1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thịnh sủng, bảo bối thật xin lỗi - Hạ San Hô(Q2-c60.1/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      <Chương 21>: Vào đồn cảnh sát.

      Màn đêm buông xuống, thành phố Cáp Nhĩ Tân tràn ngập trong ánh đèn chói mắt đến khác thường.

      Đèn ne ông chiếu xuống căn phòng , giường gạch trong góc phòng có hai người ôm nhau ngủ, kề nhau sát, cảnh tượng ấy có biết bao hài hòa và ấm áp!

      “Ưm....” thanh tinh tế nhàng của con vang lên trong gian yên tĩnh!

      “Bảo bối, em làm sa vậy?” Vì Hạ Nam ngủ sâu giấc nên nghe chỉ nghe tiếng động phát ra, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ trong ngực trở nên trắng bệch.

      “Em đau....” Tô Úy vẫn nhắm mắt kêu đau.

      Hạ Nam thấy trán rịn ra mồ hôi lạnh, đặt tay lên thấy có sốt, lúc này mới hơi yên tâm!

      “Em đau....”

      Nghe thế tiếng, Hạ Nam mới phát hai tay đặt dưới chăn của Tô Úy ôm chặt bụng mình, đặt tay của mình lên tay thấy tay lạnh ngắt! Kéo tay lên đặt trước ngực mình, sau đó nắm chặt tay !

      “Em đau...!” Tô Úy chạm được đến hơi ấm, đôi tay cũng giãy giụa, chỉ là trong miệng vẫn tiếp tục kêu đau, mắt khép chặt!

      tay Hạ Nam nắm chặt tay , tay còn lại xoa bụng cho , đôi mắt vẫn quên nhìn kĩ mặt , thấy vẻ khổ sở mặt cũng giảm bớt!

      “Em rất đâu....” cảm thấy bụng có lực êm ái xoa , Tô Úy từ từ mở hai mắt ra, ánh đèn khiến nheo mắt lại, nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, cười yếu ớt, khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì xấu hổ! biết phải làm sao để cho biết, giống như tới cái kia, hình như là đau bụng kinh, nhưng mang băng vệ sinh theo, mà bây giờ ....

      “Bảo bối, em làm sao vậy, có khá hơn chút nào , có muốn đưa em đến bệnh viện ?” Trong lúc chuyện, Hạ Nam vẫn tiếp tục nhàng xoa bụng cho .

      Tô Úy rút bàn tay bị nắm chặt trước ngực đến chỗ bụng mình, bắt được bàn tay xoa bụng mình!

      Hạ Nam chú ý đến bàn tay bị nắm chặt, nhìn ý dò hỏi, chỉ thấy khuôn mặt Tô Úy vì đau bụng mà trở nên tái nhợt bây giờ lại đỏ ửng như quả cà chua, sau đó lí nhí , “Hình như em bị cái đó rồi, nhưng mà em lại mang băng vệ sinh!”

      Cho dù là thanh rất , nhưng Hạ Nam vẫn nghe được , đầu tiên là run sợ hồi, ngay sau đó đứng dậy mặc quần áo, mấy phút sau liền ra khỏi phòng, trước khi còn quên đóng cửa lại.

      Tô Úy nhìn cửa chăm chú, chớp chớp đôi mắt trong suốt.

      Mười mấy phút sau, Hạ Nam liền cầm mấy gói băng vệ sinh được gõi kĩ trong túi đen trở về ném ở bàn, muốn cái gì đó, chợt nghe thấy tiễng gõ cửa thùng thùng thùng, bên ngoài còn có thanh gào thét!

      Tô Úy nghe mấy người bên ngoài mình là cảnh sát, muốn....

      kinh ngạc nhìn người đàn ông mất tự nhiên trước mặt, lại nhìn mấy gói băng vệ sinh bàn, khóe miệng giật giật!

      “Cái đó, có gì đâu, ra chuyện với bọn họ chút, em cứ lo cho mình !” Chỉ nháy mắt sau, Hạ Nam liền khôi phục vẻ mặt tự nhiên, xong liền quay người ra ngoài! Mà Hạ Nam sau khi quay mặt liền lên mấy vạch đen, người chưa bao giờ thiếu tiền như lại còn phải làm cướp, cự nhiên còn là cướp.......

      Nếu như bị mấy người bạn tốt biết được bọn họ còn cười ngất ra à!


      Người đàn ông này, có muốn khoa trương hơn nữa , mang tiền trực tiếp cướp, cái này với thổ phỉ có gì khác nhau ?

      Nhưng nhìn mấy gói băng vệ sinh bàn, đột nhiên cười ra tiếng! Bỗng nhiên phát ra người đàn ông này cũng có lúc đáng như vậy!

      Tô Úy thay xong quần áo, liền chạy tới đồn cảnh sát! Nhưng chỉ vì mấy túi băng vệ sinh mà phải đến đồn cảnh sát sao? biết là Hạ Nam còn đánh thương đội trưởng đội an ninh!

      Trong đồn cảnh sát, Tô Úy theo viên cảnh sát mặc đồng phục đến cuối hành lang, có lẽ là do trời tối, hành lang trừ và vị cảnh sát kia còn bất kì người nào qua lại, ngay cả khi ngó qua mấy phòng làm việc cũng hề có ai!

      Trong phòng thẩm vấn, Hạ Nam lạnh lùng ôm ngực ngồi đó, dù là hai viên cảnh sát trước mặt có hỏi thế nào, cũng thèm mở miệng, nhưng chỉ cần có người hiểu chút ở đây liền biết ngay bây giờ sắp nhịn được nữa rồi! Chỉ thấy tròng mắt đen của ngày càng trở nên lạnh lẽo, bàn tay ôm trước ngực nắm chặt, bởi vì tức giận mà nổi cả gân xanh, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng!

      Nhưng đúng lúc này, cửa phòng thẩm vẫn đột nhiên mở ra, viên cảnh sát với trong hai người thẩm vẫn , chỉ thấy viên cảnh sát kia vội đứng dậy tươi cười cung kính qua, “ xin lỗi, có thể , tôi đưa ra ngoài!: Đồn trưởng đồn cảnh sát vừa gọi điện đến cầu họ thả người, bọn họ còn dám thả sao? Chắc hẳn đây là đại nhân vật! Nhưng là đại nhân vật này cũng quá khác người .... ......!

      Hạ Nam đứng dậy, quay đầu thẳng ra ngoài, lưu lại mấy người quay ra nhìn nhau.

      ra đến cửa liền dừng bước, bởi thấy bóng người đứng bên kia hành lang, áo khoác lông vũ màu trắng khoác bên ngoài càng tôn lên vóc người mỹ lệ của !

      “CHúng ta về thôi!” Tô Úy muốn hỏi sao rồi, Hạ Nam liền ôm bả vai của ra ngoài!

      Tô Úy chớp chớp mắt, ngay sau đó liền sáng tỏ!

      Ban đêm, Hạ Nam ôm mặt đất lạnh lẽo, bóng hai người dưới ánh đèn mà hắt lại đường tạo nên hình ảnh đẹp!

      Hạ Nam núp trong ngực nhìn lên cái người cao hơn mình cả cái đầu, cười tủm tỉm, ngay sau đó cười lớn ra tiếng

      Nghe được tiếng cười, Hạ Nam cúi đầu dịu dàng nhìn người phụ nữ trong ngực mình, ngay sau đó cưng chiều nhéo cái mũi của !

      Tô Úy thấy bàn tay hơi lạnh, liền cởi cái găng tay của mình ra cho ! Nhìn thấy động tác của , Hạ Nam liền đeo lại găng tay cho , sau đó lấy chiếc áo khoác dày đặt lên bụng , nhàng , “Em thoải mái, đừng để bị cảm lạnh!”

      Tô Úy cong môi, đeo lại găng tay rồi nắm chặt lấy tay !

      Hạ Nam cúi đầu nhìn người phụ nữ giống như con mèo ngoan ngoãn, dịu dàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn!

      Đời này có em là đủ hạnh phúc rồi! Những lời này chính là suy nghĩ trong lòng lúc này!
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21-II:

      Khi hai người ra đến đường lớn nhìn thấy quán cháo 24h bên đường, Hạ Nam mới nhớ ra hai người còn chưa ăn cơm tối, mà bụng Tô Úy cũng vừa lúc kêu vang!

      Nghe được tiếng kêu, Hạ Nam khẽ cười tiếng, còn khuôn mặt Tô Úy đỏ bừng chỉ hận thể tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống!

      “Được rồi được rồi, còn cúi đầu nữa là em cắm mặt xuống đất luôn đấy! Chúng ta vào đây ăn chút gì !” Hạ Nam xong rồi dẫn vào bên trong quán cháo!

      Khi hai người bước vào, bên trong vẫn còn rất vắng khách, Tô Úy như hổ đói ăn hết bát cháo, còn Hạ Nam từ từ ăn, thủy chung giữ tư thái ưu nhã! Thỉnh thoảng lại nhìn sang , trong mắt tràn đầy ý cười!

      Điện thoại trong túi Hạ Nam đột nhiên đổ chuông, lấy điện thoại ra nhìn số điện thoại, nhíu mày cái ngay sau đó ra ngoài nhận máy, “Bây giờ mày ở đâu?” Bên kia điện thoại truyền đến thanh uy nghiêm có chút tức giận chất vấn !

      “Có chuyện gì?” Nghe thanh bên kia bắt đầu kiên nhẫn!

      “Mày còn giống tổng
      “Mày còn giống tổng giám đốc sao? Ba ngày hai bữa ở công ty?”

      “Nếu con muốn làm ba cho phép sao?” Hạ Nam hỏi ngược lại, “Có chuyện gì? Nếu có gì con phải ăn tối rồi!” để bên kia có cơ hội chuyện, liền trực tiếp dập máy.

      Mà Hạ Vĩ Hào thấy điện thoại đột ngột nhiên bị cắt đứt, tức giận ném di động ra xa!

      “Sao rồi?” Tư Uyển Tâm nhìn chồng mình tức giận liền đại khái đoán ra chuyện gì!

      “Mới vừa rồi có người bạn cũ gọi điện cho tôi, bảo nó Cáp Nhĩ Tân, bây giờ còn bị bắt vào đồn cảnh sát rồi vì tội cướp của đánh người! còn gì để nữa!” Hạ Vĩ Hào tức giận võ mạnh xuống bàn trước mặt!

      “Cáp Nhĩ Tân? Cướp đồ đánh người?”

      “Tình huống cụ thể lắm! Nhưng bây giờ ra rồi! Nghe lúc ấy nó với con bé nào đấy, có thể vì chính ta mà nó đến Cáp Nhĩ Tân! được, tôi phải tra xem con bé kia là ai? đứa con lai lịch làm hại đến tiền đồ của nó ! Vợ của nó nên là đứa giống như Thiên Nhu vậy!”

      “Em thấy đứa bé Thiên Nhu kia cũng tồi, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, dịu dáng ít , đối với Nam lòng! Lúc nào đến tìm nhà họ Quý ăn cơm bữa !”

      “Ừm!”

      ……………………………

      “Sao vậy?” Tô Uý thấy vẻ mặt hơi u ám, mở miệng hỏi.

      sao!” Nhìn Tô Uý, trong nháy mắt Hạ Nam liền nhàng cười đáp, còn chút bực bội nào như lúc nãy nữa!

      muốn gì đó, điện thoại trong túi lại vang lên, lấy điện thoại ra nhìn, lần này ra ngoài nghe máy nữa mà ngồi yên nghe máy, nghe được thanh bên kia, Hạ Nam đáp tiếng.

      Hạ Nam vừa để điện thoại vào túi cửa cửa tiệm cháo bị đẩy ra, ngay sau đó người đàn ông trung niên mặc áo bông màu xanh da trời đến chỗ hai người!

      Tô Uý nhìn người đó đến bàn mình, khỏi chuyển con mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy bình tĩnh nhìn người đàn ông vừa bước vào, giống nhứ là biết người đó đến!

      “Nam thiếu, đây là thẻ và ít tiền mặt!” Người đàn ông trung niên lấy ra tấm thẻ cùng xấp tiền mặt đặt trước mặt Hạ Nam, cung kính qua!

      Hạ Nam nhàng gật đầu cái, người đàn ông trung niên liền gập người chào bọn họ rồi ra ngoài!

      “Ha Ha!” Tô Uý liếc nhìn tấm thẻ và ít tiền mặt bàn, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Nam!

      ……………………

      Hai người ăn xong, về chỗ trọ rửa mặt xong rồi lên giường ngủ, Hạ Nam tay ôm Tô Uý vào lòng, thân thể hai người kề sát nhau đến nỗi có thể cảm nhận hơi ấm của đối phương, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của nhau!

      Cả hai người đêm đó đều ngủ rất ngon!

      Tô Uý biết Hạ Nam vì mình nên mới đến Cáp Nhĩ Tân, mà lại là Tống giám đốc của công ty nên chắc chắn có nhiều chuyện cần xử lý! Cho nên quyết định ở lại thành phố này nốt ngày hôm nay!

      …………..

      Ban đêm ánh đèn chiếu sáng con đường lớn, người đường, xe cộ nối nhau dứt, Tô Uý và hạ nạm nắm tay nhau lối bộ!


      Đột nhiên Tô Uý dừng bước, thấy dừng lại, Hạ Nam ở phía trước quay đầu lại nhìn , đối diện là khuôn mặt tinh xảo bị phóng đại của , ngay sau sau đó đột nhiên bị ôm chắt, môi ấm áp, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút vụng về cắn ôi của , phải là hôn, là cắn!

      Đây là lần đầu tiên có chủ động hôn , cũng có thể là cắn !

      Nghĩ tới đây, Hạ Nam liền giành lại quyền chủ động về tay mình, tay ôm lấy hông dán sát vào ngực mình, tay nắm lấy cằm , êm ái hôn người con trước mặt, thưởng thức ngọt ngào mà đem lại!

      Cho đến tận khi hai người hô hấp khó khăn, Hạ Nam mới thả ra!

      Chỉ thấy người phụ nữ trong lòng thở hôn hển, hai mắt mê man, gương mặt đỏ ửng mất tự nhiên, nhìn nhứ thế lại khống chế được mình, cúi đầu hôn lên đôi môi !

      “Ô.. ô…” Tô Uý nhàng đập vào ngực , hi vọng buông ra, thế nhưng càng lúc càng hôn sâu, ai bảo vừa rồi chủ động hôn làm gì!

      Rất lâu sau, Hạ Nam mới buông ra, trước khi cho còn câu khiến khuôn mặt nhắn càng thêm đỏ bừng, tựa như giận dỗi xoay người trước!

      Hạ Nam nhìn bóng dáng nhắn trước mặt cười tiếng rồi lập tức đuổi theo!

      Cuối cùng lần này Tô Uý Cáp Nhĩ Tân vẫn đến được chỗ tượng đá!

      Sân bay thành phố A.

      Hạ Nam và Tô Uý sóng vai trong sảnh sân bay, hai người cạnh nhau lại dẫn đến hồi thanh thưởng thức.

      Hạ Nam thấy đột nhiên khác lạ, theo tầm mắt của nhìn theo, thấy có ba người ra khỏi cửa chính của sân bay!

      Cho đến khi kịp phản ứng, Tô Uý bên cạnh bỏ lại hành lý vội đuổi theo.
      Last edited by a moderator: 27/1/15
      Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21-III: Xét nghiệm ADN

      Tô Úy chạy ra ngoài chỉ còn nhìn thấy đuôi xe dần biến mất! Ngay sau đó gọi điện cho Lâm Minh Nguyệt! Bên kia vừa nhận máy bên kia vội vàng , “Úy Úy, ba mẹ biết chuyện của Minh Hiên hai người sắp đến đây rồi!”
      “Vâng! Em biết rôi, em đến bệnh viện ngay đây!”, xong liền vội vàng bắt xe đến bệnh viện Nhân Ái.

      Mà Hạ Nam vừa đuổi tới bất đắc dĩ lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi điện!

      Trong phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện Nhân Ái!

      Tô Úy vừa chạy tới thấy ba người lẳng lặng đứng bên giường bệnh.

      “Ba, mẹ, chị dâu!” Tô Úy cùi đấu chào, ngay sau đó đến gần ba người.

      Nghe được thanh, ba người cùng quay ra, thấy Tô Úy từ từ đến đây, sau đó nhìn chằm chằm người nằm giường bệnh, người tỏa ra hơi thở đau khổ và bi thương!

      “Ba mẹ, chúng ta ra ngoài trước !”, Lâm Nguyệt biết Tô Úy muốn ở mình với Tô Minh Hiên lúc, liền mở miệng! Hai người liếc nhau cái, rồi ba người ra ngoài!

      Tô Úy ngồi bên cạnh giường bệnh gì, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông giường bệnh, bởi vì biết nhất định trai hiểu! tin tưởng, cho dù ra thành lời, nhưng trai nhất định hiểu lòng lúc này!




      Trong phòng khách biệt thự của Hạ Nam

      “Nam, đây là tài liệu lúc trước cậu bảo tớ tra, cậu xem , có thể đối với cậu là chuyện tốt, nhưng đối với Tô Úy còn chưa biết được!” Lạc Phàm ngồi ghế salon đứng dậy đưa tập tài liệu cho !

      “Diệp Phong? Nhìn kĩ lại giống.... ...” Hạ Nam mở túi tài liệu ra, đầu tiên nhìn thấy là tấm hình! Thấy nụ cười quen thuộc, Hạ Nam khẽ nhếch miệng nhưng nhìn người đàn ông khác đứng bên cạnh, liền nhíu mày, cặp mắt nheo lại đầy nguy hiểm!

      “Đúng vậy, ta phải là Diệp Phong, người đó tên là Sở Khiếu Nhiên, là bạn trai của Tô Úy.....có thể là mối tình đầu! Tấm hình này được cắt ra từ tờ báo cũ, hơn ba năm trước, Tô Úy là sinh viên trường đại học Sâm Nam, lúc đó suốt tháng đầu ấy học, tháng sau ấy trở về trường mới gặp Diệp Phong, sau đó xảy ra số chuyện! Lạ ở chỗ, sau đó Sở Khiếu Nhiên còn xuất nữa, hơn nữa tớ cũng tra được thêm bất kì thông tin nào về ta!” Sở Khiểu Nhiên trong hình giống Diệp Phong đến sáu bảy phần, nếu nhìn kĩ khó mà phân biệt được!

      “Về chuyện tháng nay xảy ra chuyện gì, tớ cũng điều tra rồi! Vốn là thu hoạch được gì, nhưng tại phát ra đầu mối, mấy năm trước Tô Minh Hiên đưa Tô Úy đến Pháp để gặp đại sư có khả năng thôi miên tên là Tô Nặc, nhưng lí do vì sao thể tra ra được! tại Tô Minh Hiên hôn mê bất tỉnh, Tô Úy mất trí nhớ, cho nên chúng ta thể tìm ra câu trả lời! Nhưng nghe người tên là Tô Nặc ấy đến thành phố A tham gia buổi hội thảo hay nghiên cứu gì đó, nếu có hứng thú cậu có thể tìm ông ta!”

      Nghe lời của Lạc Phàm, Hạ Nam rơi vào trầm tư!

      “Ở đây còn có bản xét nghiệm DNA, cậu xem biết!”

      Hạ Nam nhìn bản sao DNA trước mặt, sắc mặt càng trầm xuống!

      “Dường như Tô Úy phải là em của Tô Minh Hiên, cũng phải là con ruột của Tô Chí và Thẩm Khiết! Đây là báo cáo DNA mà Tô Minh Hiên làm trước đây, có lẽ làm sau khi Tô Úy bị thương!”. Sau khi Tô Úy bị bắn vì đỡ đạn thay , Nam biết Tô Úy là em của Tô Minh Hiên, trong lòng vẫn luôn tồn tại khúc mắc, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện liền đến thăm nữa, nhưng bọn họ đều biết ra Hạ Nam rất quan tâm đến Tô Úy, nên trong lòng cậu ấy càng thêm đau khổ, nếu như có kết quả này, có lẽ Nam còn gánh nặng nữa! Nhưng biết sau này Tô Úy có thể tiếp nhận này ?

      “Cậu về trước ! Chuyện hôm nay chỉ có hai chúng ta biết thôi!” Ý tứ rất ràng là muốn giữ bí mật chuyện này!

      Lạc Phàm muốn xoay người rời , đột nhiên lại chậm rãi câu, “Nghe cậu bị bắt vào đồn cảnh sát ở Cáp Nhĩ Tân vì giật đồ với đánh người, tớ có thể hỏi cậu câu : rốt cuộc là cậu cướp của người ta cái gì hả?” Sau khi xong vội lách người chạy ra ngoài.

      “Cút!” Mới vừa chạy ra phòng khách nghe thấy tiếng gầm giận dữ!

      Sau khi Lạc Phàm , Hạ Nam vẫn ngồi ghế salon trầm mặc nhìn tài liệu tay.
      Diệp Phong? Sở Khiếu Nhiên?
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      <Chương 22>: Thân phận .

      Mấy ngày trước lễ giáng sinh, công ty quảng cáo Minh Nguyệt cuối cùng cũng thành công dời đến thành phố A.

      Đề tài gây tranh cãi nhất ở thành phố A nhất định là: Công ty quảng cáo Minh Nguyệt từ thành phố chuyển đến thành phố A, đồng thời Tô Úy đàm nhận chức vụ Tổng giám đốc thay cho Tô Minh Hiên! Có thể Tô Úy ở thành phố A
      Có thể Tô Uý ở thành phố A bây giờ cũng được coi là đại nhân vật, hơn nữa báo chí còn bới móc chuyện ở cạnh công ty quảng cáo của Diệp Phong (cũng chính là người kết hôn với thiên kim tập đoàn Doãn thị- Doãn Thiên Nhu), có rất nhiều hình hai người cùng nhau tham gia các bữa tiệc! Mọi người đều suy đoán: Tô Uý và Tổng giám đốc tiền nhiệm của công ty quảng cáo Minh Nguyệt – Tô Minh Hiên có quan hệ với nhau? Dù sao hai người đều họ Tô, có thể là người nhà cũng chừng!

      Rốt cuộc mấy ngày trước có báo cáo chứng thực: Tô Uý là em của Tô Minh Hiên, là con bảo bố của nhà thiết kế nổi tiếng Thẩm Khiết, còn là thiên kiem của tập đoàn Tô thị lừng lẫy ở Bắc Kinh.

      Khi nghe tin ấy mọi người đều khiếp sợ, thể ngờ được giám đốc sáng tạo tiền nhiệm của công ty quảng cáo Minh Nguyệt lại có lai lịch lớn như vậy, vậy tại sao Tô Uý còn phải làm cho công ty như công ty quảng cáo Minh Nguyệt đến hơn ba năm? Mặc dù công ty quảng cáo Khải Phong cũng được coi là có chút danh tiếng ở thành phố A, nhưng so với tô thị lừng lấy ở Bắc Kinh chẳng là gì! Mà bây giờ rời công ty quảng cáo Minh Nguyệt chuyển đến thành phố A hoàn toàn là vì trả thù Diệp Phong tìm người mới!

      Bởi vì chuyện của Diệp Phong và Quý Thiên Nhu hồi đại học rất ít người biết, nên mọi người chỉ coi Diệp Phong tìm người mới, chứ phải là nối lại tình cũ.

      Có thể phỏng đoán như vậy là vì Tô Uý ở phương diện thiết kế quảng cáo rất có tài, ba năm qua trong giới thiết kế cũng được coi là có chút danh tiếng! tại chuyển công ty đến đây khó trách được có những hiềm nghi này!

      Bên ngoài bởi vì chuyện này mà ầm ĩ trận, mà người trong cuộc như Tô Uý chỉ lạnh nhạt với tất cả, coi tất cả chuyện này liên quan đến mình, có ý định giải thích bất kì chuyện gì!

      Trong phòng riêng tầng 118 Nam Tước.

      “Tô Uý ở thành phố A bây giờ thành người nổi tiếng rồi, ngày ngày lên trang đầu của ba tơ báo! Cậu định xoá hết những bài báo này chứ?” Lạc Phàm lười biếng ngả người sofa, chuyện với Hạ Nam.

      “Ngày mai bảo bọn họ dừng lại !” Hạ Nam nghe ta nhạo báng, thèm để ý , giọng tuy bình thản nhưng lại dấu lạnh lẽo khiến cho người ta nghe chỉ nghe thôi mà cũng thấy sợ hãi! “Chú ý đến tô nặc giúp tớ, khi nào ông ta đến đây nhắc tớ!” Kể từ khi và Tô Uý từ Cáp Nhĩ Tân trở về, tình cảm hai người càng lúc càng tốt, cho nên chỉ muốn đề phòng mọi chuyện, mà bây giờ, tô nặc lại là người biết chuyện gì xảy ra cho nên nhất định phải thử lần!

      Lạc Phàm gật đầu!

      “Đại sư Tô nặc?” Tần Kiết và Hoa Vi Thần liếc mắt nhìn nhau khó hiều, ngay sai đó hai người quay ra nhìn hai người kia dò hỏi, chỉ thấy hai người kia hao2n toàn coi họ là khí, nhìn cũng chẳng thèm nhìn cái!

      “Chẳng lẽ Nam cần thôi miện??” Họ từng nghe về đại sư tô nặc; hình như ông ta là người Trung Quốc nhưng mấy nam trước sang Pháp định cư, nghe sắp đến ông ta sắp đến Thành phố A để tham dự buổi hội thảo nào đó, nhưng Nam cần gặp ông ta làm gì?

      ……………….

      Đoán mấy lần cũng có kết quả, hai người còn gì để liền ngậm miệng lại!

      “Các cậu xem, phụ nữ bình thường thích được tặng gì?”

      Hạ Nam hỏi ba người, chỉ thấy họ nhìn y hết như nhìn thấy con quái vật!

      “Tiền!”

      “Xe!”

      “Nhà ở!”

      …………………..

      Nghe được câu trả lời, nhịn được hỏi lại: “Tô Uý thích những thứ này sao?”

      “Có lẽ là thích!” Hoa Vi Thần thuận miệng đáp khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của lão đại.

      “Chắc là đâu!”

      Nghe được câu trả lời, khó có lần Hạ Nam nổi giận, khoé miệng kéo ra.

      “Nếu để tớ hỏi giúp cậu cho!” Thấy lão đại nhà mình có nổi giận, Lạc Phàm . Lăng Tuyết Nhi là bạn tốt của Tô Uý, nhất định biết Tô Uý thích quà gì.

      “Vậy câu hỏi giáng sinh ấy thích nhận quà gì là được!”

      Nghe lời của Lạc Phàm, ngay sau đó hiểu ý vội càng mở miệng.

      …………………..

      “Quà gì cũng đổi thành tiền được, chỉ cần có tiền muốn mua cái gì mua cái đấy!” Lạc Phàm đọc tin nhắn gửi đến, sao ta có cảm giác đây giống như là câu trả lời của Tô Uý vậy?

      Nhưng ra chuyện là như vậy, Lăng Tuyết Nhi hỏi Tô Uý, còn sửa lại túi xách của mình, nhìn thấy tiền bên trong túi liền thuận miệng đáp!

      “Cậu chắc chắn chứ?” Ba người khác cũng khó tin hỏi.

      “Là Lăng Tuyết Nhi nhắn tin vậy mà?” Lạc Phàm nhún vaui, tỏ ra mình có lừa bọn họ.

      Cũng bởi vì đoạn nhạc đệm đó, Tô Uý được Hạ Nam tặng thẻ vàng giới hạn.

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Nguyệt, Tô Uý nhìn tấm thẻ vàng trong tay, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt!
      Last edited by a moderator: 27/1/15
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22-II:
      “Đây là cái gì?”

      “Quà Giáng sinh!” Thấy vui mừng chút nào khi nhận quà, khỏi có chút hoài nghi có phải Lạc Phàm mượn chuyện này để chỉnh hay ?

      ra bạn trước của đều được tặng thẻ vàng vào giáng sinh?”

      có!”

      “Cái có có?”

      chưa từng có bạn , cũng có tặng quà cho phụ nữ nào khác ngoài em!”

      “Vậy ai bảo là em thích được tặng cái này?” Nghe lời của , trong lòng Tô Úy đột nhiên cảm thấy ngọt ngào!

      “Em thích sao, vậy em thích cái gì?”


      ... ...... ......

      Cuối cùng Tô Úy cũng phải im lặng.

      Buổi tối lễ Giáng sinh đó, Tô Úy nhàn nhã ngồi xem ti vi trong phòng khách nhà Hạ Nam, bởitrong phòng rất ấm nên Tô Úy mặc áo khoác ngoài, người chỉ mặc chiếc áo ren đen, quần bó cùng màu càng tôn lên vóc người mỹ lệ!

      “Bảo bối, ăn tối thôi!” Hạ Nam dịu dàng gọi từ trong phòng ăn.

      Tô Úy quay đầu nhìn thấy bận rộn trong bếp, tươi cười chạy bàn ăn.

      Nhìn thức ăn bàn mới phát hôm nay chuẩn bị đồ tây, ở hai chỗ gần nhau bày những món ăn màu sắc rất đẹp, cùng chai rượu vang mà biết tên!

      “Bảo bối, ngồi xuống !” Tô Úy mặc quần áo ở nhà kéo ghế ra chô , đứng bên cạnh làm tư thế mời, đợi sau khi ngồi xuống, để khăn ăn trước mặt rồi mới ưu nhã ngồi xuống bên cạnh Tô Úy.

      Rót ra hai ly rượu đỏ, ly đặt trước mặt mình, ly đưa cho !

      Đợi sau khi Tô Úy nhận ly rượu, Hạ Nam mới nhàng cụng ly cùng .

      , có phải có ý đồ gì ?” Tô Úy nhấp ngụm rượu, mặc dù hiểu nhiều về rượu đỏ, nhưng nhìn dấu hiệu chai rượu cũng biết ngay chai rượu này hề rẻ! để ly rượu xuống, híp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy vẻ giảo hoạt trong đó!

      Ánh mắt Hạ Nam vẫn chưa rời khỏi người , khóe miệng ý cười, lúc này nhìn về phía càng thêm thâm thúy, ngay sau đó giọng hỏi ngược lại, “Em thử xem!”

      Tô Úy chớp mắt, mím môi , “Sao em có cảm giác như mình ngồi với con sói lớn thế này?”

      “Ha ha!” Hạ Nam nhàng cười, vuốt tóc của , “Vậy sao cảm thấy người ngồi cạnh mình là tiểu bạch thỏ đây?”

      “Đó là đương nhiên, nếu như em là thỏ trắng chẳng phải bị ăn hết rồi sao?” Tô Úy tự tin mười phần xong mới phát lời mình vừa nghe thế nào cũng rất.... .....!

      “Ha ha! Đúng đúng, em phải là tiểu bạch thỏ, vậy ăn nhanh lên !” Hạ Nam nhìn người phụ nữ bên cạnh, trong giọng tràn đầy dịu dàng và cưng chiều!

      Tô Úy nhớ tới thức ăn ngon trước mặt lập tức lao vào ăn!

      Hạ Nam nhìn tướng ăn của , bất đắc dĩ cười cười, hiểu vì sao khi ăn luôn là lúc thích nhìn nhất!

      Sau khi ăn tối xong, Tô Úy muốn rửa bát nhưng Hạ Nam nhất định cho, nên bây giờ nhàn nhã ngồi ngoài phòng khách xem tivi, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong phòng bếp!

      lâu sau, Hạ Nam ra!

      Tô Úy thấy Hạ Nam bước đến, liền cầm áo khoác vắt ghế sofa định mặc vào.

      muộn thế này rồi, tối nay ở lại đây , nhà còn phòng ngủ nữa, tắm rồi ngủ sớm chút!” Tô Úy bị nắm tay ngăn lại, áo khoác bị vứt lại ghế.

      Nhìn áo khoác ngoài, Tô Úy khỏi mím mím môi, nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm lấy tay mình.

      Hạ Nam buông cánh tay ra, ngay sau đó ôm lên nhà.

      ... ........

      Sau khi tắm xong, Tô Úy mặc chỉ mặc cái áo bông tắm màu trắng chân trần ra ngoài, vừa vừa dùng khăn lông lau nước còn xót lại tóc, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng giữa phòng.

      Thấy ra, Hạ Nam liền đến trước mặt , nhận lấy khăn lau tay , kéo ngồi xuống trước bàn trang điểm dịu dàng lau tóc giúp !

      Tô Úy kinh ngạc nhìn người sau lưng mình, người lúc này chỉ mặc chiếc áo choàng tắm màu đen, đai lưng buộc lỏng nên hơi rộng, da thịt màu đồng lộ ra, có vẻ mê người và hấp dẫn.

      “Đừng nhìn như vậy, nếu nhịn được mà ăn em đấy!”, Hạ Nam dừng lại động tác trong tay, chôn đầu vào hõm vai xong, môi lưỡi biết là vô ý hay tình lướt cần cổ trắng nõn trơn mềm.

      “Đừng, buồn lắm.... .....”, Tô Úy cảm thấy cổ có chút ẩm ướt, rụt cổ mình lại muốn ngăn người đàn ông phía sau lại, trong lúc vô tình lại khiến hai người càng gần nhau hơn.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :