1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 110: Đứa trẻ khỏe mạnh ra đời

      Ngôn Mặc Bạch nhìn bàn tay nắm chặt dây an toàn của , đầu ngón tay cũng trắng bệch rồi.. cắn môi nhìn về phía , "Ngày mai chúng ta lại đến được ? Hôm nay quá đột nhiên, chưa chuẩn bị sẵn sàng.."

      Ngôn Mặc Bạch xuống xe, trực tiếp vòng qua phía mở cửa xe, giúp tháo dây an toàn ra. Nhưng Tư Mộ nắm rất chặt, ngăn cản hành động của .

      tay Ngôn Mặc Bạch đẩy tay ra, tay còn lại của vỗ vỗ mặt , dụ dỗ : "Sợ gì chứ? Cũng đến nơi rồi sao lại về rồi mai lại đến? Lái xe đến đây cũng mất mấy tiếng, ngoan, đừng sợ."

      Tư Mộ hít sâu hơi, dựa vào ngực Ngôn Mặc Bạch, tùy ý ôm ra ngoài.

      ra sợ cái gì?

      Chính cũng biết.

      Ngôn Mặc Bạch mới ôm vài bước, có hai người từ cửa lớn biệt thự ra, tất nhiên là có quen biết với Ngôn Mặc Bạch, thái độ rất cung kính, chắc là thủ hạ của Cố Khuynh!

      "Ngôn Thiếu!" Ngôn Mặc Bạch gật đầu với họ, "Cố thiếu đâu?"

      " ngủ!" Trăm miệng lời đáp, người trọn họ nhìn thoáng qua Ngôn Mặc Bạch, sau đó thêm: "Chiều hôm qua sau khi tách ra ở bệnh viện, Cố thiếu lập tức đáp máy bay tư nhân đến Mỹ, sáng này mới về."

      Lúc Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ tới bên cạnh bọn họ, vươn chân ra đạp chàng vừa mới chuyện phát, cười mắng: "Các cậu bất bình thay cho Cố thiếu nhà các cậu sao, hay giúp cậu ta tranh công nhận thưởng? cho cậu biết, đây là những chuyện ta nên làm!"

      Sau đó để ý đến hai người bọn họ trực tiếp vào.

      Tư Mộ bị , chỉ dúi đầu vào ngực , nghe thấy lời trêu trọc của họ, muốn chính mình tự , dù sao cũng ở trước mặt người ngoài thể buồn nôn như vậy, quả có ý tốt. thử ngọ ngạy hai cái, nhưng Ngôn Mặc Bạch ôm quá chặt, đành từ bỏ.

      Ngôn Mặc Bạch đặt Tư Mộ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, kêu người giúp việc pha trà, giống như sai người giúp việc nhà của mình.

      Biệt thự trang trí vô cùng xa hoa, cảm giác đầu tiên khi Tư Mộ bước vào chính là ban thân vào cung điện.

      Mà ở trong đó lại hề nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ nào, chỉ thấy toàn nam thôi.

      Tư Mộ cầm ly trà uống ngụm, tay hơi run.

      Thử nghĩ xem tự nhiên bị hơn mười người đàn ông vây xem, bạn có thể bình tĩnh làm bộ như có chuyện gì tự nhiên uống trà chuyện ? Cho dù bọn họ cách mình khá xa, nhưng cũng rất kinh hãi đó.

      Những người này ai cũng cường tráng, hơn nữa còn hung thần ác sát, nhìn hiền hòa như thuộc hạ của Ngôn Mặc Bạch.

      Tư Mộ được tự nhiên, nghiêng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch, ho tiếng, giọng : "Người đâu? Sao còn chưa xuống?"

      Ngôn Mặc Bạch thấy dáng vẻ cẩn thận của , có chút buồn cười sờ sờ mặt , ánh mắt quét về phía những ngườiđang đứng đằng xa kia, : "Nhanh thúc dục!"

      Vừa dứt lời, lầu truyền đến giọng bất mãn của Cố Khuynh: "Hai người đến quá chậm, tôi cũng ngủ được giấc rồi. Tiểu Bạch, kỹ thuật lái xe của em sao lại thoái hóa rồi? Nếu là trước kia, chắc khoảng tiếng là đến đây, hôm nay từ lúc cúp điện thoại đến giờ cũng bốn tiếng rồi mới đến. Em đẩy xe đến đây sao? Nếu là như vậy chiếc xe kia ở tay em cũng lãng phí, bằng tặng..."

      Về tới đây lập tức gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, sau đó đem an bài thỏa đáng cho các chuyên gia xong mới ngủ. Bây tỉnh ngủ rồi Ngôn Mặc Bạch mới đến. Tốc độ như vậy Tốc độ như vậy, làm Cố Khuynh muốn cười. Dựa tốc độ của tất cả mấy con xe tay Ngôn Mặc Bạch, con nào cũng chạy khoảng tiếng là đến đây, mà hôm nay lại lâu như vậy.

      Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, để ý Cố Khuynh trêu chọc.

      Buổi sáng thức dậy, ở nhà chuẩn bị tốn ít thời gian, sau đó lại chậm rì rì đến Autumn ăn sáng. Lúc lái xe vì bận tâm Tư Mộ, cho nên mới lái chậm như vậy, tốn bốn tiếng, cũng có gì lạ. Nhưng ấy lại muốn xe của mình, thương lượng gì hết!

      "Người đâu?" Ngôn Mặc Bạch uống trà liếc Cố Khuynh cái, cũng thấy người theo , cho nên nhàn nhạt hỏi câu.

      "Vì lệch múi giờ, nên ngủ!" Cố Khuynh đến ngời xuống cạnh họ, tự rót cho mình ly trà vừa uống vừa hỏi: "Gấp gì chứ, để họ nghỉ ngơi ốt rồi làm kiểm tra cũng muộn. Lâu rồi chưa đến đây, lát nữa chúng ta săn tối có thể nướng ăn."

      Tư Mộ thầm trợn mắt, sáng sớm gọi điện giục chúng tôi đến đây. Chúng tôi cả đoạn đường dài đến đây bây giờ lại vội. đùa giỡn với chúng tôi sao?

      Còn săn?

      Tư Mộ trợn mắt nhìn Cố Khuynh cái, đảo mắt nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, bất mãn cong miệng lên, ám chỉ chị đợi được nữa!

      Ngôn Mặc Bạch nhận được tín hiệu của , rất phối hợp : "Trước hết để họ đến kiểm tra, sau đó nghỉ ngơi tiếp! Chiều rồi săn."

      Nếu Ngôn Mặc Bạch vậy, Cố Khuynh có thể gì? Ai bảo em ba nhà ta bây giờ nổi danh thương vợ chứ?

      Cố Khuynh thầm lắc đầu, là có vợ liền quên em!

      Cho nên đặt ly trà tay xuống, đứng dậy duỗi lưng cái, : "Được rồi, thấy hai người gấp gáp như vậy, sao lỡ làm người ác! Dù sao mặt đen cũng đóng lần rồi, ngại đóng thêm lần nữa."

      Ngôn Mặc Bạch nhìn u oán , chút áy náy hay biết ơn cũng có, bình tĩnh : "Nhanh ! Đừng để vợ em đợt lâu!"

      câu kia xem làm Cố Khuynh lảo đảo ngã xuống đất. Đúng là tên kiêu ngạo có lương tâm!

      Sau khi cưới vợ lại đối đãi với em vào sinh ra tử của mình như vậy, làm sao mà chịu nổi!

      Những chuyên gia kia luôn luôn tự cho mình là thanh cao ngạo mạn vô cùng, Cố Khuynh tiếng nào "mời" lại bị trói cũng tức giận. Giằng co ngày người cũng mệt mỏi, vất vả mới nghỉ ngơi được chút, nhưng chưa có nghỉ đủ lại bị bắt làm việc, đều là người cáu kỉnh, huống chi họ lại là chuyên gia danh tiếng.

      Cho nên lúc bị gọi xuống, khó tránh khỏi bày ra vẻ mặt khó nhìn, nhóm người tức giận xuống, Tư Mộ im lặng nhích lại gần Ngôn Mặc Bạch.

      Sao đám người này nhìn có vẻ ác độc vậy?

      Họ là chuyên gia y học nổi tiếng sao?

      phải bác sĩ đều là thiên sứ trắng sao?

      Sao có thể hung dữ như vậy?

      Nếu là người nhát gan, chắc bị hù khóc rồi.

      Dĩ nhiên Ngôn Mặc Bạch cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của những người đó, nhưng mà nếu so sánh ắn mắt ai sắc bén hơn, ai có thể so với được?

      bầu khí toàn mùi thuốc súng, con mắt lạnh lùng nhìn qua, những chuyên gia kia cảm nhận được vô số sóng to gió lớn, tự chủ mà run run sống lưng.

      Sát khí mạnh!

      đám chuyên gia cũng phải người ngu, sau khi bị Ngôn Mặc Bạch nhìn cái, tự nhiên dám làm càn nữa. Mọi người lập tức thu hồi vẻ mặt vốn có, cung kính đến trước mặt Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ.

      "Xin chào, tôi là Edward, tổ trưởng tổ nghiên cứu về ảnh hưởng của chất phòng xạ đối với sức khỏe con người, những người này là thành viên của tổ tôi." Vị tổ trưởng dùng tiếng giới thiệu mình, sau đó giới thiệu những thành viên còn lại của tổ. Có lẽ cho rằng mình tài trí hơn người nên giọng mang theo vẻ ngạo mạn. Mặc dù biết người trước mặt họ là người thể chọc, nhưng họ vẫn khiêm tốn.

      Ngôn Mặc Bạch cũng so đo điều này, dù sao cũng là người học cao khó tránh có tính tình đó.

      "Được rồi! Trước tiên mọi người kiểm tra cho bà xã tôi !" Giọng nhàn nhạt của Ngôn Mặc Bạch vang lên, quanh thân tản ra toàn khí lạnh, khiến những ngườinày rét mà run.

      "Dạ!"

      Cố Khuynh cũng giỏi, chẳng những bắt cóc người ta đến, còn đóng gói những trang thiết bị cần thiết mang về luôn.

      Cho nên quá trình kiểm tra hoàn toàn có thể tiến hành ở đây, hơn nữa từng bước đều kiểm tra rất kỹ, kết quả nhanh chóng có.

      Tư Mộ nắm chặt tay Ngôn Mặc Bạch, lo lắng kết quả kiểm tra khả quan.

      phải ba tháng mới có thể xác định chính xác sao, bây giờ chưa đủ ba tháng... kết quả chính xác sao?

      Tư Mộ lo lắng đủ mọi thứ điều đó làm tâm trạng ổn định, lại càng nắm chặt tay Ngôn Mặc Bạch. Ngôn Mặc Bạch hơi nhíu mày, đưa tay nhéo mặt , cố gắng giúp thả lỏng. Giống như giỡn: "Tay của sắp bị em làm chảy máu rồi."

      Tư Mộ ngẩn người, lúc này mới lúc này mới buông tay ra, ngượng ngùng cười cười, : "Tự xưng là Ngôn Thiếu mạnh mẽ cường tráng, em muốn thử xem có phải mình đồng da sắt hay thôi."

      Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh tiếng, chỉ thấy tổ trưởng Edward đến.

      Tư Mộ liền căng thẳng, ngồi thẳng người, cứ nhìn chằm chằm ông ta, tim cũng đập nhanh hơn.
      Last edited: 17/6/15
      dunggg thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      "Ông Ngôn, bà Ngôn." Edward tới, cười : " có kết quả kiểm tra. Đúng như những gì ông Cố , sau hai lần kiểm tra xác định bà Ngôn hoàn toàn bình thường, theo tình hình này, cần điều trị đứa bé cũng có thể khỏe mạnh ra đời. Phải liên tục quan sát tuần lúc đó tôi cho ông câu trả lờichắc canh."

      "Ý ông là con trai tôi có chuyện gì, có thể bình an ra đời." Tư Mộ mở to mắt nhìn Edward, lúc chuyện giọng hơi run run.

      "Đúng vậy! Trước mắt kết quả kiểm tra là như vậy, nhưng phải quan sát liên tục trong vòng tuần, để ngừa có đột biến. Nhưng khả năng này rất ." Edward mỉm cười gật đầu.

      Nhận được câu trả lời chắc canh của ông, Tư Mộ ôm chầm lấy người bên cạnh, chảy nước mắt, khóc thành tiếng bên tai của Ngôn Mặc Bạch: "Ông xã đứa bé có chuyện gì, có nghe thấy ? Bảo bối của chúng ta có chuyện gì, có thể bình an ra đời."

      rất vui, vậy nên vui mừng quá mà ứa nước mắt.

      Bị ôm chặt, Ngôn Mặc Bạch vui hôn lên trán , thầm nghĩ nếu như đứa bé ra đời, dám chỉ lo cho đứa bé mà để ý đến , nhất định xách con ra ngoài ném !

      "Được rồi được rồi, tại yên tâm chưa? Có thể săn ? Chúng ta bắt mấy con thỏ hoang về nướng." Cố Khuynh ở bên thấy vậy cũng chịu nổi, thầm vợ chồng các người ân ái buồn nôn và vân vân cũng phải kiêng kỵ chút chứ, tại sao lại trình diễn trước mặt nhiều người như vậy. Tư Mộ lau nước mắt, nhìn về phía Edward, dùng tiếng lưu loát hỏi ông:

      "Xin hỏi bây giờ thể chất của tôi như thế nào? Có cần nằm giường nghỉ ngơi ?"

      " cần vận động nhiều, nếu lúc sinh có thể bị khó sinh." Edward mỉm cười giải thích.

      ra lần đầu Tư Mộ đến bệnh viện làm kiểm tra, vị trưởng khoa kia cũng liên lạc với họ, hỏi thăm tình trạng và cũng đưa kết quả kiểm tra cho họ xem. Khi đó tình trạng mấy lạc quan, nếu như muốn giữ đứa bé tương đối phiền toái.

      Nhưng sau hai lần kiểm tra, giống như kỳ tích xuất , mọi thứ từ từ bình thường, đây cũng là điều họ chưa từng gặp. Lúc ấy dám tin, lo lắng trong quá trình kiểm tra có sai sót hoặc gì đó.

      Trải qua lần tự kiểm tra này, mới dám tin đó là .

      Đây đúng là phát trọng đại, khiến lần nghiên cứu này đột phá rồi.

      Xem ra lần này bị trói đến đây, cũng có thu hoạch lớn.

      Cho nên Edward và thành viên tổ của ông đều mang theo nét cười mặt.

      Tư Mộ vừa nghe, lập tức cười lên.

      Xoay mặt hỏi Cố Khuynh: "Nơi này của có thể cho người ngoài vào ?" Ngôn Mặc Bạch lập tức hiểu mưu của bà xã, bất đắc dĩ vỗ vỗ mông .

      Cố Khuynh nhíu mày cười tiếng, hỏi ngược lại: " muốn gọi ai đến?"

      "Bọn Sở Kỳ đó! Nếu mà nướng đồ..., dĩ nhiên nhiều người vui hơn!" Tư Mộ trừng mắt nhìn Cố Khuynh, chỉ sợ chỉ sợ cầu cũng được đó!

      Tư Mộ chưa từng thấy hoạt động săn bắt, cho nên cũng muốn cùng chơi, nhưng chỉ có mình cũng có ý nghĩa. Cho nên muốn kêu những người bạn thân đến, mọi người cùng nhau vui vẻ, cũng là ăn mừng vì có thể giữ được bào bối.

      Lúc trước vì phát sinh cố ngoài ý muốn, có thể giữ được đứa bé, cho nên Tư Mộ với ai. Tất nhiên cả mấy người bạn thân cũng vậy. Tối nay biết cũng mang thai hơn hai tháng, chắc mấy kia tức giận vì giấu mọi người.

      Quả nhiên, Cố Khuynh lập tức gật đầu, đáy mắt còn chứa ý cười.

      “Chắc các ấy biết đường, gọi điện cho các ấy tôi cho người đến đón.” Trong lòng Cố Khuynh rất hồi hộp, được rồi, tối nay lại có thể ăn thịt rồi, ăn chay thời gian dài rồi, tối nay phải ăn đủ lần cho no, ăn đến nỗi khiến phải khóc cầu xin tha thứ mới thôi.

      Tư Mộ nhìn đáy mắt lên tia sáng, thầm lau mồ hôi thay cho Sở Kỳ.

      Gọi điện thoại báo cho từng người mới được.

      Cả đám đều rất vui mừng, các ấy chưa từng săn bao giờ, vừa mới nghe thấy Tư Mộ vậy, hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý.

      Vui mừng nhất là Sở Kỳ, lúc này ở nhà rất chán, vừa nghe Tư Mộ đến săn thú, lập tức ném điện thoại qua bên, hưng phấn chạy thay quần áo. Sau khi lao ra cửa xong mới nhớ biết đến đâu/ Cho nên mới gọi điện thoại cho Tư Mộ, lúc nãy Tư Mộ thấy hưng phấn cúp điện thoại, cũng gọi lại, chờ bên kia gọi đến, mới với ấy ở nhà chờ, có người đến đón.

      Cố Khuynh phái vài người đón, phục vụ . Bởi vì những người đó ở trong thành phố, sau khi nhận được điện thoại liền ngay, tốc độ nhanh cách đặc biệt.

      Nhưng mà, đợi đến khi các đến nơi hoang dã đó, mọi người đều dựng hết lông, vô cùng sợ hãi, nếu phải Tư Mộ tự mình gọi điện đến, các đều hoài nghi biết có phải mình bị lừa rồi .

      Sau đó nghĩ lại, nếu săn thú tất nhiên phải đến rừng sâu núi thẳm rồi.

      Mấy người lái xe cũng rất nhanh, chưa đến hai tiếng đưa người đến nơi.

      Mấy người nhìn thấy ngôi biệt thự trước mặt, cũng sợ hãi than lên tiếng.

      Sinh ra lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng cũng xa hoa như toà biệt thự này, được xây dựng ở lưng chừng núi, xa hoa giống như cung điện, đúng là chưa thấy bao giờ.

      Xuống xe, có người đứng sẵn ở ngoài cửa để đón mọi người, mà mấy lái xe đưa các đến đây trực tiếp quay đầu xe rời .

      đường vào biệt thự, thanh xuýt xoa hề ngừng.

      Vưu Ngư bị Vưu Ưu nắm tay, cặp mắt to tròn của bé nhìn dáo dác xung quanh, sau đó : “Mẹ, đây là lâu đài của công chúa sao? đẹp! biết có hoàng tử khôi ngô tuấn tú đây? Công chúa ở cùng với hoàng tử!”

      Vẻ mặt bé ngây thơ, những điều này khiến mọi người đều cười.

      Diêu Dao trêu chọc bé: “Lâu đài của công chúa rất đẹp đúng ? Vậy Vưu Ngư có muốn ở đây ?”

      Vưu Ngư nghiêng đầu nhìn Diêu Dao, hỏi: “Nơi này có hoàng tử khôi ngô tuấn tú ? Nếu như có, con liền ở. Con muốn ngủ cùng hoàng tử khôi ngô tuấn tú, như vậy con mới ngủ được.”

      Phốc…

      Những lời này làm các phun ngụm máu, đồng thời tất cả đều nhìn Vưu Ưu, ánh mắt đó ý hỏi, sao cậu lại dậy con những điều này? Có phải nó trưởng thành quá sớm rồi ?

      Tư Mộ ra đón, nhìn thấy các , vui mừng chào hỏi.

      “Dì Mộ Mộ, dì cũng ở đây hả?” Vưu Ngư nhìn thấy Tư Mộ liền vùng vẫy khỏi tay mẹ già, nhào tới, ôm bắp đùi Tư Mộ, ngẩng khuôn mặt nhắn lên hỏi: “Dì Mộ Mộ, dì nơi này có hoàng tử khôi ngô tuấn tú ? Nếu có, Vưu Ngư muốn ở lại đây.”

      Tư Mộ cũng quen với trưởng thành sớm của bé, nghiêm trang gật đầu. Ngồi chồm hỗm xuống hôn bé, : “Đương nhiên là có hoàng tử khôi ngô tuấn tú, hơn nữa còn rất nhiều đó!”
      Nơi này cũng có đàn ông, hơn nữa dáng vẻ ai cũng đều thành thục, Tư Mộ có nó láo.

      “Vậy… Vưu Ngư muốn ở đây, buổi tối Vưu Ngư ngủ chung với hoàng tử!” Vưu Ngư hưng phấn kêu to, ôm Tư Mộ hôn lên mặt cái, giật nảy mình, thiếu chút nữa bị động tác kịch liệt của bé làm cho ngã ra sau.

      Vưu Ưu lập tức đến, kéo con mình ra, trợn mắt nhìn bé, muốn bé an tĩnh.

      “Mộ Mộ, sao cậu lại gầy vậy?” Mấy người đến gần, nghiêm túc nhìn Tư Mộ mấy lần, Thanh Thần liền hỏi.

      Trong khoảng thời gian này Tư Mộ ăn vô, ăn cái gì cũng ói, chỉ dựa vào truyền dinh dưỡng để sống, vì vậy mới gầy . Nhưng vừa mới biết bảo bối có chuyện gì, trong lòng vui mừng, tự nhiên vẻ mặt cũng hớn hở.

      “À, gần đây luôn ói, cho nên gầy mấy ký, nhưng thời gian ngắn nữa mập lại thôi.” lo lắng, tâm trạng cũng tốt hơn, dĩ nhiên có thể nuốt trôi rồi.

      Cố Khuynh cùng Ngôn Mặc Bạch từ lầu xuống, với các : “ thôi, cùng nhau săn nào! Nhưng mà đến lúc đó mọi người đừng có mà sợ quá phát khóc đó!” xong nhìn Sở Kỳ với ánh mắt đứng đắn.

      Mấy rất hưng phấn, hoàn toàn chú ý đến mấy câu đó.
      Last edited by a moderator: 5/6/15
      dunggg thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 111: Lên núi săn bắn.

      Cố Khuynh chào tiếng, tất cả mọi người theo lên xe. "Huýt! ngồi xe tôi!" Cố Khuynh ngồi ở xe việt dã của , huýt tiếng lớn với Sở Kỳ. Người kia bộ dạng xinh xắn, cũng rất biết cách ăn mặc quần áo. ngồi ở xe việt dã , giơ tay nhấc chân đều kiềm chế được ngông cuồng, cùng với hình tượng công tử bình thường nhàng khuynh thành đều khác nhau. Mà hôm nay Sở Kỳ nhận điện thoại của Tư Mộ, biết được săn thú, cũng cố ý mặc bộ quần áo xứng nhất, nhìn tự nhiên cuồng dã. Hai người tùy tiền như vậy đứng trong đám đông, đều cảm thấy bọn họ xứng đôi.

      Sở cờ vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Cố Khuynh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng thấy các chị em của mình đưa ánh mắt chế nhạo nhìn , mặt liền biết sao như bị đốt.

      Đương nhiên Cố Khuynh cũng nhận quần áo giống nhau của bọn họ. ở trong lòng nở hoa, khà khà, tình ?

      thể thừa nhận, này phải gọi là tâm ý tương thông sao?

      Sở Kỳ liếc mắt, theo cùng với bọn Thanh Thanh, trực tiếp lướt qua vị trí xe , về hướng xe phía sau.

      Bởi vì muốn vào trong núi sâu săn thú, cho nên những thứ trang bị này đều có chuẩn bị đầy đủ hết ít.

      Bên trong núi sâu luôn được bảo vệ rất tốt, ít người , còn rất nhiều loài động vật.

      Tổng cộng lái mười chiếc xe việt dã vào núi, mỗi chiếc xe đều là lái xe của Cố Khuynh lái. Ngôn Mặc bạch đứng ở chiếc xe phía bến kia biệt thực, chưa có xuất phát.

      xe, Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch ngồi ở phía sau, Ngôn Mặc Bạch nắm tay Tư Mộ, chuyện câu được câu khồng với lá xe Tề Dự.

      Tề Dự là lái xe lâu năm của Cố Khuynh, cũng quen thuộc với Ngôn Mặc Bạch nhất. Hai người tán gẫu, cũng có gì kiêng dè, trái lại giống như huynh đệ, có gì bó.

      Bởi vì chuyện Tư Mộ có chút nghe hiểu, vì thế nhàm chán tựa vào vai Ngôn Mặc Bạch, cầm tay thưởng thức.

      Ngôn mực bạch thuận thế kéo vào trong lòng mình, cho dựa vào thoải mái chút.

      Ghế trước Tề Dự vừa thấy tư thế như vậy, hơi cong môi cái.

      Lời đồn quả nhiên sai!

      Tính tình Ngôn Mặc Bạch, ta biết rất rồi. Lạnh lùng vô tình, thủ đoạn độc ác. Nhưng mà gần đây nghe các em , sau khi Ngôn thiếu cưới vợ, liền thay đổi rồi. Đem sủng dâu của , hận thể nâng sợ ngã, ngậm sợ tan. Dù sao ở trước mặt dâu của , chút lãnh khốc trước kia cũng có rồi!

      Lúc trước còn chưa tin, tại nhìn thấy tận mắt, thể tin!

      Vì thế nhìn hai người phía sau ân ái, Tề Dự tự giác câm miệng rồi.

      Ngôn Mặc Bạch giữ đầu Tư Mộ, huých hỏi : "Có phải cảm thấy thoải mái hay ? Nếu xe chậm chút?"

      Đoạn đường núi này có bằng phẳng, dù rằng xe chạy rất tốt, nhưng khó ránh được có chút lắc lư. Ngôn Mặc Bạch nhớ Tư Mộ bị say xe,hơn nữa gần đây nôn nghén tương đối nghiêm trọng, lo lắng thân thể chịu nổi.

      Tư mộ lắc đầu: " có sao, em chịu được."

      Vừa rồi nghe muốn vào núi phải mấy hai giờ, vì mình mà mà đem tốc độ xe chậm lại mà , còn muốn kéo dài thời gian bao lâu nữa đây?

      Ngôn Mặc Bạch nhường nằm ở chổ ghế xếp ở sau , ôm ngủ, như vậy có thể dể chịu chút.

      Tư Mộ chọc chọc eo Ngôn Mặc Bạch, chuyện với .

      "Giờ chúng ta đến đâu săn thú?"

      Ngôn Mặc Bạch : "Núi sâu! ngọn núi bình thường, con mồi có ở nơi nào?"

      Từ Tư Mộ lớn lên ở thành phố A, nhưng mà chưa từng có rời thành phố bao giờ, từng bên ngoài núi, tróng ánh mắt phóng túng. Bất quá nghĩ đến là núi sâu, liền có chút lo lắng hỏi Ngôn Mặc Bạch: "bên trong núi sâu này đều là động vật được nhà nước bảo vệ. Chúng ta săn thú, có phải là hành vi trái pháp luật hay ?

      Phía trước Tề Dự nhìn kính chiếu hậu, cười hiền lành với Tư Mộ, giải thích: "Chị dâu yên tâm, mảnh núi này đều là của Cố Thiếu, tính luôn cả ngọn núi và động vật."

      Tư mộ vừa nghe, lắp bắp kinh sợ.

      Dĩ nhiên là Cố Khuynh?

      Trời ạ, Cái này có trị giá bao nhiêu tiền?

      Bên trong núi saua có rất nhều gõ quý, cả ngọn núi như vậy, có trị giá lên trờ rồi. thể nghi ngờ Cố Khuynh này chính là đại địa chủ rồi. Động vật bên trong khu rừng là do Cố Khuynh mua từ các nơi thả vào, đương nhiên là thường để cho chúng kiếm ăn sinh trưởng. Hứng thú đến đây, liền lôi kéo các em vào săn thú, vô cùng mãn nguyện.

      "Đại khái là động vật gì trong đó?" Tư Mộ lại khiếp sợ, lại hỏi.

      " loại gà rừng, thỏ hoang tương đối nhiều, còn có hươi, sói, hổ này, dù sao cũng có rất nhiều, có nhiều động vật tôi cũng nhớ hết tên."Tề Dự lơ đễnh trả lời, nhìn thoáng qua Ngôn Mặc Bạch, lại chế nhạo : "Thịt hươi là ăn tốt nhất. Đêm nay chúng ta làm đầu hươi, đủ bổ rồi!"

      Tư Mộ nghe hiểu, chính là kinh ngạc khi nghe ta nhắc tới những động vật này. Lúc đầu bất quá cũng nghĩ săn thú là săn chút thỏ với gà, đên heo rừng cũng chưa nghĩ tới, huống chi là hươi là hổ linh tinh.

      Bất quá, những dã thú đó cũng rất hung mãnh.

      Tư Mộ tự giác lạnh run mọt o cái, lần này , là đưa thịt tới miệng sói chứ?

      Các đều là những người tay trói gà chặt, đừng là hổ đến đây, chỉ tính heo rừng các cũng đối phó được, chỉ có thể dọa sợ đến khóc thôi!
      dunggg thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 111: (tt)

      Ngôn Mặc Bạch thấy sắc mặt Tư Mộ trắng bệch, đại khái cũng biết trong lòng tưởng tượng cái gì. Vỗ vào mặt : "Xung quang đây đều được trang bị, đoán chừng khủng long có thường lui tới, đều có cùng số phận có đường quay về rồi. Em còn sợ chơi ở chỗ này sao?" Huống chi những người này đều có thân thủ cao, tay mang theo súng ống, cho dù là tay cũng có thể đánh hổ, còn sợ gì?

      Có những lời này của Ngôn Mặc Bạch, sắc mặt Tư trở nên tốt lại chút. cũng đúng, bọn họ tổng cộng có mười chiếc xe vào, cũng có mười mấy người đến đây, ai cũng đều trang bị tốt, quả phải sợ nơi này. Hơn nữa dù có mãnh thú, các chỉ cần trốn ở tong xe xuống là được.

      Bên ngoài xe đều làm từ những vật liệu đặc biệt, phòng chóng đạn. Đạn pháo đều bắn nát, mãnh thú còn có thể đâm phá sao?

      Nghĩ như thế, lo lắng của Tư Mộ liền tan thành mây khói, chỉ còn thừa lại chính là hưng phấn cùng mong đợi.

      Nghĩ đến Tề Dự vừa mới thịt hươi ăn rất ngon, liền hỏi câu: "Các người thường xuyên ăn sao?"

      nháy đôi mắt to hồn nhiên hỏi, phía trước Tề Dự cười tiếng, chống lại ánh mắt lạnh của Ngôn Mặc Bạch, lập tức thu nụ cười mặt, đứng đắn trả lời: "Ngẫu nhiên!"

      Tư Mộ nghĩ đến ta vừa mới thịt hươi ăn bổ, vì thế hỏi Ngôn Mặc Bạch: "Thịt hươi bổ sao? Em đây có phải nên ăn nhiều chút ? Nhưng mà nướng thịt lửa, em sợ trong người chịu nổi."

      bĩu môi, bộ dáng rất khó ra quyết định, bất đắc dĩ Ngôn Mặc Bạch cười. Phía trước Tề Dự lại lần nữa cười ra tiếng.

      Tư Mộ hiểu chân tướng nhìn trước nhìn sao, sau đó nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch hỏi: "Có cái gì buồn cười?"

      Hỏi xong mới nghĩ tới, sau đó mặt đột nhiên đều đỏ lên rồi.

      Thịt hươi, phải là có thể bồi bổ cái kia của đàn ông sau?

      Liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, tay nhéo ở ngang hông cái.

      Tay bị bắt lại được hôn cái, nhíu mày nhìn mặt đỏ bừng.

      Tư Mộ xấu hổ đến chết, người này lại nhắc nhở , làm hại ngây ngốc hồ đồ rồi.

      Phía trước Tề Dự đưa tới cái máy tính, : "Chúng tôi đều làm loại nướng ăn, bất quá sợ nướng nóng, có thể lên mạng tìm thêm, chúng tôi lấy ra ít cho tự do ăn."

      Tư Mộ cảm kích ta chu đáo, cũng khách khí với ta, kết quả cầm lấy máy tính liền bắt đầu tìm kiếm.

      Nhìn thấy thịt hươi có tính ôn hòa, có công dụng tráng kiện, Tư Mộ nghĩ chắc là lo lắng nướng lửa nóng rồi, Nhưng mà nhìn tiếp câu phía sau: "Thịt hươi là ôn thận tráng dương hàng cao cấp, rất thích hợp đối với những người chồng mới cưới." Đầu Tư Mộ như nổ tung, mặt cũng nóng đỏ cả lên.

      Bởi vì biết Ngôn Mặc Bạch cũng thấy được câu này, thả hơi thở nóng rực đầu ...

      Tư Mộ biết bản thân làm gì cứng nhắc trả lại máy tính cho Tề Dự.

      Dọc đường bị Ngôn Mặc Bạch nhìn cười, Tư Mộ lúc đầu còn xấu hổ và giận dữ sau đó là phẫn nộ.

      Đến khi xe ngừng lại, cuối cùng Tư Mộ cũng nhịn được, níu chặt lỗ tai của Ngôn Mặc Bạch hét với : " cười cái gì? Đó là cho bổ thận! Đợi lát nửa nhớ ăn nhiều chút!"

      Ngôn Mặc Bạch tức giận để lỗ tai theo , tiếp tục nhìn cười, giọng ở bên tai : "Chẳng lẻ em ghét bỏ hầu hạ em tốt, thỏa mãn được em?”

      Gào khóc oa - -

      Tư Mộ mắc cỡ đến chết được! Vì sao người này biết xấu hổ như vậy? Tề Dự phái trước còn ở xe chưa có xuống! Huống chí xe lớn, dù người phía trước cũng có thể nghe thấy được.

      Che mặt, cảm thấy mất mặt đến chết rồi!

      Bên kia bọn Sở Kỳ xuống xe, cuối cùng ấy cũng ngồi xe của Cố Khuynh.

      ''Xuống xe !" Ngôn Mặc Bạch thấy tất cả mọi người xuống ở phía sau, bắt đầu chuyển đồ chuẩn bị dựng lều rồi.

      "Ở chỗ này sao?" Tư Mộ nhìn ngoài cửa xe, nơi này giống như có dã thú ra ngoài?

      "Xe chỉ có thể lái đến đây, đêm nay chúng ta ở lại đây đêm.
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 111: (tt)

      Tư Mộ cũng sợ bị ngứa, bị Vưu Ngư sờ như vậy, cười khanh khách ngừng, vài bên cạnh thấy như vậy, đều đến chọt . Tư Mộ thất tư thế này, lập tức giơ tay đầu hàng, sợ mọi người huyên náo mạnh mẽ như vậy, đụng vào liền xong. Từ sau khi có cục cưng, luôn luôn dè dặt cẩn trọng, đứng đều sợ ngã, đâu dám giỡn như vậy?

      "Được rồi được rồi, mình đầu hàng. Là mình mang thai --" Tư Mộ như vậy, mọi người đều ngừng lại, hỏi chỉ câu: "Cậu sao? có rồi sao?" Ngay sau khi Tư Mộ gật đầu,đều cao hứng la to.

      Vùng núi thanh tĩnh, trừ tiếng chim thú kêu, chính là tiếng gió núi rồi. Mà các lại hưng phấn la hét thanh vang dội, xuyên qua ngọn núi yên tĩnh, đâm thẳng lên trời, làm mấy người ở lều trại bên cạnh đều bị chấn động sửng sốt chút.

      Nếu làm gì có câu ba là thành cái chợ chứ? Nơi này có nhiều con như vậy, ầm ĩ mới là lạ.

      " mau mau, cục cưng mấy tháng rồi?" Thanh Thanh đặt câu hỏi trước, cảm thấy ngạc nhiên vui mừng nhất.

      Lúc trước bởi vì Tư Mộ đem thuốc Ngôn Mặc Bạch đưa uống xét nghiệm, khi đó Thanh Thanh biết Ngôn Mặc Bạch bởi vì từng dính phóng xạ, các số liệu thân thể đều chưa có khôi phục, dễ thụ tinh.

      Cái này chưa bao lâu, Tư Mộ liền mang thai, cái này lên cái kia là được rồi, quả thực là thuốc tiên. Khó trách ông nội nhìn thấy thành phần của thuốc đó lại kích động như vậy.

      "Qua ba tháng rồi!" Tư Mộ sờ bụng, nháy mắt mặt sáng lên.

      Mọi người cao hứng, bất quá sau khi cao hứng, cả đám liền bắt đầu oán giận:"Cái này, lại giấu giếm lâu như vậy, qua ba tháng rồi, giờ cậu mới cho chúng tôi biết, hơn nữa còn đợi chúng tôi bức cung mới . Nếu Vưu Ưu hỏi đùa câu, có phải cậu đợi sinh rồi mới mời chúng tôi đến cho chúng tôi biết hay ?

      Tư Mộ cũng cố ý giấu giếm, vì tình hình lúc đó thể xác định, mà hôm nay, ngay hôm nay, mới có tin chính xác, có thể giữ đứa , mới dám .

      Vốn muốn gọi điện cho cha mẹ bên kia tiếng, lại sợ vừa ,cha mẹ liền cao hứng muốn gặp , mà giờ ở trong núi sâu, nếu để cho cha mẹ biết, khẳng định bắt trở về ngay lập tức,dù sau nơi núi sâu này dã thú thường hay lui tới.

      Tư Mộ đem chuyện cục cưng đại khái đôi chút với các , vừa nghe đứa dể như vậy, đều dè dặt cẩn trọng nhìn , đến cả đứng dậy lấy cái này cái kia, mọi người bên cạnh khẩn trương giữ ngồi xuống, làm thay.

      Vài người ngồi chuyện lâu, liền nghe thấy từ xa truyền tới tiếng huýt gió vang dội, nghe như là kèn kêu thắng lợi to như vậy.

      Quả nhiên là thắng lợi trở về! đám người hoặc là tay cầm theo, hoặc là khiêng vai, tóm lại thu hoạch rất phong phú.

      Sở Kỳ được Cố Khuynh che chắn, biểu cảm mặt khổ.

      Mọi người đến gần, Tư Mộ nhìn thấy mặt Sở Kỳ nước mắt còn chưa khô, liền bước lên phía trước hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

      Cố Khuynh cẩn thận đặt ngồi tấm lót, nghiêm mặt : "Xem còn dám thể hay . Kêu ở lại nghe, phải muốn theo, cái này tốt lắm sao? Còn biết xấu hổ khóc--"

      Sở Kỳ vểnh môi, nhìn bộ dạng Cố Khuynh đen mặt, trong lòng cũng tức giận, hét với : "Còn phải tại luôn động thủ động cước với tôi, làm tôi biến thành như vậy sao?"

      Hét xong liền hối hận.

      gì vậy? phải ràng cho người khác biết, bị Cố Khuynh ăn đậu hủ sao?

      (hết chương 111)
      thienbinh2388dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :