1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Lolita nhảy điệu nhảy ngựa

      Tư Mộ mới vừa che mặt chạy ra cửa trong chốc lát, Tiểu Trang liền đẩy cửa tiến vào.

      Ngôn Mặc Bạch bước về chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi: “Vừa rồi ở bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

      Biết đại ca hỏi Phó kia tại sao sau khi ra ngoài cảm xúc lại thay đổi lướn như vậy.

      Tiểu Trang đưa máy tính bảng cho Ngôn Mặc Bạch, trả lời: “Vừa rồi Phó chuyện với người này ở hành lang, hai người cũng có cái gì khác thường, kể từ khi đôi người này tới gần, Phó lại đột nhiên chạy về. Theo tài liệu điều tra cho thấy, người đàn ông này, là bạn trai Phó••••••! Còn người bên cạnh ôm tay ta, chính là người đàn bà tối hôm qua chụp ảnh Phó. Người bàn bà này, tôi cũng có điều tra qua, tên là Dư Hinh, là em của Dư Chấn lão đại của Long Bang, hắc bang lớn nhất của thành phố này.”

      Trong lòng Tiểu Trang có cảm thông, đặc biệt là thời điểm giới thiệu thân phận của người đàn ông kia, vì để cho đại ca hiểu hơn, dùng xưng hô là."Bạn trai của Phó".

      Trong nháy mắt đó, hình như nhìn thấy trong mắt đại ca phát ra tia sáng.

      sợ mới nếm thử tình , đại ca lại bộc phát ghen tuông, lửa giận nổi lên, tổn thương người vô tội!

      Ngôn Mặc Bạch lại nhíu nhíu mày, hỏi: "Long Bang là cái quái gì?"

      Cái gì chứ, là hắc bang lớn nhất của thành phố đó?

      Đại ca chưa nghe qua sao.

      Tiểu Trang 囧 囧, yên lặng lau mồ hôi.

      Đại ca thực là hài hước.

      Dẫu gì Long Bang của người ta ở thành phố này chỉ cầm dậm chân cái có thể làm cho toàn bộ thành phố phải chấn động mạnh, là bang hội lớn nhất, cùng với Đường Môn là hai bang có danh tiếng trong thế giới ngầm. Làm sao có thể nghe qua?

      Do danh tiếng quá , hay do kiến thức của đại ca quá hạn hẹp đây?

      Nhưng mà ở trong mắt lão đại, quả có khả năng biểu diễn.

      Tiểu Trang cười gật đầu phụ họa: "Quả có khả năng biểu diễn. Chỉ là ở thành phố coi như có chút địa vị. Cũng nổi tiếng như Đường Môn."

      Đường Môn?

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến hai giờ trước, ở trong phòng của mình, vừa mới xử lý người tự xưng là em của người đứng đầu Đường Môn.

      A!

      Ngôn Mặc Bạch khinh thường hừ hừ.

      để Đường Môn vào mắt, Long Bang, có thể xem ra cái gì chứ?

      Tiểu Trang nhìn vẻ mặt đại ca khó biết được lúc này đại ca suy nghĩ gì.

      Chỉ là lúc này nhìn đại ca rất bình thường, chẳng lẽ suy nghĩ của đại ca lại ngây thơ đơn thuần, nhìn cái có thể nhìn thấu?

      Nếu có thể hiểu được suy nghĩ của đại ca, vậy người kia còn làm đại ca à?

      Vì vậy, thấy đại ca gì, lại hỏi: "Có cần em làm gì ?"

      Lại Phó gặp tiểu tam, lại bị tiểu tam chụp hình cảnh quần áo được ngay ngắn, khẳng định là cực kỳ đau lòng. Nhưng mà Phó lại có JQ* với đại ca, nhất định đại ca ngồi im nhìn người phụ nữ của mình bị khi dễ, vũ nhục như vậy.

      Như vậy, có muốn chuẩn bị để đòi lại hai món nợ này hay ?

      Giọng của Ngôn Mặc Bạch đột nhiên lạnh lùng: " dạy dỗ tên tiểu tử kia chút."

      Tiểu Trang vui mừng nhận lệnh liền.

      Rất lâu có việc động tay động chân rồi, hai ngày nay thừa dịp đại ca bình thường, có thể bắt được cơ hội luyện chút.

      ngày nọ, đai đen Karate - Diệp Nham - giải thích được tại sao bị người đàn ông xa lạ cao lớn đánh gãy hai cái xương sườn, sau khi đánh xong mới lạnh lùng : "A, nhận lầm người!" Sau đó liền nhấc chân .

      ORZ! tự nhận mình xui xẻo còn phải cắn răng nhịn đau năng dụ dỗ người phụ nữ bên cạnh bị run sợ đến tóc dựng thẳng!

      Con mẹ nó, gặp quỷ mà!

      ••••••

      Tư Mộ chạy ra khỏi phòng, vào toilet muốn tìm mẹ con Vưu Ưu.

      Hai người này, tự nhiên lại coi nghĩa khí ra gì bỏ lại chạy trốn mình!

      Nhưng tìm khắp toilet cũng nhìn thấy bóng dáng lớn , có lẽ trở về phòng.

      Tư Mộ nghĩ như vậy, liền vào thang máy lên lầu 18.

      Lại tại lên tới tầng lầu này, đầu óc quay cuồng rồi.

      gõ vào phòng 1817 cái, con mắt nhìn qua số phòng cửa 1818 bên cạnh.

      Bên trong truyền ra giọng của người bạn Vưu Ngư.

      "Là dì Mộ Mộ sao? Dì chờ chút, con lập tức tới mở cửa cho dì!"

      Cửa vừa mở ra, Tư Mộ lập tức vọt vào, ôm lấy Vưu Ngư, hung hăng cắn cái gương mặt của Vưu Ngư tỏ vẻ trừng phạt.

      vừa giơ chân sau lên đá cửa, vừa hung hăng : "Hai người các người, tiểu hỗn đản, tại sao đợi dì mà chạy về trước, đúng là có nghĩa khí mà! Mẹ con đâu?"

      Vưu Ưu vệ sinh trong toilet, Vưu Ngư chỉ chỉ hướng toilet, “Đóng lại thối thối quá."

      xong nhìn sắc mặt của Tư Mộ tốt lắm, lại vội vàng gật đầu, bày ra dáng vẻ làm sai việc lớn và chờ xử phạt.

      "Được rồi! Hai người các người có nghĩa khí, hôm nay dì muốn phạt lần tốt. Trước tiên bắt đầu từ con ." Tư Mộ nghiêng đầu suy nghĩ chút, sau đó kéo Vưu Ngư đến trước máy vi tính xách tay, : "Hình phạt trừng phạt con chính là biểu diễn tài nghệ. Vưu Ngư con hãy nhảy điệu nhảy ngựa rất hót đó là “Giang Nam style”, phải là vừa nhảy vừa hát mới được nha!"

      Khuôn mặt nhắn của Vưu Ngư co rúm lại, "Đổi cái khác được ? Cái này con biết nhảy cũng biết hát."

      " được, cho đổi. Cho con hai mươi phút chuẩn bị. Hai mươi phút sau, tới đây biểu diễn cho dì xem." Tư Mộ nằm xuống giường, hề nhúc nhích.

      Các video bắt trước điệu nhảy ngựa này ở internet đếm hết, hơn nữa cũng có rất nhiều bản biến tấu.

      Hôm nay lại đột nhiên có nhiều phiên bản Lolita nhảy “Giang Nam style”, hơn nữa phải chỉ có nhảy, mà là người hát .

      Vừa mới đăng lên chưa được giờ, lượt xem hơn nghìn người rồi!

      Sau đó Vưu Ngư mang theo vẻ mặt ưu thương nhìn Tư Mộ: "Dì à, tại sao người lại đem lần nhảy đầu tiên của con đăng lên internet như vậy phung phí ___"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33: Đùa giỡn tình cảm, nên trừng phạt

      Vưu Ưu vừa ra khỏi toilet, liền nhìn thấy con mình bị Tư Mộ ép nhảy điệu nhảy ngựa.

      Bây giờ bài “Giang Nam style” là bài hát nổi tiếng thế giới, cho nên, dù Vưu Ưu ở nước ngoài cũng xem wed n lần rồi, còn cái điệu nhảy kia, cũng vô cùng khôi hài.

      Tư Mộ ngồi ở giường cầm điện thoại của mình, điện thoại này quay video cũng tệ, điều chỉnh ánh sáng và thanh cho tốt, sau đó liền quay điện thoại về phía Vưu Ngư, : "Nhảy nhanh lên chút! nhạc bắt đầu •••••• chú ý vẻ mặt, phải dễ thương chút •••••• biên độ của động tác khiêu vũ lớn chút nữa, buông tay chân ra nhảy ••••••"

      Vưu Ưu dựa vào cửa nhìn bộ mặt uất ức, mắt to rưng rưng của con mình, trách, giận liếc Tư Mộ cái, cười mắng: "Cậu đủ rồi đấy! Đừng bắt nạt con đơn thuần của mình, chỉ vì sở thích của cậu, là có thể khi dễ bảo bối của mình sao!”

      Vưu Ưu đau khổ vì có động tác mà mình biết nhảy, nghe thanh của mẹ, quả giống như tiếng trời. Lập tức bé vui mừng chạy tới, nhào vào lòng mẹ, ôm bắp đùi của mẹ, kìm nén nước mắt kể khổ nhờ giúp đỡ.

      "Ô ô ô ô ô mẹ •••••• dì Mộ Mộ bắt nạt con ••••••"

      Mắt tròn vo, mờ mịt đầy nước, khuôn mặt bé đỏ ửng, môi đào hồng hồng hơi vểnh,

      uất ức mặt, khiến mọi người cũng đau lòng thôi.

      Tư Mộ thấy vậy cũng phải mềm lòng, thẹn thùng cúi đầu, tự kiểm điểm: tại sao có thể bắt nạt đứa bé như vậy chứ? Phó Tư Mộ, mày chính là người sao? biết xấu hổ, biết xấu hổ!

      Nhưng mẹ đứa bé lại nhướng mày, thản nhiên cười, đưa tay sờ sờ đầu con , : “Ngoan! Nhanh nhảy xong bài này , nhớ, vẻ mặt phải dễ thương chút, như vậy mới là tài giỏi!”

      Lần này Vưu Ngư muốn khóc rồi.

      Người này chính là mẹ ruột của bé sao?

      Là ruột thị, có quan hệ máu mủ… Chứ phải là bé lọ lem… và dì ghẻ độc ác kia sao?

      che chở cho con mình thôi , nhưng tại sao lại hùa với người khác cùng nhau bắt nạt vậy?

      Vưu Ngư vô cùng oán niệm ngẩng đầu lên, góc bốn mươi lăm độ, ưu thương nhìn trần nhà, nghĩ thầm: về sau phải làm xét nghiệm DNA mới được!

      Hai tiếng sau, Tư Mộ và Vưu Ưu hành hạ Vưu Ngư video “Laury nhảy điệu nhảy ngựa”, rốt cuộc cũng hoàn thành. Trước tiên là quay video, rồi sau đó lập tức đăng lên website.

      tiêu đề là “Trái ngược với Giang Nam style, Laury dễ thương nhảy điệu nhảy ngựa”, sau khi đăng lên được tiếng, view nhanh chóng tăng vọt.

      Bình luận cũng nhiều vô cùng. Cho nên Laury tạo ra con sóng bùng nổ internet.

      Sau đó, đoạn video này bị người đàn ông thấy, ta lập tức phân phó thủ hạ: “Cho các ngươi ba ngày, lập tức điều tra tư liệu của đứa bé này, ta muốn cặn kẽ nhất. Chính xác khi nào mẹ của đứa bé có thai.”

      Sau đó, vào ngày nào đó, gia đình sup họp, người đàn ông này bị hỏi là làm sao lại có thể tìm được mẹ con , ta chỉ chỉ vào đoạn video còn tìm được internet, nhưng trong máy ta vẫn còn lưu lại : “Toàn dựa vào nó!”

      Dĩ nhiên lúc này họ biết đoạn video này có lực ảnh hưởng to lớn như thế, thậm chí ảnh hưởng cả đời. Rốt cuộc, Vưu Ngư cũng hoàn thành, người yên lặng trốn trong góc hờn dỗi, hơn nữa còn lập lời thề son sắt, bắt đầu từ giờ phút này, bé để ý đến hai người phụ nữ xấu đó trong vòng tiếng!

      Lấy đồ ăn đến dụ dỗ, cũng để ý!

      Trừ phi cầm rất nhiều, rất nhiều, đồ ăn ngon, đồ ăn ngon lắm tới dụ dỗ, như vậy mới được!

      Chỉ là Vưu Ngư tính sai rồi. Bởi vì hai người phụ nữ này, tại căn bản có thời gian để ý bé tức giận.

      Tư Mộ còn thắc mắc tại sao Vưu Ngư lại chưa hỏi chuyện lúc nãy, ngược lại Vưu Ưu lên tiếng trước.

      sâu kín hỏi: “Mộ Mộ, mới vừa cậu nhận chuyển phát, bên trong đựng cái gì vậy?”

      Ngàn vạn đừng cho biết là tư liệu gì, lời đó lừa gạt Vưu Ngư bốn tuổi kia cũng tin. Huống chi, Tư Mộ xé giấy ra, sau đó nét mặt giống như sợ bị người khác nhìn thấy, thấy hết.

      Hơn nữa lúc ở hành lang, Tư Mộ đột nhiên sợ hãi bỏ chạy, cũng làm cho nghĩ ra. ở phía sau nhìn mọi nơi, trừ cách đó xa trong ngã rẽ, có đôi trai đẹp đẹp tới, cũng có nhân vật thần bí gì xuất .

      Chẳng lẽ, có liên quan đến đôi nam nữ kia?

      Tư Mộ sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

      Đột nhiên định thần nghĩ lại? Cái túi giấy đó… để quên trong phòng kia rồi!

      Tư Mộ vừa ão não, vừa gấp gáp.

      Đều do tên đàn ông thối đó! Nếu phải hành động chụp ngực kia, khiến mất thể diện chạy trốn, làm sao quên cầm cái vật quan trọng như vậy?

      Tư Mộ rối rắm, rốt cuộc có nên lấy đây?

      Chỉ là, hai tiếng trôi qua rồi, chắc là cái túi đó cũng bị mất, mà chừng đồ trong đó cũng tìm được.

      Tư Mộ thở dài, aizzz! Chắc là mình phải mua hộp khác rồi!

      Ngay lúc Tư Mộ lạc trong suy nghĩ của mình, Vưu Ưu kéo kéo da mặt của , lôi ra khỏi mộng, “Hắc! Hồi hồn nhanh! , từ đầu đến cuối. đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Hãy từng việc cho chị biết!”

      Tư Mộ bị ép hỏi nên bất đắc dĩ đem chuyện mình cùng Diệp Nham ra.

      Chuyện xưa vừa mới nửa, liền vang lên thanh kinh thiên của Vưu Ưu: “Cậu cái gì? Tên kia lại dám bắt cá hai tay tìm niềm vui khác? Mẹ kiếp, xem tớ làm sao mà chém chết ta!”

      Tư Mộ lôi kéo Vưu Ưu kích động. “Cậu tỉnh táo chút , tỉnh táo! Bây giờ, tớ quyết định cần ta nữa, cho nên những thứ này, cũng cần thiết!”

      “Cái gì cần thiết? Tên khốn kia muốn đùa giỡn tình cảm của cậu, nên trừng phạt!” Mặc dù ở nước ngoài, Vưu Ưu ngây ngô mấy năm, nhưng cái tính lưu manh in sâu vào cơ thể của , tý cũng có thay đổi.

      Nhưng đợi Vưu Ưu ra tay, Diệp Nham bị đánh rất thảm.

      Lúc này, Tư Mộ nhận được điện thoại từ số lạ.

      Sau khi bắt máy, đầu kia lại là --- Dư Hinh!
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Phó Tư Mộ, to gan!


      Số điện thoại này có lưu trong máy Tư Mộ, nhìn điện thoại đổ chuông, suy nghĩ mấy lần, do dự, nhưng sau đó vẫn nghe máy.

      “Alô?” Vì ‘ lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, nên khi thấy số điện thoại lạ, đều rất cẩn thận.

      Mới vừa rồi, khi còn ở trong phòng, đắc tội với người đàn ông kia xong rồi bỏ chạy, vậy số điện thoại này là do ta lấy số mới để điện lại tính sổ với đấy chứ?

      Hoặc là tối ngày hôm qua chính là cái người đàn ông kia? Nếu như túi giấy mới vừa nhận thông qua chuyển phát nhanh là do người đàn ông đó gửi đến cho ….vậy ta chắc chắc là ở gần đây rồi.

      Tư Mộ càng nghĩ càng thấy sợ, gương mặt tái mét.

      Nhưng điện thoại bên kia lại truyền đến giọng lạnh lẽo của nữ, giống như cười lạnh trào phúng: "Phó Tư Mộ, to gan!"

      Tư Mộ sửng sốt.

      Cái thanh này —— còn nhớ , là cuộc vui mới của Diệp Nham, hình như gọi là Dư Hinh.

      Tư Mộ nhận được điện thoại của Dư Hinh, vừa kinh ngạc vừa đau đớn.

      ta gọi điện thoại cho làm gì?

      Là muốn khoe khoang Diệp Nham đối với ta vô cùng tốt, hay là cười nhạo đáng thương?

      Nhưng nghe giọng điệu này, giống như phải như vậy.

      Cái gì gọi là là to gan?

      Tại sao nghe lời này giống như đại boss dạy dỗ người làm.

      Trời ạ, chính là có can đảm mới có thể mặc cho Diệp Nham bắt cá hai tay, để mặc cho tiểu tam ở trước mặt mình khiêu khích.

      Nếu như có can đảm, như vậy nhất định vọt tới trước mặt Diệp Nham cho ta hai bạt tai, để ta biết chơi cái gì cũng được, nhưng đừng có đùa giỡn tình cảm!

      Nếu như có can đảm, như vậy cũng nhất định vọt tới trước mặt Dư Hinh, cho ta hai bạt tai, để ta biết làm cái gì làm, nhưng mà đừng có làm tiểu tam!

      Nhưng mà, có!

      có xúc động, có can đảm, có kiên quyết!

      tại, quyết định buông tay, lúc gặp bọn họ cũng đường vòng, còn muốn như thế nào nữa đây?

      Nếu như giờ phút này Tư Mộ còn phải tiếp tục chịu uất ức, bằng cái bánh rồi.

      Tư Mộ lạnh lùng : " Dư, lá gan của tôi có bao nhiêu, cần nhắc nhở, cũng cần hâm mộ. Nếu như có chuyện gì, tôi cúp điện thoại đây."

      Tư Mộ lười nhảm với ta, nghĩ trực tiếp tắt điện thoại.

      Nhưng bên kia truyền đến thanh bén nhọn, tức giận của Dư Hinh: "Phó Tư Mộ, Diệp Nham chắc chắn trở lại với . hãy từ bỏ cái ý niệm này ! Khi còn là thiên kim nhà giàu, ấy còn có thể trở lại bên cạnh , nhưng là bây giờ phải rồi, nghèo túng. Ha ha —— lấy cái gì để đấu cùng tôi?"

      Giống như tuyên hệ nỗi căm hận, biết là Tư Mộ nghe, hay là cho chính mình nghe.

      ta tiếp tục : "Tôi hiểu, cũng biết vẫn canh cánh việc bị Diệp Nham vứt bỏ, ghi hận trong lòng. Nhưng mà làm sao có thể xuống tay ác độc như vậy? Cũng biết quyến rũ đàn ông ở đâu, lại còn có thể bảo người ta tới đánh Diệp Nham trận, khiến ấy gãy hai cái xương sườn. Lần này giải hận được rồi chứ? Tôi cho biết, nếu như có chuyện gì may xảy ra với Diệp Nham, người đầu tiên tôi buông tha chính là !"

      Tư Mộ cau mày nghe thanh chỉ trích bên kia điện thoại, mi tâm nhảy lên, trong lòng nghi ngờ : Diệp Nham bị đánh? Tự nhiên lại bị đánh?

      Mau cho tôi ai đánh ta chứ? tôi rất muốn biết đó!

      Trước kia, Tư Mộ cũng biết Diệp Nham khá giỏi võ, nghe là đai đen Taekwondo. Người bình thường chỉ có thể bị ta đánh thảm mà thôi.

      tại đột nhiên nghe bị đánh, hơn nữa còn bị thương rất nặng, gãy hai xương sườn. (Tinh Ngưu: Đánh tốt lắm….!)

      Tư Mộ nghĩ thầm: đây chính là báo ứng sao?

      Căn bản là để ý tới người bên kia điện thoại tiếp cái gì, mà chỉ dạo chơi trong suy nghĩ của mình, hề bị quấy rầy.

      Dư Hinh thấy mình hơi dài như vậy, cũng thấy đối phương đáp lại câu.

      Tư Mộ đứng ngồi yên rồi.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35. trêu chọc nổi!

      Editor: Hồng Nhung

      Dư Hinh thấy mình cả câu chuyện như vậy mà đối phương cũng đáp lại chữ. tức giận tới đến mức xém chút nữa giơ chân, đồng thời cũng chuẩn bị mắng người lần nữa.

      Lúc này Tư Mộ mới mở miệng. thanh mang theo chút chua xót lại có chút vội vàng: “ ta bị đánh ở đâu?”

      Tư Mộ xoa xoa mi tâm, là đau đầu a!

      Nếu như việc Diệp Nham bị đánh có quan hệ với Tư Mộ, nghĩ tới hai người có thể làm việc đó.

      là Ngôn Mặc Bạch. Đêm qua ta giúp mình, hơn nữa ta cũng ở đây.

      người nữa chính là người đàn ông tối qua xảy ra 419 với mình. Trực giác cho biết ta cũng ở đây.

      Nhưng mà, tại cho dù là ai trong hai người đàn ông này đánh người đều thấy đau đầu.

      Nếu như vì mới đánh Diệp Nham, vậy rồi.

      vừa hỏi Dư Hinh hơi sửng sốt, bỗng nhiên ta cười ha hả, lên tiếng chế giễu: “Thế nào? nghĩ muốn xem ấy, thông đồng với tên đàn ông khác đánh ấy phải vào bệnh viện, cảm thấy mình còn mặt mũi để gặp ấy sao?”

      Đầu Tư Mộ muốn nổ tung, mệt mỏi thở dài, có loại cảm giác như đàn gảy tai trâu.

      Là đối phương nghe hiểu tiếng người hay ta có chứng suy tưởng hả?

      hỏi là “ ta bị đánh ở đâu”, chứ phải “Bây giờ ta ở đâu?”

      ấy làm sao có thể liên tưởng nhiều như vậy.

      muốn nghĩ cách xuyên qua điện thoại, xem coi đầu óc của kia nghĩ gì: “ suy nghĩ nhiều.”

      Nhưng mà bản thân Tư Mộ cũng hơi sửng sốt.

      Vốn tưởng rằng chia tay với Diệp Nham, cũng phải còn , mà là chôn ta ở nơi sâu nhất trong lòng, trong yên lặng, hèn mọn, bị coi thường.

      Nhưng mà bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, khi biết ta bị đánh gãy hai cái xương sườn phải vào bệnh viện, quan tâm ta có bị gì mà nghĩ đến vấn đề của mình.

      Do ích kỉ sao?

      Hay là chưa đủ sâu đậm, hoặc có lẽ do vết thương sau khi bị phản bội, còn chút tình cảm gì, đau khổ trong lòng dần dần vơi ?

      Tư Mộ nghĩ đến tâm trạng của mình lại đau lòng thở dài.

      ra tình chịu được đùa giỡn, chút cũng .

      Dư, tôi rất ngạc nhiên, gọi cuộc điện thoại này cho tôi là vì mục đích gì? Chính là cảnh cáo cho tôi nghĩ đến Diệp Nham sao?” Đột nhiên Tư Mộ bình thản, cười lên: “Nếu đúng là như vậy, cần phải lo lắng. Bởi vì khi tôi biết ta phản bội sau lưng mình, quyết cần ta nữa.”

      Đừng bản thân đến tìm ta, nếu như ta đến tìm , cũng muốn gặp.

      Gương vỡ khó lành!

      Trong tình cảm, nếu người có lỗi với phần tình này, vậy cũng thể quay trở về như ban đầu.

      Thay vì vùng vẫy đến chết buông, bằng thản nhiên cười tiếng, tự nhiên quay người rời . chừng ỡ ngã rẽ nào đó, bạn gặp được người đàn ông chân chính thích hợp với bạn, người đàn ông hoàn hảo như báu vật, duyên trời định cho hai người bên nhau

      Sau khi nghĩ thông suốt, Tư Mộ cũng tiếp tục đau khổ vì thất tình hay là đau khổ vì thất thân. còn có trách nhiệm rất nặng, cho phép có tâm tư bi thương, mất tinh thần ...

      Có lẽ lời của Tư Mộ quá mức thoải mái thản nhiên làm Dư Hinh chịu được. Giống như dùng trăm phương ngàn kế đoạt đồ từ trong tay người khác, vốn cho rằng đó là bảo bối người ta quý nhất, khi muốn nhìn người ta đau khổ đáng thương nhận ra mình phí hết tâm tư để có được nó nhưng người ta hoàn toàn có thể thoải mái buông tay thậm chí còn chẳng thèm ngó tới.

      “Phó, Tư, Mộ! đừng giả bộ thản nhiên như vậy, tôi biết trong lòng rất khó chịu? Tôi cũng phải nghĩ muốn khiêu khích , tôi chỉ muốn cho biết, đừng, trêu, chọc, Diệp, Nham, trêu chọc nổi đâu!” Khi lời này, Dư Hinh cố gắng đè nén lại vẻ tức giận trong lòng, giọng u, cực kì phẫn nộ.

      Tư Mộ cũng bị lời này chọc cho tức cười: “ quản tốt người đàn ông của là được rồi! Tôi cũng muốn có chút quan hệ gì với người cũ.”

      “Tôi mặc kệ ấy trêu chọc hay trêu chọc ấy, dù là ai trong hai người chủ động tôi cũng để yên! Còn cứ thử xem, nhất định tôi khiến hối hận kịp.” Dư Hinh kiêu ngạo mở miệng, như nữ vương bá đạo. “Trước kia có thể tôi có khả năng này, nhưng bây giờ đối với tôi mà việc phá hủy Lăng Vũ quả thực vô cùng đơn giản. Như cái công ty phá sản gần đây, đạp hai cái, đúng là dễ như trở bàn tay.”

      Hô hấp Tư Mộ hơi chậm lại, trong nháy mắt tức giận và sợ hãi đan xen nhau tràn đầy đầu óc .

      cầm điện thoại, ra lời.

      Hung hăng cúp điện thoại, chán nản ngồi liệt giường.

      Trong lòng từ từ dấy lên suy nghĩ, nhất định phải cứu lấy “Lăng Vũ”. tiếc bất cứ giá nào!

      Chưa bao giờ cảm thấy muốn mình nhanh chóng mạnh mẽ lên như lúc này.

      Khi bị Dư Hinh cảnh cáo giống như mắng người hầu, Tư Mộ muốn mình tiếp tục yếu đuối như vậy.

      Trong lòng thầm quyết định, sáng ngày mai phải đến cửa công ty YT Quốc Tế chặn Diệu Thiên lại để chuyện.

      Việc nên làm bây giờ chính là nghiêm túc xem tư liệu của Diệu Thiên. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
      Friendangel2727KisaragiYue thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: Ôm cây đợi thỏ là biện pháp ngu ngốc thể dùng đến!

      Editor: Hồng Nhung

      Sáng ngày hôm sau, Tư Mộ ăn mặc chỉnh tề, sau đó nhanh chóng xuất ở trước cửa lớn của YT Quốc Tế.

      Khi vào bị bảo vệ giữ lại: “ , mời đưa ra giấy tờ chứng minh.”

      Tư Mộ sững sờ, đôi mắt linh hoạt khẽ chớp, nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của người bảo vệ trước mặt, hiểu lắm hỏi lại: “Giấy tờ gì?”

      Vẻ mặt người bảo vệ thận trọng, nghiêm túc nhìn Tư Mộ, bình tĩnh : “ phải là nhân viên công ty hoặc khách và người đến phỏng vấn được vào.”

      Trong lòng Tư Mộ thầm coi thường quy định quản lí an toàn khác thường của YT Quốc Tế, vẻ mặt cười thuần khiết: “Tôi tới tìm chủ tịch của các .”

      Người bảo vệ gật đầu, dẫn Tư Mộ đến đại sảnh, với người đẹp ở đó vài câu, sau đó liền quay người ra.

      Người đẹp trước mặt mặc bộ đồ công sở, mặt trang điểm tao nhã, là chuẩn mực của hình tượng người đẹp trí thức.

      Editor: Hồng Nhung - *******************

      ấy cười thành thạo đến mức làm người khác thấy thân thiết, hỏi Tư Mộ: “Xin hỏi có hẹn trước ?”

      Tư Mộ luôn luôn có sức miễn dịch đối với những người đẹp như vậy, nên khi nghe hỏi gì liền thà trả lời lại: “ có! Nhưng mà——”

      Tư Mộ còn chưa xong người đẹp trước mặt khéo léo cắt đứt lời của …và : “ à, rất xin lỗi! Lịch trình của chủ tịch chúng tôi rất kín, nếu muốn gặp phải hẹn trước!”

      xong làm tư thế tiễn khách, Tư Mộ khẽ cắn môi, gì, quay người *******************...

      ra trong lòng buồn bực muốn chết!

      xui xẻo! Vừa mới vào cửa chính công ty bị ngăn lại, nhịn, thầm tự trách mình xuất sư bất lợi, ra cửa xem Hoàng Lịch. Nhưng mà lại cả nửa ngày cũng thấy bóng dáng của Diệu Thiên khiến Tư Mộ tức giận.

      Gặp mặt còn phải hẹn trước! Ông ta sĩ diện chết sao?

      Nhưng mà tức giận tức giận, Tư Mộ cũng thể vì thế mà nản lòng, khó khăn lắm mới có được niềm tin cùng ý chí quyết tâm mạnh mẽ như vậy, làm sao dễ dàng biến mất đây?

      là nghé con sợ cọp. Có bao

      nhiều tinh thần phấn chấn và ý chí chiến đấu của người trẻ tuổi? Làm sao mà dễ dàng bỏ được chứ?


      Vì vậy, Tư Mộ quyết định đứng ở trước cửa công ty, chờ Ngôn Diệu Thiên ra.


      Tư Mộ buồn bực nghĩ trong lòng: Tôi thể vào tìm ông, tin ông ra ngoài!


      chứng minh ôm cây đợi thỏ là biện pháp ngu ngốc thể dùng được!


      Tư Mộ đợi ở ngoài cửa chính từ chín giờ sáng đến chín giờ tối cũng thấy Ngôn Diệu Thiên ra. Cho đến khi bảo vệ đóng của chính mới biết chủ tịch về từ sớm rồi.


      Tư Mộ tức giận muốn thổ huyết, ông ta lúc nào mà lại biết.


      Đúng là quá gian xảo gạt người rồi!


      Tư Mộ nắm tay lại, trong lòng thầm quyết định ngày mai lại tới chờ tiếp, tin chờ hoài mà được.


      Ngày hôm sau, khi vừa rạng sáng Tư Mộ liền tới trước cửa YT Quốc Tế.


      Lúc này đồng hồ còn chưa tới bảy giờ! Tòa nhà cao tầng bây giờ vẫn còn trong màn sương sớm cuối thu, lên vẻ vắng lặng yên tĩnh.


      Bây giờ, đừng chủ tịch YT Quốc Tế - Ngôn Diệu Thiên chưa tới, mà ngay cả nhân viên công ty cũng chưa có ai làm.


      quanh quẩn tại chỗ trước cửa công ty, hết nhìn đông lại nhìn tây rồi lại ngó trước ngó sau, lo lắng khi mình chú ý lát, lại để cho Ngôn Diệu Thiên qua trước mắt.


      Sáng sớm cuối thu ở thành phố A rất lạnh, Tư Mộ lại mặc đồ dày, đứng ở trong gió, người run lẩy bẩy.


      xoa xoa đôi tay, vừa hà hơi cho đỡ lạnh vừa quan sát tình huống xung quanh.


      Đợi đến khi mặt trời lên hẳn, ánh nắng ấm áp chiếu vào người , nhân viên YT Quốc Tế cũng vào làm hết, Tư Mộ vẫn nhìn thấy bóng dáng của Ngôn Diệu Thiên.


      Nếu như lúc chín giờ sáng chưa thấy người đến, có thể tự an ủi mình rằng: Giờ làm việc của chủ tịch cũng tùy ý, buổi sáng lạnh như vậy, ngủ nướng cũng là chuyện bình thường.


      Nhưng mà bây giờ mười hai giờ trưa rồi! Tư Mộ còn chưa thấy có người nào giống chủ tịch YT Quốc Tế xuất , chuyện này là sao đây?


      nhịn được lại tới hỏi người đẹp ở quầy tiếp tân.


      " xin lỗi! Tôi thể trả lời câu hỏi này của !" Người đẹp trước mặt trả lời cách vô cùng chuyên nghiệp.


      Lại uổng công đợi rồi!


      Buổi sáng Tư Mộ còn chưa ăn sáng tới đây ngồi chờ, giờ là thời điểm ăn trưa, bụng của đói đến nỗi kêu lên tiếng rồi.


      lấy điện thoại ra, bấm máy gọi cho Vưu Ưu.


      "Ô ô ô -- mình chờ tới hai ngày rồi, nhưng ngay cả cộng lông của Ngôn Diệu Thiên cũng có thấy. Làm sao bây giờ?" Tư Mộ hướng về phía điện thoại uất ức kể khổ.


      "Có công mài sắt có ngày nên kim, cậu mới mài có hai ngày, còn là cây gậy sắt làm sao mà muốn thêu hoa rồi hả? Có chí nên, cố gắng lên nương, mình xem trọng cậu ợ ~" Bên kia, Vưu Ưu vừa ăn bàn thức ăn ngon, vừa chuyện với Tư Mộ.


      Tư Mộ nghe được tiếng người bạn ngồi bịch xuống húp canh xì xụp, thông qua sóng điện tử có thể ngửi được mùi thức ăn thơm ngào ngạt.


      nuốt nước miếng, hỏi: "Các cậu ở đâu?"


      Vưu Ưu ở bên kia cười : "Ở 'Mãn Thiên Hạ', giờ bàn đồ ăn, có muốn tới ăn hay ?"


      Trong nháy mắt, nước miếng của Tư Mộ cũng đều muốn chảy ra. Liền vội vàng gật đầu.


      chặn chiếc xe taxi rồi chạy thẳng tới "Mãn Thiên Hạ".


      ...


      Xe taxi vừa mới lát, trong tòa nhà YT Quốc Tế, trước cửa sổ tầng lầu ba mươi sáu, người đàn ông trung niên đứng gần cửa sổ, trong tay cầm chiếc ống nhòm kiểu mới, nhìn xuống dưới lầu.


      lúc sau, ông ta xoay người lại cười nhạt, với người phía sau lưng: "Cậu khẳng định chính là này?"


      Trợ lí Tiểu Dương gật đầu, trả lời rất cung kính: "Đúng vậy thưa chủ tịch! Tối hôm đó, màn hình giám sát là này vào thang máy cùng thiếu gia, hai người họ cùng nhau vào phòng riêng của thiếu gia. Giữa trưa hôm sau, bọn họ còn đặt phòng ăn tại nhà hàng Autumn, cùng nhau dùng bữa trưa."


      Người đàn ông trung niên kia chính là chủ tịch YT Quốc Tế - Ngôn Diệu Thiên.


      Ông ta chưa tới năm mươi tuổi, tướng mạo tuấn, tròng mắt đen sắc bén cả người tỏa ra mị lực nam tính chững chạc thành thục. Mặc dù đến tuổi này, vẫn thể phủ nhận, ông ta là người đàn ông xuất sắc và rất có sức hấp dẫn.


      Ông nghe trợ lí báo cáo, nhếch môi cười. Ông ta rất ít cười, bình thường chỉ toàn chém giết thương trường, cho dù có cười cũng là loại Tiếu lí tàng đao * làm cho người khác cảm thấy hiểm.


      *Tiếu lì tàng đao: nụ cười giấu đao, lập mưu tính kế để kẻ thù biết.


      "Buổi chiều hoặc ngày mai khi ta tới nữa, cậu phân phó lễ tân ở lầu để cho ta vào." Ngôn Diệu Thiên đứng ở bên cửa sổ, đưa lưng về phía trợ lí ra lệnh. Cả người lộ khí chất của bậc vương giả
      Last edited by a moderator: 4/11/14
      Nyanko129KisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :