1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      Thấy thương chị ghê!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72 tt

      Cảm giác quần lót bị ẩm ướt, tâm tình Tư Mộ trở ngại đều có, nhưng xương sống ở thắng lưng lại đau nhói, khó chịu đến chết, mỗi lần đều bị đau bụng kinh.

      Sắc mặt có chút khó coi, Tư Mộ liền gương mắt lên nhìn người ở cửa, tận lực dùng giọng bình tĩnh : " xuống lầu trước chờ em, em xuống làm cái gì cho ăn ngay."

      Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ rốt cuộc chịu nhìn thẳng mặt , hơn nữa còn dùng giọng ôn nhu chuyện với , nghĩ nên tức giận rồi?

      Thấy ngồi chồm hổm bất động mặt đất, nghĩ qua kéo . Nghĩ thầm, bị như thế lại có thể rộng lượng tính toán chi li với , đại lão gia phải biết bày tỏ chút đúng ?

      Ngôn Mặc BẠch lại gần Tư Mộ, từ phía sau ôm ngang lấy, "Đừng tìm , những thứ này thể rửa sạch. Gia đói bụng--" xong liền cúi đầu ngậm chặt miệng , nhàng hôn.

      Tư Mộ bị dọa đến sợ hãi, môi của hề báo trước hướng tới đè xuống, nuốt mất tiếng hô của .

      quần quại, tốc độ của cái đó chảy nhanh hơn, như suối phun ra, vừa nhanh vừa mãnh liệt.

      bắt lấy vạt áo của Ngôn Mặc Bạch, dám động đậy, nhưng trong lòng như ngàn vạn con ngựa giày xéo. Liền tính môi có bao nhiêu ấm áp, lưỡi của có bao nhiêu quyến rũ, ôm ấp của có bao nhiêu ấm áp, bọn chúng cũng hưởng thụ.

      Này là hố cha dì cả mẹ!

      Khi vẻ mặt thỏa mãn của Ngôn Mặc Bạch lúc buông ra, thất vựng bát tố rồi.

      Ngôn Mặc Bạch đỡ thân thể mềm mại của , tựa vào lồng ngực của mình, dùng giọng ôn nhu : " vừa mới... Em bị thương chứ?"

      xong, tay lại sờ mó người , dường như kiểm tra. Lúc tay chạm đến mông của , chạm đến mảnh ẩm nóng.

      Ngôn Mặc Bạch cả kinh, sao lại thế này?

      Tư Mộ ngậm miệng, xấu hổ nghĩ, nếu được Ngoại Tinh Nhân dẫn tốt rồi! QUá dọa người có phải hay ?

      Ngôn MẶc Bạch dơ tay thấy, tay đầy màu đỏ.... .......

      Trong nháy mắt kinh ngạc, trong đầu suy nghĩ vài trường hợp, rất lâu, mặt đỏ lại trăm năm mới thấy.

      "Em...." Ngôn Mặc BẠch xấu hổ, cực kỳ đáng .

      Tư Mộ cúi đầu thấp xuống, giọng có chút rầu rĩ. "em... dì cả mẹ đến..."

      "uhm..a...." Ngôn Mặc Bạch đối với những chuyện của con này tuy phải biết ràng, nhưng mà vẫn là loại người bình thường, hơn nữa IQ cao. học qua khóa sinh lý, những thứ này thoạt loại thưởng thức gì đó, vẫn hơi biết đến chút.

      Dì cả mẹ là gì, đương nhiên coi là bà ngoại Tư Mộ.

      Nhưng mà, dì cả mẹ chảy nhiều như vậy sao? Mông ẩm ướt hết rồi.

      Là tới lần sao? Như vậy có phải mất máu quá nhiều ?

      Ngôn Mặc Bạch cố gắng nhớ lại khóa học sinh lý lúc trước, nhưng mà nghĩ cả buổi, lại cảm thấy mình hiểu biết ít đến đáng thương.

      Tư Mộ buồn bực ở trong lòng lên tiếng , "Nhưng mà có, .....ách, bánh mì......."

      Chung quy Tư Mộ có chút xấu hổ với những thứ này. Huống chi người đàn ông này, dường như lúc nãy hiểu ý tứ , đem "Bánh mì" trở thành thứ bánh mì kia rồi!

      tại lấy thêm can đảm với , tự nhiên hy vọng có thể thay , ra ngoài mua về giùm.

      lâu trước kia, Tư Mộ cảm thấy người đàn ông vì bạn của mình hoặc vợ mua băng vệ sinh, là chuyện lãng mạn cảm động lòng người nhất.

      Dường như có người như thế, đồng ý vì mua băng vệ sinh, như thế

      có thể gả !

      Trong tiềm thức, vẫn là thực tế có ảo tưởng như vậy. Ảo tưởng bản thân mình có người đàn ông như vậy, vì chính mình mà làm như vậy.

      ", đưa em bệnh viện?" tại Ngôn Mặc Bạch mới xấu hổ ý thức được lúc nãy "Bánh mì" kia, chắc là băng vệ sinh rồi. Nhưng mà cái thứ đồ chơi kia có thế cầm máu sao? Chảy máu nhiều như vậy, nên là bệnh viện chứ?

      Tư Mộ kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt đen tuyền chạm vào con ngươi đen láy của , góc tâm sụp đổ rồi.

      " bệnh viện... có thể mua giùm em băng vệ sinh ?" Cuối cùng Tư Mộ vẫn mở miệng ra hỏi .

      Ngôn Mặc Bạch nghĩ là mua mấy thứ đó, chắc là khó!

      buông Tư Mộ ra, sau đó xoay người vào phòng tắm, giúp điều chỉnh lại nước ấm, tìm quần áo sạch , sau đó đẩy vào, "Em vào tắm rửa trước, trở lại liền."

      Tư Mộ quả có chút kinh ngạc, lại yên tâm .

      đây là có ý gì?

      Lúc cao hứng đem thương lên trời, lúc mất hứng có thể đem cước đạp chết!

      Nhưng mà, đối mặt ôn nhu như vậy, Tư Mộ thể chống cự.

      đứng ở dưới vòi sen trong phòng tắm, dòng nước ấm áp từ từ chảy xuống, đem mọi dơ bẩn, mệt mỏi xóa hết.

      Sau khi tắm rửa xong, đứng trước gương trong phòng tắm rộng rãi, nhìn chằm chằm mình trong gương, vết thương chồng chất.

      Ngôn Mặc Bạch xong liền trở ra, kỳ là ngay lập tức.

      Sau khi đẩy Tư Mộ vào phòng tắm, cầm lấy điện thoại ra ngoài.

      Bảo thuộc hạ mua băng vệ sinh. Đây là người bảo vệ an toàn của , lúc nhận được điện thoại của Ngôn Mặc Bạch, mặt đen lại rồi.

      "Dùng tốc độ nhanh nhất mua băng vệ sinh về." Ngôn Mặc Bạch cứ như vậy phân phó.

      Người bảo vệ hiển nhiên cũng chưa bao giờ nhìn qua đồ dùng của phụ nữ đại lão gia, cái gì cũng hỏi, lĩnh mệnh thần tốc .

      Đợi đến khi dùng tốc độ nhanh nhất đến siêu thị, hơn nữa còn thành công tìm điểm bán băng vệ sin, sợ ngây người!

      Sao lại có nhiều chủng loại như vậy?

      Vì sao lại phân ra nhiều loại sản phẩm như thế?

      Cái gì dài hơn sử dụng ban đêm, siêu mỏng ban ngày, cotton thuần chất, võng mặt, thêm cánh dự phòng rơi rớt...

      Người bảo vệ đau đầu đứng ở đó, thỉnh thoảng phải chú ý bên cạnh có người hay .

      Người đàn ông mua thứ đồ chơi này, có thể bị người ta hiểu lầm là biến thái hay ?

      ta gọi điện cho Ngôn Mặc Bạch, đơn giản tình huống bên này lần, sau đó đợi chỉ thị.

      biết, Ngôn Mặc Bạch làm sao có thể biết?

      Vì thế, bàn tay to của Ngôn Mặc Bạch vung lên, mỗi loại đều mua bao. Xem thích cái nào sử dụng loại đó, dùng hết vứt chơi.

      Vì thế, người bảo vệ bị mấy người xung quanh nhìn như dị dạng, mang theo bao băng vệ sinh lớn chạy vội , đường đầy lệ chua xót.

      Cái quá trình này, cũng đến 20 phút.

      Tư Mộ bởi vì đau bụng kinh, người đau đớn khó chịu, được nước ấm tắm rửa thoải mái, vì thế liền tắm rửa lâu.

      Lúc người bảo vệ đưa cho Ngôn Mặc Bạch hai túi băng vệ sinh bự, biểu của Ngôn Mặc Bạch cực kỳ bình tĩnh ung dung.

      mang theo hai cái túi lớn vào cửa, thoáng nhìn phòng tắm vẫn có người bên trong, bên trong còn truyền tiếng nước xả.

      Đa tắm rửa 20 phút rồi...

      Ngôn Mặc Bạch phóng hạ dây lưng, qua gõ cửa: "Tắm có được hay ? Nhanh ra ngoài..."

      Tiếng nước bên trong ngừng lại, Ngôn Mặc Bạch lại lần, bên trong liền truyền tiếng trả lời của Tư Mộ.

      Kỳ tắm xong sớm, nhưng mà nhớ lại nhờ ta mua thứ kia phải hơn nửa tiếng, liền tính ra ngoài, thay quần áo sạch , nhưng lại có băng vệ sinh, lại sợ dơ quần.

      Vì thế chỉ có thể ngừng tắm, tẩy sạch da, nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng của , có chút kinh ngạc về tốc độ của , có cảm động khi được chăm sóc của .

      lau khô thân thể, có chút khó xử ở tại phòng tắm xoay vài vòng.

      ", giúp em đưa đên." Đúng là vẫn còn ngại miệng, tiếng lớn, lại có thể đủ cho người bên ngoài nghe được.

      Ngôn Mặc Bạch dừng lại chút, sau đó xoay người lại ghế sofa mang hai túi băng vệ sinh đưa đến.

      Tư Mộ vôn cho là bao rất , vì thế chỉ mở khe hở, vươn ra bàn tay chuẩn bị lấy.

      Tay tóm lấy khí, Ngôn Mặc Bạch đẩy cửa ra chút, sau đó đem túi lớn đặt ở tay , để ý có thể chịu nổi sức nặng của bao hay , xoay người rời .

      Tay mảnh khảnh trắng nõn như sương khói lượn lờ.... làm cho người miên man bất định.

      Ngôn Mặc Bạch ngửa mặt lền trời mà than, máu mũi nghịch chảy thành sông.

      Tư Mộ nhận hai bao siêu lớn, mặt vo thành đống.

      Khó trách có thể mua được hai túi siêu lớn này nha, đến bịch băng cho người già cũng mua về.

      Tư Mộ ở phòng tắm dở khóc dở cười, lục ra thứ mình thường dùng, nghĩ thầm, đây chính cực phẩm!
      Last edited: 15/1/15
      AnAnxuxubungbu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73: Trở về Ngôn gia ăn cơm

      Editor: Tinh ngưu

      Ở trong phòng, Ngôn Mặc Bạch đứng ngồi yên, hộp điều khiển TV nằm tay , nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn tới cửa phòng tắm.

      Tại sao vẫn chưa ra?

      Mất máu quá nhiều ngất sao?

      có cần vào xem chút ?

      Rất nhiều ý niệm ở trong đầu lướt qua, hộp điều khiển ti vi trong tay vô cùng đáng thương bị bóp nát.

      Khi nhìn về phía cửa phòng tắm đến lần 108, rốt cuộc nhịn được rồi, cất giọng hướng phòng tắm kêu: "Còn ra? Chết ở bên trong sao?"

      Bên trong, Tư Mộ chà xát quần, sáng sớm hôm sau, vết thương cánh tay đều sưng vù, dùng quá sức cũng rất đau, vì vậy giặt rất khó khăn.

      Vừa nghe người bên ngoài kêu, tức lên.

      Tên khốn kiếp này, tên đầu xỏ làm như thế này chính là a!

      Nếu phải là sợ mắng, lại lái xe nhanh như vậy sao?

      lái xe nhanh, bị tai nạn giao thông sao?

      xảy ra tai nạn giao thông, tay của bị thương sao?

      tóm lại, người khởi xướng chính là !

      Mới vừa rồi bóp cổ , sức lực đó chính là đem vào chỗ chết a, cổ đều sưng đỏ lên, động cái cũng đau.

      Kể từ đó, chẳng lẽ còn có thể nhàng như thường mà làm việc sao?

      Càng nghĩ càng giận, Tư Mộ hừ hừ, để ý đến , tiếp tục tắm.

      dám dùng máy giặt quần áo, bởi vì quần bị nhiễm được chút đỏ, mở ra vòi nước vọt lúc lâu, đều là máu.

      Ngôn Mặc Bạch có giúp chuẩn bị rất nhiều quần áo, thế nhưng cái này giống, là lần đầu tiên, làm thêm vào mùa hè, kiếm được tiền, rất có ý nghĩa làm kỷ niệm.

      Mắt thấy bỏ được, cho nên chỉ có thể tận lực ngâm rửa sạch.

      Lần này máu chảy rất nhiều, làm cho rất hoài nghi, liệu máu chảy như vậy, có hay mất máu mà chết hay ?

      Nếu như thực có người bởi vì kinh nguyệt quá nhiều mà chết, này đoán chừng cũng là đại kỳ văn rồi.

      Ngôn Mặc Bạch nghe thấy đáp lại, trong lòng máy động, chẳng lẽ choáng váng trong phòng tắm?

      Thân thể sớm thể kiềm chế được nữa, lúc này, giống như mũi tên bắn ra, tốc độ nhanh đến kinh người, giống như chuẩn bị sớm rồi.

      Đến cửa phòng tắm, nhấc chân lên, đạp cái cái mạnh.

      Cánh cửa rất vô tội, rất giòn yếu, căn bản là chịu được cước của , còn là cước kiếm chân kính nhi(?).

      Ầm ầm! Cửa ứng tiếng liền mở ra, hơn nữa cánh cửa còn có ý muốn bay ra.

      Trong phòng tắm, Tư Mộ bị làm cho sợ đến hồn cũng còn. may là phòng tắm cũng khá lớn, cũng phải là ở ngay trước cửa, bằng , với cước kia của , chết cũng bị thương a!

      “Em….Hỏi em đấy, làm sao em lên tiếng chứ?” Giọng rất hung hăng, vô cùng tốt.

      Ngôn Mặc Bạc thấy hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ là có lẽ do động tĩnh vừa rồi của mình, bị dọa đến ngu. thở phào nhõm, có việc gì là tốt rồi!

      Nhưng ngược lại lại lên tiếng chất vấn .

      ràng rất tốt, nhưng tại sao khi ở ngoài phòng, mình kêu lớn tiếng như vậy mà đều trả lời tiếng? Làm hại cho sợ xảy ra việc gì, mà vội vàng đạp cửa cứu người.

      Nhưng cửa là phá, lại tốt đứng ở bên trong, hoảng sợ nhìn .

      Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm như đứa ngốc, tay yếu ớt đỡ nổi cửa, vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ.

      Tư Mộ giương mắt mà nhìn nhìn ai đó hung hung tới, lúc lâu sau, hồn phách mới trở về cơ thể. Nhìn trong mắt tràn ngập tức giận, vừa kinh hoảng, vừa bất mãn.

      ta gì?

      Chẳng lẽ cũng là bởi vì thèm để ý đến , liền tức giận mà đem cửa phá?

      —— đây còn là người sao? Có thể đừng bạo lực như vậy được ?

      Vòi nước vẫn mở ra, tiếng nước chảy, trong phòng tắm yên tĩnh, có vẻ cực kỳ vui sướng, dễ nghe.

      Còn chưa kịp vắt khô quần, liền đem cửa đạp mở ra, bị dọa sợ đến mức đem quần ném ra ngoài.

      "…. làm gì vậy?"

      Dừng hồi lâu, Tư Mộ mới bừng tỉnh, sau đó nhìn người đứng ở cửa, hỏi có chút cà lăm, đoán chừng là mới vừa bị sợ đến ngu mất rồi.

      hỏi em, gọi em rất lâu, em làm cái gì mà trả lời, hả?” Giờ phút này, Ngôn Mặc Bạch ngạo nghễ đứng dựa người vào cửa, mặc kệ cánh cửa tội nghiệp sắp đổ xuống, nhưng chút nào ảnh hưởng đến phong thái tuấn vốn có của

      cảm thấy bản thân mình rất tốt, rất thiện lương. Nếu phải vì lo lắng cho xảy ra chuyện gì, cũng có nhàm chán đến nỗi đạp cửa như vậy!

      Giương mắt nhìn bé ngốc kia, vẻ mặt của Ngôn Mặc Bạch đặc biết ngạo lên.
      Tư Mộ siết chặt bàn tay bé, cố gắng áp chế cơn nộ trong mình. Tận lực nhìn , cúi đầu, hồi lâu mới nhàn nhạt , “Do mở vòi nước, nên nghe thấy.”

      Có nghe cũng , để ý tới ! chính là cố ý đó. (post tại ***************.com – edit by Tinh Ngưu)

      Lông mày Ngôn Mặc Bạch nhíu lại, nhìn cái quần sàn, , “Bộ em biết dùng máy giặt sao?”

      Tư Mộ 囧囧 , nghĩ tới mới vừa giặt rất lâu, thao nước hồng, nếu mà để trong máy giặt, vậy như thế nào a?

      có lên tiếng. Ngôn Mặc Bạch thấy có gì, liền xoay người, chuẩn bị rời . Nhưng khi quay đầu lại, thấy cánh cửa xiêu xiêu quẹo quẹo, lúc nào cũng có thể đổ sập xuống. Tính phát tác, lập tức đạp thêm phát, cánh cửa tội nghiệp lập tức đổ sập xuống.

      Phá cửa! chịu nổi kích như vậy, có lưu có ích lợi gì?

      hừ khẽ hừ, mí mắt đều giơ hạ xuống, thôi!

      Cửa vô tội mà?

      Cửa phòng tắm chỉ là già quang mà thôi, nào dám chống lại cước như vậy của vị gia này đây? Nó chịu nổi kích thế nào? Nó cũng phải là cửa thành, ngăn cản kẻ địch, muốn sức mạnh vô địch tới có tác dụng gì?

      Trong phòng tắm, chỉ có cánh cửa rơi xuống ở gạch men sứ phát ra thanh, giống như là bất mãn với bị cước đá tung mà khiếu nại và chỉ trích. Nhưng chút cảm giác áy náy của đầu sỏ gây nên, cũng có, nghĩ tới đợi lát nữa liên lạc với cửa hàng, đem cánh cửa tốt đến.


      Tư Mộ nhặt cái quần lên, thở dài, tiếp tục công việc, vắt khô.

      Tính khí thiếu gia, rất lại khó hầu hạ!

      ······

      Chờ Tư Mộ dày vò phen, giải quyết tất cả, cũng mười giờ rưỡi rồi.

      Mới vừa rồi, Ngôn Mặc Bạch còn than đói bụng, hiệc tại cũng qua hơn canh giờ rồi mà còn chưa lấy thức ăn, đoán chừng lại nổi giận nữa rồi.

      Xuống lầu, đến phòng bếp mở ra tủ lạnh, còn thức ăn. Nếu như muốn nấu cơm, phải mua.

      Trong sảnh khách, Ngôn Mặc Bạch ôm laptop ngồi sofa, lúc Tư Mộ xuống lầu, liền giương mắt liếc nhìn, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục làm việc.

      Nhìn cái là thấy sắc mặt của tốt, môi trắng bệch, mặt xanh, bước vô lực, bộ dáng mười phần biết là có bệnh trong người.

      Thấy vào phòng bếp, sau đó lại truyền đến thanh của : "Buổi trưa muốn ăn chút gì ? Em mua, trong nhà còn thức ăn ······ chỉ là, đoán chừng ăn muộn chút, đói bụng chưa?”

      Trong phòng, bếp, Tư Mộ lộ cái đầu ra, hỏi người gian khổ vùi đầu làm việc.

      Ngôn Mặc Bạch dừng lại chút, cũng ngẩng đầu lên, , “, thay đồ, chúng ta ra ngoài ăn.”

      Nếu lại để cho ra ngoài mua cá, khẳng định hôn mê nửa đường, về được.

      Ngôn Mặc Bạch nhớ đến, kết hôn mới vài ngày, mà còn chưa đưa Tư Mộ về bên kia.

      Sáng sớm hôm nay, qua cuộc điện thoại kia, vốn là nên giận chó đánh mèo , nhưng mình vẫn là khống chế được, mà đả thương .

      Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, quên được!

      Nếu ông già muốn trở về, vậy trở về !

      Tư Mộ nghe được , kinh ngạc giương mắt nhìn .

      Người này, mặt biến sắc nhanh như vậy?

      Khi nãy, bởi vì đồng ý về bên kia ăn cơm, bị vung tay với , nhưng chớp mắt, lại đề nghị trở về ăn cơm.

      Sớm đồng ý được sao?

      Trong lòng đem lăn qua lộn lại mắng lần.

      Chỉ là Tư Mộ có hỏi nhiều, cúi đầu nghe lời, lên lầu thay quần áo.

      Bởi vì người đầy vết thương, cổ còn bị in dấu, vì vậy, Tư Mộ mặc chiếc áo lông cổ cao, che tất cả nhếch nhác và xấu xí.

      Đợi xuống lầu, Ngôn Mặc Bạch ngồi ghế sa lon canh giờ.

      Lúc hai người đến nhà họ Ngôn, hơn mười hai giờ, ở phòng khách, Ngôn Diệu Thiên ngồi trước bàn, bàn bày đầy món ăn, mùi thơm câu toàn. Vừa nhìn cũng làm khẩu vị người ta mở rộng, muốn ăn nhiều hơn.

      Nhưng là, Ngôn Diệu Thiên chỉ là ngồi ở đó a, ngơ ngác, vẫn nhúc nhích chiếc đũa. Trong mắt của ông có đau thương, hối tiếc, nhớ nhung, vẩn đục đến khiến nhìn người , hoàn toàn thấy những ngày qua sắc bén lẫm liệt.

      Giờ phút này, ông còn là người gian ác thương trường, mà chỉ là người đàn ông nhớ vợ, nhớ con.

      "Lão gia, thiếu gia cùng thiếu phu nhân trở lại ——" Quản gia nhà họ Ngôn, Vương Bá hưng phấn với Diệu Thiên. Vương Bá biết buổi sáng, Ngôn Diệu Thiên có gọi điện thoại cho họ, tại chậm chạp động đũa, phần nguyên nhân, cũng là đợi họ.

      may là, có tới!

      Hôm nay bàn thức ăn lớn, đều là Ngôn Diệu Thiên tự tay nấu nướng , mỗi món ăn cũng tốn hoàn toàn tinh lực.

      Trước kia, Ngôn Diệu Thiên cũng thường xuống bếp, lúc còn trẻ cầm lấy bằng cấp đầu bếp cao cấp. Đối với ông, bàn đò ăn như vậy, căn bản phải vấn đề.

      Nhưng đó cũng là việc cách đây lâu rồi, bây giờ vừa làm, quả cũng có chút hết sức.

      Nhìn chằm chằm bàn đầy thức ăn trước mắt, nghĩ tới mấy món kia, có món vợ thích, cũng có món con trai thích.

      Nghĩ nghĩ lại, khóe miệng bất chợt mỉm cười.

      ra hai mẹ con đều rất dễ nuôi, miệng ăn đều chọn. Cho tới bây giờ, đồ ăn do ông làm luôn bị hai mẹ con Phong Quyển Tàn Vân ăn hết.

      Bọn họ hổ là mẹ con, khẩu vị cũng rất giống nhau.

      Như vậy, bàn ăn lớn, đều là những món họ thích ăn !

      Ngôn Diệu Thiên đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, nghe thanh quản gia Vương Bá hưng phấn thôi, bừng tỉnh lại, cũng là nhịp tim đập nhanh hơn nhịp. Ngay cả máu cũng nhanh chóng chảy ra, lập tức thần thái cả người sáng láng.

      Con trai trở lại, rốt cuộc trở lại!

      "Nhanh, nhanh bị hai bộ bát đũa!" Ngôn Diệu Thiên thúc giục Vương Bá.

      Ông có chút kích động. trải qua thương trường, sớm luyện thành bản lĩnh giận lộ ra, nhưng tâm tình kích động này, lâu rồi, lâu đến nỗi ông cũng nhớ được. Đại khái là hơn hai mươi năm trước, lúc vợ ông sinh cho ông đứa con trai, mà sức khỏe vợ ông cũng khỏe mạnh. .

      "Ba ——" Tư Mộ vào cửa, nhìn thấy Ngôn Diệu Thiên, chủ động mở miệng gọi ông.

      Cho dù là cũng thói quen, cũng muốn hiểu lễ đúng ?

      Ngôn Diệu Thiên vui mừng đồng ý, gọi hai người ngồi xuống.

      "Mau tới đây ngồi, ăn cơm, ăn cơm ······" Ngôn Diệu Thiên chỉ vào bàn, rất kiên nhẫn mà giới thiệu từng món cho Tư Mộ.

      Ngôn Mặc Bạch bước vào, cả người giống như tượng đá, ngay cả tiếng ‘ba’ cũng keo kiệt, gọi.

      Tư Mộ là người tham ăn, mặc dù đại di mụ đến, thân thể thoải mái, nhưng vẫn là rất tham ăn.

      bàn đều là những món ăn ngon. quá cay, nhưng là cũng tính toán ràng đạm.

      Tư Mộ ăn rất hài lòng, nhìn sang bên cạnh, Ngôn Mặc Bạch căn bản sao cả động đũa, hỏi Ngôn Diệu Thiên: "Ba, những thức ăn này là ai làm? Ăn quá ngon rồi."

      Tự nhiên, Tư Mộ rất muốn bái sư học nghệ a.

      Ngôn Diệu Thiên ho khan cái, , "Là đầu bếp Trung Nam Hải."

      "À?" Tư Mộ nghĩ ông đùa, nên phối hợp cười khanh khách hai tiếng, rồi tiếp tục ăn.

      ra Ngôn Diệu Thiên sai. Khi còn trẻ, ông làm đầu bếp ở Trung Nam Hải, am hiểu nhất chính là làm bánh kem.

      "Ha ha, nếu con muốn học, khi nào có thời gian, cha dạy.” Ông hứng thú nhìn Tư Mộ ăn, đoán là muốn học nấu ăn, vì vậy, nhân cơ hội này mà ra.


      Theo ông, mỗi gia đình cần có người biết nấu ăn, như vậy, đó mới là gia đình hạnh phúc.


      Nếu như muốn học, đương nhiên là ông nguyện ý dạy. Khi học xong, phải con trai ông được lợi sao?


      "Á? Những món này đều do ba làm hết sao?” Tư Mộ trợn mắt há mồm, thể tin nổi. Rất kinh ngạc, đường đường là chủ tịch của YT Quốc tế, lại biết nấu cơm, hơn nữa còn là bàn ăn đầy những món ngon.


      Ngôn Diệu Thiên gật đầu, cười, "Ha ha, món ngon rất nhiều, nhưng con có thể học trước những món con thích?"

      Nhiều món như vậy, lần thể dạy hết, nên chỉ có thể chọn những món thích ăn là được.


      Vì vậy, Tư Mộ muốn học làm vài món, khi nào có thời gian, về nhà, nấu cho cha mẹ bữa.


      Bữa cơm này, Ngôn Diệu Thiên và Tư Mộ ăn rất vui, chỉ có Ngôn Mặc Bạch là buồn bực.



      Chiếc đũa lay bàn ăn, suy nghĩ trở về mười mấy, hai mươi năm trước, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với , tiếng cười so với bây giờ nhiều hơn.


      Ngôn Mặc Bạch kiếc nhìn cúi đầu ăn, có chút phiền não đem chiếc đũa vỗ lên bàn. Do khống chế được sức, mà vang lên tiếng lớn, làm cho bàn kinh hãi, quay lại nhìn .



      Ở trước mặt Ngôn Diệu Thiên, cũng tiện phát tức, dám biểu quá cứng rắng. Dù sao ông mới chính là ‘chủ’ của , là người phát lương hàng tháng cho a.


      Vì vậy, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngôn Mặc Bạch mặt trắng, giọng hỏi: “ làm sao vậy?”


      Ngôn Mặc Bạch thấy nhu thuận, mắt to đen lúng liếng, da mặt trắng, mịn màng, ánh mắt vô tội, vẻ mặt dịu dàng. thể nhịn được phụ nữ như vậy.


      Ngôn Mặc Bạch vẩy tay ra, " có việc gì, chỉ là muốn uống canh."

      Tùy tiện viện cớ.

      cho biết, ra muốn ăn nhất chính là !

      Tư Mộ biết Ngôn Mặc bạch chỉ là viện cớ vỗ bàn mà thôi, nhưng lời của chính là bậc thanh cho leo xuống, vì vậy, Tư Mộ rất là ân cần lấy chén, múc cho chén cháo gà, rồi đưa tới trước mặt .


      Nếu nổi đóa là tốt rồi, tính nóng nảy dễ giận làm cho Tư Mộ có chút sợ hãi!

      Ngôn Mặc Bạch nhận lấy chén tay Tư Mộ, húp ngụm.


      Chờ sau khi ăn xong, Vương Bá lên dọn dẹp bàn ăn, Tư Mộ giúp tay.

      Vương Bá ở nhà họ Ngôn cũng có phân chủ tớ, bình thường cũng chỉ có hai người ở nhà, vì vậy đều ăn chung chỗ. Nhưng do hôm nay có Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ đến, con dâu thấy cha chồng, cũng coi đây là nghi thức long trọng. Cho nên, ông mới ăn cùng, ăn sau chút có lẽ vẫn là tốt hơn.


      Tư Mộ biết ông lão trước mắt là quản gia nhà họ Ngôn, trong Ngôn gia, lời cũng có phân lượng , mà trước giờ cũng có khái niệm chủ tớ, nên rất tự nhiên mà giúp ông dọn bàn.


      Vương Bá chỉ thúc giục : "Thiếu phu nhân, để xuống , tôi thu là được."

      Tư Mộ cười ngọt ngào: "Vương Bá, ông kêu con tiếng Mộ Mộ là tốt rồi."

      có chủ tớ, hoàn toàn là ông như người lớn trong nhà.

      “Ở nhà con cũng làm vậy. Lúc ở trường học, cũng học xong.”

      Ân tượng lần đầu gặp Tư Mộ của Vương Bá rất tốt, người rất sạch , đơn thuần tâm cơ, đáng lại thiện lương, còn sĩ diện. Vì vậy liền cùng từ từ hàn huyên.

      Vương Bá ở nhà họ Ngôn được 23 năm, Ngôn Mặc Bạch đều là do ông nhìn từ đến bây giờ. Đối với , ông luôn có rất nhiều chuyện muốn cùng Tư Mộ chia sẻ.



      Ngồi ở ghế sa lon, ánh mắt Ngôn Mặc Bạch nhìn thất Tư Mộ vừa lau bên bàn vừa cười, có khi bất chợt nhìn về phía , nhất thời trong lòng sinh cảnh giác.


      Ánh mắt của nha đầu này, rất quái dị!

      Nhưng là, tim của là nóng, thái độ là thiếu thấy dịu dàng.

      Ngôn Diệu Thiên ngồi ở đối diện với của , uống hớp trà nóng, chậm rãi : "Chờ lát, cùng tảo mộ?"

      Vẻ mặt Ngôn Mặc Bạch mới có chút dịu dàng, lập tức chuyển thành lạnh lùng, : “ cần!”

      Sắc mặt Ngôn Diệu Thiên tái , thở dài, người trong nháy mắt già nua rất nhiều, "Đều qua nhiều năm như vậy, con còn chịu tha thứ ba sao?"

      Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng khẽ hừ, gì.

      Bên kia, Tư Mộ lau xong cái bàn, lại bưng mâm trái cây tới đây.

      Thấy mặt đơn thuần vô hại, cười đến ngọt ngào, Ngôn Mặc bạch phiền não.
      người như vậy, làm sao mà lại cho đến bên mình? là tinh linh thuần khiết, mà lại là Ám dạ Tu la….


      Tư Mộ đem mâm đựng trái cây thả vào khay trà, cười hì hì đối với Ngôn Diệu Thiên, : "Ba, người đem mấy món ngon viết lên giấy cho con nha. Đợi khi nào rảnh, con phải học mới được, đến lúc đó, khi trở về, con nấu lại cho ba ăn.”


      Vốn Tư Mộ là người hoạt bát sáng sủa, Phó Minh Vũ đối với lại rất cưng chiều, vì vậy đối với ba ... Nhân vật, nàng đều loại tự chủ được thân cận cảm giác.

      Khi chuyện cùng với Ngôn Diệu Thiên, cũng giống như lúc chuyện với Phó Minh Vũ, giọng có chút ý làm nũng.

      Ngôn Diệu Thiên rất vui mừng gật đầu, "Tốt tốt! Ba viết xong gửi điện thơ đến cho con.”

      Lúc là danh sách khách mời hôn lễ lần trước, Ngôn Diệu Thiên có hộp thơ số, như vậy dễ hơn rất nhiều.

      bên, Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nhìn, thấy hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, ghê tởm hơn là lão cha lại để ý đến có mặt của , mực đùa ngừng, lập tức ánh mắt liền tốt.

      Ngôn Mặc Bạch đứng lên, : “, đến bệnh viện.”

      thanh của mang theo chút tức giận, tiếng hơi lớn, thành công cắt đứt cuộc chuyện của hai người.

      Tư Mộ nghe muốn bệnh viện, cho là vết thương của cần phải kiểm tra, vì vậy, vội vàng đứng dậy.

      Ngôn Diệu Thiên hồ nghi nhìn , sau đó nhìn cách ăn mặc của Tư Mộ hôm nay, khoát khoát tay, hai con !

      Khi Tư Mộ định xoay người, Ngôn Diệu Thiên lại : “Buổi chiều con hãy đến ‘Lăng Vũ’ chuyến , sáng sớm ngày mai, cha phái vài người qua đó. Con an tâm….Tóm lại, bên ‘Lăng Vũ’ con cần lo lắng.”

      Tư Mộ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thầm thở ra hơi, rốt cuộc ông cũng hành động.

      Kể từ đó, có phải hay cũng ám chỉ nên gia tăng những bước rồi hả ?
      xuxubungbuAnAn thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: Các người chơi đùa quá kích liệt.

      Editor:bangthan87

      Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch kéo ra khỏi cửa, lên xe, Ngôn Mặc Bạch đạp chân ga, trực tiếp chạy về phía bệnh viện.

      Chiếc xe Maybach màu đen của Ngôn Mặc Bạch bị Tư Mộ đụng hư phá hủy đèn xe, bị kéo đưa về gara tư nhân của .

      Hôm nay ra ngoài chính là chiếc xe thể thao màu hồng, kiểu mẫu rất có phong cách, cực kỳ dễ nhìn thấy đường ở thành phố A.

      Vốn dĩ Tư Mộ vẫn lo lắng cho là mình đem chiếc xe sang quý như vậy quá hủy , đoán chừng Ngôn Mặc Bạch điên lên. Nhưng mà biểu của lại cực kỳ Vân Đạm Phong Kinh.

      Tuy sao cả, nhưng mà biểu tình kia của chính là để ý, càng đừng là đau lòng đến phát điên rồi.

      Mới đầu Tư Mộ còn tưởng giả bộ bình tĩnh, nhưng mà biết được đội hình xe đua của dũng mãnh cơ hồ đến biến thái như vậy, mới ý thức được, kỳ thực chiếc Maybach màu đen kia , chỉ là cộng lông mà thôi.

      Ngôn Mặc Bạch thu nạp rất nhiều loại xe. Nếu là đem xe của chạy ra ngoài thành phố A vòng, bảo đảm xe thành phố A nổ tung.

      Tốc độ nhanh như vậy, từng rẽ ngoặc đều lái nhanh, cái loại này cơ hồ muốn đem cảm giác của người ta văng ra ngoài. Điều này làm cho Tư Mộ kinh sợ nhớ tới lần đầu tiên ngồi cái xe của , cảnh tượng sợ hãi kia, lại phun ô uế ra xe của .

      " lái chậm chút--" Tư Mộ nắm chặt tay vịn xe, mặt sợ tới mức đến trắng xanh. Nghĩ thầm, rằng: phải lại muốn để cho tôi phun ô uế vào xe của , được lại làm tôi mở mang? Bất quá lần này chỉ sợ chỉ đơn giản phun bẩn như vậy, giống như phía dưới cũng chảy theo gia tốc như vậy, hơn nữa còn có xu hướng rớt xuống.

      Đem so sánh vẻ mặt hoảng sợ của Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch lại bình tĩnh ung dung, cười : "Em sao lại nhát gan như vậy? Ngồi xe , thuận tiện thích ứng tốc độ loại xe này."

      xong lại nhanh quay ngược trở lại, làm Tư Mộ thiếu chút nữa bị quăng ra ngoài xe.

      Trong lòng Tư Mộ đem người này mắng từ trong ra ngoài nhiều lần, sau đó nghiến răng nghiến lợi : "Em, muốn, phun."

      Nếu Ngôn Mặc Bạch còn lái xe như vậy, đảm bảo xe phun vào mặt ta!

      Lúc này Ngôn Mặc Bạch mới nhớ tới lần kinh lịch đó, vì thế liếc nhìn bên cạnh hai mắt phun lửa, từ từ hạ tốc độ xe chậm lại. Nhưng mà mặc dù cảm thấy được cái tốc độ chậm Tư Mộ vẫn là cảm thấy rất nhanh.

      Lúc đến nhà họ Ngôn, cũng thấy có biểu phát cuồng chạy xe như vậy, ít nhất cái tốc độ đó Tư Mộ vẫn có thể chấp nhận được.

      Nhưng mà tại nhìn người này, lái xe liều chết như vậy.

      Ai trêu chọc ta rồi?

      Tư Mộ nhìn bộ dáng khó chịu của ta, cũng dám gọi ta, ngồi đàng hoàng ở chỗ.

      Đến chỗ bệnh viện, Ngôn Mặc Bạch phía trước, Tư Mộ cúi đầu phía sau, đầu có chút hồ đồ.

      Vốn cho là Ngôn Mặc Bạch đến làm kiểm tra, kết quả lên lầu mới giật mình phát , bọn họ tiến vào phòng khám phụ khoa.

      Tư Mộ nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch: " phải là nên đến bên ngoại khoa kiểm tra sao?"

      Bên ngoài phòng có rất nhiều người xếp hàng chờ xem bệnh, Ngôn Mặc Bạch lại lôi kéo Tư Mộ vào bên trong.

      "Uy Uy-- làm gì vậy?" Người này, đây cũng quá càn rỡ rồi? Nhiều người xếp hàng như vậy, chế giễu ta, vừa tới liền chen vào.

      Tư Mộ khóc ra nước mắt, cái này làm căm phẩn nha!

      Người xếp hàng cũng bắt đầu oán giân,

      "Uy, các người sao lại chen vào như thế chứu?"

      "Chúng tôi nhiều người xếp hàng như vậy, các người có đạo đức hay ?"

      "Tất cả mọi người đều xếp hàng, hai người này lại chen ngang bào, chúng tôi phải đợi đến khi nào?

      Ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn qua, nhất thời đám người vừa rồi câm như hến, lại dám lên tiếng.

      Ánh mắt ta cực kỳ lạnh lẽo, tôi luyện dạng, mang theo sắc bén.

      Tư Mộ có chút xấu hổ bị túm , kéo , "Uy, --"

      Ngôn Mặc Bạch đảo qua, "Câm miệng, ngoan ngoãn vào."

      Tư Mộ dùng dằng ở tại chổ, vào để làm gì chứ?

      Phòng khám mở cửa, người phụ nữ mặc áo trắng ra, khuôn mặt mến, lúc nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch, mặt biểu tình kinh ngạc, cười nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch cùng Tư Mộ : "Ngôn thiếu, mang thiếu phu nhân đến kiểm tra thai sao?"

      Người thầy thuốc này xuất thân danh môn, lúc Ngôn Mặc Bạch kết hôn, cũng tham gia hôn lễ, tự nhiên cũng biết Ngôn Mặc Bạch, chẳng qua Ngôn Mặc Bạch có ấn tượng với .

      Tư Mộ nghe thầy thuốc hỏi như vậy, càng quẫn, mặt vừa đỏ vừa nóng, hận thể xĩu đất.

      Kiểm tra thai? Thiệt thòi cho nghĩ ra.

      Bất quá vợ chồng sau tân hôn, hai người cùng tới bệnh viện phụ khoa, rất khó cho người khác nghĩ đến phương diện này. Người bác sĩ này hỏi như vậy, cũng có thể tha thứ.

      Ngôn Mặc Bạch chỉ hừ hừ, tính làm chào hỏi. Kỳ cũng biết dì cả là ai, đối đãi với người ngoài thái độ của đều như vậy, lạnh lùng, dễ tiếp cận. Muốn đễ cho ta cùng người khác trò chuyện vui vẽ, cơ hồ thể nào, trừ phi để ý đến người đó.

      Đẩy Tư Mộ vào:" Để cho bác sĩ xem cho em, cái kia của em... có phải bình thường hay ... có phải là lưu nhiều lắm hay ...."

      Lúc Ngôn Mặc Bạch , vẫn có chút tự nhiên, dù sao lãnh khốc, cũng vẫn là người đàn ông có máu có thịt? Làm sao có thể tự nhiên chuyện với con những việc này.

      Tư Mộ nghe ta ràng, đại não xoay chuyển, nghi hoặc nháy nháy mắt, hỏi: "Ách, em có cái gì bình thường? Em rất tốt!"

      Tư Mộ nghĩ, người có rất nhiều vết thương, nhưng mà muốn xem cũng phải tới phòng phụ khoa, đó là ngoại khoa sao?

      Ngôn Mặc Bạch có chút tức gianh trừng mắt nhìn , nghĩ thầm, rằng vì sao lại có ngốc đần độn như vậy chứ? như vậy cũng hiểu sao?

      Tư Mộ bị trừng mắt, sợ tới mức co rúm lại lúc, phía dưới lại ra mãnh liệt.

      A?

      Chẳng lẽ, là dì cả của mình?

      Tư Mộ há mồm nhìn Ngôn Mặc Bạch liếc cái, lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, mặt đỏ tới mức có thể ra máu.

      Xấu hổ chết người!

      ta sao lại có thể nghĩ như vậy? Lại còn mang đến bệnh viện chứ!

      Bác sĩ cười đến ái ngại, "Ngôn thiếu phu nhân, theo tôi vào!" xong liền kéo Tư Mộ vào, đột nhiên xoay người với y tá: " gọi bác sĩ CHu vội tới thay tôi tan tầm."

      Giọng của ta cực lớn, để cho người xếp hàng phía sau có thể nghe được.

      Cứ như vậy cũng trì hoãn bọn họ xem bệnh, để cho những người đó cũng thể gì.
      AnAn, xuxubungbuGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: (tt)

      Người có quyền thế, tư nhiên đến đâu đều có thể đặc biệt. Nếu có câu nào oán giận, cũng chỉ có thể oán giận bản thân mình chịu đầu thai chổ tốt, nếu được sinh trong nhà quyền quý, tư nhiên cũng có thể muốn làm đặc biệt rồi.

      Bên cạnh có mấy y tá, vụng trộm nhìn Ngôn Mặc Bạch. Hai mắt tỏa ra hồng tâm, trong lòng lớn tiếng hò hét: "Oa-- đẹp trai quá!"

      Tư thế đó hận thể bổ nhào đến ta chiếm đoạt.

      Ngôn Mặc Bạch chú ú đến nhòm ngó của các , mắt lạnh rùng mình, nhất thời bốn phía đều hít vào lãnh khí "Oa, cực giỏi."

      Còn có người có lá gan lớn, cẩn thận ra: "Ngôn, Ngôn thiếu, ngài qua văn phòng chờ ! Mời bên này--"

      Mặc dù có chút can đảm, nhưng đối mặt với Ngôn Mặc Bạch lãnh khốc như vậy, vẫn nhịn được chuyện cũng phát run lên.

      Mặt Ngôn Mặc Bạch chút thay đôi theo vào, dù sao ở dây bị nhiều người nhìn như vậy, rất khó chịu.

      Trong phòng khám và chữa bệnh, thái độ thầy thuốc cực kỳ thân thiện, hỏi Tư Mộ: "Ngôn thiếu phu nhân, tháng trước thời gian hành kinh là ít hay nhiều?"

      Tư Mộ nghe được cách xưng hô này cảm thấy được tự nhiên, "Gọi tôi là Tư Mộ , Ngôn thiếu phu nhân nghe xa lạ quá."

      Bác sĩ chỉ cười , cảm thấy được trước mặt này sai, tươi cười thuần khiết, tâm tư đơn thuần.

      "Tháng trước ngày 15, tháng này trước tuần. Ách, là bị té nên đến..." Tư Mộ với bác sĩ, nhưng sau lại cực kỳ xấu hổ hỏi di cả có phải là do bị té ngã nên tới hay .

      Bác sĩ cười ha ha: "Với té ngã có vấn đề gì...." sau đó giải thích cho Tư Mộ nghe số chuyện, Tư Mộ nghe, lại cũng nghe hiểu được gì.

      Bác sĩ cho Tư Mộ thuốc, chỉ khi kết thúc hành kinh, đến nhà thuốc trung y mua chút thảo dược điều trị thời gian là được.

      Tư Mộ chần chừ hồi, vốn là muốn để cho bác sĩ nhìn vết thương người mình, thuận tiện lấy thuốc, sau cùng nghĩ lại vẫn thôi. Nếu ta biết Ngôn Mặc Bạch, nếu cho ta nhìn thấy vết thương, sau đó ra ngoài ít lời phàn nàn, vậy tốt, vẫn nên tiêm thuốc mua tùy tiên thuốc xoa là được.

      Tư Mộ đứng dậy, rất có lễ phép noi lời tạm biệt với bác sĩ, "Cảm ơn bác sĩ, tôi về trước."

      Lúc Tư Mộ chuẩn bị , bác sĩ nhìn thoáng qua cổ Tư Mộ, lời thấm thía: "Làn da có vẻ non mềm, vết thương rất khó tan, ách, về sau lúc cùng phòng tận lực chú ý chút...."

      Đầu Tư Mộ đầy vạch đen, vốn cố che dâu cho ta thấy, kết quả người ta sớm thấy được.

      Bị ta như vậy, cực kỳ xấu hổ. Cũng muốn ta đưa thuốc gì, vội vàng lời từ biệt rồi chạy ra ngoài.

      Ngôn Mặc Bạch ngồi tại sofa trong văn phòng, ngồi ở vị trí đó, gương mắt có thể thấy cửa phòng khám và chửa bệnh. Đương nhiên lúc Tư Mộ ra ngoài, nhàng thở ra rồi đứng dậy đỉ a ngoài.

      Bị mấy người phụ nữ nhìn lén, thực con mẹ nó khó chịu!

      gián đoạn đưa cà phê, đưa điểm tâm, cự tuyệt nhieuf lần, nhũng thứ này con vẫn tranh nhau cầu tốt, nhiều lần muốn lấy cái chén đạp bể đầu người.

      Thấy Tư Mộ ra, hận thể lên túm liền.

      "Bác sĩ như thế nào?"

      "Uhm, cái đó...." Tư Mộ giật giật khóe miệng, biết giải thích với ta như thế nào.

      Ngôn Mặc Bạch nhìn bộ dáng Tư Mộ ngây ngô, nhìn thấy thẹn thùng, hừ hừ, nhanh về phía trước.

      Tư Mộ ở phía sau có nhìn thấy người phía trước, mặt ửng đỏ.

      Mới vừa đến cửa bệnh viện, liền thây Vưu Ưu ôm con tới.

      "Oa, Mộ Mộ, sao cậu lại bệnh viện thế?" Vưu Ưu nhìn thoáng qua thấy Ngôn Mặc Bạch ở phía trước dừng bước lại, sau đó ám muội với Tư Mộ: "Chẳng lẽ cậu mang thai rồi?"

      Tư Mộ thấy xe Ngôn Mặc Bạch, vỗ Vưu Ưu cái: "Người khác biết, chẳng lẻ cậu còn biết? Mang thai cũng nhanh như vây được. Mình ngược lại muốn có thai, nhưng mà hôm nay dì cả lại đến rồi."

      Tư Mô thở dài, nghĩ thầm, ngược lại mang thai, nhiêm vụ liền hoàn thành được nửa rồi.

      "Vậy các người đến đây làm gì? Chẳng lẽ Ngôn Mặc Bạch là sinh dục sao?" Vưu Ưu tiếp tục cười.

      "!" Tư Mộ nhéo , có chút cười mắng: "Cậu thể nghĩ đến chuyện khác sao? Hỏi tới hỏi lui đều là những vấn đề này."

      "Ha ha-- vậy các cậu đến đễ làm gì?" Vưu Ưu vỗ vỗ con trong lòng, liếc Tư Mộ cái, cũng thấy giống sinh bệnh. Liền thấy dấu vết hồng cổ Tư Mộ, kêu lên sợ hãi: "Mộ mộ, các người chơi đùa cũng quá kịch liệt rồi.
      AnAnxuxubungbu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :