1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 133: Cùng nhau tắm, tiết kiệm nước

      " giúp em tắm..." sàn nhà tắm rất trơn, lo lắng Tư Mộ bất cẩn trượt chân, Ngôn Mặc Bạch ôm vào.

      "Em tự tắm!" Tư Mộ đẩy Ngôn Mặc Bạch ra, đỡ eo, từ từ bước xuống giường.

      Đều đàn ông là động vật nửa người dưới, ngay cả bà bầu cũng tha là ghê tởm nhất, ví dụ như Ngôn Mặc Bạch.

      Tư Mộ thầm khinh bỉ Ngôn Mặc Bạch, cảm thấy nhất định muốn tắm cho vì lại muốn ăn đậu hũ của . Vì vậy từ chối!

      Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy cơ thể Tư Mộ thân thể linh hoạt, luôn sau và giữ cự ly mét, phòng ngừa khi ngã xuống có thể đỡ .

      Bị bà xã của mình đề phòng như đề phòng sói, đúng là đau đớn!

      Ngôn Mặc Bạch vừa vào đến cửa phòng tắm, bị Tư Mộ chặn lại, "Em tự mình tắm, vào làm gì?"

      Ngôn Mặc Bạch nhìn cái bụng cao ngất của , hừ hừ, sau đó vừa cởi quần áo của mình vừa : " vào tắm!"

      "..." Tư Mộ bất đắc dĩ vịn cánh cửa, lùi lại bước để Ngôn Mặc Bạch vào, "Vậy tắm trước , lát nữa em tắm." xong chuẩn bị ra ngoài, Ngôn Mặc Bạch đưa tay cản lại, hếch mày : "Cùng nhau tắm, tiết kiệm nước!"

      Mặt Tư Mộ xám xịt, vừa tức vừa buồn cười, lý do hợp tình hợp lý!

      Nếu vậy, Tư Mộ còn từ chôi đúng là làm kiêu.

      Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ phản đối, sau khi cởi sạch liền chủ động đưa tay cởi quần áo người .

      tại hai vật hình tròn lại càng căng tròn, lúc cởi quần áo mu bàn tay như có như cọ vào hai điểm ở bên , chỉ đụng cái nhưng cảm giác mềm mại lan đến tận lòng bàn tay , trong nháy mắt máu toàn thân trôi trào, kêu gào toán loạn.

      Tay kiềm nén được cầm bên tuyết trắng, hì, ràng có thể lấy đầy bàn tay của .

      Ngôn Mặc Bạch rất vui vẻ, hoàn toàn thấy đôi mắt muốn phun lửa của Tư Mộ, cười toe toét nhào nặn vật đầy đặn trong tay, nghĩ, đây là chỗ tốt duy nhất khi mang thai.

      Tư Mộ đẩy tay của ra, hung hăng trừng , cắn răng nghiến lợi : "Ngôn Mặc Bạch, có thể động tay động chân được ?"

      "Bà xã, có động tay động chân? chỉ động tay thôi." Ngôn Mặc Bạch ra vẻ vô tôi, nhưng tay lại sáp lại.

      Tư Mộ thấy vô lại như vậy, cũng vô lý, vì vậy xoay người đến vòi hoa sen, mở nước bắt đầu tắm.

      Ngôn Mặc Bạch thấy mặt bà xã mình đen lại, ràng rất tức giận, vì vậy nịnh nọt cầm sữa tắm tới gần, : "Bà xã, giúp em tắm, giúp em bôi sữa tắm..."

      "Cút ngay, em tự mình tắm!" Tư Mộ xoay người đưa lưng về phía .

      Trong lòng bàn tay Ngôn Mặc Bạch đầy sữa tắm, bàn tay liền lượn vòng xoa sữa tắm lên cái lưng trơn bóng của Tư Mộ, tay vừa xoa, cơ thể cũng chầm chậm dán lên, mãi cho đến khi ngực và lưng dán sát vào nhau, tay của lại từ từ đưa ra trước người .

      Dưới chân là sàn nhà bóng loáng, Tư Mộ dám động, sợ sơ ý chút ngã sấp xuống, cho nên thời điểm Ngôn Mặc Bạch sáp lại Tư Mộ cũng có tránh , ngược lại chuyển trọng tâm cơ thể sang người , nếu ngã xuống cũng có làm đệm lưng.

      Bởi như vậy Ngôn Mặc Bạch càng được voi đòi tiên, tay từ ngang hông của sờ đến bụng, sau đó chậm rãi lên, khi Tư Mộ quát lớn tay đặt lên nơi mềm mại nào đó. Lát sau lại bắt đầu xoa bóp.

      May mắn đầu óc Ngôn Mặc Bạch có hoàn toàn bị tinh trùng chiếm lấy, còn nhớ lời dặn dò của bác sĩ, lát sau khi cảm thấy mình bị lửa thiêu đến đau đớn, mới buông Tư Mộ ra, sau đó nhanh chóng xối sạch sữa tắm người , dùng khăn bông bọc lại, bé ra phòng ngủ, sau đó xông vào nhà tắm tự mình tắm rửa.

      Tư Mộ toàn thân ướt nhẹp trùm khăn tắm đứng ở bên giường, nhìn bóng dáng vội vàng xông vào buồng tắm, Tư Mộ cười lấy quàn áo đưa vào nhà tắm cho .

      Ngôn Mặc Bạch ở bên trong giằng co hơn nửa tiếng mới đẩy cửa ra, chờ tắm xong, Tư Mộ thay xong áo ngủ nằm ở giường rồi.


      Tư Mộ liếc mắt nhìn , cười : "Tự làm tự chịu!"

      Ngôn Mặc Bạch vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa cắn răng nghiến lợi trừng : "Em thấy vậy có chút hả hê đúng ?"

      Tư Mộ cười hì hì nhìn , nhưng gì. Nếu dám gật đầu, chắc hẳn Ngôn Mặc Bạch nhào qua, đến lúc đó gặp nạn vẫn là .

      Giường , bụng Tư Mộ lại lớn, Ngôn Mặc Bạch sợ lúc ngủ đè phải , vì vậy đắp chăn cho , vỗ vỗ mặt , : "Ngoan ngoãn ngủ." Sau đó xoay người ngồi xuống ghế sofa.

      Tư Mộ nhìn điệu bộ này của , có phải là quyết định ngủ ghế sô pha ?

      Ghế sô pha ngắn như vậy, cao lớn như vậy, ngủ chắc chắn dễ chịu.

      Tư Mộ dịch người vào trong, lô ra nửa giường trống, tự mình tận lực co rút thành cục, giảm bớt cảm giác tồn tại.

      vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, với Ngôn Mặc Bạch: "Ông xã, lên đây ngủ •••••• "

      Ngôn Mặc Bạch nhìn cười, cho dù tận lực thu , nhưng là bụng của lớn như vậy, lại co lại vẫn chiếm nửa giường, nếu Ngôn Mặc Bạch chen chúc lên giường nhất định làm dán sát tường.

      "Em ngủ , ngồi ở đây được rồi. Hơn nữa, chờ lát nếu cha tỉnh có cần giúp gì, ta cũng có thể chăm sóc." Ngôn Mặc Bạch xong liền đem khăn lông vắt lên tay vịn ghế sofa, rồi gối lên đó, nhắm mắt lại.

      như vậy, Tư Mộ cũng thêm gì, chỉ là lúc trước rất buồn ngủ, nhưng bây giờ buồn ngủ chút nào. nằm giường, đôi mắt tròn trịa mở ra, chằm chằm vào ghế sa lon, trong lòng ngọt ngào lại thương .

      tối này Ngôn Mặc Bạch quả nhiên là ngủ được thoải mái, buổi tối lăn qua lộn lại, ngủ sao đều cảm thấy khó chịu. Mà Tư Mộ buổi tối đều có ngủ, trợn tròn
      [​IMG]
      dunggg, Nhất Lamthienbinh2388 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 134: Sinh non.

      cần làm thủ tục xuất viện, giữ phòng bệnh lại để ngăn ngừa có tình trạng gì đột xuất, đến lúc đó đến thẳng bệnh viện là được, cần lại phải phiền phức sắp xếp phòng bệnh.

      Ngôn Mặc Bạch đưa ông Ngôn về nhà họ Ngôn, gọi bà Ngô về chăm sóc nấu ăn cho ông.

      Đương nhiên Ngôn Diệu Thiên phản đối sắp xếp của , nếu bà Ngô về nhà họ Ngôn có ai nấu cơm cho Ngôn Mặc Bạch với Tư Mộ. Bây giờ Ngôn Diệu Thiên quan tâm nhất chính là đứa bé trong bụng Tư Mộ, sao ông có thể để bà Ngô về chăm sóc cho bản thân để cháu ông phải chịu uất ức chứ?

      Nếu ông đồng ý để bà Ngô quay về, bọn họ liền chuyển về nhà họ Ngôn ở thời gian chờ Ngôn Diệu Thiên hết bệnh quay về nhà riêng.

      Nhà họ Ngôn tương đối rộng, phòng ngủ lầu hai vẫn luôn được giữ lại cho Ngôn Mặc Bạch.

      Ban đầu lúc Ngôn Mặc Bạch kết hôn Ngôn Diệu Thiên liền cho người trang trí phòng ngủ lầu hai thành phòng tân hôn, tất cả đồ bên trong đều là đồ mới, vả lại rất xa hoa, ai biết Ngôn Mặc Bạch căn bản có ý định ở lại. Vì vậy dù ông hao tâm tổn sức cùng tiền bạc bố trí phòng tân hôn đẹp như vậy nhưng vẫn luôn có người ở.

      Bây giờ Ngôn Mặc Bạch trở về, vừa lúc có thể ở căn phòng kia.

      Ngôn Diệu Thiên vừa nghe con trai cùng con dâu về nhà họ Ngôn ở cùng mình liền rất vui, khuôn mặt luôn nghiêm túc lạnh lùng thế nhưng bây giờ lại cười híp mắt.

      “Căn phòng bên cạnh là phòng dành cho trẻ con, lúc trước ba cho người đến bố trí, con xem có thích hay ?” Mới vừa quay về nhà họ Ngôn, Ngôn Diệu Thiên liền dẫn Tư Mộ thăm các phòng ở lầu hai, căn phòng sát vách là căn phòng lúc trước ông cho người bố trí. Ông nghĩ nếu lớn lên cùng cháu mình tối thiểu có thể cho thằng bé gian để thằng bé buồn lo lớn lên.

      Tư Mộ kinh ngạc há miệng, trong lòng vừa cảm động vừa chua xót.

      cùng Ngôn Mặc Bạch đều ở bên này vậy mà ông Ngôn vẫn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, lúc kết hôn chuẩn bị phòng cưới, bây giờ có con chuẩn bị phòng trẻ. Mà mỗi lần Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch về nhà ăn cơm Ngôn Diệu Thiên đều nhắc đến nửa câu. Ông yên lặng làm những thứ này thậm chí muốn bọn họ biết.

      Hốc mắt Tư Mộ nóng lên, cúi đầu dạ tiếng, đỡ eo về phía căn phòng sát vách. Ngôn Mặc Bạch cùng Cố Khuynh ở dưới lầu thưởng thức loại trà cực phẩm của Ngôn Diệu Thiên lên, ngược lại Sở Kỳ lên thấy cách bài trí của phòng cưới thiếu chút nữa la lên.

      Từ bàn trang điểm đến tủ cạnh giường, từ đồ dùng giường đến rèm cửa, mỗi thứ đều rất xa hoa lại hài hòa, rất xinh đẹp. Hơn nữa trong phòng cũng thiếu đồ dùng, nhìn sơ qua cũng biết là vô cùng đắt.

      Căn phòng được bài trí xinh đẹp như vậy lại có người ở quả quá lãng phí đáng tiếc!

      Sở Kỳ thở dài, trong lòng Tư Mộ lại càng cảm thấy giống như dời sông lấp biển, tràn đầy áy náy.

      Phòng trẻ sát vách bài trí đẹp hơn do cái thai là con trai vì vậy bên trong đều bố trí toàn là đồ dành cho con trai, từ đồ chơi, nôi đến xe đẩy.... ....rất nhiều, đầy cả phòng, quả nhìn giống như khu vui chơi dành cho trẻ em.

      Chỉ là đồ chơi bên trong phòng đều có đủ loại, từ tuổi đến mười tuổi đều có. Bên cạnh còn có giá sách, phía bày rất nhiều sách.

      Mắt Tư Mộ hơi ướt, tay sờ vào những món đồ chơi kia, cuối cùng dừng lại giá sách, quay đầu lại nhìn Ngôn Diệu Thiên đứng ở cửa mặt đầy nước mắt.

      “Ba.......sao ba lại mua nhiều như vậy?” Tư Mộ hỏi. Trong đầu hình như thoáng qua ý nghĩ, có lẽ ông Ngôn muốn lúc sinh con, có thể đem mọi thứ cho thằng bé ông mới có thể yên tâm.

      Ngôn Diệu Thiên vừa mới xuất viện, bây giờ cơ thể còn suy yếu, ông tựa vào cạnh cửa nhìn bộ dáng của Tư Mộ khẽ cười, khuôn mặt còn có chút dáng vẻ lạnh lùng thương trường.

      “Dù sao cũng phải mua những thứ này, xem như là chút tâm ý của ba dành cho thằng bé. Hơn nữa để cũng hư, vật giá càng ngày càng cao, bây giờ mua đến lúc đó còn có thể tiết kiệm, ha ha......” Ngôn Diệu Thiên xong nở nụ cười.

      Hiếm có khi nào ông lại hài hước như vậy, Tư Mộ lại thể cười nổi.

      “Được rồi, mau xuống lầu chuẩn bị ăn cơm. Bà Ngô gọi ba lần rồi, hôm nay bà ấy nấu rất nhiều món.” Ngôn Diệu Thiên thấy Tư Mộ chảy nước mắt, xong liền nghiêng đầu chuẩn bị xuống lầu.

      Trong lòng ông cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc ông phát mình bị bệnh ông liền im lặng làm những việc này, mỗi tối khi làm xong việc mà ngủ được ông đều tới căn phòng này nhìn chút. Những món đồ chơi dành cho trẻ con ông đều cầm lên tay chơi đùa, ông biết chơi như thế nào, ông suy nghĩ muốn chơi với cháu hết từng món đồ chơi!

      Tư Mộ cùng Sở Kỳ ở phía sau, Sở Kỳ nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tư Mộ liền tới giúp lau: “Nhìn cậu khóc giống như con mèo, biết người mang thai thể khóc sao? Nếu sau này đứa bé
      [​IMG]
      dungggNhất Lam thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngôn Diệu Thiên vừa mới gọi điện thoại cho tài xế đến đây, thành phố A phồn hoa, giao thông tương đối hỗn loạn, thường kẹt xe. Ngôn Diệu Thiên lo lắng đường bị kẹt xe làm trễ nãi thời gian, vì vậy liền gọi người đến hộ tống mở đường.

      Thuộc hạ của ông ở gần đây, tới đây cũng chỉ mấy phút, ôm ra liền nhìn thấy con trai mình gấp gáp ôm người chạy thẳng ra, lên xe quên mở cửa.

      Trạng thái như vậy làm sao Ngôn Diệu Thiên có thể yên tâm để cho lái xe?

      Dứt khoát cho quản gia lái xe đưa bọn họ . Mà chiếc xe thể thao kia của Ngôn Mặc Bạch chỉ có thể ngồi đằng trước, thể ngồi nhiều người, cho nên ông bảo bọn họ ngồi vào chiếc xe Bugatti phiên bản dài kia.

      Ngôn Mặc Bạch nghe lời ôm người vào chiếc xe Bugatti kia, trước tiên thả người trong lòng vào, cũng chui vào ngồi, sau đó lại ôm người đó vào lòng, nhàng vỗ về.

      Quản gia Vương cùng ông Ngôn Diệu Thiên chênh lệch tuổi tác nhiều lắm, khoảng chừng năm mươi tuổi, ông luôn lái xe vững vàng, giống Ngôn Mặc Bạch thích lái xe chạy như bão tố.

      Vì vậy ông vừa mới nổ xe chạy được mấy mét, Ngôn Mặc Bạch liền giục ông chạy mau chút.

      Quản gia Vương im lặng tăng ga nhưng Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn thúc giục, cuối cùng ông thèm để ý.

      Mới vừa vào trong thành phố, sáu chiếc Hummer cùng chạy tới, trước mở đường cho bọn họ, tác phong làm việc lớn lối như vậy bình thường làm gì có xe nào dám chặn đường chứ? Ngoan ngoãn nhường đường.

      Nhưng mà có số ít người có mắt, thấy xe của mình bị chèn sang bên liền muốn so tài cùng xe của Ngôn Mặc Bạch.

      Quản gia Vương ấn Bluetooth, theo chỉ thị, chỉ thấy những chiếc xe Hummer dọn đường chạy tới, đụng vỡ chiếc xe kia, lúc này chiếc xe Bugatti của Ngôn Mặc Bạch chạy .

      Tất nhiên tạo thành tai nạn giao thông nhưng lúc cảnh sát giao thông muốn tới chặn lại nhận được lệnh của cấp , để cho bọn họ . YT Quốc Tế đồng ý bỏ ra trăm triệu để cải thiện đường giao thông trong thành phố A khiến Cục trưởng cục giao thông cười khép nổi miệng. Bây giờ con dâu nhà họ Ngôn chuẩn bị sinh, chạy xe đến bệnh viện, nếu trễ nãi thời gian gây ra chuyện ngoài ý muốn có thể khiến chuyện càng to hơn!

      Lúc xe chạy đến bệnh viện, Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ chạy thẳng vào trong, bác sĩ nhận được điện thoại sớm chờ sẵn.

      Khi đẩy người vào phòng sinh, Ngôn Mặc Bạch liền theo vào nhưng lại bị bác sĩ ngăn lại.

      Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nhìn khiến bác sĩ run rẩy. Nhưng vẫn kiên trì cho Ngôn Mặc Bạch vào.

      “Cút ngay!” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng mở miệng, ánh mắt như con dao sắc nhọn hướng về phía nữ bác sĩ, nếu như phải nắm cánh cửa sớm xụi lơ mặt đất.

      Ánh mắt này quá đáng sợ!

      Khi Ngôn Mặc Bạch muốn nhấc chân vào bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ trách ca sinh của Tư Mộ tới, bà biết tính cách Ngôn Mặc Bạch thế nào nên nhàng : “ Ngôn, ở bên ngoài chờ , tôi đảm bảo vợ con bình an.”

      Trong quá trình sinh khó tránh khỏi tình trạng khóc, đau đến khóc, tính khí Ngôn Mặc Bạch nóng nảy còn cưng chiều vợ như mạng nếu để cho vào nghe thấy vợ mình đau như vậy nổi đóa mới lạ! Để tránh cho nổi đóa bây giờ nên để ở ngoài.

      Ngôn Mặc Bạch trợn mắt nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của vị trưởng khoa, nổi giận.

      " phải còn 20 ngày nữa mới sinh sao? Tại sao bây giờ lại sinh?" Ngôn Mặc Bạch hét lớn. Còn là giám đốc, hoàn toàn đáng tin cậy!

      Giám đốc bị nghi ngờ y thuật, khóe miệng bà giật giật, cười làm lành : "Ngày dự sinh cũng phải chính xác 100%, có thể sơm hơn hoặc trễ hơn vài ngày, điều này rất bình thường. Cũng có số nhân tố ảnh hưởng đến thời gian, những thứ này đều quan trọng."

      " chính xác là năng lực của bà có vấn đề! Năng lực của bà có vấn đề, vậy bà dựa vào cái gì để cam đoan với tôi?" Ngôn Mặc Bạch mới cần những lời qua loa có trách nhiệm như vậy, trực tiếp kết luận, còn với giọng điệu rất nghiêm túc.

      Giám đốc biết lúc này gì với cũng vô dụng, nên dám giải thích gì thêm, dù sao bà cũng đắc tội nổi, vì vậy chỉ có thể gật đầu cười làm lành.

      "Nếu , gọi Cố thiếu lại đây." Giám đốc đề nghị.

      Dù sao bà cũng biết năng lực Cố Khuynh, nếu Ngôn Mặc Bạch tin lời bà, vậy hãy mời người tin tưởng đến.

      Mặt Ngôn Mặc Bạch lại đen xì như đáy nồi.

      Người này có phải muốn chết hay ! Lại đề nghị để người đàn ông khác đỡ đẻ cho vợ ? Đây lag bà xã của , sao có thể để người đàn ông khác đụng vào ? Cho dù người đàn ông đó là em của mình, hơn nữa người phụ nữ của người đàn ông này cũng là chị em với bà xã của mình cũng được!

      Hai người ở đây giằng co, trong phòng sinh truyền đến tiếng kêu của Tư Mộ, thành công đánh vỡ cục diện
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 135: Cuộc chiến thứ nhất của hai cha con - giành ăn!

      Lúc Sở Kỳ đẩy cửa vào, vẻ mặt nhìn ra là vui hay buồn. Nhưng Tư Mộ bận cho con bú sữa, mới làm mẹ có kinh nghiệm, tay chân còn lộng cọng, hoàn toàn thời gian nhìn vẻ mặt Sở Kỳ, có thể nhìn thấy người vào là ai là tốt rồi

      "Có cần giúp tay hay ?" Bác sĩ ở bên giường dạy Tư Mộ cho con bú, nhưng đứa trẻ hút hút ra sức hút, đến nỗi mặt đỏ bừng, những vẫn hông có giọt sữa, lúc bác sĩ ép, lại có nước sữa* chảy ra ra. Tuy cục cưng có răng cắn, nhưng mà liều mạng hút như vậy, nụ hoa của cũng đau. Sở Kỳ nhìn vẻ mặt đau khổ của Tư Mộ, vội vàng tới gần hỏi.

      * Lượng sữa lúc ban đầu bầu vú mẹ tiết ra được gọi là nước sữa, có tác dụng làm dịu cơn khát cho trẻ

      ra ấy thấy tình huống lạc quan mới tùy ý hỏi chút, nhưng lại biết nên giúp thế nào? Chẳng lẽ muốn giúp cục cưng hút sữa ra sao?

      Sở Kỳ quýnh quýnh, sau đó với Tư Mộ: "Nếu , mình gọi Ngôn Mặc Bạch vào giúp đỡ?"

      Mặt Tư Mộ từ đỏ chuyển sang trắng liếc Sở Kỳ, vừa định ấy, bác sĩ đứng bên cũng phụ họa theo: "Ừm, bảo tiên sinh lại đây giúp hút sữa cũng tốt. Dù sao đứa còn , lại lần đầu cho con bú sữa, nếu có người lớn hút cho sữa thông, đứa bú sữa cần tốn nhiều sức như vậy nữa."

      Tư Mộ đổ mồ hôi, nhìn sang Sở Kỳ cười trộm, hỏi: " ấy ở đâu ?"

      "Ngoài cửa." Lúc Sở Kỳ vào trông thấy Ngôn Mặc Bạch lôi kéo Cố Khuynh chuyện, thái độ đó hoàn toàn giống người ông vui mừng khi được làm cha.

      "Vậy kêu ấy vào giúp mình !" Tư Mộ cúi đầu nhìn đưa trong ngực mình dù hút đến mức mặt đỏ bừng cũng ăn được giọt sữa nào, lòng đau như cắt. Khi nghe thấy Tư Mộ , gọi là Ngôn Mặc Bạch vào giúp hút sữa.

      Sở Kỳ giựt giựt khóe miệng, sau đó ra ngoài.

      " cần thẹn thùng, rất nhiều người đều như vậy, ngày đầu tiên cho bú sữa sữa đều ra, cũng nhờ ông xã đến hút." Bác sĩ liếc nhìn cục cưng trong ngực Tư Mộ, rồi .

      Tư Mộ vốn cũng có thẹn thùng, nhưng mà bà ấy lại như vậy khiến hơi mất tự nhiên.

      Ngôn Mặc Bạch lôi kéo Cố Khuynh hỏi những vấn đề mà đối với Cố Khuynh mà những vấn đề đó đều là ngu ngốc.

      Ví dụ như, cục cưng sao xấu như vậy? Xác định là người sao?

      Vừa mới hỏi vấn đề này, lập tức muốn cắn lưỡi, chỉ chất vấn thành phần của chính mình?

      Sau đó lại hỏi, cục cưng xấu như vậy, xác định là của sao?

      Vấn đề này ngu hơn, tổn thương nghiêm trọng tính tự tôn của đàn ông, còn tự đội cho mình cái nón xanh đồng thời còn đâm Tư Mộ dao, hủ hoiaj trinh tiết của .

      Cố Khuynh nhìn cái người trong đầu chỉ toàn chữa nước, bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của , chân thành : "Tiểu Bạch, cậu có muốn rửa mặt cho tỉnh táo chút ?"

      Xem ra là hoàn toàn điên rồi, mới có thể hỏi cái vấn đề muốn ăn đòn lại bị người khinh bỉ này.

      Ngôn Mặc Bạch buồn bực gãi gãi đầu, bực bội qua lại, đột nhiên đấm cái lên tường, lập tức cảm nhận được bức tường chấn động.

      Cố Khuynh ở phía sau nín được cười, lên phía trước đánh lên bờ vai của , : "Muốn hai luyện cùng cậu ?"

      Biết tại trong lòng Ngôn Mặc Bạch rất loạn, cần phát tiết, mà người như bọn họ chỉ có phương thức phát tiết... đại đánh trận, buồn rầu theo mồ hôi chảy ra, toàn thân cảm thấy dễ chịu hơn.

      Hai người chuẩn bị đánh nhau, Sở Kỳ ra, gọi Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch quay đầu lại, vốn kiên nhẫn, nhưng vì mặt mũi người bên cạnh, và đây cũng là chị em tốt của bà xã mình, nên mới dừng bước lại.

      tại rât phiền, từ sinh đứa bé ra, vợ của thèm nhìn , luôn ôm con bên mình dỗ dành, ngay cả cũng có đãi ngộ như vậy, vô cùng khó chịu!

      Lúc khó chịu, đặc biệt muốn để ý đến người khác, chỉ muốn đánh trận ác liệt để hạ hỏa.

      Từ rất Sở Kỳ thấy vẻ mặt kiên nhẫn của , vừa hai bước, nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch bực bội nhíu mày, Sở Kỳ cho là muốn bước , liền nhanh chóng mở miệng : "Mộ mộ gọi vào."

      Ngôn Mặc Bạch sững sờ, nghe như thế, chân chuẩn bị , nhưng mà vừa nghĩ tới đứa bé kia còn ở bên trong, dừng lại, lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì? Tôi dang bận!"

      Cố
      [​IMG]
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    5. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      that la giang mamh ma. Do an cua con ma cug k tha nua. De cho con khoc wa troi luon

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :