1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 125: Bảo bối đợi kịp sao?

      Editor: Queen

      Bốn người bọn Lâu Diệc Sâm nghe Ngôn Mặc Bạch liền nhíu mày nhìn về phía , chẳng lẽ chuyện này Mafia bên kia cũng nhúng tay vào?

      Mặc dù Ngôn Mặc Bạch thể xác định Dany có phải chủ mưu trong vụ giết Lăng Thần , nhưng chuyện này nhất định liên quan đến ta.

      muốn nhanh chóng xử lý Dany, nhưng lại có người nhanh tay hơn, làm rất khó chịu.

      cũng chuẩn bị mọi thứ để giải quyết xong tên Dany kia, muốn Lăng Thần xảy ra chuyện gì?

      Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh tiếng nhìn về phía mấy em : "Lúc bọn họ đến, Dany chết, bị bắn văng óc ra ngoài, nghe khi chết còn quan hệ với phụ nữ. Xem ra tên khốn Dany kia thành quỷ cũng phong lưu. Còn có, thấy tên sát thủ nào, biết hướng nào."

      Nhậm Phẩm huýt sáo tỏ vẻ tin tức kia quá bốc lửa, nhấc chân chuẩn bị vào "Caesar", Lôi Ngạo mang theo vẻ mặt hưng trí bừng bừng phía sau, tỏ vẻ muốn xem Dany chết ra sao.

      Cố Khuynh trầm ngâm lát, cau mày, hỏi Ngôn Mặc Bạch: "Lúc nào tìm Lăng Thần?"

      Cố Khuynh từng gặp Lăng Thần lần, khi đó ở nước ngoài, lúc ấy Nhậm Phẩm còn với " hai, có cảm giác Lăng Thần kia rất giống ? Nhất là ánh mắt, xem có phải hai người là em ?"

      Lúc đó chỉ cười trừ, nhưng bây giờ lại cảm thấy rầu rĩ, rất thoải mái.

      Sao Lăng Thần có thể giống ? Ánh mắt giỏi che giấu sao như thằng tư sao?

      Cố Khuynh càng nghĩ càng rầu rĩ vui, trợn mắt nhìn Nhậm Phẩm nhanh đến "Caesar" tham gia náo nhiệt.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy Cố Khuynh trừng mắt nhìn Nhậm Phẩm, nhíu mày ngi hoặc nhìn thoáng qua Cố Khuynh, nhưng Cố Khuynh rất nhanh thu hồi cảm xúc nên Ngôn Mặc Bạch cũng hỏi, chỉ : "Ngày mai, dù sao người cũng chạy được."

      Hôm nay khuya lắm rồi, nếu như tìm người... phải là lục soát. có chứng cớ chứng minh Dany định giết Lăng Thần, vậy thể nửa đêm vào nhà người ta đòi người.

      Huống chi tại phải nhanh chóng về nhà ôm vợ ngủ.

      Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu nhìn đại ca, quả nhiên thể chờ đợi.

      Lâu Diệc Sâm thấy chuyện giải quyết xong ở lại nữa, xoay người lên xe, đám vệ sĩ của cũng lên xe theo, đợi Ngôn Mặc Bạch kịp phản ứng, xe chạy xa.

      Cố Khuynh há hốc mồm nhìn theo hướng xe biến mất, lấy khuỷu tay huých huých Ngôn Mặc Bạch hỏi: "Chuyện gì xảy ra với đại ca vậy? ấy có việc gấp hả?"

      Cố Khuynh suy đoán, nếu sao lại giống con khỉ vậy, ngay cả câu chào hỏi cũng rồi, hơn nữa còn coi xe như máy bay mà phóng, chỉ trong nháy mắt thấy tăm hơi.

      Nhưng mà việc gấp à việc gì đây? Nếu nghiêm trọng có cần họ giúp ?

      "Đại ca vội về hạ hỏa đó! thấy vừa rồi vẻ mặt ấy giống như chưa thỏa mãn dục vọng sao?" Ngôn Mặc Bạch vuốt thẳng những nếp nhăn quần áo mình, cũng huýt sáo rồi về xe.

      Cố Khuynh giật mình trợ mắt, đuổi theo đưa tay bắt lấy vai Ngôn Mặc Bạch, vẻ mặt nhiều chuyện, " mau mau có phải đại ca phá giới hoàn lương rồi đúng ?"

      Lâu Diệc Sâm vẫn luôn lạnh lùng ít , cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy bên cạnh có phụ nữ, ngay cả nhu cầu sinh lý cũng có. Bọn họ hoài nghi, đại ca có phải gay ? Hoặc hiểu hồng trần nên xuất gia thành phật rồi.

      Lúc trước Cố Khuynh chỉ biết đại ca đối xử với mẹ con Vưu Ưu rất đặc biệt, nhưng suốt thời gian qua đại ca và ấy cũng chỉ mập mờ mà thôi, ngoài ra còn gì cả. Lúc đó kỳ vọng quá cao nên cũng thất vọng nặng, tại nghe đại ca có người phụ nữ, thể tin được.

      Ngôn Mặc Bạch chỉ cho nụ cười , liền đẩy ra rồi lên xe.

      Cố Khuynh lấy được thông tin gì, ủ rũ thở dài.

      Ngôn Mặc Bạch hạ kính xe, nhìn thoáng qua Cố Khuynh, : " còn có tâm trạng quan tâm chuyện của người khác? Trước tiên nên quản tốt chuyện của mình là được!"

      "Chuyện của tôi? Ý cậu Sở Kỳ?" Cố Khuynh nghe vậy cảm thấy mê muội, đại khái nghĩ rằng Ngôn Mặc Bạch ám chỉ người phụ nữ của , đó phải Sở Kỳ sao?

      Cố Khuynh còn chưa đoán được tại sao Ngôn Mặc Bạch lại vậy, chỉ nghe thấy Ngôn Mặc Bạch : "Trước kia Lăng Thần là vệ sĩ của Sở Kỳ, là con nuôi của cha Sở Kỳ."

      tới đây Ngôn Mặc Bạch liền ngậm miệng, kéo kính xe lên, xe cũng phi như tên lửa, để lại Cố Khuynh đứng đó sắc mặt từ từ chìm xuống.

      Nửa đêm, đèn nê ông lóe sáng, Cố Khuynh đứng ở nơi đó, trong lòng cảm xúc.

      lấy điện thoại di động ra gọi cú điện thoại, lâu bên kia mới bắt máy, chỉ nghe thấy giọng chưa tỉnh ngủ oán trách : "Cố Khuynh bị bệnh thần kinh hả? Khuya vậy còn gọi điện, có để người khác ngủ ?"

      Cố Khuynh im lặng , người bên kia thanh tỉnh chút, nhưng mà hiển nhiên tính tình vẫn rất kém gắt lên: "Con mẹ nó có gì mau ."

      Cố Khuynh nhếch môi cười ra tiếng, trong điện thoại truyền đến giọng trầm thấp dễ nghe của : "Gọi điện thoại cho em, chỉ là muốn cho em biết, chưa ngủ.... còn có, nhớ em!"

      Bây giờ đổi lại đầu giây bên kia im lặng.

      ra câu đó Cố Khuynh suy nghĩ lâu mới đầu định nhưng lại thôi, sau đó nó lại xông lên, cuối cùng Cố Khuynh vẫn ra.

      Sau khi thấp thỏm bất an.

      nhớ em...

      chưa bao giờ với ai ba chữ đó, theo ba chữ đó có ý nghĩa hơn " em" Dầy cộm lại nặng nề, thể dễ dàng ra, khi đó chính là lời hứa, thể thay đổi.

      dễ dàng ra, dễ dàng hứa hẹn, lại biết đối phương trả lời như thế nào.

      Cho nên rất yên lòng...

      Giây phút này Cố Khuynh cảm thấy trái minh mình ngừng đập, hô hấp cũng ngừng, nín thở cẩn thận nghe sợ bỏ qua câu trả lời của đối phương, cho dù là tiếng hít thở...

      "... Tôi, cũng nhớ ..." giọng của người bên kia rất , giống như rù rì, ép chặt điện thại vào tai, mực dù nhưng vẫn nghe rất .

      Cho nên Cố Khuynh cười, trong đêm khuya trời đông giá rét, chỉ có mình , dung nhan khuynh thành cười tiếng, giống như đóa hoa tỏa sáng nhất thế giới, ngay cả ánh sao trời cũng sáng bằng nụ cười của .

      "Kỳ Tử, đến nhà em đón em ngay lập tức..." Cố Khuynh giống như chàng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tràn đầy nhiệt huyết vào điện thoại.

      Giờ phút này chính là khẩn cấp, khắc cũng kịp đợi, chính là muốn gặp , làm sao bây giờ?

      "...." Sở Kỳ trốn ở trong chăn cười trộm, sau đó rống vào điện thoại: "Kẻ điên! Tôi muốn ngủ, điên cùng đâu!"

      "Vậy, vẫn đợi dưới nhà em."

      "Nếu sợ bị vệ sĩ nhà tôi đuổi giết cứ tự nhiên!" Nhà Sở Kỳ luôn luôn có người gác, nếu Cố Khuynh nửa đêm còn đến nhà tìm , chắc bị những người đó dùng vũ lực đuổi .

      Nhưng Cố Khuynh đâu phải người bình thường!

      " tá vệ sĩ nhà em cũng đối phó được cánh tay của ."

      "Vậy cũng thể." Sở Kỳ làm nũng .

      Tính tình luôn luôn nóng nảy, khó có khi làm nũng, Cố Khuynh vui sướng hưởng thụ, sau đó : " rất muốn gặp em, em phải làm sao bây giờ?"

      " về nhà tắm rửa sạch rồi ngủ, chờ tỉnh lại, tôi đến nhà ." Sở Kỳ cong miệng cười, vẫn quên dặn dò: "Nhớ đó, nhất định phải tắm rửa sạch ."

      Cho nên trong lòng Cố Khuynh rất vui mừng, mong thời gian trôi qua nhanh, chỉ cần nháy mắt là đến bình minh.

      Đây là ám chỉ, sáng sớm ngày mai là có thể đưa thịt lên rồi sao?

      Sau khi cúp điện thoại, người nào đó lên xe, cũng coi xe như máy bay mà phóng.

      Làm Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm ra khỏi "Caesar", phía ngoài bóng người.

      ....

      Ngôn Mặc Bạch lái xe theo sau Lâu Diệc Sâm, Lâu Diệc Sâm và vệ sĩ của ba chiếc xe. Lâu Diệc Sâm ngồi ở xe chính giữa, nhưng ba chiếc xe ngừng bay đường giống như vận tốc ánh sáng. Ngôn Mặc Bạch vẫn ở phía sau, bốn chiếc gần như là cùng dừng lại trước cửa Autumn.

      Lâu Diệc Sâm tùy ý để mấy vệ sĩ đứng quang lối vào, Ngôn Mặc Bạch ở phía sau.

      Hai người đàn ông nôn nóng sốt ruột vội vàng trở về ôm bà xã của mình, vẻ mặt gần như giống hệt nhau.

      Ngôn Mặc Bạch bước nhanh vào thang máy, nhìn thoáng qua đại ca, : "Đại ca định ở đây vài ngày sao?"

      Lâu Diệc Sâm thân là đại ca, tất nhiên phải trấn giữ ở tổng bộ, thể rời quá lâu, lần này phải vì bọn Vưu Ưu, chắc cùng Ngôn Mặc Bạch chuyến này.

      "Ngày mai về." Lâu Diệc Sâm nhíu mày nhìn thoáng qua Ngôn Mặc Bạch, hỏi: "Sao vậy? Có kế hoạch gì sao?"

      Giọng điệu này, giống như bị trúng tim đen.

      Ngôn Mặc Bạch sợ hết hồn, vội vàng khoát khoát tay, : " có.... chỉ quan tâm đại ca chút thôi."

      Lâu Diệc Sâm khẽ hừ, chuyện nữa. Mãi cho đến khi thang máy dừng lại ở lầu 18, Lâu Diệc Sâm đột nhiên : "Sau khi tôi về, giúp tôi chăm sóc hai người kia."

      Ngôn Mặc Bạch dĩ nhiên "hai người kia" trong lời của Lâu Diệc Sâm là ai.

      Cười híp mắt gật đầu, đó là nhất định.

      Lâu Diệc Sâm luôn luôn muốn lôi vào thế giới của mình, cho dù khống chế được xông vào thân thể của , vẫn dám với , để sánh bước cùng , ở lại bên cạnh .

      Các tinh khiết lại tốt đẹp như vậy, mà thế giới của lại hắc ám.

      bỏ được nhúng chàm, mặc dù nhúng chàm rồi.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn đại ca của mình vào phòng 1817, mới xoay người vào phòng 1818.

      Mới vừa mở cửa, chỉ nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, tiếp theo là tiếng dép, bành bạch chạy thẳng đến chỗ đứng.

      Ngôn Mặc Bạch mới vừa đóng cửa lại, còn chưa kịp xoay người, lưng đụng vào thân thể mềm mại.

      Tâm của Ngôn Mặc Bạch cũng sáng ngời, xoay người ôm lấy hôn cái, cười : "Bảo bối đợi được sao?"
      Last edited by a moderator: 22/11/15
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 126: Chồng à, em được

      Ngôn Mặc Bạch ôm cười , trêu chọc bên tai : "Bảo bối, đây là em đợi kịp sao?"

      xông lại nhanh như vậy, cho cái ôm từ phía sau nhiệt liệt như vậy, Ngôn Mặc Bạch cảm giác trái tim mình trong nháy mắt đều bị thân thể mềm mại này vây quanh.

      Tư Mộ chui đầu vào trong ngực của cọ xát vài cái, làm cho ngứa, dao động bật cười, ngực run run cùng mùi hơi thở của dễ chịu như vậy, mới khiến cho cảm giác chân được.

      trở lại!

      Tay Tư Mộ ôm eo sờ vài cái, sau đó thở dài hơi ngửa đầu nhìn về phía , : "Chồng, em đói rồi!"

      Ngôn Mặc Bạch lập tức cúi đầu che kín môi nàng, dùng sức nhiệt liệt hút, trở qua trở lại lưu luyến, đến khi Tư Mộ chóng mặt suýt chút nửa hít thở thông, Ngôn Mặc Bạch mới buông ra, trong mắt toàn là chiều vui vẻ.

      Môi Tư Mộ ửng hồng, ngửa đầu nhìn về phía , ánh mắt mê hoặc, định thần lại được chút, xì tiếng khinh miệt về phía Ngôn Mặc Bạch, giọng điệu nũng nịu chảy nước.

      "Em đói bụng •••••• "

      "Chồng lập tức cho em ăn ••••••" dứt lời, Ngôn Mặc Bạch xoay người bồng lên, trực tiếp về phía phòng ngủ.

      Tư Mộ bị động tác này của làm cho choáng váng, cuối cùng người tỉnh táo chút, hiểu được ý tứ trong lời của , ý thức được ý đồ của , vung nắm tay đánh vài cái vào bộ ngực của .

      Ngôn Mặc thèm nhìn đến nắm đánh như gải ngứa của , đau chút nào, ngược lại là thương tay có bị đau hay .

      giọng cười : "Vợ à, kiềm chế chút, đừng đem tay của em đánh cho đau •••••• "

      Vừa dứt lời, truyền đến lỗ ai hơi thở mạnh mẽ "Hừ—— "

      Tư mộ há mồm cắn lấy chỗ mẫn cảm trước ngực , mặc dù biết bộ ngực của rắn chắc, làm răng cắn đến đau lên, nhưng lực sát thương quả phải sao?

      Tư Mộ khiêu khích nhìn sắc mặt người nào đó càng thâm trầm, mặt đắc ý chỉ hiểu

      "Xem ra em đói rồi, chờ lát cho em ăn no!" Ngôn Mặc Bạch bước trở về phòng ngủ, nếu đổi lại trước kia, chắc chắn cách vài mét xa đem quăng ngã phịch xuống giường rồi, nhưng mà bây giờ có thai rồi cũng dám làm loạn.

      Mặc dù vội vàng, nhưng mà mỗi cái động tác đều êm ái cẩn thận, sợ làm bị thương .

      Tư Mộ thấy điệu bộ này của , vội vàng đẩy ra: " muốn nữa, em đói bụng rồi •••••• "

      Ngôn Mặc Bạch hít sâu hơi, ngăn chặn cuồng nhiệt mãnh liệt trong cơ thể hận thể muốn bùng phá, nhéo mặt của , hỏi: "Em muốn ăn cái gì? bảo bên dưới làm đưa lên."

      Phòng bếp khách sạn Autumn đều có đầu bếp thay phiên nhau trực, thuận tiện cho khách buổi tối ăn khuya gọi cơm.

      "Em muốn ăn hoành thánh." Bữa ăn khuya cung cấp rất nhiều món, hoành thánh là trong những món Tư thích nhất. Tay nghề đầu bếp khách sạn Autumn trước nay rất tốt, lúc Tư Mộ ăn sáng cũng thường ăn món này.

      Ngôn Mặc Bạch bắt đầu gọi điện thoại, sau đó lại xoay người lại nữa đặt ở người , môi dán vào tai , hơi thở nóng rực làm cho ngứa ngáy, khuôn mặt mặt hồng hào đẩy ra, " nặng, đừng đè con."

      Mặt Ngôn Mặc Bạch lập tức trầm xuống, cách lớp vải mỏng, hung hăng gặm chút trước ngực của .

      Cục cưng là cái đứa phiền nhất.

      Ngôn Mặc Bạch lại lần nữa ghét bỏ nhìn chằm chằm vào bụng Tư Mộ.

      Thái độ mặc dù khó coi, nhưng mà Ngôn Mặc Bạch nhưng vẫn là theo lời từ người quay qua bên.

      Lặng yên chút, lại bực bội quay vài vòng, đột nhiên đập xuống giường cái, nhìn chằm chằm vào bụng Tư Mộ, giọng điệu buồn rười rượi, ý tứ cảnh cáo rất đậm: "Con chuyên môn đối nghịch với cha? Chờ con ra, xem cha có dọn dẹp con !"

      Tư Mộ thấy bộ dáng của , cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, đưa tay nhéo lỗ tai của , : " dám dọn dẹp con em, xem em dọn dẹp như thế nào!"

      Tư Mộ vừa dứt lời, cả người bị Ngôn Mặc Bạch ôm lấy nằm sắp lên người , tay còn người của vờ vài cái, cười tà mị : "Đến đây , tại để cho em dọn dẹp. Buông tay buông chân dọn dẹp, cần nể mặt của , tốt nhất dọn dẹp để ba ngày xuống giường là được."

      Tư Mộ ghé vào người , cảm giác thân dưới bị đụng vào vật cứng như sắt, bên tai bị hơi thở người nào đó làm ửng đỏ lên, mặt liền đỏ lên.

      Ngôn Mặc Bạch đè tên Đại Lưu Manh!

      Trước kia cảm giác lạnh lùng ít , nhưng bây giờ cái gì cũng dám đúng là lưu manh côn đồ.

      Tư Mộ chui đầu vào trước ngực , hồi lâu mới dám ngẩng đầu nhìn , nét mặt thiếu nữ thẹn thùng lại làm ngứa ngáy trái tim Ngôn Mặc Bạch.

      : " nghĩ như vậy ba ngày xuống giường được sao?"

      Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, kế tiếp chính là vui mừng khôn xiết, cười tủm tỉm gật đầu đúng là như vậy.

      Trong lòng ước gì là mười ngày nửa tháng xuống giường được rồi đó nhưng mà nàng có bổn kia.

      Tư Mộ từ từ đem mặt dời đến bên cạnh , miệng tiến đến bên tai của , khẽ hà hơi thở, "Nếu em lên mạng mua Lang Nha Bổng về, để phía sau đủ sướng?"

      Ngôn Mặc Bạch lại sửng sốt, sau đó bỗng cảm thấy Cúc Hoa xiết chặt, chỉ cần nghĩ đến cái cảnh kia, mồ hôi lạnh đều phát ra.

      Ngay sau đó đưa tay bưng lấy mặt của , hung hăng hôn hồi lâu, hình phạt dường như thẳng đem đầu lưỡi của đều nuốt đến chết lặng, mới buông ra, sau đó ánh mắt trầm tĩnh nhìn ánh mắt của nàng, tay nắm lấy eo của nàng, đem nàng áp lên người , khiến nhiệt huyết nơi nào đó với chăm chú kề nhau.

      "Vật , xem em mãnh liệt ra sao!" Ngôn Mặc Bạch ấn nàng, cách lớp vải nấc vài cái, khiến cho Tư Mộ liên tục cầu xin tha thứ.

      "Em đùa, dám dám ••••••" Tư Mộ bị bàn tay to lớn của Ngôn Mặc Bạch khống chế ở người , mới đầu thử giãy dụa hai cái, lại phát húc lên càng dữ tợn. Sau đó mới nghĩ đến mình là ngốc, sao có thể ở người động đây như vậy? Đây phải cố ý tự rước lấy họa sao?

      Ngôn Mặc Bạch bị Tư Mộ cọ như vậy, càng khó chịu.

      Hai ba lần đem lột sạch, ấn lấy ngồi xuống, hai người nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác sung sướng này đến hít thở thông, trong chốc lát, Ngôn Mặc Bạch nhàng chích chút, nằm sấp thân thể người nào đó : "Bảo bối, em ở phía , em nghĩ sao mà động •••••• "

      Tư Mộ mắc cở chết được, cứng rắn như sắt quấy ở chổ non mềm của quấn trận, từ thân đến trái tim của đều phát run cả rồi. Loi ngoi ở người , mặt chôn sâu ở vai dám nâng lên nhìn . Nghe thấy lời của , càng đỏ mặt.

      chỉ là nhè nhích chút như vậy, theo run lên, loại cảm giác rã rời mất hồn lan tràn toàn thân.

      Tay của chống ở eo cố, giúp vặn vẹo, mà cổ vũ của , uốn éo đến hăng say, hai người đều dục tiên dục tử ••••••
      Last edited by a moderator: 22/11/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 126 (tt hết)

      Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, là nhân viên phục vụ đưa đồ ăn vừa mới nấu xong lên

      Nhấn chuông ba tiếng, cũng chưa có người ra mở cửa.

      Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên cũng biết phòng này là của Thái Tử Gia, dám rời khỏi, cũng xác định bên trong nghe thấy tiếng chuông cửa này, nhưng mà chưa ra mở cửa, như vậy chỉ có khả năng, chính là —— Thái Tử Gia bận rộn công việc!

      Được rồi! Thái Tử Gia bận, thể thúc giục! Đàn ông là thể thúc giục!

      Nhân viên phục vụ bưng bưng nồi hoành thánh vừa mới nấu xong đứng ở ngoài cửa đợi 10p, còn có động tĩnh, ngoài cửa do dự hồi lâu, mới lấy được dũng khí nhấn chuông cửa lần nữa.

      nhắm mắt làm động tác đè xuống, giống như Đổng Tồn Thụy phá đá, có loại khí thế hy sinh thấy chết sợ.

      Ngôn Mặc Bạch đương nhiên nghe thấy được tiếng chuông cửa, nhưng mà thấy người thân nhiệt tình thưởng thức như vậy, xuất thần như vậy, làm sao có thể thúc giục làm nhanh lên chút chứ?

      hỉ hy vọng lâu thêm chút, lại lâu chút••••••

      Tư Mộ đưa vào, ra sức di chuyển, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm giác mình phiêu bạc biển, theo sóng nhấp nhô, thể xác và tinh thần đều chạy theo cảm giác, ở đâu còn có sức nghe động tĩnh bên ngoài?

      "Ừ ••••• chồng à, em được ••••••em mệt rồi ••••••" Tư Mộ mệt mỏi giống như biến thành vũng nước, ngã sấp ở người , thở hổn hển.

      Ngôn Mặc Bạch cười vỗ cái mông của , sau đó đem thân thể của nằm ở giường, để nằm nghiêng, tay từ phía sau kéo dôi chân thon dài của ra, để bản thân thuận lợi đút bào, tay để ở nơi mềm mại của .

      mang bầu, tư thế nghiêng là thích hợp nhất.

      Mới vừa rồi làm ở , tiết tấu sâu cạn đều để khống chế, cần lo lắng để quá sâu ảnh hưởng đến đứa .

      Lúc đầu đói rồi, Ngôn Mặc Bạch nghĩ di chuyển nhanh hơn, chấm dứt trận chiến này, để lắp đầy bụng bồi dưởng sức lựa, lại đến cho ăn no.

      TRong tiếng rên rỉ của , Ngôn Mặc Bạch hung hăng mấy chục cái, cuối cùng tiếng rên rĩ đó cũng dừng lại.

      Trong phòng tối đen yên tĩnh, cả phòng kiều diễm cùng mùi hương xa hoa lãng phí, hơi thở của giao hòa lại với nhau, tạo nên khúc nhạc đoàn tụ mập mờ.

      ••••••

      Sáng ngày thứ hai, sau khi Tư Mộ tỉnh lại, người sạch rồi, chắc là tối hôm qua sau khi Ngôn Mặc Bạch chấm dứt ôm vào phòng tắm tắm rửa giúp .

      Ngôn Mặc Bạch đối với những chuyện này như con sói ăn đủ no, sâu trong lòng Tư Mộ cảm thấy nên lời.

      Từ sau ba tháng mang thai, mỗi lúc trời tối Ngôn Mặc Bạch đều quấn quít lấy muốn, buổi sáng có đôi khi cũng muốn quấn quít lấy , ra cho oai "Tập thể dục buổi sáng" .

      Nhưng phải là trước đó tập thể dục sao?

      Mỗi buổi sáng Tư Mộ đều vịn eo kéo cùng tản bộ, lại ra khỏi cửa được chút, đều hoài nghi xương cốt toàn thân của mình có phải bị giày vò đến tan xương rồi .

      Buổi sáng sớm nay, lúc Tư Mộ thức dậy, người bên cạnh cũng thức giấc, tay chống cằm lên nhìn chớp mắt.

      Tư Mộ đưa tay sờ đến lỗ tai của , nắm lại bắt đầu nghịch.

      công bằng!

      bị giày vò buổi tối, toàn thân đều đau nhức, ngủ đến bây giờ còn mềm nhũn như cháo, mà người cày cáy cả buổi tối, sao lại có tinh thần sáng lạng như vậy?

      Ngôn Mặc Bạch thấy vợ của mình nhéo càng lúc càng hăng, hận thể muốn bóp nát lỗ tai của . Đưa tay bắt được tay của , kéo đến bên miệng hôn cái, : "Vợ à, rời giường —— "

      Chuyện hạnh phúc nhất thế giới , chính là buổi sáng bị người đàn ông đẹp trai như vậy, dùng giọng thương như vậy kêu rời giường.

      Tư Mộ ở trong lòng ngọt ngào lăn qua lăn lại hai vòng, nũng nịu : " muốn rời giường, em mệt quá, còn muốn ngủ."

      " dậy nổi để tản bộ sau?" Ngôn Mặc Bạch vừa nghe mệt mỏi, ra trong lòng cũng đau lòng. Lực chiến đấu của nhất, nếu có thể chiến đấu thoải mái đến như lời nguyên khí tổn thương nặng nề. Ngôn Mặc Bạch yên lặng thở dài, vẫn kéo đứng dậy rèn luyện thân thể, thân thể của có thể tốt, càng có thể chơi thoải mái.

      " muốn ——" Tư Mộ ở trong lòng thốt lên, hơi thở nong nóng thả vào khiến lại bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.

      Bao nhiêu cũng muốn tiếp tục, dù là già lần cũng được! Nhưng mà lo lắng đến thân thể cửa ăn tiêu, liền cố nén lại, dịu dàng xoa tóc của , : " bảo đầu bếp nấu cháo cho em rồi, chúng ta ăn điểm tâm, dẫn em dạo phố, phải em muốn đến cửa hang trẻ sơ sinh sao?"

      "Hôm nay rãnh với em sao?" Tư Mộ nghe lời của , mừng rỡ ngẩng đầu lên, hỏi.

      "Nhanh rời giường ! Nếu lại ngủ nướng phút đồng hồ, vậy ——" Ngôn Mặc xong bỏ , chậm rãi xoay người xuống giường, thân thể trống vào phòng tắm.

      Tư Mộ đâu có thể nướng tiếp được?

      Trông thấy Ngôn Mặc Bạch xuống giường, lập tức ngồi dậy, xốc chăn mền chuẩn bị xuống giường, đột nhiên lại co lại về giường.

      Ăng ẳng! ràng quên mất bây giờ bản thân mảnh vải che thân.

      Ngôn Mặc Bạch dám ở trước mặt mảnh vải che thân nghênh ngang phóng đãng, cũng dám.

      Trông thấy tối hôm qua Ngôn Mặc Bạch để khăn tắm ở bên, tiện tay lấy lên, đem bọc lấy mình, sau đó nhanh chóng trở mình xuống giường, chạy tới phòng tắm.

      Trong phòng ngủ trải thảm, Tư Mộ quá sốt ruột, có mang dép, dẫm lên thảm mềm mại thấy cảm giác gì, nhưng mà vừa vào phòng tắm, cảm giác lạnh buốt rét thấu xương từ gan bàn chân truyền đến, mới biết mình quên mang dép rồi.

      Người liền chạy vội tới bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, Tư Mộ hít lấy khí lạnh chân dẫm chân Ngôn Mặc Bạch.

      chịu được cơn lạnh thấu xương kia, cũng là nhất thời nóng vội quên dép rồi, phụ nữ có bầu thể để chân lạnh được. Nghĩ đến đây, Tư Mộ càng bị dọa cho hoảng sợ, hai chân đều dẫm chân Ngôn Mặc Bạch.

      "Chồng à, chân em lạnh quá, em mang dép ••••••" Tư Mộ dẫm chân Ngôn Mặc Bạch, tay ôm eo của đề phòng té từ xuóng.

      Ngôn Mặc Bạch bị hành động đột nhiên xuất của dọa cho hết hồn, chờ đến khi thấy chân chạy vào trong phòng tắm, phụng phịu hung hăng bóp lấy mông .

      Sàn nhà phòng tắm lót đá cẩm thạch, bây giờ là trời đông giá rét, lạnh như băng mới là lạ chứ.

      Tư Mộ bị bóp đến nổi phải gào khóc, nhưng là mình sai trước, đuối lý cũng dám phàn nàn.

      Lúc chạy vào, Ngôn Mặc Bạch đánh răng, kết quả bị vây lấy như vậy, miệng Ngôn Mặc Bạch đầy bọt mép, cắn bàn chải, trừng mắt nhìn , sau đó ôm đến cửa phòng tắm, ném xuống mặt thảm trong phòng ngủ.

      "Ngay lập tức mang dép!"

      Tư Mộ oán niệm nhìn cái, uất ức a!

      Nhưng miệng Ngôn Mặc Bạch cắn bàn chải đầy bọt mép, khi lời này giọng cũng . Vốn là lời cảnh cáo ngoan ngoãn, nghe vào trong lỗ tai Tư Mộ lại cảm thấy mười phần ý tứ chọc cười.

      Nhưng thái độ của vẫn lạnh lung như vậy, dám cười lên tiếng, vì vậy đứng dậy xoay người, bả vai co lại ngoan ngoãn mang dép.

      Đến khi Tư Mộ rửa mặt xong ra, mặc quần áo tử tế rồi, Ngôn Mặc Bạch vẫn trừng , trừng đến phát bực rồi.

      "Được rồi, chồng à, em sai rồi, em từ nay về sau cũng dám nữa như vậy ••••• cần phải trừng em, bị trừng muốn xuyên người rồi ••••••" là Tư Mộ có biện pháp, cuối cùng đầu hàng, qua ngồi xuống sô pha bên cạnh ôm lấy đùi , khuôn mặt đống nước mắt nước mũi nhận sai.

      Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn từ xuống dưới, sau khi thấy ngoan ngoãn nhận lỗi, mới đưa tay xoa đầu , : "Từ nay về sau nếu em còn dám như vậy, tự em , trừng phạt em như thế nào? Dù gấp gáp vội vàng cũng thể như vậy, em thương tiếc thân thể của mình, từ nay về sau bị bệnh, xem em xử lý như thế nào?"

      Tư Mộ thấy tha lỗi, lập tức ngoan ngoãn giơ tay đặt lên tim thề: "Nếu như từ nay về sau em còn dám như vậy thương tiếc thân thể của mình, để tùy xử lý phản kháng."

      Ngôn Mặc Bạch thoả mãn gật đầu: "Để xử trí đúng ? Ừ, em nhớ là được."

      "Nhanh xuống dưới ăn điểm tâm, em đói bụng rồi ••••••" Tư Mộ thấy nguy cơ đả giải, mà bắt đầu thúc , kéo theo chớp nhoáng.

      Ngôn Mặc Bạch Khởi xoa đầu , khuôn mặt chiều cùng bất lực, : " là trư rồi! Ăn no ngủ kĩ, thức dậy lại ăn."

      Tư Mộ liếc nhìn , bĩu môi tỏ vẻ bất mãn. Tư thế này giống như dám thêm câu nữa, lập tức nhào tới đem miệng xé nát.

      Tư Mộ vốn chính người tham ăn, bây giờ mang thai rồi, càng có thể ăn, cho nên ăn được nhiều đó cũng là bình thường.

      Nhưng mà, người tham ăn ghét nhất người khác là trư!

      Cho dù rất có thể ăn, vậy cũng thể là trư!

      "Được rồi, bảo đầu bếp chuẩn bị món bánh trứng em thích." Ngôn Mặc Bạch thấy có vẻ tức giận, cười xoa mặt của nàng, kéo ra cửa.

      Hai người ăn điểm tâm sáng ở nhà hàng, Tư Mộ lại ăn thỏa thuê, vừa ôm bụng vừa với Ngôn Mặc Bạch: "Chúng ta tới cửa hàng gần đây trước , mấy trăm mét, qua, cần lái xe."

      Nàng ăn được no bụng như vậy, vừa vặn chút cho tiêu hóa thức ăn.

      Thành phố A trung tâm thương mại rất nhiều, mà gần khách sạn Autumn cũng có cái, hơn nữa là lớn nhất có dủ thức của Thành Phố A. Bởi vì ở đây là phố buôn bán, gần đây đều là nơi tiêu tiền cao câos, vì vậy trung tâm mua sắm cũng là nơi bán sản phẩm đắt tiền nhất.

      Tư Mộ kéo tay Ngôn Mặc Bạch nhàn nhã hết 10 phút mới tới, cửa ra vào có hai mặc đồng phục bán hang đứng, sau khí trông thấy Tư Mộ nắm tay Ngôn Mặc Bạch vào cửa, khuôn mặt đều mỉm cười hoàn nghênh ghé thăm.

      Tư Mộ gật đầu, mà Ngôn Mặc Bạch lại có cảm xúc gì.

      Tư Mộ mới vừa vào, trông thấy cách đó xa bóng dáng, sửng sốt.

      ta?

      Tay nắm Ngôn Mặc Bạch xiết chặt, trực giác muốn xoay người bỏ .
      Last edited by a moderator: 22/11/15
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 127: Chồng à, tốt khi có !

      Editor: Lavender89

      Cánh tay đột nhiên bị nắm chặt mà cơ thể cũng dừng lại, đứng im tại chỗ nhúc nhích, Ngôn Mặc Bạch nghi ngờ nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Sao vậy?”

      Tư Mộ nhìn về phía xa, nhíu mày, kéo áo Ngôn Mặc Bạch : “Chúng ta dạo cửa hàng cạnh quảng trường kia , hình như nhãn hiệu đó tệ, lần trước em cùng Vưu Ưu xem qua.......”

      Cử chỉ khác thường của khiến Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, ánh mắt hướng về phía vừa mới nhìn chằm chằm, sắc mặt Ngôn Mặc Bạch dần trầm xuống, đôi mắt trở nên lạnh lẽo.

      khẽ nhếch môi nhìn chằm chằm gì.

      “Tại sao phải ? phải em muốn thấy ấy sao?” Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ, khuôn mặt lộ vẻ tức giận.

      Tư Mộ bị thái độ lạnh lùng của làm cho hết hồn, hàm ý trong lời của cũng làm sợ hết hồn.

      Ngôn Mặc Bạch cũng biết Dư Hinh?

      Người cách đó xa chính là Dư Hinh.

      Tư Mộ có ấn tượng sâu sắc với ấy, chỉ thấy bóng lưng Tư Mộ cũng cảm thấy khó chịu.

      Lần đầu tiên lúc nhìn thấy ấy, ấy cười ngọt ngào đầy rực rỡ kéo tay bạn trai của Tư Mộ từ trong khách sạn ra, mặc dù ấy nhìn thấy nhưng hình ảnh kia vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng Tư Mộ, khiến vô cùng tổn thương.

      Lần thứ hai là lúc Tư Mộ say rượu còn đùa giỡn với lưu manh, ấy khoan dung lại ngạo nghễ đứng trước mặt , đưa đoạn video của ấy với Diệp Nham cho xem, quả đó chính là sỉ nhục lớn.

      Lần thứ ba là ở nhà ăn Thu Ý, lần đầu tiên Tư Mộ gặp mặt và ăn cơm cùng Ngôn Mặc Bạch, trong hành lang Dư Hinh kéo tay Diệp Nham làm nũng, ấy thay thế vị trí của ở bên cạnh Diệp Nham.

      Hình như mỗi lần đều làm cho cảm thấy chật vật.

      Có lẽ cũng bởi vì nhìn thấy Dư Hinh đứng bên cạnh người mà mình trao tình cảm chân thành nhất, bọn họ đứng sóng vai mà đứng bên ngoài. Tư Mộ cảm thấy cam lòng nên mới nhìn ấy đầy khó chịu như vậy.

      Cho dù bây giờ người đứng bên cạnh là Ngôn Mặc Bạch, người cũng là Ngôn Mặc Bạch nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy Dư Hinh.

      Tư Mộ bị chính suy nghĩ trong lòng mình dọa sợ.

      Chẳng lẽ vẫn còn tình cảm với Diệp Nham sao? ràng bây giờ Ngôn Mặc Bạch tại sao vẫn đối với Diệp Nham nhớ mãi quên như vậy?

      Tư Mộ hoảng sợ, chẳng lẽ cũng là người đa nhân cách sao? Trong tiềm thức là người đào hoa?

      phải chứ!

      Tư Mộ dùng sức lắc đầu, gạt bỏ toàn bộ những suy nghĩ trong đầu ra ngoài.

      Nghiêng mặt nhìn Ngôn Mặc Bạch, nhìn khuôn mặt tức giận của Tư Mộ lập tức tới, trước mặt nhân viên bán hàng và khách hàng liều mạng ôm Ngôn Mặc Bạch làm nũng: “Chồng à, nghiêm mặt như thế làm cục cưng của chúng ta sợ.”

      Ngôn Mặc Bạch vừa tức vừa bất đắc dĩ.

      bĩu môi, đôi mắt to tròn đẫm nước nhìn , nét mặt vô tội kia làm người ta cảm thấy thương . Sao có thể tức giận chứ? Làm sao dám phát tác chứ?

      Vì vậy Ngôn Mặc Bạch liền bóp mũi , giọng hung ác: “Tốt nhất thằng bé nên sợ mà nhanh lăn ra ngoài!”

      Tư Mộ chu mỏ, tại sao Ngôn Mặc Bạch luôn có thái độ như vậy với cục cưng của chính mình chứ? phải là ba ruột sao cũng đâu phải bố dượng?

      Tư Mộ liên tục thay đổi suy nghĩ trong lòng, Ngôn Mặc Bạch muốn nhưng nhìn bộ dáng lấy lòng của nên kiềm chế cảm xúc : “Chúng ta lái xe về khách sạn .”

      Tư Mộ lập tức thay đổi chủ ý trong lòng.

      nghĩ, có Ngôn Mặc Bạch rồi, xác định phải đối với Diệp Nham nhớ mãi quên, vậy tại sao còn phải trốn Dư Hinh chứ?

      Hơn nữa, lúc đầu khi cùng Diệp Nham, Dư Hinh là người thứ ba xen vào, bây giờ mới biết người thứ ba đều rất điên cuồng, bằng lần gặp mặt thứ hai cũng hiểu sao ấy lại đưa đoạn video kia cho xem. Nhưng có niềm vui mới, hơn nữa còn là người ưu tú, bọn họ tình đầu ý hợp tương thân tương ái, nếu như vẫn trốn tránh Dư Hinh phải biểu lộ rằng vẫn còn thích Diệp Nham sao? Như vậy có phải là chung tình với Ngôn Mặc Bạch ?

      Trong lòng Tư Mộ giằng co lúc lâu mới chắc chắn rằng phải.

      Cho nên cần phải trốn tránh Dư Hinh.

      Ngôn Mặc Bạch xoay người muốn kéo , Tư Mộ liền kéo : “Chúng ta dạo lúc trước , chỗ này có rất nhiều hàng hóa phong phú đa dạng, nếu như xem mà thấy thích vậy chúng ta qua phía bên kia quảng trường xem.”

      Ngôn Mặc Bạch bị kéo , nhíu mày nhìn , sao thái độ của lại thay đổi nhanh như vậy chứ?

      Tư Mộ hơi chột dạ kéo vào, giá bày đầy tã lót.

      Tư Mộ vừa nhìn thấy liền nhớ lại lần trước lúc chị cả của tới, Ngôn Mặc Bạch mua băng vệ sinh cho .

      Người đàn ông này mau băng vệ sinh còn mua cả tã lót đem về.

      Tư Mộ liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, nở nụ cười.

      Ngôn Mặc Bạch hiểu lắm cho tới khi nhìn thấy đống tã lót kia mới hiểu cười cái gì.

      dám cười nhạo ?

      Nghiêm mặt trừng , tay nhéo mặt : “Em cười tiếng, buổi tối liền làm lần. Em tự mình đếm xem bao nhiêu lần!”

      Két?

      Tư Mộ bị những lời này của làm cho tức tới, cầm thú, sao lại vô sỉ như vậy chứ?

      Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của , Ngôn Mặc Bạch hài lòng xoa đầu , chiêu này quả nhiên có tác dụng!

      Nhân viên bán hàng vẫn theo sau Tư Mộ, tỉ mỉ giới thiệu cho bọn họ. Họ cũng chỉ là nhân viên bán hàng mà thôi cho nên ông chủ đổi thành Tiếu Thâm bọn họ căn bản cũng biết.

      Chỉ là nhân viên trong cửa hàng đều trải qua lớp bổ túc nghiêm túc, thái độ đối xử với các khách hàng đều như nhau, mặc kệ giàu hay nghèo, phải luôn nở nụ cười, phục vụ chu đáo.

      Cho nên dù biết trước mặt là ông bà chủ bọn họ cũng lơ là.

      Tư Mộ dạo vòng, rốt cuộc cũng gặp Dư Hinh ở quầy hàng.

      Lúc ấy Dư Hinh xem núm vú giả dành cho con nít, nhân viên bán hàng cũng tỉ mỉ giới thiệu cho bọn họ. Dư Hinh vẫn chưa phát ra Tư Mộ cho đến khi Tư Mộ tới bên cạnh ấy, đưa tay cầm núm vú giả mà ấy định lấy, Dư Hinh ngước mắt lên mới thấy .

      ra từ sau khi Thanh Bang bị Ngôn Mặc Bạch trừ khử Dư Hinh vẫn lộ diện, lúc trước Ngôn Mặc Bạch cũng từng cho người điều tra nhưng có kết quả, cũng điều tra nữa, ta cũng chỉ là yếu đuối nên thể làm gì.

      Tư Mộ thấy cái bụng nhô lên của ấy kinh hãi.

      Ý nghĩ đầu tiên chính là đứa bé là của Diệp Nham. Lúc đầu khi nhìn thấy bọn họ từ khách sạn ra, bây giờ lại thấy bụng ấy to lên, phải bốn năm tháng rồi, tính toán thời gian cũng chính là lúc nhìn thấy ấy cùng Diệp Nham.

      Dư Hinh làm như có gì chỉ nhìn lướt qua Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch, sau đó xoay người tới quầy hàng khác.

      Tư Mộ bỏ núm vú giả tay xuống, lôi kéo Ngôn Mặc Bạch tiếp tục dạo.

      Lúc này cảm thấy rất vui trong lòng, thể buông tha, Dư Hinh chủ động ra ngoài, lúc này Tư Mộ cảm thấy mình dũng cảm chiến thắng, cực kỳ sảng khoái.

      Sau khi Tư Mộ dạo vòng, phát có gì hay liền kéo Ngôn Mặc Bạch chỗ khác.

      “Lúc trước sanh nếu cần gì cứ gọi cho người đưa đến nhà là được, em còn nhất định muốn ra ngoài dạo, chưa được bao lâu liền kêu mệt.” Hai người ra từ cửa hàng, được hai bước, Tư Mộ liền kéo Ngôn Mặc Bạch la mệt, Ngôn Mặc Bạch khom lưng bế ngồi xuống, Bàn tay đánh vào mông cái, quở trách .

      Tư Mộ nhíu mày giả bộ đáng thương: “Đứng trong tiệm quá lâu nên chân em hơi tê. cảm thấy những đồ dùng cho con nít đều rất đẹp sao?”

      cảm thấy!” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng ra ba chữ.

      .......” Tư Mộ vỗ trán thở dài. ra phần lớn tất cả các đàn ông đều thích dạo phố. Bởi vì bọn họ có kiên nhẫn nhìn kỹ, chọn lựa và mua. Hơn nữa còn cảm thấy như vậy rất mất thể diện.

      ra phần lớn đều là phụ nữ dạo phố, cũng phải là muốn mua gì, bọn họ chỉ muốn ngắm mà thôi. Ngắm nhìn cũng là niềm vui.

      Giống như có rất nhiều người có tiền, điên cuồng dạo phố mua đồ, mua nhiều đồ về nhà ra rất nhiều thứ đều mua chơi là chính, cuối cùng hết hứng thú nhìn cũng thấy thích, sau đó mua về ít đồ liền bỏ.

      Tư Mộ biết Ngôn Mặc Bạch sao có thể thích dạo phố chứ, tính cách lạnh lùng như vậy chịu dành chút thời gian ra ngoài cùng tệ rồi, huống chi còn dạo cùng lâu như vậy, cho dù có chút oán trách cũng có thể tiếp nhận.

      Lúc quay về quán ăn là mười giờ.

      Hôm qua lúc ăn cơm tối, Tư Mộ muốn mời ba mẹ mình cùng ba Ngôn Mặc Bạch đến Thu Ý ăn cơm, hai nhà gặp mặt chút, mà nấm cục phơi sương Bạch Hùng chỉ là cái cớ mà thôi.

      Tư Mộ ra ngoài mang điện thoại theo, nghe điện thoại di động có tia phức xạ lớn, nếu cầm theo bên người đối với cục cưng có ảnh hưởng tốt.

      Hỏi mượn Ngôn Mặc Bạch điện thoại gọi về nhà ba mẹ buổi trưa cần nấu cơm, đến Thu Ý ăn. Bởi vì tối hôm qua Tư Mộ với ba mẹ, hôm nay chỉ gọi điện thoại để nhắc nhở mà thôi, sợ ba mẹ quên mất ở nhà nấu cơm rất lãng phí.

      Tô San cười híp mắt hỏi con mấy giờ ăn, đến lúc đó bọn họ tới.

      Tô San cũng được xem là chuyên gia về đồ ăn, bà dĩ nhiên biết nấm cục phơi sương Bạch Hùng. Tối hôm qua Tư Mộ gọi điện thoại trưa nay muốn hai nhà cùng ăn cơm hơn nữa còn có nấm cục phơi sương Bạch Hùng, Tô San rất hưng phấn.

      Bà cũng từng nghe qua, rất quý hiếm, khẩu vị rất ngon nhưng vẫn chưa có cơ hội nếm thử. Bây giờ vừa nghe có đồ tốt bà liền rất mong chờ.

      Cho nên hôm nay làm sao bà có thể quên chứ? Vẫn ở nhà chờ điện thoại của hai vợ chồng Tư Mộ.

      Ở khách sạn sắp xếp thời gian rất thoải mái, Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch lúc nào cũng có thể ăn, chỉ biết mấy giờ Ngôn Diệu Thiên tới.

      Tối hôm qua Tư Mộ cũng gọi điện cho ông nhưng mỗi ngày Ngôn Diệu Thiên đều bận việc công ty, mặc dù hôm qua ông đồng ý chỉ sợ ông làm việc đến nỗi quên mất cả chuyện ăn cơm.

      “Ngôn Mặc Bạch mới cho người đến đón ba mẹ rồi, đoán chừng sắp đến nhà rồi, khi xe đến ba mẹ hãy đến đây.” Tư Mộ với ba mẹ.

      Sau đó đưa điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch “ gọi điện thoại cho ba hỏi xem khi nào ba đến.”

      Tư Mộ cố ý muốn quan hệ của Ngôn Mặc Bạch với Ngôn Diệu Thiên tốt chút cho nên nhân cơ hội này Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại.

      Nhưng Ngôn Mặc Bạch có động tĩnh gì, nhìn Tư Mộ, ôm sải bước về phía trước.

      Lúc này vừa mới tới cửa quán nhìn thấy tài xế của Ngôn Diệu Thiên đứng ở cửa.

      Tư Mộ thu điện thoại trở lại, liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch cái.

      Ngôn Diệu Thiên bận rộn như vậy, cần nhắc nhở ông cũng tới, hơn nữa còn rất sớm, Tư Mộ cảm thấy Ngôn Diệu Thiên rất coi trọng cuộc gặp mặt này, khẳng định ông ấy muốn gần gũi thông gia chút, cùng con trai gần hơn chút. Dĩ nhiên Tư Mộ biết Ngôn Diệu Thiên tới đây chỉ để ăn nấm cục phơi sương Bạch Hùng như ba mẹ .

      tới cửa Tư Mộ đẩy Ngôn Mặc Bạch cái, để cho che trước , nếu để Ngôn Diệu Thiên nhìn thấy cảm thấy tốt lắm.

      Ngôn Mặc Bạch quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp ôm vào.

      Tài xế của Ngôn Diệu Thiên đứng ở cửa nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ vào, đôi mắt kinh ngạc, công tử họ Ngôn luôn lạnh lùng lại có thể cưng chiều vợ mình như vậy.

      Ngôn, chị Ngôn.” Tài xế cúi đầu cung kính chào, sau đó : “Chủ tịch ở phòng Mẫu Đơn lầu ba.”

      Ngôn Diệu Thiên cũng biết mình đến sớm, sau khi vào cửa ông hỏi nhân viên, ông biết Ngôn Mặc Bạch cùng Tư Mộ cho nên ông đến phòng Mẫu Đơn trước để chờ bọn họ, lo lắng lúc bọn họ đến biết cho nên cho tài xế đứng ở cửa chờ bọn họ.

      Ngôn Mặc Bạch gật đầu, ôm Tư Mộ vào thang máy.

      Ngay trước mặt người của Ngôn Diệu Thiên mà Ngôn Mặc Bạch vẫn ôm như vậy khiến Tư Mộ có chút xin lỗi.

      nghĩ biết người khác có cảm thấy quá yếu đuối hay quá kiểu cách hay ?

      Lén nhìn tài xế ta nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác nhìn bọn họ nữa.

      Lúc này Tư Mộ mới yên tâm.

      Thang máy đến lầu ba, Ngôn Mặc Bạch vẫn chưa thả ra, với tài xế: “ vào trước , chúng tôi lên lầu chút, lát nữa xuống.”

      Mặc dù tài xế hơi kinh ngạc cũng việc thế nào, cũng hỏi, gật đầu, giúp Ngôn Mặc Bạch nhấn nút lầu mười tám rồi ra ngoài.

      “Ba tới rồi chúng ta còn lên lầu làm gì? mau buông em ra !” Tư Mộ biết muốn gì, chẳng qua chỉ cảm thấy Ngôn Mặc Bạch thích ở chung chỗ với Ngôn Diệu Thiên.

      Ngôn Mặc Bạch mím môi lườm cái, Tư Mộ ngoan ngoãn ngậm miệng để ôm dám tiếp nữa.

      Ánh mắt này như muốn xé ra.

      có cách nào ngăn cản lên lầu, càng có cách nào ngăn cản lên giường, cho nên vẫn muốn chống chọi với .

      Vừa mới vào cửa, Ngôn Mặc Bạch liền đặt Tư Mộ ngồi sa lon trong phòng khách, ngồi trước mặt , nâng chân lên, bàn tay vụng về của xoa bóp cho .

      “Lần sau cho phép dạo lâu như vậy, nhìn xem chân em sưng lên rồi.” Ngôn Mặc Bạch vừa bóp chân cho vừa .

      Tư Mộ thiếu chút nữa khóc lên.

      Chồng à, tốt! Có tốt!
      Last edited: 22/11/15
      thienbinh2388dunggg thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 128: Đặt tên cho đứa bé

      Giờ phút này Tư Mộ cảm thấy trong lòng vô cùng ê ẩm, muốn khóc.

      chân cũng còn cảm thấy đau nhức gì nữa, mặc dù thủ pháp của rất vụng về, nhưng, như vậy lại rất hữu hiệu.

      Nếu như có người đàn ông như thế, ta nguyện ý ngồi xổm bên người bạn khom lưng bóp chân cho bạn, mặc kệ thủ pháp của ta có vụng về như thế nào, ta đối với bạn là thực lòng chân thành, tình của ta với bạn là thứ đáng quý nhất thế giới.

      Giờ phút này ngoại trừ cảm thấy hạnh phúc, Tư Mộ cũng còn gì để .

      Lệ ở trong hốc mắt chuyển động, Tư Mộ ngửa đầu nén ngược vào trong, thẳng tới đáy lòng. Mà nước mắt xao động dưới đáy lòng phải là cay đắng, mà hóa thành mật đường ngọt ngào.

      Tình , ngọt như mật đường!

      “Khá hơn chút nào chưa?” Ngôn Mặc Bạch nhàng xoa bóp chân cho , giương mắt hỏi. ra Ngôn Mặc Bạch cũng hẳn là bóp, lực đạo cũng được khống chế, chỉ sợ nếu hơi mạnh tay làm bị đau.

      Người như Ngôn Mặc Bạch, trước đây đều ở cùng đám đàn ông, mỗi người đều là da dày thịt béo có thể đánh nhau chịu được bị quật ngã, nhưng chưa bao giờ dịu dàng như vậy đối với người. Chân mịn màng nhắn được nâng ở lòng bàn tay, sợ mình khống chế tốt sức lực, làm gãy chân của .

      Cho nên, mỗi động tác cũng đều rất cẩn thận, còn thường xuyên để ý tới nét mặt của , nếu như nhíu mày hay nhe răng, động tác của lập tức thả lỏng nhàng hơn.

      Tư Mộ khẽ nhìn người đàn ông trước mặt, mặt mày tuấn, khí chất lỗi lạc, lãnh ngạo bất quần [1], mà lại có thể khom lưng nắm chân mình, coi như báu vật nâng ở lòng bàn tay.

      [1] lãnh ngạo bất quần: lãnh: lạnh lùng, ngạo: kiêu ngạo, bất: , quần: đội, bầy, đàn ~> Ý muốn ưa làm việc độc lập thích nhóm đội.

      “Ừm…..rất thoải mái, chút cũng đau…..” Tư Mộ nghẹn ngào .

      Lệ trong hốc mắt chuyện động lúc lâu, cuối cùng cũng chảy xuống.

      Mỗi giọt đều là kết tinh hạnh phúc.

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, bị nước mắt của làm cho sợ hết hồn. Liền vội vàng đứng lên ôm lấy , giọng có chút tự trách: “Có phải hơi mạnh tay hay , làm em đau sao? Tại sao lại ?”

      Tư Mộ sụt sịt mũi vài cái, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

      Ôm chặt Ngôn Mặc Bạch, đôi môi đỏ thắm tiến lại gần hôn môi “Bẹp” cái vang dội.

      “Ông xã, tốt!” Tuy mặt toàn là nước mắt, nhưng lại mang theo nụ cười ngọt ngào, bộ dạng cười rộ lên trong lúc này, tựa như đóa hoa nở rộ vào sáng sớm, mang theo giọt sương mai, hương thơm tươi mát.

      Lúc này Ngôn Mặc Bạch mới kịp phản ứng, bị đồng nhất làm cho dở khóc dở cười. Xoa xoa đầu , lau nước mắt mặt , cười : “Vợ ngốc!”

      Vợ ngốc!

      Ngốc ngốc! Dù sao trong lòng bây giờ đều tràn ngập hạnh phúc, sung sướng rồi!

      Khi hai người còn ôm ấp dính lấy nhau ở chỗ điện thoại Ngôn Mặc Bạch vang lên.

      ra là xe phái đón ba mẹ Phó trở về. Khi Phó Minh Vũ và Tô San vào đại sảnh khách sạn, mới nhớ tới con còn chưa với bọn họ là ăn cơm ở đâu. Hơn nữa trong đại sảnh cũng có thấy bóng dáng của con cùng con rể, vì vậy liền để cho người đón bọn họ gọi điện thoại cho con rể hỏi thăm chút.

      Ngôn Mặc Bạch nhận điện thoại xong, vỗ vỗ người trong ngực: “Nhanh rửa mặt, xem em khóc đến nỗi mặt mũi tèm lem như con mèo . Ba mẹ tới rồi, chờ ở dưới lầu.”

      Lúc này Tư Mộ mới cuống quít đứng dậy vào nhà tắm rửa mặt, Ngôn Mặc Bạch cúi đầu nhìn quần áo của mình, ướt cả mảng lớn, bất đắc dĩ đứng dậy vào phòng ngủ tìm đồ thay.

      đợi Ngôn Mặc Bạch thay đồ xong, nghe thấy tiếng gào khóc ai oán của Tư Mộ vang lên.

      “Chồng, làm sao bây giờ? Con mắt đỏ ngầu, còn hơi sưng lên….” Tư Mộ cầm cái khăn mặt còn bốc hơi nóng vào phòng ngủ, vừa nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch thay quần áo, mím mím môi, dán cả người lên, ôm hông của , ngẩng đầu nhìn .

      Ngôn Mặc Bạch vừa cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là bộ đồ bằng lông màu đen, do Tư Mộ chọn giúp . Mỗi lần khi Ngôn Mặc Bạch mặc bộ đồ này, Tư Mộ cũng dán người lên ôm . Sợi lông vô cùng mềm mại cảm giác rất tốt, hơn nữa còn đặc biệt phong độ. Dáng người Ngôn Mặc Bạch rất đẹp, mặc lên trông có vẻ vừa lạnh lùng lại cảm tính, Tư Mộ chết dáng vẻ này của .

      Ngôn Mặc Bạch vừa mới cầm lấy cái áo khoác ngoài màu đen lên, chuẩn bị mặc vào, bị nhào tới ôm lấy, chỉ đành đem áo khoác ném qua bên, giữ mặt , làm bộ nghiêm túc nhìn xem, gật đầu cái, sau đó đưa tay nhéo mặt : “Cái người này muốn khóc liền khóc, nếu để ba vợ mẹ vợ nhìn thấy, còn tưởng bắt nạt em đấy.”

      Tư Mộ bĩu môi, ánh mắt mới khóc lúc nãy sau khi rửa qua trở nên trong trẻo, bộ dạng điềm đạm đáng khiến cho Ngôn Mặc Bạch cũng phải mềm lòng. : “Đều tại làm cho em khóc, phải chịu trách nhiệm!”

      Ngôn Mặc Bạch cười ha ha, ghé vào bên tai : “Muốn chịu trách nhiệm như thế nào? Nếu buổi tối phụ trách làm cho em khóc thêm lần nữa?”

      Tư Mộ đỏ mặt đánh mấy cái, tên lưu manh này!

      “Giúp em xoa mắt!” Tư Mộ nhét khăn mặt cầm vào tay .

      Khi Ngôn Mặc Bạch cúi đầu hôn lên cái miệng cong lên của , mới thả ra, sau đó vào phòng tắm mở nước nóng, dùng khăn lông nhúng qua rồi vắt khô, đắp lên mắt giúp .

      Đợi họ sửa soạn xong xuống là nửa tiếng sau.

      Trong phòng Mẫu Đơn, người lớn hai bên trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đề tài trọng tâm đều xoay quanh đứa trong bụng Tư Mộ.

      Hai người Ngôn Diệu Thiên và Phó Minh Vũ cười híp mắt thảo luận nên đặt tên gì cho đứa bé, Tô San ngồi ở bên cạnh cũng muốn đặt nhũ danh cho đứa bé.

      Hai nhà vốn ít khi gặp nhau, tổng cộng cũng chỉ mới gặp mặt khoảng hai ba lần thôi, Ngôn Diệu Thiên ở thành phố A giống như thần thoại, dù là thân phận như Phó Minh Vũ cũng với tới được. Cho nên mới đầu thái độ của Phó Minh Vũ cùng Tô San đối với ông thông gia này còn xa cách, chuyện khách sáo. Nhưng ngờ bây giờ Ngôn Diệu Thiện lại chủ động chuyện phiếm với bọn họ, còn thân thiện như vậy, hề lạnh lùng giống như trong lời đồn, hơn nữa đề tài còn là xoay quanh đứa bé chưa ra đời, dĩ nhiên là có nhiều đề tài hơn để .

      Cho nên, khi Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch đẩy cửa vào, trong phòng Mẫu Đơn là mảng hài hòa.

      Tư Mộ thầm lấy làm kinh hãi, lại Ngôn Diệu Thiên bình thường đều nghiêm túc kiệm lời, người nhà hai bên cũng rất ít gặp mặt, tại sao ông lại có thể cùng ba mẹ mình chuyện vô cùng vui vẻ như vậy?

      Bọn họ vừa bước vào, chào hỏi trước, sau đó ngồi xuống, Tư Mộ liền cười hỏi: “Mọi người vừa chuyện gì thế? Trò chuyện vui vẻ như vậy.”

      Tô San uống hớp trà, cười ha hả : “Mọi người thảo luận nên đặt tên gì cho đứa bé đây? Đúng rồi, các con có nghĩ đến cái tên gì dễ nghe hay ?”

      Tư Mộ nhìn thoáng qua Ngôn Mặc Bạch, sau đó lắc đầu có.

      ra lần Tư Mộ vô cùng hưng phấn ôm cuốn từ điển dày tìm Ngôn Mặc Bạch, muốn thương lượng tìm cái tên dễ nghe lại có ý nghĩa cho đứa bé, kết quả Ngôn Mặc Bạch vừa nhìn thấy cầm cuốn từ điển vào liền ôm vào trong ngực hung hăng hôn lên, thế là hai người ở trong thư phòng lăn lộn rất nhiều lần. Đến khi kết thúc, chờ Tư Mộ lấy lại sức, cầm cuốn từ điển bị ném qua bên hỏi tiếp, lại bị Ngôn Mặc Bạch kéo qua giày vò lần nữa.

      Lần này coi như hiểu, Ngôn Mặc Bạch căn bản là muốn đặt tên cho đứa bé.

      Lúc ấy Tư Mộ giận tới nỗi hận thể ném cuốn từ điển vào mặt Ngôn Mặc Bạch. Sau đó Ngôn Mặc Bạch mới nhượng bộ, theo lật từ điển tìm tên, chỉ có điều thái độ vô cùng qua loa, bất luận Tư Mộ gì, đều được. Tư Mộ lại giận lần nữa, Ngôn Mặc Bạch mới chịu nghiêm túc. Nhưng mà là nghiêm túc làm trái ngược với .

      Cuối cùng Tư Mộ tức giận nắm lỗ tai : “Ngôn Mặc Bạch, cái người này có người làm ba như sao? Nếu như muốn làm ba, vậy để em tìm ba dượng cho đứa bé!”

      Ngôn Mặc Bạch lập tức nhíu mày, mặt trầm xuống, : “Em dám!”

      Cái khí thế kia muốn có bao nhiêu có bấy nhiêu dọa người, Tư Mộ làm gì còn dám như vậy nữa?

      Vì thế chuyện đặt tên cứ như vậy mà đặt xuống.

      tại ba mẹ hai bên hỏi tới, Tư Mộ chỉ có thể lắc đầu. Bất quá để cho ba mẹ hai bên đặt tên, vậy cũng được!

      Tô San thấy con lắc đầu, liền tiếp: “Chúng ta còn tính lấy cái nhũ danh, gọi cũng dễ nghe.”

      Tư Mộ cũng muốn cho đứa bé nhũ danh, vì vậy nhìn mẹ mình gật đầu cười.

      “Vậy nhũ danh liền để cho mẹ đặt!” Tư Mộ cầm tay mẹ mình .

      Tô San cười rất vui vẻ đồng ý, sau đó nhìn qua Ngôn Diệu Thiên, : “Nếu nhũ danh do chúng ta đặt, vậy tên của đứa bé để cho ông thông gia đặt!”

      Ý nghĩ của Tư Mộ cũng giống mẹ vì vậy liền cười với Ngôn Diệu Thiên: “Ba, vậy người đặt tên cho đứa bé !”

      Hiển nhiên Ngôn Diệu Thiên ngờ Tư Mộ để cho ông đặt, nên theo bản năng nhìn về phía con trai của mình, thấy có vẻ mặt gì, vì vậy cũng cười ha ha đồng ý.

      “Vậy đặt là Ngôn Dự! Con trai hay con cũng đều dùng được.” Ngôn Diệu Thiên dừng lúc, liền ra cái tên này, bộ dạng giống như sớm nghĩ ra.

      “Chữ Dự nghe rất tốt, vậy lấy tên Ngôn Dự !” Phó Minh Vũ nghiêm túc suy nghĩ lát, rồi cũng theo.
      Last edited: 14/1/16
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :