1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96 (tiếp theo)

      Editor: Lavender89

      Chưa bao giờ có cảm giác lo lắng như vậy, giờ phút này bình an quay về, Tư Mộ mới cảm thấy yên tâm.

      Ôm cổ , lần đầu tiên làm nũng trước mặt Ngôn Mặc Bạch: “Em đói bụng rồi, đói phát điên luôn.......”

      Ngôn Mặc Bạch vỗ mông : “ phải cho người đưa đồ ăn đến cho em sao? Sao lại nấu ăn?”

      ở nhà, có mình em nên muốn nấu.”

      chu đôi môi đỏ mọng, mềm mại, trơn bóng của mình, Ngôn Mặc Bạch liền cắn cái, nở nụ cười tà ác: “Vậy là em muốn ăn em sao?”

      xong liền liếc mắt nhìn về phía ngực , hai trái đào mềm mại mênh mông đan ở trước mặt , ta vừa cúi đầu là có thể chạm tới.

      Đôi mắt càng thêm tĩnh mịch: “Nhưng đói bụng, chỗ đó đói! Em cho ăn no rồi sau!” xogn cúi đầu mãnh liệt hôn , Tư Mộ gào khóc nhưng giọng rất vui.

      “Ăn cơm trước !” Tư Mộ kháng nghị nhưng Ngôn Mặc Bạch làm sao chịu? Nhanh tay kéo khăn tắm quấn quanh người , vào phòng ngủ liền ném lên giường, giường rất êm rất rộng rãi nhưng Tư Mộ rơi xuống vẫn cảm thấy hơi đau, còn chưa phục hồi tinh thần liền nghiêng người đè xuống.

      “Em tắm rửa sạch chờ rồi, sao có thể để em đợi lâu chứ?” nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

      Tư Mộ khóc ra nước mắt.

      đúng! chỉ tắm rửa sạch thậm chí còn đưa cơ thể mình dâng đến miệng , nhiệt tình kêu mời: “Hãy ăn em !” chỉ cần vén lên là có thể ăn rồi.

      Giằng co lúc lâu, Tư Mộ chịu nổi, đẩy ra la to: “Em đói chết rồi! Ngôn Mặc Bạch, có cho em ăn hay ?”

      Ngôn Mặc Bạch lướt sơ qua hai lần cũng có thể miễn cưỡng xem là lót bụng rồi, vì vậy rất rộng rạng sảng khoái thả người.

      Tư Mộ choàng khăn tắm bước xuống giường, chân tê rần thiếu chút nữa ngã mặt đất. Người ở giường lại cười. d.đ.lqđ

      Quay đầu lại trừng : “Tối nay đừng nghĩ được lên giường ngủ!”

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nằm giường duỗi lưng, ý bảo tối nay nhất định ngủ giường.

      Tư Mộ giận đến nghiến răng, im lặng lâu mới : “Vậy tối nay em ngủ giường!”

      Tư Mộ bỏ lại câu này, bụm mặt chịu đựng khó chịu người chạy xuống lầu.

      Ở phòng bếp quay vòng rồi quyết định vẫn nên ở dưới nhà ăn.

      Vừa mới chuẩn bị đánh trứng liền có đôi tay ôm từ phía sau, lồng ngực rộng rãi ấm áp tựa sát vào người , thậm chí còn có thể cảm nhận nhịp tim của .

      Lúc đầu Tư Mộ giật mình nhưng khi được bao quanh bởi hơi thở ấm áp như vậy cần nghĩ cũng biết là Ngôn Mặc Bạch, quay đầu lại trừng : “Làm em giật mình! phải ở ngoài ăn no rồi sao? xuống đây làm gì?”

      Ngôn Mặc Bạch tựa cằm vào đầu , cọ xát đầu “Ngửi thấy mùi thơm nên lại đói bụng!”

      Cơ thể nhắn bị ôm chặt vào trong ngực, Tư Mộ bị ôm cơ thể cũng nóng lên, căn bản có cách nào tiếp tục nấu mì, trứng cũng đánh được nữa, sắp rớt xuống đất.

      đến phòng ăn ngồi , chút nữa có mì ăn!” đuổi ra ngoài.

      ! Ở đây xem em nấu. Học xong lần sau có thể tự nấu.”

      Tư Mộ cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

      Hạnh phúc đến nỗi muốn khóc! Đôi mắt ê ẩm đều là hơi nước.

      Ngôn Mặc Bạch vùi đầu vào cổ , thưởng thức mùi hương thơm ngát người , giọng trầm thấp: “ ra ngoài ngày, em ở nhà làm gì?” d.đ.lqđ

      Tư Mộ bị cọ có chút nhột, phản ứng hơi chậm, lúc sau mới biết hỏi cái gì. Nhưng vừa nghĩ tới việc mình làm hôm nay liền đỏ mặt.

      lo lắng cho , đem mọi thứ trong nhà ra giặt hết, thậm chí.......còn đem toàn bộ quần lót của ra giặt!

      Tư Mộ chột dạ hỏi: “Ngôn Mặc Bạch, em giặt quần áo nhưng tìm thấy quần lót của ?”

      “Vứt!” Dứt khoát trả lời.

      chỉ mặc quần lót duy nhất của hiệu sao?” Lúc Tư Mộ bóc hộp tất cả đều cùng hiệu. chưa từng thấy nhãn hiệu đó bao giờ.

      “Uhm!” Ngôn Mặc Bạch khẽ trả lời, hài hước cắn lên cổ cái, cười hỏi: “Sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với quần lót của ?”

      Tư Mộ thầm than trong lòng, có hứng thú đùa với !

      giặt hết tất cả quần lót của Ngôn Mặc Bạch, hơn nữa còn nhét hết tất cả vào thùng, chưa có phơi khô! Tối nay còn có thể mặc, nhưng ngày mai có thể lái xe cả ngày mà mặc được sao?

      Trong nhà có máy sấy!

      Khuôn mặt Tư Mộ khổ sở, ngoan ngoãn im lặng.

      Nấu mì xong, Tư Mộ chỉ ăn chút, đa số đều là Ngôn Mặc Bạch ăn.

      Lúc quay về phòng, Tư Mộ ngồi giường nhìn Ngôn MẶc Bạch vào phòng tắm, Ngôn Mặc Bạch quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt , bộ mặt phớt lờ hỏi: “Hay là em tắm lại lần nữa !”

      Tư Mộ lập tức chui vào trong chăn.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn cả người nằm trong chăn kia, nghĩ thầm lát nữa ăn! Ăn ăn ăn! Ăn đến khi em cầu xin tha thứ!

      Mới vừa vào phòng tắm liền truyền ra giọng của : “Đây đều là quần lót của phải sao? Sao em lại giặt hết tất cả?”

      Tư Mộ núp trong chăn giả chết, cho biết hôm nay trong lòng khó chịu đến thế nào, chịu khó ngày mai có quần lót mặc!

      Cả người ướt nhẹp từ phòng tắm ra, Ngôn Mặc Bạch bước đến tủ quần áo, vừa vừa mở ra, nhìn thấy chiếc quần lót nào của mình trong tủ.

      “Quần lót của đâu? Giặt hết tất cả rồi sao?”

      Tư Mộ núp trong chăn, hận thể đào cái hố giường chui xuống.

      Nếu Ngôn Mặc Bạch biết ngày mai có quần lót để mặc, có thể giết ?

      Hết chương 96
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      dunggg, thienbinh2388AnAn thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 97: Bảo bối, em sờ như thế làm gì?
      Editor: Hồng Nhung



      Ngôn Mặc Bạch đến trước giường, kéo chăn bước tới, đem cuộn tròn thành cục giường xách lên, đánh vào mông: “! Em có biết em sai ở đâu ? Cái này, chính là cần ăn đòn. Ba ngày đánh, lại muốn trèo lên ngói rồi.”

      Tư Mộ gào khóc, la lên: “Em sai ở chỗ nào? Người ta thấy quần của đều mới tinh, muốn giúp giặt sạch để mặc! Tốt bụng lại được báo đáp——”

      “Em xem cả buổi chiều em ở đây làm cái gì? Đem toàn bộ gần trăm cái quần lót của ra giặt, em cũng siêng năng!” Ngôn Mặc Bạch đánh hai cái, thấy da thịt trắng nõn của bị mình tạo ra dấu vết đỏ ràng, vì vậy đem đè ở phía dưới gặm: “Cái người này muốn đem gia vây ở giường sao, muốn ra ngoài phải ?”

      ra quần lót của Ngôn Mặc Bạch đều là hàng đặc biệt, cho dù sản xuất với số lượng lớn hay bao bì đóng gói đều được khử trùng. Ngôn Mặc Bạch là người thích sạch , nếu sạch làm sao mặc?

      Tư Mộ đem từng cái quần ra giặt, ngược lại là làm điều thừa rồi.

      Tư Mộ nghĩ tới buổi trưa hôm nay đều lo lắng cho , vất vả mới tìm được chuyện để làm, lại bị cho là chuyện xấu, trong lòng vô cùng oan ức, bị Ngôn Mặc Bạch cắn mấy cái, ngọn lửa trong lòng cũng dần dần tăng lên. thể nhịn được nữa, lật người nhào tới Ngôn Mặc Bạch, há miệng ra cắn .

      “Ngôn Mặc Bạch, là tên khốn kiếp! phải tại em lo lắng cho sao? Lúc ra ngoài mặt sa sầm, bộ dạng giống như trở lại, em sợ gặp nguy hiểm. Em càng nghĩ càng lo lắng, nhưng mà lại giúp được gì cho , chỉ có thể ngừng kiếm chuyện để làm, để cho mình thể rãnh rỗi, để cho mình nhớ …..ô ô ô cái người khốn kiếp này còn đánh em, phải là người!”

      Tư Mộ càng càng uất ức, cùng Ngôn Mặc Bạch triền miên giường lộn qua lộn lại mấy cái, lại khóc lên.

      Ngôn Mặc Bạch nghe những lời này, đau lòng ôm , cũng dám cử động, mặc cho mở miệng cắn vai mình, cổ, vài chỗ đều để lại dấu răng ẩm ướt.

      “Bảo bối, khóc nữa! Là tốt, nên để em ở nhà mình, ngoan……”Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ vào trong ngực dụ dỗ.

      Chỉ có ở giường, vào lúc động tình, Ngôn Mặc Bạch mới có thể thâm tình như vậy, buồn nôn gọi là bảo bối.

      Trước kia Diệp Nham thích gọi Tư Mộ là “bé con”, khi đó Tư Mộ cảm thấy mình như rơi vào hủ mật ngọt.

      Bây giờ Ngôn Mặc Bạch gọi là “bảo bối”, Tư Mộ lại cảm thấy tim như run rẩy, thậm chí có chút đau. Nhưng mà lại thấy cực kì thuận tai.

      gọi bảo bối, vui mừng đến nỗi đau tim luôn rồi!

      Tư Mộ hết cắn vai rồi lại chuyển sang cắn lên tai , ban đầu Ngôn Mặc Bạch chịu đựng tiếng nào, nhưng lúc Tư Mộ cắn vào tai , hô hấp của Ngôn Mặc Bạch cũng dồn dập: “Bảo bối, đừng cắn….”

      đừng cắn!

      Nơi đó rất nhạy cảm, nhảy cảm đến độ sợ mình khống chế được, muốn em nhiều quá, lại làm em bị đau!

      Tư Mộ cũng phải cắn , chỉ để hàm răng nặng khẽ ma sát viền tai , chỉ cần như thế này, Ngôn Mặc Bạch chịu nổi. Bởi vì hơi thở ấm nóng phun vào tai , nóng đến mức khiến cả tim đều nóng lên.

      “Mặc Bạch, xem, rốt cuộc làm cái gì?” Trong lòng đấu tranh hồi, đúng vào lúc này, khi sắp rơi vào lửa tình, Tư Mộ hỏi lên.

      Ngôn Mặc Bạch ôm lấy , tay có tiết tấu vỗ đều lên lưng , lời của vừa dứt, tay cũng dừng lại.

      Rốt cuộc là làm cái gì?

      Ngôn Mặc Bạch biết có nên hay , có thể tiếp nhận được hay ? Hay là nên như thế nào mới có thể tiếp nhận.

      Trầm mặc, gian phòng rộng rãi yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của hai người. Mà hai người ở giường, cơ thể dính chặt lại với nhau, tim cũng đập cùng nhịp.

      Ngôn Mặc Bạch cầm cái chăn mà vừa ném mặt đất, đắp lên người bọn họ. Đem ôm vào trong lòng lần nữa, thậm chí còn chặt hơn. cái tay vuốt ve tóc đỉnh đầu , làm cho đầu đặt ở trước ngực .

      Đầu Tư Mộ bị giữ chặt ở trước ngực, bên tai là nhịp tim đanh thép mạnh mẽ của .

      Giọng của vang lên đỉnh đầu : “ buôn lậu súng ống đạn dược.”

      Tư Mộ bị lời của làm cho hoảng sợ, đưa tay ra sờ mặt . Ngón tay mảnh khảnh trắng noãn vuốt qua lông mày , xuống mũi của , rồi tới môi…..

      Ngôn Mặc Bạch há miệng, ngậm lấy ngón tay của để môi , mút mấy cái, Tư Mộ nhanh chóng rút tay về.

      “Sao lại cắn em?” Đúng ra là ăn! Nhưng cắn so với ăn làm đỡ đỏ mặt hơn.

      “Em sờ như thế làm gì?”

      “……” Ngón tay của Tư Mộ ở người cọ xát hai cái. “ phải buôn lậu vũ khí đạn dược sao? Cảm giác những thứ này chỉ có ở trong ti vi, cảm thấy xa xôi, rất hư ảo. Cho nên em muốn sờ chút, xem chút buôn lậu súng ống đạn dược đến cùng là dạng gì?”

      Ngôn Mặc Bạch ngờ phản ứng như vậy.

      ra từng nghĩ, có ngày, nếu phát thân phận của , có phản ứng gì? Đoán chừng sợ hãi, bài xích, ghét, rời xa .

      Đây cũng là nguyên nhân chậm chạp muốn tiết lộ nửa câu về công việc của mình.

      Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới bình tĩnh tiếp nhận.

      Khi bàn tay bé của dịu dàng di chuyển mặt , cảm giác mềm mại kia trực tiếp chạy thẳng đến đáy lòng .

      “Em sợ sao?” Tay Ngôn Mặc Bạch tiến vào bên trong ngực vuốt ve, hỏi.

      “Sợ nha! Hôm nay ra ngoài lát, em liền sợ gặp nguy hiểm, sợ bị thương. Giống như cái đêm hôm đám cưới vậy, bị thương nặng như vậy, chảy rất nhiều máu. Em vừa nghĩ tới hôm đó khi đưa vào bệnh viện, trong lòng em liền bất ổn. nằm giường bệnh, em cảm thấy rất đau…..”Tư Mộ vùi đầu vào trước ngực , vẫn ngẩng lên, ngửi được mùi vị nam tính người , giọng có hơi buồn buồn.

      Đột nhiên Ngôn Mặc Bạch cảm thấy mơ hồ mềm lòng.

      Chưa từng có người nào mang theo cảm xúc như vậy với “Ngôn Mặc Bạch em sợ bị thương.”

      Sau khi trải qua hình thức huấn luyện với cường độ như tự sát này, thiếu chút nữa cũng cho rằng mình làm bằng sắt, biết đau. Cũng cho mình là Chiến thần bất bại, có người nào có thể làm bị thương, cho dù bị thương, cũng chết được.

      Nhưng mà, cơ hồ đầu ngón tay của cũng có thể nhấn chết mảnh mai trước mặt này, mới là người bị đau lòng.

      Mặc dù bị ôm vào trong ngực, nhưng tay vẫn ôm ngang hông , giống như cũng đem bảo hộ ở trong ngực.

      , em đau lòng…….

      như vậy, làm sao Ngôn Mặc Bạch có thể cho được?

      Trong bóng tối, con ngươi trong suốt của léo sáng, sau đó giọng hỏi: “Ý muốn , em sợ con người của sao? là người buôn lậu súng ống đạn dược…….”

      Tư Mộ đột nhiên giãy dụa, từ trong ngực lộ ra cái đầu, ôm đầu của đưa tới trước mặt mình, bốn mắt nhìn nhau rồi bỗng nhiên cười khanh khách.

      “Mặc Bạch, biết ? Em từng đọc bộ tiểu thuyết, nam chính bên trong là xã hội đen, hơn nữa còn là giáo phụ (người đứng đầu) Mafia. Lúc xem bộ tiểu thuyết kia, bởi vì là truyện ra theo kì, nên em vẫn theo dõi hơn nửa năm, nhân vật bên trong truyện quả rất hấp dẫn. ra Mafia Ý là có , khi đó em chỉ nghĩ, những giáo phụ Mafia, có phải cũng giống như vậy hay , đẹp trai, thâm tình, lãnh khốc, vì bất chấp tất cả? Nếu mà có, em hy vọng mình được giống nữ chính trong truyện biết bao……..”

      khoảng thời gian, say mê tiểu thuyết mạng. Mặc dù biết những thứ tình kia đều là hư cấu, nhưng bọn họ lại rất tốt đẹp, nhịn được cũng muốn mơ tưởng theo.

      Bạn đọc Hào môn quyền thế được chuyển ngữ tại ***************.com. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

      “Bọn cùng Mafia, cũng có chút quan hệ buôn bán qua lại.” Ngôn Mặc Bạch nghe tràng dài, khóe miệng giương , nhịn được, tiết lộ cho chút tin tức, “Giáo phụ Mafia lần này rất béo, hề tuấn đẹp trai tí nào, có dòng máu người Ý, lại còn rất háo sắc.”

      Tư Mộ mở to hai mắt, bộ dạng thể tin được.

      Trời ơi, quả nhiên tất cả tiểu thuyết đều là do tưởng tượng ra, thực tế đều rất tàn khốc!

      “Này, vậy còn người trước đó?” Tư Mộ chưa chịu từ bỏ ý định, cắn cắn môi hỏi.

      “Trước đó? Ừ, giáo phụ đời trước ngược lại cũng được coi như là cao lớn đẹp trai !” Ngôn Mặc Bạch ngược lại nghiêng đầu suy nghĩ lát, bộ dạng nghiêm túc trả lời .

      “Này, có thể dẫn em gặp lần cho biết?” Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch, mắt to long lanh, mặt tràn đầy khao khát.

      thể!” Ngôn Mặc Bạch hề suy nghĩ, quả quyết từ chối.

      “Hừ! Hẹp hòi!”

      “Em là muốn biết cái gì? Trai đẹp sao?” Con ngươi Ngôn Mặc Bạch quét về phía , lạnh lùng hừ hừ.

      Mắt Tư Mộ sáng ngời khẽ chớp, cười hì hì ôm mặt của : “Còn có ai đẹp trai hơn sao?”

      Ngôn Mặc Bạch vẫn thường bị ánh mắt của những nữ sinh ái mộ mình dõi theo, nhưng mà quá lạnh lùng, nên mới có ai dám tiến lên thổ lộ với . Đây là lần đầu tiên nghe có người khen mình như vậy, mà còn là mình . Vì vậy liền kiêu ngạo, mặt lên tia ửng đỏ.

      Hừ hừ, Ngôn Mặc Bạch nhìn nét cười ở đáy mắt , lật người đem đè ở phía dưới: “Gia chỉ đẹp trai, mà còn rất có năng lực, có thể, làm!”

      Trong đêm nay, Tư Mộ lại cảm nhận được thêm khả năng khác của Ngôn Mặc Bạch.

      Ngày hôm sau, Tư Mộ dùng máy sấy làm khô cái quần lót của Ngôn Mặc Bạch, để dùng bây giờ. Trong nhà thể hong khô, mà hôm nay lại có mưa, cho dù có đem phơi cũng được.

      Ngôn Mặc Bạch vẫn phải xử lí công việc như mọi ngày. Hai ngày nay, mọi chuyện đều tới cùng lúc. Tiểu Cửu và Tiểu Trang cũng vội vàng tới sứt đầu mẻ trán. Ngôn Mặc Bạch là đại ca đương nhiên thể mặc kệ được.

      Tối hôm qua đồng ý với Tư Mộ để ở nhà mình, vì vậy hôm nay, khi ra ngoài, liền dẫn theo cùng.

      Khi đường, Ngôn Mặc Bạch dặn Tư Mộ: “Em có thể sang chơi ở phòng 1817 kế bên, nhưng mà được quán bar nữa, cũng được đua xe. Đói bụng kêu phòng ăn bên kia đem qua. Ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”

      Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch cái, thanh buồn bực : “Em tìm Vưu Ưu. Em theo …….”

      Trong mắt Ngôn Mặc Bạch thoáng qua tia kinh ngạc, trầm mặc hồi, gật đầu đồng ý.

      ra ở chỗ đó xử lí tài liệu, có lúc lên tiếng ra lệnh, cho dù có Tư Mộ ở đó cũng làm chậm trễ công việc của .

      “Đến lúc đó em đừng rãnh rỗi nhàm chán, lại muốn sang phòng 1817 chơi.”

      Ngôn Mặc Bạch cũng hiểu tính tình của Tư Mộ, vào lúc yên tĩnh ngoan vô cùng, hai ngày ra ngoài cũng có thể yên bình sống. Nhưng có lúc lại quậy ầm ĩ muốn chơi, giống như con ngựa hoang bị mất cương vậy.

      là lúc yên tĩnh, lúc lại hoạt động chạy nhảy như thỏ.

      Tư Mộ cầm sách tay giơ lên, mặt đắc ý: “Em mang theo sách học. nghĩ em chơi sao?”

      mấy ngày Tư Mộ có đọc sách, thành tích ở trường coi như tạm được, mặc dù gả vào Hào môn, nhưng mà cũng thể bỏ bê việc học, nắm giữ kiến thức, mới có thể thay đổi số phận.

      Vì thế quyết định học tập chăm chỉ. muốn thi đỗ làm nghiên cứu sinh ngành kinh tế học, ở nhà tự học. Trái lại Ngôn Mặc Bạch cũng gì, dù sao vợ của mình muốn học thêm chút kiến thức, cũng phải là tốt.

      Hai người vào phòng 1818, Ngôn Mặc Bạch ngồi làm việc, Tư Mộ đọc sách.

      Lúc đầu mới biết Ngôn Mặc Bạch, cảm thấy ít , lạnh lùng, có lúc yên tĩnh khó gần, nhưng bây giờ thấy bộ dạng vùi đầu chăm chỉ làm việc của , rất đẹp.

      Ngôn Mặc Bạch đẹp trai, Tư Mộ vẫn luôn thừa nhận. Nhưng giờ phút này lại đẹp đến nỗi khiến hận thể nhào qua ôm lấy .

      Thấy tài liệu chất đống như núi, thở dài, vẫn là quên !

      Tiếp tục đọc sách……..

      Nhưng mà, cái vần đề này…… nghiên cứu mấy lần vẫn hiểu nổi. Ngẩng đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch chút, vẫn vùi đầu vào đống tài liệu.

      Thôi, cái vấn đề này giữ lại, đọc.

      vấn đề hiểu, liền kéo theo nhiều cái vấn đề phía sau.

      Tư Mộ thấy đau đầu vuốt vuốt mái tóc, thôi, muốn đọc sách nữa!

      Vậy nhìn Ngôn Mặc Bạch !

      Hình như cũng gặp phải vấn đề khó khăn? Lông mày tuấn nhíu lại, nhưng mà vẫn rất đẹp. Cảm giác môi mím lại, càng thêm đẹp mắt. Đường cong của chiếc cằm cương nghị, cũng vẫn rất đẹp.

      Chống cằm ngồi ghế sô fa, trong đôi mắt tỏa ra hồng tâm , thiếu chút nữa nước miếng cũng chảy ra.

      “Em đói bụng sao? Nhìn còn chảy nước miếng——” thanh Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt tới.

      Tư Mộ vội vàng lau khóe miệng, cười hắc hắc: “Ai bảo có bộ dạng xuất sắc khiến người ta muốn ăn như vậy?”

      Ngôn Mặc Bạch nghe vậy, ánh mắt đảo qua, hừ hừ: “Em cái gì?”

      Giọng của như vậy chính là có tín hiệu nguy hiểm rồi.

      Tư Mộ ngoan ngoãn im miệng.

      Lúc này của phòng bị gõ vang, “Vào !”

      Lệ Hỏa vào, nhìn thấy Tư Mộ ngồi ở ghế sô fa, muốn lại thôi.

      Ngôn Mặc Bạch cau mày, thanh có chút lạnh lùng: “ !”

      Tư Mộ cũng cảm thấy hình như Lệ Hỏa có điều kiêng kị, vì vậy đứng lên: “Em sang kế bên tìm Vưu Ưu chơi.”

      “Ngồi xuống!” Giọng Ngôn Mặc Bạch càng lạnh hơn, khiến Tư Mộ vừa đứng thẳng người liền dừng lại. nghi ngờ nhìn về phía . Chỉ nghe Ngôn Mặc Bạch : “ có người ngoài, cậu .”

      Sắc mặt Lệ Hỏa bình tĩnh: “Diệp Nham vẫn lén lút gây chuyện, phá hư giao dịch của chúng ta. Đại ca, có giết ta hay ?”
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 98: Thô lỗ

      Editor: Hồng Nhung


      Nét mặt của Ngôn Mặc Bạch như có gì, còn sắc mặt Tư Mộ biến đổi.

      Diệp Nham?

      Tại sao lại là Diệp Nham?

      Tại sao ta lại có năng lực chống đối với Ngôn Mặc Bạch?

      Ngôn Mặc Bạch buôn lậu súng ống đạn dược, cũng là xen lẫn giới hắc đạo rồi, nếu như Diệp Nham có năng lực ảnh hưởng tới Ngôn Mặc Bạch, như vậy chắc chắn ta cũng liên quan tới giới hắc đạo.

      Trước kia Diệp Nham cũng phải sạch như tờ giấy trắng, nhưng ít nhất trong nhận thức của , ta chưa bao giờ qua lại với những người trong giới hắc đạo.

      Là Diệp Nham vẫn luôn dấu , hay là từ sau khi ta ở chung chỗ với tên là Dư Hinh kia rồi mới quen biết với những người đó.

      ta có bản lĩnh như vậy, nếu Ngôn Mặc Bạch phải chuyến đến đại sứ quán, có thể làm cho Ngôn Mặc Bạch cũng thấy đau đầu.

      Có muốn giết ta ?

      Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu Tư Mộ.

      Người đó từng che chở bảo vệ , là người đàn ông mà suốt đời suốt kiếp nhưng cuối cùng lại phản bội , người chồng bây giờ lại hỏi có muốn giết ta ….

      Tư Mộ cắn môi, nhắm mắt lại.

      Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn , dĩ nhiên thấy. Thậm chí còn thấy được tìm tòi nghiên cứu và xem thường trong đôi mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch, còn là đứng quan sát ở đằng xa…

      muốn quan sát xem phản ứng như thế nào sau khi nghe câu này sao?

      nên phản ứng sao?

      biết mình nên phản ứng như thế nào, nhưng mà biết chắc sắc mặt mình bây giờ vô cùng tái nhợt, trông rất khó coi.

      “Phó Tư Mộ, em xem, có nên tiêu diệt ta hay ?” Ngôn Mặc Bạch tùy ý để tay lên bàn gõ đều theo nhịp hai, thanh này mặc dù rất , đến nỗi rất khó nghe, nhưng Tư Mộ lại cảm thấy nó phải nặng như ngàn cân, nặng nề đánh thẳng vào trái tim .

      ta hỏi như vậy là có ý gì?

      Do vẫn còn chưa tin tưởng sao?

      vẫn cảm thấy chưa quên được tình cũ, còn vương vấn?

      Sắc mặt Tư Mộ bây giờ càng tái nhợt.

      nhắm chặt mắt lần nữa, sau đó lại mở ra, trong mắt vẻ yên tĩnh lạnh nhạt, thanh minh:

      “Chuyện của , tự mình quyết định, tôi có tư cách can thiệp.” Bàn tay cầm sách của Tư Mộ cũng trở nên lạnh lẽo.

      “Ai em có tư cách? Em là vợ hợp pháp của cho nên em có quyền tham dự vào chuyện của .” Ngón tay gõ lên bàn của Ngôn Mặc Bạch càng tăng thêm lực.

      Bạn đọc truyện Ngôn thiếu cưng chiều vợ được chuyển ngữ tại ***************.com. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

      “Dù tôi là vợ hợp pháp của , nhưng tôi cũng tham gia vào công việc của , tự mình quyết định .” xong, Tư Mộ đứng lên: “Tôi qua nhà kế bên tìm Vưu Ưu chơi. xử lí xong chuyện rồi tới đón tôi, hai chúng ta cùng trở về.”

      Vốn cho là bọn họ thương nhau, gắn bó thân mật. Nhưng phải như vậy.

      Chẳng qua chỉ xuất tên bạn trai cũ, lại muốn chờ xem phản ứng của , đây là tin tưởng sao? Đây là tin tưởng quan trọng nhất giữa vợ chồng nên có sao?

      Tư Mộ mới vừa hai bước, nghe thấy giọng lạnh lùng từ cái người ở phía sau lưng: “ cho phép em rời sao?”

      Tư Mộ dừng bước, cũng quay đầu lại: “Vậy xin hỏi Ngôn thiếu, tôi có thể tìm bạn bè của tôi ?”

      Sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch tối sầm lại, ánh mắt chợt lạnh.

      Xin hỏi? Còn có Ngôn thiếu?

      Ngôn Mặc Bạch hít thở như có thể phun ra lửa, giận quá hóa cười: “Chỉ vì Diệp Nham mà em lại muốn khách khí, lạnh nhạt với ?”

      Tư Mộ có hơi tức giận xoay người, chống lại ánh mắt tràn đầy lửa giận như muốn thiêu đốt người của Ngôn Mặc Bạch: “ phải cũng bởi vì người quen biết mà hiểu lầm tôi, đối xử lạnh lùng với tôi? Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc muốn tôi bao nhiêu lần mới hiểu, mới có thể hoàn toàn tin tưởng tôi? Tôi , tôi với Diệp Nham chia tay rồi, còn quan hệ gì nữa. Bây giờ tôi là vợ danh chánh ngôn thuận của . có hiểu ? có cần thiết phải dùng ánh mắt nghi ngờ này nhìn tôi mỗi khi nhắc tới ta ?”

      Người liên quan?

      Trong nháy mắt, lòng Ngôn Mặc Bạch thay đổi từ từ.

      Hít sâu hơi, nhìn qua Lệ Hỏa ngồi bên ngây ngốc, hết sức bình tĩnh với ta: “Tôi cùng Ngôn Mặc Bạch có số chuyện cần với nhau, cậu có thể ra ngoài lát ? Chỉ cần mười phút thôi, được chứ?”

      Lệ Hỏa nào dám ”. Nãy giờ cậu ở bên xem cuộc chiến của hai người, cả người đều đổ mồ hôi hột, cũng nghĩ đến việc thừa dịp hai người tranh cãi, để ý đến diện của cậu mà chạy trốn. Cậu muốn nhìn thấy cảnh gia đình của đại ca cãi nhau!

      tại, rốt cuộc cũng có người chú ý đến người dư thừa là cậu, hơn nữa còn cho cậu ra ngoài, cậu vô cùng cảm kích, nào còn có đưa ra lí do ở lại.

      Vì vậy Lệ Hỏa gật đầu cái, cũng có trưng cầu ý kiến đại ca của mình, trực tiếp ra.

      Ngôn Mặc Bạch cũng có ý kiến gì, nhưng đến khi cậu bước bị gọi lại: “ tới chỗ Cố Khuynh lấy ít thuốc về đây. Cậu chỉ cần lấy cho vợ là cậu ta biết rồi.”

      “Chờ chút!” Tư Mộ gọi Lệ Hỏa lại, quay đầu hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Rốt cuộc cho tôi uống thứ gì vậy hả?”

      phải là thuốc tránh thai chứ?

      Mỗi lần bọn họ hoan ái Ngôn Mặc Bạch đều có dùng các biện pháp tránh thai. Khi đó Tư Mộ còn cảm thấy kì lạ, phải hai năm sau mới muốn có con sao? Tại sao lại có dùng các biện pháp an toàn, còn buông thả ở trong cơ thể nữa? ra là do vẫn để dùng thuốc tránh thai.

      Lúc đưa cho uống, còn đó là vitamin.

      Tư Mộ mày đúng là ngu . ta thân thể của yếu, cần phải bổ sung, cũng tin tưởng mà uống vào.

      Khó trách hai người ở chung lâu như vậy mà vẫn có thai.

      thanh của lạnh nhạt đến cực điểm, thấy vậy Ngôn Mặc Bạch khẽ cau mày:

      “Thuốc vitamin.”

      dừng chút rồi trả lời .

      Tư Mộ cười, đến gần Ngôn Mặc Bạch, khẽ cuối người xuống, mảng lớn cảnh xuân ở trước ngực lộ ra trước mắt Ngôn Mặc Bạch, nơi đó trắng như tuyết lộ liễu đụng vào ánh mắt của , khiêu khích nhẫn nại cực hạn của .

      , đừng, nghĩ, , khiến, cho, tôi, uống, thứ, thuốc, đó, lần, nữa!” Tư Mộ nhìn thẳng vào mắt , phun ra từng chữ từng chữ .

      thể nghi ngờ lời này chính là chống đối Ngôn Mặc Bạch, mà vẻ mặt của bây giờ cũng tràn đầy ý khiêu khích.

      Đương nhiên Ngôn Mặc Bạch nhịn được. bỗng đứng lên, đưa đôi tay ra giữ ở dưới hai cánh tay , dùng sức nhấc cái, đem cả người lên bàn.

      Mặt bàn to lớn lạnh lẽo cùng mảng da thịt ở ngực Tư Mộ dính tại chỗ, làm hơi giật mình.

      “Ngôn Mặc Bạch, làm cái gì vậy, buông tôi ra….” Sau khi Tư Mộ phản ứng, cả người bị Ngôn Mặc Bạch cố định chặt chẽ, bị đặt ở giữa và cái bàn. dùng thân thể của mình để giữ chặt lại. Tư Mộ giãy dụa đẩy ra, mà giống như Khổn Tiên Thằng (dây trói tiên), càng giãy dụa, lại càng giữ chặt.

      làm cái gì hả? Tất nhiên là làm chuyện thích nhất—— ăn em!” nhếch khóe môi, nở nụ cười tà mị, lửa giận cũng đổi thành lửa dục.

      Ngôn Mặc Bạch tức giận cũng nhanh, mà hết cũng nhanh. Ngay từ lúc Tư Mộ tức giận quay người để lại chuỗi lời dài như vậy cơn giận cũng từ từ biến mất. Mà khi ở trước mặt cúi người xuống, đem hết cảnh xuân đẹp đẽ đưa đến trước mắt toàn thân nóng rực lên, sớm nhịn được nữa.

      “Ngôn Mặc Bạch, cái người khốn kiếp này!” Tư Mộ tức giận liền ý thức được bản thân gì. Mà Ngôn Mặc Bạch cũng có để ý, hề tức giận, chỉ cười càng thêm tà ý.

      “Khốn kiếp? Hôm nay làm chút chuyện lưu manh là có lỗi với cái danh hiệu này rồi!” Ngôn Mặc Bạch nhớ là bị đặt cho cái danh hiệu này từ trước. Chỉ là có lúc rất lưu manh. Tất nhiên bây giờ, khốn kiếp có thể ăn , ngại khốn kiếp hơn nữa.

      xong, liền cuối đầu hôn môi , mạnh mẽ mút lấy cánh môi của , sau đó cạy hàm răng đóng chặt, bắt lấy cái lưỡi của rồi mút mạnh. Sau khi lưỡi của cũng tê dại , mới thỏa mãn buông ra, cười như muốn bị đánh: “Như thế nào? làm vậy có bị coi là khốn kiếp ?”

      “Lưu manh! Đồ lưu manh——” Tư Mộ bị làm cho đầu lưỡi tê cứng, lúc chửi lên cũng bị cà lăm chửi ràng. Ai ngờ lời còn chưa dứt, tay của chút kiêng kị sờ khắp người , sức lực lớn nhưng cũng đủ làm thét lên tiếng.

      “A——” Tư Mộ bị làm cho điên rồi, vốn là trừng mắt nhìn , nhưng sau đó khí thế lại dần dần giảm , ánh mắt cũng chó chút mê man.

      Tay kia của Ngôn Mặc Bạch lại càn rỡ hơn, khẽ chậm rãi vuốt ve, lấy hết các kĩ xảo ra khiêu khích , đợi cho hô hấp của cũng rối loạn nhưng lại cười , ghé vào lỗ tai thổi : “Có muốn lưu manh hơn hay ?”

      Bây giờ Tư Mộ làm gì còn sức lực để mắng ?

      cười đắc chí vừa lòng, càng thêm càn rỡ vén đồ lên, vào nơi tư mật!

      Lệ Hỏa ở ngoài cửa qua lại ba mươi vòng, đợi được gần tiếng, nhưng cũng dám gõ cửa vào.

      Người bên trong còn chưa ra, cho cậu mười lá gan, cậu cũng dám vào.

      tiếng trôi qua, sau khi tìm tòi đánh giá, chắc chắn trong thời gian ngắn chị dâu thể ra ngoài được rồi. Vì vậy, cậu xoay người chuẩn bị xuống lầu, thể bỉ ổi ở góc tường nghe lén loại chuyện này được. Nhưng mới vừa tới cửa thang máy, cậu lại quay trở lại, tới đứng thẳng tắp bên cửa làm thần giữ cửa.

      Đại ca và chị dâu “đàm đạo” ở trong, nếu như các em cẩn thận xông vào, quấy rầy đến “tính phúc” của đại ca nhất định đại ca rất tức giận. Vì an toàn của các em, cậu đành hy sinh cái tôi vậy!

      Vì vậy, Lệ Hỏa ở trước cửa phòng 1818, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đứng thẳng tắp ở đó làm thần giữ cửa!

      Nhờ có người canh giữ bên ngoài nên hề có ai vào quấy rầy, đương nhiên Ngôn Mặc Bạch có thể thỏa thích chơi đùa!

      Bàn làm việc, ghế sa lon, sàn nhà, phòng vệ sinh, giường…cả căn phòng đều lưu lại dấu vết hoan ái của hai người. Tư Mộ bị làm cho hôn mê rồi lại bị làm cho tỉnh lại biết bao nhiêu lần, cuối cùng phải khóc lóc cầu xin tha thứ, hết mọi thứ thích nghe, hơn nữa còn phải cam đoan rất nhiều thứ Ngôn Mặc Bạch mới chịu bỏ qua cho .

      “Ngôn Mặc Bạch, độc ác!” Tư Mộ bị đặt trong bồn tắm lớn ngâm mình, nhắm mắt lại cắn răng nghiến lợi hận thể đem cái người ôm , tay vẫn làm càn trước ngực xé nát cho chó ăn.

      Mà Ngôn Mặc Bạch lại cười mập mờ, vẽ vòng tròn ở nơi mềm mại của : “Bảo bối, em có cảm thấy nơi này càng ngày càng lớnhay ?”

      “…” nơi nào càng ngày càng lớn? chút cũng muốn nó lớn thêm, cũng phải là vú bò!

      “Nhưng mà thích.” Tay thủy chung vẫn rời khỏi ngực , thậm chí còn chuyển qua vân vê.

      “Ngôn Mặc Bạch mau lấy cái tay của ra!”

      “Tại sao? xoa bóp cho em. Ngoan chút.”

      “Tôi, , cần.” Tư Mộ cắn răng nghiến lợi .

      “Nhưng thích!”

      “…”

      “Hết được rồi sao?” Ngôn Mặc Bạch hừ hừ: “Cho nên sau này đừng mắng , đừng cố gắng phản kháng, ngoan ngoãn hưởng thụ là được rồi.”

      có thể vô sỉ hơn nữa hay hả?”

      “Có thể.” xong liền đem mình hướng tới phía trước , thuận lợi lấp đầy lần nữa.

      Mãi đến khi kết thúc, Tư Mộ vẫn biết được Ngôn Mặc Bạch cho mình uống thuốc gì.

      Hết chương 98
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Lợi Dụng ăn được chút

      Hai người lăn qua lăn lại mấy giờ liền, vẫn là đem Tư Mộ lăn đén mệt choáng quáng ngủ mất, Ngôn Mặc Bạch mới chịu bỏ qua.

      Đem Tư Mộ rửa sạch , dùng đồ ngủ sạch mặc cho rồi ôm vào phòng ngủ, đặt giường, kéo chăn đắp lại giúp .

      Xác định ngủ ngon, lúc này mới đóng cửa lại, đến phòng làm việc ở ngoài sảnh rồi ngồi xuống.

      Xoa điện thoai, nhàn nhạt lên tiếng : “Vào !”

      Giọng vừa ra, cửa bị đẩy vào.

      Lệ Hỏa đứng ở ngoài cửa muốn điên rồi, mấy giờ rồi nha!

      Trong lúc đó có vài người em đến tìm lão đại, nhưng đều bị dùng lý do nào đó ngăn lại. Vì suy nghĩ cho danh dự của Lão Đại, thể để các em đùa cợt lão đại ban ngày ban mặt còn túng dục, ta cố nhớ lại lý do đem bộ não của mình lăn qua lăn lại mấy vòng! Tiểu A xách cái gì chạy lại bị chặn phải trở về, vẫn còn cho ta kịp giải thích, kéo ra muốn xông vào. Lại còn có mấy tên liên tục bị cản ba lần phải trở về, cũng kích thích ta như vậy. May mắn kỹ thuật cao siêu, mới có thể ngăn chặn cho ta xông vào, bằng hai người tạo phải tai ương!

      Đương lúc tiếng điện thoại vang lên, chết cứng tại cửa rồi. Cầm di động, ràng là lão đại triệu tập! Trong nháy mắt điện thoại thiếu chút nữa rớt rồi, đợi lão đại cắt điện thoai, liền mở cửa vào.

      Dĩ nhiên cũng kính cúi đầu vào, giờ phút này kiềm chế được thu mắt cực kỳ tốt, mắt cũng dám nhìn xung quanh. Thậm chí sao khi tiến vào thấy bóng dáng của chị dâu làm nghi ngờ như vậy, cũng dám hỏi.

      Cúi đầu trước bàn : “Lão đại”

      Ngôn Mặc Bạch cầm sấp ảnh chụp tay đưa cho Lệ Hỏa: “ tìm hiểu về này ở nơi này. Tìm thấy trực tiếp xử lý!”

      Lệ Hỏa đỏ con mắt nhìn lướt qua người ảnh chụp, gật đầu nhận lệnh. Sau đó nhìn lướt qua cửa phòng ngủ đóng chặt, mới : “Lão đại, vừa rồi Cố thiếu có liên hệ, ấy có thuốc lập tức đưa cho , chờ lát ấy đưa qua.”

      “Uhm, biết rồi!”. Ngôn Mặc Bạch ngồi ghế, nhắm mặt lại, thần sắc trả lời tiếng, quơ tay lên vẫy vẫy, “ ra ngoài ! Để tôi nghỉ ngơi lát”.

      Lệ Hỏa nghĩ đến chuyện vừa rồi nhiều người bị ngăn chặn ở bên ngoài, lại nhìn thấy dang vẻ mệt do vận động quá độ này của lão đại, nên dặn dò người bên ngoài đừng quấy rầy Lão Đại nghĩ ngơi, nhưng lo lắng nếu lỡ xảy ra chuyện sai sót gì rồi sao, cho nên do dự chút, cẩn thận hỏi: “Tôi để cho bọn họ chờ lát rồi cho bọn họ vào gặp ngài?”.

      Ngôn Mặc Bạch bốp bốp thái dương, thở dài: “Quên , để cho bọn họ vào bây giờ ”.

      Lệ Hỏa nghe lời xoay người ra ngoài.

      Ngôn Mặc Bạch bận tới hơn hai giờ, rốt cuộc mới có thể nghỉ ngơi lát.

      Lúc này cửa phòng lại bị mở ra, Cố Khuynh huýt sáo vào.

      “Này, bạn! Tôi cậu trong khoảng thời gian này vận động quá sứa lắm rồi, làm ngày làm đêm mnc (câu chữi), thể lực tốt đến mấy cũng nên đem ra đùa như vậy chứ?”. Đôi mắt đào hoa hếch lên, mười phần nghiệt nhạo bang Ngôn Mặc Bạch.

      “Hứ! cần phải hâm mộ”. Ngôn Mặc Bạch xoay người nhìn lại đôi mắt đào hoa của Cố thiếu, chỉ đưa tay với : “Thuốc đâu?”.

      “Tôi hâm mộ? Hứ, đừng có đùa, chứ, đừng có nghĩ lẫn quẫn mãi nữa. Tôi hiều tại sao lại muốn có đứa con như vậy? Con nít có gì tốt? như vậy, cũng có gì để chơi đùa, cứ thích khóc. Phụ nữ khi có con, tất cả đều tốt. Vóc dáng thay đổi, mặt có nhiều chấm chấm, thay đổi có gì để , còn đem tất cả tâm trí sức lực vào đứa con trong người, căn bản quan tâm đến .Trải qua thế giới hai người tốt biết bao. Cần gì chốt lấy vạ vào thân?”. Cố Khuynh tùy tiện ngồi ghế sa lon, ánh mắt xéo xuống Ngôn Mặc Bạch, tẩy não cậu ta.

      y như cậu từng trải qua rồi vậy. Liền cái tất cả phụ nữ đều làm được, có tư cách ở chổ này dạy dỗ tớ những thứ này, ăn được nho nho còn xanh sao?”. Ngôn Mặc Bạch chịu lép vế, quăng xấp văn kiện qua ta: “ Đưa thuốc đây, ít nhảm!”.

      Cố Khuynh nhảy dựng lên tránh ra công kích của Ngôn Mặc Bạc: “Tiểu Bạch, cậu đừng quên đây là cầu xin tôi! Cậu lại dám dùng bạo lực đối với mình?’’
      Nguyễn Thị Luyện thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 99: (tt)

      "Cậu làm được Sở Kỳ, cũng ngày cầu xin tôi." Ngôn Mặc BẠch tự tin nhíu mày. Quả nhiên khí thế của cố khuynh liền yếu , đau khổ than tiếng lớn vào trong ghế sô pha. "Vẫn nên là giống vợ cậu như con cừu non ngoan ngoãn là tốt nhất, nghĩ đến như vậy muốn xát tay vặn vẹo là cao hứng. Sở Kỳ kia chính là hủ tiêu , quá nặng miệng, niếm qua vài lần, có thể là cháy ruột."

      "Sao, hối hận rồi sao?"

      "Đâu có dễ dàng hối hận như vậy chứ. Chỉ là cảm thấy con đường phía trước quá chông gai thôi." Cố Khuynh ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Mặc BẠch: "Tiểu Bạch, quả kết hôn cũng có gì tốt? cũng muốn tìm người kết hôn, nhưng mà kia lại chịu phối hợp. Trở về cho người nha kia của cậu tác hợp."

      Trái lại đây là lần đầu tiên Ngôn Mặc BẠch thấy được bộ dáng thất bại của Cố Khuynh, nhịn được trêu chọc vài câu, đồng ý. Dù sao cũng là tình nghĩa em, có thể hạnh phúc, cũng hy vọng em cũng như mong muốn.

      Cố Khuynh nán lại rồi lập tức rời , ấy có việc rất vội vàng.

      Trời giờ tối, cơm chiều ăn ở tại khách sạn .

      Ngôn Mặc Bạch vào phòng ngủ, người giường còn ngủ sau, nằm úp xuống ngủ, chăn bị đá vẩng, cuốn thành khối bị kẹp ở dưới chân. Cười cười, lên giúp đăp lại.

      Tư Mộ ngủ mất ba giờ, bị Ngôn Mặc BẠch đụng cái, liền tĩnh lại. Xoay người nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, tay ôm .

      Lúc này còn chưa tĩnh giấc, mê mê vô cùng đáng , đặc biệt giống như tại, lúc vươn tay tới để cho ôm ấp, đặc biệt rất nhu thuận.

      Lòng Ngôn Mặc Bạch mềm nhũn, ngồi ở giường, ôm , kéo vào trong ngực, mò mẫn vài cái, hỏi: "Ngủ đủ chưa, có đói bụng ?"

      Tư Mộ liền bị đói làm cho tĩnh lại, lúc nghe Ngôn Mặc Bạch , vội vàng gật đầu.

      Ngôn Mặc Bạch vuốt tóc của bị loạn lúc ngủ, cười hôn lên trán , hỏi: "Muốn ăn cái gì? để cho phía dưới chuẩn bị. NGhĩ đến nhà ăn ăn, hay là ở trong phòng ăn?"

      Tư Mộ nghiên đầu nghĩ, hỏi: " xử lý xong mọi chuyện rồi sao?"

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, "Làm sao vậy?"

      "Nếu rãnh, chúng ta ra bên ngoài ăn . Em lâu rồi ăn món nướng, lúc học đại học buổi tối thường xuyên ăn, bây giờ mấy tháng ăn, em biết quán nướng cực kỳ ngon, em dẫn đến đó ăn được hay ?" Tư Mộ có chút hưng phấn đề nghị, ánh mắt sáng ngời, chút buồn ngủ cũng có, chỉ cần nghĩ đến món nướng, nước miếng đều chảy ra, đâu còn tâm tư ngủ chứ.

      "Món nướng hợp vệ sinh!" Ngôn Mặc Bạch cau mày cự tuyệt đề nghị của .

      "Ngẫu nhiên ăn hai lần sao!" Bản thân Tư Mộ cũng biết món nướng hợp vệ sinh, thậm chí ăn đối với thân thể tốt, nhưng nước miếng kháng cự được, vì thế vòng cổ , trong lòng làm nũng: " ! Em đảm bảo về sau ăn ít chúng lại. Mà còn cửa tiệm kia rất sạch , , giống như những dạng quán nướng khác."

      Tư Mộ biết đại thiếu gia Ngôn MẶc BẠch như vậy có đến những quán nướng ở bên đường hay ? Vừa ăn những món nướng, vừa uống bia, cái loại siêu cảm giác này mới là hưởng thụ.

      " được !" cau mày bộ dáng cực kỳ tuấn, nếu trầm mặt xuống, căn bản Tư Mộ sợ , giống như bây giờ.

      "Vì sao? Em muốn ăn!" Tư Mộ lớn tiếng . Từ trong ngực lộ ra cái mặt lạnh lùng , lúc này mới muốn nười này là ăn mềm ăn cứng, vì vậy mới lên tiếng : "Có được hay ? ăn rất ngọn! Em đảm bảo, chỉ ăn hôm nay, có lần sao?"

      Ngôn Mặc BẠch bị biến thành bộ dáng dỡ khóc dỡ cười, chỉ có thể gật đầy đồng ý.

      vỗ mông : "MAu đứng lên mặc quần áo!"

      "Vâng!: Tư Mộ thấy cuối cùng đồng ý, liền hứng phấn xuống giường.

      "Oa..." Nhưng mà vừa mới đứng dậy, liền phát người đau đớn muốn chết, vừa mới cùng tên khốn khiếp này liều chết đem cố lăn qua lăn lại, sau khi ngủ giấc, người bị thường nặng nề, khó chịu muốn chết.

      "Làm sao vậy?" Ngôn Mặc Bạch đứng bên kia rót nước, thấy thiếu chút nữa té xuống giường, vội vàng chạy qua đỡ lấy.

      " sao sao--" Tư Mộ đẩy ra. Đau đớn lại còn cố nhe răng, lại còn mạnh mẽ nhịn xuống mỉm cười với .

      Người gặp việc vui tinht hần sảng khoái, lập tức có thể ăn món nướng, người có chút đau đớn là cái gì? CHo là đau chết cũng cắn răn chịu!"

      " có việc gì là tốt. Uống cái này trước ." Ngôn Mặc BẠch cầm thuốc trong tay đưa cho , giọng nhàng.
      AnAnthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :