1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95: (tt)

      Tư Mộ bị Diệp NHam kéo đến cuối hành lang, vừa lúc phòng bên cạnh có ai, Diệp Nham lôi Tư Mộ vào rồi liền đóng cửa lại.

      Cửa vừa đóng, làm ánh sáng bên ngoài cùng tiếng nhạc ồn ào bị chắn ở ngoài cửa. Bên trong phòng có mở đèn, mảnh tối đen, yên ắng có thể nghe thấy được tiếng thở dốc nặng nề.

      Tư Mộ thấy cửa đóng lại, bên trong tối đen thấy được cái gì, trong lòng dâng lên trận phẫn nộ cùng chút sợ hãi. Cho nên lúc chuyện bên trong giọng có chút run rẩy.

      "Diệp Nham, kéo tôi đến nơi này làm gì?"

      Tư Mộ biết Tiểu Cửu thấy bị Diệp Nham lôi , cũng dám khẳng định tới hai phút, Tiểu Cửu nhất định tìm được . Nhưng mà tại nam quả nữ bị nhốt trong căn phòng tối đen, để cho Ngôn Mặc Bạch biết, đoán chừng ai ta phát hỏa rồi.

      Hôm nay Diệp Nham có chút gì đó giống. Trước kia lúc cùng với ta kết giao, ta chưa từng có đối đãi mãnh liệt với như vậy, đừng là lôi kéo, đến nỗi lúc hai người giận nhau, cũng cho Tư Mộ hét lên quá câu.

      Tư Mộ có chút sợ hãi.

      Trong bóng tối, tay Diệp Nham lần mò khuôn mặt người bên cạnh, bàn tay to lớn dán lên khuôn mặt , giọng ôn nhu khàn khàn giống như lúc nhau: "Mộ Mộ, em trở lại bên cạnh có được hay ? rất nhớ em - "

      ta đứng ở trước mặt Tư Mộ, lúc chuyện rất gần, hơi thở nóng bỏng phà vào đầu Tư Mộ, nhưng mà tại Tư Mộ lại cảm thấy tâm tình lạnh rét.

      Chung quanh yên tĩnh làm cho tỉnh táo trở lại, lạnh lùng trong bóng tối nhìn người trước mặt, khóe miệng lẳng lặng nổi lên nụ cười chế nhạo: "Diệp Nham, đầu óc có vấn đề sao? Trở về bên ? có tư cách gì muốn tôi trở về bên cạnh ?"

      Có tư cách gì ...

      Thân thể Diệp Nham cứng đờ, tay dán mặt nắm thành quyền.

      Đúng vậy, quả do bản thân mình có lỗi với , nhưng mà mình cũng là vì ! Sợ theo mình chịu khổ, sợ bản thân thể cho bến cảng vô ưu vô lo, sợ chính mình thể cho cuộc sống an nhàn..... cho nên mới mượn Dư Hinh làm cho bản thân mình mạnh mẽ.

      Bảo bối, những đều này đều là vì em, em có biết ?

      " em. Mộ Mộ, trở lại bên cạnh có được hay ? tại, có năng lực cứu 'Lăng Vũ', có năng lực làm cho em có thể tiếp tục là thiên kim giàu có có được cuộc sống an nhàn..." Diệp Nham thầm bên tai Tư Mộ, giọng như cầu xin, từng chút đánh vào tâm của Tư MỘ.

      "Tôi lập gia đình! Diệp Nham, đừng có như vậy chư. Trước tôi , chúng ta chia tay, chút quan hệ nào, tại tôi là vợ của Ngôn Mặc Bạch, là vợ của người thừa kế YT Quốc Tế duy nhất, hiểu ? Vì cái gì tôi phải đến bên cạnh ?" Tư Mộ bị làm loạn trận, nhừng lời này gần như là hét lên, đến nước mắt cũng trào ra.

      Có chuyện gì so với chuyện người đàn ông phản bội lại quay lại " em, trở về bên cạnh ." càng buồn cười hơn ? MÀ người đàn ông này lại còn làm bộ dáng cực kỳ đáng thương cho mình xem, cái gì làm hết tất cả nhừng gì mà mình mong muốn. Diệp Nham biết tôi muốn có được cuộc sống như thế nào sao?

      Đáy lòng Tư Mộ vô cùng đau khổ!

      em - - ba chữ này trước đây được người đàn ông này đến thối nát, nghe hoài chán, cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Nhưng mà qua tháng sau từ trong miệng ta ra ba chữ này, thậm chí so với quá khứ càng thêm thâm tình, những chỉ cảm thấy lạnh lùng chán ghét.

      "Em lập tức ly hôn với ta, có thể cho em cuộc sống mà em mong muốn." Diệp NHam gắt gao ôm Tư Mộ, miệng vội vàng muốn tìm môi Tư Mộ, Tư Mộ bên vùng vẫy bên tránh .

      Lúc này, cử bị cước đá văng, thanh to lớn làm cho hai người bên tring giật nãy mình.

      Lúc Tiểu Cửu cúp điện thoại muốn đuổi theo, đột nhiên Diêu Dao xuất cuốn lấy, dễ dàng mới buông ra được, đuổi theo nhìn thấy bóng dáng Diệp Nham và Tư Mộ rồi.

      Tâm trầm xuống, nếu chị dâu có chuyện hay xảy ra, đoán chừng mọi người ở đây gặp tai ương rồi.

      Đại khái có thể đoán được Tư Mộ bị kéo vào bên trong phòng rồi, nhưng mà hai bên hành lang có vài gian phòng, tìm mỗi gian, cuối cùng sau lúc tìm kiếm mới tìm được gian phòng của bọn họ.

      Lúc cước đá văng cánh cửa, mượn ánh sáng từ bên ngoài, chiếu vào mắt là hình ảnh người bên trong phòng ôm ấp cùng chỗ, biết cửa bị người khác dẫm đạp vào, làm cho bọn họ đều dừng động tác.

      Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy Diệp Nham ôm chị dâu mình, đáy mắt ta quét qua tia lạnh băng.

      Tư Mộ nhìn người ngoài cửa, thừa lúc Diệp Nham kịp phản ứng, lập tức né tránh, nghiêng người chạy về phía cánh cửa.

      "Chị dâu, chị ở cửa chờ tôi. Lão Đại lập tức tới ngay." Giờ phút này giọng của Tiểu Cửu còn khách khí như trước, lạnh lùng giống như Ngôn Mặc Bạch.

      (còn tiếp)
      dungggthienbinh2388 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 95: (tt)

      Lúc này, nghe thấy phía sau truyền tới giọng lạnh lẽo, "Em ở trong này làm gì?"

      Thân thể Tư Mộ cứng đờ, chân đều mềm nhũn ra thiếu chút nữa đứng nổi.

      Ngôn Mặc Bạch..... đến đây.... .......

      Chưa kịp xoay người lại, đến phía sau.

      Ngôn Mặc BẠch đến bên cạnh người Tư Mộ, ánh mắt nhìn lướt qua người bên trong phòng, lại cúi đầu nhìn thấy tay Tư Mộ chặn ở cánh cửa, hai lời, liền kéo Tư Mộ vào ngực mình.

      "Khó trách lại muốn tới đây chơi, hóa ra muốn gặp tình nhân cũ!"

      Tư Mộ bị mạnh mẽ kéo vào trong ngực, đập vào lồng ngực cứng rắn của . Tay nắm cằm của , ánh mắt thâm sâu chống lại , Tư Mộ nhìn thấy trong đôi mắt đen sâu thẫm của , thấy được khuôn mặt trắng xanh của mình lo sợ.

      "Em có..." lý do, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cái ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy tận đáy lòng của Ngôn Mặc Bạch làm lạnh cả người, lời của , càng làm cho trong lòng của càng thêm đau khổ.

      "? Vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra?"

      "Em..." Cổ họng Tư Mộ nghẹn ngào, lại tin tưởng còn chất vấn , biết giải thích như thế nào, dường như tất cả giải thích chỉ là uổng công.

      Tâm từ từ lắng xuống, từng chút làm lạnh cả người.

      "Trở về từ từ thu thập em!" Ngôn Mặc Bạch nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của Tư Mộ, lực có chút mạnh, làm cho cảm thấy đau đến nhíu mày, lại mạnh mẽ cố chịu lên tiếng.

      "Tiểu Cửu, nơi này giao lại cho cậu xử lý." xong những lời này, Ngôn MẶc Bạch nắm thắt lưng Tư Mộ xoay người rời .

      Tay chân Tư Mộ mềm nhũn ra, trong đầu trống rỗng, cứ thế vô tri vô giác bị ấy kéo .

      Toàn bộ mọi chuyện bên trong cánh cửa về sau, có sức ngăn cản!

      Nhắm mắt lại, tùy ý để mang mình . Mỗi bước , tâm liền đau thêm phần.

      Sở Kỳ sau khi chơi đùa rất lâu mà thấy Tư Mộ đâu, Diêu Dao vừa mới bị Tiểu Cửu thoát khỏi, cũng chung quanh tìm người.

      Lúc này nhìn thấy Tư Mộ bị Ngôn Mặc BẠch kéo ra ngoài, đều làm cho kinh sợ, vây quanh hỏi: "Mộ Mộ, vừa rồi cậu đâu vậy? có chuyện gì chứ?"

      Bước chân của Ngôn Mặc Bạch dừng lại, kéo Tư Mộ rời tới cửa, người phía sau biết mọi chuyện, đưa mắt nhìn nhau. Lúc đuổi theo ra, chỉ nhìn thấy Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch nhét vào trong xe, lực đóng cửa rất mạnh như chiếc xe kia có thù oán với vậy.

      Bọn Sở Kỳ nhìn thấy mà trong lòng run sợ, Sở Kỳ nhìn thấy chiếc xe kia bị đối xử thô bạo đến chết như vậy, lòng đau nhói : "Người này giống như vừa mới ăn hỏa sao? Chiếc xe kia phải cùng dạng với ta chứ."

      Vưu Ưu nhìn chằm chằm chiếc xe xa, thở dài, lo lắng : "Xem ra tối nay Mộ Mộ gặp xui rồi!"

      "Vừa rồi Mộ Mộ nơi nào? xảy ra chuyện gì rồi?" Thanh Thanh liếc nhìn bọn chị em cái, sau đó hỏi."Ngôn Mặc Bạch phải trước đó xuống dưới sau? Vì sao lại đen mặt mang Tư Mộ rồi? Lúc nảy nhất định là có chuyện gì xảy ra."

      "Lúc chúng ta từ ngoài phòng ra đều ở phía trước, Mộ Mộ ở phía sau, Tiểu Cửu phải theo cùng sao? ta chắc biết!" Sở Kỳ phân tích phen, sau đó đảo mắt nhìn về phía Diêu Dao.

      Diêu Dao cũng vô cùng buồn bực: "Mình có biết gì đâu chứ. Lúc mình trở lại tìm Tiểu Cửu thấy được Mộ Mộ, chỉ có mình Tiểu Cửu. Mình lôi kéo ta theo cùng bọn mình uống rượu, kết quả ta giống như vội vã muốn làm gì, động tác thô lỗ đẩy cánh tay của mình ra, bỏ chạy..."

      "Vậy chắc là Mộ Mộ gặp chuyện may, Tiểu Cửu vội vàng tìm người."

      "Ôi! Đoán xem là chuyện gì nhỉ, nếu Ngôn Mặc Bạch khinh thường mà như vậy."

      " thấy Tiểu Cửu ra sao?"

      "Ôi. Nhanh chóng lên, chừng vẫn còn ở trong!"

      Đợi đến lúc các lên trong, trong quán bar sớm hoãn loạn,

      Bạn bè Diệp Nham phát Diệp Nham rời lâu vẫn chưa trở về, vừa mới chuẩn bị tìm, liền nghe thấy người phục vụ phòng bên trong dường như có người đánh nhau.

      Những người bọn họ đều lăn lộn giang hồ, đánh nhau là chuyện bình thường như cơm bữa. qua vừa nhìn thấy Diệp Nham bị đánh, liền xông vào vây lấy Tiểu Cửu.

      Ra ngoài đánh nhau đều có kỹ xảo gì, nhưng kinh nghiệm đánh thắng thực phong phú. Tất cả đều là thân kinh bách chiến(*hình như là đánh nhau đều thắng), thân thủ Tiểu Cửu cho dù có tốt, nhiều người vây đánh như vậy cũng cần phải có thời gian.

      Tiếng động nơi này quá lớn, làm cho bảo vệ quán bar chạy tới.

      Trị an của quán bar cũng thuộc quản lý của 'Khách sạn Autumn', cho nên những người chạy tới đều biết Tiểu Cửu.

      Đầu lĩnh ra lệnh tiếng, nhân viên bảo vệ liền tới cùng đánh nhau với bọn người Diệp Nham. Đánh bại nhiều người, cho nên hai lời liền đem bọn họ đè xuống.

      Đầu lĩnh đá cước vào mông người, "Dám đến nơi này ồn ào sao? Thấy mày là sống đủ rồi!" Sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Cửu đứng, cười tới: " Cửu, những người này xử lý như thế nào?"

      ta chính là đội trưởng bảo vệ, nhưng mà biết Tiểu Cửu là thủ hạ đắc lực của Ngôn Mặc Bạch, ta dám đắc tội, thậm chí đánh nhau ồn ào ở trong này, ta cũng dám hỏi "Mấy người là ai mà dám nháo ở đây?", chỉ ngoan ngoãn hỗ trợ đem người đè xuống, xử trí như thế nào cũng giao cho Ngôn Mặc Bạch.

      "Toàn bộ đem chân cắt ngang, vứt ra ngoài!" Tiểu Cửu nhìn thoáng qua cửa sổ, nhàn nhạt .

      ta vừa mới xong, những người bị đè xuống lên tiếng chửi bậy.

      phải là chỉ đánh cái sao? Đều ra tay độc ác như vậy? Đều là người giang hồ, đem cắt ngang chân như vậy, về sau lấy cái gì mà ra ngoài hỗn loạn?

      Nhân viên bảo vệ cũng hít vào khí lạnh. khó tưởng tượng được người đàn ông có bộ dáng xinh đẹp như vậy, mà thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy. ta 'Vân đạm phong khinh', liền muốn cắt chân người khác rồi.

      Tiểu Cửu nhìn lướt qua vài người mặt đất, ánh sáng mập mờ, thêm gì, xoay người ra khỏi phòng.
      dunggg, AnAnthienbinh2388 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 95: (tt)

      Tiểu Cửu nhìn lướt qua vài người mặt đất, ánh sáng mập mờ, thêm gì, xoay người ra khỏi phòng.

      Diệp Nham có ở đây, đoán chừng là thừa dịp hỗn loạn chạy rồi. Vừa rồi mình bị đám người xông tới vây lấy, để ý tới ta, về sau lúc nhân viên bảo vệ chạy tới, mở đèn, vậy mà thấy bóng dáng Diệp Nham rồi.

      Đuổi theo cũng đuổi kịp rồi, chung quanh khắp nơi của khách sạn Autumn đều có camera, vô góc chết theo dõi, chỉ cần điều tra theo video clip là có thể tóm được ta.

      Nhưng mà, nghĩ tới bộ dáng đau khổ của chị dâu kia, thở dài, vẫn là đuổi theo ! Nếu đuổi theo đem người giết chết, khẳng định lão đại và chị dâu nảy sinh hiềm khích.

      Dù sao lão đại cũng kêu tự mình xử lý, cũng cụ thể xử lý thế nào. làm như vậy cũng có sai.

      Tiểu Cửu vừa mới ra, bị Diêu Dao ngăn lại: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

      Ánh mắt Tiểu Cửu lạnh lùng liếc cái, nghĩ thầm, nếu phải quấn lấy tôi, tôi cũng bị trì hoãn lại, làm cho tên tiểu tử kia ăn đậu hủ của chị dâu.

      Diêu Dao trước kia bị trừng mắt nhìn rồi, chỉ là tại ánh mắt rét lạnh này lại mang theo chút phẫn nộ như dao găm hướng đến , Diêu Dao thức thời ngậm miệng.

      Mặt Tiểu Cửu chút thay đổi rời .

      Phía sau Diêu Dao thấy Tiểu Cửu rời , mờ mịt hỏi: "Sao vậy sao vậy? Hỏi ra ?"

      Diêu DAo bị nhìn như vậy, bây giờ còn phát run, che ngực: "Ánh mắt người này đáng sợ!"

      "Hứ! tại biết sợ? Sao còn muốn bắt ta nữa ?" Vưu Ưu liếc nhìn .

      "Muốn! Đương nhiên muốn! Nhất định làm!" Diêu Dao nâng mặt, nhìn hướng Tiểu Cửu , "Mình có với các cậu chưa, kỳ loại người này mới là loại mình nhất."

      Phốc--

      Mọi người thổ huyết!

      Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch nhét vào trong xe, xe điên cuồng chạy như bay đường.

      bắt đầu tốc độ quá nhanh, Tư Mộ còn chưa cài dây an toàn, xe quẹo tới quẹo lui, làm Tư Mộ bị quăng đến đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa nôn mửa.

      Trước đây nếu bị đối đãi như vậy, nổi nóng lên rồi. Nhưng mà tại ấy phát hỏa, lúc này cũng nổi nóng, Tư Mộ dám lớn giọng với ấy, đành phải đường trầm mặc, đến nổi trong xe bị quăng qua quăng lại, cũng dám kêu lên tiếng.

      Rốt cuộc cũng về được đến nhà, cả người Tư Mộ cũng nát xương hết rồi.

      Xe ngừng lại, Ngôn Mặc Bạch cũng xuống xe, thờ ơ lướt người bên cạnh rên đau khổ.

      "Hu hu hu-- Ngôn Mặc Bạch, khốn khiếp!" Giọng của thấp như con thú bé khóc nức nở. Tay Ngôn Mặc Bạch nắm chặt mặt , nhìn bộ dáng yếu đuối, bắt đầu đau lòng, lại vẫn nghiêm mặt lời nào.

      "Đau..."

      Có thể động tác của quá mạnh, làm đau rồi. Tư Mộ lẩm bẩm la lên.

      Tay Ngôn Mặc Bạch buông khuôn mặt ra, cánh tay kéo tới bên cạnh mình, Tay đánh phạt mông hai cái, "Biết sai rồi chưa?"

      Tư Mộ đau lòng mím chặt miệng, nhớ lại chuyện vừa nãy, ánh mắt lạnh lùng cùng nghiêm khắc chất vấn , tại còn bị đánh, nhất thời nước mắt cố gắng kìm nén lập tức chảy ra.

      "Em đâu có làm sai."

      Bốp!

      Mông lại bị đánh cái.

      "Còn biết sai sao?"

      Gào khóc!

      Tư MỘ là tức giận, để ý người bị đau, đứng lên đẩy ngả bả vai của , sau đó cưỡi ở người . Tư thái từ xuống giống như nữ vương.

      mặt của còn vương hai hàng nước mắt chưa khô, ánh mắt lại phun lửa, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người dưới thân.

      Ngôn Mặc bạch ngừng xe tháo dây an toàn ra, lúc này bị bất thình lình đẫy xuống, cả người bất ngờ phòng bị ngã xuống cửa xe bên cạnh. Mà rất nhanh liền giang chân ra đè thân mình. nhìn lên đôi mắt đỏ hoe nhìn , khóe miệng giật giật, có chút buồn cười.

      "Ngôn Mặc Bạch, cái gì cũng thấy đừng có hãm hại vu khống em! Em em cùng Diệp Nham cái gì cũng có, em cùng ta chia tay, vì sao lại tin?" Tư Mộ đau lòng đến chết, khi lạnh lùng "Hóa ra là tới gặp tình nhân cũ", có cảm giác bản thân bị chọc giận đến nỗi điên rồi.

      Ngôn Mặc Bạch bị đè dưới thân, cũng tức giận, chỉ nhìn chằm chằm người thân hỏi: "Vậy sao em cùng nhóm bạn của em làm sao xuất ở nơi đó?"

      "Là ta kéo em !"

      "Có cái gì ở bên ngoài, còn kéo em vào bên trong phòng, lại còn đóng cửa."

      Lúc Ngôn Mặc Bạch ở trong đại sảnh nhìn vòng thấy Tư Mộ, tâm liền trầm xuống, mặt đen lại đến hướng phòng, có thể tưởng tượng chuyện gì xảy ra!

      Mặc dù Tư Mộ phải là cam tâm tình nguyện, nhưng cũng ỡm ờ. Muốn tâm tình theo mà , Tiểu Cửu liền theo ở phía sau, giải thích nhóm các đều là trẻ, Diệp Nham muốn mang , cũng phải chuyện dễ.

      Tư Mộ bị hỏi như vậy, trong lòng có chút bất ngờ.

      Ngôn Mặc Bạch là ghen sao?

      có chút cao hứng, nhưng mà nếu thành Diệp Nham tìm là muốn quay trở lại, gương vỡ lại lành. Mặc dù thề cự tuyệt, Ngôn Mặc Bạch có thể tin tưởng hay , hoặc là hoài nghi bọn họ còn vương vấn tơ lòng chưa dứt chứ?

      Nhìn người trầm mặt , trán Ngôn Mặc Bạch gân xanh nổi lên, quả nhiên là có chuyện gì xảy ra rồi. Thấy em chột dạ dám tiếp nữa, còn dám nhìn ánh mắt của tôi!

      Tay Ngôn Mặc Bạch tại ở lưng Tư Mộ, đỡ lấy , sau đó tự mình đứng dậy, đầu ngăn lại đầu , há mồm liền cắn lấy đôi môi hồng của , thấp giọng : " ta có đụng chạm vào nơi này của em hay ?"

      Tư Mộ bị đau, lập tức lắc đầu.

      Ngôn Mặc Bạch ở eo bò lên , che tại trước ngực , bóp cái, nghe thấy tiếng thở dài của Tư Mộ, lại hỏi: "Vậy ta có đụng chạm em như vậy ?"

      Tư Mộ đỏ mặt, lắc đầu như trống.

      Ngôn Mặc Bạch cực kỳ thỏa mãn hôn vào ánh mắt nhắm chặt của . Còn ở chỗ kia cần hỏi cũng biết bị đụng chạm. Thời gian ngắn như vậy, mà lúc đến, quần áo hai người đều chỉnh tề.

      Bất quá, Ngôn Mặc Bạch muốn khinh địch buông tha như vậy.

      (còn tiếp)
      dunggg, thienbinh2388AnAn thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96: Ăn, ăn, ăn, ăn đến khi em cầu xin tha thứ.

      Editor: lavender89

      nhàng hôn lên người , mỗi tấc da tấc thịt, từng góc , khiến máu toàn cơ thể cũng trở nên vui sướng.

      Bàn chân Tư Mộ co lại, hô hấp cũng dừng lại chỉ vì cảm thụ nụ hôn nhàng của .

      Những nụ hôn nhàng như vậy nhưng hơi thở của lại nóng kinh người.

      Mặt Tư Mộ chôn dưới gối đỏ lên, giòng khàn khàn còn hơi run rẩy: “Ngôn Mặc Bạch.... ....”

      “Ừ, bảo bối.... ....” nhàng đáp lại, từng tế bào trong cơ thể bởi vì mà muốn khiêu vũ. Cho nên giờ phút này giọng dịu dàng của Ngôn Mặc Bạch cũng có thể giết chết cả con voi.

      ra Tư Mộ cũng biết gọi làm gì nhưng lúc cả người nóng ran, cơ thể khát vọng , chính là muốn gọi tên .

      Khi Ngôn Mặc Bạch hôn đến hông , khẽ cắn cái khiến Tư Mộ khẽ kêu, mặc dù cách đầu gối Ngôn Mặc Bạch cũng có thể nghe được là thanh cực kỳ vui sướng.

      Ngẩng đầu nhìn người vùi đầu ở dưới gối, Ngôn Mặc Bạch ngừng động tác, bàn tay đưa lên léo gối làm lộ ra khuôn mặt ửng đỏ của Tư Mộ, cực kỳ xinh đẹp lại thẹn thùng e lệ.

      Ngôn Mặc Bạch khẽ cười: “Tại sao lại giấu đầu dưới gối? phải em biết xấu hổ sao? Ngoan, đừng trốn, muốn em nhìn em như thế nào!”

      Bốn chữ cuối cùng ra từng chữ , Tư Mộ chỉ có thể chảy nước mắt nhìn , đôi mắt có thể câu hốn phách người khác.

      Ngôn Mặc Bạch sao có thể chịu được ánh mắt như vậy của ?

      Cúi người xuống cắn môi : “ tinh này, tối nay xem khiến cho em kích thích như thế nào! Nếu như đủ kích thích.......như em chúng ta lái xe đến quảng trường làm xe sốc!”

      Tư Mộ bị cắn rên hừ hừ, ôm ngang eo kéo thẳng vào trong ngực mình.

      Cơ thể giống như rắn bò tới, bộ ngực mềm mại dính vào lồng ngực ngừng cọ sát, sau khi tắm mùi hương thơm tho từ cơ thể quấn quanh chóp mũi , là trêu chọc tiếng lòng , lâu vẫn thể bình tĩnh được!

      Đêm nay Ngôn Mặc Bạch rất đặc biệt, cái gì gọi là hôn đến mất hồn, kích thích, cao trào thay nhau nổi lên, muốn ngừng mà được, dục tiên dục tử!

      Sau buổi tối này Tư Mộ mới biết, Ngôn Mặc Bạch chính là con sói! Cả đêm n lần vĩnh viễn là con sói ăn mãi no!

      đêm xuân tình cho đến khi tảng sáng, Ngôn Mặc Bạch mới thả người nằm xuống. Nhìn áo lót bị chính mình xé rát ném mặt đất, Ngôn Mặc Bạch hơi nhếch môi, mặt thỏa mãn ôm người sớm ngủ mê man, nghĩ thầm chuyện xé áo lót là tình thú! Lần sau phải làm nhiều chút, mỗi buổi tối bộ, mỗi đêm trò, trò chơi rất kích thích!

      Cả đêm kích thích, suốt đêm đều thấy mệt, ngược lại rất có tinh thần dậy sớm chạy bộ, cảm thấy cả người vẫn chưa dùng hết sức lực.

      lâu rèn luyện thân thể, tối hôm qua lại trả qua cuộc vui tràn trề, cả người toàn mồ hôi, bây giờ cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Trong nắng sớm, chạy năm trăm mét quay về, vừa đúng lúc mặt trời mọc.

      Ngôn Mặc Bạch quay về nhà dưới ánh mặt trời, chạy vào phòng tắm, cả người khoan khái nhàng đến bên giường nhìn người còn ngủ say, khuôn mặt thơ ngây đáng , nhịn được đưa tay nhéo mũi cơ cái, nhìn người ngủ say nhíu mày lúc này mới khẽ cười buông ra.

      Trong giấc mơ Tư Mộ thấy mình bị người khác đuổi theo, tên bại hoại kéo lại muốn cắt mũi , cảm thấy sợ hãi liền thấy Ngôn Mặc Bạch đứng cách đó xa, mặc dù gọi như thế nào cũng để ý tới .

      Tư Mộ gấp đến nỗi khóc to.

      “Ngôn Mặc Bạch....... mau tới cứu em.......”

      Ngôn Mặc Bạch muốn xoay người đến phòng làm việc liền nghe thấy người nằm giường mê sảng, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của nhăn lại, nét mặt nhìn rất sợ hãi.

      Nghiêng người ôm lấy , dịu dàng dỗ: “Sao vậy? Ngoan, mau tỉnh lại.......” giọng dịu dàng đến nỗi chính cũng nhận ra.

      Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ, chỉ trong nháy mắt Tư Mộ liền ôm chặt lấy , chính xác hơn là siết chặt!

      Ngôn Mặc Bạch bị sức mạnh kinh người của khiến cho chịu nổi, dùng sức lay tỉnh dậy.

      Tư Mộ mở mắt, tư tưởng vẫn còn ở trong giấc mơ, ngây người nhìn người trước mặt, vẫn ôm rất chặt, miệng lẩm bẩm: “Ngôn Mặc Bạch, em rất sợ.......”

      Khi cần, lúc sợ hãi người đầu tiên mà nghĩ tới muốn kêu to là khiến cho Ngôn Mặc Bạch cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Ôm người trong ngực hận thể hòa vào trong cơ thể mình.

      nhịn được trêu chọc : “Em kêu cái gì?”

      “Ngôn Mặc Bạch.... ....” hai mắt mở ra trong nháy mắt lại nhắm lại, đầu óc vẫn còn mê man, lúc này giọng càng dần , mềm nhũm, cực kỳ mê người đánh thẳng vào lòng Ngôn Mặc Bạch.

      là gì của em?” Giọng hơi kiêu ngạo có chút hài lòng với đáp án của .

      “Chồng em.......” Giọng mềm mại kéo dài giống như đứa bé nũng nịu. Ngôn Mặc Bạch làm sao mà chịu được khi như thế? Ôm giống như bảo bối trong ngực hôn.

      Ánh mặt trời lúc hừng đông mang theo chút ấm áp len vào, cả căn phòng liền trở nên sáng ngời ấm áp. *******************.

      Buổi sáng cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, hai người ôm chặt nhau, mở to mắt, nở nụ cười giống nhau. Nhắm mắt lại mỉm cười mãn nguyện.

      Năm tháng là bình yên!

      Mặc dù nhiều năm sau bọn họ vẫn ở chung chỗ, thời khác ngọt ngào của bọn họ càng sâu đậm hơn lúc này. Nhưng mà giờ phút này vĩnh viễn lưu lại trong trái tim bọn họ, trở thành hạnh phúc vĩnh viễn khó quên trong ký ức.

      Mãi cho đến buổi trưa, Tư Mộ mới rời giường. Khi tỉnh lại chỗ nằm bên cạnh trống .

      giép ra ngoài phòng, đúng lúc cửa phòng làm việc mở ra. Ngôn Mặc Bạch nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ mới ra, giờ phút này lộ ra cái đầu liền nhìn thấy Tư Mộ dép, khuôn mặt tỉnh táo, đầu tóc rối loạn, rất quyến rũ.

      Nhếch miệng dựa người vào cửa “Nhóc con, đói bụng.......”

      Tư Mộ bị giằng co cả đêm, toàn thân đau nhức muốn chết. Nhìn chằm chằm người đứng hả hê ở kia “ nấu cơm!”

      xong liền hối hận, lần trước Ngôn Mặc Bạch nấu cơm thiếu chút nữa phá hủy cả phòng bếp, món ăn quả thể nhìn chứ đừng là ăn.

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày: “ mới gọi điện thoại đến Thu Ý cho người đưa cơm tới, đoán chừng tí nữa đến.” Đến gần , thuận tay nhéo mặt , giọng trầm thấp phát ra: “ đói bụng ở chỗ kia.... ...”

      Tư Mộ vốn dĩ nhìn chằm chằm khó có khi nào lại dịu dàng như vậy, đột nhiên nghe như vậy, liền nhấc chân đạp vào chân . Dùng sức quá mạnh đến nỗi dép cũng bay ra ngoài.

      tên háo sắc ăn mãi thấy no!” Giọng hung dữ, mặt lại ửng hồng.

      Ngôn Mặc Bạch bị đạp chút cũng cảm thấy đau giống như cù lét, muốn ôm chỉnh cho thông suốt chuông cửa liền vang lên, chắc là người đưa cơm tới.

      Ngôn Mặc Bạch cố ý dặn dò bên kia nấu nồi canh đưa tới. Nghĩ tới tối hôm qua chơi đùa quá mức, hôm nay cần bồi bổ chút, nhanh khôi phục buổi tối mới có thể tái chiến. cũng phải uống nhiều chút, tăng cường lực chiến đấu. Vì vậy liền ngồi trước bàn uống canh, thỉnh thoảng còn giương mắt nhìn người ngồi đối diện, thúc giục uống nhiều chút.

      Tư Mộ đúng là hơi đói bụng, vận động đêm kết quả chính là tiêu hao lượng lớn thể lực nên càng đói bụng hơn.

      Quả canh rất ngon, tay nghề đầu bếp ở Thu Ý quả có gì để . Tư Mộ uống liền hai chén nhưng người ngồi đối diện ngừng múc cho , sau đó dụ dỗ uống nhiều hơn chút. Tư Mộ nghi ngờ nhìn chằm chằm , thụ sủng nhược kinh, bình thường người này lạnh lùng như băng sao hôm nay lại nhiệt tình chăm sóc như vậy, quả làm cho người ta có cách nào thích ứng được!

      Sau khi ăn cơm, Tư Mộ tháo tất cả gra giường giặt. Ngôn Mặc Bạch quay về phòng làm việc.
      Last edited: 27/3/15
      dunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96 (tiếp theo)

      Editor: Lavender89

      Chỉ chốc lát sau, Ngôn Mặc Bạch ăn mặc chỉnh tề, cầm chìa khóa xe ngồi trước cửa thay giày, hướng về phía Tư Mộ ở ban công phơi mềm : “ ngoài chút, em ngoan ngoãn ở nhà.”

      Tư Mộ cúi đầu nhìn thấy khi thay giày, sắc mặt căng thẳng, biểu cảm thế nào.

      Tư Mộ muốn hỏi có chuyện gì nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt vào. nên hỏi những tốt hơn, dù có chuyện gì có hỏi cũng thể giúp được gì.

      Suy nghĩ lúc hỏi: “Tối có về ăn cơm ? Em mua đồ ăn. Tủ lạnh trong nhà hết thức ăn, mua nhiều chút. muốn ăn gì? Đợi lát nửa mua về làm cho .”

      biết vì sào Tư Mộ cảm thấy chuyện mà gặp chắc chắn đơn giản lại dễ dàng giải quyết. Rất ít khi thấy ấy nghiêm mặt như vậy.

      Ngôn Mặc Bạch nghe vậy giương mắt nhìn cái đầu lộ ra ở ban công, dịu dàng cười: “Tối nay xã giao về ăn cơm. Em ngoan ngoãn ở nhà đừng đâu. Muốn gì cứ gọi điện thoại bảo Tiểu Cửu đến đưa em .”

      Tư Mộ bắt đầu lo lắng, sợ nhất chính là suy đoán của mình thành . Tay nắm chặt cửa kiếng, cắn chặt môi, chóp mũi hơi ê ẩm, hồi lâu mới mở miệng: “Vậy khi nào trở lại?”

      Ngôn Mặc Bạch quay đầu nhìn thấy gò má của Tư Mộ khẽ cười: “ quay về sớm nhất. Em ngoan ngoãn tắm rửa sạch giường chờ .”

      Tư Mộ thể cười nổi chỉ cảm thấy lo lắng.

      Nghĩ lại hôm kết hôn, vết thương người nghêm trọng như vậy thiếu chút nữa còn mất mạng. Bình thường ở bên cạnh luôn có rất nhiều đàn em hơn nữa đều là những người rất có bản lĩnh, có thể tưởng tượng công việc mà rất là nguy hiểm.

      Trước khi kết hôn với hoặc là lúc kết hôn có tình cảm với , dù có xảy ra chuyện gì Tư Mộ cũng quan tâm. Bây giờ chỉ cần vừa thấy ra ngoài có thể gặp nguy hiểm, cảm thấy bất an trong lòng, cách nào bình tĩnh được.

      Tư Mộ nắm chặt áo , nhón chân, đưa môi đến gần môi , ấn nụ hôn : “ sớm về sớm.”

      Trong ngàn vạn lời chỉ câu: “ sớm về sớm.”

      ra muốn bình an trở về nhưng lại muốn giấu để cho lo lắng nên liền giả bộ như biết gì.

      Chì cầu bình an quay về!

      Sau khi Ngôn Mặc Bạch ra khỏi nhà, Tư Mộ quét hết từng góc ngách trong nhà, sán nhà được lau bóng láng, nhà vệ sinh được chà ba lần. Thậm chí lấy cả quần áo chưa mặc ra giặt. Từ giờ chiều giày vò đến chín giờ tối, mệt đến nỗi nhúc nhích được. Nhưng lại muốn bản thân quá nhàn rỗi. hy vọng có thể bận chút thời gian trôi nhanh hơn.

      Tư Mộ ngồi phịch trong nhà vệ sinh, vòi nước vẫn róc rách chảy, vẫn tắt.

      Trong đầu trống rỗng.

      Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, bầu trời đầy sao sáng có cảm giác đè nén khiến người taa thở nổi.

      Ngôn Mặc Bạch vẫn chưa quay về......

      Trong nhà có máy giặt, đem tất cả quần áo giặt, còn đồ lót giặt bằng tay.

      Ngôn Mặc Bạch có tủ quần áo để đồ lót riêng, rất nhiều, đoán chừng hơn trăm cái, tất cả đều mới, chưa từng mặc qua.

      Sau khi Tư Mộ kết hôn với , mỗi lần giặt quần áo đều thấy đồ lót của Ngôn Mặc Bạch, mặc lần rồi ném bỏ sao?

      ra bị bẩn thôi mà, cái người ngu ngốc này!

      Tư Mộ đem hết tất cả quần lót trong tủ ra giặt, phải giặt hết ba lần mới xong. Sau khi giặt xong lại biết phơi ở đâu. Vì vậy phơi hết toàn bộ trong nhà tắm.

      Buổi trưa chỉ uống vài muỗng canh, ăn ít thức ăn, bây giờ liền đói bụng nhưng lại muốn nấu.

      Quần áo người bị thấm ướt, dứt khoát mở nước nóng tắm rửa rồi ngủ.

      Khi dòng nước ấm từ đầu xối xuống, trong đầu liền nghĩ đến những lời trước khi “Em ngoan ngoãn ở nhà tắm rửa sạch nằm giường chờ .......” liền đỏ mặt nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu.

      Sau khi tắm xong, dùng khăn tắm quấn quanh người, vừa lấy tay lau tóc vừa vào phòng ngủ mở máy tính ra.

      Bây giờ mới biết, có Ngôn Mặc Bạch ở bên cạnh cơm cũng muốn ăn. biết từ khi nào lại trở thành như vậy?

      Lúc xế chiều, Tiểu Cửu cho người đưa hai túi đồ ăn tới, có nước trái cây, rau dưa, thịt gà vịt, mọi thứ đều có. Nhét mọi thứ vào tủ lạnh, Tư Mộ muốn nấu ăn. Tóc tai bù xù ngồi giường, ôm máy tính lên mạng. Đăng nhập QQ, nhìn thấy Vưu Ưu online, Tư Mộ mở hộp thoại gõ mấy chữ.

      Tư Mộ: “Cậu ở khách sạn sao?”

      Vưu Ưu: “Đúng vậy! Cậu tới đây sao?”

      Tư Mộ: “....... phải!”

      Vưu Ưu: “Vậy hỏi cho vui à?”

      Tư Mộ: “... ...”

      Do dự lát lại tiếp tục gõ.

      Tư Mộ: “Hôm nay khách sạn có xảy ra chuyện gì ?”

      Vưu Ưu: “Có chuyện gì? Giống như lúc trước à? Đúng rồi, hôm qua cậu sao vậy? Lúc bọn mình từ trong phòng ra sao lại thấy cậu.......cậu đâu?”

      Tư Mộ: “A, bị Diệp Nham lôi !”

      Vưu Ưu: “Cái gì? Cậu ta đứng đắn vối cậy sao?”

      Nghĩ đến Tư Mộ mặt tối sầm kéo Tư Mộ , Vưu Ưu rất thoải mái khi nghĩ về chuyện này. d.đ lqđ

      Tư Mộ: “... .....Hả, có.......”

      Vưu Ưu: “ có mới lạ! Tối về bị Ngôn Mặc Bạch xử quá thảm chứ?”

      Tư Mộ trả lời, chỉ xoa mũi.

      Vưu Ưu ở phòng 1817, chỉ cách căn phòng của Ngôn Mặc Bạch có bức tường, mở cửa là có thể nghe thấy động tĩnh ở phòng bên kia. Nếu như Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng đó làm việc, rất nhiều người ra vào, bình thường Vưu Ưu rất thích mở rộng cửa khiến cho khí lưu thông, như vậy thể biết động tĩnh của phòng bên cạnh.

      Chẳng lẽ Ngôn Mặc Bạch ở khách sạn sao?

      Nghĩ như vậy Tư Mộ càng lo lắng hơn.

      có ở khách sạn, vậy đâu chứ?

      Có bị thương hay ?

      Thấp thỏm trong lòng, ôm máy tính nhưng muốn chơi, mở phim cùng truyện mà bình thường rất thích xem nhưng lại thích thú lắm. Ngay cả tiết mục hài hước bình thường hay cười cũng muốn xem.

      Tắt máy tính để sang bên, ngửa đầu ngã xuống giường: “A a a a .......Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc khi nào quay về?”

      Vừa dứt lời liền nghe thấy có tiếng động ở dưới lầu, Tư Mộ giật mình, dép chạy ra ngoài.

      Người lên lầu nở nụ cười nhìn người từ trong phòng lao ra, nhìn người đứng ngoài cửa ánh mắt càng u ám hơn.

      “Lúc nãy ai gọi về đấy nhỉ?”

      Tư Mộ chân trần nhào tới ôm cổ Ngôn Mặc Bạch, lúc đụng vào người Ngôn Mặc Bạch đứng vững nên thiếu chút nữa hai người ngã xuống lầu.

      Ngôn Mặc Bạch tới ôm , hôn cái: “Sao lại dép? SÀn nhà lạnh như vậy.......”

      Đâu chỉ di dép, quần áo cũng mặc, chỉ quấn cái khăn to quanh người, cả người lạnh buốt. Có lẽ do mới tắm xong nên cả người tỏa ra mùi hươn thơm mát, khiến trái tim Ngôn Mặc Bạch lay động. Ngôn Mặc Bạch khép chặt tay để cơ thể áp sát vào người mình.

      Tư Mộ giống như đứa trẻ được ôm lên lầu, dựa người vào lồng ngực quen thuộc, tiếp xức với mùi cơ thể nam tính của mới cảm thấy quay về.
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      dunggg, AnAnthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :