ Nam quay lại dịu dàng nhìn , khóe môi khẽ nâng lên nụ cười, nhè vuốt mi tâm của .

      Cảm nhận được ánh mắt từ xung quanh, Tô Úy ngượng đến đỏ cả mặt, nắm chặt bàn tay làm loạn của !

      Hạ Nam nhìn thấy gò má đỏ bừng của , khẽ cười tiếng.

      “Nam, hai người đến rồi!" Lạc Phàm xong, còn mập mờ đảo qua hai người, sau đó quay sang khẽ nhíu mày với Hạ Nam!

      "Ừm!" Hạ Nam nhàn nhạt gật đầu cái, sau đó quay ra với Tô Úy, "Em ở đây với bọn họ chút, với Phàm có việc gấp, lúc nữa đến tìm em!" Nếu là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, ba người kia nhất định phải mở to mắt vì ngạc nhiên, nhưng vì nhìn thấy quá nhiều nên cũng có cảm giác gì lắm!

      Tô Úy khẽ gật đầu cái rồi buông tay ra!

      Sau khi Hạ Nam và Lạc Phàm , Tô Úy ở lại trò chuyện với Tần Kiệt và Hoa Vi Thần.

      Hạ Vĩ Hào đứng tại chỗ nhìn con trai mình cùng kia mặt trầm xuống, quay sang nhìn Qúy Thiên Nhu.

      Chỉ thấy ta vẫn tươi cười, cũng có gì khác thường mới thu lại ánh mắt.

      Bọn họ vừa mới thu lại tầm mắt, khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Qúy Thiên Nhu bởi vì phẫn hận và ghen tị mà thay đổi sắc mặt, dưới ánh đèn rực rỡ mà trở nên hung tợn vặn vẹo, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất.

      Bên ngoài hội trường, dưới ánh đèn mờ, hai bóng dáng cao lớn đứng trong góc có chút mờ ảo, nhưng vẫn mất tuấn mỹ!

      "Có phát ra thêm gì mới ?" Giọng trầm thấp vang lên có chút lạnh lẽo, cũng có chút du dương.

      "Người của chúng ta phát bên cạnh Tô Úy đột nhiên xuất vài nhóm người, hơn nữa mục đích đều !" Lạc Phàm thu lại vẻ bình thản mặt, trầm tư nhìn lên Hạ Nam trước mặt.

      "Vài nhóm người?" Hạ Nam lẩm bẩm, đôi mắt đen dưới ánh đèn lờ mờ càng lộ vẻ thâm trầm, "Dù có thế nào cũng phải bảo vệ ấy tốt! Tối nay sau khi trở về, dùng hệ thông thông báo cho mấy người bảo vệ ấy cẩn thận chút!"

      "Ừm!" Lạc Phàm gật đầu, ngay sau đó như nhớ ra cái gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Ông cụ nhà cậu tối nay sợ rằng lại có động thái gì lớn rồi, cậu dự định thế nào đây?"

      "Nước đến đất chặn, binh tới tướng chặn!" Khi câu này, đôi mắt thâm thúy lên ý cười thản nhiên.

      ..................

      Hạ Nam và Lạc Phàm trước sau ưu nhã tiến vào hội trường, chậm rãi đến trong góc, dọc theo đường gây nên ít ồn ào.

      tới cạnh Tô Úy, Hạ Nam tự nhiên vòng tay ôm lấy eo , khiến mất tự nhiên ho khan tiếng, tránh sang bên, hung hăng nhìn chằm chằm!

      Hạ Nam để ý nhún vai cái, xiết chặt vòng tay ôm lấy eo .

      "Hai người có cần phải ngọt ngào thế ? Đây là trước mặt công chúng đấy nhá!" Lạc Phàm lên tiếng nhạo báng, càng khiền Tô Úy đỏ bừng mặt vì xấu hổ, hung hăng nhéo bàn tay ôm chặt lấy .

      Hạ Nam rên lên tiếng rồi quay sang vô tội cười cười với .

      Tô Úy nhìn cười với mình, mím mím môi, muốn mở miệng chợt nhìn thấy người gây oanh động chỗ này, khỏi có chút kinh ngạc chớp chớp mắt, đây phải là người đàn ông mà vô tình gặp ở khách sạn Thịnh Thế sao?

      Hạ Nam chú ý tới ánh mắt của , nhìn theo tầm mắt của thấy người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, bộ âu phục được đặt may riêng càng tôn lên dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn lạnh bạc, chỉ cần giơ tay nhấc chân cái cũng thể tư thái ưu nhã! Nhìn ông ta rất quen, đúng rồi, hình như là Tổng giám đốc của công ty quốc tế M - Mộ Thần Huyễn!

      biết có phải ảo giác hay cảm thấy người đàn ông kia vừa nhìn đến chỗ bọn họ.

      "Cậu có thấy ông ấy rất giống Mộ Thần Huyễn - Giám đốc công ty quốc tế M ?" Có người tinh mắt hỏi người bên cạnh.

      "Mộ Thần Huyễn?"

      "Đúng vậy, nghe bữa tiệc xã giao kiểu này đều là do trợ lý của ông ấy thay, sao lần này lại tự mình tham gia?"

      .............

      Quốc tế M? Mộ Thần Huyễn.

      Tô Úy nghe tiếng nghị luận của mọi người, nghi hoặc nhìn người đàn ông ôm mình, biết quốc tế M là công ty thế nào, Mộ Thần Huyễn là ai? Chẳng lẽ lạc hậu rồi sao?

      "Quốc tế M có tổng bộ ở NewYork, nhưng có hầu hết chỉ nhánh ở mọi thành phố Trung Quốc, hơn nữa mạng lưới ngành rất rộng nên ảnh hưởng tất nhiên là cũng rất lớn! Người đàn ông trung niên đó tên là Mộ Thần Huyễn, ông ta Tổng giám đốc công ty Quốc tế M, cũng là người sáng lập ra công ty đó! Bản thân Mộ Thần Huyễn chính là truyền kì ở New York, dưới áp lực cạnh tranh lớn như vậy mà ông ta vẫn có thể tay trắng dựng nên nghiệp lớn như vậy!" Hạ Nam nhìn thấy nghi hoặc, liền giải thích.

      "Ồ! Ông ta như vị thần vậy?"

      "Thần hay biết, nhưng biết hai bên hắc đạo, bạch đạo cũng đều phải nhường ông ta mấy phần!"

      "vậy đúng là nhân vật truyền kì rồi, nhưng sao em lại cảm thấy ông ta đơn, tĩnh mịch như vậy?" Tô Uý nhìn người đàn ông chậm rãi bước vào hội trường, tự hỏi bản thân.
      Last edited: 9/2/15
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28-II:

      “Hạ tổng đừng khách sáo!”, Lần trước đến thành phố A, Mộ Thần Huyễn cũng coi như biết mặt ông ta! Nhưng bây giờ nhìn qua tài liệu trong tay, ông biết người trước mặt mình là chủ tịch tập đoàn Hạ thị, Hạ Vĩ Hào, “Nghe ngài có người con trai, từng ở Mĩ thời gian, hơn nữa cũng rất nổi tiếng ở phố Wall, có thể giới thiệu với tôi ?”

      “Dĩ nhiên!”, xong liền dẫn ông đến chỗ Hạ Nam.

      ... ...... .........

      “Mộ tổng, đây là con trai của tôi – Hạ Nam!” Hạ Vĩ Hào giới thiệu cho Mộ Thần Huyễn, lại phát ông ta nhìn Tô Úy đứng cạnh Hạ Nam, ông ta khỏi đánh giá trước mặt, vẻ mặt lạnh nhạt, trầm tính kín đáo! Chỉ là.... ......

      Tô Úy cảm nhận được ánh mắt từ phía đối diện, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh bạc, tuấn thành thục! nhàn nhàn cười với ông ta tiếng.

      Tô Úy nhìn bên cạnh còn người nữa, cũng lễ phép cười chào hỏi!

      Hạ Nam thấy ba mình nhìn Tô Úy chăm chú còn có thể hiểu, nhưng vị Tổng giám đốc của M Quốc tế cũng nhìn Tô Úy rất chăm chú khiến rất khó hiểu, đưa tay kéo ra sau mình!

      Tô Úy nhìn khó hiểu, chỉ thấy cười với , mặt nhìn ra điểm khác thường.

      “Chào cậu, Hạ tổng!”, xong liền đưa tay ra.

      “Mộ tổng, ngài khỏe chứ?” Mặc dù có chút vui khi ông ta nhìn Tô Úy như vậy, nhưng vẫn lịch chào hỏi, bắt tay người kia.

      bên cạnh cậu khiến tôi nhớ đến người bạn cũ, nên tránh khỏi thất lễ, xin lỗi!” Mộ Thần Huyễn biết mình vô ý, khẽ gật đầu tỏ ý xin lỗi, “Đây là bạn của cậu sao?”

      “Xin chào, tôi là Tô Úy!”, Tô Úy nghe thấy lời của Mộ Thần Huyễn, lễ phép mở miệng.

      “Chào , Tô!”

      ... ...... ....

      Đúng lúc này, người dẫn chương trình bắt đầu chuyện, “Xin cảm ơn tất cả các vị khách quý có mặt ngày hôm nay.... .........xin mời Hạ tổng lên phát biểu khai mạc buổi lễ!”

      Tiếng vừa dứt, hội trường vang lên tràng pháo tay, mọi người đều tập trung nhìn về Hạ Nam.

      Hạ Nam cầm tay Tô Úy, Tô Úy cảm nhận được xúc cảm tay, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn .

      Hạ Nam thấy nhìn mình, cưng chiều cười cười, thanh trầm thấp khẽ vang bên tai như muốn dụ dỗ, “Đừng sợ, có ở đây!”, xong liền dắt lên khán đài, tất cả mọi người đều tự giác tránh sang hai bên.

      Chờ đến khi Tô Úy lấy lại tinh thần đứng khán đài, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh thấy cũng nhìn mình

      “Xin cảm ơn các vị khách quý có mặt ngày hôm nay để chung vui với tập đoàn chúng tôi, tôi hi vọng mọi người ở đây hôm nay làm chứng cho cho lời cầu hôn của tôi với bên cạnh này, hi vọng ấy có thể chấp nhận lời cầu hôn của tôi!”, Hạ Nam đứng khán đài, đôi mắt đen như mực dịu dàng nhìn Tô Úy, thanh trầm thấp từ tính dưới khuếch đại của micro mà vang khắp hộ trường.

      Những lời này vừa ra, khiến xung quanh ồn ào bởi tiếng bàn tán nghị luận! Sắc mặt Hạ Vĩ Hào xấu đến cực điểm, khi con trai mình dắt tay Tô Úy lên khán đài ông nên hiểu ra mới phải, nhưng ông ta vẫn còn ôm hi vọng, tại.... .....

      Mộ Thần Huyễn ưu nhã đứng trong góc phòng, đôi mắt lạnh bạc chăm chú nhìn chuyện diễn ra kia, gương mặt tuấn có chút rối rắm, bây giờ ông ta có thể làm gì đây, mặc cho chuyện này tiếp tục diễn ra, hay đứng ra ngăn cản? Nhưng ông ta lấy thân phận gì để có thể ngăn cản đây? Nghĩ tới đây lông mày liền cau lại!

      “Như thế nào, tệ chứ?”. Nhìn hai người sân khấu, Lạc Phàm nhíu mày với hai người kia.

      Hai người còn lại im lặng nhún vai.

      Quý Thiên Nhu nhìn hai người kia, sắc mặt tái nhợt, cắn môi, bàn tay nắm chặt thành quyền! Sao có thể như vậy? phải muốn công bố tin tức ta và Nam đính hôn sao? Sao có thể biến thành như vậy?

      Tô Úy còn kinh ngạc hơn, đứng im tại chỗ, nhìn gương mặt tuấn tú kia. ấy muốn cầu hôn? Nhưng ấy có nghĩ đến chuyện trước mặt nhiều người như vậy, nếu đồng ý chẳng phải ấy mất hết thể diện sao? Hay ấy chắc chắn nhận lời?

      Vậy nhận lời sao?

      Người đàn ông trước mặt quỳ chân xuống, trong tay cầm hộp nhung tinh xảo, mở ra, bên trong là chiếc nhẫn bảo thạch được tinh tế khắc thành đóa mạn đà la, dưới ánh đèn điện chiếc nhẫn càng trở nên chói mắt!

      MỌi người thấy màn này, đều ao ước ghen tị nhìn người phụ nữ khán đài! Dù sao đây cũng là người đàn ông được lòng biết bao phụ nữ, là hình tượng tiêu chuẩn trong suy nghĩ của biết bao ở đây!

      “Bảo bối, lấy nhé!” Lời dịu dàng như chất độc vang khắp cả hội trường, cũng làm biết bao người phụ nữ si mê!

      Tô Úy nghe được thanh của , trong đầu trống rỗng! có nên đồng ý ? Trong đầu thoáng qua hình giúp hạ quyết tâm, hình như điều này cũng có gì là tốt!

      “Em.... ....” Còn chưa hết câu, liền nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài cửa, tò mò nhìn sang cảnh tượng bên ngoài khiến sững sờ đứng im.

      Nhìn ra khác thường của , Hạ Nam nhìn theo, chỉ liếc mắt cái, liền nhận ra.
      Chris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      bợn @banglangtrang123 ,thỉnh kinh thỉnh về tây thiên luôn bạn, đừng để dở dang giữa chừng ngay đoạn cao trào chứ, hức hức :yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      <Chương 23>: Lại bị tính toán.


      Ánh mắt Hạ Nam lạnh lùng xuyên qua đám người nhìn bóng dáng chậm rãi bước vào, có thể cảm thấy ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn chăm chú nhìn người phụ nữ bên cạnh , thể nghi ngờ nhìn thấy Sở Khiếu Nhiên trong hình, nhưng phải ta còn sao? Vậy bây giờ chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là cải tử hoàn sinh? (Chết sống lại!)

      biết vì sao người kia càng đến gần, trong lòng càng cảm thấy lo lắng! Quay lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, thấy nét mặt ngừng thay đổi, từ kinh ngạc, hưng phấn, rồi đến thả lỏng, vui sướng, nhìn sót thứ gì!

      Theo bản năng giữ tay phải của lại, cố gắng tăng thêm sức lực! cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ rối loạn và lo lắng như lúc này!

      Sức lực cánh tay khiến Tô Úy hoàn hồn, quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc mà xa lạ, vẫn là gương mặt tuấn tú cùng thương dịu dàng quen thuộc, nhưng khuôn mặt ấy lại xuất phiền não và lo lắng mà chưa từng nhìn thấy.

      Thấy lo lắng, Tô Úy đặt bàn tay trái lên bàn tay nắm chặt lấy tay , như muốn trấn an rối bời trong !

      Hạ Nam vẫn nhìn chăm chú, bất an kia vẫn giảm bớt chút nào, đôi mắt đen kia thoáng qua những cảm xúc xa lạ thể hiểu!

      Tô Úy nhìn , giờ phút này biết phải giải thích như thế nào, muốn cho biết, muốn đồng ý, đồng ý gả cho , nhưng lời ra lị nghẹn đứng trong cổ họng.

      Thấy nhìn thẳng về phía sau lưng mình, quay đầu lại thấy người đàn ông vừa mới bước vào đứng phía sau mình từ lúc nào!

      ... ...... ...... ....

      Khách mời bên dưới kinh ngạc nhìn cảnh khán đài, đây là tình trạng gì? MỌi người xì xào bàn tán, nhìn người đàn ông vừa mới xuất càng thêm khiếp sợ! Hai người này.... ......

      Diệp Phong đứng trong góc kinh ngạc nhìn khuôn mặt người đàn ông vừa đến, trong nháy mắt liền hiểu ! Khóe miệng nhếch lên đường cong giễu cợt, vừa như cười nhạo người khác cũng tựa như cười nhạo chính mình, hóa ra là vậy!

      Lạc Phàm, Tần Kiệt và Hoa Vi Thần nhìn lên tình trạng đột phát đài cũng bình tĩnh được nữa, buổi cầu hôn sao bây giờ lại biến thành như vậy? Tần Kiệt và Hoa VI Thần cùng mọi người đồng loạt quay sang nhìn Diệp Phong.

      Dĩ nhiên Lạc Phàm biết người đàn ông kia là ai! Khi nghe tin ta chết cũng kinh ngạc rất lâu, nhưng tình trạng bây giờ phải quá quỉ dị sao? Cải tử hoàn sinh?

      Mà Mộ Thân Huyễn vẫn đứng trong góc, ánh mắt bí nhìn về tình trạng diễn ra, mặt lên suy nghĩ sâu sa.

      ... ...... ......

      Như cảm nhận được ánh mắt dưới đài, Tô Úy quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, khả ái trừng to mắt với !

      Hạ Nam nhìn vẻ mặt của , bất đắc dĩ thở dài, ôm xuống dưới, khi ngang qua người đàn ông kia, nhàng câu, “Hai người xuống dưới rồi chuyện!”, thanh tuy nhưng đủ để ta nghe thấy!

      biết có phải là ảo giác của hay cứ có cảm giác ánh mắt người đối diện rất tốt, nếu nhớ lầm, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt!

      Trong khoảng sân tao nhã bên ngoài hội trường.

      Tô Úy an tĩnh đứng yên, vẻ kinh ngạc biến mất, giờ phút này chỉ có lạnh nhạt! LÚc này mới phát , khi đối mặt với người đàn ông này biết nên phải gì? Cảm kích, phiền muộn, hưng phấn, hay là an tâm và buông lỏng? NHững thứ này đều phải là suy nghĩ của lúc này.

      Trong đầu ngừng lên những hình ảnh trước đây, khiến tự chủ mà nở nụ cười, cười đến khuynh thành (*) (Ý là rất xinh đẹp!)

      Sở Khiếu Nhiên đứng bên cạnh cũng lên tiếng, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn ! Trong lòng ta hiểu , lúc này còn là thích làm nũng trong ngực năm đó nữa!

      Thời gian hơn ba năm, người thay đổi là ta, mà cũng thay đổi! Bên cạnh lúc này có người đàn ông khác, thay thế vị trí mà từng ngồi!

      “Úy Úy, những năm nay em có sống tốt ?” Trầm mặc lâu, ta nhịn được lên tiếng! Cho dù sớm biết đáp án, nhưng vẫn hi vọng được nghe ra.

      “Ừm!”, Tô Úy nghe lời của ta, quay đầu nhìn lại người đàn ông từng chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng mình, “ Khiếu Nhiên, về!”, cười bình thản, giọng nhàn nhạt vang lên, du dương đến khác thường!

      “Ừ, về!”

      “Em.....cám ơn!” Dù có như thế nào cũng nên nối với tiếng cám ơn.

      ... ...... ....

      Trong góc hội trườn, trải qua đoạn nhạc đệm vừa rồi, mọi người đều chú ý đến chỗ Hạ Nam đứng, chỉ thấy vẫn bình tĩnh đứng đó.

      “Sao có thể như vậy chứ? ta phải là....” Lạc Phàm hiểu hỏi.

      “Tớ cũng biết! Tớ tra lai lịch của ta, hiểu sao cứ có cảm giác ta hề đơn giản!” Hạ Nam trầm tư .

      “Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chuyện cầu hôn lúc này của cậu phải làm sao đây?”

      “Bây giờ còn có thể thế nào được chứ, cứ như vậy ! Chuyện này cứ đợi đến khi nào thích hợp rồi !”, khi câu này cũng rất khó chịu.

      ấy về rồi kìa!” Lạc Phàm muốn đột nhiên thấy Tô Úy quay lại, thấp giọng xong, sau đó còn rất tự giác ra chỗ khác!

      Hạ Nam thấy đến gần, khóe miệng tự chủ mà nhếch lên!

      chuyện xong rồi sao?” Tô Úy vừa mởi đến bên cạnh Hạ Nam bị ôm vào ngực, giọng êm ái vang lên đỉnh đầu .

      Tô Úy nhàng đáp lời, cả khuôn mặt vùi vào ngực , vòng tay ôm chặt lấy hông !

      Ngửi thấy mùi nước hoa xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cảm thấy rất quen thuộc, khỏi hít sâu hơi, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của , lên tiếng, “Em đồng ý!”, trong giọng còn mang theo làm nũng dễ phát giác.

      “À?” nghe lời đầu cuối của , ngây ngẩn cả người mấy giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, “Em ?”

      “Giả!”

      mặc kệ, dù sao em cũng đồng ý thể thay đổi!”, xong liền lấy hộp trang sức trong áo khoác ngoài ra!

      “Bảo bối, em nguyện ý gả cho sao?” Lấy chiếc nhẫn bảo thạch ra, vẻ mặt thành nhìn người phụ nữ trước mặt.

      “Em đồng ý!”, Vừa mới xong, chiếc nhẫn bảo thạch được đeo vào ngón áp út của .

      “Bắt đầu từ hôm nay em là của !” xong liền ôm chặt vào trong ngực mình!

      Mặc dù bọn họ đứng trong góc khuất nhưng Quý Thiên Nhu vẫn luôn chú ý đến hai người thấy , ta nắm chặt tay, khuôn mặt nhắn lên phẫn hận và cam tâm!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :