1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn thịnh sủng, bảo bối thật xin lỗi - Hạ San Hô(Q2-c60.1/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      <Chương 15>: Dự cảm xấu.



      Tô Úy đứng trong góc nhàn nhạt nhìn mọi người trong đoàn túm năm tụm ba chuyện cười đùa.

      “Lát nữa đến thương lượng với quản lý của trang trại nhờ họ giúp chúng ta chuẩn bị bữa tiệc !”, Tô Úy với Dịch Tuyền đứng trước mặt.

      “Được, tôi ngay đây!” Dịch Tuyền xong, nhìn thấy Tô Úy khẽ gật đầu rồi mới xoay người rời .

      “Tô Úy!” Tô Úy nghe thấy giọng nữ dễ nghe vang lên, quay đầu nhìn thấy Hạ Vân Hà đứng đằng sau, bàn tay trắng nõn thon dài khoác lên vai mình, gương mặt đáng lên nụ cười thích thú, con ngươi nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Nhi trong sân, “Lăng Tuyết Nhi so với trong ti vi còn xinh đẹp hơn đúng ?”

      Tô Úy nhìn bàn tay của Hạ Vân Hà khoác vai mình, khóe miệng giật giật, có cần phải thân thiết thế ? Hình như hai người mới chỉ gặp nhau vài lần thôi? Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ hai người quen nhau rất lâu?

      Tô ÚY có thói quen gần gũi với người khác như vậy. cho nên lẳng lặng bước sang bên cạnh, kéo dãn khoảng cách với Hạ Vân Hà chút!~

      “Có phải chị trách em tối qua tìm chị đúng ? ra em thực muốn , nhưng bụng em lại rất đau .......nên.” Hạ Vân Hà nghe thấy Tô Úy trả lời, thu hồi tầm mắt có chút đáng thương xong, tròng mắt còn cố gắng rặn ra mấy giọt nước mắt. Hà Vân Hà dĩ nhiên phát ra thái độ xa cách của Tô Úy đối với mình, nhưng sao, Hạ Vân Hà là ai chứ. chuyện gì có thể làm khó , huống chi thực tâm thích Tô Úy, nhất định phải làm bạn của chị ấy, nếu như có thế còn hi vọng Tô Úy trở thành chị dâu của mình!

      Kim Trạch Vũ vừa mới bước đến nghe được lời của Hạ Vân Hà khỏi nheo mắt! Tiểu nha đầu này, đúng là giỏi giả vờ mà!

      “Chị trách em!”

      “Đúng vậy!”

      sao?”

      !”

      “Vậy chúng ta là bạn sao?”

      “Xem như vậy !” Tô Úy suy nghĩ chút rồi mở miệng.

      “Vậy sau này em có thể tìm chị chơi sao?”

      “Có thể!”


      ... ........

      Tô Úy nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên, gật đầu với Hạ Vân Hà cái tỏ ý xin lỗi, sau đó lấy điện thoại trong túi ra chỗ khác nghe máy!

      Sau khi nhận điện thoại xong, Tô Úy gọi điện cho Dịch Tuyền mình có việc phải về thành phố chuyến, đến tối về tham gia bữa tiệc! Sau khi nhắc nhở xong, về phòng lấy túi của mình rồi bộ ra trạm xe bus.

      lối bộ, bóng người nhắn chậm rãi di chuyển, chiếc áo gió màu đen bao lấy thân hình mảnh khảnh đeo chiếc ba lô đen vai, mái tóc xoăn dài dưới chiếc mũ lưỡi trai bay trong gió, khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ an nhàn điềm tĩnh, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên khiến cho người ta đoán ra được suy nghĩ của !

      Tiếng xé gió từ ô tô tạo nên vang vọng lối bộ yên tĩnh, Tô Úy ngước mắt lên nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ chuẩn bị qua chỗ mình, khỏi mím môi, hình như chiếc xe này giống chiếc xe gặp hôm nọ, mặc dù biết đây là loại xe gì nhưng chắc chắn giá tiền của nó phải là rẻ.

      Thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhàn nhã bước về phía trước!

      Mà lúc này trong chiếc xe màu đỏ, người đàn ông mang mặt chiếc mặt nạ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, lập tức giảm tốc độ xe, ánh mắt lấp lánh chăm chú nhìn bóng dáng phía trước, bàn tay nắm chặt đặt tay lái dễ dàng tiết lộ ra tâm tình của chủ nhân lúc này!

      Trong nháy mắt khi hai người lướt qua nhau, đột nhiên Tô Úy dừng bước quay đầu nhìn chiếc xe thể thao vì muốn nhìn tướng mạo người ngồi trong xe, nhưng vì bị cửa kính che khuất nên cách nào nhìn được.... .....

      Bên trong xe thể thao, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn bóng dáng của , con mắt màu đen trở nên thâm thúy, phân vân biết có nên dừng xe hay , nhưng giây kế tiếp, tính cảnh giác cực cao khiến phát ra thanh rất , nhìn về phía trước thấy chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc dần tiến về đây, tuy chỉ thoáng nhìn qua nhưng có thể thấy được người đàn ông lạnh lùng đó, trong con mắt dần lên hận ý và cam chịu.

      Nhìn chiếc Lamborghini dừng lại trước mặt xuyên qua kính chiếu hậu, sau đó chỉ thấy mở của xe ngồi vào ghế cạnh ghế tài xế, sau đó chiếc xe thể thao dần biến mất trong tầm mắt...

      biết người đàn ông kia dừng xe lại từ khi nào, ngồi im lặng ghế tài xê, con mắt nhìn phương hướng chiếc Lamborghini dần biến mất trong lên phức tạp.


      nhắm chặt hai mắt, trong đầu xuất hàng vạn suy nghĩ, mở mắt ra lần nữa, cặp mắt mang theo ý lạnh và tàn nhẫn thay thế cho phức tạp vừa rồi, chỉ thấy khóe miệng nâng lên nụ cười cợt nhả lạnh lùng, ngay sau đó khởi động động cơ rồi phóng như bay về tòa biệt thự.

      Trong chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc, Tô Úy ngồi im ghế nghiêng đầu nhìn sang cửa sổ xe, hai mắt nhắm lại, tiếng thở nhàn nhạt vang lên trong xe! Hạ Nam nhìn thấy ngủ, dừng xe lại bên đường, nhàng hạ thấp ghế của , rồi rón rén lấy chiếc ba lô ôm trước ngực để ra ghế sau, tăng nhiệt độ máy sưởi rồi mới khởi động lại động cơ!

      biết vì sao, trong lòng Hạ Nam luôn có dự cảm xấu, cảm thấy mưa gió sắp ập đến.... ...

      được, nhất định phải nhanh chóng tra ra ai là người muốn mạng của !
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      <Chương 14>: Tiếng chuông giống nhau.

      Chiếc Aston Martin V8 Vantage mày đỏ như cơn lốc phóng vào trong gara của biệt thự, sau đó bóng người bước ra, chiếc áo gió màu đen bao quanh vóc người cao lớn, quanh thân người đó tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi! Khuôn mặt bị chiếc mặt nạ che kín, chỉ để lộ đôi mắt đen lấp lánh tràn đầy hận ý!

      vào thư phòng phòng, ngồi xuống trước bàn đọc sách mở máy tính ra, nhìn những tấm hình trong mail mới gửi đến, ánh mắt lạnh lùng trở nên phức tạp, cả người rơi vào trầm tư!

      Những tấm hình này đều là chụp trẻ, cũng có thể đây là nữ hài (ý là nhìn rất trẻ) ở khắp mọi nơi, tỷ như đường, ngồi xe bus, trong nhà hàng ăn cơm, cùng đồng nghiệp dạo phố, trong đó nhiều nhất chính là cùng người đàn ông, có cùng nhau ăn cơm, có cùng tham gia tiệc tùng, cùng nhau dạo phố, thấy gương mặt người đàn ông này giống mình đến bảy phần, đột nhiên giật mình.....

      Nhìn xong lúc lưu lại tất cả những tư liệu về , cuối cùng tấm mắt rơi vào khuôn mặt hình nền máy tính, tay phải tự chủ vuốt lên!

      Ngồi im lát, đột nhiên ngoài nghi biết lựa chọn của là đúng hay sai?

      Bầu trời lâu rồi trong sáng

      Vẫn giữ mãi nụ cười của em

      khóc rồi

      Nhưng vẫn thể chôn vùi tội lỗi của tôi

      Cánh diều mắc kẹt bầu trời ảm đạm

      Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp

      Tôi kéo dây diều, ôn lại dịu dàng mà em trao

      Nỗi đơn bị cách ly sang phía

      Cười vào những lời hứa mà dám thốt.....

      Đúng lúc ấy điện thoại trong túi vang lên, điều kì lạ là tiếng chuông này giống hệt tiếng chuông của người nào đó.

      lấy điện thoại di động ra nhìn số điện thoại gọi đến rồi nhận máy!

      “Có chuyện gì?” thanh lạnh lùng vang lên!

      “Lão đại, về chuyện phẫu thuật vết sẹo mặt , nếu như ngày mai có thời gian có thể về căn cứ làm!” Bên kia truyền đến giọng nhàn nhạt nhưng vẫn cung kính của phụ nữ!

      “Vậy tốt, ngày mai tôi đến!” Sau khi xong liền cúp máy, sau đó nhìn tấm hình lần trước thủ hạ gửi tới, đó là hình đôi nam nữ sóng vai bên nhau trong hội trường, khi nhìn tấm hình đó, ánh mắt của càng trở nên lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn độc!

      Được, nhiều lần như vậy mà vẫn mạng lớn chết! Vậy bắt đầu từ bây giờ chúng ta bắt đầu chơi trò chơi !

      Mà Giản Diệp bên kia ở căn cứ tổ chức “Tiếu” nghe thanh “tút...tút...tút” truyền đến từ điện thoại, khuôn mặt lạnh nhạt thoáng qua lên
      Nụ cười chua xót! Trong tổ chức mọi người đều biết Giản Diệp là sát thủ tàn nhẫn, đối với bất kì ai cũng vô cùng tàn nhẫn, nhưng ra bọn họ biết rằng sát thủ lãnh tình cũng là người, hơn nữa còn là phụ nữ, cũng có tình cảm! nhưng tình cảm của cũng phải chôn chặt dưới đáy lòng, bởi vì người chính là người đàn ông tên là Sở Khiếu Nhiên, mà trong lòng Sở Khiếu Nhiên kia từ đầu đến cuối chỉ tồn tại môt người phụ nữ!

      từng cho rằng là người có tâm, cho đến đêm hôm đó uống say và ôm chặt lấy ngừng lẩm bẩm tên của người phụ nữ khác, mới hiểu được ra phải có tâm, chỉ là tâm của chỉ daanhf cho người phụ nữ tên là Úy Úy.

      tự với mình vô số lần, cho phép bản thân ôm lấy tia hy vọng nào với , chứng minh rằng dễ dàng vứt bỏ tình cảm của mình được.

      Chiếc Lamborghini màu xám chậm rãi đỗ lại trước của tòa nhà Lam Lâm, Hạ Nam dịu dàng nhìn người phụ nữ ngủ say bên cạnh , sau đó nhàng mở cửa xuống.

      Sau khi xuống xe, Hạ Nam nghiêng người dựa vào thân xe hút thuốc, khói trắng phảng phất quanh tỏa ra hơi thở lười biếng, đứng lúc lâu, dưới chân rơi đầy tàn thuốc, người cũng dính ít tro thuốc! cúi đầu vuốt chiếc đồng hồPatek Philippe, khóe miệng tự chủ nhếch lên đường cong.

      Bên trong xe, Tô Uý mở mắt, mới phát xe dừng lại từ lúc nào, mà người đàn ông bên cạnh cũng còn ở xe, tháo dây an toàn, mở cửa xuống, quay đầu liền nhìn thấyanh đứng dựa bên sườn xe, gò má tuấn mỹ cũng tỏa ra hơi thở vương giả khiến người ta thể coi thường.

      Cảm thấy xe hơi động , Hạ Nam chạm rãi quay người lại, thấy khuôn mặt nhắn tinh xảo có vẻ hơi mê man, ánh mắt nhìn chăm chú, vừa mới ngủ dậy nên tinh thần có vẻ hơi uể oải.

      Bước đến bên người , sửa lại giúp nếp nhăn áo khoác ngoài và mũ lưỡi trai, động tác tự nhiên mà thân mật.

      Tô Uý ngẩn đầu nhìn người đàn ông rất gần mình, gương mặt tự chủ được mà đỏ ửng, ngửi thấy mùi hương nam tính xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc khiến co khỏi hít sâu hơi, như muốn nhớ mùi hương này.

      phải em có chuyện muốn làm sao? , ở đây chờ em!” Hạ Nam nhíu mày, dịu dàng với .

      “Ừm nếu khôn như vậy , chyện của tôi cũng phải là chuyện gì quan trọng, và tôi cùng lên cũng được.!” Tô Uý nghiêng đầu suy tư chút rồi mở miệng. nếu người ta chở mình , cũng nên đưa ta cùng lên, dù sao cũng phải chuyện gì lớn! công ty quảng cáo Minh Nguyệt bắt đầu sửa sang, cừa rồi là điện thoại của người lắp đặt thiết bị. sợ chuyện điện thoại tiện nên mới về đây chuyến.

      Trong thang máy yên tĩnh, Hạ Nam và Tô Uý đừng sóng vai bên nhau, cánh cửa đối diện phản chiếu bóng dáng hài hòa đến khác thường của hai người, Tô Uý khẽ nâng đầu nhìn con số ngừng nhảy lên, trong mắt lạnh nhạt, nhưng gương mặt nhắn lại có vẻ tự nhiên, mà Hạ Nam chỉ dịu dàng nhìn , gương mặt tuấn tú tràn ngập ý cười.

      Cửa thang máy “Đinh” tiếng, khi thang máy mở ra Tô Uý cơ hồ như chạy vội ra ngoài, bây giờ bắt đầu hối hận vì gọi ta cùng.

      Hạ Nam nhìn động tác của , nhàng cười cười, chậm rãi bước ra từ trong thang máy theo sau .

      Đẩy cửa màu trắng bước vào, xông vào mũi là mùi dầu của thiết bị và phụ tùng lắp đặt khiến Tô Uý khỏi nhíu mày!

      “Xin chào, có phải là Tô Úy?” người đàn ông trung niên xuất trước mặt hai người.

      “Chính là tôi.”

      “Tôi tên là Giang Tuấn, là người phụ trách thi công!”

      “Chào chú Giang!” lễ phép cùng ông bắt tay cái.

      Giang Tuấn nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ nhưng có vẻ hơi lạnh lùng đứng sau lưng Tô Úy, khí thế bất phàm khiến ông khỏi mở miệng, “Người đúng sau Tô tiểu thư chắc là bạn trai của phải ? Cậu ấy là đẹp trai mà!”

      Khóe miệng Tô Úy giật giật, muốn mở miệng giải thích hai người chỉ là bạn bè, nghe thấy tiếng của Hạ Nam: “Xin chào, tôi là Hạ Nam!”. Nở nụ cười thân thiện lẽ phép đưa tay ra cùng ông bắt tay. Rất dễ nhận thấy, những lời này khiến Hạ Nam rất vừa lòng, nhìn nụ cười mặt cần bao nhiêu rực rỡ liền có bấy nhiêu!

      Tô Úy và người phụ trách sau khi bàn bạc xong những điều cần lưu ý mới cùng Hạ Nam ra ngoài, điện thoại đột nhiên đổ chuông, lấy điện thoại ra nhìn, hóa ra là chị dâu, liền vội vàng nhận máy!

      Tô Úy nghe thanh bên kia, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, đôi mắt trở nên đờ đẫn, điện thoại trong tay vì cầm chắc và rơi xuống đất.
      Last edited: 4/1/15
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      <Chương 17>: thích ấy

      Chương mới cho các nàng

      Hạ Nam thấy Tô Úy khác thường, nhìn khuôn mặt nhắn trở nên tái nhợt, nụ cười mặt liền thay thế bằng lo lắng.

      .....Tuyệt đối thể có chuyện.......Tuyệt đối thể”. Chỉ thấy Tô Úy rồi vội vàng chạy đến thang máy, bước chân lảo đảo suýt nữa là mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.

      Hạ Nam nhặt điện thoại của lên rồi bước nhanh đến trước mặt , ngồi xổm xuống ôm đứng dậy!

      Tô Úy vừa được đỡ lên liền đẩy Hạ Nam ra, tiếp tục chạy đến thang máy, trước cửa thang máy ngừng nhấn nút....nhìn thang máy vẫn đứng yên, Tô Úy xoay người chạy đến cầu thang bộ.

      Hạ Nam theo sát sau , câu, chỉ cần nghe mấy câu vừa lúc nãy đại khái đoán ra được xảy ra chuyện gì.

      Trong chiếc xe thể thao màu xám bạc, Hạ Nam thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía , thấy cắn chặt môi dưới, cơ hồ có thể thấy khóe môi tràn ra tơ máu, đôi tay nắm chặt trước ngực, cặp mắt vô hồn đờ đẫn nhìn về phía trước như con búp bê mất sống, khiến lòng Hạ Nam như quặn đau!

      Xe chưa kịp dừng lại trước cửa bệnh viện Nhân Ái, Tô Úy vội vàng tháo dây an toàn người muốn nhảy xuống! Hạ Nam nhìn Tô Úy hoảng hốt, vội nắm lấy tay phanh xe dừng lại! dùng tay tháo dây an toàn, tay ôm xuống, sau khi xuống xe bế lên rồi chạy vào trong bệnh viện!

      Tô Úy ở trong lòng giãy giụa muốn nhảy xuống, nhưng dần ngừng lại động tác, ôm lấy cổ vùi đầu trước ngực , lẳng lặng để cho ôm, từ đầu đến cuối lời!

      Trong đại sảnh bệnh viện, mọi người nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn mỹ cẩn thận ôm người phụ nữ bé trong ngực, coi như trân bảo mà giữ chặt lấy, đủ để cho bao người phụ nữ hâm mộ! đường đến phòng cấp cứu lưu lại ít thanh thổn thức!

      hành lang ngoài phòng cấp cứu, Lâm Nguyệt ngồi ghế chờ, nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, nghe được tiếng bước chân nhìn sang, nhìn thấy người đến đáy mắt thoáng qua sợ hãi, ngay sau đó chú ý đến người phụ nữ trong ngực lập tức hiểu ra!

      “Cậu ấy sao rồi?” Hạ Nam đặt Tô Úy xuống băng ghế dài, tỉ mỉ giúp sửa lại quần áo người, sau đó ngồi xuống ôm lấy , ánh mắt nhìn về cửa phòng cấp cứu!

      Nhìn động tác thân mật của Hạ Nam với Tô Úy, tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn lựa chọn im lặng, dù sao những chuyện này cũng muốn hỏi tới, cũng là có tư cách hỏi tới! Nghe câu của , tất nhiên biết hỏi ai, chậm rãi mở miệng, “Tạm thời còn chưa , vào hơn nửa tiếng rồi!” xong lại nhìn về phòng cấp cứu!

      Từng giây từng phút trôi qua, ba người lẳng lặng ngồi ghế băng, ai gì, ánh mắt nhìn chăm chú về cửa phòng cấp cứu, khí có chút nặng nề áp lực!

      Ba giờ qua, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, bác sĩ trung tuổi từ trong ra ngoài!

      Cơ hồ là giây kế tiếp, Tô Úy chạy vội tới trước mặt người bác sĩ, hỏi dồn dập, “Bác sĩ, trai tôi sao rồi?”

      Bác sĩ nhìn ba người đứng trước mặt, mở miệng, “Yên tâm , sao rồi, chờ chút nữa có thể đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt!”

      “Cám ơn....cám ơn...” Tô Úy ngừng lời cám ơn, vẻ mặt u ám dần trở về bình thường, “Chúng tôi có thể đến thăm ấy lúc ?”

      “Được!”

      Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Tô Úy ngòi bên giường bệnh, hai mắt đẫm lệ, bàn tay bé nắm chặt bàn tay của Tô Minh Hiên.

      May quá vẫn ở đây, có biết vừa rồi em sợ thế nào , em sợ bỏ em !

      à, mau khỏe , được ?

      ... ........

      Ngoài phòng bệnh, hai bóng người đứng trước cửa sổ thủy tinh, ánh mắt đều nhìn bên trong phòng bệnh, chỉ là hai người là nhìn về người nằm giường bệnh, còn là nhìn người bên cạnh giường bệnh!

      biết ? TÌnh cảm của hai em họ rất tốt, khiến cho người ta cảm thấy ước ao ghen tị! Ngay cả em là vợ của ấy mà cũng.....” Thanh có chút thê lương của Lâm Nguyệt truyền đến, mặt thoáng qua tia đau buồn! Bởi vì thể thừa nhận, Tô Minh Hiên đối xử với người em này còn tốt hơn nhiều nhiều lắm, trước mắt, dù có muốn cũng thể lừa mình dối người!~

      Có lẽ biết nguyên nhân khiến Tô Minh Hiên đối xử lạnh nhạt với như vậy, phải vì thích , coi trọng , mà bởi vì biết truyện xảy ra năm năm về trước là do sắp đặt, bao gồm chuyện Hạ Nam gặp tập kích, chỉ là nghĩ ra vì sao phải làm như vậy, ấy làm như vậy để được lợi gì? mấy lần cũng muốn hỏi, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về! Mấy năm qua, Tô Minh Hiên chỉ đối xử lạnh nhạt với Lâm Nguyệt, Thậm chí khiến Lâm Nguyệt cảm thấy chán ghét !

      Hạ Nam quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, chỉ là ánh mắt càng trở nên thâm thúy khi nhìn bóng người nhắn bên trong! Người con kia rất hạnh phúc, có trai quý , ngay cả có thể là rất thích rất thích , cho dù là hy sinh tính mạng cũng muốn bảo vệ ! Đúng vậy, ở câu lạc bộ lần đó nhìn thấy sủng ái và thương tràn đầy trong mắt Tô Minh Hiên tuyệt đối phải là giả hơn nữa sủng ái ấy hình như còn vượt qua cả giới hạn trói buộc.

      thích ấy?” thanh khàn khàn của Lâm Nguyệt truyền đến, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, thử suy đoán, có lẽ tính là suy đoán, bởi vì ai cũng có thể nhìn thấy nhu tình và cưng chiều của Hạ Nam khi nhìn Tô Úy! Có lẽ ngay chính cũng biết, vẻ mặt bây giờ của khi nhìn Tô Úy như nhìn người mà vô cùng : bất đắc dĩ, nhu tình, cưng chiều, thương , ngay cả khí thế quanh người cũng dần trở nên nhu hòa! Mà năm đó có vẻ mặt này sao, hình như là phải, nghĩ đến đây khẽ cười tiếng!

      Hạ Nam nghe những lời này, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh do dự chút nào gật đầu, sau đó kiên định mở miệng, “Nhìn ấy mỉm cười, cũng tự giác mỉm cười, nhìn ấy vui, cũng cảm thấy vui, có lúc an tĩnh đứng bên cạnh nhìn ấy cũng cảm thấy trái tim ấm áp! Có lẽ đây chính là cảm giác thích người!”

      Lam Nguyệt nghe lời của Hạ Nam, kinh ngạc ngước lên nhìn , chỉ thấy khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt!

      Có lẽ bất kì ai lời này cũng hề cảm thấy kinh ngạc, nhưng lời này thoát ra từ miệng Hạ Nam lại có thể khiến cảm thấy thất kinh! Có lẽ ấy vốn phải người như vậy, mà là người phụ nữ khiến như vậy! Có lẽ đây chính là tình !
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      <Chương 18>: Cấm khu

      Còn hơn 600 trang word nữa cơ nag ạ, chắc còn lâu lâu lắm mới xong được TT

      Trong xe thể thao sang trọng, Tô Úy lẳng lặng ngồi im, còn đờ đẫn vô hồn như trước, trong ánh mắt chỉ có lạnh nhạt, ngay cả hơi thở quanh người cũng trở nên lạnh nhạt!

      biết vì sao nhìn Tô Úy lúc này khiến cảm thấy rất khó chịu! Bởi vì tại khiến cảm thấy vô cùng xa lạ, giống như khi giúp nhặt đồ đường lần trước vậy!

      Hạ Nam vốn định quay về nông trại, nhưng lại đột nhiên đổi ý bẻ tay lái về hướng khác, mà Tô Úy vẫn tiếp tục ngồi im, yên lặng nhìn về phía trước!
      Cho đến khi xe thể thao dừng lại trước cửa hội sở giải trí Hoàng Triều Nam Tước, Tô Úy mới lấy lại phản ứng, có chút mê man quay sang nhìn , chỉ thấy cũng nhìn mình, mặt còn mang theo nụ cười khó hiểu!

      “Xuống xe !” Hạ Nam mở cửa giúp , đứng bên cạnh chờ bước xuống!

      phải chúng ta về trang trại sao, sao lại đến đây?” Tô Úy xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà đồ sộ trước mặt. mới chỉ thất thần lát sao đến đây rồi?

      Hạ Nam ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ, rồi dắt tay vào bên trong!

      Tô Úy nhìn người đàn ông đằng trước khỏi mím môi nhưng cũng có giãy giụa, mặc dắt mình , hình ảnh chợt lóe lên trong đầu nhưng nhanh đến mức khi chưa kịp phản ứng biến mất còn vết tích!

      Trong thang máy chuyên dụng.

      Tô Úy tận lực khiến chính mình cách xa Hạ Nam chút, loại cảm giác kì quái ấy lại ập đến khiến tự chủ mà mặt đỏ tim đập nhanh! Trong lòng ngừng tự khinh bỉ chính bản thân mình, cự nhiên lại bị người đàn ông bên cạnh mê hoặc rồi!

      Hạ Nam nhìn người phụ nữ muốn trốn vào góc tường khẽ cười tiếng!


      bước lại gần , xông vào mũi là mùi hương nữ tính đặc biệt quen thuộc! Thấy Hạ Nam bước lại gần mình, Tô Úy có chút tức giận nhìn chằm chằm, đôi tay chống lên ngực ngăn cản tiến thêm bước!

      Bởi vì áo khoác ngoài của Hạ Nam có kéo khóa, áo sơ mi đen bên trong cũng mở phanh hai nút nên bàn tay của chạm đúng da thịt của , cảm thấy nhiệt độ khác thường, mặt lập tức đỏ bừng rút tay về lại phát bàn tay bị ai đó nắm chặt rút ra được!

      “Buông ra…ô…ô ô…” Chưa xong, Hạ Nam bá đạo phủ kín miệng , đầu lưỡi thăm dò trong khoang miệng thưởng thức ngọt ngào từ , nhận thấy giãy dụa, hơi dùng sức giữ gáy lại!

      Tô Úy trợn to con ngươi, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, theo bản năng hung hăng cắn phát, chớp mắt tiếp theo liền cảm thấy mùi máu tươi nồng nặc trong khoang miệng, cho dù như vậy nhưng người đàn ông trước mặt vẫn buông ra!

      ta bắt nạt , đây chính là ý nghĩ của lúc này, nghĩ nghĩ lại càng cảm thấy uất ức, nước mắt thi nhau rơi xuống!

      Hạ Nam nhìn tức giận, bất đắc dĩ buông ra. Ngay sau đó giúp sửa sang lại quần áo người , nhàng lau nước mắt của bằng mu bàn tay, sau đó mới xoay lưng sửa lại quần áo người, mặt thoáng qua vẻ nhẫn mất tự nhiên, hơi thở rối loạn dần trở về bình thường mới quay đầu lại nhìn !

      Thấy người phụ nữ trước mặt mở to đôi mắt hồng hồng cảnh giác nhìn mình, đôi tay ôm chặt ngực nhìn đầy phòng bị!

      Hạ Nam cảm thấy đầu lưỡi thoáng đau, liếm đầu lưỡi! Nhưng động tác này trong mắt người phụ nữ thấy thế nào cũng là mị hoặc, thế nào cũng thấy mê người khiến tim đập nhanh!

      Trong gian tĩnh mịch, hơi thở có chút mập mờ bao quanh hai người họ!

      Đúng lúc ấy, cửa thang máy mở ra Tô Úy lập tức lao ra ngoài, sau đó Hạ Nam ưu nhã bước ra, gương mặt tuấn mỹ lên ý cười nhợt nhạt!

      Tô Úy vừa mới ra liền đứng im tại chỗ, bởi biết ta muốn mang đến đâu? Mới vừa rồi thấy thang máy dừng ở tầng 118, chẳng lẽ đây chính là cấm khu của hội sở giải trí Nam tước hoàng triều? Sao ta lại muốn đưa đến đây, hơn nữa sao có thể lên, phải nơi này là cấm khu sao? Nghĩ tới đây, liền cảnh giác quay đầu lại nhìn bóng dáng to lớn phía sau!

      “Yên tâm, ăn em đâu!” Hạ Nam nhìn người phụ nữ trước mặt, biết vừa rồi dọa được , nhưng vẫn nhịn được mà tiếp tục trêu chọc , cố ý nhấn mạnh hai chữ “ăn em”, muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu mập mờ, xong rồi vẫn quên nháy mắt với cái!

      Nghe lời của , Tô Úy liền xoay người chạy đến chỗ thang máy, chỉ là chưa kịp bước chân bị người nào đó ôm chặt lấy vòng eo nhắn, sau đó chỉ nghe thấy thanh từ tính truyền đến bên tai, “Yên tâm, vừa rồi chỉ đùa với em thôi! Chúng ta ăn chút gì !” Hơi thở ấm áp thổi qua vành tai khiến tự chủ mà hô hấp dồn dập.

      Ôm lấy tới trước cửa, quẹo trái quẹo phải đến cánh cửa màu đen có khắc hoa văn tinh xảo, nhấn mấy con số, lại xác nhận dấu vân tay, cửa mới chậm rãi mở ra!

      Ôm vào, nhìn chùm đèn tường, nhàng câu, “Mở đèn!” Đèn treo liền sáng!

      Tô Úy có chút kinh ngạc nhìn đèn treo, lại quay đầu nhìn người đàn ông ôm mình, chớp chớp đôi mắt!

      “Mọi thứ ở đây điều khiển bằng thanh, đều là các thiết bị của những quốc gia tiên tiến nhất thế giới!” Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Tô Úy, Hạ Nam mở miệng giải thích, “Em ngồi ở ghế sofa, xem tivi lúc nhé, nấu cơm!” Sau đó câu, “Mở tivi!” Lập tức tivi 3D tường lập tức mở lên!”

      “Nấu cơm?” Tô Úy liếc nhìn TV trước mặt, lại nhìn Hạ Nam vào phòng bếp, tự chủ bước chân theo Hạ Nam! Nhìn những đồ dùng trong nhà bếp, khỏi mím môi, đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng bận rộn bên trong, trong nháy mắt có cảm giác rất quen thuộc, đúng rồi, hình như rất giống trai của !

      Trở lại ghế sofa, bắt đầu quan sát mọi thứ xung quanh, đồ đạc bên trong đều có màu đen, đồ trang trí màu đen, ngay cả rèm cửa cũng là màu đen, khiến căn phòng vừa thần bí vừa có gì đó rất quỉ dị!

      Nếu như vào đây vẫn chỉ cho rằng đây chỉ là phòng riêng bình thường mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ xa hoa hơn bình thường chút thôi, nhưng ngờ rằng nó lại xa hoa đến mức này, bên trong đều là thiết bị cao cấp, trách được bên ngoài đều đây là cấm khu! Nhưng tại sao ta có thể dễ dàng đưa vào đây như vậy? Hơn nữa còn có ai ngăn trở? ta là ai?
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      <Chương 19>: Tiếng khóc


      Tô Úy ngồi trước bàn ăn cẩm thạch nhìn những món ăn đầy đủ sắc hương vị bàn, khỏi chớp chớp đôi mắt!

      “Ăn !” Hạ Nam ngồi bên cạnh dịu dàng gắp thức ăn cho . Tô Úy cầm đôi đũa lên, ăn đồ ăn trong bát, càng ăn càng cảm thấy mùi vị này rất quen thuộc, nhưng làm sao biết được?

      là ai mà có thể lên đây được? phải mọi người đều đây là cấm khu sao?”. ăn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tô Úy nghiêng đầu hỏi .

      là ông chủ của chỗ này!” Tròng mắt đen thâm thúy chống lại đôi mắt trong suốt của Tô Úy, từ từ trả lời.

      “Ồ!” Nghe được đáp án, Tô Úy cúi đầu, tiếp tục ăn đồ ăn trong bát mình, mặt lộ ra chút vẻ kinh ngạc nào, giống như đoán trước được đáp án này!

      Mà Hạ Nam sau khi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của , khóe môi khẽ giương lên, đôi mắt đen nhìn chăm chăm như muốn nhìn ra điều gì, nhưng ngoài vẻ lạnh nhạt, chỉ nhìn thấy mái tóc đen tuyền che kín hết gương mặt!

      “Sao nhìn tôi mãi vậy, ăn cơm !” Tô Úy bị nhìn chăm chú, cau mày hỏi .

      “Em tò mò sao?”

      “Tò mò cái gì? À! Chuyện là ông chủ nơi này sao, nếu như là cái này có gì cần tò mò chứ! thế giới này có đủ những chuyện lạ, chuyện như này có là gì!” Tô Úy để lắm đến lời của Hạ Nam.

      Nghe như vậy, Hạ Nam cười cười! Quả nhiên là người phụ nữ thú vị, nghe chuyện như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh! Phải biết rằng hội sở giải trí Nam Tước hoàng triều là cả gia tài lên đến vài nghìn tỉ nguyên, vậy mà khi cho biết việc là ông chủ nơi này, vẫn chẳng kinh ngạc chút nào, lại còn lạnh nhạt như thế, chuyện này đáng khiến để vào trong mắt ư, hay là tâm tư của quá sâu?

      Sau khi dùng xong cơm trưa mĩ vị, Tô Úy những ăn rất no, còn ăn hơi nhiều là đằng khác! Nhưng là chuyện kế tiếp khiến cảm thấy ổn, đột nhiên cảm thấy dạ dày rất đau, trán dần rịn ra mồ hôi lạnh, ôm chặt bụng co người nằm ghế sofa, mái tóc dài hơi mất trật tự lòa xòa khuôn mặt nhắn vặn vẹo vì khó chịu..

      Cho nên khi Hạ Nam từ phòng bếp ra thấy nằm co mình rên hừ hừ ghế, vội vàng bước nhanh đến trước mặt ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy ngồi lên ghế salon..

      “Em sao vậy?: Hạ Nam vội vàng hỏi , tay đặt lên bụng !

      “Tôi.......đau bụng, chắc là do vừa rồi.....ăn nhiều....trong túi của tôi có thuốc đau bao tử!”

      “Túi của em ở đâu?” Hạ Nam quay đầu nhìn xung quanh cũng nhìn thấy túi của .

      “Hình như ở xe rồi!”

      “Được, để gọi người mang lên!” xong liền lấy điện thoại gọi điện.

      Hạ Nam chuyện điện thoại xong, nhìn người trong ngực nhíu chặt mày, gương mặt lộ ra vẻ khổ sở, tâm như bị ai đánh vào, chỉ hận thể thay chịu khổ! ôm vào phòng riêng nghỉ ngơi, đặt nằm giường lớn, cởi giày rồi đắp chăn lên cho !

      Mấy phút sau, Hạ Nam lấy vì thuốc từ trong túi xách vừa mang lên của , rót chén nước ấm rồi đút cho uống!

      Sau khi uống thuốc xong, mi tâm của Tô Úy dần dần giãn ra, bụng cũng dần trở nên thoải mái! Có lẽ thuốc này có thành phần an thần, nên chỉ lúc sau ngủ thiếp , trong nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh hít thở nhè và tiếng bước chân chậm chạp!

      Ngủ được lúc, mi tâm của Tô Úy đột nhiên nhíu chặt, hình như gặp ác mộng, trong đầu ngừng thoáng lên những đoạn hình ảnh mờ nhạt.... ....

      Đêm khuya tối như mực, trong kho hàng cũ tạp nham, bóng người ngã rầm xuống đất, ngay sau đó là mấy người hoảng hốt rời ...

      Khiếu Nhiên.......” bóng dáng nhắn mềm mại ngã ngào lên người nằm dưới đất, ôm lấy cơ thể kia khóc nức nở.......

      Khiếu Nhiên.... .....” Tô Úy sợ hãi tỉnh dậy từ trong mơ, bật dậy thở hỏn hển, đôi tay ngừng vò mái tóc đen nhánh của mình.

      Hạ Nam ở ngoài nghe được thanh sợ hãi của Tô Úy, vội chạy vào xem, nhìn thấy Tô Úy co ro ngồi ở đầu giường, dấu đầu trong khuỷu tay, thân thể ngừng run rẩy, bộ dạng kia như đứa bé sợ hãi, nhìn lúc này chỉ khiến người ta muốn ôm lấy bảo vệ tốt!

      “Bảo bối ngoan, sao, sao!” Hạ Nam ngồi xuống bên cạnh thận trọng ôm vào lòng, nhàng vỗ lưng an ủi !

      Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Tô Úy từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng, đôi mắt ngập nước thoáng qua vẻ phức tạp, ngay sau đó vòng tay ôm chặt lấy cổ , tựa đầu vào ngực khóc lớn làm cho chân tay Hạ Nam luống cuống, chỉ có thể ôm lấy , vỗ lưng như muốn an ủi!

      Trong phòng ngủ, Tô Úy như muốn khóc khô nước mắt, ra sức khóc, khóc đến kinh thiên động địa, mà Hạ Nam chỉ ôm chặt lấy , giống như muốn khảm chặt vào cơ thể mình! Có lẽ Tô Úy biết, nghe tiếng khóc của trái tim của như bị ai cứa ra ngàn mảnh!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :