1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn tội yêu 2, Hợp đồng tàn nhẫn (141 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 61: Chút mềm lòng


      Trong bệnh viện, Lận khả Hân đứng bên cửa sổ, nhìn theo ánh mắt của Sở Ngự Tây, tươi cười mặt cũng dần thu lại.

      "Nhiễm tổng che giấu giỏi." Lận Khả Hân yếu ớt mở miệng.

      Sở Ngự Tây quay đầu lại, giọng lạnh lùng : " có ý gì?"

      Lận Khả Hân nghênh đón ánh mắt của Sở Ngự Tây, nhíu mày : "Tôi vẫn cho là, người trong lòng Nhiểm tổng thích là Vân Hề, nghĩ đến..."

      Sở Ngự Tây nhàn nhạt liếc cái: "Bác sĩ Lận, cảm ơn quan tâm của đối với Vân Hề, tôi tự mình xử lý."

      xong, nhanh chóng rời , để lại Lận Khả Hân mình đứng ở đó.

      nắm lấy đầu ngón tay, trong mắt cuối cùng cách nào che giấu được rối rắm: Đông Khải, ràng là tôi gặp trước, tôi cho rằng ngoài tôi ra, đối với bất kỳ ai cũng đều như nhau, ngay cả Sở Vân Hề, nhưng lại giấu tôi thích người phụ nữ khác, hỏi tôi phải tiếp nhận thư thế nào!

      --------Vũ Quy Lai---------

      Sáng hôm sau, ánh mặt trời theo rèm cửa sổ chiếu vào, mùi hương hoa lài trong phòng nhàn nhạt vô cùng dễ ngửi, Thương Đồng vẫn mặc bộ áo ngủ hôm qua thức dậy rửa mặt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhàng.

      Mở cửa, cầm theo hai bộ quần áo đứng ngoài cửa, ngọt ngào mỉm cười: "Thương tiểu thư, đây là do tiên sinh chuẩn bị cho cùng Niệm Niệm tiểu thư."

      Thương Đồng nhận lấy quần áo, trong lòng đau khổ hồi, suy nghĩ chu đáo, ngày hôm qua bị Sở Ngự Tây mang khỏi khách sạn, tắm rửa cũng có quần áo để thay.

      "Tiên sinh ở dưới lầu, chờ Niệm Niệm tiểu thư thức dậy, cùng nhau ăn sáng." nghiêng người, để Thương Đồng có thể nhìn bóng dáng dưới lầu kia.

      Thương Đồng theo cầu thang nhìn xuống, tại chỗ rẽ ở cầu thang, Nhiễm Đông Khải ngồi ghế sô pha màu đen bằng da, cúi đầu xem văn kiện, ánh mặt trời chiếu vào thân thể , áo sơ mi màu trắng ra lớp vàng nhạt, phác họa dáng người cao lớn thon dài, có thể là cảm giác được chú ý của Thương Đồng, ngẩng đầu nhìn về phía này, đối diện với ánh mắt của Thương Đồng, ngồi thẳng người, khóe môi lộ ra nụ cười.

      Thương Đồng cũng gật gật đầu, trong lòng ấm áp thêm vài phần, phía sau truyền đến thanh của Niệm Niệm, nhìn về phía Nhiễm Đông Khải cười cười, rồi quay vào phòng.

      Nhiễm Đông Khải ngồi ghế sô pha cũng có thu lại tầm mắt, dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại, ánh mắt men dọc theo đá cẩm thạch màu đen ở cầu thang, ngưng lại cánh cửa kia, khi Thương Đồng vừa mới từ bên trong mặc bộ áo ngủ kia ra cửa, mang theo mùi thoang thoảng thanh nhã của hoa lan, có trang điểm chải chuốt, khuôn mặt nhắn trắng nõn, tự nhiên mỉm cười, trong mắt còn truyền đến lời cảm ơn chân , giống như cơn giọ lướt qua trong lòng .

      Tất cả biệt thự bởi vì có mặt của , dường như thêm vài phần sinh khí.

      Có lẽ, Sở Ngự Tây thích , phải có lý do. Nghĩ đến đây, nụ cười mặt Nhiễm Đông Khải từ từ thu lại, ánh mắt của dừng lại phần văn kiện "Dự án khai phá mảnh đất Bắc Giao ở Hàn Thành" trong tay, lo lắng trong đáy lòng dần trở nên lạnh hơn.

      "Nhiễm tổng..." thanh nhàng vang lên bên tai , Nhiễm Đông Khải ngẩng đầu, liền thấy Thương Đồng mặc bộ váy dài mùa thu màu trắng mới nhất của Chanel, dắt theo Niệm Niệm với chiếc váy màu hồng nhạt đứng ở trước mặt .

      "Chào buổi sáng chú Nhiễm." Niệm Niệm có đôi mắt rất sáng, khi mỉm cười giống như đúc ra từ khuôn với Thương Đồng, mặt bé còn có chút ửng đỏ, cả người xinh đẹp giống như búp bê.

      Nhiễm Đông Khải ngồi xổm xuống, sờ trán bé, mỉm cười : "Niệm Niệm dậy rồi sao? Chú Nhiễm mua cho cháu rất nhiều đồ chơi, nhưng mà đợi ăn sáng xong rồi chơi."

      Thương Đồng thấy bàn trà và sô pha đều chất đống đồ chơi của trẻ em, gấu bông, có chút lo lắng: "Nhiễm tổng, tốn kém quá rồi."

      Nhiễm Đông Khải cười nhạt: " sao, tôi thích."



      Chương 62: Hy vọng ai thắng


      Niệm Niệm thích ôm lấy con gấu bông màu trắng buông tay, Thương Đồng nắm tay bé, dịu dàng : " cảm ơn chú Nhiễm sao?"

      Niệm Niệm đến bên cạnh Nhiễm Đông Khải, ngọt ngào mỉm cười: "Cảm ơn chú Nhiễm."

      Nhiễm Đông Khải vuốt mái tóc mềm mại của bé, đứng dậy, nắm tay bé: " thôi, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong, chú Nhiễm cùng chơi với cháu."

      bàn ăn, bữa sáng cực kỳ phong phú, có cháo trắng dưa chua của Trung Quốc, cũng có sandwich kiểu Tây, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào, Thương Đồng có chút mất tự nhiên, cẩn thận cho Niệm Niệm ăn chút cháu trắng, thấy khóe môi bé dính nước cháo, liền đưa tay ra lấy khăn giấy.

      Nhưng Nhiễm Đông Khải đưa tay qua, dùng khăn giấy nhàng lau sạch khóe môi Niệm Niệm, chỉ về phía Thương Đồng vẫn chưa động vào bữa ăn: " hợp khẩu vị sao?"

      Thương Đồng lắc đầu, mặt lên chút xấu hổ, chưa bao giờ nghĩ đến lại cùng người đàn ông ngoài Sở Ngự Tây tiếp xúc thân mật như thế này. và La Hằng Viễn cũng giống nhau, Hằng Viễn là học trò của cha , cũng coi như làm cả của mình, thế nhưng Nhiễm Đông Khải đối với , hoàn toàn là người xa lạ.

      "Em cần khách sáo." Nhiễm Đông Khải dường như nhìn thấu được tâm tư của , để khăn ăn trong tay xuống, giọng càng dịu dàng: "Kỳ thực tôi còn phải cảm ơn em, lâu tôi chưa từng trải qua bữa ăn ấm áp như vậy."

      Thương Đồng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Đông Khải, thấy khóe môi lên nụ cười nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn và Niệm Niệm.

      "Bình thường tôi đều ăn mình." Trong tay cầm ly ngũ cốc: "Thỉnh thoảng gấp gáp, uống ly cà phê, cho nên bữa ăn hôm nay nhờ có em và Niệm Niệm, tôi mới có thể hưởng thụ buổi sáng tốt đẹp như vậy."

      " mình ? Vậy..." Thương Đồng vốn muốn hỏi người nhà của , bất ngờ nhớ đến cha qua đời từ lâu, trong lòng hơi buồn bả, dám hỏi tiếp.

      "Mẹ tôi tại ở Mỹ." Nhiễm Đông Khải dần thu lại tươi cười mặt, uống hết ly ngũ cốc trong tay, lại khôi phục nụ cười mê người, giống như chút u ám vừa mới lên trong mắt chỉ là ảo giác của Thương Đồng, vuốt tóc Niệm Niệm: "Niệm Niệm, ăn xong rồi lại ôm gấu ..."

      Thương Đồng cũng thu về tầm mắt, biết nên gì, dường như cũng rất ít hưởng thụ bữa sáng, hồi , bàn chỉ có và cha, ăn cơm, chuyện phiếm, nguyện vọng đơn giản như vậy nhưng cách nào trở thành thực.

      xoay đầu, nhìn thấy Nhiễm Đông Khải nắm tay Niệm Niệm, hai người ngồi xổm ở ghế sô pha mở gói đồ chơi ra, có chút ngẩn ngơ, nếu là Sở Ngự Tây tốt? từng tưởng tượng, ở trong bếp nấu ăn, Sở Ngự Tây ôm con chơi ở phòng khách..."

      Sau khi hoàn hồn, muốn đến giúp mở những gói đồ chơi, ánh mắt vô tình dừng lại ở chồng văn kiện bàn trà kia.

      "Dự án đấu thầu mảnh đất Bắc Giao ở Hàn Thành."

      Nhiễm Đông Khải ngồi xổm mặt đất cùng Niệm Niệm mở gói đồ chơi Barbie ra, quay đầu lại muốn kêu Thương Đồng, thấy ánh mắt dừng lại chồng văn kiện, để món đồ chơi xuống, ngồi ở ghế sô pha: "Hy vọng tôi thắng hay Sở Ngự Tây thắng?"

      Thương Đồng do dự lúc, cúi đầu, khẽ: "Tôi chỉ hy vọng mảnh đất kia bị khai phá."

      Trong mắt Nhiễm Đông Khải lên chút mờ ám , cánh tay khoác lên sô pha, đối mặt với Thương Đồng, giọng trầm thấp ôn hoà: "Thương tiểu thư, em có biết Sở Ngự Tây khai phá dự án này là vì em, ta tính sau khi cạnh trạnh đấu thầu thành công, nếu em chịu cho ta biết chân tướng, xóa bỏ hiểu lầm, ta chưa hẳn khăng khăng làm theo ý mình."
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 63: nên gạt con bé


      Lòng Thương Đồng lắng xuống, lời của Nhiễm Đông Khải giống như tảng đá đè nặng trong lòng , làm sao lại biết Sở Ngự Tây là vì nên mới có ý định động đến mảnh đất kia, nhưng mà làm thế nào bọn họ có thể gắn bó chung chỗ?

      "Nhiễm tổng..." đợi Thương Đồng xong, Nhiễm Đông Khải có chút vui ngắt lời : "Đồng Đồng, hãy cứ trực tiếp gọi tên của tôi, chúng ta là bạn bè, phải sao?"

      Thương Đồng thoáng chút sững sờ, tuy rằng mới ở chung thời gian, nhưng vẫn có thể cảm giác ra được người coi trọng nghĩa khí và ôn hòa nho nhã, gọi "Nhiễm tổng" xác thực quá mức xa lạ, im lặng chút, nhàng : "Đông Khải, nếu như tôi muốn cùng Sở Ngự Tây ở chung chỗ, đợi đến bây giờ, chúng tôi...vĩnh viễn có khả năng, tôi thà rằng là cạnh tranh đấu thầu thành công."

      Ánh mắt Nhiễm Đông Khải đông lại, chậm rãi : " đời tại sao lại có chuyện có khả năng?"

      Thương Đồng lắc đầu: " biết đâu."

      Nhiễm Đông Khải nhìn thấy nỗi buồn trong mắt , ngực khỏi có chút khó chịu, mò tìm hộp thuốc lá sô pha, vừa muốn hút thuốc, nhìn thấy Niệm Niệm ngồi thảm mặc quần áo cho Barbie, để hộp thuốc lá xuống, giọng lạnh lùng : "Tôi chỉ biết, mọi đều do người làm."

      "Làm thế nào?" Đôi mắt ngấn nước của Thương Đồng có chút bất đắc dĩ: "Chỉ sợ khi ấy biết chân tướng, cũng giống như tôi, vẫn là biết làm thế nào cho tốt."

      Nhiễm Đông Khải ngồi ở chỗ đó, lúc lâu mới mở miệng : "Cuối cùng phải có ngày đối mặt, em tránh cũng tránh khỏi."

      Lòng Thương Đông chùng xuống, trốn được lúc nào hay lúc ấy.

      Nhiễm Đông Khải cầm túi xách của đưa cho : "Buổi sáng tôi đến khách sạn, em xem có thiếu thứ gì ."

      Thương Đồng im lặng nhận lấy cái túi, lấy điên thoại di động ra cầm tay, phía có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của La Hằng Viễn, có tối qua, còn có cả sáng nay.

      " xin lỗi, tôi gọi điện thoại chút." Thương Đồng cầm điện thoại đứng dậy, đến cửa sổ sát đất phía trước phòng khách, giàn thường xuân mềm mại chậu màu xanh rủ xuống, che khuất bóng dáng nhắn của , láng máng có thể nghe thấy giọng hết sức đè nén của , nhàng và tinh tế.

      Nhiễm Đông Khải vắt hai chân, nhìn theo bóng dáng của , cùng thế giới xung quanh hoà chung chỗ, như là sau khi hoa lan chông màu trắng nở rộ, bầu khí mang hương thơm ngọt ngào.

      lúc sau, Thương Đồng quay trở lại, mặt có chút tự nhiên, đưa điện thoại cho Niệm Niệm, khẽ: "Niệm Niệm, điện thoại của ba ba."

      Niệm Niệm lập tức buông Barbie trong tay xuống, giành lấy điện thoại, ngồi ở thảm chuyện phiếm.

      Ánh mắt Nhiễm Đông Khải dừng người Thương Đồng, thản nhiên câu: "Vẫn gạt Niệm Niệm như vậy sao?"

      Thương Đồng cắn môi dưới, thấy Niệm Niệm cùng La Hằng Viễn trò chuyện rôm rả, trong mắt bất giác lên chút u ám: "Tôi cũng muốn, khi đó tôi bởi vì bất đắc dĩ, tôi còn năm nữa mới tốt nghiệp, có bạn bè, cũng có nhà cửa, Hằng Viễn là học trò của cha tôi, nếu phải ấy, Niệm Niệm cũng thể có hộ khẩu, cũng có gia đình hoàn chỉnh..."

      "Nếu sau này Niệm Niệm biết , có lẽ oán hận em." Nhiễm Đông Khải bình tĩnh mở miệng, mang đau đớn của Thương Đồng thu vào đáy mắt, giọng cũng lạnh xuống: "Em nên gạt con bé."

      Thương Đồng chậm rãi ngồi xuống, nhìn chăm chú Niệm Niệm vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó chuyển sang Nhiễm Đông Khải, ánh mắt thêm vài phần trầm tĩnh: "Cho dù con bé lớn lên oán hận tôi, nhưng ít ra tôi cũng cho con bé tuổi thơ vui vẻ."

      Tay Nhiễm Đông Khải đặt đùi chậm rãi nắm chặt, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt lại hề có ý cười: " ?"




      Chương 64: Phiền muộn thể giải thích


      Thương Đồng cười : "Cha tôi gạt tôi hai mươi năm, sau khi tôi biết , cũng từng oán hận ông ấy, nhưng mà khi tôi có Niệm Niệm, tôi mới hiểu được nổi khổ của ông ấy, khả năng chấp nhận của con nít rất kém, nếu lúc đó ông ấy cho tôi biết mẹ chết, mà là vứt bỏ chúng tôi, có lẽ tất cả tuổi thơ của tôi bao phủ trong bóng tối..."

      Nhiễm Đông Khải khẽ thở ra trong lòng, còn muốn hỏi số nghi hoặc, nhưng chưa kịp mở miệng, Niệm Niệm giơ điện thoại chạy đến.

      "Mẹ, ba ba muốn chuyện với mẹ!" Niệm Niệm nhào vào lòng Thương Đồng, ôm cổ , lắc lư thân thể, đôi mắt phát sáng, nheo lại giống như trăng lưỡi liềm.

      Thương Đồng vuốt tóc Niệm Niệm, nhận lấy điện thoại, khẽ thở dài: "Hằng Viễn ca, còn việc gì sao?"

      biết bên kia gì, nhìn Nhiễm Đông Khải, trả lời: "Em biết rồi, thứ tư tuần sau em cũng tham dự hội nghị."

      Sau khi ngắt điện thoại, Thương Đồng mỉm cười : "Hằng Viễn , hội nghị cạnh tranh đấu thầu vào thứ tư tuần sau được tổ chức tại khách sạn Hàn Thành."

      Nhiễm Đông Khải gật đầu: "Tôi biết, đến lúc đó chúng ta cùng trở về."

      "Làm phiền nhiều quá, tôi..." Thương Đồng nhíu mày.

      "Em làm sao lại làm phiền tôi, là tôi có việc nhờ em, uất ức cho em đúng hơn." Nhiễm Đông Khải cười, mang cái hộp đưa đến trước mặt : "Mang vào xem có hợp hay ."

      Thương Đồng ngẩn người chút, chợt hiểu ra, muốn đóng giả làm bạn của , làm cho có thể huỷ hôn, đến nước này, muốn cũng được. Cúi đầu, mở hộp giày ra, bên trong là đôi giày da màu trắng quai mảnh, màu sắc nhàng tinh tế, kiểu dáng đơn giản và thanh lịch, sau khi im lặng mang thử, đứng dậy, gót giày cao, kích thước cũng vừa chân.

      "Bên này..." Nhiễm Đông Khải nhàng ôm lấy vai , kéo đến trước gương, dáng người của rất cao lớn, đặc biệt tôn lên thân hình nhắn xinh xắn của , Thương Đồng có chút xấu hổ nhìn chính mình trong gương, khẽ: "Tôi đến, ấy tin sao?"

      Nhiễm Đông Khải đứng phía sau , chỉ cần vươn tay, là có thể mang ôm vào lòng, mùi hương thơm ngát của tóc thoang thoảng chui vào trong ngực , là hương vị ngọt ngào sạch , chút dấu vết của chất nhuộm, nếu quấn ở trong tay, chắc chắn mượt mà như tơ.

      "Bọn họ ở nhà chăm sóc tốt cho Niệm Niệm, thời gian còn sớm, chúng ta nên thôi." Nhiễm Đông Khải quay đầu, nén xuống phiền muộn thể giải thích, ra cửa.

      -----Vũ Quy Lai-----

      "Tại sao lại đến chỗ này?" Thương Đồng được dẫn vào tiệm tạo mẫu, trang hoàng sa hoa cùng với khách ra vào có thể thấy tiệm này là nơi cao quý.

      Nhân viên trong tiệm mỉm cười đứng sau lưng bọn họ, tươi cười nhã nhặn và ấm áp.

      Nhiễm Đông Khải dặn dò nhân viên trong tiệm vài câu, dường như là khách quen ở đây, xoay người mỉm cười với Thương Đồng : " thôi, tôi ở phòng nghỉ lầu hai chờ em."

      "Này..." Thương Đồng bị ném ở nơi đó nên lời, đoán trước được dáng vẻ quê mùa của chính mình, e rằng chút trang sức, rất khó khiến người khác tin, cho nên đành phải theo nhân viên trong tiệm vào.

      Bị giày vò hồi, nhìn chính mình trong gương, nhất thời có chút sững sờ, kiểu tóc dài hơi xoăn tự nhiên, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, khuôn mặt được trang điểm tự nhiên và trong suốt, làm nổi bật đôi môi màu đỏ cùng với hàm răng trắng của , càng tăng thêm vài phần tinh xảo xinh đẹp.

      "Thương tiểu thư, rất đẹp!" giọng nhàng phía sau tấm gương vang lên.
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 65: Sắp đối mặt


      Thương Đồng sững sờ, quay đầu lại, khuôn mặt kia có vài phần quen mặt, tại lúc chần chừ, phía sau ngồi xuống bên cạnh : "Tôi là Lận Khả Hân, quên rồi sao?"

      Lúc này Thương Đồng mới nhận ra, cười xấu hổ: " xin lỗi, tối qua nhìn thấy ."

      "Vừa rồi tôi cũng cho là mình nhìn lầm, bộ dáng của Thương tiểu thư rất giống người bạn của tôi." Lận Khả Hân mang túi xách Hermes, khuôn mặt trang điềm tinh tế, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên.

      "Tôi chỉ có gương mặt thông thường." Thương Đồng nhìn thoáng qua đồng hồ đối diện tường, trời ạ, vậy mà bị giày vò đến hai giờ đồng hồ, nhớ tới Nhiễm Đông Khải còn chờ lầu, biết có làm chậm trễ chuyện của hay , đành phải vội vàng trả lời: "Bác sĩ Lận, tôi còn có việc, trước, chúng ta trò chuyện sau nhé."

      Lận Khả Hân cười: "Đúng lúc, tôi cũng cần phải , hay là cùng?"

      " cần." Thương Đồng lúng túng cười: "Tôi đến cùng với người bạn."

      Lận Khả Hân gật đầu: "Vậy hẹn gặp lại."

      Nhìn bóng lưng rời của Thương Đồng, tươi cười mặt Lận Khả Hân đều tan biến, nhìn xe của Nhiễm Đông Khải đâu bên ngoài.

      Phòng nghỉ, Nhiễm Đông Khải say sưa cầm ly cà phê, khi Thương Đồng lên lầu, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên ngây người.

      Trước mắt là người phụ nữ xinh đẹp và nhu mì, tóc dài xoăn lại, đôi mắt đen cùng với dáng người duyên dáng, giống như hoa sen nổi mặt nước, tỏa ra khí chất thanh lịch tao nhã.

      làm bộ làm tịch như những người phụ nữ khác, cũng phải loại con rược ưỡn ẹo kiểu cách, cúi đầu khẽ: " xin lỗi, để chờ lâu, tôi biết lại lâu như vậy."

      " sao." Nhiễm Đông Khải đứng dậy, biết từ lúc nào tay cầm chuỗi vòng cổ, đến trước mặt , hai tay vòng qua cổ , còn chưa kịp cài lên, Thương Đồng lui về sau hai bước.

      "Tôi...tôi thích đeo trang sức." Thương Đồng quay mặt qua chỗ khác, cau mày lại, quen cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy.

      Tay của Nhiễm Đông Khải dừng lại, chậm rãi hạ xuống, khóe môi nở ra nụ cười tự nhiên: "Cũng được, chúng ta thôi."

      Phòng VIP, Lận Khả Hân đứng trước cửa sổ, nhìn hai bóng dáng kia rời , cũng cầm lấy chìa khóa xe.

      xe, tâm tư Thương Đồng bắt đầu treo lơ lửng, bất an nhìn về phía Nhiễm Đông Khải, ngón tay đan cùng chỗ, lần đầu tiên làm loại chuyện như thế này, chỉ cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn.

      "Nhiễm tiên sinh..." Thương Đồng cuối cùng nhịn được mở miệng: " thích Vân Hề sao?"

      Nhiễm Đông Khải nắm vô-lăng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, từ trong kính có thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thương Đồng, biết tại sao, ngay cả cũng có loại cảm giác kích thích lạ thường, bởi vì chuyện kế tiếp, cũng hoàn toàn phá huỷ kế hoạch ban đầu của .

      "Ừm." đơn giản ừ tiếng.

      "Vậy trước đó tại sao lại đính hôn?" chỉ muốn thoát khỏi lo lắng trong lòng, thuận miệng hỏi.

      Nhiễm Đông Khải nhíu mày, xe xuyên qua đường phố phồn hoa, vấn đề này rất khó trả lời.

      Ngay lúc Thương Đồng cho rằng có câu trả lời, Nhiễm Đông Khải mới yếu ớt mở miệng: " từng cho rằng như vậy là đủ rồi."

      Thương Đồng hiểu, khí trong xe rất lạnh, nhất thời biết gì, cũng rơi vào trong im lặng.

      Nhiễm Đông Khải mở nhạc trong xe lên, là bài <The Marriage of Figaro> của Mozart. Khúc Piano tràn ra, hai người cũng gì nữa, Thương Đồng cúi đầu, nhìn đôi giày màu trắng tinh xảo dưới chân, dám tưởng tượng lát nữa gặp bão tố như thế nào.



      Chương 66: Đừng hối hận


      Xe chạy băng băng về phía trước, đến khi xe ngừng lại, Thương Đồng mới ngẩng đầu, cây phong đỏ rực giống như ráng mây rực rỡ, bao phủ vài toà biệt thự, bên trong lan can chạm khắc, là bãi cỏ, mặc dù qua mùa thu, nhưng vẫn xanh biếc như cũ, cổng chính mở ra, vài chiếc xe sang trọng đậu bên ngoài cổng, mỗi người xuống xe đều mang theo hộp lễ vật tinh xảo vào.

      Thương Đồng ngồi trong xe, tay chân lạnh ngắt, quay đầu lại, quả nhiên thấy dải cây phong, lại nhìn về phía xa chút có thể thấy Cố Cung nguy nga lộng lẫy, chỗ này ghé qua lần, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc, tại sao lại mang đến đây? (Cố cung: chỉ Cố Cung thời Thanh, ở Bắc Kinh Trung Quốc, Tử Cấm Thành = Cố Cung )

      Nhiễm Đông Khải mở cửa xe giúp , làm ra động tác mời: "Đồng Đồng, đến chỗ."

      Đến chỗ?

      Thương Đồng xuống xe, hai chân đặt mặt đất, may mắn trước đó tiêu tán mất khi nàng thấy hai ngôi biệt thự kia, là năm năm trước Sở Ngự Tây chuẩn bị mang đến gặp cha mẹ ở Sở trạch!

      " dẫn tôi đến đây làm gì?" Thân thể khẽ run rẩy, ngăn cách bởi lan can, giống như quay về năm năm trước, theo Sở Ngự Tây xuống xe, trong lòng lo lắng yên, mang theo hộp quà biếu, bất ngờ trông thấy bóng người cách bởi lan can bãi cỏ, suýt nữa cho là mình nhìn lầm, người trong tấm ảnh kia ràng lại xuất trước mắt , năm tháng dường như để lại dấu vết gì khuôn mặt bà, vẫn xinh đẹp tao nhã như cũ, dù chỉ là động tác cắt tỉa nhánh hoa, cũng giống như phong cảnh đẹp đẽ.

      quay đầu , dám tin nhìn người đàn ông bên cạnh, phải là Sở Ngự Tây! Lúc này cũng phải năm năm trước, nhưng cảnh tượng lại giống nhau như vậy, quanh quẩn lại vậy mà tránh khỏi số phận sắp đặt, lại lần mang đến nơi này.

      "Tại sao tôi biết, là đến đây!"

      Nhiễm Đông Khải dựa vào cửa xe, con ngươi u ám, chống lại với ánh mắt đen như nước của Thương Đồng. nhàn nhạt mở miệng: "Đây là Sở gia, em từng đến sao?"

      Đầu Thương Đồng khẽ run, chỉ cảm thấy phía trước giống như là rừng gươm biển lửa, muốn đối mặt với tất cả.

      " xin lỗi, tôi thể giúp việc này, tôi..." đợi Thương Đồng xong, Nhiễm Đông Khải giữ tay lại, kéo đến bên cạnh.

      đột ngột như vậy, làm cho hơi hoảng sợ, quay đầu lại nhìn , phát vẻ mặt rất lạ.

      "Thương Đồng, tại trốn kịp nữa rồi." Nhiễm Đông Khải kề sát vào , thấp giọng : "Sở Ngự Tây nhìn."

      Thân thể Thương Đồng cứng ngắc, cánh tay của khoác lưng , mang ôm vào trong ngực, nghe thấy ở bên tai : " xin lỗi, kéo em xuống vũng nước đục này, tôi rồi có số việc trốn tránh cũng thoát khỏi, lần này chúng ta cùng nhau đối mặt."

      Đối mặt như thế nào? Thương Đồng chỉ cảm thấy về phía trước bước, chính là vực thẳm đáy, phía sau, cũng bị rút tấm ván cuối cùng, tiến thoái lưỡng nan, bây giờ chỉ có thể kiên trì.

      "Đến rồi?" giọng lạnh như băng từ phía sau bọn họ vang lên, Thương Đồng theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Sở Ngự Tây đến trước mặt, mà trong vòng tay của , chính là Mạc Thanh Uyển lịch nho nhã.

      Nhiễm Đông Khải thuận tiện ôm lấy vai Thương Đồng, kéo vào trong ngực, khóe môi mang theo nụ cười: "Ừ, chúng tôi đến."

      Đôi mắt Sở Ngự Tây dừng lại vai Thương Đồng, khuôn mặt lạnh lẽo, trở lại người Nhiễm Đông Khải, cười : "Nhiễm Đông Khải, đừng hối hận về lựa chọn của ."

      Nhiễm Đông Khải cũng nhàng gật đầu, mỉm cười : "Tôi vẫn luôn sáng suốt."
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 67: Gặp nhau nhận ra


      Hai người các đứng ở nơi đó, đủ để hấp dẫn ánh mắt cũng mọi người, mà sau lưng hai người còn có hai người phụ nữ.

      "Vậy là tốt rồi." Sở Ngự Tây chuyển chú ý sang người phụ nữ bên cạnh: "Thanh Uyển, chúng ta thôi."

      "Được." Giọng Mạc Thanh Uyển nhàng.

      "Trời lạnh, em nên mặc nhiều chút." Giọng Sở Ngự Tây dịu dàng.

      "Em sao."

      Giọng của Mạc Thanh Uyển truyền đến bên tai Thương Đồng, thấy bọn họ nhìn nhau cười, cùng nhau về phía cổng sắt chạm hoa văn, tình cảnh này giống như vừa mới trình diễn mấy ngày trước, khi đó đến khách sạn tìm , cũng coi thường tồn tại của như thế.

      Cuối cùng bọn họ cũng trở thành người xa lạ.

      biết có nhớ đến năm năm trước hay , tại cánh cổng phía trước lâm trận bỏ chạy. Thời gian là vô tình, nháy mắt qua năm năm.

      "Đồng Đồng, chúng ta cũng vào thôi." Nhiễm Đông Khải vỗ vai , có loại cảm giác giống như cùng với xông pha khói lửa.

      đến nước này, chỉ có thể kiên trì, hít sâu hơi, cánh tay dắt vào trong khuỷu tay của , chậm rãi về phía cánh cổng kia.

      Nghe được thanh náo nhiệt từ bên trong biệt thự truyền ra, bước lên bậc thềm màu trắng, nghe thấy giọng ngọt ngào: ", trở về!"

      ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bóng dáng màu hồng nhạt từ trong đám người ngồi ở phòng khách lóe ra, phấn khởi chạy đến trước mặt Sở Ngự Tây, nhưng khi nhìn thấy và Nhiễm Đông Khải, đột nhiên dừng bước.

      Lòng Thương Đồng khỏi đau xót, dám tin nhìn Nhiễm Đông Khải, tại sao lại quên vấn đề này, đối tượng muốn hủy hôn cuối cùng là có quan hệ gì với Sở Ngự Tây?

      Hoá ra ấy là em của Sở Ngự Tây!

      Nhiễm Đông Khải thu vào chất vấn và tố cáo trong ánh mắt của Thương Đồng, nhàng nắm lấy cánh tay muốn rút ra khỏi khuỷu tay , ôn nhu : "Cùng tôi chào hỏi bác Sở, xong tôi ngay."

      Thương Đồng máy mọc bị kéo , chưa được hai bước, Sở Vân Hề ra cản đường của bọn họ.

      " Đông Khải, chúng ta có thể ra phía trước chuyện được ?"

      Giọng Sở Vân Hề có chút run rẩy, đôi mắt bình tĩnh nhìn Nhiễm Đông Khải, lại chuyển sang Thương Đồng, thấp giọng : "Vị tiểu thư này, có thể chứ?"

      Thương Đồng muốn rút tay ra, nhưng lại bị Nhiễm Đông Khải nắm chặt, dám nhìn vào ánh mắt Sở Vân Hề, đành phải chuyển sang Nhiễm Đông Khải, ra hiệu buông tay.

      "Vân Hề, qua đây." Giọng Sở Ngự Tây trầm thấp mà lạnh lùng vang lên phía sau bọn họ.

      Ánh mắt của mọi người đều đồng thời nhìn về phía này, người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh thẫm từ cầu thang chậm rãi xuống, mặt bà mang theo nụ cười nhạt, vai khoác chiếc áo choàng màu trắng, phỉ thuý bên tai nhàng lay động, giống như người nữ minh tinh, bà xuống bậc thang, đến bên cạnh Vân Hề, nắm tay , dịu dàng nhìn về phía Nhiễm Đông Khải cười : "Đông Khải, cháu đến rồi, vị này là?"

      Chương 68: nên đối mặt như thế nào


      Cổng biệt thự, Thương Đồng đứng ở nơi đó, thân thể cứng ngắc, có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía này, tay ẩm ướt, bị Nhiễm Đông Khải nắm chặt, tim đập thình thịch, trong lỗ tai dường như có thanh kêu gào, là bà ấy, là bà ấy!

      Bà ấy chết, ràng đứng trước mặt mình, nhan sắc vẫn tốt, khí chất tao nhã, cùng ngôi biệt thự hợp vào nhau lại càng thêm tốt đẹp, bên tai bà là khuyên tai xanh biếc ướt át, làm nổi bật lên ánh mắt nhu thuận như nước. (nhu là mềm, thuận là xuôi theo)

      Nhiễm Đông Khải ở bên thản nhiên nắm chặt lấy bàn tay ẩm ướt của Thương Đồng, mỉm cười mở miệng: "Bác , ấy là bạn của cháu, tên Thương Đồng, Đồng Đồng, vị này là Sở bác ."

      Ánh mắt Thương Đồng dừng lại người bà, khó khăn gật đầu.

      "Thương tiểu thư, xin chào." Tân Mộng Lan cười nhạt, như là hạt trân châu dưới ánh trăng, mông lung nhàng.

      "Xin chào." Thương Đồng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào thảm hoa văn, nhưng mờ mịt cái gì những nhìn thấy, năm năm trước bà đứng rất xa, chạy trối chết, bây giờ gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm giác được bà mờ nhạt giống như chiếc bóng.

      "Mẹ..." Là giọng của Vân Hề.

      Thương Đồng ngẩng đầu, thấy Sở Vân Hề kéo lấy tay Sở phu nhân, cả người tựa vào vai bà, trong mắt ràng lộ ra vài tia nước mắt, lại ngấm ngầm chịu đựng tủi thân.

      Sở Phu Nhân nhàng vỗ vào tay Sở Vân Hề, mềm mỏng : "Vân Hề, con lên lầu gọi cha xuống đây, mọi người cũng đợi lâu quá rồi."

      Sở Vân Hề cho dù muốn, cũng chỉ biết gật đầu, nhìn Nhiễm Đông Khải sâu, muốn nhưng thôi, ánh mắt dừng lại mặt Thương Đồng, lệ cũng đều muốn rơi xuống.

      Thương Đồng đành lòng, nhàng tránh khỏi tay Nhiễm Đông Khải, thấp giọng : "Đông Khải, phải đến chúc thọ à? Em ở lầu chờ ."

      "Thương tiểu thư, lầu rất ồn ào, tôi mang tìm chỗ vắng vẻ ngồi chút, đúng lúc tôi cũng pha trà." Sở phu nhân đợi Nhiễm Đông Khải trả lời, nhàng dắt tay của Thương Đồng, dẫn về phía cầu thang khác trong phòng khách.

      "Đồng Đồng..." Khuôn mặt Nhiễm Đông Khải tối xuống, nhìn Thương Đồng sắp rời khỏi, trong tay còn cảm giác, khiến nhíu mày, Sở phu nhân luôn luôn cưng chiều Sở Vân Hề, tình cảnh trước mắt, chỉ sợ là có ý tốt.

      Thương Đồng quay đầu lại, nhìn về phía cười nhạt, làm cho yên tâm, nhưng mỗi bước của , đều cảm thấy như là giẫm phải cây kim, thế nên còn chú ý điều gì, cũng kịp chú ý đến vẻ mặt của Sở Ngự Tây.

      Bóng dáng của nhìn qua yếu đuối như thế, nhưng phần lưng lại thẳng tắp, bóng dáng màu trắng dọc theo cầu thang uốn lượn lên, ngón tay trắng nõn nhắn nắm lấy tay vịn bằng gỗ lim, rất chậm.

      Cứng nhắc tới lầu hai, đến khi suýt nữa đụng vào bóng người phía trước, mới phát Sở phu nhân dừng lại trước cánh cửa.

      "Thương tiểu thư, mời vào..." Sở phu nhân đẩy cửa ra, phỉ thuý tay lên màu xanh lục bóng loáng xao động như nước, trong veo nhưng lạnh như lưỡi đao, sáng chói làm đầu Thương Đồng có chút choáng váng.

      Vào phòng, liền ngửi được mùi nhang phảng phất, bàn trà bằng gỗ cây hoa lê, đặt bộ trà cụ sứ men xanh, men sứ màu xanh nhạt, trong sáng mỏng manh, hoa văn gợn sóng kiểu dáng sinh động khéo léo.

      "Mời ngồi." Sở phu nhân cầm lấy tách trà, rót hai tách, từ từ cũng thu lại nụ cười mặt, tay bà cầm cái tách, ngẩng đầu nhìn Thương Đồng từ đầu đến cuối đều cúi đầu, sâu xa mở miệng : "Thương tiểu thư, tôi biết tôi như vậy là rất mạo muội, nhưng xin hiểu cho tấm lòng của người mẹ."

      Tâm tư Thương Đồng hoảng hốt, tách trà trong tay đột nhiên bị lệch qua, nước trà nóng hổi đổ vào tay , theo bản năng buông lỏng tay, liền nghe tiếng vỡ vụn giòn tan, lại cúi đầu, thấy đầy đất đều là mảnh của sứ men xanh.

      "Thương tiểu thư, có bị thương hay ?" Sở phu nhân lập tức đứng dậy, muốn xem tay của .

      Thương Đồng đột nhiên rút tay, trong mắt lên vẻ sửng sốt và bất an, ngẩng đầu nhìn dung nhan trước mắt kia, vô thức mở miệng : " xin lỗi, tôi làm vỡ chiếc tách sứ men xanh của bác."

      mặt Sở phu nhân lộ ra chút kinh ngạc, lắc đầu: " sao, chỉ cần làm bị thương đến là tốt rồi."

      Thương Đồng ngồi gần chỗ những mảnh vỡ, nắm lấy ngón tay nóng rần của mình, từng tiếng rời rạc, bên tai vang vọng lời vừa rồi của bà.

      Sở phu nhân cũng im lặng lúc, bà nhàng thở dài, ôn nhu : "Thương tiểu thư, tôi muốn quanh co, cho nên thứ lỗi tôi thẳng, tôi chỉ muốn biết lý do Đông Khải huỷ hôn, dường như hiểu chuyện này, có thể thẳng thắn cho tôi biết được sao?"

      Thương Đồng ngẩng đầu, có chút khó khăn nhìn Sở phu nhân, sử dụng giọng điệu mà chính mình cũng hiểu mở miệng: "Ngài nên đến hỏi Đông Khải."

      Sở phu nhân vuốt nhè tách trà trong tay, khóe mắt bà có thêm vài phần phiền muộn: "Thương tiểu thư nhất định cho rằng, tôi là vì Vân Hề nên khuyên rời xa Đông Khải, đúng ?"

      Khóe môi Thương Đồng lộ ra nụ cười khẽ, thấp giọng : " phải sao?"

      Sở phu nhân thở dài : "Trong mắt người mẹ, con của mình lúc nào cũng là tốt nhất. Vân Hề tuy rằng được tôi nuông chiều, nhưng cũng là đứa trẻ thấu tình đạt lý, nó nỡ làm tôi lo lắng, tối qua khóc đến ngủ, nếu phải tôi xem nó, cũng biết Đông Khải có ý định huỷ hôn, tôi suy nghĩ rất lâu, ngoại trừ Đông Khải thay đổi, hẳn là có lý do khác khiến nó kích động như vậy, hôm nay quả nhiên là gặp được Thương tiểu thư."

      Giọng của bà cực kỳ nhàng, nhưng mỗi câu đều chói tai như thế, Thương Đồng ngồi đó, hương trà lượn lờ vây quanh, chỉ cảm thấy trước mặt là mảng xanh biếc, tàn nhẫn như thế, khiến mơ hồ nhớ lại ký ức.

      nhiều lần leo lên giá sách, muốn tìm tấm hình trắng đen chụp chung giá sách kia, cuối cùng đến khi chồng hai cái ghế rồi leo lên, lúc nhìn thấy tấm hình chụp chung, bảy tám tuổi, nếu con mình lúc nào cũng tốt nhất, vậy tại sao lại vứt bỏ ?

      "Thương tiểu thư cùng Đông Khải qua lại bao lâu rồi?" Sở phu nhân thấy trả lời, lo lắng trong lòng càng tăng thêm, im lặng ngồi đó, lại làm cho lòng người ta cảm thấy bất an, bà vốn cũng nghĩ đến Nhiễm Đông Khải đột nhiên mang bạn tới, xuất phát từ việc muốn bảo vệ tình cảm của con , mới thử muốn biết chân tướng tình, xem còn đường có thể cứu vãn hay , nhưng mỗi câu của bà đều giống như rơi vào bông vải, váy trắng của Thương Đồng giống như từng cụm bông vải, khiến bà như đặt mình trong mảnh sương mù.

      " lâu lắm." Cuối cùng Thương Đồng ngẩng đầu lên, nhìn Sở phu nhân, có thể nhìn thấy lo lắng trong mắt của bà, giống như là lúc Niệm Niệm bị ốm, vẻ mặt của lo lắng nhưng biết làm sao, chỉ là người phụ nữ trước mắt đẹp, cho dù lo lắng cũng khiến người ta cảm thấy được vẻ đẹp, nếu có nhiếp ảnh gia chụp được, nhất định ghi tiêu đề ở là "Tình thương của mẹ", đôi mắt kia, khiến người ta dừng chân lại thưởng thức, tiếc là bà càng như vậy, tâm Thương Đồng càng lạnh, khẽ cười : "Ý của Sở phu nhân, là chúng tôi tình cảm sâu, quyết định muốn chia rẽ uyên ương có phải hay ? Tôi từng , Nhiễm Đông Khải muốn hủy hôn, liên quan đến tôi, ngài nên tìm Nhiễm Đông Khải."

      Đối thoại căn bản tiến hành suôn sẻ, Sở phu nhân chưa từng gặp phải tình cảnh lạnh nhạt như vậy, bà có chút xấu hổ cúi đầu, trầm mặc giây lát, mới khẽ : "Thương tiểu thư, Đông Khải và Vân Hề quen nhau năm năm, tuy rằng chưa công khai đính hôn, cũng có ước định bằng miệng, tình cảm bọn chúng lúc trước luôn rất hoà hợp. Thương tiểu thư biết sao, có lòng được."

      Những lời này đều có chút sắc bén, nhưng bà là người lịch nho nhã như thế, ra những lời như vậy, hẳn là bị dồn đến cực hạn rồi.

      Thương Đồng chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch, có loại cảm giác muốn huỷ diệt **như là chui ra từ vầng cỏ non, bén nhọn làm thần kinh của đau đớn, cứng nhắc đối diện với Sở phu nhân đoan trang, chậm rãi : "Ngài cảm thấy tôi đoạt vị hôn phu của người khác là tội thể tha, như thế, Sở phu nhân? Theo tôi được biết, Sở phu nhân cũng phải là vợ đầu của Sở tiên sinh."

      Câu vừa rồi, cho dù là người bình tĩnh cũng biến sắc, ngụ ý là Sở phu nhân đoạt chồng của người khác, chẳng phải là tội nghiêm trọng hơn sao? Bà có tư cách gì lại ở trong này giáo huấn ? Sở phu nhân vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Thương Đồng, môi của bà run rẩy, lập tức mất khả năng thuyết phục, bà chậm rãi lắc đầu, lại thốt nên lời.

      Thương Đồng nhìn thấy bà như vậy, bình tĩnh mặt cũng từ từ thu vào, vịn chỗ ngồi đứng dậy, hướng về phía Sở phu nhân lộ ra nụ cười nhạt: "Sở phu nhân, cảm ơn ngài tiếp đãi, nhưng tôi cảm thấy tôi cùng hoàn cảnh như vậy hợp nhau, vừa rồi làm vỡ chiếc tách sứ men xanh của ngài, vật phẩm quý giá, giá thị trường mặc dù là mười vạn, nhưng tôi cũng bồi thường nổi, như vậy ngài có lẽ tổn thất gấp bội rồi. Nhưng tôi nghĩ ngài nhất định truy cứu, mà tôi vẫn rất khó chịu, vậy cáo lui trước."

      lùi về phía sau hai bước, dưới chân biết giẫm phải thứ gì đó, đột nhiên đâm vào, mắc cá chân bị mảnh sứ bén nhọn cứa đau đớn, cố chịu đựng đứng thẳng người, chậm rãi về phía cửa.

      "Thương tiểu thư..."Sở phu nhân tiến lên hai bước: "..." bà muốn lại thôi, muốn hỏi đến cùng là muốn gì, nhưng lại hỏi, chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng, lại muốn rời khỏi.

      "Còn việc gì sao?" Thương Đồng đến cửa, nắm chặt tay, cả căn phòng trước mặt điều là đồ cổ, áp lực nặng nề gần như làm cho người ta hít thở thông, mà người phụ nữ trong phòng kia, càng làm cho phút cũng nhịn nổi nữa.

      "Thương tiểu thư, trước kia chúng ta từng gặp nhau sao?" Sở phu nhân đứng trước bàn trà bằng gỗ cây hoa lê, bên cạnh là cái kệ rất cao, bày nhiều đồ cổ cao thấp, nhang trong lò nhìn thấy khói, nhưng trong khí là mùi Trầm Hương nhàn nhạt.

      Thương Đồng mơ hồ cảm thấy chua xót, người phụ nữ trước mắt này nên đứng ở chỗ đây, chứ phải là căn phòng củ kỹ mà sống gần hai mươi năm kia, gian phòng kia của bọn họ, là được cung cấp từ đơn vị của cha, chỉ có 60 mét vuông, sàn nhà gra-ni-tô u ám, bốn vách tường đều là tủ sách, chật hẹp, cái bàn vừa làm bàn học vừa làm bàn ăn...

      " có."Thương Đồng quay lại nhìn bà, ra cửa, mới cảm thấy chỗ mắc cá chân truyền đến đau đớn, vừa rồi tê tê cảm giác được đau đớn.

      Nơi này quả thực vắng vẻ, chỗ rẽ ở hành lang dài, thanh náo nhiệt dưới lầu truyền đến, người đến tuy nhiều lắm, nhưng nhìn qua cũng đều có mặt mũi, Thương Đồng cúi đầu, nhìn chỗ mắc cá chân, có máu tươi chảy ra.

      Có thể là có mảnh vỡ sứ men xanh ở bên trong.

      chưa thấy , đôi giày da đen bóng đột nhiên xuất trong tầm mắt , theo giày da nhìn lên , liền thấy cặp mắt mắt u ám lạnh băng, trong nháy mắt như bị trúng phải ma pháp, đứng yên ở nơi đó, sau khắc bị kéo vào căn phòng khác.

      Phịch tiếng, cửa đóng lại.

      Thương Đồng kinh ngạc nhìn Sở Ngự Tây, tim đập nhanh hơn: "... muốn làm gì?"

      Sở Ngự Tây chậm rãi đến gần , sắc mặt xanh đen, giọng lạnh lùng : "Là tôi muốn hỏi em, em đến đây làm gì? Thế nào, tôi mang em chịu đến, ta mang em , em trái lại đồng ý à?"

      Thương Đồng quay mặt qua chỗ khác, vừa mới trải qua hồi đấu tranh tâm lý, lúc này lại đối mặt với Sở Ngự Tây, phòng tuyến tâm lý sớm tan vỡ, chỉ cảm thấy thể ở bên cạnh lâu hơn, nếu nhất định chịu nỗi, đành phải thấp giọng xin tha : " nên cùng bạn ."

      Ngực Sở Ngự Tây nhấp nhô, kiềm chế rất lâu, thấy Thương Đồng nhìn cũng nhìn , khiến lại càng tức giận, kéo cà-vạt ra, giọng cáu gắt : "Sau đó em tìm Nhiễm Đông Khải?"

      "Tôi tìm ai liên quan đến ! tránh ra!" Thương Đồng nhíu mày lại, muốn đẩy Sở Ngự Tây ra, chừng Nhiễm Đông Khải tìm ...

      Ngón tay vừa chạm đến tay áo của Sở Ngự Tây, bị kéo lấy, áp lên cánh cửa, hai tay của giống như cái kìm, nhìn xuống thân thể bé của , làm cho cảm giác mình giống như con mồi bị nhìn chằm chằm, vô cùng sợ hãi.

      "Thương Đồng, em đến cùng là muốn thế nào? Em huỷ hoại tôi tính, bây giờ còn muốn huỷ hoại luôn Vân Hề có phải hay ? Tôi đến cùng là nợ em cái gì, khiến em phải đối với tôi như vậy?" Sở Ngự Tây cắn răng, hận thể nuốt xuống.

      " nợ tôi thứ gì cả." Trong mắt Thương Đồng dâng lên tầng sương mù, run rẩy nhìn càm của , cạo rất sạch , có màu xanh nhạt. Năm năm trước, ở trước cổng biệt thự đánh mà chạy, năm năm sau, số phận lại mang trở về nơi này, mũi ê ẩm: "Sở Ngự Tây, cho đến bây giờ đều là tôi nợ , tôi chỉ có thể xin lỗi , tôi biết đối tượng Nhiễm Đông Khải muốn huỷ hôn là em ..."

      "Em nghĩ rằng tôi tin em sao?" Giọng Sở Ngự Tây lạnh như băng, khóe môi lên nụ cười giễu cợt: "Thương Đồng, tuy tôi biết em và Nhiễm Đông Khải giở trò gì, nhưng tôi cho em biết, em quá giới hạn rồi."

      Sở Ngự Tây buông Thương Đồng ra, chỉnh lại quần áo chút, lướt qua Thương Đồng trượt xuống thảm trải sàn, thoáng nhìn cả căn phòng, sắc mặt dần thay đổi, gần ở cửa sổ có đặt cây đàn Piano, phía được phủ lại, rèm cửa sổ buông xuống, cả căn phòng đều lộ ra mùi hương cũ kỹ.

      Giống như người phụ nữ vụng về kia, vẫn ngồi ở chỗ đó, lần lại lần đàn khúc nhạc <Cỏ hoa lan>, đứt quãng, nghe tưởng như là loại tạp .

      Thương Đồng vừa theo tầm mắt Sở Ngự Tây nhìn đến, tim bỗng chốc thắt chặt, nhớ rất ràng, từng , mẹ của rất thích đàn bài <Cỏ hoa lan>, đáng tiếc đàn lại hay, lần lại lần, đơn giản là cha thích nghe.

      thậm chí có thể tưởng tượng ra, người phụ nữ trước giờ biết đánh đàn, vì để lấy lòng chồng mình, lần lượt tập luyện, ngay cả con trai của bà, nghe cũng cảm thấy chịu được, nhưng trong lòng lại mang theo tình cảm dịu dàng và mong mỏi, tại sao lại làm khó bản thân như vậy?

      Trái tim vốn buông lỏng, lại lần nữa trở về với vực sâu thống khổ, cảm thấy cả bầu khí kiềm nén khiến muốn bỏ trốn.

      "Sở Ngự Tây..." Thương Đồng nhìn tấm lưng rộng lớn của , nhớ lại đêm cha mất, khóc đến té xỉu trong phòng bệnh, là cõng đến phòng cấp cứu, tròng trành, tỉnh lại thấy cổ của , còn có hai vai rộng lớn, nước mắt ngừng chảy.

      Lúc này, lần thứ hai xuất trước tầm mắt , nếu tại nhào đến ôm , có nên hay ? Bóng lưng tịch mịch như vậy, khiến đau lòng thở được.

      Sở Ngự Tây quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của , mặt còn có hai hàng nước mắt, chau mày, vẻ mặt như vậy làm cho lòng sinh ra ác cảm, tại sao lúc trước lại tin tưởng như thế, thậm chí ngay cả ký ức đau đớn nhất đáy lòng cũng chia sẻ cùng , tại ánh mắt của là có ý gì đây? Đồng cảm sao?

      "Thu hồi cái vẻ mặt làm bộ làm tịch kia của em , chỉ làm tôi cảm thấy buồn nôn hơn thôi!" Sở Ngư Tây khôi phục lại khuôn mặt lạnh như băng.

      Tim Thương Đồng hơi co rút lại, cúi đầu xuống, thấp giọng : " xin lỗi, tôi biết căm hận tôi, tôi tuyệt đối cầu xin tha thứ, chúc hạnh phúc, ."

      Nếu ánh mắt Sở Ngự Tây có gai, nhất định người đâm mấy lỗ thủng trong suốt, khẽ nhếch môi mỏng, giọng lạnh lùng : "Thương Đồng, em quá tự mãn rồi, nếu như tôi hận em, nhất định tôi vẫn còn có tình cảm với em. Tôi thừa nhận, lúc trước tôi nghĩ em rời là vì bị gia đình tôi uy hiếp, hoặc là có nỗi khổ tâm gì khác, cho nên mới nhớ mãi quên, dùng dự án khai phá ép em xuất , muốn biết chân tướng. Nhưng tại tôi đối với em hết sức chán ghét, cảm thấy em rất giả tạo, hay thay đổi, tồn tại của em, nhắc nhở tôi ngu xuẩn như thế nào, bao lâu nữa, em ngu xuẩn của em mà trả giá đắt."

      Lời giống như chậu nước lạnh, dội lên đầu Thương Đồng, mở to hai mắt, muốn nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt che mờ tầm mắt của , thậm chí nghe giọng của , trong lỗ tai có cái gì đó thình thịch hỗn loạn, giọng của rất bình tĩnh vững vàng, nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, trước kia tức giận, coi thường, cảm thấy vẫn còn tình cảm với mình, nhưng bây giờ, đứng trước mặt , lại thể gì, mặc cho tuyệt tình mang lưỡi dao đâm vào ngực .

      dường như chịu đựng được nữa, đẩy qua bên, sải bước ra ngoài cửa, để lại mình , im hơi lặng tiếng ngồi xổm xuống, bình tĩnh lại tâm tư.

      Ngoài cửa, Sở Ngự Tây lấy ra điếu thuốc, vừa mới đốt lên, thấy Sở Vân Hề che miệng theo hành lang dài bên kia chạy đến, suýt nữa đụng vào .

      "Gặp ma sao?" Sở Ngự Tây hít sâu hơi khói, lạnh lùng nhìn Sở Vân Hề kinh ngạc dừng lại.

      Sắc mặt Sở Vân Hề trắng bệch, đôi mắt to chưa hết hoảng loạn, môi bị cắn đỏ, đứng đó, chân tay luống cuống, cúi đầu kêu tiếng: "..." Nước mắt lăn xuống.

      "Tôi có em hèn nhát như vậy." Sở Ngự Tây nhả ra đám khói, lạnh nhạt lướt qua nước mắt mặt Sở Vân Hề, chau mày: " đời có rất nhiều đàn ông, em nhất định muốn chà đạp chính mình như vậy sao? Đúng là trong người em đều chảy dòng máu của tiện nhân!"

      Lời của rất độc ác, mặc dù trước kia cũng từng như vậy, nhưng giờ phút này Sở Vân Hề rốt cuộc cũng nhịn được, siết chặt nắm tay bước lên phía trước: " thể sỉ nhục mẹ em!"

      Sở Ngự Tây cầm điếu thuốc, khói lượn lờ che khuất con ngươi sắc bén lạnh lẽo của : "Tôi đúng sao? Đàn ông thế giới nhiều như vậy, vì sao lại muốn cướp đoạt của người khác? Bà ta đê tiện em cũng đê tiện sao?"

      "Bốp..." tiếng, hành lang dài lạnh xuống.
      tutu, OrchidsPham, VÂN NHI_24112 others thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 69: có biết ta vì sao lại ?


      Khi Thương Đồng đẩy cửa ra, chợt nghe thấy tiếng giòn tan.

      Đầu Sở Ngự Tây lệch sang bên, mặt lên màu đỏ nhạt, trong tay vẫn kẹp điếu thuốc kia như cũ, lạnh lùng nhìn Sở Vân Hề, khóe môi lên nụ cười giễu cợt: "Nhịn được phải ? Có chí khí như vậy nên vung mặt Nhiễm Đông Khải, chứ phải ở chỗ này nổi điên."

      Sở Vân Hề dám tin nhìn tay mình run lên, nhìn dấu đỏ mặt Sở Ngự Tây, nước mắt liên tục rơi xuống: " được sỉ nhục mẹ em! Em biết, chán ghét em có nửa dòng máu khác , nhưng dù sao em cũng là em , khinh thường em như vậy sao? Em cố gắng làm tốt mọi thứ, chính vì muốn đừng khinh thường em, cho dù là đương, em cũng giữ mình trong sạch, nghĩ trước sau, nhưng..."

      Nước mắt rơi xuống, giọng cũng nghẹn ngào, ra lời.

      Sở Ngự Tây quay lưng lại, nhìn bữa tiệc chuẩn bị dưới lầu, nhiều người như vậy, náo nhiệt như vậy, lòng lạnh xuống, khi nghe thấy tiếng khóc của Sở Vân Hề, chỉ cảm thấy bực dọc, muốn nghe tiếp.

      "Lau chút ..." Thương Đồng im lặng đứng phía sau Sở Vân Hề, đưa ra miếng khăn giấy.

      Sở Vân Hề nghiêng đầu sang chỗ khác, hai mắt đẫm lệ mơ hồ xuyên thấu qua thấy là Thương Đồng, chậm rãi đẩy ra, khóe môi lên nụ cười yếu ớt: " đời nhiều đàn ông như vậy, vì sao muốn cướp của tôi?"

      Thương Đồng biết nên gì, trước mặt trẻ hơn so với vài tuổi, từ trong mắt Sở Vân Hề có thể nhìn thấy thương tâm và yếu đuối, ấy đau khổ như thế, mà người tạo ra nỗi đau này, chính là mình và Nhiễm Đông Khải.

      cảm thấy đành.

      Hơn nữa, ấy là ấy...

      "Đồng Đồng, ra em ở chỗ này!" Nhiễm Đông Khải nhanh đến, biết sốt ruột hay vì chuyện khác, mặt đầy lo lắng, khi nhìn đến vết máu mắc cá chân , sắc mặt lạnh lùng, ngồi xổm người xuống, bàn tay to nắm lấy bàn chân : "Đừng nhúc nhích..."

      Thương Đồng cảm thấy thân thể run lên, bởi vì ánh mắt Sở Vân Hề dừng người , vô tội như thế, bi thương như thế, còn truyền đạt lên án trong im lặng.

      Mà Sở Ngự Tây vẫn đưa lưng về phía bọn họ như cũ, dường như có tâm tình để ý đến tất cả mọi thứ.

      cảm giác đau đớn có gai mắc cá chân truyền đến, lại nhìn thấy, Nhiễm Đông Khải đứng dậy, trong tay cầm mảnh sứ men xanh , đến trước mặt Sở Vân Hề: "Sở Vân Hề, có phải là em làm hay ?"

      Thương Đồng hoảng sợ, bước lên bắt lấy tay của Nhiễm Đông Khải: " đừng lung tung, là em tự mình làm!"

      Ý nghĩ trong mắt Nhiễm Đông Khải đông lại, nắm tay Thương Đồng: "Chúng ta !"

      Thương Đồng bị kéo hai bước, khi quay đầu lại nhìn Sở Vân Hề, xoay người, theo bả vai của có thể thấy được, nức nở.

      "Nhiễm Đông Khải..." Thương Đồng tách tay ra, dừng lại, nghiêm túc nhìn : " ấy thích như thế, tại sao lại làm như vậy?"

      Nhiễm Đông Khải điều chỉnh hô hấp, trong mắt lên chút u ám: " ấy tôi, tôi nhất định phải ấy, cưới ấy sao? Còn nữa, cũng giống như em, ràng là Sở Ngự Tây, phải cũng rời bỏ ta sao?"

      Giọng của được ép chế xuống cực thấp, gần như kề sát vào tai , trong mắt người ngoài nhìn vào, giống những người , nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh run, bọn bọ làm sao có thể giống nhau? ra , phải bởi vì , mà tất cả là vì , còn ? Chẳng lẽ cũng có nỗi khổ tâm?

      " ấy vô tội." trừng mắt nhìn , thấp giọng : "Nếu như phải cố ý, nên sớm chặt đứt suy nghĩ của ấy."


      " tại, dù cho có kết hôn rồi cũng ly hôn." Nhiễm Đông Khải vẫn chăm chú nhìn như cũ, dường như quan tâm nhiều.

      "Nhiễm tổng, Thương tiểu thư, các người cũng ở đây..." giọng vang lên bên cạnh họ, đôi mắt lạnh lùng của Nhiễm Đông Khải quay , thấy Lận Khả Hân, nhíu mày, nhàn nhạt gật đầu.

      Thương Đồng lúng túng gật đầu, khi chuẩn bị rời , Lận Khả Hân mỉm cười gọi : "Thương tiểu thư xin dừng bước, tôi thấy mắc cá chân bị chảy máu, muốn tôi xử lý giúp hay ?"

      Thương Đồng nhìn thoáng qua, máu nhiều lắm, chỉ nhuộm đỏ mảng mà thôi, lắc đầu: "Cảm ơn , Lận tiểu thư, tôi trở về tự mình xử lý."

      Lận Khả Hân đến trước mặt , lấy từ trong túi ra danh thiếp: "Thương tiểu thư, lần trước tôi có đưa đứa đến tái khám, trước đó đứa từng lên cơn sốt phải ?"

      Thương Đồng nhận danh thiếp, nhắc đến Niệm Niệm, lòng lập tức mềm xuống: "Đúng vậy, xế chiều hôm nay vốn định mang Niệm Niệm đến làm kiểm tra lại."

      Lận Khả Hân cười cười, nhàng : "Hay là tôi đến đó, đứa hình như có chút viêm phổi chưa trị tận gốc, cho nên nhiều lần phát sốt, nếu thuận tiện, tôi cũng có thể đến nhà xem."

      " cần." Nhiễm Đông Khải kéo Thương Đồng qua, dường như muốn để và Lận Khả Hân trò chuyện, mang ra ngoài cửa.

      Thương Đồng quay đầu lại, thấy hành lang dài, Sở Ngự Tây cùng Mạc Thanh Uyển biết gì đó, Sở Ngự Tây dụi tắt điếu thuốc trong tay, mặt lên nụ cười nhạt, nhận lấy hộp quà trong tay Mạc Thanh Uyển, hai người về phía bên kia.

      có chút ngây người nhìn bóng lưng hai người kia, xứng đôi như thế, cảm thấy đau xót ở cánh tay truyền đến, là bàn tay to của Nhiễm Đông Khải.

      " thôi." Nhiễm Đông Khải dẫn xuống lầu, ra khỏi biệt thự.

      Thắt chặt giây an toàn, Nhiễm Đông Khải nghiêng đầu sang nhìn Thương Đồng, thấy bộ dạng mất hồn của , trong lòng mềm nhũn: "Đồng Đồng, xin lỗi! Hôm nay bọn họ nhất định khiến em khó chịu rồi."

      Thương Đồng lắc đầu, muốn chuyện, chỉ biết Sở Ngự Tây còn , chán ghét , đoán chừng cũng lần lượt truy vấn nữa, vì sao lúc đầu gặp lại trốn tránh, vì sao lại chọn Nhiễm Đông Khải. Cho dù là trả thù, cũng vui lòng chấp nhận, đầu quả tim giống như bị khoét ra, ôm ngực chặt.

      "Lúc trước có phải bởi vì Sở gia làm khó dễ sau lưng, em mới rời xa Sở Ngự Tây?" Nhiễm Đông Khải nắm vô-lăng, nhìn thấy như thế này, trong lời mang theo vài phần tức giận.

      " phải." Thương Đồng rốt cuộc quay đầu lại, vừa mới trải qua hành hạ của địa ngục, môi lên nụ cười yếu ớt: " cho rằng đây là tiểu thuyết sao? Nữ chính bị gia đình nam chính uy hiếp, mới mai danh tích, mang theo đứa con bỏ trốn, chờ nam chính trở lại đón ấy? Chúng tôi là thể."

      Nhiễm Đông Khải hỏi nữa, đạp ga, trong lòng rối loạn biết phải gì, trước mắt chốc là khuôn mặt Sở Vân Hề lã chã ướt át, chốc là khuôn mặt Thương Đồng cố gắng bình tĩnh, hai khuôn mặt đến , từ từ chồng lên nhau, dường như luôn có vài phần tương tự, nếu phải là ngũ quan, chính là vẻ mặt.

      biết tại sao, khuôn mặt đau khổ của họ, đều khiến chú ý.

      ------ Vũ Quy Lai------

      hành lang dài chỉ còn lại Sở Vân Hề, thời gian bắt đầu bữa tiệc đến, từ hành lang dài có thể nhìn thấy cha mẹ đứng bên cạnh nhau, nâng ly rượu đỏ chào hỏi khách, tuy là đại thọ 60, nhưng có phô trương, chỉ có hơn bốn mươi người bạn chí cốt đến chúc mừng, nhà hàng đặt bàn xoay năm tấm, các món ăn sạch tinh tế, kiểu Trung Quốc sôi nổi, nhưng lại chăm chú nhìn hai bóng dáng dưới lầu kia, nước mắt rơi lã chã.

      "Vân Hề..." Lận Khả Hân chậm rãi bước lên, từ trong túi rút ra miếng khăn giấy, nhàng vỗ lưng : " thoải mái sao?"

      Sở Vân Hề quay đầu lại, lau nước mắt, thấp giọng trả lời: " có gì."

      "Haizz, tôi biết là vì Nhiễm tổng." Lận Khả Hân dựa vào lan can giống , nghiêng người nhìn về phía cổng lớn của biệt thự, bóng xe kia vội vã rời , khẽ thở dài.

      Sở Vân Hề cầm khăn giấy, ép buộc mình mỉm cười, nhưng trong giọng lại có chút chua chát thông: "Làm sao biết?"

      Bóng dáng của Lận Khả Hân bị che ở phía sau chậu hoa, dùng tay nắm lan can, như muốn mang nó nhào nặn, ánh mắt dừng lại sau lưng Sở Vân Hề, nghiêng đầu sang chỗ khác : "Tối qua, Thương tiểu thư mang theo đứa bé đến chỗ tôi khám bệnh, sau đó Nhiễm tổng cũng đến, tôi nghe bọn họ chính miệng thừa nhận, đứa bé kia là con của bọn họ."

      Sở Vân Hề nhắm mắt lại, dán sát khuôn mặt lạnh lẽo vào lan can, dám khóc, cũng thể khóc, đành phải quay đầu lại : "Tôi biết, vừa rồi ấy với cha tôi, là người đàn ông có trách nhiệm, ấy nên gánh vác."

      Khi nghe được Nhiễm Đông Khải cái lý do này, liền cảm thấy toàn thân đều lạnh xuống, tưởng rằng Nhiễm Đông Khải chỉ nhất thời thay đổi, như thế còn có cơ hội, có thể làm cảm động, xoay chuyển , nhưng tại sớm có đứa con bốn năm tuổi, lấy cái gì để tranh giành? Lấy cái gì đến đoạt?

      định trước thất bại thảm hại.

      Cơ hội trở mình cũng có.

      chỉ có thể lừa mình dối người cho rằng, chỉ là nên gánh vác tránh nhiệm, lúc trước dịu dàng chăm sóc đều là , năm đó chỉ là bất đắc dĩ, cẩn thận mà thôi.

      TV có rất nhiều đoạn đều là người phụ nữ sinh đứa bé rồi muốn ép buộc nam chính, hoặc là ràng cần uy hiếp, cũng lập tức được đội vương miệng xx bà lớn.

      Thương Đồng kia có lẽ cũng vậy, Đông Khải căn bản thích ta, nếu từ năm năm trước cho đến bây giờ chưa từng đề cập đến ta, chưa từng có dấu vết nào cho thấy, trong lòng chứa người khác.

      "Vân Hề, lương thiện." Lận Khả Hân nhàng : "Đáng tiếc Nhiễm tổng bị vỏ bên ngoài che mặt rồi."

      Giọng Sở Vân Hề chậm rãi : "Bọn họ có con, tôi tác thành cho bọn họ"

      Lận Khả Hân lắc đầu : "Vân Hề, tôi cảm giác được người Nhiễm tổng , người phụ nữ kia có lẽ chỉ là thế thân của mà thôi, hay là ở đây có hiểu lầm gì cũng chừng."

      Sở Vân Hề hơi sững sờ, ấy người phụ nữ kia giống ? Lúc bọn họ quen biết, là tháng 10 năm năm trước, khi đó cây phong cũng đỏ tươi như vậy, tan học trở về, nhìn thấy Nhiễm Đông Khải ngồi sô pha, mặc áo sơ mi trắng, khóe môi chứa nụ cười.

      "Con bọn họ bao nhiêu tuổi?" Sở Vân Hề im lặng lúc lâu, mới mở miệng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :