1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 86: Gọi là bà xã

      Tiếng lẩm bẩm của lớn, nhưng ba người bàn đều nghe rành mạch.

      "Em sợ cái gì?" Ngôn Mặc Bạch dừng đũa, khuôn mặt nghiêm nghị đen nửa, giọng có chút xót xa.

      lại còn nếu biết là người như thế, ngay cả ngủ cũng ngủ được. Nếu biết kiếp này cùng giường với người như , có phải bị hù chết ?

      Ngôn Mặc Bạch chỉ cần nghĩ vậy, liền cảm thấy tức giận.

      Tư Mộ cúi đầu ăn cháo, trong đầu nghĩ nên chuyện như thế nào, vì thể chú ý trong giọng của chứa lạnh lẽo. Nghe hỏi, cũng rất tự nhiên trả lời: "Loại người như vậy khẳng định giết người như ngóe để vào mắt, nếu em mà làm ta mất hứng, ta cho em nhát, em đây chết oan."

      Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang ngồi bên uống cháo bị nghẹn ho sặc sụa đứng lên.

      Cả mặt Ngôn Mặc Bạch đều đen sì, ánh mắt quét qua Tư Mộ cái, đặt đũa tay xuống, đứng dậy: "Tôi no rồi."

      Bỏ lại câu, xoay người lên lầu.

      Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang nhìn bóng dáng Boss rời , che miệng chịu đựng trận ho khan mãnh liệt, cũng dám ... ăn nữa.

      Hai người đứng dậy tạm biệt Tư Mộ: " Chị dâu, bọn em ăn no rồi. Còn có việc vội, bọn em trước."

      Sau đó chạy trối chết.

      Tư Mộ ngây người nhìn hành vi của ba người này, cửa "Rầm" tiếng đóng lại khiến bừng tỉnh.

      Nhìn chằm chằm bát của bọn họ, buồn bực nghĩ, chẳng lẽ cháo hôm nay rất khó ăn? tự nếm ngụm, có gì lạ đâu!

      Chẳng lẽ đồ ăn sáng thể ăn?

      Tại sao ba người này đều còn hơn nửa bát ăn? Vừa mới rất đói bụng mà?

      Đúng là thiếu gia, lãng phí!

      Tư Mộ tự lấp đầy bụng mình, thu dọn bàn rồi mới lên lầu.

      Thời gian mấy ngày này đều xem sách ở trong thư phòng. Ngôn Mặc Bạch ở bên trong làm việc, liền ở ghế sa lon đọc sách, thỉnh thoảng hứng thú kêu lên.

      Tư Mộ biết Ngôn Mặc Bạch làm ở YT quốc tế, cả ngày đều ở đây xem văn kiện, bên dưới có đám người, làm việc chuyện cũng có chút nào giống với con nhà giàu ăn ngồi rồi, có điểm thực khả nghi.

      Rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch làm cái gì?

      chưa bao giờ ở trước mặt Tư Mộ che dấu điều gì, nhưng cho tới bây giờ Tư Mộ chưa từng hỏi đến. phải tò mò, nhưng biết cái gì nên hỏi, cái gì nên hỏi.

      Hôm này cầm sách lên, thường lúc này Ngôn Mặc Bạch ngồi trước bàn làm việc đối diện máy tính, nhưng bây giờ lại đứng trước cửa sổ hút thuốc.

      Từ trước đến nay Tư Mộ chưa từng thấy Ngôn Mặc Bạch hút thuốc, thậm chí trong nhà chưa bao giờ có khói thuốc.

      đưa lưng về phía , ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ hắt lên mặt , ánh vàng rực rỡ, nhưng bóng dáng lại rất đơn.

      Tư Mộ lẳng lặng ở cửa đứng nhìn, có chút chế giễu bản thân hoa mắt.

      đơn? Ngôn Mặc Bạch dùng từ này như thế nào?

      cường thế, độc tài, lạnh lùng, cao cao tại thượng.

      đơn? Chẳng lẽ cái này gọi là núi cao thể thắng giá lạnh?

      Thuốc lá đốt tay cháy hơn nửa, vòng khói lượn lờ bay lên quanh thân , chỉ cầm chứ hút ngụm.

      Chợt nghe thấy tiếng mở cửa của Tư Mộ, lúc lâu mới dập điếu thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn Tư Mộ, khôi phục lại lạnh lùng hàng ngày.

      "Bữa sáng hôm nay hợp khẩu vị sao? sao lại ăn ít như thế?" Tư Mộ thử mở miệng với . Trong mấy ngày này, hai người đều hòa hợp, đột nhiên nhớ tới bộ dáng lạnh băng, Tư Mộ có chút thích ứng được.

      Ngôn Mặc Bạch trở lại ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm máy tính bắt đầu làm việc, nghe thấy lời của Tư Mộ, mí mắt cũng nâng chút, thản nhiên "Ừ" tiếng, sau đó tiếp tục làm việc.

      "Vậy em làm cái khác cho ? muốn ăn gì?" người vết thương vẫn chưa lành hẳn, rất cần bổ sung dinh dưỡng, thể bị đói.

      " cần!"

      "Này"

      Tư Mộ thấy thái độ hời hợt của biết làm sao, đứng hình ở cửa.

      Ngôn Mặc Bạch giương mắt nhìn , chỉ vào sô pha: "Đọc sách cho tốt."

      Ngoan ngoãn ôm sách ngồi ghế sa lon, cũng vội vàng đọc, liếc trộm Ngôn Mặc Bạch, khó hiểu vì sao lại đối với có thái độ này.

      Tối hôm qua cùng sáng nay tốt lắm mà, từ lúc và hai người kia xong việc liền thành như vậy.

      Chắc gặp chuyện gì mệt mỏi?

      "Này ... là gặp chuyện gì khó giải quyết sao?" Tư cẩn thận hỏi, thấy mắt đảo đến, lập tức giải thích: "Em muốn xen vào chuyện của , em chỉ muốn , muốn ..."

      Trong lúc cấp bách biết gì, vung chân tay loạn xạ.

      chỉ muốn khuyên nếu chuyện này khó giải quyết, cũng đừng nóng giận.

      Nhưng thấy thái độ Ngôn Mặc Bạch nhìn , đều thể gì. Ngôn Mặc Bạch là ai? Việc ngu ngốc đó mà cũng .

      Mặt đỏ lên, bĩu môi, mắt to ướt sũng, bộ dạng vô cùng oan ức.

      Đáy lòng Ngôn Mạch Bạch mềm nhũn, thấy chính mình cả người tỏa ra hơi lạnh, hết sức kìm nén đưa tay với : "Lại đây!"

      luôn luôn có loại khí chất cường đại, vương giả. mênh lệnh đơn giản, có thể làm cho ngoan ngoãn nghe theo.

      Tư Mộ cúi đầu chậm rãi tới gần, liền bị cánh tay dài của vươn ra, đem cả người ôm vào trong ngực, làm cho ngồi đùi mình, vòng tay qua hông , đầu tựa vào đầu vai , cọ cọ cổ của , cọ đến mức Tư Mộ ngứa ngáy trốn .

      trốn, càng dùng sức ôm .

      "Này, ..." Tư Mộ sợ nhất là nhột, bị quấn quít lấy, sớm buồn chịu nổi. Nhưng lại ái ngại thái độ lạnh lẽo của vừa rồi, dám từ chối mạnh mẽ, dùng tay chống đỡ ngực , tự mình ngửa đầu, cách xa chút.

      "Ba" tiếng, Tư Mộ bị đặt đùi , hung hăng đánh vào mông.

      Tuy rằng hết sức khống chết sức lực, nghe tiếng có lớn cũng đau, nhưng mắt Tư Mộ lại đỏ, chực khóc quay đầu nhìn , bộ dạng uất ức cực kỳ, nhưng cũng đáng cực kỳ.

      Ngôn Mặc Bạch vừa nghẹn bụng tức lền hao nửa, đem ôm vào trong ngực trêu đùa.

      Tay yên phận sờ khắp người , khiến cho thở gấp, thanh đè thấp hướng bên tai thổi khí: "Em bảo cái gì?"

      Tư Mộ ý loạn tình mê nghe hỏi liền sửng sốt, cầm lấy tia lý trí cuối cùng nghĩ.

      Khi mới quen nhau, gọi là tiên sinh, thiếu gia. Sau khi kết hôn, muốn gì đều là này, hoặc có việc gì cứ thẳng.

      " ..." Tư Mộ có biện pháp trả lời , chỉ có thể nằm trong lòng thở gấp.

      Nhưng Ngôn Mặc Bạch dễ dàng buông tha , tay chạy tới hông , tấc lại tấc xuống, lần nữa thổi nhiệt khí bức hỏi: " ! Em bảo cái gì?"

      "A..." Tư Mộ bị làm cho đại não trống rỗng, làm sao mà tự hỏi được! Theo bản năng thốt ra "Uy:

      Giây tiếp theo, ở nơi nào đó của bị bàn tay to lớn chiếm lấy, sức lực như trừng phạt, làm cho kêu lớn.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn đôi mắt mê mang của , nhìn khuôn mặt nhắn mê hoặc, hưởng thụ thanh động tình của .

      Cúi đầu ngậm đôi môi khẽ nhếch lên, mút vài cái, liền tiến quân thần tốc vào khoang miệng của , cuốn lấy đầu lưỡi kia. Cảm giác mềm mại trơn nhẵn làm cho càng ngày càng luyến tiếc buông ra, cho đến khi đỏ mặt khó thở, Ngôn Mặc Bạch mới lui ra.

      Cái trán chống đỡ cái trán của , ở môi tiếp tục hôn xuống, giọng mang theo nhu tình: " cho biết, em nên gọi là gì?"

      vẫn giữ nguyên vấn đề này, Tư Mộ thở phì phò, cả người mềm nhũn ngồi phịch trong ngực . Thấy còn bức hỏi, có chút bực mình : "Ngôn Mặc Bạch."

      Tư Mộ phải tiếp nhận nụ hôn này, trước kia cùng Diệp Nham cũng có hôn.

      Nụ hôn của Diệp Nham dịu dàng, mỗi lần đều xem như trân bảo nâng trong lòng bàn tay. Mà Ngôn Mặc bạch hôn bá đạo, cái hôn giống như chém giết người, khí lực đều tiêu hao hết.

      Đầu lưỡi của bị hút đến tê rần.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm môi của bị làm cho đỏ lên, tiếng động mà cười. Cũng thỏa mãn câu trả lời của , tay lần mò tới chỗ kia vân vê. Tà ác nhìn biểu của : "Chúng ta kết hôn, em là bà xã của , bà xã nên cảm thấy phải xưng hô với thế nào cho tốt chứ?"

      tiếng "Bà xã" kia khiến lòng mềm nhũn ra, ánh mắt mộng mị nằm trong ngực , hơi thở dồn dập nhìn mặt .

      Bà xã?

      Khi mới quenn, Ngôn Mặc Bạch gọi là "Phó tiểu thư", sau khi kết hôn lúc tức giận rống tên của "Phó Tư Mộ". Bình thường, có gì mang nick name cục cưng.

      Lúc này đột nhiên nghe gọi bà xã, Tư Mộ có cảm giác bị sét đánh ngang tai. Mặc dù lời này đánh xuống đầu cái, đau nhưng mang đến cảm giác dị thường vui thích.

      Tròng mắt u ám của nhìn nằm trong lồng ngực mình thở gấp. Lần đầu tiên thấy mình ý loạn tình mê, cực kỳ mê say dáng vẻ của .

      Bên hông tê rần, Ngôn Mặc Bạch hốt hoảng tập trung tinh thần, vẫn cồn đợi câu trả lời của .

      Tư Mộ đột nhiên cười xinh đẹp đứng lên, đôi mắt quyến rũ như có như nhìn .

      đột nhiên câu buồn nôn kêu mình là "Lão bà", còn bám riết tha hỏi mình gọi là gì, Tư Mộ hứng thú nhìn . Đùa giỡn cùng , dù sao vợ chồng buồn nôn cũng là chuyện bình thường.

      Hai tay vòng quanh cổ , cất lên tiếng kêu kiều mị: "Tiểu Bạch"

      Tư Mộ đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua Vưu Ngư cũng gọi như vậy, gọi là dượng Tiểu Bạch. cảm thấy rất được, hai chữ "Tiểu Bạch" rất đáng .

      Ngôn Mặc Bạch đen mặt bắt lấy người cúi đầu hướng miếng hôn tới.

      Lúc này, điện thoại Tư Mộ vang lên.

      đẩy ra muốn nhận, Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm chiếc di động ở ghế sa lon bên kia phá hư chuyện tốt của , hừ hừ, hung hăng hôn Tư Mộ vài cái, mới buông ra.

      "Alo, ai vậy?" Tư Mộ thấy dãy số xa lạ, định nhận, nhưng là hai mắt Ngôn Mặc Bạch đầy lửa dục nhìn chằm chằm , lập tức liền nghe điện.

      "Phó Tư Mộ, con tiện nhân này!" Chỉ nghe thấy bên kia truyền đến giọng người phụ nữ tâm thần ác độc mắng.
      dungggAnAn thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87: ấy là ai?
      Editor: Hồng Nhung


      Nếu như phải đối phương chỉ mặt gọi tên mắng, Tư Mộ còn tưởng người ta gọi nhầm số.

      Chính mình chưa bao giờ đắc tội ai, cũng có kết thù với ai, vì vậy Tư Mộ rất tức giận, tại sao tự nhiên lại bị người khác mắng. Hơn nữa còn là những lời rất khó nghe.

      cũng phải là kiểu người mềm yếu để người ta tùy ý bắt nạt, vì vậy sau khi nghe lời của đối phương, sắc mặt lạnh xuống, lạnh lùng : “Tôi ngủ với người đàn ông của sao hay tôi đào mộ tổ tiên nhà hả?”

      hiểu sao lại bị người ta mắng, còn bị mắng là tiện nhân, Tư Mộ rất bực mình.

      Tiện nhân?

      từng làm chuyện khinh bỉ nhất, đại khái chính là kết hôn cùng Ngôn Mặc Bạch, mang danh dự và rụt rè ném xuống mặt đất đạp thành mảnh vụn, lần tiếp theo là mê hoặc Ngôn Mặc Bạch vì để mang thai.

      Nhưng mà đây là chuyện riêng của , người khác có tư cách đê tiện.

      Tư Mộ đưa mắt nhìn sang phía Ngôn Mặc Bạch, trong lòng tự hỏi đây phải là người cũ của ta đấy chứ? Bởi vì chấp nhận được việc Ngôn Mặc Bạch cưới cho nên gọi điện thoại tới mắng cho hả giận?

      Nếu là vậy, đúng là ngủ cùng người đàn ông của ấy, bị chửi cũng là chuyện tình hợp lí.

      Nghĩ vậy, Tư Mộ có hơi ngượng ngùng. Nhưng sau đó bên kia liền truyền đến tiếng mắng chửi chói tai của kia, hình như trong đó còn có tiếng làm bộ khóc thút thít.

      “Phó Tư Mộ, đừng tưởng Ngôn Mặc Bạch cưới là vì thích , ấy là của tôi, ha ha ha——.”

      Cái thanh kia nghe có chút điên cuồng, cuối cùng còn có thêm tiếng cười cực kì chói tai.

      Tư Mộ cảm thấy hình như mình đoán đúng, quả nhiên người kia là người cũ của Ngôn Mặc Bạch sao?

      Đọc tiếp hào môn tại dđlqđ!

      phải Ngôn Mặc Bạch là tên gay sao? Cư nhiên lại còn có người là nữ, đúng là nam nữ đều xơi hết.

      Tư Mộ nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch, vô cùng bực mình.

      tức giận thẳng tới chỗ , đưa điện thoại cho : “Chuyện này tự mình giải quyết . Tôi muốn bị người khác chửi là tiện nhân lần nữa.”

      Ngôn Mặc Bạch hiểu sao lại nhét điện thoại vào tay mình, liền đưa lên tai.

      Mới lúc nãy khi nghe điện thoại, thấy mặt đột nhiên biến sắc, khi lạnh lùng chất vấn, có nghe nhưng hiểu cái gì, bây giờ đột nhiên bị nhét điện thoại vào tay, vẫn là hiểu có chuyện gì xảy ra.

      vừa đưa điện thoại lên tai, nghe thấy tiếng thanh huyên náo ở bên kia truyền tới, còn có tiếng chửi rủa ác độc.

      Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn Tư Mộ cái, chỉ thấy dáng vẻ rất tức giận lườm mình, cái tiếng người bên kia mắng chửi vẫn ngừng nghỉ. Nghĩ đến lời Tư Mộ vừa , lập tức trầm giọng hướng về phía điện thoại hỏi: “ là ai?”

      Ban đầu, người bên kia nghe được tiếng của người đàn ông, dừng chút, sau đó lại cười còn điên cuồng hơn: “Ha ha ha —— em là ai? Honey, làm sao có thể nhớ em vậy? Em là Đường Uyển!” Dừng lát, lại : “Lần trước, nếu phải rồi sớm thuộc về em —— .”

      Mặt của Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng xanh tái.

      ra là ta —— Đường Uyển, em của Đường Thiên – Đường chủ Đường môn.

      Lần trước bắt được ta nên trực tiếp giết ta luôn bây giờ đỡ phải lo ta ra ngoài gây chuyện.

      Tư Mộ đứng ở chỗ cách cánh tay, vốn là nghĩ xoay người rời , để cho ta cùng người tình cũ chuyện riêng. Nhưng vừa nghĩ đối phương là người tình cũ của , cảm thấy buồn bã trong lòng, ngay cả bước chân cũng di chuyển được.

      Hừ! Tôi lại muốn nghe xem làm sao trấn an người tình cũ của mình.

      Nếu bên kia là người tình cũ của Ngôn Mặc Bạch, vậy chuyện mình bị chửi là cũng đúng. Nhưng bây giờ phát , cho dù là chuyện tình hợp lí cũng chịu được. đúng là để ý đến cái gì người tình cũ rồi.

      Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, càng cảm thấy uất ức. Vì vậy nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch bằng ánh mắt giống như có thể phun ra lửa.

      trừng mắt nhìn, đến lúc sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng khó coi, cảm thấy có tia sợ hãi, chân cũng thấy hơi mềm nhũn, định lui bước, nhưng giây sau liền bị cánh tay dài của Ngôn Mặc Bạch chụp tới, kéo vào trong ngực.

      Chắc chắn bây giờ Tư Mộ thể nào ngoan ngoãn để điều khiển, nhưng sức lực của lớn như vậy, cánh tay cũng có thể ôm chặt như vậy, làm thể nào động đậy.

      “Này, buông em ra, cái tên khốn này——” Tư Mộ vừa đánh vừa chửi , thiếu chút nữa khóc thét lên. Cánh tay người này như sắt thép cứng rắn, bị ta ôm chặt hông của gần như muốn đứt ra.

      Ở trong lòng , còn có thể nghe tiếng cười điên cuồng vang lên ở bên kia.

      A!

      Làm sao cảm thấy tiếng cười bên kia rất dọa người vậy? Tư Mộ nghe mà rợn cả người.

      Ngôn Mặc Bạch lùng với người ở đầu dây bên kia: “ ở đâu?”

      Người chuyện bên kia dường như cảm nhận được ý lạnh của Ngôn Mặc Bạch, kinh ngạc la lên: “Ha ha ha —— Honey! muốn tới tìm em sao? rất em phải ? Em biết mà, bỏ em được, trai em chết rồi, bọn họ đều chết hết, thể nào quan tâm em…a a đúng rồi, em ở nơi nào đây? Em cũng biết?” ta dừng chút, tìm xem có dấu hiệu gì để nhận biết, sau đó lại tiếp: “Này, ở đây có nhà hàng KFC, qua đây nhanh lên, chúng ta cùng ăn KFC, hắc hắc——”

      Tư Mộ cắn môi nín thở nghe, có lẽ là ngoài của điện thoại quá lớn hay do tiếng của người bên kia chói, tóm lại, cái gì cũng đều nghe thấy ràng. Đối phương gọi Ngôn Mặc Bạch là “Honey!”

      Ngón tay Tư Mộ phát lạnh. giây trước ta còn buồn nôn gọi mình là “Vợ”, ngay sau đó liền phát ta thân mật cùng khác.

      Mặc dù trước đó đem hành động khác lạ của cho là do hứng thú xấu lúc nhàm chán, thế nhưng sau đó lại cho là , có thể cảm thấy trong lòng mình cực kì khó chịu, câu “Honey” của kia lại làm càng tức giận hơn.

      nắm chặt tay, muốn nghe thử Ngôn Mặc Bạch đáp lại đối phương như thế nào. Nếu như ta cũng buồn nôn gọi đối phương là “Honey”, chắc ngửa đầu hướng vào cổ của mà cắn!

      Nhưng Ngôn Mặc Bạch cái gì, trực tiếp tắt điện thoại, sau đó gọi vào số điện thoại của Tiểu Cửu: “Cậu mau dẫn người giải quyết con cá lọt lưới của Đường môn! ta ở gần tiệm KFC.”

      Cá lọt lưới của Đường môn?

      Nghe cả bang phái Đường môn bị tiêu diệt hết rồi, có ai chạy trốn, như vậy cá lọt lưới này, là chỉ——em của Đường Thiên!

      Tiểu Cửu động não trong đầu, phân tích tin tức của Boss đưa cho.

      Ở thành phố A có ít nhất mười lăm tiệm KFC, tin tức mơ hồ như vậy việc lục soát có hơi khó khăn. Nếu Ngôn Mặc Bạch chỉ cho biết tin tức mơ hồ như vậy, Tiểu Cửu cũng hỏi nhiều, lập tức triệu tập gần trăm em, chia làm hai mươi tổ, tổ lục soát tiệm, cầm hình Đường Uyển tìm.

      Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch dùng tay ôm vào trong người, bên tai nghe giọng lạnh lùng chỉ thị cho Tiểu Cửu.

      Nhưng hình như nội dung đoạn đối thoại của bọn họ khác với những gì mình nghĩ!

      Cá lọt lưới?

      Giải quyết xong?

      Đây là tình huống gì?

      Tư Mộ khó khăn đem cái đầu sắp nghẹt thở của mình ra, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, thanh hơi lắp bắp hỏi: “ ấy, ấy là ai vậy?”

      Chẳng lẽ phải là người cũ của sao?

      Ngôn Mặc Bạch nắm được gò má của Tư Mộ, mạnh mẽ cắn môi cái, còn giống như trừng phạt cạy cửa răng ra, mút đầu lưỡi của .

      Tư Mộ bị đau kêu lên, Ngôn Bạch Mặc mới chịu thả ra.

      Tay kia vẫn nắm cằm của như cũ, mắt tối đen liếc nhìn : “Em biết ta là ai, vậy tại sao ta lại biết số điện thoại của em?”

      Tư Mộ cũng cảm thấy kì lạ, cái số này cũng chỉ có mấy người quen biết, cũng biết người kia, tại sao lại gọi điện cho , còn mắng chửi nữa?

      Truyện được edit và post tại dđlqđ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

      Nghe giọng điệu này của Ngôn Mặc Bạch, hình như biết đối phương, vậy việc mình bị mắng chửi là vì ta sao?

      “Em biết ấy, em vừa nhận điện thoại bị ấy chửi là đồ tiện nhân. Em còn tưởng đó là người quen lâu năm của .” Lông mi của rũ xuống, bị Ngôn Mặc Bạch giữ cằm, bộ dạng trông rất oan ức.

      Khi Ngôn Mặc Bạch nghe điện thoại nghe tiếng chửi rủa, bất quá đó cũng chỉ là lời của những kẻ điên, dù sao bây giờ người kia cũng biến mất.

      Bây giờ nhìn bộ dạng bĩu môi oan ức của vợ mình, giống như động vật cầu xin chủ nhân an ủi, cầu chủ nhân cưng chiều, cực kì đáng , làm người ta thương tiếc.

      Tay nắm cằm của chuyển lên đầu, vuốt vuốt tóc , động tác y như đối đãi với tiểu sủng vật. cười hỏi: “Nếu như là người tình cũ của , vậy em cứ để cho ta mắng chửi em như vậy hả?”

      “…” Tư Mộ bị xoa đầu, có hơi bực mình nghĩ, nếu như ấy đúng là người quen lâu năm của , tôi dám mắng ấy, đem tôi xử sao?

      Ngôn Mặc Bạch ôm lên, đỡ lấy mông , để hai chân thon dài của ôm chặt tại hông của . Vỗ cái kêu tại mông , giọng có hơi nghiêm nghị: “ lời nào là có ý gì? Có nghĩa là ngoan ngoãn để ta tùy ý bắt nạt? Ngày hôm qua với em thế nào? cho phép bất cứ người nào bắt nạt em, mặc kệ người đó là ai. Lần sau nếu có ai em câu, em liền mắng lại mười câu. Có người dám đụng vào sợi tóc của em em liền giẫm nát mười ngón tay của tên đó. Dù cho có chuyện gì cũng có làm chỗ dựa cho em.”

      Giọng kia bộ dạng kia, giống như là dạy dỗ con của mình, mà Tư Mộ giống như là đứa bé bị dạy hư vậy.

      Tư Mộ bị ôm như vậy, bên tai nghe lời của , mặt đỏ vô cùng.

      Cái tư thế này rất mập mờ, nhưng giờ phút này lại làm rất tự nhiên, giống như ôm đứa trẻ, dáng người của cao to, ôm Tư Mộ như vậy nhưng cũng thấy có gì khó khăn. Tựa vào bàn làm việc, thanh thản thoải mái, nhìn như người cha chơi đùa cùng con của mình vậy.

      …sao lại có thể như vậy?” Tư Mộ chuyện cũng xém cắn vào lưỡi của mình. Có cách dạy ngang ngược như thế sao? Nếu sau này con của bọn họ để ta dạy dỗ, phải trở thành người vô pháp vô thiên, hỗn thế ma vương sao?

      làm sao? sao lại thể như vậy?” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn khuôn mặt nhíu lại của , khóe miệng nở nụ cười.

      Người phụ nữ của mình, dĩ nhiên thể để cho người khác bắt nạt, nếu có ai dám bắt nạt, tất nhiên là phải trả lại gấp mười lần rồi.

      cứ cưng chiều em như vậy đấy, dù cưng chiều thế nào nữa vẫn cảm thấy chưa đủ, có gì sao?

      Bộ dáng của bây giờ cực kì kiêu ngạo, giống như cần quan tâm cái gì. Tư Mộ thấy bộ dạng này của , vô cùng im lặng.

      Nghĩ đến tư thế của hai người bây giờ, Tư Mộ đỏ mặt. Giãy dụa muốn xuống. Ngôn Mặc Bạch ôm thân thể mềm mại của , người tỏa ra mùi hương thoang thoảng dễ chịu, dĩ nhiên chịu buông tay, càng giãy dụa, càng ôm chặt, lần nào cũng đều bá đạo như nhau.

      muốn tiếp tục chuyện lần trước chưa làm xong, điện thoại của Ngôn Mặc Bạch vang lên.

      Mẹ kiếp!

      Ngôn Mặc Bạch hung hăng chửi tục, giọng điệu rất quen thuộc nhận điện thoại của Tiểu Cửu, nếu phải là chuyện lớn như trời sắp sập xuống, cậu nhất định chết.

      “Đại ca, người phụ nữ kia muốn gặp chuyện, ở trước mặt…là về chị dâu.” Tiểu Cửu bị giọng của đại ca dọa thiếu chút nữa ném luôn cái điện thoại .
      dungggAnAn thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 88: Em cử động nữa, có tin hay liền ăn em?

      Editor: Lavender89

      Ngôn Mặc Bạch hít hơi sâu, nhắm mắt lại, nỗ lực kiềm chế ngọn lửa trong cơ thể. Vẫn ôm ở trong lòng như cũ, mông tay nâng mông , tay cầm điện thoại.

      phải tư thế này mất quá nhiều sức, ra rất , bàn tay cũng có thể xốc lên.

      Chóp mũi đều là mùi hương của , cơ thể mềm nhũn của bởi vì sức lực của tăng mạnh mà càng sát vào người , thỉnh thoảng còn giãy giụa, cơ thể mềm mại của cọ trước lồng ngực , khiến cho cơ thể ngứa ngáy.

      cắn răng nghiến lợi hướng về phía điện thoại : “Đưa, về, giam, lại!”

      Biết rất ràng người phụ nữ kia điên rồi, lúc ta thét chói tai mắng chửi lung tung cái gì mà tôi biết người ở đầu dây bên kia trong trạng thái bình thường.

      Vốn dĩ chỉ muốn bọn Tiểu Cửu khiến ta biến mất nhưng khi vừa nghe thấy Tiểu Cửu ta muốn chuyện có liên quan đến Tư Mô liền do dự.

      Phân phó bọn Tiểu Cửu đưa người giam lại, ngược lại muốn biết ta có thể ra c huyện gì.

      Tư Mộ bị ôm với tư thế này vô cùng mất tự nhiên. Chân chạm đất cảm giác cũng thực tế lắm, tay nâng người nhưng vẫn sợ ngã xuống, vì vậy dùng chân quấn chặt ngang hông , tay còn ôm cổ . Giống như như vậy mới có thể an tâm.

      Thế nhưng dạng thứ nhất, hô hấp của Ngôn Mặc Bạch dần trở nên khó khăn.

      Vội vã dặn dò Tiểu Cửu mấy câu liền cúp điện thoại, tiện tay ném sang bên. Nếu phải là vì vỏ điện thoại của làm bằng chất liệu rất cứng bị ném như vậy cũng bị bể tan tành, cũng cân nhắc trong điện thoại có bao nhiêu tài liệu quan trọng.

      “Em cử động chút nữa thử xem? Em dám ỷ chị cả tới mà dám nhiều lần trêu trọc .......” Ngôn Mặc Bạch thở hổn hển, bỏ điện thoại trong tay chuyển qua nắm khuôn mặt , hung dữ : “Có tin hay ngay bây giờ có thể ăn em?”

      Đôi mắt ngấn nước của Tư Mộ nhìn cái, khi nhìn thấy đôi mắt rực lửa của liền tránh né, giống như con nai tơ ngơ ngác sợ hãi.

      Ngôn Mặc Bạch cắn răng, lườm cái, trong lòng buồn bực suy nghĩ, tại sao lại trở nên háo sắc cuồng loạn như thế? Động chút bị trêu ghẹo liền sống bằng chết, có tiền đồ!

      Tư Mộ lại dám động, ngoan ngoãn để mặc ôm, trong lòng hơi buồn bực.

      Trong mấy ngày này, có thể Ngôn Mặc Bạch luôn như thế này, đối với vừa ôm vừa hôn, bọn họ giống như cặp vợ chồng mới cưới, rất ngọt ngào.

      Đây là giấc mơ rực rỡ, cảm giác rất chân nhưng cuối cùng cũng vẫn chỉ là giấc mơ.......

      ... ....

      Ngôn Mặc Bạch Tiểu Cửu đưa người về giam giữ, giam giữ ba ngày ta mới đến gặp.

      Mặc dù Tiểu Cửu bực bội tại sao đại ca bảo đưa người về giam mấy ngày cũng chưa thấy đến hỏi nhưng đại ca lên tiếng cũng dám đến tìm đại ca hỏi chuyện này.

      Ngôn Mặc Bạch phân phó từ trước, ngoài trừ nước tất cả những thứ thức ăn khác đều được cung cấp.

      Lúc Đường Uyển bị đưa về vẫn luôn rất ầm ĩ, lớn tiếng mắng chửi, lớn tiếng cười, trạng thái giống như bị điên. Những thanh này nghe vô cùng chói tai, Tiểu Cửu cảm giác thiếu chút nữa cũng bị giày vò đến phát điên.

      muốn bịt kín hai lỗ tai mình lại. ràng ta điên rồi, lời của người điên còn có thể tin sao?

      Lúc tìm thấy ta nên đao kết liễu ta cho rồi, tránh khỏi bây giờ bị ta giày vò như vậy.

      Nhưng bây giờ Ngôn Mặc Bạch nhốt ta lại là muốn tự mình đến tra hỏi.

      Đợi ba ngày, nếu Ngôn Mặc Bạch tới, đoán chừng Tiểu Cửu phát điên.

      Sáng nay rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch cũng gọi điện thoại cho , tới ngay lập tức. Tiểu Cửu nhất thời xúc động nghĩ rốt cuộc cũng có thể thoát thân.

      Tư Mộ chuẩn bị xong bữa sáng, sau khi ăn xong Ngôn Mặc Bạch giống như thường ngày quay về phòng làm việc mà cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

      Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch muốn ra ngoài, vì vậy liền theo phía sau, dáng vẻ lấy lòng cười với : “ phải ra ngoài sao? Đưa em cùng có được ?”

      Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch nhốt mấy ngày được ra ngoài, cả người như muốn mốc lên rồi.

      Mỗi ngày nếu phải là ôm sách đọc là ôm laptop chơi, ngày nhàm chán như vậy cứ thế trôi qua.

      vất vả mới thấy Ngôn Mặc Bạch ra ngoài, đương nhiên muốn nắm cơ hội ra ngoài hóng gió chút.

      Ngôn Mặc Bạch đứng trước cửa thay giày nhìn người ở phía sau giống như con thú cưng làm nũng chủ nhân, vì vậy cũng mềm lòng.
      Lúc trước rất thích bay nhảy, thời gian dài bị nhốt ở trong nhà được ra khỏi nhà, đoán chừng sắp chịu nổi rồi.

      Vẫn là nên đưa ra ngoài!

      Nhưng chuyện hôm nay có chút liên quan đến , Ngôn Mặc Bạch có chút do dự.

      Vẫn biết người phụ nữ kia chuyện gì liên quan đến , nếu như đưa , biết hậu quả như thế nào, đối với ánh mắt khao khát của Tư Mộ nhất thời trái tim Ngôn Mặc Bạch cũng bị hòa tan.

      “Có được hay .......” Lần đầu tiên Tư Mộ làm nũng với Ngôn Mặc Bạch, mấy ngày nay đều dính chung chỗ với Ngôn Mặc Bạch, bị sỗ sàng, Tư Mộ cũng hiểu tính tình của .

      “Cho em năm phút lên thay quần áo!” Ngôn Mặc Bạch thở dài, đối với ra lệnh.

      “A.......được!”

      Ngôn Mặc Bạch thay xong giày nhìn nhanh chóng nhún nhảy chạy lên lầu, tựa người vào tường, khóe miệng khẽ cười.

      Tư Mộ thay quần áo với tốc độ nhanh nhất, chạy nước rút xuống lầu, cũng trang điểm chỉ nghĩ lảm thế nào xuất trước mặt Ngôn Mặc Bạch cách nhanh nhất.

      Nhìn gì, tay nắm chặt chìa khóa xe ra ngoài.

      người thuần khiết như làm sao có thể từ chối lời cầu xin của ? Thậm chí làm nũng với , tim của cũng sắp vỡ vụn rồi.

      Dọc đường , khí trong xe vô cùng yên tĩnh.

      Ngôn Mặc Bạch vẫn luôn rất thích lái xe với tốc độ nhanh, Tư Mộ khó có cơ hội lần được ra ngoài hóng gió, dĩ nhiên dám kháng nghị với , nếu lần sau đưa ra ngoài sao?

      Lúc đến khách sạn Thu Ý, Ngôn Mặc Bạch ngừng xe, quay đầu
      Nhìn người bên cạnh, đột nhiên quan tâm hỏi: “ muốn giải quyết công việc chút, em có muốn cùng ?”

      biết vì sao, lúc này Ngôn Mặc Bạch muốn thử để hiểu về mình, để cho hiểu mặt khác của .

      Lúc hỏi xong mắt nhìn chằm chằm , bỏ qua biểu nào mặt .

      Mới đầu Tư Mộ hơi sững sờ bởi vì ngờ Ngôn Mặc Bạch có thể như vậy. Nếu như vậy, dù sao mình cũng nhàm chán, vậy ở bên cạnh !

      ra phải Tư Mộ quan tâm đến công việc của , chỉ là lúc bắt đầu thỏa thuận với , can thiệp tới công việc của nhau, cho nên mặc dù tò mò đến mấy cũng biểu ra bên ngoài, càng hỏi .

      Nếu như bây giờ muốn cùng giải quyết công việc, trong lòng Tư Mộ cũng nguyện ý, thậm chí có chút vui mừng.

      Hai người vừa lên lầu mười tám, Ngôn Mặc Bạch nhìn phòng 1818, trực tiếp kéo tay tới.

      Càng cách gần cửa phòng, Ngôn Mặc Bạch lại càng có thể cảm nhận được khẩn trương cùng sợ hãi của , bàn tay bị nắm cũng trở nên lanh hơn nữa tự chủ được liền nhắm mắt. đến nơi giống như bị kéo .

      ….. muốn dẫn em đâu?” Sắc mặt Tư Mộ dần trở nên tái mét, cơ thể hơi run run như muốn khóc.

      Ngôn Mặc Bạch biết tại sao lại có phản ứng như thế nhưng chỉ giả bộ như biết gì, mặt có biếu gì nhìn phòng 1818 : “Gặp mặt ở đây.”

      Mặc dù biết nơi này tạo nên nỗi ám ảnh trong nhưng giấy thể gói được lửa, sớm muộn cũng biết. Thay vì để hiểu lầm đó sâu hơn bằng tại .

      Lúc trước lo lắng sau khi biết liệu có tiếp nhận được , lúc này lại ôm cảm giác chết sớm siêu sinh sớm.

      Nếu như thể tiếp nhận, hận , vậy cũng buông tay. Mặc dù Ngôn Mặc Bạch có khí phách ngăn sóng lớn nhưng phải còn có thể bá đạo đoạt lấy sao?

      Vừa nghĩ như thế nhưng trái tim cũng thấp thỏm.

      Dù sao cũng buông tay, em nhất định phải cam tâm tình nguyện như vậy có thể cường ngạnh giam cầm em ở bên người. Vốn dĩ cuộc hôn nhân này cũng là mạnh mẽ đoạt lấy.

      cắn chặt đôi môi lạnh, đôi mắt sâu đen láy chăm chú nhìn chằm chằm . Tư Mộ rụt cái, bộ dáng khiếp sợ. Nhưng lại mạnh mẽ níu lại, cho dù có thế cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo của nhưng ngược lại lòng bàn tay lại cực kỳ ấm áp. Bàn tay ấm áp này lan đến toàn thân , thấm vào tận đáy lòng, từ từ trấn áp cơ thể run rẩy của .

      Tư Mộ cắn môi, đôi mắt đen láy tràn đầy khủng hoảng lộ ra nhìn đầy cầu xin. Tim liền trở lên mềm nhũn, nhịn được liền mềm lòng.

      “Hay là em nữa? Em ở dưới lầu chờ …..” Bờ môi run rẩy, lúc lâu mới lên tiếng. Sợ Ngôn Mặc Bạch yên tâm, giống như đứa bé ngoan ngoãn giơ tay bảo đảm: “Em đâu cả, em ở dưới đại sảnh chờ ……”

      Bộ dáng này của khiến người khác vô cùng thương , thiếu chút nữa Ngôn Mặc Bạch muốn gật đầu đồng ý nhưng vẫn phải đối mặt với kiện kia, vì vậy lạnh lùng : “ được.”

      Cường ngạnh cho cơ hội lẩn trốn, kéo vào cửa, trong nháy mắt đó cảm thấy bàn tay bị móng tay cắm vào da thịt.

      Vừa mở cửa, mấy người bên trong liền ra đón.

      “Đại ca!” Tiểu Cửu lên tiếng đầu tiên, sau khi chào Ngôn Mặc Bạch mới phát có người sau đại ca, giây sau mới thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cung kính gọi: “Chào chị dâu!” Mấy an hem đứng ở phía sau cũng đồng loạt chào.

      Tư Mộ vẫn bị kéo, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng mỉm cười với bọn họ.

      Phô trương như vậy Tư Mộ liền nhớ lại lần đầu gặp Ngôn Mặc Bạch ở phòng trà cũng như vậy. Trong đầu liền nghĩ đến ba chữ “xã hội đen”.

      Tình hình trước mặt giống với xã hội đen thường thấy trong ti vi.

      Khóe miệng Tư Mộ giật giật, bên ngoài sợ hãi nhưng trong lòng thầm nghĩ lại có thể trở thành vợ của người cầm đầu băng xã hội đen.

      “Phó Tư Mộ, đồ tiện nhân!”

      Lúc mọi người vây quanh chào hỏi, đột nhiên có giọng bén nhọn độc ác vang lên.

      Tư Mộ theo bản năng giật mình khi nghe thấy thanh này nhưng chung quanh có nhiều người như vậy, Ngôn Mặc Bạch cũng ở bên cạnh nắm tay , cảm giác rất an toàn. Vì vậy lấy can đảm nhìn theo tiếng phát ra, nhìn thấy ghế trong góc, người bị trói, tóc dài rối bời rất dữ tợn.

      Tư Mộ tự chủ nhích lại gần Ngôn Mặc Bạch, giống như lấy dũng khí người , nếu dám nhìn người phụ nữ kia.
      Last edited by a moderator: 21/2/15
      dungggAnAn thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương tám mươi chín: của , nước mắt của em chỉ thuộc về .

      Người phụ nữ bị trói ghế kia chính là người phụ nữ gọi điện mắng chửi sao?

      Tư Mộ quan sát mặt ta, có thể lờ mờ đoán ra ta còn rất trẻ, nếu như ăn mặc đàng hoàng nhất định cũng là người đẹp.

      người đẹp như vậy dù Tư Mộ mặt đối mặt với ta cũng hiểu lầm đó là bạn của Ngôn Mặc Bạch.

      Nghĩ như vậy, Tư Mộ có chút ngượng ngùng len lén nhìn Ngôn Mặc Bạch, hôm qua còn nghĩ ta là người tình của Ngôn Mặc Bạch. Sau đó lại nghe thấy Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại cho Tiểu Cửu bắt người, rồi lại ra tay giáo dục ta mới biết Ngôn Mặc Bạch có quan hệ gì với ta.

      Nhưng nếu người phụ nữ này phải là người tình của Ngôn Mặc Bạch, Tư Mộ xác định cũng biết ta, chút ấn tượng cũng có.

      Vậy tại sao ta lại gọi điện thoại chửi chứ?

      Trăm mối vẫn có cách nào giải thích được.

      Nhíu mày liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch đứng bên cạnh, đôi mắt thâm thúy đen láy nhìn cho thêm sức mạnh.

      Nghĩ đến ngày đó ở phòng làm việc, Ngôn Mặc Bạch để bất cứ ai bắt nạt , nếu như bị người ta bắt nạt như vậy khiến người đó trả lại gấp mười lần, mọi việc đều có làm chỗ dựa.

      Như vậy nếu như bị chửi, Ngôn Mặc Bạch có giúp trả lại gấp mười lần ?

      Mà giờ phút này, chỉ cần ánh nhìn liền có thể nhận được động viên của .

      Khi người đàn ông ở bên cạnh bạn, lúc nắm tay bạn vô cùng kiên quyết phải sợ, tất cả ”, bất kỳ người phụ nữ nào cũng rất cảm động, sau đó lấy hết dũng khí cùng sức lực đối mặt với tất cả.

      Giờ phút này Tư Mộ chính là như vậy.

      Khi đôi mắt thâm thúy sâu lấy của Ngôn Mặc Bạch nhìn , nhất thời cảm thấy cả người liền biến thành con thú dũng mãnh, nhìn ai cũng vừa mắt có thể chút kiêng kỵ nào mà tới cắn cái hơn nữa cũng sợ có người tới trả thù, bởi vì người phía sau giúp giải quyết tất cả.

      Vì vậy Tư Mộ lên tiếng hỏi người bị trói chặt: “Rốt cuộc là ai? Tại sao lại gọi điện thoại chửi tôi?”

      Ngôn Mặc Bạch đứng bên cạnh, có nắm tay cho cảm giác an toàn, Tư Mộ cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.

      Tiếng cười của Đường Uyển cực kỳ ghê người, giống như tiếng sấm, nghe thấy tiếng cười đó mà sống lưng cảm thấy tê dại, dựng hết cả tóc.

      “Ha ha ha.......tôi là ai? Tôi là ai quan trọng, tôi biết là ai.... ....”

      Mặc dù nhìn ta có chút điên cuồng, chuyện lưu loát như người bình thường nhưng có thê nghe thấy lời của ta điên khùng.

      Tư Mộ nhìn ta lắc cái đầu rối tung, lộ ra khuôn mặt tiều tụy tái nhợt.

      Quả khuôn mặt ta rất đẹp, chỉ là giờ phút này lộ ra đôi mắt hung dữ, khóe miệng châm biếm làm giảm vẻ đẹp của khuôn mặt kia.

      “Con tiện nhân, biết mày còn nhớ căn phòng này hay ?” Đường Uyển hung hăng nhìn chằm chằm Tư Mộ, đôi mắt lộ ra khinh thường: “Trước đây lâu, mày và người đàn ông vào căn phòng này.... ....”

      đến đây ta cũng rất có kỹ xảo dừng lại, thành công khêu lên hiếu kỳ của bọn họ, vì vậy vẫn ảo tưởng tin tức này làm cho bọn họ chấn động.

      Nhìn sắc mặt Tư Mộ dần trở nên trắng bệch, Đường Uyển vô cùng hài lòng cười, rất ngông cuồng nhưng lại ý thức được đôi mắt lạnh lùng nhình về phía mình ngừng cười, ánh mắt châm biếm vẫn nhìn chằm chằm Tư Mộ.

      Có lẽ bọn người ở đây ai dám trắng trợn chất vấn Tư Mộ có trung thành đối với đại ca của bọn họ hay nhưng tất nhiên trong lòng ít nhiều nghi ngờ.

      Tư Mộ sợ hãi nhìn về phía ta, bàn tay đột nhiên nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt, cắn chặt môi cũng cảm thấy đau đớn.

      Tại sao ta lại biết?

      Hình như có thể nếm thấy mùi máu tanh, Tư Mộ chỉ thấy giọng trầm thấp dễ nghe của Ngôn Mặc Bạch vang lên bên tai, khó có khi nào nào mà ôn hòa như vậy.

      “Đừng cắn môi, buông ra.... ...” Ngôn Mặc Bạch dùng tay lau vết máu môi , cảm thấy rất đau lòng.

      Tư Mộ mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía , đôi mắt trống rỗng tràn đầy bi thương.... ....

      Ngôn Mặc Bạch thầm thở dài trong lòng, đưa tay ôm vào trong ngực, siết chặt: “ phải nếu như em bị bắt nạt giúp em trả lại gấp mười lần sao? Có làm chỗ dựa, em còn sợ gì?”

      Lúc Tư Mộ còn chưa kịp phản ứng cảm thấy sức lực của bàn tay bên hông ôn chặt hơn, cả người dính vào người , hơi thở nóng bỏng phun đầu : “Có bẽ mặt hay cơ chứ, mới chỉ câu liền khiến em câm miệng được gì, chỉ biết khóc?”

      Tư Mộ ngơ ngác nhìn , sợ hãi cùng bi thương trong mắt vẫn giảm, lúc này càng cảm thấy hơi khó hiểu.

      nghe lời người phụ nữ kia sao?

      Đó là ! Quả có cùng người đàn ông vào căn phòng này, còn xảy ra quan hệ.

      Trước đây Tư Mộ từng muốn với Ngôn Mặc Bạch trước lúc kết hôn, mặc dù cố gắng xây tường thành bằng sắt ở trong lòng cũng cố gắng luyện tập trái tim sắt đá. Nhưng sau khi kết hôn, hai người ở chung chưa tới tháng, cảm thấy thể khống chế tình cảm của bản thân.

      Hối hận hôm đó uống rượu say, hối hân hôm đó sớm quay về, hối hận vì thế mà mất trinh tiết.

      thể đem đầy đủ nhất, thuần khiết nhất của mình cho người đàn ông ôm lúc này, rất khổ sở.

      Tư Mộ biết tại sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy, biết bản thân như vậy có phải là đại biểu cho việc có tình cảm với Ngôn Mặc Bạch hay . Nếu như thứ tình cảm của dành cho là tình có bị người ta rằng rất tùy tiện hay ? Dù sao bọn họ ở chung chưa tới tháng.

      Nhưng tình cảm là loại cảm xúc rất khó khống chế.

      Có lẽ bởi
      đẹp tranh mà thích cũng cỏ thể bởi vì có tiền mà thích . Thích, chính là cảm giác rất ngắn ngủi, là loại cảm giác trong nháy mắt chạm đến lòng bạn bạn liền muốn .

      Nếu như bây giờ tâm trí của chỉ hướng về phía , mà bây giờ phát ra trung thành với chịu nổi, ghét bỏ sao?

      Tư Mộ lo sợ trong lòng, có chút khủng hoảng giống như làn gió mạnh có thể thổi bay lên trung, phiêu diêu lúc nào cũng có thể bay tới bất kỳ nơi nào.

      Nhưng mà biểu của lúc này, hình như… phải!

      “Em…” Tư Mộ nghẹn giọng, nên lời, cũng biết nên thế nào.

      Ngôn Mặc Bạch dùng tay lau nước mắt cho , động tác cũng dịu dàng hình như muốn trừng phạt : “ của , nước mắt của em chỉ có thể thuộc về .”

      Tư Mộ hít mũi, mặt bị đối đãi cách thô lỗ, rất đau. Nhưng lời của lại làm cho lòng của mềm mại, ấm áp.

      Ngôn Mặc Bạch ôm , xoay người muốn rời .

      Người phụ nữ bị trói thấy tình thế trước mặt đúng như dự đoán, ngược lại có cảm giác như bị lợi dụng chế giễu.

      Thấy Ngôn Mặc Bạch ôm người phụ nữ kia muốn rời , vì vậy càng thêm điên cuồng: “ bị người khác dùng qua, Ngôn Mặc Bạch, ta xứng với !”

      Ngôn Mặc Bạch dùng ánh mắt ra lệnh cho Tiểu Cửu, bên kia lập tức hiểu về phía Đường Uyển.

      ta cũng ý thức được nguy hiểm đến gần, chẳng những ngừng nghỉ ngược lại cảm giác như cái bình sứt mẻ lại sắp bể.

      “Các người giết chết tôi rồi, các người cũng tốt hơn…” Khóe miệng từ từ nở nụ cười lạnh.

      Lại là câu này!

      Mấy ngày trước lúc bắt được mấy người ở bãi đậu xe, tên cầm đầu cũng như vậy.

      tốt hơn…?

      Ngôn Mặc Bạch xoay người nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao nhưng gì. Sau đó ôm cơ thể run rẩy của Tư Mộ ra khỏi phòng.

      người phụ nữ biết sống chết thế nào!

      ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp, mà những người này để vào mắt, lặp lặp lại nhiều lần đối nghịch với , nếu như muốn chết vậy ngại thành toàn cho ta.

      Chỉ là ta tin tưởng giây tiếp theo ta cầu xin giết ta cho thoải mái.

      Thủ đoạn của Tiểu Cửu thể khinh thường, đừng nhìn bề ngoài ta chỉ là người hiền lành ra trong mấy đàn em theo ta là người tàn ác nhất. Lệ Hỏa cũng phải bái phục trước ta.

      Tất cả những chuyện tiếp theo có mùi máu tanh khá nhiều, muốn để người phụ nữ của mình nhìn thấy. Lúc ban đầu là muốn để hiểu mặt khác của nhưng về những chuyện này muốn để đụng tới.

      Bàn tay gắt gao nắm , bàn tay mềm mại trơn mềm như vậy, trắng nõn mảnh khảnh, sạch thuần khiết giống như thiên sứ hoàn toàn có bất kỳ tỳ vết nào, muốn để dính vào xã hội hắc ám này.

      “Em… chúng ta đâu?” Tư Mộ bị ôm, cả người mềm nhũng còn chút sức lực nào, dường như cả người dính vào người . Trong đầu là đống hỗn loạn.

      Chẳng lẽ muốn xử lý công việc chính là ở đây sao? Cứ như vậy xử lý?

      Tư Mộ tái mặt nghi ngờ nhìn Ngôn Mặc Bạch hỏi: “Vừa rồi… ta …”

      muốn hỏi, muốn đối mặt nhưng vẫn là nhịn được muốn hỏi . Lời ra đến miệng nhưng lại cảm thấy khó diễn tả.

      “Em rất để ý sao?” Ngôn Mặc Bạch kéo cơ thể về phía , chăm chú nhìn .

      Mặc dù bình thường Ngôn Mặc Bạch chưa bao giờ có bộ dáng cà lơ phất phơ nhưng Tư Mộ cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng nghiêm túc như lúc này của .

      Lòng khỏi quặn đau. Trong đầu vẫn là câu kia của “Em rất để ý sao?” Có lẽ khó có khi nào bị bộ mặt nghiêm túc của như lúc này làm rung động, lâu vẫn có phản ứng gì.

      lúc sau, đầu óc mới bắt đầu hoạt động.

      Sau đó, đột nhiên trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn .

      Em rất để ý sao…”

      Đợi chút… có nghe lầm hay ? Chẳng lẽ lỗ tai có vấn đề rồi sao?

      Những lời này phải là mới đúng chứ?

      Có người đàn ông nào biết vợ mình ở trong khách sạn xảy ra quan hệ với người đàn ông khác còn có thể nghiêm túc hỏi vợ mình “Em rất để ý sao?” Chẳng lẽ phải là sao?

      Tư Mộ nghiêng đầu nghiêm túc nhìn , nghiêm chỉnh theo dõi , cố gắng tìm chút tin tức.

      Nhưng mà có!

      Mắt của trước sau như , tỏa sáng có bất kỳ khác thường nào.

      Nghiêm túc, dối!

      người đàn ông sau khi biết chuyện lại có thể nhàng tiếp nhận như vậy, chỉ có ý duy nhất chính là: “ ngại, quan tâm!”

      Tư Mộ ngập ngừng mở miệng: “Em…”

      Em cái gì đây?

      biết nên gì.

      để ý, vô cùng để ý.

      ngại nhưng ngại!

      Lúc vừa mới phát thích
      Last edited by a moderator: 20/2/15
      dungggAnAn thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Happy New Year - Chương mới mừng năm mới đây gia đình ^_^

      Chương 90: Làm trong xe


      Nhìn nét mặt của , Ngôn Mặc Bạch khẽ thở dài, hề thương tiếc xoa xoa đầu , rồi : "Em làm sao? thấy đầu em càng ngày càng vô dụng, bên trong chứa gì vậy? Bã đậu hả? Chỉ số thông minh gần như là số ."

      Nét mặt Ngôn Mặc Bạch đổi hung hăng đả kích .

      Tư Mộ bi thương, bị đả kích đến nỗi khóe miệng giật giật.

      "..." Cúi đầu, dám nhìn mặt , tùy ý để tay vò loạn đầu mình, lực cũng hơi lớn khiến cảm thấy đau.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn nha đầu này vẫn cúi đầu, làm gì cũng chịu nhìn mình dù chỉ lần, cho nên nghiêm mặt, lạnh lùng : "Mới vừa rồi hỏi em, em vẫn chưa trả lời ." Dừng chút rồi hỏi lại: "Em rất để ý chuyện xảy ra ở căn phòng kia sao?"

      Tư Mộ cắn môi, hàm răng cũng run lên, đối với việc truy hỏi đến cùng chỉ có thể khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh giọng : "Đúng, rất để ý."

      Vừa xong liền cảm thấy mình con mẹ nó quái dị!

      Để ý?

      có tư cách gì mà để ý trước mặt , người để ý nên là !

      Trong lòng đau nhói, hô hấp cũng khó khăn. Giống như khí trong phổi đều bị đẩy hết ra ngoài, chỉ có thể há mồm lớn để hô hấp, mới chết vì thiếu dưỡng khí.

      Ngôn Mặc Bạch kéo tay , đến cửa thang máy.

      "Này... đâu vậy?" Tư Mộ bị kéo , đế giày cao gót hơi cứng, bình thường dễ rồi giờ còn bị kéo cách thô bạo như vậy, tức đến mức muốn chửi ầm lên.

      "Chúng ta cần tìm chỗ yên tĩnh để chuyện." Ngôn Mặc Bạch vừa ấn nút thang máy vừa .

      " !" Tư Mộ trả lời dứt khoát.

      "..." Kháng nghị của luôn có hiệu lực, cửa thang máy mở ra, Ngôn Mặc Bạch liền kéo vào.

      Tay Tư Mộ bị lôi kéo, đau đến xém khóc: " có thể tay chút , mỗi lần ra tay đều nặng như vậy." Lần nào cũng vậy chỗ bị nắm sang ngày thứ hai nhất định xuất vết bầm tím.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy cổ tay hơi ửng đỏ liền hừ hừ : "Nếu em ngoan ngoãn nghe lời, lôi kéo em sao?"

      Ngoài miệng như thế nhưng trong lòng tự trách mình, nhất định lần sau dùng lực vừa đủ.

      " nhất định phải bạo lực như vậy sao?" Tư Mộ xoa xoa cổ tay ửng đỏ của mình, biết bởi vì đau hay vì nguyên nhân khác mà ánh mắt của cũng hồng hồng.

      Ngôn Mặc Bạch khẽ cười để ý đến lời oán trách của , cảm thấy bây giờ rất đáng , ánh mắt hồng hồng, môi đỏ mọng khẽ chu lên hết sức đáng .

      Liếc nhìn mặt của , nhướng mày kiêu ngạo cười cười : "Như vậy gọi là bạo lực sao? Em còn chưa thấy bạo lực hơn đâu."

      Tư Mộ im lặng.

      Như vậy gọi là bạo lực gọi là gì? Nếu bạo lực hại chết bao nhiêu người đây?

      Tư Mộ tiếp, quay mặt nhìn những con số thay đổi, thang máy xuống thẳng bãi đậu xe.

      " đâu vậy?" Tư Mộ vẫn sợ hãi với nơi này, khi họ ra khỏi thang máy, thẳng đến bãi đậu xe, Tư Mộ liền sợ hãi.

      Ngôn Mặc Bạch ôm hông thẳng, vô cùng xứng đôi lại cực kỳ thân mật, khiến nhân viên ngang qua nhịn được mà quay đầu lại liếc nhìn vài lần.

      "Lát nữa em biết." Ngôn Mặc Bạch nhếch môi nở nụ cười xấu xa.

      Tư Mộ đến bên cạnh xe định mở cửa ghế trước bị Ngôn Mặc Bạch đưa tay ngăn lại. Rồi mở cửa ghế sau nhét vào.

      Tư Mộ nghi hoặc, nhưng cũng hỏi gì thêm. Sau khi bị nhét vào xe liền ngồi ngoan ngoãn, chờ xem cuối cùng giở trò gì.

      Ngôn Mặc Bạch vòng qua bên kia, cũng chui vào ngồi ở phía sau.

      " phải lái xe sao?"

      "Ai phải lái xe ?"

      "..." Tư Mộ im lặng thấy ngồi vào ghế của mình liền căng thẳng.

      Trong xe ngoài xe đều vô cùng im ắng, hai người lại ngồi sát nhau, hơi thở mập mờ tràn đầy cả buồng xe, hương thơm dễ ngửi nam tính người Ngôn Mặc Bạch đánh úp vào mũi Tư Mộ, mùi hương này giống như thuốc độc, khiến mê loạn.

      Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn người bên cạnh thấy khuôn mặt nhắn của dần dần đỏ hồng, liền bật cười.

      vẫn ngây ngô như vậy, còn chưa đốt lửa mà như thế rồi.

      "A..." đưa tay ra nắm chặt hông , nhắc cả người lên đặt ngồi lên đùi mình.

      Đột nhiên bị nhấc lên làm Tư Mộ sợ hết hồn.

      Cái tư thế này giống y chang hôm kết hôn, lúc về nhà. Chẳng qua, ngày đó xe còn có Tiểu Cửu, mà hôm nay, trong buồng xe nho , thậm chí ngay cả bãi đậu xe lớn như vậy cũng chỉ có hai người họ.

      Nhìn lướt xung quanh xe, mọi thứ đều im ắng, ngay cả tiếng động cũng có. Vừa sợ vừa nhìn , biết muốn làm gì. cà lăm hỏi: "... muốn, muốn làm... làm gì?"

      Ngôn Mặc Bạch nhướng mày, tay vuốt ve eo , giọng cười : "Em đoán thử xem!"

      Hơi thở mập mờ, tiếng cười dễ nghe chính là chất xúc tác, nhiệt độ trong xe cũng vì tiếng cười đó của mà tăng lên mọt cách nhanh chóng.

      Tư Mộ cảm giác tay của càng ngày càng nóng, cơ thể mình cũng nóng theo, như nhũn ra, hơn nữa chịu được mà khẽ run.

      có người ngoài ở đây, dĩ nhiên cần kiêng kỵ gì cả, muốn làm gì làm. Huống chi Ngôn Mặc Bạch chưa bao giờ quan tâm đến có người ngoài hay , chỉ xem coi có vui hay thôi.

      Vì vậy liền vén vạt áo của lên, bàn tay to chui vào nắm lấy bên mềm mại của , chậm rãi vuốt ve rồi kéo , hết sức thưởng thụ, thích buông tay. Ánh mắt vẫn luôn nhìn Tư Mộ thu hết vẻ ngượng ngùng, mê loạn và động tình của vào mắt.

      cúi đầu, tiến gần đến đôi môi đỏ mọng mê người của , tiến đến rất gần chỉ còn centimet nữa đột nhiên dừng lại. Hô hấp ấm áp phun lên mặt , khiến cả người đều bay bổng.

      Tư Mộ nhắm mắt, dám nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình.

      Yên lặng cắn chặt răng mới làm mình phát ra tiếng rên rỉ.

      Trong lòng thầm mắng quá vô sỉ!

      Hành động muốn hôn rồi lại hôn giống như xem là khỉ mà đùa giỡn, có bao nhiêu vô sỉ có bấy nhiêu vô sỉ!

      Vừa chịu đựng đốt lửa vừa mắng thầm trong lòng, Ngôn Mặc Bạch nếu có bản lĩnh cứ đùa giỡn, đừng có hôn! Nếu sau này có cơ hội hôn môi bà đây cắn lưỡi liền theo họ của !

      Ngôn Mặc Bạch lui mặt về sau, thấy nhắm mắt, vẻ mặt tức giận, rất hài lòng cười: "Có thể với chuyện xảy ra ở phòng 1818 ?"

      Mặc dù khi câu này mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như ánh mặt trời đầu đông, nhưng đối với Tư Mộ câu này giống như sét đánh giữa trời quang.

      Mới vừa rồi còn bị trêu chọc đến say mê biết đường về, nhiệt huyết sôi trào, nhưng giây sau những lời này của giống như chậu nước lạnh tạt vào người .

      Cơ thể Tư Mộ dần dần lạnh , thu lại ánh mắt say mê, nhắm mắt lại khi mở ra trong mắt sáng trong, vắng ngắt, tia gợn sóng.

      " muốn biết?" nhàn nhạt .

      Vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch phức tạp nhìn , im lặng , trong lòng thầm đoán xem nghĩ gì.

      Lòng Tư Mộ chợt lạnh, cuối cùng vẫn để ý!

      Giờ phút này nên vui mừng vì để ý, hay khổ sở vì im lặng của .

      nhìn , nắm chặt tay sau đó buông ra, đưa tay ra sau lưng chống lên ghế ngồi phía trước, chuẩn bị đứng dậy.

      Đưa ta ra chống sau lưng thể dung sức lớn được, cho nên hơi khó. Nếu như chống nên người đứng dậy rất dễ.

      Nhưng mà nên đụng vào .

      Tình nguyện đứng dậy cách khó khăn cũng muốn đỡ dậy.

      Trước đây mọi chuyện làm chỗ dựa, nhưng bây giờ lại dùng ánh mắt lạnh lùng tra khảo nhìn , khiến cảm thấy mình rất hèn mọn.

      như vậy có thể vẫn che mưa che gió cho ?

      vất vả mới đứng dậy được, lại bị thô bạo lôi về.

      "Nên ngoan ngoãn ngồi im cho , thành khai báo mọi chuyện cho !"

      Đột nhiên mặt của trầm xuống, giọng cũng ôn hòa như trước nữa, giống như áp chế lửa giận, cắn răng nghiến lợi quát .

      Tư Mộ bị quát ánh mắt đều đỏ, đau khổ vùi đầu vào ngực .

      hiểu nổi tâm tư của Ngôn Mặc Bạch.

      Dùng ánh lạnh lùng ghét bỏ nhìn , sau đó lại khéo ngồi lên đùi, ôm vào lòng.


      Người đàn ông này, vui buồn thất thường thể giải thích được.

      Tư Mộ nhớ được nhiều về đêm kia. Mặt người đàn ông kia cũng thấy , điều in đậm trong trí nhớ là tiếng thở dốc thỏa mãn và hưởng thụ của người đàn ông kia, bị ta đè dưới người mạnh mẽ vào người .

      còn gì khác hơn!

      Thành khai báo? Chẳng lẽ phải những chuyện này với Ngôn Mặc Bạch? cho biết, vợ ở dưới thân thể của người đàn ông khác thừa hoan, vợ của làm cho người khác thở dài thỏa mãn?

      Nhìn ngọn lửa trong mắt , quả dám như vậy.

      Nhưng trừ những điều đó ra biết phải gì.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ cắn môi , trong lòng liền căng thẳng.

      Vốn nghĩ rằng hai người thẳng thắn ra chuyện đêm đó giải trừ sợ hãi trong lòng . Nhưng giờ phút này cái gì cũng , giống như chỉ cần chữ cũng làm sợ đến chết, khiến Ngôn Mặc Bạch biết nên mở lời như thế nào.

      Đêm hôm đó đối với hai người mà đều là ngoài ý muốn.

      Ngày đó Ngôn Mặc Bạch cũng giống như bình thường, bị bỏ thuốc, dược tính của thuốc rất mạnh cố gắng áp chế, ngờ lại chủ động nhào vào ngực . Đại khái Ngôn Mặc Bạch cũng có thể đoán được lúc đó say đến nỗi nhìn thành người khác, giây kia khi đẩy ra được, sau đó khi trở về phòng có cách nào ép được mình muốn .

      Có lẽ do dược tính của thuốc nên mới điên cuồng như vậy. Nhưng sau khi thuốc hết tác dụng, sau khi tắm nước lạnh, bản thân cũng thanh tỉnh, vẫn đè dưới người điên cuồng muốn .

      Đó là lần đầu tiên của Ngôn Mặc Bạch, lần đầu tiên quan hệ với phụ nữ, lần đầu tiên vì người con mà điên cuồng như vậy, lần đầu tiên tim mình kiểm soát được...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :