1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      @xuxubungbu bạn đọc truyện ở box này là truyện tụi mình sưu tầm bạn nhé :)
      xuxubungbu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82 (tt)

      Vốn dĩ Sở Kỳ lái xe đến nhưng vừa trải qua chuyện vừa rồi trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Cũng may lúc Sở Kỳ ăn cơm, hộ vệ của liền gọi điện thoại tới hỏi ở đâu muốn đến đón . Mặc dù bình thường Thanh Thần cùng Diêu Dao lá gan nhưng sau khi trải qua mới biết cái gọi là sợ. Ngôn Mặc Bạch liền cho tiểu Trang cùng tiểu Cửu đưa bọn họ về.

      Ngôn Mặc Bạch đứng cạnh Tư Mộ, tay ôm eo sát vào người, hai người thân mật đứng cạnh nhau nhìn rất xứng đôi. Có người ngang qua nhịn được phải ngoái lại nhìn hai lần.

      Tư Mộ mím đôi môi đỏ mọng, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, muốn đứng cách xa chút nhưng lực cánh tay Ngôn Mặc Bạch lại rất mạnh, quằn quại, càng hăng hái, cuối cùng bị ôm chặt hơn, tư thế càng mập mờ hơn.

      Lúc Tư Mộ đỏ mặt muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống cho xong Sở Kỳ tới, ý vị sâu xa liếc Ngôn Mặc Bạch, sau đó cười như cười với Tư Mộ: “Nàng à, hôm nay mình có đụng đến xe, cậu xem làm sao bây giờ?”

      “Hả.....” Tư Mộ có chút xấu hổ liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, xe đều là của , làm chủ ở đây, ấy trực tiếp hỏi phải được sao, sao còn phải hỏi ? Lần sau biết khi nào mới có thể ra ngoài làm sao dám tự ý đồng ý với ấy chứ?

      Cánh tay ôm chặt Tư Mộ của Ngôn Mặc Bạch khẽ buông lỏng, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Nếu Sở thích cứ lấy chiếc xe thể thao màu đỏ kia chơi mấy ngày.”

      Trời ơi! Đây là sao?

      Sở Kỳ có chút tin vào tai mình, Ngôn Mặc Bạch đưa chiếc xe thể thao màu đỏ kia cho chơi mấy ngày?

      Có phải hào phóng quá rồi ?

      Liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao kia giá dưới mười triệu nhưng tùy ý vung tay cho chơi, xác định chiếc xe phải xe bình thường sao?
      Xem ra Ngôn Mặc Bạch rất nhiều xe phải là giả chẳng lẽ xe rước dâu đều là xe của ?

      Sở Kỳ cực kỳ hưng phấn nhận lấy chìa khóa xe từ tay tiểu Cửu chuẩn bị lấy xe.
      Ngôn Mặc Bạch : “ Sở, phải chú ý an toàn. Cho nên hy vọng quên hết chuyện ngày hôm nay, chơi vui vẻ!”

      Sở Kỳ bị gọi lại, bản năng quay đầu nhìn về phía . Ánh mắt đó là loại cảnh cáo hơn nữa lúc lời này hai chữ “cho nên” đặc biệt nhấn nặng.

      Mặc dù ánh mắt kai lướt qua rất nhanh nhưng vẫn bị Sở Kỳ bắt được hoặc là ánh mắt này đặc biệt để cho thấy. Sở Kỳ liền sững người chút, trong đầu thoáng qua ý nghĩ.

      Xem ra suy đoán của ?

      Trước lúc Sở Kỳ sững sờ, Ngôn Mặc Bạch giúp Tư Mộ kéo áo: “Đừng để lạnh!”

      Tư Mộ để kéo, nghe thấy “Đừng để bị cảm lạnh”, rất tự nhiên liền liên tưởng đến đêm tân hôn, phải

      mặc ít như vậy, cảm giác rất lộ liễu ở trong phòng dụ hoặc , lúc đó đưa chăn tới cũng là ba chữ “Đừng để lạnh”.

      Tư Mộ còn ngượng ngùng cúi đầu chỉnh lại áo khoác, căn bản chú ý tới đối thoại của Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch.

      Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang lái xe của mình đưa Diêu Dao cùng Thanh Thần về, họ lên xe cùng tạm biệt Tư Mộ, sau đó nhìn Sở Kỳ cầm chìa khóa xe nhún nhảy, lắc đầu bật cười.

      “Ngày mai cậu lại chơi có được ? Bây giờ còn sớm nữa, xe kia cũng thể chạy mất…” Thanh Thần thực nên lời đối với sở thích đua xe của Sở Kỳ.

      Hai hộ vệ của Sở Kỳ tới liền theo phía sau giọng khuyên: “ chủ, ngày mai lại chơi được , hôm nay ông chủ tìm về. Ông chủ có việc tìm .”

      “Tôi về. Buổi tối đua xe mới kích thích!” Sở Kỳ để ý tới những người này, thẳng tới cạnh xe, vừa chuẩn bị lên xe lại bị chiếc đèn xe rọi lại vô cùng chói mắt, tốc độ xe rất nhanh.

      Ánh đèn xe vừa lúc chiếu vào hướng Sở Kỳ, chiếu vào khiến mắt thể mở ra. Giơ tay che mắt, nhịn được chửi tục: “Mẹ kiếp! Tên khốn khiếp nào mắt mù lái xe à? Chiếu đèn xe vào đây…”

      Lời còn chưa dứt, chiếc xe kia dừng lại ngay trước mặt.

      Sở Kỳ tức giận vung tay liền muốn hai hộ vệ lên lôi người xe xuống đánh cho trận. ở nhà chính là như vậy, hoành hành ngang ngược, bây giờ có người cho chỗ dựa, luôn lo gì.

      Nhưng rất nhanh người trong xe bước xuống lại làm cho muốn ra lệnh cho hộ vệ lên lôi xuống đánh nghẹn lại trong cổ họng.

      “Bạch Bạch, nghe em vừa xảy ra chuyện?” Cố Khuynh xuống xe, hướng Ngôn Mặc Bạch gật đầu xem như chào hỏi.

      “Ừ, chỉ là con chuột biết sống chết mà thôi, có chuyện gì lớn, giải quyết xong.” xong nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Khuynh hỏi “Sao lại quay về?”

      Mấy ngày trước phải nhận nhiệm vụ phải ra nước ngoài ít nhất phải nửa tháng mới có thể hoàn thành. Sao bây giờ lại quay về?

      Khuynh vuốt vuốt chân mày, khuôn mặt mệt mỏi. “Ừ. Chuyện bên kia giải quyết. Nghe em ở đây cũng xảy ra chuyện liền quay về. Vài ba lời qua loa, những chuyện này muốn đến trước mặt bọn họ, vì vậy rất nhanh sang chuyện khác.

      “Mọi người muốn đâu?” Cố Khuynh nhìn Sở Kỳ cầm chìa khóa xe Ngôn Mặc Bạch, chuẩn bị lên xe, tò mò hỏi.

      “Ai về nhà nấy tìm mẹ!” Sở Kỳ nhưng chú ý tới ánh mắt Cố Khuynh, nâng mặt lên liếc nhìn với dáng vẻ “ nhìn tôi làm gì? Tôi thích như vậy sao?”

      Cố Khuynh nhíu mày, mặc dù mệt mỏi nhưng giờ phút này vẻ mặt nhíu mày cũng vô cùng nghiệt.

      Đưa tay kéo tay Sở Kỳ, cười : “Được rồi! Vậy em theo .”

      “Tại sao?” Sở Kỳ bị động tác của làm cho giật mình, giùng giằng, tức giận “cái người khốn khiếp này, buông ra!”

      Hai hộ vệ sau lưng Sở Kỳ nhìn chủ bị bắt nạt, vì vậy gì liền lên công kích Cố Khuynh.

      Hai đối , bản lĩnh hai hộ vệ cũng bình thường. Tư Mộ đứng bên nhìn cũng có chút sốt ruột, kéo ống tay áo Ngôn Mặc Bạch, vội vàng : “ nhanh kêu bọn họ dừng tay lại !”

      Cố Khuynh tay kéo Sở Kỳ, bên tránh công kích của hai hộ vệ, : “Các người phải đối thủ của tôi.”

      Nhìn xem có vài người chính là như vậy, bị đánh nhưng cố làm ra vẻ lợi hại, khiến người muốn đánh cũng chiếm được thế thượng phong, chỉ có thể căm hận nghiến răng.

      Hai hộ vệ quả phải đối thủ của Cố Khuynh, hai ba quyền liền bị đánh nằm mặt đất, bàn chân giẫm ngực người.

      Sở Kỳ nhìn cục diện này chiếm được ưu thế vì vậy vội vàng mở miệng: “Đừng kích động, tỉnh táo chút… tiểu Hổ, hai người về trước , bọn tôi chỉ đùa thôi, lát nữa bọn tôi về.”

      xong nhưng chân của Cố Khuynh vẫn tiếp tục đạp, căn bản dời . Tiểu Hổ bị giẫm năm đất, mặt rơi đầy lệ nghĩ: “Tôi biết nhưng chân ta vẫn chưa buông!!!” Trong lòng vô cùng chua xót, chủ sớm là người quen phải tốt rồi sao, còn làm hai người bọn họ bị đánh.

      Hai hộ vệ nuốt lệ, chịu loại đối xử này lúc lâu.

      Sở Kỳ trợn mắt nhìn Cố Khuynh, nhấc chân đá cái chân giẫm lên ngực tiểu Hổ.

      Cố Khuynh rút chân về, có chút đau nhưng cũng giận, chỉ tiếp tục nhíu mày nhìn Sở Kỳ, ánh mắt như : “Lần này em ngoan ngoãn theo !”

      Tư Mộ nhìn cảnh này lại lo lắng cho Sở Kỳ.

      “Này, nhìn bạn …”

      Lời còn chưa hết liền gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch quét qua.

      “Em vừa mới gì? Lặp lại lần nữa?” Giọng cũng lạnh lùng.

      “…” Bộ dáng của như vậy, có mười Tư Mộ cũng dám lên tiếng nữa.

      “Tối nay về phải rửa não cho em mới được!” Ánh mắt lại quét khắp toàn thân tựa như muốn cả người cũng phải rửa.
      Last edited by a moderator: 9/2/15
      AnAn thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 83: muốn đem em rửa sạch từ trong ra ngoài như thế nào đây?

      Editor: Hồng Nhung


      Cuối cùng, Sở Kỳ bị Cố Khuynh mang . Những người khác đều quay trở về nhà của mình.

      Tư Mộ cũng theo Ngôn Mặc Bạch về nhà nhưng trong lòng vẫn yên tâm về Sở Kỳ, ngồi ở trong xe, nhìn người nào đó, muốn lại thôi.

      Tối nay, Ngôn Mặc Bạch lái xe tương đối đàng hoàng, có đua xe, kiểm soát tốc độ trong phạm vi Tư Mộ có thể chịu được.

      Nghiêng đầu nhìn có bộ dạng vui, có điều muốn nhưng , lại muốn nhưng rồi thôi, ngón tay Ngôn Mặc Bạch gõ lên vô-lăng: “Em còn có tâm tư quan tâm chuyện của người khác? Có thời gian tốt nhất nên suy nghĩ xem tí nữa trở về nhận sai như thế nào !”

      Tư Mộ mở to hai mắt nhìn , hiểu hỏi: “Nhận sai cái gì cơ?”

      nhớ mình làm sai cái gì rồi hả? Tại sao lại phải nhận lỗi.

      “Trước đây với em như thế nào? cho phép em gặp tai nạn, kết quả, lời này chỉ mới được ngày, hôm nay em liền coi lời của như gió thoảng bên tai rồi. Em xem lỗi của em ở đâu?” Ngôn Mặc Bạch vẫn nhìn tình hình giao thông phía trước, giọng bình thường, vui giận.

      Bộ dạng của lúc này giống như thầy giáo chủ nhiệm dạy bảo học sinh phạm lỗi vậy.

      Tư Mộ cúi đầu, các ngón tay đan vào nhau, hình như cho xảy ra tai nạn. Nhưng lúc gọi điện cho muốn chạy xe cũng gì nha, còn bảo Tiểu Cửu lấy xe cho . Nếu lúc đó phản đối, cũng đâu có cơ hội bị đụng xe, cho nên, cái sai phạm này, cũng có phần trách nhiệm chứ?

      Nhưng mà khi Tư Mộ len lén giương mắt lên nhìn , thấy bộ dạng dạy bảo nghiêm túc của , lại cúi đầu xuống dám phản bác gì.

      Ngôn Mặc Bạch tiếp: “Còn nữa, ở trong điện thoại phải là mười phút sau mới được xuống. Sao em lại nghe lời, xuống dưới sớm như vậy?”

      Nếu như các xuống dưới chậm chút, khi đó cũng vừa lúc Tiểu Cửu lấy xe ra, có ở đây, những người này dám làm gì các rồi.

      Tư Mộ nghe quở trách, khóe miệng co giật, vậy cũng được?
      Do hơi hưng phấn vui mừng, thể chờ đợi được nữa nên mới xuống sớm hơn chút thôi mà, lẽ như vậy cũng là sai sao?

      Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ vẫn cúi đầu lời nào, tay nắm vô lăng tay đưa qua bóp mặt : “Em có nghe chuyện hả? Em có hiểu gì hay trả lời tiếng——”

      Thầy chủ nhiệm nghiêm khắc xử lí học sinh vi phạm đều thường dùng chiêu: “Tối về viết bản kiểm điểm cho . Đem các lỗi sai của em viết ra hết từ đầu tới cuối để sau này phạm phải sai lầm này nữa.”

      Lần này Tư Mộ cảm thấy rất nực cười. Vì vậy lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn , bộ dạng thà chết chứ chịu khuất phục: “Em viết!”

      Ngôn Mặc Bạch bị bộ dạng này của chọc cười, nhíu mày hỏi: “Tại sao viết?”

      “Tại sao em viết ư? Tại vì em thấy mình có sai, cho dù có lỗi cũng phải lỗi của mình em. Muốn em viết giấy cam kết, trừ phi cũng viết.” Lúc này Tư Mộ hoàn toàn quên mất mình là người bị quở trách, căn bản có tư cách ngang hàng công bằng với .

      Bất quá Ngôn Mặc Bạch cũng để ý đến thái độ của , chỉ là liếc xéo nhìn , hỏi: “Ý của em là cũng có lỗi, nên viết bản kiểm điểm đưa cho em?”

      Tư Mộ nghe giọng của , đột nhiên khôi phục lại.

      Trời ơi! có hơi lớn mật rồi, lại dám với Ngôn Mặc Bạch.

      tại là ông chủ của , sống còn của công ty nhà còn phải dựa vào , mà còn biết điều lại cò kè mặc cả với , quá dại dột rồi.

      Sau khi nghĩ xong liền cười gượng mấy tiếng: “Cái này, vừa rồi em chỉ giỡn thôi. phải viết kiểm điểm, em viết! Tối nay em thức suốt đêm viết bản kiểm điểm, ngoài ra còn viết thêm vạn chữ tràn đầy thương cho .” Cuối cùng còn giơ tay lên làm hành động thề: “Tôi thề đây là tôi lòng nhận lỗi, bảo đảm nghiêm túc viết bản kiểm điểm.”

      Đọc tiếp hào môn tại dđlqđ, vui lòng mang nơi khác. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

      Ngôn Mặc Bạch chỉ tính giỡn nhưng ngờ lại làm theo, biết lời “ lòng nhận lỗi, nghiêm túc viết kiểm điểm” của ra là để đối phó với thôi nhưng mà bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai trông rất đáng , mới vừa rồi còn bị bộ dạng ngu ngơ của làm cho sợ, muốn nhìn thấy dáng vẻ ấy lần nào nữa. Bộ dạng tại tốt, ngây thơ đơn thuần, tinh thần phấn khởi.

      “Buổi tối phải là thời gian để em dùng để viết kiểm điểm, em còn muốn trốn? Theo tính toán thịt của em phải trả cho đến ngày em chết ?" Cuối cùng tới nhà trong khu chung cư của bọn họ. Dừng xe lại, Ngôn Mạc Bạch quay đầu sang nhìn , khuôn mặt chẳng đứng đắn.

      Tư Mộ bị vẻ mặt này của làm cho sợ, sau khi nghe lời của , mặt lúc đỏ lúc trắng.

      Người này còn nhớ kĩ như vậy?

      có nhiều tiền, nhiều xe như vậy, tại sao lại tính toán chi li như thế? Hào phóng chút cần trả chết sao?

      Bây giờ là buổi tối, xa xa có mấy ngọn đèn đường sáng lên, lúc này ánh sáng trong xe mờ ảo, nhất thời hai người đều gì, ngồi yên lặng trong gian thu hẹp này, thậm chí nghe được cả tiếng hít thở của hai người.

      Khi Ngôn Mặc Bạch nhắc đến hai chữ “Thịt thường” (Bồi thường bằng thịt), bỗng giật mình, cảm thấy hai chữ này đặc biệt nhấn mạnh.

      Mặt Tư Mộ đầy hắc tuyến, khi đến “thịt thường” có thể để ý đến thời điểm có được hay .

      Cả ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện làm cho tâm của Tư Mộ thay đổi lên xuống, lại thêm việc dì cả tới, thân thể thoải mái, tinh thần kém, cả người mệt mỏi buồn ngủ muốn hoạt động gì cả.

      Trong xe từ từ ấm lên, bầu khí trong xe cũng dần trở nên mập mờ ái muội ràng.

      Đêm tối có thể che giấu tất cả, nhưng ánh sáng trong này lại mờ ảo, ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa xe chiếu vào khuôn mặt của hai người ngồi trong xe, vì vậy bóng tối mờ nhạt trong xe giống như chất xúc tác, cảm giác động tình nào đó chầm chậm nảy mầm.

      Tư Mộ thấy được tự nhiện cho lắm ho khan tiếng để hóa giải bầu khí lúng túng này. Cái mông xê dịch, bộ dạng đứng ngồi yên.

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến việc tới ngày đó.

      Ở trong lòng hung hăng chửi tục, cái này tới đúng lúc, dì cả gì gì đó là làm cho người ta chán ghét!

      Ngôn Mặc Bạch hít sâu hơi, đẩy cửa xe xuống. Trong đầu vẫn nghĩ tới đôi môi hồng nhuận mềm mại của .

      Tư Mộ cũng xuống xe, Ngôn Mặc Bạch vòng qua, giữ ngang eo ôm cả người Tư Mộ vào lòng.

      “A—— làm cái gì vậy?” Tư Mộ bị hành động bất ngờ này của Ngôn Mặc Bạch làm cho giật mình, sợ hãi hỏi.

      “Ôm em lên nhà, em lo lắng cái gì?” Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt , thấy Tư Mộ giãy dụa, liền trực tiếp đem cả người khiêng lên vai, từ ôm chuyển thành khiêng.

      “….. thả em xuống, em tự …..” Thay đổi như vậy làm cho Tư Mộ thấy trời đất như quay cuồng, còn sợ hãi hơn lúc nãy, mà động tác của mạnh mẽ, bờ vai lại quá cứng, khiêng như vậy bị hôn mê , thân thể còn bị đau nữa.

      Tư Mộ bất mãn la lên, lại bị Ngôn Mặc Bạch dừng lại đánh, mạnh tay vỗ vỗ mấy cái vào mông của .

      Ngôn Mặc Bạch đâu có bao giờ ôm con ở nơi công cộng? Đây lần đầu tiên từ trước tới nay, nhưng mà lại được chấp nhận. Mặc dù bây giờ có ai qua gần đây, nhưng khắp nơi đều có camera, ở khu chung cư có thể nhìn thấy qua camera nha!

      Tóm lại, lần đầu tiên Ngôn Mặc Bạch ôm như vậy lại bị kháng nghị, cảm thấy rất mất thể diện!

      Bộ dạng lúc này tràn đầy khí thế, mặc dù còn mang theo Tư Mộ nhưng vẫn ảnh hưởng đến phong độ của .

      Tư Mộ thấy kháng nghị có hiệu quả, ngược lại mình còn bị ôm chặt hơn, vì vậy cũng ầm ĩ nữa, cắn răng chịu đau, ngoan ngoãn im lặng để cho người kia mang vào thang máy.

      Nhưng mà giống như rất thích hành động này, vào trong thang máy vẫn đặt xuống.

      Ngôn Mặc Bạch khiêng hề thấy tốn sức chút nào, đứng trong thang máy bình tĩnh nhìn các con số thay đổi trong màn hình LCD.

      Tư Mộ tức tới nỗi được gì, đầu của hướng xuống phía dưới eo sau lưng , máu cũng muốn dồn tới não, làm cho cả khuôn mặt ửng đỏ luôn rồi, có cảm giác hít thở thông.

      “Đinh——” Cuối cùng thang máy cũng tới tầng lầu của hai người ở, Ngôn Mặc Bạch sải bước ra khỏi thang máy về phía nhà của bọn họ, cả người Tư Mộ cũng bị lắc lư theo chuyển động của .

      Ngôn Mặc Bạch đưa tay ra mở khóa, tay kia giữ chặt lấy chân của để tránh cho bị té xuống.

      Vòa trong nhà, Ngôn Mặc Bạch ném Tư Mộ xuống ghế sa lon, hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào, hơn nữa còn thể bộ mặt lạnh lùng có thể làm người khác lạnh chết. Vì vậy cả người liền đáp thẳng xuống ghế sa lon.

      “A——” Cũng may là ghế sa lon rất mềm mại, nếu phải bị ném chết sao? Mặc dù người có bị gì, nhưng tim gan vẫn còn run sợ.

      Ngôn Mặc Bạch nhàng câu: “Như vậy mà bị hù cho sợ, còn dám đua xe?”

      Xe thể thao của Ngôn Mặc Bạch được cải tiến, tốc độ xe có thể tăng lên rất lớn, nếu như theo Sở Kỳ đua xe, mà Sở Kỳ lại nổi lên tính chịu chơi, nhấn ga tới mức tối đa, đoán chừng này bị hù chết.

      xong liền lên lầu, được đoạn dừng lại xuống câu: “ mở sẵn nước nóng cho em, năm phút sau tắm.”

      Tư Mộ ngồi im lặng ghế sa lon. Nếu khiêng lâu như vậy, sao khiêng thẳng lên lầu luôn? Bây giờ thấy rất mệt, cũng muốn nhúc nhích. Hơn nữa nãy giờ bị khiêng như vậy, gân cốt cũng rã rời rồi.

      Nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, Tư Mộ dứt khoát đứng dậy lên lầu, nếu như ngồi năm phút ghế sô fa ngủ quên hoặc bị tê liệt cả người mất.

      Ngôn Mặc Bạch mở nước nước nóng xong, ở trong phòng tắm gọi : “Mau vào!”

      Tư Mộ ôm đồ ngủ của mình, kéo cả người mệt mỏi khó khăn vào trong. Nhưng đợi lúc vẫn thấy Ngôn Mặc Bạch ra. Tư Mộ nghi ngờ nhìn , trong lòng nghĩ phải gọi mình vào tắm sao. mau ra ngoài nha!

      “Cởi đồ ra, ngoan ngoãn ngồi vào trong bồn tắm ngâm mấy phút. Bên trong có bỏ thêm ít dược liệu, ngâm lúc có thể khiến cơ thể thoải mái hơn.” Cũng có nhìn , tự nhiên thả vào trong bồn tắm ít cánh hoa có màu sắc đẹp mắt lơ lửng mặt nước, Tư Mộ vui mừng nhìn, như vậy còn có thể giúp cho da trắng đẹp đấy.

      Nhưng bảo cởi đồ trước mặt , Tư Mộ dám. cắn môi, nhìn sang bên, đứng im tại chỗ.

      “Em muốn cởi giúp em sao?” Ngôn Mặc Bạch vẫy vẫy nước về phía .

      “Đừng, đừng, đừng——em tự cởi em tự cởi……” Tư Mộ sợ đến mức sắc mặt cũng biến đổi, lập tức ngoan ngoãn quyết định tự mình cởi. Bộ đồ mặc hôm nay là bộ rất thích, nhưng mà nếu để người này cởi, đoán chừng trực tiếp xé luôn bộ đồ này. So với việc bị thô lỗ lột đồ ra, thà tình nguyện tự mình làm còn hơn.

      Xấu hổ chết mất, dù sao cũng phải là chưa từng thấy qua, dưới cả người mình, nơi nào cũng đều bị nhìn qua, sờ qua, hôn qua, nếu mình mà còn xấu hổ, thẹn thùng nữa chính là làm bộ rồi. Ban đầu mình còn mặc bộ đồ tình thú quyến rũ nữa!

      Vào lúc cả người Tư Mộ che đậy tới phía bồn tắm, hận thể đem cả mặt vùi vào trong nước.

      Ngôn Mặc Bạch đứng ở bên cạnh bồn tắm, liền ôm kéo qua, đem ngồi ở trước mặt mình: “Đừng cử động! giúp em thư giãn gân cốt.” xong đưa tay lên vai Tư Mộ xoa bóp.

      Tư Mộ vốn rất khẩn trương, cả người đều căng thẳng, bị xách lên, các ngón tay ngón chân lại càng co quắp thêm. Khi tay vừa chạm vào vai , thân thể lập tức run lên theo phản xạ tự nhiên.

      Ngôn Mặc Bạch giữ chặt , từ từ xoa bóp bả vai cho .

      khống chế lực rất tốt, mỗi động tác đều làm cho Tư Mộ thoải mái thở ra hơi. Cảm giác khẩn trương trước đó dần dần biến mất, thay vào đó là hưởng thụ đến cực hạn.

      Tư Mộ nhắm mắt lại, để tùy ý phục vụ.

      Bỗng nhiên ô nghĩ đến có buổi tối đường, nhìn thấy trung tâm mát xa, đèn led biển quảng cáo có con số sáng, đó vốn ghi là giá đặc biệt mát xa, giờ ba mươi tệ, nhưng mấy nét chữ số “ba” có sáng nên liền thay đổi thành giờ tệ. Lúc đó Tư Mộ dạo phố cùng mẹ con Vưu Ưu, liền đùa muốn vào trong đó hưởng thụ miễn phí chút. Nhưng Vưu Ưu loại địa phương đó bình thường đều có chứa tính chất phục vụ đặc biệt, mà kĩ thuật cũng chẳng ra sao.

      Bây giờ Tư Mộ cười nghĩ. Kĩ thuật Ngôn Mặc Bạch tốt như vậy, đây là do học ở đâu? Nếu mà làm nhân viên mát xa, chắc chắn sinh ý thịnh vượng[1].

      [1] sinh ý thịnh vượng: làm ăn phát đạt.

      cười tiếng, làm cả người run lên. Vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng cùng tính tình lỗ mãng của người nào đó ở sau lưng, Tư Mộ cố gắng ngưng cười, ngồi thẳng người.

      Nhưng từ từ, Tư Mộ cảm giác phạm vi xoa bóp của ngày càng mở rộng, hề giới hạn ở bả vai của nữa, cái tay đưa lên phía trước chạm vào nơi mềm mại của , cái tay còn lại lùi dần xuống dưới sờ đến dưới eo ….

      Tư Mộ thở dài do hưởng thụ cũng chuyển thành tiếng ngâm nga động tình…phía dưới gần như hóa thành vũng xuân thủy, mềm nhũn dựa vào trong bồn tắm. Mà người ở phía sau giống như gió xuân ấm áp tháng ba, ngon tay ngàng lướt qua mặt nước, kích thích mảnh kiều diễm.

      Tư Mộ thể tiếp tục ngồi thẳng được nữa, cả người co rúc vào trong bồn tắm.

      Tay Ngôn Mặc Bạch lại vươn tới, đem cố định ở bên, lấy chút sữa tắm đổ vào lòng bàn tay, xoa đều rồi bôi lên khắp người , da thịt của mịn màng mềm nhẵn như da em bé, cảm giác rất tốt.

      Ngôn Mặc Bạch giống như chơi đùa với con thú cưng bé, đem xách lên, choàng tay vuốt ve, bọt bong bóng màu trắng vây lấy toàn thân , tay lưu luyến ở mỗi tất da thịt , tựa hồ như rất muốn cọ rửa sạch cho .

      Ngôn Mặc Bạch ở sau lưng , thanh khàn khàn : “Hôm nay là do làm cho em mệt mỏi, bây giờ cọ rửa sạch , đem những chuyện xảy ra quên hết , từ nay, em hoàn toàn là của mình . cho phép có người nào dám bắt nạt em, bên cạnh đó, cũng cho phép người nào dám thân mật với em.”

      Sau khi ở bên tai lời tuyên thệ đầy bá đạo, sức lực tay giống như bỗng tăng thêm. Tư Mộ bị vuốt ve xong cả người cũng mệt mỏi rồi.

      Mặc dù lúc này cũng vẫn bá đạo như cũ, giọng lạnh như băng, nhưng Tư Mộ cảm thấy buồn bực, ngược lại trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

      Cơ thể run rẩy quay người lại, giơ tay lên ôm cổ , ghé vào lỗ tai khẽ : “ muốn đem em rửa sạch như thế nào đây? Cọ rửa sạch cả trong lẫn ngoài?”

      Cả trong lẫn ngoài?

      Ngôn Mặc Bạch hít sâu hơi, cơ thể cũng nóng rực sục sôi.
      dungggAnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Em còn dám khiêu khích …..
      Editor: Hồng Nhung


      Tư Mộ bị những lời của Ngôn Mặc Bạch làm cho ấm áp, còn cơ thể vẫn bị bàn tay của vuốt ve.

      Chỉ là, giờ phút này, Tư Mộ cảm thấy Ngôn Mặc Bạch đáng sợ chút nào. Dù là dáng vẻ lạnh lùng cũng cảm thấy đặc biệt mê người.

      Vì vậy liền nghĩ ra hứng thú tệ hại, đó là trêu chọc .

      Choàng tay qua cổ , ghé vào tai hà hơi nhè .

      tính cọ rửa sạch cho em như thế nào đây? Cả trong lẫn ngoài đều sạch ….” Chóp mũi của vẫn còn cọ xát bên tai , nhìn giống như con vật cầu xin được cưng chiều, nhưng lời của lại làm cho tâm của Ngôn Mặc Bạch bị xao động, máu dịch sôi trào.

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ tới cơ thể của bây giờ còn chưa thể làm chuyện đó, liền tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, này biết vậy mà còn đến khiêu khích , ràng là cố ý.

      Ngôn Mặc Bạch mím môi, cứng ngắc : “Em muốn tạo phản sao? Còn dám khiêu khích ……em có tin mặc kệ chuyện em tới cái ngày kia mà theo em chơi?”

      vốn định dọa chút, thế nhưng hôm nay này lại can đảm khác thường.

      Đôi môi mềm mại cắn lên tai , đầu lưỡi quét qua viền tai. Con người cho dù có mạnh mẽ tài giỏi cỡ nào vẫn có điểm yếu. Giống như Ngôn Mặc Bạch, lỗ tai là điểm mẫn cảm nhất của .

      Tư Mộ khiêu khích như vậy, nhất thời cả người kích động run rẩy lúc, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

      Mặc dù trong phòng tắm rất rộng rãi sáng sủa, nhưng bên trong hơi nóng lượn lờ khắp phòng, hai người dựa sát vào nhau, giờ phút này giữa trời và đất, có cái khác, chỉ có đối phương.

      Cả người Tư Mộ ẩm ướt dính vào trước ngực Ngôn Mặc Bạch, làm cho Ngôn Mặc Bạch cũng bị ướt theo. Sau đó vươn tay cởi cúc áo .

      Hô hấp của Ngôn Mặc Bạch chậm lại, lập tức bắt lấy cái tay bé mềm mại an phận của , : “Em còn dám chơi? muốn gia chiến đấu hăng hái đẫm máu?”

      Tư Mộ cười đến mức quyến rũ như tinh, mị nhãn như tơ, tiếp tục cố gắng đấu tranh cởi cúc áo với . biết là bởi vì trong lòng căng thẳng nên tay run lên, hay bởi vì cúc áo của Ngôn Mặc Bạch có vẻ bướng bỉnh, thà chết chứ chịu khuất phục mà Tư Mộ cố gắng hồi lâu nhưng nó vẫn như cũ, cởi ra được.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn hành động gấp gáp của , giống như đứa bé rất đói bụng vội vã tìm sữa để uống.

      Vì vậy liền nở nụ cười.

      Khi vừa cúi đầu thấp xuống, tiếng cười liền truyền tới tai Tư Mộ mang theo mê hoặc quyến rũ: “Cái này, em vội vàng muốn cởi đồ của ra, muốn làm gì?”

      Giọng của rất dễ nghe, lại còn cố ý đè thấp làm cho người ta cảm thấy càng thêm quyến rũ, nghe thấy tay cũng run lên, trong lòng lại càng luống cuống.

      Vốn cũng chỉ do muốn đùa dai, chọc mà thôi, nhìn lại, hình như bị trêu chọc còn là bản thân mình.

      Dừng lại, rút tay về: “ chơi nữa!”

      Nhìn rút lui đột ngột như vậy, dĩ nhiên Ngôn Mặc Bạch dễ dàng bỏ qua, đưa tay ra, kéo trở lại trước ngực mình lần nữa, nắm chặt tay của , nhìn thẳng vào mắt , cười: “Trò chơi này là do em quyết định bắt đầu, vậy kết thúc phải do .”

      Tay Tư Mộ bị nắm chặt, thể giãy giụa được.

      Trong lòng thầm mắng mình đáng đời tự làm tự chịu, lập tức cũng làm bộ nữa đưa tay tiếp tục hăng hái chiến đấu với cúc áo của .

      Lần này lại mở rất dễ dàng, sau khi cởi áo của xong, liền để lộ ra bộ ngực cường tráng……Tư Mộ vung tay chuẩn bị rút lui, Ngôn Mặc Bạch lại tiếp tục tiến tới: “Còn có quần……”

      Tư Mộ khóc lớn trong lòng, cởi quần là muốn khiêu chiến sao?

      Tư Mộ cắn môi bất động, Ngôn Mặc Bạch cầm tay của đặt tại thắt lưng ở trước eo, nhíu mày nhìn vẻ mặt đau khổ của : “Mới vừa nãy phải em rất can đảm sao? Thế nào mà bây giờ lại ủ rũ rồi?”

      Tay Tư Mộ run run, khóe miệng co giật.

      làm sao có thể như thế được, còn có chút cảm giác thô tục nữa.

      Mới vừa nãy còn khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ, sau đó lập tức ủ rũ, cái phản ứng này có thể dùng từ để hình dung——Ed[1]!

      [1] Ed (Erectile dysfunction): Bệnh liệt dương còn gọi là bất lực, yếu sinh lý hoặc là rối loạn cương dương vật.

      mới phải là bất lực, mà cũng phải là đàn ông!

      Nhưng bị hình dung mình như vậy, đúng là chuyện mất mặt.

      Để chứng minh mình rất bình thường, cũng phải lập tức ủ rũ, vì vậy Tư Mộ liền bắt đầu đem thắt lưng của tháo ra.

      Cái thắt lưng này Tư Mộ từng thấy mạng, năm ngoái khi tới ngày sinh nhật của Diệp Nham, Tư Mộ suy nghĩ mấy ngày cũng biết tặng cái gì cho ta, bạn cùng phòng liền đề nghị tặng thắt lưng , lúc ấy suy nghĩ của đám hủ nữ kia đúng là gian ác, tặng bạn trai thắt lưng gì gì đó, chung chính là có chút ám hiệu. Khi đó Tư Mộ cũng nghĩ nhiều, cảm thấy nếu như muốn tặng thắt lưng cho Diệp Nham, vậy nên tìm cái tốt, mới xứng với .

      Vì vậy, lên mạng tìm kiếm rất lâu. Cái thắt lưng này của Ngôn Mặc Bạch chính là cái nhìn trúng lúc đó, thủ công tinh tế, làm bằng da , bề mặt đơn giản nhưng lại mất tính sang trọng, đây cũng là kiểu mốt mới, nhưng mà giá của nó rất mắc, lúc đó Tư Mộ dùng hết tiền tiêu vặt mấy năm mới mua được, nhưng sau đó vẫn chưa bao giờ thấy Diệp Nham dùng tới.

      Chỗ khóa mở của cái thắt lưng này được thiết kế có hơi đặc biệt, người bình thường chưa từng dùng qua cũng biết cách mở. Mà Tư Mộ từng luyện tập qua vô số lần, ngón tay thuần thục nhàng tháo ra.

      Ngôn Mặc Bạch có hơi kinh ngạc, vốn là muốn trêu chọc , nhìn bộ dạng xấu hổ của , rất đáng , chơi rất tốt. Thế nhưng này lại có thể dễ dàng mở ra được, là làm cho phải ngạc nhiên.

      Dĩ nhiên Tư Mộ cũng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của , vì vậy đắc ý : “Đừng nghĩ rằng cái khóa thắt lưng này có thể làm khó được em, cho biết, tí cũng có.” Thậm chí còn ngông cuồng hơn, chớp chớp mắt nhìn , cười khẽ bên tai : “Nếu như thấy chỉ cái thắt lưng có thể bảo vệ được cơ thể, vậy, , sai, rồi!”

      Ngôn Mặc Bạch hít sâu hơi, muốn đem đặt ở phía dưới!

      Nhìn bộ dạng khoa trương của , Ngôn Mặc Bạch tức đến nỗi răng cũng muốn mài thành bột rồi.

      quan tâm đến cơ thể được thoải mái, nhưng này lại cảm kích, còn càn rỡ tới khiêu khích ….

      Ngôn Mặc Bạch dứt khoát tự động cởi hết đồ ra, sau đó cũng ngồi vào trong bồn tắm.

      Lúc đầu bồn tắm được thiết kế vừa cho hai người, để có thể tắm uyên ương bất cứ khi nào, nghĩ tới bây giờ dùng đến rồi. Ngôn Mặc Bạch ôm cơ thể mềm mại của Tư Mộ, đắm chìm ở trong làn nước ấm, thỏa mãn thở ra, rất là hài lòng với quyết định vừa rồi của mình.

      “Em tốt nhất ngoan ngoãn cho , ngồi im đàng hoàng chút, nếu ….” Ý thức được lời uy hiếp của mình có tác dụng gì với , vì vậy Ngôn Mặc Bạch liền dùng sức hơn đem ôm chặt vào trong người, hận thể đem dung hợp vào trong cơ thể mình.

      Cả hai người đều khỏa thân ở trong nước, Ngôn Mặc Bạch lại ôm chặt , da thịt của hai người dính sát vào nhau khe hở. Tư Mộ cảm nhận được có thứ nào đó chọc ở ngang eo, trong lòng cũng dễ chịu, thầm mắng cái dì cả này quá hiểu chuyện, tại sao lại cố tình tới vào lúc này? Nếu như phải bị cái này, vậy buổi tối hôm nay tuyệt đối là hai bên giao chiến ba trăm hiệp. Đến lúc đó, mang thai gì đó phải là chuyện nước chảy thành sông sao?

      Hai người đều có điều cố kị, mặc dù lời của Ngôn Mặc Bạch có hơi ngoan độc, nhưng động tác vẫn có tiến thêm bước nào. Trừ bàn tay Ngôn Mặc Bạch vuốt ve người , nhưng thứ khác coi như an phận.

      lần tắm này kéo dài gần giờ, tới khi nước cũng lạnh, Ngôn Mặc Bạch mới thả người trong ngực ra, đứng lên lấy cái khăn lông sạch quấn quanh người , ôm vào phòng ngủ.

      Tư Mộ nhắm mắt lại dám nhìn.

      Hai người đều là “xích lõa”, mặc dù Ngôn Mặc Bạch dùng khắn tắm bọc lại, nhưng ở phía có hơi bị hở, cảnh xuân liền bị lộ ra bên ngoài. Mà lúc này Ngôn Mặc Bạch lại mảnh vải che thân, đầu óc Tư Mộ tự hoạt động, nhớ tới hình dáng mặc đồ, lập tức đỏ mặt xấu hổ.

      Đặt lên giường, vỗ vỗ người : “Bây giờ cơ thể của em thoải mái, ngủ sớm chút.”

      Tư Mộ vốn nằm xuống, cả người bỗng nhiên ngồi bật dậy, bọc chăn lại chạy xuống giường, bắt đầu tìm đông tìm tây.

      Ngôn Mặc Bạch nghiêm mặt: “Em muốn tìm cái gì?”

      Tư Mộ quay đầu nhìn cái: “Tìm băng vệ sinh….”

      Mới vừa tắm xong, Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch trực tiếp sử dụng cái khăn tắm quấn lấy người đưa vào trong phòng luôn, có mặc quần lót, liền cũng dùng băng vệ sinh. nghĩ thầm, may mắn ngồi dậy đúng lúc, nếu để đến lúc khăn trải giường bị nhuộm đỏ tươi, phải là xấu hổ muốn chết!

      Cả người Ngôn Mặc Bạch mặc đồ cứ như vậy nghênh ngang tiêu sái qua, Tư Mộ cảm thấy được càng ngày càng tới gần mình, liền kẹp chặt hai chân dám động, mắt nhìn chằm chằm vào các đầu ngón chân, tay giữ lấy khăn tắm để nó rơi xuống.

      Ngôn Mặc Bạch đá vào ngăn kéo ở dưới cùng, ý muốn thứ cần tìm ở trong đó.

      Tư Mộ thường có thói quen để đồ lộn xộn, sau đó tới khi cần dùng, tìm cả nửa ngày cũng thấy.

      Tư Mộ ngạc nhiên tí rồi kịp thời phản ứng, liền ngồi xổm xuống mở ngăn kéo ra. Sau khi mở ngăn kéo xong phát đồ bên trong được sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn đều là quần lót của nam——”

      quay đầu lại trừng mắt nhìn , nên đùa giỡn như vậy!

      “Lấy cho cái quần lót.” xong tự chỉ vào hông của mình, ý bảo chính mình trần như nhộng, nếu lấy cho mình, để cho tiếp tục tiếp xúc cùng với cái vật nam tính mạnh mẽ bừng bừng khí thế của .

      Người này, uy hiếp mà vẫn quên lấy chuyện này ra đùa giỡn.

      Trong lòng đều mắng nhưng vẫn tiện tay giúp lấy cái quần, cũng muốn nhìn bộ dạng khỏa thân của . Mặc dù lúc mặc quần áo nhìn mê người hơn, nhưng khi nhìn thấy được mà ăn được cuối cùng rất đau khổ.

      “Em muốn tìm đồ phải tìm ở ngăn kéo bên trái!” Tâm tình Ngôn Mặc Bạch rất tốt nhận lấy quần lót Tư Mộ đưa tới, thong thả ung dung mặc vào. Sau đó giống như thưởng cho đứa bé nghe lời, cho biết vị trí của đồ vật mà muốn tìm.

      Truyện được chuyển ngữ tại *******************, vui lòng mang nơi khác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

      Trí nhớ Ngôn Mặc Bạch rất tốt, nhìn qua lần là có thể biết đồ để ở đâu. Mấy ngày nay cũng lĩnh hội được tính tình qua loa của này, để đồ lộn xộn, sau đó đến lúc cần tìm lật tung lên vẫn thấy. Cuối cùng Ngôn Mặc Bạch nhìn khắp phòng loạn thất bát nháo, mới tốt bụng cho biết vị trí đồ mà muốn tìm.

      Tư Mộ mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra gói băng vệ sinh sau đó tìm cái quần lót rồi chạy thẳng tới phòng vệ sinh.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn hành động tay vội chân loạn của , lắc đầu bật cười. như vậy, cũng là đáng ?

      Khi Tư Mộ lau rửa người sạch ra, Ngôn Mặc Bạch nằm giường cầm quyển sách lật xem. Đầu giường chỉ mở đèn bàn, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt , tỏa ra tầng ánh sáng dịu , đem cả con người lạnh lùng cũng trở nên ấm áp.

      Ngôn Mặc Bạch như vậy lại là bộ dạng khác, Tư Mộ cũng cảm thấy bị hấp dẫn.

      Thấy Tư Mộ ra, cũng ngẩng đầu mà : “Nhanh lên giường!”

      vừa mở miệng chuyện, bức tranh người đẹp ấm áp lập tức tan vỡ. chuyện vẫn luôn như vậy, cứng rắn, bá đạo, lạnh lùng.

      Trái tim của Tư Mộ rung lên cái, nghe lời từ từ tới, nắm góc chăn rồi chui vào trong, giống như con sâu ngọ nguậy, điều chỉnh tư thế ngủ, cố gắng để đụng vào .

      Ngôn Mặc Bạch cất sách, nằm xuống, vươn tay ra, ôm cả người vào lòng. Lưng của dính chặt vào ngực , còn cảm thấy được có thứ gì đó chọc vào mình.

      thích ứng được cựa quậy lập tức gặp phải tiếng quát u của : “Còn dám cử động?”

      Khi con người vào lúc bụng đói kêu vang, trước mắt lại bày bàn thức ăn ngon, nhưng được cho biết là thể ăn nó, loại cảm giác đó rất khó chịu. Nhưng lại có người còn cố tình mang thức ăn thơm ngon đó đến trước mặt bạn để bạn phải thèm chảy nước miếng. Như vậy có phải đói bụng đến nội thương?

      Vì nên Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ trong ngực, bây giờ bị nội thương.

      Tư Mộ vừa cử động, liền hung dữ lên tiếng cảnh cáo.

      Tư Mộ ngoan ngoãn nằm im, lại đưa tay ra trước ngực tìm nơi mềm mại nhất từ từ xoa bóp, chính là thích buông.

      Ăn được, sờ cái cho đỡ nghiện cũng được!

      Tư Mộ ngủ , lúc đầu bị tìm cách trêu chọc như vậy, cũng cảm thấy trong người nóng lên, co rúc ở trong ngực run rẩy, lúc sau chống lại được buồn ngủ, liền xụi lơ ở trong lòng mà ngủ.

      Ngôn Mặc Bạch cọ xát lên đỉnh đầu người trong ngực, tay vẫn nhàng vuốt ve nhũ hoa của .

      Hy vọng em đem trí nhớ về vào giấc ngủ, đem những chuyện làm cho em sợ hãi chán ghét kia toàn bộ đều quên , hãy nhớ cơ thể cùng trái tim của em đều thuộc về !

      Chờ tới khi hô hấp của người trong ngực cũng dần, Ngôn Mặc Bạch mới ôm lấy rồi chìm vào giấc ngủ.

      Sáng ngày hôm sau, hai người Tiểu Cửu và Tiểu Trang đều tới nơi ở của Ngôn Mặc Bạch.

      Tư Mộ ở phòng bếp làm bữa sáng, khẽ hát ngâm nga.

      biết là do quá mệt mỏi, hay là nhờ Ngôn Mặc Bạch đổ thêm dược liệu vào nước tắm mà tối qua ngủ rất ngon, cả đêm đều có gặp ác mộng cho đến trời sáng.

      Khi tỉnh lại, phát mình bị Ngôn Mặc Bạch ôm vào trong ngực, sau đó cảm nhận được ánh sáng sớm mai chiếu sáng rực rỡ. Nhưng mà bất giác nhận ra móng vuốt của người nào đó vẫn bá đạo đặt trước ngực cảm thấy ánh sáng tươi mát sớm mai liền trở nên vàng chói rồi.

      Khi Tiểu Cửu bọn họ tới, Tư Mộ lấy gạo nấu cháo, thấy mới sáng sớm mà hai người này tới rồi, vì vậy thuận miệng hỏi câu: “Các cậu ăn sáng chưa. Tôi nấu nhiều chút…..”

      Tiểu Cửu và Tiểu Trang vì chuyện mấy ngày nay mà giằng co cả buổi tối, thậm chí còn ngủ, cũng còn thời gian ăn sáng, bây giờ bụng cũng đói đến nỗi kêu vang, đói ngủ bức bách. Vừa nghe chị dâu quan tâm chăm sóc như vậy, hai người đều rất vui mừng, hận được nhào qua ôm bắp đùi Tư Mộ tốt tốt…..

      Ngôn Mặc Bạch ngồi ở ghế sô fa ngoài phòng khách lướt điện thoại xem tin tức, đột nhiên đứng lên, lạnh lùng quét qua Tiểu Cửu và Tiểu Trang, ánh mắt lạnh lẽo này trực tiếp đem hai người tươi cười vui mừng liền trở nên đông cứng.

      Trong lòng hai người cả kinh, lập tức hướng Tư Mộ : “Cảm ơn chị dâu quan tâm, bọn em ăn rồi, cần nấu cho bọn em…..”

      Khi Tiểu Cửu xong câu cuối, còn nuốt nước miếng cái, bụng sớm khua chiêng gõ trống kháng nghị rồi.

      Cậu liền cảm thấy đau thương, trước bị phái đuổi theo chiếc xe kia, bở lỡ giờ cơm, sau khi trở lại lập tức bị kêu đưa Diêu Dao về. Cậu ràng là con cháu quân nhân, thanh niên trẻ đẹp, lại bị kia liên tục đùa giỡn. Sau khi trở lại, liền tiến tới liên tục xử lí rất nhiều chuyện, tóm lại, cả ngày cậu còn chưa có ăn cơm.

      Tiểu Cửu vô cùng đau thương đưa mắt nhìn đại ca của mình, gào khóc trong bụng, cúi đầu thấp xuống.

      Tiểu Trang ngược lại tuy ngày hôm qua có ăn nhưng sau đó lại giằng co cùng đại lão gia cả buổi tối, vừa mệt lại đói, cũng là vô cùng khó chịu.

      Ngôn Mặc Bạch xem thường, mắt cũng chưa từng nâng lên, trực tiếp kéo Tư Mộ lên lầu.

      Tiểu Cửu và Tiểu Trang lập tức cúi đầu theo, khi chợt nhìn thấy chân giày Ngôn Mặc Bạch, hai người cả kinh hụt chân, hai người được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thể bất phàm liền ngã xuống cầu thang, lệ rơi đầy mặt nghĩ: đây là đại ca của chúng ta sao? quá ngây thơ phải ?

      Tư Mộ nhìn thấy hai người ngã cầu thang, bị sợ đến nỗi hận được chạy lên giúp đỡ chút, oán giận Ngôn Mặc Bạch lãnh khốc vô tình: “Sáng sớm sao lại để người khác ăn cơm rồi mới làm việc? Làm cho người ta đói đến nỗi chóng mặt rồi, nhìn xem còn có ai giúp làm việc! Cơ thể là tiền vốn làm cách mạng, ăn uống no đủ là vương đạo…”

      người tham ăn, Tư Mộ cảm thấy nên cho biết tính quan trọng của việc ăn.

      Giờ phút này , mặt của Ngôn Mặc Bạch lại càng đen hơn, Tiểu Cửu và Tiểu Trang nghe được lời của Tư Mộ, giương mắt nhìn sắc mặt của đại ca chút, lập tức lăn vòng rồi đứng lên: “ Chị dâu, bọn em có việc gì, bọn em ăn rồi….”

      Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, ném lại câu: “ Bữa sáng làm nhanh chút, đói rồi.” Liền xoay người tiếp tục lên lầu.

      Tư Mộ rất đồng tình nhìn Tiểu Cửu và Tiểu Trang hấp tấp chạy theo sau rồi to: “Như vậy các cậu cũng ăn cùng .”

      Ngôn Mặc Bạch nhà tư bản vô lương này, ngược đãi nhân viên!

      Tư Mộ trừng mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng sách lầu, xoay người lấy thêm gạo, bắt đầu nấu cháo, rồi lại nấu thêm ít thức ăn.

      Ba người vừa vào phòng sách, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.

      Ngôn Mặc Bạch ngồi ở ghế da màu đen lớn, nhìn hai người đứng cung kính trước mặt, : “ điều tra được gì rồi? Tiểu Cửu trước.”

      Trước đó, Tiểu Cửu bị phái đuổi theo chiếc xe kia, sau lại còn điều tra thêm số chuyện, Ngôn Mặc Bạch hỏi như vậy, cậu biết là đến chuyện ở bãi đậu xe hôm qua. nhịn được, ở trong lòng cảm khái phen, đại ca để ý chị dâu.

      “Ngày hôm qua ở bãi đậu xe, khi chiếc xe kia chạy ngang qua, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng em vẫn thấy người ngồi trong xe. nam nữ, nữ có chút ấn tượng, chính là người lần trước bị trói đến quán rượu, em của Đường Thiên. Nam có ấn tượng gì, sau khi điều tra biết được người đàn ông kia chính là nhị đương gia của Thanh bang.” Tiểu Cửu đưa mắt nhìn sắc mặt của đại ca chút, chỉ thấy hơi nhíu mày.

      Xem ra chuyện xảy ra ở bãi đậu xe ngày hôm qua có liên quan với những chuyện gần đây.

      Nhưng hai người kia hợp tác với nhau có mục đích gì? Tại sao lại muốn nhắm vào bọn bọ?

      Bọn họ trở về nước được nửa năm, ở thành phố A luôn luôn im hơi lặng tiếng, trừ lần trước có chút xung đột với Đường Môn, còn bình thường gần như có qua lại gì với hai bang phái này.

      Tiểu Trang cắt đứt cuộc chuyện của hai người, nhìn Ngôn Mặc Bạch chút rồi : “Sau khi em điều tra, phát chuyện này hình như còn có liên quan tới người.” Nhìn ra cửa phía sau đóng chặt, sau đó mới phun ra hai chữ: “Diệp Nham.”

      Ngôn Mặc Bạch lại càng nhíu mày hơn.

      Diệp Nham, biết người này, chính là bạn trai cũ của vợ mình. Nhưng tại sao ta lại có liên qua đến chuyện này?
      dungggAnAn thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 85 Ngôn Mặc Bạch ghen.

      Editor: Queen

      "Điều tra được gì?" tay Ngôn Mặc Bạch gõ lên bàn gỗ, khẽ nhíu mày hỏi Tiểu Trang.

      Ngày đó sau khi phát sinh quan hệ với Tư Mộ tại Autumn, bảo Tiểu Trang điều tra Tư Mộ, tra ra bạn trai chính là Diệp Nham.

      Chẳng lẽ ta trả đũa vì mình lấy Tư Mộ.

      Rất có thể!

      Nhưng mà, có cần thiết ?

      Hành động như vậy cũng quá cực đoan.

      Giờ phút này thể nào nghĩ rằng tương lai mình làm ra chuyện càng cực đoan hơn, dĩ nhiên đây là chuyện sau này.

      Ngôn Mặc Bạch suy nghĩ đến khả năng này, sau đó nghe Tiểu Trang trả lời: "Gần đây ta hay cùng em của Dư Chấn - đại ca Thanh bang - là Dư Hinh, hơn nữa quan hệ của họ cũng bình thường."

      quan hệ bình thường tất nhiên là ám chỉ quan hệ kia.

      Ngôn Mặc Bạch kinh ngạc hỏi: "Có tra được khi nào ta bắt đầu có quan hệ với em của Dư Chấn ?"

      Lúc trước khi Tiểu Trang điều tra Tư Mộ, phần tài liệu đó rất cặn kẽ, cặn kẽ đến mức chuyện tình cũng có, cho nên biết tình cảm của Tư Mộ và Diệp Nham rất tốt.

      Nhưng mà tình cảm rất tốt tại sao Diệp Nham lại ở cùng khác.

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ tới ngày đó ở khách sạn, hình như Tư Mộ uống rất nhiều rượu, say đến mức thần trí ràng, ánh mắt mơ màng, nhìn ra người khác.

      Vừa nghĩ tới vợ mình cùng bạn trai cũ gì gì đó, cảm thấy vô cùng buồn bực. Nhưng lại nghĩ đến cái đêm ở khách sạn Autumn, cái kia ở dưới thân thể bao chặt lấy , còn có cả tấm lá canh kia, nhất thời lại cảm thấy ngực mình mở ra cửa sổ, gió cuốn lấy buồn bực bay ra ngoài, vô cùng mát mẻ.

      "Chính là trước đây lâu, có lẽ là hơn tháng trước..." Tiểu Trang thầm lau mồ hôi.

      Ngày đó Ngôn Mặc Bạch điều tra Tư Mộ, sở dĩ có thể gửi tài liệu điều tra cho Ngôn Mặc Bạch nhanh như vậy vì trước đó Ngôn Mặc Bạch điều tra... Boss đại nhân trí nhớ luôn kinh người lại bảo điều tra lần thứ hai, hơn nữa hình như Boss hề biết gì về đó. Chẳng lẽ Boss nhớ sao?

      Ngôn Mặc Bạch tính toán lúc, hơn tháng trước... Đó là trước khi gặp Tư Mộ ở khách sạn.


      Nếu như Diệp Nham bắt cá hai tay trước, như vậy tại Tư Mộ lấy mình, Diệp Nham hẳn là có lý do gì mà trả đũa mình?

      "Quay về tiếp tục điều tra thêm về Diệp Nham, tôi muốn có tài liệu ràng hơn về ta." Ngôn Mặc Bạch chống tay lên bàn, rồi ra lệnh cho Tiểu Trang.

      Tiểu Trang làm việc luôn làm yên tâm và thỏa mãn, lần này cũng ngoại lệ. Tiểu Trang móc mấy tờ giấy trắng trong túi quần ra đưa cho Ngôn Mặc Bạch: "Đây là tài liệu mới nhất về ta."

      Tài liệu mới nhất, hay phải căn bản tài liệu này cũng chỉ có thêm ghi chép về quãng thời gian quan hệ với Dư Hinh.

      Trong mấy tờ tài liệu, có tờ là hình của Diệp Nham, nhìn hình giấy, quả trẻ tuổi chói lọi như ánh mặt trời phù hợp với hình mẫu bạn trai của những sinh viên nữ hay mơ mộng.

      Trong tài liệu chỉ ghi chép về quãng thời gian Diệp Nham ở chung với Dư Hinh, thậm chí hai người ở chung làm những gì cũng có. Nhưng mà về hoàn cảnh gia đình của Diệp Nham cũng chỉ có le que mấy câu... cha mẹ đều chết, từ sống với bà nội.

      thể nhìn thấy được gì quan trọng từ đống tài liệu này.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn về phía Tiểu Trang, Tiểu Trang cười khổ: "Đại ca, về hoàn cảnh gia đình của ta em tin là sạch , nhưng mà quả trước mắt chỉ có thể tra được những điều này thôi."

      Ngôn Mặc Bạch đặt tài liệu xuống bàn. Năng lực của Tiểu Trang cần hỏi, nếu như Tiểu Trang điều tra được chỉ có hai khả năng, là gia đình ta hoàn toàn sạch , hai là có người lợi hại hơn cố tình xóa bỏ.

      Người lợi hại hơn?

      Ngay lúc tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng của Tư Mộ: " làm xong bữa sáng rồi."

      Tư Mộ làm xong bữa sáng, nhưng đợi mãi vẫn thấy họ xuống, cho nên lên gọi họ, nếu lúc xuống họ lại than đói.

      Trong khoảng thời gian này Tư Mộ cảm thấy hình như Ngôn Mặc Bạch vừa ý với mình, chỉ cần nhìn cái cũng thấy chướng mắt, tính tình nóng nảy.

      Ngôn Mặc Bạch nghe thấy giọng của giật mình, giống như sợ hết hồn.

      Khi họ còn bàn luận chuyện của Diệp Nham có đứng ngoài cửa ? nghe lén? Có nghe thấy gì ?

      Nhiều vấn đề lên trong đầu, nhưng khi nhìn ra cửa phòng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, hiệu quả cách của mỗi phòng đều rất tốt, huống chi đây là phòng làm việc, độ an toàn khỏi cần phải .

      "Biết rồi." Ngôn Mặc Bạch trả lời, sau đó thầm cười, tại sao mình lại có thể hoài nghi ấy cơ chứ?

      "Tối qua Tiểu A dẫn mười mấy người , tại như thế nào rồi?"

      Chắc Tiểu A cảm thấy đây là chuyện chuyện , cho nên làm xong chuyện cũng cần báo cáo với . Nhưng lần này là hai mươi mấy người tài giỏi, sao có thể xem là chuyện ? Buổi sáng có xem tin tức, chỉ trong thời gian ngắn gây xôn xao cả thành phố A thậm chí là cả nước.

      Cảnh sát phái nhiều người để điều tra chuyện này, hơn nữa truyền thông và báo trí cũng quan tâm rất nhiều đến nó, tất cả websites đều đưa tin vụ việc này.

      Thế nhưng mấy tên tiểu tử này ngay cả báo cáo tiếng cũng có.

      ra trách lầm Tiểu A rồi, lúc ta về định gọi điện báo cáo cho Ngôn Mặc Bạch biết tình hình chiến đấu, nhưng nghĩ lại, dù sao chuyện cũng làm rồi, hơn nữa lưu lại chút dấu vết gì, người khác điều tra ra được vụ việc lần này có liên quan đến họ.

      Giờ này chắc đại ca ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực mơ giấc mơ đẹp, mình vì chuyện bé như hạt mè mà quấy rầy chuyện tốt của đại ca, chẳng phải là mắc lỗi lớn sao?

      Ngày mai rồi sau, dù sao kết quả cũng vẫn vậy.

      Buổi sáng lại thấy đại ca gọi Tiểu Cửu và Tiểu Trang qua, cho nên để cho Tiểu Trang báo cáo.

      "Tối qua họ tiếng rồi trở về, mười mấy người chia làm hai đội đánh vào Thanh bang và Đường Môn. Đại ca Thanh bang - Dư Chấn - chết, nhị đương gia ở chung với em đại ca Đường Môn, về tổng bộ nên tránh được kiếp. Đường Môn bị diệt tận gốc rồi."

      Chuyện này khiến Tiểu Trang và Tiểu Cửu hơi bực mình, Tiểu A dẫn mười mấy người hề báo tiếng lặng lẽ hành động, giờ sau khi họ quay về hai người mới biết.

      Lúc ấy hai người nhìn đống giấy tờ đáng ghét nhìn thấy mấy người đó mang theo vẻ mặt sung sướng, khoái trá vào cửa, đầu tiên Tiểu Cửu nhảy dựng lên sau đó đè Tiểu A ra đất đánh cho trận: "Cậu, đồ đáng chết, luyện tay cũng tiếng, lâu lắm rồi lão tử có vận động gân cốt, vậy cậu hãy làm bao cát để tôi luyện tập !"

      Cho nên Tiểu Trang cũng gia nhập đánh cho Tiểu A trận.

      "Tìm cơ hội bắt sống nhị đương gia của Thanh bang." là ép hỏi ta những chuyện này, hai là tránh nuôi hổ gây họa.

      Tiểu Cửu lập tức nhận lệnh.

      Tối hôm qua vừa nghe Tiểu A nhị đương gia có ở tổng bộ nên thoát chết, muốn lập tức muốn thu thập ta. Nhưng bị Tiểu Trang ngăn lại.

      Hôm qua khi đuổi theo xe bọn họ Tiểu Cửu rất muốn đạp mạnh chân ga, đụng thẳng vô xe bọn họ.

      Bởi vì tên kia vừa lái xe vừa tán . là quá ghê tởm!

      Theo lý thuyết ta tán liên quan gì đến với Tiểu Cửu, nhưng theo ta, hơn nữa lúc nào cũng phải chú ý đến nhất cử nhất động của ta, nên cũng nhìn thấy những chuyện này.

      Tiểu Cửu là thiếu niên trắng như tờ giấy, lúc ấy vừa nhìn thấy vậy nổi giận, nhưng ngại vì có lệnh của đại ca nên dám hành động tùy ý.

      tại đại ca ra lệnh, muốn cướp lấy cơ hội dọn dẹp ta. Tuy là bắt sống, nhưng vẫn có thể vui đùa chút, chỉ cần đùa chết là được rồi.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn thoáng qua vẻ mặt hung ác của Tiểu Cửu : "Chú ý chút, đừng để vợ tôi biết chuyện này."

      Ngôn Mặc Bạch nghi ngờ tình sử của vợ mình là dối. Dù sao cuộc hôn nhân này có được nhờ dùng thủ đoạn, chứ phải cam tâm tình nguyện. Mà tại biết Diệp Nham có vị trí như thế nào trong lòng , còn có vị trí gì.

      Cho nên vẻ mặt ghem tức của đại thiếu gia bị Tiểu Cửu và Tiểu Trang nhìn thấy khiến họ kinh ngạc thôi.

      Đại ca... Lâm vào bể tình!

      " xuống ăn sáng thôi!" Ngôn Mặc Bạch thu lại vẻ mặt sầu khổ trước đó, bày ra vẻ mặt lạnh lùng như cũ, ra câu rồi dẫn đầu ra khỏi phòng.

      Hai người phía sau đều trợn tròn mắt.

      thể ngờ được! ra cũng có thể vì mà có dáng vẻ như vậy. "Hồng nhan họa thủy" "Ôn nhu hương, hùng trủng (chỗ dịu dàng là mộ hùng)" những điều này phải vô lý mà có!

      Trong phòng ăn, Tư Mộ dọn sẵn chén đũa. Ti vi trong phòng khách phát tin buổi sáng. Bản tin đến kiện bang phái xã hội đen của thành phố A thanh trừ lẫn nhau.

      Tư Mộ ở trong phòng ăn, nghe thấy vậy ra xem.

      Đúng lúc Ngôn Mặc Bạch vừa xuống lầu, thấy Tư Mộ sợ hãi xem ti vi.

      "Trời ơi, giống đóng phim ghê, quá máu tanh và bạo lực rồi!" Tư Mộ thấy Ngôn Mặc Bạch vác gương mặt lạnh lùng xuống lầu, lại thấy vẻ mặt quái dị của Tiểu Cửu và Tiểu Trang phía sau, liền cho rằng hai người này chọc mất hứng, cho nên liền chỉ vào ti vi rồi để điều chỉnh bầu khí.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn ti vi rồi nhìn Tư Mộ, thấy có gì khác thường, cho nên khẽ hừ tiếng, gì, tự nhiên đến bàn ăn ngồi xuống.

      Nhìn thấy Tư Mộ vẫn còn xem ti vi, vì vậy lớn tiếng gọi : "Đến đây múc cháo cho ."

      Giờ mặt lạnh ra lệnh, đương nhiên Tư Mộ đâu dám làm trái. Nếu nghe lời lo rằng cái chén bay đến người .

      Gọi hai người phía sau cùng , Tư Mộ rất quan tâm mà múc cháo cho ba người.

      Ngôn Mặc Bạch lại bất mãn hừ hừ, Tiểu Cửu và Tiểu Trang nhìn thấy vẻ mặt của đại ca dám nhận chén cháo.

      "Cầm nhanh lên, rất nóng tay đó." Tư Mộ thúc giục.

      Hai người tay run run nhận lấy, chỉ nghe thấy Tư Mộ : "Lúc nãy có thấy bản tin buổi sáng ? Quá máu tanh... hai người coi những tội phạm kia rốt cuộc là ai chứ?"

      Vẻ mặt ngây thơ thuần khiết , sau đó còn giọng lẩm bẩm: "Nếu tôi quen biết người như vậy, ngay cả ngủ tôi cũng dám ngủ."

      Hai người run tay, cái chén cầm tay đều rơi xuống mặt bàn, mà người khác mặt đen nửa.

      Hết chương 85
      dungggAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :