1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 154: Bà xã, đừng sợ, nước miếng có thể trừ độc!

      Tư Mộ bình tĩnh nhìn ánh mắt đen bóng của Ngôn Mặc Bạch, trong mắt sáng rực giống như vì sao rực rỡ trong đêm tối, mà trong rực rỡ lãnh tuấn lỗi lạc đó, nhìn cười dịu dàng, nụ cười đó như thắp sáng mọi ngõ ngách trong tâm hồn .

      "Quả em muốn cùng đến công ty. . . . . ." Tư Mộ mím môi, nở nụ cười dịu dàng, khóe môi lúm đồng tiền , có ba phần ngọt ngào, ba phần đáng , và bốn phần quyến rũ, làm Ngôn Mặc Bạch vô cùng say mê.

      Hai người thâm tình nhìn nhau, hận thể tại chỗ ôm hôn nhau, Lệ Hỏa lái xe ở phía trước toàn thân nổi da gà, Cậu ta ho khan tiếng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hổi: "Lão đại, vậy. . . . . . Chúng ta đâu?"

      Lệ Hỏa càng ngày càng chịu nổi tình cảm buồn nôn của Lão đại nhà mình, quan tâm đến hữu của cậu, có thể nghĩ đến tâm tình của thiếu nam ngây thơ còn độc thân chưa có mối tình đâu hay ?

      Nhưng mà những lời này cậu dám trước mặt Lão đại, cũng chỉ dám oán thầm phen, nhưng tại sao oán thầm lại cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm run rẩy sợ hãi, đây là chuyện gì đây?

      Ngôn Mặc Bạch nào có đặt tâm tư ở người Lệ Hỏa làm kì đà, lòng và tầm mắt đều đặt người Tư Mộ xinh đẹp ngọt ngào, cười : "Nhưng ở công ty có rất nhiều chuyện phải làm, có thời gian chơi cùng em ."

      Lệ Hỏa đổ mồi hôi, lại lần nữa bị coi như tồn tại rồi. May mà Lão đại còn biết ở công ty có nhiều việc phản làm, cũng vô đạo đến mức phóng túng bên ngoài.

      Tư Mộ cười : "Em cũng phải là đứa trẻ, còn cần chơi với em sao? Hơn nữa em đến công ty còn có thể chia sẻ cùng ít việc, phải còn rất nhiều việc phải làm sao?"

      Dầu gì cũng là người chỉ đạo hai năm, làm ít việc có vấn đề gì ?

      Trước kia cũng muốn đến công ty làm, kết quả ngày đầu tiên con trai xảy ra chuyện. tại đứa bé cũng khỏe mạnh, ở trong nhà, ông cụ cả ngày cưng chiều đứa bé, cũng cần động tay, nếu có thể đến công ty làm người nội trợ hiền của , chẳng những có thể bớt nhàm chán, còn có thể giúp chia sẻ chút việc, cũng có thể làm mình vui vẻ, đúng là ý kiến hay, công ba việc, hòn đá chọi ba con chim.

      " phải em lại muốn tìm thư kí chơi đùa ?" Ngôn Mặc Bạch xoa mặt của , khóe miệng giật giật.

      Lần trước công ty, đem phòng thư kí trở thành nơi hưu nhàn (ghỉ ngơi), cùng thư kí cười đùa, còn bày đồ ăn vặt. Còn làm những phòng khác ghen tỵ.

      Tư Mộ chu mỏ, mặt xấu hổ ngượng ngùng, nhưng vẫn mạnh miệng, nhíu mày, : " nghi ngờ năng lực của em? Dầu gì em cũng là nữa học sinh của , chẳng lẽ chỉ biết chơi thôi sao?"

      Ngôn Mặc Bạch còn có thể gì đây?

      Chỉ có thể bất đắc dĩ cười : "Em làm sao dám nghi ngờ năng lực của ? Vậy kính xin bà xã đại nhân giúp đỡ, tiểu nhân vô cùng cảm kích!"

      Cũng trông mong có thể giúp cái gì, chỉ cần thêm phiền toái là được. Bất quá đến công ty cũng tồi, ít nhất khi công việc mệt mỏi, còn có thể tìm cầu an ủi gì gì đó. Ngôn Mặc bạch nghĩ như vậy, thần kinh khỏi run lên, cũng bắt đầu mong đợi, thậm chí còn nghĩ tới ngày ngày có thể cùng làm, thể tốt hơn được nữa.

      " cần cảm kích, lấy thân báo đáp là được!" Tư Mộ xong liền cười ha ha, bàn tay ngừng giày xéo mặt của Ngôn Mặc Bạch .

      Ngôn Mặc Bạch kéo ôm vào trong ngực, vừa ngăn cản hồ nháo của , vừa phân phó Lệ Hỏa lái xe phía trước: "Đến công ty !"

      Lệ Hỏa nghe bốn chữ này, thầm thở dài tiếng.

      Cuối cùng cũng có thể lái xe rồi, nếu còn nán lại lúc, cậu nôn mất.

      Quá khi dễ thiếu nam độc thân thuần khiết rồi !

      Đến công ty, hai người vào phòng làm việc, Tư Mộ liền nghiêm trang hỏi Ngôn Mặc Bạch: "Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc đại nhân, cần em làm gì?"

      Ngôn Mặc Bạch có chút buồn cười đỡ trán, chỉ vào bàn làm việc phía trước mới chuyển vào cho , : "Em đến bên kia ngồi chơi lát, gọi tiểu Khả mua cho em chút đồ ăn vặt. Chỉ là thể giống như lần trước cùng thư kí ăn uống!"

      Tư Mộ liếc nhìn , nắm tay bất mãn : "Em phải tới để chơi ."

      Bị Ngôn Mặc Bạch đối xử giống như đứa trẻ, Tư Mộ vừa hạnh phúc vì được cưng chiều, cũng vừa bất mãn vì nuông chiều mình quá đáng, chuyện gì cũng gánh vác mình, để cùng sóng vai.

      Ngôn Mặc Bạch cầm lấy nắm tay của , đưa lên miệng hôn cái, sau đó nhéo gương mặt tức giận của , buồn cười hỏi: " muốn làm việc?"

      Lúc trước Ngôn Mặc Bạch muốn nghỉ học, nhất định muốn đặt 24 h đều ở cạnh mình, khi ở nhà nhàm chán đọc sách, nghĩ muốn học thêm nhiều kiến thức, Ngôn Mặc Bạch có ý kiến gì, thậm chí còn vui mừng chỉ bảo .

      Nếu như muốn làm việc, cũng có ý kiến gì, cũng nguyện ý mang theo , bất quá tới công ty làm mà , phải đối đãi nghiêm túc, còn phải chịu khổ, Ngôn Mặc Bạch thương , muốn tự tìm vất vả.

      Tư Mộ làm sao biết tâm tư của , chỉ là luôn muốn ra ngoài làm việc, "Lăng Vũ" còn chờ tiếp quản, cũng muốn giống như mẹ Tô San, cả đời ở nhà làm quý phụ (phụ nữ phú quý).

      "Em muốn ra ngoài làm việc, em hkoong muốn ở nhà. Ông xã, em cũng có ước mơ, cũng có chuyên ngành đại học em chọn, ước mơ của em chính là ngày có thể trở thành người phụ nữ mạnh mẽ." Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch, từng câu từng chữ, hết sức nghiêm túc. Nhưng khi xong, Ngôn Mặc Bạch liền giữ được bình tĩnh mà bật cười.

      Bây giờ vẫn tưởng tượng được bộ dạng trở thành nữ cường nhân, cũng có ý định bồi dưỡng trở thành nữ cường nhân.

      Nếu quá mức khôn khéo, tự lực cánh sinh, cố gắng tự lập, vậy còn có cơ hội biểu sao? Huống chi phụ nữ quá mức cường thế, chẳng những đáng , còn dễ bắt nạt.

      Tâm tư Ngôn Mặc Bạch thiên hồi bách chuyển, dĩ nhiên Tư Mộ biết, nhưng mà nhìn thấy cười ôn hòa : "Nữ cường nhân, vậy em cần phải chuẩn bị chịu cực nhọc, đừng có mới hai ngày mà khóc lóc quay về nhà."

      Khuôn mặt nhắn của Tư Mộ nghiêm túc gật đầu,
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      154 (tiếp theo)

      Ngôn Mặc Bạch vẫn mực im lặng lúc này hất cầm viề phía nhân viên phục vụ, : "Vị tiểu thư này, qua bên kia chọn cho vị tiên sinh này vài bộ trang phục, cũng là bảo bảo 6 tháng mặc."

      "Được ạ." Dĩ nhiên nhân viên phục vụ biết giữa hai người nam tử phong vân nổi sóng, tu dưỡng nghề nghiệp rất tốt, mỉm cười bước về phía Diệp Nham.

      Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ cùng Diệp Nham nhìn về phía mình, nở nụ cười nhạt nhòa: “Nhân viên cửa hàng dù sao cũng biết rất nhiều!"

      Tư Mộ vừa hé miệng cười, vừa thầm mắng ngây thơ.

      Ngôn Mặc Bạch quan tâm mình ấu trĩ hay ngây thơ, dù sao chính là muốn để vợ mình giúp ta chọn đồ.

      Đặc biệt là khi biết mình gặp trước lại để cho Diệp Nham giành trước mối tình đầu của , Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy Diệp Nham liền khó chịu.

      Nụ cười mặt Diệp Nham cứng đờ, sau đó gật đầu với Tư Mộ cái, liền theo nhân viên phục vụ chọn quần áo.

      Tư Mộ liếc Ngôn Mặc Bạch cái, : "Ông xã, em phát gần đây đặt biệt thích ăn giấm!"

      Ngôn Mặc Bạch chớp mắt đưa tay bấm lấy eo của , hừ hừ tiếng, trả lời.

      làm sao hiểu được cảm giác đau thương khi bảo bối của mình lại bị người khác quang minh chánh đại đoạt lấy ?

      Tư Mộ bị bấm nhe răng hít hơi, sau đó cầmbộ quần áo vàng nhạt tay hỏi : "Bộ này nhìn có được hay ?"

      "Xấu chết rồi!" Ngôn Mặc Bạch nhìn sang, liền ghét bỏ khạc ra ba chữ.

      Vốn là mua quần áo cho bảo bảo. có ý kiến, nhưng lại chọn bộ có màu giống với bộ Diệp Nham cầm tay , còn hỏi có đẹp ?

      Dĩ nhiên là khó coi!

      Dù đẹp mắt cũng thừa nhận!

      Tại sao bọn họ lại chọn cùng màu sắc bộ đồ? Ngàn vạn lần đừng là cái gì tâm linh tương thông, ánh mắt giống nhau, điều này làm cho rất có suy nghĩ muốn đánh người!"Rất xấu sao? hẳn nha! Màu vàng nhạt tôn lên màu da bảo bảo, bảo bảo mặc vào làn da trắng noãn, rất đẹp mắt ." Tư Mộ cầm bộ quần áo lật tới lật lui, trong miệng lầu bầu , trong lòng buồn bực, luôn luôn để ý đến những thứ này, bình thường hỏi cũng chỉ là câu"Tạm được" " thô" ... Qua loa, cũng chỉ là thuậ miệng hỏi thôi, nhưng nghĩ đến lại cho ý kiến lớn như vậy.

      Căn bản Tư Mộ chưa từng để ý đến bộ quần áo Diệp Nham cầm tay, lúc chuyện với Diệp Nham, ánh mắt luôn chú ý đến Ngôn Mặc Bạch, tầm mắt của chỉ quét khẽ qua người Diệp Nham, căn bản có chú ý tay ta cầm quần áo.

      " xấu xí liền xấu xí!" Ngôn Mặc Bạch nghiêm mặt, tay cầm lấy quần áo Tư mộ lật tới lật lui, tiện tay khẽ ném, vắt bên kệ. Sau đó thuận tay chỉ về bộ quần áo có màu xanh nhạt: "Bộ này đẹp mắt."

      Bộ quần áo Ngôn Mặc Bạch chỉ kiểu dáng tệ, kích cỡ cũng thích hợp, chỉ là phía sau bộ quần áo này có cái mũ, mặc ra đường, bị mọi người cười là đội nón xanh (vợ ngoại tình) .

      Khóe miệng Tư Mộ giật giật, : "Đúng lúc bộ này có trang phục gia đình, đây là quần áo của ba, mặc thử xem có được , nếu thích hợp chúng ta mua."

      Vừa xong liền đưa tay lấy bộ quần áo rộng rãi, Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh nhận lấy, vừa nhìn cái mũ áo, sắc mặt lập tức tối nữa.

      Đây là đội nón xanh !

      Nhưng vừa rồi chính bộ quần áo này đẹp mắt, cho nên là tự bê đá đập chân mình, Ngôn Mặc Bạch cảm thấy rất nội thương.

      mặt cứng ngắc, miệng khẽ động, : "Vậy em từ từ chọn ."

      Tay vung lên, liền đem bộ quần áo có xanh đó biến mất thấy bóng dáng, trong lòng tính toán chờ lát liền kêu trợ lí đến thu mua nhãn hiệu thời trang trẻ em, kiên quyết triệt tiêu quần áo màu vàng, còn có đem thiết kế bộ quần áo xanh nhạt này đem rang xào.

      Màu xanh nhạt hợp với cái mũ gì gì đó là đáng ghét rồi, còn thiết kế ra bộ quần áo gia đình, càng đáng ghét hơn!

      Tư Mộ cúi đầu buồn cười, chọn mấy bộ thích hợp, liền lôi kéo Ngôn Mặc Bạch ra quầy tính tiền.

      Lên xe, Tư Mộ vẫn mực cười, Ngôn Mặc Bạch liếc cái, hừ lạnh tiếng, sau đó nhấn ga, nhẫn tâm đạp tới cùng. Đột nhiên tăng tốc làm Tư Mộ hoảng sợ, tay nắm chặt dây an toàn nhìn người và cảnh vật lui nhanh về phía sau, mặt mũi trắng bệch.

      "Ông xã, chạy châm chút . . . . ." Lần này Tư Mộ cười nổi nữa, mặt đều là vẻ hoảng sợ sắp khóc.

      Ngôn Mặc Bạch cũng để ý đến , trực tiếp đường chạy như bay về nhà.

      Đợi đến khi xe dừng lại, chân Tư Mộ mềm, hồn cũng bị dọa bay, rất lâu cũng hồi hồn.

      Ngôn Mặc Bạch thích đua xe, ngày đầu tiên quen biết biết, thậm chí lần đó còn ói lên, làm xe dơ bẩn. Thế nhưng bấy lâu nay, Ngôn Mặc Bạch vì lo cho , vẫn luôn duy trì tốc độ xe có thể miễng cưỡng tiếp nhận được, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Tư Mộ bị dọa đến phát khóc mới là lạ.

      Sau khi xe ngừng, sau khi Ngôn Mặc Bạch cởi dây an toàn ra, nghiêng đầu nhìn còn chưa hoàn hồn, đưa tay vỗ đầu , cười : "Đến nhà."

      Tư Mộ “oa” tiếng khóc lên, làm Ngôn Mặc Bạch sợ hết hồn, thấy vẻ mặt thảm thương như vậy, Ngôn Mặc Bạch mới hoảng hồn, vội vàng đưa tay dây an toàn của Tư Mộ ra, ôm chặt ,
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 155: Tình cảm ấm áp giữa cha và con

      Chương 155.1

      mặt Tư Mộ phủ đầy nước mắt, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp, nên lời. chỉ có thể nhắm mắt cảm nhận cánh môi và đầu lưỡi ấm áp mang tình của làm cảm động.

      Giống như có hiệu quả, còn thấy đau đớn do vết thương gây ra nữa.

      Bàn tay chậm rãi đưa lên đầu gối, đầu ngón tay giống như bị gãi có chút ngứa, việc thực bằng ngón tay giống như có cái gì đó xông vào tim, cảm giác tạo con đường từ ngón tay đến trái tim, làm tim cũng có chút ngứa ngáy.

      Bỗng nhiên Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt to ẩm ướt của , khẽ cười tiếng, : “Vợ , có thấy tốt hơn chút nào ?”

      Những giọt nước mắt trào ra, cổ họng Tư Mộ nghẹn ngào nên lời, chỉ có thể cố gắng gật đầu.

      Nước bọt của những khử trùng, mà còn là thuốc tiên hay liều thuốc tốt nhất.

      biết kiếp trước, vượt qua bao nhiêu khó khăn mới tích góp được phúc đức lớn như vây, để cho đời này có thể gặp được ? Nếu biết trời cao sớm an bài cho tốt như vậy, nhất định giữ lại tình đầu, tuổi trẻ, tâm hồn trong sáng, rực rỡ, trong cuộc sống ấm áp đầy ánh mắt trời chờ đến chọn, vì mà nở rộ.

      Khi cuộc sống của bị treo vách đứng, may là kịp thời đến cứu rỗi .

      Trong lòng Tư Mộ thầm cảm tạ trời cao, để cho gặp Ngôn Mặc Bạch và có được tình của .

      Ngôn Mặc Bạch từ từ đứng lên, giơ tay khẽ lau giọt nước mắt mặt Tư Mộ. Ngón tay lạnh buốt sờ khuôn mặt , nhàng .

      “Đứa ngốc!” Ngôn Mặc Bạch khẽ cười, ngón trỏ thon dài cong lên, sờ sờ cái mũi của , “Em đuổi xuống dưới nhà, là muốn thay quần áo, để cho thấy được vết thương của em sao?”

      “Em…..” Tư Mộ cắn môi, cúi đầu xuống.

      muốn để nhìn thấy.

      Trước vì tức giận, lái xe rất nhanh, làm vô cùng hoảng sợ, tay chân mềm nhũn, làm bị ngã khi xuống xe. Nhưng người nào có thể so với cũng biết Ngôn Mặc Bạch có nhiều tình và đau khổ hơn . Nếu để cho Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy bị thương, khẳng định rất đau lòng, càng thêm tự trách.

      Tư Mộ muốn nhìn thấy dáng vẻ tự trách của , cho nên cố gắng để cho nhìn thấy vết thương của .

      hiểu là lỗi của , nên chạy nhanh, dọa em sợ hãi, còn làm em ngã xuống….Nhưng, em cũng biết là tức giận phải ? Ngôn Mặc Bạch lên tiếng, tăng thêm sức véo cái mũi của , Tư Mộ bị đau khẽ cau mày.

      Nhưng chú ý của phần lớn cũng tập trung vào lời của . Bộ não hoạt động, cố nhớ rốt cuộc là tức giận cái gì.

      nhất định là rất tức giận, nếu đua xe.

      Nhưng tại sao tức giận?

      dường như có làm điều gì sai phải?

      Gặp Diệp Nham trong cửa hàng thời trang trẻ em, chỉ chào hỏi lịch mà thôi, cũng có chuyện khác mà!

      Bộ dạng Tư Mộ mờ mịt nhìn Mặc Bạch nháy mắt mấy cái, mặt Ngôn Mặc Bạch xanh mét, lại dùng sức véo cái mũi của .

      ra mình tức giận gần chết, lại biết vì sao mình tức giận!

      lần nữa Ngôn Mặc Bạch hối hận vì hành động sáng suốt, đua xe ngớ ngẩn của mình, nếu ở trong xe ôm vào ngực làm khóc lóc xin tha thứ cũng tốt hơn là khóc vì bị thương.

      Đồng thời Tư Mộ bị nhéo vào, đau qúa mới hét lên: “ làm sao em biết tức giận cái gì?”

      Hu…..

      Phải! Tự mình tức giận, đúng là có tức giận đến chết cũng đáng đời!

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ có nên cạy đầu ra xem trong đầu rốt cuộc có cấu tạo như thế nào.

      Đôi tay xoa mấy cái gương mặt của , ánh mắt hung dữ nhìn hỏi: “Em ràng thấy tay Diệp Nham cầm bộ quần áo màu vàng nhạt, tại sao em còn cầm màu vàng nhạt đến hỏi xem nhìn có được hay ?”

      Sau khi xong, Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm , nếu còn dám màu vàng nhạt đẹp mắt, thể nhéo !

      Tư Mộ ngạc nhiên, miệng mở rộng, hỏi: “Lúc nào Diệp Nham cầm quần áo màu vàng nhạt?”

      Nhìn vẻ mặt này của Tư Mộ, mặt Ngôn Mặc cứng đờ, có khả năng nhìn thấy sao?

      Cổ họng Ngôn Mặc Bạch bị ngẹn, còn : “Vậy em còn bảo mặc bộ quần áo với cái mũ màu xanh lá cây là có ý gì? Muốn cho đội nón xanh sao?”

      Ngôn Mặc Bạch luôn để ý đến khoảng thời gian cùng Diệp Nham, cho nên mỗi lần nhìn thấy Diệp Nham, đều biểu bá đạo của mình.

      Sau khi nghe lời của , Tư Mộ liền nghĩ đến lúc trong cửa hàng quần áo trẻ em nhìn biểu tình của Ngôn Mặc Bạch khi cầm lấy bộ quần áo màu xanh lá, nhịn được cười.

      “Ha…..” Ngôn Mặc Bạch xấu hổ nắm tay đập giường, mặt lúng túng khẽ nghiêng đầu, ho tiếng, sau đó quay mặt chống lại khuôn mặt , ánh mắt hung dữ, nhìn tức giận : “Em còn cười? Có tin mang em ra đánh, đánh 300 hiệp buông tha cho em?”

      Tư Mộ ngậm miệng, nhưng vẫn nhịn được cười ra tiếng, bả vai run lên.

      Ngôn Mặc Bạch liền đẩy ngã ra giường, lập tức đè lên, dính lên thân thể , giọng mê hoặc: “Xem ra cho em thấy, em cho rằng cùng em đùa giỡn!”

      liền bị lột sạch, thân thể sáng loáng, lúc này đặt tay cúi đầu hái đoa hoa mai, còn dùng lực mút mấy cái.

      Bàn tay Tư Mộ hoảng loạn đẩy đầu
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 155.2

      Ngược lại em cảm ơn ấy, nếu như phải ấy phụ tình, để em hiểu được thế nào là quý trọng, là tình ? Khi đó em còn quá trẻ, ngu ngốc lại ích kỷ, sau lưng ta phản bội em cho em biết thế nào là quý trọng và thế nào để người.

      Về sau, em , làm em!

      Ngôn Mặc Bạch dừng chút, Tư Mộ cầm tay ràng cảm nhận được cơ bắp cứng ngắc. Môi mấp máy, dường như sao cả thờ ơ : “Cũng phải là rất để ý…”

      Tiếng cười của Tư Mộ cười càng lớn, “ thèm quan tâm mới là lạ! Người nào mỗi lần nhìn thấy Diệp Nham cũng muốn đánh người ta trận tơi bời. Ban ngày đánh được người, ngược lại tự mình tức giận.”

      Mặt Ngôn Mặc Bạch ửng đỏ, khẻ ho tiếng, sau đó đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt Tư Mộ, rồi nghiêng người ôm nằm giường, rồi : “Mau đắp chăn kín , coi chừng bị lạnh!”

      Tư Mộ ở trong lòng ngoan ngoãn đưa tay ôm cổ , khi nhàng đặt giường Tư Mộ kéo đầu của lại, hôn môi cái kêu.

      “Nhanh tắm rửa sạch , sau đó tới làm ấm giường cho Nữ Vương!” Nụ cười của Tư Mộ ngọt ngào, ấm áp, ánh sáng màu cam chiếu vào đôi mắt đen bóng của , sáng chói như ngàn vạn vì sao.

      Ngôn Mặc Bạch ôm nàng, hung hăng hôn xuống, mới xoay người vào phòng tắm. ngại những lời chế nhạo của , vui với việc coi là nữ vương, nằm rạp dưới chân của cũng tốt, có cưỡi người cũng được, đều vui vẻ chịu đựng, thậm chí trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

      Nghe câu vào trong tắm rửa sạch của , trong cơ thể Ngôn Mặc Bạch máu nóng sôi trào lên não, chỉ mong chờ lát ôm cơ thể ngọc ngà thơm tho.

      nhanh chóng tắm, khi muốn ra ngoài, nhưng nghĩ đến vừa bảo tắm rửa sạch , nên lại tắm thêm phút mới tùy ý quấn khăn tắm, mở cửa phòng tắm ra.

      Tuy nhiên khi vào, lại thấy người giường ngủ cách ngọt ngào.

      Ngôn Mặc Bạch nhịn được khẽ cười tiếng, cầm khăn lông lau khô tóc và cơ thể, đợi khi người khô ráo, ấm áp, Ngôn Mặc Bạch mới nhàng lên giường, chui vào chăn, đưa tay ôm vào ngực.

      Ngôn Mặc Bạch cúi đầu nhàng hôn lên cái trán trơn nhẵn của , nở nụ cười cưng chiều.

      Trong lòng tràn đầy mong đợi, nhiệt huyết sôi trào, nghĩ tới chờ lúc nữa dịu dàng cùng , nên lấy phương pháp thế nào để vui vẻ chạm phải vết thương của . Nhưng lại chờ , chỉ thời gian ngắn như vậy ngủ say.

      Trong thực tế, cho dù Tư Mộ có ngủ, nếu muốn cũng có thể làm, chuyện như vậy lamg nhiều. Nhưng hôm nay biết rất mệt mỏi, bị dọa sợ như vậy, người còn bị thương, làm sao Ngôn Mặc Bạch có thể giày vò ?

      Vừa rồi là do tưởng tượng, giờ cũng xứng đáng chịu đựng thoải mái trong người.

      mũi toàn bộ là hương thơm của , Ngôn Mặc Bạch buồn cười lắc đầu. Dã thú vừa thức tỉnh, giờ làm thế nào để cho nó ngủ thiếp đây?

      Trong lòng Ngôn Mặc Bạch thầm mắng mình đáng đời trăm lần, ôm lấy bắt ép bản thân ngủ.

      Ngày hôm sau mang tâm trạng buồn ngủ làm, do đó các thư ký làm việc cũng bị giám đốc điều hành la mắng, mọi người ai dám đến gần, chỉ cầu mong cho thời gian làm việc hết nhanh.

      Đầu dối Tư Mộ bị thương, bôi thuốc hai lần sắp khỏi rồi, nhưng Ngôn Diệu Thiên lại nghĩ Tư Mộ bị trẹo chân, ngày hôm sau còn mời thầy thuốc trung y tới nắn xương cho Tư Mộ.

      Tư Mộ ngại ngùng cho ông cụ xem vết thương bị trầy da, ông mới cho thầy thuốc trung y nắn xương cho Tư Mộ.

      Buổi tối khi Ngôn Mặc Bạch về nhà, Tư Mộ cùng bảo bảo tắm xong, hai mẹ con giường chơi vui vẻ, Ngôn Mặc Bạch vào phòng ngủ nhìn thấy hai mẹ con chơi đùa giường.

      Quần áo mới mua được Tư Mộ giặt sạch , đặt ở giường để bảo bảo nhìn, cầm từng chiếc đung đưa trước mặt bé, nếu bé thích cười, cười chính là thích.

      Cuối cùng Tư Mộ cầm bộ quần áo nào, bảo bảo cũng đều cười khanh khách.

      Lúc này Ngôn Mặc Bạch vào, Tư Mộ liền với Ngôn Mặc Bạch: “Chồng à, xem, mỗi bộ quần áo em chọn cho bảo bảo đều thích! Điều này mẹ con em trái tim liền nhau, từ ánh mắt đến hưởng thụ đều giống nhau.”

      “Chính miệng con cho em biết con thích sao?” Ngôn Mặc Bạch cởi cà vạt, mím môi .
      Ách….

      Chính miệng cho….

      Bảo bảo còn chưa biết chuyện có được hay ?

      Khóe miệng Tư Mộ giật giật, : “Em lấy mỗi bộ quần áo trước mặt con, con đều cười, đôi mắt con sáng ngời nha!”

      “Ai cho em biết, con cười là thích hả?” Ngôn Mặc Bạch hai ba cái cởi quần áo, chuẩn bị tắm, nghe lời của Tư Mộ, liền mỉm cười, quay đầu lại hỏi.

      “Em mới với con rất tốt nha, cười có nghĩa là thích….” Tư Mộ vui vẻ sờ đầu bảo bảo, cảm thấy con nhất định rất thích mua quần áo, nếu làm sao bảo bảo lại cười vui vẻ đến vậy?
      Tiếng như tiếng chim vui vẻ ríu rít trong khu rừng rậm, lại giống như dòng suối nước tinh khiết, hồn nhiên dễ nghe.

      “Hừ!” Ngôn Mặc Bạch nhịn được cười tiếng cưng chiều: “Con hiểu được quy định đó sao?”

      Sau đó, cầm cái tất vừa mới thay ra đến bên giường, đến gần bảo bảo, với con: “Này, con , nhìn sang!” Cái tất tay đung đưa trước mặt bảo bảo, rồi : “Con có thích cái này ? Có thơm ?”

      Ngôn Mặc Bạch rất ít khi trêu đùa bảo bảo,
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 156. Tiểu Bạch nữa đêm bị ba mẹ hù dọa

      Chương 156.1

      Cảm nhận được cơ thể ngủ bên cạnh, thân thể ràng run rẩy, tay Tư Mộ cứng đờ che chở cho Bảo Bảo, sau đó chân dùng sức đạp về phía Ngôn Mặc Bạch quấn ở lòng bàn chân .

      Cả người liền dính vào người của , đầu chôn ở hõm vai của , mà quay lại có thể đầu dựa vào nhau.

      Tư Mộ thấy đá cũng được, ngược lại càng quấn lấy chặt hơn, quay đầu cắn lỗ tai , giọng tức giận : “Sao lại lưu manh như vậy, đến phòng trẻ ngủ mình ! Ngay trước mặt Bảo Bảo, chút làm gương cho con cũng có!”

      Lúc chuyện dán vào lỗ tai , hơi thở nóng bỏng toàn bộ phun vào lỗ tai , là bộ phận mẫn cảm nhất của . tựa như tiểu tinh, hơi thở phả ra, có thể làm con người ta bị mê hoặc. Mà tại bị hơi thở nóng bỏng của làm cho thần hồn điên đảo, trái tim giống như có trăm nghìn cái tay bé gãi qua, trong lòng ngứa ngáy, toàn thân cũng ngứa ngáy.

      Máu người ngừng sôi trào, mạnh dạn đưa tay vào trong áo ngủ của , tìm kiếm nơi mềm mại đặt lên, bắt đầu vân vê, xoa bóp, làm cho Tư Mộ ánh mắt giận dữ dần dần bị lớp sương mù phủ lên.

      muốn phản đối, nhưng bảo Bảo ngủ ở bên cạnh, làm sao dám hành động đây?

      Cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho loay hoay.

      Ngôn Mặc Bạch cúi đầu cắn thịt mềm cổ, cười : “ phòng trẻ đâu, muốn là tên nhóc này . Bên kia mới là phòng của nó, chịu để cho nó ngủ ở đây cũng rất tốt rồi, mà ép ném nó về phòng.”

      cũng chỉ là lúc Tư Mộ động tình, đầu óc hỗn loạn mới dám như vậy, nếu là lúc bình thường, Ngôn Mặc Bạch sao chào đón con trai, lời ra cũng phải cân nhắc kỹ .

      Tư Mộ bị dùng hết kỹ năng để kiểm soát, toàn thân mềm nhũn phát ra tiếng rên rỉ, bên tai lại nghe thấy tiếng của Ngôn Mặc Bạch :”Hơn nữa sao lại làm gương cho con rồi hả? Chính dạy con như thế nào là thương vợ mình. Chuyện này rất khó, phải học từ , thể bắt đầu khi quá muộn….”

      da mặt Ngôn Mặc Bạch ngày càng dày, chuyện như vậy cũng có thể làm ra dáng vẻ phớt lờ, khiến Tư Mộ cười nổi.

      “Đứa bé như vậy cũng muốn dạy, muốn con trở thành kẻ dâm đãng sao?” Mặt Tư Mộ đen lại, cắn răng nghiến lợi.

      “Ách….” Ngôn Mặc Bạch nghẹn họng, ra lời, ngượng ngùng cười, tay lập tức tăng thêm sức lực, đem tiếp tục ý loạn tình mê.

      tay đỡ ngang hông , cái tay khác tách hai chân của , chuẩn bị tư thế từ phía sau tiến vào.

      “A ừ….” đột nhiên vào, Tư Mộ bất ngờ kịp đề phòng hừ ra tiếng, theo bản năng rụt vào cái, mà Ngôn Mặc Bạch bị đột nhiên co rút mạnh thiếu chút nữa đầu hàng. Giữ chặt hông , khống chế được hung hăng tiến vào.

      “Ô a….”

      Vào lúc Ngôn Mặc Bạch cao trào, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc vang dội của đứa bé.

      Tư Mộ động tình bị tiếng khóc lớn của Bảo Bảo kéo trở lại, tay xoay ngược về phía sau đẩy ra, nhưng đẩy hai cái, vẫn như cũ tiếp tục động tác theo ý mình, mà tiếng khóc của Bảo Bảo ngày càng lớn, Tư Mộ gấp đến độ được, tay chân giãy giụa, mà càng động, càng hưng phấn muốn thét chói tai, sức lực càng tăng, tim gan của Tư Mộ tưởng chừng bị chọc thủng, mới nghe gầm buông ra.

      Tư Mộ kịp để ý xem ra ngoài chưa, tay buôn lỏng, vội vàng đưa tay ôm Bảo Bảo.

      Bảo Bảo nghe thấy tiếng mẹ, lập tức chui vào trong ngực , đầu trong lòng cũng a, tiếng khóc cũng dần, đổi thành giọng nức nở, Tư Mộ nghe thấy cực kỳ đau lòng, vội vàng vén áo lên, cho Bảo Bảo uống sữa.

      Miệng Bảo Bảo mút hai cái, lại được ôm trong vòng ngực của Tư Mộ.

      phải bị đói nên mới tỉnh, mà bị làm tình tỉnh lại.

      Bảo Bảo ngừng khóc nghĩ, ba là rất xấu, tại sao lại muốn đánh mẹ? Hơn nữa lần này đánh mạnh, xém chút nữa là bé bị rung mà té xuống!

      Bảo Bảo mút hai cái rồi buông ra, hơn nữa bé còn trong ngực khẽ nức nở, Tư Mộ ôm Bảo Bảo vào trong ngực dỗ dành, vỗ bé, cái tay khác ôm lấy mông bé, nhưng tay vừa chạm vào cảm thấy ấm nóng.

      Tư Mộ vội vàng đẩy Ngôn Mặc Bạch ra: “Đứng lên! Em muốn thay tã cho con!”

      Ngôn Mặc Bạch mới nếm chút thức ăn mặn, đối với lời của dâu tất nhiên là dám nghe. Ngoan ngoãn lui ra, còn tự giác quay người xuống giường lấy tã đưa cho Tư Mộ.

      Bảo Bảo được mẹ ôm đặt giường, cúi người giúp bé đổi tả.

      Ngôn Mặc Bạch lõa thể khoanh tay đứng ở bên xem Tư Mộ.

      Bảo Bảo mặt nhăn giống như bị tử hình, dường như có thể nhìn ra được dáng vẻ buồn bả. Chân đạp hai cái, bị Tư Mộ bắt được, bé rầm rì mấy tiếng.

      Trong lòng Bảo bảo yên lặng rơi lệ. Đường đường là con trai, mặc dù mới có 6 tháng, nhưng buổi tối ngủ bị ba mẹ của mình hù dọa đái ra tã rồi, giống như là đánh mất thể diện có được ?

      Cảm thấy là rất mất thể diện, cái tay bé của bảo bảo nắm thành quyền quơ mất cái ở trung, cẩn thận đánh lên đầu mẹ, nhưng quả đấm liền bị ba bắt được, mu bàn tay còn bị đánh mấy cái, ríu rít, ríu rít ba rất chi là tàn bạo, nhất định phải là ba ruột của bé mà…..

      Tư Mộ ngẩng đầu nhìn thấy bàn tay bé của Bảo Bảo bị Ngôn Mặc Bạch nắm lấy, tiếng đánh vang lên “bành bạch”, mà bảo bảo mím môi lại dám khóc, nước mắt tràn đầy hốc mắt bộ dáng đáng thương, khiến Tư Mộ mềm lòng. Lập tức đúng dậy quát lớn: “Ngôn Mặc Bạch, đánh con làm gì? Đứa bé còn như vậy, ở với để đánh sao?”

      Ngôn Mặc Bạch trừng mắt cảnh cáo bảo bảo cái, ngượng ngùng rút tay lại, mím môi giọng lầu bầu: “ ràng có dùng lực mà.”

      đương nhiên dám lớn tiếng ra những lời như vậy, nếu mà dùng sức, đứa bé như vậy sớm tàn.

      Tư Mộ sau khi thay xong tã cho Bảo bảo, thu dọn xong cho bé, rồi nghiêng người ôm bảo bảo, đến nhìn cũng nhìn Ngôn Mặc Bạch cái, liền vào phòng tắm.

      Vừa rồi cùng náo loạn hồi, người giờ dinh dính, thoải mái chút nào. Nếu tắm, có cách nào ngủ.

      Nhưng vừa vào phòng tắm, chuẩn bị đóng cửa, chợt thấy bóng dáng của Ngôn Mặc Bạch, chen lấn vào.

      làm gì vậy?” Tư Mộ vượt qua , tự nhiên mở nước xối vào người.

      tắm nha!” Dáng vẻ Ngôn Mặc Bạch tự nhiên, cùng vào tắm rửa.

      Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch lấy lòng, tới: “Vợ à, giúp em tắm….’

      “Tránh ra! Em mới cần.” Tư Mộ hất cánh tay quấn tay .

      “Vợ à….” Ngôn Mặc Bạch vô lại, lại bám lên, còn há miệng ngậm tai , mập mờ nỉ non.

      đủ quyến rũ rồi, vóc dáng vô cùng nam tính, còn nhất định dùng giọng mê hoặc tới trêu chọc , mỗi lần như vậy Tư Mộ đều đầu hàng, cả người mềm nhũn áp vào trong ngực , để mặc loay hoay.

      Vừa rồi Ngôn Mặc Bạch còn chưa được ăn no bụng, liền bị chính tiếng khóc của bảo bảo cắt đứt, giờ
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :