1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101 (tiếp theo)

      Đưa tay lên lau nước mắt cho , dùng lực lớn đến nỗi cảm thấy đau.

      "Ngôn Mặc Bạch, thích có con ?"

      đau lòng nhìn Ngôn Mặc Bạch, giọng đứt quãng hỏi .

      Dịch thể ấm ấp thấm ướt đầu ngón tay , cũng thấm ướt trái tim . Vì câu kia của mà tay cứng đờ.

      "Sao, sao cũng được!" Ngôn Mặc Bạch cân nhắc chút, sau đó chắc lắm mà trả lời.

      Sao, sao cũng được?

      Trả lời xác định như vậy?

      Vậy cho mình uống thuốc kia làm gì? phải là cũng muốn nhanh có con chứ?

      Hoặc là ấy biết giao dịch của mình với cha , muốn thành toàn cho mình?

      " thích?" Tư Mộ nhìn vào mắt hỏi.

      "A?" Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, biết trả lời thế nào.

      Tư Mộ lại hỏi: "Thích?"

      Ánh mắt Ngôn Mặc Bạch rũ xuống, để nhìn vào mắt mình. biết trả lời thế nào.

      Nếu trả lời thích, nhất định vui, bởi vì mục đích lấy mình là phải nhanh chóng sinh con.

      Nếu trả lời thích, lại trái lương tâm. ra , thích có con, rất, , thích.

      Tư Mộ thấy dáng vẻ này của , liền đưa tay nâng mặt lên để nhìn thẳng vào mắt , "Vẫn đề này khó trả lời như vậy sao? Gật đầu yes, lắc đầu no, có như vậy thôi mà cũng phải suy nghĩ lâu thế, còn chịu trả lời." Tư Mộ hơi bực mình : "Ngôn Mặc Bạch, nhất định là thích có con."

      Nhất định là thích, nhưng lại biết trả lời như thế nào, mới khiến đau lòng khi nghe được đáp án.

      Nhất định là biết giao dịch của và cha !

      Ngôn Mặc Bạch bị nhìn thấu tâm nên hơi ngượng ngùng cười cười, nhìn vào mắt , chân thành hỏi: "Ngôn Mặc Bạch, em có thể hỏi chuyện ?"

      "Ừ, em hỏi !" Ngôn Mặc Bạch thấy ăn trịnh trọng như vậy hơi mất tự nhiên, tim cũng đập chậm nhịp.

      " có biết trước khi kết hôn em có làm giao dịch với cha ?" Tư Mộ hít sâu hơi, khi hỏi những lời này, ràng có thể cảm nhận được người cứng đờ. Mặc dù điều này hơi khó mở miệng nhưng vẫn phải : "Ban đầu lấy , là vì muốn YT Quốc Tế giúp đỡ tài chính. cũng biết khi đó Lăng Vũ gần như phá sản, ba em lại bị bệnh, trách nhiệm nặng nề đó liền đặt lên người em, em nhất định phải gánh trách nhiệm này. Lúc đầu em có tìm , nhưng lúc đó em có đồng ý điều kiện của , sau đó lại đồng ý giúp em. Em đành phải tìm cha , ông ấy đồng ý giúp em với điều kiện, em phải lấy và trong năm phải sinh cho đứa con trai. Quả khi đó em lựa chọn nào khác, vì Lăng Vũ em chỉ có thể đồng ý."


      Nhắc đến chuyện Ngôn Mặc Bạch đồng ý cầu của , giọng của phải trách cứ, cũng có ý đó. Bởi vì Ngôn Mặc Bạch có trách nhiệm phải giúp đỡ , nếu có giúp cũng phải con số , mấy trăm triệu, người bình thường ai có thể xuất ra? Dù có thể xuất ra tại sao lại phải vì phụ nữ say rượu loạn tính như .

      Cho nên, Tư Mộ trách .

      " biết." Ngôn Mặc Bạch có chút áy náy, hôn lên đôi mắt hồng hồng của Tư Mộ, : " biết em và cha làm giao dịch. Nếu như phối hợp, ông ấy cũng có cách ép lấy em."

      "Nhưng trong hợp đồng , nếu như trong năm em sinh được con trai..."

      " sao, người cần chính là em. Hợp đồng đó với chỉ vô dụng!"

      Ngôn Mặc Bạch tựa trán mình vào trán , giọng bay vào tai Tư Mộ, làm rất an tâm.

      Ban đầu Ngôn Diệu Thiên , chỉ cần Tư Mộ đáp ứng điều kiện đó, ông liền giúp Lăng Vũ phát triển lớn mạnh hơn. Nhưng mà nếu Tư Mộ bội ước, ông ấy cũng có thể phá hủy Lăng Vũ.

      Ngôn Diệu Thiên được làm được!

      Ban đầu vẫn kiêng kỵ Ngôn Diệu Thiên mới miễn cưỡng đồng ý.

      Mà quan hệ của Ngôn Mặc Bạch và Ngôn Diệu Thiên kém như vậy, nếu ông ấy thu hồi vốn Lăng Vũ phải làm sao?

      "Ông ấy làm vậy!" Ngôn Mặc Bạch trả lời chắc chắn.

      Sở dĩ Ngôn Diệu Thiên ký kết hợp đồng đó với , chẳng qua chỉ vì lấy lòng Ngôn Mặc Bạch, nhìn thấy tâm tư của con trai mình, cho nên mới dùng kế đưa Tư Mộ đến cạnh con mình mà thôi. Cũng chỉ có Tư Mộ tự mình căng thẳng.

      Nhưng mà, Ngôn Mặc Bạch biết Tư Mộ căng thẳng vì sợ phải rời khỏi , biết được lòng , rất hài lòng, môi hơi cong lên, cúi đầu hôn người phụ nữ trong ngực: "Đừng lo lắng, xảy ra chuyện gì đâu. Em là vợ , chỉ cần lời nào, ông ấy dám làm gì đâu."

      Lúc này Tư Mộ mới hoàn toàn an tâm. Nhưng mà, chỉ cần lời nào? Cái này có ý gì?

      Hoặc là , có thể đuổi ra khỏi cửa.

      Vừa nghĩ như thế, Tư Mộ liền xụ mặt xuống.

      Nhưng hỏi "Ngôn Mặc Bạch, liệu ngày nào đó vứt bỏ em ?" Cho dù tại thề son sắt cho biết "Bảo bối, làm vậy, đời này chỉ cần mình em thôi", cũng thể đảm bảo họ luôn thương nhau. Tương lai xảy ra chuyện gì ai biết được?

      Giống như Diệp Nham, ban đầu tốt như thế nào, thề non hẹn biển, sông cạn đá mòn, cái gì cần và có thể thề đều ra hết, cuối cùng sao? Vẫn tránh được mỹ nữ dùng sắc dụ mê hoặc.

      Tay ôm chặt cổ Ngôn Mặc Bạch liền buông ra, nhưng vòng tay của Ngôn Mặc Bạch ở eo lại siết chặt hơn.

      Tư Mộ nghĩ rằng buông ra sau đó đứng dậy, lại bị ôm chặt eo kéo về phía ngực mình, người đụng mạnh vào lồng ngực rắn chắc của .

      Tư Mộ bị đau, nhướng mày nghi hoặc nhìn về phía , ngờ lại chạm phải con ngươi đen u ám của Ngôn Mặc Bạch.

      thản nhiên : " rất muốn biết, rốt cuộc trong đầu em chứa thứ gì? Cả ngày đều nghĩ được chuyện gì hay."

      "Trong đầu em đương nhiên là tế bào não..." Hình như Ngôn Mặc Bạch có thể nhìn thấu lòng của , bây giờ bị như vậy, có cảm giác giác quan của bị lấy hết. Cho nên thẹn quá thành giận hét to với Ngôn Mặc Bạch. Hơn nữa giọng điệu thản nhiên của cũng kích thích .

      " thấy là bã đậu."

      "Đầu mới chứa bã đậu, tào phở, chao, bã đậu mọc nấm..."

      Tư Mộ còn chưa hết câu, bị chặn miệng bằng nụ hôn.

      Cái miệng nhắn luôn lải nhải, phải dùng phương thức như thế mới có thể làm yên lặng.

      Quấn lấy lưỡi mút trong chốc lát, vẫn chưa thỏa mãn buông ra, giọng trở nên khàn khàn: " tại muốn ăn đậu hũ của em ở ngay tại đây..." vừa đôi tay lại lại bắt đầu vuốt ve cơ thể .

      "Ưm..." Tư Mộ cũng động tình, vẫn còn chưa thấy trêu chọc như thế nào say mê, khẽ ngân nga, thanh mê hoặc này lại càng kích thích Ngôn Mặc Bạch, tim như nhũn ra, động tác tay tăng lên vuốt ve vài cái, liền nhanh chóng cởi quần áo của ra.

      Lúc này Tư Mộ rất chủ động, cơ thể uốn éo, phối hợp với động tác của Ngôn Mặc Bạch, đợi đến lúc quần áo người bị cởi sạch, lại bắt lấy tay Ngôn Mặc Bạch. Vội vàng lắc lắc vài cái, ngay cả quần áo của cũng chưa cởi ra. Môi tiến tới gần tai , giọng quyến rũ thầm cái gì đó, khiến Ngôn Mặc Bạch cũng phải rên rỉ.

      Ngôn Mặc Bạch giữ ngồi yên bắp đùi mình, vỗ mông mấy cái, cười thở hổn hển: "Tiểu tinh, chút kiên nhẫn cũng có."

      Đúng là có kiên nhẫn, lắc lắc có hai cái lại chịu cởi quần áo của ra, phủi tay cái gì cũng chịu làm, ngược lại còn mê hoặc .

      Ngôn Mặc Bạch tự động thủ cởi sạch quần áo của mình, sau đó ôm đặt lên bàn làm việc rộng rãi.

      "A, lạnh..." người có gì, tại là mùa đông, bàn làm việc gỗ lim lạnh như băng, lưng Tư Mộ vừa mới chạm đến mặt bàn, ôm chặt cổ Ngôn Mặc Bạch oán trách.

      "Vào phòng trong...."

      "Ngoan, ở nơi này. Gia còn chưa thử làm ở đây..."

      Tư Mộ giận cắn vai , quát lên: " còn chưa thử qua nhiều chỗ đó, lần sau dứt khoát làm sàn nhà ..." Vừa ra liền muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Đây là xem mạng.

      "Được, ý này cũng tệ. Lần sau sàn nhà, chúng ta phải thử lần." Ngôn Mặc Bạch nghiêm trang gật đầu.

      " chết !" Tư Mộ đỏ mặt, phun nước miếng lên mặt .

      Ngôn Mặc Bạch cũng thèm để ý, ôm rồi cắn lên ngực cái.

      Đưa tay lấy quần áo vừa mới cởi ra lót dưới người , rồi ấn lên bàn, kéo hai chân vòng qua eo mình, hung hăng làm lần, sau đó lại lật người lại từ phía sau làm lần, mới miễn cưỡng cảm thấy đỡ thèm.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101 (tiếp theo)

      "Đủ rồi." Ăn hai lần rồi, bế vào phòng, tính bắt đầu cuộc chiến thứ ba, Tư Mộ lắc lắc cơ thể kháng nghị.

      " phải em muốn ở trong phòng sao? Em ra tâm nguyện, gia phải thỏa mãn em chứ!"

      "...." biết xấu hổ!

      Vẫn giằng co hai giờ, hai người mới chịu dừng lại.

      Tư Mộ yếu ớt nằm giường hỏi: "Ngôn Mặc Bạch, mau cho em uống thuốc."

      Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, đưa tay lên sờ trán , nóng mà? Tại sao hôm nay lại vậy chứ?

      Tư Mộ giơ tay lên định hất tay ra, nhưng có chút khí lực nào, chỉ có thể nắm tay , "Ngôn Mặc Bạch, em biết cho em uống thuốc gì rồi."

      Mặc dù giấu diếm , nhưng lúc này muốn cho biết tất cả, cũng chỉ có mỗi việc này.

      "Ngày hôm qua cho em uống thuốc, em có uống... sau đó gửi xét nghiệm."

      Ngôn Mặc Bạch ôm vào ngực, đưa tay ngắt cái ngay eo , "Sao lại chịu nghe lời? Lại dám uống thuốc? Còn lén mang xét nghiệm? tin như vậy sao?"

      , trong lòng Ngôn Mặc Bạch hơi vui.

      " phải em tin , em hỏi là thuốc gì, lại cho em biết, em lại muốn biết chỉ có thể mang xét nghiệm. Lòng hiếu kỳ của con người rất lớn, em lại là người lương thiện và thành cũng bị lòng hiếu kỳ thúc giục! Cho nên nếu như , lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, đây tuyệt đối là ! Mèo chết, đầu sỏ gây nên chuyện này phải quan tâm chứ!" Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch chỉ trích, bắt đầu vắt hết óc bịa chuyện lung tung, dù có chết cũng chịu nhận mình sai.

      Đối với vô lại của , Ngôn Mặc Bạch chỉ cười tiếng, cảm thấy nghịch ngợm và đáng , cũng trách cứ, đây cũng nằm trong dự đoán của Tư Mộ.

      "Em cũng ngụy biện nhiều ghê." Đưa tay lên vò tóc làm nó toán loạn cả lên, thở dài hỏi: "Em thích có con vậy sao? , nếu như phải có giao dịch với lão đầu tử, em có còn muốn sinh con gấp như vậy ?"

      Đầu Tư Mộ bị vò loạn lên, hất tay ra, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó kiên định gật đầu: "Em vẫn muốn. Lúc mới lấy , em chuẩn bị trong vòng năm phải mang thai trở thành người mẹ, nhưng mà bây giờ đột nhiên , có thể muộn hai năm cũng sao nhưng em lại cảm thấy là lạ, giống như gác lại chuyện gì đó mà làm, trong lòng cảm thấy vắng vẻ."

      "Em còn như vậy, thích hợp làm mẹ, tự chăm sóc mình còn chưa xong, làm sao chăm sóc con?" Trong đầu Ngôn Mặc Bạch vang lên lời Cố Khuynh ... nếu có con, chỉ quan tâm đến đứa bé, thèm để ý đến nữa sao?

      Vì thế Ngôn Mặc Bạch kiên trì thuyết phục bà xã của mình, , muốn, sinh con! Tối thiểu cũng hai năm nữa sinh.

      "Em ở đâu? Em bằng tuổi với Vưu Ưu. thử nhìn xem, tại con ấy năm tuổi." Tư Mộ thấy đột nhiên thuyết phục mình nên có con, liền nóng nảy lắc lắc làn nũng: "Sinh đứa thôi! xem, đẹp trai như vậy em cũng đến nỗi nào, tương lai con của chúng ta khẳng định rất đáng ."

      Ngôn Mặc Bạch bị cầm đầu lắc lắc, cơ thể bóng loáng của dính chặt vào người , bởi vì động tác của , mảng kiều diễm mềm mại cọ cọ vào lồng ngực , cọ đến mỗi tâm cũng rục rịch.

      Xoay người lại đặt dưới thân. Tư Mộ kêu to: "Ngôn Mặc Bạch, là tên khốn kiếp, đủ rồi! Ô ô, eo của em sắp đứt rồi, cơ thể cũng bị làm mệt rã rời rồi... tha cho em ...."

      khi rục rịch, lại ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, sao có thể dừng được?

      Hung hăng cắn môi rồi : "Muốn có con... vậy nên biết điều mà phối hợp chút, để gia thoải mái mấy lần nữa!"

      Gào khóc... đây là uy hiếp trắng trợn mà!

      Tư Mộ nhắm mắt lại: "Muốn trước muốn sau gia tùy ý lấy ! Dù sao em cũng còn chút sức lực nào nữa rồi!"

      Ngôn Mặc Bạch bị lời của chọc cười, đưa tay xoay người lại, tay nâng bụng lên, tay khẽ vuốt ngực : "Gia muốn đánh từ hai mặt!"

      Giây phút đó, mất hồn nhất!

      Sau Tư Mộ bị dày vò mệt mỏi ngủ thiếp . Mà Ngôn Mặc Bạch cũng cho uống thuốc.

      Hôm sau, Ngôn Mặc Bạch nhận được điện thoại của Lâu Diệc Sâm, sáng sớm muốn ra ngoài.

      "Em ngủ thêm lát , buổi trưa muốn ăn cái gì?" Ngôn Mặc Bạch hôn lên mắt Tư Mộ, dịu dàng hỏi.

      Tư Mộ mơ mơ màng màng, nhắm chặt mắt mặc hôn, nghe thấy hỏi, mới khẽ mở mắt: " muốn đâu?"

      "Autumn, có số việc cần phải xử lý."

      "Vậy em sao?"

      "Đương nhiên là ở nhà ngủ, muốn ăn gì để gọi người mang đến cho em."

      " phải , sau này bao giờ... để em ở nhà mình sao? Ngôn Mặc Bạch, sao có thể như vậy? giữ lời!" tại Tư Mộ hoàn toàn tỉnh táo, nhìn người mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên giường, ngồi dậy, đấm giường lên án.

      Ngôn Mặc Bạch đưa tay cần lấy bàn tay nắm chặt thành nắm đấm ở giường đặt vào vòng bàn tay, cảm giác trơn mềm vô cùng tốt. " có thời gian ở cạnh em, hai gọi ."

      "Em lại muốn chơi cùng em, em tìm Vưu Ưu chơi."

      Lấy cớ! Tuyệt đối là lấy cớ!

      Lúc này Tư Mộ cảm thấy nhất định Ngôn Mặc Bạch đến Autumn.

      Ngôn Mặc Bạch thở dài, là hết cách với .

      Quả có đến Autumn, mới vừa rồi hai gọi điện hàng bên Miến Điện (Myanmar ) có vấn đề, bảo qua đó chuyến. Ngôn Mặc Bạch bằng máy bay tư nhân chỉ ngày là đủ, hơn nữa lần này rất nguy hiểm, cho nên đưa cùng, hơn nữa càng cho biết.

      "Nếu nhàm chán vậy em về nhà cha mẹ ! Hôm qua mẹ còn gọi điện cho em, chắc chắn là nhớ em, phải cứ cách vài ngày là em lại về thăm họ sao? bảo Tiểu Cửu lái xe đưa em về." xong còn sờ sờ đầu , muốn nghe lời.

      Vừa nghe vậy, Tư Mộ càng chắc canh phán đoán của mình.

      Bám chặt tay buông: "Ngôn Mặc Bạch, đến Autumn đúng ? muốn đâu? Có phải rất nguy hiểm ?"

      "Em lại nghĩ đâu vậy hả? Buổi tối về, có thể đâu được chứ? Thường cách thời gian hội nghị, bời vì tương đối bí mật nên thể dẫn em theo cùng, em nghe lời chút, trở về cha mẹ, buổi tối đến đón em." thể cho biết, chỉ có thể gạt như thế, muốn lo lắng.

      Ngôn Mặc Bạch hôn , đứng dậy muốn . Tư Mộ nắm chặt tay , giọng run rẩy lại hơi nức nở: "Ngôn Mặc Bạch, nhất định phải về sớm đó. Em mẹ nấu món thích nhất, chờ về... nhất định phải bình an trở về..."

      Còn chưa hết câu, thanh cũng nghẹn ngào.

      Ngôn Mặc Bạch phì cười ra tiếng, lại về giường, đưa tay nhéo mặt : "Em lại suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Đâu phải đánh nhau, còn bình an trở về? chỉ họp uống trà, chẳng lẽ uống ly trà cũng nghẹn chết? Nếu xui xẻo như vậy, ra khỏi cửa cũng bị nghẹn chết."

      Khó có lần Ngôn Mặc Bạch đùa, lại chọc Tư Mộ rơi nước mắt lả chả, tay bé đấm : "Phi phi phi! được điềm xấu! Sau này cho phép như vậy nữa!"

      Ngôn Mặc Bạch cười gật đầu: "Được, ! Nhất định chúng ta bạc đầu răng long, sống lâu trăm tuổi. Đến lúc đó già rồi, biết còn ôm em được nữa."

      "Hừ, em cần ôm!"

      "Được, quan tâm có ôm được ! Vậy hôn cái..." Vừa liền cúi đầu đặt lên môi nụ nụ hôn sâu, lưu luyến hơn so với tất cả các lần trước, hôn sao cũng cảm thấy đủ, cứ như đây là nụ hôn cuối cùng, sau khi rời thể gặp lại nữa.

      Nhưng mà muốn triền miên hơn nữa cũng phải buông ra.

      Tư Mộ bị hôn thiếu chút nữa thở nổi, mặt cũng nghẹn đỏ, Ngôn Mặc Bạch mới buông ra.

      Ngón tay thon dài vuốt ve gò má mềm mại của : "Ngoan ngoãn ngủ thêm tý nữa, bảo Tiểu Cửu chờ rồi lái xe đưa em về nhà."

      Tư Mộ thở hỗn hển dựa vào ngực , khuôn mặt mặt hồng hào tức giận : "Em cần ấy đưa, tự em lái xe về."

      " phải là em được lái xe sao? Nghe gần cuối năm bên ngoài rất loạn, khắp nơi đều là cướp với trộm, mình em yên tâm."

      "Nhưng mà, phải Tiểu Cửu phải theo sao?"

      Tiểu Cửu là trợ thủ đắc lực của Ngôn Mặc Bạch, tại sao lại mang Tiểu Cửu cùng .

      "Chỉ có mấy người bọn họp, họ thể vào."

      "Được rồi!" Tư Mộ gì nữa, gật đầu đồng ý.

      "Vậy em ngủ , đây. Nếu đến trễ, hai lại mắng." Ngôn Mặc Bạch đặt nằm xuống giường để tiếp tục ngủ.

      Ngôn Mặc Bạch lái xe nhưng đến Autumn, mà trực tiếp đến sân bay tư nhân của .

      Tiểu Cửu, Tiểu Trang và vài người nữa chờ ở đó.

      Ngôn Mặc Bạch xuống xe, với bọn họ: "Lần này mình tôi , các cậu đều ở lại bên đây."

      Ngôn Mặc Bạch vừa xong, mấy người cũng nóng nảy, vội vàng kháng nghị: "Đại ca, quá nguy hiểm, mặc kệ như thế nào, bọn em để mình, nhất định phải mang theo năm người."

      Ngôn Mặc Bạch bày ra vẻ mặt được phản đối, : "Nhiều người ngược lại làm hư việc. mình tôi , giải quyết xong chuyện bên kia lập tức trở về." Sau đó nhìn Tiểu Cửu: "Cậu chờ lát rồi đưa Tư Mộ đến nhà cha mẹ ấy, lên lầu đón ấy, được để ấy mình. Phái thêm hai người nữa chú ý nhà cha mẹ ấy, nếu ấy chơi..., hãy theo. Đừng để người khác đến gần ấy."

      Ngôn Mặc Bạch nghiêm túc , Tiểu Cửu nghe vậy sắc mặt liền biến đổi.

      Ngôn Mặc Bạch phái người theo Tư Mộ, cũng phải lần lần hai, nhưng chưa bao giờ như lần này, tỉ mỉ căn dặn. Đặc biệt là câu cuối "Đừng để người khác đến gần ấy." Chỉ trong nháy mắt Tiểu Cửu cảm thấy chuyện này hề đơn giản.

      "Lúc ra khỏi nhà, hình như thấy có người ở đó theo dõi." Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt mở miệng, ra nghi hoặc trong lòng Tiểu Cửu.

      "Vậy tại sao còn muốn chị dâu về nhà mẹ đẻ?" Lệ Hỏa tính tình nóng nảy, tiếp: "Đại ca tăng thêm hệ thống an toàn trong nhà, người khác xông vào được. Để chị dâu ở nhà an toàn hơn, em dẫn người xử mấy người theo dõi kia."

      " thể đánh rắn động cỏ, tại ta ở ngoài sáng kẻ địch ở trong tối, ngay cả đối phương là ai chúng ta cũng biết. Lúc trước là Diệp Nham làm, nhưng thế lực của ta cũng lớn đến vậy, hơn nữa nếu đúng như lời ta , tạm thời Tư Mộ có nguy hiểm." Ngôn Mặc Bạch nhìn lướt qua máy bay tư nhân đậu bên kia, dặn dò bọn họ: "Các cậu nên dừng mọi chuyện trong tay lại, nên nóng vội, tất cả chờ tôi quay lại rồi tính tiếp." Sau đó lại an bài số chuyện liền xoay người bước lên máy bay.

      Tiểu Trang tiến lên: "Đại ca, hay cho em theo có gì cũng có thể có thể giúp đỡ lẫn nhau."

      Tiểu Trang thân thủ lợi hại, cũng thận trọng, nếu như Ngôn Mặc Bạch mình mang theo người..., người ngựa qua Miến Điện, tất nhiên họ yên tâm. Mà Tiểu Trang lại là người có quyền uy gần như Ngôn Mặc Bạch, nếu chỉ có người , vậy Tiểu Trang , có ai dị nghị gì.

      "Tiểu Cửu, cậu hãy cẩn trọng chút." Trong khoảnh khắc lên máy bay, Ngôn Mặc Bạch xoay người lại với Tiểu Cửu.

      Tiểu Cửu tiếp xúc với Tư Mộ tương đối nhiều, Ngôn Mặc Bạch để cậu bảo vệ Tư Mộ là thích hợp nhất. Hơn nữa Ngôn Mặc Bạch biết tính của Tư Mộ, có lẽ hôm nay ngoãn ở nhà cha mẹ, nếu ra ngoài có thể xảy ra chuyện. Cho nên, lại dặn Tiểu Cửu lần nữa.

      ....

      Tư Mộ nhìn ra khỏi phòng, khi cửa phòng đóng lại, lòng bắt đầu nhớ nhung rồi.

      Cho nên thể nào ngủ được.

      Tư Mộ đứng dậy, dùng tiếng để nấu bữa sáng, nhưng khi bữa sáng thơm ngào ngạt được dọn lên bàn, lại muốn ăn.

      Quyết định về nhà cha mẹ sớm.

      Thay quần áo, trang điểm, cố gắng làm cho ánh mắt mình tươi sáng. Dùng nước ấm chườm qua, đôi mắt sưng đỏ ràng đỡ rất nhiều, nếu để nguyên như vậy về nhà cha mẹ, nhất định họ cho rằng cãi nhau, mới chạy về nhà.

      Sau khi sửa soạn xong, đứng trước gương tỉ mỉ ngắm lại lần nữa, thấy người trong gương xinh đẹp chói lọi, lúc này mới thỏa mãn gật đầu.

      Trước đó gọi điện cho Tiểu Cửu, cho biết mấy giờ đến. Cho nên Tiểu Cửu canh thời gian mà đến, khi mở cửa xuống lầu cũng là lúc Tiểu Cửu vừa đến.

      Tư Mộ hơi kinh ngạc. Sao lại lên đây đón , trước đó ở trước tiểu khu đợi .

      "Chị dâu, thôi!" Tiểu Cửu vừa mới chuẩn bị nhấn chuông cửa cửa liền mở ra, thấy Tư Mộ ra, cũng hơi sững sờ.

      xe, Tư Mộ ba lần bảy lượ hỏi Tiểu Cửu, rốt cuộc là Ngôn Mặc Bạch đâu, năng thận trọng, nhất quyết trả lời. Trái tim Tư Mộ càng khó chịu, cho đến khi về nhà mẹ, sắc mặt tái nhợt, trong lòng lo sợ bất an.

      Phó Minh Vũ và Tô San đều ở nhà, mời vừa dạo về, má Vương cũng mua rất nhiều đồ ăn. Trước khi về Tư Mộ gọi điện cho mẹ, tý nữa về ăn cơm, còn má Vương khi mua thức ăn mua thêm vài món mình thích, cả những món Ngôn Mặc Bạch thích ăn.

      Trong điện thoại với mẹ, mình về mình. Cho nên sau khi vào cửa, Tô San chỉ thấy mình con nhà mình mà thấy con rể, liền quay đầu nhìn về phía cửa, giọng của Tư Mộ từ bên trong vọng ra: "Đừng nhìn nữa, chỉ có mình con về thôi. ấy có việc bận tối mới đến đón con."

      "Vậy mà mẹ tưởng hai con cùng về, còn dặn dì Vương mua rất nhiều thức ăn." Tô San đóng cửa vào, thấy mặt con hề có tươi cười, cho nên quan tâm hỏi: "Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, trong người thoải mái sao?"

      Tư Mộ liền sờ sờ mặt mình, cố gắng mỉm cười: "Có sao? Hai ngày nay con mất ngủ, chắc vì vậy nên sắc mặt hơi khó coi."

      "Vậy là tốt, để dì Vương nấu canh an thần bổ cho con." Phó Minh Vũ ngồi ở ghế sofa xem báo, nghe thấy con , liền cười câu.

      "Vậy buổi trưa Mặc Bạch ăn cơm ở đâu? Nấu nhiều chút, chúng ta đến đưa cho nó." Tô San rất vừa vòng với cậu con rể này, mới đầu biết hôn nhân của con và con rể chỉ là cuộc giao dịch, nhưng sao lại nhìn thấy con rể đối xử tốt với Tư Mộ, hơn nữa còn hiếu kính với hai ông bà, làm được như vậy, quả có gì để xoi mói. Huống chi lại còn giàu có đẹp trai, ai cho được? Bà thầm nghĩ.

      " ấy ở Autumn ăn gì mà chả có? Nếu mẹ sợ ấy đói bụng, đau lòng thay ấy giữ lại, buổi tối ấy đến ăn cơm, đưa cho ấy uống là được!" Tư Mộ ngồi ở ghế sofa gọt táo, nghe thấy mẹ vậy, liền hồi hộp, vỏ táo được cắt thành vòng dài liền bị đứt, xém nữa cũng bị đứt tay.

      "Vậy buổi tối mẹ tự mình xuống bếp chuẩn bị bàn thịnh soạn."

      Tư Mộ tiếp tục quả táo giả bộ tức giận oán trách: "Mẹ, con phát ấy mới giống con ruột của mẹ còn con chỉ là con dâu mà thôi, sao mẹ lại có thể như vậy? Buổi trưa con ở nhà mẹ lại xuống bếp, chờ đến tối ấy đến mẹ lại xuống bếp chuẩn bị bàn thịnh soạn? Sao mẹ lại có thể thiên vị như vậy?"

      "Nha đầu ngốc!" Phó Minh Vũ lật tờ báo trong tay, quay đầu nhìn con của mình cười sủng nịnh : "Mẹ con tốt với nó, còn phải vì nó là chồng con? Nếu mẹ con đích thân xuống bếp."

      Tô San cũng đến vỗ vào người con mình cái, trừng mắt với : "Con là đứa bé có lương tâm, nghĩ mẹ con làm bàn thức ăn dễ dàng lắm sao? phải vì bồi bổ cơ thể cho con rể, cơ thể của các con tốt, mới sớm sinh con được, mẹ cũng trông hộ hai đứa."

      Tư Mộ ngẩn ngơ, ngượng ngạo nở nụ cười.

      Đứa bé, sao lại muốn chứ, nhưng dễ. Có thể mang thia hay , còn phải xem tạo hóa nữa.

      Mỗi đêm đều liều mạng tạo người, nhưng đến bây giờ cũng có tin tức gì, là khiến người khác nổi giận mà!

      Hết chương 101
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      dunggg, thienbinh2388xuxubungbu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102: Cái thứ này, cũng vô dụng đối với Ngôn Mặc Bạch!

      Ở nhà ăn cơm trưa, Tư Mộ đứng ngồi yên, muốn đến khách sạn Autumn để xem tình hình.

      Biết ràng Ngôn Măc Bạch có khả năng ở Autumn, nhưng mà còn có người ở nơi đó, như Tiểu Cửu. Cho là hỏi ra cái gì, theo bên cạnh ta, cũng có thể biết chút tin tức của Ngôn Mặc Bạch.

      "Mẹ, con ra ngoài chuyến." Tư Mộ liền đổi giày, đứng ở trong phòng khách với Tô San.

      "Con muốn đâu? Khi nào trở lại?" Tô San cho rằng Tư Mộ tìm Ngôn Mặc Bạch, liền trả lời câu: "Vậy con mang nước canh buổi trưa cho Ngôn Mặc Bạch, con lấy bình giữ nhiệt đem qua cho nó. Bây giờ còn nóng, đến buổi tối nguội, uống tốt."

      Động tác đổi giày của Tư Mộ dừng chút, trong mắt ra tia ảm đạm, lúc ngẩng đầu lên trả lời, giống như có chuyện gì xảy ra: "Con mới lấy cho ấy. Con phải tìm ấy, con gặp Thanh Thanh lấy vài thứ. Khoảng 5 giờ chiều trở về đây!"

      Tư Mộ xong, nghe qua giống như là hờn dỗi, Tô San cười oán trách liếc Tư Mộ cái, dặn đường nhớ chú ý an toàn. Sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, cái xe màu hồng Volvo của con phải vẫn ở trong garage phía sau sao? Con lấy xe đó , chìa khóa con vẫn cầm chứ?"

      Tư Mộ khoát tay, nhớ tới lúc sáng Ngôn Mặc Bạch còn cho lái xe. Vì thế : "Con lấy xe , có!" Liền ra ngoài.

      Lúc này Phó Minh Vũ vừa từ lầu xuống, thấy Tư Mộ vừa mở cửa ra ngoài, liền hỏi vợ mình: "Con đâu thế? phải vẫn ở nhà ăn bữa tối sao?"

      Bình thường Phó Minh Vũ thương con vô cùng, lúc trước con học đại học, là ở trọ trong trường, chỉ có chủ nhật mới về nhà lần. Ông luôn giành thời gian ở nhà với con , hai người cùng nhau chơi cờ...

      Từ khi con gả ra ngoài, trở về, cũng thường xuyên chơi cờ, vợ chồng son cũng thay phiên chơi với ông.

      Vừa mới lên lầu nhận cuộc điện thoại xong ra, chuẩn bị cùng con chơi cờ, kết quả thấy ra khỏi cửa, Phó Minh Vũ có chút mất mác.

      "Đoán là tìm Ngôn Mặc Bạch rồi! Nó trở về mình, Mặc Bạch cũng bên cạnh, ông xem nó ăn bữa cơm trưa nay như thế nào, cả ngày mất hồn mất vía, ôi, tuổi trẻ, nhìn ra nữa rồi." Tô San nhìn chồng mình xúc động .

      "Ha ha, lúc còn trẻ bà cũng như vậy phải sao? Tôi làm, bà cũng theo, giống như theo đuôi." Phó Minh Vũ nhớ lại lúc còn trẻ, nhìn vợ mình, nở nụ cười.

      "Già mà đứng đắn!" Tô San cười mắng, nhờ vào câu này của ông, nhớ lại những ngọt ngào lúc còn trẻ, đôi má liền ửng đỏ lên.

      "Con cũng lập gia đình, tìm cho chúng ta đứa con rể ưu tú như vậy, chúng ta cũng nên yên tâm rồi. Có thể nhìn ra được Ngôn Mặc Bạch đối với Tư Mộ là tâm, nó để cho con mình thiệt thòi đâu. Hai chúng ta cũng già, về sau liền hưởng phúc ! Đối với 'Lăng Vũ', coi như là đồ cưới cho Tư Mộ , dù sao chúng ta cũng có con trai, cho dù nó là con , công ty này cũng do nó đảm nhận, về sau là của nó." Phó Minh Vũ ngồi bên vợ mình, vuốt lại sợi tóc rơi thái dương, mọi việc đều đến tuổi 50, nhớ lại lúc trước, nhìn về tương lai, lại cảm thấy hạnh phúc của cuộc đời này đầy đủ.

      "Minh Vũ--" Tô San nhìn tóc bạc đầu chồng mình, chóp mũi có chút chua, lại cố gắng cười ngọt ngào, tươi cười sáng lạng giống như thiếu nữ, giống như năm đó, lại làm cho Phó Minh Vũ thất thần.

      "Chúng ta tại là chờ ôm cháu đích tôn, ha ha, chúng ta già--" Phó Minh Vũ nhéo mặt Tô San, hàm xúc thương rất nhiều. Mà đôi má Tô San đỏ bừng, giống như đứa trẻ làm nũng Phó Minh Vũ.

      Trong cuộc đời, hôn nhân tốt đẹp là tốt nhất, bất quá gần như vậy, gần nhau đến già, lại nhau như lúc ban đầu.
      đời này, cảm ơn có em, cho tôi tình , để cho tôi dù có chết , cũng cảm thấy được cuộc đời này uổng phí.

      Quả Tư Mộ rất hâm mộ mẹ mình, tìm được người đàn ông như ba ba thương mình như vậy. Trước khi gặp được Ngôn Mặc Bạch, nguyên vọng của chỉ là tìm được người giống như ba ba đến thương mình. Sau cùng Diệp Nham, quả là nếm được mùi vị thương, nhưng mà, cuối cùng cũng thể đến kết thúc.

      Về sau, gặp Ngôn Mặc Bạch, tính tình của bá đạo, lạnh lùng, thủ đoạn tàn bạo, nhưng mà làm cho cảm thấy được đau lòng.

      Đau lòng vì cái gì?

      Tư Mộ từ trước đến nay biết.

      Cuộc sống trong nhà giàu có, ba mẹ đối với vô cùng thương, Diệp Nham cũng làm mọi chuyện nhân nhượng với , vì thế, mặt chỉ muốn tiếp nhận thương cùng quan tâm của người khác tốt.

      Nhưng mà, sau khi ở cùng chôt với Ngôn Mặc Bạch, bị các loại khi dễ của , bây giờ nhẫn, có lẽ liền tha được phản kháng, tìm tai vạ?

      Thậm chí, bây giờ nhớ lại cảnh bị Ngôn Mặc Bạch khi dễ, đều cảm thấy rất đáng .

      mình đường, Tư Mộ suy nghĩ rất nhiều.

      Từ trong nhà ra, đường đều có xe taxi. Khu này đều là biệt thự của nhà giàu, ra ngoài đều tự mình lái xe, nên xe taxi rất ít khi vào.

      được đoạn đường dài, phát phía sau cách đó xa, vẫn có chiếc xe theo, nhanh, cái xe kia cũng chạy chậm chậm, dù đầu óc của Tư Mộ có chậm chạp, cũng biết là bị theo dõi, mà còn là theo dõi trắng trợn.

      Tư Mộ thấy mọi nơi đều có người, nhất thời có chút luống cuống, trong lòng suy nghĩ, là nên quay lại ngăn ta lại để chất vấn? Hay là nhấc chân lên chạy?

      Với tốc độ chạy mà , là sao có thể đuổi được xe bốn bánh chứ? Mà quay lại chất vấn, lỡ người trong xe tóm phải làm sao bây giờ? Cho dù có chút công phu mèo quào, cũng khó chống lại người đàn ông nha!

      Tư Mộ nhăn mặt lại, thiếu chút nữa bật khóc, làm sao bây giờ?

      Lúc trong lòng hoảng loạn, chiếc xe phía sau đột nhiên tăng tốc, dừng lại bên cạnh Tư Mộ. Khi có cảm giác chiếc xe ngừng lại, chân mình cũng bất động, thiếu chút nữa té xuống.

      Vừa định la lên cứu mạng, bên tai truyền đến giọng quen thuộc: "Chị dâu, chị muốn đâu? Tôi đưa --"

      Là Tiểu Cửu!

      Tư Mộ vỗ vỗ ngực, vuốt vuốt xuống chỗ tim mình thiếu chút nữa phá ngực văng ra ngoài, xoay người lại với người xe: "Sao cậu lại ở chỗ này thế? phải cậu trở về rồi sao?"

      Tư Mộ nhớ , sau khi Tiểu Cửu đưa mình về nhà, cũng lái ô tô rời . nghe thấy ràng tiếng xe chạy , nhưng mà vì sao ta lại xuất hiên ở chỗ này?

      Tiểu Cửu nhức đầu, có chút xấu hổ : "Lên xe !"

      biết với như thế nào, kỳ là tới theo . Vốn là có phái hai người tới ngồi chồm hỗm trong coi nơi này, cũng thấy động tĩnh, Tiểu Cửu liền đến thay ca. Xe vừa mới đến chút, thấy Tư Mộ ra ngoài rồi.
      Mới đầu chỉ là lái xe theo phía sau, dù sau lão đại cũng phân phó theo, cho chị dâu biết , nếu bọn họ tùy tiện xuất bên cạnh , khả năng đem đến phản cảm cho chị dâu

      Theo đoạn đường, thấy vẫn gọi được xe, ràng liền đến chào hỏi, trực tiếp đưa đến nơi mà muốn.

      Ngồi xe đến, cũng chưa nghĩ tốt, nếu chị dâu hỏi, trả lời như thế nào.

      thực tế, quả nhiên Tư Mộ hỏi như vậy, mà , biết trả lời như thế nào, vì thế ràng tránh câu hỏi của , trực tiếp kêu lên xe.
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 102: (tt)

      Tư Mộ cũng biết ta muốn cho mình biết, hỏi như vậy bất quá cũng tò mò mà thôi.

      Lên xe, Tiểu Cửu hỏi: " đâu?"

      Ách?

      Tư Mộ nghiêng đầu nghĩ lát, liền đại địa chỉ trung tâm mua sắm.

      Vốn muốn đến Autumn tìm , bức hỏi chuyện của Ngôn Mặc Bạch, nếu mà hỏi được, theo , có thể biết được chút ít. Bây giờ gặp ở đây, vậy cần đến Autumn, nhưng mà muốn bám theo ta, đễ cho ta vẫn theo mình, vì thế Tư Mộ muốn dạo phố, mà còn chuẩn bị mua rất nhiều thứ, cần người theo để xách, tự nhiên liền muốn theo cùng.

      Chút tâm tư này của Tư Mộ, đương nhiên Tiểu Cửu liếc mắt cái cũng có thể nhìn thấu, bất quá là bị Ngôn Mặc Bạch sai tới bảo vệ Tư Mộ, vì thế làm bộ ngoan ngoãn nghe theo đáp ứng của , theo dạo phố, đảm đương công việc khuân vác cho .

      Tư Mộ dạo từ tầng đến tầng 5 ở cửa hàng tổng hợp, từ khu thực phẩm đến khu đồ dùng hằng ngày, dẫn theo đến khu đồ dùng người lớn, Tiểu Cửu đường theo phía sau, thiếu chút nữa muốn nhanh chân chạy ra.

      "Cậu có muốn ăn cái này hay ?" Lúc Tư Mộ ở khu thực phẩm, tiện tay cầm đồ ăn vặt nào cũng hỏi Tiểu Cửu, thấy Tiểu Cửu chỉ lắc đầu dạng, mới cười bỏ .

      Kỳ dạo vòng, cái gì Tư Mộ cũng mua, bất quá thấy thứ gì đó cũng đều hỏi Tiểu Cửu, thậm chí nhìn thấy băng vệ sinh cũng hỏi Tiểu Cửu câu: "Cậu xem cái nào dùng tốt? Cái ở nhà tốt lắm, nếu mua thử bao thử xem?"

      Tiểu Cửu lui về góc tường vẽ vòng tròn, thề sau khi lão đại trở về, tiếp nhận những nhiệm vụ như thế này nữa.

      Chị dâu! Ở Đây! Chỉnh !

      Mua cái loại này cũng hỏi có dùng được hay ? Chẳng lẽ dùng qua rồi sao? Mua bao về dùng thử xem? Tự nhìn lại hỏi tôi làm gì? Cái này ăn được sao?

      Nếu xem Ngôn Mặc Bạch là cấp , Tiểu Cửu muốn bỏ gánh rời rồi!

      Khi dễ người quá mà!

      "Tiểu Cửu, cậu mặc bộ này nhất định đẹp. Tới thử !" vào bên trong cửa hàng bán đồ nam, Tư Mộ chỉ vào cái áo khoác màu xanh quân đội, hưng phấn gọi Tiểu Cửu.

      Nhân viên cửa hàng thấy ngoài cửa, liền nhiệt tình chào đón: "Vị tiên sinh này, cái này là kiểu dáng mới nhất hôm nay, màu sắc vô cùng đẹp, dáng của như vậy, mặc vào khẳng định rất đẹp. Ánh mắt của bạn sai, mặc thử , hiệu quả rất tốt."

      Tiểu Cửu vẫn chưa dám vào cửa, tại các cửa đến năm thước, cũng chưa được buông tha. Nhân viên cửa hàng nhiệt tình cầm áo quấn lấy bảo thay, mà lời của nhìn như chu đáo lễ phép, dễ nghe, bay vào lỗ tai Tiểu Cửu như thiên lôi giáng xuống.

      Chút xíu nữa khóc nỗi rồi, nương à thể loạn được!

      May mắn lão đại có ở đây, nếu để cho lão đại nghe như vậy, đem luột nước sôi lột da rồi!

      Lão đại...

      Nghĩ đến lão đại, trong lòng Tiểu Cửu dựng lên tia lo lắng. Tuy năng lực của lão đại cao hơn bọn , là thần tượng bọn ngưỡng mộ, hùng được kính nễ, giống như vị thần tồn tại, lại có Tiểu Trang theo, nhưng mà lần này quá nguy hiểm rồi.

      Gần đây trong tổ chức vẫn chịu nhiều công kích, liên tiếp các vụ mờ ám, thậm chí bọn giết gà dọa khỉ cũng thể khống chế được, bọn cũng có chút lực bất tòng tâm rồi.

      tại bên Miến Điện gặp chuyện may, ràng là những người đó cố ý mà lâm vào, có thể là cố ý để Ngôn Mặc Bạch qua. Cho nên lần này Miến Điện có lẽ dễ dàng như vậy.

      Lão đại trước buổi tối trở lại, Tiểu Cửu biết, bất quá là an ủi, làm cho bọn an tâm mà thôi.

      Bị Tư Mộ bắt cởi ra lát, thiếu chút nữa Tiểu Cửu giậm chân rồi. Cái áo khoác còn chưa tính, cư nhiên còn để cho đổi quần rồi?

      Được rồi, đổi quần cũng nhịn, nhưng mà chị dâu à, đây là chị là gì thế? Chị muốn hù chết tôi sao?

      Lúc này, Tư Mộ đánh giá cái dáng người cao to trong gương chút, người đàn ông tuấn mặc áo khoác màu xanh lục quân, vuốt vuốt cằm, gật đàu: "Tiểu Cửu quả sai? Mặc vào đặc biệt đẹp trai hẳn ra! Quần áo của cậu tất cả đều màu đen, khí u ám, chút cũng tôn lên người mặc. Màu xanh này cũng sai, mặc vào cực kỳ cool."

      Tư Mộ vòng đánh giá Tiểu Cửu, sau đó : "Có áo, có quần, còn thiếu cái gì đó?" Sau đó nhìn thoáng quá bên cạnh nơi trưng bày quần lót nam, cầm lấy cái đưa cho Tiểu Cửu: "Cái này, nhìn vừa với dáng cậu, cậu thử xem?"

      Tiểu Cửu muốn quỳ xuống lại Tư Mộ rồi

      Chị dâu à, chị giết tôi !

      Tư Mộ nhìn thấy mặt Tiểu Cửu tối đen, liền nở nụ cười ha ha. Tay đưa tới vẫn lấy về, cứ như vậy nhíu mày cười với Tiểu Cửu.

      Tiểu Cửu thở dàu, bắt đắc dĩ gục đầu xuống, đầu hàng rồi.

      Hai người lên xe, chạy đến nơi an tĩnh có người, Tiểu Cửu ngừng xe lại, Tư Mộ liền hoi: "Cuối cùng là Ngôn Mặc Bạch đâu?"

      Trước đó có hỏi qua Tiểu Cửu, ta luôn luôn né tránh mà đáp, Tư Mộ có biện pháp, chỉ có thể bức ta như vậy.

      Tiểu Cửu thở dài: "Lão đại qua, được cho chị."

      Tư Mộ nhíu mày: "Tôi là cậu , được sao? Tôi cũng muốn thế, chỉ muốn biết ấy nơi nào, để trong lòng an tâm chút!"

      Tiểu Cửu thầm nghĩ, nếu cho lão đại ở nơi nào, chỉ sợ có cách nào để an tâm rồi.

      Bất quá thấy qua thủ đoạn chỉnh người của , trong lòng Tiểu Cửu vẫn còn thấy sợ hãi, : "Lão đại công tác. Nếu bên kia mọi chuyện được xử lý thuận lợi buổi tối có thể về nhà."

      Buổi tối có thể trở về... Ngôn Mặc Bạch cũng như vậy.

      Nhưng mà Tiểu Cửu chính là "Nếu mọi chuyện xử lý thuận lợi".....

      Nếu....

      Tiểu Cửu xong, Tư Mộ nghe thấy, thể xác định như vậy. Vì thế càng khó an tâm hơn.

      Có chút vội vàng hỏi Tiểu Cửu: " ấy công tác nơi nào? Ai với ấy? Sao cậu cùng với ấy? Khẳng định là ấy gặp nguy hiểm...."

      xong, lại bắt đầu khóc.

      Tiểu Cửu thấy người bên cạnh khóc lớn, nước mắt mãnh liệt, tay chân có chút luống cuống.

      Chưa từng dỗ con , càng đỗ con khóc dọa người như vậy, tay Tiểu Cửu cũng biết nên để chỗ nào, giờ phút này hận thể bỏ xe chạy trốn, ta biết nên làm gì với người bên cạnh mới tốt. Nhưng mà nghĩ đến phân phó của lão đại buổi sáng, ta khẽ cắn môi, lại nhịn.

      Tay nắm thành quyền, lại hướng bên, giọng có chút cứng ngắc: "Chị, chị đừng khóc. Lão đại có Tiểu Trang theo, có việc gì. Ở Miến Điện, trước kia chúng tôi thường xuyên qua, sớm thành ngựa quen đường cũ rồi."

      "Cái gì? Miến Điện?" Tư Mộ trừng mắt nhìn về phía Tiểu Cửu: "Ngôn Mặc Bạch Miến Điện?"

      Người như ta, Miến Điện đương nhiên phải du lịch, như thế nào cũng là chuyện rất nguy hiểm. Lòng Tư Mộ rớt xuống đáy cốc trong nháy mắt. Đầu ngón tay trở nên trắng, run nhè , gắt gao nắm thành quyền, để ở trong miệng cắn. Hoàn toàn thể cảm nhận được đau khổ, mặc dù niếm đến mùi máu tanh.

      "Chỉ có Tiểu Trang theo bên cạnh sao?" lúc lâu sao, Tư Mộ mới ngừng khóc, bình phục chút, hỏi.

      "Uhm!" Tiểu Cửu nhìn bộ dạng của Tư Mộ, cảm xúc của cũng bắt đầu vẽ nên.

      " ấy qua bên đó để làm gì?"

      "..." Tiểu Cửu ngậm miệng, chịu trả lời.

      "Cậu tôi cũng biết , là chuyện súng ống đạn dược có cố đúng ?" Sau khi Tư Mộ khóc xong, giọng có chút khàn khàn, nhưng mà cảm xúc có chút ổn định lại rồi.

      lạnh nhạt hỏi, nhưng mà lại làm cho Tiểu Cửu kinh sợ.

      lại biết chuyện này?

      Làm sao lão đại có thể cho biết?
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102: (tt) [/b]

      Bọn tự nhận công việc giữ bí mật là kém, nếu phải chính miệng lão đại với , cũng có khả năng biết.

      Suy nghĩ kỹ, cảm thấy có gì lạ, nhớ ngày lão đại kết hôn, lão đại liền đưa điện thoại cho dùng, quá tín nhiệm rồi. Bất quá tại nguyên nhân, cũng có gì lạ.

      Tư Mộ thấy Tiểu Cửu lên tiếng, vì thế cũng nữa. phải là nữ hiệp, cũng phải đặc công, nghĩ tìm ấy, chỉ là muốn bản thân sống yên ổn chút, đừng cho cản trở, chỉ sợ giúp đỡ tốt nhất rồi.

      "Cũng là ấy kêu cậu theo tôi sao?" Tư Mộ ngốc, nếu có mệnh lệnh của Ngôn Mặc Bạch, Tiểu Cửu dạo chơi với như vậy, sớm xoay người bỏ .

      "Uhm!" Tiểu Cửu gật đầu, : "Lão đại có người theo dõi chị ở trong khu, lo lắng gây nguy hiểm cho , nên bảo chúng tôi theo."

      ra là thế!

      Buổi sáng hôm nay lúc Tiểu Cửu đến đón , ràng đứng đợi ở cửa tiểu khu, vậy mà lại lên lầu.

      Bất quá nghe Tiểu Cửu như vậy, Tư Mộ có chút lo sợ đồng thời lại có chút nghi ngờ, là ai tới theo dõi ?

      Nếu có người theo dõi bọn họ, dựa theo tính tình của Ngôn Mặc Bạch, doán chừng trực tiếp giải quyết hết các người đó, chừa tai họa về sao, cần gì phải cho người tới bảo vệ , đuổi theo cũng giết, cần gì phải phiền phức như vậy?

      Tiểu Cửu dường như biết suy nghĩ trong lòng của Tư Mộ, ngừng chút lại : "Gần đây trong tổ chức xảy ra liên tiếp những chuyện phiền phức, đến bây giờ chúng tôi cũng biết là ai nhắm vào, tại lão đại vội xử lý chuyện bên kia, có thời gian bận tâm đến bên này. Tạm thời chúng ta bức dây động rừng, tất cả chờ ấy về rồi giải quyết."

      Kỳ chuyện buôn bán súng ống đạn dược, đâu tể nào có kẻ thù?

      Mặc dù bọn ở trong nước luôn luôn khiêm tốn, nhưng mà hành động của tôt chức bọn như vậy, nhất định phải là ông chủ khiêm tốn.

      Ở nước ngoài, hành động bá đạp, thủ đoạn độc ác, đắc tội ít người.

      Chỉ cần hai kẻ thù tới của, cũng sợ, sợ nhất là bọn người đó hợp lại đối phó với bọn , như vậy bọn họ phải cố gắng hết sức rồi.

      Mà xem tình hình giờ, chỉ sợ là lo lắng đến chết.

      Tư Mộ biết hết về tổ chức của bọn họ là như thế nào, chỉ đọc chút tiểu thuyết ngôn tình, cũng có thể biết được cái gì. Vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng hỏi, tốt nhất là đem bản thân mình chiếu cố tốt, đừng làm cho Ngôn Mặc Bạch lo lắng.

      nhắm chặt mắt, cố gắng ngăn chặn nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng, với Tiểu Cửu: "Cậu dẫn tôi đến nơi nào an toàn , nhà tôi cũng được, khách sạn cũng được, đến nơi nào có ai, có người có thể động đến tôi, là tốt rồi."

      Xem qua vô số tiểu thuyết và TV, ghét nhất là cái loại tự cho mình là nữ chủ tự đaị. ràng bản thân yếu đuối phải cần người khác che chở, lúc biết chồng gặp nguy hiểm, lại liều lĩnh gặp ta.

      dễ nghe là cứu người, ra là cản trở. Dưới tình huống này chỉ có dạng, nữ chính bị kẻ xấu bắt làm con tin, dùng để uy hiếp nam chính.

      Mỗi lần Tư Mộ xem đến đây đều mắng chữi nữ chính ngu xuẩn.

      Kỳ là mình khi đó, bất quá cũng là khờ dại quá mức, phải tự mình trải qua, có tư cách đánh giá.

      Bây giờ hận thể mọc được đôi cánh, bay đến bên cạnh , mặc dù thể giúp được cái gì, nhưng có thể nhìn thấy , là tốt. Nếu bình yên vô , có thể cùng bình an trở về; nếu gặp bất hạnh, vậy là an táng tốt, sau đó theo , hoặc là sống tốt.

      Nhưng mà, thể làm như vậy.

      Nếu , bây giờ Ngôn Mặc Bạch ở chỗ nước sôi lửa bỏng, vậy mà đến, là tới cửa cước chí mạng đem Ngôn Mặc Bạch vào chỗ chết.

      Tiểu Cửu kinh ngạc thấy bình tĩnh như vậy, cho rằng ầm ĩ mà hung hăng khóc lên. nghĩ tới, bình tĩnh mà với ta như vậy, cứ đưa đến nơi an toàn.

      việc cũng có nghiêm trọng như thế, hôm nay Tiểu Cửu theo , mặc khác có người theo dõi bên cạnh, cũng chỉ theo dõi từ xa, cũng ra tay với họ.

      Giọng Tiểu Cửu có chút lạnh lùng ngoan độc, khóe miệng gợi lên nụ cười châm chọc: "Chị dâu, chị ở đâu cũng an toàn, ai dám động đến chị, có chúng tôi ở đây, có người có thể động đến chị!"

      Bọn họ trở về thành phố A, tác phòng làm việc đều bớt phóng túng rất nhiều, cơ hồ là khiêm tốn nóng nảy rồi. Vì thế những người này có phải có thể ngang ngược đem bọn họ để vào mắt hay , đúng là khiêu khích điên cuồng rồi?"

      Vốn là Tiểu Cửu nhớ lại, nếu Tư Mộ có thể sống yên ổn ngây ngốc trong nhà, giống như hôm nay ra ngoài dạo chơi mù quáng như vậy, công việc bảo vệ cũng bọn cũng rất dễ dàng rồi. Nhưng mà vừa , lại cảm thấy trong lòng lên tia cảm xúc lại thường. thể vì sao, chỉ cảm thấy nhu thuận như vậy, chuyện chuyện, quan tâm người, ta lại bằng lòng để ủy khuất rồi.

      " có chuyện gì, nếu chị dâu cảm thấy nhàm chán, chị có thể gọi bạn bè ra ngoài cùng chơi." xong, Tiểu Cửu lại thêm câu: "Chỉ cần gọi Diêu Dao là tốt."

      Bộ dáng này của Tiểu Cửu, ràng là bị Diêu Dao dọa sợ rồi.

      Tư Mộ bật cười tiếng, "Cậu là người đàn ông, còn sợ nương sao?"

      "Chị dâu--" Tiểu Cửu có cút bất đắc dĩ, đối với con , biết ở chung như thế nào. Chủ động quá mức, là ăn tiêu.

      " ấy đủ xinh đẹp sao?"

      " pải....." rất được, bạn của chị dâu đều rất xinh đẹp, quả nhiên là vật hợp theo loài, người phân theo nhóm.

      " ấy đủ đáng sao?"

      " phải...." đáng sao? Nhớ lần trước uống rượi quấn lấy , dựa vào lưng , ngồi ở cuối ôm , thấy mặt trắng hồng, cùng đôi môi hồng. Lúc đó nhịn được, sau khi lên xe, trộm hôn cái. Cái mùi vị đó, thơm mát lại mềm mại, vô cùng đáng .

      "Cậu thích ấy?" Hỏi xong, Tư Mộ tròn mắt nhìn Tiểu Cửu chằm cằm, nín được bật cười.

      Mặt Tiểu Cửu liền đỏ, nghiêng người ra phía cửa sổ, thêm gì.

      Thích ...."


      thích .......?

      biết, cái gì gọi là thích, cái gì gọi là thích?

      Thích là như thế nào?

      thích là cái dạng gì?

      Vì thế, Tư Mộ nhìn thấy thần sắc mặt ta, cất tiếng cười to, khí vừa mới ngột ngạt bị tiếng cười của Tư Mộ làm tan nhiều.

      "Được rồi! Tôi biết rồi!" Tư Mộ ngừng cười, gật đầu : "Hôm nay kêu các ấy ra ngoài, hôm nào ! Chờ các xử lý hết mọi cuyện, chúng ta ra ngoài chơi lần vui. tuần sau , đó là ngày đặc biệt, hiếm khi có ngày, chúng ta thể lãng phí rồi."

      Tiểu Cửu cau mày suy nghĩ, tuần sau, cuối cùng là ngày nào.

      Nhưng mà càng nghĩ cũng biết, ngày 4 tháng 1 cuối cùng là hiếm có chỗ nào?

      Tiểu Cửu đưa Tư Mộ về nhà họ Phó, sau đó lái xe đứng ở chỗ cách đó xa, Tư Mộ gì thêm, xoay người vào.

      Lúc này cũng qua ba giờ, Tư Mộ 5 giờ mới trở về, bây giờ lại trở lại, Tô San ở trong phòng khách xem TV, liền có chút ngạc nhiên hỏi: "Sao lại trở về sớm thế?"

      Tư Mộ mỉm cười vào, chào hỏi bọn họ xong, cầm quả táo xanh bắt đầu ăn, miệng : "Thanh Thanh có việc bận, rãnh theo con chơi, nên trở về."

      Phó Minh Vũ thấy con trở về, liên cao hứng gọi: "Mộ Mộ, qua chơi cờ với ba."

      Tô San vỗ cái: "Cũng chỉ có con rãnh rỗi chơi đùa, nhà người ta làm việc bận rộn là bài tập học. Con nếu có thời gian đến công ty học hỏi, trường học cũng , công việc cũng có, có người chuyện mới là lạ."

      Phó Minh Vũ cười cười: "Mộ Mộ muốn xử lý chuyện công ty, dù sau về sau 'Lăng Vũ' cũng cần phải giao cho con. học hành và bài tập cần bỏ bê, trước phải nghe con mang sách về nhà học sao? Còn bình thường Ngôn Mặc Bạch có thời gian đều dạy con, ràng có lý luận tri thức cũng chưa đũ, thực hành là chân lý kiểm tra duy nhất. Bắt đầu từ ngày may con đến 'Lăng Vũ' làm, lấy 'Lăng Vũ' làm vật thí nghiệm của con, tự tay làm."

      Tô San cười mắng chồng mình: "Cũng chỉ có ông mới chiều nó như vậy!"

      Trong lòng Tư Mộ ấm áp, ba mẹ thương, đúng là tình cảm vĩ đại nhất thế giới này rồi.

      đột nhiên nghĩ tới Ngôn Mặc Bạch và Ngôn Diệu Thiên, cuối cùng là có nhiều ngăn cách, có thể tách hai cha con bọn họ như vậy? Tách ra ở riêng, bình thường gặp mặt cũng lời nào, hoặc được mấy câu là có thể nỗi bão rồi.... .....

      Phương thức nối liền như vậy, quả làm cho Tư Mộ thể tiếp thu. Mưa dầm thấm đất từ ngay tại gia đình tương lẫn nhau, các thành viên trong gia đình cũng hòa thuận, đâu có giống như nhà họ Ngôn như vậy?

      Cùng ba chơi cờ, vừa nghĩ đến chuyện nhà họ Ngôn, vì thế có chút yên lòng.

      Phó Minh Vũ nhìn mắt con , gõ quân cờ, có chút bất mãn : "Có thể chuyên tâm chút được ? Người yên lòng như vậy, là tôn trọng đối thủ, hiểu ?"

      Tư Mộ kéo suy nghĩ của mình trở lại, cười hì hì trêu ghẹo cha mình: "Cha, lần trước cha chơi cờ với Ngôn Mặc Bạch, ra, có phải chơi xấu mới thắng được hay ?"

      Phó Minh Vũ giả bộ giận dỗi hét lớn với con : "Thúi lắm! Ai ? Là Ngôn Mặc Bạch với con? Cái tên này, tối này qua đây cha chĩnh đốn nó trận, lại còn dám sắp xếp lão già như ồng. Quá đùa giỡn rồi."
      "Ha ha ha ha a -- ba ba, đây là ba thẹn quá thành giận sao?" Tư Mộ cười ngả tới ngả lui. ra cũng phải Ngôn Mặc BẠch , là cố ý gạt cha mà thôi.

      Tài đánh cờ của Ngôn Mặc Bạch, thấy qua, vô cùng lợi hại. Mà trình độ của cha mình cũng có thể cùng chơi mà thôi, làm sao có thể thắng Ngôn Mặc Bạch chứ?

      Lần trước về nà, cha thắng ván vờ, cao hứng cả ngày. phải Ngôn Mặc Bạch cố ý thả nước, mới là lạ!

      Phó Minh Vũ hừ hừ: "Quả nhiên con theo người ngoài! Con gả ra ngoài như bát nước đổ ra ngoài, lúc này mới gả có vài ngày, cũng bắt đầu cùng người khác trêu chọc cha mình rồi!" Ông xoa xoa thái dương, bộ dáng phiền lòng : "Con à, đúng là Bạch nuôi dưỡng rồi! Đâu còn được trông cậy vào hiếu thuận cha mẹ của !"

      Tư Mộ cười ngoặt nghẽo, "Ha ha ha ha -- mỗi lần đều dùng chiêu này, mặc kệ cha dùng! Cha có dám đánh đấu với Ngôn Mặc Bạch trận ? Con bảo ấy cho cha ba nước cờ, con cá là cha thua!"

      "Quá khinh người rồi!" Phó Minh Vũ đập bàn, tức giận con : "Được! Hôm nay cha con đánh cuộc với con! cần nó cho cờ, nước cũng cần, dám để ta đánh nó! Cha hôm nay cần phải tranh lại đấu! Lại có thể bị con mình coi thường!"

      Tô san ở bên bấc đắc dĩ nhìn hai cha con, yên lặng trừng mắt: "Các người có phải còn nữa đúng hay ?"

      Tư Mộ lôi kéo mẹ: "Mẹ, mẹ đến làm trọng tài, nếu cha đổi ý, buổi tối phạt cha nấu cơm!"

      Người nhà cười, mãi cho đến hơn năm giờ.

      Tô San chuẩn bị cơm chiều, hỏi con vào bếp: "Mộ Mộ, Mặc Bạch thích ăn cái gì?"

      "Nấu nhạt chút, ấy thể ăn cay." Từ sau khi bị thương lần trước, Tư Mộ nấu cơm cho đều nấu nạt, dám cho ăn quá nhiều đồ quá mặn.

      Tô San khẩu vị của Ngôn Mặc Bạch, lần trước hai vợ chồng son về nhà ăn cơm, bà liền làm theo khẩu bị bình thường của mình mà thôi.

      Hôm nay ý hỏi như vậy, tự nhiên liền bày tỏ để tâm đối với con rể này, càng ngày càng ngày lòng.

      "Hôm nay cố ý bảo bà Vương mua chút thuốc bôt, lát hai đứa trở về phải uống nhiều chút, sớm sinh đứa bé!"

      mặt Tư Mộ có chút mất tự nhiên. dám , nhưng thứ này đều vô dụng đối với Ngôn Mặc Bạch. Đối với chuyện sinh đứa bé cũng vô dụng!

      Hai mẹ con bận rộn trong phòng bếp giờ, chuẩn bị bàn lớn đồ ăn, phần lớn đều là đồ nhạt.

      Bên ngoài trời tối, trong lòng Tư Mộ cùng càng nặng thêm.

      Ngôn Mặc Bạch, còn chưa trở về.

      Tô San thấy Tư Mộ vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, bộ dạng lo lắng ko yên, : "Mấy giờ Mặc Bạch làm xong việc? Nếu gọi điện thoại hỏi tiếng?"

      Tư Mộ cầm điện thoại tay, trong lòng rất loạn.

      Nhìn mẹ lo lắng, khoát tay: "Gọi điện thoại cho ấy làm gì? ấy xong việc tới. Mẹ, chúng ta ăn trước cần chờ ấy!"


      Kỳ gọi rất nhiều lần. Điều là giọng co máy móc nhắc nhở. Xin chào! Số điện thoại này khóa máy!
      Last edited by a moderator: 24/4/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :