1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: E-Star (Ta Là Gió)

      Chương 71: Trong lòng bắt đầu nảy mầm.


      Đêm rất yên tĩnh, trong màn đêm tô điểm le giè mấy viên ngôi sao, nhưng lại đủ làm chói và bắt mắt, vì vậy phía chân trời cũng rất đẹp.


      Tư Mộ nằm nghiêng ở giường cỡ vừa, đưa lưng về phía Ngôn Mặc Bạch, hồi lâu cũng ngủ.


      Thắt lưng là bàn tay Ngôn Mặc Bạch, bá đạo xem chuyện ôm cả người vào ngực coi như chuyện thường tình.


      Tư thế ôm từ phía sau, thân mật nhất. Hô hấp của rơi vào đỉnh đầu Tư Mộ, mà cả người núp ở trong ngực của .


      Nếu như là bất kỳ đôi vợ chồng khác, đều cảm giác như vậy chính là cực kỳ hạnh phúc tốt đẹp, ngay cả mộng đẹp cũng chẳng cần.


      Nhưng mà Tư Mộ lại mất ngủ.


      Đỉnh đầu tiếng hít thở hơi mà lâu dài, giống mạng lưới tơ tằm được dệt rất lớn, đem cả người buộc chặt lại, mà mạng lưới tơ tằm này rất bền bỉ như trong truyền thuyết Thiên Tàm Ti, bất kể làm mọi cách để tránh thoát đều là uổng phí tâm trí, chỉ biết càng dây dưa càng chặt.


      Ngôn Mặc Bạch, phải gay sao?



      Tại sao phải cùng xảy ra quan hệ?


      Là thương hại, hay chỉ vì trả thù? Hoặc là cũng là đống cặn bã, nam nữ đều xơi?


      Là loại nào, ra đối với Tư Mộ mà cũng đáng kể, vì mục đích của hoàn thành là được.


      Qúa trình quan trọng, quan trọng là kết quả.


      Dù là dùng bất cứ phương pháp nào để mang thai, quan trọng, quan trọng là, có thể trong vòng năm sinh cho Ngôn gia đứa bé trai! Mà bây giờ mình vì muốn có đứa trẻ mà cố gắng, mục tiêu xác định , chính là muốn có đứa bé phải trông cậy vào Ngôn Mặc Bạch, cho nên lên giường đó là điều cần thiết.


      Măc dù Tư Mộ trấn an tim của mình như vậy, nhưng vẫn nhõm được chút nào. Chỉ vì ở trong lòng có chút vui, hình như tâm bị đụng chút, vì nảy mầm.


      Vốn là từ khi Diệp Nham bắt cá hai tay, thề làm lòng của mình trở nên nguội lạnh, sau đó đóng băng mãi mãi, cũng vì ai mà dao động, nhưng tại sao chỉ cùng người đàn ông này mới lên giường, có lần, trái tim đó, liền bắt đầu dao động?


      Cuối cùng là mình đạo hạnh đủ sâu, nếu là lòng sắt thép, đừng là va chạm như vậy, cho dù là cầm dao búa chém tai bổ đầu, cũng thể ảnh hưởng chút nào.


      Tư Mộ nhàng giật giật, giữ vững tư thế quá lâu, thần kinh và bắp thịt cũng buộc được chặt nên dễ dàng mệt mỏi, toàn thân cũng cứng ngắc.


      chiếu cố được người sau lưng người bị thương, dám cử động mạnh. Nhưng người nọ bởi vì bỗng nhúc nhích, ôm càng chặt, xiết chặt đến nỗi làm cơ hồ thở nổi.


      Tư Mộ có chút tức giận, gương mặt rất ấm ức liền đỏ lên.


      Giơ tay lên tách cạy tay Ngôn Mặc Bạch ghì bên hông , là giống như vòng sắt đanh thép và chắc chắn.


      Phí hết hơi sức, ngón tay bị đẩy ra, vui vẻ rốt cuộc cũng tự do thời điểm hít hơi lớn, tay Ngôn Mặc Bạch lại che ở ngực của , lòng bàn tay dán chặt ở tâm điểm, ngón tay chặt chẽ nắm lấy nơi mềm mại của ....


      Lớn vừa vặn, tay có thể nắm giữ.


      Ngôn Mặc Bạch ở trong lòng rất thoải mái thở dài.


      Cái gì gọi là khéo léo tuyệt vời? Cái gì gọi là tay nghề điêu luyện? đây đối với tiểu đáng hoàn toàn chính là vì mà chế tạo sao!


      quá phù hợp --


      Tư Mộ mới vừa buông lỏng hít hơi lớn, rồi lại bị động tác này của làm cho kinh hãi hít vào hơi. Trong lúc nhất thời tức khí cũng rẽ nhánh.


      Bàn tay to của Ngôn Mặc Bạch tà nịnh nhào nắn, Tư Mộ cũng kiềm chế nổi nữa, chợt lật người lại, trừng to mắt mà nhìn Ngôn Mặc Bạch.


      Này nha cũng quá lưu manh rồi! Lại giả bộ ngủ, còn biết xấu hổ ăn đậu hũ của !


      " đến cùng muốn làm cái gì?" Tư Mộ bắt đầu tức giận, cũng để ý bây giờ là mấy giờ sáng rồi, thanh đề cao nhiều đề -xi-ben, tức giận, giữa đêm tối yên tĩnh làm kinh động từng vòng sóng lăn tăn.


      Ngôn Mặc Bạch cong khóe miệng, tròng mắt như bầu trời đêm đông le qua mấy ánh sao, lóe sáng chói mắt.


      " muốn duy trì tư thế này..., chẳng lẽ em biết?"


      Vô lại mười phần, hoàn toàn giống như mẫu công tử nhà giàu mà.


      ra lúc Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy Sơ sơ, cho người cảm giác phải là trơn bóng như ngọc, mà là lạnh lùng như băng, kiêu ngạo bá đạo. ít , luôn là khuôn mặt nghiêm chút thay đổi, tuy nhiên nó nghiêng nước nghiêng thành nghiệt mười phần.


      Như thế nào cũng nghĩ đến, vô lại mười phần cứ như vậy ra lời lưu manh!
      Last edited: 8/1/15
      AnAnhitory thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hào môn quyền thế: Ngôn thiếu cưng chiều vợ

      Editor: E-Star (Ta là gió)

      Chương 71 (tt)

      về giở trò lưu manh, Tư Mộ cũng có thể hạ bút thành văn.

      Nhưng đối mặt với Ngôn Mặc Bạch, lại nửa điểm khí thế lưu manh đều .

      Đỏ mặt, cúi đầu, hận được đem giường đào cái động vùi mặt vào.

      Giọng như muỗi kêu lên án: “Tại sao có thể như vậy?”

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, cảm thấy bộ dáng của vô cùng đáng có chút thích thú. Vì vậy, cố ý chọc : “ thế nào?”

      Tay từ lâu vòng lên trước ngực của , vững vàng bá chiếm bên, rất tà ác nhào nắn, “Là thế này phải ?”

      Tư Mộ bị hành vi của làm cho hoảng sợ đến kêu lên, đỏ mặt như máu.

      Ngôn Mặc Bạch cúi đầu cười ra tiếng, “Đây chính là hình phạt giành cho em. Em nghe lời, ngoan!”

      Tư Mộ u oán giương mắt: “Em lúc nào nghe lời?”

      nghe lời, ngoan, cực kỳ giống người cha cưng chiều con bướng bỉnh và thể làm gì được ngoài thở dài.

      Nếu nghe lời, đoán chừng chính là hôm nay gọi sớm về sớm, mà lại muộn về như thế chuyện chỉ như vậy thôi.

      Ngôn Mặc Bạch nâng người nàng lên, để cho cùng mình mặt đối mặt. Khiến cho nhìn mắt của mình, Ngôn Mặc Bạch liền há miệng cắn cái gương mặt của , mặc dù phải là cắn , nhưng hàm răng cắn mặt của cũng có chút dấu... Da của vốn mỏng, chút xíu sát thương vết thương cũng rất ràng.

      “Hôm nay em làm cái gì? Lại có thể sau lưng cùng con trai khác hẹn hò ở phòng cà phê? Có phải em chán sống hả, hả?”

      “Em đâu có--? Làm sao biết?” Tư Mộ có chút niềm tin chưa đủ mạnh miệng, nhưng ngược lại vừa nghĩ, phải ở nhà sao, làm sao biết hôm nay ở cùng Quân Đình trong phòng cà phê?

      Nhưng mà vậy sao? phải tốt nhất liên quan tới nhau quấy nhiễu chuyện tình cảm riêng tư của nhau sao? Chính cũng chơi bl, vậy mà lại cho có những cuộc hẹn nho sao?

      “Em làm cái gì đều biết. Cho nên, đừng có ý đồ muốn làm chuyện có lỗi với , nếu làm cho em hối hận kịp.”

      thu lại vẻ mặt vô lại, mặt nghiêm túc trang trọng. Lòng của Tư Mộ cũng căng thẳng theo.

      “Em biết rồi, về sau em chú ý, làm mất mặt nhà họ Ngôn.” Tư Mộ rũ mắt xuống, giọng có chút uất ức.

      Ngôn Mặc Bạch thở dài, bàn tay che ánh mắt của , chữ, “Ngủ!”

      muốn cùng nhảm nữa!

      Hình như tư tưởng của và người con này hoàn toàn cùng thứ bậc, thế nào cũng cùng đường .

      Tư Mộ muốn ngủ từ sớm, nhưng lại ôm mình như vậy, kêu làm thế nào ngủ được?

      Tránh thoát mấy cái, ngược lại càng xiết càng chặt.

      “Đừng nhúc nhích! Nếu tối nay em đừng nghĩ được ngủ.”

      hung dữ cảnh cáo, rốt cuộc Tư Mộ cũng thôi giãy giụa, ngoan ngoãn tùy ôm, vùi ở trong ngực .

      Chóp mũi là hơi thở nam tính, cương nghị của , dựa vào lồng ngực của và tập làm quen với nó, suy nghĩ cũng chầm chậm mơ hồ.

      Nhắc tới cũng kỳ quái, đúng là vừa nhắm mắt ngủ liền, hơn nữa còn ngủ vô cùng ngon, cả đêm nằm mơ.

      Sáng sớm những tia ánh sáng đầu tiên của mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ to lớn sát đất, lúc ánh sáng chiếu vào khe hở rèm cửa sổ, Tư Mộ thức giấc.

      là bị đói làm cho thức giấc.

      Ngày hôm qua chỉ ở ‘Dạ yến’ ăn chút đồ ăn vặt, nhớ tới hôm qua lúc trở về cũng có ăn cơm. chén to hoành thánh như vậy cũng bị mình Ngôn Mặc Bạch ăn hết, còn uống bát canh lớn, sau đó còn chưa ngứa hỏi còn gì ăn nữa hay .

      Trời ơi, sức ăn làm người ta ngạc nhiên!

      Hôm nay mới sáng sớm bụng kêu lên ùng ục, Tư Mộ giật giật thân thể, chuẩn bị rời giường làm bữa ăn sáng.

      ở trong chăn hai người đều trần truồng, Tư Mộ có chút ngượng ngùng nắm góc chăn, cố gắng hết sức nhàng di chuyển thân thể.

      Mặc dù rất nhàng, nhưng Ngôn Mặc Bạch vẫn cảm thấy được, mở mắt, giọng mang theo lười biếng lúc mới tỉnh, vừa tình cảm lại vừa dễ nghe, “Em muốn đâu?” Tư Mộ mới vừa lộ ra nửa người, bị đột nhiên lên tiếng làm kinh ngạc chút, lập tức co người lại, cúi đầu dám nhìn .

      là trần như nhộng đó!

      làm sao dám ở trước mặt lõa lồ trắng trợn như vậy mà chạy?

      “Em làm bữa ăn sáng, muốn ăn gì?”

      “Gì cũng được!” Ngôn Mặc Bạch giống như đối tay nghề nấu nướng của rất vừa ý, nên có kén chọn.

      ***************************
      Last edited by a moderator: 10/1/15
      xuxubungbu, hitoryAnAn thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      c71(tt)
      Mộ nhìn thấy áo ngủ Ngôn Mặc Bạch nhét vào bên giường, vì vậy thừa dịp Ngôn Mặc Bạch sắp khẽ nhắm mắt, tay mắt lanh lẹ với tới lấy, khẽ quấn lên người, sau đó lật người xuống giường, giống như chạy trốn, chạy như bay vào phòng tắm.

      làm động tác ra cũng có tránh được ánh mắt của Ngôn Mặc Bạch, cau chặt chân mày, cười ra tiếng.

      ngốc nghếch này, trong giống như tồn tại hai người, thỉnh thoảng lớn mật, thỉnh thoảng ngượng ngùng đơn thuần, hai cá tính khác nhau trộn lẫn trong cơ thể , nhưng hoàn toàn có cảm giác đột ngột tự nhiên. Ngược lại cảm thấy rất đặc biệt, rất tốt đẹp.

      ….

      Buổi sáng đầu mùa đông, mặt trời mọc lên, ánh mặt trời có nhiệt độ gì, lại làm cho căn phòng trở nên sáng và rực rỡ, trong lòng cũng vui vẻ theo.

      Tư Mộ ở trong phòng bếp nấu cháo trắng, trong nồi vang thanh ùng ục liên tục, màu trắng của hơi nước bay ra mang theo mùi gạo nhàn nhạt, cả phòng bếp cũng tràn ngập loại mùi vị bình thường mà ấm áp này.

      Tư Mộ có chút sững sờ, nhìn cháo trắng sôi ùng ục này, lòng cũng theo đó mà cuồn cuộn.

      Lúc trước, mình đầy tràn ngập nhiệt tình học nấu nướng, chính là vì về sau muốn chính tay mình làm bữa ăn cho người .

      Nhưng người ban đầu mà muốn sống hạnh phúc cả đời, rời rồi, mặt khác, người xa lạ bá đạo như Ngôn Mặc Bạch lại xông vào, làm cho cuộc sống bình thường của trong phút chốc thay đổi như chong chóng, thao túng cuộc đời của .

      Số phận là như thế, chút cũng phải do người!

      Đột nhiên giọng nam trầm thấp truyền đến từ sau lưng cắt đứt suy nghĩ của : “Em muốn đem cháo nấu thành hồ sao?”

      Tư Mộ lúc này mới ngửi thấy được trong phòng nồng nặc mùi khét.

      Vội vàng tắt bếp, dùng cái muỗng khuấy đáy nồi, đoán chừng đáy nồi cũng thành hồ rồi.

      hồi hơi thở nhàng khoan khoái đến gần, Ngôn Mặc Bạch khoanh tay đến gần, nhìn nồi cháo thành hồ lát, cau mày : “Cháo này vứt bỏ! Nấu cái khác !”

      Tư Mộ cảm thấy có lỗi vô cùng, mở miệng : “ xin lỗi, em lại làm cho phải chịu đựng thêm chút nữa rồi! thể ăn bây giờ.”

      Ngôn Mặc Bạch nắm cằm Tư Mộ, mạnh mẽ bóp mặt của quay về hướng : “! Trong đầu của em nghĩ cái gì? Sáng sớm ở nơi này ngẩn người, đem cháo nấu thành hồ, lãng phí lương thực.”

      Tư Mộ cắn môi, rũ mắt xuống, dám nhìn .

      Nhưng biết bộ dáng cắn môi đỏ mặt của , giống như bàn thức ăn ngon, màu sắc đẹp đẽ làm người ta muốn ăn.

      Ngôn Mặc Bạch kéo mặt của qua, cúi đầu hôn môi của , nặng nề gặm, lại từ từ mút, mang theo mùi thơm ngát của đáng răng xong sáng sớm, trêu chọc Tư Mộ đáy lòng gợn sóng chút.

      Tư Mộ tựa cả người vào , trong tay còn cầm cái muỗng, đến khi bị dùng lực vừa phải làm đau, mới phục hồi tinh thần lại, cầm trong tay cái muỗng liền hướng người kêu.

      “Ưhm…. Cái người khốn kiếp này!” Ngôn Mặc Bạch bị gõ mấy cái, cau mày buông Ngôn Mặc Bạch ra, nhìn chằm chằm cái muỗng phá hư phong cảnh trong tay , hận thể đoạt lấy bẻ gãy nó.

      Tư Mộ bị buông ra, môi bị hôn sưng đỏ, là trơn hồng hồng, kiều diễm ướt át, lại vô cùng mê người.

      Vì vậy, Ngôn Mặc Bạch bị chửi khốn kiếp, cũng rất vui vẻ chấp nhận, cười giống như mèo trộm thịt.

      Nhéo nhéo mặt của Tư Mộ, xoay người ra ngoài: “Nhanh lên chút, đói rồi!”

      Bất kể là ở phương diện nào, cũng đói! Ngôn Mặc Bạch có chút tự giễu, mình là ăn tủy trong xương mới biết mùi vị mà.

      Tư Mộ vểnh môi lên, chờ bóng lưng Ngôn Mặc Bạch rời , hận thể chọc ra hai cái lỗ.

      Cầm cái muỗng, rửa chén sạch liền đem nồi cháo có chút nấu thành hồ trong nồi, chọn nơi tương đối khá chút, Tư Mộ nghĩ, phải đói bụng sao? Vậy cho ăn cái này!

      Vì vậy buổi sáng này, Tư Mộ bởi vì chén cháo nhìn ra hồ mặt ngoài, ra mùi vị cháo rất quái lạ, lại bị Ngôn Mặc Bạch khi dễ lần.

      Bởi vì chuyện trường học làm xong, lại cần học, cho nên Tư Mộ ở nhà cũng hay chuyện, cầm sách mang về liền trốn vào thư phòng.

      Vừa mới tiến vào, phát Ngôn Mặc Bạch vào trước bước, ngồi ở trước bàn làm việc nhìn chằm chằm máy vi tính làm việc.

      Tư Mộ xoay người muốn , sau lưng giọng Ngôn Mặc Bạch lại vang lên ngăn cản: “Trở lại! Ngoan ngoãn ngồi bên kia đọc sách.”

      Tư Mộ cầm sách tay, hung dữ trừng mắt liếc cái. Ngôn Mặc Bạch xem thường mắt cũng ngẩng lên, tiếp tục nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính: “Chớ trừng . Hoặc là em ngồi bên kia đọc sách, hoặc là tới đây với đọc sách, chọn trong hai.”

      Đàn ông bá đạo đáng ghét!

      Tư Mộ ôm sách núp ngồi xuống bên sofa cách xa nhất, cầm lên quyển sách quản lý tài chính bắt đầu lật.
      Last edited by a moderator: 10/1/15
      Friendangel2727hitory thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71tt
      Editor;E-Star(Ta là gió)

      Trước kia lúc còn ở trường học, cái loại sách này làm khó chịu nhìn, buồn tẻ vô vị, lúc xem người mệt rã rời muốn ngủ.

      Nhưng bây giờ giống nhau.

      ‘‘Lăng Vũ’’ gặp phải nguy cơ, cha bị bệnh, cả công ty như hổ mất đầu, chia rẽ. Khi đó ấy hận mình có bản lãnh, nếu như có năng lực làm chủ đại cục, cũng ép được tự mình chật vật như vậy, dựa vào bán hôn nhân của mình để đổi lấy bình an của ‘‘Lăng Vũ’’.

      Cho nên, quyết định phải cố gắng học tập, làm tốt những bài toán đơn giản nhất. Nếu như năm sau còn sinh ra quả trứng màu vàng biết , vậy phải thu dọn quần áo cút khỏi nhà, còn phải hoàn trả tiền lại nữa.

      Tư Mộ có nhiều chỗ xem hiểu, để lại bên, đến lúc đó gọi điện thoại hỏi bạn học hoặc giáo sư.

      Nhưng chỗ hiểu quá nhiều, nhìn càng cố hết sức, cũng còn hăng hái.

      Ngôn Mặc

      Bạch ngồi gần đó, nhìn hết sức tập trung tinh thần nhưng gặp khó khăn, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng cắn môi, có lúc còn thích cắn ngón tay.
      Khi Tư Mộ thấy tài chính chuyên ngành giọng Ngôn Mặc Bạch đầu liền vang lên, trầm thấp nhưng có lực, "Có chỗ nào hiểu?"
      Tư Mộ kinh ngạc, đây là hiểu có thể hỏi sao?
      Nhưng mà, hiểu sao?
      "Môn học tài chính phương diện chuyên ngành, hiểu hả?" Tư Mộ giơ giơ sách tay lên, .
      Gương mặt khôi ngô tuấn tú của Ngôn Mặc Bạch, hình như có chút bất mãn với ý tứ trong câu này của .
      là xem thường !
      "Mấy năm trước ở Havard như ý, nhàm chán, tùy tiện đậu tiến sĩ về tài chính. Đoán chừng biết vấn đề này, miễn cưỡng có thể nhìn hiểu ít thôi." Ngôn Mặc Bạch dáng vẻ quan tâm lạnh nhạt, ra lời như vậy vừa túm lại đáng đánh đòn.
      Tư Mộ kinh ngạc há to miệng nhìn : "Havard? Tiến sĩ?" Tiểu tử này có tiến bộ nha, lại có thể biết đùa ngầm nữa.
      Havard mà có thể tùy tiện ai cũng có thể vào như ý sao?
      Tiến sĩ tài chính là có thể tùy tiện có được sao?
      Nhưng mà luôn ngông cuồng như vậy, lại có chút cảm giác thần bí khó lường, chừng là .
      Vì vậy Tư Mộ nửa tin nửa ngờ cầm sách tay đưa cho , chỉ vào tờ: "Chính là chỗ này, em hiểu lắm."
      Ngôn Mặc Bạch chỉ thoáng nhìn cái, đọc nhanh như gió, lập tức đem vấn đề phân tích cho nghe, mạch lạc ràng trong sáng, giảng giải ràng dễ hiểu. Sau đó mấy cái vấn đề khó hiểu khác cũng hỏi , áp lực trả lời từng cái, vả lại giảng giải vô cùng hoàn mỹ, thế cho nên Tư Mộ ngước lên nhìn cổ cũng mỏi nhừ.
      Tư Mộ nhìn đề bài có chút khó khăn, cho dù là giáo sư kinh tế học lúc giảng giải đề này đều phải tốn buổi tối để soạn bài trước. Nhưng Ngôn Mặc Bạch tay cầm lấy, nhàng như thường, nhìn tới đâu tới đó, hơn nữa hình như có gì có thể làm khó được .
      Vì vậy, về sau Tư Mộ có năng lực cạnh tranh thương trường cao minh như thế, hoàn toàn là từ tay Ngôn Mặc Bạch đào tạo. Danh sư xuất cao đồ!
      Cả buổi sáng, quan hệ của hai người, hình như lại thân thiết hơn chút rồi. chỉ là lên giường người xa lạ, tối thiểu còn là lên giường vả lại được bề cho phép thế nào phải người quen.
      Gần tới buổi trưa, điện thoại Tư Mộ vang lên.
      Lại là Ngôn Diệu Thiên điện tới.
      Tư Mộ đưa cho Ngôn Mặc Bạch nghe, thế nhưng người kia chút cũng phối hợp, mặc dù to gan đưa di động tiến tới bên lỗ tai của để nghe, nhưng câu .
      Tư Mộ hết cách, thể làm gì khác hơn là mình nghe.
      "Dạ... ba --" , Tư Mộ còn chưa thích ứng gọi Ngôn Diệu Thiên là ba, nhưng giấy kết hôn cũng làm, hôn lễ cũng làm, danh chánh ngôn thuận làm con dâu nhà họ Ngôn, làm sao có thể dám gọi đây.
      Bên đầu điện thoại kia, giọng Ngôn Diệu Thiên có chút già nua, còn quả quyết dứt khoát như thường ngày nữa, giọng có chút bi thảm : "Buổi trưa hôm nay trở về ăn cơm , các con cùng trở về."
      Lúc Tư Mộ nhận điện thoại Ngôn Mặc Bạch chơi cờ, cờ tay liền dừng lại, trầm ngâm chuyên tâm nghe giọng bên kia điện thoại.
      nghe đầu bên kia muốn trước ngày trở về, Ngôn Mặc Bạch đột nhiên lên tiếng cắt đứt, " quay về!"
      Tư Mộ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn qua hỏi thăm , chân mày hiểu được nhíu lại.
      bên này , nhưng lúc trước Tư Mộ cũng đồng ý với Ngôn Diệu Thiên rồi. Làm sao bây giờ?
      Ngôn Mặc Bạch mặc kệ làm thế nào, chỉ ngồi ở ghế rộng lớn mềm mại như ông chủ, cầm bên tay máy vi tính vội vàng nhưng lại giả bộ bận rộn.
      "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Mặc Bạch, cùng nhau quay về." Ngôn Diệu Thiên xong liền cúp điện thoại, cho Tư Mộ cơ hội trả lời. Vừa rồi con trai mình ở bên câu kia ông nghe vô cùng ràng, gõ vào trong lòng của ông, giao trái tim cũng gõ ra cái khe, cho nên về chuyện xảy ra trước kia toàn bộ đều ra trong đầu.
      Con trai của mình, còn chịu tha thứ ông!
      Tư Mộ nắm điện thoại di động nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, ra là như vậy hôm nay là ngày quan trọng, nhưng là Ngôn Mặc Bạch tại sao muốn cự tuyệt về nhà?
      Hơn nữa cuộc sống là như thế, phải biết.
      Sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch u ám, như cuồng phong mưa to xảy ra đêm trước, khí ép thấp, khí lạnh lẽo.
      Ánh mắt của nhìn chằm chằm Tư Mộ, con ngươi đen nhánh hắc ám có thể cắn nuốt tất cả.
      "Em đồng ý?"
      "Cái gì?..."
      "Ai cho em cái quyền tự mình làm chủ mọi việc?" Ngôn Mặc Bạch đột nhiên ra tay bóp cổ của Tư Mộ, tức khắc giống như biến thành người khác, kìm chế được cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo giống như muốn nuốt sống người trước mặt.
      Last edited: 11/1/15
      dungggAnAn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72: Dì cả đột nhiên tập kích.

      Editor:bangthan87

      Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch nắm chặt cổ, hô hấp thông, mặt đỏ bừng.

      lại đột nhiên bạo phát như thế, Tư Mộ hoàn toàn bị dọa sợ, còn kịp phản ứng, bản thân mình cũng bị cái loại cảm giác này hít thở nổi rồi.

      Trong đầu trống rỗng, cổ bị bóp đến đau, nước mắt mạnh mẽ ào ra, như bị ta dùng lực mạnh bóp ra dạng.

      Ngôn Mặc Bạch hung hăng trừng mắt nhìn Tư Mộ, tay cầm quang ra, cả người bị cổ lực này đẩy ngả xuống đất.

      "Khụ khụ..." Tư Mộ ngã ngồi dưới đất, mạnh mẽ hô hấp, bởi vì quá gấp, nên bị sặc nghẹn ho lên.

      "Em nên cảm ơn vì tôi hạ nặng tay, nếu ..." Vẻ mặt lạnh lùng của Ngôn Mặc BẠch liếc nhìn xuống đất, tư thái cao cao tại thượng. xong, tự nhiên xoay người rời , lại còn đập cửa đến vang mạnh rung trời.

      Quả còn có chút lý trí, nếu ta vừa ra tay, liền trực tiếp vặn đứt cổ rồi.

      Tư Mộ ho khan, nước mắt đều trào ra ngoài rồi.

      Nằm cái đại máng!

      Bạc danh kỳ diệu bị bạo lực gia đình, tủi thân đến được.

      Trước đó lâu, người đàn ông này vẫn cùng mình lưu luyến truyền miên, mà tại có thể lãnh khốc vô tình động thủ với như vậy.

      LÀ vì giúp ta nhận lời trở về nhà ăn cớm say, ta có thể ra tay hung ác như vậy.

      Buồn cười bản thân mình như cát bụi lại còn muốn nẩy mầm đối với ta.

      ta xứng sao?

      Rờ rờ cổ, ngón tay lạnh lẽo rờ đến chổ, liền đau đớn nóng rát.

      Làn da Tư Mộ rát mỏng manh, kết quả bị ta mạnh mẽ như vậy, tại cổ lập tức xuất dấu tay đỏ tươi, sưng đỏ bắt mắt.

      Từ từ bò lên, vừa mới ngã đau như vậy, mông hung hăng nện sứt đắt, như là vỡ khung dạng đau khổ.

      Cổ, mông, với lại ngày hôm qua đụng xe bị trầy da cánh tay, toàn thân đều là thương tổn, chỗ nào cũng đều đau đớn.

      Nhưng mà lại nở nụ cười.

      Có chút tự giểu, lau chùi nước mắt chưa khô, vỗ vỗ tay, sửa sửa quần áo, đem quyển sách tiếp tục ngồi ở ghế sofa đọc sách. Nhưng rốt cuộc cũng đọc được chữ nào.

      Nếu là vợ chồng bình thường, bị bạo lực như vậy, phỏng chừng là muốn rời nhà ra ngoài. Nếu tốt cũng cần phải đập bể bát gỗ khóc om sòm nháo nhà lên.

      Nhưng mà, Tư Mộ thể.

      là do nhà họ Ngôn dùng tiền mời tới, dám rời nhà trốn , vẫn còn bận tâm đến 'Lăng Vũ', rất dễ dàng có thể nhận được viện trợ của YT Quốc Tế, thể kiếm củi ba năm thiêu giờ như vậy.

      , dù sao cũng phải học cách nhẫn nhục chịu đựng.

      Mặc dù Ngôn Mặc Bạch mắng và đánh , vẫn phải mỉm cười đáp lại "TẠ chủ long ân."

      nguyên bản phải là người như thế, hoạt bát rộng rãi, đơn thuần khờ dại, giống nàng công chúa hoạt bát vui vẻ, nhưng mà tại, phải mang theo mặt nạ ngụy trang của bản thân mình, đem toàn bộ cảm xúc đè tận xuống dưới đáy lòng, có thể chỉ bày ra nụ cười.

      Làm sao có thể làm được?

      Tâm lạnh cứng, toàn bộ đều yên lặng.

      Lúc Ngôn Mặc Bạch vừa mới sập cửa ra ngoài, cũng có chút hối hận rồi.

      ta tuy cố gắng ngăn chặn đạo lực của mình, nhưng vẫn tránh khỏi làm tổn thương đến .

      nhu nhược như thế, thậm chí chịu được ngón tay của . Thân thể nhắn xinh xắn lại bị bản thân mình quăng ra, giống như lông vũ tung bay dạng, rơi xuống.

      chịu nổi kích.

      yếu như vậy, nên phải được cẩn thận, săn sóc tỉ mỉ che chở.

      vừa đối với làm cái gì?

      MÃ Đức!

      Ngôn MẶc BẠch có ảo não chửi câu tục, quả đấm hung hăng nện lên tay vịn cầu thang, cầu thang mỹ nghệ đều bị đập bể biến hình.

      đứng ở đầu cầu thang xoay vòng vòng, hồi sau trừng mắt nhìn cánh cửa bị chính mình làm chút nữa rơi ra, hừ hừ, xuống lầu rồi.

      Cái nhà trọ này là kiểu lầu trong lầu, ngồi dưới sofa phòng khách, xem tivi, cầm điều khiển kiên nhẫn đổi đài.

      Chẳng bao lâu sau Ngôn MẶc BẠch cứ như vậy nhàm chán liếc nhìn điều khiển TV.

      Ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên lầu, chút động tĩnh đều có.

      qua giờ, vì sao lại làm ầm ĩ lên?

      Chẳng lẽ bị mình quăng xuống đất, ngã chết rồi sao?

      Ngôn Mặc BẠch phiền toái gãi gãi mớ tóc ngắn của mình, có chút chột dạ nghĩ, chắc ngã chết ?

      như vậy, yếu như thế, chịu nổi kích.

      Nghĩ như vậy, lập tức từ ghế sofa nhảy dựng lên, rất nhanh thẳng lên lầu.

      Vội vàng như thế, khẩn cấp xông tới, nhưng mà khi đến chổ ngưỡng cửa thư phòng, dừng lại. Có chút do dự muốn vào hay .

      Lổ tay dán vào cửa, nghe được động tĩnh bên trong.

      nhàng mở khóa, chuẩn bị làm tốt cứu giúp người, Nhưng mà lọt vào tầm mắt của là Tư Mộ an tĩnh tựa vào ghế sofa ngồi đọc sách, ôm lấy tư thế cũng giống trước như đúc, tựa như có phát sinh chuyện gì.

      Trái lại Ngôn Mặc BẠch ngu ngơ lúc.

      Chẳng lẽ mình vào cửa đổi thời gian?

      cứ như thế như có phát sinh chuyện gì, an tĩnh như vậy, dường như có việc gì đọc sách sao?

      phải là nên than té mặt đất đau dậy nổi, hoặc là gào khóc lớn lên sao?

      Ngôn MẶc Bạch có chút tìm tòi thấy đầu não, nhíu mày nghĩ, bản thân mình nhìn thấy đặc biệt như vậy, giống như những người khác.
      dunggg, xuxubungbuAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :