1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 158: Lần đầu gặp mặt, Ngôn Mặc Bạch bị áp đảo.

      158.1


      Editor: Helen Thuong

      Ngôn Mặc Bạch biết An Đông, vừa rồi hành lang nhìn thấy An Đông và An Lợi, Ngôn Mặc Bạch chỉ giả bộ thờ ơ, biết, cũng biết nghề sát thủ phải tuân thủ nguyên tắc, khi cầm tiền của Alan phải vì Alan mà chiến đấu, thể gì.

      Nhưng ngờ hai người này, chút quy tắc nghề nghiệp cũng có, cái gọi là lấy tiền bạc để trừ tai họa cho người, ai ngờ hai người này lúc đứng sau Alan, vẫn hướng đến và Cố Khuynh nhíu mày thể thân thiết, ngay cả Ngôn Mặc Bạch ở trước mọi người là người lạnh lùng, cũng thiếu chút nữa nhịn được muốn cười to.

      Mà vào lúc Alan xoay người muốn ra ngoài, hai người này hoàn toàn cho chủ nhân chút mặt mũi nào, chẳng những đuổi theo, ngược lại còn ung dung ngồi vào ghế salon, cùng Ngôn Mặc Bạch, Cố Khuynh nhếch môi cười, nếu có cái bàn ở giữa, có khi hai người liền nhào vào ôm Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh nhiệt tình.

      Lúc này Cố Khuynh thể cùng An Lợi chuyện.

      Chỉ là, lời của An Đông là có ý gì?

      kia”, nghĩa là sao?

      Lúc đó cùng An Đông từng gặp sao?

      Ngôn Mặc Bạch ngạc nhiên chút, đột nhiên trong mắt sáng lên, có chút dám tin nhìn về phía An Đông, trong khoảng khắc kia nhịp tim có cảm giác ngưng đập.

      “Vậy An Đông, cậu từng gặp vợ của tôi sao?” Lúc Ngôn Mặc Bạch lời này, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi của mình.

      như lời An Đông, có phải là Tư Mộ hay ?

      Chẳng lẽ, năm kia ở Mỹ, cái ngày gặp Tư Mộ, có phải An Dông cũng biết?

      An Đông nghi ngờ nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch : “Tớ đương nhiên từng nhìn thấy, chỉ là cũng gặp qua lần thôi. Sau nghe cậu muốn tìm ấy, cậu tìm được rồi sao?”.


      An Đông liền nghĩ đến lần gặp đó, nhưng mà mặt biết là cười hay .

      Lúc đó, An Đông nhận nhiệm vụ, đối tượng hợp tác chính là Ngôn Mặc Bạch, hai người hợp tác để cướp bản nghiên cứu vũ khí mới. Nhưng đối phương bảo vệ công trình quá nghiêm, bọn họ phải mất khá nhiều công sức mới thoát ra được.

      Kể từ khi hành nghề đến nay, đó là lần thảm hại nhất của họ.

      Lúc đó, để thoát khỏi những người đó đuổi giết, bọn họ liều mạng trốn. Đến lúc chạy ra ngoài vùng ngoại ô, những người đó vẫn đuổi theo buông, bọn họ vừa chạy vừa đánh trả, những người đó vẫn mực thả, sau đó vào lúc đường lớn, đột nhiên có chiếc xe thương vụ màu đen chạy nhanh đến, vụ việc xảy ra quá đột ngột, nếu phản bọn họ phản ứng nhanh, chừng lúc ấy phải bị mấy người đó bắn chết, mà là chết dưới bánh xe chút thương tiếc.

      vào lúc bọn họ tránh thoát, tài xế xe thấy bọn họ đột nhiên xuất cũng sợ hết hồn, vội vàng nhấn phanh dừng xe ngay.

      Những người đó thấy tình hình này liền lập tức đuổi theo, ngờ cứu viện của bọn họ cũng tới kịp, hai bên lập tức bắn nhau kịch liệt, tạo thành bức tường giữ chặt những người đó, để bọn họ thuận lợi lên xe.

      Hai người vừa mới chuẩn bị chạy nhanh đến chỗ cứu viện, xe thương vụ lại nhảy xuống người. Vốn là người này bay về phía An Đông, nhưng An Đông đối với vật thể này chính là xác định ràng, đặc biệt bài xích, nhanh chóng có động tác phản ứng, người đó lập tức đập vào sau lưng Ngôn Mặc Bạch.

      Tay Ngôn Mặc Bạch bị thương, khi bị đập né tránh kịp nên lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngã xuống ven đường.

      Vào lúc An Đông xoay người, sợ hết hồn, sau đó lại vui vẻ, quản tình huống lúc này nguy hiểm như thế nào, ôm bụng bắt đầu cười ha ha.

      An Đông vốn tưởng bằng vào thực lực của Ngôn Mặc Bạch, như thế nào cũng có thể tránh được vật thể xác định được này, có thể bắt được lấy sao? Ai biết được thế nhưng với trình độ thâm hậu này, lại bị ném xuống đất.

      Chỉ là khi An Đông thấy vật thể xác định lại là , có chút tiếc nuối, đồng thời càng cười lớn tiếng. Bởi vì lúc này tư thế của với Ngôn Mặc Bạch, là quá mờ ám !
      Vừa thấy bên ngoài chiếc xe bắn nhau kịch liệt, cũng dám xuống xe kéo người, lập tức lái xe bỏ chạy.

      Thời điểm Ngôn Mặc Bạch bị ném xuống sắp ngất . Bởi vì người vốn có vết thương, mà vào lúc kia đánh về phía , đúng lúc đụng phải vết thương của , dũng làm ngã, mà lúc ngã xuống đất, chết tử tế cũng xong, lưng lại còn cõng thêm tảng đá…

      nhắm mắt từ từ, sau mấy phút đồng hồ, chờ tiếng súng xung quanh rải rác, và yên lặng trở lại Ngôn Mặc Bạch mới dùng chút sức lực còn lại.

      An Đông cười gần muốn ngất , nhìn bộ dạng Ngôn Mặc Bạch lúc này bị đè ép nhếch nhác, chút ý muốn giúp cũng có. Ngược lại rất bình tĩnh cầm điện thoại di động lên chuẩn bị chụp tấm hình làm lưu niệm, chỉ là lúc này An Lợi tới bọn họ, chân dài đạp An Đông cái, mới giúp Ngôn Mặc Bạch đứng lên.

      Nghe An Đông hai câu thuật lại chuyện này, ngay cả bình tĩnh như Ngôn Mặc Bạch, cũng khỏi há miệng to, cằm hận thể rơi xuống đất. Khuôn mặt nhìn thể tin.

      “Cậu , ta bị bé làm té xuống đất sao?” Ngôn Mặc Bạch đoán được đại khái chính là Tư Mộ, bọn họ trùng hợp gặp phải xe Alan bắt mấy người các , chỉ là biết lúc ấy làm sao từ xe” bay” ra ngoài.

      Trước kia tưởng tượng bọn họ gặp nhau lãng mạn như thế nào, mà bây giờ nghe chính từ miệng An Đông ra tình cảnh năm đó, mặc dù nhớ được, tuy nhiên có thể tưởng tượng lúc ấy rung động lòng người như thế nào.

      An Đông nghe Ngôn Mặc Bạch hỏi như vậy, liền cười haha, chỉ vào Ngôn Mặc Bạch “Cậu đừng với tôi là cậu nhớ ra nha?” màn chật vật như vậy, có lẽ nghĩ ăn vạ giả bộ ngu nhớ chứ gì?

      “Sau đó tôi bị thương vào đầu, mất đoạn trí nhớ đó.” Ngôn Mặc Bạch có chút tiếc nuối cùng bất đắc dĩ .

      Ngôn Mặc Bạch bị
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      158.2

      Editor: Helen Thuong

      Mặc dù có đoạn ký ức kia, nhớ lời thề son sắt muốn tìm đó Ngôn Mặc bạch vẫn sống rất tốt, bây giờ cuộc sống ổn định, như vậy cũng nên nhắc lại nữa.

      “Làm sao cậu lại biết?” Mắt Ngôn Mặc Bạch sâu kín nhìn An Đông, có chút vội vàng hỏi.
      “Cũng biết nha. Sau tôi cùng An Lợi rời , cậu cùng người khác lên xe, làm sao biết được chuyện các cậu sau đó?” Hai tay An Đông phe phẩy, ràng muốn .

      “Được rồi! Chuyện như vậy có muốn nhớ, trở về chỗ đó may ra.” Cố Khuynh vỗ vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, : “Chờ lấy được thuốc, nghiên cứu cách bào chế ra thuốc giải, muốn biết cái gì hỏi ấy được sao?”

      Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, im lặng lên tiếng.

      Cố Khuynh cũng đúng.

      Mặc dù An Đông kể tình tiết chuyện xảy ra khi đó, vẫn thấy xa lạ, giống như đó phải chuyện của mình. Chỉ có mình nhớ ra, nhớ lại lúc bắt đầu, mới có ý nghĩa. Dù thế nào nữa và Tư Mộ có bỏ qua nhau, bọn họ còn tiến đến với nhau. Duy nhất điều hoàn mỹ, đó là lúc gặp nhau ban đầu cả hai đều nhớ, nhưng mà bây giờ và tương lai họ còn bên nhau, làm cho bọn họ phải nắm chặt, quý trọng tại mới là điều có ý nghĩa nhất.

      Ngôn Mặc Bạch uống ngụm rượu đỏ, bên tai truyền đến tiếng của Lệ Hỏa: “Đại ca, Alan bắt đầu .”

      chính xác là bắt taxi .

      Bởi vì vào lúc Alan từ phòng bao ra, tám sát thủ dưới lầu cũng lái xe , khi Alan xuống dưới, vốn thấy xe nơi bãi đậu đến người cũng nhìn thấy.

      cực kỳ tức giận gọi vô số cuộc điện thoại, cuối cùng ném di động, dứt khoát bắt chiếc xe taxi .

      Ngôn Mặc Bạch nghe Lệ Hỏa báo cáo, hình như chút kinh ngạc, khóe miệng nở nụ cười sâu hơn, trầm giọng : “Tôi biết rồi. Phái người tiếp tục theo dõi từng hành động của .”

      Lần này Alan bỏ vốn trôi sông, chỉ là Ngôn Mặc Bạch tin tưởng, chắc chắn từ bỏ ý đồ, chỉ còn cách theo dõi , đề phòng bất ngờ quay lại đánh.

      “Các cậu nhận vụ này tiền thuê cũng thấp, phải ? Hết bao nhiêu tiền tôi trả cho các cậu.” Ngôn Mặc Bạch cụng ly cùng An Đông và An lợi, cười .

      nhiều lắm, quả nhiều lắm, người có trăm triệu.” Miệng An Đông cười cũng rách đến mang tai, sau đó lại thêm câu: “Dollar!”
      có việc để làm, nhưng tiền để chụp ảnh, còn tiền ăn và chơi! Có thể có được sao?
      Thiếu chút nữa Ngôn Mặc Bạch ném cái ly vào khuôn mặt tươi cười của An Đông.

      Cướp bóc! Hoàn toàn cướp bóc!

      Coi như nhiều tiền, cũng cần phải lừa đảo trắng trợn như thế chứ?

      Huống chi bọn họ cũng giàu nứt khố đổ vách, căn bản cũng có thiếu tiền!

      Nhưng mà bọn họ có động thủ, chính là giải quyết phiền toái rất lớn cho rồi. Mười tỷ đô la, đó là chuyện có thể vung tay!

      Nhưng sắc mặt của An Lợi có chút nặng nề, dừng chút rồi : “Cái người này mười tỷ đoán chừng là đủ để chia. giờ mười người đứng đầu phải ngốc, Aru và Trác Ni bị loại ra, có hai người mới lên được thứ hạng thứ năm và thứ sáu.”

      Trong lời có ý rằng bọn họ đứng ra bàn bạc hợp lý lắm, chỉ sợ chuyện được dễ dàng bỏ qua.

      Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh cũng có chút bất ngờ khẽ nhíu mày. Bọn họ trở về nước được hai năm, cũng rất ít khi cùng mất người đó giao đấu, về phương diện này cũng quá chú ý, dù biết bảng xếp hạng thay đổi, tăng thêm hai người, nhưng sao lại phải là những người mà họ quen biết trước đây?

      “Vậy cũng sao. Hai người đưa tới cửa cũng tạo nên nguy hiểm gì, nếu đưa tiền qua họ lấy, vậy tôi lại tiết kiệm được khoản tiền rồi.” Ngôn Mặc Bạch chút để ý cười , thuận mắt ánh mắt xẹt qua tia suy nghĩa.

      “Hai người bọn họ mặc dù thể gây nên sóng to gió lớn nhưng thận trọng là mẹ của thành công.” An Lợi sử dụng luôn thành ngữ Trung Quốc.

      như vậy nhưng việc này Ngôn Mặc bạch cũng hiểu, dù sao Alan cũng dễ dàng bỏ qua, nếu hai người này là người của Alan, có thể gặp chút khó khăn.

      “Chuyện cũng dễ xử lý nha, nếu hai người họ lấy tiền của Alan muốn đối phó với tôi…, mấy người giúp tôi ngăn lại chứ sao.” Ngôn Mặc Bạch thoáng qua nụ cười giảo hoạt.

      “Cùng gốc sinh ra, huynh đệ tương tàn….” An Đông lắc đầu đọc, vừa dứt lời liền bị Cố Khuynh ngồi bên cạnh dánh quyền, cười mắng: “Ai bảo cậu giết bọn họ sao? Chỉ bảo là nếu có ý tưởng như vây, cậu trước hết phải ngăn chặn, giết chết bọn họ.”

      Trung văn An Đông sử dụng thông thạo, nên nghe Cố Khuynh tất nhiên hiểu được, hơn nữa còn làm bộ mặt tỉnh bơ : “Duy trì sao? Phải làm bao nhiêu thù địch mới để tám người chúng tôi chơi với hai người kia đây? Nếu truyền ra ngoài bị nhạo báng sao?”

      Cố Khuynh cước đạp tới, mấy người trong phòng bao náo loạn
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 159: Khoản nợ của con mẹ trả.

      159.1.

      Editor: Helen Thuong

      Người này tự nhiên thò cái đầu vào đây, thầm bên cạnh, mà nhờ ta ở gần như vậy, nên giọng nghe cũng , Tư Mộ và Sở Kỳ bị dọa sợ nhảy cái.

      Người này cao lớn, đẹp trai, màu mắt xanh, tóc đen, đầu đinh, thoạt nhìn như ánh sáng mặt trời, có vài điểm giống con lai, biết là nơi nào lai với nơi nào, tóm lại là rất đẹp trai.

      Đều những dũng sĩ chân chính là dám dũng cảm đối mặt với cuộc sống lời than thở, cho nên Tư Mộ vô cùng thích người đàn ông có đầu đinh này, cảm giác thoải mái, nhàng rất giống Ngôn Mặc Bạch vậy.

      Ấn tượng ban đầu của Tư Mộ về An Đông cũng tệ lắm, chủ yếu là kiểu tóc và dáng người kéo điểm ấn tượng cho ta, dù sao Tư Mộ và Sở Kỳ đều là hội những người mê trai đẹp. Chỉ là Tư Mộ nhìn thấy trong mắt ta có chút ý tứ mập mờ quỷ quái, trong lòng dứt khoát trừ điểm ta.

      Tư Mộ nghe xong lời của An Đông, trố mắt lúc, sau đó hiểu nhìn về phía Sở Kỳ, trong lòng nghĩ mình biết người này sao? Tại sao ta hỏi “Còn nhớ tôi ?” Vị phật tử này muốn thứ gì đây?

      và Sở Kỳ lớn lên cùng nhau, hai người sống trong vòng khép kín, người quen biết đều giống nhau. Cho nên Tư Mộ mờ mịt nhìn về phía Sở Kỳ, muốn hỏi: Chúng ta quen biết người này sao?

      Sở Kỳ chu mỏ bảo có ấn tượng.

      “A, tôi nhớ , xin lỗi.” Tư Mộ mỉm cười nhìn về phía An Đông, sau đó trừng mắt, có chút ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ trước đây chúng ta gặp nhau?”

      gặp! Đó là làn gặp gỡ hết sức lãng mạn đầy kích tình….” An Đông nhếch môi cười đến quỷ dị, cảm giác hơi tùy tiện, càng lộ vẻ mê hoặc người.

      Gần đây xảy ra nhiều chuyện cẩu huyết biết trước, nếu từng biết chàng đẹp trai này, đó cũng phải có khả năng, chuyện mất trí nhớ có thể xảy ra, biết được người đẹp trai này cũng phải thể nào.

      Thân là người lâu năm trong hội mê trai đẹp, đối với trai đẹp chỉ cần gặp qua là thể quên được, nên thể nào gặp qua ta mà nhớ.

      Nghe được lời An Đông , thiếu chút nữa Tư mộ ngã từ ghế Salon xuống.

      Gặp gỡ hết sức lãng mạn, kích tình sao?

      Tào lao! Tự nhiên sao lại có chuyện như vậy nhỉ?

      Tư Mộ buồn cười : “Tôi nghĩ, có lẽ nhận nhầm người!”

      Truwocs kia xinh đẹp đơn thuần nha, thời gian Diệp Nham, đó là mối tình đầu! Trước đó, con trai đối với là dùng để nhìn, có thể nhìn từ xa, bận tâm mà chơi nhỉ!

      Dĩ nhiên, trước khi ở cùng Diệp Nham, và Ngôn Mặc Bạch ở Mỹ tiếp cúc với nhau ngày, nhưng bây giờ cả hai đều nhớ. Vì vậy trong ngày đó, hai người làm cái gì, ai biết, nhưng ít nhất vẫn còn là xử nữ, cho nên Tư Mộ tự nhận mình là rất ngây thơ, thể nào cùng người này có cái gì gọi là kích tình. Cho nên Tư Mộ cảm thấy nhất định người này nhận nhầm người, hoặc là ta cố ý dùng lời đó để làm quen mà thôi.

      “Sao có thể nhớ nhầm được?” An Đông chỉ cười nhạt, đối với trí nhớ của mình rất tự tin. Ánh mắt đầy sức quyến rũ nhìn Tư Mộ phóng điện, giọng khàn khàn từ đôi môi xinh đẹp rơi xuống: “ bé xinh đẹp, chẳng lẽ quên sao?”

      Nếu sớm biết vật kia là giá Trung Quốc xinh đẹp như vậy, chẳng những tránh ra mà vô cùng tuấn ra tay bắt lấy.

      Bây giờ quá tiện nghi cho Ngôn Mặc Bạch rồi.

      Bây giờ An Đông nhìn Tư Mộ, càng thấy so với năm đó đẹp hơn, vẫn trẻ trung, trong sáng như cũ, nhưng có thêm vài phần quyến rũ. rất hối hận nha, nếu biết như vậy, chừng là sớm là người của .

      Nghĩ như vậy, ánh mắt An Đông càng thêm mê người, người tự chủ được nhìn gần về phía Tư Mộ hơn chút, hơi thở của phả vào tai , Tư Mộ quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng to, thiếu chút nữa bị dọa sợ thét ra thành tiếng.

      Đại ca An Đông đẹp trai, xin tự trọng nha! Chị đây có chồng rồi nha!


      Sở Kỳ ngồi bên nhìn
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      159.2

      Editor: Helen Thuong

      An Đông xé khăn giấy, tùy ý lau miệng, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch cười : “Tam Thiếu, đầu bếp của các cậu giỏi, có thể cho tôi hay ?”

      Lần này bàn, mọi người chỉ khóe miệng giật giật, mặt Tư Mộ đen lại, rũ mắt xuống, căn bản nghĩ nhiều đến bọn họ nghĩ gì. Sở Kỳ và Diêu Dao uống nước, nghe lời của An Đông, thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhưng vì cố nén nên bị sặc ho đến khổ sở.

      Ngược lại Ngôn Mặc Bạch cực kỳ bình tĩnh, nhưng thái độ kiên quyết: “ được!”

      An Đông bi thương che ngực, bộ mặt uất ức : “Tam thiếu, cậu thể đối với tôi như vậy …… Với quan hệ của hai chúng ta, có thể sánh bằng đầu bếp sao?”

      Tư Mộ trố mắt nhìn, bị sặc bởi chính nước miếng của mình. Vì vậy ba bàn bởi vì câu của An Đông mà ho lên.

      Người này…. Cũng quá được ?

      ta và Ngôn Mặc Bạch có quan hệ gì?

      Quan hệ như thế nào?

      Chẳng lẽ phải quan hệ bạn bè sao?

      xem qua ít truyện đam mỹ, nháy mắt trong lòng ba hủ nữ liền vô cùng cao hứng.

      Trước kia, Tư Mộ còn hiểu lầm Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh, chẳng lẽ là cùng người này sao?

      Oh…. Quá kích tình!

      Ngôn Mặc Bạch lần này thể bình tĩnh được nữa rồi, mắt thấy bên cạnh Tư Mộ cười ngã nghiêng, biết trong lòng nha đầu này suy nghĩ gì, mặt tức giận ba phần vì , vì vậy lúc giúp dễ thở, sức lực cũng mạnh bạo chút.

      nhìn An Đông, trong mắt tràn đầy sát khí, giọng lạnh lùng thấu xương giống như dao đâm tới An Đông “ giờ, có phải cậu muốn tôi đuổi cậu về ?”

      Giọng lạnh lùng giống như từ phủ đâm vào tai An Đông, lan tràn thân thể ta, trong lòng An Đông run lên, lập tức khôi phục bảy phần thanh tỉnh, dám càn rỡ. Cười hì hì xin lỗi, sau đó tiếp tục uống rượu, ăn cơm.

      Sau khi ăn xong, hai người tạm biệt Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh, bảo đặt phòng tại khách sạn rồi, quấy rầy mọi người nữa, hẹn có thời gian ra ăn cơm.

      Ngôn Mặc Bạch cũng giữ lại, lạnh nhạt gật đầu, bảo người đưa bọn họ ra ngoài.

      Khách sạn Thu Ý là quán rượu sang trọng nhất tỉnh, bọn họ lại là những người biết hưởng thụ, vốn định thuê phòng tại Thu Ý, nhưng mà bởi vì lời và cử chỉ của An Đông làm Ngôn Mặc Bạch vô cùng khó chịu, hai người bọn họ cũng dám ở khách sạn đó nữa, tránh cho đến lúc đụng phải, tên nhóc Ngôn Mặc Bạch tuyệt đối nhân cơ hội ra tay với hai người bọn họ.

      An Đông và An Lợi vừa ra khỏi cửa phòng cả hai đều hẹn thở phào hơi, vuốt ngực mấy cái. là hù chết mà!

      Ngôn Mặc Bạch trước kia chính là người có tính trẻ con, lạnh lùng và hung hăng.

      Cứ tưởng rằng ta rời nước Mỹ mấy năm, tính trẻ con còn, hơn nữa còn có vợ, ràng cải thiện rất nhiều, bằng với tính cách trẻ con của Ngôn Mặc bạch trước kia liệu đó có tình nguyện lấy ta ?

      Nhưng hôm nay xem ra, hoàn toàn có gì thay đổi.

      Tên nhóc này vẫn dạng ác độc như nhau.

      Nhìn bề ngoài hình như còn, ta đối với Tư Mộ dịu dàng nhưng đầy nhu tình mà người khác có, nhưng đối với tính cách đó, chính xác hơn ta chỉ đối với vợ của mình, còn đối với người khác vẫn lạnh nhạt, lạnh nhạt, nhưng có người nào phạm vào chỗ hiểm của , bộ lộ điên cuồng và thù địch.

      Ngôn Mặc Bạch có thể làm ra các hành động rất tự nhiên, cho nên khi mọi người nhìn thấy khi hai vợ chồng với nhau, mọi người cảm nhận được sát khí của Ngôn Mặc Bạch, bởi vì che giấu rất tốt.

      “An Đông, cậu là tên khốn kiếp, lá gan cũng quá lớn, thiếu chút nữa hại tôi chết ở bên trong.” An Lợi vừa đỡ ngực vừa .

      An Đông vuốt mặt, chút để ý : “Cậu đúng là gan chuột nhắt nhỉ! có chút tiền đồ!”

      “Hứ! Cậu đúng là mật gấu nhỉ! Người có tiền đồ có phải là người có tay được run à?” An Lợi khinh bỉ liếc cái.

      “….” An Đông ngượng ngùng sờ mũi, lão đảo bộ.

      chỉ mình tay run, mà chân cũng mềm nhũn nha!

      An Đông và An Lợi vừa rời , Tư Mộ ngồi tại vị trí chủ nhà, nhìn bát chén ngổn ngang bàn, Tư Mộ ngẩng đầu oán trách Ngôn mặc Bạch: “Bọn họ ăn no rồi , kết quả bụng em vẫn còn đói.”

      Mắt to nhìn có chút uất ức, Ngôn Mặc Bạch có chút buồn cười, siết chặt mặt của , hỏi: “Nếu thế để bảo phòng bếp làm bàn nữa được ?”

      Tư Mộ lắc đầu: “ bàn ăn hết được, gọi mấy món đặc biệt thích ăn thôi!” Mới vừa rồi nhìn hai người kia ăn xong, họ đều nghĩ như thế nào là bữa tiệc lớn rồi.

      Nhưng chọn món ăn đặc biệt thích…. Giống như là rất muốn ăn nha!

      Cuối cùng mỗi người chọn mấy món, kết quả sau khi món ăn đưa lên, lại đầy tràn bàn, bên phải bàn Ngôn Mặc Bạch, Cố Khuynh và Tiểu Cửu cũng cảm thấy đau dạ dày rồi.

      Biết bọn họ luôn tham ăn, nhưng bây giờ nhìn thấy, vẫn cảm thấy kinh hãi. Chờ khi nhìn thấy thức ăn bàn bị tiêu diệt gần hết, ánh mắt ba chàng trai cũng dám nhìn mặt bàn, mí mắt hạ xuống yên lặng uống rượu.

      Rốt cuộc ăn uống no đủ, chuẩn bị về nhà của mỗi người Tiểu Cửu tính toán thay ca cho Tiểu Trang. Bởi vì Alan dễ dàng bỏ qua, Thanh Thần bên kia vẫn phải tiếp tục bảo vệ.

      Diêu Dao cắn môi có chút nỡ, vẫn như vậy cho tới lúc nào đây? muốn gặp mặt cũng khó khăn như vậy, Alan đáng chết mà!

      Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn Tiểu Cửu, : “Cậu phải qua đó đâu, trước đó tôi bảo Lệ Hỏa đổi ca với Tiểu Trang rồi.”

      Tiểu Cửu trố mắt, trong mắt buồn bả, mím môi lời nào. Trước kia bảo bảo vệ , cảm thấy suy nghĩ qua mức cần thiết, nhưng bây giờ đại ca lại để cho , lại làm cho có loại cảm giác được trọng dụng.

      Ngôn Mặc Bạch vỗ vai : “Cậu còn có nhiệm vụ khác.”

      Ánh mắt Tiểu Cửu lúc này mới sáng rực lên, tay siết chặt quả đấm, giống như chuẩn bị cho trận đánh lớn, vì đại ca cố gắng hết sức.

      Lúc ra về chờ Tư Mộ lên xe,
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      159.3

      Editor: Helen Thuong

      Ánh mắt Ngôn Mặc Bạch đen láy nhìn chằm chằm mặt Tư Mộ, ánh sáng mờ tối trong xe cùng với ánh sáng loang lở lên hình ảnh thẹn thùng, đưa tay dịu dàng vuốt lên gương mặt của , ngón cái vuốt ve đôi môi đỏ thắm của , giọng có cảm giác khàn khàn: “Vợ , em chủ động lần….”

      Chủ động lần!

      Nhiều lần như vậy đều là do mạnh mẽ tiến tới, coi như phản đối nhưng cũng chỉ ỡm ờ. Điều này làm cho cảm thấy, chưa bao giờ vào trong tâm trí của , làm mạnh mẽ chiếm lấy, chỉ có thể là người của .

      Tư Mộ từ đưa mắt xuống nhìn , loáng thoáng có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, chóp mũi Tư Mộ đột nhiên chua xót, trong tim vô cùng mềm mại.

      Giọng của uất ức buồn bã, tại sao lại thể đau lòng đây?

      Tư Mộ cắn môi dừng chút, sau đó nhàng ừ tiếng.

      Từ từ cúi người, học cách , hôn lên trán của , lông mi, sống mũi, đôi môi, cằm, hầu kết, xương quai xanh…. Xuống từng điểm, mà tiếng thơr dốc của cũng theo động tác của ngày càng nhanh.

      Ngôn Mặc Bạch kiềm chế dục vọng của bản thân, cắn răng chịu đựng, để cho mình lật người giành quyền chủ động.

      Thân thể của nhẫn nhịn mà căng thẳng cứng ngắc, môi của Tư Mộ mềm mại lướt qua mỗi chỗ đều có thể cảm nhận được run rẩy của , mà thân thể căng thẳng cứng ngắc Tư Mộ ngày càng cảm nhận được ràng.

      Vì vậy, ở người nâng đầu lên, đôi mắt to ướt nhẹp thoáng qua tia dí dỏm, giảo hoạt, khẽ cắn môi bộ dạng có chút luống cuống vô tội, nhưng ánh mắt của vô cùng quyến rũ xinh đẹp, đây chính là kết hợp hoàn mỹ giữa thiên sứ và tinh.

      dùng giọng róc rách như nước chảy: “Thả lỏng! Chớ chịu đựng, có thể kêu lên….. Em muốn nghe!”

      Quả giọng kia tựa như ngọn lửa, làm tăng sức nóng bỏng vốn sớm xuất người , lập tức làm sôi trào.

      Cuối cùng Ngôn Mặc Bạch cũng có chút tỉnh táo khi nghe lời , lại dở khóc dở cười.

      Đây phải là câu thích với mỗi lần cắn môi run rẩy sao?

      Mỗi lần Ngôn Mặc Bạch đều cố gắng làm cho vui thích nhất, vì vậy thể làm cho lấy lệ.

      Hai năm qua, trải qua quá trình Ngôn Mặc Bạch đào tạo, Tư Mộ còn là trẻ trung biết gì, có kiến thức cơ sở sách và video, cùng với kinh nghiệm thực tế phong phú khi ở chung với Ngôn Mặc Bạch. phải biết, mà chỉ có thử qua mà thôi.

      Cho nên mỗi động tác của đều rất hiệu quả, các mạch máu của trêu trọc mà căng phồng, mang theo ba phần ngượng ngùng, khiến Ngôn Mặc Bạch rơi xuống vực sâu của vui sướng, cam tâm tình nguyện trầm luân.

      Cuối cùng, bởi vì thể lực Tư Mộ cạn kiệt, chỉ hoàn thành được phần ba, liền chuẩn bị xin đầu hàng, nhưng Ngôn Mặc Bạch nào chịu thả người? Bàn tay cố định , tiếp tục động tác từ đầu đến cuối. Mỗi động tác đều hết sức nhiệt tình.

      Tư Mộ khóc cầu xin tha thứ, cảm giác bị đâm thấu tim.

      Cảnh đêm dài bất tận cùng hình ảnh kiều diễm bên trong, hai người hòa quyện vào nhau, trái
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :