1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 168.1: Nụ hôn đầu tiên của bạn Ngôn Dự

      Tư Mộ xuống xe, nhìn quanh bốn phía, đều thấy bóng dáng Cố Khuynh, trong lòng cảm thấy khó chịu, vội về hướng Sở Kỳ.

      "Kỳ Tử, cậu đến lúc mấy giờ?" Đêm qua hôm nay tám giờ rưỡi sáng đến, Tư Mộ đến sớm, ngờ Sở Kỳ còn đến sớm hơn .

      Hai ngày gặp, Tư Mộ cảm thấy Sở Kỳ gầy trông thấy.

      Sở Kỳ cao 1m68 vóc dáng tính là , nhưng đứng bên cạnh làm người khác cảm thấy ấy gầy hơn trước rất nhiều.

      ấy trang điểm, nhưng vẫn che được sắc mặt tiều tụy. Cái túi màu đen càng làm nổi bật khuôn mặt nhắn trắng nõn của ấy.

      Tim Tư Mộ cảm thấy đau.

      tại mặc dù là mùa xuân, nhưng buổi sáng thành phố A vẫn lạnh buốt.

      Sở Kỳ mặc áo gió màu vàng nhạt đứng bên cạnh xe, tay áo tung bay trong gió, Sở Kỳ cố gắng nở nụ cười, nhàng, lẳng lặng, như đóa Hoa Bách Hợp trắng noãn. người ấy còn thấy tính cách vui vẻ, kiêu ngạo, và nụ cười ngang ngược nữa.

      "Mình cũng mới đến thôi." Sở Kỳ nhìn Tư Mộ tới, hờ hững cười .

      Trong lòng Tư Mộ rất khó chịu, phải giả bộ nghiêng đầu liếc nhìn người đứng ở phía sau, đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt.

      " phải bình thường cậu rất thích ngủ nướng sao? Mình còn tưởng rằng hôm nay cậu dậy nổi chứ!" Tư Mộ quay đầu lại nhìn Sở Kỳ mặt nỏ nụ cười bình tĩnh.

      Hai người đều giả bộ như như có chuyện gì xảy ra trò chuyện về vài việc lung tung. Cuối cùng Tư Mộ cũng chịu được, dùng tay ôm chặt Sở Kỳ, giọng khàn khàn mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: "Cậu quyết định muốn Viên (Vienna, thủ đô nước Áo) hả?

      Sở Kỳ cố gắng kìm nước mắt, cuống họng nghẹn ngào "Ừ" tiếng, nhưng thanh này chỉ đủ cho chính mình nghe thấy, vì vậy Sở Kỳ dùng sức gật đầu liên tục.

      Tư Mộ ôm chặt lấy , Sở Kỳ gật đầu 3 cái liên tục gục mặt lên vai Tư Mộ, Tư Mộ cắn môi vỗ lưng Sở Kỳ vài cái, lớn tiếng mắng: "Cậu dùng sức gật đầu như vậy làm gì? Cậu biết cằm cậu nhọn sao? Cậu muốn đâm lỗ bả vai mình sao? quyết định còn muốn gây hại cho mình!"

      "Đúng vậy! Chúng ta là chị em tốt, phải để lại cho cậu chút gì đó coi như kỷ niệm. Nhưng Ngôn Mặc Bạch nhà cậu có tiền như vậy, chắc cậu cũng thiếu, cho nên mình để lại vai cậu cái lỗ, quà tặng độc nhất vô nhị thế giới, chắc chắn cậu nhớ lâu, quên mình." Cánh tay Sở Kỳ ôm chặt lưng Tư Mộ, mặt hoàn toàn vùi vào hõm vai Tư Mộ, giọng khàn khàn nhưng vẫn trêu chọc Tư Mộ.

      Sở Kỳ xong, cảm giác được thân thể Tư Mộ rung động, lòng của cũng khó chịu, nhưng vẫn gắng cười, : "Nhưng nếu mình để lại vai cậu cái lỗ, Ngôn Mặc Bạch nhà cậu chắc chắn bỏ qua cho mình, có thể toàn thế giới truy sát mình đúng ?"

      Rốt cuộc Tư Mộ khống chế nổi, nước mắt càng tuôn rơi: "Sở Kỳ, cậu là đồ xấu xa! Cậu phải chị em tốt của mình! Tại sao cậu phải ? Mình muốn cậu ... Cậu ở lại được ? Tên khốn kiếp Cố Khuynh kia nhớ cậu, đó là vì ta có cái phúc đó, đàn ông tốt rất nhiều.... Chúng ta tìm a, tìm mười người đẹp trai hơn ta, tốt hơn ta, để ta tức chết!"

      Sở Kỳ nén nước mắt cười ra tiếng: "Tìm mười? Mình sao có năng lực tìm được mười người đàn ông chứ?"

      "Vậy tìm người tốt hơn ta gấp mười lần, gấp trăm lần, tóm lại là tốt hơn ta, để at tức chết!"

      "A, được! Mình tìm, đến lúc đó mang về cho cậu xem được ?" Sở Kỳ nhàng vuốt bả vai Tư Mộ, mghieem tức : "Mộ Mộ, nhất định cậu phải hạnh phúc!"

      Cho dù mình hạnh phúc, cậu nhất định phải hạnh phúc.

      đời này còn rất nhiều đàn ông, người tốt hơn ấy cũng rất nhiều, nhưng minhg chỉ chọ duy nhất ấy? Mất ấy mình cảm thấy cuộc sống vô vọng, trong thế giới của mình chỉ còn hai màu đen trắng. Trừ ấy ra mình cảm thấy còn ai có thể mang lại hạnh phúc cho mình.

      Có thể nhìn thấy chị em tốt hạnh phúc, ít nhất chuyện này cũng làm mình vui vẻ.

      "Cậu cũng phải hạnh phúc!" Tư Mộ hít mũi cái, mắt đỏ hồng .

      "Ừm." Sở Kỳ nhàng lên tiếng, sau đó đẩy Tư Mộ ra , : "Được rồi, mình phải về nhà rồi. Mọi người thượng lộ bình an, chơi vui vẻ!"

      "Bây giờ cậu về? đợi Thanh Thần hả? ấy vẫn chưa đến. Còn có. . ." Còn có Cố Khuynh, ta sao còn chưa tới?

      Tư Mộ kéo Sở Kỳ tay, muốn ấy ở lâu chút.

      Sở Kỳ nhắm mắt lại, : "Mình đợi, cậu giúp mình với các ấy tiếng là được."

      Sở Kỳ nhắm mắt lại, : "Mình đợi, cậu giúp mình với các ấy tiếng là được."

      cố ý đến sớm chút vì muốn chạm mặt Cố Khuynh. tại đến đây, quả nhiên là có gặp , nhưng trong lòng lại cảm thấy đau và mất mát
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 168.2: Nụ hôn đầu tiên của bạn Ngôn Dự

      " cũng cõng em ." Diêu Dao cắn môi làm bộ đáng thương nhìn hướng Tiểu Cửu, "Em nổi. . ."

      Hứ!

      Tiểu Cửu cười thầm trong lòng, bước nhanh qua, đưa tay kéo Diêu Dao về phái máy bay trực thăng.

      Trong lòng Diêu Dao rất uất ức, gào khóc tỏ vẻ kháng nghị.

      Chiếc máy bay trực thăng này rất đặc biệt, thiết bị và bố cục bên trong đều khác những chiếc máy bay trực thăng thông thường, gian bên trong cũng lớn hơn nhiều so với máy bay trực thăng bình thường. Cabin được ngăn thành các phòng đơn riêng biệt, trong mỗi phòng đều có ghế sô pha và giường, giống cái phòng bình thường.

      Ngôn Mặc Bạch trực tiếp khiêngTư Mộ vào phòng, ném lên giường.

      "Này, Kỳ Tử ấy. . ." Tư Mộ còn chưa dứt lời, bị Ngôn Mặc Bạch đè lên người, hơi nóng phả vào tai , " , đó là chuyện của hai người bọn họ, Cố Khuynh xử lý."

      "Nhưng mà Cố Khuynh ta có người phụ nữ khác." Tư Mộ nắm chặt nắm tay, cắn răng giận giữ .

      Nếu phải đánh lại , mới vừa lúc khiêng Tư Mộ, đáng lẽ ra hung hăng đánh cho tới khi mông nở hoa.

      " biết Cố Khuynh là hạng người gì, ấy đối với Sở Kỳ là nghiêm túc. Em yên tâm ." Ngôn Mặc Bạch thở dài, xoa đầu của .

      "Tin cái rắm!" Ngôn Mặc Bạch luôn dùng những lời này, gì yên tâm với yên lòng, Tư Mộ nghe đến nỗi lỗ tai sắp mọc kén rồi, "Đàn ông đều như vậy sao? Có mới nới cũ, còn đa tình, gặp ai đều nghiêm túc, ra chính là kẻ cặn bã!"

      Ngôn Mặc Bạch nghe xong liền đen mặt. Xem , trước cũng đoán là như thế, nếu để cho biết chuyện của Cố Khuynh, nhất định giận chó đánh mèo lên người mình.

      Đưa tay bóp eo , hề nương tay, Tư Mộ đau đến gào khóc, mới phát sắc mặt Ngôn Mặc Bạch đen đến dọa người.

      Vội vàng vươn tay giữ lấy cái tay ở eo mình, : "Đương nhiên cũng có người chung tình, ví dụ như . . ."

      Ngôn Mặc Bạch mới miễn cưỡng bỏ qua .

      "Hôm nay mọi tâm tư của em đều đặt lên mấy chị em tốt của em, ngay cả con mình cũng quan tâm?" Ngôn Mặc Bạch nhéo gò má Tư Mộ, nhướng mày hỏi.

      "Ách? Cục cưng?" Chỉ trong nháy mắt bộ não của Tư Mộ liền từ trạng thái chết nõa chuyển sang trạng thái hoạt động, vội vàng nhảy khỏi giường: "Gay go, quên mang cục cưng theo."

      Lúc nãy chỉ lo khi thấy Sở Kỳ cái gì đó, vẫn luôn yên lòng, khi ra khỏi nhà đều là Ngôn Mặc Bạch kéo tay của lên xe.

      Lần này Ngôn Mặc Bạch chuẩn bị lữ hành, xưa nay đều muốn hai muốn thế giới của hai người, làm sao có thể nhắc nhở quên mang bảo bảo chứ?

      Tư Mộ vô cùng lo lắng lao nhanh ra ngoài.

      Lúc này máy bay cất cánh, cánh quạt xoay tròn, thanh ùng ùng át tiếng cười của Ngôn Mặc Bạch.

      "Sao có thể mở cửa đây? Ngôn Mặc Bạch, mau bảo họ dừng lại! Em gọi điện thoại về nhà, bảo ba cho người cục cưng đến. . ." Ngôn Mặc Bạch cũng ngăn cản Tư Mộ, vừa rồi xông tới cửa mới giật mình phát máy bay bay lên cao, gấp đến độ vội vàng quay lại lôi kéo Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch đưa mặt tới, : "Em hôn cái, kêu người mang cục cưng đến đây."

      Tư Mộ chút nghĩ ngợi, liền đưa miệng tới gần, hung hăng hôn cái, sau đó vội vàng lại kéo : "Hôn rồi, mau bảo họ dừng lại."

      Ngôn Mặc Bạch đè đầu của , hung hăng mút vài cái, mới hài lòng buông ra, đứng dậy ra ngoài.

      Tư Mộ theo sát phía sau , lo lắng xấu tính đổi ý. Nhìn Ngôn Mặc Bạch đến phòng điều khiển, mà về hướng căn phòng lúc nãy của họ, Tư Mộ trầm mặt xuống.

      Vừa quyết định lên bóp cổ mắng giữ lời, chỉ thấy vén rèm phòng kế, vào, : "Má Ngô, đưa thằng bé cho con ."

      Tư Mộ thể tin được vọt vào, quả nhiên trông thấy Má Ngô và cục cưng ở bên trong.

      đầu cục cưng đeo cái tai nghe cực lớn, chắc là ngăn tiếng gầm rú của cánh quạt, bảo vệ tai.

      Nhóc con được đặt cái giường , trước mặt đầy đồ chơi, có lẽ cục cưng chơi rất vui ngay cả Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch vào cũng biết, chỉ lo cúi đầu sờ sờ cây bút mà bé tay bé, bởi vì cúi thấp đầu, nê nước miếng thỉnh thoảng lại chảy ra giọt lên tay.

      Tư Mộ hưng phấn hét to tiếng cục cưng, đáng tiếc cục cưng mang cái tai nghe kia, cộng thêm nhóc con chuyên chú chơi lấy món đồ chơi căn bản hề nghe thấy mẹ gọi mình.

      "Ngôn Mặc Bạch, đưa họ đến lúc nào vậy?" Tư Mộ vui mừng ôm eo Ngôn Mặc Bạch, cọ cọ vào ngực , hỏi.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn , hỏi: "Em đoán xem?"

      Tư Mộ nghẹn lời, biết rất khi đó chuyện cùng Sở Kỳ, vốn hề chú ý tới tình huống bên , sao đoán được? ràng là cố ý.

      Má Ngô cười híp mắt : "Thiếu phu nhân, chúng ta cùng ngồi xe tới a! cùng thiếu gia ngồi phía trước, tôi ôm tiểu thiếu gia ngồi đằng sau. . ."

      Phốc!

      Tư Mộ yên lặng thổ ngụm máu.

      Hôm nay rốt cuộc có bao nhiêu lần vào cõi thần tiên chứ? ràng mang theo bảo bảo cùng , cũng biết?

      Lúc này thể mắng mình nhiều chuyện, xứng là người mẹ tốt!

      Tư Mộ tiến lên trước mặt cục cưng, cúi người ôm lấy cục cưng, sau đó hôn lên khuôn mặt nhắn mềm mại của cậu, giọng xin lỗi: "Cục cưng, mẹ sai rồi, đều là mẹ tốt, damsqueen mất cục cưng. . ."

      Nếu phải cùng Ngôn Mặc Bạch ở đây, mà là mình ôm cục cưng dạo phố chắc hẳn đánh mất cục cưng.

      Cả ngày chỉ trích Ngôn Mặc Bạch đối xử với cục cưng tốt, ra mình so với cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, còn có tư cách gì đây?

      Cục cưng được mẹ ôm, mới phát mẹ ở đây. Vui vẻ vừa chảy nước miếng vừa vỗ tay, còn lôi kéo mẹ chơi cùng mình.

      Tư Mộ ôm cục cưng về phòng của bọn họ, vào phòng vẫn ôm cục cưng trong ngực, chơi với nhóc buông tay.

      Ngược lại Ngôn Mặc Bạch gì. Mới đầu cũng ngồi bên nhòn hai mẹ con nghịch, lát sau phải tìm Tiểu Cửu Tiểu Trang bàn chuyện.

      Đến lúc ăn cơm trưa, Má Ngô mang thức ăn nấu sắn ở nhà bày lên rồi gọi mọi người ăn.

      Tư Mộ nhìn vô cùng kinh ngạc, nhưng lại ngoan ngoãn câm miệng dám hỏi nhiều.

      Má Ngô mang cháo của cực cưng chuẩn bị sẵn lại cho nhóc, cười với Tư Mộ: "Những thứ này phải là sáng hôm qua phu nhân bảo tôi chuẩn bị để hôm nay mang sao? Tối hôm qua tôi thấy buồn bã ỉu xìu, nên hỏi , chỉ dựa vào số lượng mọt người thường ăn mà làm, vì làm nhiều cũng mang được."

      Tư Mộ nghe thấy Má Ngô , chính cũng hơi kinh ngạc. Đại khái là mình có phân phó !

      Đến Las Vegas mất hơn mười tiếng bay sao có thể đói bụng? Ăn thức ăn nhanh quả có hương vị, cho nên mới bảo Má Ngô chuẩn bị.

      Lúc ăn cơm, Sở Kỳ cũng ra, vài người ngồi bàn ăn, nhìn dấu hôn cổ Sở Kỳ, còn có gương mặt đỏ bừng của ấy, liền sáng tỏ.

      Xem ra đây là làm lành rồi!

      Xem ra đàn ông chinh phục người phụ nữ đều ở giường!

      Ăn cơm trò chuyện trong chốc lát, đại khát về chuyện đến Las Vegas đâu chơi.

      Las Vegas chủ yếu sòng bài, tham quan, mua sắm và nghỉ ngơi. Lần này kế hhoachj chính của các là đánh bài.

      Bốn người chụm đầu vào chỗ hưng phấn thảo luận, giống như vứt hết chuyện vui trức khi lên máy bay ra khỏi, có ai chủ động nhắc tới.

      Lúc đến Las Vegas, máy bay trực tiếp hạ cánh thảm cỏ phía sau biệt thự của Lâu Diệc Sâm.

      Tư Mộ định chuẩn bị ôm con, nhưng bị Ngôn Mặc Bạch đưa tay ôm lấy, chỉ có thể theo phía sau.

      " khí nơi này tốt!" Sau khi xuống máy bay Tư Mộ, hít hơi sâu.

      Chắc chắn diện tích căn biệt thự này rất lớn, xung quanh đều là cỏ xanh, gió thổi tới, mang theo hương cỏ xanh và mùi đất, còn có hương hoa nhè .

      Mọi người vừa xuống máy bay, liền nghe thấy giọng trẻ con hưng phấn kêu to: "A a a —— dì Mộ Mộ, dì Thanh Thần, dì Kỳ Tử, dì Dao Dao. . . Mọi người đều tới!"

      Vưu Ngư vừa la cừa chạy đến trước mặt Ngôn Mặc Bạch: "Dượng Tiểu Bạch, con có thể bế bảo bảo Dự Dự bé ?"

      bé đứng trước mặt Ngôn Mặc Bạch, ngửa mặt lên, bàn tay bé xoắn chặt, vô cùng chờ mong nhìn Ngôn Mặc Bạch.

      "Đương nhiên!" Ngôn Mặc Bạch ôm con trai cúi người xuống, để Vưu Ngư và con trai của mình nhìn thẳng vào nhau, nhưng Ngôn Mặc Bạch lại : "Thế nhưng tại nhóc con này rất nặng, con ôm nổi nó đâu."

      Đôi mắt to tròn của Vưu Ngưnhìn chăm chú Ngôn Mặc Bạch, giống như quyết định chuyện rất lớn: "Vậy từ hôm nay trở con muốn ăn nhiều, mau mau lớn lên. Chờ khi con lớn cũng mạnh khỏe rồi, dượng có thể cho con ôm Dự Dự bé ?"

      Mọi người xung quanh đều nhịn cười được.

      "Vưu Ngư, bình thường mẹ bảo con ăn nhiều cơm con nghe, toàn ăn đồ ăn vặt. tại thấy hối hận ?" Vưu Ưu xoa xoa đầu con mình đầu, trêu chọc bé.

      Vưu Ưu thở dài hơi, vẻ mặt như biết vậy chẳng làm, : "Mẹ, là con rất hối hận. Tại sao lúc con ăn đồ ăn vặt mà ăn cơm mẹ lại khuyên con chứ ? Mẹ khuyên nhiều, con có thể ăn ít . tại cũng có thể ôm Dự Dự bé rồi. Ai! Đều tại mẹ!"

      "Này từ hôm nay trở , con nên ngoan ngoãn nhiều ăn cơm ." Vưu Ưu đối với đứa con này là đau đầu muốn chết, mỗi lần lúc ăn đều có thể tìm ra đống lý do mà chịu ăn cơm. dỗ đến nỗi đầu cũng muốn nổ tung. Nếu từ hôm nay trở con bé chịu ăn cơm, vậy cũng phải cám ơn bạn Ngôn Dự rồi.

      tại Ngôn Dự mới hơn sáu tháng, lúc có người nhà ở bên rất thích cười, nhưng hễ thấy người lạ lại khóc. Ngạc nhiên là khi bé con nhìn thấy Vưu Ưu, bật cười khanh khách, thậm chí còn y y nha nha chủ động đưa tay về phía Vưu Ngư, muốn được bế.

      Vưu Ngư cũng biết tại mình ôm nổi bảo bảo, liền đem mặt đưa tới, bẹp cái hôn lên mặt bạn Ngôn Dự, lại đưa mặt mình tiến đến bên miệng Ngôn Dự, : "Dự Dự bé , em cũng hôn chị !"

      Bạn Ngôn Dự cũng rất phối hợp, cái miệng đầy nước đưa tới, lưu lại khuôn mặt nhắn hồng nhuận của Vưu Ưu từng dấu nước miếng. Hôn xong sau rất vui mừng vỗ tay.

      Lâu Diệc Sâm và Ngôn Mặc Bạch đứng bên cạnh đều đen mặt, nhưng mỗi người lại có ý nghĩ riêng.

      Vưu Ưu kéo kéo Tư Mộ, : "Mộ Mộ, con của cậu là có tài a, mới sáu tháng biết ăn đậu hũ của Vưu Ngư nhà mình."

      "Là Vưu Ưu nhà cậu dụ dỗ con mình? Hôn con mình, còn muốn con mình hôn lại." Tư Mộ xong,cười đến nghiêng ngả.

      "Được rồi, vào trước ! Ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt mỏi, chuẩn bị phòng cho mọi người rồi, giờ nghỉ ngơi !" Vưu Ưu mời mọi người vào nhà.

      Bốn người bọn Tư Mộ và Vưu Ưu nửa năm gặp, lúc ngồi ở phòng khách, hưng phấn chuyện với nhau líu ríu như chim con.

      Bạn Ngôn Dự và Vưu Ngư nghịch trong chốc lát liền ngủ mất rồi, Má Ngô bế nhóc con vào phòng khách theo như an bài của Vưu Ưu. Vưu Ngư thấy Ngôn Dự ngủ, cũng đòi ngủ, vì vậy đến bên người Ngôn Dự, nhàng nằm xuống, hôn cái lên khuôn mặt non nớt của nhóc con, thấy Ngôn Dự có tỉnh, liền hôn lên cái miệng của nhóc, mới hài lòng nhắm mắt lại ngủ, Má Ngô ở bên thấy vậy liền trợn to mắt.

      Tiểu thiếu gia mới hơn sáu tháng, cứ như vậy mà mất nụ hôn đầu tiên, bị cường hôn khi ngủ. . .

      Má Ngô đôi mắt liếc về phía Vưu Ngư nhắm chặt hai mắt, thầm giơ ngón tay cái lên.

      Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh còn có Lâu Diệc Sâm, ba người trong thư phòng mở chai rượu đỏ.

      "Đại ca, lão Tứ cùng lão Ngũ đâu rồi sao phát hai người bọn họ?" Ngôn Mặc Bạch ngồi xuống, uống rượu liền hỏi.

      " gọi điện thoại cho bọn họ, chắc hẳn sắp tới." Lâu Diệc Sâm thản nhiên .

      "Trước nhờ hai người họ giúp chuyện. . ." Ngôn Mặc Bạch cười như cười nhìn Lâu Diệc Sâm : " biết kết quả như thế nào?"

      Lần trước Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại cho Lâu Diệc Sâm, nhờ ấy giúp làm sụp đổ trung tân nghiên cứu chế tạo thuốc của gia tộc Tư Khắc Tư, nhưng mà ấy có thời gian, liền bảo Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm. Nhưng vài ngày rồi mà hai người này truyền cho chút tin tức nào cả, cũng biết có làm được .

      Khó có khi Lâu Diệc Sâm cười ra tiếng, : " phải là có làm thỏa đáng, chỉ e là làm hơi lớn."

      "Ừm? Làm sao vậy?" Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh kinh ngạc nhìn về phía Lâu Diệc Sâm.

      "Hai tiểu tử này, vốn bảo bọn họ san bằng trung tâm nghiên cứu thuốc, kết quả biết bọn họ làm cái gì mà chẳng những làm nổ banh cả trung tâm, còn khiêu khích cả gia tộc Tư Khắc Tư." Lâu Diệc Sâm uống ngụm rượu đỏ, vẻ mặt rất vui vẻ.

      Gia tộc Tư Khắc Tư ở bang Nevada danh tiếng lẫy lừng, căn cơ ổn định, thực lực lớn , người bình thường ai động được?

      Hai tên tiểu tử lại chọc vào Tư Khắc Tư, nên bị nhiều hắc bang đuổi giết. Coi như bọn họ năng lực bất phàm, nhưng mà hai quyền khó địch bốn tay, lần này cũng coi như quá sức với hai người họ.

      "Há, đúng rồi, nghe Lôi Ngạo lấy được từ trung tâm nghiên cứu kia loại thuốc, nghe là thuốc mất ký nhớ, bây giờ tay cậu ta." Lâu Diệc Sâm từng nghe Ngôn Mặc Bạch kể về chuyện mình và vợ mình bị Alan tiêm thuốc mất trí nhớ.

      Hi vọng thuốc tay Lôi Ngạo chính là loại loại thuốc đó..., đến lúc đó đưa cho Cố Khuynh phân tích thành phần thuốc, có lẽ có thể chế tạo ra thuốc giả. Nhưng chuyện xảy ra nhiều năm, coi như có thể chế tạo ra thuốc giải, sợ là cũng thể tìm về những trí nhớ kia. Nhưng có 1% có thể, còn có hy vọng, thể buông tha, cố gắng thử xem .

      Ngôn Mặc Bạch kích động đến nỗi trái tim đập nhanh vài nhịp, mới giơ ly rượu lên chạm lý với Lâu Diệc Sâm, : "Tạ ơn đại ca nhiều." So với Ngôn Mặc Bạch vui vẻ, tâm Cố Khuynh có vẻ hơi nặng nề.

      Ngôn Mặc Bạch ngồi ở bên cạnh , khuỷu tay đụng đụng , : "Vốn định hỏi chuyện này nhưng nó có liên quan đến vợ em, hai chuyện này quyết định như thế nào?"

      "A, có chuyện gì, tự hiểu ." Cố Khuynh uống hớp lớn rượu, .

      Ngôn Mặc Bạch liếc cái, giọng lành lạnh : "Thực ra nó tốt rồi, đừng để đến lúc đó người phụ nữ của đến khóc trước mặt vợ em, làm hại em bị vợ mắng."

      Hôm nay lúc ở máy bay, phải là bị vạ lây sao?

      "Hứ! Tiểu Bạch, ngờ cậu còn có sở thích làm nô lệ của vợ đó!" Cố Khuynh mỉm cười .

      Ngôn Mặc Bạch coi như có gì nhún nhún vai, uống ngụm rượu, : "Đó là đương nhiên."

      Lâu Diệc Sâm vỗ vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, : "Hạnh phúc là tốt rồi."

      Nhớ lại hai năm trước Ngôn Mặc Bạch cái gì cũng hiểu, ngay phụ nữ cũng chạm vào, chứ đừng chi là biết cái gì là tình ?

      Ai có thể đến Ngôn Mặc Bạch máu lạnh vô tình, giờ này ngày này hết mực thương người phụ nữ chứ?

      là dịu dàng là mò chôn hùng, lại hùng khó qua ải mỹ nhân! Mỗi người đều là ví dụ sống sờ sờ!

      Cố Khuynh nhìn dáng vẻ đắc ý của Ngôn Mặc Bạch, trong lòng của ngứa ngáy cực kì. Hận thể cho toàn bộ thế giới biết là nô lệ của vợ sau đó còn thích thú khoe khoang hạnh phúc, loại người này là muốn ăn đòn mà!

      ra chẳng qua chỉ là hâm mộ ghen ghét thôi!

      Ngôn Mặc Bạch nâng ly cụm ly với Cố Khuynh, : "Nếu nắm chắc, sợ rằng ấy với người khác."

      Cố Khuynh xụ mặt trừng Ngôn Mặc Bạch, Lâu Diệc Sâm lắc lắc ly rượu tay cười nhìn hai người bọn họ, hờ hững : "Tiểu Bạch, em chọc nó tức giận, cẩn thận nó chế thuốc giải. Đến lúc đó thuốc này cầm về cũng vô dụng."

      Hết chương 168

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 169: Cảm giác Tiểu Bạch chăm con trai (P1)

      Lâu Diệc Sâm câu như vậy, quả nhiên khiến Ngôn Mặc Bạch ngoan ngoãn câm miệng.

      ra Ngôn Mặc Bạch cũng muốn phản bác Cố Khuynh cũng bị người phụ nữ của mình nhớ đến, nhưng mà nghĩ đến dường như trong trí nhớ của Sở Kỳ có Cố Khuynh, cho nến cảm thấy Sở Kỳ có nhớ hay cũng quan trọng.

      Cố Khuynh mỉm cười, tay sờ cằm, hừ hừ nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch: " tại nhận lỗi với tôi còn kịp."

      "Nhị ca, em sai rồi! đại nhân rộng lượng bỏ qua cho em lần này ! Từ nay về sao em phô trương hạnh phúc trước mặt !” Ngôn Mặc Bạch lập tức trưng nụ cười cho Cố Khuynh, bất quá trong lòng ngược lại lại mắng ngừng.

      "Được rồi, nhị ca khoan hồng độ lượng lượng bỏ qua cậu." Cố Khuynh vỗ bả vai Ngôn Mặc Bạch .

      Ngôn Mặc Bạch ở trước mặt mấy huynh đệ, ngược lại khuôn mặt lạnh lung như ở bên ngoài, nên thỉnh thoảng cũng vui đùa chút.

      Ba người trò chuyện trong chốc lát, cửa thư phòng bị gõ vang, là Lôi Ngạo cùng Nhậm Phẩm tới.

      "Đại ca, nhị ca, Tam ca!" Hai người đẩy cửa vào chào hỏi từng người , sau đó lười biếng ngồi xuống ghế sofa.

      Ngôn Mặc Bạch tới gần, liền kéo Lôi Ngạo vào thẳng vấn đề: "Lôi Tử, cậu ả trung tâm nghiên cứu chế tạo thuốc Tư Khách có lấy được thuốc đấy ?”

      Lôi Ngạo hừ tiếng, chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, sau đó sờ vào bên túi áo khoác mặt người, vẻ mặt bất đắc dĩ : " thấy nữa, chắc là vứt bỏ rồi?"

      "Gì?" Ngôn Mặc Bạch có chút khó tin nhìn chằm chằm Lôi Ngạo, vội vàng đưa tay muốn lục túi của ta. Tiểu tử này nhất định là gạt người, sao có thể thấy được? Sao có thể đánh mất chứ? Cái đó quan trọng cỡ nào, ít nhất đối với là quan trọng nhất.

      Lôi Ngạo nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch đưa bàn tay ra, phản ứng rất nhanh, nhảy vọt ra đằng sau, hai tay ôm ở trước ngực, khuôn mặt uất ức lên án Ngôn Mặc Bạch: "Tam ca, sao có thể động tay động chân đối với em?"

      "Cậu!" Ngôn Mặc Bạch nhìn Lôi Ngạo ra vẻ của tiểu thụ, tức giận đến đau đầu. cắn răng tận lực hạ giọng , : "Mau đưa thuốc ra, cậu thích chiếc xe đó của Tam ca, cứ mang ."

      " ?" Con mắt Lôi Ngạo lóe sáng nhìn Ngôn Mặc Bạch, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười khuynh thành.

      "Tam ca, vậy còn của em đâu?" Nhậm Phẩm cũng đến tranh nhau chia chén súp. Dù sao chuyện này là cùng Lôi Ngạo hai người cùng , dựa vào cái gì chỉ có Lôi Ngạo có thôi? Chỗ đó của Tam ca có chiếc xe mà cũng muốn lâu rồi

      Cố Khuynh cùng Lâu Diệc Sâm ngồi ghế sa lon , vừa uống rượu đỏ, vừa cười nhìn của bọn .

      Ngôn Mặc Bạch có chút đau đầu day thái dương, : "Hai người các cậu đều có!"

      lời này, cũng giống như xẻ thịt da mình, rất đau nha! Tự mình sưu tầm những xe kia, đó là cỗ xe vô giá? Chỉ câu bay mất hai chiếc, có thể đau lòng sao?

      Bên kia Cố Khuynh cũng : "Tiểu Bạch, còn của đâu!"

      ta cười giơ ly rượi đỏ về phía Ngôn Mặc Bạch, nét mặt giống như muốn với : “ có lợi tôi giúp cậu.”, Ngôn Mặc Bạch suýt chút nữa phun ra bụng máu. Cắn răng lúc, mới nghẹn ra ba chữ: "Muốn cái gì?"

      Cố Khuynh nghiêng đàu làm bộ suy nghĩ, : "Hôm nay có chiếc máy bay trực thăng mới được đem đến, cậu đưa nó cho tooid di. Trước kia lúc nhìn thấy cậu chế tạo, tôi cũng muốn lấy bảng thiết kế của cậu rồi, những giờ có sẳn rồi, tôi cũng cần tốn nhiều phần sức lực.”

      Mới vừa rồi Lôi Ngạo cùng Nhậm Phẩm còn có cảm giác bọn lấy hai chiếc xe kia có chút quá đáng, bây giờ nghe hai , hận thể vung tay quá trán, vẫn là mình quá lương thiện, phải là mỗi người lây hai chiếc xe mới đủ!


      "Được!" Ngôn Mặc Bạch chật vật lên mây chữ, suýt chút nữa ngã xuống đất ngất .

      là mắt bị mù, quen biết đều là bạn xấu! Cả đám đều nghĩ muốn ép khô !

      Lâu Diệc Sâm nhìn thấy bộ dạng mất máu của Ngôn Mặc Bạch, chịu hết nổi cười vỗ bã vai Ngôn Mặc Bạch , : "Tắc ông thất mã sao biết phải phúc!"

      Ngôn Mặc Bạch trong lòng hừ hừ, hoá ra là đồ đạc của người, mấy người đều biết đau lòng?

      "Lão đại, con của có ý đồ với con em, chuyện này phải tính làm sao? Đền ít tiền !" Ngôn Mặc Bạch giọng câu.

      "Gì?" Lâu Diệc Sâm trầm giọng xuống.

      "A, em đêm nay chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai muốn đâu chơi?" Ngôn Mặc Bạch bị ánh mắt như Huyền Băng ngàn năm của Lâu Diệc Sâm bay tới, sợ tới mức thân thể dạ dày đều có rút, vội vàng đổi giọng.

      "Chúng ta đến Tư Khắc Tư chơi ?" Lôi Ngạo lập tức đề nghị, vẻ mặt vui sướng: "Mấy ngày hôm trước tổng bộ bên kia phải nghiên cứu loại thuốc nổ mới sao? Bây giờ còn giai đoạn thí nghiệm, vừa vặn mang đến Tư Khắc Tư làm thí nghiệm, nhìn xem lực sát thương như thế nào."

      "Bị nhiều người đuổi giết như vậy cậu còn chịu sao?" Lâu Diệc Sâm hờ hững liếc nhìn Lôi Ngạo, .

      "A." Lôi Ngạo có vẻ rụt cổ cái, ngoan ngoãn câm miệng.

      "Thuốc nổ này là đưuọc nghiên cứu nhiều năm mới được nghiên cứu ra đấy, chúng ta nên cố gắng dung it chút.” Lâu Diệc Sâm lại mặt thay đổi bổ sung câu.

      Hả?

      Lão đại đây là ý gì?

      là đồng ý bọn họ sao?

      Bốn người nghi hoặc dung ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau suy nghĩ đến lời của Lâu Diệc Sâm, Lôi Ngạo có chút đầu óc phản ứng kịp hỏi: "Ông ngoại lớn, đây là..."

      "Rất lâu có luyện tay chút rồi, chúng ta Ngũ huynh đệ cùng vui đùa chút." Lâu Diệc Sâm xong, ngửa đầu đem rượi đỏ trong ly uống hết sạch.

      Lần này suýt chút nữa khiến bốn người từ ghế salon rơi mặt đất .

      Ngay cả Ngôn Mặc Bạch cũng trôi chảy rồi, “Ông ngoại lớn, đừng đừng đừng đùa giỡn ?"

      Bọn họ căn bản là để vào mắt Gia tộc Tư Khắc Tư, sao có thể để cho lão đại tự thân xuất mã?

      Lôi Ngạo cùng Nhậm Phẩm sở dĩ bị nhiều bang phái đuổi giết như vậy, chẳng qua chỉ là bọn họ chơi nắm giữ tốt cường độ. Đầu tiên là đem thuốc làm hỏng viện nghiên cứu chế tạo, nhưng lúc chọn lấy gia tộc Tư Khắc Tư, cũng chỉ là hời hợt rớt xuống cái đó, vốn hề có làm ảnh hưởng căn cơ, đây mới chính là khiến cho người của gia tộc Tư Khắc Tư có năng lực phát động những thế lực hắc bang kia đuổi giết hai người này.

      Nếu mà nhổ cỏ tận gốc làm sao những người ở hắc đạo kia còn dám đuổi giết chứ? Cũng vốn muốn bị đuổi giết theo, dù sao tan đàn xẻ nghé, những kia người của xã hội đen cũng muốn cho mình thêm rắc rối.

      Đôi mắt Lâu Diệc Sâm tĩnh mịch nhìn Ngôn Mặc Bạch, mặt viết "Tôi là loại người nào có thể đùa với cậu sao" vài cái chữ to, khiến bốn em đều thầm nuốt nước miếng.

      Lão đại đây là chơi !

      Ngôn Mặc Bạch lúc ấy bất quá cũng chỉ là muốn dạy bảo Alan chút, ai bảo ta biết trời cao đất rộng lại trêu chọc là của mình đây? Nhưng mà lời cũng muốn theo chơi của lão đại có phải là có chút náo nhiệt rồi ?

      "Gia tộc Tư Khắc Tư hẳn là nên đến true chọc chị dâu nữa ?" Lôi Ngạo tại hận thể vả cái miệng rộng của chính mình. Cho mày cái miệng, ràng là chơi, lần nào cũng vậy đề nghị diệt Tư Khắc Tư, lần này chơi lớn rồi.

      ra muốn , nếu bọn họ cũng nhận được dạy dỗ, dám trêu chọc chị dâu nữa, vậy bằng chúng ta coi như xong sao!

      Lâu Diệc Sâm vốn thèm chịu nể mặt mũi, thái độ mặt lạnh vô cùng kiên quyết.

      Cố Khuynh nhìn thấy có cách nào thay đổi quyết định của lão đại, : " thôi!"

      Ngôn Mặc Bạch trừng mắt nhìn Cố Khuynh, nhưng cũng chỉ có thể là giương mắt nhìn, dù sao cải biến được lão đại quyết định.

      Năm người ở thư phòng trò chuyện trong chốc lát, quản gia lại đến thông báo thức ăn chuẩn bị xong, có thể dùng bữa ăn.

      Mấy người Tư Mộ sớm chờ ở nhà ăn rồi, thấy năm người này khoan thai đến chậm, Vưu Ưu khỏi oán trách nhìn về phía Lâu Diệc Sâm.

      Bạn Ngôn Dự cũng thức, được mẹ Ngô ôm chơi đùa ở bên, Vưu Ngư từ lúc nhìn thấy nó, vẫn dính lấy nó, tại cũng cùng ở bên, đem những món đồ chơi đều lấy ra, để Ngôn Dự tùy tiện chơi đùa.
      dunggg thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 169.2: Cảm giác Tiểu Bạch chăm con trai

      Editor: bangthan87


      Lúc Lâu Diệc Sâm xuống lầu, nhìn thấy con bảo bối của mình đem tất cả vốn liếng của mình cho con trai lão Tam chơi đùa, có chút bất mãn nhíu mày.

      Từ lúc Vưu Ưu cùng Lâu Diệc Sâm ở cùng chỗVưu Ưu từ cùng Lâu Diệc Sâm ở cùng chỗ về sau, Vưu Ngư vẫn dính lấy chính là ba ba, ngay cả Vưu Ưu nó cũng quan tâm đến. Ngay lúc này lại có đứa bé, đoạt chú ý của con , để cho trong lòng ta cảm thấy thoải mái được hay ?

      Lâu Diệc Sâm có loại cảm giác con bảo bối của mình bị người khác chiếm lất.

      Bên này Ngôn Mặc Bạch cũng chú ý tới biến hóa cảm xúc của lão địa, bởi vì khí quanh thân thay đổi, quỷ dị lãnh cho biết lão đại bây giờ đanh rất khó chịu.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn về phía Lâu Diệc Sâm nhìn, thấy hai đứa chơi, cười khanh khách hết sức vui vẻ, còn thấy con trai mình dùng cái miệng đầy nước miếng cọ cọ vào mặt con bão bối của lão đại…

      A! ra lão đại tức giận chuyện này!

      Ngôn Mặc Bạch sờ cằm, sãi bước qua, đưa tay đem con trai của mình xách lên ôm vào trong ngực, cúi đầu với Vưu Ngư: "Mau rửa tay ăn cơm , ăn xong chơi nữa."

      Vưu Ngư nghĩ đến dượng Tiểu Bahcj đợi nó lớn lên có sức khỏe, cho nó ẩm Tiểu Dự Dự, liền cười ngọt ngào : "Ừm, dượng Tiểu Bạch, chú đáp ứng lời của con phải giữ lời." Sau đó siết chặt quả đấm, hết sức bi tráng ưỡn ngực, "Ta từ hôm nay trở , muốn ăn mười chén cơm, con muốn mau mau lớn lên."

      Ngôn Mặc Bạch ôm con mình, suýt chút nữa đứng trồng đất

      Ngước mắt lên nhìn Lâu Diệc Sâm nghĩ thầm: Lão đại, con của , nếu như bị thành choáng váng, nhưng trách được chúng ta a!

      Nhưng luôn luônbạn Vưu Ưu luôn lớn sớm, chỉ số thông minh còn tính là tương đối cao, nó bình thường cũng ăn cơm rất ít, mà theo lời nó ăn mười chén cơm địa khái là đầy hơn chén bình thường chút mà thôi.

      "Đầu bếp cũng đến từ Quốc Nội, tay nghề coi như tệ, các người nếm thử chút." Vưu Ưu thân là nữ chủ nhân tràn đầy kêu gọi hai người lại bàn ăn cơm.

      Tư Mộ cùng Diêu Dao ăn là vui vẻ nhất, Thanh Thần vốn là quen lịch , ăn cũng được nhiều, Sở Kỳ cả người vẫn còn có chút ỉu xìu, bộ dạng giống như có khẩu vị, tùy ý chọn mấy thứ bình thường thích ăn nếm mấy miếng, liền buông đũa xuống rồi.

      Ngôn Dừ từ trước đến nay chưa từng thấy nhiều người như vậy cùng nhau ăn cơm, tròng mắt nhìn tới nhìn lui, tràn đầy hiếu kì.

      Tư Mộ vừa ăn vừa đút cục cưng bên cạnh ăn cơm. Vốn mẹ Ngô đút Ngôn Dự ăn, nhưng mà bạn Ngôn Dự hôm nay vẫn luôn theo mẹ Ngộ, vừa nhìn thấy mẹ mình quấn quýt ôm lấy, chịu để cho mẹ Ngô cho ăn cơm, muốn Tư Mộ tự tay cho nó ăn .
      Vì thế Ngôn Mặc Bạch còn tức giận suýt chút nữa bão nổi, chuẩn bị xách con trai đến đánh trận.

      Tư Mộ trừng mắt Ngôn Mặc Bạch, vừa đút cục cưng ăn cơm, mình cũng ăn. Cũng may cục cưng cũng tính náo, cho nó ngồi bên xe đẩy , cũng có khóc, Tư Mộ cho nó ăn ngụm, mình cũng ăn miếng, ăn cơm cũng ảnh hưởng.

      Lôi Ngạo cùng Nhậm Phẩm có gặp qua Tư Mộ trong lần Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch kết hôn lần đó, sau đó trở lại thành phố A mấy lần, nhưng cũng có cùng Tư Mộ gặp mặt, tính ra hai người cùng Tư Mộ cũng tính quen thuộc.

      Ngẫm lại hai năm trước Ngôn Mặc Bạch này oai phong lẫm liệt, chỉ cần liếc cái có thể là chị dâu Tam run rẩy, bây giờ lại bị chị dâu trừng mắt cũng dám phát tác, bọn họ đều thầm giơ ngón tay cái với Tư Mộ.

      Chị Dâu chịu là lợi hại!

      Bên ngoài nhìn bộ dạng ngây thơ trong sáng, ra trong nội tâm lại mạnh mẽ bá đạo như vậy sao? Thời gian hai năm đem con người tat hay đổi như vậy sao.

      Lôi Ngạo cầm ly rượu đến trước mặt Tư Mộ, cười : "Chị dâu, lâu gặp! Uống cái.”

      Tư Mộ cũng ngờ Lôi Ngạo lại chủ động cùng chạm
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 169 tiếp theo

      Editor: bangthan87

      Vào phòng, vừa đóng cửa, Ngôn Mặc Bạch vẻ mặt vui ngược lại lên giường, làm ra tiếng động khiến Tư Mộ hết hồn. Nhưng bạn Ngôn Dự này ngược lại lớn gan, chẳng những có bị hù dọa, thấy cha mình ngã xuống, còn cười ha hả. .

      " thể làm chút được sao?" Tư Mộ vốn ôm cục cưng chuẩn bị vào phòng tăm cho nó, vừa đến cửa phòng tắm, sau lưng lại vang lên tiếng động lớn. Mặc dù giường này chất lượng rất tốt, mềm , nhưng mà người to lớn như vậy ngã xuống, khó tránh vang ra tiếng động lớn. Cửa sổ lại mở, nếu tiếng động vang đến cách vách, bị người nghe xong, còn bị nghĩ xấu sao

      " vui!" Ngôn Mặc Bạch còn lâu mới trông nom có bị người khác thấy hay . nằm giường lăn lộn mấy vòng, tay hung hăng đập đạp giưpngf

      Tư Mộ có chút đau đầu nhìn , "Em tắm cho cục cưng trước rồi dỗ dành nó ngủ." xong cũng ôm đứa vào buồng tắm.

      Ngôn Mặc Bạch bực bội lại lộn mấy vòng, chỉ thấy Tư Mộ lại từ cửa phòng tắm thò ra cái đầu ra, nhìn Ngôn Mặc Bạch giường, nháy mắt, : "Trước khi cục cưng ngủ, tốt nhất nên tắm rửa sạch giường chờ em."

      Ngôn Mặc Bạch mới vừa rồi còn như bị liệt ỉu xìu, thoáng cái biến thành cây đại thụ gặp mưa rào sáng sớm, tinh thần tràn trề sức sống, sinh cơ dạt dào.

      "Tuân mệnh, bà xã đại nhân!" Chỉ là giây, Tư Mộ dứt lời còn chưa kịp rụt đầu vào trong phòng tắm, chỉ thấy Ngôn Mặc Bạch như có LĂng Ba Vi Bộ chạy đến trước mặt , đưa tay bưng lấy đầu của , hung hăng hôn cái, vui rạo rực mà .

      Tư Mộ ngược lại bị hù sợ, lúc sau mới bừng tỉnh, liếc cái, đưa cục cưng vào phòng tắm.

      Ngôn Mặc Bạch phải đến gian phòng của Lệ Họa bên cạnh tắm.

      Lệ Hỏa cũng có con , ở trong phòng mình. Bởi vì ta là thụ hạ của Ngôn Mặc Bạch, cho nên gần đây được xếp đặt ở bên cạnh phòng của Ngôn Mặc Bạch.

      Lúc Lệ Hỏa trông thấy Ngôn Mặc Bạch lại đây gõ cửa phòng , liếc qua liếc lại kinh ngạc, bất quá nghĩ chắc lão đại qua là có chuyện muốn thương lượng với ta, liền nghĩ ngợi nhiều, mời Ngôn Mặc Bạch vào. Nhưng mà đến khi nhìn thấy quần áo sạch trong tay Ngôn Mặc Bạch Lệ Hỏa bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

      Lão đại bị gì rồi?

      Chẳng lẽ là bị chị dâu đuổi ra ngoài sao?

      Nhưng mà nhìn sắc mặt của lảo đại phải nha?

      Bình thường lão đại cùng chị dâu giận dõi mặt
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :