1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      162.2

      Editor: Helen Thuong

      thôi!” Tiểu Trang nữa ôm eo Thanh Thần, nghiêng đầu với ông cụ An: “Ông nội An, nhanh thôi!”

      Ông cụ An chưa từng gặp chuyện như thế này, càng biết tên nhóc tuấn đẹp trai, có tài này lại là người như vậy, giết người trong chớp mắt, sắc mặt hề thay đổi. giờ trong lòng ông vô cùng hoảng loạn đây này! Tên nhóc này khát máu tàn bạo rồi, được được! thể để cho Thanh Thần cùng với ta được!

      Trong lòng ông cụ An quyết tâm thể để cho cháu quý cùng người này ở chung chỗ được, cho nên đối mặt với Tiểu Trang tươi cười, ông cụ chút tình cảm cũng có, hừ tiếng, nắm tay cháu của mình rồi bước nhanh.

      Tiểu Trang bị ông cụ hừ lạnh tiếng, tay sở mũi, trong lòng cười khổ.

      Quả nhiên phải mỗi người đều có thể có tình , có thể cùng người ở chung chỗ, càng thể mỗi đôi đều được cha mẹ hai bên chúc phúc.

      Thanh Thần liếc mắt nhìn ông nội của mình, trong lòng có chút chua xót, nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Trang mỉm cười dịu dàng, tiếng động : “ xin lỗi!”

      Tiểu Trang nhìn thấy khẩu hình của , đáp lại nụ cười nhưng ấm áp.

      Nụ cười này giống như ánh mặt trời, phải ánh sáng gay găt buổi trưa, lại có thể chiếu sáng cả vùng đất, tất cả đều được thắp sáng, giống như bông hoa lạc đường, cũng nhịn được đến gần . Nhưng mà, là ánh mặt trời, làm sao có thể xứng với đây? Vậy chỉ có thể yên lặng từ xa ngắm nhìn cũng tốt lắm rồi.

      Nghĩ tới đây Thanh Thần cười khổ cúi đầu, bước nhanh theo ra ngoài.

      Coi như nhanh cúi đầu, nhưng vẫn phát ra trong mắt tràn đầy đau thương và khổ sở, vì vậy trong lòng Tiểu Trang thấy co rút và đau khổ.

      Mấy người vừa ra tới cửa chính khách sạn, đội cảnh sát cũng tới, mặt Thanh Thần đột nhiên trắng bệch, lập tức nắm chặt tay Tiểu Trang, cảnh sát đến rồi!

      “Đừng sợ, có chuyện gì đâu.” Tiểu Trang cầm bàn tay Thanh Thần, giọng an ủi .

      Bên kia Tiểu Cửu liền ném người bị máu nhuộn đỏ cả áo ném xuống đất, hướng về phía đại đội trưởng : “Sao bây giờ mới đến vậy?”

      Mà bọn họ mới vừa ra khách sạn, bên trong hỗn loạn.

      Bởi vì ngực bị bắn nên máu ứa ra, hai người lại trì hoãn thời gian dài như vậy, nên khi ra máu chảy đầy đất rồi. Khách nhìn thấy, sợ choáng váng hồi, chờ mấy người Tiểu Cửu ra, người bên trong bắt đầu cầm điện thoại báo cảnh sát, hoặc chụp ảnh đưa lên Viber.

      Nhìn thấy bên ngoài có đội cảnh sát về phía mấy người kia, bọn họ liền ngưng thở nhìn ra bên ngoài, hy vọng cảnh sát phụ mong đợi của mọi người bắt kẻ giết người lại.

      Nhưng mà họ lại nghĩ tới, người đứng đầu giống đại đội trưởng kia lại đưa chân đá đá lên thi thể nằm dưới đất, sau đó giao cho cấp dưới phía sau đưa người . Thế nhưng ta lại cùng tên nhóc giống bệnh nhân thần kinh đẹp trai kia chuyện phiếm là sao?

      Điều này làm cho nhiều người rớt mắt kính, mà nhiều người còn đưa ra câu hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra đây? Hy vọng trang đầu các báo ngày mai cho bọn họ đáp án.

      Bên này, đại đội trưởng cùng Tiểu trang và Tiểu Cửu chào hỏi, mói : “Đây phải là do bên kia xử lý sao! Các cậu tốt, bên kia bảy mươi, tám mươi người đâu rồi, có chút bận rộn rồi!”

      “Vì dân trừ hại!” Tiểu Cửu cười híp mắt nhìn đại đội trưởng .

      Ngôn Mặc Bạch biết cục trưởng Mạc phái người rút lui về, nghĩ tới nghĩ lui, liền gọi điện thoại cho cục trưởng Mạc.

      Cục trưởng Mạc muốn, nhưng vẫn phái người quay lại, chỉ là giúp giết người mà chỉ nhặt xác.

      Những người đó bị Ngôn Mặc Bạch đưa vào phần tử khủng bố, còn đưa chứng cớ lên, cục trưởng Mạc vừa nghe liền giật mình, thể huy động cảnh sát lần nữa. Hơn trăm phần tử khủng bố cùng nhau tiến vào nha, mà ông vốn là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, sao lại biết? Nếu những người này tới thành phố có hành động phá hoại, đối với ông chắc chắn rằng đây là thảm họa.

      Nhưng Ngôn Mặc Bạch muốn người cục trưởng Mạc đến sớm như vậy, bởi vì cảnh sát nhất định bắt sống, như vậy có biện pháp cỏ tận gốc. Tốt nhất là chờ tiêu diệt tất cả chừa lại ai đến nhặt xác.

      Chờ sau khi tiêu diệt xong đám người, Ngôn Mặc Bạch mới gọi điện thoại cho cục trưởng Mạc.

      Bởi vì là chuyện hệ trọng nên cảnh sát võ trang và đặc cảnh đều xuất phát, ngoài ra còn có nhóm người quân đội cũng đến đây.

      Sau khi Ngôn Mặc Bạch giải quyết xong liền lái xe về.

      Tiểu Trang và Tiểu Cửu giao người cho đội trưởng cũng đưa Thanh Thần và ông cụ An rời khỏi.

      Khi lên xe, Thanh Thần và ông cụ An đều cho là mơ.

      “Đưa ông nội về nhà trước !” Thanh Thần ngược chiều xe với Tiểu Trang.

      phải cháu cùng về nhà sao?” Ông cụ An lúc này mới tỉnh táo chút, mắt to nhìn cháu . Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao còn muốn sống bên ngoài? Ông đồng ý! đồng ý quan hệ với người nguy hiểm như vậy!

      Thanh Thần trấn an ông cụ: “Ông nội, cháu còn có thể xảy ra chuyện gì, trước tiên ông hãy trở về, tối cháu về nhà.”

      “Có thể có chuyện gì là sao? Có chuyện gì cũng cho ! Lập tức trở về nhà!” Ông cụ An tỏ ra uy nghiêm của mình.

      “Chuyện giải quyết xong, em có thể trở về nhà.” Tiểu Trang nhìn qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn Thanh Thần, nhàng .

      Sau khi ông cụ An nhìn thấy chuyện vừa rồi, làm sao có thể để cháu quý tiếp xúc với người như bọn họ đây? Tiểu Trang cũng biết ông cụ An vừa ý với mình, nhưng phải làm gì đây? vốn là người như vậy mà.

      Thanh Thần nghe bên trong giọng nhàng mờ mịt của Tiểu Trang, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cắn chặt môi.

      Cứ như vậy ! Chuyện giải quyết, về sau có cơ hội gặp lại mình, cũng tiếp xúc gần như vậy. Vốn xứng với , trong lòng bản thân chỉ mong muốn quan sát từ đằng xa, vậy cách xa , tại sao lại đau lòng chứ? Có thể nhìn từ xa, dù sao cũng tốt hơn là thấy được.

      Siết chặt điện thoại trong tay, bên trong là hình bốn chị em gặp mặt lần trước, bên trong có bóng dáng mơ hồ. Muốn nhìn có thể lấy tấm hình ra xem vậy!

      phải còn chưa ăn cơm sao?” Nhất thời trong buồng xe yên tĩnh làm cho người ta thở nổi, Tiểu Cửu ngồi bên cạnh
      [​IMG]
      thienbinh2388dunggg thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương163. Tối nay em phục vụ

      Chương163.1.

      Editor: Helen Thuong

      Tư Mộ nghĩ Ngôn Mặc Bạch có thể thu xếp chuẩn bị về nhà là tốt lắm rồi, dù sao khoảng thời gian trước mỗi tối đều trở về nhà vô cùng muộn, coi như hôm nay gọi điện cho về ăn cơm, cũng chỉ có khả năng về đúng giờ mà thôi. Tư Mộ nghĩ

      Cho nên giờ thấy về trước giờ ăn cơm nửa giờ, dù làm bàn thức ăn vô cùng tinh xảo, nếu đúng thời gian dọn cơm hàng ngày có thể hoàn thành, nhưng nghĩ đến Ngôn Mặc Bạch trở về sớm như vậy, các món ăn còn chưa làm xong!

      Lúc Ngôn Mặc Bạch về đến nhà, Tư Mộ vẫn còn bận rộn trong bếp, biết trở về, cho đến khi nghe bảo bảo khóc, Tư Mộ mặc tạp dề vội vàng ra ngoài. Khi thấy khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của Tư mộ cũng ngạc nhiên chút, mới giật mình hỏi sao trở về sớm như vậy? còn chưa làm xong cơm!

      Bạn Ngôn Dự bên kia vẫn còn mở to miệng khóc thét lên, mặc cho má Ngô dỗ thế nào cũng chịu nín.

      “Có chuyện gì xảy ra với Bảo bảo vậy? Sao đột nhiên lại khóc?” Tay Tư Mộ vẫn còn cầm dao vôi chạy ra, mắt nhìn về phía bảo bảo khóc hỏi.

      Má Ngô bên dỗ Bảo bảo, liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, im lặng lên tiếng. Chắc chắn bà cho thiếu phu nhân biết tiểu thiếu gia bị nụ cười của thiếu gia dọa cho khóc.

      Tư Mộ thấy má Ngô lên tiếng, liền dùng ánh mắt “Nhất định là bắt nạt bảo bảo nên bảo bảo mới khóc” nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch. Ngôn Mặc Bạch khẽ cứng người chút, nhưng rất nhanh khôi phục khuôn mặt tươi cười, dù sao có người vui mừng nha!

      cười híp mắt : “Việc hôm nay làm xong nên trở về thôi!”

      Giọng của vô cùng nhàng, căn bản coi bàn tài liệu tồn tại, mắt sáng ngời nhìn Tư Mộ mặc tạp dề người, tay còn cầm dao thái, nghĩ tới vừa dùng ánh mắt “Khi dễ con trai của ” nhìn , Ngôn Mặc Bạch làm sao cho phép, khóe miệng giật giật, hỏi: “Tối nay em làm cơm sao?”

      “Vâng, lâu rồi nấu cơm, hôm nay rãnh rỗi luyện chút, em lo lắng làm xong.” Tư mộ xong, cầm dao xoay người vào phòng bếp.

      Mới vừa rồi Bảo bảo khóc rất to, nhìn thấy mẹ trong tầm mắt, liền gào thét nữa, chỉ giọng sụt sùi. Tư Mộ nghĩ còn nữa giờ là có thể làm xong món ăn, liền dụ dỗ bảo bảo nữa, dù sao bé cũng ngừng khóc.

      Tư Mộ vào phòng bếp, Ngôn Mặc Bạch cởi áo khoác treo lên giá, cà vạt cũng cởi, xắn tay áo lên cao rồi đến nhà bếp.

      “Vợ à, sao hôm nay lại muốn nấu cơm tối thế?” Ngôn Mặc Bạch đứng sau lưng Tư Mộ, đưa tay ôm lấy từ phía sau, cằm để vai của , phun hơi nóng lên tai .

      Khó trách hôm nay gọi điện thoại cho về nhà ăn cơm!

      Nhìn mấy món ăn, đều là món thích, trong nháy mắt Ngôn Mặc Bạch thấy trái tim ấm áp.

      Tư Mộ bị hơi nóng của làm cho tai vừa đỏ, vừa nhột, rụt cổ cái, giả vờ nghiêm mặt mất hứng: “Sao vậy? thích em làm món ăn sao? Vậy tí nữa đừng ăn nhé!”

      “Thích, thích, ngàn lần thích. Đây là do quá lâu được ăn món em làm, hôm nay khó khăn lắm mới thấy em ra tay, có chút kích động mà thôi.” Ngôn Mặc Bạch hôn lên vành tai Tư Mộ cái, vui mừng .

      trước ra ngoài chờ , lập tức có cơm ăn liền.” Tư Mộ chê ở trong phòng bếp cản trở, liền muốn ra ngoài.

      ! muốn nhìn em nấu cơm.” Ngôn Mặc Bạch buông ra ngược lại càng ôm chặt hơn.

      như vậy, em có cách nào nấu ăn nha!” Tư Mộ rời khỏi vòng tay Ngôn Mặc Bạch. Người này từ phía sau ôm quá chặt, sao có thể nấu ăn đây? Huống chi tay ngực sờ tới sờ lui, Tư Mộ cũng bị sờ tới vô lực rồi. Nếu để ở chỗ này, đoán chừng tối nay mọi người có món ăn rồi.

      có giữ tay của em, cắt rang thức ăn đều có vấn đề gì nha.” Ngôn amwcj Bạch lại vô sỉ, tiếp tục quấn lấy phía sau . Vóc người của vô cùng cao lớn. Đứng ở sau lưng giống như tòa núi lớn.

      “Nhưng….” Nhưng ở đây liền ảnh hưởng tới em nha!

      “Được rồi.” Ngôn Mặc Bạch nhìn dáng vẻ rụt cổ, dáng vẻ ưỡn ẹo, liền hôn lên má của , buông ra có thể giúp em thái thức ăn ?”

      Nếu tiếp tục gây rối …, đoán chừng cơm tối nay có cách nào làm xong.

      Nhưng Tư Mộ bị lời của hù sợ, trợn to hai mắt thể tin nhìn : “ thái thức ăn sao?”

      Đừng trách Tư Mộ kinh ngạc, chưa từng thấy Ngôn Mặc Bạch chủ động giúp ai thái thức ăn. Trước Ngôn Mặc Bạch cũng làm ít món ăn, xào rán thức ăn, còn lại là Tư Mộ làm, sau mình Ngôn Mặc Bạch tự ra tay nấu cháo cho Tư Mộ , còn cũng chưa từng rang thức ăn.

      Tư Mộ nghĩ thầm, nhất định dao Ngôn Mặc Bạch chưa cầm qua, chẳng nhẽ thái thức ăn cũng biết.

      Đối mặt với ánh mắt thể tin của vợ mình, Ngôn Mặc Bạch sờ sờ lỗ mũi, quyết tâm dù như thế nào cũng phải giúp tay, để cho lau mắt nhìn.

      Ngôn Mặc Bạch kéo ống tay áo cao lên chút, rửa sạch tay, liền hỏi: “Muốn thái món gì nào?”

      Tư Mộ nhìn thấy nhất định phải làm, cũng ngăn lại. Chỉ vào rổ khoai tây và ớt xanh, : “Cắt khoai tây và ớt xanh.”

      Tư Mộ hít hơi, buông tay để cho làm. Dù sao thái đồ cũng làm thức ăn bị phá hủy, dù cắt thế nào cũng nấu được. Hơn nữa cũng chỉ còn món sợi khoai tây nấu chua canh mà thôi, coi như có cắt thành đinh, cùng lắm cần làm món này nữa.

      Sợi khoai tây nấu chua cay là món ăn gia đình mà Ngôn Mặc Bạch thích ăn, cho nên cần hỏi cũng biết cần phải cắt hình gì.

      Ngôn Mặc Bạch biết dùng dao, tay gọt vỏ táo phân múi, gọt vỏ mỏng ngừng, xung quanh quả, các phần bằng nhau. Cho nên thái thức cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Giơ tay thái xuống, chỉ trong nháy mắt, hai rổ khoai tây và theo tiếng “pặc pặc pặc” liền đổi thành đống sợi khoai tây lớn đều nhau, vừa mịn nhìn là thích.

      Động tác của rất nhanh nên Tư Mộ thấy , chỉ thấy bắt đầu cắt ớt xanh.

      Chờ Ngôn Mặc Bạch cắt xong, quay đầu lại để cho kiểm tra thấy Tư Mộ giương mắt thể tin đứng bên cạnh nhìn , bộ dạng giống như bị dọa ngốc.

      “Như thế nào?” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, hả hê hỏi.

      “Chồng, lợi hại nha!” Tư Mộ vui mừng hét lớn.

      được khinh thường, tời đây sùng bái nào.” Ngôn Mặc Bạch tỏa ra vẻ yếu đuối, đưa mặt tới gần : “Bảo bối, mau hôn thần tượng .”

      Tư Mộ cười, tiến lên ôm mặt , hung hăng hôn cái “Thần tượng, về sau nếu em nấu cơm, cắt thức ăn nhé.”

      Ngôn Mặc Bạch sững sờ, liền nghe giọng của : “Nam nữ phối hợp làm việc mệt! Có được hay ?”

      Ngôn Mặc Bạch suy nghĩ, làm sao tốt đây? Chỉ cần có thời gian rất thích cùng Tư Mộ nấu ăn.

      Mới mang thức ăn dọn bàn, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

      Tư Mộ lau tay, thầm : “Giờ này còn có ai tới đây?” Sau đó giao việc tay cho Ngôn Mặc Bạch, mở cửa.

      Má Ngô ở trong phòng khách chăm bảo bảo, ông cụ giờ này ở trong phòng xem tin tức, cho nên Tư Mộ phải tự mình ra mở cửa.

      Vừa mở cửa ra thấy giọng ngọt ngào của , cười hỏi: “ khỏe chứ! Xin hỏi có phải là tiểu thư Phó Tư Mộ ?”

      Tư Mộ nghi hoặc gật đầu cái, liền thấy cầm bông hoa tay đưa lên : “Đây là hoa của , xin ký nhận.”

      “Cái gì? Của tôi sao?” Tư Mộ kinh ngạc hỏi, quay đầu nhìn lại trong phòng, thấy Ngôn Mặc Bạch ra ngoài, liền giọng hỏi tặng hoa: “Hoa này là của ai đưa vậy?”

      Đầu tiên trong đầu Tư Mộ nghĩ tới chính là: Hoa này phải là của Diệp Nham đưa đến chứ?

      Đừng trách nghĩ đến Ngôn Mặc Bạch vì cùng kết hôn với Ngôn Mặc Bạch hai năm rồi, chưa lần mua hoa cho .

      “Khách hàng để lại thông tin.” có chút xin lỗi .

      Tư Mộ nhìn bó hoa hồng xanh cực kỳ xinh đẹp trong tay , có chút do dự đợi chút nữa xử lý hoa này như thế nào đây, ngộ nhỡ Diệp Nham đưa thế nào? Ngôn Mặc Bạch nhất định ghen nổi đóa lên.

      Đầu tiên mang cành hoa hồng xanh đưa đến tay Tư Mộ, : “ cành hoa hồng xanh có nghĩa gần nhau là cam kết.”

      Sau đó lại đưa gói hai cành hoa lên, : “Hai cành hoa hồng xanh có nghĩa gặp nhau là định mệnh.”

      Cuối cùng đưa gói ba cành hoa lên, : “Ba cành hoa hồng xanh có nghĩa là người ta sâu sắc nhất.”

      đưa hoa cho Tư Mộ xong, hơn nữa còn cố tình ý nghĩa của hoa làm Tư Mộ biết phải làm sao. còn chưa nghĩ kỹ xem phải xử lý như thế nào, liền cười đưa biên lai tới, : “Xin ký nhận.”

      Tư Mộ liếc nhìn hoa tay, xinh đẹp như vậy, vứt bỏ được. Liền thở dài cầm bút ký tên.

      Ký xong liền .

      Tư Mộ hít sâu hơi, quyết định mang hoa vào, nếu như Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy hoa mà nổi đóa lên, liền nhân cơ hội oán trách trừ hôm kết hôn có bó, hai năm qua chưa từng có tặng hoa cho xem thế nào.

      Quyết định xong, Tư Mộ liền buông lỏng đóng cửa. Nhưng chưa kịp vào chuông cửa lại reo.

      Còn là vừa tặng hoa, tay cầm ba bó hoa hồng xanh giống nhau, vui vẻ cười : “Phó tiểu thư, hoa của , xin ký nhận.”

      Cũng theo thứ tự hai ba để đưa, khoogn bỏ qua công đoạn nào, lại lần ý nghĩa của hoa.

      Tư Mộ ôm hoa tay, thái độ hết sức quái dị nhìn đưa hoa: “Vẫn cho tôi biết hoa này là của ai đưa đến sao?”

      xin lỗi…..” xin lỗi, lời còn chưa hết, Tư Mộ liền đưa toàn bộ hoa tay trả về cho : ‘ , hoa này tôi muốn nhận, cầm về ! Dù sao tiền cũng đưa rồi.”

      có chút gấp gáp rồi, vội vàng giải thích: “Phó tiểu thư, chúng tôi làm ăn coi trọng chữ tín, thể làm như vậy.”

      “Vậy cứ coi như tôi ký nhận rồi, tôi lại chuyển giao đưa cho , nhanh !” Tư Mộ khoát tay chuẩn bị đóng cửa.

      Mới vừa rồi có sáu đóa hoa, có thể miễn cưỡng nhận, nhưng bây giờ lại tới, Tư Mộ dám nhận. Ngôn Mặc Bạch mà ăn giấm từng lãnh giáo, ngay cả con trai mình còn ăn chớ chi là sinh vật người cũ như vậy.

      nhìn Tư Mộ như vậy, cũng sắp khóc đến nơi rồi, như vậy đối với nhân phẩm cùng như đạo đức nghề nghiệp của họ quả xem thường rồi.

      ấy lưu tên lại nha, nhưng mà dung mạo rất đẹp trai, là cực phẩm giàu có đẹp trai.” tận lực miêu tả ấn tượng của mình với Ngôn Mặc Bạch, nhưng trừ ba chữ “Giàu có đẹp trai”, tìm ra được từ ngữ để hình dung.

      Cực phẩm giàu có đẹp trai là chuẩn xác nhất nhưng mà.

      Nơi này chính là khu biệt thự dành cho người giàu, người nơi này đều có tiền rất nhiều, biết giàu có đẹp trai nhất định thiếu.

      Vì vậy cảm thấy hình dung từ đó là chuẩn xác nhất, chút miêu tả đặc biệt, có thể Phó tiểu thư cũng biết người đó là ai.

      chỉ có thể đưa ra khuôn mặt vô cùng buồn bực nhìn Tư Mộ.

      Quả nhiên, Tư Mộ cũng biết người đó là ai. Trực giác là Diệp Nham tặng hoa là tương đối lớn.

      Thời gian hai người qua lại trước kia, Diệp Nham thường tặng những món quà cho , mặc dù khi đó có tiền, đồ đưa bình thường cũng đáng mấy đồng, nhưng chủ yếu nhất là có thể làm vui.

      tại Diệp Nham cũng có tiền, cũng là tiêu chuẩn đẹp trai giàu có. Hoa này cũng có thể là đưa.

      Cho nên như vậy, Tư mộ vẫn thể xác định được hoa này do ai tặng.

      Nếu là của Diệp Nham, hoa này nhận định thể nhận.

      gấp sắp khóc, Tư Mộ liền thở dài chuẩn bị đuổi , trong phòng sau lưng truyền đến giọng của Ngôn Mặc Bạch: “Vợ ơi, nhanh lên xhuts, chuẩn bị ăn cơm.”

      Tư Mộ vừa nghe thấy giọng này, vội vàng trả lời, chuẩn bị đóng cửa. đột nhiên đưa tay chống đở cửa, mặt kích động chỉ vào bên trong : “Chính là ấy, chính là cái nguwoif đẹp trai bên trong đó đưa.”

      Tư Mộ kinh ngạc lui về phía sau vừa nhìn, Ngôn Mặc Bạch cao lớn đứng ở cách đó xa, thấy Tư Mộ quay đầu lại nhìn , khóe miệng mỉm cười cũng nhìn về phía Tư Mộ.

      …. , hoa là do ta, ta đưa?” Tư Mộ thể tin quay đầu lại hỏi tặng hoa, kích động chuyện đến đầu lưỡi cũng cứng lại.

      Hôm nay Ngôn Mặc Bạch xảy ra chuyện gì vậy? Hai năm qua chưa từng thấy, lần đầu tiên tặng hoa cho làm cho kinh sợ ở cửa.

      mỉm cười gật đầu cái, : “Phía sau còn rất nhiều.”

      ra Ngôn Mặc Bạch bảo bé đưa như vậy, mỗi lần cầm sáu bông, mỗi lần đưa ý nghĩa, thế nhưng nếu làm như vậy, biết phải gõ cửa bao nhiêu lần đây?

      101 bông hoa, đưa 16 lần 6 bông, lần cuối cùng đưa 5 bông.

      (Còn tiếp)
      dunggg thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 163.2.

      Editor: Helen Thuong

      thầm lè lưỡi cái, trước hết cứ đưa hai lần như vậy, còn lại toàn bộ phía sau bí mật đưa cho Tư Mộ rồi.

      “Ở đây có 101 bó hoa hồng xanh, thể chỉ duy nhất người, thích ai khác nữa!” tốn ít công sức nhét toàn bộ hoa vào tay Tư Mộ, lời cũng xong.

      Nhiều hoa như vậy, lúc mang đến đây cũng dễ dàng nha! Xe lái đến cửa, trước tiên hoa được để cạnh cửa, mãi mới ép xuống được đến chuông cửa.

      phải là bó hoa có 101 bông, Tư Mộ ôm hết, cảm động nên lời, rút chân xoay người nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch đứng sau lưng cách đó xa, nước mắt lập tức chảy xuống.

      Thích nhất, duy nhất !

      Đây là Ngôn Mặc Bạch !

      nhất, đều biết. Tới bây giờ đều chỉ thích , cũng biết.

      Đây là tình đầy thuần khiết, làm sao biết? Làm sao cảm động đây? Làm sao có thể rơi lệ?

      Người con trai đứng cách đó xa, đẹp trai như vậy, vẫn lòng sâu sắc như vậy, để cảm giác cả đời này làm thế nào để xứng với đây?

      Bất luận như thế nào, đều cảm thấy mình xứng với !

      Nhưng phúc phận ba đời để cho mình gặp được , lấy , phải biết quý trọng, dồn toàn tâm toàn trí để !

      Nhiều Hoa như vậy, Tư Mộ ôm hết, dù cố gắng nhưng vẫn rơi đất, Ngôn Mặc Bạch bước nhanh đến. Tư Mộ buông tay, toàn bộ hoa rơi xuống đất.

      Chờ Ngôn Mặc Bạch đến gần, Tư Mộ nhào tới, ôm Ngôn Mặc Bạch, ngửa đầu hôn .

      Người đàn ông này giỏi như vậy, làm sao muốn hôn đây?

      Ngôn Mặc Bạch bị cọ nước mắt vào mặt, có chút dở khóc dở cười, đẩy ra, đưa tay lau nước mắt mặt , hỏi: “Tại sao lại khóc? thích sao?”

      Tư Mộ lúc lắc đầu, lúc lại gật đầu, chọc cho Ngôn Mặc Bạch cười ra tiếng.

      giả vờ bất đắc dĩ thở dài, : “Xem ra là thích, nếu tại sao lại ném toàn bộ hoa xuống đất vậy?”

      Tư Mộ trố mắt chút, cúi đầu nhìn hoa rơi đầy đất, ngẩn ngơ hồi, : “Nhiều như vậy, em ôm nổi! Tại sao gói thành bó thôi?”

      Ngôn Mặc Bạch ho khan cái, khom lưng nhặt cành lên : “ cảm thấy nếu gói như vậy, ý nghĩa của hoa thích hợp với chúng ta hơn.”

      Tư Mộ ngẩn người, đột nhiên chóp mũi chua xót.

      cành hoa hồng xanh gặp nhau là cam kết; hai cành hoa hồng xanh có nghĩa gặp nhau là định mệnh; ý nghĩa ba cành hoa hồng xanh là người say đắm nhất; cuối cùng ý nghĩa của 101 bông hoa hồng xanh đại biểu cho tình duy nhất, thích ai khác nữa.

      Tư Mộ rưng rưng mà cười: “Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến tặng hoa cho em hả?”

      “Lúc trở về qua cửa hàng hoa, liền tiến vào. Nghĩ tới hai năm qua chưa có tặng hoa cho em…. Vợ à, xin thứ lỗi cho hiểu thế nào là lãng mạn.” Ngôn Mặc Bạch cười chúm chím liếc nhìn , trong mắt phát sáng rạng rỡ, khuôn mặt sáng lạn.

      Nơi hai người đứng đầy hoa rơi vãi, ánh mắt đưa tình nhìn nhau. Đột nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng khóc của bảo bảo, mới đưa hai người rời khỏi “Thế giới của hai người” kéo ra ngoài.

      “Khụ khụ” Sau lưng truyền đến giọng của ông cụ, “mau dọn dẹp chút, đến giờ ăn cơm rồi!”

      Ngôn Diệu Thiên thấy tình cảm hai người tốt như vậy, vui mừng. Vô cùng hả hê nghĩ tới quyết định ban đầu của mình vô cùng sáng suốt.

      Tư Mộ nghe thấy tiếng khóc của bảo bảo và giọng của ông cụ, mặt liền đỏ, vội vàng ngồi xuống nhặt hoa đất.

      Ký nhận hoa làm chậm thời gian, giờ cơm cũng qua. Nếu ăn cơm, chút nữa thức ăn nguội mất.

      Ngôn Mặc Bạch cũng ngồi xuống giúp Tư Mộ nhặt hoa.

      Lúc lên bàn ngồi ăn cơm, Tư Mộ vẫn cúi đầu, gương mặt còn hồng hồng.

      “Em phải dùng bát để đựng mặt sao?” Ngôn Mặc Bạch nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của , nhịn được trêu chọc .

      Nhưng khi có mặt ông cụ, Tư Mộ luôn luôn cãi vả cùng , chỉ là quay đầu phi ánh mắt như dao về phía , đầu cũng nâng lên chút.

      Hình như ông cụ rất vui vẻ, suốt bữa cơm cười híp mắt. Biết bữa cơm này là do Tư Mộ tự mình xuống bếp làm, nên mỗi món ăn đều nếm thử, hơn nữa còn cho nhận xét, còn khen tài nấu nướng của ai sánh bằng.

      “Nếu ba thích, về sau con thường xuyên làm cho ba.” Tư Mộ nhìn về phía ông cụ cười .

      “Tốt, tốt quá!” Ông cụ được ăn vui mừng, tốt liên tục.

      Má Ngô cho bảo bảo ăn thêm cơm, liền cười xen vào: “Thiếu phu nhân, làm thế, vậy sau phải tôi có việc gì làm sao?”

      phải má giúp con trông bảo bảo đấy sao?” Tư Mộ hướng má Ngô cười cười, hỏi: “Sao con cảm thấy tài nấu nướng của mình chỉ có thể bằng bảy phần của má thôi?”

      “Ai , tài nấu nướng của thiếu phu nhân chỉ có thể so với tôi cao hơn chứ thấp đâu nha! xem, bình thường tôi nấu cơm, thiếu gia và lão gia đâu có ăn nhiều cơm như vậy.”

      Má Ngô cười híp mắt chỉ thức ăn bàn được hai cha con ăn sạch, khích lệ Tư Mộ.

      Nghe những lời này của má Ngô, Tư Mộ vô cùng vui vẻ tiếp tục ăn cơm.

      Buổi tối, trước tiên Tư Mộ tắm cho bảo bảo xong, đặt giường trẻ con, để cho bé tự chơi với đống đồ chơi.

      Tư Mộ tìm các bình hoa, chia 101 bông hoa hồng xanh ra cắm vào. Bởi vì quá nhiều, mộ bình hoa cắm vào hết, nhưng nhiều bình hoa như vậy, toàn bộ đều đặt ở trong phòng, quả có chổ để bày.

      Tư Mộ cắm hoa để mặt đất, có tầm sáu bình hoa, bị Tư Mộ xếp thành đội. nhìn chằm chằm vào số hoa mặt đất cười khúc khích.

      Bảo bảo y y nha nha giường con nít đưa tay về phía Tư Mộ, bé muốn ở bên trong chút nào, bé nghĩ chơi mấy bông hoa màu xanh rất đẹp mắt. Nếu có thể xé cánh hoa chơi tốt biết bao.

      Ngôn Mặc Bạch tắm rửa xong ra ngoài, nhìn thấy Tư Mộ ngồi xếp bằng mặt đất, thấy nhìn chằm chằm vào sáu bình hoa mặt đất, vẻ mặt ngây ngô.

      “Nhanh tắm còn ngủ! Em nhìn cả buổi tối rồi, còn nhìn chưa đủ sao?” tại Ngôn Mặc Bạch có chút hối hận sao đưa nhiều như vậy, để cho chú ý cả buổi tối , giaowf còn chất đầy cả gian phòng, mắt nhìn đâu cũng màu xanh, có chút đau đầu rồi.

      Thấy Tư Mộ hoàn toàn có phản ứng, Ngôn Mặc Bạch liền đến gần, đưa chân đụng cái vào , mặt thể chút bất mãn: “ tắm nhanh, có nghe hay ?”

      biết ngồi dưới đất bao lâu, Ngôn Mặc Bạch dùng sức quá lớn đụng cái, cả người cứng ngắc ngã xuống, kèm thêm tiếng “Ai ” Tư Mộ mới phản ứng.

      Bảo bảo thấy mẹ ngồi chơi đất giỏi vô cùng, liền bên trong vỗ tay lớn tiếng kêu bạch bạch

      Tư Mộ xoa xoa cái cùi chỏ, ngược lại mặt có chút tức giận, cười hì hì với Ngôn Mặc Bạch: “Chồng à, xem, hoa này đẹp!”

      Mặt Ngôn Mặc Bạch trầm xuống, từ cao nhìn xuống, giọng lạnh lùng giống như trong đêm giá lạnh “Em cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào mấy bình hoa tắm với ngủ, vậy ném mấy cái bình hoa rách kia .”

      Bây giờ bắt đầu hối hận với hành động tặng hoa của mình, xưa nay chưa tặng hoa lần nào, quả nhiên vợ có chút thích ứng, nhìn hoa nhìn người rồi.

      Tư Mộ lè lưỡi cái, cổ rụt lại, trở mình từ dưới đất bò dậy, cầm quần áo lên chạy về phía nhà tắm: “Lập tức tắm. Nhất định tắm rửa sạch , ngoan ngoãn lên giường nằm, chờ em tới phục vụ ngủ nha!”

      Ngôn Mặc Bạch vút trán, cuối cùng cũng còn tâm tư ném những bông hoa , bởi vì câu của trước khi chạy vào nhà tắm mà vô cùng khoái chí nhảy lên.

      Ngôn Mặc Bạch đứng nguyên tại chỗ quay vòng, dịch trong cơ thể ngừng tăng nhiệt độ, khẽ liếm đôi môi khô ráo của mình, người cũng nóng ran theo.

      Khi nghe thấy giọng yy nhanha ở giường trẻ con, Ngôn Mặc Bạch dừng chút, đến gần bảo bảo. Khóe miệng giật giật, chuẩn bị nở nụ cười hết sức gần gũi dịu dàng, nhưng nghĩ đến buổi chiều khi về nhà, vô cùng tốt bụng cười với bảo bảo cái, ràng tên nhóc này nể mặt khóc, điều này làm Ngôn Mặc Bạch thấy vô cùng thất bại.

      Vì vậy, Ngôn Mặc Bạch đứng bên giường trẻ em, cả phần mặt áo, chống nạnh từ cao nhìn xuống con trai mình.

      Bởi vì kinh nghiệm buổi chiều bạn Ngôn Dự cảm thấy rất mất thể diện. Bé phải ngước đầu cao mới thấy mặt cha cảu bé.

      Cha cao lớn như vậy, là đáng sợ nha! Bé lại muốn khóc phải làm thế nào?

      Miệng của bạn Ngôn Dự mếu máo, nuwocs mắt ngập đầy trong hốc mắt. Nghiêng đầu liếc nhìn về phía nhà tắm, sau đó lại ngửa đầu nhìn về phía cha mình, nhíu mặt suy nghĩ sắp khóc, cha như vậy còn nhìn bé chằm chằm, đừng trách bé bắt đầu khóc lớn cầu cứu mẹ nhé!

      Ngôn Mặc Bạch nhìn về phía con trai mình thể nghiêm túc. nghĩ cảnh cáo tên nhóc này, tốt nhất nên lập tức ngủ, mà nên ngủ ngay giữa giường của bé, thể ngủ giường lớn, lát quấy rầy vận động ban đêm.

      Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng mắt bé mở to ướt nhẹp trong tim lập tức mềm nhũn. Bộ dạng đôi mắt của bé chứa lệ giống hệt mẹ bé, luôn đánh trúng vào nơi mèm mại nhất trong trái tim của .

      Ai gặp qua Ngôn Dự đều bảo bé kế thừa tướng mạo khuynh thành của cha, nhưng duy nhất có đôi mắt linh động sáng ngời là giống.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào mắt con trai lúc, vốn khuôn mặt nghiêm túc cũng hòa hoãn xuống, từ từ ngồi xuống, ở bên giường bé, ánh mắt cũng dần dần nhu hòa, giọng : “Con trai, mau ngủ ! Tối nay cho khóc, được kêu đói, được tè dầm! Con có nghe hay ?”

      Mặc dù cos gắng dịu dàng nhưng trong lời có ý cảnh cáo ràng như vậy làm bạn Ngôn Dự ngừng run rẩy.

      “Y y nha nha….” Bàn tay bé của bạn Ngôn Dự nắm thành quyền nhét vào trong miệng mình, phát ra thanh đồng ý.

      khóc có thể được nha, nhưng mà được đói bụng và tè dầm, phải bé thích là có thể điều khiển được nha! Cha đừng uy hiếp con, bằng con lại muốn khóc ngừng…..

      Ngôn Mặc Bạch nhìn con trai mình khẽ nhíu giương mặt, rất khó coi nha!

      nhịn được đưa tay véo cái mũi của bé. Lỗ mũi này giống , như vậy mà có thể nhìn bộ dạng rất đẹp nha.

      Ngôn Mặc Bạch vui vẻ véo véo, rũ mắt nhìn lại người nho nằm trong chiếc giường, cảm thấy cả khuôn mặt và lỗ mũi còn khó coi nữa rồi.

      Nhìn thấy mặt bảo bảo vì kìm nén có chút đỏ, lúc này Ngôn Mặc Bạch mới chú ý, có lẽ thấy sức mình quá lớn làm đau bé, liền buông lỏng tay.

      Ngón tay thon dài khẽ lướt qua đôi môi bảo bảo, cái miệng nho , đường cong cánh môi lộ ra mấy phần cương nghị, đoán chừng sau này lớn lên cái môi này cũng giống môi .

      Ngôn Mặc Bạch cẩn thận quan sát bảo bảo chút, ừ cái môi này cực kỳ giống , lại cảm thấy môi có như vậy cho nên tên nhóc này có thể miễn cưỡng coi là tiểu soái ca.

      Nhìn lại đôi mắt chút, như hạt nho đen bóng, vừa giống như ánh sáng trong trẻo của mặt trời, bây giờ lâu mày còn ít, nhưng có hình dạng giống ngọn núi, về sau cũng giống của Ngôn Mặc Bạch.

      Mà lông mi cong vút, lúc nháy mắt giống như đôi bướm cất cánh, chớp chớp hết sức đẹp mắt và đáng . Điểm duy nhất giống Tư Mộ là ánh mắt, càng nhìn càng giống.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn con trai chằm chằm, khóe miệng nở ra nụ cười mỉm, có lẽ bởi vì có đôi mắt này, về sau tên nhóc đẹp trai hết sức.

      Người bạn Ngôn Dự thấy cha mình nhìn soi mói, đột nhiên miệng mếu máo, hai mắt nhắm chặt, chuỗi nước mắt rơi xuống, tiếp theo là bé khóc thét lên.

      Cha vẫn nhìn bé chằm chằm, bé thấy sợ nha, bé liền nhịn được nghĩ bé muốn tiểu nữa….

      “Hí…” Ngôn Mặc Bạch đột nhiên nhe răng nhìn con trai mình khua khua, giọng hung ác: “ phải được khóc sao? Vừa mới xong con lại khóc! Khóc nữa cha đánh con!”

      Bạn Ngôn Dự hết sức uất ức khóc lớn, nghĩ thầm: Cha cho khóc, nhưng con đồng ý với cha nha! Cầu xin cha dừng nhìn con bằng ánh mắt đó, con rất sợ nha!”

      Tư mộ vừa tắm xong ra từ phòng tắm nghe thấy Ngôn Mặc Bạch thấp giọng cảnh cáo con,, nhìn lại mình chút thấy con trai khóc thét, Tư Mộ mặt lạnh đến, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ngôn Mặc Bạch vì sao lại bắt nạt con trai hả? Con như vậy, luôn nghĩ đánh bé, xấu!”

      ….” Ngôn Mặc Bạch phiền não lay cọng tóc, nhìn ánh mắt Tư mộ, thở dài. Đứng dậy về phía giường, lên giường, trở mình cái chui vào trong chăn, giận dỗi hừ hừ.

      Tư Mộ liếc mắt nhìn đống cao cao giường, thở dài, đưua tay ôm bảo bảo.
      “Bảo bảo ngoan, khóc, khóc…. Mẹ ôm….” Tư Mộ đưa tay ôm bảo bảo lên, tay chạm phải thấy nóng chút, mới biết bảo bảo tè rồi.

      “Có phải tè dầm có bỉm che cái mông nên thoải mái mới khóc phải ? Được rồi, được rồi, mẹ giúp bảo bảo đổi quần nhé…. Cái mông rất thoải mái….” Tư Mộ tay ôm lấy bảo bảo, tay cầm cái bỉm lên, liền chạy về phía giường.

      “Này, ngủ lui vào chút.” Tư Mộ đưa tay vỗ vỗ người Ngôn Mặc Bạch, đẩy vào giữa giường. “Nhanh để em thay bỉm cho bảo bảo.”

      (Còn tiếp)
      Còn phần của chương nữa là hết. Hìhi, xin lỗi các bạn nhé, hai tuần qua mình bận quá, mình đền bù lại mọi người nhé. Mong mọi người luôn luôn ủng hộ.Cố lến

      “Hừ!” Ngôn Mặc Bạch trong chăn hừ tiếng, mới bất đắc dĩ nhích vào nữa phần.”

      Tư mộ đẩy : “Lui vào chút nữa , chỗ ngồi quá, bảo bảo nằm được.”
      dunggg thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương163.3.

      Editor: Helen Thuong

      Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh được nữa tiếp tục nhích chút.

      Tư Mộ thấy bộ dạng giận dỗi của liền muốn cười, giống như . Tư Mộ liền muốn trêu chọc .

      “Tiếp tục nhích vào chút !” Tư Mộ đưa tay đẩy cái, Ngôn Mặc Bạch có chút khó chịu rồi, nhưng vẫn lui vào chút.

      “Tiếp tục lui .” Tư Mộ ôm bảo bảo có chút khó khăn đưa tay đẩy .

      Rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch cũng nhịn được nữa rồi liền nổi giận. Đột nhiên ngồi dậy, tức giận trừng mắt nhìn Tư Mộ và bảo bảo trong ngực .

      Khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ khuôn mặt của Tư Mộ thở hổn hển hổn hển, rống: “Tôi ngủ nữa!” xong liền nhảy xuống giường.

      Bởi vì trêu Ngôn Mặc Bạch nên chân Tư Mộ để giường, nên khi Ngôn Mặc Bạch nhảy từ giường xuống chú ý, đụng phải chân của Tư Mộ, lảo đảo cái ngã xuống dưới gầm giường nếu phải là thân thể nhanh nhạy nhất định khi ngã mặt đất tư thế rất nhếch nhác.
      Ngôn Mặc Bạch nhanh chóng ổn định thân thể, trợn mắt tức giận nhìn Tư Mộ, rống: “Em cố ý đúng ?”

      Chân Tư Mộ để đó, Ngôn Mặc Bạch đụng phải liền dừng lại, rồi mới cho mình ngã xuống đất, bằng lấy đúng sức lức của liệu cái chân của Tư Mộ có thể chặn dduwwocj sao? Cả người rơi xuống đất mới là lạ.

      Hai mắt Tư Mộ trừng lớn nhìn hận rớt xuống, trong mắt còn phun lửa giận, cổ Tư Mô rụt cái, bộ dạng nhíu mặt giống như là rất đau, thầm mang theo tiếng nức nở: “ đụng đến chân em rồi, đau quá….”

      Vốn bộ mặt Ngôn Mặc Bạch rất hung ác, nhưng nghe được giọng này của Tư Mộ, mặt lập tức thay đổi, vội vàng cúi đầu, đưa tay vén quần ngủ của lên, giọng vội vàng cùng tự trách: “Đụng vào chỗ nào, cho nhìn xem…. xin lỗi, đều tại , tại chú ý…. Vợ khóc.”

      Vốn Tư Mộ sợ nổi giận, mới cố ý dùng khổ nhục kế, nhưng vừa nhìn thấy mang dáng vẻ áy náy tự trách, trong lòng Tư Mộ đột nhiên thấy ê ẩm, liền khóc sụt sùi.

      như vậy, Ngôn Mặc Bạch lại cho rằng mình thực đụng làm cho đau vô cùng.

      ràng vừa rồi có dùng sức đâu, nhưng cũng biết có bao nhiêu nhu nhược, bình thường trong lúc hoan ái hơi dùng sức chút, cũng lưu lại dấu vết người . Mới vừa rồi có chú ý, với có sức lớn, chân bắp thịt lại cứng, đụng cái chắc cũng làm đau rồi.

      Vì vậy Ngôn Mặc bạch cảm thấy đau lòng và tự trách, vén quần ngủ của lên, cúi đầu nghiêm túc xem xét, nhìn thấy vết đỏ nơi dó, thầm thở phào nhõm. Vừa định ngẩng đầu an ủi có chuyện gì đâu, lại nhìn thấy nước mắt giàn rụa, Ngôn Mặc Bạch sợ hết hồn.

      bị đau sao? Nhưng sao thấy có dấu? Chẳng lẽ bị đau bên trong?

      vội vả đưa tay sờ mặt Tư Mộ, : “Vợ à, sai rồi, đừng khóc đừng khóc…. Có phải đau lắm ? lập tức đưa em bệnh viện xem chút nhé….”

      Tư Mộ khóc sụt sùi, bởi vì câu của mà nghẹn lại, quả nhiên là nội thương!

      Bảo bảo nhìn mẹ Tư Mộ chảy nước mắt, cũng biết ba bắt nạt mẹ, vốn là bé ngừng khóc nhưng mà bạn Ngôn Dự lại có tinh thần muốn cũng mẹ đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau, cũng thút tha thút thít, bắt đầu rơi nước mắt, lúc đầu chậm dần rồi khóc lớn.

      Tư Mộ nhìn bảo bảo trong ngực sợ hết hồn, vội vàng dỗ bé.

      “Vợ đừng có động, đừng động, trước ôm em lên giường.” Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy Tư Mộ dỗ con trai chuẩn bị lên giường, khẩn trương đưa tay ôm bảo bảo, để lên giường, sau đưa tay ôm lấy hông Tư Mộ lên giường.

      “Bảo bảo khóc….” Tư Mộ nhìn bộ dáng bảo bảo khóc đến đáng thương, đưa tay muốn ôm, lền bị Ngôn Mặc Bạch đè giường, : “Chớ động loạn, để gọi ddienj cho bác sĩ đến xem chân cho em chút.

      Vốn định trực tiếp đưa bệnh viện, nhưng lo lắng phải dỗ bảo bảo muốn . Vì vậy liền đưa bác sĩ về nhà hơn.

      Tư mộ nhìn thấy gây động tĩnh quá lớn, vội vàng rút chân về. giọng : “Chân em có chuyện gì.”

      “LÀm sao lại khong có chuyện gì? Em đau đến như vậy rồi! Ngoan, nằm cho tốt, chờ bác sĩ đến xem cho em mọt chút.” Ngôn Mặc bạch nghĩ đến bộ dáng vừa khóc thảm như vậy, đau lòng chịu được.

      “Em có chuyện gì, tin xem.” xong, Tư Mộ giơ chân lên đá hai quá, chứng tỏ mình rất tốt.

      có chuyện gì sao?”

      “Vâng, .” Tư Mộ nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, chỉ thấy mặt đen kịt.

      “Lừa chơi vui vậy sao?” Giọng vừa tức vừa dữ.

      “Chồng à, em sai rồi, em cũng dám lừa nữa rồi!” Tư Mộ đưa tay ôm cổ Ngôn Mặc Bạch giả bộ nũng nịu đáng thương, hy vọng có thể nhận được khoan hồng của Ngôn Mặc Bạch.

      “Hừ!” Ngôn Mặc Bạch sợ nhất là chiêu này, bị Tư Mộ cọ mấy cái, mặc dù mặt lạnh lùng, nhưng sắc mặt hòa hoãn hơn chút.

      “Chồng à, cho em cơ hội chuộc lỗi mà!” Tư Mộ cắn khóe miệng Ngôn Mặc Bạch cái, giọng mị hoặc.

      Ngôn Mặc Bạch lông mày nhếch cao liếc nhìn .

      “Tối nay để cho em phục vụ , cho đến khi hài lòng mới thôi” Tay Tư Mộ bé trước ngực vẽ các vòng tròn.

      “Hừ!” Ngôn Mặc Bạch khẽ hừ tiếng, hiển nhiên là đồng ý cho cơ hội.

      “Truwocs tiên để cho em đứng lên thay bỉm cho bảo bảo…. Bé tiểu cái mông bị ẩm ướt thoải mái.” Tư Mộ đẩy ra.

      Đôi tay mềm mại của để ngực , mà vừa câu kia lại làm cho liên tưởng đến mỗi khi trêu chọc , nơi mật đạo ẩm ướt….”

      Phằng cái, máu nóng toàn thân lập tức sôi trào, lửa nóng bốc lên.

      Vốn nghĩ đến, bây giờ liền nhịn được muốn đặt xuống dưới, nhưng vật ra sức khóc ầm ỹ, nhất định phải dỗ bé ngủ mới có thể vui vẻ hưởng thụ. Vì vậy nội tâm liền chịu đựng khát vọng và kích động, lật người để cho xuống.

      “Nhanh dỗ bé ngủ !” Ngôn Mặc Bạch thở hổn hển .

      Tư Mộ nhìn sang thấy hanh nhắm mắt lại, khuôn mặt nhẫn, khóe miệng giật giật, sau đó tay chân nhanh chóng thay bỉm cho bé.

      Vừa rồi có lẽ bảo bảo khóc mệt rồi, sau khi Tư Mộ thay bỉm cho bé, ôm lắc cái, liền ngủ mất rồi.

      Tư Mộ đặt bảo bảo lên giường ngủ, hình như Ngôn Mặc bạch cũng cảm ứng được, lập tức mở mắt ra, bất mãn : “Để cho con ngủ giường trẻ !”

      Tư Mộ liếc nhìn bảo bảo ngủ say trong ngực, im lặng lên tiếng ôm bé đến giường trẻ ngủ.

      Cẩn thận để bé xuống, bị động bé bỗng nhúc nhích, hừ hừ mấy tiếng, Tư Mộ vội vàng vỗ cánh tay dỗ dành. Thầm nghĩ, cha mẹ con nên mới buông tay ra, uất ức cho con trai rồi!

      Tư Mộ còn chưa quay lại giường, Ngôn Mặc Bạch liền bước nhanh tới, từ phía sau ôm , bước nhanh đến giường.

      “Này, nhàng chút!” Tư Mộ vừa thấy hành động này của , bị dọa sợ vội vàng giọng hô: “Làm sao vội vàng vậy?”

      Hơi thở Ngôn Mặc Bạch gấp gáp há mồm thở dốc, “Em tối nay để cho hài lòng mới thôi, em phải nắm chặt thời gian, trước tiên hãy để cho được thỏa mãn.” xong liền đè lên người đưa tay xé áo ngủ của .

      “Này, em ngoan ngoãn nằm xuống, chờ em phục vụ ! cho phép động đấy!” Tư Mộ nhìn động tác thô bạo của , vội vàng đưa tay ngăn lại.

      Ngôn Mặc Bạch cắn bờ vai trắng noãn của , nhắm chặt hai mắt lấy lại bình tĩnh, mới đẩy co ra, từ người lăn xuống giường, nằm ngửa : “Em mau lại đây, phục vụ gia! Tối nayd làm gia hài lòng, gia nhất định bỏ qua cho em!”

      Trong lòng Tư Mộ run rẩy, mới đưa đôi tay bé của mình về phía .

      Tay mới vừa chạm vào lồng ngực , liền bị bàn tay to của bắt lại, hướng xuống phía dưới người “Bắt đầu từ chỗ này .” Giọng vội vàng.

      Vừa chạm vào thấy lửa nóng, Tư Mộ sợ hãi rút tay về, : “ cho phép được cử động, tự em đến.”

      “Tiểu tinh, nếu em làm thỏa mãn như lời , đừng trách để em ba ngày xuống giường được!” Ngôn Mặc Bạch cắn răng, khuôn mặt khổ sở vì nhẫn nhịn .

      (Hết chương 163)
      dunggg thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      164.1

      Editor: Helen Thuong

      Kết quả, Tư Mộ mới tự mình làm được nữa chặng đường, liền bị Ngôn Mặc Bạch cưỡng chế đè xuống phía dưới. Hai cánh tay tê rần rồi.

      Lúc này Tư Mộ mệt mỏi, sắp chịu được nữa, nhưng vẫn cả gan lấy bàn tay mềm mại đẩy , giọng cũng mềm nhũn: “ bảo cho phép động mà, em tự mình làm…..”

      Ngôn Mặc Bạch có thể nhẫn nhịn cho sờ soạn khắp người hơn hai tiếng mà chưa có vào vấn đề chính là người có ý chí bình thường rồi, quả đấm cũng vang lên răng rắc, hàm răng cắn nát, mới có thể nhịn được hai tiếng.

      Mà bây giờ tiểu tinh này lại còn tự mình…

      Mặt Ngôn Mặc Bạch nhất thời dữ tợn đè lên , hung hăng vùi đầu cắn nơi mềm mại của , gầm : “Tiểu tinh, gia ngày mai làm rồi, chỉ muốn làm cho em ba ngày thể xuống giường được….”

      Thân thể Tư Mộ mềm nhũn, còn chút sức lực, nghe xong câu của mà hoàn toàn cứng lại, hai mắt nhắm lại, muốn cứ như vậy liền ngủ bất tỉnh thôi!

      Ngày mai làm, tối nay thêm sáng ngày mai, còn có tối mai, đây phải là ngày hai đêm thao luyện sao?

      “Ai đau!” Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch bấm mạnh vào hông , đau hô lên tiếng. Giọng của còn chưa dứt, Ngôn Mặc Bạch nảy sinh ý xấu xa động cái vào, gầm : “Tập trung chút! Hai mắt mở ra, nhìn gia phục vụ em thế nào, lát nữa em cứ như vậy phục vụ lượt nhé!”

      Tư Mộ bị đánh đến linh hồn thiếu chút nữa bay ra ngoài, với những suy nghĩ rời rạc: Em có vũ khí giống như làm sao có thể phục vụ giống được đây?

      buổi tối này, bạn Ngôn Dự trằn trọc trở mình, có cách nào yên giấc được.

      Dưới ánh sáng màu cam mờ ảo, hai thân thể trần truồng quấn quít hòa làm , các tư thế thay đổi liên tục, tiếng thở dốc, tiếng rên rĩ đứt quãng lay động ở trong phòng.

      màn kiều diễm, lưu luyến nghỉ, mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời ra, ánh bình minh sáng .
      Đợi đến khi trong phòng rốt cuộc trở về yên tĩnh, bạn Ngôn Dự mới thầm mở mắt ra, khuôn mặt nhắn kìm nén đỏ bừng, mắt cũng hồng hồng, bộ dạng đặc biệt đáng .

      Hừ hừ hai tiếng, vẫn thấy mẹ đến ôm mình.

      Bình thường vào lúc này, cần bé khóc gọi, mẹ cũng đến thay tả cho bé, sau đó pha sữa cho bé uống.

      Nhưng hôm nay trong phòng yên tĩnh lạ thường.

      Ngôn Dự thử khóc dò hai tiếng, đợi chút, vẫn thấy bóng dáng mẹ. Bé cố hết sức lật người nhìn xuyên qua nôi thấy giường lớn hai người nằm: ba và má, bạn Ngôn Dự nhất thời tức giận.

      Vì cái gì hai người ôm nhau thoải mái như vậy? Bé khóc cũng có nghe được là sao? Ba mẹ cần bé nữa ô ô ô….

      Vì nghĩ như vậy, Ngôn Dự càng cảm thấy thoải mái, cất tiếng khóc lớn.

      Tư Mộ vừa mới bị Ngôn Mặc Bạch làm cho bất tỉnh, lúc này nghe được tiếng khóc vang đến, giật mình cái lập tức từ trong ngực Ngôn Mặc Bạch chui ra, đảo mắt nhìn về phía nôi, nhìn thấy bảo bảo đặc biệt uất ức nhìn khóc.

      Thân thể giống như bị nghiền nát, xương cốt toàn thân tựa như bị phá hủy, đau nhức chịu nổi.

      Tư Mộ rên tiếng, tay run rẩy chống giường chuẩn bị lật người xuống.

      Cơ thể vừa rời khỏi lồng ngực Ngôn Mặc Bạch, liền bị càu nhàu, bàn tay vươn ra ôm vợ vào trong lồng ngực.

      Sức của lớn nha, Tư Mộ bị vươn đến, cả người ngã vào lồng ngực , đụng vào lồng ngực rắn chắc, đau đến thở nổi.

      lúc mới được, yếu đuối trách móc: “ thể dịu dàng chút được sao? Làm chuyện kia tiết chế, giày vò em thành như vậy? thế cũng biết nhàng chút sao? cho ai cũng như mình đồng da sắt à?”
      Dù cho Ngôn Mặc Bạch có là mình đồng da sắt, trải qua đêm làm việc chân tay cũng mệt mỏi. Nhưng động tác của quả có hơi mạnh, ngực bị đụng phải cũng thấy đau!”
      nhắm mắt lại, đưa tay vân vê đầu Tư Mộ, lẩm bẩm : “Ngoan đừng làm rộn, ngủ !”

      “Buông em ra, em muốn đổi tả cho bảo bảo, còn pha sữa…” Tư Mộ từ trong ngực giùng giằng muốn đứng dậy.

      Trong thời gian này, tập thành thói quen, đến giờ này chút tỉnh lại, đổi tả cho bảo bảo, pha sữa ấm cho bé uống. Đứa bé cũng bị tập thành thói quen, đế giờ bị đói tỉnh, liền nghĩ đến ăn.

      Có lẽ hôm nay đến giờ rồi, còn thấy cho bé uống sữa… cho nên mới khóc lợi hại như vậy?

      Truyền đến bên tai là tiếng khóc to hết mức, quả có chút ồn ào, dù Ngôn Mặc Bạch có ngủ mê man, nghe tiếng khóc như vậy, cũng tự chủ được nhíu mày. Vì vậy liền buông tay lật người chui vào trong mền ngủ.

      Cơ thể Tư Mộ có chút đau đớn, bộ cũng vững. Run rẩy đến bên nôi, tay chống mép giường, Tư Mộ cúi đầu nhìn vào em bé bên trong khóc đến mắt và mũi cũng nhăn lại nơi, dịu dàng cười, mới cúi người xuống bế bảo bảo lên.

      “Bảo bảo, đừng khóc đều là lỗi của mẹ, quên đổi tả cho bảo bảo…. Bảo bảo đói bụng đúng ? Wow, mẹ hâm nóng lại sữa…. Ngoan, đừng khóc….” Tư Mộ ôm bảo bảo trong ngực, chịu đựng cơn đau đớn đổi tả cho bé, rồi hâm nóng sữa.

      Bạn Ngôn Dự cũng phải là chủ nhân khó phục vụ, bình thường chỉ cần lời dịu dàng của Tư Mộ, nhàng dỗ dành, rung cái, bé khóc nữa.

      Tư Mộ cũng dám ôm bé tay quá lâu, vốn tay cũng có hơi sức gì, sợ bé từ tay té xuống. Vì vậy chỉ có thể ôm bé để giường.

      Bảo bảo uống xong sữa, lịch ưu nhã ngáp cái, mắt híp lại ngủ tiếp.

      Tư Mộ đặt bé lên giường để cho bé ngủ say, lúc này rốt cuộc mới bò lên giường nhắm mắt ngủ.

      vừa mới bò lên giường nằm xuống, sau lưng lập tức có người dính sát vào, Tư Mộ cho là lại bộc phát thú tính, bị dọa sợ đến run rẩy, cả người cứng ngắc. ngờ, chỉ đưa tay ôm chặt hông , kéo vào trong ngực mà thôi, cũng có hành động bước tiếp theo.

      Bên tai là tiếng hít thở đều đều của , Tư Mộ mới hô to hơi, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ tiếp.

      Ngôn Mặc Bạch hôm nay làm, chủ yếu hù dọa mà thôi. ra ngủ có hai tiếng, liền đứng dậy rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề làm.

      Công việc ngày hôm qua vốn để lại rất nhiều vẫn chưa xong, hôm nay mà làm đoán chừng ngày mai làm bị chôn trong đống tài liệu.

      Tư Mộ cũng ngủ được bao lâu, bảo bảo liền tỉnh dậy khóc, cũng rời giường thể ngủ tiếp được.

      Vốn ngủ được, nhưng rời giường nhìn thấy trong phòng bày mấy bình hoa hồng xanh, những bông hoa xinh đẹp, hiểu sao tâm tình tốt.

      Ôm bảo bảo xuống giường, mặc dù quầng mắt bị thâm, nhưng mặt rạng rỡ, tinh thần thoải mái, chút cũng giống như là thức suốt đêm.

      Tư Mộ ôm bé mới đến phòng khách, chỉ có mình má Ngô. Bà cầm quyển sách ngồi ở ghế salon xem, Tư Mộ cảm thấy hứng thú tới: “Chào buổi sáng má Ngô! Má xem sách gì vậy ạ?”

      Mặc dù má Ngô gần năm mươi tuổi rồi, nhưng phong độ vẫn còn, dung mạo đẹp đẽ, bề ngoài dịu dàng điềm tĩnh, nghĩ đến lúc trẻ nhất định là mỹ nhân.

      Má Ngô đứng đậy nhận lấy bảo bảo từ trong ngực Tư Mộ, liếc mắt cười nhìn , đặt sách khay trà : “Lần trước mua được quyển sách nấu ăn mạng, hôm nay muốn lấy ra xem chút, nghiên cứu tí.” Ánh mắt của bà rất tinh, lúc đưa tay bế bảo bảo, nhìn thấy vết đỏ cố Tư Mộ, liền mím môi cười : “Nhìn xem chút có món ăn nào có thể làm ta ứ huyết, tốt mấy cũng mua về cho thiếu phu nhân nếm thử chút.”

      Tư Mộ sửng sốt lát, mới hiểu được ý tứ của bà. Mặt liền hồng giống như bông hoa hồng, dậm chân chạy về phòng bếp.

      Ngôn gia đối đãi với má Ngô và quản gia Vương giống như người làm, Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ cũng rất tôn kính hai người bọn họ. Tính khí Tư Mộ rất tốt, làm dáng, má Ngô cũng đói tốt với Tư Mộ xuất phát từ nội tâm. Vì vậy khi chuyện cũng có nhiều gò bó, thường xuyên cũng giỡn mấy câu.

      Ngô Mụ nhìn khuôn mặt nhắn của Tư Mộ đỏ bừng, liền nhịn được cười, cũng có cảm giác mình mới vừa câu có chút già mà kính, ngược lại khi thấy Tư Mộ vào phòng bếp, cặp chân kia có chút thoải mái.

      Má Ngô ôm bảo bảo, trong lòng lại , nghĩ đến: Thiếu gia luôn tiết chế như vậy, thường giày vò thiếu phu nhân thành như vậy; đại khái thể lực của thiếu phu nhân cũng có vấn đề, nên muốn tìm phương pháp bồi bổ thân thể thiếu phú nhân.

      Tư Mộ ở trong bếp kì kèo nửa ngày, mới bưng chén cháo trắng ra, lúc cúi đầu tới phòng khách mặt vẫn còn đỏ.

      Má Ngô nhịn được muốn cười: “Thiếu phu nhân, dáng vẻ này của mà để thiếu gia thấy, có thể cho rằng má Ngô khi dễ người nha? Lần đầu tiên làm cho xấu hổ thành ra như thế.”

      Bạn Ngôn Dự trong ngực má Ngô bị má Ngô chọc cho vui mằng, bây giờ nhìn bộ dáng mẹ cúi đầu ăn cháo, cảm giác rất có ý tứ nha, liền vỗ tay y y nha nha.

      Khuôn mặt nhắn của Tư Mộ nhìn bảo bảo cái, chống lại ánh mắt trêu chọc của má Ngô, cũng chỉ có thể nở vài tiếng cười trừ.

      “Cái người này xem thường bản thân quá, uống cháo trắng sao được? phải còn chút thức ăn sao?” Má Ngô nhìn Tư Mộ bưng bát cháo trắng uống từng chút liền cau mày.

      “Con đói lắm, ăn ít tùy tiện là được.”

      đói bụng cũng phải ăn nhiều chút nha, khó trách con gầy như vậy!” Má Ngô quan sát Tư Mộ cái, thở dài : “Sớm ngày mai, tôi nấu canh cho , ngày ngày bồi bổ thân thể cho , nếu thân thể của chỉ là cứng rắn, thiếu gia lại biết tiết chế, sao có thể chịu nổi nha? Tốt nhất nên rèn luyện chút, mỗi sáng sớm con nên chạy bộ xung quanh vườn hoa.”

      Má Ngô hồi, làm cho cái miệng uống cháo của Tư mộ thiếu chút nữa sặc. Mà má ngô xong, còn đề nghị nên chạy bộ mỗi buổi sáng, ánh mắt chớp nhìn chằm chằm Tư Mộ.

      Tư Mộ thiếu chút nữa cho má Ngô lạy.

      Quả nhiên là người thể xem bề ngoài nha!

      Nhìn bề ngoài má Ngô yên tĩnh, dịu dàng, ra được câu kia có quá chi là cường đại ? Thiếu chút nữa chỉnh cho nữ lưu manh Tư mộ mặt đỏ tía tai.
      “Ngàn vận lần cần bồi bổ, con sợ béo phì. Quá béo Ngôn Mặc Bạch thích.” Tư Mộ bày tỏ phản đổi như muỗi kêu nha.

      “Thiếu gia mới thích cái người như que tăm chứ? Sờ nơi nào cũng là xương, đau tay vô cùng. Hơi đầy đặn chút sờ mới có cảm giác nha!” Má Ngô lần nữa dò xét người Tư Mộ vòng.

      Nếu phải chén quá , nhất định giấu mặt trong chén .

      là thẹn thùng nha!

      như bây giờ mà gầy như que tăm sao? ràng là đầy đặn cảm giác rất tốt nha?

      Vóc dáng Tư mộ trước khi sinh con cũng rất khá, hơi gầy mà thôi, nhưng sau khi sinh em bé, có chút thịt, trước ngực đầy đặn, vòng eo mềm mại, mông cũng vểnh lên rồi.

      Mỗi buổi tối trước khi ngủ Ngôn Mặc bạch đều ôm vào ngực, coi như có vào thực chiến, cũng nóng người, liền sờ soạn toàn thân cao thấp của mới có thể ngủ.

      Chẳng lẻ như vậy phải là biểu của hài lòng đến thích buông tay sao?

      bên Tư Mộ nghe má Ngô than thở, tay cầm chén của Tư Mộ run lên, trong lòng cũng thầm chuyện như vậy buổi tối cùng Ngôn Mặc Bạch lại, thể để cho má Ngô ngày ngày bồi bổ cho . Theo như phương pháp ồi bổ của má ngô bồi bổ cho người phát phì mới là lạ!”

      Buổi tối Ngôn Mặc Bạch về nhà tương đối sớm, nhưng vẫn là quá giờ ăn. Tư mộ liền gọi điện hỏi có về an cơm , Ngôn Mặc Bạch nhìn mình chìm ngập trong đống tài liệu, thở dài : “Phải hơn hai giờ nữa mớ xong, mọi người ăn trước !”

      “Vậy em bảo má Ngô để phần cơm lại cho được ?” Tư Mộ nghĩ hôm nay má Ngô mới nghiên cứu được món ăn mới, ăn rất ngon, liền muốn Ngôn Mặc Bạch nếm thử chút.

      “Ừ.” Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến mùi vị thức ăn ở nhà, liền đồng ý. Dừng chút, đột nhiên cười tà, giọng hỏi: “Hôm nay mấy giờ em rời giường vậy?”

      Tư Mộ vừa gọi điện thoại, vừa chơi đùa với bảo bảo sopha, cũng chú ý đến tiếng cười tà ác của , nghe được câu hỏi của , liền thành trả lời: “Hình như chưa đến mười giờ. Có chuyện gì vậy ?”

      “Thế sao khong ngủ thêm chút nữa? người còn đau ?’ Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến tối hôm qua, tâm liền nhảy cuồng loạn. ba lần bốn lượt hôn mê lại bị làm tỉnh, có lẽ là quá mệt mỏi chứ? Nghĩ đến lại ho hai tiếng, ràng cố gắng trong đầu hình ảnh triền miên kia lại bay phất phới trong đầu, dịu dàng hỏi .

      “Bảo bảo tỉnh, ồn ào em ngủ được, nên rời giường thôi!” Tư Mộ nhìn bảo bảo chơi đồ chơi, chú ý xem bảo bảo có nhét thứ gì vào miệng . Cho nên lực chú ý của đặt toàn bộ người bảo bảo, cũng có suy nghĩ nhiều đến lời của Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch vừa nghe đến do tên nhóc kia gây ồn ào để cho vợ nghỉ ngơi, nhất thời trong lòng vui.

      “Để cho má Ngô trông cho, em ngủ !” Ngôn Mặc Bạch lập tức chuyển sang giọng bá đạo cường thế.

      Lúc này Tư Mộ mới chú ý chút, nghe được giọng điệu này của , biết lại muốn nổi đóa, lè lưỡi cái, : “Em tại ngủ được, buổi tối ngủ tiếp!”

      Ngôn Mặc Bạch dừng chút, : “Ngủ ngay bây giờ, chờ về gọi em dậy ăn cơm.”

      “Tại sao?”

      “Em cùng ăn với !”

      Tư Mộ buồn cười, nhàng : “Được, chờ về!”

      Ngôn Mặc Bạch có lúc chính là như vậy vô lý bá đạo, nhưng Tư Mộ cảm thấy như vậy, chó chút đáng .

      Sau khi cúp điện thoại, Tư Mộ cũng nghe lời Ngôn Mặc Bạch lên lầu ngủ, mà tiếp tục chơi đùa với bảo bảo.

      Buổi tối, lúc Ngôn Mặc Bạch xong việc trở về, ông cụ chơi với bảo bảo, Tư mộ đọc sách ghế sopha.

      Ngôn Mặc Bạch cởi áo khoách, đến bên sopha, nhìn Tư Mộ nhướng mày hỏi: “Có nghe lời ngủ hay vậy?”

      Tư mộ sững sờ nhìn , sau đó nở nụ cười gật đầu cái.

      “Ừ, mau dậy ăn cơm.” Bộ dáng biết điều như vậy, Ngôn Mặc Bạch cực kỳ, tay lại vò đầu mấy cái, phân phó má Ngô hâm nóng đò ăn liền lôi kéo .

      Ông cụ cười liếc nhìn con trai và con dâu của mình, tiếp tục chơi đùa với cháu.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :