1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 103: Ngôn Mặc Bạch, em muốn .

      Tư Mộ dọn cơm lên bàn, rồi gọi cha mẹ lên dùng cơm.

      "Bây giờ vẫn còn sớm, chờ chút, dù sao bây giờ vẫn chưa đói. phải buổi tối con rể đến dùng cơm sao, nếu bây giờ ăn trước đợi nó được tốt lắm." Tô San vỗ vỗ con , nghiêm mặt giáo dục : "Con làm vợ người ta khác với làm con trong nhà, thể có phép tắc. Các con sống riêng sao, nếu ở cùng ba mẹ chồng, mẹ đoán với tính cách của con mất lớp da đó. Sau này đàng hoàng chút cho mẹ. được tùy ý như vậy! Xem ra chúng ta làm hư con rồi!"

      Tư Mộ quệt mồm, vô cùng tủi thân nhìn mẹ mình, giọng kháng nghị: "Con chỗ nào có phép tắc, tùy hứng ở đâu chứ?"

      Cũng chính là chút kiêng kỵ trước mặt ba mẹ mới có thể làm nũng, chứ ở trước mặt Ngôn Mặc Bạch, rất biết điều đó có được ?

      "Còn mạnh miệng? Con nhìn xem mới con có hai cậu, miệng con nhếch lên cao như vậy, có phải mẹ đây cũng được dạy dỗ con đúng ?" Ở trước mặt chồng Tô San vô cùng dịu dàng, nhưng trước mặt con có đôi khi bày ra hình tượng ngườ mẹ nghiêm khắc.

      "Đều con rể là nửa con trai, mẹ có con trai cũng đừng quên con chứ, tại sao mẹ có thể trọng nam khinh nữa như vậy!" Tư Mộ lên án mẹ của mình, sau đó đột nhiên xoay người chạy đến bên cạnh cha, tìm đồng minh trợ giúp, Lắc lắc cánh tay cha : "Cha, tại sao cha lại quản mẹ, cha nhìn xem tại mẹ thành cái dạng gì rồi, hơn hai mươi năm tình thân cũng bằng người con rể mới quen biết, quá thiên vị."

      Phó Minh Vũ cười xoa xoa đầu Tư Mộ, thở dài: "Được tối ba tận tâm dạy dỗ mẹ của con. Ai bảo mẹ con giúp đỡ bảo bối nhà chúng ta chứ!"

      Tâm can bảo bối ông sủng ái hơn hai mươi năm, mỗi lần làm nũng với ông, trái tim ông đều hóa thành vũng nước. Ông hy vọng đơn thuần đáng giống như đứa bé, vĩnh viễn cũng cần lớn lên, có phiền não. Cho nên khi ông thấy bối cảnh cường đại và năng lực bất phàm của Ngôn Mặc Bạch, ông biết Ngôn Mặc Bạch có thể tiếp tục tạo cho con mình cuộc sống đơn thuần có phiền não.

      Họ cũng thấy được quan tâm của Ngôn Mặc Bạch với con mình, chỉ cần bảo bối hạnh phúc là đủ rồi.

      Nhưng tối nay, Phó Minh Vũ cảm thấy con khác thường.

      quá mềm yếu, ngay cả chút trở ngại cũng thể chịu được, có Ngôn Mặc Bạch bên cạnh, liền hoang mang lo sợ, yên lòng.

      Nhìn con như vậy ông rất đau lòng.

      Lôi kéo con đứng dậy, nhéo mặt , dịu dàng hỏi: "Bảo bối, giờ chúng ta chưa ăn cơm được ? Theo cha đến thư phòng, cha có đồ muốn đưa cho con."

      Tư Mộ nghi ngờ gì, liền theo cha lên lầu.

      Vào thư phòng, Phó Minh Vũ bảo Tư Mộ ngồi xuống, nhưng lại lấy thứ gì mà lại ngồi đối diện với . khay trà đặt giữa hai người, Phó Minh Vũ pha trà, gì, động tác rất chậm rãi nhàn.

      Tư Mộ hơi ngạc nhiên, cha bảo lên đây, rốt cuộc là đưa cho cái gì. Mặc dù hơi nóng lòng, nhưng cũng thúc giục ông.

      Biết Phó Minh Vũ trà đạo, lúc pha trà, coi trọng nhất là lòng yên tĩnh, nếu thúc giục ông bị ông xem thường.

      Chờ Phó Minh Vũ pha trà xong, rót ly trà đưa đến trước mặt con , mới sâu kín hỏi: "Hôm nay con hơi lạ. Từ sáng khi về đây hơi lạ, buổi trưa sau khi ra ngoài về lại càng lạ hơn." Tay ông sờ sờ ly trà, ánh mắt lặng lẽ nhìn con , "Có phải Mặc Bạch xảy ra chuyện đúng ?"

      Tư Mộ sửng sốt, sắc mặt khẽ biến, sau đó cố cười tự nhiên : "Cha, con lạ ở đâu chứ. Thường ngày con vẫn vậy mà? Ngôn Mặc Bạch cũng có chuyện gì."

      xong, cầm lấy ché trà uống ực cái, quá vội vàng, chú ý trà nóng, nóng đến nỗi làm bỏng cả lưỡi . Nhưng sợ cha nhìn ra, cho nên mới lấy ly trà kia uống, thậm chí còn cảm nhận được dòng nước nóng đó từ cổ họng xuống dạ dày.

      Dĩ nhiên Phó Minh Vũ biết lý trà kia rất nóng, thấy con vì che dấu chột dạ mà uống hơi hết cả ly trà, ông vừa tức giận vừa đau lòng.

      Vội vàng rót chén nước lạnh đưa cho , giọng có chút chỉ trích: "Con vẫn chịu thẳn thắn với cả cha mình sao? Con là con cha, trong lòng con nghĩ gì, còn có thể gạt được cha sao?"

      Huống chi con ông luôn luôn đơn thuần dấu giếm đươc chuyện gì, có chuyện gì đều vết hết lên mặt. Tâm trạng của yên, lo lắng, mỗi cái nhăn mặt nhíu mày ông đều bỏ sót.

      Sao có thể gạt được ông chứ?

      Tư Mộ cúi đầu, gì.

      Nhìn thấy cha đau lòng cũng rất khó chịu.

      lại khiến cha hao tâm.

      Nhưng mà chuyện của Ngôn Mặc Bạch lần này muốn cho cha biết, muốn cha mẹ biết Ngôn Mặc Bạch buôn lậu sũng ống đạn dược. Đó là phạm pháp còn nguy hiểm nữa, nếu cha biết nhất định lại càng lo lắng, còn có tự trách, nên giao cho Ngôn Mặc Bạch.

      Có lẽ ban đầu Tư Mộ bị ép cưới Ngôn Mặc Bạch, nhưng hai người ở chung lâu ngày sinh tình, hơn nữa vừa mới thổ lộ những lời trong lòng, xóa bỏ khoảng cách, họ rễ tình đâm sâu, Ngôn Mặc Bạch. Nếu như cha biết tốt, bất mãn với .

      , chỉ có thể lựa chọn !

      Phó Minh Vũ nhìn dáng vẻ Tư Mộ trầm mặc , khổ sở nhắm lại mắt, cố gắng khắc chế tâm tình, mới kìm nén được đơn.

      Con còn tâm cho ông nghe rồi, ông cảm thấy như mình bị vứt bỏ.

      "Mộ Mộ, con cha cũng muốn ép con." Giọng Phó Minh Vũ hơi khàn khàn, "Nhưng hãy đồng ý với cha, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải chăm sóc mình tốt. Cha muốn nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của con."

      "Cha giao con hoạt bát đáng cho Ngôn Mặc Bạch, nếu nó có cách nào để con tiếp tuc vui vẻ, vậy nó có tư cách gì tiếp nhận bảo bối của cha?"

      Phó Minh Vũ những lời này, chóp mũi Tư Mộ cũng chua chua, hốc mắt ẩm ướt nhìn cha, nghẹn ngào : "Cha, đâu. Ngôn Mặc Bạch rất tốt, đối xử với con cũng tốt. Con rất vui vẻ hạnh phúc. Vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc. Con rất may mắn, mới có thể gặp được ấy và lấy ấy!"

      ra những lời này có thể thấy được tâm của Tư Mộ.

      Những lời thương như vậy nagy cả Ngôn Mặc Bạch cũng chưa từng nghe qua. Nhưng vì muốn cha yên tâm, liền ra những gì mình giấu trong đáy lòng.

      Hốc mắt Phó Minh Vũ cũng hơi ẩm ướt, hắng giọng cái giả bộ mất hứng: "Xem ra con chỉ cần có chồng là đủ, ngay cả cha mẹ đều cần đúng ?"

      Tư Mộ nín khóc mỉm cười, liếc nhìn cha rồi : "Này, ông Phó, ông có muốn trẻ con hơn chút nữa ?"

      Hai cha con ở trong thư phòng chuyện gần giờ, Tô San lên lầu gõ cửa, sau đó đẩy ra: "Hai cha con tâm gì mà nhiều thế? gần tiếng rồi, còn chưa thấy xuống."

      Phó Minh Vũ nhìn vợ vào, cười dịu dàng : "Lần trước phải có người bạn tặng cho tôi khối ngọc sao? Nhìn cũng tệ, khối ngọc đó thích hợp với con , tôi liền cho con bé. Ai biết con biết xem liền thích, muốn làm thành cái vòng ngọc. thảo luận đây."

      "Đúng vậy! Mẹ xem màu sắc của khối ngọc này , nếu làm thành vòng đeo tay nhất định rất đẹp." Tư Mộ rất nhanh phụ họa.

      Hai người cũng vô cùng ăn ý cầm lấy khối ngọc Phó Minh Vũ mới lấy từ trong ngăn kéo ra khoa tay múa chân, ngầm hiểu ý nhau, muốn Tô San biết điều gì.

      Tô San cũng vô cùng phối hợp cùng hai cha con thảo luận, lát sau Tô San nhéo mặt con : "Lúc này cũng tám giờ rồi, sao Mặc Bạch còn chưa đến? Con mau gọi điện cho nó, hỏi xem bao lâu nữa mới xong việc? Xem con làm vợ này, chồng mình trễ vậy còn chưa về, cũng gọi điện hỏi, chút cũng quan tâm. Cưới người vợ cho con, mẹ cũng thấy thương thay cho Mặc Bạch."

      "Mẹ lại bắt đầu ghét bỏ con! Con sao lại như vậy? phải mẹ sinh mẹ nuôi con sao?" Rồi quay đầu nhìn cha của mình: "Cha, lúc hai người còn trẻ, có phải mẹ cũng giống vậy , cha về muộn chút mẹ liền liền triển khai liên hoàn cước theo hỏi cha rốt cuộc ở đâu? Tại sao còn chưa về nhà? Bla bla bla bla, ôi, cha, cha đáng thương!"

      Phó Minh Vũ cười ha hả, liếc nhìn vợ cái, sau đó khẽ gật đầu.

      Tô San đỏ mặt hờn dỗi trợn mắt nhìn chồng, sau đó nổi giận chọc chọc đầu con : "Con ngay cả mẹ cũng dám giễu cợt, phản rồi! Đợi lát nữa Mặc Bạch tới đây, nhất định mẹ dặn dò nó dạy dỗ con phen. Con là do chúng ta sinh dưỡng, nỡ đánh con, cũng tin có người trị được con! Bây giờ con nhanh gọi điện !"

      Tư Mộ lay chuyển được ý định của mẹ, bất đắc dĩ cầm điện thoại gọi cho Ngôn Mặc Bạch.

      Nhưng điện thoại bên kia khóa máy.

      Vì để loa ngoài nên Phó Minh Vũ và Tô San cũng nghe được.

      Phó Minh Vũ chau mày liếc nhìn Tư Mộ, mím môi, gì.

      Tô San hỏi con : "Sau lại khóa máy? phải xảy ra chuyện gì chứ?"

      Tư Mộ nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, nhưng mặt vẫn nở nụ cười với Tô San: "Có thể là hết pin, chúng ta cứ ăn trước , đừng chờ nữa! Gần đây ấy rất bận, chắc chưa có làm việc xong! Ngôn Mặc Bạch chính là như vậy mỗi lần làm việc đều quên hết mọi thứ, điện thoại hết pin cũng biết, cũng gọi điện đến tiếng."

      đến phần sau, Tư Mộ hơi giận dữ, giống như oán trách Ngôn Mặc Bạch. Tô San giận vỗ con cái, quát lớn với : "Sao con thể hiểu chuyện chút chứ? Nó tập trung làm việc được sao? Con cũng còn nữa, nó bận rộn như vậy còn phải luôn quan tâm đến con à? được oán giận nó, ngoan chút cho mẹ nhờ!"

      Tư Mộ le lưỡi, liếc nhìn mẹ của mình, cười làm ha hả lành, gật đầu vâng.
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thức ăn cũng nguội, Tô San chuẩn bị mang toàn bộ hâm lại, Tư Mộ ngăn bà: "Mẹ, nhiều món như vậy ba người chúng ta cũng ăn hết, hâm lại toàn bộ quá phiền. Như vậy , chúng ta chỉ hâm lại vài món thôi, vừa nhanh với lại con cũng đói quá rồi!"

      Tô San cách nào chỉ đành bưng những món Tư Mộ thích hâm lại.

      Nhưng lúc ăn cơm Tư Mộ ăn bao nhiêu. chén cơm lớn chỉ ăn vài miếng, đa phần là ngồi lấy đũa chọc chọc chén cơm ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Phó Minh Vũ gõ bàn, nghiệm nghị : "Nghiêm túc ăn cơm !"

      Tư Mộ ồ tiếng, ăn miếng , liền đặt đũa xuống, "Cha mẹ, hai người từ từ ăn. Con no rồi!"

      Mặt Phó Minh Vũ liền trầm xuống. Tô San đặt chén xuống, đưa tay ra sờ trán Tư Mộ, ân cần hỏi: "Mới vừa rồi còn đói mà! Sao mới ăn chút ăn nữa rồi hả? Có phải thoải mái ?"

      Tư Mộ lắc đầu, kéo tay Tô San xuống: "Mẹ, con sao, con no rồi. Mới vừa rồi rất đói, nhưng chắc sau cơn đói giờ còn đói nữa."

      "Vậy dùng chén canh ! Được hầm hơn tiếng, rất ngon đó, để mẹ lấy cho con chén." xong, Tô San liền vào phòng bếp lấy chén canh bà hầm lúc chiều để con bồi bổ cơ thể.

      Thấy Tô San vào bếp, tròng mắt Phó Minh Vũ sâu thẳm nhìn chằm chằm con , nghiệm nghị : "Xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi còn chăm sóc tốt bản thân, tại sao bây giờ lại ăn cơm?"

      Tư Mộ bị ánh mắt và giọng của cha dọa sợ hết hồn, vội cười : "Cha, con có chút thoải mái, ăn vô!"

      " thoải mái? thoải mái ở đâu? Nhanh bệnh viện khám xem sao!" Quả nhiên, Phó Minh Vũ vừa nghe con như vậy, mặt liền lên vẻ lo lắng.

      Tư Mộ đỏ mặt giọng : "Ai nha, là con mỗi tháng có vài ngày như vậy, Con nghỉ ngơi chút là có chuyện gì."

      Lúc này Phó Minh Vũ mới ngượng ngùng thu lại tâm tình lo lắng, khẽ thở dài cái, hơi thất vọng.

      " thoải mái muốn ăn cơm, vậy uống nhiều canh chút !" Xem ra vẫn chưa mang thai, còn phải nỗ lực! Phó Minh Vũ cúi đầu thầm nghĩ.

      Tô San bưng canh ra, Tư Mộ có suy nghĩ nhiều, sợ cha trách ăn cơm, cho lên liền nhận lấy chầm chậm ống.

      Canh này gồm mười mấy nguyên liệu nấu ăn, để lửa chưng mấy tiếng, cho nên vô cùng thơm và ngon miệng.

      Tư Mộ uống say sưa, Tô San thấy con thích uống, cho nên lấy thêm chén nữa.

      Tư Mộ xuống hai chén, no căng cả bụng. Ngồi im ghế, nhìn mẹ thẳng: "Sao mẹ nấu canh này lại ngon như vậy? Làm con uống no đến nỗi đứng dậy nổi!"

      Tô San cười vô cùng sung sướng : "Nếu thích uống..., mỗi ngày mẹ nấu cho các con uống. Bảo đảm năm sau các con có thể sinh đứa bé mập mạp."

      Tư Mộ vịn bàn đứng dậy xem nữa là té xuống đất!

      Đột nhiên nhớ tới lúc chiều mẹ ở phòng bếp, mẹ với , cố ý dặn má Vương mua ít đồ bổ, nấu canh cho và Ngôn Mặc Bạch bồi bổ thân thể, uống xong có thể sớm sinh đứa bé.

      Tư Mộ muốn điên rồi, quay đầu nghiêm mặt hỏi mẹ: "Mẹ, uống canh này có có phản ứng gì chứ?"

      Tư Mộ nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Nếu canh này có công hiệu như nhung hươu, dái chó (dương vật của con chó), thảm rồi!

      Tư Mộ lau mồ hôi lạnh trán, nhìn chằm chằm Tô San, nếu mẹ những lời kia...., gặp rắc rối lớn rồi!

      Ngôn Mặc Bạch còn chưa về, hơn nữa biết tối nay có thể về . Nếu như về, bị lửa dục thiêu đốt, biết tìm ai dập lửa đây?

      Vừa rồi lại còn uống hai chén, phải công hiệu của thuốc mạnh gấp đôi sao?

      Phó Minh Vũ sửng sốt, vùi mặt vào trong chén, cười trộm.

      Tô San ho khụ khụ, bưng chén cơm lên, vừa ăn vừa : "Chắc là có phản ứng gì đâu? Con uống hai chén, có cảm nhận được phản ứng gì ?"

      Tư Mộ khóc ra nước mắt!

      Đó chính là có phản ứng?

      Tư Mộ khổ sở nhìn lom lom Tô San, mẹ à, xem mẹ làm chuyện tốt gì này! Mẹ muốn bế cháu cũng thể làm như vậy chứ!

      Nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận coi trong người có gì khác thường . Hình như, hình như trong cơ thể có ngọn lửa!

      Đẩy ghế đứng lên, Tô San sợ hết hồn, vội vàng đặt chén xuống rồi đỡ Tư Mộ, hỏi: "Con muốn đâu?"

      Tô San cũng biết rốt cuộc thuốc này có hiệu quả gì, bà cũng chưa từng uống qua!

      Nhưng mà, nghe là bồi bổ thân thể, tốt cho việc sinh con, vậy có thể là cái loại công hiệu đáng ghi kia ?

      "Về phòng! Ngủ!" Tư Mộ cắn răng nghiến lợi .

      Mà Phó Minh Vũ dùng cơm cười đến nỗi phải dùng chén che mặt lại, bả vai ngừng run run.

      Tư Mộ quay lại phòng của mình, bên trong hạt bụi, sạch , ngăn nắp, vẫn giống như lúc ở nhà. Chắc canh mỗi ngày Tô San đều để má Vương lên quét dọn.

      Nằm xuống giường, Tô San kéo chăn đắp cho , chắc là chột dạ nên giọng của bà dữ như lúc trước, mà giống như lúc đối mặt với chồng, dịu dàng, nhàng như mưa phùn tháng ba: "Con hãy nằm lát, đợi Mặc Bạch đến, mẹ nó lên đây đón con. Nếu quá muộn ngủ lại đây đêm."

      Tư Mộ nhắm hai mắt, hừ hừ, kéo chăn lên che kín đầu, giọng từ trong chăn truyền ra: "Mẹ, sau này nên nấu những thứ canh như vậy cho con uống! Đây phải bồi bổ mà là hại thận đó!"

      Tô San với con qua lớp chăn: "Cái con bé kiêu ngạo này, mẹ giúp đôi vợ chồng son các con thôi! là lòng tốt được báo đáp!" Sau đó hừ hừ ra ngoài, đóng cửa lại.

      Tư Mộ méo miệng, là lòng tốt làm chuyện xấu sao?

      Nhưng Ngôn Mặc Bạch sao còn chưa về?

      Đưa tay lấy điện thoại, gọi cho Ngôn Mặc Bạch nhưng vẫn là tắt máy.

      Trong lòng Tư Mộ càng thêm lo lắng.

      Nghĩ đến những gì Tiểu Cửu lúc chiều, cho nên đứng dậy đến bên cạnh cửa sổ, vén màn cửa lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên Tiểu Cửu vẫn còn ở chỗ đậu xe.

      Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy màu đen, đại khái là Tiểu Cửu ở xe hút thuốc lá, cho nên đứng ở xa chỉ nhìn thấy trong xe lóe lên cái điểm màu đỏ.

      có số của Tiểu Cửu, cho nên cầm di động lên gọi cho Tiểu Cửu.

      Rất nhanh có người bắt máy, giọng bên kia hề mệt mỏi, chẳng qua là vẫn lạnh lùng, giống như bầu trời đêm giá lạnh, xa xôi mà lạnh như băng.

      "Chị dâu, có chuyện gì ?" Tiểu Cửu ngậm điếu thuốc, ánh mắt nhìn cửa sổ lầu hai của ngôi biệt thự cách đó xa.

      Tư Mộ dừng chút, hỏi: "Có tin tức của Ngôn Mặc Bạch ?"

      Tiểu Cửu yên lặng lúc, rít hơi thuốc mới : "Tạm thời còn chưa có!"

      Cậu ở xe, ngoại trừ chú ý động tĩnh từ bốn phương tám hướng còn lo lắng cho đại ca.

      Khi ấy lên máy bay tắt điện thoại, nếu muốn liên lạc..., chỉ có cách duy nhất là thông qua vệ tinh.

      xe cậu vẫn luôn mở laptop, dùng vệ tinh theo dõi Ngôn Mặc Bạch, lúc đầu còn có thể tiếp thu được tin tức bên kia, nhưng đến tám giờ tối, đột nhiên tin tức bị cắt, cậu thử nhiều lần nhưng vẫn được.

      Lúc này cậu lo lắng yên, hận được lập tức lái xe đến sân bay tư nhân, tự mình lái máy bay tiếp ứng cho đại ca.

      Nhưng mà, cậu thể.

      Đại ca giao nhiệm vụ cho cậu, bảo cậu bảo vệ tốt chị dâu. tại có người theo dõi, nếu như cậu nhất thời xúc động, chị dâu mà xảy ra việc gì, chỉ khiến đại ca rối loạn thêm mà thôi.

      Cho nên, cậu nắm chặt hai đấm, ngồi ở trong xe, chỉ có thể phòng thủ ở đây.

      "Cậu cũng liên lạc được với họ sao?"

      Tư Mộ biết nếu Ngôn Mặc Bạch tắt điện thoại... Như thế nào cũng nghĩ biện pháp liên lạc với Tiểu Cửu, cho nên mặc dù thể gọi điện được cho Ngôn Mặc Bạch, vẫn tin tưởng Tiểu Cửu có thể thông qua những phương pháp khác liên hệ với Ngôn Mặc Bạch.

      Tiểu Cửu nắm chặt điện thoại, "Ừ!"

      Cậu biết, nếu cho chị dâu biết, đột nhiên mất liên lạc hơn nữa cũng xác định được vị trí của đại ca, chị dâu có chịu thừa nhận này ?

      Cho nên cậu lựa chọn !

      Trong lòng vẫn tự nhủ nhất định đại ca xảy ra việc gì! Đại ca là người lợi hại như vậy, ra vào Miến Điện biết bao nhiêu lần, nơi đó ai có thể ngăn được đại ca.

      "Vậy... nếu có tin tức của ấy, nhất định cậu phải cho tôi biết." Tư Mộ nhắm mắt lại, : "Mặc kệ.... Bất kể là tin tức gì..."

      Bất kể là tin tức gì, mặc kệ có bình an trở về hay gặp nạn, cũng cho tôi, đừng lo tôi chấp nhận được, tôi rất kiên cường, tôi phải kiên cường!

      "Được!"

      Cố nén nước mắt, Tư Mộ cúp điện thoại, đầu dựa vào cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời đông rét lạnh đầy sao, ánh sáng như ngọc, cũng giống như con ngươi đen lóe sáng của người kia.

      Tư Mộ đưa tay muốn sờ ánh sáng của những ngôi sao kia, nhưng chúng ở rất xa.

      Ngôn Mặc Bạch, ở đâu?

      Nhất định phải bình an trở về, em đợi !
      Nyanko129, dungggthienbinh2388 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Gió mùa đông vô cùng lạnh giá, Tư Mộ mở cửa sổ ra đứng ở đó, gió thổi vào, quần áo người cũng tung bay theo gió.

      Vốn cơ thể nóng ran, gió lạnh như vậy thổi vào làm cơ thể dần dần lạnh , tâm cũng bình tĩnh lại.

      biết đứng bao lâu, chân tê rần, lỗ mũi hơi ngứa, hắt xì liên tục mấy cái liền. Lúc này Tư Mộ mới bửng tỉnh, sau đó cảm thấy lạnh run.

      Tay cứng, nhưng vẫn nắm chặt điện thoại. Nhìn đồng hồ, mười giờ.

      Có người gõ cửa, là Tô San: "Mộ Mộ, con ngủ chưa?"

      Tư Mộ sợ hết hồn, nghĩ đến mình mặc ít như vậy lại đứng ở đây, nếu mẹ mà thấy nhất định lại bị mắng trận, chuẩn bị chạy về giường giả bộ ngủ.

      Nhưng do đứng quá lâu, vừa mới cử động, chân lại nghe theo ý mình nên liền té xuống đất tạo lên tiếng động lớn.

      Tô San gõ cửa lại nghe thấy trả lời, đoán rằng con ngủ thiếp , nhưng vẫn yên lòng, cho nên mở cửa vào. Trong phòng bật chiếc đèn màu da cam, dưới ánh đèn lờ mờ, bà thấy con ngã đất, giùng giằng lại bò dậy được.

      Tô San bị dọa mặt mũi trắng bệch, vội chạy đến: "Mộ Mộ, con làm sao vậy? Bảo bối, đừng dọa mẹ...."

      Đại khái là cơ thể cứng ngắt, Tư Mộ ngã đất nhưng lại thấy đau.

      Được mẹ đỡ lên, nghiêm mặt cười hắc hắc: "Mẹ, con sao mà! Mới vừa rồi toilet, ngồi chồm hổm quá lâu, bị tê chân, cho nên mới bị vấp ngã. Hắc hắc, chút cũng đau."

      càng tỏ ra sao, Tô San càng đau lòng, đỡ đến bên giường, kiểm tra tay chân lần, kết quả phát tay chân có rách da còn chảy máu.

      Tô San rất đau lòng, cất giọng gọi chồng: "Phó Minh Vũ, lấy hòm thuốc trong nhà ra đây, con bị ngã, chảy máu!"

      Phó Minh Vũ nhanh chóng cầm hòm thuốc chạy vào, mặt lộ vẻ đau lòng: "Sao lại cẩn thận như vậy? Ở trong phòng cũng có thể té ngã?"

      Tô San bôi thuốc cho Tư Mộ, mặc dù khống chế tốt sức lực nhưng vẫn nghe tiếng xuýt xoa của Tư Mộ, cho nên nghiêm mặt dạy bảo : "Đèn cũng biết mở, tối như vậy sao té được. Hơn nữa còn toilet ra té ngã, vậy sao lại té bên cửa sổ? Con nhảy cửa sổ nhờ toilet nhà người ta sao? Tay chân lạnh như băng, con bị cảm lạnh mới lạ đó!"

      Tư Mộ dám mạnh miệng, chỉ cười hắc hắc làm lành, : "Đừng trách con, ai bảo mẹ cho con uống canh kia, con sắp nóng chết rồi, phải đến bên cửa sổ hóng gió chút, kết quả là trượt chân té ngã! A a... Mẹ, mẹ tay chút a a..."

      "Biết đau sao? Biết đau ngoan ngoãn chút cho mẹ!" Ngoài miệng ngoan độc nhưng động tác của Tô San lại hơn rất nhiều.

      ra Tư Mộ cũng đau lắm, chẳng qua là muốn mẹ tiếp tục dài dòng, cho nên cố ý la đau. Cả người đều cứng hết cả rồi, sao biết đau nữa.

      Phó Minh Vũ vẫn bình tĩnh nhìn hai mẹ con, câu cũng .

      Chờ Tô San bôi thuốc cho Tư Mộ xong ấn nằm xuống giường. Trước khi ra khỏi giường Phó Minh Vũ bước đến xoa xoa đầu Tư Mộ, trong mắt lên tia phức tạp, nhưng vẫn gì.

      Tư Mộ bị cha nhìn, hơi chột dạ, giọng : "Cha, con đau! Cha mau cùng mẹ về phòng ngủ ! muộn..."

      Tròng mắt Phó Minh Vũ rất u ám, nhìn con : "Nhưng mà, cha đau!"

      Trong lòng Tư Mộ ê ẩm, ánh mắt đỏ lên. Tay nắm lấy tay cha, : "Cha, con sao mà!"

      Lại để cha hao tâm!

      Phó Minh Vũ nhéo mặt của , thở dài, "Là cha có lỗi với con!"

      Tư Mộ sửng sốt, mặt biến sắc, nắm chặt tay cha, giọng mang theo tiếng khóc nức nở: "Cha..."

      "Tốt lắm bảo bối, con ngoan ngoãn ngủ ! Đừng nhõng nhẽo nữa!" Rút tay ra, xoay người rời . Đôi mắt Tư Mộ tràn đầy nước mắt nhìn bóng lưng cha, giây phút đó cam thấy cha mình rất già!

      Phó Minh Vũ mới vừa đóng cửa, điện thoại của Tư Mộ liền vang lên.

      Là Tiểu Cửu.

      Cậu vẫn chú ý động tĩnh trong phòng Tư Mộ. Nhờ ánh trăng cậu có có thể thấy có người đứng cạnh cửa sổ, cậu biết đó là Tư Mộ.

      Vẫn đứng lúc lâu.

      Nhưng mà, đột nhiên nhìn thấy đèn trong phòng sáng lên sau đó là tiếng của bà Phó từ xa vọng đến, tim của cậu trầm xuống, tưởng rằng xảy ra chuyện gì, vừa định xuống xe xuống vào nhà, thấy laptop truyền đến tín hiệu của vệ tinh.

      Có tin tức của đại ca.

      Tiểu Cửu quay lại, nhập liên tiếp số liệu vào laptop, sau lúc lâu mới thở phào nhõm.

      Đại ca và Tiểu Trang bình qua biên giới.

      Laptop nhận được tin đại ca gửi đến: Lái máy bay đến tiếp ứng.

      Phía sau còn kèm theo tọa độ địa lý rất cặn kẽ.

      Tiểu Cửu liên lạc với mấy em vẫn còn đợi lệnh ở sân bay, bảo họ lập tức đến tiếp ứng. Nếu như tốc độ nhanh hai tiếng là có thể quay về.

      Chờ an bài tốt hết thảy, Tiểu Cửu mới nhớ đến Tư Mộ lầu. Tim đập mạnh, lập tức gọi điện.

      Lúc nãy cả người cứng ngắc biết đau nhưng bây giờ nằm trong chăn, cơ thể ấm lại, Tư Mộ mới đau đến nhe răng trợn mắt.

      Thấy Tiểu Cửu gọi đến, nhanh chóng bắt máy, vội vàng hỏi: "Có phải có tin tức của Ngôn Mặc Bạch ?"

      Tiểu Cửu nghe được giọng của , mới thở phào nhõm, "Ừ!"

      Sau đó lại nghe thấy tiếng hít vào vì đau, cậu liền hỏi: "Mới vửa rồi xảy ra chuyện gì?"

      Nếu như vừa rồi, cậu nóng lòng thu thập tin tức của đại ca, mà tạo cơ hội cho những người kia, nhất định đại ca bỏ qua cho cậu.

      Bởi vì phụ trách truyền tin của đại ca cho những em khác mà lơ là nhiệm vụ bảo vệ chị dâu. Nếu chị dâu xảy ra chuyện gì là do cậu làm tròn bổn phận rồi!

      tại Tư Mộ rất muốn biết tin tức của Ngôn Mặc Bạch, đâu còn tâm tư nghĩ đến vết thương của mình, huống chi ra chuyện này rất mất mặt, cho nên trả lời mà hỏi ngược lại: "Ở đâu, quay về rồi sao?"

      Tiểu Cửu nghe chuyện có thứ tự như vậy, thầm nghĩ chắc có chuyện gì. Cho nên : "Mới vừa qua khỏi biên giới, phái người đến tiếp ứng. Hai tiếng sau có thể về đến."

      Tư Mộ lập tức từ giường nhảy lên: "Vậy chúng ta đón ấy!"

      Tiểu Cửu cũng nghĩ vậy, cho nên cũng nghĩ giờ là mấy giờ, người nhà họ Phó ngủ chưa, nhàng gật đầu, : "Được, tôi chờ ở cửa!"

      Tư Mộ phi nhanh xuống giường mặc quần áo, tay chân đau cũng mặc kệ, tại chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch, xác định có chuyện gì.

      Sau khi mặc quần áo xong, vừa mới chuẩn bị ra khỏi cửa, liền nghĩ đến cha mẹ ngủ, nếu ra từ cửa chính, nhất định họ nghe được thanh. tại trễ như vậy nếu hỏi đâu, cũng dám đón Ngôn Mặc Bạch.

      Tư Mộ lòng vòng ở trong phòng, tìm được dây thừng trước đây mua để leo núi cùng với mấy chị em, liền cột dây vào cửa sổ, trèo ra từ đó.

      May mà phòng của ở lầu hai, nếu như cao hơn chút, đánh chết cũng dám, vì mắc chứng sợ độ cao.

      Tiểu Cửu đứng ở cửa trong chốc lát, liền thấy trèo từ cửa sổ xuống, tập trung nhìn kỹ, thiếu chút nữa cậu bị dọa nhảy dựng lên.

      Chị dâu cũng quá cường hãn!

      Bình thường nhìn nhu nhu nhược nhược, nửa đêm lại nhảy cửa sổ ra ngoài.

      Nhìn động tác của , Tiểu Cửu cũng lo lắng có thể té bất cứ lúc nào.

      Chảy mồ hôi, cậu vội vàng tiến lên giúp đỡ, vừa đem người an toàn đặt xuống đất, nghe thấy giọng : "Giúp tôi lấy sợi dây xuống, nếu cha mẹ tôi mà biết, tôi bị chửi chết!"

      Tiểu Cửu buồn cười giúp lấy sợi dây xuống, sau đó hai người lên xe, chạy như đua xe đến sân bay tư nhân. Bây giờ rất khuya, đường ít xe, đường rất thoáng, nhưng sân bay ở hơi xa, cũng mất gần tiếng mới đến nơi.

      Khi họ đến, máy bay tiếp ứng Ngôn Mặc Bạch còn chưa về, trống ngực Tư Mộ đập thình thịch, có cảm giác giây cũng rất dài.

      Giống như qua thế kỷ, mới nghe thấy đường chân trời truyền đến tiếng động cơ máy bay.

      Tư Mộ kích động chỉ vào ánh sáng xa tít chân trời kia, giọng run run : "Đó là máy bay của họ sao?"

      Trong lòng Tiểu Cửu cũng sôi sục, nhưng tính tình vẫn luôn lãnh ngạo (lạnh lùng và cao ngạo) nên cậu chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừ, là họ."

      Tư Mộ đợi được, xuống xe, đứng trong gió lạnh, xung quanh đen như mực. Nếu như là trước kia, nhất định bị hoàn cảnh như vậy hù sợ. Nhưng giờ phút này trong tâm trí chỉ có hình bóng của người ở chân trời kia. đâu còn tâm trí nào mà để ý đến nỗi sợ kia.

      Từ xa truyền đến tiếng cánh quạt, ánh sáng cũng từ từ ràng, giây phút khi máy bay đáp xuống đất, xung quanh cũng mang theo gió lớn. Tóc và quần áo Tư Mộ cũng túng bay theo gió, nhưng thèm chú ý, chút cũng chú ý.

      Ngôn Mặc Bạch mới vừa xuống máy bay, vừa mở cửa ra, nhìn những cuộc gọi nhỡ, nhướn mày muốn gọi lại nhưng nhìn thời gian, đêm khuya. Chắc người kia ngủ rồi, cho nên liền bỏ di động vào túi, định nghiêng đầu chuyện với Lệ Hỏa, khóe mắt quét đến chiếc xe đậu phía xa, có hai người đứng cạnh xe.

      Trong đêm tối, chỉ có thể nhìn thấy cách xe khá xa có bóng dáng gầy yếu, nhắn xinh xắn, cánh quạt quay tạo ra gió, cũng có thể thổi bay .

      Trái tim Ngôn Mặc Bạch loạn nhịp.

      Tại sao ấy lại ở đây?

      thanh của cánh quạt rất lớn, nhưng Ngôn Mặc Bạch có thể nhìn thấy bóng người ở xa kia gọi, giọng lại mang theo tiếng khóc nức nở, gọi...

      Bước nhanh tới, khi khoảng cách còn ba mét, nhờ đèn xe của Tiểu Cửu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt mảnh mai kia đầy nước mắt, vừa khóc vừa cười, môi đỏ mọng khẽ mở, tiếng động : Ngôn Mặc Bạch...

      Từ máy bay đến đây khoảng trăm mét, Ngôn Mặc Bạch tiến lên hai mét nữa, dừng lại, khóe môi khẽ nhếch nhìn về phía , lông mày cũng cong lên.

      và em cách nhau trăm mét, hết chín mươi chín mét, còn lại mét, muốn nhìn em nhào vào lòng !

      Tư Mộ nhào vào lòng Ngôn Mặc Bạch, rất muốn chạy qua nhưng chân nhũn ra, nghe theo ý , vừa mới nhấc chân, cả người đều muốn ngã xuống, nếu phải Ngôn Mặc Bạch nhanh tay lẹ mắt ôm , ngã khụy.

      "Ngôn Mặc Bạch..."

      vừa nhào vào ngực Ngôn Mặc Bạch, liền ôm chặt .

      "Chúng ta về nhà!" Giữa trời gió lạnh, mặc dù giọng của vẫn lạnh nhạt như trước đây, nhưng Tư Mộ lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

      " cần gấp. mau ôm em vào xe, em nhịn được." Tư Mộ ở trong ngực run rẩy .

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, khó hiểu nhìn .

      Tư Mộ đưa tay ôm chặt , đầu cọ cọ vào ngực , giọng từ ngực vọng ra, vừa ngượng ngùng và tủi thân: "Khốn kiếp em nghĩ em muốn ... nhanh cho em..."

      Hết chương 102
      Nyanko129, thienbinh2388dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 104: phải có cho em phát tiết sao?

      Nếu phải đại não của vẫn cứng rắn, đoán chừng cho rằng bản thân mình nghe lầm.

      Bất quá sau khi xác định mình nghe lầm, thuận lợi làm loạn trong đêm gió trăng rồi!

      Người trong lòng , đây là cầu sao?

      Ha ha! Được rồi! Cũng là ngày gặp, mà còn chưa tới 24 tiếng, lại tự nhiên chủ động như vật rồi sao?

      Ngôn Mặc Bạch ôm chặt người trong lòng, dùng áo gió đem phủ che kín , quay đầu với Tiểu Cửu bên cạnh: “Cậu cùng bọn Lệ Hỏa ngồi xe kia về trước!”

      “Lão đại—“ tại ở bên ngoài có nhiều người đối phó với bọn như vậy, nếu bây giờ bọn đều , đêt lại mình Ngôn Mặc Bạch ở đây mà phải là càng làm cho người khác để ý thêm sao?

      Ngôn Mặc Bạch cũng biết tình huống tại có bao nhiều đều tốt, bao nhiêu người đều theo dõi bọn . Nhưng mà—

      Nắm chặt cánh tay, nhàn nhạt : “Vậy các cậu ở bên kia chờ xem!”

      Lại thành công làm Tư Mộ khó xử rồi!

      Khốn khiếp, lại là xe chấn sao?

      Muốn bị người ta vây xem sao?

      Hai lần người đứng xem lại là cùng người…..

      Cái đầu càng vùi sâu vào lòng ngực Ngôn Mặc Bạch, dùng lực chà mạnh mấy cái, chán ghét, là quá mất mặt rồi.

      Bất quá, lần này là ngoài ý muốn.

      Những thứ trong nước canh thuốc lại phát tác!

      Lúc ở nhà bị gió lạnh trấn áp xuống, ở nơi này, gió lớn hơn nữa, lạnh hơn, theo lý thuyết còn phản ứng. nhưng mà lúc nhìn thấy , máu huyết liền sôi trào, bổ nhào vào lòng , hơi thở mang đầu mùi vị của , thân thể lại càng khó chịu thể nhin xuống được.

      Bất đắc dĩ, mới trước mặc nhiều người như vậy, mới cầu với Ngôn Mặc Bạch! muốn đợi chút nào rồi!

      Kỳ , cũng muốn được ôm liền như vậy, đắm đuối đưa tình người đối diện, sau đó lời tâm tình được ?

      Nhưng mà, cấp bách, khi đó thể nán lại được! Như vậy, lại mất mặt lần nữa, dù sau cũng phải lần đầu tiên rồi!

      Tiểu Cửu tự giác nhường xe lại, cũng muốn làm bóng đèn!

      Bất quá tại là thời kì vô cùng nguy hiểm, lôi kéo hai người khác cùng làm bóng đèn cũng được nha.

      Trừ bỏ nơi này bọn Tiểu Cửu mở cửa xe ra ngoài, bên cạnh vẫn còn chiếc xe khác, là Lệ Hỏa mở cửa ra trước.

      Tiểu Trang cùng Lệ Hỏa là theo Ngôn Mặc Bạch xuống xe cùng nơi, nhưng mà sau khi Ngôn Mặc Bạch gặp Tư Mộ, cũng sắp bước qua, Tiểu Trang cùng Lệ Hỏa cũng rất biết điểu đứng ở nơi này chờ .

      cùng Lệ Hỏa còn có người, vẫn còn ở máy bay, sau khi máy bay tắt hoàn toàn, mới xuống. đến bên cạnh Lệ Hỏa, thấy Tiểu Cửu cũng tới bên cạnh bọn , vì thế hởi: “Sao lại qua đây?” ta ra sau cùng, thấy Tư Mộ cũng đến đây, cùng nhìn thấy lão đại bước nhanh đến Tư Mộ.

      Tiểu Cửu nhìn cái xe bên kia cái rồi lên tiếng: “Lão đại làm việc, chũng ta theo dõi.”

      Đều là người có kinh nghiệm, vì thế nhún vai, vẻ mặt cười ái muội lát rồi đến ngồi xe.

      Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang ngồi phía sau, đánh quyền vào vai trái Tiểu Trang: “Sau lại như vậy? Vì sao lúc sau 8 giờ, tín hiệu vệ tinh đột nhiên thấy được tin tức của các cậu chứ?”

      Tiểu Trang xoa xoa vai, “Người bên kia đúng là xảo quyệt! Vài người chờ tôi cùng lão đại qua, phi cơ của chúng tôi đều bị giam lại rồi. Lúc đó mãng hỗn chiến, có nhóm người mang theo thiết bị công nghệ cao, chuyên quấy nhiễu sóng điện từ, làm ảnh hưởng đến vệ tinh theo dõi chúng tôi.”

      Lệ Hỏa ở phía trước kêu lớn: “Lúc đó lão đại bảo chúng tôi qua như thế nào? Chúng tôi cùng giết rồi qua, đem cái tiểu bang kia xử lý hết. Dù sau cũng lâu rồi luyện tập, đều rỉ sắt rồi!”

      Tiểu Cửu ở bên phụ hoại, máu trong người bạo động sôi trào trong nháy mắt.

      Khóe miệng Tiểu Trang cong lên cụ cười lạnh lẽo, “Có tôi cùng lão đại, đủ xử lý bọn họ rồi.

      Những người đó, trói lại đám, cũng đủ cho bọn chơi!

      Tiểu Cửu hỏi: “Chuyện bên kia như thế nào?”

      Tiểu Trang nhàn nhạt , giửa trán lên kiêu ngạo cùng bội phục: “Bất quá chúng tôi chỉ đem nhóm người xử lý mà thôi, có diệt tận gốc. Những người khác đều bị lão đại thu phục rồi.” xong, lại châm chọc thêm: “Dứt khoát, kỳ người ở bang kia, cũng bất quá là giúp bắt nạt kẻ yếu mà thôi, Chúng tôi lâu lắm cho bọn họ nhìn thấy sắc mặt, bọn họ liền bắt đầu làm càn. Lập tức nếm được khổ cực, liền rụt về lại!”

      mặt những người khác đều gợi lên nụ cười trào phúng.

      Cho nên, thể để lâu xuất , thể nương tay, thủ đoạn phải mạng mẽ độc ác chút, những người đó nghe tin sợ, tự nhiên mang theo cái đuôi, dám làm lần nữa.

      Bên xe kia, Ngôn Mặc Bạch vừa mới ôm Tư Mộ, nhét vào trong xe, vừa mới chuẩn bị xoay người đóng cửa lại, Tư Mộ liền quấn quít lên.

      Ngôn Mặc Bạch cười được thương lại bất đắc dĩ cúi người xuống tiếp tục hôn , cắn vài cái, lại thào : “Tiểu tinh, vì sao lại gấp như thế?” Chân ôm lấy đem cửa xe đóng lại, cho gió lạnh thổi vào.

      Tư Mộ lúc này thân lửa nóng, ôm chặt cổ , ngưỡng mặt lên tìm môi , dây dưa rời. Trong lúc rãnh rỗi khi liều mạng hôn, Tư Mộ thở hổn hển : “ cho rằng em muốn ở tại đây sao? …… là mẹ em, bà cho em uống thuốc bổ, ưm….” xong lại cắn lên môi Ngôn Mặc Bạch, chút ôn nhu. Càng mạnh mẽ càng kích thích.

      Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, nhàng cười xoay người dưới thân lại, để cho ngồi thân mình: “Vậy em nhất định phải dùng hết sức lực ? Vừa lúc mệt mỏi, em ở , muốn làm thế nào đều được.”

      Ngôn Mặc Bạch xong, liền để tay gối sau ót, ánh mắt mang theo ý cười nhìn người thân.

      Tư Mộ ông nhu ngồi ở , cúi người hôn ánh mắt sáng người trong xe, giống như chấm ánh sáng lấp lánh giữa trời đông giá rét trong đêm.

      nhéo vài cái, bò xuống cắn vào lỗ tai của : “ em muốn như thế nào đều được sao?”

      Giây phút này, giống như con tinh mê hoặc, quấn lấy tìm nới cực lạc. Thân thể Ngôn Mạc Bạch hơi run, “Tự nhiên muốn làm thế nào cũng được, nữ vương của !”

      tình nguyện làm kẻ hèn sống dựa vào , để mặc cho mở ra. Tư Mộ vặn vẹo eo để lấy thêm sức. Bất quá làm hồi, lại mò xuống ôm lấy cổ của : “ được, vào được—“

      Ngôn Mặc Bạch cố gắng khắc chế kích thích muốn xoay người ở lại, giúp đỡ , đợi cho phút sau lấp đầy, hai người đều thở dốc rồi.

      Trong xe chật chội, nháy mắt khí mê loạn tràn ngập, ngoài xe mộng mãng tối đen, trời chỉ có vài ngôi sao , ánh trắng bị mây che khuất, giống như xấu hổ trốn tránh.

      Chờ sau khi bên trong xe bình tĩnh lại, ánh trăng cuối cùng cũng lộ điện, dưới nền phủ lớp mỏng mồ hôi, đêm đông như vậy, mặc dù giá rét, cũng vô cùng thỏa mản.

      Ngôn Mặc Bạch bị động tác vụng về của Tư Mộ lăn qua lăn lại cuối cùng cũng nhịn được, vẫn là xoay người để mình ở .

      Sau hồi triền miên, Ngôn Mặc Bạch hôn má Tư Mộ: “Ngoan, chúng ta về nhà tiếp tục. Ở trong này chặt hẹp phát huy tốt được, vô cùng khó chịu!”


      Tư Mộ lúc này bị dày vò vô cùng thảm, nghe thấy Ngôn Mặc Bạch muốn về nhà tiếp tục, liền núp ở trong ngực lắc lắc đầu.

      Ngôn Mặc Bạch cười vỗ : “Được rồi! Nhanh mặc quần áo lại, chúng ta về nhà thôi!”

      Lúc này Tư Mộ mới chậm chạp đứng dạy lấy quần áo mặc vào.

      Ngôn Mặc Bạch chui vào phía trước chỗ sau tay lái, nổ máy xe, cái xoay đẹp quay đầu xe, dè còi ô tô, ý muốn báo cho Lệ Hỏa ở xe bên kia hay, liền lái xe rất nhanh chạy về hướng nội thành.

      Tư Mộ nằm ở phía sau, nhắm mặt lại : “ tại em ngủ ở nhà ba mẹ bên kia, nghe trở lại, em liền trốn ra bằng cửa sổ, nếu sáng mai ba mẹ mở cửa phòng, phát em có trong phòng, làm sao bây giờ? Bọn họ bị dọa đến chết!”

      Ngôn Mặc Bạch từ trong kính chiếu hậu trừng mắt với , “Em dám trèo tường sau? Lúc đó Tiểu Cửu ở nơi nào?”

      Xem ra Tiểu Cửu đúng là thất trách, lại có thể để làm chuyện nguy hiểm như vậy.Đưa đến nơi này là sai rồi, tại còn thêm tội nặng nữa!

      Tư Mộ híp mắt, thấy ánh mắt sắt bén của người phía trước, vội vàng ngồi dậy: “Em nơi đó là lầu hai, cao chút nào. Nếu là cao bản thân em dám trèo rồi, em sợ cao, em sợ ngã chết!”

      Ngôn Mặc Bạch nhìn về phía trước lộ, lạnh nhạt : “ buổi tối để trừng phạt em, sau đó trời sáng trực tiếp mua bửa sáng trở về ba mẹ bên kia. Để cho họ biết em nửa đêm trèo cửa sổ ra ngoài, em thảm rồi!”
      thienbinh2388, dungggNyanko129 thích bài này.

    5. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      @Nữ Lâm à tôi thương cậu nhất :))))
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :