1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: Đưa ta đến nhà thổ


      Trong phòng 1818, toàn thân Ngôn Mặc Bạch mặc bộ vest đen tuyền, quần áo được cắt may bằng thủ công rất khéo léo. Dáng người đẹp hơn cả người mẫu, còn ăn mặc như vậy càng lộ vẻ cao quý.

      Nhưng đôi mắt màu đen, lại thuộc màu lạnh (Màu đen mà thuộc màu lạnh?? Ta thua bà tác giả này luôn rồi!). Cả người còn mặc đồ đen, giống như con báo đen ra từ trong tuyết, cuồng ngạo, máu lạnh, vô tình.

      Trong cái bao tải được mấy người đàn ông cao lớn mang vào là , ta bị ném thô bạo ném xuống đất, phát ra tiếng ren rỉ thống khổ.

      ta bị người đàn ông lôi ra khỏi bao tải, miệng bị nhét vải.

      ta vừa hoảng sợ lại tức giận khi thấy Ngôn Mặc Bạch toàn thân đen tuyền, muốn vùng vẫy lại thể động đậy, muốn kêu lên nhưng miệng bị chặn. Chỉ có thể cật lực uốn éo người, trong mũi phát ra thanh "Ưm ưm..."

      Ngôn Mặc Bạch bắt chéo chân ngồi so pha rộng rãi, tay khoát lên tay vịn sô pha, ngón tay gõ lên tay vịn sô pha có quy luật.

      Dáng vẻ của Ngôn Mặc Bạch cực kỳ thanh thản lười biếng, môi mỏng khẽ mở, lời vừa ra khỏi miệng khiến người khác rét mà run.

      "Ả đàn bà kia, có biết sống được lâu nữa ?" Giọng của nhàn nhạt, giống như chuyện với bạn bè "Hôm nay chúng ta đâu ăn cơm, lát nữa lại mát xa."

      kia liền hoảng sợ, mắt trừng lớn giống như là rớt ra luôn rồi.

      "Hu hu..." ta càng liều mạng vùng vẫy, miệng ngừng nức nở.

      Ngôn Mặc Bạch ngay cả mi mắt cũng nâng lên, từ từ nhắm hai mắt lại dựa vào so pha, nghe kia nức nở bên tai, đó là cầu xin tha thứ, là sợ hãi, là khuất phục... cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này.

      là người dưới người vạn người, làm sao để người khác tình kế với mình được?

      Ả đàn bà này lạ dám hạ thuốc ?

      Mặc kệ vì lý do gì, đều tha cho ta.

      Ngôn Mặc Bạch giơ tay lên ý bảo đàn em bỏ miếng vả trong mồm ta ra, ngắm nghía điện thoại trong tay, xem video clip trong đó, khá thích thú, giọng cũng trong hơn: "Còn gì muốn trăn trối ?"

      Miệng vừa được tự do ta liền chửi bới: " dám trói tôi? của tôi bỏ qua cho đâu. Những tên hỗn đản các , cứ chờ !"

      Ngôn Mặc Bạch bực mình nhăn mày, ghét nhất là thanh mắng chửi của phụ nữ, cực kỳ ồn ào.

      Tiểu Trang đứng ở bên thấy đại ca nhíu mày, liền tiến lên tát người phụ nữ nằm đất mấy cái. "Hỏi có gì muốn trăn trối , là muốn để lại di ngôn. ở đây những lời vô dụng này làm gì? Đừng là trói , có tin nếu như bây giờ tôi giết , cũng dám ?"

      Với thân thủ của , sức lực vốn là rất lớn, hơn nữa giờ phút này cũng khống chế sức lực của mình, ra tay lưu tình. Tát vài cái mặt của người phụ nữ kia liền sưng đỏ, khóe miệng còn chảy máu.

      Lúc này Tiểu Trang đánh ta hề nương tay. Lại cũng phải là loại người đánh phụ nữ, thế nhưng tiện nhân này lại biết sống chết, dám hạ thuốc đại ca.

      Mặc dù rất thích khi thấy đại ca vì bị hạ thuốc mà cùng lăn lộn giường, nhưng mà chuyện đại ca bị hạ thuốc cũng rất tức giận. Phải giáo huấn chút, để người khác biết ai có thể mang đại ca của ra làm trò đùa.

      " tôi là đường chủ của Đường Môn, nếu các người dám động đến cộng lông của tôi, tôi giết chết tất cả các người. Các người biết điều mau thả tôi ra..." Lúc ta lời này khóc thành tiếng, nhưng dù vậy lúc đến mình biểu cảm mặt của ta có phần đắc ý.

      Người phụ nữ này mang người chống lưng cho ả ra để uy hiếp.

      Ở thành phố A này Đường Môn được cho là tổ chức xã hội đen khổng lồ. Hơn phân nửa phí bảo hộ của thành phố A là do Đường Môn thu, đường chủ Đường Môn nổi tiếng là thương em , đại khái là do cha mẹ chết sớm, hai em sống nương tựa lẫn nhau nên ta rất thương em . Em cái gì chính là cái đó, cho đến bây giờ đều chiều quen rồi.

      Ngôn Mặc Bạch cúi đầu, nhìn di động. Nghe thanh ầm ĩ của người phụ nữ mặt đất, mặt lên vẻ trào phúng. Nhưng vẫn im lặng tiếp tục chơi đùa với di động.

      "Đường Môn là cái gì? Tôi đây căn bản để vào mắt! Đường Thiên cái gì gì đó có thể ăn được sao? Cho nên, đừng lấy cái danh hiệu đường chủ Đường Môn gì đó ra, nó có tác dụng gì với tôi đâu." Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng . Sau đó hướng đàn em mình khoát khoát tay.

      "Buông, có nghe hay ... mau thả tôi ra..." Người phụ nữ đất vừa thấy hai người đàn ông cao lớn chuẩn bị về phía , liền hoảng sợ kêu to.

      thể trừng mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc là ta là ai?

      Hai giới hắc bạch ở thành phố A, ai dám nể mặt Đường Thiên, bình thường nếu gây họa, chỉ cần danh hiệu đường chủ Đường Môn là có thể thuận lợi giải quyết.

      Nhưng mà cái tên này lại nể mặt Đường Thiên, muốn xuống tay với .

      ra ngày đó, thấy trai chuyện với Ngôn Mặc Bạch trong phòng riêng, liền bị vẻ bề ngoài tuấn đẹp đẽ của thu hút, nhưng ba lần bảy lượt đến gần Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn tránh xa .

      Tính hiếu thắng nổi lên, nghĩ mọi cách để bắt được Ngôn Mặc Bạch.

      Vừa đúng lúc người bạn bên cạnh có mang theo "thuốc mê", cho nên thừa dịp ta uống rượu với trai, liền hạ thuốc ta.

      luôn luôn chơi đùa như vậy với những người vừa mắt, dựa vào tên tuổi Đường Thiên còn sợ kiếm được đàn ông sao?

      Lúc ta nghĩ đến những điều đó, Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt lên tiếng, trong giọng nghe ra được là vui hay buồn.

      "Các me muốn chơi chơi . Chỉ là tý, tôi cần biết các người chơi như thế nào, đừng giết chết người là được."

      Mấy người đàn ông cao lớn bên cạnh có biểu tình gì, chắc là họ quanh năm chỉ bày ra cái mặt than đó, mặt còn cảm xúc. Nhưng mà họ chỉ giả bộ bình tĩnh thôi, chứ ra họ rất vui.

      "Ha ha, muốn nếm thử coi ta có mùi vị gì, dáng người cũng rất nóng bỏng." Người đàn ông mặc áo đen bên cạnh .

      "Loại phụ nữ này, cho tôi cũng thèm, mẹ nó, chắc là sớm ngàn thương trăm lỗ rồi, có mùi vị gì tốt chứ?" người khác .

      "Phụ nữ hả, vẫn là vợ mình là tốt nhất..." người đàn ông kết hôn cảm thán.

      Vừa như vậy xong, cơ bản cũng có người nguyện ý chơi.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn lướt qua hai bên, sau đó khoan thai : "Nếu ai muốn chơi, vậy liền đem ta cho những người dám bỏ tiền để chơi ••••••• lập tức đưa đến nhà thổ ."

      Nhà thổ là chỉ những nơi dùng để người khác đến "mua vui", hoặc là có liên quan đến "mua vui".

      Kỳ trắng ra là đưa ta .

      Hình như người phụ nữ này nghe liền hiểu, ta giùng giằng muốn đứng lên, tìm cơ hội chạy thoát, nhưng kỹ thuật trói người của họ cũng quá trâu , vùng vẫy như thế nào cũng thoát được. Huống hồ chỉ số thông minh của mấy người đàn ông cao lớn này cũng rất cao, có dễ dàng bị gạt như vậy.

      "Tôi , có chết tôi cũng ... các , những người đáng chết này..." Người phụ nữ thất thố mắng to.

      Lúc Tư Mộ và Vưu Ưu cậu lườm mình, mình lườm cậu, nghe thấy giọng nữ gào thét phẫn hận.

      Lại khách sạn này cách cực kỳ tốt, chắc là vì hai bên đều mở cửa cho nên mới nghe thấy, thanh cũng rất lớn.

      "Chuyện gì vậy? Chúng ta ra ngoài xem..." Kỳ Vưu Ưu cũng nhiều chuyện.

      Vưu Ngư vẫn chưa ngủ, bây giờ nghe thấy xem náo nhiệt, cũng trở mình bò dậy "Con cũng , con cũng ..."

      Tư Mộ lắc đầu như trống lắc, "Mình , ..."

      có dũng khí ra ngoài, bên cạnh là cái phòng kia, ngộ nhỡ người đàn ông kia ở bên trong, vừa ra ngoài, đúng lúc ta cũng tới sao?



      _______

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @vulinh : Truyện hay quá, thanks bạn. Mình chờ hoài mới xem được mấy chương. Ráng post nhanh nha bạn :062::062::062:
      vulinh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Sr cả nhà! Mình bị hạn chế dùng máy tính :cry: :cry:

      Ngày mai có chương mới nhé! Tks mọi người ủng hộ :iou:

      Chương 20: Bảo bối, em ở đâu?


      Vưu Ưu khinh bỉ liếc mắt nhìn Tư Mộ vùi đầu dưới gối nhưng vẫn quên lắc lắc từ chối xem náo nhiệt, sau đó ôm con về về phía cửa.

      Tư Mộ làm đà điểu đem đầu vùi dưới gối, thiếu chút nữa là tự làm chính mình nghẹt thở.

      Theo trực giác của cái thanh mới vừa rồi là được truyền ra từ phòng 1818.

      Mặc dù lúc nãy khi đứng ở cửa, ràng thấy phòng 1818 đóng chặt cửa, nhưng theo trực giác của tiếng mắng chửi của người phụ nữ kia phát ra từ phòng đó.

      Chính là cái phòng đó!

      Chỉ có thể là cái phòng đó!

      Tư Mộ bướng bỉnh cho rằng như vậy.

      Editor: Queen - DĐLQĐ

      Đại khái là ấn tượng ban đầu khiến nghĩ vậy , trực giác của cho rằng người đàn ông tối hôm qua giống như ác ma, cực kỳ đáng sợ. Vì vậy cho nên chuyện xấu nào cũng cảm thấy liên quan đến ta, chính là ta làm.

      lúc lâu sau, Vưu Ưu ôm con quay về, Vưu Ngư tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ mấy người... bên trong bao tải mấy chú kia mang có cái gì?"

      Tự nhiên sau đó lại cúi đầu im lặng suy nghĩ lúc, : "Con cảm thấy trong đó chính là người!"

      Dáng vẻ giống như tiểu đại nhân, rất nghiêm túc kết luận.

      Tư Mộ ngẩng mạnh đầu lên, vẻ mặt kinh hãi, tái mét.

      "Là, là người?" đầu lưỡi Tư Mộ cứng cả lại.

      đáng sợ! Quả nhiên người đàn ông kia là ác ma.

      Trắng trợn trói người như vậy, có nên báo cảnh sát ? Tốt nhất là người đàn ông đó bị bắt, để cho ta ngồi tù .

      Nếu như báo cảnh sát nhưng cảnh sát bắt được ta, sau đó ta biết là người báo cảnh sát... ta có tìm để trả thù ta?

      Đà điểu Tư Mộ quyết định, hay là thôi ! tiếp tay làm chuyện xấu.

      "Hừ! Cũng phải bọn họ trói cậu, cậu khẩn trương làm gì?" Vưu Ưu nhìn Tư Mộ sợ đến mức mặt trắng xanh, thả bé con trong lòng xuống đất, tay vò tóc bé, buồn cười trêu chọc.

      "A...? Mình, mình đâu có khẩn trương?" Tư Mộ lập tức đứng lên khỏi giường chạy vào toilet trốn.

      "Mẹ, con cảm thấy dì rất lạ ~ chẳng lẽ dì biết người ở phòng sát bên?" Vưu Ngư phát huy lối suy nghĩ trinh thám của mình, đưa ra nghi ngờ.

      "Con nít, đừng nghĩ nhiều như vậy. Con chỉ cần làm nũng là được rồi. Con ở cái tuổi này cơ bản cũng là vừa mới dứt sữa, nghĩ nhiều chuyện phức tạp như vậy làm gì cho đau đầu? Nhìn xem cái đầu của con càng ngày càng to, chắc là do con dùng não quá độ." Vưu Ưu gõ gõ cái đầu nấm hương của con mình, nghiêm túc giáo dục.

      "Mẹ, cái gì gọi là con vừa mới dứt sữa? Nghe cứ giống như con vẫn còn uống sữa bột vậy, sữa mẹ có vị gì con còn biết đó!" Vưu Ngư lên án.

      Năm đó khi Vưu Ưu sinh Vưu Ngư, cho dù bồi bổ như thế nào nữa cũng có sữa, vì vậy Vưu Ngư vẫn luôn uống sữa bột.

      Cũng biết là uống sữa mẹ tăng sức đề kháng và thông mình hơn chút. Nhưng còn cách nào khác, khi đó Vưu Ngư mới sinh được mấy ngày, bé hút vú mẹ đến đỏ mặt, cũng giọt sữa. Vì thể để con đói mà chết nên Vưu Ưu quả quyết lựa chọn dùng sữa bột để nuôi bé.

      Mặc kệ những đứa trẻ khác như thế nào, Vưu Ngư rất thông minh, chỉ có điều thể chất của bé hơi yếu, thường xuyên bị bệnh.

      tại đột nhiên nhắc tới việc này, cứ nhìn vẻ ngoài cực kỳ hung hãn của Vưu Ưu, trong lòng kỏi chua xót.

      "Mẹ, chẳng lẽ chỉ số thông minh cao cũng có lỗi sao? Có lỗi sao? Vậy con thay đổi là được rồi!" Bạn Vưu Ngư cực kỳ buồn rầu buông tay mẹ ra.

      Thông minh cũng được di truyền từ cha mẹ, mẹ thông minh như vậy, chắc chỉ số thông minh của người cha kia cũng thấp.

      Vưu Ưu đen mặt, bàn tay xoa đầu bé nắm chặt. Đứa bé này, có nhiều lúc ra những lời khiến người khác rất muốn đánh bé, làm sao bây giờ?

      Tư Mộ trốn trong toilet xoay vòng vòng.

      rất sợ hai mẹ con thông minh ở phòng ngoài, nhưng bây giờ kêu khỏi đây, lại sợ khi ra ngoài lại đụng phải người đàn ông tối hôm qua.

      là, là quá khó aaaa!!!

      Tư Mộ nắm chặt di động tay, vẻ mặt buồn rầu.

      Lấy điện thoại di động ra, mở hình nền bảo vệ lên, Tư Mộ nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông tấm hình kia.

      Editor: Queen - DĐLQĐ

      Cho dù là chuyện tối qua, nhưng chuyện đó lại xảy ra khi Tư Mộ say bí tỷ, chẳng có ấn tượng gì cả.

      Bây giờ nhìn tấm hình mà có ấn tượng, vẫn có cảm giác huyền ảo.

      xác định thứ mình uống là rượu mà phải "xuân dược" chứ?

      hình đúng là xông lên bổ nhào vào lòng người đàn ông kia, hơn nữa lúc ấy người đàn ông kia còn cố ý đẩy ra, nhưng mà khi đó cũng đáng khen cho tính quật cường biết lấy từ đây ra của , vậy mà giống y như con hệt như bạch tuộc cuốn lấy ta buông.

      là giống như dáng vẻ của sói đói vồ mồi mà!

      Nhưng mà trong tấm hình này, tại sao lại thấy được mặt của người đàn ông kia. biết là cố ý hay vô ý, mặc kệ ta có lại trong thang máy như thế nào vẫn luôn có cách tránh camera.

      Người đàn ông đưa lưng về phía camera, hình chỉ thấy phía sau gáy của ta.

      Đúng là cái gáy sáng sủa, Tư Mộ có thể khẳng định, người đàn ông này rất đẹp trai.

      Tóc ta rất ngắn, sạch gọn gàng, khiến người khác có cảm giác nhàng khoan khoái. Hoàn toàn trùng với mẫu người đàn ông mà Tư Mộ thích.

      Người đàn ông Tư Mộ thích...

      Là Diệp Nham sao?

      Tư Mộ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, đột nhiên nghĩ đến điều này, tâm lại đau.

      Nghĩ đến cái tên này, trái tim của giống như bị xé nát, rất đau. Đau giới hạn giống như máu trong tim ồ ồ chảy đến mọi tứ chi, đau đến mức hít thở hít thở thông mà chết.

      Đúng lúc này đột nhiên điện thoại trong tay đổ chuông, tiếng chuông kéo Tư Mộ ra khỏi đau đớn đó. hoảng sợ, xém chút nữa làm rớt điện thoại.

      Vừa thấy dãy số màn hình, loại xúc động muốn ném điện thoại .

      Người gọi đến... là Diệp Nham!

      Điện thoại của người đàn ông này, hôm qua lúc ở dưới lầu gọi điện cho ta, điện thoại đổ chuông, sau đó tắt máy, rồi cúp nguồn.

      Còn về phần khi nào ta mở nguồn, Tư Mộ cũng muốn biết rồi.

      Bởi vì, người đàn ông này, bị Tư Mộ vứt bỏ.

      phải vì , mà là quá .

      Quá người, cho nên cho phép ta phản bội dù chỉ chút.

      Bạn ta, ta có thể vô lại, lười biếng, máu lạnh, xấu xí... ta có thể có hàng ngàn loại tốt, nhưng ta phải duy nhất mình bạn, chung tình với bạn mà thôi.

      Trong mắt người hóa Tây Thi, trong mắt người cũng chấp nhận được hạt cát. Ít nhất Tư Mộ đối với tình là như vậy.

      Hôm qua lúc thấy ta ôm phụ nữ ra khỏi khách sạn, cũng xúc động muốn lên chất vấn ta, muốn có câu trả lời hợp lý.

      Nhưng mà bây giờ, đột nhiên cảm thấy cần thiết nữa.

      Dù có cũng là cái cớ cho việc bắt cá hai tay, nếu lấy cớ, đó có ý nghĩa gì?

      Tư Mộ nhìn điện thoại trong tay, trong nháy mắt, cảm xúc bình ổn lại.

      hít sâu hơi, sau đó nhấn phím nghe, giọng nhàn nhạt: "Alo!"

      Cho dù chỉ là chữ (喂: này, uy, alo), lại có thể khiến người nghe bên kia cảm thấy thích hợp. Giọng Tư Mộ hơi khàn.

      Diệp Nham : "Bảo bối, em ở đâu vậy? Có phải bị bệnh ?"


      _____________

      Tên chương sau là "Nếu , lấy thân báo đáp!" Các bạn nghĩ xem ai là người câu này, và tại sao lại có cơ hội câu này????
      KisaragiYue, Kem ĐáChris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Vậy , lấy thân báo đáp !

      Editor: Queen

      Bảo bối?

      Hmm!

      Tư Mộ im lặng, cười ra nước mắt.

      Bảo bối, nghe ngọt ngào và ấm áp cỡ nào.

      Em vẫn là bảo bối của sao?

      Từng, từng tin lời của , cái gì mà Phó Tư Mộ là bảo bối vô cùng quý giá của Diệp Nham, cái gì mà đời đời kiếp kiếp chỉ mình , bao giờ hối hận...

      Phi!

      tại, sợ rằng ngay cả dấu chấm cũng tin.

      Tư Mộ im lặng lúc lâu, ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào người , cảm giác ấm áp đó khiến quên cảm xúc bi thương, hỏi đằng, trả lời nẻo: ", gọi điện đến có chuyện gì ?"

      Bên kia cũng im lặng.

      câu của Tư Mộ, liền khéo khoảng cách của hai người ra xa, giống như hai người xa lạ.

      Diệp Nham nghe thấy trong giọng của Tư Mộ chỉ có lạnh lùng.

      Bọn họ, thân thiết như vậy, tại sao có thể xa lạ như vậy?

      , bạn của , làm sao lạnh lùng với như thế?

      Trong lòng Diệp Nham hoảng hốt, giống như vật bên người chạy mất, mà muốn bắt lại cũng bắt được... có cách nào bắt được.

      "Mộ Mộ, em ở đâu? Bây giờ qua đón em, chúng ta cùng ăn cơm trưa được ? Gần trường mới mở quán cơm, em cũng chưa ăn ở đó? Nghe mùi vị tệ, hôm nay chúng ta ăn thử!" Diệp Nham đề nghị.

      "Oh, . Em hơi bận!" Tư Mộ hít hít mũi, nhắm mắt lại cảm nhận ấm áp do ánh mặt trời mang lại, giọng vẫn lạnh lùng như trước.


      Hơi dừng lại, rồi tiếp: "Diệp Nham, trong khoảng thời gian này chúng ta, tạm thời liên lạc ! Trong nhà em có chút chuyện, hơi phiền."

      Lúc những lời này, Tư Mộ còn nhấn mạnh từ "tạm thời".

      vĩnh viễn, ra chính cũng hiểu, có phải vì trong lòng vẫn còn nhớ nhung, mặc dù chia tay với , nhưng trong lòng vẫn coi như người mình ?

      từng có người ....

      Cho nên muốn buông tha cho người ....

      Sau này chỉ có thể người trong im lặng...

      Mặc kệ là loại nào, kết quả cuối cùng cũng là hai người chia tay!

      "Mộ Mộ..." Điện thoại truyền đến tiếng gào vừa thống khổ vừa khiếp sợ của Diệp Nham. Nhưng mà Tư Mộ muốn nghe thêm, dù chỉ chữ. liền tắt máy, sau đó xóa số của khỏi danh bạ, chặn cuộc gọi của .

      muốn nghe điện thoại, vậy tại sao tắt máy?

      Tư Mộ cắn môi tự hỏi chính mình. ra vẫn nỡ, trong lòng có cảm giác chờ đợi, muốn thử xem có gọi lại ?

      Có lẽ luôn có vài chuyện làm con người khó hiểu. Vừa muốn nghe điện thoại vừa mong chờ gọi điện cho mình.

      là ti tiện!

      Tư Mộ thầm tự khinh bỉ mình phen.

      cầm di động, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra ở cửa khách sạn. nhớ lúc ấy người kia "Cậu chủ ở lầu", cậu chủ kia, rốt cuộc là ai?

      Tư Mộ nhíu nhíu mày nhìn điện thoại di động, muốn gọi cho Sở Kỳ.

      Đồ đáng chết, tối qua tình hình cấp bách, gọi điện thoại cầu cứu, lại tới, hơn nữa cho tới bây giờ cũng gọi đến hỏi thăm.

      Cần phải gọi điện thoại qua mắng, thể để yên như vậy được.

      Nhưng mà khi Tư Mộ nhìn nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy cuộc gọi cuối cùng vào rạng sáng ngây ngẩn cả người.

      Đó là số lưu tên, rất xa lạ, Tư Mộ biết là ai, càng biết khi nào trong điện thoại mình có số này.

      Chẳng lẽ gọi điện cầu cứu sai người?

      Vậy số điện thoại này là của người được gọi là cậu chủ kia?

      Tư Mộ nghĩ lại, dù sao người ta cũng ra tay cứu mình rồi, mặc kệ như thế nào, cũng phải gọi điện tiếng cám ơn.

      Cho đến khi gọi , Tư Mộ cũng suy nghĩ, cái số điện thoại xuất trong danh bạ của , có thể liên quan đến người đàn ông tối qua hay .

      ....

      Ngôn Mặc Bạch ngồi ở ghế sofa vuốt vuốt điện thoại di động, chiếc điện thoại màu đen bị xoay tới xoay lui bởi những ngón tay thon dài, biết mệt cứ nhàm chán xoay như vậy.

      Thuộc hạ mang người phụ nữ bị ngất do Tiểu Trang rút súng ra dọa ra ngoài, tại ở đây chỉ còn mỗi mình . Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

      Đột nhiên, điện thoại tay đổ chuông.

      Con mắt hẹp dài liếc nhìn số điện thoại màn hình, con ngươi đen tuyền lóe lên.

      ?

      Giờ phút này tâm tình rất vui.

      Ngôn Mặc Bạch hơi cong môi, vui vẻ nhấn phím trả lời.

      "..." Sau khi thông, Ngôn Mặc Bạch lại lên tiếng.

      "Alo...?" Giọng của Tư Mộ có chút chần chờ. Lúc điện thoại mới thông, đột nhiên mới nhớ tới, gọi cú điện thoại này, muốn gì với người ta đây? Những lời mở đầu và v.v… cũng chưa có nghĩ ra, khiến hơi luống cuống, tại ngắt điện thoại có được ?

      "Ừ..."

      Tư Mộ sửng sốt.

      Bên kia chỉ truyền đến * thấp thấp trầm trầm của người đàn ông, nhưng mà trong lòng Tư Mộ cảm thấy, giọng này rất say lòng người!

      (*: tiết, trong trường hợp này có thể hiểu là từ)

      Đầu của Tư Mộ bị hỏng rồi, kiên trì cho rằng.... Người đàn ông chỉ "Ừ" tiếng, làm bất kỳ điều gì, cũng khiến người khác có cảm giác mất hồn..

      Tư Mộ vuốt vuốt mấy sợi tóc trán, giống như vuốt vuốt suy nghĩ tà ác của mình. Trong lòng vẫn khẩn trương, cẩn thận mà lễ phép hỏi thêm: "Ngài khỏe chứ! Xin hỏi, tối hôm qua có phải tôi gọi điện cho ngài?"

      "... Ừ!" Ngôn Mặc Bạch chần chờ rồi trả lời. Nhíu mày, vẻ mặt phức tạp.

      Tư Mộ bị tiếng "Ừ" này làm cho rối bời. Tiếp tục khách sáo hỏi: "Vậy, tối hôm qua có phải ngài giúp tôi giải vây ?"

      "..." Lần này thanh gì cả.

      Trong lòng Tư Mộ quýnh lên, vội vàng : "Tiên sinh, tôi có ý gì khác, chỉ là đơn thuần gọi điện thoại cho ngài tiếng cám ơn. rất cám ơn ngài."

      Tư Mộ thấy bên kia gì, cho rằng người ta lo lắng quấn lấy ta, cho nên vội vã : "Thực chỉ là cám ơn mà thôi!"

      "Ừ!" Lại là mất hồn, sau đó bên kia truyền đến giọng trầm thấp dễ nghe của Ngôn Mặc Bạch, " chuẩn bị cám ơn như thế nào đây?"

      Két*!

      (*Két: từ tượng thanh, tiếng kêu ngắn và vang)

      "Cái này..." Tư Mộ quýnh lên, về phần làm sao để cám ơn, còn chưa nghĩ ra!

      Vốn là chỉ định gọi điện thoại tiếng cám ơn, chẳng qua là lễ phép mà thôi. Mà đoán đối phương nhất định cũng khách sáo chút.

      Ai ngờ người đối diện lại đột nhiên ra vấn đề như vậy.

      Làm sao để cám ơn?

      "Vậy , tôi mời ngài ăn cơm trưa? Địa điểm tùy ngài chọn." Tư Mộ chỉ có thể nghĩ ra điều này. Hơn nữa nghĩ tới túi tiền dẹp lép của mình, cũng hơi đau lòng.

      Thử nghĩ xem, người có thể nuôi ra thủ hạ lợi hại như vậy, tất nhiên cũng cần cái ân huệ nhoi của . Cho tiền, vậy quá tổn hại đến mặt mũi của người ta rồi đúng ?


      Hơn nữa ngay cả mời cơm cũng sợ rằng làm người kia đen mặt rồi cười đểu mà thôi! Tư Mộ nghĩ như vậy.

      phải là Tư Mộ muốn cám ơn. Mà ra biết làm sao để cám ơn mà thôi. Mời ăn cơm cũng rất khó khăn đó.

      tại tay có nhiều tiền mặt, trong thẻ cũng có tiền. Đến lúc đó nếu đối phương gọi món vượt qua túi tiền của , có tiền để trả phải rất mất mất thể diện sao?

      "Vậy , lấy thân báo đáp !" Trong giọng trầm thấp của Ngôn Mặc Bạch mang theo ý cười mà người khác thể nào phát .
      KisaragiYue thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Vậy lấy thân báo đáp thôi!

      Editor: Queen

      Vậy , lấy thân báo đáp...

      câu ngắn gọn như vậy..., chui vào màng nhĩ của Tư Mộ, sau đó từ màng nhĩ truyền đến não, khiến biết phải làm sao.

      Vậy , lấy thân báo đáp... Lấy thân báo đáp...

      Dĩ nhiên rồi!

      "Ha hả..." Tư Mộ cười khô khốc, nghĩ muốn làm dịu bầu khí này.

      Nhưng mà tiếng cười khan của lại cứng ngắc, bên kia cũng thanh gì, giống như hỏi vấn đề rất nghiêm túc, sau đó im lặng chờ câu trả lời của .

      Tư Mộ ho khụ khụ, sau đó cố gắng cười : "Vị tiên sinh này, ngài biết đùa! Nhất định ngài là người hài hước. Có phải bình thường ngài thích xem phim hài... ? Tôi cũng rất thích xem phim hài, tôi với chưa, có bộ phim, rất hài đấy ha ha ha..."

      Tư Mộ tràng, vắt hết óc nghĩ đến bộ phim hài mà mình xem, sau đó kể ra nội dung phim. Thỉnh thoảng còn cười ha ha để phù hợp với tình tiết hài trong phim.

      ràng có thể thấy cố ý sang chuyện khác, tránh trả lời câu hỏi của .

      Nhưng mà người đàn ông ở bên kia im lặng lúc lâu, giống như người khác đứng từ xa xem diễn, câu cũng .

      Rốt cục Tư Mộ cũng xong, nước miếng cũng khô rồi, lúc định tìm nước để uống, người khách cũng chịu nổi.

      Giọng của lành lạnh, giống như hồ nước mát mẻ nhưng sâu sắc, "Em muốn?"

      hỏi như vậy, khiến người khác cảm thấy có cảm giác tự nhiên và kiêu ngạo, giống như cho lấy thân báo đáp là ân huệ lớn được trời ban. nên thấy vui mừng, quỳ xuống đất dập đầu bái tạ , chứ phải giống lảm nhảm giống như bây giờ.

      Em muốn? ta hỏi.

      nhảm, dĩ nhiên muốn rồi!

      Tư Mộ chút do dự thầm trả lời .

      Tất nhiên phải từ chối!

      Bây giờ là xã hội gì? Thế kỷ hai mươi mốt rồi, xã hội dân chủ, văn minh và tự do!

      Cho dù muốn lấy thân báo đáp, đạo đức xã hội cũng cho phép.

      Với cứu cũng là tiện tay mà thôi. Nếu như chỉ có chuyện như vậy mà đòi lấy thân báo đáp..., vậy thế giới còn người đàn ông nào buồn phiền vì lấy được vợ. Chỉ cần ra đường, tùy tiện giúp người đẹp việc, là có thể ôm được người đẹp về nhà.

      Cứ như vậy, cái thế giới này hài hòa, lẫn lộn như thế nào đây!

      Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng mà Tư Mộ cũng dám ra.

      Lúc người đên kia im lặng, gì, nhưng vẻ lạnh lùng giống như có thể truyền qua điện thoại, khiến Tư Mộ phải cẩn thận nở nụ cười.

      Trước kia Tư Mộ là nhà giàu hồn nhiên ngây thơ, cho dù ở trong trường học cũng được các bạn nam nâng trong ở lòng bàn tay, bảo vệ giống như báu vật. Chưa từng phải thận trọng chuyện với người khác bao giờ.

      Cảm giác này, rất áp lực, rất xa lạ. Tư Mộ hơi nhớ nhung nhưng cũng muốn trốn tránh.

      ra Tư Mộ
      Chương 22:

      hề dũng cảm thậm chí còn sợ hãi. Đặc biệt là lúc khó khăn, thích trốn tránh.

      Trước kia ở nhà có vấn đề gì khó giải quyết, luôn có ba mẹ giải quyết cho, gặp khó khăn ở trường có bạn học nam bảo vệ.

      Cho tới bây giờ cũng có chuyện gì khiến lo lắng. Dần dần thành thói quen, gặp chuyện gì cũng có người khác giúp, mà mình lại làm đà điểu trốn ở bên.

      Sau đó trong nhà xảy ra chuyện, công ty của gia tộc đứng trước nguy cơ phá sản, ba lại phát bệnh phải nằm viện, bạn trai bắt cá hai tay… giống như chỉ trong nháy mắt, những chuyện trước đây chưa từng phải lo lắng đột nhiên đổ cả lên người .

      Tư Mộ làm chuyện dũng cảm nhất, phải gánh lên vai gánh nặng ”Lăng Vũ”, cũng phải là đến gõ cửa từng nhà nhờ giúp đỡ để phải đối mặt với những ánh mắt lạnh lùng, mà là tận mắt nhìn thấy Diệp Nham ôm người phụ nữ khác bước ra khỏi khách sạn.

      cũng làm chuyện dũng cảm nhất đó chính là quyết định chia tay với Diệp Nham.

      Nhưng mà sau này, sợ là trong khoảng thời gian ngắn thể tiếp nhận được bất kỳ ai.

      biết người kia hỏi có đồng ý , ra thái độ chân thành cũng cao, có lẽ là chỉ giớn để dò xét mà thôi.

      Mặc kệ có phải đùa giớn hay , cũng thể được hai chữ ”đồng ý”.

      Phòng VIP ở lầu 18 của khach sạn Autumn rất xa hoa, ngay cả toilet cũng rất rộng, hướng ánh sáng cũng rất tốt.

      Tư Mộ nắm chặt điện thoại, dựa vào cửa sổ, đứng ở lầu 18 nhìn phong cảnh ở xa. Hôm nay, khí cuối thu rất dễ chịu, nắng rất đẹp, tầm nhìn lại ở cao, đứng ở đây có thể nhìn thấy cả toàn cảnh của thành phố, thong thả mà lại xa xăm.

      điều chỉnh lại tâm tình của mình sau đó : ”Vị tiên sinh này, xin lỗi! Tôi vô cùng cảm tạ vì cứu thoát khỏi tình huống đó, nhưng mà chuyện lấy thân báo đáp, thứ lỗi tôi làm được! Tất cả mọi người đều là mẹ sinh cha, chuyện chung thân đại cũng phải được họ đồng ý, hơn nữa, tôi có bạn trai…”

      Mặc dù bạn trai bắt cá hai tay, bây giờ cũng được tính là thất tình. Nhưng vì cứu bản thân, đại lý do cũng sao.

      Chẳng lẽ người kia điều tra bối cảnh của , để xem coi dối à?

      Nhưng mà Tư Mộ lại đoán sai.

      Người kia chỉ tùy ý dặn dò thủ hạ mấy câu, tư liệu chi tiết của liền truyền đến máy tính của người đó. Sau đó người kia có vẻ mặt u ám như tính toán gì đó, môi hơi cong lên.

      Nhưng mà ngay lúc này, con ngươi của Ngôn Mặc Bạch nổi lên cơn sóng, nhưng nét mặt vẫn thay đổi. biết vui hay buồn.

      mặt Ngôn Mặc Bạch có bất kỳ biểu gì, nhưng mà người quen biết , đều có thể nhận ra đây là biểu khi khó chịu.

      Ngôn Mặc Bạch nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

      có cảm giác nắm chắc.

      ”Nếu em đồng ý đề nghị của tôi, vậy em định cám ơn làm sao đây? Em định lấy gì để cám ơn tôi… uhm, gọi là ân nhân cứu mạng cũng quá đáng ? Đúng, em định cám ơn ân nhân cứu mạng của mình như thế nào đây?” Ngôn Mặc Bạch lạnh giọng hỏi.

      ”…Tiền?” Tư Mộ nhắm mắt cúi đầu mở miệng .

      Nhất định ta là ông chủ giàu có, dùng cái chữ tiền này, rơi vào cái hố to rồi. Bây giờ thứ thiếu nhất đó chính là tiền, nếu đối phương sử dụng chiêu ”sư tử ngoạm”, đâu kiếm tiền đền cho ta đây?

      ”Ha ha, vậy em mang tiền đến trả ! Lúc đó thuộc hạ của dẫn hơn người em đến để cứu em, hơn nữa mười người kia cũng là tinh trong tinh . Thân thủ của họ cũng rất tốt. Dựa theo giá thị trường, em phải trả cho mỗi người hai mươi vạn tệ*, tính rẻ cho em rồi, cứ coi như mua mười tặng !” Lần đầu tiên Ngôn Mặc Bạch nhiều như vậy với người phải là em của mình.

      (*Tệ: Nhân dân tệ - đơn vị tiền tệ của TQ – kí hiệu CNY. 1CNY = 3456.48VNĐ – Cập nhật vào ngày 17 tháng Mười từ Qũy Tiền tệ Quốc tế.

      Hai mươi vạn tệ = 691,296,000VNĐ)

      Tiểu Trang mà biết đại ca của ta coi ta như vật phẩm đáng tiền hơn nữa còn mang ta ra làm quà tặng… nhất định ta hộc máu.

      Tư Mộ nghe vậy sợ hết hồn hết vía, hai trăm vạn?

      đâu để kiếm?

      Qủa nhiên là ”sư tử ngoạm”!

      ”Vậy lấy thân báo đáp thôi!” Tư Mộ kiềm chế được, liền ra khỏi miệng.

      Kỳ trong lúc tức giận nên mới vậy, nhưng khi vừa ra khỏi miệng, liền hối hận. ”Ha ha, tôi chỉ giỡn thôi!”

      nhớ, chỉ cần coi đây là lời giỡn là được!” Trong nháy mắt mặt mày của Ngôn Mặc Bạch liền tươi tỉnh lại, trở về với dáng vẻ khuynh thành vốn có của mình.
      Last edited by a moderator: 22/10/14
      KisaragiYueKem Đá thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :