1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Rốt cục có thể nhìn thấy Ngôn Diệu Thiên


      Editor: Lipton Đường

      Ba người ăn đến miệng chảy đầy mỡ.

      Tư Mộ vừa xoa đôi môi đỏ bừng vì cay, vẻ mặt buồn rầu nhìn Vưu Ưu : “Cậu tại sao mình lại xui như vậy? Ngồi đợi ở đó hai ngày rồi, đừng đến chặn Ngôn Diệu Thiên lại, ngay cả cái bóng của ông ấy mình cũng chưa nhìn thấy. Ôi chao, cậu xem có phải ông ta đến công ty ?”

      “Sao cậu đến quầy lễ tân để hỏi? Đến quầy lễ tân hỏi phải biết sao?” Vưu Ưu trợn tròn mắt, ôm con ăn quá no nên được vào ngực, đại khái có thể hình dung giờ phút này gian nan nối tiếp gian nan.

      là cay đến nỗi Tư Mộ chịu được, thuận tay cầm lấy đồ uống, uống ngụm, càng buồn bực : "Mình có hỏi quầy lễ tân rồi! Người đẹp ở quầy lễ tân Ngôn Diệu Thiên có ở đây! Nhưng mà có thời gian gặp mình, nếu mình muốn gặp ông ấy phải hẹn trước! Cậu xem Ngôn Diệu Thiên có phách lối ? Cái sổ ghi chép đó dài như Thanh Minh Thượng Hà Đồ*, dài quá đấy!"

      (*Thanh Minh Thượng Hà Đồ: là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh", hay có ý cho là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng"[1]) là tên của số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường xá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc diện tích rộng. Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trường quyển (长卷, cuộn giấy dài) có kích thước 24,8×528,7 cm.

      Danh tiếng của Thanh minh thượng hà đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là "Mona Lisa của Trung Quốc". Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh.

      Nguồn: Wikipedia tiếng Việt)

      Sua khi ăn uống thỏa mãn Vưu Ngư lười biếng tựa vào ngực Vưu Ưu, rất ngoan ngoãn. Lúc Vưu Ưu ôm chặt, thiếu chút nữa làm bé té xuống đất, may là Vưu Ngư ôm cổ mới bị té.

      Vưu Ưu cố hết sức ôm con lên, thở hổn hển, khinh bỉ nhìn Tư Mộ, cười tiếng rồi : "Cậu vì vậy mà bỏ qua chứ?"

      Tư Mộ vội vàng lắc đầu, giọng phi thường kiên định mà trả lời: "! Mình làm sao có thể buông tha ông ấy? Cậu xem mình cũng phải là loại người bỏ cuộc giữa chừng! Nếu quyết định muốn tìm ông ấy hợp tác, vậy phải kiên trì tới cùng! Nếu đến lúc đó ông ấy muốn hợp tác với mình, ít nhất cũng phải gặp được ông ấy chứ! Huống hồ Lăng Vũ có nhiều thời gian như vậy, mình phải nhanh chóng thuyết phục YT Quốc Tế đồng ý hợp tác mới được.”

      Gặp mặt, mới có cơ hội chuyện hợp tác, nếu tất cả đều là suông!

      Vưu Ưu lại thở dài: "Ai, thực là tuổi trẻ điên cuồng! , cậu cũng dũng cảm quá ! Dù sao cậu cũng phải chặn ông ấy lại, đến lúc đó, quấn quít, làm phiền ông ấy, đoán chừng ông ấy chịu nổi, liền đồng ý mà cầm tiền đến để mua thanh tĩnh."

      Đối với thực lực tài chính của YT Quốc Tế mà việc để “Lăng Vũ” sống lại, chỉ đơn giản như ăn bữa sáng.

      "Cậu xác định, mình cứ quấn quít lấy ông ấy, bị đưa vào đồn công an chứ? Ngộ nhỡ ông ta tố cáo mình tội quấy nhiễu, mình thực là trộm gà thành mà còn mất nắm gạo rồi." Tư Mộ kiến nghị với bạn tốt, dám gật bừa.

      nghiêm túc nhìn Vưu Ưu rồi : "Cậu có thể đề xuất vài ý kiến có lợi ? Cậu ở bên kia chuyện làm ăn chính là như vậy sao? Cho nên công ty bên đó mới có thể sống sót đến bây giờ, hơn nữa lại càng ngày càng mở rộng, đúng là kỳ tích!"

      Vưu Ưu nhíu mày, cười khúc khích: "Cậu nghĩ rằng mình ở nước ngoài mở công ty gì?"

      Thấy Tư Mộ nghi hoặc xoay mặt nhìn sang, Vưu Ưu cười nhạt tâm tình hơi ưu buồn : "Mình chính là mở sòng bạc nha, hợp tác với người khác cùng nhau mở, mình chỉ phụ trách phần kỹ thuật, còn quản lý cần đến mình bận tâm."

      "Sòng bạc?" Tư Mộ kinh hãi* kêu to.

      (*Kinh hãi: kinh ngạc và sợ hãi)

      "Có lẽ mình chưa kể với cậu về cuộc sống và công việc của mình khi ở nước ngoài? Cậu nghĩ cũng có thể nghĩ được, người ngay cả tấm bằng tốt nghiệp cấp ba cũng chưa lấy được, sau khi xuất ngoại đó có thể tiếp tục đào tạo chuyên sâu, cho dù là người thông minh, cũng có năng lực ở nước ngoài mở công ty!"

      "Đầu tiên, vấn đề quan trọng nhất là tiền bạc. Đăng kí mở công ty cần khoản tiền rất lớn. Huống hồ khi đó, mình còn có Vưu Ngư. Điều kiện kinh tế và nhiều thứ cũng cho phép, thậm chí ngay cả ăn cũng là vấn đề."

      " phải mình có kỹ thuật đánh bài sao, mình tìm sòng bài lớn nhất, dùng trăm đồng thắng được trăm vạn. Sau lại bị nhà cái bắt giữ, bắt mình phải đưa cho họ ngàn. May mà lúc đó có đại ca xã hội đen đứng ra giải vây giúp mình. Đêm đó, hai bên đánh nhau đổ máu, cuối cùng đại ca xã hội đen thu sòng bạc vào tay, sau đó họ mời mình cùng nhau hợp tác, gia nhập vào tổ kỹ thuật, chia ba bảy, mình ba phần người đó bảy phần."

      Sau khi nghe Vưu Ưu , Tư Mộ bị hù dọa, hơi sửng sốt. Nhất thời cũng biết nên gì, trải qua những việc rắc rối như vậy, mà ấy lại kể nhàng, giống như chuyện của người khác.

      "Cho nên, căn bản mình cũng hiểu gì về quản lý, những mánh khóe thương trường mình cũng hiểu lắm. Mình cũng thể cho cậu ý kiến được, chỉ có thể ở bên cỗ vũ cậu, cố gắng lên!" Vưu Ưu cảm giác mình có chút vô dụng, bạn bè gặp chuyện, cũng chỉ có thể giúp đỡ về mặt tinh thần.

      "Yên tâm, mình nhất định nỗ lức, dễ dàng buông tha." Tư Mộ nghe bạn tốt kể những việc mà ấy từng trải qua, mà mình lại hoàn toàn biết gì, cảm thấy mình phải là chị em tốt, chút cũng quan tâm ấy!

      Buổi chiều, tinh thần Tư Mộ phấn chấn bừng bừng, tự tin đến trước cửa YT Quốc Tế.

      vừa mới chuẩn bị tinh thần trường kỳ kháng chiến, bên kia liền lập tức hẹn gặp .

      Tư Mộ ngượng ngùng đến quầy tiếp tân hỏi Ngôn Diệu Thiên có ở công ty , bởi vì hai ngày trước chờ ở đây, ngay cả ở quầy tiếp tân tân cũng định gặp .

      Thế nhưng mới vừa mở miệng xong, người đẹp lễ tân cười có vẻ thân thiết hơn so với mấy lần trước, và với : " Phó, tại vừa lúc chủ tịch có thời gian, tôi cho người đưa lên đó!"

      Tư Mộ thầm véo bắp đùi của mình, tin đây là .

      Hắc! Xem ra chủ tịch YT Quốc Tế cũng tính là đáng tin!

      Nhưng mà bây giờ Tư Mộ biết, người ở trong phòng chờ lão hồ ly nghìn năm.

      Đơn thuần lại hơi ngây ngốc, Tư Mộ cố áp chế kích động trong long theo người đẹp lên lầu sáu, hoàn toàn biết số phận chờ ở phía trước chính là bán mình.

      Lúc này chỉ nghĩ, rốt cuộc có thể gặp Ngôn Diệu Thiên rồi!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Chúng ta làm giao dịch


      Editor: Lipton Đường

      đường vào thang máy lên tầng ba mươi sáu, vào phòng làm việc của chủ tịch.

      Tư Mộ vốn cho là phòng làm việc của chủ tịch rất tráng lệ, xa xỉ. Dù sao cao ốc YT Quốc Tế xây dựng khí phách như vậy, bên ngoài là hai chữ "Y" "T" gắn liền nhau, hơn nữa mặt chữ còn được trang trí bằng gạch men sứ màu vàng óng, khi mặt trời chiếu vào, đặc biệt chói mắt và kiêu ngạo.

      Đại sảnh cũng xa hoa, vừa vào trong, cảm giác phải vào văn phòng mà là đến nhà hàng xa hoa, lộng lẫy nào đó.

      Những chỗ này đều xa hoa như vậy, chủ tịch YT Quốc Tế thích đốt tiền cỡ nào.

      Như vậy, phòng làm việc của chủ tịch trang hoàng cỡ nào, quả thực dám nghĩ.

      Thế nhưng vào phòng làm việc của chủ tịch, Tư Mộ cảm thấy kinh hãi.

      Toàn bộ gian đều rất đơn giản.

      Kỳ thực Tư Mộ biết, bên trong mỗi món đồ trang trí đều là loại đắt tiền nhất, rất nhiều loại đều là đồ cực kỳ quý hiếm, có thể là trân phẩm.

      Ngôn Diệu Thiên ngồi ghế da ở phía sau bàn làm việc rộng lớn, thấy Tư Mộ tiến vào, ông ngẩng đầu rồi gật đầu chào hỏi với Tư Mộ, sao đó lại cúi đầu tiếp tục công việc tay, cũng ngẩng đầu lên mà phân phó với người đẹp dẫn Tư Mộ lên : "Đem hai ly cà phê vào đây!"

      Hoàn toàn có hỏi qua Tư Mộ có muốn uống cà phê hay , có thể nghĩ, ông ấy là người đàn ông bá đạo thế nào.

      Tư Mộ vừa vào cửa, cả người tự nhiên trở nên khẩn trương, căng thẳng. đứng ở đó, hơi mất tự nhiên, biết nên làm gì.

      chưa từng gặp Ngôn Diệu Thiên.

      Trước đó, khi đọc tư liệu về ông ấy, có nhìn qua ảnh chụp.

      Vốn cho là người trong hình đủ nghiêm túc, sắc bén, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn thế nhưng khi nhìn thấy người , mới biết cái gì gọi là khí thế!

      Hình như ông ấy cái gì cũng làm, chỉ im lặng nhìn người trước mặt, làm cả người lạnh mà run.

      nghe Ngôn Diệu Thiên : " Phó, mời ngồi!"

      Tư Mộ cũng ngạc nhiên lắm khi ông ấy biết mình họ Phó, ngày hôm qua đăng kí thời gian hẹn gặp ở quầy lễ tân, cũng viết tên của mình. Nên lúc này, Ngôn Diệu Thiên gọi là " Phó", cũng nghi ngờ gì.

      Tư Mộ tìm ghế ngồi xuống, cũng chỉ dám ngồi phần ba ghế, căn bản hề có cảm giác ngồi xuống.

      tại, Tư Mộ có ý nghĩ khiếp đảm trong đầu: "Bây giờ, mình có nên ra khỏi đây ?"

      Trời ơi, Ngôn Diệu Thiên hổ là đại nhân vậy, lấy tay che trời, khí thế này, làm người ta run sợ. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      ở trong lòng yên lặng tự động viên mình: Phó Tư Mộ, phải có khí thế! Người trước mặt ra chỉ là cọp giấy, mình phải dũng cảm đánh ngã ông ấy! Vì Lăng Vũ, vì ba mẹ, mình phải nỗ lực! Mình là giỏi nhất!

      Sau khi làm xong công tác tư tưởng, ý chí vững chắc, Tư Mộ thở hắt ra, ngẩng đầu, biết khi nào ánh mắt nhìn sang, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn cắn răng : "Chủ tịch Ngôn, tôi hôm nay tới là muốn cùng ngài về vấn đề hợp tác giữa quý công ty và Lăng Vũ. Ngài cũng biết Lăng Vũ chúng tôi cũng có địa vị trong giới, hơn nữa nếu phải bị người khác ngấm ngầm mưu tính, Lăng Vũ có thể càng phát triển. Nghe YT Quốc Tế sắp tới muốn tiến vào ngành sản xuất hàng tiêu dùng, nếu như chủ tịch Ngôn cùng Lăng Vũ hợp tác, chắc chắn có thể đôi bên cùng có lợi.”

      Ngôn Diệu Thiên vẫn nhìn vẻ bề ngoài và lời ngây ngô của bé này, ông hoàn toàn có hứng thứ.

      Nhìn khẩn trương, bất an đem chuỗi lời ra cho hết, ông chỉ nhíu mày, nhàn nhạt : "Tôi cần cùng Lăng Vũ hợp tác, tôi cũng có thể đem ngành sản xuất hàng tiêu dùng phát triển, chỉ là tôi có muốn hay thôi."

      Tư Mộ chuẩn bị đoạn dài lời thuyết phục ông, nhưng trong lúc nhất thời bị ông ấy như vậy, chữ cũng đều thể ra.

      Đúng là như vậy! YT Quốc Tế có thực lực kinh tế rất mạnh, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn chỉ bằng năng lực lãnh đạo của ông ấy, sợ gì phát triển nổi ngành sản xuất, sợ là đến lúc đó ông cũng chính là nhà độc quyền. Kể từ đó, cái gì gọi là đôi bên cùng có lợi, bất quá chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

      Tư Mộ chính là thấp thỏm biết nên làm thế nào, gì để tiếp tục thuyết phục Ngôn Diệu Thiên ông ấy lại lên tiếng.

      " bằng chúng ta làm vụ giao dịch!"

      Tư Mộ vốn là tắt hy vọng, nay lại cháy lên lần nữa. vội vàng hỏi: "Giao dịch gì?"

      Sau khi hỏi xong, trong não bắt đầu suy tính, ông " bằng chúng ta làm vu giao dịch" làm cho lòng bỗng nhiên phát lạnh, loại dự cảm bất an tự nhiên kéo tới.

      " gả cho con trai tôi, đồng thời trong vòng năm phải sinh cháu trai cho nhà họ Ngôn, như vậy, tôi liền vô điều kiện giúp Lăng Vũ vượt qua cửa ải khó khăn này, còn để cho công ty phát triển ngày càng lớn mạnh."

      Lời của ông vừa xong, trong đầu Tư Mộ oanh tiếng.

      Chuyện gì xảy ra?

      Sau lại biến hóa thế này?

      cầu tiền vốn của Ngôn Diệu Thiên lại là "Hạnh phúc nửa đời sau" của nha.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Như , coi như tính toán gì hết?

      Tư Mộ giương mắt nhìn về phía Ngôn Diệu Thiên, nhất thời toàn thân rét run.

      là quá mức!

      cảm thấy người đàn ông trước mắt này và Ngôn Mặc Bạch quả nhiên là từ khuôn mẫu đúc ra. riêng gì khuôn mặt giống nhau, ngay cả tính cách đều giống nhau.

      Tính bá đạo giống nhau, tính cường thế giống nhau, tính cố chấp cũng giống nhau.

      Tư Mộ nghĩ, dứt khoát đem YT Quốc Tế đổi thành NB Quốc Tế tốt hơn? Cao ốc cũng biết thành hai to chữ
      Hào môn 39

      cái “n” “b” gắn bó cùng nhau, như vậy chẳng phải là càng khí phách?

      Ngôn Diệu Thiên gì chỉ nhìn chằm chằm Tư Mộ, vẻ mặt thư thái an nhàn như vậy, giống như đoán trước được chắc chắn Tư Mộ nhất định đồng ý.

      Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, người đẹp lúc nãy dẫn Tư Mộ mang hai ly cà phê vào. Đặt trước mặt Tư Mộ và Ngôn Diệu Thiên, rồi sau đó mới ra ngoài.

      Mùi cà phê thơm nồng trong nháy mắt xông vào mũi, sau đó lan tỏa vào phổi, cả người đều là hương vị ngọt ngào ấm ấp đứng lên.

      Tư Mộ biết nhãn hiệu cà phê này, chỉ cần nhìn cái thôi là biết cà phê này hương vị rất tốt, giá cũng rất cao là cực phẩm trong tất cả các loại cà phê.

      YT Quốc Tế quả nhiên xa xỉ!

      Đúng là có tiền, quả nhiên là đại gia!

      Ngôn Diệu Thiên bưng lên cà phê, nhấp ngụm, ông thản nhiên :
      “Cho mười phút để suy nghĩ.”

      Tư Mộ thẹn quá thành giận, lần này tới đây, quả nhiên là tự rước lấy nhục sao?

      khổ sở nhắm mắt lại, trong đầu lên vô số người và việc...ba mẹ, “Lăng Vũ”, Diệp Nham...

      Chỉ lát sau, Tư Mộ mở miệng giọng khàn khàn , “Tôi gọi điện thoại xong rồi trả lời ông.”

      Ngôn Diệu Thiên gật gật đầu, “Mời tùy ý! còn năm phút để suy nghĩ.”

      Tư Mộ thiếu chút nữa muốn hắt ly cà phê ở trước mặt lên người ông ta. Đại gia ngươi*! Ngươi có tiền rất giỏi sao?

      (*Đại gia ngươi: là câu chửi)

      Nhưng cho làm như vậy, đành phải ngoan ngoãn lấy di động ra, do dự trong chốc lát, liền tìm đến số điện thoại, sau đó nhấn nút gọi.

      Ngôn Mặc Bạch nhận được điện thoại của Tư Mộ hơi kinh ngạc.

      Hôm trước bọn họ cùng nhau ăn trưa, sau đó vẫn có liên lạc.

      Mỗi ngày Ngôn Mặc Bạch đều rất bận, nên rảnh quan tâm , lại quên mất chuyện cụt hứng bỏ về của hôm đó.

      Lúc Tư Mộ gọi điện đến giáo huấn bọn thuộc hạ làm tốt chuyện được giao, khiến bọn họ thầm gào khóc.

      Dưới tình huống như vậy, bình thường nhận điện thoại. Nhưng khi thấy màn hình là số điện thoại của , liền phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó tay của tự chủ được mà nhấn nút trả lời.

      giọng “Alo” , mấy em đàn em của liền nhìn nhau, bày ra vẻ mặt thể tin được nhìn đại ca.

      Trước đó giây mọi người còn hận thể lôi nhau ra ngoài đánh nhau trận, sau tất cả đều kinh ngạc với vẻ mặt bình tĩnh của đại ca.

      Mọi người đều thầm đoán trong lòng xem ai là người gọi điện, lại có sức quyến rũ như vậy.

      Lúc điện thoại vang lên, bọn họ còn thầm mặc niệm cho người gọi điện đến vì người này chọc vào lựu đạn, nhưng bây giờ họ rất tò mò. Mọi người đều vểnh tai lên, đè nén hô hấp, tập trung tinh thần hy vọng rằng có thể nghe được giọng của người đầu dây bên kia.

      Ngôn Mặc Bạch thấy người bên kia im lặng gì cả, lúc hết kiên nhẫn đột nhiên nghe thấy: “Hôm trước , bây giờ còn hiệu lực ?”

      Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ coi hôm trước mình gì.

      Hình như phải làm người phụ nữ của trong vòng tháng.

      nhớ đến thái độ lúc đó của , trong lòng cảm thấy khó chịu, cho nên giọng cũng lạnh hơn, hừ hừ ra vẻ biết hỏi: “Tôi cái gì?”

      Tư Mộ đè nén cơn tức muốn mắng chửi người xuống, : “Chính là, chỉ cần tôi đồng ý làm người phụ nữ của trong vòng tháng, giúp ‘Lăng Vũ’ vượt qua thời kỳ khó khăn.”

      Ngôn Mặc Bạch làm bộ như hiểu ra, ừ tiếng, sau đó : “Nhưng em từ chối?”

      Khóe miệng Tư Mộ giật giật, mặt có chút xấu hổ, lúc ấy quả mình từ chối, cảm thấy vẫn chưa đến mức vào con đường lấy thân báo đáp.

      Nhưng hôm nay gặp Ngôn Diệu Thiên, mới biết, gừng càng già càng cay. Điều kiện của lão hồ ly này còn quá đáng hơn.

      Ngôn Mặc Bạch chỉ cầu tháng mà thôi, còn lão hồ ly này lại cầu “cả đời”.

      Tư Mộ lại hỏi: “Vậy lời lúc đó, có còn hiệu lực ?”

      YT Quốc Tế tìm lão gia tử chuyện, buổi sáng khi , Tiểu Trang liền báo cáo cho Ngôn Mặc Bạch.

      Bây giờ gọi điện hỏi điều này, chắc là bị lão gia tử đó xơi tái rồi.

      Vừa nghĩ vậy, lại càng đắc ý, hừ hừ phải đặc biệt kiêu ngạo mà trả lời câu: “ nửa ! Làm người phụ nữ của tháng được! Nhưng ‘Lăng Vũ’ thể vượt qua cửa ải khó khăn!”

      Tư Mộ tức giận đến nỗi thiếu chút nữa lật bàn.

      Oán hận cúp điện thoại, trong lòng liều mạng mắng ta lật lọng đồ hỗn đãn!

      ngồi cách Ngôn Diệu Thiên khá xa, hơn nữa lúc gọi điện thoại còn cố ý . Nhưng mà Ngôn Diệu Thiên vẫn đoán ra được gọi điện thoại cho ai.

      Ông im lặng, khóe miệng giật giật, quả nhiên tiểu tử này và nha đầu kia có vấn đề.
      Last edited by a moderator: 8/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40 : năm sinh con trai đúng là tự làm khó mình

      Tư Mộ cảm giác được ánh mắt chăm chú của người trước mắt, hơi xấu hổ ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt người kia, hứng thú tìm hiểu, có chút được tự nhiên.

      Mình có liên quan gì đến con trai ông ta đâu! Chẳng qua suy nghĩ cho "Lăng Vũ" mà bất chấp mọi giá cho dù bán mình. Miễn là có thể giảm tổn thất đến thấp nhất, có gì mà thể làm?

      Đều là bán mình trao đổi, Ngôn Mặc Bạch đưa ra điều kiện
      Đều là bán mình trao đổi, Ngôn Mặc Bạch đưa ra điều kiện là tháng, mà Ngôn Diệu Thiên lại đến nhà bọn họ, sinh con trai cho nhà họ, kỳ hạn là năm.

      Vậy , người nào ra điều kiện dễ thực đồng ý.

      quyết định muốn chọn người ra điều kiện trước.

      Tuy rằng đối tượng là cùng người, nhưng là thời gian kết thúc giống nhau!

      Nhưng mà, Tư Mộ nghĩ tới tên hỗn đản Ngôn Mặc Bạch này, tự nhiên lật lọng. Lần trước như vậy, tại còn giả ngu quên hết.

      Cha nào con nấy, câu này chút cũng sai!

      Cha con bọn họ giống nhau đều xảo quyệt, khéo tính kế người khác, tâm địa khó lường, phải còn trẻ chưa thể đối phó được.

      Tư Mộ tự trách bản thân bất tài, quả muốn cho chính mình cái tát.

      Ngôn Diệu Thiên nhìn Tư Mộ, ngoài cười nhưng trong cười Phó, mười phút hết. tại cho tôi biết quyết định của !”

      Mà giờ khắc này Tư Mộ cảm giác mình giống như là miếng thịt thớt chờ người ta xử lý, hít hơi sâu, nhìn Ngôn Diệu Thiên “Chủ tịch Ngôn, ông đưa ra điều kiện có hơi quá đáng

      Trong vòng năm sinh con trai? Này, Tư Mộ cảm thấy làm được.

      biết vì sao Ngôn Diệu Thiên lại đưa ra điều kiện biến thái như vậy.

      Là ông ta muốn có người thờ cúng, hay là con của ông ta làm được, ông ta nhìn thấy phụ nữ là muốn nhét lên giường con trai mình?

      Hoặc là dáng vẻ của Phó Tư Mộ giống với Eva, vì vậy liền cho Adam là có thể sáng tạo nhân loại? Hay xem là Nữ Oa nương nương. Tùy tiện tạo ra người, còn có thể lựa chọn hình dáng chỉ số thông minh, nhân phẩm.

      Oh – mình đặc biệt!

      Lão hồ ly này, thực biến thái!

      Trừ mang thai mười tháng, chỉ có hai tháng để có thai. Nếu phải cả ngày lẫn đêm làm cái đó khó có thể trúng được.

      Nhưng cái thai phải là con trai!

      Nhưng mà có thể sao?

      Cái này so với mua sổ xổ trúng năm trăm vạn cơ hội còn bé hơn?

      Hơn nữa sinh đứa cũng phải mình có thể làm, nghe Ngôn Mặc Bạch là con , Tư Mộ giờ phút này có thể hoài nghi, có phải ta bị yếu sinh lý. Nếu Ngôn Mặc Bạch được, cố gắng cũng có kết quả!

      Ngôn Diệu Thiên nhếch mép cười , mặt viết “Tôi chính là cố tình khi dễ xem làm thế nào” Nhưng lại “Làm thế có gì quá đáng đâu? Chẳng phải tôi cũng đáp ứng giúp “Lăng Vũ” vượt qua cửa ải khó khăn, còn hứa hẹn làm cho nó ngày càng lớn mạnh và phồn vinh, hưng thịnh. Phó cảm thấy mục tiêu này dễ dàng hoàn thành sao? Nếu như vậy, “Lăng vữ” ngày hôm nay cũng đến bước này, Phó cũng cần tới tận đây tìm giúp đỡ”

      Trong lời ủa ông ta đậm ý tứ châm chọc, Tư Mộ phải ngốc nghe hiểu.

      tức giận muốn hộc máu, cắn răng nửa từ cũng được.

      Ông ta cười ha hả hai tiếng, ý tứ sâu xa “Cho nên chúng ta đều tự mình hiểu , liệu đồng ý phải rất tốt sao?”

      Tư Mộ tức đến nội thương.

      Cái gì gọi là tự mình hiểu ?

      Ngôn Diệu Thiên là huyền thoại thương trường, ông ta cứu “Lăng Vũ” cũng chỉ như bữa ăn sáng.

      Nhưng mà trong vòng năm Phó Tư Mộ phải sinh đứa con trai, đây là tự làm khó mình sao?

      Mẹ nó!

      Tư Mộ nhịn được muốn chửi thô tục!

      Tư Mộ cực kỳ khổ sở đem cục tức trong cổ họng nuốt xuống, lúc sau, đứng dậy với Ngôn Diệu Thiên “Thực xin lỗi! Thứ cho tôi thể đáp ứng điều kiện hà khắc của chủ tịch Ngôn. Nếu như là tâm muốn giao dịch, ít nhất tôi cũng muốn quyền lợi bình đẳng”

      xong xoay người về phía cửa.

      Ngôn Diệu Thiên nhìn bước đến gần cánh cửa, ở thời khắc đưa tay ra chạm vào nắm cửa, giọng của ông ta nhanh chóng truyền đến “ Phó, nếu muốn cứu “lăng Vũ” như , trừ bỏ đồng ý với điều kiện của tôi cùng hợp tác với tôi còn lựa chọn nào khác!”

      Lần này con người nham hiểm thương trường hạ tối hậu thư với tiểu nha đầu non nớt như .

      Tư Mộ mới vừa chạm vào nắm cửa nghe lời ông ta dừng lại.

      Đây quả thực là ngang nhiên uy hiếp!

      Ngôn Diệu Thiên đem ý tứ ràng. Nếu Tư Mộ đáp ứng, ông ta thậm chí có thể đem “Lăng Vũ” tại lâm vào phá sản đá cước trực tiếp hủy bỏ “Lăng Vũ”

      Tư Mộ cắn môi lời vừa đến cổ họng nuốt xuống.

      Đây phải là tự mình rước lấy nhục, chui đầu vào lưới, còn có thể là cái gì?

      Tư Mộ nghĩ đến cha mẹ của mình, nghĩ đến ba mất cả đời gây dựng “Lăng Vũ” khổ sở nhắm mắt.

      Sau đó chậm rãi xoay người, động tác gật đầu kia giống như nặng ngàn cân….

      Cuộc đời chính là như vậy, chín mươi tám phần trăm như ý, mà bản thân thể thay đổi thực tế, như vậy chỉ có thể khuất phục mà trong lòng vô cùng khó chịu…
      Last edited by a moderator: 9/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 41: Khế ước bán thân


      Khi Ngôn Diệu Thiên nhìn thấy Tư Mộ gật đầu, ông thầm đắc ý, mắt sáng rực.

      ràng là biết trước kết quả, nhưng bây giờ nhìn thấy gật đầu, ông vẫn cứ vui mừng.

      Rốt cục ông có thể cần lo lắng đến cái tin đồn cực xấu kia, con trai ông là gay lấy được vợ, cũng cần lo lắng nhà họ Ngôn tuệ hậu, YT Quốc Tế cũng có người thừa kế rồi.

      tại tất cả vấn đề đều được giải quyết hết lần, ông chỉ cần chọn đại người cứu "Lăng Vũ", vậy ông cần lo lắng vấn đề gì rồi.

      Ông rất vui mừng ha ha ha!

      Có tiền là đại gia!

      Vị này mặt lạnh, tâm cứng rắn là người gian ác thương trường, mà lại đắc ý như vậy đúng là trăm năm khó gặp.

      Cho nên khi biểu ra ngoài thu lại được, quên luôn hình tượng toàn bộ biểu tình đều thể ra mặt, miệng cũng nhếch đến mang tai luôn rồi.

      Tư Mộ xoay người lại, nhìn thấy biểu tình vui mừng của Ngôn Diệu Thiên.

      Nhìn điệu cười ấy, cảm thấy như là châm chọc : Xem , giả bộ thanh cao làm gì? Còn phải khuất phục đại gia có tiền có quyền như ta đây!

      Tư Mộ quả muốn hộc máu!

      Nhưng mà khi nghĩ đến người này có thể tùy thời mà hủy diệt "Lăng Vũ", liền bình bĩnh lại mà lên cào nát cái mặt cười của ông ta.

      cắn chặt răng, : "Chủ tịch Ngôn, tôi đồng ý với điều kiện của ông, vậy ông có thể cho tôi biết, con trai ông....ừ, nghe ..."

      Tư Mộ cảm thấy rất khó mở miệng. Dù sao trước mặt cha người ta, cũng dám hỏi thẳng: "Nghe con của ông bị gay, vậy ta có thể sinh con được ?"

      Oh my god!

      Nếu như hỏi như vậy chắc Ngôn Diệu Thiên lập tức gọi người ném qua cửa sổ của tầng ba mươi sáu! Huống chi vận mệnh "Lăng Vũ" còn nằm trong tay ông ta, sao dám những lời như vậy chứ?

      Hơn nữa tin tức xấu báo cũng bị Ngôn Diệu Thiên đè xuống, bây giờ còn nhảy ra , chẳng khác nào ghi ngờ năng lực của Ngôn Diệu Thiên?

      Lời này giống như vừa xem thường Ngôn Diệu Thiên lại ghi ngờ khả năng sinh đẻ của con trai ông ta...., cho nên Phó Tư Mộ dám !

      May mà Ngôn Diệu Thiên biết muốn gì, nghe i i a a đầu đuôi... là ông biết muốn hỏi gì.

      Dù sao giấy cũng gói được lửa, cho dù ông gọi gió làm mưa ở thành phố A, nhưng cũng thể ngăn cản được tin đồn! Những lời đồn rằng Ngôn Mặc Bạch là gay, cả ngày chỉ ở với đàn ông, cách xa phụ nữ ngàn dặm, mặc dù ông cố đè xuống, nhưng lời đồn đó vẫn như cá lọt lưới.

      Có tin đồn như vậy, cũng kỳ quái!

      Nhưng điều Ngôn Diệu Thiên thấy lạ, bé này lên giường với con mình rồi, làm sao lại ghi ngờ con mình là gay.

      Chẳng lẽ... Đêm hôm đó từ đầu đến cuối hai đứa nó làm gì cả?

      Nghĩ đến cái này, Ngôn Diệu Thiên lại cảm thấy đau đầu.

      Ý nghĩ này quả thực còn làm cho ông cảm thấy khó chịu hơn cả tin rằng nam và nữ Ngôn Mặc Bạch đều ăn!

      Nam nữ đều ăn, tối thiểu cũng khiến nhà họ Ngôn đứt đoạn hương khói. Nhưng mà nếu bị vô năng...

      Mặt Ngôn Diệu Thiên nhăn như bánh bao, im lặng thầm "hỏi thăm" con trai mình! Tư Mộ thấy mình vừa hỏi xong, thế nhưng Ngôn Diệu Thiên lại tiếng nào. Nhất thời càng thấp thỏm, bất an!

      ràng mình hỏi rất khéo léo mà! Chỉ hai chữ "Nghe ", nội dung phía sau chắc người thông minh như ông đoán ra.

      Nhưng sai rồi, người cha luôn coi trọng vấn đề sinh lý của con mình. Mình chỉ hỏi khéo như vậy, nhưng chắc ông ta cũng đau lòng lắm.

      Tư Mộ đứng nguyên tại chỗ, tim đập như đánh trống, hai tay xoắn vào nhau, biết làm sao bây giờ.

      Ông ta, có sao chứ?

      Có khi nào ông ta chịu nổi đả kích, bởi vì câu của "Lăng Vũ" liền bị hủy ?

      Nhưng mà, ràng tin đồn chính là như vậy mà!

      Tư Mộ bất an hai tay nắm vào với nhau, giọng của Ngôn Diệu Thiên vang lên: "Con tôi, rất khỏe mạnh! Vấn đề này có thể an tâm. Về phần những vấn đề khác, phải dựa vào chính . Dù sao thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, mà người muốn sinh con cho nhà họ Ngôn lại đếm hết, cần thiết phải mực là !"

      Mặc kệ con ông và bé này phát sinh chuyện gì, cũng quan tâm con mình vô năng hay , trước hết ông cứ nhét con mình cho bé trước mắt này rồi sau.

      Giọng trầm thấp, lạnh lẽo của ông khiến Tư Mộ sợ hết hồn.

      Nghe được nửa câu đầu, thầm thở phào nhõm, phải gay là tốt rồi. Tối thiểu gắng hơn chút, vẫn có khả năng thành công.

      Nhưng mà nghe nửa câu sau, tâm trạng thấp thỏm của lại dâng lên.

      Choáng nha, ông nên nhắc đến điều kiện biến thái đó chứ! Người muốn sinh con cho nhà các người đếm hết, vậy ông chọn đại người ! Ép tôi làm gì?

      Được lợi mà còn khoe khoang!

      Thứ người như vậy nhất định là muốn ăn đập rồi!

      Ngôn Diệu Thiên nhìn thấy Tư Mộ tức giận mà lại dám , dám làm càn, chỉ có thể nén giận đến đỏ mặt, đột nhiên tâm tình ông lại tốt lên.

      Cái bé này, nếu là con dâu của mình trong nhà nhất định náo nhiệt!

      như tại, trong nhà ngoại trừ ông ra chỉ còn người giúp việc già. Vợ ông mất nhiều năm, con trai mười tuổi liền ra nước ngoài, mới về nước được nửa năm. Mà khi về nước cũng rất ít khi sống ở nhà, cả ngày đều cùng đám đàn ông. Nếu phải con ông lớn rồi, ông treo ngược nó lên rồi đánh cho trận.

      Nếu như con trai hợp với người con dâu "tạm thời" này, chắc nó thường xuyên về nhà hơn.

      Ngôn Diệu Thiên gọi điện thoại nội tuyến, kêu Tiểu Dương vào.

      Lát sau, Tiểu Dương vào tay còn cầm tập tài liệu, phía sau còn có người đàn ông trung niên đeo mắt kính.

      "Chủ tịch, luật sư Trương đến!" Tiểu Dương đặt tài liệu ở trước mặt Ngôn Diệu Thiên, để ông xem qua, sau đó thấp giọng cung kính với Ngôn Diệu Thiên.

      Người đàn ông trung niên đeo mắt kiếng kia tiến lên bước, vuốt cằm chào Ngôn Diệu Thiên: "Xin chào, Chủ tịch Ngôn!"

      Luật sư Trương là luật sư giỏi nhất trong sở vụ. Buổi trưa hôm nay Tiểu Dương gọi điện cho ông, dặn ông chiều đến YT Quốc Tế để tùy thời nhận lệnh.

      ra YT Quốc Tế có đoàn luật sư riêng, mọi người trong đó ai cũng giỏi. Nhưng mà bây giờ ông muốn đuổi số người nhận lương mà làm việc kia . Mà luật sư giỏi nhất của sở vụ cũng tệ, có thể thu nạp để đảm đương chức luật sư cố vấn cho YT Quốc Tế.

      Ngôn Diệu Thiên gật đầu, liền cầm tài liệu trước mặt đưa cho Tư Mộ. Ông cần xem, dùng người nên nghi ngờ người, nghi người dùng người, ông tin năng lực của Tiểu Dương. Ông cũng hoàn toàn tin tưởng trung thành của ta, hợp đồng này ta để cho Ngôn Diệu Thiên chịu thiệt.

      Tư Mộ nhìn thấy hai chữ "hợp đồng" to trong tài liệu, có cảm tưởng như đây là "khế ước bán thân"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :