1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: YT quốc tế là lựa chọn đầu tiên cũng là lựa chọn tốt nhất.


      Quán mà Tư Mộ ra là nhà ăn ở bến cảng, sủi cảo tôm của quán đặc biệt ngon.

      Phong cảnh nơi này cũng rất tốt, sạch thoải mái, phải loại quán ăn ở mặt tiền ồn ào và chật chội, ở thành phố A nơi này cũng được coi là địa điểm tương đối tốt.

      tại vào giờ này, là ăn điểm tâm , hơi trễ rồi, còn gọi là ăn cơm trưa hơi sớm. Cho nên tại trong phòng ăn có nhiều khách lắm, đại sảnh to như vậy, chỉ có hai ba bàn có người ngồi, cũng yên tĩnh.

      Tư Mộ ôm Vưu Ngư dẫn đầu vào, tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

      "Bạn Vưu Ngư, con muốn ăn gì nào?" Tư Mộ mềm giọng hỏi.

      Lại Vưu Ưu đặt cho con mình cái tên này cũng rất đặc biệt. Vưu Ngư, con mực, hai từ này đồng . Nếu có vài người viết sai vài nét Vưu Ngư thành con mực.*

      (*Vưu Ngư là 尤鱼 ; còn con mực là 鱿鱼, từ 尤 và 鱿 đều đọc là yóu )

      Về sau tiểu mỹ nữ học, nhất định bị mọi người trêu ghẹo vì cái tên này.

      Nhất thời Tư Mộ thay tiểu mỹ nữ lo lắng cho cuộc sống học sinh của bé.

      Ghét nhất là bị đặt biệt danh gì gì đó.

      Nhưng mà bây giờ người vẫn còn , kêu tên này cũng rất đáng .

      Vưu Ngư ngồi ghế tựa vẫn uốn a uốn éo, nhìn thực đơn tay Tư Mộ, gương mặt tò mò.

      Bé mới bốn tuổi, dĩ nhiên là biết chữ, may mắn mỗi món ăn thực đơn đều có hình ảnh minh họa, những bức hình đó vô cùng đẹp, nhìn thôi là cũng muốn ăn.

      Vưu Ngư nháy đôi mắt to, bàn tay bé mập mạp chỉ hình thực đơn: "Con muốn ăn cái này, cái này. Còn có cái này... toàn bộ con đều muốn ăn!"

      Vưu Ngư lớn lên ở nước ngoài, bình thường đều cũng rất ít khi thấy bánh ngọt kiểu Trung Quốc, cho nên mỗi lần nhìn thấy hình dáng kỳ lạ, là muốn ăn.

      Vưu Ưu cầm ly rót trà uống ngụm, trách móc con câu: "Chỉ nhiều như vậy, con ăn hết toàn bộ được sao? Mẹ dạy con như thế nào? thể lãng phí thức ăn!"

      Bạn Vưu Ngư lập tức im miệng, trong mắt tràn đầy nước mắt, cúi đầu giống như phạm lỗi, đưa đôi tay bé ra, cực kì uất ức.

      Dáng vẻ này khiến Tư Mộ đau lòng muốn chết, trừng mắt lườm Vưu Ưu cái, sau đó dụ dỗ Vưu Ngư: "Ngoan, dì gọi tất cả bánh ngọt cho con ăn. Cho con nếm thử từng loại có được hay ?"

      Vưu Ưu bị Tư Mộ lườm, bất đắc dĩ thở dài: "Cậu cứ nuông chiều nó !"

      "Hắc, bảo bối đáng như vậy, mình chiều được sao?" Tư Mộ đắc ý nhíu mày, sau đó cũng rót cho mình ly trà, vừa uống vừa : "Mình cho người làm mẹ như cậu nghe này, để mình tìm cha cho bảo bối có được ? Ban đầu mình biết cậu có con , nghĩ rằng cậu mình ở nước ngoài, cho nên cũng quan tâm nhiều đến phương diện tình cảm của cậu. Dù sao cậu cũng xinh đẹp như vậy, chắc cũng có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng mà bây giờ cậu mang theo con , phải tìm người đàn ông mới được."

      Giống như quan tâm đến điều này, Vưu Ưu chỉ nhìn nhìn nhưng gì cũng .

      Mãi đến khi phục vụ mang đồ ăn lên, sau đó từ từ ăn, Vưu Ưu mới sâu xa : "Chuyện tình cảm, tùy duyên !" Sau đó vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn Tư Mộ, hỏi: "Mấy ngày trước mình có đọc báo tài chính và kinh tế của thành phố A, hình như 'Lăng Vũ' gặp phiền toái ?"

      Tư Mộ khổ sở gật đầu: "Ừ, quả là phiền toái . Ba mình bệnh nặng nằm viện, hôm kia mới xuất viện, tại ở nhà điều dưỡng cơ thể. E rằng 'Lăng Vũ' chia năm sẻ bảy rồi. Cậu cũng biết, mình cũng học ngành kinh tế, ở phương diện quản cũng dốt đặc cán mai, bây giờ với cục diện này, ngoài trừ bốn lần xin giúp đỡ, cái gì cũng làm được."

      quay đầu nhìn đường phố phía ngoài cửa sổ, sâu kín : "Điều đáng buồn là, xin giúp đỡ mọi nơi đều có kết quả, tại hết đường xoay xở!"

      Vưu Ưu nhíu nhíu mày: "'Lăng Vũ' là công ty của dòng họ, đời này ba cậu lại là chủ 'Lăng Vũ', nhất định có vài người phục bác ấy, ở bên trong dở chút thủ đoạn, muốn lên thay thế bác ấy."

      Vưu Ưu lẳng lặng phân tích, sau đó đưa đề nghị: "Muốn diệt bên ngoài trước hết phải dẹp yên bên trong! tại cũng có vài công tý lớn ở những thành phố gần thành phố A muốn thâu tóm ' Lăng Vũ'. Nhất là tập đoàn Diêu Thị, ở thành Phố A là trong ba công ty lớn có ý muốn thâu tóm 'Lăng Vũ', ở thành phố A nó chỉ cần dậm chân cái có thể làm rung chuyển ba tấc đất. Cậu tử điều tra xem, trong nội bộ công ty nhất định có quỷ, chắc là muốn cùng đối phương trong ứng ngoài hợp, phân chia 'Lăng Vũ' cậu phải đặc biệt chú ý Diêu Thị. Đầu tiên phải chỉnh đốn công ty chút !"

      Tư Mộ cái hiểu cái nhưng vẫn gật gật đầu, , quả phải kiểu phụ nữ cuồng công việc, cũng muốn là nữ cường nhân, từ trước đến nay hề tiếp xúc với những thứ này, cho nên nghe cũng hiểu lắm.

      tại 'Lăng Vũ' gặp chuyện may, cố gắng kiên trì, đều là bất đắc dĩ.

      Vưu Ưu nhìn dáng vẻ chăm chỉ hiếu học của Tư Mộ muốn cười. dừng chút rồi : "Kỳ cậu cũng cần tìm những người bạn kia của gia đình cậu nhờ giúp đỡ. Bọn họ nếu có bản lãnh, khẳng định cũng muốn đến chia chén súp, đương nhiên bọn họ bỏ tiền ra giúp 'Lăng Vũ' rồi. Như vậy, cậu có thể tìm những công ty lớn khác, tốt nhất là có thể áp chế được Diêu Thị, rồi lựa chọn phương thức có lợi cho song phương để hợp tác."

      "Tục ngữ có câu, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát. Đến lúc đó có núi lớn để dựa, những thứ tiểu quỷ khác cũng muốn nhảy lên rồi."

      Vưu Ưu vừa ăn vừa , thỉnh thoảng lại đút cho con mình miếng.

      ấy phân tích rất ràng, Tư Mộ nghe nửa hiểu nửa .

      "Vậy phải hợp tác với công ty nào đây?" Kỳ cũng biết liệu có mấy công ty có thể ngăn chặn được Diêu Thị.

      Tư Mộ cảm thấy mình có bao nhiêu ngốc mới hỏi cái vấn đề này, ở thành phố A nhưng người cũng biết, huống chi Vưu Ưu lại ở nước ngoài năm năm.

      "Cậu thử thăm hỏi chủ tịch Ngôn Diệu Thiên của YT quốc tế ! Ông ấy là lựa chọn đầu tiên cũng là lựa chọn tốt nhất!" Ngoài dự liệu, Vưu Ưu vậy mà có thể biết được, cũng hề do dự liền ra đáp án.

      Ở nước ngoài Vưu Ưu sớm nghe được tên tuổi của Ngôn Diệu Thiên. Ngay cả quá trình làm giàu của ông Vưu Ưu cũng biết rất .

      Ngôn Diệu Thiên đúng là người lợi hại. Xây dựng nghiệp với hai bàn tay trắng, giờ là đệ nhất bá chủ của thành phố A, chỉ vỏn vẹn có hai mươi năm. Năng lực của ông ấy như thế nào cũng có thể đoán được.

      YT quốc tế là đệ nhất bá chủ của thành phố A, đương nhiên có thể áp chế được Diêu Thị rồi.

      "Nhưng cũng có thể ông ấy chịu gặp mình." Tư Mộ hỏi.

      Ngôn Diệu Thiên của YT quốc tế, Tư Mộ cũng biết. Lần trước trong lúc nhàm chán, tiện tay cầm cuốn quyển tạp chí, trong đó có bài viết về YT quốc tế. Đó phải là bài viết thảo luận về kinh tế, mà là bài viết về quá trình gầy dựng nghiệp của Ngôn Diệu Thiên.

      Nhớ đến bài viết đó, chỉ cảm thấy Ngôn diệu thiên giống như nhân vật thần thoại, quả thực là trâu bò mà. Vô danh tiểu tốt giống như , chỉ sợ là có cửa cầu kiến.

      "Cậu thử, làm sao biết ông ấy chịu gặp cậu?" Vưu Ưu trợn mắt lườm Tư Mộ cái "Thay vì xin giúp đỡ của những người đáng tin cậy kia, bằng dùng hết sức năn nỉ ông ấy. Cậu cần phải đếm xỉa đến thể diện, nếu như hẹn gặp được, mỗi ngày cậu đều đến cửa công ty ông ấy chờ, bám theo ông ấy."

      Tư Mộ hơi xấu hổ, trước kia mỗi lần cầu xin bạn của ba giúp đỡ, người ta chỉ cần lúc khó khăn, Tư Mộ liền rút lui.

      Khi đó có cảm giác như lòng tự trọng bị tổn thương. tại, Vưu Ưu dạy phải giẫm lên lòng tự trọng của mình mà .

      Vì 'Lăng Vũ', vì ba mẹ, ngày mai, muốn chào hỏi vị đại thần trong truyền thuyết của thành phố A.
      Friendangel2727Chris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Có loại đàn ông, khí thế khinh người.


      lúc Tư Mộ thầm động viên mình phải cố gắng, quyết định ngày mai phải vì bất chấp tất cả vì "Lăng Vũ" bạn Vưu Ngư ngồi bên cạnh nghiêng đầu, nháy đôi mắt to nhìn Tư Mộ, hỏi: "Dì có bạn trai chưa?"

      Tư Mộ mới nổi lên ý chí to lớn bị câu này dập tắt phân nửa.

      nhìn bạn Vưu Ngư mở to mắt, vẻ mặt vô cùng đáng , giống như hỏi vấn đề đơn giản lại nghiêm chỉnh " cộng bằng mấy", hơn nữa vẻ mặt lại vô cùng chân thành, khiến người khác thể tùy tiện trả lời bé.

      Tư Mộ cực kì oán hận lại đau buồn liếc mắt nhìn Vưu Ngư, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Vưu Ưu cái.

      Thầm trong lòng, Vưu Ưu cậu xác định con cậu mới bốn tuổi? Tại sao cậu lại giáo dục bé trưởng thành sớm như vậy chứ? bé này là trọng sinhsao?

      trán Tư Mộ vài vạch đen, nhíu mi, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, biết phải sao, là bị câu của bé đâm trúng tử huyệt.

      Vưu Ưu nhìn biểu cảm của Tư Mộ, hơi nghi hoặc nhíu mày, hiểu.

      Vấn đề này rất khó trả lời sao?

      Nếu như vấn đề này do đứa trẻ bốn tuổi hỏi, quả quả có chút dở khóc dở cười, nhưng mà cũng đến mức khiến mặt giống như cái bàn điều sắc, sắc mặt thay đổi liên tục?

      Tư Mộ muốn lại thôi dáng vẻ giống như nuốt phải ruồi bọ nhìn rất đáng thương, khiến Vưu Ưu khỏi hoài nghi tự nghĩ... chẳng lẽ Tư Mộ vì có bạn trai mà cảm thấy đau lòng?

      phải chứ?

      Mặc dù nhìn ở góc cạnh nào, dì này đều là tuyệt sắc nha! Gương mặt thanh thuần lại đáng , dáng người cao gầy lồi lõm có đủ, ăn mặc có chút mát mẻ.

      khéo léo như vậy chẳng lẽ có người theo đuổi?

      Ánh mắt của đàn ông thành phố A đều hư hết rồi sao?

      Vưu Ưu tao nhã buông đũa xuống, cười như cười nhìn Tư Mộ, : "Mộ Mộ, con mình hỏi cậu có bạn trai chưa! Hắc... đừng tưởng rằng nó là đứa bé hiểu chuyện, kỳ thực đôi mắt nhìn người của nó rất chuẩn, có thể duyệt vô số người đàn ông. Cho nên, nếu cậu có bạn trai, mang đến để con mình xem giúp cậu!"

      Vưu Ưu vẫn quên được lúc ở phi trường, mới ra khỏi cửa an toàn, tiểu gia hỏa này liền chạy đến mỹ nam : "Chú đẹp trai, tối nay con ngủ với chú được ?" Bỉ ổi như vậy, mà lại vô cùng nghiêm chỉnh, chí lý, "Mẹ , thương ai liền ngủ với người đó".

      Mà tiểu gia hỏa kia mỗi lần chủ động đến gần đối tượng đều giống như hạc trong bầy gà. Giống như sáng nay vậy, nhưng mà nhóc con chưa từng thấy qua mặt ba mình.

      Cho nên mỗi lần con hỏi đến vấn đề này, Vưu Ưu hề kinh ngạc.

      có thể bội phục cái gọi là giáo dục tự do sao?

      Tư Mộ vừa nghe Vưu Ưu vậy, sắc mặt lại biến đổi nhanh hơn. Nàng giựt giựt khóe miệng, vẻ mặt trắng xanh vô lực : "Mình, có..."

      Cái gì?

      Vưu Ưu trợn mắt hốc mồm.

      có bạn trai?

      Vưu Ngư lại nhanh chóng bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình, giơ ngón trỏ mập mạp lên quẹt quẹt đôi mà tròn tròn của mình, "Dì gạt người, xấu hổ xấu hổ..." (Bé làm động tác lêu lêu T___T)

      Tư Mộ mấp mấy miệng, ngập ngừng lúc lâu, cuối cùng gì nữa, chỉ là đôi mắt ảm đạm chút, rũ mắt xuống tự mình uống trà.

      Lúc này Vưu Ưu mới cảm thấy thích hợp, nhìn hành động ngây thơ của con , xin lỗi: "Mộ Mộ, cậu sao chứ?"

      Tư Mộ hít mũi cái, ngước mắt nhìn Vưu Ưu, lắc lắc đầu, sắc mặt trắng xanh : " có việc gì, mình rất khỏe!"

      có việc gì, có việc gì!

      Có thể có chuyện gì chứ?

      Chẳng qua chỉ là thất tình, thất thân, như vậy cũng thể chết người. có việc gì...

      rất tốt, phải rất tốt!

      tốt còn có thể như thế nào? Ván đóng thuyền, hối hận cũng kịp...

      Hình như Vưu Ngư cũng cảm nhận khí thay đổi, mà nguyên nhân tạo nên khí bi thương đó lại chính là câu của mình.

      Rốt cục cũng giác ngộ được mình làm sai, bé nghiêng cơ thể nho qua, đưa tay kéo kéo cánh tay Tư Mộ, muốn leo lên ngồi vô lòng Tư Mộ.

      Tư Mộ ngẩn người, sau khi biết bé muốn làm gì liền bế bé lên, đặt bé ngồi lên đùi mình, vừa đưa tay nhéo khuôn mặt uất ức của Vưu Ngư, hưởng thụ xúc cảm trơn mềm tay, vừa hỏi: "Tiểu mỹ nhân, sao lại mất hứng vậy?"

      Vưu Ngư "ríu rít" mang theo tiếng khóc nức nở : "Dì, con xin lỗi! Vưu Ngư nhắc đến chuyện đau lòng của dì! Vưu Ngư cố ý, Vưu Ngư xin lỗi.Dì đừng trách Vưu Ngư có được ?"

      Lúc Vưu Ngư những lời này, mang theo tia non nớt, dĩ nhiên chân mày thanh tú nho nhăn thành hình chữ "Xuyên", dáng vẻ rất đáng lại khiến người khác thương. (Chữ "Xuyên" là chữ này "川" )

      Tư Mộ thổi phù tiếng rồi bật cười, đưa tay xoa cái đầu nấm hương của bé, chớp mắt : "Dì tức giận? Tiểu mỹ nhân Vưu Ngư của chúng ta đáng như vậy, xinh đẹp như vậy, dì làm sao có thể giận con đây?"

      Vưu Ngư tiếp tục làm nũng: "Vậy dì cười cái ! Khi dì cười lên nhìn rất đẹp.So với mẹ còn đẹp hơn."

      Được rồi, bé Vưu Ngư có đôi khi vì nghiệp nịnh hót của mình mà trực tiếp bán đứng mẹ mình.

      Tư Mộ vui vẻ, buồn phiền trong lòng cũng theo đó tan .

      "Bạn Vưu Ngư, con vẫn chưa làm xong chuyện chính đó, ăn hết bánh ngọt trước mặt con ." Vưu Ưu liếc nhìn cổ áo của Tư Mộ bị con khuấy động mà hở ra, sau đó mở miệng với con .

      Mẹ Vưu Ngư bị bán đứng liền mất hứng trừng mắt nhìn con của mình.

      Phần lớn thời gian Vưu Ngư vẫn luôn e ngại người mẹ uy nghiêm của mình, cho nên bé ngoan ngoãn trợt xuống khỏi đùi Tư Mộ, ngoan ngoãn leo lên chỗ ngồi của mình, rồi lại ngoan ngoãn cầm dĩa, tao nhã đâm cái sủi cảo tôm.

      Vưu Ngư ở nước ngoài, rất ít khi ăn đồ ăn Trung Quốc, cho nên đến bây giờ vẫn dùng đũa. Trong lúc ăn cơm ngoài dùng thìa dùng nĩa. Hơn nữa còn khua khua cái tay mập mạp, tao nhã thành thạo.

      Kỳ Vưu Ngư ăn nhiều rồi, với lại bé vẫn còn nên sức ăn lớn, chỉ ăn ít là no. Nhưng trước đó bé gọi quá nhiều điểm tâm mà bị mẹ uy hiếp rằng nhất định phải ăn hết. Cho nên nàng mặc dù tại bé rất muốn ói ra, nhưng vẫn chậm chạp đâm sủi cảo tôm bỏ vào miệng.

      Cuối cùng, bé là ăn nổi nữa, ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn sắc mặt của mẹ, : "Mẹ, con muốn tiểu, tiểu ~"

      Tư Mộ thấy Vưu Ưu chỉ gật gật đầu, cũng đứng dậy giúp bé.

      ấy cứ vậy mà yên tâm để đứa bé bốn tuổi tự mình toilet sao?

      Ài, người mẹ này cũng quá đáng tin ?Tư Mộ khinh bỉ nhìn bạn tốt.

      Vưu Ngư thấy mẹ gật đầu, liền lắc cơ thể đường chạy như bay tìm toilet, Tư Mộ đứng dậy đuổi theo sau.

      "Ôi"Vưu Ngư chỉ lo vùi đầu chạy về phía trước, có chú ý thấy chỗ ngã rẽ đột nhiên có người ra, cho nên liền đụng phải. Bởi vì bé chạy quá nhanh, mà "Chướng ngại vật" cũng rất khỏe mạnh, bị vũ trụ nho như bé đụng phải, vẫn đứng im như cũ hề nhúc nhích, mà bé lại bị bắn ngược lại, té ngã mông chạm xuống đất, khiến cái mông bị đụng đau.

      Tư Mộ theo phía sau, thấy Vưu Ngư bị va chạm mà ngã xuống đất, liền vội vàng chạy tới.

      Trước tiên đỡ người dậy rồi kiểm tra lượt từ xuống dưới coi bé có bị thương , chỉ thấy đôi mắt đen lúng liếng tràn đầy nước mắt, dáng vẻ sắp khóc khiến cực kỳ đau lòng.

      Ngẩng đầu muốn tìm "Chướng ngại vật" lý xem tại sao đường lại mang theo mắt, lấy lớn hiếp ..., lại thấy số người vây quanh.

      Giờ khắc này, lần đầu tiên Tư Mộ biết, như thế nào là khí thế khinh người!
      Friendangel2727, Kem ĐáChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Lúc địch mạnh ta yếu, dì thể liều mạng

      Người đàn ông đứng trước mặt Tư Mộ có thân hình cao lớn, hơn nữa còn bày ra tư thế khinh người, xung quanh ta có rất nhiều người mặc đồ đen, cả người toát ra khí phách vương giả.

      Tư Mộ nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ là đại ca xã hội đen?

      Nhìn tình hình này, giống như những cảnh đại ca xã hội đen ra sân khấu trong phim ảnh.

      ôm chặt đứa bé trong ngực, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt lạnh lùng mà thâm trầm của người trước mặt, ngạo nghễ nhìn lại.

      "Này , chẳng lẽ nhìn đường à? Tuy rằng lỗi thuộc về đứa bé, nhưng mà ngay ngã rẽ phải chú kỹ hơn chứ, lái xe đến ngã rẽ cũng phải giảm tốc độ đấy!" ra trong lòng Tư Mộ rất sợ, nhưng vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt.

      đám người ở phía sau lại cười ha hả, cười đến nỗi sắc mặt Tư Mộ lúc đỏ lúc trắng, nhìn rất đẹp mắt.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn trước mặt, nhíu nhíu mày. Đối với lại càng thêm xì mũi coi thường.

      bộ còn phải nhìn đường? xin lỗi, từ trước đến nay bản thiếu gia đều hoành hành ngang ngược.

      Đụng phải liền liều mạng xem ai bá đạo hơn ai. thể bỏ qua cơ hội thắng lợi, đạo lý này nhớ rất cũng hết sức chấp nhận.

      Lái xe đến ngã rẽ phải giảm tốc độ? Cái gì gọi là giảm tốc độ? Bản thiếu gia

      chỉ biết đạp chân ga hết cỡ.

      Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh tiếng, rảnh mà trả lời.

      còn có việc phải xử lý, có thời gian rảnh mà ở lại đây.

      Cũng bởi vì tối hôm qua trong đầu toàn là hình ảnh của này, cả đêm thể nào ngủ được. Khó khăn lắm mới dứt ra khỏi cái suy nghĩ đáng ghét kia, thả lỏng tâm trí làm việc. Kết quả là ăn sáng, mà lại gặp được.

      nhịn được cau mày.

      Vưu Ngư trốn trong ngực , lộ ra cái đầu nấm hương, nhìn thấy trước mặt mình toàn người mặc vest đen, bé nhàng kéo kéo áo Tư Mộ, nháy mắt với , ý là nhắc nhở nên quá kích động, phải xem xét tình hình.

      Tư Mộ cúi đầu trấn an người trong ngực, vẻ mặt khi bé nháy mắt với khiến người khác thương . Vốn dĩ trong mắt được nước mắt bao quanh, nhưng chỉ trong nháy mắt, nước mắt liền chảy xuống. Gương mặt nho tràn đầy nước mắt.

      Tư Mộ cực kỳ đau lòng nhàng xoa mông bé, dụ dỗ: "Vưu Ngư, ngoan, còn đau sao?"

      Sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hung hăng trợn mắt lườm ta.

      Ngôn Mặc Bạch càng nhíu chặt mày, chờ phản kích.

      Tư Mộ ân cần thăm hỏi tổ tông nhà .

      Khô khốc : “Về sau đường chú ý chút!”

      Vừa mới ngẩng đầu, tầm mắt Iướt qua mọi người, liền thấy người tối qua giúp giải vây trước cửa Autumn.

      Tuy rằng khi đưa về thái độ của người đó có thể xem là hòa bình, nhưng có lẽ khi đó sợ chết lặng, mới dám cùng xe với người kia, để đưa về. Sau đó nhớ đến hành động tàn bạo máu me của bọn họ, tim muốn nhảy ra ngoài.

      Đó rất đáng sợỊ

      Lớn như vậy, cũng chưa từng gặp qua trường hợp máu tanh như thế, nếu xem phim cũng nhìn cảnh đánh đánh giết giết. tại đột nhiên thấy màn mạnh như vậy, là bị dọa sợ choáng váng

      vừa xong liền ôm Vưu Ngư vòng qua bọn họ, về phía WC.

      “Hắc! Đại ca, này... Ách, có ý trách cứ!” Tiểu Trang ở phía sau nhướng mày cười theo.

      Còn tưởng rằng xằng bậy, sợ chết ở trước mặt hổ dương oai múa mép, trong lòng thầm vui mừng vì có kịch hay để xem hi hi hi. Kết quả là này chỉ câu yếu kém như vậy, liền chạy trốn.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn bóng lưng Tư Mộ sợ hãi mà chạy lại hơi ngẩn người, sau đó khóe môi khẽ nhếch, tạo ra độ cong ôn hòa mà trăm năm hiếm thấy... cười!

      thôi! Lâu Thiếu còn chờ chúng ta qua đó đấy.” Ngôn Mặc Bạch thu lại đường cong ôn hòa, khôi phục dáng vẻ lãnh khốc như thường ngày.

      “Dạ!”

      đám người đồng thanh trả lời, rồi rời khỏi nhà ăn.

      Trong nhà vệ sinh Tư Mộ ôm Vưu Ngư vẫn còn phát run. đặt Vưu Ngư đứng xuống đất, rồi kéo quần của bé xuống, muốn kiểm tra cái mông cna Vưu Ngư xem nó có bị thương .

      Tư Mộ mới kéo quần của bé xuống, Vưu Ngư liền kêu lên. “Dì, người ta muốn vào trong đó tiểu! Ngoài này rất xấu hổ, xấu hổ…”

      Tư Mộ 0_0, nhìn bồn rửa tay bên cạnh, đứng đó rửa tay, nghe bé vậy liền nở nụ cười. “Trẻ con mới bây lớn! biết xấu hổ…”

      Con bốn tuổi, là người đẹp ...” Hai tay Vưu Ngư cật lực kéo quần quần xi- líp, liều mạng giữ gìn trinh tiết của mình, ngoài miệng vẫn bất mãn mà .

      Tư Mộ bất đắc dĩ, dắt bé vào trong gian phòng. “Lần này ai có thể nhìn, con mau cởi quần ... để dì nhìn xem mông con có bị thương … cái mông trắng nõn nếu bị đụng thành chỗ xanh chỗ tím, rất khó coi? Ngoan, để dì nhìn xem...”

      Nghe như thế Vưu Ngư liền ngoan.

      Bạn Vưu Ngư nhất là cái đẹp, nghe mông của mình chỗ xanh chỗ tím, khuôn mặt nhắn khẩn trương thôi, “Nhanh, dì mau nhìn hộ Vưu Ngư xem, có màu xanh ?. Hình như hơi đau, hu hu…”

      Tư Mộ dám dùng nhiều lực, chỉ sờ lên mông của bé, nghe thấy bé kêu đau, chắc nghiêm trọng, cũng có thấy màu xanh hay tím gì cả.

      “Ừ, may mắn có việc gì!” xong, ôm bế ngồi lên bồn cầu. “ phải con muốn toilet sao? Nhanh giải quyết …”

      Cái bồn cầu này cao như vậy, đứa bé bốn tuổi căn bản tự ngồi lên được. Cái tên Vưu Ưu kia lại có thể yên tâm để con mình tự mình .

      “Ừm!” Vưu Ngư ngoan ngoãn gật đầu, “Dì, dì ra ngoài chờ con , nơi này thối thối.”

      “Ha ha, được! Khi nào con xong, nhớ gọi dì!” Tư Mộ trả lời liền ra ngoài.

      Mấy phút sau, nhóc con kia nũng nịu gọi : “Dì… ôm xong rồi.”

      Kỳ lúc ở nhà, mẹ bé rất ít khi lo cho bé những thứ này. Lúc ba tuổi học tự làm những thứ này, mẹ luôn Iuôn dạy bé tự lập.

      Đúng là nơi này bồn cầu rất cao, bé ngồi ở chân cũng chạm được tới đất, cho nên cũng dám hoạt động, sợ mất thăng bằng ngã xuống.

      Cho nên, tại chỉ có thể nũng nịu kêu Tư Mộ đến giúp

      Tư Mộ chưa bao giờ chăm sóc trẻ con cho nên tay chân hơi Iuống cuống, lúc lâu sau mới dọn dẹp xong.

      “Dì, mới vừa rồi, nên xúc động như thế.” Lúc Tư Mộ ôm Vưu Ngư đến bồn rửa tay, bé bày ra khuôn mặt nghiêm trang giống như tiểu đại nhân, nghiêng đầu với Tư Mộ.

      Tư Mộ lại o_o, đỏ mặt lên.

      Hắc, tiểu gia hỏa này phải mới vừa rồi dì giúp con lấy lại danh dự mới như vật sao? Nếu bản thân ta dì bị đụng ngã, yên lặng đứng lên chạy thoát.

      Dì đây ngay cả tấm thân xử nữ bị người khác lấy , cũng chưa dám xung đột, đành nuốt xuống.

      Tư Mộ tủi thân mím mím môi: “Nha... biết rồi!”

      Vưu Ngư lại đứng đắn và nghiêm túc : “Lúc địch mạnh ta yếu, thể liều mạng. Dì nhớ kỹ ta, chờ đến thời cơ, dì trả lại toàn bộ cho ta”. Lại còn gật gù hả hê : “Cái này gọi là quân tử báo thù mười năm muộn!”

      Tư Mộ đầu đầy hắc tuyến, thụ giáo. Đứa bé này cũng... Trưởng thành sớm quá sớm !

      Bình thường mẹ con dạy con như vậy sao?” Tư Mộ hỏi, sau đó cũng bắt chước nghiêm chỉnh gật gầt đầu: “Mẹ của con, quả nhiên là người mẹ cực phẩm!”
      Last edited: 8/9/14
      Friendangel2727Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Vết răng đỏ thẫm chỗ xương quai xanh của cậu.


      Tư Mộ và bạn Vưu Ngư trì hoãn hồi lâu mới quay về chỗ ngồi.

      Vưu Ưu bên kia cũng ăn gần no.

      là bởi vì lâu rồi chưa có ăn những loại bánh ngọt kiểu Trung Quốc ngon như vầy, hơn nữa trong thời gian dài có ăn cái gì, cho nên rất đói, nên ăn rất nhiều.

      bỏ đũa xuống, tiện tay lấy khăn giấy, tao nhã lau khóe miệng nhìn hai người lâu như vậy mới về, kinh ngạc : "Hai người thuê xe về nhà toilet sao?"

      Tư Mộ im lặng im lặng, ngồi vào chỗ của mình, có ý định chuyện.

      Mà Vưu Ngư lại rầm rì rầm rì nhào đến chỗ mẹ mình, ôm đùi Vưu Ưu, tủi thân mím miệng: "Mẹ, vừa mới Vưu Ngư gặp người xấu ở bên kia! Ông ta đụng con khiến con ngã mặt đất, còn chịu xin lỗi. Hu hu... mông con đau quá..."

      Tư Mộ kinh ngạc nhìn tiểu gia hỏa này, sắc mặt biến đổi cũng quá nhanh ?

      Lúc nãy ở trong toilet vẫn là dáng vẻ sao, thậm chí còn nghiêm trang khuyên gặp chuyện phải tỉnh táo, thể xúc động. Bây giờ lại ôm đùi mẹ mình đòi an ủi.

      Orz ~ có thể thấy được tiểu gia hỏa này lanh lợi và phúc hắc rồi.

      Nhưng mà, dáng vẻ này mới giống đứa trẻ bốn tuổi.

      Tư Mộ còn tưởng rằng sau khi Vưu Ưu nghe con mình khóc lóc kể lể, tức giận thôi, dựa theo tình tình trước kia, nhất định ấy đuổi theo người kia, đòi lại công đạo cho con .

      Nhưng mà lần này Tư Mộ đoán sai rồi.

      Vưu Ưu sau nghe con mình vừa khóc vừa kể chảy đống nước mắt nước mũi, những ôm bé vào lòng dỗ dằn thương, ngược lại nhếch mày cao liếc nhìn bé, sâu xa : "Được rồi, đừng giả bộ đáng thương. Con lanh lợi như vậy, ai có thể bắt nạt con."

      chừng trong lòng còn tính toán xem nên trả thù như thế nào đó.

      Vưu Ngư lập tức quay cái mông lại, đưa đến trước mặt mẹ mình, "Là mà. Mẹ xem thử !"

      Chỉ cần được thương, cái gì cũng có thể làm.

      Tư Mộ cũng hùa theo: "Đúng đấy, Vưu Ngư đị tên kia đụng vang ra xa. Cậu nghĩ xem, con của cậu bé như vậy lại bị người ta đụng văng ra xa, sau đó mông đập xuống đất, cũng biết mông của bé có bị chấn thương nữa. Lát nữa cậu nên đem bé đến bệnh viện kiểm tra chút, nếu xương bị là sao, để lại di chứng sao này phải làm sao?"

      Lời này càng càng khó hiểu, Tư Mộ cũng thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình.

      Vưu Ưu lại lườm cái, sau đó thở dài : "Cậu cần thay vật này bênh vực kẻ yếu, nó còn vậy nhưng thủ đoạn rất nhiều. Dáng vẻ ủ rũ hư hỏng này chắc kế thừa từ người cha đoản mệnh của nó rồi."

      Mỗi lần nhắc tớingười cha đoản mệnh kia của Vưu Ngư, bạn Vưu Ngư rất bình tĩnh được mà khóc, sau đó dậm chân. Khác khác với dáng vẻ nhu thuận đáng lúc bình thường.

      Editor: Queen - DĐLQĐ

      "Cha con có đoản mệnh, khẳng định cha vẫn còn sống, chỉ là tạm thời tìm thấy chúng ta. Cho nên, mẹ, chúng ta phải cố gắng, nhanh chóng tìm cha về!" Vưu Ngư khóc nức nở nhưng vẻ mặt rất kiên định.

      Người ta , con là người của cha ở kiếp trước. Quả nhiên con và cha tương đối thân. Dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng lại hết sức thân.

      Vưu Ưu muốn nhiều với con . giống như bé , cha bé chết, còn sống nhưng hôm nay gặp nhau ở sân bay, lướt qua nhau giống như người xa lạ.

      Vậy so với chết có gì khác nhau?

      "Con câm miệng lại cho mẹ! Nếu còn khóc mẹ liền ném con ra ngoài! Con mình tìm người cha chết của con , mẹ cần con nữa!" Nhất thời Vưu Ưu hơi bực mình, "Mẹ mình dọn từng cục cứt, từng bãi nước tiểu nuôi con khôn lớn, con lại vì cái người chưa từng gặp mặt chỉ hiến tặng con tinh trùng mà dám sẵng giọng với mẹ, con đủ lông đủ cánh rồi sao Vưu Ngư!"

      "Hu hu... mẹ, con sai rồi! Con tìm cha nữa, mẹ thể bỏ rơi Vưu Ngư..." Vưu Ngư thấy mẹ tức giận, sợ tới mức khóc cũng dám phát ra tiếng, chỉ hít hít cái mũi, nức nở.

      Tư Mộ ở bên nhìn nổi, đứng dậy qua ôm lấy đưa bé khóc đến run người, dịu dàng dụ dỗ.

      Sau đó trách cứ liếc Vưu Ưu cái: "Cậu tức giận với đứa bé làm gì? Dọa bé sợ phải làm sao? là, tính xấu này của cậu cho dù xuất ngoại vài năm nay cũng giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm rồi.

      Vưu Ưu hừ hừ, gì.


      ra ở nước ngoài mấy năm tính tình của cũng đỡ rất nhiều. Nhưng hôm nay ở sân bay gặp được người kia, tất cả bình tĩnh và lạnh nhạt, giây đó tan rã.

      Cho nên khi con liều mình sợ chết bảo vệ cho ta, trong lòng cực kỳ khó chịu, khó chịu cực kỳ.

      Nhìn dáng vẻ khóc đến đau lòng của con , trong lòng cũng rất khó chịu. Con bé bỏng, là miếng thịt rớt xuống từ người , là liên kết duy nhất giữa , là quả tim người , làm sao chịu được khi bé bị thương? làm sao có thể đau lòng?

      Vưu Ưu đưa tay qua ôm lấy con : "Được rồi, đừng khóc. Là mẹ sai, mẹ lên to tiếng với con. Con là đáng nhất nhà chúng ta, đương nhiên mẹ nỡ vứt bỏ Vưu Ngư rồi."

      Giờ phút này Vưu Ngư cũng biết phải thu nước mắt lại.

      Nhìn thấy mẹ lấy lòng mình, bé cũng ngoan ngoãn ôm cổ mẹ, yên lặng thu lại nước mắt.

      "Mình tính tiền rồi. tại chúng ta khách sạn Autumn !" Vưu Ưu nhìn Tư Mộ, với giọng hơi khàn.

      "Sao phải khách sạn? Mình với ba mẹ mình rồi, họ cũng đưa cậu về nhà ở. Cũng dọn dẹp phòng cho cậu xong rồi. , sáng nay mẹ mình vẫn nhắc đến cậu..." Tư Mộ dôc hết sức muốn mời mẹ con hai người về nhà ở.

      Nghe Vưu Ưu nhắc tới khách sạn Autumn, tim Tư Mộ lại thắt lại.

      Hình ảnh ngày hôm qua giống như đoạn phim lên đầu .

      Tất cả những chuyện thống khổ nhất trong cuộc đời đều xảy ra trong ngày hôm qua, đều xảy ra khách sạn Autumn. Đối với , nơi đó đúng là địa phương xấu, là vùng cấm.

      Vưu Ưu căn bản chú ý đến sắc mặt trắng xanh của Tư Mộ, chỉ ôm Vưu Ngư về phía trước, vừa vừa : "Trước khi về nước mình đặt khách sạn qua mạng. Còn về phần mẹ cậu, ngày mai mình dẫn Vưu Ngư đến chào hỏi bác. Lại ba cậu vừa mới xuất viện, thân thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, tại quan trọng nhất là hoàn cảnh an tĩnh để tĩnh dưỡng. Vưu Ngư đến đó ở, có thể nó ầm ĩ, làm ảnh hưởng đến ba cậu nghỉ ngơi."

      vài bước, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm cái cổ được Tư Mộ dùng khăn quàng che kín, sâu xa : "Lúc hỏi cậu có bạn trai , cảm thấy cậu có gì đó thích hợp. Mình cảm thấy có vài lời muốn hỏi . Ví dụ như vết răng đỏ thẫm ở chỗ xương quai xanh của cậu..."

      Tư Mộ cúi đầu theo phía sau, nghe thấy câu sau cùng của Vưu Ưu, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Vưu Ưu. Vội vàng đưa tay lên chỉnh lại khăn quàng cổ.

      Editor: Queen - DĐLQĐ

      "Mình, có việc gì, mình rất khỏe..." Tư Mộ biết rằng khi những lời này mặt trắng xanh đến mức nào, tự tin, có sức lực. Nhưng thể mềm yếu, coi như rà rất đau, rất khó chịu, cũng phải giả bộ kiên cường, tươi cười tối mặt.

      "Đừng với mình những lời này, cậu nghĩ cái gì cũng hiết mặt rồi, người mù cũng có thể nhìn thấy thích hợp. đến khách sạn, cậu phải ngoan ngoãn, cho mình nghe..." xong những lời này, liền ôm Vưu Ngư ra ngoài rồi đón xe.

      Lưu lại mình Tư Mộ ở phía sau, ánh mắt, cổ họng và trái tim đều chua sót.
      Friendangel2727Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Cứ coi như là chó cắn .

      Sau khi đến khách sạn Autumn, đăng ký ở quầy lễ tân xong nhân viên phuc vụ dẫn họ lên phòng.

      Phòng Vưu Ưu đặt chính là phòng vip, rộng rãi thoải mái, hòa hoa xa xỉ.

      đường Tư Mộ nơm nớp lo sợ, cầm chặt hành lý Vưu Ưu phía sau .

      Thang máy dừng lại ở tầng 18, sau đó nhân viên phục vụ dẫn họ đến phòng 1718, dùng thẻ từ mở cửa.

      Phòng này cùng phòng mà tối qua thất thân chỉ cách nhau bức tường.

      Sắc mặt Tư Mộ trắng bệch rất dọa người, ký ức tối qua lại lên, khiến cả người phát run, tâm cũng lạnh lẽo.

      sợ hãi nhìn chằm chằm cửa phòng bên cạnh, sợ người đàn ông giống như quỷ tối qua đột nhiên ra từ căn phòng kia.

      Nhân viện phục vụ vừa mở cửa liền vọt vào.

      dám ở ngời dù chỉ giây!

      Động tác của Tư Mộ khiến Vưu Ưu kinh ngạc há miệng thở dốc, sau đó ôm con vào phòng.

      "Chúc quý khách vui vẻ, đây là phòng vip mà bà đặt trước. Nếu cần thêm gì, bà có thể liên hệ với quầy phục vụ bất cứ lúc nào, chũng tôi phục vụ ngài hết lòng." Nhân viên phục vụ hết sức lễ phép, hơn nữa còn đặc biệt nhiệt tình, nụ cười cũng rất thiân thiết.

      "Hi vọng bà du lịch vui vẻ!" Thấy Vưu Ưu dặn dò gì thêm, liền lễ phép ra ngoài.

      Vưu Ưu thả Vưu Ngư xuống: "Vưu Ngư, con có mệt ? Lên giường ngủ lúc được ? Chiều mẹ mang con chơi!"

      Vưu Ngư nghe buổi chiều được chơi, cũng rất vui mừng, đá văng giày ra rồi bò lên giường.

      Sau khi Tư Mộ vào phòng liền trực tiếp ngã ngửa ra giường, trừng mắt nhìn trần nhà.

      Vưu Ngư lên giường, nhưng bây giờ bé còn chưa buồn ngủ, thấy Tư Mộ cũng nằm ở giường, liền nhích lại gần , cùng chơi với .

      Lần đầu tiên Tư Mộ nhìn thấy Vưu Ngư, bị bé chinh phục. tại bé đến chơi với mình, cũng bỏ tất cả những phiền lòng và sợ hãi qua bên, sau đó cùng Vưu Ngư, hai người ở giường đùa giỡn rất vui vẻ.

      Trong lúc Tư Mộ ỷ lớn hiếp , vài lần vươn tay về nách Vưu Ngư cù bé, nhưng bé lại sợ nhột, ngược lại chính bị bé nắm được cái đuôi, phản công lại.

      Từ Tư Mộ rất sợ ngữa, tất cả mọi vị trí người đều cực kỳ mẫn cảm, còn chưa đụng đến, gào khóc, kêu to, cười to.

      Trong lúc né tránh, Vưu Ngư kéo lấy cái khăn quàng cổ của , ý đồ của bé là dùng nó để trói lại, để khỏi cử động, ngoan ngoãn để mình cù nhột. Đúng là cái ý nghĩ kỳ lạ.

      Cái khăn quảng cổ chỉ quàng hai vòng, hơi dùng sức là có thể kéo nó xuống.

      Vưu Ngư còn , dùng hết sức lực lôi kéo chiếc khăn quàng cổ, cho rằng nhe vậy có thể trói được Tư Mộ, ai biết dùng sức như vậy, cơ thể bé cũng theo đà đó ngã xuống, thân thể bé tròn tròn lại còn lăn hai vòng, Tư Mộ sợ tới mức lao nhanh đến đỡ bé.

      Tiểu gia hỏa suýt nữa lăn xuống giường.

      Mặc dù dưới giường có trải thảm, thế nhưng nếu té ngửa ra sau rớt xuống giường đứa bé bị thương cũng bị dù họa.

      Nhưng là Vưu Ngư có bị hù. Ngay lúc Tư Mộ đỡ bé, ôm bé vào ngực, tiểu gia hỏa kia lại mở to mắt nhìn chỗ xương quai xanh của , giống như phát được Iục địa mới la lên: “Dì, chỗ này của dì bị sao vậy?”

      Tư Mộ hoảng sợ, vội vàng kéo vạt áo che dấu răng kia lại, trong lòng thầm mắng người đàn ông biến thái kia.

      “Ách… có gì, hôm qua dì có mua con chó , nó hư, cắn dì cái”. Tư Mộ ngượng ngùng trả lời.

      Tin cậu mới là lạ!

      Vưu Ưu từ trong tolet ra nghe được con hỏi câu đó. Thầm nghĩ, con à, quả nhiên là mẹ con tâm ý tương thông, mẹ còn tìm cơ hội để hỏi, tiểu gia hỏa này hỏi rồi.

      Nhưng Tư Mộ trả lời làm hài lòng.

      Vưu Ưu thản nhiên đến: “Để mình xem vết thương này, rốt cuộc là loại chó nào mà lại lợi hại như vậy, cắn được nơi đó của cậu.” Sau đó lại cười hì hì , “Bị những con vật này làm bị thương, phải bệnh viện chích ngừa bệnh dại đó. Cậu chưa?”

      Tư Mộ biến sắc.

      Vưu Ưu là có bệnh viện chích ngừa chưa, nhưng biết Vưu Ưu tin cái cớ bịa ra, cho nên câu của Vưu Ưu có hàm ý khác. Mà Tư Mộ cũng nghe ra được.

      Tối hôm qua cùng người đàn ông kia xxoo, biết người đàn ông kia có làm tốt biện pháp phòng ngừa .

      Tối hôm qua làm chuyện đó trong lúc say như chết, coi như lúc ấy có chút lí trí, nhưng vẫn biết được có mang ‘áo‘ ?

      Ngộ nhỡ trúng thưởng phải làm sao đây?

      Đầu Tư Mộ trống rỗng giống như nồi bột nhão.

      Vưu Ưu vừa nhìn thấy phản ứng này của Tư Mộ, liền biết mình đoán đúng.

      Vưu Ưu hỏi: “Người đàn ông kia là ai? Bạn trai cậu?”

      Nếu như là bạn trai, tại sao nhìn Tư Mộ lại kinh hoảng và thống khổ như vậy? Vưu Ưu nghĩ ra.

      Tư Mộ hơi sững sờ chút, rất lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, khô khốc : “Mình biết ta là ai. Chờ đến khi mình tỉnh táo lại, chuyện cũng kết thúc. Ngay cả mặt người kia mình cũng chưa thấy …”

      Nhất thời Vưu Ưu đề cao lượng: “Cái gì? Cậu biết người kia là ai? Vậy là cậu… bị ‘mê’ ‘gian’?”

      Tư Mộ dừng lại lúc, lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên, ấp úng trả lời: “Lúc ấy mình uống say... sau đó chuyện lại xảy ra trong phòng tối, đèn cũng bật, từ đầu đến cuối mình cũng nhìn thấy mặt ta.”

      Vì nằm giường nhưng ngủ được, liền cầm điện thoại của Tư Mộ lên để chơi trò chém trái cây, đột nhiên bạn Vưu Ngư kinh ngạc kêu to: “Xấu hổ xấu hổ... tại sao dì lại té nhào vào trong ngực chú này?”

      Sau đó lại làm bộ đưa bàn tay lên che mắt, vừa nhìn lén vừa gọi: “Mẹ mau nhìn, dì và chú này muốn làm chuyện xấu…”

      Tư Mộ ngạc nhiên, chắc là tấm hình mà Vưu Ngư nhìn thấy là tấm hình cài làm màn hình bảo vệ, đó là tấm hình chủ động hôn Diệp Nham.

      Vội vàng muốn qua lấy lại. Mặc dù tiểu gia hỏa này trưởng thành sớm, nhưng bây giờ mới bốn tuổi tiếp xúc với những thứ này, quả còn quá sớm.

      Nhưng tốc độ của chậm hơn Vưu Ưu bước. Vưu Ưu giành được điện thoại liền nhảy ra xa cả thước, để phòng ngừa Tư Mộ lấy lại điện thoại.

      Vưu Ưu nhìn tấm hình trong di động, trước tiên là trợn mắt há hốc mồm, sau đó liền cười ha ha ngừng, lại còn chậc chậc. Tự đáy lòng cảm thán: “Mộ Mộ, ngờ vài năm gặp, tác phong của cậu càng ngày càng lưu manh. Lại có thể bổ nhào vào trong ngực người ta, ôm người ta, có chết cũng buông. Lúc học cấp ba nếu lá gan của cậu to bằng nửa lúc này, chắc có lẽ cái chàng văn sĩ ở lớp bên cạnh quỳ gối trước quần lót của cậu... “

      Tư Mộ sửng sốt, nghi hoặc nhìn Vưu Ưu: “Cái gì mà mình bổ nhào vào trong ngực ta, ôm ta, có chết cũng buông? Mình chỉ hôn cái có được hay ?"

      “Hừ! Chẳng lẽ mới vừa rồi là mình tưởng tượng hả?” Sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Tư Mộ: “Tự cậu xem , có phải cậu ôm người ta buông ? Chậc chậc chậc, lại còn giống như bạch tuộc bám thân người ta. Oa nha...tình cảm là mãnh liệt!”

      Tư Mộ vừa thấy bức hình trong điện thoại, liền sợ ngây người.

      Tại sao lại có bức hình này?

      nhớ rất , có chụp bức hình này.

      Nhìn bối cảnh giống như trong thang máy, như vậy có thể chụp bức hình này, chỉ có thể camera của khách sạn.

      Camera? Vậy toàn bộ nhân viên trong khách sạn đều nhìn thấy?

      Trời ơi, quá mất mặt!

      Bị Vưu Ưu ép đến đường cùng, cuối cùng Tư Mộ đành hết . Sau đó hỏi ý kiến của Vưu Ưu.

      Ngay lúc hai người im lặng suy nghĩ mặt của người đàn ông trong hình, ở vách tường kế bên, có ba ngươi đàn ông to khỏe mang theo cái bao tải cùng cỡ vào phòng 1818.

      Toàn thân Ngôn Mặc Bạch tỏa ra khí lạnh, ngồi trong phòng khách: “Ả đàn bà kia, có biết sống được lâu nữa ?”
      Last edited: 12/9/14
      Friendangel2727Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :