1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hào môn tội yêu 2, Hợp đồng tàn nhẫn (141 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Ngoại truyện về Lâm Lôi: lần say rượu định chung thân (Hạ)

      ngẩng đầu nhìn lại, cằm rắn chắc, mũi thẳng, môi mỏng rất đẹp, ra tay chui vào trong áo sơ mi của người kia.

      Là Trình Hạo?

      Ánh mắt của hết sức mơ hồ, mặt ửng đỏ, cả cơ thể đều dựa vào người .

      "Đây là đâu?" Mắt Lâm Lôi lim dim, nhìn thoáng qua xung quanh, thấy là phòng của khách sạn, cảm giác say của tiêu tán vài phần, vội vàng nhìn quần áo của mình, áo khoác bị cởi, nhưng bên trong đều có gì thay đổi.

      "Ở xe, em ngủ thiếp , tôi chỉ có thể mang em đến đây." Trình Hạo buông ra, áo sơ mi của bị cởi bỏ ba nút, lộ ra vòm ngực màu lúa mạch cường tráng.

      Lâm Lôi mơ màng vùng vẫy đứng lên, bàn tay đụng tới bụng dưới của , ngồi xuống, cảm giác say lại vọt lên: " có làm gì tôi?"

      Trình Hạo cũng ngồi dậy, từ phía sau chậm rãi ôm lấy : "Tôi rất muốn."

      Lâm Lôi quay đầu lại, đúng lúc cọ xát lên môi , ở giây phút chạm vào nhau này, làm cho Trình Hạo lập tức bắt được, nụ hôn của mềm mại kéo dài, nhưng từng chút nghiền ép môi , sâu vào, thương tiếc làm mềm nhũn, từ từ cạy môi ra, tỉ mỉ mút lấy mùi rượu của .

      Lâm Lôi mơ hồ cảm thấy ý thức từ từ rối loạn, biết mình làm gì, thậm chí có cảm giác phục thù.

      Hai tay ôm lấy cổ Trình Hạo, Trình Hạo nhận được khích lệ, xoay người nhàng áp đảo .

      hôn chừng phút, mới lưu luyến ngẩng đầu, đôi mắt nhuộm đầy dục vọng, nhìn chằm chằm vào ngực , khàn giọng : "Em có biết em làm gì ?"

      Lâm Lôi ngẩng đầu, cắn vào cổ .

      biết, như vậy mang đến cho đàn ông rất nhiều kích thích.

      Trình Hạo xé quần áo của ra, nhìn thấy cơ thể lung linh của , khát vọng chịu đựng rất lâu hoàn toàn chiếm lấy suy nghĩ , thẹn thùng của , cùng với hành động lớn mật nóng bỏng vừa rồi của , làm thể chờ đợi muốn chiếm lấy .

      Hôn lên cổ , từng chút xuống phía dưới.

      Mềm mại mịn màng, còn vô cùng nhạy cảm, đóa hoa xinh đẹp nở rộ, nhìn bắt đầu uốn éo, biết chuẩn bị tốt, lúc này mới cởi trói buộc của mình, vào giữa hai chân , dừng sức sâu vào.

      Nhưng tiếng thét chói tai làm tim của phút chốc run lên.

      Vô cùng khít khao.

      nhìn cơ thể hoảng loạn cùng với vẻ mặt đau đớn của , cảm giác diễn tả được dâng lên trong lòng, ngờ, còn là xử nữ.

      Đối với người khác, có lẽ cũng để ý, nhưng với Lâm Lôi, giống vậy.

      vì chuyện này mà mừng như điên!

      "Lôi Lôi..." Trình Hạo cúi đầu hôn lên khóe mắt , cố định cơ thể , phòng ngừa vì đau đớn mà đẩy ra.

      " rất cẩn thận." kiên nhẫn chờ đợi cơ thể run rẩy của dần dịu xuống, lúc này mới lần nữa xuyên qua tận cùng.

      * * *Tiếp theo tự tưởng tượng* * *

      Buổi sáng, ánh mặt trời vừa lên.

      Lâm Lôi đỡ đầu như muốn nổ tung ngồi dậy, ràng cảm thấy thích hợp, cơ thể đau đớn, mỗi khúc xương đều giống như bị tháo xuống rồi gắn lại lần nữa, đau xót mệt mỏi, quan trọng hơn là cảm giác ở nơi đó.

      say rượu mất lý trí rồi.

      Chuyện như thế này lại xảy ra người .

      " dậy rồi sao?" giọng dịu dàng vang lên bên tai .

      Lâm Lôi từ từ quay đầu lại, lúc nhìn thấy Trình Hạo, lập tức kéo lấy chăn: " ra ngoài..."

      Trình Hạo nghe xong, cười , đứng dậy: " dùng phòng tắm trước."

      lại bạo dạn trần truồng vào nhà tắm.

      Trời ạ!

      là điên rồi!

      Lâm Lôi ôm mặt mình, cần phải cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nên đối mặt như thế nào, đợi đến khi nghĩ xong, Trình Hạo tắm gội, mặc áo tắm ra, nước theo da thịt trước ngực chảy xuống, vô tình nhìn thấy vết cào ngực , nhất thời vô cùng xấu hổ.

      " gọi đồ bên ngoài vào, ăn xong, đưa em về nhà."

      Chẳng lẽ đàn ông đều như vậy, sau khi lên giường với người phụ nữ xa lạ, còn có thể bình tĩnh dửng dưng như vậy?

      Lâm Lôi từ từ ngẩng đầu lên, cố gắng dùng giọng bình tĩnh : "Trình tiên sinh, đêm qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng để trong lòng, mời , tôi thanh toán tiền phòng, chuyện này đến đây thôi."

      "Đến đây thôi?" Trình Hạo cau mày, ngồi vào giường, nhìn bả vai lộ ra ngoài chăn của Lâm Lôi, ánh mắt lại càng thêm u ám: "Ý của em là chỉ chơi đùa tôi, bây giờ coi như xong?"

      " bậy gì đó?" Lâm Lôi tức giận : "Tôi còn chưa lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lại còn tôi chơi đùa ?"

      "Được rồi, phải chơi đùa, là lưỡng tình tương duyệt, nên chúng ta bắt đầu." Trình Hạo cười nhạt rồi mở miệng : "Sau này, tôi có trách nhiệm với em."

      (Lưỡng tình tương duyệt: Hai tình cùng vui )

      Lâm Lôi trừng mắt nhìn : "Theo tôi được biết, đường đường là Đổng trưởng của liên hợp tập đoàn Bắc Thần cũng là người Hoa Danh tại ngoại, đừng tìm tôi chơi trò này."

      "Em nghĩ trước đó tôi theo đuổi em, là chơi đùa?" Nụ cười của Trình Hạo từ từ biến mất: "Tôi có thời gian và tâm trạng quan tâm đến người phụ nữ tôi thèm để ý."

      Lâm Lôi cười lạnh: " vậy, mục đích theo đuổi tôi là lòng muốn kết hôn với tôi?"

      Lông mày của Trình Hạo hơi nhíu lại, đôi mắt chăm chú nhìn Lâm Lôi: "Nếu tôi phải?"

      "Tôi tin." Lâm Lôi vô cùng bình tĩnh, giống như trước đó hai người căn bản có quan hệ xác thịt.

      "Tại sao tin? Em có gia thế tốt, giáo dục, công việc, vẻ ngoài, còn có tính cách và tư tưởng độc đáo, đặc biệt như vậy, rất nhiều người theo đuổi, tại sao lại tin?" Trình Hạo vẫn cười nhạt.

      Mỗi lời , đều làm Lâm Lôi càng thêm khổ sở, người khác đều nhìn thấy mặt xuất sắc của , nhưng còn mặt thảm hại, đau khổ, yếu đuối?

      "Nếu tôi tốt như vậy, tôi cần gì phải uất ức bản thân tiếp nhận người đàn ông tôi thích?" Lâm Lôi kêu ngạo ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Trình Hạo, lại bị ánh mặt nóng bỏng của làm cho nóng lên: "Cho nên Trình tổng, tôi từ chối . , quân tử có sức mạnh có nghĩa là làm loạn."

      Người của Trình Hạo hơi nghiêng tới trước, cách Lâm Lôi cm, bầu khí giữa hai người vô cùng mờ ám.

      "Em có thể thử với người có khả năng như Sở Ngự Tây, tại thử cùng tôi qua lại?"

      đột nhiên ném ra trái boom.

      Lâm Lôi kinh ngạc, làm sao biết chuyện giữa vào Sở Ngự Tây?

      Trình Hạo hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của , nhìn Lâm Lôi, tham muốn chiếm hữu trong mắt càng ngày càng mạnh: "Tôi mới là người đàn ông đầu tiên của em."

      Lâm Lôi cảm giác được nỗi sợ hãi diễn tả nên lời, quay mặt qua chỗ khác, khỏi nhớ đến đoạn ký ức ngắn ngủi hôm qua, cơ thể của lại có thể bị nhào nặn đến mềm mại, từ đau đớn đến vui sướng...

      "Tôi cho em tuần." Trình Hạo đột nhiên đứng dậy, nếu còn ngồi đó, chỉ sợ lại muốn làm ra chuyện cưỡng ép .

      Trình Hạo thay quần áo, cơ thể cao lớn khỏe mạnh.

      chỉnh lại cúc áo, nhìn Lâm Lôi sâu, mới từ từ ra ngoài.

      lát sau, phục vụ khách sạn gõ cửa, ngoại trừ đưa đến bữa sáng bên ngoài, còn có bộ quần áo.

      Lâm Lôi nhìn cũng nhìn, đợi sau khi phục vụ khỏi, mới vào phòng tắm.

      Dấu vết người cách nào che giấu, người trong gương nhìn qua có mấy phần say rượu, còn có cảm giác của người phụ nữ quyến rũ xa lạ.

      Sao ta có thể điên cuồng như vậy?

      Trải qua chuyện này, buộc phải an ủi bản thân, trước đó là quá so đo, kỳ thực tính là chuyện gì lớn.

      Rửa mặt xong, quấn khăn ra, muốn mặc quần áo của mình vào, mới phát đều mặc được.

      Rơi vào đường cùng, đành phải thay đồ của khách sạn đưa đến, cùng nhãn hiệu với quần áo của .

      Ngồi lát, mới im lặng ra cửa, gọi xe đến đài.

      ai thêm bất cứ điều gì, nhưng có thể nghĩ đến, chuyện huỷ hôn đêm qua, chỉ sợ truyền ra ngoài.

      Nhưng mọi người nhìn chằm chằm làm có cảm giác khác thường, ngồi vào phòng làm việc của mình mới phát , có bó hoa hồng xanh đặt bàn làm việc của mình.

      Chuyện này hiếm thấy, hầu như các ở đài đều nhận được theo đuổi từ khắp nơi, bình thường thèm nhìn mang xử lý. Nhưng biết tại sao, lúc này lại có chút thấp thỏm, cầm tấm thiệp trong bó hoa lên, sau khi nhìn thấy hai chữ Trình Hạo, lập tức căng thẳng đến toát mồ hôi.

      thiệp viết cái gì?

      vừa muốn xem, biên đạo mới tới, ngạc nhiên hô lên: "Mười hai cánh hoa cộng lại nghĩa là muốn : "Người tình hoa hồng của , muốn trêu chọc em, sủng ái em, nuông chiều em! muốn em làm Tinh Linh xanh của , nở nụ cười kiêu ngạo với toàn bộ thế giới, tình bay lượn trời, lãng mạn!"

      (Tinh Linh: Những linh hồn, những vị thần thân thiện, ko chứa bóng tối và cái ác)

      Mặt của Lâm Lôi đỏ lên, buồn bực xé tấm thiệp trong tay thành từng mảnh, cũng để ý đó rốt cuộc viết cái gì, tiện tay cầm bó hoa kia ném vào sọt rác, lạnh nhạt : "Đừng nhảm."

      Ngày hôm sau, vẫn là bó hoa giống vậy.

      Lần này xem thiệp, phía chỉ viết số: 6.

      Ngày thứ ba, phía viết số 5, phía dưới là chữ ký rồng bay phượng múa của Trình Hạo.

      có ý gì đây?

      Lâm Lôi cau mày, mới nhớ tới chờ tuần.

      là nhàm chán! Chẳng lẽ cho rằng xảy ra chuyện, đồng ý ở cùng với sao?

      Ngày thứ bảy, đó viết số 1, vẫn có phản ứng, chắc hẳn nhất định biết khó mà lui.

      Buổi tối, tan tầm, đúng 8 giờ rưỡi, Lâm Lôi tẩy trang xong, từ trong phòng hóa trang ra, khuôn mặt khôi phục lại trong suốt, lái xe về nhà, vừa bước vào biệt thự, thấy đèn đuốc sáng trưng.

      Trong nhà có khách sao?

      vừa vào biệt thự, thấy ba mình tươi cười chuyện với người, nhìn cũng nhìn liền chạy lên lầu.

      "Lôi Lôi..." Bộ trưởng Lâm mở miệng, giọng gọi lại.

      Lâm Lôi quay đầu, vô tình đối diện với cặp mắt kia, Trình Hạo vẫn nở nụ cười nhạt, nhưng bên trong còn có ám hiệu phức tạp.

      ta muốn làm gì?

      Thế giới này quả thực loạn rồi.

      "Lôi Lôi, vị này chính là con trai của bác Trình, hai nhà chúng ta là bạn bè lâu năm, con qua đây chuyện lát ."

      Từ khi nào ta lại trở thành bạn bè lâu năm với gia đình của ?

      Lâm Lôi dám biểu lộ gì, nếu với chỉ số thông minh và cáo già của ba, sợ rằng chỉ mong đẩy .

      "Lôi Lôi, ngại tôi gọi em như vậy chứ? Tôi là Trình Hạo, xin chỉ giáo thêm." làm ra bộ dạng chính nhân quân tử.

      Lâm Lôi cúi đầu, thể đưa tay ra.

      dùng sức nắm lấy, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay , lại nhanh chóng buông ra, ai nhìn thấy quấy rối vừa rồi của , chỉ có cảm giác được trò đùa đáng giận của .

      Tán gẫu vô cùng nhạt nhẽo.

      Lâm Lôi hoàn toàn có hứng thú.

      May mà Trình Hạo rất nhanh đứng dậy lời tạm biệt.

      Cuối cùng Lâm Lôi cũng nhàng thở ra, vừa đứng dậy, nghe thấy bộ trưởng Lâm : "Lôi Lôi, thay ba tiễn Trình Hạo ra cửa ."

      Lâm Lôi mỉm cười đồng ý, nhưng ra khỏi cửa biệt thự, nụ cười mặt hoàn toàn biến mất.

      "Trình Hạo, rốt cuộc muốn làm gì?"

      "Tôi cho em thời gian bảy ngày để suy nghĩ, em phản đối, nên tôi nghĩ ngầm đồng ý rồi."

      " có thể đừng tự mình đa tình như vậy ?" Lâm Lôi tức giận, trong bóng đêm, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Tình đêm hiểu ? Chính là đập vỡ đôi, dây dưa như vậy, còn là đàn ông sao?"

      " có phải đàn ông hay , em là người biết ." Trình Hạo đưa tay, lập tức ôm lấy eo : "Lôi Lôi, rất nhớ em."

      " buông ra." Lâm Lôi vặn vẹo cơ thể, nghe Trình Hạo thấp giọng : " có gì, chỉ ôm chút."

      Cơ thể của Lâm Lôi cứng ngắc, lúc nhìn thấy nụ cười khóe môi của Trình Hạo, nhất thời có cảm giác bị tính kế, theo bản năng nhìn lại biệt thự, quả nhiên thấy hai cặp mắt!

      Trời ạ, cư nhiên bị ba mẹ nhìn thấy!

      "..."

      "Động đậy nữa, hôn em." Trình Hạo giọng áp chế vùng vẫy của , nhìn thẳng vào mắt , khẽ : "Lôi Lôi, hãy nghe , biết nguyên tắc của em, lần bất trung, cả đời cần, nên em yên tâm, cơ thể và trái tim của đều trung thành với em, muốn ở chung với em, bởi vì em."

      " bậy bạ gì đó?" Lâm Lôi buồn bực : "Chữ trong miệng của cũng quá rẻ tiền rồi! Lên giường với người phụ nữ, là có thể , quả thực là đàn ông chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới!"

      Trình Hạo cau mày, chống lên trán : "Ở trong lòng em, đàn ông đều giống nhau sao?"

      Lâm Lôi quay mặt : "Có gì khác nhau à?"

      " tặng em chiếc BMW, em nhận, để ở bãi đỗ xe của đài truyền hình năm rồi." Trình Hạo đột nhiên mở miệng.

      Lâm Lôi nhớ đến chuyện này, lạnh nhạt trả lời: "Tôi quên mất."

      "Em , chờ trở lại, cưỡi con ngựa trắng đến đón em, chuyện này em cũng quên rồi sao?" Trình Hạo nhàn nhạt mở miệng.

      Hả? ra những lời này khi nào?

      Lâm Lôi mơ hồ, ngẩng đầu nhìn Trình Hạo, đáy lòng lờ mờ ra chút suy đoán.

      "Cũng đúng, lúc đó em mới chín tuổi." Trình Hạo giọng .

      Trong đầu của Lâm Lôi dần nổi lên bóng dáng mơ hồ của người, ra bọn họ đều ở trong đại viện, sau đó ra nước ngoài...

      xấu hổ cúi đầu: "Lúc đó làm gì, tôi quên, với lại thay đổi nhiều quá, tôi ngu ngốc đến nổi tin tưởng thanh mai trúc mã gì đó chứ?"

      "Yên tâm, em là sau khi trưởng thành." Trình Hạo dùng trán chống đỡ : "Là bởi vì sau khi trải qua quá nhiều hào quang rực rỡ, mới biết muốn gì. Cho nên..."

      Trình Hạo lấy lại vẻ nghiêm nghị: "Lôi Lôi..."

      Cái nhìn chăm chú của làm Lâm Lôi có chút mất phương hướng, ngừng nhắc nhở bản thân, là người lý trí nhất, phạm sai lầm, bị mê hoặc, đàn ông đều giống nhau, nhất định dùng lời ngon tiếng ngọt, tuyệt đối thể tin tưởng ...

      Chờ chút...

      Trình Hạo từ trong túi áo lấy ra hộp nhẫn, xung quanh tràn ra vẻ quyến rũ: "Lôi Lôi, gả cho ..."

      Rối loạn.

      Tất cả đều rối loạn.

      Tuy chuyện sau đó vô cùng đặc sắc, người đuổi người chạy, nhưng kết quả mọi người cũng biết...


      Ngoại truyện về Vân Hề: ở đây chờ em
      Phòng sinh.

      Sở Ngự Tây căng thẳng siết chặt quả đấm, Niệm Niệm ở bên cạnh cũng vô cùng sốt ruột: "Ba ba, khi nào em trai mới sinh ra?"

      Thương Đồng bị đưa vào giờ, lại thể vào trong, chỉ loanh quanh lo lắng.

      Lúc Vân Hề chạy đến, thở ra hơi, hổn hển chạy đến trước mặt : ", sinh chưa?"

      mới xuống máy bay, vô cùng mệt mỏi, nước da phơi nắng trở thành màu lúa mạch, lại càng tăng thêm thần sắc khỏe mạnh.

      "Dì út, còn chưa sinh!"

      Sở Ngự Tây biết sinh em bé lại giày vò như vậy, ở bên ngoài vô cùng lo lắng, trong đầu liên tục nghĩ đến những cảnh tượng cẩu huyết phim, bác sĩ tới, nghiêm túc hỏi: Bảo vệ người mẹ hay bảo vệ đứa bé...

      Câu hỏi này vô cùng ngu ngốc, máu lạnh, BT! (Edit cũng biết BT là gì nữa, chắc là câu chửi thề.)

      Đương nhiên là tính mạng của người phụ nữ mình quan trọng hơn!

      mạo hiểm lớn như vậy để sinh con cho , có quyền gì để người khác quyết định sống chết của ?

      dám nghĩ, đành phải cầu nguyện, các đều bình an.

      Khi Nhiễm Đông Khải đến, đúng lúc đụng phải Vân Hề, nhìn Vân Hề, đôi mắt sáng lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Vân Hề, em về?"

      Sở Vân Hề gật đầu, còn chưa kịp trả lời, nghe bên trong có tiếng khóc oa oa của trẻ sơ sinh.

      Sở Ngự Tây nhào tới cửa, sau khi bác sĩ ra, câu đầu tiên hỏi là: "Vợ của tôi thế nào?"

      Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, bởi vì lúc trước kiểm tra phụ khoa, Thương Đồng quyết định sinh tự nhiên, nên hơi chậm chút, nhưng rất tốt, bác sĩ cười : "Mẹ tròn con vuông."

      Sở Ngự Tây thở ra hơi.

      "Bọn họ lập tức ra ngay, xin chờ chút." Bác sĩ tránh qua, Thương Đồng và em bé được đẩy ra.

      Sở Ngự Tây bước lên nắm lấy tay Thương Đồng, kích động biết nên gì.

      Niệm Niệm lại chạy tới xem em bé, bé cười : "Mẹ, !"

      Nhiễm Đông Khải và Sở Vân Hề cũng bước lên, nhìn thấy em bé đáng như vậy, đáy lòng dâng lên cảm xúc mềm mại, thứ quý giá nhất trong cuộc sống chính là kết tinh tình này.

      nhà bốn người của Sở Ngự Tây và Thương Đồng hạnh phúc tới phòng điều dưỡng cao cấp, Nhiễm Đông Khải và Vân Hề tiện vào, lúc này nên để lại mình Sở Ngự Tây, hai người bọn họ đứng ngoài cửa sổ nhìn, cuối cùng Sở Vân Hề thở ra, quay đầu lại, mỉm cười nhìn Nhiễm Đông Khải: "Em phải trở về nhà tin vui này cho ba mẹ, tạm biệt!"

      " đưa em ." Nhiễm Đông Khải đuổi theo.

      " cần, tài xế của nhà em ở dưới lầu." Sở Vân Hề khẽ .

      Nhiễm Đông Khải hơi dừng bước, nhàng : "Vậy... cũng đến thăm hỏi bác trai, bác chút."

      Sở Vân Hề từ chối.

      Đến dưới lầu, Nhiễm Đông Khải mở cửa xe: "Nếu cùng đường, vậy chung ."

      Nếu lại từ chối, tỏ làm kiêu.

      Sở Vân Hề đành phải im lặng ngồi vào vị trí cạnh tài xế.

      Hai người ngồi trong xe, Nhiễm Đông Khải mở nhạc lên, lại là bài 《 Pháo Hoa 》, nhìn trăng tháng tám, Sở Vân Hề nhớ lại đêm giao thừa, cùng xem trận pháo hoa đó. Vô cùng rực rỡ, hồi tưởng lại, giống như là bộ phim câm tuyệt vời, bọn họ đều nhìn lên , nhìn cảnh quan rực rỡ, rồi miễn cưỡng xa cách.

      Vẫn luôn là sau khi ly biệt, mới nghĩ đến muốn quay trở lại, bất luận lại phải chờ đợi trong đơn, bầu trời đêm phá hoa ấy, khắc ghi trong trái tim tôi, là vĩnh hằng vô tận.

      Bất luận cảnh quan tháng tám này có đẹp bao nhiêu, cũng ở trong đêm, nghĩ đến tối hôm đó, nghĩ đến đủ thứ chuyện ngày trước.

      Trong cuộc sống, ra có loại cảnh quan, nó phải đẹp nhất, nhưng lại đặc biệt nhất.

      Bởi vì trong cảnh quan đó có diện của người kia, cho nên giống như bình thường.

      Bất luận là ở thành phố nào, có hơi thở của , cũng cảm thấy thiếu khuyết.

      Bài hát kết thúc, Nhiễm Đông Khải tắt nhạc, dường như vô ý hỏi: "Lăng Mahal đẹp ?"

      Vân Hề nghĩ nhiều như vậy, trong mắt lên chút dịu dàng: "Rất đẹp, màu trắng của lăng Mahal bị trời chiều làm biến ảo màu sắc, từ vàng xám, vàng óng ánh, dần biến thành màu hồng nhạt, đỏ sậm, xanh nhạt, theo ánh trắng từ từ dâng lên, cuối cùng trở về màu trắng bạc. Lăng Mahal trong bóng đêm, lại càng thần bí kỳ lạ, nhưng làm cho người ta cảm thấy có chút đau thương."

      Nhiễm Đông Khải khẽ gật đầu: "Đúng vậy, vua Shah Jahan vốn muốn xây cho mình toà lăng mộ màu đen giống vậy, ở giữa gắn liền đá cẩm thạch đen trắng, đáng tiếc lăng Mahal vừa hoàn công, ông bị con trai của mình cầm tù, mỗi ngày chỉ có thể xuyên qua cửa sổ , nhìn lăng Mahal ở phía xa..."

      " quá thâm tình." Sở Vân Hề cúi đầu, ngón tay nhàng quấn lấy tóc mình.

      Nhiễm Đông Khải nắm tay lái, nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của Vân Hề, khẽ : "Vua Đường Minh Hoàng sau khi Dương Quý Phi chết cũng vậy. Nhưng nghĩ đối với bọn họ cuộc đời này như thế là đủ."

      Sở Vân Hề cau mày, quay sang Nhiễm Đông Khải: "Sao lại vậy?"

      Nhiễm Đông Khải thở dài: "Ít nhất khi đối phương còn sống, bọn họ nhau sâu đậm."

      Trái tim của Sở Vân Hề hơi lay động, ý của là gì?

      Bóng đêm có chút mập mờ.

      ---- Vũ Quy Lai -----

      Tiệc trăm ngày của cháu đích tôn nhà họ Sở, tự nhiên hết sức long trọng.

      Nhân vật chính được Thương Đồng ôm trong ngực, Sở Ngự Tây ôm Niệm Niệm, trở thành tiêu điểm.

      Cuối cùng cha con nhà họ Sở cũng hóa giải bất hoà, mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.

      Vân Hề ngồi ở góc, khuôn mặt cũng tràn đầy niềm vui.

      chú ý, bên cạnh có người đàn ông gọi mấy tiếng: "Chị dâu ?"

      "Chị dâu ?"

      Sở Vân Hề thấy mọi người đều có phản ứng, mới quay qua, nhìn thấy bên cạnh có người đàn ông, mỉm cười với .

      " gọi tôi sao?" Sở Vân Hề hoàn toàn mờ mịt, từ khi nào trở thành chị dâu rồi?

      Lúc này Nhiễm Đông Khải qua, người đàn ông kia đứng dậy: "Nhiễm đại ca, lâu gặp, bị chị dâu quản quá chặt sao?"

      Nhiễm Đông Khải mỉm cười trả lời hai ba câu, Sở Vân Hề mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ra người khác cũng biết nội tình, còn tưởng hai người bọn họ còn là vợ chồng.

      "Đúng, tôi cam tâm tình nguyện trở thành người bị vợ quản chặt." Nhiễm Đông Khải nhân tiện ôm lấy Sở Vân Hề, bộ dạng vô cùng tự nhiên.

      Lúc này mấy người có quen biết với Nhiễm Đông Khải cũng tới mời rượu, lần đầu tiên Sở Vân Hề tiếp xúc với bạn bè của , khuôn mặt hơi ửng đỏ.

      Nhiễm Đông Khải dường như rất vui vẻ để cho mọi người biết, lén lút ở bên tai Vân Hề mấy câu, khiến Vân Hề vô cùng khó xử, muốn đừng lật tẩy , nhưng...

      sợ người khác hiểu lầm sao?

      Rất dễ gì hai người mới thanh tịnh lại chút, Vân Hề vội vàng đẩy tay ra: "Đông Khải, bọn họ đều hiểu lầm rồi..."

      "Xuỵt..." Nhiễm Đông Khải đưa tay đặt lên môi , khẽ : " muốn đâm lao phải theo lao làm sao bây giờ?"

      "Hả?" Tại sao lại có chuyện như vậy?

      Sở Vân Hề vô cùng lúng túng, khẽ giọng : " đừng như vậy."

      Nhiễm Đông Khải khẽ thở dài, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở album ảnh, đưa cho xem: "Đây là lúc em đến lăng Mahal, chụp cho em, còn có tấm này, là em phố Băng Cốc, tấm này là cung Versailles ở Pháp, tấm này là Great Barrier Reef ở Australia, tấm này là di tích cổ của người Maya ở Mexico..."

      Sở Vân Hề nhìn những tấm hình này, thể tin được, vẫn luôn theo ?

      Vậy mà hề hay biết.

      ảnh chụp phong cảnh xa gần và , mũi của hơi đau xót.

      " làm gì vậy?" kiên cường vừa rồi của Sở Vân Hề lập tức mềm xuống.

      Nhiễm Đông Khải khẽ đưa tay, ôm lấy hai vai : "Bởi vì muốn bỏ lỡ lần nữa, muốn để lại nuối tiếc, chỉ muốn trân trọng người con tốt như em, vội, chờ đến khi em quay lại, bao lâu cũng chờ em."

      Hạnh phúc, có phải luôn chân như vậy hay .

      ---- Vũ Quy Lai ----

      Hàn Thành.

      Nhiễm Đông Khải dẫn theo Vân Hề đứng trước ngôi mộ, cúi đầu sâu với ngôi mộ hợp táng đó: "Ba, mẹ, em , con dẫn theo Vân Hề đến gặp các người, ấy là thuần khiết, cũng là người sau này bầu bạn với con suốt đời, trước kia dẫn đến gặp các người, đều là lỗi của con, bây giờ các người yên tâm, con nhất định quý trọng những thứ con có được, nắm lấy hạnh phúc của con."

      Vân Hề ngượng ngùng đứng trước ngôi mộ, đặt xuống bó hoa màu trắng, khẽ : "Xin hai người yên tâm, con bỏ qua khúc mắc, quý trọng tình cảm của chúng con."

      Mùa thu tháng mười, năm trôi qua, lá cây vàng óng rực rỡ.

      Ở trước mộ của Triệu Hải Thâm, là Sở Ngự Tây và Thương Đồng, bởi vì em bé còn , nên chỉ có hai người bọn họ đến, Sở Ngự Tây nắm tay Thương Đồng, có lẽ hạ lời hứa.

      Bọn họ mãi mãi nhau.

      Thế giới này, mặc dù có rất nhiều rối rắm, đau khổ, nhưng bởi vì chúng ta có tình , nên từng bước tới, đều có thể kiên trì đến cùng, đều có thể vượt qua.


      --------Hoàn trọn bộ--------

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Bạn ơi, truyện có ebook ?

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chưa bạn ,cái này con thiếu 1 chương pic nhé
      tutu, OrchidsPhampiipp thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :