1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 135: Cuộc chiến thứ nhất của hai cha con - giành ăn!


      Lúc Sở Kỳ đẩy cửa vào, vẻ mặt nhìn ra là vui hay buồn. Nhưng Tư Mộ bận cho con bú sữa, mới làm mẹ có kinh nghiệm, tay chân còn lộng cọng, hoàn toàn thời gian nhìn vẻ mặt Sở Kỳ, có thể nhìn thấy người vào là ai là tốt rồi

      "Có cần giúp tay hay ?" Bác sĩ ở bên giường dạy Tư Mộ cho con bú, nhưng đứa trẻ hút hút ra sức hút, đến nỗi mặt đỏ bừng, những vẫn hông có giọt sữa, lúc bác sĩ ép, lại có nước sữa* chảy ra ra. Tuy cục cưng có răng cắn, nhưng mà liều mạng hút như vậy, nụ hoa của cũng đau. Sở Kỳ nhìn vẻ mặt đau khổ của Tư Mộ, vội vàng tới gần hỏi.

      * Lượng sữa lúc ban đầu bầu vú mẹ tiết ra được gọi là nước sữa, có tác dụng làm dịu cơn khát cho trẻ

      ra ấy thấy tình huống lạc quan mới tùy ý hỏi chút, nhưng lại biết nên giúp thế nào? Chẳng lẽ muốn giúp cục cưng hút sữa ra sao?

      Sở Kỳ quýnh quýnh, sau đó với Tư Mộ: "Nếu , mình gọi Ngôn Mặc Bạch vào giúp đỡ?"

      Mặt Tư Mộ từ đỏ chuyển sang trắng liếc Sở Kỳ, vừa định ấy, bác sĩ đứng bên cũng phụ họa theo: "Ừm, bảo tiên sinh lại đây giúp hút sữa cũng tốt. Dù sao đứa còn , lại lần đầu cho con bú sữa, nếu có người lớn hút cho sữa thông, đứa bú sữa cần tốn nhiều sức như vậy nữa."

      Tư Mộ đổ mồ hôi, nhìn sang Sở Kỳ cười trộm, hỏi: " ấy ở đâu ?"

      "Ngoài cửa." Lúc Sở Kỳ vào trông thấy Ngôn Mặc Bạch lôi kéo Cố Khuynh chuyện, thái độ đó hoàn toàn giống người ông vui mừng khi được làm cha.

      "Vậy kêu ấy vào giúp mình !" Tư Mộ cúi đầu nhìn đưa trong ngực mình dù hút đến mức mặt đỏ bừng cũng ăn được giọt sữa nào, lòng đau như cắt. Khi nghe thấy Tư Mộ , gọi là Ngôn Mặc Bạch vào giúp hút sữa.

      Sở Kỳ giựt giựt khóe miệng, sau đó ra ngoài.

      " cần thẹn thùng, rất nhiều người đều như vậy, ngày đầu tiên cho bú sữa sữa đều ra, cũng nhờ ông xã đến hút." Bác sĩ liếc nhìn cục cưng trong ngực Tư Mộ, rồi .

      Tư Mộ vốn cũng có thẹn thùng, nhưng mà bà ấy lại như vậy khiến hơi mất tự nhiên.

      Ngôn Mặc Bạch lôi kéo Cố Khuynh hỏi những vấn đề mà đối với Cố Khuynh mà những vấn đề đó đều là ngu ngốc.

      Ví dụ như, cục cưng sao xấu như vậy? Xác định là người sao?

      Vừa mới hỏi vấn đề này, lập tức muốn cắn lưỡi, chỉ chất vấn thành phần của chính mình?

      Sau đó lại hỏi, cục cưng xấu như vậy, xác định là của sao?

      Vấn đề này ngu hơn, tổn thương nghiêm trọng tính tự tôn của đàn ông, còn tự đội cho mình cái nón xanh đồng thời còn đâm Tư Mộ dao, hủ hoiaj trinh tiết của .

      Cố Khuynh nhìn cái người trong đầu chỉ toàn chữa nước, bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của , chân thành : "Tiểu Bạch, cậu có muốn rửa mặt cho tỉnh táo chút ?"

      Xem ra là hoàn toàn điên rồi, mới có thể hỏi cái vấn đề muốn ăn đòn lại bị người khinh bỉ này.

      Ngôn Mặc Bạch buồn bực gãi gãi đầu, bực bội qua lại, đột nhiên đấm cái lên tường, lập tức cảm nhận được bức tường chấn động.

      Cố Khuynh ở phía sau nín được cười, lên phía trước đánh lên bờ vai của , : "Muốn hai luyện cùng cậu ?"

      Biết tại trong lòng Ngôn Mặc Bạch rất loạn, cần phát tiết, mà người như bọn họ chỉ có phương thức phát tiết... đại đánh trận, buồn rầu theo mồ hôi chảy ra, toàn thân cảm thấy dễ chịu hơn.

      Hai người chuẩn bị đánh nhau, Sở Kỳ ra, gọi Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch quay đầu lại, vốn kiên nhẫn, nhưng vì mặt mũi người bên cạnh, và đây cũng là chị em tốt của bà xã mình, nên mới dừng bước lại.

      tại rât phiền, từ sinh đứa bé ra, vợ của thèm nhìn , luôn ôm con bên mình dỗ dành, ngay cả cũng có đãi ngộ như vậy, vô cùng khó chịu!

      Lúc khó chịu, đặc biệt muốn để ý đến người khác, chỉ muốn đánh trận ác liệt để hạ hỏa.

      Từ rất Sở Kỳ thấy vẻ mặt kiên nhẫn của , vừa hai bước, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch bực bội nhíu mày, Sở Kỳ cho là muốn bước , liền nhanh chóng mở miệng : "Mộ mộ gọi vào."

      Ngôn Mặc Bạch sững sờ, nghe như thế, chân chuẩn bị , nhưng mà vừa nghĩ tới đứa bé kia còn ở bên trong, dừng lại, lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì? Tôi dang bận!"

      Cố Khuynh đưa tay đánh , tiểu tử này bắt đầu rối rắm rồi, thích ăn đòn!

      "Gấp cái gì? Con của có sữa uống, muốn hút sữa ra." Sở Kỳ tức giận đứng trước mặt Ngôn Mặc Bạch .

      Lúc Tư Mộ sanh con, tên này căng thẳng đến mức hận thể phá hủy bệnh viện, còn đạp cửa xông vào cùng Tư Mộ sanh con, theo lý mà rất thương vợ con? Nhưng mà sau khi đứa bé ra đời, vẫn ở bên ngoài, hề chăm sóc hai mẹ con. tại con trai có sữa uống, còn có tâm tình thao luyện cùng người khác, còn mình vội?

      Sở Kỳ nhịn được!

      Ngôn Mặc Bạch vừa mới chuẩn bị khoát tay xoay người rời , nhưng mà đột nhiên trong đầu lên tia sáng, miễn cưỡng dừng lại.

      Con trai có sữa uống?

      Muốn hút sữa ra?

      Hì! Quá tốt rồi!

      Vốn mặt đen kịt, thoáng cái thay đổi, xoay người lại vỗ vỗ Cố Khuynh bả vai, giọng rất nhiều, : " hai, xin lỗi, lần sau lại luyện cùng , em uống sữa trước đây!"

      xong chạy nhanh vào phòng, bỏ lại Cố Khuynh và Sở Kỳ bị những lời của chọc đúng chỗ cười, cùng nhau cười phun ra búng máu.

      Hoá ra muốn uống sữa như vậy.

      Chẳng qua, Ngôn Mặc Bạch đúng là uống sữa.

      Mới vừa rồi với Cố Khuynh "Em uống ữa trước đây.", sau đó lúc vào phòng, quả phải làm như vậy.

      Ngôn Mặc Bạch vào phòng bệnh, đuổii bác sĩ ra ngoài, sau đó khóa trái cửa lại, lúc này ba người lớn trong phòng khách bàn về việc lẽ đầy tháng của cu cậu làm bao nhiêu bàn tiệc, trò chuyện đến mức quên cả trờ đất, hề chú ý tới hành động của Ngôn Mặc Bạch.

      Tư Mộ giường ôm cục cưng, nhìn Ngôn Mặc Bạch bảo người ra ngoài, lại khóa cửa lại, có ý kiến, bởi vì cũng thẹn thùng, dám cho Ngôn Mặc Bạch hút sữa trước mặt bác sĩ, càng sợ lát nữa có người nào đó xông vào, vì vậy cảm thấy hành động khóa cửa Ngôn Mặc Bạch chỉ là cẩn thận mà thôi.

      Ngôn Mặc Bạch cười híp mắt đến trước giường, làm bộ hỏi: "Sao có thể có sữa? Bác sĩ như thế nào?"

      Đương nhiên dám vừa đến bắt hút lấy khẩu phần ăn của con, nếu làm như vậy bị vợ lải nhải đến đau đầu mới lạ. Những lời khách sáo này vẫn rất cần thiết.

      " biết tại sao. Mới vừa rồi bác sĩ lấy tay bóp sữa có ra, nhưng khi cục cưng hút đến mức mặt đỏ rần, vẫn uống được sữa, con bú em rất đau. Bác sĩ để hút thông, sau đó mới để cục cưng." Tay Tư Mộ nhàng vỗ về con trai khóc vì có sữa.

      Con ngươi Ngôn Mặc Bạch trầm xuống.

      Mới vừa rồi bác sĩ lại lấy tay bóp ngực của vợ mình?

      Cái tay nào? Lát nữa nhất định chặt!

      Nhưng nghe thấy bị tiểu tử kia bú rất đau, lại đau lòng.

      Mỗi lần đều thận trọng ăn, coi như bảo bối nâng ở lòng bàn tay, kết quả tiểu tử này lần đầu ăn lại thô bạo như vậy, biết thương hương tiếc ngọc à?

      Ngôn Mặc Bạch xoay người vén áo lên lên, nghiêm túc quan sát, quả nhiên đầu vũ có chỗ đỏ, có chỗ trầy da. Đưa tay đặt lên vú nhàng vuốt ve hai cái, môi tới gần, đôi môi mềm mại nhưng có chút lạnh buốt dán lê vú , đầu lưỡi trơn ướt mềm oặt đụng đụng, giống như dỗ dành vết thương của .

      Đây mà gọi là giúp hút sữa sao? ràng chính là khiêu khích!

      Tư Mộ hừ hừ, đưa tay đẩy , oán trách: "Ngôn Mặc Bạch, làm gì vậy? Nhanh hút , đừng làm càn!"

      Môi Ngôn Mặc Bạch lên đường cong giảo hoạt, nhưng mà cúi đầu vào ngực Tư Mộ, Tư Mộ phát ra, chỉ nghe thấy giọng buồn buồn của từ trước ngực vang lên: "Bà xã, tiểu tử này sao thô bạo như vậy a? Lần đầu ăn sữa làm em rát da, em xem có phải nó muốn ăn đòn ?"

      Tư Mộ nghe vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, sao lại có cảm giác như học sinh đâm thọc giáo viên vậy chứ? Cũng làm cha, còn ngây thơ như vậy. Trước đây sao phát Ngôn Mặc Bạch vừa lưu manh lại ngây thơ chứ?

      "Thô bạo chỗ nào? Đây là lần đầu con bú, có kinh nghiệm. Cho nên người làm ba như phải cố gắng hoàn thành trách nhiệm đó biết ?" Tư Mộ đưa tay sờ đầu của , giọng điệu này giống như đnag dạy dỗ con trai. Nhưng Ngôn Mặc Bạch hề kháng cự, ngược lại bày ra dáng vẻ hưởng thụ.

      ra trong lòng của rất vui sướng. Đây là danh chính ngôn thuận ăn đậu hũ của phụ?

      Yên tâm, chuyện hút sữa này làm trôi chảy hơn nữa lại thích buông tay, đây là đôi bảo bối nhất. Bất quá bây giờ phải chia cho cái vật này, vô cùng khó chịu.

      Vì vậy khi khó chịu hậu quả chính là ••••••

      Tư Mộ tay giữ lấy Ngôn Mặc Bạch đầu, tay vỗ về con trai bảo bối khóc vì đói, thúc giục : "Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc hút xong chưa? hút gần mười phút đồng hồ rồi, con trai đói bụng khóc suốt, nhanh lên chút •••••• "

      Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu, buồn buồn : "Bên này hình như được, để thử bên kia xem." xong đỏi qua hút bên kia.

      Lại qua mười phút, đứa bé khóc càng vang dội, mặt đều đỏ, trái tim Tư Mộ đau gần chết, nhưng Ngôn Mặc Bạch vẫn chưa hút thông.

      "Rất khó hút thông sao? Nếu trước cho con bú sữa bột, đợi ngày mai xem coi có thể hút ra . Nhóc con này khóc đến thở ra hơi rồi." Tư Mộ vừa đau lòng vừa tự trách, chỉ cho con bú thôi sao lại khó như vậy? Là do đường sữa của mình khó thông, người lớn hút hơn mười phút cũng chưa thông, chẳng trách con trai bảo bối bú được.

      Ngôn Mặc Bạch rốt cục ngẩng đầu, cuống họng bỗng nhúc nhích, lau chút sữa bên khóe miệng, : "Bây giờ cũng chỉ có thể cho uống sữa bột. Bằng nhóc con này phải chịu đói rồi. Để gọi điện kêu bên kia mang sữa bột đến."

      Dù sao toàn bộ siêu thị đều của nhà họ Ngôn rồi, chỉ cần cú điện thoại là tức giao hàng tận nơi.

      Lúc Ngôn Mặc Bạch đứng dậy cầm điện thoại, cười thoả mãn.

      Ha, sữa đầu là ngọt!

      Tư Mộ đau lòng ôm đứa dỗ dành, nhìn khuôn mặt đỏ cùng dáng vẻ há miệng khóc lớn, Tư Mộ thở dài, nghĩ thầm có phải nụ hoa có vấn đề? Nếu đợi lát nữa lại hỏi bác sĩ?

      Dỗ hồi lâu, đứa mới ngừng khóc, mí mắt mỏng phấn hồng hơi mở ra, con ngươi đen nhánh linh động nhìn Tư Mộ, cái dáng vẻ này càng người làm người ta đau lòng trìu mến.

      "Cục cưng khóc, ba ba gọi điện thoại kêu người mang sữa bột đến, đợi thêm chút có đồ ăn rồi. Ai da, đều là mẹ tốt, làm tiểu bảo bối của mẹ đói••••••" Tư Mộ cúi đầu hôn khuôn mặt của cục cưng, nhàng dụ dỗ.

      Tiểu tử kia biết chuyện gì xảy ra vậy, Tư Mộ dụ dỗ, tròng mắt to đen như trái nho linh động đảo vòng, miệng mếu, lại bắt đầu khóc tiếp.

      Tư Mộ lọng cọng dụ dỗ con trai, sau khi Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại xong làm bộ lại gần, cầm cốc thủy tinh, : "Nếu để lấy ly nước lọc cho con uống trước, dù thế nào nữa nó vừa sinh ra, ăn gì cũng biết mùi vị. Chỉ cần no bụng, ngừng khóc."

      Tư Mộ trừng mắt liếc cái, thở phì phò : "Ngôn Mặc Bạch, mới biết mùi vị! Sao uống nước mà nước sống ?"

      Bảo bảo nghe được tiếng gào của mẹ, giống như kỳ tích dừng khóc lại, bất quá nước mắt vẫn còn ở trong hốc mắt, muốn làm cho người ta có bao nhiêu đau lòng có bấy nhiêu đau lòng.

      Tư Mộ vỗ bảo bảo nằm trong ngực, tay nặn trước ngực của mình. Nghĩ thầm bác sĩ cũng có thể nặn ra ngoài, hay là liền nặn ra cho đứa bé ăn .

      Nhưng Tư Mộ nhào nặn nữa ngày lại phát có gì chảy ra ngoài? !

      Đây là tình huống gì?

      ràng mới vừa rồi bác sĩ vừa nặn liền chảy ra, chẳng lẽ là nặn đúng cách?

      Tư Mộ lần nữa đổi cách lại ấn xuống, miễn cưỡng nặng ra được chút xíu, tiểu tử đói khác kê miệng đến gần, tuy chỉ có chút xíu, nhưng vẫn có thể làm giảm cơn đối.

      Lúc này cửa bị gõ vang, là Tô San yên lòng Tư Mộ lần đầu cho con bú, muốn vào xem chút.

      Trước khi chuẩn bị vào, được Sở Kỳ nhắc nhở cái,
      Ngôn Mặc Bạch ở bên trong, là người từng trải, rất có kinh nghiệm nên biết tình huống bên trong là thế nào, vì vậy ở bên ngoài chờ. Chỉ là tiếng khóc của đứa trẻ bên trong vẫn chưa dừng, làm thế nào cũng thể ngồi yên, tiếng khóc kia làm cho tâm cũng vỡ rồi, hận thể vọt vào trong ôm bảo bối tiểu tâm can mà dỗ dành, ai mà biết vợ chồng son bọn họ làm gì nha?

      Nhưng vừa vặn cửa, cư nhiên lại bị khóa trái?

      Tô San vừa nóng vừa giận gõ cửa.

      Này này chuyện cho con bú ai mà nhìn ra, trốn tránh thôi lại còn khóa trái cửa?

      Ngôn Mặc Bạch vừa nghe tiếng của nhạc mẫu đại nhân (mẹ vợ) mình, dĩ nhiên dám chậm trễ, vì vậy nhanh chóng mở cửa.

      Khi Tô San bước đến bên giường, nhìn thấy tiểu ngoại tôn (cháu ngoại) của mình khó khan hút lấy “đồ ăn”.

      "Thế nào? có sữa sao?" Tô San nhìn tình hình liền hỏi. Lúc trước bà xem qua, con nhà mình giống như là người thiếu sữa? Nếu lời này là , như vậy phải tẩm bổ cho , cũng thể làm khổ đứa bé nha!

      Tư Mộ khóc ra nước mắt, lúc trước má Ngô cũng thường hầm canh cách thủy cho tẩm bổ..., là để sau khi sanh con có đủ sữa. Hãy nhìn tình hình này, liền biết đứa bé cũng ăn no. Nhiều thuốc bổ như vậy đem cho uống làm muốn ói ra, tại coi như là uống công rồi hả?

      Tô San đưa tay đè, ràng ra chút, vì vậy nghi hoặc nhìn con của mình, hỏi: "Hơi chút, nước sữa đâu rồi?"

      Két?

      Tư Mộ vừa nghe mẹ mình hỏi như vậy, sửng sốt chút, mới phản ứng được. Mà Ngôn Mặc Bạch từ lúc nhạc mẫu đại nhân tiến vào, lấy cớ lấy sữa bột mà chạy ra ngoài.

      Tư Mộ nghiến răng, hận thể Ngôn Mặc Bạch ăn rồi!

      Người này quá ghê tởm, cư nhiên ngay cả khẩu phần ăn của con trai mình cũng ăn sạch! lại còn làm bộ hút thông? ra trong lúc im lặng uống hết toàn bộ ! Khó trách bây giờ nặn lại ra.

      Tử Mộ vừa ôm tiểu bảo bố vừa đau lòng, thế nhưng lại thể để cho mẹ biết, cho nên chỉ có thể yên lặng nuốt xuống.

      Ngôn Mặc Bạc lúc chạy ra ngoài con dương dương tự đắc , chỉ là qua sao này, Tư Mộ cũng cho sắc mặt hòa nhã. Sau khi trở lại liền ảo não tiến đến trước mặt Tư Mộ cầu xin tha thứ. Tư Mộ nhìn cũng them nhìn , chỉ để ý ôm bảo bảo ngủ.

      Đợi đến lúc tối, Ngôn Mặc Bạch đưa ông cụ trở về, sau đó chuẩn bị đưa nhạc phụ nhạc mẫu trở về, Tô San cầu ở lại để chăm sóc con . Thân thể Phó Minh Vũ cũng tốt hơn

      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 135 ( tiếp theo )


      "Ngủ a!" Ngôn Mặc Bạch cúi đầu hôn cái, nghe mùi sữa thơm người , lại nghĩ đến mùi vị ngọt ngào sáng nay, hầu kết hoạt động chút.

      " quan bên salon ngủ !"

      " ! Ghế sa lon như vậy, ngày đó ngủ lần, xương tại cũng còn đau." Ngôn Mặc Bạch ôm lão bà mình giả bộ đáng thương, căn bản quên mất là ai mình đấu nhóm tinh , cũng biết ai ban đầu vì huấn luyện dã ngoại sinh tồn nằm thân cây trong rừng rậm chằn chịt ba ngày nhúc nhích, Ngôn Mặc Bạch chính là tên khốn kiếp kia.

      "Nhưng ngủ chen lấn bảo bảo."

      "Vậy em ngủ trong lòng , hai chúng ta dán chặt chút, cũng chen đến nhóc." Ngôn Mặc Bạch vô sỉ đem Tư Mộ kéo vào trong ngực mình.

      Hình như Tiểu bảo bảo nhận thấy lãnh địa của mình bị xâm chiếm, nhắm mắt lại, miệng quắt lên chuẩn bị gào thét.

      Bảo bảo này vừa khóc, làm Tư Mộ đau lòng bô cùng, vội vàng từ trong ngực Ngôn Mặc Bạch thoát ra, xoay người ôm bảo bảo bắt đầu dụ dỗ.

      Tư Mộ ngĩ có lẽ là đói bụng, liền vung áo lên. Tiểu tử nắm lấy nhắm mắt lại vui sướng bú, khóc lóc nữa rồi.

      Ngôn Mặc Bạch ở bên bực mình nghe tiếng bập bập của con trai mình vui sướng cực kì vì được ăn, thế nhưng lại bị lạnh nhạt.

      "Lão bà, cũng đói bụng vậy ——" Ngôn Mặc Bạch nép sát lại, nhìn thấy hình tròn đẫy đà tuyết trắng, tự chủ nuốt nước miếng cái, giả bộ đáng thương.

      " còn có mặt mũi chuyện này? Cút qua bên !" đề cập tới cũng may, vừa , Tư Mộ liền thở phì phò đạp cước, mặc dù chân nhũn ra cực kì, nhưng lúc này tâm là cứng rắn.

      Ngôn Mặc Bạch tuân theo tác phong tốt đẹp"Da mặt dày có thịt ăn" , tiếp tục dán lên, tay từ phía sau vòng qua trước mặt , bàn tay vừa nhàng nắm vân vê: "Lão bà, em xem nắm nổi rồi, nhi tử cũng ăn hết. Chia cho phân nửa chứ sao."

      Tu Mộ giận đến hận được cước đạp xuống giường. Lúc ban ngày còn bảo bảo ăn được, cư nhiên bây giờ bảo bảo ăn hết, hơn nữa càng ngày càng biết xấu hổ, lời như vậy cũng ra được.

      " cùng nhi tử giành ăn có ý gì tốt?" Tư Mộ bên đút bảo bảo, lành lạnh dùng lời sặc .

      Nhưng Ngôn Mực Bạch căn bản chính là đem lời này coi là quan trọng, đầu ở hõm vai Tư Mộ cọ xát, cọ cho ngứa chút, tay của còn vân vê bên kia, đúng lí hợp tình : "Có cái gì xin lỗi à? Trước khi có nhóc, nơi ngày của em là thuộc về . Nhóc đột nhiên toát ra tới đoạt bảo bối của ta, hẳn là nhóc ta ngượng ngùng chứ?"

      "Cái người sắc lang này!" Tư Mộ sắp bị làm tức mà ngất.

      "Hắc, tiểu sói cái này!" Ngôn Mực Bạch cười hắc hắc, trong tay vân vê phải vui vẻ, nếu có thể ăn, vậy càng tốt.

      Tư Mộ phen bỏ rơi tay , thân thể giật giật, đem con đổi chỗ, để cho ăn cái khác .

      Ngôn Mực Bạch mất đồ chơi tay, mím mím môi, chỉ có thể dùng mắt nhìn nghiền.

      Nhưng tiểu nhi tử vừa mới nhắm mắt lại vì được ăn uống no say, tại mắt khẽ mở ra, tầm mắt hai cha con chống lại Ngôn Mặc Bạch hình như cảm thấy trong mắt con thoáng qua tia giảo hoạt, tựa như con tiểu hồ li híp mắt.

      Đây đương nhiên là Ngôn Mặc Bạch nhìn lầm, bởi vì khi nghiêm túc nhìn lại lần nữa, ràng là tiểu tử này còn nhắm mắt lại .

      "Mẹ phải đừng cho ăn nhiều như vậy sao?" Ngôn Mặc Bạch trầm mặc nhìn người nho này, hồi phiền não. như vậy , thế nào lại ăn nhiều như vậy à? Ngươi ăn sạch, đợi lát nữa lão tử ăn cái gì?

      Tư Mộ dĩ nhiên biết tâm tư Ngôn Mặc Bạch, cũng nghĩ đến lời Tô San, lo lắng đứa bé ăn nhiều muốn ói, liền buông ra cho nhóc ăn.

      Tiểu tử cũng khóc làm khó, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, bất quá tay bé vẫn đặt ở trước ngực Tư Mộ, giống như bảo vệ vật sở hữu của mình.

      Ngôn Mặc Bạch thừa dịp Tư Mộ mới vừa để đứa bé xuống, bàn tay liền qua, đem Tư Mộ kéo vào lòng , nhưng Tư Mộ vừa mới rời khỏi, tiểu tử lập tức mím miệng khóc.

      Tư Mộ vất vả mới đem đứa bé dỗ ngủ, kết quả bị Ngôn Mặc Bạch quấy nhĩu như vậy, lại khóc nữa, giận dữ vừa trừng vừa mắng , tới vỗ dụ dỗ bảo bảo.

      Ngôn Mặc Bạch cắn răng nhìn chằm chằm tiểu tử nhắm mắt gào khan, xác định tên tiểu tử này nhất định là đặc biệt tới đối nghịch cùng . Nếu phải là nhóc mới vừa ra đời, Ngôn Mặc Bạch cũng hoài nghi nhóc ta cố ý.

      Bảo bảo ở trong lòng mẹ lại an tĩnh, Tư Mộ vừa nhận thấy hành động sau lưng của Ngôn Mặc Bạch, lập tức giọng quát : " đừng náo loạn! Nếu lại làm bảo bảo làm khóc, phụ trách dụ dỗ đứa bé cười !"

      Được rồi, đứa bé vừa sinh ra , nơi nào biết cười? Nhóc ta chính là khóc cho nhìn, đứa bé cũng cười nổi. Nếu là biết cười rồi, đó mới dọa người chứ?

      Chỉ là Ngôn Mặc Bạch chút cũng có ý định lùi bước, Tư Mộ đưa lưng về phía dỗ đứa bé, liền dán chật lên, cao lớn, tay dài vai rộng, giang hai tay đem hai mẹ con cùng ôm vào lòng.

      "Ngôn Mặc Bạch, thể hảo hảo ngủ sao? ngủ được cút xuống giường ngay!" Tư Mộ chịu nổi tính tay chân táy máy này của , nếu lát nữa làm nhi tử khóc, ba mẹ ngủ ở sát vách nhất định phải qua đây xem , đến lúc đó nhìn ba người chen chúc giường, mất thể diện à?

      tay Ngôn Mặc Bạch nắm cả hai mẹ con, tay khoác lên eo của Tư Mộ, đầu cọ ở hõm vai , lúc chuyện hơi thở nóng bỏng phun lên cổ , bỏng đến mức cảm thấy cổ của mình muốn thêu cháy rồi.

      Ngôn Mặc Bạch hôn cái cổ sáng bóng của cái, : " chính là muốn hảo hảo ngủ nha ! Nhưng lão bà, ôm em, ngủ được!”

      Lời

      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 136: tức giận, mau tới dỗ ( Tiểu Bạch rất vô sỉ )


      Ngôn Diệu Thiên xúc động lâu, thời điểm vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, trong lòng đủ các loại ý vị.

      Từ khi còn con trai bị ông đưa ra nước ngoài, về sau vẫn chưa trở về, mãi cho đến năm ngoái mới trở về thành phố A, quan vệ với ông càng thêm kém. Mãi mới chờ đến lúc thằng bé gọi mình là ba, mình lại thân bệnh nặng.

      Ông cũng biết mình còn bao nhiêu thời gian để sống, nhưng khi còn sống, ông hi vọng có thể cùng con trai trải qua những khó khăn khốn khổ kia, thể để mình nó chịu đựng, ít nhất cũng có thể cùng nó vượt qua, nhìn nó té ngã, ông ở bên có thể lập tức đỡ, đỡ được cũng có thể cho nó biết làm sao để thoải mái đứng lên.

      Lần này là cơ hội rất tốt để rèn luyện, mặc dù ông biết con trai của mình rất thông minh, năng lực mạnh bao nhiêu, nhưng chung quy tuổi còn rất trẻ, kinh nghiệm cần phải học còn rất nhiều. Ông cũng còn nhiều thời gian, thể dành trọn đời mình dạy cho nó từng việc, nhưng có thể nhìn nó trải qua khó khăn, cũng tốt rồi.

      Cho nên, Ngôn Diệu Thiên tự với con trai của mình, cần lo lắng, thong thả mà làm.

      Dù là thất bại, vậy có quan hệ gì? Ông dùng tài sản trọn đời sáng lập mua cho nó bài học, sau đó cho nó biết ngã từ nơi nào hãy đứng lên từ chỗ ấy (Tiểu Phong: đọc đoạn này xong ta rất xúc đọc, tình cha vĩ đại. hixhix).

      Ngôn Mặc Bạch nhìn lão gia tử, nhướng mày rạng rỡ, cười, : "Tôi có cái gì phải sợ? Coi như thất bại, đó cũng phải là tôi khổ cực sáng tạo, tôi rất thoải mái , mất cũng có vấn đề gì."

      "Cái tên tiểu tử này, Quốc tế YT là đời lão tử sáng lập. Liều mạng cả đời mới cho ngươi đánh thiên hạ, thế nhưng ngươi cho lão tử yên tâm. Dù sao tại cũng là của ngươi, có thua lỗ cũng là ngươi!" Ngôn Diệu Thiên giận đến nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch sao cả nhún nhún vai, bày tỏ quan tâm.

      ra cũng chỉ là trêu chọc ông cụ mà thôi, Quốc tế Yt tới hôm nay, có bao nhiêu khó khăn biết, sau lưng thành công huy hoàng của đế quốc thương nghiệp, đều là tâm huyết của lão gia tử. tại ông cụ đem khổ cực cả đời giao lại cho , vô luận như thế nào cũng thể để nó sụp đỗ tay mình.

      Ngôn Mặc Bạch thở dài, giống như giống như em vỗ vai Ngôn Diệu Thiên, : "Yên tâm , tôi nhất định bảo vệ Quốc tế Yt, coi như vì ông, cũng vì để mua phấn mua tả cho con tôi, tôi cũng phải nỗ lực giữ lấy Quốc tế Yt."

      "Tiểu tử, ta biết ngươi có tiền đồ! Ngươi bây giờ cũng có vợ có con rồi, nên thu tay lại ? An tâm trở lại xử lý công ty, đừng dính đến buôn bán súng ống nữa, cái nghề kia nguy hiểm cỡ nào, cần ta cho ngươi biết chứ? Nếu ngươi có chuyện bất trắc , ngươi bảo con dâu phải làm thế nào đây? Mang theo con trai của ngươi tái giá sao?" Lời kêu về công ty phải là lần đâu nhưng đều vô nghĩa, nhưng mà ông cũng đảm bảo tiểu tử này nghe lọt tai. Nếu Ngôn Mặc Bạch có mệnh hệ gì, ông lại thể sống bao nhiêu ngày, cũng thể kéo theo cả đời Tư Mộ, đến lúc đó đứa bé ai chăm sóc, vẫn phải theo tái giá, này Ngôn

      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 136 (tiếp)
      Editor: Hạ Tiểu Phong

      (tiếp)
      Vóc người Diêu Dao là loại hết sức nóng bỏng..., diện mạo mặc dù thanh thuần đáng , chỉ là vóc người vô cùng khó lường. Cho nên lúc lời này, hết sức lẽ thẳng khí hùng, còn vô cùng tự tin ở trước mặt mấy người Tư Mộ ưỡn ngực.

      Sở Kỳ tính tình nóng nảy, vóc người cũng là nhắn, khi cùng các ở cùng chỗ, thường bị cười nhạo là phi trường.

      tại nhìn Diêu Dao như vậy, Sở Kỳ hết sức khó chịu sờ ngực Diêu Dao, làm Diêu Dao hoảng sợ ôm ngực chạy xung quanh.

      "Những quà khác mình nhận, thuốc bổ mọi người lấy về , coi như là giúp đỡ mình có được hay ?" Tư Mộ ôm đứa bé nhìn họ náo loạn lát, mới .

      Chị em đồng lọat rối rít khoát tay, kiên quyết cầm, những thứ đồ này đem về nhà cũng có người ăn, chính là lãng phí.

      "Dù sao tặng cũng là tâm ý. Cậu xử lí thế nào mình cũng xen vào, cậu cầm bán, chúng mình cũng ." Cuối cùng Thanh Thuần lên tiếng tổng kết, vì vậy những thứ thuốc bổ quý già này đều trở thành hàng hóa nằm kệ trong siêu thị của Quốc tế Yt.

      Ngôn Mặc Bạch làm xong thủ tục, trực tiếp để cho người ta lái xe tới chở ba vợ mẹ vợ cùng ông cụ nhà mình cùng quay về Ngôn gia, mấy người Sở Kỳ đều lái xe tới, vì vậy cũng lấy xe của mình cùng Tư Mộ trở về Ngôn gia.

      Buổi sáng Má Ngô ở nhà vội vàng chuẩn bị, làm bàn thức ăn đợi họ, thế nào lại có đạo lí mà ra ngoài ăn?

      Tư Mộ ôm đứa bé, bây giờ là mùa hẹ, thời tiết lúc nóng ran lúc thấm lạnh, hôm nay có mây có gió, Tư Mộ mang theo mũ đội, bị Ngôn Mặc Bạch ôm ngang.

      Vốn là mấy người Sơ Kỳ tính toán giúp ôm đứa bé , chính là chút cũng có kinh nghiệm, đứa bé sơ sinh lại vừa mềm, vừa như vậy, ôm cũng lo lắng sợ ngã, vì vậy từng người chỉ vây quanh nhìn, có ý định ôm.

      Ngôn Mặc Bạch đau lòng vợ mình mệt mỏi, tranh luận phải chủ động ôm đứa , nhưng bảo bảo chút cũng cho cha mình mặt mũi, tay Ngôn Mặc Bạch vừa chạm, bảo bảo lập tức khóc, hơn nữa càng khóc càng lớn tiếng, nước mắt rơi liên tục , khuôn mặt nhắn cũng khóc đỏ. Ngôn Mặc Bạch phải cắn răng mới đánh vào mông nó, dọa tên nhóc này dừng lại, kết quả còn chưa kịp giơ tay lên, bảo bảo liền bị Tư mộ bế , còn trừng mắt liếc cái, giống như trách cứ làm con mình khóc.

      sanh con nằm viện mấy ngày nay, chuyện ăn uống toàn quyền do Tô San phụ trách, ngày ngày đều là tư bổ, cho nên sắc mặt tốt vô cùng, trong trắng lộ hồng trắng noãn.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn bộ dáng của , ngay lập tức ai cả đường , tính toán đè xuống lửa giận, tha thằng nhóc này lần.

      Mấy người mới vừa tới cửa bệnh viện, xa xa liền nhìn thấy trong tay Diệp Nham ôm đứa trẻ đứng ở bên cạnh xe, mà bên cạnh còn có nữ nhân dung mạo đẹp đẽ, Tư Mộ nhìn cái là có thể nhận ra, nữ nhân kia là Dư Hinh.

      Lần đó Tư Mộ ở khách sạn Mẫu , nhìn thấy bụng của to ra, liền muốn qua hỏi nàng có phải là đứa bé của Diệp Nham hay . Lúc nhìn thấy Dư Hinh, bụng của rất ràng rồi, ít nhất cũng phải 5 tháng , mà khi đó Tư Mộ mới mang thai ba tháng, tại Tư Mộ chỉ là sinh trước hai mươi ngày, có kéo dài ngày sinh cũng kéo đến bây giờ chứ? Nghi ngờ phải là quái vật chứ?

      Tư Mộ nhìn thấy người phụ nữ dung mạo xinh đẹp cười rúc vào bên cạnh Diệp Nham, mắt nhìn bảo bảo trong ngực Diệp Nham, ngược lại có nửa điểm cảm xúc khó chịu, chính là nghĩ tới nhìn đứa bé chút rốt cuộc là như thế nào.

      Ngôn Mặc Bạch cũng nhìn thấy Diệp Nam từ xa rồi, mấy ngày nay ra ra vào vào, khi ở dưới lầu đụng phải mấy lần. Lúc trước chuyện cấu kết cùng Dany, Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn muốn tìm tính sổ, nhưng Diệp Nham có thế lực rất lớn, thêm Dany lại tăng thêm bậc, Ngôn Mặc Bạch muốn thu thập , dễ dàng như vậy. Hơn nữa Tư Mộ hoài thai, thời khắc Ngôn Mặc Bạch đều ở bên cạnh, có nhiều suy nghĩ cho những chuyện khác.

      Kể từ sau khi Dany mất, bên này Ngôn Mặc Bạch cũng bình tĩnh rất nhiều, có ai tới gây chuyện nữa, hình như Diệp Nham cũng an phận làm đại ca xã hội đen cuea , sex cờ bạc ma tuý cũng đụng, chính là liên quan đến súng dược.

      Ngôn Mặc Bạch liền đem Diệp Nham tạm thời gác qua bên, chờ ngày nào đó tâm tình khó chịu, lại dọn dẹp thôi. cũng biết, hai người này còn có thể tiến đến với nhau ! Chỉ là, Ngôn Mặc Bạch ngược lại phải cám ơn hai người bọn họ, nếu phải là tay bắt cá tay chen vào, vẫn thể lấy được Tư Mộ làm vợ!

      Nghĩ như vậy, mặt Ngôn Mặc Bạch cũng ôn hòa chút.

      Sở Kỳ vừa nhìn thấy Diệp Nham liền muốn xong tới đánh cái, tên biết xấu hổ khốn kiếp này, ăn trong bát lại trông trong nồi. Nam nhân cặn bã rốt cuộc cũng là cặn bã, còn giả bộ cái gì thâm tình à? Thỉnh thoảng chạy đến trước mặt Tư Mộ lắc lư, là đáng ghét.

      Cũng biết Diệp Nham nghe được tin tức từ đâu, nghe Tư Mộ sinh đứa bé, ở nơi bệnh viện này, liền muốn gặp Tư Mộ, kết quả lại gặp được Sở Kỳ, để cho Sở Kỳ dẫn . Bởi vì trước cửa phòng bệnh cao cấp Ngôn Mặc Bạch có trang bị nhóm người, người bình thường thể đến gần, cho nên Diệp Nham cách nào nhìn thấy Tư Mộ, chỉ có thể để cho người quen dẫn .

      Dĩ nhiên Sở Kỳ đồng ý. tại Tư Mộ sống tốt như vậy, có sung ái của lão công , lại vừa sinh đứa bé, cuộc sống hạnh phúc cũng thể để nam nhân cặn bã này xen vào. Nhưng Diệp Nham có đồ đưa cho Tư Mộ, nếu thể gặp mặt chuyện, đem đồ vật mang tới cũng được. Sở Kỳ vẫn cự tuyệt, lúc ấy cũng quay đầu lại liền rời .

      Bây giờ ở nơi này nhìn thấy , Sở Kỳ cảm thấy tên nam nhân cặn bã này hẳn là cố ý, cố ý ở chỗ này chờ Tư Mộ.

      Nhưng bây giờ có ý tứ gì?

      Trong tay ôm trẻ , bên cạnh còn có kiều thê, vẫn còn mơ ước bạn trước?

      Người này vô sỉ cũng nên có mức độ chứ?

      Như bây giờ, rốt cuộc muốn làm gì?

      Sở Kỳ lôi kéo tay Diêu Dao, : "Nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này chưa?"

      Diêu Dao nhìn sang, gật đầu, "Ừ, nhìn thấy, làm sao?"

      "Tên khốn kia nhất định là cố ý chờ ở chỗ này rồi, nghĩ muốn thấy Mộ Mộ." Sở Kỳ xong cắn răng nghiến lợi, hận nhào tới cào mặt tên cặn bã này. Có gương mặt xinh đẹp, là có thể hoa tâm bắt cá hai tay sao? Nếu là đem gương mặt này phá hủy, xem ngươi còn hoa tâm thế nào!

      "Quản khỉ gió có cố ý hay , dù thế nào nữa cũng chỉ có thể đứng xa như vậy liếc mắt nhìn, nghĩ muốn đơn độc cùng mộ mộ chuyện, đó là thể nào." Diêu Dao liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt ôm lấy nữa người Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch bá đạo như vậy, ham muốn chiếm giữ mạnh như vậy, ngay cả con trai mình mà còn muốn tranh giành tình cảm, như thế nào lại để cho vợ mình cùng sinh vật được gọi là bạn trai cũ đơn độc gặp mặt đây?

      "Nhưng là dù có đứng xa xa nhìn, mình đều cảm thấy chướng mắt, lại để cho người ta rất ghê tởm!"

      "Vậy cậu có thể nhìn, dù sao người ta cũng phải là tới thăm cậu······"

      "Cậu······"

      Hai người theo ở phía sau ríu rít, cho đến khi nghe Diệp Nham kêu tiếng"Mộ mộ ······" , hai người mới yên tĩnh lại.

      Diệp Nham đem đứa bé trong ngực nhét vào trong ngực Dư Hinh, liền về phía Tư Mộ bên này.

      Ngôn Mặc Bạch bất động thanh sắc đem Tư Mộ bảo hộ ở trong ngực, căn bản cũng chưa có muốn ý dừng lại. Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch ôm chặt, vốn là muốn qua chào hỏi , nhưng nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của người bên cạnh, Tư Mộ liền bỏ qua, chỉ hơi hơi gật đầu cái, ngay cả gương mặt tươi cười cũng có.

      "Mộ mộ ······ em chờ chút, có đồ muốn đưa cho em ······" Diệp Nham theo sát mấy bước lên.

      Nhìn như vậy, nếu dừng lại hai câu, có cách nào nha.

      Tư Mộ nắm lấy quần áo Ngôn Mặc Bạch, sau đó ngừng lại, xoay người nhìn về phía Diệp Nham, bình tĩnh : "Xin lỗi, đồ của , tôi cần."

      Ban đầu hết thảy đều coi như phai nhạt, cũng cách nào quên được. Nhưng cũng từng , bắt cá hai tay, dù sao đây cũng phải là chuyện vui vẻ gì khiến người ta khó quên. tay Tư Mộ có gia đình và chồng của mình, về tất cả chuyện trước kia, muốn nhớ lại, bao gồm cả người này. Cho nên nghĩ cho thứ gì, Tư Mộ cũng muốn, nếu muốn Ngôn Mặc Bạch cho.

      Ngôn Mặc Bạch tay ngăn Tư Mộ lại, cao lớn nhắn, khí thế bá đạo, đem giữ ở bên cạnh, loại tư thái vương giả tự nhiên.

      Ngôn Mặc Bạch mắt lạnh nhìn Diệp Nham, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, cần ngôn ngữ, chỉ là đứng lẳng lặng như vậy, nhưng cái cảm giác vương giả đó cho phép người khác bỏ qua.

      Miệng Diệp Nham giật giật, từ trong túi quần lấy ra cái hộp màu hồng, nhìn Tư Mộ : "Chính xác mà , là có đồ muốn tặng cho con của em."

      xong, liền đem cái hộp tay mở ra, đến gần hai bước, đưa tới trước mặt Tư Mộ.

      Ngược lại Sở Kỳ ở phía sau nổi giận trước.

      Đây là chuyện gì vậy?

      Trước kia thời điểm quen nhau, cũng thấy Diệp Nham đưa qua cái vật gì trân quý cho Tư Mộ, vào lúc này chia tay, ai cũng thành gia, thế nhưng lại dốc lòng tới đây. Nếu quỳ chân xuống , vậy giống như là đanh cầu hôn.

      "Cái thứ đồ rách gì mà muốn đưa ở chỗn này vậy?" Sở Kỳ sãi bước tới, đoạt lấy.

      Trong hợp màu hồng là sợ dây chuyền màu bạc, kiểu dáng cực kỳ bình thường, nhưng Tư Mộ nhìn thấy, sắc mặt liền đổi cái.

      "Dây chuyền màu bạc ? Tối đa cũng chừng trăm đồng tiền. Diệp Nham, ngờ cái ngươi hẹp hòi như vậy, cái hàng rẻ tiền như vậy cũng cầm cho, còn chặn ở nơi này đưa, ngươi biết xấu hổ!" Sở Kỳ mới vừa cầm ở tay nhìn qua, liền bị Diệp Nham đoạt . Lập tức giễu cợt .

      ra Sở Kỳ cũng nghĩ đến dây chuyền này nhất định là có cái ý nghĩa kỷ niệm gì, bằng lấy điều kiện tại của Diệp Nham, thể nào đưa ra vật như vậy. Bất quá khi trước mặt Ngôn Mặc Bạch, muốn làm cho hiểu lầm Tư Mộ. Hai người có được hạnh phúc dễ, thể nhìn hạnh phúc của chị em mình bị phá hư.

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày liếc mắt nhìn Diệp Nham, sau đó cúi đầu vỗ đầu Tư Mộ, : "Muốn cầm ! Dù sao cũng là người ta phen tâm ý."

      Tư Mộ cắn môi, lắc đầu cái.

      Sợi dây chuyền đó là thời điểm Tư mộ và Diệp Nham mới qua lại, Diệp Nham lần đầu tặng qua sinh nhật cho .

      Quả cũng bạc trắng , hơn trăm đồng tiền.

      Lúc ấy điều kiện Diệp Nham tốt chút nào, sợi dây chuyền hơn trăm đồng tiền tương đương với tuần lễ sinh hoạt phí của .

      mới vừa cùng Tư Mộ qua lại nữa tháng, chính là sinh nhật Tư Mộ. Suy nghĩ lâu cũng biết tặng Tư Mộ cái gì, cuối cùng tiết kiệm được tuần lễ sinh hoạt phí mới ở mua được dây chuyền.

      Kiểu dáng vô cùng bình thường, Tư Mộ tùy tiện lấy ra món trang sức của mình, so với cái này cũng quý hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng thời điểm Tư Mộ nhân được, vui vẻ lâu.

      Đem đó Diệp Nham đem dây chuyền đeo vào chân , ở sau trường học, bầu trời đêm giữa hè sao lốm đốm đầy trời, gió đêm mát mẻ, quỳ chân trước mặt , nâng cái chân lên, giúp đeo lên. Sau khi đeo xong, còn cúi đầu hôn chân của , nụ cười rực rỡ ấm áp, tròng mắt đen nhánh so với ngôi sao bầu trời đêm còn sáng ngời xinh đẹp hơn.

      nâng lên cái chân của đặt ở trong lòng bàn tay, : " muốn dùng cái lắc chân này đem em cột lại, để cho em vĩnh viễn ở bên cạnh . Mặc dù sợi dây này giá rẻ vô cùng, nhưng cũng cho em ghét bỏ. Hơn nữa còn muốn đem nó làm thành bảo vật gia truyền, đời truyền đời, chờ đứa bé chúng ta ra đời, cho nó đeo lên."

      Lúc ấy trong lòng Tư Mộ miềm mại giống như những đám mây trời, thẹn thùng : " Dây chuyền này lớn như vậy, bảo bảo vừa sanh ra là có thể đeo lên à?"

      "Vậy cho nó đeo cổ." Diệp Nham cười tiếp.

      "Phi!" Tư Mộ chưởng vỗ đầu Diệp Nham, tay nhéo miệng của , cười mắng : "Bảo bảo bị nuôi ngu mới là lạ."

      " ngốc! Cha thông minh như thế, tùy tiện giày vò cũng kẻ đần." Diệp Nham đưa tay bắt lấy tay của đặt ở khóe môi hôn cái .

      Sau lại Tư Mộ mang theo trở về, sáng ngày thứ hai , chân liền rậm rạp hồng hồng, ngứa chút.

      Thời điểm Tư Mộ đến phòng y tế xem, bác sĩ là triệu chứng dị ứng.

      Chuyện như vậy Tư Mộ vẫn cho Diệp Nham, thời điểm khi hỏi vòng chân, Tư Mộ chỉ hảo hảo thu về, vật gia bảo đeo vào, nếu làm mất thế nào?

      Vòng chân vẫn bị cất giữ, sau lại biết làm sao , lại thấy

      ······

      Những thứ này xuất rang trong đầu Tư Mộ.

      Cái dây chuyền này ······ tại sao lại ở tay Diệp Nham?

      Diệp Nham, rốt cuộc là ý gì?

      bắt cá hai tay, là phản bội tình của , tại chúng ta cũng liên quan nhau rồi, vẫn còn cầm cái này tới đưa cho ?

      Tư Mộ nghĩ tới đủ loại, đau lòng có , nhưng chỉ là đau lòng. Những tâm tình này vì người này, chỉ vì đoạn tình này.

      Trong tuổi thanh xuân, trải qua đoạn tình như vậy, ban đầu cỡ nào đơn thuần sạch , nhưng vẫn là gặp gỡ phản bội, nửa đường chết non.

      "Diệp Nham, lấy về , cái dây chuyền này, quả dùng được. Tôi đối với trang sức bạc bị dị ứng, lường trước con tôi cũng thế." Tư Mộ an tĩnh lạnh nhạt nhìn Diệp Nham, bình tĩnh .

      Trong mắt của Diệp Nham thoáng qua tia thống khổ và tuyệt vọng. Cái hộp nắm vào lòng bàn tay, suýt nữa bị bóp vỡ.

      " sao, ngày mai kiếm cái vòng khác đưa cho bảo bảo." cất kỹ đồ vật, đối với Tư Mộ nhàn nhạt kéo ra nụ cười, thâm thúy trong tròng mắt ảm đạm mấy phần, "Mộ mộ, làm được người , còn có thể làm bạn? Cho nên, em sinh bảo bảo, thế nào cũng phải đưa quà cho bảo bảo."

      " cần, Diệp Nham!" Tư Mộ nhắm lại mắt, hít sâu hơi, : "Bảo bảo tôi cái gì cũng thiếu, ba bảo bảo chuẩn bị đồ cho nó rất tốt. tặng đứa bé cũng đeo. Cứ như vậy , chúng ta về trước."

      xong, ôm đứa bé xoay người sải bước đến chỗ đậu xe.

      Ngôn Mặc Bạch mực vừa mắt lạnh nhìn, ra mới vừa rồi với Tư Mộ muốn cầm, thề tuyệt đối phải là lời lòng!

      Sinh vật gọi là bạn trai cũ như vậy, còn chạy tới đưa cái gì dây chuyền, khẳng định động cơ tinh khiết. hào phóng đến đâu cũng để cho nữ nhân mình nhận lấy nha?

      Huống chi chút cũng rộng lượng!

      khắc kia nhìn thấy vợ mình cự tuyệt, hả hê chút xíu. Nhìn mặt Diệp Nham trắng bệch, trong lòng sảng khoái vô cùng!

      Sau khi mấy người Tư Mộ lên xe, Diệp Nham vẫn sững sờ đứng tại chỗ, cái hộp trong lòng bàn tay cơ hồ bị bóp vỡ.

      "Pằng!"

      Diệp Nham hung hăng đem cái hộp ném xuống đất, nhất thời chia năm xẻ bảy, sợi dây chuyền rơi thành từng mãnh vụn, tàn nát tựa như tình cảm của bọn họ, bể, cũng thể phục hồi như cũ, trở về được nữa rồi!

      "Diệp Nham ······" Dư Hinh vẫn ôm đứa bé đứng ở cách đó xa, sau khi mấy người Tư Mộ lên xe rời , nhìn cảm xúc Diệp Nham nóng nảy, vội vàng ôm đứa bé tiến lên. Nhưng nhích tới gần, lại bị lệ khí người của làm sợ hãi, chỉ dám yếu ớt kêu .

      Diệp Nham nhắm mắt lại hít thở sâu mấy hơi, sau đó khom lưng nhặt lên mảnh vỡ dây chuyền bạc, cẩn thận cất vào miệng túi, mặt vẻ gì lấy tay tiếp nhận đứa trẻ tay Dư Hinh, trầm giọng : "Lên xe!"

      Dư Hinh nhìn những mãnh vỡ mặt đất, trong mắt chớp qua tia ánh sáng .

      Sau khi Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch lên xe, hai người ngồi ở ghế sau, tiểu Trang lái xe, vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch rất quỷ dị.

      Tư Mộ đưa tay chọc chọc ngực của , : " lại tức giận chứ? Em ràng cự tuyệt , cũng có nhận!"

      Ngôn Mặc Bạch chẹn họng hạ xuống, ngước mắt nhìn về phía , cắn răng hỏi: "Cái gì gọi là lại tức? chẳng lẽ thường tức giận sao?"

      Tư Mộ cười lại chọc chọc trán của , : "Xem mặt của thối thành dạng gì rồi hả ? Còn mình tức giận."

      ràng tính khí cũng rất được, thường tức giận, quỷ hẹp hòi, còn có mặt mũi hỏi như vậy!

      "Biết tức giận, còn mau tới dỗ !" Ngôn Mặc Bạch ăn vạ sưng mặt lên , bộ dạng vô lại

      "Hứ!" Tư Mộ vỗ đứa bé trong ngực, cười đến dịu dàng hỏi: "Muốn em dỗ thế nào?"

      Ngôn Mặc Bạch nhìn đứa bé trong ngực Tư Mộ, cứng rắn câu: "Chính em nhìn mà làm!"

      Tư Mộ hì hì bật cười, sau đó hôn cằm cái, "Được rồi, tức giận, ngoan hắc ~"

      Ngôn Mặc Bạch còn vừa định có đủ, xe liền lay động.

      ra là lái xe tiểu Trang nén cười, nhịn được quá đau khổ, vì vậy tay run làm xe cũng run theo.

      Tiểu Trang rất vô tội nha! boss đại nhân là càng ngày càng ngây thơ, hình ảnh uy vũ khí phách lãnh khốc ngoan tuyệt trước kia đâu?

      [Lược vài lời của tác giả]
      Hết chương 136.
      dunggg thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Editor: Hạ Tiểu Phong

      Chương 137: chính là muốn ôm em.

      Xe lái đến biệt thư Ngôn gia rốt cục lay đông nữa, Tư Mộ ôm đứa bé vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đỏ hòng. Ngôn Mặc Bạch nhiều lần vươn tay vòng qua Tư Mộ, đều bị Tư Mộ khéo léo dùng đứa bé chặn lại.

      Ngôn Mặc Bạch da mặt dày vô sĩ này , sợ mất thể diện, nhưng Tư Mộ còn sợ đấy. Xem chút dọc đường xe chạy lắc lư thành cái dạng gì rồi, lại còn dám năm lần bảy lược trêu chọc nàng, cũng sợ tiểu Trang đem xe đâm vào hàng rào.

      Sau khi xe ngừng lại tới, Ngôn Mặc Bạch với tiểu Trang: "Cậu ở lại ăn cơm."

      Má Ngôn chuẩn bị bàn đồ ăn lớn, đoán chừng ít người ăn hết, tuân theo nguyên tắc lãng phí là đáng xấu hổ, Ngôn Mặc Bạch mời tiểu Trang ở lại. Tiểu Cửu đưa hai người Phó Minh Vũ cùng Tô San về, cũng được mời ở lại.

      Tiểu Trang siết chặt tay lái, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn sắc mặt boss nhà mình, vô cùng miễn cưỡng gật đầu cái.

      Cậu chút cũng muốn ở lại ăn cơm nha! Tùy tiện ra ngoài ăn bún xào so với ở nhà lão đại ăn cơm còn tốt hơn! Tuy món ăn ngon , tất cả đều là thức ăn trân quý ngon, nhưng có ăn khá hơn nữa, bị ép đến ăn hết mới được , quả thực là thiên lý bất dung nha! Lại tiểu Trang cũng bị lưu lại ăn cơm mấy lần rồi. lần là theo chân Phó gia, hai lần ở Ngôn gia, mỗi lần đều là bàn đồ ăn đem lên, ăn ngon đó là đương nhiên , nhưng là đồ ăn quá nhiều, hoàn toàn ăn hết, nhưng lão đại vì để vợ mình vui mừng, nguyên tắc lãng phí đáng xấu hổ, cư nhiên để cho cậu đem cơm cùng tất cả đồ ăn còn sót lại ăn hết, mà lại còn thể xách về. là mất hết tính người, lòng người mất nha!

      Cho nên tiểu Trang từng có mấy lần kinh nghiệm dạy dỗ, vô cùng thích Ngôn Mặc Bạch nhiệt tình mời người như vậy.

      Ngôn Mặc Bạch mới mặt kệ gương mặt đầy nước mắt của Tiểu trang, bất đắc dĩ, đẩy cửa xe ra dẫn đầu xuống xe. Bởi vì Tư Mộ ôm đứa bé, cho nên động tác dù sao chậm chút . Khi Ngôn Mặc Bạch vòng qua bên này mở của xe, Tư Mộ chuẩn bị mở cửa xe xuống xe.

      Ngôn Mặc Bạch nhanh bước mở cửa xe, đưa ta tiếp nhận đứa bé trong lòng Tư Mộ.

      Mặc dù động tác cứng ngắc vẻ mặt ghét bỏ, căn bản có bộ dạng người cha, nhưng Tư Mộ thấy chịu ôm đứa trẻ, mặt liền khẽ mỉm cười cái, dù sao nguyện ý chủ động ra từng bước rồi.

      Nhưng Tư Mộ còn chưa mở rộng nụ cười, Ngôn Mặc Bạch xoay người đưa đứa trẻ cho Tiểu Trang, giọng ra lệnh : "Đem đứa trẻ này ôm vào ."

      Tiểu Trang cũng chưa từng ôm qua trẻ con, khối miềm miềm như vậy, cậu ôm ở trong ngực, toàn thân cứng ngắc.

      Cái vật này, thế nào lại và miềm như vậy, sắp lọt xuống rồi đây này!

      Tiểu Trang cắn răng nhắm mắt lại đứng ở bên cạnh xe, sâu hít thở mấy cái, mới dám mở mắt nhìn đứa trẻ trong ngực. Khi ở xe vẫn an tĩnh, khóc tiếng , tiểu Trang vẫn cho là đứa bé ngủ, kết quả tại vừa cúi đầu xuống đụng ngay ánh mắt trong suốt sáng ngời. Thời điểm Tiểu Trang nhìn bảo bảo, bảo bảo cũng mở mắt nhìn cậu, nháy mắt cái nháy mắt nhìn, giống như là nhìn thấy vật thú vị ly kỳ gì, con ngươi xinh đẹp của nhóc đôi lúc hạ xuống, vô cùng đáng . Mà tiểu Trang dưới cái nhìn soi mói của nhóc, tâm cùng thân cũng từ từ mềm nhũn ra.

      Trẻ sơ sinh là mỗi ngày dáng vẻ, hình dáng bây giờ cùng lúc mới sinh ra rất bất đồng, mặt sạch trơn mềm, ngũ quan cũng giãn ra, cặp mắt long mày như khuôn đúc ra với Ngôn Mặc Bạch, thừa kế gương mặt tuấn mỹ của lão tử nhóc.

      Tiểu Trang nắm chặt cánh tay, liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh chỗ ngồi phía sau xe, nhấc chân vào trong nhà.

      "Này, làm gì đấy?" Tư Mộ còn tưởng rằng Ngôn Mặc Bạch đưa tay là muốn ôm đứa trẻ, là muốn tự tay ôm vào trong nhà, vừa mới cao hứng cái, liền quay tay giao cho Tiểu Trang, ràng có thể cảm thấy tiểu Trang cứng ngắc.

      Tư Mộ cho là chắc chắn muốn ôm đứa trẻ, mới giao tay tiểu Trang, giận trợn mắt nhìn , đều là đàn ông có kinh nghiệm, Ngôn Mặc Bạch làm cha cũng ôm đứa trẻ, huống chi là Tiểu trang người ta còn chưa có bạn đây? Trong lòng muốn, Ngôn Mặc Bạch cũng quá bá đạo! Tư Mộ khinh bỉ nhìn cái.

      Cho nên khi Ngôn Mặc Bạch ôm từ trong xe ra, mặc dù là kiểu ôm công chúa hoa lệ, Tư Mộ vẫn bất mãn đập lồng ngực của .

      "Ôm em vào nha!" Ngôn Mặc Bạch ai cái, hiểu nhột, ngược lại cười đến ngọt ngào. Đánh là hôn mắng là .

      Tư Mộ giãy giụa muốn xuống, trong nhà nhiều người nhìn như vậy, ba mẹ mình và cha chồng cũng ở bên trong, trước mặt nhiều người như vậy muốn ôm , Tư Mộ cảm thấy như vậy được, có thể hay làm cho người ta cảm thấy làm bộ yếu ớt?

      "Thả em xuống , em có thể !"

      " biết em có thể nha! Nhưng chính là muốn để cho em , muốn ôm em vào!" Ngôn Mặc Bạch đem toàn bộ khí thế bá đạo đều phát ra, hơn nữa còn tăng thêm ý vị vô lại, dĩ nhiên Tư Mộ cự tuyệt được. Hơn nữa cũng có cho cơ hội cự tuyệt, Ngôn Mặc Bạch sảy bước vào trong nhà rồi.

      Trong phòng khách, Ngôn Diệu Thiên cùng Phó Minh Vũ, Tô San ba người ngồi ở bàn uống trà, khay trà để mấy tấm thiệp màu hồng.

      Đây là mẫu thiệp mời Tô San tự mình thiết kế, mấy ngày nay ở bệnh viện, có lúc bà nhàn rỗi nhàm chán, liền tự mình thiết kế kiểu dáng cùng bìa thiệp, chọn mấy kiểu dáng hài lòng làm hàng mẫu để xem hiệu quả, hôm nay mới vừa lấy đến, lấy ra cùng Ngôn Diệu Thiên chọn lựa, xác nhận chút xem cái nào đẹp mắt nhất.

      Mà tiểu Trang ôm đứa bé ngồi ở ghế sa lon bên kia , bên cạnh bốn người Sở Kỳ, Diêu Dao, Thanh Thuần, Tiểu Cửu vây quanh.

      Lại luôn luôn chỉ biết nghịch súng cầm đao, tại ôm đứa bé, đừng nhắc tới dáng vẻ có bao nhiêu khôi hài đáng .

      Diêu Dao nhìn bộ dáng tiểu Trang ôm đứa bé cười đến khủng khiếp, đẩy Tiểu Cửu bên, ép cậu cũng ôm cái.

      Tiểu Cửu bị ép bất đắc dĩ, vẻ mặt đau khổ đưa tay ôm .

      Tiểu tử vô cùng phối hợp, mấy người liên tục làm ồn, quyết liệt đùa với nhóc, nhưng nhóc vẫn khóc, vẫn an tĩnh mở ra đôi mắt to trong suốt nhìn về phía bọn họ.

      Diêu Dao thừa dịp Tiểu Cửu ôm đứa trẻ, liền lấy điện thoại ra chụp vào tấm hình.

      "Tiểu Cửu, xem bộ dáng của giống ba chưa kìa? Về sau sanh con tất cả đều do ." Diêu Dao vừa giữ vững hình, vừa hướng gương mặt đau khổ của Tiểu Cửu .

      Tiểu Cửu nghe lời này sắp khóc ra, cậu nơi nào giống ba? Nơi nào giống?

      Mấy người cười hì hì đùa với bảo bảo, thấy Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ tiến vào, vừa chế nhạo phen.

      Má Ngô ở trong phòng ăn chuẩn bị cơm, phần vì chuẩn bị riêng cho Tư Mộ, quả đầy bàn.

      kêu người trong phòng khách vào ăn cơm, chuông cửa vang lên.

      "Mọi người ăn, tôi xem chút là ai." Má Ngô đưa cho Tư Mộ chén canh, sau đó với mọi người bàn.

      Bảo bảo bị Tư Mộ đặt cái nôi, Tư Mộ bên ăn canh bên đùa với nhóc. Ngôn Mặc Bạch an vị ngồi bên Tư Mộ, nhìn Tư Mộ ăn bữa cơm đều đùa với bé, hết sức khó chịu nhíu mày, ho khan cái, mắt nhìn về phía Tư Mộ.

      Người bên trong bàn ăn, chỉ có Phó Minh Vũ cùng Tô San biết Ngôn Mặc Bạch náo loạn gì, Tô San đối với người con rể này lại đặc biệt thích, vì vậy ân cần hỏi: "Mặc Bạch, có phải con bị cảm hay ? Mấy ngày nay con chạy hai nơi bệnh viện và công ty, chú ý thân thể nhiều chút!"

      "Dạ, cám ơn mẹ quan tâm!" Tay Ngôn Mặc Bạch cứng đời, lập tức mỉm cười với mẹ vợ mình.

      "Nếu là bị cảm, cũng thể đến gần đứa bé, đề kháng của bảo bảo kém, nếu kaay bệnh cho bảo bảo, cũng phải là chuyện đùa." Ngôn Diệu Thiên buông đôi đùa tay xuống, vẻ mặt thành nhìn con trai của mình, . Bất quá vui vẻ giảo hoạt dưới đáy mắt giấu được, "Con cũng được đến gần Mộ Mộ, Mộ Mộ vừa mới sanh em bé, thân thể hư nhược, huống chi nó cho con bú, ngã bệnh cũng ảnh hưởng đến đứa bé."

      Khóe miệng Ngôn Mặc Bạch giật giật, lập tức khoát tay : "Con có cảm, tốt lắm!"

      Trước nghe thể đến gần đứa bé, chuẩn bị nhếch miệng cười cái, kết quả nhận lấy câu phía sau của ông cụ làm co rút.

      Ông cụ nhất định là cố ý ? để mình đến gần vợ , như vậy sao được chứ?

      ôm vợ ngủ, ngủ được nha!

      Mấy người bàn đều cúi đầu buồn cười .

      "Hi, Hello, chúng ta tới rồi ——" từ cửa truyền đến thanh tức giân của Lolita*

      (*Lolita chỉ những bé tuổi)

      "Vưu Ngư?" Tư Mộ mới vừa buông chén xuống , nhìn thấy người tới cửa.

      Quả nhiên là Vưu Ưu, Vưu Ngư còn có Lâu Diệc Sâm.

      Lại từ lần trước Lâu Diệc Sâm ở khach sạn phòng 1817, chỉ dùng hai buổi tối, liền giải quyết hai mẹ con này, hơn nữa còn thành công đem hai mẹ con quay về bên mình.

      Lần này cả nhà ba người bọn họ ở nơi này, là bởi vì Tư Mộ sinh bảo bảo.

      Đêm hôm bảo bảo vừa mới ra vào, Tư Mộ gọi điện cho Vưu Ưu báo tin mừng .

      Sau khi hàn huyên mấy câu, Vưu Ngư ở bên tiếp lấy điện thoại, nghe được dì Mộ Mộ sinh tiểu bảo bảo, phải tới thăm. Tư Mộ biết bọn họ ở cùng với Lâu lão đại, hơn nữa Lâu lão đại bình thường bận rộn như vậy, khẳng định có thời gian cùng họ tới thành phố A, nếu họ tới đây mình, khẳng định Lâu lão đại cũng yên lòng, đồng ý. Tử Mộ nghĩ tưởng bọn họ chỉ đùa, cho dù là muốn tới, cũng qua đoạn thời gian, ngờ tới nhanh như vậy, hơn nữa đột nhiên thế kia, trước đó cũng có gọi điện thoại cho .

      "Vưu Ưu, vì sao mọi người lại tới? Tôi cho là phải khoảng thời gian nữa mới đến !" Má Ngô cho nhà ba ngươi thêm bàn, Tư Mộ kêu bọn họ ăn cơm, cười ngồi đối diện bên cạnh Vưu Ưu hỏi.

      "Ừ, vốn là chuẩn bị mấy ngày nữa mới tới được, còn phải là Vưu Ngư, chính là ngày đó nhận điện thoại của ngươi, cả ngày nháo phải tới thăm đệ đệ, ba nó bị nó náo loạn hai lần, liền mang theo chúng ta tới." Vưu Ưu xong trợn mắt nhìn con mình cái.

      Vưu Ngư mới để ý cái trừng của mẹ, bởi vì lúc này con bé ở bên nôi bảo bảo, mắt to tròn vo nhìn chằm chằm bảo bảo, gương mặt tò mò.

      "Dì Mộ Mộ, tiểu bảo bảo đáng ." Vưu Ngư nhìn bảo bảo lát, quay đầu lại với Tư Mộ.

      "Đúng vậy! Bảo bảo đáng , người bạn Vưu Ngư cũng rất dễ thương." Tư Mộ sờ sờ cái đầu nấm hương của Vưu Ngư, cười đến dịu dàng.

      "Bảo bảo, chị gọi là Vưu Ngư, nhóc tên gì vậy?" Vưu Ngư nghiêng đầu nhìn về phía tiểu bảo bảo trong nôi cũng mở mắt nhìn nó, bộ mặt thiên chân vô tà (ngây thơ) hỏi.
      Hết chương 137.
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :