1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      đọc văn án là thấy hay rùi...nhảy hố thôi

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Cậu gọi hai người phụ nữ đến đây


      Tiểu Trang nhận được điện thoại của Ngôn Mặc Bạch, giọng bên kia rất lạnh mang theo phiền não được.

      Tâm Tiểu Trang lại run lên.

      theo Ngôn Mặc Bạch nhiều năm như vậy, tính tình ta ra sao hiểu rất .

      Ngôn Mặc Bạch : "Cho cậu mười phút, lập tức lăn đến trước mặt tôi!"

      Thậm chí Tiểu Trang có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt lúc này của Ngôn Mặc Bạch, nhất định là cực kỳ phiền não tới lui, hoặc là tức giận đấm tường, lật bàn.

      Ngôn Mặc Bạch người cũng như tên, "Mặc" nếu lạnh lùng, ở trước mặt người ngoài lạnh lùng, ngoan, dễ tiếp cận. Nhưng trước mặt bạn bè ta lại chân chính là con thỏ trắng.

      Chỉ là hai tính cách này lại tồn tại trong con người, nhất định ta là mâu thuẫn, biến thái. Thời kỳ động kinh nhất định, là chuyện thường, cũng là chuyện đáng sợ!

      Tiểu Trang ngồi xe như bay đường chạy thẳng, người đàn em lái xe cũng bị giọng điệu như cháy nhà của Tiểu Trang thúc giục đến toát mồ hôi lạnh, giọng run rẩy nhắc nhở: " Trang, mắt điện tử chụp chụp được chúng ta vượt đèn đỏ năm lần."

      Phạt tiền sao cả nhưng mấu chốt là chạy xe nhanh như vậy ở thành phố phồn hoa quả kiểm tra kỹ thuật lái xe mà.

      giờ trong lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi lạnh, chỉ sợ trượt tay cái, chiếc xe liền xong đời!

      "Ừ, thấy!" Tiểu Trang tiếp tục thúc giục, " phải chỉ phạt tiền thôi sao? hề thiếu tiền! Nhưng nếu đến trễ phút đồng hồ thôi, mạng của cũng còn! Đừng nhảm nữa, nhanh lên! Còn ba phút, nếu nhanh lên cẩn thận đánh chết em ..."

      Tiểu Trang ngồi ghế lái phụ, ghét bỏ tốc độ lái xe của cậu đàn em, liền trực tiếp giúp ta bằng cách đạp ta phát, "Oanh..." Động cơ hoạt động hết mã lực, xe chạy như tên lửa.

      Lái xe sợ, tay run lên, may mà vào thời điểm mấu chốt Tiểu Trang giúp cậu ta giữ vững tay lái, nếu hai người thấy được mặt trời ngày mai rồi.

      Phút thứ chín, bọn họ dừng xe trước cửa khách sạn, Tiểu Trang lập tức tông cửa xông ra, chạy như bay vào trong. Vừa đúng mười phút ta có mặt ở phòng của Ngôn Mặc Bạch.

      "Ngôn, Ngôn thiếu..." Tiểu Trang khom lưng há miệng ra thở, mệt đến mức ra hơi.

      dùng phút để leo cầu thang bộ từ tầng lên đến tầng mười tám, phải gọi là chạy cầu thang. Ngay cả thời gian để mắng cái thang máy chết tiệt kia cũng có, vội vàng chạy lên bằng thang bộ.

      May mắn là đến kịp!

      Cảm tạ những thể năng huấn luyện, chẳng qua là lâu tập, quả hơi thoái hóa.

      Tốc độ như vậy, xem ra Ngôn Mặc Bạch rất bất mãn.

      cau mày, tràn đầy thù địch nén cái gạt tàn thuốc về phía Tiểu Trang hô hấp xong kia, "Đến muộn năm giây!"

      Tiểu Trang há to miệng thở hổn hển, nghe vậy, hơi cũng hít vào được, thiếu chút nữa tức mà ngã chết.

      Cái gạt tàn kia bay thẳng đến ót Tiểu Trang, sức lực và đốc độ đều rất mạnh, còn chưa kịp phản ứng, nhưng theo quán tính nghiêng đầu qua, cái gạt tàn thủy tinh kia mang theo trận gió lớn xẹt ngang qua lỗ tai .

      nguy hiểm!

      Giờ phút này chỉ đứng lên được mà chân cũng mềm nhũn.

      Lửa giận này của Ngôn thiếu, lớn dọa người!

      "Cậu tự xem, tôi nên phạt cậu như thế nào đây? Theo tôi về nước chưa đến nửa năm, thể lực và thân thủ lại kém đến trình độ này, tôi cảm thấy mất mặt thay cho cậu đấy!" Lời này của Ngôn Mặc Bạch chỉ có ý rèn sắt thành thép.

      "Tất cả đều do Ngôn thiếu định đoạt!" Tiểu Trang lập tức đứng lên, cao giọng trả lời.

      "Ừ, xử phạt về phương diện thể lực để mai tính." Ngôn Mặc Bạch xong câu này, đột nhiên dừng lại lâu, sau đó : "Cậu gọi hai người phụ nữ đến đây!"

      Lúc Ngôn Mặc Bạch câu này, gương mặt lạnh lùng lên vẻ mất tự nhiên.

      Tiểu Trang nghe thấy lời , đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy được vẻ mặt này.

      Tiểu Trang há hốc miệng, trong lòng kinh hãi thôi.

      Gọi phụ nữ?

      nghe nhầm chứ?

      Ngôn thiếu vậy mà kêu gọi phụ nữ?

      Còn kêu hai người?

      phải Ngôn thiếu gần phụ nữ à?

      Hôm nay đột nhiên lòi ra chuyện ta có gian tình với còn chưa tính, tại lại gọi phụ nữ....

      Chẳng lẽ người đàn ông nín hai mưới mấy năm mới được nếm trái cấm còn chưa có thỏa mãn, cho nên bây giờ tính tiếp tục tìm kiếm vui sướng?

      Oh, trời ơi! Ngôn thiếu cũng cần mạnh mẽ như vậy chứ?

      Vừa mới được bé cho ăn no, tại muốn kêu hai người đến, ta có nghĩ đến chuyện “lương thực” của mình có đủ hay ?

      Thân là thuộc hạ đắc lực lại tri kỷ nhất của Ngôn thiếu, Tiểu Trang sâu sắc cho rằng như vầy: coi như giây sau có bị "ám khí" mạnh hơn nữa đánh vào ót, ta vẫn phải cần nhắc nhở người đàn ông vừa mới phá trinh chú ý tiết chế, nếu "Đạn tận người vong".

      "Khụ... Ngôn thiếu, hai người phụ nữ... có phải quá lãng phí hay ?" Tiểu Trang cẩn thận mở miệng, mặc dù trong lòng cân nhắc tìm từ, thể để Ngôn thiếu tức giận, nhưng vẫn ra khỏi miệng.

      Quá lãng phí?

      Nếu là Ngôn thiếu đây được sao...

      Nhưng Ngôn thiếu chỉ cau mày, trầm thấp cười : "Lãng phí ở đâu? Tôi thấy cậu vẫn tràn đầy tinh lực đó thôi!"

      Té!

      Chân Tiểu Trang vốn mềm nhũn đứng cũng rất mệt, nghe thấy câu đó của Ngôn thiếu, suy nghĩ thấy có cái gì đó đúng, sau đó liền té ngã mặt đất.

      Ngôn thiếu có ý gì?

      Cái gì gọi là tràn đầy tinh lực?

      Chẳng lẽ gọi hai người phụ nữ, là chuẩn bị cho ?

      cần...

      Tiểu Trang hô lớn ở trong lòng, vội vàng dùng sức đứng dậy. Kinh ngạc, hoảng sợ và lo lắng khiến thể nào đứng nổi.

      liền lăn vòng đến bên người Ngôn Mặc Bạch, ôm bắp đùi của ta, trưng ra khuôn mặt dễ nhìn nay nhăn thành cái bánh bao, vô cùng ủy khuất và đáng thương cầu xin tha thứ: "Ngôn thiếu, cần... Có thể đổi phương thức xử phạt khác hay ? Hoặc là tôi nguyện ý hít đấy hai ngàn cái..."

      Ngôn Mặc Bạch cười vô cùng khoái trá: "Được, cậu chắc chắn cậu có thể hít đất hai ngàn cái?"

      Tiểu Trang thiếu chút nữa bị hù đến tiểu ra quần, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Ngôn thiếu, xem ra là " thể chối từ" rồi!

      Đây là người đàn ông đầu tiên bị ép "Chơi "! Mà Tiểu Trang vô cùng đau lòng cắn cắn ống quần của Ngôn Mặc Bạch nhìn giống như oan ức, đáng thương, giống như ta mới là "" bị "chơi".

      Kêu phụ nữ rất dễ, cuộc điện thoại là xong. muốn người như thế nào đều có, cao thấp mập ốm, đen trắng vàng, thanh thuần, bốc lửa trái ngược nhau, mặc cho lựa chọn, đảm bảo hài lòng.

      Hai thân hình đúng giờ vào, lúc thanh thuần đến, Ngôn Mặc Bạch ngồi sofa rộng rãi, tay cầm ly rượu chân cao, uống rượu, cả người lười biếng dựa vào ghế.

      Mặc dù ngồi thoải mái, nhưng toàn thân phát ra hơi thở người sống chớ lại gần.

      Tiểu Trang cúi đầu ngồi bên giường, mười phần đều giống dáng vẻ của vợ oan ức, Ngôn Mặc Bạch thấy vậy mỉm cười : "Tiểu Trang, cậu đừng xấu hổ như vậy nữa, phải đàn ông chút!"

      Sau đó hất cằm về phía hai : "Đến! Dùng tất cả cốn liếng của các để lấy lòng ta!"

      Hai sợ hãi liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch cái, lại liếc nhìn người đàn ông ngồi giường, sau đó hai người nhìn nhau, gật đầu ăn ý, phối hợp rất tự nhiên.

      về phía giường ngủ, về phía Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn từng bước tiến đến chỗ mình, trong cơ thể sinh ra cảm giác cực kỳ chán ghét và bài xích, nhưng kìm nén thể .

      Nhưng khi đến càng gần, càng cảm thấy khó chịu.

      Rốt cục khi ta cách nửa bước, sợ hãi lại xấu hổ đưa tay đặt lên vai Ngôn Mặc Bạch, Ngôn Mặc Bạch cắn chặt răng, khống chế được cước trực tiếp đạp bay ta ra ngoài.

      "Cút ngay!"


      ____ lời ngoài mặt____

      Khí thế Tiểu Bạch lớn mạnh như vậy, có biết thương hương tiếc ngọc hay vậy? Cứ như vậy cước liền đạp người bay ra ngoài!

      Lại , đậu hũ của Tiểu Bạch đâu phải người bình thường có thể ăn!

      Chỉ là, nếu các bạn thích Tiểu Bạch, Lương Thần nhất định lột sạch ta đưa đến trước mặt mọi người, mặc mọi người "sờ" "vê", "chà xát", hơn nữa nếu ta dám phản kháng, lập tức biến ta thành xinh đẹp dịu dàng: "Các người đẹp, mau ăn đậu hũ, tôi muốn vạn người phải cất giấu tôi, nhắn lại ơ ~ cầu xin ủng hộ, cầu xin bao nuôi giải thích!"
      _____________
      Friendangel2727Chris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Ngôn thiếu, khẩu vị của nặng như vậy sao?


      "A..." bị đá bay ra ngoài, té ngã mặt đất, rên rỉ.

      Nhưng khi thấy Ngôn Mặc Bạch ngồi khoanh tay hoảng sợ, cắn môi, im lặng.

      kêu có nghĩa là đau.

      Nhưng mà chỉ vừa nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch sợ hãi đến mức toàn thân phát run.

      Chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như vậy, nên mới vừa rồi vì có thể thân mật với ta mà trong lòng rất vui mừng. Cũng chưa bao giờ gặp người đàn ông có khí thế cường đại như vậy, chỉ tùy ý ngồi tôi cũng giống như vương giả cao cao tại thượng.

      Trong lòng rất hối hận, đôi mắt to đầy nước mắt, cũng dám để nó chảy xuống, cũng dám khóc thành tiếng.

      còn lại về phía Tiểu Trang thấy bạn mình bị như vậy, dừng lại, dám tiếp. Sắc mặt tái mét, mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn người giường, sợ rằng mình cũng bị như vậy.

      Tiểu Trang thấy hành động của Ngôn Mặc Bạch, liền toát mồ hôi dầm dề.

      Còn tưởng rằng Ngôn thiếu cải tà quy chính, bắt đầu vào chính đạo rồi. Ai ngờ rằng ta vẫn biến thái như vậy gần phụ nữ.

      Vậy trước đây ta cùng Phúc Vũ Phiên Vân xảy ra chuyện gì?

      Hay ta chỉ đồng ý thân mật với gọi là Phó Tư Mộ?

      Ngôn Mặc Bạch tiếp tục ngồi uống rượu, thèm liếc nhìn mới bị mình đá ra ngoài.

      nhìn còn lại, trầm giọng ra lệnh: ", lấy lòng ta!"

      nghe thấy giọng lạnh lùng này, thân thể liền run rẩy đến cái giường kia.

      Tiểu Trang lại càng uất ức nhìn Ngôn Mặc Bạch, miệng mấp máy muốn gì đó, nhưng lại gì.

      thở dài, dáng vẻ giống như có chết cũng sao, cơ thể cứng ngắc, nhìn từ từ về phía mình.

      Tiểu Trang phải là tìm phụ nữ. Khi huyết khí sôi trào, nhất thời nhiệt huyết xông lên, tìm phụ nữ để phát tiết. Chỉ là là người như vậy, đối với phụ nữ cũng nhiệt tình mấy, chỉ phát tiết mà thôi.

      Nhưng Ngôn thiếu là ngoại lệ, là biến thái. ta chưa từng tìm phụ nữ, phụ nữ chủ động tiếp cận cũng tha thứ.

      Về sau các em đều cho rằng, Ngôn thiếu là người thích đàn ông, nhưng mà đêm nay ta lại ngoại lệ, cùng lên giường, phá thân xử nam.

      Khi tất cả em vui mừng vì Ngôn thiếu con đường "thẳng", nhưng Ngôn thiếu lại biến thái chỉnh mình ra như vậy, rốt cuộc ta muốn gì?

      Tuy ghét phụ nữ nhưng lão đại lại làm ra chuyện này, biết phải làm sao?

      từ từ nhắm hai mắt lại, mặc cho đôi tay bé mềm mại chu du cơ thể mình, sau đó toàn bộ cơ thể quấn sát lấy , môi hôn lên mặt lên cổ .

      Nếu đổi lại là người khác chắc chắn người đó hưởng thụ, nhưng lại cực kỳ khó chịu, đành cắn răng chịu đựng.

      hiểu được dụng ý của Ngôn thiếu.

      Rốt cuộc là nhìn làm sao thu thập hai này rồi bắt chước theo, hay muốn nhìn làm sao thu thập hai người phụ nữ là trừng phạt .

      Ngôn thiếu hãy !

      " cũng qua đó !" Ngôn Mặc Bạch với ngã đất đứng dậy được. Nhưng ánh mắt lại nhìn ta, chỉ lạnh giọng ra lệnh.

      Lúc này Tiểu Trang bị trêu ghẹo đến phiền não, lại nghe được câu đó, thiếu chút nữa khóc rống lên.

      Chơi 3p?

      Ngôn thiếu khẩu vị của nặng như vậy sao?

      lại còn ngồi bên uống rượu nhìn rôi bị phụ nữ công kích, quá xấu quá biến thái bla bla bla!

      Hai xuất hết vốn liếng, cũng thể làm cho Tiểu Trang nổi lên hứng thú, đổ nhào về phía các .

      Ngôn Mặc Bạch nhìn họ, nhíu mày, rồi lại giãn ra, biết trong lòng nghĩ cái gì.

      Lúc Tiểu Trang thể nhịn được nữa , Ngôn Mặc Bạch lên tiếng: "Được, các người có thể !"

      Tiểu Trang thở phào nhõm, đẩy hai người phụ nữ ra, đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình, cố gắng kiềm cơ thể xao động.

      đỏ mặt vì bị đẩy ra, ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn Tiểu Trang lại vì sao lại hành động như vậy. Sau đó hai ngơ ngác nhìn nhau.

      Tiểu Trang cố tỏ ra như có gì, nhưng ra trong lòng gió giục mây vần. mở bóp da lấy xấp tiền trăm đồng đưa tới trước mặt hai người phụ nữ: "Cầm tiền, rồi nhanh !"

      Mặc dù biết chân tướng, nhưng làm cái ghề này, các cũng biết quy định. Có số việc nên hỏi, chỉ làm tốt bổn phận của mình là được rồi.

      Cho nên khi nhận được xấy tiền dầy như vậy, họ cũng rất vui mừng mà rời .

      Tiểu Trang lúng túng ho khan cái, mở miệng trước: "Ngôn thiếu..." sau đó dừng lại, biết gì nữa.

      Ngôn Mặc Bạch trầm mặc trả lời, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm chiếc giường, lâm vào trầm tư.

      Trong đầu toàn là hình ảnh mới xảy ra lâu trước đó, mình mây mưa với có thân hình rất đẹp, mềm mại, trơn mềm, đẹp đến mê người. Mình giống như bị ấy hạ độc điên cuồng nhớ nhung.

      Nhưng vì sao lại kháng với phụ nữ khác như vậy, ghét họ đến vậy.

      Chỉ có là ngoại lệ!

      Tiểu Trang nhìn dáng vẻ ngẩn người của Ngôn Mặc Bạch, rằng, chỉ nắm chặt quần áo của mình, tìm chỗ bên cạnh ngồi xuống, im lặng, uất ức nhìn Ngôn Mặc Bạch ngẩn người.

      Đêm nay, hai người họ cứ ngồi như vậy cho đến khi trời sáng!

      ngủ chỉ có họ.

      Tư Mộ cẩn thận mở cửa, cẩn thận ngây tiếng động về phòng mình. đường thẳng ngay cả đèn cũng dám mở, sợ đánh thức người trong nhà.

      May mắn là có ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, mới đụng trúng đồ đạc trong nhà.

      Thuận lợi vào phòng mình, đóng cửa lại. tựa vào cửa, cơ thể từ từ tuột xuống, ngã ngồi mắt đất.

      Những chuyện xảy ra đêm nay tài nào chịu được.

      Tận mắt nhìn thấy bạn trai bắt cá hai tay, đêm đầu tiên lại trao cho người xa lạ, bản thân lại chứng kiến cảnh đánh nhau bạo lực... những điều này cái nào cũng chịu được, mà đêm nay lại trải qua tất cả.

      tại rốt cục cũng về đến nhà, ở trong phòng mình, cả người cũng tỉnh táo lại, vùi đầu vào đầu gối, im lặng rơi nước mắt.

      Phát giác người mình vẫn còn mặc áo sơ mi của người kia, Tư Mộ giật mình, đứng dậy chạy vào phòng tắm.

      Phòng ốc nhà họ Phó rất rộng rãi và thoải mái, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, Cho nên dù Tư Mộ ở trong phòng tắm mở nước lớn nữa cũng sợ đánh thức người nhà. Hiệu quả cách ấm của các phòng rất tốt.

      Tư Mộ đứng dưới vòi nước mặc cho nước ấm xối xuống đầu và toàn thân .

      tức giận chà xát cơ thể mình giống như muốn tẩy thứ dơ bẩn gì đó . Nước mắt cũng hòa vào nước, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ.

      tắm lần rồi lại lần, làn da vốn trắng nõn biến thành hồng thậm chí có vài chỗ còn tia máu, mà hề hay biết vẫn tiếp tục chà xát.

      Cuối cùng té mặt đất tiếng động khóc lớn.

      Đợi đến lúc ra khỏi phòng tắm, là chuyện của hai giờ sau.

      lõa thể đứng trước gương thay đồ, nhìn chằm chằm cặp mắt sưng đỏ trong gương, rồi nhìn xuống dấu răng chỗ xương quai xanh, nó rất chói mắt.

      Đây là do người đàn ông kia lưu lại.

      Tư Mộ dựa vào trí nhớ rời rạc, nhớ lại chuyện sau khi sau rượu, cảm thấy mình thảm. Nhưng nghĩ đến là mình chủ động nhào tới ôm người ta buông, nhị được thầm mắng mình đáng đời.
      Nữ LâmChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Những thứ này tính gì? Có thể chết người sao?


      Lúc chuông báo thức vang lên, Tư Mộ thức dậy, đầu đau như muốn nứt ra.

      Có lẽ do tối qua bị lạnh, cho nên mũi bị nghẹt, đầu cũng hỗn loạn, cực kỳ đau.

      Hôm qua lúc về đến nhà cũng hơn nửa đêm, sau đó lại ở trong phòng tắm hơn hai giờ, sau đó biết ngủ thiếp khi nào. Chắc cũng ngủ được bao lâu.

      Tư Mộ nhắm mắt đưa tay mò điện thoại, tắt chuông báo, sau đó nửa nhắm nửa mở nhìn thời gian.

      Mới bảy giờ.

      Tư Mộ bỏ điện thoại qua bên, giùng giằng xuống giường.

      Hôm kia ba Phó mới xuất viện, tại ở nhà tĩnh dưỡng. biết là do cả ngày nằm giường ngủ quá lâu, hay do thói quen từ trước đến nay, ba Phó rời giường rất sớm.

      Ông thích dậy sớm, ra ngoài đón nắng sớm, hô hấp khí trong lành buổi sáng, chạy bộ vòng quanh công viên, coi như tập thể dục buổi sáng.

      Mỗi ngày mẹ Phó đều bị ông lôi kéo rời giường, sau đó đôi vợ chồng trung niên nắm tay nhau tản bộ.

      Tư Mộ cúi thấp đầu híp mắt, dựa vào cảm giác quen thuộc vô phòng tắm.

      mò mẫm đến bồn rửa mặt, mở vòi nước, khom lưng hất nước lên mặt, nước lạnh nước lạnh thấm qua tế bào da, mới khiến tỉnh ngủ chút.

      Lúc đánh răng thích nhất là soi gương rồi nháy mắt, nghe làm như vậy có thể khiến cơ mặt hoạt động.

      Hôm nay Tư Mộ ngậm bàn chải đánh răng đứng trước gương, áo ngủ của thuộc loại tương đối bào thủ, nhưng tướng ngủ của được tốt lắm, cho nên dù mặc áo ngủ bảo thủ vẫn chó thể nhìn theo phần cổ áo nghiêng lệch thấy được dấu răng chỗ xương quai xanh.

      Đêm qua vẫn còn chảy máu, bôi lên đó ít thuốc, buổi sáng hôm nay có thể nhìn thấy máu khô lại.

      Tư Mộ đưa tay sờ vết thương, tuy đau nhưng cũng phải hít vào hơi.

      Đây là nỗi đau trong lòng .

      Nghĩ vậy, cặp mắt vốn sưng đỏ lại đỏ lên, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

      tự hận chính mình, yếu đuối lại dễ "vấp ngã" như vậy!

      Trải qua những điều này tính là gì?

      Bạn trai bắt cá hai tay, mất đêm đầu tiên, bị cắn cái... những thứ này tính là gì?

      Có thể chết người sao?

      Công ty gia đình đứng trước nguy cơ phá sản, đó là nghiệp mấy đời nhà họ Phó, ba lại là chủ gia đình nên nó là gánh nặng của ông. giờ ba bệnh nặng mới khỏi, nên vì gia đình mà gánh vác gánh nặng này.

      Tư Mộ thầm khuyến khích chính mình: Phó Tư Mộ, cố lên! Ba mẹ cần mày, "Lăng Vũ" cần mày!

      Để cho bạn trai bắt cá hai tay và người đàn ông phá thân đêm qua đều gặp quỷ !

      Diệp Nham, về sau chúng ta chỉ là người xa lạ.

      ....

      Khi nồi nấu xong nồi cháo thơm nồng, ba Phó và mẹ Phó cũng về đến nhà.

      Sức khỏe của Phó Minh Vũ hồi phục rất tốt, mới xuất viện hai ngày sắc mặt hồng hào, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều.

      Ngửi thấy mùi cháo thơm phức, ba Phó cười cực kỳ hạnh phúc, cầm tay của vợ vui mừng : "Nhìn xem chúng ta có phúc chưa kìa, con thông minh xinh đẹp, nhu thuận hiếu thảo, lại là người nấu cháo rất ngon." Sau đó cố ý hướng vào phòng bếp to: "Con rể tương lai của chúng ta hạnh phúc đó!"

      Nếu là trước kia, khi ba vậy, tất nhiên Tư Mộ thẹn thùng, rồi đến trước mặt ba ba làm nũng. Nhưng hôm nay nghe thấy vậy, lại khiến cảm thấy khó xử, cổ họng nghẹn ngào nới được gì.

      Sau khi quen Diệp Nham, vô số lần mơ tưởng đến tương lai. Có ngày lấy , nấu những món ngon nhất cho ăn, sinh cho con thông minh đáng , cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc như bao gia đình bình thường khác.

      Nhưng bây giờ, nghĩ lại, mơ cũng chỉ là mơ mà thôi.

      Nay tỉnh mộng, những giấc mơ ngắn này nhau con dao sắc nhọn đâm vào ngực .

      Đau, cũng là tự làm tự chịu!

      Tư Mộ thu hồi bi thương, cố giả bộ vui vẻ nghịch ngợm cười, : "Ba, về sau con lấy chồng, là con lỡ ở nhà chăm sóc hai người cả đời, nấu cháo cho hai người ăn cả đời. Ba, ba thấy có được ?"

      Ba Phó cười hòa ái, gật đầu.

      Mẹ Phó đứng bên hờn dỗi trừng chồng mình, "Già mà đứng đắn! Có ai lại hy vọng con mình lấy được chồng?"

      Bị vợ mình trừng như vậy, ba Phó lại cười càng dịu dàng hơn, cũng gì, chỉ lôi kéo bà rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn ăn đợi ăn sáng.

      Tư Mộ múc cho ba mẹ mỗi người chén cháo, lấy thêm hai đĩa thức ăn đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

      Bởi vì cơ thể thoải mái nên khẩu vị cũng tốt, mặc dù bao tử trống rỗng, chỉ ăn hai miếng, liền muốn ăn nữa.

      Ba Phó thấy con ăn ít, liền : "Sao vậy? Tự mình nấu ăn nên ăn vô?"

      Nhất thời Tư Mộ méo miệng: " cho khó ăn! Nếu phạt hai người phải ăn hết nồi cháo!"

      Mẹ Phó miễn cưỡng ăn hết chén cháo, sau đó rất tự nhiên múc chén để trước mặt ông, : "Ăn nhiều chút, dù sao cũng là tâm ý của con . Ông giúp tôi ăn phân nửa phần của tôi, gần đây eo của tôi hơi lớn, nên muốn giảm cân, ăn nhiều được."

      Ba Phó vô cùng cao hứng gật đầu, bưng chén lên bắt đầu ăn, giống như đó là mỹ vị nhân gian.

      Tư Mộ thấy vậy liền áy náy, đưa tay lấy cái chén của ông : "Ài, cần miễn cưỡng. Ba làm vậy là muốn con xấu hổ chết sao?"

      ràng phương pháp nấu cháo ngày hôm nay cũng giống như mọi ngày, mùi thơm lan tỏa trong gian cũng rất thơm, nhưng vì sao mùi vị lại kém như vậy chứ?

      Tư Mộ đứng dậy dọn chén, trong lòng buồn bực nghĩ ra ruốt cuộc là tại sao lại như .

      Mẹ Phó dụ dỗ chồng lên giường nằm nghỉ, rồi vào phòng bếp.

      Nhìn Tư Mộ nghiêm túc rửa chén, bà hỏi: "Bảo bối, tình hình 'Lăng Vũ' giờ ra sao rồi?"

      đến điều này, vánh mắt hơi hồng, "Sức khỏe ba còn chưa tốt, việc này con dám với ba. Nhưng ba luôn hỏi con chuyện công ty. Còn phải về công ty xử lý mọi việc."

      "Con cũng biết ba con coi trọng 'Lăng Vũ' như thế nào rồi đó, tại 'Lăng Vũ' gặp phải nguy cơ như vậy, trong lòng ông ấy rất khổ sở. Mẹ đứng bên nhìn cũng đau lòng."

      Mẹ Phó lau nước mắt nơi khóe mắt, hỏi: "Con cho mẹ biết, mấy hôm nay con tìm bạn bè của ba giúp đỡ, tình như thế nào rồi? Có người nào chịu giúp đỡ ?"

      Tư Mộ muốn an ủi mẹ, để bà bớt buồn, nhưng mẹ cũng phải kẻ ngốc, bà cũng đoán được trước kết quả. Tan đàn xẻ nghé, tường sập chúng nhân đẩy.

      Những người bạn trước đây, đoán chừng trong lúc mấu chốt, người nào chịu đưa tay ra giúp.

      Kỳ bà cũng có thể lý giải được, ai ích kỷ. giờ "Lăng Vũ" gặp phải nguy cơ, thể giải quyết tùy tiện được, nếu như ra tay, nhất định phải chi ra khoản rất lớn.

      "Mẹ, mẹ cần phải hao tâm, hôm nay con định tìm bác Lý. Trước kia bác ấy cũng rất thân với nhà mình, con nghĩ nhất định bác ấy giúp." Tư Mộ cúi đầu, dám để mẹ nhìn thấy sắc mặt của mình.
      Nữ LâmChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Dì, người xinh đẹp.


      Tập đoàn "Lăng Vũ" xảy ra chuyện, chủ tịch Phó Minh Vũ tức giận đến nỗi phátbệnh, phải nằm viện. Vợ của chủ tịch mực đến bệnh viện chăm sóc, tấc cũngkhông rời.

      Nhất thời "Lăng Vũ" như hổ đầu, hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

      Mà Phó Tư Mộ là sinh viên, bình thường vì để tiện cho việc học, nên ở lại ký túc xácủa trường, khi nào có giờ học mới mới có thể về nhà.

      Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Tư Mộ liền xin nghỉ về nhà.

      Từ trước đến giờ Tô San luôn luôn can thiệp vào chuyện của công ty. Trước kia đều là do Phó Minh Vũ chống đỡ, luôn luôn muốn bà lo lắng, chỉ muốn bà là người phụ nữ giàu có vui vẻ. Mua sắm, dạo phố, spa, chăm sóc con chồng và con ... mà những chuyện này bà làm hề thấy mệt.

      tại trụ cột gia đình ngã xuống, bất nhiên bà phải luôn luôn ở bên cạnh ông, chămsóc ông, rời.

      Đối với chuyện của công ty, bà có tâm tư để quan tâm.

      Hôm nay gánh nặng này lại rơi xuống vai con , bà cũng rất khó chịu. Tư Mộ vẫncòn như vậy, cái gì cũng hiểu, nhưng bây giờ lại bôn ba khắp nơi vì cái gia đình này, người mẹ như bà cũng quá ích kỷ, quá vô dụng rồi.

      Tư Mộ thấy mẹ trầm mặc lời nào, lo lắng mẹ suy nghĩ quá nhiều, ngẩng đầu mỉm cười: "Mẹ, mẹ chỉ cần yên tâm ở nhà chăm sóc cho ba thôi. Chỉ cầnsức khỏe ba khôi phục bình thường, đến lúc đó ba vừa xuất mã, còn có chuyện gì xử lý được sao? tại tuy những người đó chịu giúp đỡ, mặc dù con bất lực, nhưng tuyệt đối con có đứng nhìn những người mơ ước 'Lăng Vũ’ cướp được nó."

      Trong mắt Tư Mộ lên tia kiên định, nhất định phải giữ được "Lăng Vũ", tiếc bất cứ giá nào!

      nhìn mẹ, cười nghịch ngợm: "Hôm nay Ưu Ưu về nước, ấy đồng ý với con qua giúp đỡ công ty nhừ mình."

      "Ưu Ưu? Là bạn thân trước kia của con? phải con con bé có nghiệp ở nước ngoài sao? Tại sao lại đột nhiên trở về?” Tô San kinh ngạc hỏi, sau đó nở nụ cười: " ấy quản lý công ty lớn như vậy, làm gì có thời gian để ý đến công ty nhà mình?"

      Ưu Ưu là bạn học thời cấp ba của Tư Mộ, trước kia hai người chơi rất thân. Về sau biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghỉ học xuất ngoại. Nhưng ấy vẫn giữ liênlạc với Tư Mộ, Tô San cũng rất quen thuộc với Ưu Ưu.

      "Ừ, mấy ngày trước ấy gọi điện cho con muốn trở về, con liền cầu xin ấy giúp chuyện! Bản thân con thể quản lý công ty, mời đại thần đến giúp đỡ là được! Mẹ, nếu ấy có thể giúp, công ty công ty chúng ta nhất định có thể vượtqua cửa ải khó khăn này."

      Tư Mộ chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, giống như đó là lời chân nhất thế giới.

      Trong lòng lại đau khổ thể tả được.

      Ưu Ưu trở về, nhưng ấy ở lại bao lâu thể xác định. Lần này trở về,nhất định có chuyện quan trọng muốn xử lý, còn cái công ty lớn ở bên kia, nhất định là ấy có thời gian rảnh.

      Nhưng mà vậy, cũng chỉ để trấn an mẹ, muốn mẹ phiền muộn.

      Quả nhiên, Tô San nghe như vậy sắc mặt ràng buông lỏng chút. Cũng uổng công xạo chuyện nho .

      Tư Mộ nhìn đồng hồ, "Nha" tiếng sợ hãi vỗ vỗ trán: "Ưu Ưu mười giờ sángxuống máy bay, muốn con đến đón. Mẹ con phải đây, nếu lát nữa ấy rakhông thấy người, ấy mắng chết con!"

      xong chạy vội lên lầu nhanh chóng thay quần áo, cầm túi chạy ra ngoài.

      Tô San nhìn bóng lưng hấp tấp của Tư Mộ, thở dài. Tính tình đơn thuần ngây thơ nhưvậy, rốt cuộc là tốt hay tốt đây?

      ....

      Sân bay thành phố A, khi taxi vừa dừng lại Tư Mộ nhìn thấy từng dòng ngườiđi ra ngoài.

      Đôi mắt Tư Mộ nhìn thấy người đẹp, ăn mặc thời thượng, dáng người có lồicó lõm lẫn trong dòng người ra. Người đẹp nhìn thấy Tư Mộ, vẫn cúi đầu nhìn tay phải, ấy nắm tay... ?

      Tư Mộ vội vàng xuống xe, nâng cằm bước nhanh về phía họ, quá kinh ngạc.

      "Hắc, Ưu Ưu!" Tư Mộ đến bên cạnh người đẹp, tay đập mạnh lên vai ấy, lớntiếng gọi. Hưng phấn và kinh ngạc, giọng kia có vẻ đặc biệt lớn.

      Vưu Ưu vẫn cúi đầu chuyện với bé bên cạnh nên thấy Tư Mộ đến trước mặt mình. tại bị Tư Mộ đập mạnh lên vai còn gọi lớn tiếng như vậy khiếncô giật mình.

      Sau khi định thần lại liền bỏ bàn tay mập mạp bé của bé ra, ôm cổ Tư Mộ, cũng cực kỳ hưng phấn: "Cậu cái đứa bé này xui xẻo này, muốn hù chết mình sao?"

      Vưu Ưu oán trách câu, nhưng lại cười lớn ôm càng chặt hơn, " lâu gặp, Mộ Mộ."

      Tư Mộ bị Vưu Ưu ôm chặt, xém chút nữa thở nổi.

      này sức lực vẫn mạnh như vậy, ràng là trả thù vì lúc nãy làm ấy giật mình mà.

      "Khụ khụ, đúng là lâu gặp, chắc là năm năm?" Tư Mộ ho khan tiếng rồinói, thoáng đẩy Vưu Ưu ra, tránh khỏi nhiệt tình của Vưu Ưu.

      mình Vưu Ưu vui vẻ với chị em cũ của mình, bên cạnh liền đưa ra mộtcái đầu , nhìn kỹ là kiểu đầu nấm hương, khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm, cặp mắt to sáng, vô cùng đáng .

      bé bị vắng vẻ đứng bên, cực kì mất hứng. bé bĩu môi, vô cùng ủy khuất kéo kéo vạt áo Vưu Ưu: "Mẹ..."

      Cho đến lúc này, Vưu Ưu buông ra Tư Mộ ra, sau đó ôm con , giới thiệu với TưMộ: "Đây là con mình." Sau đó đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt con , dạy bé chào hỏi: "Đây là dì Tư Mộ, mau chào dì !"

      bé cười ngọt, vẻ mặt sáng lạn giống như hoa nở rộ vào mùa xuân, rất đẹp mắt.Giọng mềm mại cực kỳ êm tai: "Dì mạnh khỏe!"

      Trong nháy mắt Tư Mộ liền bị Lolita thu phục, cực kì vui mừng nhận lấy bé từ taybạn tốt, ôm trước ngực mình, cũng bắt chước theo giọng điệu của bé hỏi: "Con tên gì vậy?"

      "Con tên là Vưu Ngư, năm nay bốn tuổi!"

      Vưu Ngư hiển nhiên rất biết cách làm nũng khiến người khác cực kỳ mến.

      Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tư Mộ, bé đưa tay ôm chặt cổ , đưa cái miệng nhỏnhắn ướt át đến gần mặt Tư Mộ, "Bẹp" cái hôn lên trán , giọng mềm mạinói: "Dì, người xinh đẹp!"

      Nhất thời hai mắt Tư Mộ phát sáng như ngọc, trong lòng rất vui!

      Ai nha, Vưu Ưu người này tại sao lại có thể sinh ra đứa con xinh đẹp như vậy?

      Xinh đẹp thôi , dù sao khuôn mặt của mẹ bé cũng cực kì xuất chúng, như thế nào lại di truyền sai lệch mấy. Thế nhưng cái miệng này tại sao lại có thể ngọtnhư vậy chứ?

      "Mua~mua~" Tư Mộ cũng hung hăng hôn hai cái lên đôi má phấn của Lolita, " , con càng xinh đẹp hơn!"

      Vưu Ưu ở bên mắt trợn trắng mắt kinh thường con , bản lĩnh nịnh hót của béquả nhiên rất cao. Mới gặp chưa đến phút, là có thể thu phục được Tư Mộ.

      "Được rồi được rồi, hai người khen ngợi lẫn nhau đủ chưa? Nếu chưa đủ tìm chỗ ăn cái gì đó, ăn cho no rồi từ từ tiếp tục khen!" Mặc dù thức ăn máy bay cũngkhông tệ, nhưng mà vẫn ăn quen. Cho nên lúc ở máy bay vẫn chưaăn gì, tại bụng hơi đói rồi.

      "Nhìn xem, do mình quá vui mừng nên quên mất!" Tư Mộ ôm Lolita : " thôi, chúng ta bắt taxi thôi. Mình biết quán , đồ ăn đặc biệt ngon.

      Ba người bắt chiếc taxi thẳng đến trung tâm thành phố.
      Friendangel2727, Nữ LâmChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :