1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 75: ngại em bồi thường bằng chính mình đâu!
      Editor: Hồng Nhung -


      Tư Mộ quẫn bách kéo chặt cổ áo, nhưng ngờ Vưu Ưu lại nhanh hơn đưa tay qua kéo áo , la hét muốn xem vết hôn: “Oh la la—— tà ác nha! Cho mình xem cho mình xem, vết hôn có cái gì hay.”

      “Chú ý hình tượng của cậu. Này! Trước mặt mọi người, cậu tự ý cởi đồ của mình như vậy, còn ra thể thống gì nữa.” Tư Mộ giãy dụa giọng la lên.

      “Cậu phản kháng mình cũng cởi áo cậu như vậy, cậu ngoan ngoãn phối hợp, mình chỉ nhìn cái thôi, ngoan~.” Vưu Ưu bắt đầu dụ dỗ, Vưu Ngư nằm trong lòng lộ ra cái đầu , mặt đỏ đỏ như táo tây, giọng tràn đầy tò mò: “Mẹ nhìn cái gì? Con cũng muốn xem.”

      Mặt Tư Mộ đen lại, hai mắt trợn to nhìn mẹ con các , các người nên quá đáng như vậy chứ.

      Ngôn Mặc Bạch lên xe, thấy Tư Mộ chưa theo kịp, vẫn còn ở cửa bệnh viện cùng Vưu Ưu lôi lôi kéo kéo.

      Nhìn thấy vợ của mình bị người khác kéo áo giữa ban ngày ban mặt liền tức giận đập mạnh xuống cái còi xe, tỏ vẻ bất mãn.

      Tư Mộ nghe tiếng còi rung trời, vội vàng ngăn Vưu Ưu: “Đừng làm rộn, cậu muốn nhìn tự tìm đàn ông vui đùa chút. Cầm thú nhà mình tức giận, mình phải về đây.”

      "Phốc —— cầm thú? Cậu dám để ta nghe thấy ?” Vưu Ưu cười lên, liếc nhìn Tư Mộ . Lúc này, nhìn bộ dạng Tư Mộ như vợ biết ngay bị Ngôn Mặc Bạch ăn sạch .

      Vưu Ưu liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao màu hồng dừng bên đường, rồi quay qua huýt gió với Tư Mộ: “Bé con, ta mua xe đúng là nhiều, mỗi chiếc xe như vậy mắc kinh người. Dứt khoát mình mua xe, cậu ta cho mình mượn chiếc để mở mang tầm mắt !”

      Vẻ mặt Tư Mộ đau khổ: “Cậu muốn mượn tự với ta, mình dám mở miệng. Ngày hôm qua mình đụng hư chiếc Maybach màu đen của ta, ta muốn mình bồi thường này.”

      “Gì? Hôm qua cậu trở về xảy ra tai nạn sao? có bị gì chứ? Mới vừa rồi là tới để kiểm tra? bị thương ở chỗ nào?” Vưu Ưu lo lắng, vội vàng hỏi.

      mỉm cười nhìn Vưu Ưu, cho ấy ánh mắt yên tâm: “ có chuyện gì! Chỉ hơi va vào hàng rào. Xe của ấy có tính bảo vệ tốt, tránh va chạm mạnh. Mình có bị gì hết.”

      “Vậy cậu tới bệnh viện làm gì?”

      “Ách——” Tư Mộ có chút khó , đều là tại tên Ngôn Mặc Bạch kia chuyện bé xé ra to làm trò cười cho người khác. Nhìn người xe, Tư Mộ đỏ mặt giải thích: “ ra cũng có chuyện gì, chỉ là dì cả tới sớm hơn lại ra hơi nhiều, tới xem chút có phải bị gì bất thường .”

      “Stop. Mình còn tưởng chuyện gì lớn! phải cậu luôn bị nhiều như vậy sao? Giống như là nước lũ tràn lan vậy, mỗi lần phải dùng mấy túi mới ngừng.” xong lại nhìn sang chiếc xe thể thao màu hồng bên kia đường, cười như cười với Tư Mộ: “, cậu tới kiểm tra cái này mà còn dẫn ta cùng. phải ta chăm sóc cậu quá chu đáo ?”

      Tư Mộ kiềm chế lại khuôn mặt càng ngày càng hồng của mình lại, mới cho ấy biết ra là do Ngôn Mặc Bạch đòi dẫn tới đây! Nếu Vưu Ưu mà biết, bị các chị em của mình cười nhạo mới lạ.

      Bên kia, Ngôn Mặc Bạch tiếp tục nhấn còi ô tô, tỏ vẻ mình còn nhiều kiên nhẫn, vô cùng thiếu kiên nhẫn chờ đợi.

      Thấy vậy, Tư Mộ nhìn Tiểu Ngư Ngư nằm trong lòng Vưu Ưu, khuôn mặt nhắn hồng hồng, cảm thấy rất đau lòng: “Vưu Ngư bị sao đây? Cậu mau đưa con bé vào xem chút , ngày mai mình tranh thủ thời gian thăm hai người. Mình trước nếu ta muốn đập xe luôn rồi.”

      “Được, gặp lại sau nhé!.” Vưu Ưu vẫy vẫy tay, vừa cười vừa đứng lên: “Đập là đúng, để ta chở ra ngoài bằng siêu xe như vậy, phải là làm mọi người ước ao ghen tị sao.”

      Tư Mộ có thời gian cùng đôi co, nhanh chóng tới chỗ xe đậu.

      “Dây dưa lâu như vậy, có rất nhiều chuyện để sao?” Tư Mộ mói vừa lên xe thấy mặt Ngôn Mặc Bạch đen lại trầm giọng .

      ra là tức giận chuyện hồi nãy bị người ta kéo quần áo, giống như bảo bối quý của mình bị người khác coi sạch vậy, cảm thấy rất thiệt thòi.

      Tư Mộ hiểu sao mặt ta luôn đen lại, ràng đẹp trai tuấn như vậy, cười lên quả là mê chết người, nhưng ta chỉ thích lộ ra bộ mặt nghiêm nghị lãnh khốc.

      Biết là người thiếu kiên nhẫn, có thể là do đủ kiên nhẫn đợi nên tính tình được tốt. Tư mộ cũng cùng so đo nữa, chỉ giọng giải thích: “Vưu Ưu mang con tới xem bệnh nên cùng nhau hàn huyên vài câu.” Cuối cùng còn thêm: “ xin lỗi, để phải chờ lâu.”

      Ngôn Mặc Bạch hừ tiếng, ràng là biết mình sai ở đâu, nhưng khi nghe thanh dịu dàng của , còn ngoan ngoãn xin lỗi, tim của liền ấm áp, dòng nước mát chạy qua người, khuôn mặt cũng thể nghiệm nghị được nữa.

      Khởi động xe, nhanh chóng về nhà.

      Truyện chỉ được post tại dđlqđ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

      xe, Tư Mộ ngồi yên lặng lúc lâu, cuối cùng lấy can đảm hỏi: “Ngày mai, em có thể xem Vưu Ngư được ? Chính là con của Vưu Ưu, con bé bị ngã bệnh——”

      Cuộc sống bậy giờ của trôi qua khác gì bị giam cầm, muốn đâu cũng phải thông qua đồng ý của . Hoàn toàn có tự do.

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày: “ phải lúc nãy xem rồi sao? Em cũng phải là bác sĩ, thăm có ích lợi gì?”

      biết vì sao, luôn cảm thấy bé này chính là con ngựa hoang, khi thoát cương, chạy chơi quên cả đường về nhà. Cho nên, hề muốn cho ra ngoài chút nào, hận thể đem nhốt ở trong nhà, tốt nhất là đem trói lại nơi thắt lưng, lúc nào cũng có thể nhìn thấy .

      Sau khi Tư Mộ nghe xong lời này của , thiếu chút nữa là hộc máu.

      Như vậy cũng gọi là thăm?

      Thăm bệnh mà còn phải như vậy lẽ lại bình thường bị cấm cửa luôn sao?

      Tư Mộ vô cùng ai oán rưng rưng nhìn Ngôn Mặc Bạch: “Em chỉ lát trở về sớm. , em đảm bảo.”

      Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, vô cùng khinh thường, mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt tỏ vẻ gì : “ chứng minh, lời cam đoan của em thể nào tin được.”

      Tư Mộ tức giận tay nắm chặt lại, phục la hét: “Ngày hôm qua là ngoài ý muốn! phải em có bị gì sao——”

      mạnh mẽ lại, chỉ lấy cớ.

      Ngôn Mặc Bạch cười khẽ tiếng động, lâu rồi bé này mới lớn tiếng khiêu chiến cùng như vậy. tệ.Tính tình của con mèo hoang trở lại.

      ra cài đặt thiết bị đặc biệt xe, vừa xảy ra cố, nhận được tin tức ngay. lo gặp phải chuyện gì may, vì vậy kêu Tiểu Trang qua giúp đỡ.

      “Đó là do em vội vàng trở về, chạy xe nhanh nên mới để xảy ra tai nạn.” Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt , “Còn nữa, từ nay về sau em được lái xe ra ngoài nữa. Chỉ cần có chút bão là có thể để xảy ra tai nạn xe rồi, có phải em chê mạng mình quá dài hay , em ném mặt mũi đâu!”

      Tư Mộ tức tới mức ra lời. lẽ muốn việc đó xảy ra sao? cũng rất xui xẻo đó có được hay ? Tay cũng bị thương, còn phải bồi thường xe cho nữa…

      “Còn nữa, chiếc xe kia của , em xem có phải là thể bồi thường, ngại em bồi thường bằng chính mình. tuần ba ngày là thời gian riêng của mỗi người, việc kia nhiều hơn, cũng coi như là em bồi thường.”

      Tư Mộ tức giận mím chặt môi, nhìn chằm chằm .

      Nghe , đây là lời mà người trưởng thành nên sao, ta cầm thú cũng hề oan uổng.

      Dường như cảm nhận được kháng nghị mạnh mẽ và bất mãn của Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch còn nhìn đường sá nữa mà quay sang nhìn , cho ánh mắt trấn an: “Yên tâm, phí phục vụ của em rất cao. Ba năm hoặc năm năm là có thể trả hết rồi.”

      Tư Mộ có cách nào nhìn vào gương mặt này nữa rồi… sợ nhìn thêm nữa nhịn được mà đem cái túi xách để phía dưới ném vào mặt ta.

      Tên xấu xa!

      Tư Mộ nhanh chóng quay mặt ra ngoài cửa xe, trong lòng đem cả người Ngôn Mặc Bạch hỏi thăm từ đầu tới chân.

      Ba năm hoặc năm năm?

      làm gì có nhiều thời gian dư thừa với ta như vậy?

      chừng năm là có thể trả hết rồi!

      xong, trong lòng Tư Mộ khỏi dâng lên vẻ đau thương. Dường như vừa nghĩ tới việc năm sau rời , cảm thấy như có tảng đá đè ở trong lòng.

      Lắc đầu, hạ cửa xe xuống, tốc độ xe rất nhanh, gió đông đầu mùa lùa vào, phả thẳng vô mặt Tư Mộ, thậm chí có chút đau nhói.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn bị gió lạnh thổi vào còn làm cho hơi rùng mình, vì vậy : “Đem cửa sổ xe đóng lại.”

      Bây giờ, thân thể thể chịu lạnh, nếu mà hóng gió chút, cũng làm cho thân thể yếu .

      Nghĩ đến tối qua bị mình giày vò mấy lần rồi hôn mê bất tỉnh, thể lực quá kém. Mà khi đó người mình còn bị thương, nếu như bình thường, nhất định là thể nào thỏa mãn được mình.

      Nếu chăm sóc tốt thân thể, vậy vĩnh viễn mình thể ăn nhiều hơn rồi?

      thanh của nghiêm nghị lạnh lẽo giống như gió, Tư Mộ tự chủ được phát run. Ngoan ngoãn đóng cửa xe lại. ra cũng thấy rất lạnh a.

      Cuối cùng cũng về tới nhà, Tư Mộ liền thẳng tới thang máy bên kia, Ngôn Mặc Bạch đỗ xe, chỉ có mình Tư Mộ lên trước.

      Thang máy lập tức dừng ở lầu , đợi Ngôn Mặc Bạch ra, liền vào trong mình.

      Bình thường cũng thấy thang máy chạy chậm như vậy, tại mới thấy sao lâu vậy mà còn chưa tới lầu tám a.

      Tư Mộ khép chặt hai chân, dám có động tác gì quá mạnh.

      là khóc ra nước mắt, mỗi lần dì cả đến đều ra nhiều đến nỗi dùng mấy miếng cũng đủ.

      vất vả mới tới cửa nhà mình, theo trình tự bình thường đưa vân tay vào, nhưng lại thấy báo: “Vui lòng thử lại.”

      Chuyện gì xảy ra?

      Tư Mộ chưa từ bỏ ý định đưa tay ra thử tiếp, hai lần ba lần, đều là vui lòng thử lại.

      phải trong nhà có trộm chứ? Hơn nữa còn là người vô cùng giỏi, đệ nhất thần trộm?

      Khoa học kĩ thuật tiên tiến như vậy cũng có thể sửa đổi, người bình thường chắc chắn thể làm được.

      Tư Mộ quay đầu nhìn về phía thang máy bên kia, lâu như vậy mà còn chưa thấy Ngôn Mặc Bạch lên. Tư Mộ lấy di động ra gọi điện cho .

      Trong nhà hình như là có thứ gì có thể trộm được, dù sao cũng có coi trọng đồ lắm. Chủ yếu là bây giờ dì cả của muốn chảy ra ngoài rồi, người này mà còn chưa lên, chừng tí nữa có máu chảy khắp hành lang a.

      “Alo?” lúc lâu sau, điện thoại mới được kết nối, giọng lành lạnh của Ngôn Mặc Bạch vang lên, Tư Mộ nghe thấy có gì khác ngày thường, nhưng lại cảm thấy có loại quái dị ra được.

      mau lên đây, có chuyện xảy ra rồi! Em mở cửa bằng dấu vân tay nhưng máy lại báo vui lòng thử lại!” Tư Mộ vội vàng cho Ngôn Mặc Bạch biết tình hình.

      Ngôn Mặc Bạch nhếch miệng, rất ít khi cười lên nhìn lay động như vậy “Chờ tý, xem chút.”

      Cúp điện thoại xong, thản nhiên tựa lưng vào cửa thang máy loay hoay bấm điện thoại.

      Ai bảo đợi , mà mình lên trước.

      chính là cố ý cho vào cửa! là muốn hai người cùng nhau trở về!

      Hừ!

      điện thoại di động bấm dãy chữ số, ở khóe mắt đều là vẻ mặt đắc ý thực được mưu của mình.

      Tư Mộ ở sốt ruột chờ đợi, chính là trông chờ mỏi mòn, nhìn chằm chằm cửa thang máy, nhưng mà đèn phía vẫn luôn hiển thị con số cho biết thang máy dừng ở lầu , lên.
      dunggg, xuxubungbuAnAn thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: Em theo giúp lau người!
      Editor: Hồng Nhung




      lúc lâu, Ngôn Mặc Bạch mới từ từ nhấn nút thang máy, sau đó lên.

      Tư Mộ thấy Ngôn Mặc Bạch từ thang máy ra, mặt cũng đen lại.

      Tên khốn này, phải ta nhanh chút sao? Cùng lắm cũng chỉ mất hơn mười phút. Nhất định là do ta cố ý!

      Cảm thấy quần cũng ướt hết, vừa giận vừa cuống.

      “Sao bây giờ mới lên tới?” Nhịn lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn được, Tư Mộ trầm mặt nhìn hỏi.

      “Ừ, thang máy hư, dừng ở lầu , vừa mới sửa xong.” Mặt Ngôn Mặc Bạch ung dung bình tĩnh trợn mắt dối. Lướt qua Tư Mộ tới trước cửa, ung dung đưa vân tay vào, cửa kêu răng rắc tiếng rồi mở ra.

      Tư Mộ trợn tròn hai mắt tỏ vẻ tin được: “A? Vậy tại sao lúc nãy em đưa tay vào, nó hiển thị là vui lòng thử lại?”

      Tư Mộ quay mặt sang nhìn , hoài nghi có phải là do sửa đổi hay . Nếu tại sao ta mở được, còn mình lại mở ra.

      “Đừng có dùng ánh mắt này nhìn , có sửa.” Ngôn Mặc Bạch liếc xéo nhìn , giống như có thể nhìn thấu tâm tư vậy, nhàn nhạt : “Bây giờ em tới đây thử lại xem.”

      xong đóng cửa lại, sau đó nghiêng người qua để cho Tư Mộ tới thử.

      Tư Mộ do dự, lúc nãy mình thử nhiều lần như vậy, đều là vui lòng thử lại, tin ta mở được cũng có thể mở ra được.

      đưa ngón tay vào màn hình, lập tức nghe răng rắc tiếng, cửa liền mở ra.

      “A! Tại sao có thể như vậy?” Đột nhiên Tư Mộ cảm thấy rất kì lạ. ràng lúc nãy mình cũng làm y như vậy, tại sao thử mấy lần cũng thể mở ra, mà khi có mặt ta lại mở ra được?

      “Ừm, vậy là do em quá ngốc, mở cái cửa cũng xong.” Ngôn Mặc Bạch cười khẽ, đưa tay xoa đầu , động tác có chút thô lỗ, cũng mang theo chút cưng chìu làm cho Tư Mộ cảm thấy được tự nhiên.

      ràng lúc nãy em cũng mở giống như vậy mà?” Chắc chắn phải là do cách mở cửa có vần đề.

      “Xem ra cũng nên đem cửa đổi, cũng phải đổi khóa cho đơn giản hơn.” Ngôn Mặc Bạch làm vẻ mặt buồn rầu nhìn Tư Mộ: “Nếu ngày nào đó em ra ngoài, cả cổng của khu chung cư cũng vào được!”

      Tư Mộ tức giận trừng mắt nhìn . Ngôn Mặc Bạch lại làm như thấy, đẩy cửa vào, mặt mang theo nét cười, giống như đứa trẻ.

      Tư Mộ nắm chặt tay, muốn đánh ta trận. Luôn cười nhạo như vậy!

      giây sau, Tư Mộ cũng nhanh chóng vào, vọt thẳng lên lầu, động tác mau lẹ, bước chân vội vã.

      Ngôn Mặc Bạch hiểu sao lại chạy vội vã như vậy, ở phía sau cất giọng hỏi: “Em chạy nhanh như vậy làm gì?” Vừa dứt lời, đưa mắt nhìn tới hình hoa mai nở rộ quần , nhất thời nghẹn lại, khuôn mặt hơi méo mó mất tự nhiên, lời muốn ra cũng đọng lại trong cổ họng, cực kì khó chịu.

      Tư Mộ xông thẳng lên lầu, tìm quần áo xong lập tức chạy ngay vào phòng tắm.

      Tốn gần nửa tiếng đồng hồ tắm rửa sạch , sau đó cả người khô ráo ra.

      Ngôn Mặc Bạch ở phòng khách dưới lầu đọc sách, Tư Mộ xuống lầu. Lúc này đối mặt với , Tư Mộ vẫn còn chút được tự nhiên. Nhưng cơm tối vẫn phải ăn, hơn nữa còn phải là tự tay làm, có muốn tránh cũng tránh được.

      Dù sao việc kia cùng lắm chỉ bị mất mặt thôi, cũng gây chết người.

      “Cơm tối muốn ăn cái gì?” Tư Mộ vào hỏi, cố gắng đè thấp thanh, sợ quấy rầy đến .

      Nhìn nghiêng Ngôn Mặc Bạch rất đẹp, giống như nghiệt vậy, ánh mắt lóe sáng kiêu ngạo, chỗ cằm góc cạnh cương nghị đường nét ràng, nổi bật cả mười phần.

      Nhìn bộ dạng đọc sách, hết sức chăm chú. cầm sách ngồi rất yên lặng, cởi ra vẻ nóng giận thường ngày, cả người ôn hòa như ngọc, ấm áp như ánh mặt trời mùa đông.

      Bộ dạng này của ta, cũng phải là mê người bình thường.

      “Gì cũng được.”

      Buổi trưa hôm nay có thức ăn gì phải mua, nhưng mới vừa dạo vòng thành phố, cũng thấy có gì để mua liền trực tiếp về nhà. Tính ra siêu thị cách nhà cũng gần, từ cửa chung cư, năm phút đồng hồ là có thể tới nơi rồi, rất dễ dàng.

      Tư Mộ suy nghĩ xem câu gì cũng được của Ngôn Mặc Bạch là có ý gì, đoán ra ta thích ăn cái gì, thích ăn cái gì.

      “Ừm, vậy thích ăn cái gì?” Mới sống cùng vài ngày nên cũng chưa biết thói quen ăn uống của , tính khí người này nóng nảy dễ giận, làm món ăn hợp khẩu vị, chừng ta muốn lật tung bàn luôn. Cho nên vẫn là hỏi ràng trước tốt hơn.

      Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu suy nghĩ chút, tìm kiếm trong đầu xem mình thích ăn thứ gì. Nhưng hình như biết có món gì mà mình đặc biệt ghét, cũng giống như có món gì đặc biệt thích ăn.

      Về phương diện ăn uống, chưa bao giờ bạc đãi chính mình, từ hay khi lớn lên, đồ ăn đưa vào đều là từ những đầu bếp nổi tiếng, hình như cũng có gì khác nhau lắm.

      Sau này được ăn canh do Tư Mộ nấu, lại cảm thấy mùi vị của nó giống những món ăn, có thể đó là do nấu. Là tự tay vì nấu canh, vì vậy canh liền trở thành mĩ vị.

      Nếu như vậy, nấu món gì, Ngôn Mặc Bạch đều cảm thấy đó là mĩ vị!

      mua thức ăn cùng em.” Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ ra cửa, lập tức đứng dậy theo.

      Tư Mộ tin nhìn người đứng bên cạnh mình đổi giày ngoài cửa, Ngôn đại thiếu gia lại muốn cùng mua thức ăn?

      Tư Mộ vừa đổi giày vừa thắc mắc.

      Ngôn Mặc Bạch, là người như thế nào?

      Ngôn Mặc Bạch chưa từng mua thức ăn. Tưởng tượng cảnh vợ chồng son nắm tay nhau mua đồ, hình ảnh bình thường mà ấm áp, trong ngực bỗng thấy mềm mại.

      Quay đầu lại thấy Tư Mộ còn đứng ở bên ngẩn người, liền thúc giục : “Nhanh lên chút. Gia đói bụng!”

      Buổi trưa ăn cũng sao, bây giờ cũng mới hơn bốn giờ chiều, Ngôn Mặc Bạch kêu đói.

      Lập tức Tư Mộ vội vội vàng vàng thu dọn chút rồi ra cửa.

      Vào lúc hai người có mặt ở cửa siêu thị, mọi người đều quay lại nhìn. Cặp đôi tuấn nam mĩ nữ, vô cùng đẹp mắt. Hơn nữa, khi tổ chức hôn lễ phố lớn ngõ đều được treo hình Tư Mộ, thể khinh thường hiệu quả của việc tuyên truyền, hôn lễ, liền tâng bốc Tư Mộ như người nổi tiếng, cả thành phồ đều biết.

      Bị người khác chú ý, cảm thấy được thoải mái. Vì vậy tùy tiện chọn đại số thức ăn rồi về nhà, vào lúc tính tiền ở quầy thu ngân, nhân viên phục vụ ở đó còn lấy can đảm hỏi : “ chính là Phó Tư Mộ sao? Người nhìn còn đẹp hơn cả hình.”

      Trong hình, Tư Mộ mặc bộ áo cưới màu trắng hở vai và lưng tạo cảm giác vừa thanh thuần vừa ngọt ngào. Nhưng ngoài đời Tư Mộ ăn mặc tương đối đơn giản nhìn như thiếu nữ thanh xuân luôn tràn đầy sức sống, sinh động hơn trong hình nhiều.

      Tư Mộ có hơi xấu hổ, biết nên gật đầu hay là lắc đầu tốt hơn.

      Tấm hình đó——Tư Mộ nghĩ hình của mình bị treo ở ngoài như vậy để cho mọi người vây xem, thấy rất khó chịu.

      Ngôn Mặc Bạch cũng thấy rất khó chịu, mấy ngày trước kêu người gỡ mấy tấm hình kia xuống, nhưng hiệu quả tuyên truyền cũng sớm đạt được, bây giờ dù tháo hay tháo hình ảnh mê người của vợ mình cũng bị vô số người nhìn thấy, thậm chí có người còn chụp hình đăng lên mạng.

      nổi giận, trực tiếp để lại lời nhắn phía dưới, muốn thấy tấm hình nào như thế còn ở mạng. Vì vậy người quản lý Internet bị buộc phải xóa tất cả các tấm hình về Tư Mộ. Thậm chí ngay cả trang QQ riêng của Tư Mộ, những hình ảnh đăng đó, tất cả đều bị xóa hết.

      Khi đó, Tư Mộ biết tại sao thấy hình của mình liền hỏi bạn tốt bên cạnh: “Tại sao mình đăng hình được? Đăng hình thành công nhưng chưa tới hai phút thấy đâu. Các cậu có bị vậy ?” Sau đó bị bạn tốt cười nhạo: “ thể trách Internet, đây là vấn đề nhân phẩm!”

      Ngôn Mặc Bạch ở đứng bên cạnh trả tiền, nghe câu hỏi của nhân viên phục vụ, lập tức khắp người tỏa ra khí lạnh, làm nhân viên phục vụ cũng cứng miệng lại, dám tiếp tục nhiều chuyện.

      đường trở về, Tư Mộ rất buồn bực.

      Ngôn Mặc Bạch bên cạnh , thấy khuôn mặt nhắn của nhíu lại, mặt ủ mày chau, bộ cũng yên, nhiều lần xém bị ngã, may mà có ở bên cạnh lôi kéo.

      “Nghĩ gì thế, bộ cũng chuyên tâm.” Vào lúc Tư Mộ sắp bị ngã lần nữa, cuối cùng Ngôn Mặc Bạch nhịn được trầm mặt dạy dỗ .

      “À ừm, có việc gì.” Tư Mộ rầu rĩ đáp.

      Ra cửa đâu mà cũng bị người khác bàn tán, nhìn chằm chằm như thế, vậy sau này cuộc sống của trôi qua rất là phiền a.

      ra Tư Mộ suy nghĩ nhiều rồi, phải ai cũng như người nhân viên siêu thị nhàm chán lúc nãy, huống hồ ấy cũng chỉ là bé tâm tư còn đơn giản, cũng phải là có ác ý gì.

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, nhìn chằm chằm rồi : “Mỗi người đều có tính nhiều chuyện, thời gian làm mọi chuyện lắng xuống, đợi qua thời gian ngắn mọi người bị hấp dẫn bởi những tin tức mới hơn, tự nhiên mọi người cũng quên chuyện này .”

      Đây cũng là ! Trong ngày, thành phố A liền tung ra cặp đôi khác đẹp đến phun máu, hai người đàn ông tuyệt mĩ nằm ở giường chỉ mặc quần lót tứ giác, tình ý cỡ nào a!

      Cũng vì vậy mà Ngôn Mặc Bạch bị Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm cắn răng nghiến lợi giận tháng.

      Truyện chỉ được post tại dđlqđ. Vui lòng mang nơi khác. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

      Tư Mộ nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, ngờ Ngôn đại thiếu gia còn có thể ra được những lời như vậy, đây là an ủi sao?

      Nhình vẻ mặt chân của , vừa nghiêm túc lại tuấn như thế, chút buồn phiền liền tan biến, hơi nở nụ cười.

      tốt!

      Người đàn ông đẹp trai như vậy, lại là chồng của mình!

      Tư Mộ vui vẻ nghĩ trong lòng, về sau mình cần lo có trai đẹp để nhìn, hơn nữa lão công là gì, chính là có thể tùy ý đùa giỡn mà cần trả tiền.

      Nghĩ đến tối qua hai người liều chết dây dưa, Tư Mộ đỏ mặt.
      Ngôn Mặc Bạch cúi xuống liếc mắt nhìn khôn mặt đỏ bừng của Tư Mộ, thở dài. bé này, năng lực của mình rất được, chỉ câu là có thể làm buồn trở nên vui, dạy dỗ quá tốt rồi.

      Buổi tối, Tư Mộ làm sườn xào chua ngọt, cá kho tàu, cánh gà sốt chua cay, còn có thêm món súp nấm kim châm và thịt bằm. nấu đơn giản rồi dọn lên.

      chứng minh Ngôn Mặc Bạch có kiêng ăn. Mấy món ăn đơn giản, cứ như vậy ăn ngon lành, cả bàn thức ăn cũng bị ăn hết sạch. Tư Mộ kịp ngăn cản, chỉ có thể cầm chén đũa giương mắt nhìn ăn.

      “Bác sĩ thể ăn nhiều như vậy.” Sau khi ăn xong, Tư Mộ dọn dẹp bàn ăn, vừa rửa chén vừa chuyện với người mới ăn no đến căng bụng.

      biết, cũng có gì khác lắm, sao.” Ngôn Mặc Bạch để ý tới lời của , dựa vào cửa nhà bếp, nhìn rửa chén.

      Trời tối, trong nhà bếp màu cam, ánh đèn chiếu xuống ở đầu vai , tỏa ra sắc màu ấm áp.

      Đào chi , chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia[1].

      [1]Đào chi , chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia: Đây là bài thơ “Đào 1” của Khổng Tử.桃夭 1桃之夭夭, 灼灼其华. 之子于归, 宜其室家.

      Đào tơ mơn mởn xinh tươi,

      Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

      Hôm nay nàng theo chồng,

      Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.

      Người dịch: Tạ Quang Phát.



      Đột nhiên, trong đầu Ngôn Bạch Bạch ra câu như vậy, nhìn bận rộn trong nhà bếp, trong nháy mắt, cảm thấy thời gian như dừng lại, hạnh phúc tràn đầy.

      Loại cảm giác này, rất xa lạ, cũng rất tốt đẹp!

      Trước kia chưa bao giờ nghĩ có ngày mình như thế này, cùng lão bà mua thức ăn, ăn hết tất cả các món do làm, mỉm cười tựa vào cạnh cửa nhìn rửa chén…

      Loại chuyện nhàm chán cực độ như vậy, trước kia Ngôn Mặc Bạch còn cảm thấy ngu ngốc mới có thể làm thế. Nhưng mà, bây giờ, lại thấy hưởng thụ, hơn nữa còn rất quý trọng.

      Cả đời cứ trải qua cuộc sống bình thường mà ấm áp như vậy, là loại chuyện vô cùng hạnh phúc đẹp đẽ đến cỡ nào!

      Buổi tối, Ngôn Mặc Bạch đứng ở cửa phòng tắm, nhìn Tư Mộ mới vừa tắm xong ra, : “Em lại đây giúp lau người, miệng vết thương còn hơi đau, tự mình làm, sợ làm rách miệng vết thương.”

      chuyện nghiêm túc, bình tĩnh, nhưng Tư Mộ lại gấp gáp: “Miệng vết thương bị đau? Có phải bị căng ra hay ? Em nên ăn quá nhiều mà, chịu tin… mau lên giường nằm , em gọi điện cho Cố Khuynh tới.”

      xong dìu qua bên giường.

      Nhân cơ hội này Ngôn Mặc Bạch cầm tay lại: “ phải rất nghiêm trọng! Trễ như vậy, cần làm phiền ta. Với lại nếu để cho tên đó biết vì ăn nhiều mới làm ảnh hưởng đến vết thương, sợ bị cười nhạo mới là lạ.” Tư Mộ tức giận trừng mắt nhìn : “Nếu vết thương có vấn đề gì sao?”

      “Bảo đảm thành vấn đề.” Ngôn Mặc Bạch lôi kéo vào phòng tắm: “Làm sao dễ dàng xảy ra vấn đề được? Dù cho có hơi đau cũng kêu la.”

      Tư Mộ bị lôi vào phòng tắm, trước đó chưa suy nghĩ gì chỉ lo lắng cho vết thương của , nhưng bây giờ vào phòng tắm, nghĩ đến cảnh tượng lát nữa giúp lau người, lập tức cảm thấy mặt đỏ tim đập.

      Tư Mộ biết dáng người của , làn da màu lúa mạch tạo cảm giác khỏe mạnh. Dáng người thon dài, cơ thể rắn chắc, so với các người mẫu nam tạp chí, chắc chắn chỉ có hơn chứ kém.

      Tư Mộ khẽ liếm liếm môi khô, nháy mắt liền thấy máu sôi trào trong người.

      Tư Mộ chẳng lẽ mày đói khát lắm hả?

      Trong lòng Tư Mộ tự phỉ nhổ bản thân, sau đó lại điều chỉnh cho nước ấm.

      Bây giờ vết thương vừa khép lại, thể tắm, chỉ có thể dùng khăn lông lau qua.

      Ngôn Mặc Bạch cởi hết đồ, khi khỏa thân đứng bên cạnh Tư Mộ, hô hấp của chậm lại, thiếu chút nữa chảy máu mũi.

      Trong tưởng tượng của , vóc dáng của rất hoàn mĩ, nhưng khi đứng bên cạnh vẫn khống chế được nuốt nước miếng.

      Đúng là nghiệt a!

      Ánh mắt của u sâu xa, như vũng nước sâu thẳm, có thể làm người khác chết đuối trong đó. Chỉ cần ánh mắt, cái nháy mắt là có thể giết chết được trái tim của bao nhiêu .

      Tư Mộ nhìn , bộ dạng có hơi ngơ ngác, khuôn mặt đỏ ửng, trông vô cùng đáng .

      Ngôn Mặc Bạch bóp mặt cái, bị đau chợt tỉnh lại.

      “Nhanh lên chút, nước cũng đầy rồi.”

      Tư Mộ vội vàng tắt nước, lệ rơi đầy mặt nghĩ: bình tĩnh bình tĩnh! Cũng phải là chưa từng thấy qua trai đẹp. Hơn nữa, bàn thức ăn này mình cũng ăn qua rồi, cần phải sợ!

      cố giả bộ bình tĩnh vắt khô khăn, nhàng đưa sát lại người . Nhưng nhất thời lại biết bắt đầu lau từ chỗ nào mới được.

      Giống như bàn thức ăn tuyệt mĩ đặt ở trước mặt mình, sắc màu hương vị đều đủ, bày biện đẹp đẽ như thế, khiến cho mình biết phải hạ đũa xuống như thế nào, ăn món nào trước tiên.

      Tư Mộ hít hơi sâu, giơ khăn lông lên chạm vào lồng ngực rắn chắc của , ngón tay hơi run run, khăn lông mềm mại chà xát trước người , động tác rất nhàng. Trong lúc lau, ngón tay vô tình phớt qua da thịt , bên ngoài tỏ ra như có chuyện gì, ngược lại trong lòng cảm thấy kích thích, phiêu diêu.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm trước mắt, tròng mắt trở nên sâu và đen cuồn cuộn, khóe miệng nhếch lên, mang theo ý cười .
      dunggg, AnAnxuxubungbu thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương bảy mươi bảy: Vậy bằng chúng ta làm chuyện khác.

      Tư Mộ cầm khăn lông ngừng lau ngực . Ngôn Mặc Bạch bắt được tay : “Em muốn móc tim ra sao? Có thể dổi chỗ khác được ? Ngực sắp bị em chà xước da rồi.”

      Nhìn khuôn mặt ửng hồng hồng của Tư Mộ, mí mắt nhấp nháy, đơi môi trơn bóng, cổ Ngôn Mặc Bạch rung động.

      Tư Mộ đột nhiên bị nắm tay bị dọa sợ suýt kêu lên.

      Vốn dĩ cực kỳ xấu hổ, dám buông tay giúp lau người, lo lắng cẩn thận lau trước ngực , chút chút mở rộng phạm vi.

      đắm chìm trong suy nghĩ của mình đột nhiên bị tóm tay, lời của khiến mặt càng ửng đỏ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

      Ngôn Mặc Bạch tà mị nhỉn chằm chằm mắt , tay nắm bàn tay chuyển động người mình, từ lồng ngực từ từ xuống, giọng trầm thấp vô cùng mê người, giống như có ma lực: “ xuống, cả người đều phải lau , nhất định phải sạch , nếu .... ...

      Lúc này Tư Mộ hoàn toàn ngây người, ý thức thể khống chế bản thân, hoàn hoàn do chỉ đạo , dẫn tay người muốn làm gì làm.

      Lúc tay tới bụng, Tư Mộ bị nắm bắt dừng lại, vừa đúng lúc đụng vào vết thương của . Ngôn Mặc Bạch hít sâu, sắc mặt lập tức trầm xuống.

      Tư Mộ chịu tội: “ xin lỗi, em cố ý.... ...”

      Ngôn Mặc Bạch gì, bàn tay nắm tay càng thêm chặt: “Nhanh lau !”

      Bàn tay của hơi run giống như động vật bị giam lỏng trong lòng sắt, sợ hãi run lẩy bẩy.
      Tư Mộ cắn môi khóc ra nước mắt.


      Đây là thế nào?

      phải do gấp gáp làm ngã sao? Bây giờ chủ động hiến thân như vậy để mình đùa giỡn, ngược lại lại muốn rút lui sao?

      Giọng ra lệnh của truyền tới tai, Tư Mộ nhắm mắt, sợ cái gì chứ! Đậu hũ đưa tới cửa, ăn cũng phí!

      Tránh ra chỗ đau của , nhàng lau dọc theo hông . Khăn lông mềm ấm áp dán vào da , bộ phận ngang hông vô cùng nhạy cảm, rất nhàng, giống như làn gió lướt qua, đụng vào như vậy rất nhột. phải rất đè nén mới kiềm chế bộc phát.

      càng xuống, hô hấp của cũng dần trở nên gấp gáp.

      Tư Mộ cũng cảm thấy thay đổi của , hơi thở nặng nề cùa phun đầu đến nỗi nổi da đầu, kích thích các dây thần kinh của .

      Khẽ cắn răng, thể bỏ dở giữa chừng, chút nữa là lau hết cả người.

      Bộ phận quan trọng nhất cơ thể , để lau cuối cùng.

      Ngôn Mặc Bạch trán nổi gân xanh, toát đầy mồ hôi. Trong phòng tắm có rất nhiều sương trắng lượn lờ, nhiệt độ rất thấp, mồ hôi của hòa vào trong khí nên rất khó phát . Bàn tay trắng bệch nắm thành quyền, giờ phút này khổ sở của .

      Thế nào gọi là tự làm tự chịu?

      Ngôn Mặc Bạch chính là ví dụ!

      Vốn dĩ muốn trêu đùa chút, để giúp lau người cũng chỉ là màn kịch mà thôi. Nhưng khi hơi thở thơm mát của gần sát khiến trầm luân trong đó, mới biết người chịu khổ là . Cố tình vì chuyện chị cả của tới mà thể thỏa mãn .

      là sống bằng chết!

      Ngôn Mặc Bạch ngửa mặt nhắm hai mắt, cảm nhận bàn tay “hành hạ” .

      Tư Mộ nhúng khăn lông vào nước nóng, sau đó vắt khô tiếp tục lau.

      Rốt cuộc cũng lau hết cả người chỉ còn lại chỗ quan trọng nhất.

      Mới đầu Ngôn Mặc Bạch nghĩ chuẩn bị nhưng ánh mắt liếc nhìn mấy lần liền phát khẩn trương.

      Ha ha, em dám sao? phải trong đêm tân hôn còn dụ dỗ sao?

      Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh : “Em nhanh lên, lau tiếng vẫn chưa lau xong!” Nhìn sợ sệt, ngượng ngùng đến nổi cả người run lên, Ngôn Mặc Bạch để ý cả người khó chịu nghĩ muốn trêu đùa . Ngay cả khi việc đó cũng có thể khiến nghiện.

      Tư Mộ chần chừ chút nhưng vẫn cầm khăn lông đến gần .

      Nhắm mắt lại, từ từ đến gần, bàn tay thử thăm dò chỗ kia.

      Trong phòng tắm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng hô hấp, so với nhị đập của tim còn nhanh hơn.

      Tư Mộ nghĩ muốn đánh nhanh thắng nhanh, vì vậy động tác khó tránh khỏi có chút sờ loạn, sờ nhiều lần cũng chạm được vật kia.

      Rốt cuộc Ngôn Mặc Bạch cũng chịu được, hung hăng ấn tay : “Giúp .......”

      Hô hấp dần trở nên gấp gáp, hoàn toàn thể khống chế được bản thân. cần phải giải phóng, muốn giúp thỏa mãn.

      Vì vậy siết chặt tay Tư Mộ, mở miệng gọi giúp .... ...

      Tư Mộ bị bóp rất đau, lòng bàn tay vẫn dừng lại ở bộ phận kia.

      Trong nháy mắt cứng người.

      tỏ vẻ vui, giọng kèm theo thúc giục: “Nhanh lên chút!”

      Tư Mộ nhắm mắt lại, giơ tay nắm lấy, nóng bỏng tràn đầy cả lòng bàn tay.

      Hô hấp của càng ngày càng nặng nề, tay luồn vào trong áo tìm chỗ bóp, sức lực dần tăng lên.

      “Nhanh hơn nữa!” Cắn răng nghiến lợi nhưng vẫn muốn cảm giác sung sướng nhiều hơn.

      Bởi vì tiếng quát giận giữ của mà Tư Mộ dám thư giãn động tác tay, vì vậy càng thêm ra sức. Nhưng dùng sức mạnh như vậy thiếu chút nữa cũng bóp nát .

      Tư Mộ thiếu chút nữa đau kêu thành tiếng, bàn tay chợt nắm chặt, chỉ nghe thấy đỉnh đầu truyền đến tiếng la đau: “A đau.......” Tư Mộ nghĩ muốn rút lui. Ngôn Mặc Bạch nhận thấy ý định của lập tức đè tay lại, vội vàng : “Đừng buông!... ....Cục cưng, tiếp tục......”

      hồi run rẩy mãnh liệt qua , Tư
      Mộ xụi lơ nghiêng đầu sang bên hít thở.

      Người nặng như vậy khiến Tư Mộ rất mệt, thiếu chút nửa chịu nổi sức nặng này mà ngã mặt đất. may là Ngôn Mặc Bạch phản ứng nhanh, lúc sắp ngã đưa tay ôm lấy, vững vàng ôm vào lòng.

      Ngôn Mặc Bạch vô cùng hài lòng, xử lý chút sau đó khoác áo tắm ra.

      Tư Mộ nhìn chằm chằm chất dịch màu trắng tay, tim như muốn rớt ra ngoài.

      ràng có thể tự mình xử lý, hơn nữa động tác rất dứt khoát làm gì có bộ dáng giống như bệnh nhân? vừa vết thương bị đau để giúp , liền hấp tấp theo, hoàn toàn nhĩ tới đây chính là con sói xám, chẳng qua chỉ muốn ăn đậu hũ của mà thôi.

      Tư Mộ lại tắm lần nữa, sau đó vui ra phòng ngủ.

      Vốn dĩ muốn ngủ riêng nhưng bây giờ trời lạnh, dư chăn nếu ngủ ghế salon ngày mai bị cảm lạnh mới lạ.

      Ngôn Mặc Bạch nằm giường, áo ngủ rộng mở lộ ra lồng ngực quen thuộc. làm như có chuyện gì xảy ra đọc sách, thấy Tư Mộ ra liếc nhìn cái: "mau ngủ!"

      Sau đó khép quyển sách tay lại, đặt lên tủ ở đầu giường.

      Tư Mộ cúi đầu, từ từ tới, đến cạnh giường nhấc chăn chui vào. Giường rộng vô cùng nằm bên này cách rất xa.

      Khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch lập tức trở nên lạnh như băng, giọng cũng lạnh kém: "Tới đây!"

      Tư Mộ chịu nổi giọng như ra lệnh của , cố tình vẫn thể phản kháng. Chỉ có thể nghe lời xịch vào bên trong.

      từ từ di chuyển giống như con ấu trùng , bộ dáng ngây ngốc, vừa đáng vừa buồn cười.

      Ngôn Mặc Bạch đưa tay kéo cả người về phía ngực , Tư Mộ lập tức nhào vào hơi thở nam tính của , đầu óc choáng váng.

      " phát em rất kiểu cách, có lúc lá gan rất to hận thể nuốt sống , lát sau lại núp ở xa run lẩy bẩy, em xem rốt cuộc em muốn làm gì?" Ngôn Mặc Bạch giam trong ngực, bàn tay nắm khuôn mặt , lên án cử chỉ của .

      Tư Mộ nhăn mặt, giọng phản kháng: "Em kiểu cách lúc nào? Em ràng rất thuần khiết...."

      Ngôn Mặc Bạch đưa tay vỗ lên mông cái, giọng có chút cưng chiều: "Em như thế mà bảo là thuần khiết sao? Được, em xem thiếu nữ ngây thơ mà lại mặc loại quần áo như vậy trêu chọc đàn ông sao?"

      Bàn tay của vẫn còn chụp mông bóp mấy cái, Tư Mộ giật mình muốn khóc. Vừa rồi mới vỗ cái mà trong nháy mắt chị cả của tràn ra muốn rò cả ra ngoài, dừng lại còn bóp thêm mấy cái... nằm nghiêng cứng đờ trong ngực , hơi nhúc nhích lập tức bị bóp chặt, quát : "Đừng động đậy! Nếu ...."

      Tư Mộ liền dám chuyển động, ngoan ngoãn để cho ôm, cẩn thận : "Cái đó em... quá nhiều, rò ra ngoài..."

      Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, rốt cuộc hiểu cái gì. Vì vậy đẩy : " đổi cỡ lớn nhất, có thể chứa nhiều nhất!"

      Tư Mộ siết chặt góc chăn, khóe miệng giật giật, chẳng lẽ muốn dùng loại " tiểu" cũng ướt sao?

      bất động, Ngôn Mặc Bạch dùng chân đá , chỉ nghĩ là dùng sức rất đụng cái, ai ngờ lại đạp Tư Mộ rớt xuống giường.

      may là phản ứng nhanh, có té xuống, lúc chuẩn bị rơi xuống lật người nhảy xuống giường.

      Nhìn chút xem đây là ai chứ?

      có lương tâm, tính khí ai chịu được!

      Còn đạp !

      Chiều nay Tư Mộ dùng miếng băng vệ sinh cực lớn, mặc dù có ra nhiều hơn nữa cũng lo rò ra ngoài.

      Tối nay Ngôn Mặc Bạch rất vừa lòng ôm ngủ cho đến trời sáng cũng đổi tư thế. Tư Mộ nhắm mắt nằm đến sáng nhưng ngủ. Cơ thể bị ôm chặt như vậy, rất thoải mái. Mặc dù lồng ngực của rất ấm áp nhưng giữ nguyên tư thế trong thời gian dài xương cốt của cũng nhanh muốn vụn toàn thân cứng ngắc.

      Sau khi trời sáng, vốn dĩ Tư Mộ định rời giường nhưng người đàn ông ôm vẫn buông tay.

      Tư Mộ dám đánh thức , chỉ cẩn thận đẩy tay ra.

      Người này sức lực lớn đến kinh người, dùng sức rất nhiều nhưng cũng chỉ có thể gỡ được ngón tay của .

      "Em ngủ còn làm gì vậy?" đỉnh đầu truyền đến giọng của , giọng vẫn còn ngái ngủ. Giống như con báo chỉ mới tỉnh ngủ.

      Tư Mộ lập tức rút tay về: "Em rời giường làm bữa sáng..."

      Cả đêm ngủ, thay vì ở chỗ này để tiếp tục ăn đậu hũ bằng rời giường sớm chút, chờ sau khi rời rồi ngủ bù.

      "A..." lời còn chưa dứt Tư Mộ sợ hãi kêu lên.

      biết từ lúc nào bàn tay của Ngôn Mặc Bạch luồn vào trong áo ngủ của , sờ ngực sau đó bóp cái.

      "Xem ra em ngủ được? Vậy bằng chúng ta làm chuyện khác chút." Hơi thở nóng bỏng của phà bên tai .
      Last edited by a moderator: 24/1/15
      dungggAnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương bảy mươi tám: Hoặc là ngoan ngoãn tới đây, hoặc là......

      Tư Mộ lập tức ngoan ngoãn rúc vào trong chăn, giả bộ ngáp to: “A ~ em ngủ.”

      muốn làm chuyện khác với !

      Bây giờ chị cả đến thăm, chẳng lẽ muốn trận chiến đẫm máu sao?

      Sao khẩu vị của lại nặng như vậy chứ?

      Tư Mộ thầm nghĩ, để cho khoa trương mấy ngày, chờ chị cả của xem còn dám dụ hoặc hay ! Chỉ là mặc dù đến lúc đó cũng bị dụ hoặc, muốn chủ động đẩy ngã để có thể lấy tinh trùng của , cách mạng chưa thành công nên càng phải cố gắng nhiều hơn nữa!

      Tư Mộ tính toán kế hoạch “ vừa hát xong tôi lên sân khấu”trong lòng nhưng Ngôn Mặc Bạch lại chịu từ bỏ ý đồ.

      Nhìn Tư Mộ rúc vào trong chăn, giống con rùa túc vào trong mai rùa, còn tránh , cách xa bàn tay . Giường rất lớn, Tư Mộ cố ý tránh ngủ ở ngoài rìa giường, giữa hai người tạo ra khoảng trống.

      Ngôn Mặc Bạch hừ hừ, hơi hí mắt nhìn , giọng miễn cưỡng nhưng trong lời thể thái độ cứng rắn

      ràng: "Tới đây!"

      Tư Mộ càng rúc vào trong chăn, thậm chí cái đầu cũng vùi vào trong chăn, yên lặng nhắm mắt, để ý tới . Trong lòng lẩm bẩm: "Mình ngủ rồi....mình nghe thấy..." Ngôn Mặc Bạch đợi trong chốc lát thấy cái người nhô lên trong chăn kia có động tĩnh nghĩ cũng biết chưa ngủ, chỉ cố ý giả chết để ý tới . Vì vậy duỗi dài chân, đầu tiên đụng vào mông của Tư Mộ, giọng bắt đầu uy hiếp: "Hoặc là ngoan ngoãn tới đây, hoặc là ngủ dưới giường!"

      Mặc dù chân chỉ đụng cái nhưng Tư Mộ vẫn có thể cảm thấy bộ phận quan trọng của động vào mà có thể phản ứng mạnh mẽ.

      Tư Mộ rưng rưng tiếng động oán trách: "Tại sao chị cả của em tới cũng để em yên? Tại sao khi chị cả tới lại cố tình trêu chọc em?"

      nằm trong chăn tay nắm chặt thành nắm đấm thầm tuyên thệ trong lòng: " đùa giỡn chơi cho kiệt sức thể bỏ qua."

      Ngôn Mặc Bạch biết chí khí của Tư Mộ, giọng của lại lần truyền đến: "....hai...."

      Tư Mộ liền hiểu đếm để nhanh tới bên cạnh , vẫn cảm nhận thấy bàn chân kia mông mình, nếu như có động tĩnh đoán chừng duỗi chân cái có thể nhẫn tâm đạp rớt xuống giường.

      Tư Mộ dám. Hôm qua phải do đạp rơi xuống giường chị cả mới tới sao? Nếu hôm nay lại bị đạp rớt xuống đất đoán chừng kinh nguyệt văng khắp nơi, rong huyết mà chết.

      Lúc Ngôn Mặc Bạch vừa đếm đến "ba", Tư Mộ nhanh chóng bò đến bên người , có thể là cực kỳ nhanh giống như lang sói vồ mồi. Để biểu trung thành còn đưa tay ôm chặt eo .

      Ngôn Mặc Bạch hài lòng cười: "Xem như em thức thời!" bàn tay ôm vào lòng, bàn tay khác nhéo mông như trừng phạt.

      Thức thời em ấy!

      Tư Mộ vùi đầu trước ngực , miệng dính vào ngực . Lúc này hận thể há mồm cắn xé lồng ngực , xem còn có thể trêu đùa hay , là khốn kiếp.

      Nghĩ sao là làm vậy. Khi hàm răng ở trước lồng ngực cứng rắn của Ngôn Mặc Bạch từ đỉnh đầu vang lên tiếng cười đầy hài hước của : "Muốn căn sao?"

      Tư Mộ bật thốt lên: "E hèm! Muốn xem còn có lương tâm hay , sao lại hư như vậy! Chỉ biết bắt nạt em, quát em!"

      Mãnh liệt tố cáo....

      Ngôn Mặc Bạch đưa tay xoa đầu , sau đó vỗ gáy , động tác này giống như đối đãi với con thú cưng.

      "Nếu như phát vẫn còn lương tâm có phải em định nuốt trọn luôn ?"

      Người trong ngực nghiến răng. hư hỏng như vậy, luôn bắt nạt , dĩ nhiên hận thể nuốt sống . Vì vậy gì, bày tỏ đồng ý. Đúng, chính là nghĩ như vậy. Chính là muốn ăn , vậy làm thế nào?

      nằm trước ngực tức giận thở phì phò gì. Ngôn Mặc Bạch cười đến run người, bàn tay đặt đầu lại vò tóc : "Em là con chó con sao?"

      Hả.........?

      Lúc này Tư Mộ mới phản ứng được. ra bản thân để dẫn rơi vào bẫy. có lương tâm mà lại muốn cắn xé lồng ngực còn muốn ăn tim của .....quả nhiên bị ví dụ thành chó!

      Tư Mộ hận đập đầu mình xuống giường! Đần như vậy, đập đầu chết là được rồi!

      Mặt nóng bừng, dính vào da thịt , thậm chí có thể cảm nhận được máu chảy rất nhanh.

      Hô hấp Ngôn Mặc Bạch hơi chậm lại, bàn tay ôm chặt hơn.

      ra đúng là tự làm tự chịu, ràng người tiện, thể phục vụ, còn cố tình trêu chọc , chọc đến khi phát hỏa lại có nơi nào để phát tiết, đây phải là tự mình hại mình là gì?

      Điều chỉnh lại hô hấp của mình, tay lại nhàng xoa lưng giống như dỗ con nít ngủ, giọng : "Ngủ tiếp !" biết cả đêm ngủ. Trời sinh rất nhạy cảm, mặc dù ngủ nhưng cảnh giác vẫn rất cao, hơn nữa khoảng cách gần như vậy cả buổi tối hô hấp của rất loạn, ngủ thiếp cũng có thể nghe thấy.

      Biết ngủ được có lẽ bởi vì quen với hữu của , mấy tối ở bệnh viện cũng thế, cho dù chẳng làm gì hai người nằm im ngủ cũng ngủ ngon.

      Nhưng Ngôn mặc Bạch cũng muốn ngủ mình.

      Bọn họ là vợ chồng, xem như chưa thích ứng được ngủ được, vậy từ từ thành thói quen.

      Có lẽ khó có khi nào dịu dàng của lại có tác dụng như vậy quả nhiên trong chốc lát người trong ngực ngủ thiếp , hơi thở nhàng.

      Giấc ngủ này kéo dài thẳng đến giờ chiều.

      Lúc Tư Mộ tỉnh lại bên cạnh còn ai, trong phòng cũng tiếng động.

      bị cơn đói làm cho tỉnh dậy, tối hôm qua phần lớn món ăn đều bị ăn hết, chỉ ăn chút xíu, bây giờ có thể nghe thấy tiếng dạ dày kháng nghị.

      Xuống giường, tắm, thay quần áo.

      Mở cửa phòng liền có thể mơ hồ ngửi thấy trong khí lơ lửng ..... mùi khét.
      Last edited: 25/1/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78 (tt)

      Mùi xào món ăn!

      phải là Ngôn Mặc Bạch xào đồ ăn chứ?

      công tử sống trong nhung lụa quen mà lại xuống bếp, đem phòng bếp phá hủy mới lạ! biết tại sao Ngôn Mặc Bạch lại thừa kế chút tài nghệ nấu ăn của Ngôn Diệu Thiên chứ.

      Tư Mộ vội vàng xuống lầu chạy về phía phòng bếp.

      Quả nhiên, Ngôn Mặc Bạch tay cầm thìa đứng cách xa nồi, duỗi cánh tay dài đảo thức ăn trong nồi. Lửa bật quá to, có thể nhìn thấy rau cải đều biến thành màu đen rồi.

      người đeo tạp dề, là Tư Mộ mua. Màu hồng phấn, phía có hoa văn, vô cùng dễ thương. Nhưng khi chiếc tạp dề dễ thương này ở người Ngôn Mặc Bạch Tư Mộ liền lập tức buồn cười.

      Tạo hình này của nhìn rất vui mắt lại có chút khôi hài.

      Ngôn Mặc Bạch nghe thấy tiếng cười của

      [​IMG]
      dungggxuxubungbu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :