1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Nghe Mặc Bạch là công công.

      Lựa ý hùa theo ta?

      Câu dẫn ta?

      Dụ khị 『 Mê hoặc 』 ta

      Quả Tư Mộ bị làm cho tức giận té xỉu!

      Sinh lực của Vưu Ưu giảm xuống, quát khẻ: ”Cậu bây giờ còn có tâm tư trêu chọc mình? Mình với cậu là . Cậu cho mình chút nghiêm túc ! Đoàng hoàng cho chút xây dựng 『 tính toán 』 ý kiến có được ?”

      Vưu Ưu 『 nắn』 『 nắn』 chổ bị Tư Mộ đánh, nhe răng : "Mình rất chân thành! Chẳng lẽ cậu cảm thấy chủ ý này có phong cách rất tuyệt hay sao?"

      Bao nhiêu chuyện ngôn tình nam nữ cũng bắt đầu từ tình Kinh Thiên Động Địa Thần Sầu Quỷ Khóc này.

      Người đàn ông tuấn kia có nhiều tiền, chẳng lẽ cảm thấy được bỏ qua cho ta là chuyện rất xấu hổ hay sao?

      chuyện tình bắt đầu, đơn giãn là đuổi theo tôi, tôi đuổi theo . Duyên phận chỉ dựa riêng vào ông Nguyệt Lão dắt mối tốt cho . Ngàn vạn lần là do Nguyệt Lão bận rộn đến hồ đồ, vậy đời này nhân duyên của phải bị há hủy hay sao?

      Cho nên gặp phải ánh mắt kia, liền dũng cảm, chủ động mặt đất! Căng thẳng đáng giá đồng tiền.

      " - cảm giác - được!" Tư Mộ cố nghiến răng nghiến lợi, "Đây là cái chủ ý chó má gì? Cậu cho rằng bây giờ là kịch cẩu huyết hay truyện ngôn tình tiểu thuyết thiếu nhi lúc 8 giờ hả? Cẩu huyết! Cẩu huyết! Cẩu huyết!"

      cẩu huyết cũng chưa có thấy hôn! Vưu Ưu cười thầm trong lòng.

      Nhưng mặt vô cùng nghiêm chỉnh, thấy ánh mắt Tư Mộ đặc biệt nghiêm trọng : "Mộ Mộ, cậu chẳng lẽ nghĩ đến cứu "Lăng Vũ" sao? Đến gần Ngôn Mặc Bạch chính là cách hiệu quả nhất để giành được trợ giúp của YT Quốc Tế . Lấy lòng người, đơn giản chính là làm vừa lòng nhau, cho muốn. Đàn ông muốn trừ tiền cùng quyền lực, chính là đàn bà. Lúc trước hai người cho được, cuối cùng chỉ có cách. Cho nên, mỹ nhân kế, là kế sách duy nhất rồi."

      Tư Mộ dù đơn giản, nhưng cũng ngu ngốc. Vưu Ưu thể nào tự nhiên lừa thông đồng với Ngôn Thiếu.

      hừ hừ tiếng, sau đó nhìn nghiêng qua Vưu Ưu cái, hỏi: ", cậu có phải hay biết chút gì rồi?"

      Vưu Ưu cười nhạt, gì. Tư Mộ lập tức trở nên nóng này, trợn mắt nhìn cái : "Này! Mình cậu biết cái gì mau nhanh chút nha! đừng trách tại sao mình động thủ nha?"

      Vưu Ưu cắn môi kiềm chế trong chốc láy, nghẹn cười, từng mắt nhìn Tư Mộ : "Chính là muốn xem chút đại mỹ nhân như cậu, có thể dụ dỗ Ngôn Mặc Bạch nha!'

      Tư Mộ lại càng tức giận!

      Cái người này, người này, giờ là lúc nào rồi lại còn trêu chọc !

      là đại mỹ nhân cái rắm á! Hôm qua mới bị bạn trai bỏ rơi!

      Ngay cả mình bạn trai cũng giữ được, còn thế nào quyến rũ được cái loại quý công tử quyền thế này đây chứ?

      "Vưu - Ưu! Cậu tiếp tục như vậy, mình điếm xỉa đến cậu nữa" Tư Mộ nghiêm mặt, làm bộ tức giận.

      Vưu Ưu thấy thời điểm vui đùa qua rồi, mới cười cười lấy lòng: "Được rồi được rồi, mình theo cậu trêu chọc nữa! Lúc nãy nhìn tài liệu bọn họ, thuận tiện nhìn chút tin tức về Ngôn Mặc Bạch." xong, thừa nước đục thả câu: "Cậu có muốn biết ở đó ?"

      Tư Mộ dùng sức trừng mắt với , Vưu Ưu bị ánh mắt trừng to cùa nhìn phảo đầu hàng, vội vàng : "Nghe Thái Tử Gia YT Quốc Tế ------ Ngôn Mặc Bạch là công công. "Thấy Tư Mộ ánh mắt đột nhiên sáng lên, hài hước hỏi: "Tiểu nữ thối, tại cảm thấy như thế nào?"

      "Chưa nghĩ ra được hình dáng gì!" Tư Mộ khóe miệng gợi lên.

      Hừ! Nếu "công công" như lời này......, cho dù dụ dỗ Mặc Bạch cũng có thể có chuyện đâu!

      "Tin đó có thể tin ?" Tư Mộ hỏi.

      "Có thể tin được hay mình biết, nhưng tại sao tin tức bị ém xuống thể xuất các mặt báo. Chắc là bị YT Quốc Tế dìm xuống, Cậu nghĩ , có lửa sao có khói. ta nhất định có vấn đề nên người tôi mới có thể viết được chứ. Về phần có chắc là hay , còn phải nhờ đến cậu kiểm chứng. "Vưu Ưu vỗ vỗ bả vai Tư Mộ: "em , lên! mình xem trọng cậu~"

      Tư Mộ khinh bỉ nhìn đứa bạn tốt cái.

      Cái này được coi là chị em tốt sao?

      Chị em tốt mà bảo dụ dỗ đàn ông chỉ vị muốn kiểm tra xem người đó có phải hay cùng đàn ông.... sao ?

      Cái này, quả thực chính là bạn xấu!

      "Vậy cậu làm sao lại mê hoặc ? Cậu phải là có nhiều hấp dẫn sao? Tư Mộ có chút đau thương hỏi.

      Bạn tốt là dùng để lợi dụng sao?

      "Mình dĩ nhiên được nha! mình là mẹ của đứa trẻ 4 tuổi rồi? Công tử quyền thế còn muốn dùng đến hàng xài rồi ư!" Vưu Ưu đem ra thân phận của mình, tự hạ giá trị của mình xuống.

      " chừng ta lại có khẩu vị tốt này đâu? Tuổi trẻ, trưởng thành, quyến rũ, xinh đẹp ..... Tất cả ưu điểm của con cậu điều có nha! tại công tử có tiền đều có khẩu vị tốt này đó, vì thế cậu !" Tư Mộ cùng chơi Thái Cực,, đẩy tôi chặn.

      "Hứ! '' có hay ! Mình cho cậu biết nha, bỏ qua chỗ này cung còn phòng trọ rồi! cậu phải biết nắm chắt cơ hội, giờ nắm giữ ta lại, tranh thử trợ giúp của YT Quốc Tế . Tránh cho đến lúc "Lăng Vũ" bị tiêu diệt cậu cũng còn chỗ để mà hối hận đâu!" xong Vưu Ưu xoay người muốn trở lại gian phòng.

      Tư Mộ nghe xong hết sức sửng sốt, thấy muốn , lúc này mới hồi phục tinh thần. Vội vàng chạy theo vượt qua trước kéo , "Vậy mình có tính tiền nữa ?"

      đợi Vưu Ưu trả lời, bên cạnh lối truyền đến thanh thanh thúy tiếng giày cao gót dẫm đá cẩm thạch "cốp cốp". Còn có Tư Mộ nghe được giọng quen tai làm đau lòng.

      "Bảo bối, muốn ăn cái gì nào? thể ăn cay được rồi, dạ dày em tốt. Nếu chúng ta ăn nhạt chút nha-------" giọng nam trầm thấp ôn nhu vang lên.

      Dù giọng trầm thấp ôn nhu, nhưng lại nặng ngàn cân đánh tới màng nhĩ Tư Mộ.

      Cái thanh này, trước kia rất nhiều lần đều vang vãng bên tai .

      Những lời này, trước kia thường xuyên với .

      tại, tất cả biến thành quan tâm với người khác, mà , trở thành người qua đường xa lạ.

      Tư Mộ mặc dù quyết tâm buông tay, nhưng giờ phút này, cái cảm giác đau lòng này làm muốn chạy trốn.

      " thích! Em muốn ăn chút hương cay. " thanh kia truyền đến. Cái thanh này Tư Mộ xa lạ. Chính là tối hôm qua ở của nhìn thấy bé Khiếu Dư Hinh kia.

      Tư Mộ dám đứng lại giây nào. chờ Vưu Ưu, người chạy xông vào gian phong, sau đó tựa lưng vào cửa thở dốc.

      "A dì, dì bị ai đuổi theo sao? Mẹ của con đâu rồi? Bên kia Vưu Ngư cất tiếng .

      Ngôn Mặc Bạch mới vừa cùng bạn Vưu Ngư chơi trò mắt to trừng mắt hí, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, ta quay đầu nhìn sang. Liền gặp được Tư Mộ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ửng đỏ tựa vào cửa thở dốc.

      Giống như trốn tránh cái gì.

      ta hướng ánh mắt sắc nhìn Tiểu Trang ở phía sau, Tiểu Trang hiểu ý, mang ra máy tính bắt đầu công việc.

      Ngôn Mặc Bạch yên lặng đem mặt quay về, thong thả ung dung nhìn trước mắt mình cái đĩa sứ trắng cao cấp Tiểu Điềm.

      ra chút xíu ta cũng ăn, chẳng qua là cầm chơi đùa thôi.

      Tư Mộ nghe thấy thanh của Vưu Ngư, lấy lại tinh thần, vẽ cứng ngắc mặt bị xé toạt thay vào đó là nụ cười mỉa mai: "Ha ha, có bị người nào đuổi theo đâu. Dì chỉ muốn nhanh chóng trở lại ăn đồ ngọt thôi. Dì thích nhất là thưởng thức đồ ngọt, sợ con ăn hết chừa cho dì miếng nào, cho nên liền chạy vào! Mẹ con ở phía sau, lập tức tới ngay."

      Lý do này thấy có nhiều sơ hở. Đến đứa bé bốn tuổi cũng lừa được.

      Cửa tolet ở cách đó xa.
      Làm sao co thể chạy đến sắc mặt trắng bệt mà thở hổn hển???
      KisaragiYue, dungggKem Đá thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 29: Làm người phụ nữ của tôi, tháng!


      Editor: Cua Rang Me


      Tư Mộ hạ thấp hô hấp của mình, sau đó rón rén tới.


      Còn chưa đến chỗ ngồi của mình, cánh cửa phòng lại bị đẩy ra.


      Vưu Ưu mạnh mẽ đẩy cửa ra liền lớn tiếng phàn nàn đối với Tư Mộ: "Mộ Mộ, cậu chạy nhanh như vậy để làm chi? Tựa như bị chó rượt. Mình cũng đuổi kịp cậu.


      Ngôn Mặc Bạch nghe vậy nhíu mày như có điều suy nghĩ, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn chằm chằm vào tiểu Trang cầm Tablet ở bên cạnh, gì.


      Hô hấp của Tư Mộ cũng hơi chậm lại.


      Bị chó rượt?


      Cũng đúng ...Sao lại ngay lúc này bị chó rượt?


      Hai cẩu nam nữ!


      Tư Mộ cắn môi có chút nào máu, làm ra vẻ mặt cứng ngắc, có lên tiếng, sau đó yên lặng ngồi trở lại vị trí của mình.


      Bên kia Vưu Ngư nghe xong lời của mẹ mình, cười ra tiếng ha ha, nham nhở, giọng mềm nhũn rất dễ thương, mặt đúng là rất ngây thơ, "Mẹ mình là chó sao? Mẹ theo ở phía sau dì Tư Mộ hả!"


      Vưu Ưu tức giận đến trợn mắt nhìn con cái, làm ra vẻ muốn nhào qua đánh trận.


      Vưu Ngư rất thức thời câm miệng, khéo léo đem đồ ngọt đưa tới trước mặt mẹ để lấy lòng. Cũng thuận thế cho Tư Mộ khối: "Dì ơi, cái này ăn ngon nhất, người mau nếm thử chút".


      Tư Mộ cúi đầu đáp tiếng, nhưng có ăn, ăn được.


      vẫn cúi đầu, dám ngẩng lên.


      Mặc dù có ngẩng đầu, nhưng mà có thể cảm nhận được có ánh mắt như có như cứ hương về phía , ánh mắt kia có tìm tòi nghiên cứu, nhưng lại có vẻ lạnh lùng, giống như tia sáng X, giống như nhìn thấy tất cả lục phủ ngũ tạng của . Thậm chí so với tia sáng X còn lợi hại hơn, hình như có thể nhìn thấu những gì suy nghĩ. Mà ở nơi này, cả người là chùm ánh sáng, hoàn toàn là xích lỏa trong suốt, núp.


      phát ra nguồn gốc của ánh mắt kia, lần này cúi mặt càng thấp. Hận được đem ý thức đều chôn .


      Ngôn Mặc Bạch nhíu lại lông mi dài đẹp, liếc nhìn Tư Mộ vẫn cúi đầu ở cửa.


      Mặc dù vẫn luôn cúi đầu, nhưng mà ̣ dám chắc mười phần đôi mắt tại chắc chắn phiếm hồng. Lúc cúi thấp đầu, có loại thống khổ bi thương, uất ức lại khiến người ta mến.


      Tròng mắt đen của Ngôn Mặc Bạch thâm thúy lóe lên, đưa tay đùa bỡn dĩa sứ đựng bánh ngọt, thanh thoáng qua, "Phó tiểu thư phải thích ăn thức ăn ngọt sao? Nơi này có rất nhiều loại, muốn ăn loại nào cứ tự nhiên, cần câu nệ. Ăn hết, có thể xách về.”


      Tư Mộ ngẩn người.


      Còn ăn?


      Mới vừa nãy muốn ăn đồ ngọt cũng chỉ là viện cớ mà thôi, Ngôn thiếu ngươi cần phải tính toán chi li như vậy đấy! Tôi chỉ là thuận miệng như thế, ngươi chỉ cần tùy tiện vừa nghe là được rồi, cần gì phải làm chứ?


      tại dù là cơ thể hay là trong lòng, đối với thức ăn đều có chút ham muốn rồi.


      Trong lòng cuồn cuộn nỗi chua xót được những lời này của ta đẩy lùi nửa.


      Trong lòng Tư Mộ thầm hừ hừ: kêu tôi ăn nữa , cẩn thận tôi nôn cho xem!


      Chỉ là ······ cầm về?


      —— cái này có thể có!


      Lại đến mẹ của Tư Mộ - Tô San rất thích loại đồ ngọt này.


      Kể từ khi ‘Lăng Vũ’ gặp chuyện may, bệnh của cha lại tái phát, còn mẹ gần như có bữa nào ăn cơm yên ổn. Cả người gầy trông thấy.


      Trước kia, lúc cha Phó Minh Vũ có bữa tiệc, khi trở về đều mang hai loại đồ ngọt cho Tô San. Mỗi lần đều đến ăn chút. Ăn xong rồi lại với mẹ có thể gả cho người đàn ông tốt như cha vậy, hâm mộ và ghen tỵ.


      Sau đó xách chút mang về cho mẹ ăn, phải ăn chút chứ?


      Nghĩ đến tình cảnh ở nhà, Tư Mộ càng cảm thấy đói bụng nữa.


      Nghĩ lại, bây giờ có thể cứu vãn chuyện của “Lăng Vũ” chỉ có YT quốc tế. Chỉ có thể tranh thủ nhờ giúp đỡ của YT quốc tế, từ Ngôn Mặc Bạch ra tay là con đường tắt hữu hiệu nhất.


      Ngàn vạn suy nghĩ ở trong đầu của Thiên Hồi Bách Chuyển, hành hạ đến thiếu chút nữa đầu nổ tung rồi, cũng biết nên làm như thế nào để tiến bước gần đến Ngôn Mặc Bạch.

      Nghe là thích đàn ông, như vậy cho dù quyến rũ thế nào, có phản ứng sao?


      Bên kia Vưu Ưu oán giận nhìn Tư Mộ, ngoài miệng lại dạy dỗ Vưu Ngư dừng lại, mới vui vẻ ăn đồ ngọt.


      Nhưng khi nhìn bàn cơm còn hai người khác, Vưu Ưu rất thức thời cười ha ha, : "Người bạn Vưu Ngư, mẹ dẫn con toilet. Con mới vừa uống nhiều canh như vậy, cẩn thận tiểu ra quần!"


      xong những lời này mặt cười ha hả, nhưng trong mắt là ý ép buộc rất ràng .


      Thân thể nho của Vưu Ngư run lên, bất đắc dĩ đứng dậy theo mẹ.


      Trong lòng cực kỳ uất ức: người ta mới tiểu ra quần, người ta là người lớn rồi! Còn nữa, con căn bản có nghĩ muốn toilet nha. Mẹ cố ý đem con ra ngoài cũng phải tìm lý do hợp lý hơn chứ?


      ······


      Tiểu Trang tiếp nhận chỉ thị của Ngộn Mặc Bạch, cũng lui xuống.


      Khi trong phòng bao chỉ còn lại hai người bọn họ, cũng ai gì.


      Trừ tiếng hít thở của hai người trầm mặt, chính là trong khí lộn xộn, có mùi bánh ngọt hấp dẫn.


      Tư Mộ miệng to hít hơi, vị ngọt từ mũi rót vào trong thân thể, giống như sáp nhập vào máu, cái loại ngọt ngào lan truyền trong mỗi mạch máu, từng tế bào. Chỉ chốc lát sau, cả người liền thanh thoát lên, trong nháy mắt dũng khí và lòng tin tràn đầy.


      ngẩng đầu sâu nhìn mắt Ngôn Mặc Bạch, mặt vẻ mặt rất là nghiêm túc.


      : "Ngôn thiếu, có thể hay giúp tôi việc?"


      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, "Gíup cái gì?"


      Tư Mộ hít sâu, lấy hết dũng khí mới mở miệng : " có thể hay giúp “Lăng Vũ” chút ?"


      "Giúp thế nào?" Ngôn Mặc Bạch vẻ mặt có chút lười biếng, đổi tư thế ngồi ghế, từ từ mở miệng.


      Tiểu Trang mới vừa đem tất cả tư liệu của bỏ chi tiết cho , dĩ nhiên bao gồm chuyện công ty gia tộc của gặp phải nguy cơ. Lần này vừa mở lời, biết nhờ vả chuyện gì.

      "Hi vọng lấy danh nghĩa YT quốc tế lấy phương thức hợp tác về tiền vốn để trợ giúp." Tư Mộ biết cầu này có chút tự lượng sức, nhưng vì cứu lấy “Lăng Vũ” thể mặt dày như vậy để nhờ vả.


      Bên này Ngôn Mặc Bạch lại chút do dự mà cự tuyệt, "Chuyện YT quốc tế, cần tìm tôi!"


      Tư Mộ đụng nhằm cây đinh, trong lòng cảm thấy mất mác.


      "Vậy muốn thế nào mới bằng lòng giúp chúng tôi tay?" Tư Mộ nhắm lại mắt, kềm chế khổ sở, mới giọng hỏi.


      "Làm người phụ nữ của tôi, tháng!"


      Tư Mộ nhất thời bị mấy chữ này làm cho hoảng sợ, lắp bắp : "... cái... cái gì?"


      Ngôn Mặc Bạch biết là nghe , cho nên cũng có lặp lại nữa. Chỉ là nhàng liếc xéo nhìn : " chỉ cần , có làm hay ?"


      Ngay cả vừa bắt đầu liền muốn vì cứu “Lăng Vũ” đem hết toàn lực, bất chấp tất cả.


      Nhưng là bây giờ, khi như vậy từ trong miệng ta ra khỏi miệng, vẫn còn do dự.


      Hơn nữa, phải Ngôn Mặc Bạch là gay sao? ta tìm phụ nữ sao?


      Chẳng lẽ là muốn tìm thử chút hương vị phụ nữ, sau đó mới quyết định nên ở đam mỹ, hay là cải tà quy chánh, trở lại chính đạo?


      Tư Mộ suy nghĩ sai lầm, loạn, loạn rồi!

      ------ lời ngoài mặt ------


      Hương vị lần nữa chuẩn bi xong rồi, thân môn chuẩn bị xong chưa?
      KisaragiYue thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: nhìn ngực tôi, tôi liền đánh vào đáy quần của .

      Tư Mộ khẻ giật đôi môi, thanh nhàng, mang theo chút gì đó hiểu hỏi: "Này - chỉ cần tôi đáp ưng cầu của , có phải hay nhất định cứu "Lăng Vũ" vượt qua cửa ải khó khăn?"


      Ngôn Mặc Bạch nghĩ tới khẽ nhíu mày, khóe miệng khiêu khích nhếch lên tà mị, đôi mắt thâm thúy đen huyền gợn sóng.

      ta thanh bình tĩnh như lướt qua gió đêm đông, thấm vào ruột gan, lạnh tận xương tủy.

      "Tôi có nhất định giúp đỡ sao?" ta nhàn nhạt hỏi ngược lại.

      Tư Mộ nghẹn họng, cứng họng rồi!

      Mặc dù đàn ông trước mắt tuấn tú khuynh thành, nhưng lúc ta ra lời này, Tư Mộ liền cảm thấy, dù ta có thế nào con người của ta cũng có dạng khiếm khuyết.


      Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ chợt dâng lên bộ dáng tức giân, ta chỉ cười khẽ : "Em muốn dùng phương pháp hợp tác cùng YT Quốc Tế trợ giúp tài chính cho "Lăng Vũ", nhưng tôi , chuyện của YT Quốc Tế, nên tìm đến tôi. Bởi vì tôi làm chủ được."

      Tư Mộ nên lời, thiếu chút nữa tức chết.

      làm chủ được, vậy còn cái rắm gì hả?

      Còn muốn tôi làm tình nhân tháng!

      Tôi ngu à?

      Tư Mộ trong lòng thầm mắng tên khốn khiếp trước mặt ngàn vạn lần.

      Nếu có thể dùng tháng để đổi lấy "Lăng Vũ" bình an bằng lòng! Nhưng ta có năng lực này, cần gì phải hy sinh vô vị chứ.

      Cho dù chỉ muốn dùng ta để làm thí nghiêm, cho dù kết quả chứng minh ta muốn mang đam mê nữ sắc rốt cuộc tiến hành, cũng vẫn thu hoạch được gì còn mất luôn cả vốn.

      Nhưng mà, ta những lời này, có phải hay là muốn dò xét ?

      Tư Mộ ngờ lại có chỗ sơ hở, muốn vạch mặt, mặc dù trong lòng tức vô cùng tức giận, mặt vẫn còn nụ cười khó coi. : " vô ítt, tôi tin có năng lực giúp đỡ "Lăng Vũ", dù sao cũng là người nối nghiệp YT Quốc Tế , đây là chuyện như cái đinh miếng sắt. Lời của nhiều ít cũng có giá trị."

      Ngôn Mặc Bạch gật đầu đồng ý," sai! Tôi có năng lực giúp đỡ "Lăng Vũ". Sau đó mắt ta sáng lên tràn đầy gợn sóng, xoay chuyển lời ,"Nhưng mà tại sao tôi phải giúp em?"

      "Tôi trước giúp em lần, bữa tiệc hôm nay đủ để bồi bổ lại, nếu tôi giúp em thêm lần nữa, em cảm thấy dùng cái gì báo đáp?"
      Ngôn Mặc Bạch nhích thân tới, khuôn mặt tuấn ở phía đầu Tư Mộ, ta khẽ cười : "Chẳng lẽ là lấy thân báo đáp sao?"

      Hơi thở của người đàn ông trẻ tuổi kia cứ thế trực tiếp đến, cao nhìn xuống dồn ép , ta vây trong ngực ta, làm thể nào nhúc nhích.

      Tư Mộ ở trong ngực tràn đầy hơi thở của ta, lỗ tai đỏ lại, mặt cũng ửng đỏ.

      Tình huống như vậy, luống cuống tay chân mềm yếu.

      Lấy thân báo đáp?

      Có thể vì "Lăng Vũ", Tư Mộ bị kích động đáp ứng.

      Nếu quả chỉ có cách này, đây cũng là cách bất đắc dĩ duy nhất có thể làm.

      NHưng Tư Mộ còn chưa đến bước đường này.

      còn chưa tìm người nắm quyền YT Quốc Tế để điều này. Nghe người này là thần thoại thương trường. Được khen là "Người gian hiểm thương trường", tất nhiên vô sĩ như vậy éo phải đáp ứng điều kiện quá mức như vậy.

      Nhưng Tư Mộ lường trước được, chính là khen nam nhân thần thoại kia, đem ép buộc làm cho tình cảnh càng thêm gian nan.

      Tư Mộ bây giờ chỉ nghĩ tới cứu "Lăng Vũ", trấn tĩnh tâm tình của mình trước, sau đó ngẩng đầu chống lại đôi mắt đen nhánh đẹp mắt, từ trong con ngươi đen đó có thể thấy khuôn mặt của mình hé mở.

      bình tĩnh, sau đó : "Lần trước là chuyện, lần nữa cảm tại cám ơn Ngôn Thiếu giúp đỡ. Tôi cũng cảm thấy những lời này cung có ý nghĩa gì. Nhưng mà tôi trừ ngoài miệng tỏ vẻ cảm tạ. Tôi thể cái gì để bổ sung cho vật phía . Tình hình "Lăng Vũ" sợ rằng ít hơn cũng biết chút. Nhà chúng tôi chỉ trừ phòng ốc cầm bán. Cho nên tôi cũng vậy lấy việc đó là điều kiện đem nhân phẩm của mình ra kiếm tiền. Nếu như như vậy, người cho tôi tấm chi phiếu nợ, chỉ cần tôi có khả năng, tôi nhất định trả lại cho ."

      "Về phần lấy thân báo đáp, chuyện như vậy tôi nghĩ tạm thời phát sinh. "Tư Mộ tràng dài, ánh mắt thủy chung dám nhìn thẳng vào mắt ta.

      Chẳng qua là đem toàn bộ sức lực tập trung của ta hợp nhất ra ngoài miệng.

      sợ nhìn ánh mắt sừng sững của ta.

      Ngôn Mặc Bạch nghe lời của , người này trong ánh mắt đen như mực, mặt cũng tụ lại loại áp suất thấp, bất cứ lúc nào cũng có phong ba bão táp đến.

      ta chỉ như vậy ngắm nhìn ánh mắt của , sâu.

      Ngôn Mặc Bạch lần đầu tiền đứng khoảng cách gần như vậy, cứ như vậy xem xét người phụ nữ.


      Môi đào hồng hào sáng bóng, da trắng noãn bóng loáng, ánh mắt to lóng lánh...

      Nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy có cảm giác như từng quen biết.

      Tận sâu trong trí nhớ có thứ gì đó gợi về, suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến làm cơ hồ xoay chuyển được.

      Tư Mộ bị ta cứ thế mà châm chú nhìn, hô hấp hòa cùng cơ thể của , trong lòng càng rối loạn lo sợ. hận thế lập tức biến mất, chạy khỏi bao bọc của ta, chạy ra khỏi tầm mắt của ta....

      cứ nghĩ như vậy, thân thể trước hết cử động.

      Tư Mộ nghĩ đến thân thể vội vàng cử động tay chân loạn xạ, lại cẩn thận làm dĩa sứ trắng ở phía trước rơi lật úp mặt đất/

      Đồ sứ rớt rơi sàn tạo lên tiếng động lớn làm sững sờ chút, trong lòng than thở mắng chửi vài câu xui xẻo.

      "Ách-" Tư Mộ luống cuống nhìn sàn nhà đầy những mãnh vụn của cái đĩa sứ, ngồi xổm xuống dọn dẹp tàn cuộc.

      là xui xèo mà!

      Vốn bửa cơm trả nổi rồi, lại ném phá chén dĩa đủ thứ, là phòng dột còn gặp mưa đêm!


      Tư Mộ trong lòng khó chịu, chú ý dọn dẹp.

      "A-" mảnh vỡ bén nhọn đâm vào ngón tay , máu tươi chảy ra.

      Vừa mới ở bên người nào đó nghe động tĩnh nhìn xuống, tới.

      mặc áo len dệt rộng phùng phình, cổ áo rộng, mặt dù quấn khăn quàng cổ, nhưng vẫn che được cảnh xuân lộ ra ngoài.

      Ngồi chồm hổm mặt đất, đầu gối đẩy phía trước ngực, càng lộ ra khối tròn trắng nõn đẫy đà, khe rành sâu càng thêm mê người.

      Ngôn Mặc Bạch đứng cao nhìn, trong ánh mắt đen như mực lại cuồn lên những đợt sóng to gió lớn, mặt lại lạnh lẽo như băng.

      "Em sợ vội cái gì?" Vẽ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng giọng chứa vài phần giận.

      Bắt em đánh rắm sao hung cái gì hung? cùng lắm bồi thường là được!

      Tư Mộ chuẩn bị trừng mắt với ta, liền đứng ở trước mặt , phong thái nhìn xuống, ngồi chồm hổm mặt đất nhìn lên, nhưng cảm thấy ta cao lớn lạ thường. Đến nổi thoáng ngẩng mặt, chỉ có thể nhìn ta bằng nữa con mắt.

      Trong khoảng khác đó, Tư Mộ lại có hứng thú làm thơ.

      Ngươi ngồi chồm hổm mặt đất ngắm phong cảnh

      người đứng ở bên cạnh xem ngươi Ngắm phong cảnh

      Người khác nhìn thấy ngươi bộ ngực cảnh xuân

      Ngươi trông xem người khác nổi bật đáy quần

      ...........quá bỉ ổi

      Tư Mộ trong lòng khinh bỉ nhìn bản thân mình, sau đó ngẩng cao đầu thêm chút, nhưng bắt gặp ánh mắt nhìn thẳng của ta, ngó chừng như nhìn trước ngực .

      Tư Mộ muốn phát tục rồi!

      Cầm thú đúng là cầm thú, nhìn đâu đó! Đem ánh mắt của nhắm lại ngay!

      làm bộ bình tĩnh chú ý sửa sang lại chút y phục của mình, hận có cái lỗ nào để chui xuống.

      Quá mất mặt, bị nhìn sạch !

      cho dù vị này có là gay cũng là đàn ông mà!

      Quá lỗ lã rồi!


      "Đừng nhặc nữa, mau đứng dậy! Gọi phục vụ tới dọn dẹp." đầu vang lên tiếng của Ngôn Mặc Bạch.

      Tư Mộ chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên chân mềm nhũi, cả người liền hướng về phía ta qua. mang theo ngón tay dính máu tính toán chặt chẽ đâm vào nơi nào đó của Ngôn Mặc Bạch.

      Đột nhiên bị tập kích, làm cho Ngôn Mặc Bạch thiếu chút nữa hét lên. Ánh mắt u tối.

      Tư Mộ trong lòng đắc ý.

      Hừ, trước gió nhắm trúng tôi, tôi liền công kích phía sau.

      nhìn ngực tôi trước cảnh xuân, tôi liền công kích lão nhị của .

      Tới mà cũng thất lễ!
      Kem Đá, KisaragiYuedunggg thích bài này.

    4. AnAn

      AnAn Active Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      27
      Co len ban nhe!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Dù em có lớn hơn nữa cũng thoát khỏi bàn tay

      Quần Ngôn Mặc Bạch mặc là quần dài vải ka-ki rất xứng với áo thun màu tím, áo gió tiêu chuẩn , ánh mặt trời chiếu vào làm cho gương mặt thêm khôi ngô lại cực kỳ nghiệt.

      Nhưng nơi nào đó của quần lại bị Tư Mộ làm dính ít máu tươi. Vải ka-ki nhuộm máu, liếc nhìn là thấy được ngay. Hơn nữa còn là chỗ kia.

      Quần của người phụ nữ bị dính máu ở nơi đó, tự nhiên liên tưởng đến “dì cả” đến cách ngờ. Nhưng là chỗ đó của người đàn ông bị nhuộm máu, mọi người tưởng tượng như thế nào đây?

      Vì vậy giờ phút này tâm tình của Tư Mộ rất vui sướng, cảm thấy rất hứng thú khi tưởng tượng mọi người phản ứng như thế nào khi nhìn thấy đáy quần của Ngôn Mặc Bạch bị nhuộm máu.

      Tư Mộ thầm huýt gió trong lòng, đắc ý thầm: khốn kiếp, để cho “dì cả” tới quét dọn chút.

      Lại làm việc nhà biết tiền gạo dầu muối đắt: “dì cả” đến biết làm phụ nữ khổ như thế nào.

      Để cho tiểu tử nếm thử chút cảm giác này, ai bảo biết tôn trọng phái nữ! Rình coi đáng xấu hổ, rình coi đáng xấu hổ!

      Nhưng Tư Mộ đắc ý cũng được bao lâu.

      Lúc ngã chổng vó, mặc dù trong trong lòng Ngôn Mặc Bạch mọn, nhưng lúc ấy Ngôn Mặc Bạch bị đâm trúng chỗ yếu, nhưng lại cắn răng chịu đựng, lại còn ga-lăng đưa tay đỡ .

      Nhưng là “vô xảo bất thành thư*”, đôi tay thon dài xinh đẹp của Ngôn Mặc Bạch đưa ra, vừa vặn đặt ở trước ngực Tư Mộ.

      (*vô xảo bất thành thư: chỉ "trùng hợp cách kỳ lạ. 'Xảo' ở đây nghĩa là 'trùng hợp'
      Theo Bách Độ, thành ngữ này xuất xứ từ chuyện Thi Nại Am viết truyện Thủy Hử, viết đến tích Võ Tòng bỗng nghe ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ, ra là tên say rượu đánh con chó vàng to lớn, bèn nảy ra ý tưởng cho Võ Tòng đánh hổ. Về sau gặp người khác ông mới : "Chân thị vô xảo bất thành thư a!" (Quả là trùng hợp lạ kỳ mà tôi mới viết nên sách này) Mình dịch nó là "() trùng hợp lạ kỳ".

      Nguồn : TTV)

      Này mềm nhũn lớn rất vừa với bàn tay , cũng giống như là trải qua tính toán tỉ mĩ, nằm vững vàng trong bàn tay nóng rực của .

      Trong nháy mắt đó, hình như tay Ngôn Mặc Bạch run lên cái.

      Cảm giác này lại đến!

      Chuyện tối hôm qua lại lên rang trong đầu Ngôn Mặc Bạch.

      Do cảm giác tốt đẹp bàn tay, liền liên tưởng đến thân thể uyển chuyển của .

      Bộ ngực đẫy đà, bụng bằng phẳng, đôi chân thon dài, da thịt nhẵn bóng của •••••• Hình ảnh tối hôm qua như nước lũ thể ngăn cản mãnh liệt mà đến.

      Trán Ngôn Mặc Bạch đầy mồ hôi, đôi mắt ngày càng càng tối lại, mím chặt môi, gì.

      Dĩ nhiên, tay cũng động.

      Vào giờ khắc này đầu óc Tư Mộ giống như bị nhồi máu, cả người cũng bối rối, quên mất phản ứng.

      Trời ơi, tay của ta ——

      chỉ biết lúc ấy mình kinh ngạc há to mồm, mắt trợn tròn, vẻ mặt thể tin , thể tiếp nhận , nhìn Ngôn Mặc Bạch.

      vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch lại làm cho người ta cảm thấy rất bình tĩnh.

      Trừ mép tóc có tầng mồ hôi mỏng đến mức thể nhìn thấy, mặt có biểu gì khác.

      Giống như động tác như thế rất tự nhiên, cực kỳ bình thường. Căn bản có cảm giác là mình vô lễ với người phụ nữ.

      Tư Mộ phục hồi tinh thần lại, đẩy tay ra . Trong lòng thiếu chút nữa khóc lên.

      •••••• tại sao lại bị chiếm tiện nghi ăn đậu hũ chứ?

      Tại sao ăn đậu hũ mà mặt vẫn nghiêm trang như thế, sắc mặt thay đổi vậy?

      Tư Mộ cắn răng căm hận : “Ngôn, Mặc, Bạch, cái đồ vương, bát, đản! Lại dám ăn đậu hũ của chị!”

      Ngôn Mặc Bạch hoàn hồn thoát ra khỏi hồi ức, cảm xúc từ từ hồi phục, nhíu mày giọng trầm thấp : "Là em tự mình đưa tới cửa. Huống chi, cũng phải cố ý, chỉ là sợ em ngã xuống nên đưa tay đỡ em thôi."

      xong còn dùng vẻ mặt " là làm chuyện tốt còn bị oan ức" nhìn Tư Mộ.

      Tư Mộ giận đến thiếu chút nữa nôn ra ngụm máu.

      Khốn kiếp khốn kiếp!

      Lại còn là tự mình đưa tới cửa?

      Quá vô sỉ!

      Nhưng hình như là như vậy!

      Lúc chuẩn bị té xuống, vốn là ngã xuống hướng khác, Tư Mộ lại kiên cường cố ý ngã về phía , đây phải là mình đưa tới cửa khiến tiểu tử này đùa giỡn là cái gì?

      Nhưng Tư Mộ vẫn rất tức giận. Tức giận nơi nào đỡ lại vừa vặn nắm ngực của , ràng là cố ý.

      Hơn nữa tên khốn này được tiện nghi còn ra vẻ, là, muốn bị, đánh, mà!

      Tư Mộ cắn môi áp chế ý nghĩ giơ ngón giữa lên về phía , nhắm lại mắt. Rồi mở mắt ra, tức giận tiêu nửa.

      Cái gì cũng muốn , trực tiếp xoay người chạy ra khỏi phòng, thậm chí ngay cả cái túi giấy chuyển phát nhanh lúc trước vẫn mực che giấu túi cũng quên cầm theo.

      Để lại mình Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng giống như lơ lửng , hô hấp khí ngọt ngào này, có lòng tốt đưa tay lấy túi giấy mà Tư Mộ để quên tại chỗ ngồi.

      Khi mở túi giấy ra, nhìn thấy đồ vật bên trong lông mày thanh nhíu chặt, vẻ mặt khó hiểu.

      Là ai đưa cho tài liệu khẩn cấp này?

      Nhưng với chuyện này có gì quan trọng.

      nghĩ, , em trốn thoát được đâu!

      Coi như em có thể chạy khỏi tầm mắt của , nhưng vẫn chạy khỏi lòng bàn tay của . Giống như ngực của em, cho dù có lớn hơn nữa cũng chỉ có thể đồng ý tâm phục khẩu phục trong năm ngón tay của .
      KisaragiYueKem Đá thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :