1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 104: (tt)

      Thân thể Tư Mộ cứng đờ, quả nhiên là đúng lúc rồi?

      Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch vẫn thản nhiên xoay người lại chào hỏi với Phó Minh Vũ và Tô San: "Chào buổi sáng ba mẹ! Con mang điểm tâm qua, gọi điện cho Mộ Mộ xuống lầu mở cửa."

      Khóe miệng Tư Mộ giựt giựt, thằng nhóc này dối mà mặt đỏ, đạo hạnh còn cao hơn so với .

      Sắc mặt Phó Minh Vũ gật đầu, xem như hiểu rồi. Nhưng Tô San lại quan tâm hỏi: "Con mang bữa sáng từ bên khách sạn qua sao? Tối qua bận rộn cả buổi sao? Vậy sao nghỉ ngơi cho tốt, vội đến đây làm gì?"

      Tay cầm bữa sáng của Ngôn Mặc Bạch run lên, ánh mắt nhìn người bên cạnh, : "Con nghỉ ngơi chút rồi, phiền. Mộ Mộ em muốn ăn bữa sáng bên khách sạn, con cố ý bảo phòng bếp làm rồi mang qua. Cũng biết con mang những món này qua có hợp khẩu vị của ba mẹ ..."

      Tên khốn khiếp này!

      Tư Mộ trừng mắt nhìn , hận thể nhào lên cắn cái. Cư nhiên xấu như vậy!

      Cố ý hãm hại để bị mẹ mắng đúng ?

      Quả nhiên, Ngôn Mặc Bạch vừa dứt lời, Tô San bắt đầu quở trách con nhà mình: "Mẹ bữa sáng ăn trong nhà được sao? Con cần gì phải sai bắt như vậy, Ngôn Mặc Bạch phải đem qua đây. Nó bận rộn ngày mệt mỏi, chưa nghỉ ngơi cho tốt, con còn bắt nó đem bữa sáng qua cho con? Phó Tư Mộ, sao con lại ích kỉ như vậy?"

      Trừng mắt nhìn con vài cái, ngược lại cười đối với Ngôn Mặc Bạch: "Về sau con đừng chiều nó như vậy, cứ như vậy nó quen thói!"

      Phó Minh Vũ ho tiếng, cắt đứt lải nhải của vợ mình, ngoài cười nhưng trong lòng cười : "Được rồi, vào trước ! Mới sáng sớm, đều đứng ở ngoài cửa còn ra thể thống gì?" xong ánh mắt vô ý liếc Ngôn Mặc Bạch cái, ánh mắt phức tạp khó nên lời.

      Vào nhà, Ngôn Mặc Bạch đưa bữa sáng cầm tay cho dì Vương vào phòng bếp để ra chén, sau đó kéo Tư Mộ theo Phó Minh Vũ vào ngồi ghế sô pha phòng khách.

      Vài người gì, khí có chút cứng ngắc. Tư Mộ cười gượng hai tiếng : "Con vào giúp dì Vương chuẩn bị bữa sáng, mọi người ở lại."

      Ngôn Mặc Bạch gục đầu xuống, cho dù có mưa bom lửa đạn xông tới, lúc này cha vợ phóng ra ánh mắt bí hiểm nhìn , vẫn như cũ trong lòng có chút bất ổn yên.

      "Mặc Bạch, chúng ta cũng biết công việc con bận rộn, người đàn ông có nghiệp thành công, tất nhiên là tốt. Nhưng mà, làm cha mẹ Mộ mộ, chúng ta hy vọng về sau mặc kệ con có bận thế nào, dù bận rộn có cách nào về nhà ăn cơm, cũng nhất định phải dành chút thời gian gọi cho nó cái, đừng làm cho nó gọi con được, lo lắng đề phòng, tâm trí yên." Phó Minh Vũ nhìn Ngôn Mặc Bạch rất lâu mới .

      Tô San bên cạnh muốn vào, nhưng mà thấy vẻ mặt chồng mình nghiêm túc, nên cái gì cũng , ngồi yên lặng bên.

      Tính tình con của mình, bà hơn ai hết. Từ được ông bà thương quen rồi, sau khi gả cho người này, cái thằng con trai này có thể tiếp tục thương con mình. Ông bà còn lấy lý do gì mà thỏa mãn với con rễ này?

      Ngôn Mặc Bạch gật đầu đồng ý: "Dạ biết, ba. Về sau xảy ra chuyện như tối qua nữa."

      Ngôn Mặc Bạch biết đêm qua mình trở về, khẳng định Tư Mộ rất lo lắng. Nhưng mà biểu của tối hôm qua, từ miệng cha vợ ra, càng cảm thấy xấu hổ, và càng thêm tự trách.

      Phó Minh Vũ nhìn thái độ của như vậy cũng hài lòng, sắc mặt có chút tốt hơn. Tô San thấy Tư Mộ bưng bữa sáng lên, liền phá hủy khí nặng nề này, cười : "Được rồi, mau qua ăn sáng!"

      Tay nghề đầu bếp khách sạn Autumn quả nhiên rất tuyệt, Ngôn Mặc Bạch ăn ít , chừa phần cho dì Vương, còn lại bốn người đều ăn sạch.

      Tô San cười tít mắt : "Khó trách Tư Mộ thích ăn, đầu bếp Autumn này lợi hại, mà cháo này nấu hương vị thơm, còn có món ăn, vô cùng thơm ngon."

      Bà ăn hai chén, đến cả Phó Minh Vũ thường cũng ăn nhiều lắm cũng ăn hai bát hơn phân nửa.

      "Nếu mẹ thích, con để bọn họ mỗi ngày đều dựa vào
      khẩu vị cua mẹ và ba làm rồi đưa qua đây”. Ngôn Mặc Bạch nắm bắt cơ hội biểu .

      Tô San khoát tay: “ cần phiền phức như vậy, nếu có cơ hội có thể cho đầu bếp của con dạy mẹ làm hai món này. Tự mình ở nhà làm, thuận tiện.”

      “ Mẹ rất thích nấu ăn sao?” Ngôn Mặc Bạch kinh ngạc. Nhà họ Phó tuy tiền của kém xa nhà họ Ngôn, nhưng mà tại thành phố A cũng được cho là nhà giàu có, huống chi trong nhà cũng mời người giúp việc, theo lý mà bà ở nhà làm quý phu nhân, lúc nhàm chán làm đẹp, mua sắm, đây mới là cuộc sống của bà nên có.

      Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn nghĩ tới, quả tại cũng nghiêm khắc dạy dỗ vợ mình, làm dâu trưởng nhà họ Ngôn, cũng là nấu cơm giặt quần áo bình thường như các gia đình khác.

      “ Bởi vì thích các món ăn ngon, cho nên thường xuyên nấu các món, cân nhắc hơn, tự nhiên liền thích nấu ăn rồi. Đúng rồi, Mộ Mộ cũng nấu ăn, con ngày mai trở về cho nó xuống bếp, luôn ăn thức ăn ở kháh sạn cũng tốt.”

      Tư Mộ ở bên cạnh mắt tái xanh rồi. Quả nhiên mẹ vợ thích con rể, tiếc đem con bán. Bất quá bà biết rằng con của bà sớm bị ăn đến hết rồi, giặt quần áo nấu cơm còn cái gì chưa làm nữa chứ?

      Ngôn Mặc Bạch ra vẻ kinh ngạc, sau đó cười : “ Được, có cơ hội con để em ấy ra tay.”

      Nhất thời Tư Mộ trừng mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, hai mắt có thể phun ra lửa.

      Cái gì gọi là vô sỉ?

      Chính là đây!

      Ở lại ăn cơm trưa ở nhà họ Phó, Tô San rất nhiệt tình mời Ngôn Mặc Bạch uống cánh.

      “ Mặc Bạch, cái này là nước canh ninh lâu, thơm nồng ngon miệng, rất tốt, con uống nhiều chút !”

      Tư Mộ ngồi ở bên bưng bát, co rút lại thành cục, liều mạng vùi đầu ăn cơm, giảm bớt tồn tại. Thấy mẹ mình đem chén nước canh kia cho Ngôn Mặc Bạch, sau đó lúc Ngôn Mặc Bạch nhận lấy, rất muốn đoạt lấy đem quăng !

      Khốn kiếp, thể uống nữa!

      Mình ngày hôm qua chính là uống cái này, mới ở nơi hoang dã phát tình, còn học hỏi sao?

      Biết mình đụng phải tường mới chịu quay đầu hay sao? Thấy người khác đụng phải nên đường vòng chứ.

      Mặc kệ trong lòng Tư Mộ kêu gào như thế nào, Ngôn Mặc Bạch đều xem như có chuyện gì, bưng bát uống rất nhiệt tình.

      Uống chén xong, Tô San múc thêm bát nữa cho Ngôn Mặc Bạch: “ Uống nhiều thêm chút, vẫn còn rất nhiều!” Sau đó quay đầu nhìn về phía con mình “ Mộ Mộ, con cũng uống chén !”

      Tay cầm bát của Tư Mộ run lên, thiếu chút nữa đánh rơi bát rồi!

      Mẹ ơi, mẹ vẫn còn oán hận tối qua con chưa đủ tội sao!

      U oán nhìn thoáng qua mje, quyết định hướng về phía cha xin giúp đỡ.

      Phó Minh Vũ gắp miếng thịt kho tàu để vào trong bát con , sau đó nhìn vợ mình : “ Tối hôm qua nó uống hai chén rồi, nên uống thêm ! Bổ quá mức tốt!”

      Trong nháy mắt Tư Mộ vô cùng cảm kích cha mình, rất cảm tạ cha! Bất quá, giây sau, cuối cùng cũng cười nổi rồi!

      Khốn khiếp, Ngôn Mặc Bạch bắt đầu uống ba bát rồi!

      Khốn khiếp!

      Tư Mộ chen chân đá Ngôn Mặc Bạch, sau đó để bát xuống: “ Ba mẹ ở lại ăn sau, con no rồi, Ngôn Mặc Bạch cũng no rồi! Chúng con còn có việc về trước. Ngày mai trở về dùng cơm.”

      xong kéo Ngôn Mặc Bạch !

      Ngôn Mặc Bạch vừa mới say mê uống, bị Tư Mộ đá cái, sửng sốt cái liền dừng lại. Sau đó lúc bị kéo , xoay người chào Phó Minh Vũ và Tô San trong nháy mắt, đáy mắt tràn đầu hưng phấn giấu được ý cười.

      Tư Mộ nổi giận đùng đùng lôi kéo Ngôn Mặc Bạch ra cửa, vừa mới lên xe, hung hăng đạp cửa xe cái, chưa kịp nổi bão với , Ngôn Mặc Bạch liền rối lên: “ Bảo bối, vừa rồi rm đé ở phía dưới làm gì?”

      mặt Tư Mộ tràn đầy tức giận, giận đến nỗi mặt đỏ lên. Đẩy ra lên án: “ Em khi nào đá ở phía dưới của ? Em chỉ là đá chân có được hay ?”

      Ngôn Mặc Bạch mới để ý đến , tiếp tục quấn lấy, cười bên tai : “ Chân cũng là phía dưới!”

      “ Được, ngồi xong rồi! có biết cái nước canh mẹ cho uống có để thêm rất nhiều thuốc hay , uống vào là muốn cái kia, giống như em tối hôm qua, em phải cho nghe rồi sao?”

      biết!” Ngôn Mặc Bạch vô tội nháy mắt cái, chút khí lạnh bình thường đều có, chỉ cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.

      biết..............

      Tư Mộ bị tức đến chết, tiếp tục đẩy cái lớn tiếng chất vấn: “ Biết sao lại còn uống nhiều như vậy? Uống nhiều lên lửa, bổ đến chết tên khốn khiếp!”

      Tay Ngôn Mặc Bạch đặt ở áo trước ngực mềm nhũn của : “ phải có em cho phát hoả sao?”

      “ UY - - đây vẫn còn ở cửa nhà, dừng tay!”

      Ngôn Mặc Bạch cười nắm mặt , hôn cái: “ Chúng ta về nhà tiếp tục!”
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 105: Có thai, thể giữ đứa bé.

      Editor: Lavender89

      Ngày hôm sau, Tư Mộ nằm tới giữa trưa mới xuống giường.

      Trưa hôm qua sau khi từ nhà mẹ quay về liền bị Ngôn Mặc Bạch đóng sầm cửa kéo lên giường, đều do uống liên tục ba chén canh thuốc bổ, sau khi về đến nhà liền có hiệu lực, hơn nữa còn rất mạnh.

      Lúc lái xe, Tư Mộ ngồi ghế trước, Ngôn Mặc Bạch tay lái xe, tay bóp loạn người Tư Mộ, nhiều lần ngăn cản nhưng vẫn hiệu quả. Lại dám phản kháng, bởi vì lái xe, hơn nữa còn lái rất nhanh. Chỉ cần động tác phản kháng lớn chút Ngôn Mặc Bạch lái xe đủ kiểu, cố ý tạo ra trạng thái mất khống chế khiến Tư Mộ sợ đến nỗi dám cử động, chỉ có thể để mặc cho đùa giỡn.

      Sau khi về đến nhà, Ngôn Mặc Bạch liền ôm lên lầu, vừa đóng cửa liền ôm lên giường.

      Sau khi chiến đấu mệt mỏi liền nghỉ ngơi, nghỉ xong lại chiến đấu tiếp. Lòng vòng lặp lại như vậy mấy lần, chiến đấu đến nửa đêm. Tư Mộ bị lăn lăn lại hai ba lần.

      lần cuối cùng, động tác của nhất, dịu dàng nhất nhưng lại kéo dài thời gian nhất. Từ từ lăn, từ từ lấy, giày vò khiến Tư Mộ phát khóc, sau đó cầu xin tha thứ, hết những lời tâm tình, mới hài lòng cuối cùng hung hăng chạy nước rút.

      Buổi trưa tỉnh lại, Ngôn Mặc Bạch vẫn ngủ bên cạnh, tay ôm eo Tư Mộ, làn da rám nắng cùng làn da trắng nõn của dán chặt vào nhau.

      Tư Mộ giật giật, cả người đau nhức vô cùng.

      Nghĩ lại cảm thấy tối hôm qua Ngôn Mặc Bạch dường như biến thành người khác, biết mệt, rất dồi dào tinh lực.

      Hơi tức giận nhìn chằm chằm người bên cạnh vẫn còn ngủ, kéo tay ra. Bởi vì tối hôm qua quá mức độc ác, vì vậy động tác của cũng rất thô lỗ, khiến cho Ngôn Mặc Bạch ngủ cũng rên hừ hừ, tay tiếp tục quàng trở lại ôm chặt, hận thể ép vào cơ thể mình.

      “Ngôn Mặc Bạch, đừng giả bộ ngủ nữa! Buông em ra.......” Tư Mộ dùng tay đẩy khuôn mặt dần ghé sát vào người , cắn răng nghiến lợi quát to.

      Ngôn Mặc Bạch híp mắt, khẽ cười: “Vợ à, vừa dậy nóng nảy như vậy chẳng lẽ do tối hôm qua chưa dùng hết sức, khiến cho ngọn lửa trong lòng em chưa được dập tắt?.......Được rồi, bây giờ cũng nghỉ ngơi đủ, chúng ta lại tiếp tục!” xong, giả bộ lật người đè Tư Mộ ở phía dưới.

      “A.......khốn kiếp! là người sắt à? đói sao?” Tư Mộ muốn khóc, Ngôn Mặc Bạch quá làm khổ khiến thể chống đỡ.

      Ngôn Mặc Bạch vui nhíu mày: “Chồng em rất lợi hại có đúng hay ?”

      “... ...” Tư Mộ im lặng lâu, hít sâu hơi, đột nhiên ngẩng đầu đôi mắt u oán nhìn Ngôn Mặc Bạch : “Ngôn Mặc Bạch, có phải cảm thấy ngày trải qua bảy tám lần liền chịu được ? cường hãn như vậy em biết em có thể kiên trì được bao lâu, em cảm thấy mình sắp thành búp bê thổi bằng khí rồi, mỗi ngày đều bị đè giường, ngoài ra cần làm gì hết.”

      Ngôn Mặc Bạch chăm chú nhìn vào mắt , khuôn mặt lúc đầu còn cười hả hê dần dần trở nên tối sầm.

      Bàn tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, nhìn : “Em gì? Em lại lần nữa xem?” Vừa rồi cũng chỉ là do nhất thời xúc động nên Tư Mô mới ra, xong liền hối hận, dù sao Ngôn Mặc Bạch đối với cũng rất tốt, dung túng, cưng chiều , chỉ cần làm trái ý đều làm hết khả năng để thỏa mãn .

      Chẳng qua bây giờ phương diện này nhu cầu tương đối lớn mà thôi, vốn dĩ là vợ hơn nữa còn là dùng tiền để mua, nến phải thỏa mãn như cầu của cách vô điều kiện. thể oán trách cùng bất mãn.

      Nhưng bây giờ Ngôn Mặc Bạch mặt tối sầm nhìn , ánh mắt sắc bén như con dao hướng về phía lại khiến cho cảm thấy vô cùng uất ức, vì vậy cảm xúc cũng nổi lên, hướng về phía quát to: “Em tinh trùng xông đến não! Cả ngày chỉ biết làm chuyện này, ngoài cái này ra còn trò nào để giải trí sao?”

      gào xong liền nhìn thấy trán Ngôn Mặc Bạch nổi gân xanh, cắn chặt răng giống như kiềm nén cảm xúc của mình.

      hít sâu mấy lần, thở hổn hển : “Em lập tức ra ngoài, đừng để nhìn thấy!”

      xong buông Tư Mộ ra nằm sang bên, hai mắt nhắm chặt.

      chắc chắn lắm nên lại liếc mắt sang nhìn , nếu nghe thêm câu chống đối đánh .

      lại dám như vậy?

      lại dám?

      tỉ mỉ che chở, sủng ái nhưng lại chỉ xem như công cụ để phát tiết?

      buồn cười!

      Ngôn Mặc Bạch muốn tìm ai lên giường mà được chứ?

      Công cụ phát tiết mà lại phải tỉ mỉ thương như vậy sao?

      là có phúc mà biết hưởng!

      Ngôn Mặc Bạch hung hăng hừ lạnh, quyết định sau này đối xử với hung dữ chút. Nếu vểnh đuôi lên trời, tạo phản!

      Tư Mộ nhìn động tác của , khi lật người cảm thấy đau lòng, người còn sức nặng đè lên nữa, tim cũng rơi theo.

      Tư Mộ cúi thấp đầu, nhàng bước xuống giường, cầm áo khoác ra ngoài. đáng răng, lập tức xuống phòng bếp dưới lầu.

      Vốn dĩ trưa hôm qua ăn nhiều, sau đó lại bị Ngôn Mặc Bạch kéo lên giường vận động với hiệu suất cao, bụng sớm đói. Nhưng lúc đó dù sao cơn buồn ngủ cũng chiến thắng cơn đói, miễn cưỡng có thể nhịn tới trưa mới tỉnh, mới ăn. Kết quả buổi sáng lại cãi nhau với Ngôn Mặc Bạch như vậy.

      Tư Mộ nấu gói mì thêm hai quả trứng gà, ít rau cải, cứ như vậy ăn.

      Sau khi nấu xong, nhìn bát to tràn đầy mùi thơm nhưng Tư Mộ lại chẳng muốn ăn.

      Chọc đũa mấy cái, ăn miếng, đột nhiên, trong dạ dày khó chịu, đột nhiên che miệng lại, chạy vào nhà vệ sinh, sau đó trong phòng tắm truyền đến thanh nôn khan.

      Tiếng dép đập vào nền đá cẩm thạch vang lên, từ lầu truyền đến, từ xa đến gần.

      Ngôn Mặc Bạch giống như cơn gió chạy vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Tư Mộ chống tay bồn rửa tay, tóc buông xuống, che hết cả khuôn mặt.

      Dùng tay vén tóc lên sau tai, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của , sau khi nôn ọe, hơi thở liền hổn hển.

      “Em sao vậy?” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, giọng hỏi , ánh mắt tràn đầy lo lắng.

      Tư Mộ đẩy tay ra, đầu nghiêng nghiêng, tựa vào cánh tay duỗi ra cọ xát, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn chịu nổi, càng thêm đau lòng, ôm chặt , xoay cơ thể đối mặt với mình, ngón tay lau nước mắt , dụ dỗ : “Ngoan, khóc. Bảo bối của làm sao vậy? thoải mái chỗ nào, đưa em đến bệnh viện kiểm tra…”

      Nước mắt Tư Mộ chảy càng nhiều hơn, cúi đầu để nhìn thấy, thầm : “ hung dữ với em!”

      ra hoàn toàn phải do thái độ của lúc nãy mà Tư Mộ khóc, biết sao nước mắt của mình lại chảy nhiều như vậy, hơn nữa kiềm chế được, cũng bất đắc dĩ. Bây giờ nghĩ lại thái độ lúc nãy của , càng cảm thấy uất ức.

      Ngôn Mặc Bạch thở dài. Lúc nãy còn tức giận nhưng bây giờ nhìn thấy khóc cơn tức liền biến mất còn nữa.

      Vừa rồi ở trong phòng ngủ, Ngôn Mặc Bạch nhắm hai mắt, càng nghĩ càng tức giận, căn bản thể nằm ngủ nữa. nghĩ nhất định phải dạy dỗ cho tốt. tức trong khí liền có mùi thơm, thoang thoảng bay tới, con sâu trong bụng liền an phận, kháng nghị nhưng đợi lúc lâu cũng nghe thấy người ở dưới lầu gọi xuống ăn cơm?

      Vì vậy cơn tức của Ngôn Mặc Bạch càng tăng lên, thầm đếm trong lòng từ đến ba, nghĩ nếu còn gọi xuống ăn cơm, chờ tí nữa khiến tự đút cho mới tha thứ cho !

      Nhưng chưa kịp làm việc mà trong lòng nghĩ tiếng nôn ọe từ dưới lầu vang lên.

      Trong lòng hoảng sợ, lập tức đứng dậy, dép chạy xuống lầu.

      Bây giờ nhìn khóc đến đau lòng, sao có thể tức giận chứ?

      Bàn tay lau nước mắt mặt , dụ dỗ: “Được, là sai, nên hung dữ với em! xin lỗi!” Sau đó đưa tay sờ trán , cúi đầu hôn cái : “ đưa em đến bệnh viện có được ?”

      Tư Mộ lắc đầu: “Em muốn đến bệnh viện.”

      “Gọi điện thoại cho bác sĩ đến đây?”

      “…”Tư Mộ hít mũi : “ cần, bây giờ thoải mái chút rồi.” Vừa mới xong, dạ dày lại cuộn lên, bắt đầu nôn mửa.

      Ngôn Mặc Bạch dùng tay vỗ lưng , để có thể dễ ói.

      “Hay là gọi Cố Khuynh đến khám nhé!” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày . Nhìn dáng vẻ khó chịu của Tư Mộ lòng rất đau.

      Tư Mộ đột nhiên ngẩng đầu, trong đầu hình như thoáng qua ý nghĩ nhưng lại mau chóng biến mất. Lắc đầu cố gắng tìm đáp án.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn như vậy, càng dùng sức ôm chặt , hình như sợ ngất xỉu. Bởi vì lúc này sắc mặt rất kém, đôi môi trắng bệch, hai mắt ươn ướt, điềm đạm đáng .

      Khom lưng bế lên tới phòng khách, nhàng đặt lên ghế solon. Ngôn Mặc Bạch cầm điện thoại ở bên cạnh mau chóng bấm số gọi Cố Khuynh.

      “Cậu nhanh qua đây, vợ tôi khỏe, vừa rồi mới vừa ăn cơm ấy liền nôn mửa…”

      ra Ngôn Mặc Bạch cũng hiểu lắm tình trạng này là thế nào, chỉ thúc giục Cố Khuynh nhanh qua đây.

      Lúc Cố Khuynh nghe điện thoại ta xử lý cuộc mua bán rất quan trọng, thể rời bỏ. Nghe thấy đầu dây bên kia : “ khỏe”, vì vậy hừ lạnh, muốn để ý : “Mới thoải mái chút cậu bảo tôi tới cậu quá coi thường tôi!”

      Ngược lại ta nghĩ lại lời Ngôn Mặc Bạch vợ ăn cơm liền nôn mửa?

      Cố Khuynh vỗ đùi, phải Ngôn Mặc Bạch tạo người thành công rồi chứ?

      Nhưng nếu tạo người thành công Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại cho ta! ta phải biết chuyên khoa của mình, chẳng lẽ Ngôn Mặc Bạch cam lòng để người đàn ông khác khám phụ khoa cho vợ mình sao?

      Chẳng lẽ Ngôn Mặc Bạch căn bản cũng biết?

      Cố Khuynh hơi buồn cười thử dò xét: “Lúc trước tôi cho cậu thuốc cậu có cho ấy uống đúng thời gian ?”

      Ngôn Mặc Bạch trầm ngâm mấy giây : “Chỉ có lần uống.”

      lần kia là Tư Mộ giấu thuốc trong miệng, có nuốt.

      Đầu dây bên kia Cố Khuynh cười hả hê, sau đó : “Cậu đưa ấy đến bệnh viện khám , bây giờ tôi rảnh, đầu còn đống lớn công việc cần phải xử lý.”

      Ngôn Mặc Bạch xung phong nhận việc: “Tôi giúp cậu làm!”

      Cố Khuynh nhíu mày : “Xe của tôi có vấn đề, gần đây thể chạy được…”

      Ngôn Mặc Bạch cắn răng : “Tôi có xe, cậu thích chiếc nào !:

      Cố Khuynh vừa nghe liền cười híp mắt, thỏa mãn gật đầu: “Được rồi! Vậy lấy chiếc mà lần trước tôi thua !”
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      thienbinh2388dunggg thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 105 tt

      Editor: Lavender89

      Ngôn Mặc Bạch có thể đoán được ta chọn chiếc xe kia. Vốn dĩ chiếc xe kia là của Cố Khuynh, sau đó Ngôn Mặc Bạch thắng lấy lại từ tay ta, bây giờ ta lại muốn lấy, theo lý thuyết Ngôn Mặc Bạch có gì đau lòng. Nhưng mà chiếc xe kia là chiếc xe mà thích nhất trong tất cả các xe, bây giờ có thể là vô giá.

      “Được! Hôm nào tôi lái xe sang cho cậu!” Ngôn Mặc Bạch liếc mắt nhìn Tư Mộ nằm ghế sa lon, khẽ cắn răng, nhịn đau. Vợ mình vẫn quan trọng hơn.

      “Tôi làm phiền cậu! Tôi tự mình qua!” Cố Khuynh huýt sáo tâm tình vô cùng tốt, đầu dây bên kia tốn hơi thừa lời tiếng ta cũng quan tâm.

      Cúp điện thoại, Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ vào lòng, vén tóc lên tai lộ ra khuôn mặt tái nhợt của , Ngôn Mặc Bạch đau lòng: “Chờ chút Cố khuynh tới, có chuyện gì, mặc dù cậu ta đáng tin nhưng tay nghề rất tốt.”

      Tư Mộ tựa vào vai , nhắm mắt lại. Đột nhiên giật mình, đẩy Ngôn Mặc Bạch ra, trừng mắt, giống như rất vui, khiến Ngôn Mặc Bạch sợ hết hồn.

      Vội vàng ôm eo , giọng gấp gáp hỏi: “Sao vậy?” Giọng Tư Mộ hơi run, chắc chắn:

      “Em mới nôn mửa....... Ngôn Mặc Bạch, xem có phải em mang thai ?”

      Ngôn Mặc Bạch cũng sợ hết hồn, bàn tay ôm eo liền trượt xuống, Tư Mộ thấp thỏm trong lòng, thiếu chút nữa ngã xuống, lập tức ôm , ánh mắt nhìn dời xuống bụng , nhìn lúc lâu, sau đó giương mắt lên, dừng lại mặt Tư Mộ.

      Ánh mắt tràn đầy bất ngờ cùng mừng rỡ.

      “Vậy chúng ta phải làm gì?” Giọng Ngôn Mặc Bạch hơi kích động, bây giờ đầu óc trống rỗng, tay chân luống cuống.

      Cuối cùng Tư Mộ bình tĩnh chút, đẩy Ngôn Mặc Bạch ra : “Đừng gọi Cố Khuynh tới, em xuống dưới nhà chút.”

      muốn xuống mua que thử thai, xem có đúng là mang thai hay . Bởi vì cũng chắc chắn. Kinh nguyệt của chậm tuần, theo lý thuyết, cho dù có mang thai cũng nghén nhanh như vậy. Đối với phương diện này Tư Mộ cũng hiểu lắm, xác định chắc chắn vẫn tốt hơn, tránh để thất vọng, làm trò cười cho người khác.

      Ngôn Mặc Bạch hiểu ý , lập tức gọi điện thoại cho Cố Khuynh, giọng giấu được vui sướng cùng hài lòng, hủy bỏ giao dịch, cần ta tới, cũng cho ta chiếc xe kia.

      Cố Khuynh mất hứng, giọng lạnh lùng: “Cậu xác định cần tôi sang sao? Dù là mang thai cũng thể xác định được có thể giữ hay ! Cơ thể của cậu vẫn chưa phục hồi.......”

      Ngôn Mặc Bạch giật mình nắm chặt điện thoại.

      Đúng vậy! Thiếu chút nữa quên mất, lúc trước nhiễm bức xạ, xem như thụ thai thành công nhưng cũng thể chắc chắn tinh trùng có khỏe mạnh hay . Ngôn Mặc Bạch nắm chặt tay, dừng lúc lâu mới ở miệng, giọng khàn khàn: “Bây giờ có thể kiểm tra thai nhi có khỏe mạnh hay sao?”

      Cố Khuynh thu lại nụ cười đùa giỡn lúc nãy, giọng trầm thấp nghiêm túc: “Phải ba tháng sau mới có thể kiểm tra.”

      Ba tháng.......

      Ngôn Mặc Bạch nhíu chặt chân mày, lại nghe thấy đầu dây bên kia tiếp: “Bây giờ tốt nhất là đưa ấy xác nhận xem có phải mang thai hay . Nếu như ấy mang thai kiểm tra chút, tốt nhất nên tìm bác sĩ chuyên khoa theo dõi ghi chép thường xuyên, nếu như có gì đó khác thường có thể nhanh chóng ngưng lại.”

      Sau khi Cố Khuynh xong, lúc lâu cũng nghe thấy Ngôn Mặc Bạch trả lời, biết ta bị lời của chính mình tác động liền : “Tôi lập tức tới.” Sau đó cúp máy.

      Ngôn Mặc Bạch nắm điện thoại di động, đứng ở ban công sửng sốt hồi lâu mới quay lại phòng khách. Lúc nãy gọi điện thoại cho Cố Khuynh nghe thấy khác thường, dám để Tư Mộ nghe thấy mới ra ban công.

      Lúc vào Tư Mộ thay giày chuẩn bị xuống tiệm thuốc dưới lầu, thấy Ngôn Mặc Bạch vào : “Em xuống lát, rất nhanh quay về.”

      Ngôn Mặc Bạch cảm thấy đau lòng, bước nhanh về phía trước : “Đừng mua que thử thai nữa, chúng ta đến bệnh viện !......Cố Khuynh tới ngay lập tức.”

      Tư Mộ cúi đầu, giọng : “ phải vẫn chưa xác định sao, hay là đừng đến bệnh viện, em xuống tiệm thuốc mua que thử thai về thử trước .”

      Nếu như có thai, huyên náo nhiều người như vậy chẳng phải rất mất mặt sao?

      muốn!

      Ngôn Mặc Bạch ôm eo , khẽ hôn : “ có chuyện gì, với bác sĩ, làm kiểm tra riêng, nếu như mang thai dám giễu cợt em cũng giữ bí mật.”

      Tư Mộ gật đầu, đồng ý đến bệnh viện. Dù sao ở bệnh viện kiểm tra, xác suất chính xác cao hơn, que thử thai cũng có lúc đúng.

      Nhưng mà mới Cố Khuynh tới ngay lập tức?

      Tư Mộ thấp thỏm trong lòng, vội vàng hỏi:” Cố Khuynh tới đây làm gì? Ngôn Mặc Bạch để ta mình kiểm tra em chứ?”

      Tư Mộ đỏ mặt, đánh chết cũng muốn để người đàn ông kiểm tra, mất mặt , bị người ta nhìn thấy hết còn gì để nữa!
      Nếu Ngôn Mặc Bạch dám để khẳng định nhổ nước miếng vào mặt .

      Lúc này trong lòng Ngôn Mặc Bạch rối bời, căn bản nghĩ tới vấn đề kia. Chỉ cho rằng Tư Mộ cũng giống mình lo lắng đứa bé khỏe mạnh, liền dụ dỗ : “Ngoan! Tay nghề của Cố Khuynh rất tốt, có cậu ấy ở đây, cần sợ. Chúng ta cũng cần lo lắng! Chờ ba tháng sau có kết quả lại . nhất định cố gắng hết sức giữ lại cục cưng của chúng ta.”

      Tư Mộ càng nghe càng mơ hồ, cuối cùng nghe hết trong lòng nàng lo lắng, ngẩng đầu nhìn : “Ngôn Mặc Bạch, vừa mới cái gì? Cái gì chờ ba tháng sau có kết quả lại ? Cái gì hết sức giữ cục cưng của chúng ta? cho em biết rốt cuộc có chuyện gì?”

      Ngôn Mặc Bạch thế mới biết mình lỡ lời nhưng sớm hay muộn cũng biết chuyện này, vì vậy cũng giấu nữa: “Vừa rồi lúc gọi điện thoại cho Cố Khuynh, cậu ấy , lúc trước bị nhiễm bức xạ, đối với vấn đề sinh con có ảnh hưởng, bây giờ biết thai nhi có khỏe mạnh hay , cần phải kiểm tra. Sau khi thai nhi ba tháng mới có thể biết kết quả…”

      Lúc những lời này tay Ngôn Mặc Bạch vẫm ôm eo , ôm rất chặt, chỉ sợ chịu nổi đả kích, xảy ra vấn đề gì.

      Quả nhiên, vừa xong, Tư Mộ liền bắt đầu kích động, giùng giằng vừa khóc vừa gào: “, sao lại khỏe mạnh chứ? Ngôn Mặc Bạch, nhất định là Cố Khuynh bậy, đừng tin ta…” Tư Mộ nắm áo Ngôn Mạch Bạch khóc to.

      Ngôn Mặc Bạch ôm eo , dụ dỗ thế nào cũng bình tĩnh được, lúc này chuông cửa vang lên có lẽ là Cố Khuynh tới?

      Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ ra cửa.

      Cố Khuynh đứng ở cửa, ấn chuông cửa lúc, thấy ai ra mở cửa, định tiếp tục ấn, cửa liền mở ra. Nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch ôm vợ ra, kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc phát vợ vừa khóc vừa gào nhíu mày.

      “Mặc Bạch, nghĩ cách để ấy bình tĩnh lại, tình huống bây giờ vẫn chưa ổn định, tâm tình ấy thể quá kích động. Dù có mang thai cũng nghi ngờ ổn định, ấy náo loạn như vậy dễ sảy thai.” Cố Khuynh nhìn Ngôn Mạch Bạch ra, thuận tay giúp đóng cửa, sau đó nhìn người trong lòng , nhíu mày .

      Ngôn Mặc Bạch thở dài, có cách nào, quay lại hỏi Cố Khuynh: “Có thể cho ấy liều thuốc an thần ?”

      Cố Khuynh lắc đầu: “Thuốc an thần tôi đem theo kích thích quá cao, nếu cho ấy dùng đối với thai nhi tốt.”

      Ngôn Mặc Bạch bất đắc dĩ ôm chặt người trong lòng lại dụ dỗ.

      Tư Mộ tự mình bình tĩnh bởi vì nghe thấy Cố Khuynh : “Nếu như muốn có đứa bé cứ tiếp tục làm loạn!”

      câu này quả nhiên có tác dụng hơn thuốc an thần!

      Tư Mộ đỏ mặt nhìn Cố Khuynh, mặt đầy nước mắt hỏi Cố Khuynh: “ có ách có thể đảm bảo giữ được cục cưng cho tôi sao? Nếu như mang thai…”

      Ngôn Mặc Bạch nhìn bộ dạng đáng thương của , nghe thấy giọng nghẹn ngào của , đau lòng liền nhàng ôm chặt vào lòng.

      Cố Khuynh cũng hơi xúc động, dù sao đứa bé cũng là con của người em của mình, nếu như ta có năng lực sao ta lại muốn giữ chứ?

      Lúc này, chỉ thấy lắc đầu cái, sắc mặt nặng nề. “Tôi dám đảm bảo 100% tôi có thể giữ được đứa bé. Nếu như thai nhi khỏe mạnh, tôi hết sức giữ được. Nếu như thai nhi khỏe mạnh, cảm thấy, sinh ra có phải là hại đứa bé ?”

      Tư Mộ khổ sở, tay nắm chặt áo Ngôn Mặc Bạch, vùi đầu vào khuỷu tay .

      Cố Khuynh tiếp: “ ra cũng bi quan như thế, bây giờ quan trọng nhất chính là đến bệnh viện kiểm tra, xác định xem có phải mang thai hay . Nếu như mang thai vậy tiến hành kiểm tra theo dõi.”

      Ngôn Mặc Bạch giọng dụ dỗ Tư Mộ, để ngưng khóc, đừng đau lòng, dù thể giữ đứa bé vậy chờ bồi dưỡng cơ thể khỏe mạnh, sau này bọn họ vẫn có thể có con. Hoặc là thể giữ đứa bé nếu thích bọn họ cũng có thể nhận con nuôi.

      Tư Mộ khóc lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch, hai ánh mắt vừa chạm nhau, trong ánh mắt đều là đau lòng cùng cưng chiều, toàn tâm toàn ý chỉ có mình .

      Tư Mộ nhói lòng.

      ra trong lòng Ngôn Mặc Bạch cũng dễ chịu phải sao? đau lòng phải sao?

      Tất cả bởi vì cơ thể mới khiến đứa bé khỏe mạnh, nếu như đời này thể có con, nhà họ Ngôn ngăn cản cũng bởi vì .

      Tư Mộ nghĩ Ngôn Mặc Bạch tự trách mình?

      Vậy phải an ủi chứ phải ở đây gào khóc om sòm.

      Tư Mộ cọ xát khuỷu tay Ngôn Mặc Bạch : “Ngôn Mặc Bạch, xin lỗi! Em nên làm loạn như vậy.”

      Ngôn Mặc Bạch nghe thấy liền sững sờ, nghi hoặc nhìn , biết tại sao đột nhiên lại xin lỗi, chỉ là nghe thấy giọng nức nở của khiến đau lòng nhíu chắt chân mày.

      Lại nghe thấy tiếp: “Em ngoan ngoãn đến bệnh viện làm kiểm tra, nếu ba tháng sau phát thai nhi khỏe mạnh, em phối hợp, phá thai. Sau đó chờ cơ thể khỏe lại chúng ta lại có con. Hu hu hu… Ngôn Mặc Bạch, em ép , em cũng nên đụng ngã, muốn có con sớm chút…”

      Câu sau cùng nghẹn ngào, ngờ khóc lớn lên.

      Ngôn Mặc Bạch bất đắt dĩ nhìn Cố Khuynh, sau đó tiếp tục an ủi người trong lòng. ra trong lòng sớm xúc động, mềm nhũn.

      “Được rồi, đừng lung tung nữa, có muốn đến bệnh viện ? Tôi còn bận việc?” Cố Khuynh ho khan, chịu nổi bộ dáng thê thảm của hai người này, nhịn được liền thúc giục.

      Lên xe chạy thẳng tới bệnh viện.

      Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại trước cho bác sĩ, đặc biệt chuẩn bị đồ kiểm tra, chỉ chờ bọn họ đến.

      Bác sĩ đứng sẵn ở cửa chờ, xe Ngôn Mặc Bạch vừa đến bác sĩ liền nghênh đón. Vốn dĩ bọn họ chuẩn bị xe đẩy, thấy Ngôn Mặc Bạch ôm người tới, chuẩn bị dùng xe đẩy đón, ai biết Ngôn Mặc Bạch trực tiếp ôm người ngang qua họ, sải bước về phía trước, vài bước thấy người phía sau chưa cử động liền trầm mặt quay về phía sau hướng đến về đám người kia : “Đứng trơ ra đó làm gì? Còn dẫn đường?”

      Đám người sau lưng mới lo lắng đuổi theo.

      bác sĩ được an bài nghênh đón biết bối cảnh người này nhưng nhìn thế này cũng có thể đoán là người giàu, lai lịch . Nhưng khi sắp xếp cũng thông báo là bệnh gì, vì vậy hỏi bác sĩ bên cạnh “rốt cuộc người phụ nữ đó bị bệnh gì?” Nhìn vẻ mặt tuấn khí phách của người đàn ông kia, ta khỏi phỏng đoán, phải là bệnh gì nghiêm trọng chứ?

      Bác sĩ bị hỏi mặt biến sắc, sau đó giọng : “Nghe tới kiểm tra xem có thai hay ?”

      Bác sĩ vừa mới hỏi thể tin mở to mắt “A” tiếng, sau đó bị bác sĩ bên cạnh nhìn với ánh mắt cảnh cáo, im miệng. Nhìn người đàn ông phía trước khẩn trương cùng hoảng sợ ta còn tưởng là bệnh gì nặng! Chỉ là người đàn ông này rất tuấn rất phong độ!

      thẳng đến phòng kiểm tra đặc biệt có các bác sĩ chờ sẵn, đó là bác sĩ quyền uy nhất khoa sản.
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      thienbinh2388dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 105 tt

      Editor: Lavender89

      Ngôn Mặc Bạch đưa người vào, sau đó quay đầu hướng về hai bác sĩ lúc nãy lảm nhảm : “Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn nhìn thấy các người.”

      Hai bác sĩ này kinh ngạc lại còn có chút buồn cười nhưng kiêng dè trước người đàn ông đầy khí thế này, bọn họ dám biểu ra.

      Vốn dĩ hai là bác sĩ ở đây, chăm chỉ cần cù nhiều năm, biểu ưu tú, có hi vọng thăng chức. Mà người đàn ông trước mặt này mặc dù là người có tiền cũng thể ở đây “Tôi nhìn hai người thấy thoải mái” người ta phải ngay lập tức biến mất?

      Ngôn Mặc Bạch xong liền xoay người vào phòng kiểm tra, đóng chặt cửa.

      Để lại hai nữ bác sĩ ở ngoài nhìn nhau trong chốc lát, sau đó nhìn nhau cười, quay về phòng làm việc.

      Họ thể ngờ tới sau khi quay về phòng làm việc chờ đợi các chính là thông báo xa thải.

      Họ cũng chỉ là nghe được điện thoại của chủ nhiệm khoa thông báo, sau đó bao quát chút, làm sao có thể nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy?

      Thông báo xa thải cũng là chủ nhiệm khoa đưa ra, lúc trước ta đồng ý với Ngôn Mặc Bạch bảo mật kết quả Ngôn Mặc Bạch vừa tới bắt được người khác lung tung về . Làm sao ta còn thể diện nhìn Ngôn Mặc Bạch chứ?

      Trong phòng kiểm tra, Tư Mộ nằm giường, Ngôn Mặc Bạch theo chủ nhiệm khoa vào phòng làm việc. Ngôn Mặc Bạch kịp chờ hỏi: “ phải ấy mang thai chứ?”

      Bác sĩ gật đầu.

      “Có thai hơn tháng rồi, thời kỳ ba tháng đầu thai kỳ tốt nhất nên trải qua cuộc sống tình dục, nếu rất dễ sảy thai.”

      Bác sĩ gần năm mươi tuổi kinh nghiệm rất nhiều, lúc những lời này sắc mặt dĩ nhiên rất bình tĩnh. Nhưng sắc mặt Ngôn Mặc Bạch lại dễ nhìn.

      Tối hôm qua phải là quá kịch liệt chứ?

      Còn có những đêm hôm trước, có thể là rất tuyệt vời, giày vò Tư Mộ lăn qua lăn lại mấy lần. Lúc ấy rất sảng khoái cực kỳ mất hồn, bây giờ nghĩ lại trán toát đầy mồ hôi lạnh.

      thể trải qua cuộc sống tình dục, vậy kịch liệt lúc trước của có ảnh hưởng gì chứ?

      Ngôn Mặc Bạch trong lòng sóng to gió lớn, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Vậy bây giờ thai nhi thế nào?”

      “Có dấu hiệu sảy thai, tôi kê đơn thuốc an thai cho ấy, trong khoảng thời gian này nhất định phải nằm giường nghỉ ngơi.”

      Sau đó dặn dò những thực phẩm cần kiêng kỵ, sau khi Ngôn Mặc Bạch gật đầu mấy cái Cố Khuynh liền vào.

      Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch trầm tĩnh nhìn ta : “Cần phải làm những kiểm tra gì, cậu cứ phân phó cho bác sĩ làm, cậu chỉ cần xem báo cáo là được.”

      Mặc dù Cố Khuynh lấy tư cách là bác sĩ khám bệnh cho Tư Mộ nhưng Ngôn Mặc Bạch vẫn muốn người đàn ông khác đụng vào vợ mình, dù người đàn ông kia là bác sĩ, dù bác sĩ kia là Cố Khuynh, Ngôn Mặc Bạch cũng muốn.

      Cố Khuynh nhún nhún vai, ta cũng sao cả, ta chỉ cần chỉ đạo bác sĩ làm nhưng ta hơi khinh thường liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, có cần phải hẹp hòi như vậy ?

      Giằng co lúc lâu, sau khi có báo cáo kết quả, Cố Khuynh cầm báo cáo tay, nhìn số liệu báo cáo càng nhíu chặt chân mày buông khiến Ngôn Mặc Bạch thấp thỏm lo âu.

      “Thế nào?” Ngôn Mặc Bạch hỏi.

      Cố Khuynh lắc đầu, dáng vẻ nghi hoặc hiểu:” Tại sao có thể như vậy?”

      Thấy ta như vậy, Ngôn Mặc Bạch càng thêm sợ hãi, vội vàng hỏi rốt cuộc thế nào. Lại thấy Cố Khuynh sờ cằm tự lẩm bẩm: “ thể nào? xác định là mang thai, các số liệu trong cơ thể ấy vẫn thay đổi? Chẳng lẽ kiểm tra sai?”

      người có ba mươi năm kinh nghiệm, được đánh già là người có quyền uy nhất thành phố A, giờ phút này bị nghi ngờ kiểm tra sai, lại còn là người đàn ông trẻ như vậy, dĩ nhiên bà thể tha thứ.

      “Tôi dám dùng danh dự của mình đảm bảo, kết quả kiểm tra của tôi có vấn đề.” xong chủ nhiệm khoa khinh thường lườm ta, sau đó hừ lạnh, là, đúng là đàn ông chỉ có thể nhìn thể dùng, chỉ là cái xác chút học vấn nào lại dám chất vấn vấn đề kỹ thuật của bà ta.

      Cố Khuynh cũng so đo với bà ta, đối với phương diện phụ khoa, ta cũng phải là chuyên gia nhưng những số liệu này quả ta hiểu. Chỉ là ta tôn trọng vị chủ nhiệm khoa này, nếu như bà có thể dùng danh dự bảo đảm vậy chứ phải giả.

      Cố Khuynh xin lỗi chủ nhiệm khoa, sau đó đưa kết quả báo cáo tới trước mặt bà, chỉ vào hàng số liệu : “Bà xem, bình thường những người mang thai nhất định những số liệu này cao lên nhưng ấy có lên cao ngược lại xuống thấp mấy điểm, đây là tình huống gì?”

      Chủ nhiệm khoa nghiêm túc nhìn chút, sau đó cũng nhíu chặt chân mày. Nghiên cứu hồi lâu : “Đúng là hơi kỳ quái.” Sau đó dùng ánh mắt tán thưởng quan sát Cố Khuynh, xem ra phải là người có học vấn!

      “Như vậy , ba tháng đầu, cách ba ngày cậu đưa ấy đến đây làm kiểm tra lần.” Chủ nhiệm khoa với Ngôn Mặc Bạch, sau đó nghiêm túc hỏi: “Có phải cậu từng bị nhiễm bức xạ hay ?”

      Ngôn Mặc Bạch kinh ngạc nhíu mày sau đó gật đầu.

      “Nếu như vậy có gì kỳ quái. Trải qua gần đây phải ? Các hạng chỉ tiêu của cơ thể cậu vẫn chưa phục hồi, có thể ảnh hưởng tới thai nhi. Chỉ là ba tháng sau mới có thể kiểm tra ra thai nhi có khỏe mạnh hay , các người phải chuẩn bị tư tưởng, nếu như thai nhi bị ảnh hưởng, đề nghị hai người phá thai, tránh sau này đứa trẻ bị dị dạng.... .....hậu quả khỏe mạnh.” Chủ nhiệm khoa nghiêm túc với Ngôn Mặc Bạch.

      Lúc trước bà cũng từng nghiên cứu vấn đề này, lúc đó bà được bệnh viện cử sang tiến hành trao đổi y học, có nghiên cứu vấn đề ảnh hưởng của nhiễm bức xạ hóa học đối với con người, bà học mấy tiết, sau khi về nước liền tự mình tìm hiểu nghiên cứu thông qua sách vở, tình huống thế này cũng có gì xa lạ, may là bà gặp được. Đổi lại nếu là những bác sĩ khác nhất định chưa biết việc thế nào.

      Ngôn Mặc Bạch thấy bác sĩ giống Cố Khuynh, liền gật đầu. Cố Khuynh tìm bác sĩ tiến hành theo dõi ghi chép đầy đủ vậy chỉ định bác sĩ này , xem ra bà đối với vấn đề này từng nghiên cứu qua.

      Tư Mộ nằm im giường bệnh, sau khi biết mình có thai, trong lòng liền lo lắng, vốn dĩ luôn mong mỏi có thai, bây giờ lại biết thế nào đối mặt.

      vẫn chưa biết kết quả kiểm tra thế nào. Từ lúc Ngôn Mặc Bạch lấy máu cùng nước tiểu xét nghiệm đến bây giờ vẫn chưa về. Lúc nãy Ngôn Mặc Bạch còn ở cùng , Cố Khuynh gọi chắc là có chuyện gì đó. Vốn dĩ cũng cảm thấy mình có gì tốt, tuy nhiên bị Ngôn Mặc Bạch nghiêm nghị cầu nằm giường nghỉ ngơi. là bác sĩ dặn dò, vì đứa bé nên nhịn.

      Nhưng lăn qua lăn lại, trong lòng thấp thỏm lo âu, sợ có tin tức xấu truyền đến.

      Nhiều lần muốn xuống giường ra ngoài tìm Ngôn Mặc Bạch lại nghĩ tới lời cảnh cáo của Ngôn Mặc Bạch, vì vậy chỉ có thể nằm giường thấp thỏm, mắt nhìn chằm chằm cửa, lo lắng chờ Ngôn Mặc Bạch quay lại.

      Hồi lâu, cửa phòng bị đẩy ra, Ngôn Mặc Bạch, Cố Khuynh còn có nữ bác sĩ kia vào, Tư Mộ lập tức ngồi dậy, còn chưa lên tiếng, liền bị Ngôn Mặc Bạch bước nhanh tới, trầm mặt ấn nằm xuống: “Ngoan ngoãn nằm im!”

      Tư Mộ vội vàng hỏi: “Kết quả kiểm tra thế nào?”

      Ngôn Mặc Bạch đem những lời bác sĩ vừa lặp lại lần với .

      cần phải giấu , dù sao cũng biết, kết quả kiểm tra ngoài dự đoán của Cố Khuynh, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp là được.

      Mặc dù Tư Mộ chuẩn bị tâm lý nhưng kết quả kiểm tra ra vẫn cảm thấy may mắn trong lòng. Bây giờ hy vọng duy nhất tan vỡ, thể tiếp nhận thực tế, trong lòng vô cùng khó chịu.

      Bác sĩ lần nữa dặn dò những điều cần chú ý với Tư Mộ, lúc đến chuyện được trải qua cuộc sống tình dục, Tư Mộ liền đỏ mặt hận thể kiếm cái hố chui xuống. Cố Khuynh ở bên xấu bụng cười, Tư Mộ càng đỏ mặt.

      nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch ngồi bên cạnh nắm tay , hận thể cước đạp bay ra ngoài!

      Đều do !

      Nhất định là vừa rồi lúc kiểm tra bác sĩ nhìn thấy chỗ đó sưng đỏ cho nên mới như vậy?

      Đều do tên khốn này biết kiềm chế, mỗi lần đều giày vò đến chết cũng bỏ qua.

      là mất mặt.......

      Trừ cứ vài ngày đến làm kiểm tra lần ngoài ra có vấn đề khác cho nên cần nằm viện.

      Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ lên xe, Ngôn Mặc Bạch hỏi: “Có muốn về nhà ba mẹ nghỉ ngơi thời gian ?”

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ, bây giờ Tư Mộ mang thai, cần bổ sung dinh dưỡng, nếu về nhà mẹ đẻ tối thiểu có mẹ vợ nấu canh, nấu đồ ăn ngon. Nhưng Ngôn Mặc Bạch xong lại hơi do dự, dù sao món canh cá hôm qua làm cho sợ hãi. Mặc dù trước đây vẫn cảm thấy rất sảng khoái, rất tăng lực, lần sau còn muốn uống nhưng bây giờ Tư Mộ có thai, thể làm càn nữa.

      Tư Mộ suy nghĩ chút, lắc đầu : “ cần.”

      Bây giờ vẫn chưa thể xác định được có thể giữ thai nhi hay , nếu bây giờ về cho ba mẹ biết, tất nhiên bọn họ rất vui nhưng nếu ba tháng sau, kết quả kiểm tra thai nhi khỏe mạnh, thể giữ lại vậy phải là mất vui sao? bằng cho bọn họ biết, chờ ba tháng sau có kết quả, có thể giữ lại liền cho bọn họ biết, nếu thể giữ vậy xem như chưa từng có.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn vẻ mặt buồn thiu của , nghiêng người hôn cái : “Đừng nghĩ nhiều, ba tháng sau mới có kết quả. Bác sĩ cũng , đứa bé có tỷ lệ khỏe mạnh là 70%, cần phải quá lo lắng.”

      Tư Mộ biết, Ngôn Mặc Bạch chỉ giả bộ ngu an ủi mà thôi, 70% có thể phần thắng rất lớn sao? Còn có 30% tỷ lệ khỏe mạnh sao?

      Chỉ cần vừa nghĩ tới đứa bé khẻo mạnh, bọn họ mất cục cưng Tư Mộ liền cảm thấy đau đớn.

      Ngôn Mặc Bạch nhéo mặt : “Em muốn ăn gì? Chúng ta đến Thu Ý, bảo phòng bếp làm phần ăn đặc biệt cho em.”

      Trưa hôm qua sau khi ăn chút xíu đến bây giờ màn đêm buông xuống, Tư Mộ vẫn chưa ăn gì, buổi trưa nấu mì cũng mới chỉ ăn có chút xíu đều nôn ra hết, bây giờ dạ dày trống rỗng.

      “Muốn ăn cháo do tự nấu.......” Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch nhàng .




      Chương 106: Có muốn trải nghiệm chút kích thích hơn ?

      Editor: Lavender89

      Ngôn Mặc Bạch ngẩn người, sợ rằng mình nghe lầm, cười chúm chím hỏi lại lần nữa, Tư Mộ gật đầu cười : “Em muốn ăn cháo nấu, em chưa từng ăn cơm do nấu! Lần trước xào rau bị cháy, ăn được, vậy lần này đơn giản chút, nấu cháo !”

      Tư Mộ nghịch ngợm trừng mắt nhìn : “Đừng với em, đường đường là công tử họ Ngôn mà ngay cả cháo cũng biết nấu?”

      Ngôn Mặc Bạch cưng chiều nhìn , bàn tay nắm chặt tay : “Được, nếu như em ghét bản thiếu gia đáp ứng em. Đến lúc đó thể nuốt được em cũng đừng trách !”

      Tư Mộ nghiêng đầu suy nghĩ chút : “Nếu như thể nuốt vậy phải chịu đựng. Nếu vẫn thể ăn vậy cố gắng nhịn cho đến khi ăn được mới thôi. thể phụ lòng chăm sóc của chồng.”

      Tư Mộ hết sức phóng khoáng, hoàn toàn quên mất điều khoản trách nhiệm của người làm vợ trong hợp đồng mà ký trước khi kết hôn.

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, hoàn toàn để ý bản thân bị biến thành phục vụ, chỉ cần có thể cười rực rỡ là tốt rồi.

      Hai người đến quầy rượu Thu Ý mượn phòng bếp.

      Quán rượu Thu Ý kinh doanh đồ ăn Trung Quốc cùng nhà hàng Tây nên có phòng bếp riêng.

      Ngôn Mặc Bạch mượn phòng bếp của nhà hàng Tây bởi vì chỗ đó tương đối sạch , có nhiều khói dầu.

      Bây giờ là giờ cao điểm ăn cơm, Ngôn Mặc Bạch vào cầu tất cả mọi người trong phòng ra ngoài, sau đó thông báo với quản lý, tối nay nhà hàng Tây đóng cửa. Các món ăn được nấu xong chuẩn bị bưng cho khách đều bị ngừng lại, chỉ có thể xin lỗi khách hàng. Mời đến nơi khác ăn cơm hoặc sang ăn các món Trung Quốc.

      Các món ăn của Thu Ý đều có mùi vị rất ngon, cho nên mỗi ngày khi đến giờ cơm hầu như còn chỗ trống.

      Quản lý ở bên ngoài nhận được thông báo khỏi lau mồ hôi, hôm nay đóng cửa đoán chừng doanh thu bị giảm rất nhiều nhưng ai bảo ta là chủ của Thu Ý chứ? Chút tiền như vậy ai mà để ý chứ?

      Tất cả những người ở trong phòng bếp sau khi bị Ngôn Mặc Bạch đuổi ra ngoài cũng hơi “sững sờ” khó hiểu, ông chủ muốn làm gì chứ?

      Trong suy nghĩ của bọn họ Ngôn Mặc Bạch là công tử cao ngạo bao giờ đụng vào khói lửa. Bây giờ tự nhiên lại muốn vào bếp?

      Cũng có nhiều người muốn núp vào cửa nhìn lén nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch lướt qua đều giật mình lùi về sau, sau khi Ngôn Mặc Bạch giải phóng mặt bằng ở cửa sạch liền xắn tay áo chuẩn bị cầm dao.

      đến dùng dao cực kỳ thuần thục, có thể gọt táo bằng tay, vỏ mỏng mà đứt, hơn nữa còn có thể chia thành tám phần, còn bỏ hạt. Ngôn Mặc Bạch từng biểu diễn kỹ thuật này cho Tư Mộ xem, sau đó, mỗi lần muốn ăn táo liền muốn Ngôn Mặc Bạch gọt cho ăn.

      Cầm dao trong phòng bếp quay vòng, hơi khó hiểu hỏi Tư Mộ: “ cần phải cắt cái gì?”

      Tư Mộ ngồi ở bên nhìn Ngôn Mặc Bạch tới lui, hơi buồn cười : “Nấu cháo, đầu tiên phải lấy gạo! Đầu tiên hầm cháo, sau đó cắt chút thịt nạc băm bỏ vào, hầm lúc là xong rồi, rất là dễ.”

      Mặc dù Tư Mộ rất dễ dàng nhưng khi Ngôn Mặc Bạch làm lại cảm thấy dễ dàng chút nào.

      Lúc đong gạo, Ngôn Mặc Bạch biết phải cho bao nhiêu, Tư Mộ chú ý liền múc chén to bỏ vào nồi.

      Sau đó là vo gạo, Ngôn Mặc Bạch vo quá nhiều nước, sau khi chắt nước khiến rất nhiều gạo trôi ra ngoài. Kết quả vốn dĩ rất nhiều gạo bị rửa chỉ còn nửa, vừa đủ nấu.

      Nên để nhiều nước là do Tư Mộ hướng dẫn mới có thể hoàn thành.

      Lúc bỏ vào nồi nấu Ngôn Mặc Bạch còn biết xấu hổ hả hê nhìn Tư Mộ, có cảm giác rất thành công. Tư Mộ khẽ cười.

      Sau khi rửa sạch thịt, Ngôn Mặc Bạch cầm dao, động tác nhanh chóng cắt rồi băm thịt, quay đầu vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt say mê của Tư Mô nhìn mình, khẽ nhếch môi ý như muốn “Em xem, rất lợi hại phải ! Có phải em khen !”

      Tư Mộ ngồi ghế nhìn Ngôn Mặc Bạch, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

      Ngôn Mặc Bạch rửa tay sạch , ôm Tư Mộ ngồi đùi mình, để quay mặt về phía , tay ôm eo , mặt cọ vào ngực : “Màn biểu diễn vừa rồi của thế nào? Thủ thuật rất lợi hại phải ?”

      giống như đứa bé cao ngạo chờ lời khen ngợi, Tư Mộ đưa tay ôm mặt , hôn lên trán cái như là phần thưởng : “Rất lợi hại!”

      Chỉ nụ hôn như vậy lại còn là hôn lên trán làm sao Ngôn Mặc Bạch có thể thỏa mãn chứ? Ánh mắt trầm xuống, đôi môi tiến lại gần : “Cái đó tính, hôn ở đây!”

      Tâm tình Tư Mộ rất tốt, nhìn có thể vì mà nấu cháo liền thỏa mãn , đôi môi ngọt như mật hôn đôi môi . Vốn dĩ chỉ muốn hôn cái rồi thôi lại bị Ngôn Mặc Bạch dùng tay giữ gáy, khiến cho tiếp tục hôn, chiếc lưỡi linh hoạt của liền bò vào quấn lấy lưỡi , chịu buông lỏng, triền miên lúc lâu, khiến thở được mới thả ra.

      Đôi mắt Ngôn Mặc Bạch sáng ngời nhìn đôi môi của bị hôn đến sưng đỏ : “Tại sao lần nào hôn cũng thở được? Giống như có thể giết chết người vậy, đoán chừng chỉ có thể xảy ra với em.”

      Tư Mộ thở hổn hển trừng mắt nhìn , bàn tay khẽ nhéo vào hông , chỉ đến khi gào khóc kêu la mới buông tay.

      “Hừ, phải cũng có nhược điểm sao? Đắc ý gì chứ!”

      Ngôn Mặc Bạch u ám, cúi đầu cắn cái vào chiếc cổ trắng nõn của , đầu lưỡi còn vô cùng khiêu khích liếm liếm.

      nhìn người con ngồi đùi mình, trong lòng thầm nghĩ, phải ai cũng có thể gần gũi với như , càng dễ dàng để người khác có thể tìm ra điểm yếu của để hại . Chỉ có mới có thể làm như vậy.

      Nồi cháo bếp bắt đầu sôi ùng ục, Ngôn Mặc Bạch định đứng dậy bỏ thịt bò vào, Tư Mộ ôm lấy : “Chờ lát, phải để cháo sôi lúc nữa.”

      Khoảng nửa tiếng sau, cháo bắt đầu trở nên đặc, Tư Mộ Ngôn Mặc bạch cho thịt bò cùng muối vào, sau đó khuấy đều để mười phút, lúc này cháo chín cả phòng đều thơm nức mùi cháo.

      Ngôn Mặc Bạch kéo Tư Mộ đến trước bàn, chuẩn bị ăn cơm.

      Tư Mộ nhìn lướt xung quanh vòng sau đó với Ngôn Mặc Bạch: “Chúng ta lên phòng ngồi ăn , đừng cản trở công việc của bọn họ.”

      Lúc Ngôn Mặc Bạch đuổi mọi người ra khỏi phòng bếp, Tư Mộ nhìn thấy những ánh mắt tò mò quan sát của những người đó liền muốn đưa Ngôn Mặc Bạch rời khỏi đây. Nhưng lại suy nghĩ tới cũng tới hơn nữa phải làm người xấu là Ngôn Mặc Bạch vì vậy liền tự nhiên vào phòng bếp, kéo ghế ngồi ở bên.

      Bây giờ cháo nấu xong cần phải dùng đến phòng bếp nữa nên muốn về phòng 1818 ăn, ai quấy rầy, phong cảnh cũng đẹp, tốt hơn hết là trả lại phòng bếp cho bọn họ tiếp tục công việc. Chậm hai tiếng biết mất bao nhiêu tiền, nếu Ngôn Diệu Thiên biết tức giận đến thế nào?

      Ngôn Mặc Bạch có ý kiến gì đối với đề nghị của , vô cùng vui vẻ gật đầu, sau đó cầm khay đặt nồi cháo lên, Tư Mộ lấy hai bộ đồ ăn, Ngôn Mặc Bạch : “Cầm bộ là được.”

      ăn sao?” Tư Mộ nhíu mày nhìn . Ngôn Mặc Bạch lên tiếng, Tư Mộ liền hiểu chỉ cầm bộ. Dường như đoán mình thể ăn cháo do bản thân mình nấu cho nên chỉ lấy bồ đồ ăn.

      Lúc cho muối vào Tư Mộ cũng đứng ở bên cạnh nhìn, đoán chừng mặn lắm, mặc dù Ngôn Mặc Bạch rắc mấy thìa muối nhưng phần lớn là rắc ở viền bên ngoài, chỉ có ít muối ở giữa. Mà sau khi cháo nấu xong cũng có ai nếm thử nên biết mùi vị thế nào.

      Ngôn Mặc Bạch mở cửa phòng bếp liền thấy đoàn người đứng ở bên ngoài, đều là nhân viên của quán ăn Thu Ý, mọi người đều chuyện rất vui.

      Sau khi thấy Ngôn Mặc Bạch ra mặc dù rất cả đều im lặng nhưng mọi ánh mắt đều len lén nhìn bọn họ, đoán chừng sau khi Tư Mộ rời bọn họ lại bắt đầu tiếp tục chụm đầu lại chuyện.

      Nhân viên phục vụ cúi đầu tới, đứng cách xa Ngôn Mặc Bạch hai mét giọng : “ Ngôn, tôi giúp bưng lên!”

      là nhân viên chuyên bưng món ăn ra ngoài nên chuyện này rất thông thạo, bây giờ Ngôn Mặc Bạch tự mình bưng đĩa là muốn cho nghỉ việc sao? Mặc dù người Ngôn Mặc Bạch toát ra khí thế mạnh mẽ nhưng vẫn phải liều mạng bước tới.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn cứ như vậy bước , Tư Mộ theo phía sau, thấy nhân viên thiếu chút nữa bật khóc, vì vậy dịu dàng : “Chúng tôi tự bưng lên được rồi, mọi người tiếp tục làm việc ! Vừa rồi làm phiền mọi người rồi. xin lỗi!”

      Mặt lập tức hồng như trái táo, giọng được mạch lạc: “Vâng, có quấy rầy...... có xin lỗi.... .... phải, cái kia có thể tùy ý dùng.......” khẩn trương đến mức thiếu chút nữa cắn vào lưỡi của mình.

      Tư Mộ ngang qua khẽ cười vỗ vỗ vai : “Nhanh làm việc !”

      Ngôn Mặc Bạch đến trước cửa thang máy, thấy người ở phía sau vẫn đứng cách xa chuyện với người khác, vì vậy có chút vui thúc giục : “Nhanh lên chút!”

      Tư Mộ trừng mắt nhìn , bước nhanh tới, cửa thang máy vừa mở Tư Mộ chạy vào liền bị Ngôn Mặc Bạch đưa tay ôm, nghiêm mặt quát : “ nhanh như vậy làm gì? Thang máy cũng chạy mất? Nếu như bị ngã sao? Bác sĩ em phải nằm giường nghỉ ngơi.”

      Giờ phút này Ngôn Mặc Bạch liền hối hận vì vừa mới từ chối giúp đỡ của nhân viên phục vụ, nếu như tay phải bưng cái khay, liền ôm lên, cho chạm đất xem làm thế nào có thể chạy.

      Mới ra thang máy, Ngôn Mặc Bạch tay bưng khay, tay ôm hông , khống chế bước chân của để tránh quá nhanh.

      Vào phòng, đặt khay bàn trong phòng khách, Ngôn Mặc Bạch múc chén, sau đó lấy thìa múc từng muỗng thổi nguội rồi đưa lên miệng Tư Mộ.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      thienbinh2388dunggg thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 106 tt

      Editor: Lavender89

      Lần đầu tiên nấu cháo, mặc dù biết mùi vị như thế nào nhưng Ngôn Mặc Bạch nhìn bề ngoài thấy cũng tệ lắm nên chắc mùi vị cũng tệ, chỉ chờ nếm thử rồi khen .

      Tư Mộ há mồm ăn cháo do đút, ra chưa ăn trong lòng thấy vui vì vậy khuôn mặt luôn nở nụ cười.

      Chờ Tư Mộ nuốt xong Ngôn Mặc Bạch đầy mong chờ nhìn , đợi đánh giá.

      Tư Mộ gật đầu: “Rất ngon! Tất cả đều của em, được ăn!”

      câu của khiến Ngôn Mặc Bạch rất vui. Lập tức hớn hở đồng ý : “Được, ăn, tất cả đều là của em, để em bồi bổ cơ thể.”

      nồi to như vậy mà muốn ăn hết đoán chừng là rất đói!

      Liên tục đút vài miếng sau đó Tư Mộ bưng chén : “Em tự ăn. phải cả ngày nay cũng chưa ăn gì sao, gọi phòng bếp làm chút gì để ăn !”

      Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại, nhìn ăn trong lòng tràn đầy vui mừng cùng hài lòng.

      Sau khi ăn hai chén rưỡi Tư Mộ ăn nổi nữa, trong nồi cũng còn nửa, Ngôn Mặc Bạch nhìn : “No rồi sao?”

      Tư Mộ cười cười bưng chén, Ngôn Mặc Bạch đưa tay ra muốn cầm lấy lại né tránh. Lúc này chuông cửa vang lên, là phục vụ đưa đồ ăn lên.

      Cửa khóa, Ngôn Mặc Bạch gọi phục vụ vào, món ăn thơm nức đặt khay.

      “Được rồi, bữa tối của tới rồi nhanh ăn ! Em ăn no rồi!” Tư Mộ bỏ chén xuống với Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch gọi món Tây, ở nước ngoài lâu nên quen ăn các món Tây, sau khi quen Tư Mộ mới ăn món ăn Trung Quốc, lại còn ăn được tương đối nhiều.

      rất thích ăn thịt bò bít tết, sau khi cắt ra, trong thịt còn chút máu, Tư Mộ nghiêng đầu nhìn dạ dày liền cuồn cuộn che miệng nhắm mắt muốn nôn.

      Ngôn Mặc Bạch thấy như vậy liền buông miếng bít tết trong tay xuống : “Em ăn còn dư lại nhiều như vậy ăn cháo của em là được.”

      Tư Mộ che miệng, vừa định đưa tay ngăn chỉ thấy đưa miếng cháo to vào miệng, chưa tới giây sau liền nhíu mày nhổ ra.

      “Mặn quá! Nhiều muối quá!” Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ với vẻ mặt đau khổ hỏi: “Em ăn nhiều như vậy mà vẫn ăn được sao? Vị giác của em có vấn đề rồi sao?”

      Tư Mộ giả bộ kinh ngạc : “Rất mặn sao? Sao vừa rồi em cảm thấy?” Sau đó cầm muỗng nếm thử miếng, mặt mày hớn hở : “ rất mặn.......”

      Ngôn Mặc Bạch nên lời, đôi mắt trầm nhìn chằm chằm , tay xoa đầu : “Đứa ngốc!”

      Làm sao có vị giác chứ? Chỉ là muốn đả kích tính cách kiêu ngạo cùng tự tin của mà thôi.

      Tư Mộ : “Mặc dù cháo rất mặn nhưng mà em cảm thấy rất ngọt, đây là nồi cháo đầu tiên dùng trái tim của mình nấu cho em, nhất định em phải ăn nhiều chút. Nhưng mà lần sau nếu nấu cháo có thể cho ít muối thôi được ?”

      Ngôn Mặc Bạch đau lòng nhéo mặt : “Ăn mặn như vậy sợ mặn chết con trai sao?”

      Tư Mộ cười: “Ăn được mặn là có khẩu vị nặng. Bồi dưỡng từ .”

      Cuối cùng nồi cháo này bị Ngôn Mặc Bạch ăn hết thừa miếng nào, hai vợ chồng son uống rất nhiều nước đến nổi buổi tối hai người đều đau bụng. Ngôn Mặc Bạch vừa đau bụng vừa đau lòng, vốn dĩ Tư Mộ cùng thai nhi ổn lại lăn qua lăn lại như vậy khiến trái tim Ngôn Mặc Bạch rất đau, vội vàng gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa. Sau khi được chủ nhiệm khoa tư vấn cho phương pháp dừng tiêu chảy, bây giờ Tư Mộ thể uống thuốc nên tốt nhất là nên uống.

      Hai người giày vò đến trời sáng mới có chuyển biến tốt, sau đó mới có thể ngủ.

      Khi tỉnh dậy trời xế chiều, Tư Mộ quay người mấy lần, còn sức lực, vừa định xuống giường liền bị Ngôn Mặc Bạch đè xuống: “Hôm nay cái gì cũng đừng nghĩ, ngoan ngoãn nằm ở giường nghỉ ngơi.”

      Mấy ngày sau đó Tư Mộ cũng bị Ngôn Mặc Bạch nghiêm cấm ở giường, ăn uống đều do nhân viên phục vụ bưng lên, mời chuyên gia dinh dưỡng về nấu, mỗi ngày đúng giờ cơm bưng lên. Mấy ngày nay Tư Mộ cũng thể ngửi mùi dầu. Ngày đầu tiên là cho người đến phòng nấu, khi nấu món ăn chỉ dùng chút dầu liền nôn lên tục, sau đó tới đây nấu nữa, chỉ đợi sau khi nấu xong mới cho nhân viên phục vụ bưng lên.

      Mặc dù như vậy rất phiền toái nhưng chỉ cần phục vụ mình Tư Mộ hơn nữa tiền lương cũng cao cho nên dù có phiền toái cả đầu bếp cùng nhân viên phục vụ đều nhận làm còn làm hết sức chăm chỉ.

      Vào buổi trưa Tư Mộ nhận được điện thoại của Ngôn Diệu Thiên, ông muốn hai vợ chồng về nhà ăn cơm.

      Lại đến lần trước về nhà ăn cơm khí vui, từ hôm đó đến nay gần tháng, từ sau lần đó hai vợ chồng vẫn chưa về bên đó ăn cơm.

      Tư Mộ cực kỳ kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Ngôn Diệu Thiên, ngược lại Ngôn Mặc Bạch có biểu gì giống như sớm dự đoán được. Bọn họ đặc biệt mời đầu bếp hàng đầu đến nấu ăn và nhân viên phục vụ Ngôn Diệu Thiên biết mới lạ!

      Đối với Ngôn Diệu Thiên, Tư Mộ luôn có cảm giác sợ hãi vì vậy dám từ chối.

      Sauk hi cúp điện thoại, Tư Mộ nhìn người ôm laptop ngồi bàn cạnh giường làm việc hỏi: “ có muốn hay ?”

      phải Ngôn Diệu Thiên biết chuyện mang thai chứ? Khó trách sau chuyện vui lần trước, thời gian dài ông gọi điện thoại liên lạc với .

      Ngôn Diệu Thiên biết tin tức này tất nhiên rất vui nhưng Tư Mộ vẫn cảm thấy thấp thỏm trong lòng, nếu ba tháng sau phát thai nhi khỏe, phải phá thai, vậy phải làm sao?

      Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu tiếp tục làm việc : “ phải em đồng ý rồi, sao còn hỏi có muốn hay ?”

      Tư Mộ ngượng ngùng cười, phải là dám từ chối nên bắt buộc phải đồng ý sao?

      Quay về nhà họ Ngôn, Tư Mộ liền thấy người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi bận rộn ở phòng bếp. Ngôn Mặc Bạch làm như thấy chỉ ôm Tư Mộ ngồi ghế salon chờ ăn cơm, sau khi ăn xong về nhà.

      Tư Mộ cũng chuyện, thỉnh thoảng Ngôn Diệu Thiên hỏi mấy câu trả lời, sau đó bầu khí lại trở nên yên tĩnh.

      Những người ở phòng bếp hì hục lúc lâu liền bắt đầu bày món ăn. Tư Mộ muốn đứng dậy giúp đỡ liền bị hai ba con ngăn lại.

      Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng: “Ngoan ngoãn ngồi im cho .”

      Ngôn Diệu Thiên cũng : “Con ngồi , để mình bà Ngô làm là được rồi.”

      Lúc ăn cơm Ngôn Diệu Thiên liền gấp mấy món bảo Tư Mộ ăn, tất cả đều là món bổ dưỡng.

      “Bà Ngô là người từng trải, ở phương diện này cũng tương đối có kinh nghiệm, tay nghề cũng rất khá, con ăn nhiều chút cơ thể mới khỏe mạnh!” Ngôn Diệu Thiên .

      ra nhà họ Ngôn cũng phải là gia đình quá nghiêm khắc, quản gia cũng ăn cơm cùng bọn họ. Vì vậy bà Ngô cũng ăn cơm cùng bọn họ, chỉ là bà luôn quan tâm chăm sóc Tư Mộ, lúc múc canh cho , khi gắp mấy món ăn cho làm cho Tư Mộ cảm thấy rất ngại.

      Bà Ngô nhìn thấy Tư Mộ ăn rất ít nên khuyên bảo: “ chủ uống canh nhiều chút, đối với phụ nữ có thai cũng như đối với thai nhi đều rất tốt. Sau này khi sinh cũng dễ dàng hơn.”

      Bàn tay cầm đũa của Tư Mộ hơi run, quả nhiên Ngôn Diệu Thiên biết chuyện mang thai.

      Vậy ông ấy có biết có thể đứa bé cùng khỏe, có thể thể sinh ra hay ?

      Ba tháng sau, nếu thể giữ đứa bé, theo hợp đồng Tư Mộ bị đuổi ra khỏi cửa. Mặc dù lúc trước thẳng thắn với Ngôn Mặc Bạch, cũng cho câu trả lời mà mong muốn, tuyệt đối vì lý do trong vòng năm sinh được con mà đuổi ra khỏi nhà hoặc là cắt đứt nguồn vốn khiến công ty “Lâm Vũ” lại lâm vào tình trạng nguy hiểm nhưng Tư Mộ vẫn cảm thấy e ngại trước Ngôn Diệu Thiên, có lẽ do ông nổi tiếng ở bên ngoài với danh hiệu Diêm Vương quá lạnh lùng quá dọa người, hơn nữa tập đoàn YT những nổi tiếng ở trong nước, ở nước ngoài thậm chí là cả thế giới. Nếu như Ngôn Diệu Thiên cố ý làm khó sao, cho dù có người ngăn cản, Tư Mộ tin tưởng chỉ cần ông ta nghĩ liền có thể làm được.

      Tư Mộ vừa uống canh vừa suy nghĩ về vấn đề này, về chuyện đứa trẻ, nếu Ngôn Diệu Thiên biết vậy có nên tìm ông ta chuyện ? Hơn nữa nếu thể giữ đứa bé đó phải là vấn đề của mà là vấn đề của con trai ông, thể đổ mọi trách nhiệm lên đầu .

      Nhưng Ngôn Diệu Thiên biết được bao nhiêu chuyện của Ngôn Mặc Bạch?

      Nếu như Tư Mộ tìm Ngôn Diệu Thiên chuyện phải là khiến mọi chuyện của Ngôn Mặc Bạch bị phơi bày hay sao?

      Tư Mộ liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch ngồi bên cạnh, chỉ thấy nghiêm túc ăn cơm. Kể từ lúc vào nhà chưa câu nào với Ngôn Diệu Thiên.

      Tư Mộ hơi bực bội, hai cha con họ là như thế nào đây?

      Nghĩ tới cảnh tượng nhà mình vui vẻ hòa thuận, trong nháy mắt Tư Mộ cảm thấy khí nơi này giống gia đình.

      Tư Mộ biết lúc trước giữa Ngôn Mặc Bạch và Ngôn Diệu Thiện xảy ra chuyện gì khiến hai cha con lại có thể đối xử lạnh lùng với nhau như hai người xa lạ. Nghĩ tới lúc Ngôn Mặc Bạch ở trước mặt ba mình, thể có gì giấu nhau nhưng tối thiểu hai người vẫn ở chung rất hòa hợp, vậy tại sao lại thể đối với Ngôn Diệu Thiên như vậy?

      Còn tiếp.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :