1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 151.2

      Editor: Queen

      Tư Mộ im lặng rơi nước mắt lát, sau đó thút tha thút thít, tay bé níu chặt ngực áo Ngôn Mặc Bạch, ngón tay lạnh như băng. Giọng khàn khàn : "Cái người ngoại quốc chết tiệt kia, ta bắt bốn người bọn em, còn cho bọn em uống thuốc, cho nên chúng em nhớ . Thanh Thần là bác sĩ , ấy biết làm sao tránh khỏi trúng độc. Nhưng mà, nhưng mà Thanh Thần bị đánh bất tỉnh, sau khi tỉnh lại phát bị người ngoại quốc kia cưỡng bức . . . . . ."

      Ngôn Mặc Bạch nghe, vỗ vỗ lưng , tay nắm chặt, gân mạch mu bàn tay cũng nổi lên, mà vẻ lạnh lùng ở đáy mắt càng , làm cho người ta sợ hãi.

      " ra , ra em còn muốn biết lúc ấy xảy ra chuyện gì. . . . . ." Tư Mộ hít mũi cái, tiếp: "Thanh Thần ngày thứ hai bị bắt ấy chỉ thấy Sở Kỳ và Diêu Dao ở xe, sau đó em mới bị người đưa đến...."

      Trái tim Ngôn Mặc Bạch giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào vô cùng đau đớn. Mà mắt của ra ngọn lửa hừng hực, giống như muốn thiêu đốt toàn bị thế giới.

      Lại có người dám tổn thương như vậy!

      "Ông xã, lần đầu tiên của em là cho ..." Tư Mộ mình mất tích ngày, lo lắng sợ Ngôn Mặc Bạch nghi ngờ bị cưỡng bức như Thanh Thần, cho nên vội vàng giải thích.

      Tay Ngôn Mặc Bạch vỗ về môi Tư Mộ, cười khẽ: "Dĩ nhiên biết lần đầu tiên của em là cho , mỗi lần của em đều cho ... còn quay video làm bằng chứng, em có muốn xem ?"

      Gì?

      giây trước Tư Mộ còn đắm chìm trong bi thương, nhưng giây sau bị lời của doạ cho ngây ngẩn cả người.

      Ngôn Mặc Bạch có nắm được trọng điểm vậy?

      Nhưng lời này của Ngôn Mặc Bạch, rất hiệu quả, khiến Tư Mộ nghĩ đến chuyện kia nữa. sửng sốt hồi lâu, sau đó lập tức nhào về phía , níu lấy cổ áo , hết sức thô bạo nhìn chằm chằm: " mới vừa cái gì? có video lần đầu tiên của chúng ta ở khách sạn. . . . . . Cái video kia?"

      Hình ảnh nhào đến ôm chặt lấy trong tháng máy cũng bị cài làm hình nền điện thoại. Bây giờ có video lần đầu của bọn họ, cũng rất có thể là .

      Tư Mộ vừa tức vừa thẹn. Loại chuyện này còn dám quay video?

      Ngôn Mặc Bạch nhìn mặt của , khuôn mặt nhắn nước mắt loang lổ, ánh mắt sưng đỏ, mà tức giận nhe răng trợn mắt, hết sức tức cười.

      Chỉ thấy mỉm cười gật đầu, dùng giọng của sói xám lớn với bé quàng khăn đỏ: "Đúng vậy, Em muốn xem ?”

      Tư Mộ muốn cắn !

      "A a a a a -- Ngôn, Mặc, Bạch!" Tư Mộ che lỗ tai kêu to: " chết! Cái đó mà cũng dám quay, còn lưu lại? Tốt nhất mau xóa ! Xóa !"

      Tư Mộ sắp phát điên, say rượu loạn tính rất mất mặt, dám nghĩ... cuối cùng đêm đó mình có hình dạng như thế nào cơ chứ.

      Ngôn Mặc Bạch cười tà: "Ban đầu là bị em cưỡng ép! muốn giữ lại chứng cớ, sau này nếu em giữ lời hứa, lấy chứng cơ ra bắt em chịu trách nhiệm. Nếu tại em là bà xã của rồi, đây giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt, cũng có việc gì lấy ra nhìn chút, để nhớ lại."

      xong, Ngôn Mặc Bạch đưa tay về phía bắp đùi của , mơn trớn rồi : "Bà xã, em chặt!"

      "!" Mặt Tư Mộ đỏ bừng.

      Người này, có giới hạn.

      Khóe miệng Ngôn Mặc Bạch nhếch lên, nhàng ôm lấy eo , nhìn biến hóa mặt , Ngôn Mặc Bạch cười càng thêm tà tứ. Nhưng tim càng thêm lạnh lùng.

      Alan!

      Ngôn Mặc Bạch thề tuyệt đối bỏ qua cho ta!

      Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch sang chuyện khác như vậy, cũng còn nhớ đến cái chuyện kia rồi.

      Vừa lúc Ngôn Mặc Bạch tan việc, hai người liền về nhà.

      Ăn xong cơm chiều, Tư Mộ ôm con trai chơi đùa, Ngôn Mặc Bạch vào thư phòng, gọi điện thoại cho Tiểu Cửu.

      "Tra được Alan ở nơi nào ?" Ngôn Mặc Bạch trầm giọng hỏi.

      "Buổi trưa hôm nay mới vừa vào biên giới, bây giờ khách sạn Houston ở quảng trường Thời Đại." Tiểu Cửu cố ý tránh bị lộ.

      "Chỉ có mình ta?" Ngôn
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 152: thể buông tha (Alan xuất )

      Editor: Queen

      152.1

      Vừa tắt máy, cửa phòng tắm liền mở ra.

      Tư Mộ mặc đồ ngủ màu lam bằng bông, kiểu dáng rất bảo thủ, thân nhàng khoan khoái ra ngoài, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch cầm điện thoại di động mới vừa tắt máy cầm lấy khăn lông khô vừa lau đầu tóc, bên tùy ý hỏi câu: " gọi điện thoại cho ai vậy?"

      Vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch bình tĩnh, nhàn nhạt : "Tiểu Cửu."

      "À." Tư Mộ cũng nhàn nhạt đáp câu.

      cũng phải là muốn biết chuyện với ai, chẳng qua là nhìn mới vừa cúp điện thoại, tùy ý hỏi câu thôi.

      Ngôn Mặc Bạch xoay người xuống giường, về phía , nhận lấy khăn lông tay , đem nàng đặt tại trước bàn trang điểm ngồi xuống: "Ta giúp ngươi lau."

      Tư Mộ nhướng mày: " có chuyện gì mà ân cần, phải là lén sau lưng ta vụng trộm chứ! , ngươi mới vừa có phải hay cùng Tiểu Tam gọi điện thoại? Ngôn Mặc Bạch, phản bội em phải ?. . . . . ."

      Tư Mộ còn chưa hết, da đầu đột nhiên đau trận.

      Nàng nhe răng trợn mắt thấy cái nam nhân tuấn phía sau từ trong gương kia, sắc mặt đen như đáy nồi, tròng mắt lên tia sắc bén.

      "Tê ——" Tư Mộ hít vào ngụm khí lạnh, vội vàng cười làm lành : "Chồng đại nhân, tha mạng a! Em chỉ là chỉ đùa chút thôi. . . . . ."

      Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, mặc dù có gõ đầu của nàng nữa, nhưng là lực đạo giúp lau đầu tóc vẫn rất nặng.

      Tư Mộ xoay người ôm hông của .

      Nàng ngồi, đứng, Ngôn Mặc Bạch vốn cao lớn, mà thân cao Tư Mộ thước sáu mấy ở trước mặt cũng lộ ra vẻ nhắn vô cùng. Cho nên nàng ngồi ở cái băng ghế, xoay người ôm hông của , đầu của nàng chỉ tới bụng của .

      Tư Mộ còn chưa ý thức được cái độ cao này là nguy hiểm cở nào. Nàng cọ xát mấy cái, nỗ lực muốn cho cái mặt đen như bao công này, nén tức giận khí diễm chút.

      Nhưng là nàng càng cọ, Ngôn Mặc Bạch đáy mắt gọn lửa toát ra được cao hơn, hừng hực lửa mạnh tựa hồ muốn lan tràn ra, đem nàng cũng cùng nhau đốt thành tro bụi.

      Tư Mộ mồ hôi lạnh ứa ra, cái ánh mắt rực lửa này, phải là lửa giận, mà là lửa của dục vọng!

      Vội vàng buông ra, nhưng là nàng mới vừa rút lui, bị bàn tay to Ngôn Mặc Bạch bao quát, chống đỡ ở chỗ ót nàng, đem đầu nàng hướng người theo như.

      "Ngô ngô ——" Tư Mộ cả kinh, quẩy người cái, lập tức cảm giác được cứng rắn như sắt chống đỡ gần mặt của nàng.

      Tư Mộ dám động, cương cổ nhắm mắt lại, lo lắng đánh thức hài tử, Tư Mộ chỉ đành phải giảm thanh thấp xuống rống : "Ngôn Mặc Bạch, ngươi lưu manh! Buông a ——"

      Ngôn Mặc Bạch những tha, còn sức lực dán càng chặc hơn, ánh mắt đen láy sâu kín lóe lục quang, ba phần liễm diễm, khí tà khí, nhếch khóe môi: "Ở bị ** luyện hai năm, làm sao còn cảm thấy ta là lưu manh đây?"

      Ngôn Mặc Bạch tay đặt tại ót của nàng, cái tay khác thuận theo tóc của nàng, chút vừa hạ xuống, động tác mềm , tuy nhiên làm cho lông cốt Tư Mộ vẻ sợ hãi.

      Đó là tín hiệu nguy hiểm!

      Khó có thể tối nay bất chiến đến bình minh bỏ qua sao?

      Lần trước cảm nhận được hơi thở như vậy, nàng bị Fuck cho đến rất thảm!

      Tư Mộ khóc ra nước mắt, câm miệng ánh mắt thống khổ nghĩ tới tối nay nhưng làm sao qua!

      Tay Ngôn Mặc Bạch ở đầu Tư Mộ vỗ xuống, giọng có chút sủng nịch : "Ngươi cái đầu này, suy nghĩ cái gì mà nhập tâm thế?"

      "Nghĩ tối nay hành hạ em ra sao, có thể hưu chiến đêm hay ? . . . . . . Ô ô ô, chồng ta sai lầm rồi, em giơ tay đầu hàng, em cầu xin tha thứ. . . . . ." Tư Mộ ngoan ngoãn nhận lỗi lầm.

      Ngôn Mặc Bạch đặc biệt bộ dáng thuận theo này của nàng, cúi người hôn cái môi của nàng, hơi thở nóng hổi phun mặt nàng: "Cầu xin tha thứ còn quá sớm. . . . . . Cái này ta còn nghĩ tốt, cái này có thể tùy hứng phát huy, nếu như ngươi có mến tư thế nào có thể ra. . . . . . Địa điểm nha, cái này nhìn tâm tình, hoặc là từng cái cũng thử lần. . . . . . Hội chiến bao lâu? Cái này còn phải xem ngươi phối hợp hay phối hợp?"

      vài lời vừa dừng lại hạ xuống, cười tà nhìn nét mặt của nàng.

      chưa xong, thân thể Tư Mộ run lên.

      "Chồng. . . . . . Cục cưng ở giường ngủ, thể đánh thức con." Tư Mộ nỗ lực mở to hai mắt, cố gắng dùng ánh mắt mình hồn nhiên vô tà cho biết, thể trước mặt cục cưng làm chuyện này.

      Ngôn Mặc Bạch chút để ý nhún nhún vai: "Dù thế nào nữa vẫn còn , ngay cả cũng biết , cho dù đánh thức , lại có quan hệ gì? cũng hỏi cái vấn đề kia loại ‘ ba ba ngươi tại sao đè ép mẹ ’ hoặc là ‘ mẹ ngươi tại sao cỡi ba ba ’ , cần sợ!"

      Mắt to Tư Mộ mới vừa còn thuần khiết vô cùng, lúc này bởi vì câu kia trong nháy mắt trở nên ngớ ra, giây sau mặt trở nên vặn vẹo dử tợn, hận được nhào tới đem Ngôn Mặc Bạch xé nát.

      A a a a a a ——

      Có ba ba như vậy sao?

      Được rồi! Ngôn Mặc Bạch lại lần nữa dùng am hiểu nhất vô sỉ toàn thắng rồi !

      Tư Mộ tự nhận mình phải là thiếu nữ thuần khiết, nàng cũng có tiềm chất lưu manh, nhưng là ở trước mặt Ngôn Mặc Bạch, nhưng hoàn toàn đủ nhìn. Cho nên, nàng trừ bỏ bị vạch trần ăn xong lau sạch, có lựa chọn khác.

      Tư Mộ Mục vẫn bị hành hạ đến cục cưng nửa đêm tỉnh lại, khóc tìm sữa, Ngôn Mặc Bạch mới bỏ qua cho nàng.

      Sáng ngày thứ hai, cục cưng tỉnh
      [​IMG]
      thienbinh2388dunggg thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      152.2

      Tư Mộ vẫn ngủ thẳng buổi trưa, rời giường ăn cơm trưa, nhận được điện thoại Diêu Dao gọi tới.

      " Mộ Mộ, bận sao?" Kể từ khi Tư Mộ sinh cục cưng xong, mấy chị em mỗi lần gọi điện thoại cũng muốn hỏi nàng có phải hay bận. Bởi vì có hai lần gọi điện thoại tìm Tư Mộ, trong nhà nàng người ở, cho cục cưng đổi lại tiểu bố trí, khi đó còn làm thuần thục, tay bận rộn chân loạn, liền thể làm gì khác hơn là trước tiên đem điện thoại cúp, hết bận mới gọi lại.

      Sau lại các nàng cũng thói quen điện thoại chuyển được trước hỏi trước tiếng.

      "Cục cưng được mẹ Ngô mang theo. Có chuyện gì ?" Tư Mộ mới vừa ăn cơm no, ở cửa vườn hoa quay trở ra.

      "Tối hôm qua Tiểu Cửu bọn họ tìm Alan rồi. . . . . ." Lời của Diêu Dao vẫn chưa hết, Tư Mộ liền vội vàng hỏi: "Sau đó sao? Có giết chết tên khốn kia ?"

      "Tiểu Cửu để cho chạy, tên khốn kia đơn giản!" Cách điện thoại, cũng có thể nghe được tiếng than thở của Diêu Dao.

      "Để cho chạy?" Tư Mộ kinh ngạc .

      Kinh ngạc với tốc độ cực nhanh của Ngôn Mặc Bạch, buổi trưa ngày hôm qua mới với , tối ngày hôm qua hành động rồi, tốc độ này là nhanh! Bất quá Alan có thể ở tay dưới Ngôn Mặc Bạch chạy mất, vậy quả đơn giản.

      Những chuyện này cũng là Diêu Dao ở nơi Tiểu Cửu hỏi thăm được. Vốn là những chuyện này Tiểu Cửu nửa điểm mà cũng tiếc lộ, nhưng là vừa lúc Diêu Dao buổi sáng quấn , chính là vì chuyện này.

      Tiểu Cửu trời gần sáng mới trở về, mới vừa ngủ, Diêu Dao gõ cửa. Nghe được thanh ngoài cửa, Tiểu Cửu nhắm mắt lại mở cửa, Diêu Dao nhanh nhảy đến người , hai tay vòng cổ của , chân dài quấn hông của , thiếu chút nữa đem hồn Tiểu Cửu cũng hù dọa rụng.

      Bị nàng ép có cách nào ứng phó, Tiểu Cửu mới đem chuyện tối ngày hôm qua mà cùng Diêu Dao . Lúc ấy Diêu Dao liên tục bảo đảm ra, tuy nhiên nó đảo mắt liền gọi điện thoại cho Tư Mộ rồi.

      "Đúng vậy! tại kinh động , sau này lại càng dễ dàng tìm được. Ai! Chúng ta lúc trước còn lời thề son sắt bảo đảm muốn làm rụng cái kia Dương Quỷ Tử cho Thanh Thần báo thù, nhưng là ai biết này Dương Quỷ Tử là có mấy lần, Mộ Mộ, làm sao bây giờ?" Diêu Dao vừa thở dài hơi.

      Ngày hôm qua cùng Thanh Thần ở Thu Ý, còn được lòng tin tràn đầy, nhất định phải giết chết Alan, đảo mắt liền ra sư nhanh, bứt dây động rừng rồi.

      Tư Mộ chìm ngâm chút, liền cười nhạt : "Chuyện này mình giao cho Ngôn Mặc Bạch xử lý, mình hoàn toàn tin tưởng ấy ."

      "Mình vốn là cũng cảm thấy Tiểu Cửu rất lợi hại, chính là gì làm khó được siêu nhân giống nhau, nhưng là ngươi nhìn, ta lần đầu tiên gọi làm việc mà hoàn thành!" Diêu Dao .

      "Hắc hắc, cẩn thận ta đem lời này của ngươi cho Tiểu Cửu nghe. Ngươi ‘ lần đầu tiên ’ gọi làm việc mà có hoàn thành sao?" Tư Mộ trêu chọc nàng, cố ý đem ba chữ "Lần đầu tiên" nhấn mạnh.

      Diêu Dao nghe nàng trêu chọc, Tư Mộ cho dù cách điện thoại cũng biết bên kia Diêu Dao khẳng định đỏ mặt.

      "Ngươi dám!" Diêu Dao ở đại lối bộ dậm chân, hận được muốn lập tức xuyên qua bóp cổ Tư Mộ.

      "Vậy ngươi cho ta biết trước Tiểu Cửu lợi hại hay !" Tư Mộ tưởng tượng thấy biểu tình Diêu Dao giờ phút này, buồn cười nhịn được nghĩ trêu chọc nàng.

      "Vậy ngươi cho ta biết Tiểu Bạch nhà ngươi lợi hại hay !" Diêu Dao cũng dùng lời giống vậy ngăn trở về. Bất quá lúc này trong đầu đúng là nghĩ tới hai người lần đầu tiên chính là cái buổi tối kia, tâm nhảy dồn dập.

      "Tiểu Bạch rất lợi hại, người nào có thể địch lại! Cho nên ta tin tưởng nhất định đem chuyện xử lý rất khá." Tư Mộ ngửi mùi hoa nhờ gió đưa tới, tâm tình hết sức tốt.

      "Tiểu Cửu. . . . . . Rất lợi hại!" Diêu Dao lúc này người tiến vào trong xe, nhưng là ra những lời này, vẫn là tay bưng kín mặt, sợ bị người nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt xấu hổ của mình.

      "Ngươi bây giờ ở nơi đâu? Mới từ nhàTiểu Cửu ra ngoài hả?" Tư Mộ hỏi.

      "Đúng !" Diêu Dao ở trong xe cắn môi trả lời. Nghĩ tới mới vừa mình như vậy hung mãnh nhào tới người chết quấy rầy, cảm thấy Tiểu Cửu vô cùng khả ái.

      "Vậy ngươi chờ lát được ? Gọi điện thoại gọi Thanh Thần cùng Sở Kỳ, chúng ta cùng ra vui đùa chút." Tư Mộ đề nghị.

      Ngày hôm qua mới vừa đem chuyện này toạc, còn biết Thanh Thần tại như thế nào. Trước kia biết còn thôi, tại biết rồi, phải gọi nàng ra ngoài nhiều hơn, mấy chị em gặp mặt nhiều, cũng có thể làm cho nàng vui vẻ chút, trở về đến tính tử hoạt bát sáng sủa trước kia, ít nhất là thể ít đạm mạc như thế.

      "Tốt! Ngươi chọn chỗ , ta trực tiếp qua." Diêu Dao dù sao cũng vì chuyện này, có thể cùng chị em mấy họp mặt tồi.

      "Quảng trường Thời Đại bên kia mới mở quán cà phê muốn nơi đó ?" Nghe này lúc quán cà phê hoàn cảnh cùng trang trí cũng tệ, luôn luôn có thời gian để .

      "Tốt! Vậy ngươi nhanh lên chút ra ngoài. Ta gọi điện thoại cho các nàng." Này lúc quán cà phê Diêu Dao qua lần, quả tệ.

      "Đúng rồi, ngươi thuận tiện đem cục cưng cũng mang ra! Chúng ta có chuyện còn có thể trêu chọc con của ngươi." Diêu Dao cúp điện thoại trước nhịn được tăng thêm câu.

      Diêu Dao cùng Sở Kỳ cũng đặc biệt thích cục cưng, có lần nhìn thấy cục cưng thời điểm, luôn nhịn được muốn đưa tay nắm gương mặt mềm nhũn non nớt của
      [​IMG]
      thienbinh2388dunggg thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 153 năm kia ngày đó, chúng ta làm gì?

      Editor: Queen

      153.1

      Diêu Dao cũng núp đầu lui đến dưới đáy bàn, cũng hạ giọng như ba chị em trước núp ở dưới bàn : "Tên khốn kia tiến vào”.

      Tư Mộ cắn môi, nhìn thoáng qua Thanh Thần bên cạnh, dưới bàn ánh sáng mờ mờ, mặt nàng trắng bệch trong bóng tối lộ ra vẻ hề có máu.

      "Thanh Thần, cậu sao chớ!" Tư Mộ đưa tay cầm Thanh Thần tay, lo lắng hỏi.

      Sở Kỳ hiển nhiên cũng thấy sắc mặt Thanh Thần tốt, liền cũng nắm tay khác của nàng, ở lòng bàn tay nhu nhu, thấp giọng an ủi : "Thanh Thần, đừng sợ! Nơi này là nơi công cộng, dám như thế đâu! Huống chi cái quán cà phê này lớn như vậy, cũng nhất định có thể thấy chúng ta. Chờ lát ngồi xuống, chúng ta còn có biện pháp tránh tầm mắt của mà chạy . . . . . ."

      Bên này Sở Kỳ còn , mà vẫn thăm dò chú ý hướng phía ngoài nhưng Diêu Dao mặt sắc đại biến, tay sợ loạn ở dưới đáy bàn cùng ba người khoa tay múa chân .

      "Chuyện gì vậy?" Sở Kỳ xem hiểu động tác của Diêu Dao ám chỉ điều gì, liền hạ giọng hỏi. câu này nguyên văn là xem hiểu Diêu Dao này gần đây chuẩn bị chính là có ý gì

      Diêu Dao muốn khóc lên, bởi vì Alan hướng chỗ các nàng tới.

      biết các nàng ở chỗ này, nên đặc biệt hướng về phía các nàng tới sao?

      Bây giờ muốn làm gì đây? Còn tới bắt cóc lần nữa sao?

      Tư Mộ nhìn Diêu Dao khoa tay múa chân, miễn cưỡng có thể hiểu ý của nàng, đầu khẽ nghiêng nghiêng, là có thể thấy đôi chân thon dài thẳng tắp hướng chỗ các nàng bước tới.

      Trước hết nỗi sợ hãi trong lòng cùng sợ hãi tay bị run rẩy cho chiếm cứ, đó là Thanh Thần nắm tay nàng.

      Thanh Thần chẳng những mặt trắng bệch, cắn chặc đôi môi, nắm tay Tư Mộ còn mực phát run.

      Tư Mộ cảm giác được đầu ngón tay Thanh Thần lạnh như băng, còn có nàng bởi vì sợ hãi cùng sợ, mà dứt mà lực đạo lại gia tăng. Mặc dù nắm tay nàng rất chặc rất đau, nhưng là Tư Mộ nửa tiếng đau cũng hừ ra, bởi vì cảm giác Thanh Thần nắm là là tay của nàng, mà là lòng của nàng, làm cho nàng hô hấp cũng thuận khí. . . . . .

      Tư Mộ trở về cầm tay Thanh Thần, hơn nữa cũng gia tăng lực đạo, để cho Thanh Thần có thể ràng cảm nhận được nàng cho sức mạnh. Để cho nàng phải sợ, còn có bọn chị em ở đây.

      Tư Mộ ánh mắt ngó chừng hai chân dài dần dần tới gần, tay đưa vào trong túi áo sờ đến điện thoại.

      Nàng phải báo cho Ngôn Mặc Bạch, nơi này là nơi công cộng, tin tưởng Alan nếu là mốn trói các nàng cũng phải là chuyện đơn giản như vậy mà. Hi vọng Ngôn Mặc Bạch có thể kịp thời chạy tới, hoặc là cho dù thể kịp thời chạy tới, cũng muốn báo cho các nàng gặp nguy hiểm, nếu như bị bắt rồi, cũng có thể trước tiên chạy tới cứu các nàng.

      Tư Mộ bấm điện thoại, bên kia chuyển được, nhưng là Alan tự nhiên đến bên cạnh bàn này của các nàng, Tư Mộ ngừng thở, dám lên tiếng.

      Nàng biết Ngôn Mặc Bạch nhận được cú điện thoại của nàng, có nghe được thanh của nàng, nhất định nhận thấy được dị thường. Ngôn Mặc Bạch ở trong điện thoại Tư Mộ cũng cài đặt hệ thống định vị vệ tinh, nhất định có thể tìm đến.

      Nàng tin tưởng Ngôn Mặc Bạch!

      Nhưng là nhìn đến cặp chân dài kia đứng lại ở các nàng trước bàn , tâm Tư Mộ cũng chìm vào đáy cốc.

      Quả nhiên là biết các nàng ở chỗ này, cố ý tới đây tìm các nàng.

      Tư Mộ vỗ vỗ tay Thanh Thần, im lặng trấn an nàng.

      Sở Kỳ lúc này cũng bình tĩnh lại, dưới bàn sờ bắt tay vào làm cơ cho chú ý nghiêng phát ra tín hiệu cầu cứu.

      Diêu Dao biết Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch cầu cứu, Tiểu Cửu khẳng định cũng biết đến, huống chi nàng mới vừa gởi thư tín tâm đùa giỡn Tiểu Cửu đâu rồi, cho nên di động đặt ở mặt bàn rồi, nàng lúc này thể nào thân cái tay tới sờ hạt ngũ cốc lưới?

      Alan đứng ở trước bàn các nàng rồi, nàng sợ nếu duỗi cái tay lấy điện thoại di động, có thể bị bọn họ đè lại đao chém hay .

      Quân Đình ngồi ở cách vách, mặc dù cùng các bạn học chuyện phiếm, nhưng là rất ràng yên lòng, tầm mắt thường xuyên hướng cái bàn của Tư Mộ các nàng.

      Mới vừa bất quá là chuyến vào phòng rửa tay, lúc trở lại, liền phát nam nhân đầu tóc vàngc ao lớn đứng ở trước bàn Tư Mộ các nàng, phía sau còn dẫn theo mấy người vóc dáng khôi ngô cường tráng, khí thế phô trương như vậy, có thể so với lão đại hắc đạo. Mà vốn là mấy chị em ngồi phía tren ghế chuyện phiếm đàm tiếu, giờ núp ở dưới đáy bàn.

      cách khá xa, hơn nữa dưới bàn ánh sáng mờ mờ, thấy biểu tình mặt mấy chị em dưới bàn, nhưng khi nhìn các nàng núp ở phía dưới dám ra, phỏng đoán nhất định là sợ hãi phát run.

      Quân Đình biết cái nam nhân đầu tóc vàng kia là người phương nào, nhưng khi nhìn khí thế kia, rất xa cũng có thể cảm giác được phải người tốt rồi.

      Quân Đình trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi tức giận rất lớn, cái nam nhân lấy Tư Mộ đâu rồi, nam nhân ban đầu cho nàng hôn lễ thịnh thế, giờ phút này thế nhưng có cách nào bảo vệ nữ nhân của mình sao? Làm sao cho nàng lâm vào nguy hiểm như vậy?

      Nàng núp ở dưới đáy bàn, nhất định là sợ đến phát khóc!

      Nhưng là mơ hồ trong lòng lại có tia vui sướng hiểu lại xảy ra chuyện gì?

      Nhìn nàng gặp nạn, bên cạnh nàng có người có thể bảo vệ nàng, này phải là cơ hội hùng cứu mỹ nhân tốt nhất sao?

      Quân Đình đương nhiên nghĩ, nếu là người nam nhân kia ngay cả năng lực bảo vệ nàng cũng có, vậy có cần thiết đem nàng từ người nam nhân kia trong tay đoạt lấy.

      Nghĩ như vậy, Quân Đình tăng nhanh cước bộ, hướng chỗ Tư Mộ tới. Bất quá còn có tới gần, bị áo đen cường tráng phía sau nam tử tóc vàng ngăn cản.

      "Các ngươi muốn làm gì?" Thời điểm Quân Đình tới cách cự ly Tư Mộ các nàng có năm thước, bị người đưa tay ngăn lại, cho nên thanh lãnh chất vấn.

      Thân là công tử thị trưởng thành phố, khí chất xuất chúng, bất quá trước mặt người khác luôn luôn là ôn văn nhĩ nhã, trong sáng như nguyệt, nhưng là thời điểm hơi thở toàn bộ khai hỏa, cũng có chút khí thế.

      Alan đứng ở trước bàn Tư Mộ các nàng, chẳng qua là yên tĩnh nhìn phương hướng dưới bàn, trầm mặc , nhúc nhích. Mãi cho đến Quân Đình xuất , cũng chỉ là nhàng cau lông mày lại, ngay cả đầu cũng có quay lại nhìn. Mà hộ vệ phía sau tự nhiên là biết nên làm như thế nào .

      Tư Mộ dưới bàn cũng nghe ra được động tĩnh bên ngoài, thanh Quân Đình cũng truyền tới nàng trong lổ tai, tâm trầm xuống.

      Biết ngồi bên cạnh, động tĩnh tại các nàng bên này, nhất định có thể phát , cũng nhất định đứng nhìn bàng quan.

      Tư Mộ phải người ngu, nàng nhìn từ trong ánh mắt của Quân Đình, nàng biết Quân Đình có tâm tư với nàng.

      Nàng vừa hi vọng có người có thể xuất thủ cứu các nàng trong biển lửa, nhưng là muốn đem Quân Đình liên lụy vào. tâm tư như vậy, mà mình nếu đối với vô ý, thể đáp lại , liền muốn cùng có quá nhiều dính líu, càng muốn thiếu nhân tình của .

      Tư Mộ cắn chặc môi, trong đầu loạn loạn.

      Sở Kỳ nhìn về phía Tư Mộ, nàng dễ dàng nhận ra cũng đúng Quân Đình chộn rộn vào ngoài ý, nhưng khi nhìn vẻ mặt Tư Mộ ngưng trọng, nàng cũng hiểu Tư Mộ giờ phút này trong lòng suy nghĩ, chỉ có thể cầu nguyện Ngôn Mặc Bạch hoặc là chú ý nghiêng bọn họ sớm chút chạy tới sao!

      Nhưng là cũng kỳ quái, nếu Alan biết các nàng ở nơi này, lại chỉ đứng ở chỗ này ra, động, đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là muốn nhìn các nàng biết điều chút chui ra?

      Diêu Dao cùng Sở Kỳ còn có Tư Mộ, ba người liếc nhau cái, hiển nhiên ba người trong lòng đều có đồng dạng ý nghĩ. Bất quá trong mắt ba người cũng lóe ra ánh sáng kiên định, đó chính là tuyệt đối tự mình chui ra để chịu chết, muốn bắt người tự mình tới bắt !

      Thanh Thần cả người run rẩy sợ được co lại thành đoàn, trong đầu đầy màn mấy năm trước kia khi tỉnh lại thấy thân mình lõa lồ, cùng nam nhân bên cạnh trần như nhộng mà thần sắc lạnh lùng. . . . . . Đầu đau như muốn vỡ tung, mà hơn đau đến cơ hồ muốn nát bấy, là tâm của nàng.

      Cái nam nhân vừa đáng sợ vừa đáng hận này, ở trước mắt, gần trong gang tấc, cho dù nàng núp ở dưới đáy bàn, có cái bàn ngăn trở, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của .

      Thanh Thần cắn chặc môi, đầu lưỡi cũng ngửi mùi máu tươi nhưng vô tri vô giác.

      Tư Mộ thấy tia máu môi Thanh Thần, mù mịt, càng thêm lộ ra vẻ kinh khủng.

      "Thanh Thần, đừng cắn!" Tư Mộ tâm cả kinh, đưa tay cạy miệng Thanh Thần, cũng bất chấp bên ngoài là tình hình gì, gầm lên tiếng ngăn cản hành động Thanh Thần tự mình hại mình.

      Vừa dứt lời, đột nhiên cái bàn bị người xốc lên, bốn người bị lộ ở ngoài sáng.

      Alan gắt gao ngó chừng người bên cạnh Tư Mộ co lại thành đoàn, sắc mặt trắng bệch, môi còn có tia máu, cả người khẽ phát run. . . . . .

      "Tại sao núp ta. . . . . ." Thanh Alan giống như trong hầm băng lộ ra lãnh khí, lạnh thấu xương.

      Quân Đình cùng với mấy bạn học cũng bị hộ vệ phía sau Alan quấn, thể đến chỗ các nàng.

      Trong quán cà phê phát sinh chuyện như vậy, khách đều bị sợ chạy hơn phân nửa, có người sợ còn tiếp tục ở lại xem náo nhiệt. Trong quán lão bản cùng nhân viên phục vụ cũng ra mặt ngăn cản, thế nhưng mấy người áo đen cường tráng uy vũ khí phách như thế, bọn họ cũng dám nhìn thẳng, chẳng qua là có người len lén báo cảnh sát.

      Lúc này bên cạnh Alan cũng chỉ có mình , hiển nhiên bàn kia chính là vén .

      Tư Mộ cảm nhận được người trong ngực run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu chống lại tầm mắt Alan.

      Trong mắt của tức giận cùng lãnh* quấn lấy nhau, tản ra uy hiếp thế nhưng cùng Ngôn Mặc Bạch phân cao thấp.

      lãnh: u và lạnh lẽo

      Tư Mộ thường thấy bộ dáng Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng như sương, tự nhiên quá quá kinh Alan.

      Nàng ngó chừng ánh mắt Alan u, từng chữ từng câu hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

      Thời điểm trước hai lần ở Thu Ý gặp phải Alan, cũng biết làm dễ dàng trôi qua chuyện này. Nam nhân ngoại quốc cao lớn tuấn, ưu nhã khí chất, nhưng thân thiết thân thiện gọi nàng"Tiểu công chúa". Lúc ấy Tư Mộ chẳng qua là cảm thấy người này rất kháo phổ.

      Giờ phút này khi giận lật bàn, khi đem Thanh Thần bị làm cho sợ đến lạnh run, khi dùng giọng lạnh như băng thấu xương lên tiếng hỏi Thanh Thần tại sao núp , Tư Mộ cảm thấy người nam nhân này cùng hai lần trước nhìn thấy, tưởng như hai người.

      Alan cắn chặc hàm răng, nét mặt nghiêng càng lộ vẻ cương nghị nguội lạnh. Ánh mắt thủy chung ngó chừng Thanh Thần, "Ta tìm ngươi lâu như vậy. . . . . . Ngươi tại sao muốn núp ta?"

      Tư Mộ vịn Thanh Thần ngồi xuống, Sở Kỳ cùng Diêu Dao sớm đứng lên.

      Diêu Dao lấy điện thoại lúc trước đặt lên bàn, Alan đem cái điện thoại ném , Diêu Dao tới tới kịp quát lên"Điện thoại di động của ta. . . . . ." , đó là nàng quấn Tiểu Cửu lâu mới mua, hai người như người, tình nhân. Điện thoại có ý nghĩa quan trọng như vậy, nàng làm sao có thể làm cho người khác làm hư đây? Cho nên cái bàn lật ra, nàng kịp phản ứng, lập tức chạy qua nhặt điện thoại di động rồi.

      Điện thoại di động chất lượng coi như tệ, có bị hư. Nhưng là phía miếng dán nàng dán ảnh chụp Tiểu Cửu Đại Đầu, miếng dán bị cạo sờn rồi.

      Diêu Dao giận đến hô hấp cũng thông thuận, cũng bất chấp người nam nhân trước mắt này có nhiều đáng sợ, xoay người trở lại giận nhìn chằm chằm , vừa trùng hợp nghe được lời của chất vấn Thanh Thần.

      Diêu Dao cũng có chút tức giận, chỉ vào : "Ngươi tên cầm thú này làm hại chúng ta còn chưa đủ thảm sao? Ở ngươi đối với Thanh Thần làm ra hành động như vậy, ngươi lại còn dám đến tìm Thanh Thần? Đúng, sai! Lúc ấy chúng ta yếu được có thể tùy ngươi nắm tròn chà xát dẹp, nhưng là ngươi đừng quên nơi này là quốc gia chúng ta, địa bàn của chúng ta, ngươi còn muốn đối với chúng ta làm cái gì, ngươi nên suy nghĩ năng lực của ngươi!"

      Sở Kỳ và Tư Mộ nhìn đến hai mắt phóng hỏa của Alan, trán nổi gân xanh, vì Diêu Dao lau mồ hôi. Nha đầu này lá gan là đủ lớn rồi, lại dám như vậy chỉ vào lỗ mũi Alan mắng. Chẳng lẽ nàng biết người nam nhân này có nhiều kinh khủng sao?
      thienbinh2388dunggg thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      153.2

      Mắt thấy Quân Đình cùng mấy bạn học cũng bị đánh rất thảm, chỉ có Quân Đình còn ra sức làm đấu tranh, Tư Mộ cũng biết những người này đẳng cấp rất cao. Chỉ trong phút, Quân Đình cùng mấy người bọn người bị thu thập được thể động đậy.

      Mà Diêu Dao vẫn còn mực đứng ở trước mặt boss chỉ vào người ta lỗ mũi mắng, sợ cuối cùng boss ngón tay ấn xuống tới đây, Diêu Dao ngay cả cơ hội la đau cũng có.

      Diêu Dao ra đúng là phải là sợ chết, mà là thời điểm nàng mới vừa nhặt lên điện thoại di động, xuyên qua cửa kính rộng rãi thấy phía ngoài mấy chiếc xe màu đen lao nhanh mà đến là đúng lúc, phỏng đoán là viện quân tới cứu các nàng rồi, cho nên mới can đảm như vậy, có sợ hãi!

      Ngôn Mặc Bạch mang theo mấy người Tiểu Cửu, Tiểu Trang còn có Lệ Hỏa từ cửa lúc tiến vào, mấy người áo đen cường tráng hán của Alan cản lại, Ngôn Mặc Bạch có nửa phần dừng lại, Tiểu Trang cùng Lệ Hỏa cho mở đường, phía sau còn có mấy huynh đệ cùng mấy người kia quấn ở cùng nhau, có nửa câu chuyện với nhau, lên động thủ.

      Ngôn Mặc Bạch thân sẳng giọng khí chất bỏ vào, ánh mắt chỉ nhìn hướng ngồi ở ghế sa lon ôm người Tư Mộ.

      "Chồng. . . . . ." Tư Mộ chú ý tới cửa động tĩnh, đảo mắt tới đây nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch trầm mặt hướng các nàng tới. Mặc dù mặt tràn đầy bén nhọn, mặt như sương lạnh, nhưng là Tư Mộ nhìn đến trong nháy mắt, trong lòng giống như thiên hàn địa đống Đông Nhật theo bắn tiến vào luồng ánh mặt trời, sáng ngời ấm áp. Môi nàng giật giật, chóp mũi hơi chua, mang theo tiếng khóc nức nở gọi .

      Điềm đạm đáng , chọc người trìu mến. Ngôn Mặc Bạch cách vài mét cũng hận được vừa sải bước qua đem nàng ôm chặc vào trong ngực, ôn nhu lời dụ dỗ.

      Alan tầm mắt cuối cùng từ người Thanh Thần dời , quét về phía Ngôn Mặc Bạch, khẽ nhíu chân mày.

      Ngôn Mặc Bạch hai ba chạy bộ đến Tư Mộ bên cạnh, nhìn mặt nàng có chút trắng, đưa tay ở mặt nàng ngắt, : " có chuyện gì, ta tới rồi !"

      Tiểu Cửu lúc trước cũng tra được hành tung Alan, Ngôn Mặc Bạch tính toán tự thân xuất mã, nhưng thời điểm ở đường, nhưng nhận được Tư Mộ điện thoại, tâm trầm xuống, lập tức thông qua vệ tinh định vị tìm được vị trí Tư Mộ rồi, nhưng mặt sắc trầm hơn. Lo lắng Tư Mộ gặp nguy hiểm, liền chạy như bay tới.

      Nghĩ đến Tư Mộ ngày hôm qua cho biết cái kiện kia, tâm Ngôn Mặc Bạch giống như là bị con vô hình tay hung hăng nắm. năm kia có cùng nàng biết, thể bảo vệ nàng, làm cho nàng bị bắt , mà nay lúc hôm nay, nàng là nữ nhân mình , quyết định thể để cho người ta động đến người của .

      Nhưng là vừa nghĩ tới nàng có thể có gặp phải nguy hiểm, Ngôn Mặc Bạch lần đầu tiên cảm thấy sợ. Kiết chặc tạo thành quyền, có vô lực buông ra. Phảng phất tay có ngàn cân lực, nhưng khiến cho ra.

      Tiểu Trang lái xe, Ngôn Mặc Bạch ngồi ở ghế phụ, vẫn thúc dục chạy nhanh chút. Xe vốn chính là xe sang trọng nhất, tốc độ tự nhiên là nhanh, hơn nữa còn trải qua cải thiện, lại càng tăng lên gấp đôi tốc độ so với lúc ban đầu. Tiểu Trang chạy nhanh rồi, nhưng là Ngôn Mặc Bạch ngồi vừa chân dài nhấc lên, trực tiếp đem chân ga dẫm lên, xe phi bắn ra ngoài, để cho Tiểu Trang thiếu chút nữa nắm trong tay được phương hướng.

      May là chạy tới kịp, Tư Mộ vẫn mạnh khỏe ngồi ở bên, nhưng là thấy mặt nàng sợ hãi , cho nên Ngôn Mặc Bạch tức giận lên. E sợ cho gây sợ hãi cho nàng, mới thể giấu diếm tâm tình của mình, tận lực ôn nhu trấn an nàng.

      " biết Alan tiên sinh muốn làm gì?" Ngôn Mặc Bạch tay đem Tư Mộ kéo lên, Sở Kỳ cùng Diêu Dao cũng lập tức tới bên cạnh Tư Mộ, đở lấy Thanh Thần.

      Thanh Thần tại tựa như cái tượng gỗ giống nhau, đáng thương bất lực hề tức giận.

      Thời điểm Thanh Thần bị Sở Kỳ cùng Diêu Dao vịn đứng lên, ánh mắt Alan vừa nhìn về phía Thanh Thần, đáy mắt lên vẻ cảm xúc khó hiểu.

      Alan đảo mắt nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch , khẽ hừ tiếng, : "Ta là tới tìm về nữ nhân của ta, vô tình dính líu đến những người khác."

      "Ai là...của ngươi nữ nhân? Ngươi súc sinh biết xấu hổ này, lại có mặt là Thanh Thần của ngươi nữ nhân? Ngươi quên năm đó đối với nàng làm gì đến sao?" Sở Kỳ tính tình Hỏa Bạo, có Ngôn Mặc Bạch ở chỗ này, nàng lại càng cần lo lắng mình có nguy hiểm, cho nên nghe được lời của Alan, nhịn được chống nạnh tục.

      Bị chỉ trích vẻ mặt Alan che lấp, ánh mắt lạnh lùng như đao phong, mà Thanh Thần nhưng bởi vì Sở Kỳ câu kia thân thể rung động được lợi hại hơn.

      "Đây là chuyện giữa ta cùng nàng, cũng cần người bên cạnh xía vào." Alan giọng lạnh lùng.

      "Nàng là chị em ta, ta liền có quyền xía vào!" Sở Kỳ thấy cửa tới chú ý nghiêng, càng thêm thẳng thắt lưng lên đính trở về.

      Mấy thuộc hạ Alan coi như là tinh , chọi cùng Tiểu Cửu bọn họ đánh có thể còn ngăn cản trận, nhưng là chú ý nghiêng người thứ nhất, gia nhập vào chiến cuộc , lập tức mấy người cái áo đen tráng hán bị chế phục.

      Bị đè xuống đất mấy người liền tục, cuồng mắng bọn bên này hiền hậu, lấy nhiều khi ít.

      Tiểu Cửu bọn họ chẳng qua là sao cả nhún nhún vai, dù thế nào nữa cửa cũng phải là cái hùng hảo hán gì, lấy nhiều khi ít thế nào? Dám đến địa bàn của bọn họ giương oai, còn chính là lấy nhiều khi ít rồi!

      Lúc này Sở Kỳ thấy những người kia mọi người cũng bị đánh nằm mặt đất thể động đậy, liền khinh miệt hừ hừ: "Ban đầu ngươi bắt chúng ta , cho chúng ta hạ thuốc mất trí nhớ chuyện này còn có coi là đâu!"

      Sắc mặt Alan ràng biến đổi, bất quá rất nhanh khôi phục như cũ.

      tầm mắt nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, sâu kín : "Ban đầu bắt chị em các người, còn chỉ mình ta đây?"

      nghĩ thầm, tại sao đồng dạng là bắt , người khác là có thể ôm mỹ nhân thuộc về, lão tử là bị mắng là súc sinh biết xấu hổ?

      Tư Mộ tâm cả kinh, lập tức nghĩ đến rất đúng mình. Nhưng là tại sao hướng về phía Ngôn Mặc Bạch lời này?

      Sắc mặt Tư Mộ liếc trắng, lạnh giọng hỏi: "Ban đầu bắt người của ta , là ai?"

      Alan tầm mắt ở mặt Ngôn Mặc Bạch xẹt qua, rơi xuống Tư Mộ mặt, nở nụ cười: "Tiểu công chúa, ngươi nếu như biết bắt người của ngươi là ai, ngươi có hận sao?"

      Alan khóe miệng loan ra vẻ giễu cợt.

      đối với Ngôn Mặc Bạch cũng quen thuộc, ban đầu phát sinh ttình huống như vậy , bất quá là ngoài ý muốn. Thời điểm khi người tìm
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :