1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Tiểu Bạch, có phải cảm thấy rất thiệt thòi đúng ?


      Bên kia Sở Kỳ cũng ừ ừ a a cho qua chuyện, cũng trả lời vấn đề của Tư Mộ. tại Tư Mộ cũng có tâm tư để suy nghĩ nhiều, chỉ cần Sở Kỳ đừng cắn tha là được, bằng với tính cách của ấy, mà tức giận có người bình thường nào ngăn được.

      "Nếu có chuyện gì thôi vậy, ngày mai mình gọi điện cho cậu!" Đầu tiên Tư Mộ kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó phải nắm chắc thời gian để ra ngoài, nếu lát nữa người kia quay về, chừng giống như lời ta , cho .

      Tư Mộ nắm chặt điện thoại di động, mượn ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm cửa sổ, nhàng mở cửa.

      từ từ thò đầu ra, dùng mắt quan sát bốn phía, sau khi xác định có người, vội vàng lắc mình ra khỏi cửa, vẫn quên nhàng đóng cửa lại.

      Lúc đến thang máy, thấy con số thay đổi, thang máy lên. Tư Mộ cả kinh, nhất định là kia quay lại. vội vàng nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ để trốn, nhưng lại phát hành lang trống trơn, căn bản có chỗ nấp.

      Thừa dịp thang máy còn chưa lên đến nơi, vội vàng tìm được cửa cầu thang, quyết định thang bộ xuống.

      Tư Mộ chạy trốn thở ra hơi, lúc xuống cầu thang sợ đủ nhanh nên liều mạng chạy xuống, Ngôn Mặc Bạch cầm cái túi màu trắng đó có in tên tiệm thuốc ra khỏi thang máy, thẳng đến phòng 1818.

      Vào phòng liền phát bên trong trống . Lông mày xinh đẹp nhướng lên, khóe miệng khẽ nhếch. A, vật , em lại dám chạy?

      Ném cái túi trong tay qua bên, đến đầu giường cầm điện thoại nhấn phím nội bộ của khách sạn, gọi người lên dọn phòng.

      Giường lộn xộn chịu nổi, chăn vo thành cục, ga trải giường còn vài điểm đỏ sẫm, đóa hoa mai nở rộ, nhìn rất bắt mắt.

      Ngôn Mặc Bạch mở laptop ra, gửi loạt hình ảnh , sau đó thẳng ra cửa.

      Trong phòng vip của quán bar Autumn, bốn người chen trước máy tính xem náo nhiệt, cả đám chậc chậc ngừng.

      ra chuyện là như vầy.

      Tiểu Trang mang theo vẻ mặt kinh hoảng kéo Cố Khuynh ra ngoài, Ngôn Mặc Bạch bị bỏ "thuốc mê", kêu xem chút.

      Cố Khuynh có khả năng đặc biệt về thuốc, y thuật cao, có thể cải tử hồi sinh.

      Chỉ là lát sau, ta dùng tốc độ kinh người quay trở lại phòng, phát đạp cửa phòng kêu to: "Các người quả thể tin được tôi vừa mới thấy gì đâu! là quỷ dị!"

      ta bày ra vẻ mặt "Các người mau tới hỏi tôi thấy cái gì , tôi rất muốn nha" vẻ mặt nhiều chuyện, nhưng ràng ba người kia lại có hứng thú với ti tức mang về.

      Nhậm Phẩm thèm để ý hỏi câu "Thấy cái gì?" là nhìn nổi dáng vẻ chờ người khác đến chia sẻ chuyện bát quái với ta, nhưng lại bày ra vẻ mặt đáng thương khi có ai để ý đến mình.

      "Tiểu Bạch cùng vào thang máy!" Cố Khuynh trả lời rất nhanh, sau đó im lặng nhìn vẻ mặt của mấy người kia. ràng là kết quả như dự đoán.

      Bởi vì vừa xong, ngoại trừ đại boss vạn năm mặt lạnh Lâu Diệc Sâm chỉ cau mày chứng tỏ khiếp sợ, hai người còn lại kinh ngạc há to mồm.

      "Cậu cái gì? ba, ấy, ấy cùng vào thang máy? Hai người bọn họ?" Nhậm Phẩm xém chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

      Trời ơi, rất kinh người! Cái người chưa bao giờ gần phụ nữ, bên ngoài đều đàn ông, Ngôn Mặc Bạch cùng vào thang máy? Nếu là trước kia, tình huống này tuyệt đối xảy ra. người nào, nào có thể đến gần ta nửa mét, khi ta ra tay mặc kệ người đó có phải là phụ nữ hay , chỉ cần muốn dính lấy ta, ta lưu tình mà phát đá bay người đó ra ngoài.

      "Rốt cuộc Tiểu Bạch cũng thông suốt!" Lâu Diệc Sâm uống hớp rượu, nhàn nhạt : "Vào hệ thống an ninh của khách sạn coi thử video clip xem."

      Tuy hận thể trực giết người bày kế Ngôn Mặc Bạch, nhưng cũng thể phủ nhận trong nội tâm bọn họ cảm ơn người đó bỏ thuốc.

      Cảm tạ thuốc kia, rốt cục đem người hư hư thực thực BL, hướng về người đàn ông .

      công lao lớn nha!

      Cho nên bọn họ cũng vui vẻ quyết định, cho người bỏ thuốc kia chết cách thoải mái!

      Lúc này Cố Khuynh thần tốc kết nối internet, xâm nhập vào hệ thống an ninh của Autumn, rất nhanh tìm được hình ảnh trong thang máy. Sau đó bốn người đều vây quanh chiếc laptop chậc chậc ngừng. (Truyện chỉ được đăng ở *******************)

      Khi Ngôn Mặc Bạch mở cửa vào, bốn người chuyện giả bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, mọi người ngồi sofa uống rượu chuyện với nhau.

      "Hắc, ba thể chất càng ngày càng tốt, thuốc mạnh như thế, lại có thể hồi phục trong thời gian ngắn như vậy, trâu bò mà!" Nhậm Phẩm khoa trương trêu chọc, hướng Ngôn Mặc Bạch giơ ngón tay cái lên. Lôi Ngạo và Cố Khuynh cũng cười như cười giơ ly rượu lên nhìn Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng khẽ hừ tiếng, để ý tới họ, đến ngồi xuống bên cạnh Lâu Diệc Sâm.

      Lâu Diệc Sâm nhíu mày nhìn, hỏi: "Có ý kiến gì?"

      hỏi có hoàn thành nhiệm vụ hay , năng lực của Ngôn Mặc Bạch rất đáng tin. quan tâm là chuyện khác.

      Hỏi đầu đuôi như vậy, Ngôn Mặc Bạch hơi sững sờ, rồi mới hiểu ra, mấy cái tên tư tưởng biến thái này, chuyện gì cũng lừa được họ. lấy ly tự rót cho mình ly rượu, uống hớp mới : " có ý kiến!"

      Lâu Diệc Sâm cười, vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có tia ấm áp, "A...?"

      Ngôn Mặc Bạch để ly rượu trong tay xuống, ảo não gãi gãi mãi tóc ngắn cõn của mình, mặt mày tuấn lãng rối rắm, buồn bực : "Mọi người xem camera thấy rồi chứ? Lúc đó tôi muốn đẩy ấy ra, nếu là trước kia, căn bản tôi cho nào lại gần. Nhưng mà, tôi biết có phải do tác dụng của thuốc hay , tôi phát tôi đẩy ấy ra được, cũng giống như muốn đẩy ấy ra..."

      Lâu Diệc Sâm có vẻ đăm chiêu, cúi đầu nhàng hỏi: "Cảm thấy loại cảm giác này tốt?"

      Ngôn Mặc Bạch cực kì nghiêm chỉnh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, do dự biết nên gật đầu hay lắc đầu, " phải là tốt, nhưng mà ràng là tôi chán ghét phụ nữ, tại sao tôi lại cùng ấy... hai, tôi bị làm sao vậy?"

      Nhìn dáng vẻ cầu câu trả lời của Ngôn Mặc Bạch, ba người nghe lén bên cạnh cười đến nội thương.

      Tiểu Bạch, quả nhiên tên giống như người! Ở phương diện tình cảm là kẻ ngốc. đúng là coi mình như thánh nhân gần phụ nữ.

      Lâu Diệc Sâm nhấp ngụm rượu, bất đắc dĩ bật cười: " phải chán ghét phụ nữ, mà là gặp đúng người!"

      Cố Khuynh ở bên cạnh nghe thấy buồn cười, liền chen miệng vào : "Tiểu Bạch, chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng trở về người đàn ông chính hiệu rồi."

      Lôi Ngạo cũng cười lại gần: " ba, phát biểu cảm nghĩ khi mới nếm thử trái cấm !"

      Nhậm Phẩm ở bên cũng chọc vào: " ba, vừa rồi làm mấy lần mới giải trừ hết dược tính của "thuốc" kia?" Mạnh như vậy, ít nhất cũng ba bốn lần!

      Ngôn Mặc Bạch đen mặt đạp mỗi người phát: "Cút!", mấy người đùa giỡn thành đoàn.

      Lâu Diệc Sâm nhìn bọn họ náo đủ mới : "Cậu tìm người điều tra chưa?"

      Nếu quả là gặp nhau ngoài ý muốn sao, chỉ sợ rằng đó là cố ý tiếp cận. Người như họ, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận, thể kinh thường, nếu chết như thế nào cũng biết.

      "Ừ, tôi vừa mới kêu Tiểu Trang điều tra. Đây là tư liệu của ấy." Ngôn Mặc Bạch đưa di động ra. thể thừa nhận, hiệu suất làm việc của Tiểu Trang rất cao, mới gửi hình qua, chưa đến năm phút, bộ tư liệu ràng cặn kẽ gửi đến di động .

      Tài liệu này, trước đây Ngôn Mặc Bạch kêu Tiểu Trang điều tra lần rồi. tại muốn lần nữa, tương nhiên là nhanh!

      Lâu Diệc Sâm nhìn tư liệu, bối cảnh sạch , người cũng tệ, xem ra chỉ gặp nhau ngoài ý muốn, tóm lại đây là duyên phận.

      Con mắt của Cố Khuynh nhìn xuống dưới cùng của tư liệu, sau đó cười đến đáng đánh đòn: "Tiểu Bạch, cậu xem, người ta có bạn trai nha...~~"

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, hỏi lại: "Vậy thế nào?"

      "Oa! ba, giao thân xử nam cho người mang danh là hoa chủ, có cảm thấy rất thiệt thòi ?" Nhậm Phẩm cười cực kỳ khoa trương.

      Trong đầu Ngôn Mặc Bạch thoáng lên ý nghĩ, sau đó liền nghe thấy điện thoại của mình trong tay Lâu Diệc Sâm đổ chuông.
      Nữ LâmChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Gọi điện cầu cứu.


      đường chạy như điên xuống lầu Tư Mộ dám lơi lỏng, thở hổn hển chạy ra khỏi khách sạn, bắt taxi về nhà.

      Tuy bây giờ là rạng sáng, nhưng những chỗ ăn chơi của thành phố phồn hoa, đèn đuốc vẫn sáng trưng, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, gần đó người qua lại rất nhiều, nhìn thấy dáng vẻ đó của Tư Mộ lại còn chạy từ khách sạn ra, khiến người khác phải liếc mắt nhìn.

      vốn buộc tóc đuôi ngựa bây giờ rối tung, vài cộng xõa xuống, vội chạy ra ngoài nên cũng thèm buộc lại, áo sơ mi nam người mặc dù thiết kế lại, lên cũng có thể cho là đẹp, nhưng chỉ cần nhìn qua cái là có thể biết đây là áo sơ mi nam. Cứ như vậy, liền khiến người khác có ý nghĩ tốt.

      Thậm chí bên cạnh còn vang lên tiếng cười của lưu manh, người có gương mặt thô bỉ đến gần: "Hắc, em đâu vậy? Đêm nay bao em!"

      Khuôn mặt Tư Mộ thanh thuần ngọt ngào, dáng người thon dài mảnh, khuôn mặt nhắn ửng hồng vì thở gấp, còn có đôi mắt to hoảng sợ... người đàn ông bình thường đều thể chống lại dụ hoặc này.

      Nếu phải chân Tư Mộ mỏi đến nỗi mềm nhũn, nhất định đạp người đàn ông thô bỉ này phát!

      "Cút! Em cái đầu ấy! Biết điều tránh xa tôi chút, nếu tôi la lên!" Trị an ở đây rất tốt, dù ban ngày hay buổi tối đều có cảnh sát tuần tra, tin người này có can đảm làm ra chuyện xấu gì với .

      "Hắc! đây tin em kêu người đến!" người đàn ông bỉ ổi càng hứng trí, ta nhìn Tư Mộ cười : "Đến đây, dùng cổ họng la lên, để nghe xem giọng của em có mất hồn như dáng vẻ của em . Ha ha!"

      " hai, này rất phù hợp. Đúng lúc mấy ngày nay rảnh rỗi, em tìm phụ nữ, có thể chơi cho đỡ chán!"

      ta mình, bên cạnh còn có vài thiếu niên cách ăn mặc giống như côn đồ, cho nên ta sợ. Nếu có người nhiều chuyện muốn làm hùng cứu mỹ nhân xen vào việc của người khác, vậy cũng xử luôn là xong.

      Tư Mộ nhìn mấy người đó đến gần, trong lòng cực kỳ hoảng sợ.

      Bình thường phải có rất nhiều cảnh sát tuần tra qua đây sao?

      Các cảnh sát, thần hộ mệnh của người dân, hãy thân , nhân dân cần các ! Tư Mộ bất lực chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng trời cao có thể nghe thấy tiếng kêu tha thiết của .

      Nếu trước mắt chỉ có người, miễn cưỡng có thể kháng cự chút, tốt xấu gì cũng có theo Sở Kỳ học võ. Nhưng bây giờ đám, mà tất cả còn là côn đồ nhiệt huyết, làm sao có thể thoát đây?

      "Rốt cuộc các người muốn thế nào?" Tư Mộ bắt mình phải tỉnh táo lại, chú ý xung quanh, muốn tìm người giúp, nhưng mà ngoại trừ có hai ba người qua đừng dừng lại xem, căn bản có ai tình nguyện ra mặt giúp . Lòng lạnh run, tay đổ mồ hô nắm chặt điện thoại, tay run rẩy đưa ra sau lưng, dựa vào trực giác muốn gọi điện thoại cầu cứu.

      "Vốn là muốn gì, nhưng tại thế nào... đây muốn em cùng mấy em chơi đùa chút, em thấy có được hay ?" Người đàn ông bỉ ổi nở nụ cười hiểm, giống như chuyện này quá quen thuộc với ta, tiện tay đùa giỡn phụ nữ, hề quen.

      Điện thoại đổ chuông lúc lâu nhưng có người bắt máy, chắc Sở Kỳ ngủ quên rồi.

      Khi định tìm cách khác để tự giúp mình, điện thoại trong tay hơi rung, thở phào nhõm, hét to với bọn họ: "Nơi này là cửa khách sạn Autumn, nếu tôi chẳng lẽ mấy người bắt tôi à?"

      Kỳ dám ôm hy vọng quá lớn, nếu như Sở Kỳ từ nhà chạy đến, ở đây chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi, chỉ hy vọng Sở Kỳ có thể ở gần đây, mau chóng chạy đến. (Truyện chỉ được đăng tải ở *******************.)

      ....

      Ngôn Mặc Bạch nhìn dãy số di động, sửng sốt lúc lâu mới bắt máy.

      biết lúc ấy nghĩ như thế nào, vậy mà lại lưu số di động của mình vào máy ấy. phải muốn nhanh chóng chạy trốn sao? Tại sao lại có thể chủ động gọi điện cho ? Hình như biết đây là số của !

      Vừa mới nhấn phím nghe, liền nghe thấy tiếng của bên kia, hơi xa, phải với điện thoại: "Nơi này là cửa khách sạn Autumn, nếu tôi chẳng lẽ mấy người bắt tôi à?"

      đăm chiêu cau mày, Lôi Ngạo ở bên cạnh nhìn dáng vẻ do dự của , tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      Ngôn Mặc Bạch trả lời, tắt điện thoại, sau đó nhấn dãy số khác, lạnh lùng ra lệnh: "Kêu mấy em đến cửa chính xử lý những người gây ở đó !"

      Tiểu Trang nhận được điện thoại hơi sửng sốt, rồi nhận lệnh mà . Nhưng khi xuống lầu thấy mấy tên côn đồ vây quanh đùa giỡn , đầu óc ta hiểu.

      Trong lòng buồn bực: Từ khi nào Ngôn thiếu nhiều chuyện vậy, bắt đầu quan tâm đến chuyện mấy tên côn đồ đùa giỡn , loại chuyện như lông gà vỏ tỏi như vậy chứ?

      Chẳng lẽ bé này cùng Ngôn hiếm có gian tình?

      thể nào? làm thủ hạ cho Ngôn thiếu cũng được ba năm rưỡi rồi, từ trước đến giờ vẫn chưa gặp qua bé này, bên ngoài đồn ta thích đàn ông, khi đó nhìn mấy em có diện mạo đẹp thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho bọn họ nha!

      Nhưng mà nếu Ngôn thiếu cố ý gọi điện thoại đến căn dặn, dựa theo thủ đoạn của Ngôn thiếu, "xử lý"... nắm chắc rồi.

      Theo pháp luật đùa giỡn phụ nữ cũng coi là phạm tội lớn, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của bé này còn xuất ở đây nữa chứ, bị đùa giỡn mới là lạ đó! Nhưng mà nếu bé này có gian tình với Ngôn thiếu, chuyện liền khác rồi. Ra tay thấy máu!

      Tiểu Trang tiến lên, thấy mặt bé kia, đây phải bé mới vừa rồi Ngôn thiếu gửi hình qua bắt mình điều tra sao?

      Mới vừa rồi Ngôn thiếu cùng bé này giải "thuốc" đây mà!

      suy nghĩ nhiều, giơ tay lên kêu người phía sau, "Lên! Trước tiên đánh chết người cầm đầu!"

      Mấy người này đều trải qua huấn luyện, thân thủ rất tốt, dùng để đối phó với loại côn đồ này, quả thực là sỉ nhục với bọn họ mà!

      Tiểu Cửu nhíu nhíu mày. " Trang, Ngôn thiếu kêu chúng ta tới giải quyết đám côn đồ này sao? xác định có nhầm lẫn chứ?"

      Tiểu Trang nghiêm trang gật đầu: " sai! kia có quan hệ với Ngôn thiếu."

      Tiểu Cửu nghe thấy vậy phấn khởi hẳn, ánh mắt sáng lên, bẻ tay phát ra tiếng răng rắc rồi xông lên, dám đùa giỡn người của Ngôn thiếu? Quả nhiên là muốn chết mà!

      Tiểu Trang vừa thấy điệu bộ này của Tiểu Cửu, vội vàng ở phía sau kêu lên: "Ai ai... các người xuống tay cũng có chừng mực thôi, đừng để bọn chúng chết hết!"

      lo lắng đám tiểu tử này biết chừng mực, đánh chết hết bọn họ ở cửa chính khách sạn Autumn, ngày mai được lên trang bìa, Ngôn lão gia nổi điên mới là lạ!

      Tư Mộ suy nghĩ biện pháp ngăn họ lại, đợi Sở Kỳ đến cứu viện, cũng biết khi nào ấy mới đến. Nhưng ràng những tên côn đồ trước mặt có ý định ra tay với , trong lòng rất gấp đó!

      Đột nhiên mấy người mặc đồ đen thân hình cao lớn biết từ đâu lao ra, nhiều lời, liền tiến lên động thủ. ràng bọn họ có trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, ra tay hung dữ, đều là chiêu chế địch, hơn nữa còn hề lưu tình.

      Người đàn ông bỉ ổi kia bị đánh thảm nhất, bị người đàn ông gầy gò đánh quyền vào mặt, dùng lực mạnh đến nỗi khiến ta văng xa ba mét, rớt xuống bậc thềm, sau đó ói ra máu, răng cũng rụng mấy cái, lập tức ngất xỉu. Nhưng người đàn ông gầy gò kia vẫn bỏ qua cho ta, tiếp tục lên, nhấc ta lên dùng đầu gối thúc vào mặt ta, liên tục mấy chục cái, khuôn mặt thô bỉ be bé máu với thịt khiến ai dám nhìn.

      Hình ảnh máu me như vậy liền dọa Tư Mộ sợ tới mức ngẩn người. Trong lòng nghĩ rằng phải nhanh chóng chạy trốn, nhưng đôi chân lại thể động đậy, chỉ có thể run rẩy đứng im tại chỗ, dùng sức cắn môi, khiềm chế để mình hét ra tiếng.
      Nữ LâmChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: này rất quen mặt


      Trường hợp máu tanh này rất bạo lực, mấy tên côn đồ bị sửa chữa đễn nỗi phải kêu gào, sau đó tiếng kêu cũng còn, trực tiếp té xỉu mặt đất.

      Tiểu Trang đau đầu vỗ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn động tác mãnh liệt củaTiểu Cửu, lắc đầu. Tuy các em xuống tay ngoan độc, nhưng ít nhất còn biết khiêm tốn chút.

      ràng là dặn dò xuống tay phải có chừng mực, nhưng có cần phải tàn bạo như thế ?

      tiến lên vỗ vỗ vai Tiểu Cửu: "Đứa bé đứa bé... em phải kiềm chế chứ! Nếu còn đánh ta, óc cũng vãi ra mất."

      Lúc này Tiểu Cửu mới buông người kia ra, cười nhạo : "Hứ.... Trang, phải lúc nãy đánh chết người này sao?"

      Tiểu Trang nghẹn lời, vẻ mặt buồn bực giơ tay đánh lên đầu Tiểu Cửu cái, "Xem ra em nhớ rất câu này nhỉ. phải cũng xuống tay phải có chừng mực sao?" Sau đó quay sang chỉ chỉ Tư Mộ đứng bên cạnh: "Em xem, bé kia sợ đến nỗi sắp ngất rồi. Em đánh liền đánh , cảnh tượng trở nên tàn bạo hơn. Nếu về sau bé kia có bóng ma trong lòng, Ngôn thiếu băm em ra mới là lạ đó!"

      Mới vừa rồi thỉnh thoảng có chú ý bé kia, thấy sợ đến phát khóc, định tiến lên an ủi vài câu, nhưng thấy dáng vẻ kia, đành từ bỏ.

      Nhìn cái áo sơ mi đó liền nhận ra, đó là của Ngôn thiếu.

      Quần áo của Ngôn Mặc Bạch đều được đặt riêng, ở góc cổ áo có thêu chữ "y" bằng thủ công. Mặc dù rất khó thấy, nhưng với ánh mắt sắc bén của có thể thấy rất .

      bé kia tóc tai toán loạn, ăn mặc ngay ngắn, nếu tùy tiện đến gần an ủi, biết Ngôn thiếu có mất hứng nữa?

      Tiểu Cửu quay đầu thấy Tư Mộ ngã mặt đất, gương mặt đầy nước mắt, trắng bệch dọa người, còn nôn, hiển nhiên là bị cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng. Nhất thời Tiểu Cửu chột dạ rụt rụt cổ, chắc chắn hỏi: " ấy, , có nhát gan như vậy chứ?"

      Tiểu Trang lại đánh đầu ta cái: "Em cho rằng tất cả mọi người đều giống chúng ta giơ tay giết người, thấy máu à? Em, đứa bé xui xẻo này, là thua em mà! Con , là phải nhu nhu nhược nhược như vậy, mới cần đàn ông chúng ta bảo vệ!"

      Tiểu Cửu gật gật đầu, cái hiểu cái , Tiểu Trang hài lòng vỗ vỗ đầu ta. Ừ trẻ con dễ dạy!

      "Nhanh chóng dọn sạch trường!" Tiểu Trang ra lệnh tiếng, mấy người thủ hạ lập tức hành động, động tác gọn gàng linh hoạt.

      Mấy người ngất xỉu bị đưa lên xe chở , về phần chở đâu, chúng ta thể nào biết được. Vết máu mặt đất cũng được bọn họn lấy nước rửa sạch. Ngoại trừ khí tràn ngập mùi máu tươi hoàn toàn thể nhìn ra nơi này mới xảy ra vụ ẩu đả nghiêm trọng.

      Bên cạnh còn có người sợ chết, cầm di động định gửi những hình ảnh của cuộc ẩu đả mà mình chụp được , nhưng chưa kịp gửi, di động bị người mặc áo đen đoạt lấy.

      "Này này này... đó là di động của tôi, các ngươi muốn làm gì? Trả lại cho tôi?" Những người bị lấy di động, phần lớn đều e ngại thủ đoạn của họ, dám lên tiếng. Nhưng mà có dáng người mảnh mai bất mãn hô to.

      Tiểu Cửu lấy di động của , sau đó tay liền bị túm chặt. Hiển nhiên này sợ chút nào, ngước mặt lên hét to với : " trả điện thoại lại cho tôi!"

      Tiểu Cửu nhìn cái tay mảnh khảnh trắng nõn lôi kéo cánh tay của mình, kiên nhẫn nhíu mày, "Buông tay!" Giọng lạnh lùng, trái ngược với dáng vẻ đẹp trai, trẻ con bên ngoài.

      " bỏ! Trừ khi trả lại điện thoại cho tôi." Quả nhiên tính tình kia cố chấp, cứng đầu như bò. Hơn nữa hề nhận ra ý tứ cảnh cáo trong câu kia.

      "Tôi lại lần nữa, buông ra!" Phải thay đổi làm người đàn ông, nếu Tiểu Cửu trực tiếp động thủ. Nhưng đây là , biết nên xuống tay như thế nào. Hơn nữa, mới vừa rồi Trang cũng , con vốn là nhu nhu nhược nhược, nếu dùng lực, ấy khó tránh khỏi cái chết. Cho nên cảm thấy nên cảnh cáo lần nữa, hy vọng biết khó mà lui.

      "Di động tôi có thể trả lại cho , nhưng phải xóa hết tất cả các ảnh mà mới chụp được!" Tiểu Cửu nhìn quật cường, nhất định chịu buông tay, lùi bước tiếp.

      "Tại sao tôi phải xóa? Mới vừa rồi tôi cũng chụp các ?" hoàn toàn cảm kích, đưa tay chỉ Tư Mộ ở cách đó xa : "Chính xác là tôi chụp người đẹp kia có được hay ?"

      Tiểu Cửu nhìn theo tay , hơi kinh ngạc, sau đó tiếp tục lạnh lùng : "Chụp ấy cũng được!"

      Tiểu Trang nhìn Tiểu Cửu, nửa ngày mà vẫn giải quyết được, còn bị bé quấn lấy, ta hô to: "Tiểu Cửu, em tm nhanh lên!"

      Xảy ra đánh nhau, tuy động tác của họ lưu loát nhanh chóng, cũng dọn dẹp trường, nhưng dù sao đây cũng là nơi phồn hoa náo nhiệt, coi như tịch thu di động của những người ở đây, nhưng vẫn có người báo cảnh sát. Mặc dù an bài người chặn xe cảnh sát lại, nhưng tránh để chuyện ầm ĩ quá lớn có biện pháp khắc phục hậu quả, bọn họ phải nhanh chóng khỏi chỗ này.

      Thấy Tiểu Cửu còn kì kèo mè nheo bên kia, trực tiếp qua túm người.

      "Ai... tiểu tử em tại sao lại thế này chứ? Làm chuyện gì cũng lằng nhằng nửa ngày."

      Tiểu Cửu ủy khuất nhìn Tiểu Trang, thầm trong lòng đây phải do có người ngăn cản sao? ấy là con , em cũng thể đánh đúng ? Mới vừa rồi còn dạy em đạo nghĩa kia, quên rồi sao Trang?

      Tiểu Trang nhìn lôi kéo Tiểu Cửu, cố gắng khách sáo : " bé, mau buông tay!"

      " buông!" Có thể là do khí thế của Tiểu Trang quá mạnh, đột nhiên hơi lo lắng, nhưng mà vẫn cố chấp.

      Ngay khi Tiểu Trang định bảo Tiểu Cửu cần thân sĩ cứ trực tiếp đánh, đột nhiên nghe yếu ớt : "Tôi biết đẹp ở bên kia!"

      Tiểu Trang cũng ngạc nhiên, hỏi: "Vậy chụp hình ấy là gì?"

      "Chụp hình rất vui nha! ấy ăn mặc như vậy chắc cả đời này cũng chỉ có lần này, cơ hội khó có được, phải chụp làm kỷ niệm, ngày mai cho ấy xem, tôi đoán rằng ấy còn dành làm của riêng đó!" nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, thừa dịp Tiểu Cửu ngây người, dùng hết sức giật di động về, sau đó buông tay ta ra, về phía Tư Mộ: "Tôi đến xem ấy thế nào rồi!"

      vừa vậy, Tiểu Trang và Tiểu Cửu cũng biết gì nữa.

      Tư Mộ toàn thân vô lực ngồi dưới đất, muốn đứng dậy nhưng đứng được. Hình ảnh người đàn ông bỉ ổi kia bị đánh đến máu thịt be bét luôn lên trong đầu , tưởng tượng đến cảnh óc ta có thể văng ra bất cứ lúc nào, liền cảm thấy muốn ói.

      vất vả mới định thần lại được, muốn cố gắng đứng dậy. Đột nhiên phía trước có tới. Dáng người mảnh, khuôn mặt đẹp ngọt ngào, mái tóc nhuộm, uốn lọn to. Tư Mộ bị mê hoặc mở to hai mắt đẫm lệ nhìn ta, càng nhìn càng quen mặt, hình như là gặp qua, nhưng nhất thời nhớ được.

      tươi cười yến yến đến, khóe miệng cũng chứa ý cười này, nhìn như thế nào cũng thân thiện. Giống như trào phúng, hoặc là đắc ý, dùng loại tư thế cao ngạo chân thành mà đến, nhìn từ xuống dưới.

      "Phó, Tư, Mộ, đúng ?" đến trước mặt , nhàn nhạt mở miệng cười.

      " là...?" Tư Mộ nhức đầu, vẫn nhớ ra ấy là ai, gặp qua ở đâu.

      ra hai chữ, trong nháy mắt mặt Tư Mộ càng thêm trắng bệch.

      "Diệp Nham!"
      Nữ LâmChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Ngôn thiếu, đó là phụ nữ , đến an ủi sao?


      Diệp Nham...

      Chỉ hai chữ này thôi cũng đủ khiến Tư Mộ té xuống đấy cốc, lạnh lẽo cự độ.

      cắn chặt đôi môi tái nhợt, hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, phát bóng dáng người kia, nhàng thở ra hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn trước mắt, run rẩy : "Rốt cuộc là ai?"

      ra hỏi cái này cũng vô ích. Từ khi ta ra hai chữ "Diệp Nham" trong đầu Tư Mộ liền lên chuỗi hình ảnh khiến hô hấp của rối loạn, đau lòng thể tả được.

      trước mắt, là người bước ra khỏi khách sạn với Diệp Nham vào sáng nay.

      nhìn phản ứng của Tư Mộ, hài lòng gật đầu, cười càng quyến rũ: "Ha ha, tôi là ai? Tôi đoán cũng nhớ được tôi là ai rồi chứ? Hôm nay lúc tôi và Diệp Nham ra khỏi khách sạn này, tôi nhìn thấy ."

      " xin lỗi, lúc đó lại còn hại té ngã!" xong còn liếc nhìn đầu gối của Tư Mộ, cực kì quan tâm hỏi: "Chân của bây giờ còn đau ?"

      Cái tay chống mặt đất liền cứng đờ, nếu ta nhắc, cũng quên mất nguyên nhân khiến đầu gối mình tím bầm. lấy tay khẽ vuốt, đau đến nỗi phải hít hơi lạnh.

      Khi bị thương, khi mình cố ý quên hoặc là sơ ý quên đau, nhưng nghĩ đến, vết thương đó giống như bị vỡ miệng lần nữa, đau đớn gấp trăm lần.

      Tối nay, mua say, là muốn mình cảm giác đau đớn này, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, so với miệng vết thương bị vỡ ra còn đau hơn!

      tại trước mắt đột nhiên nhắc tới, thẳng tanh chuyện này ra, hợp lý hợp tình xé toạc vết thương của ra, hỏi sao đau chứ.

      vẫn nhớ như in cảnh đó. nhìn Diệp Nham ôm trước mặt ra khỏi khách sạn rồi bước lên chiếc xe sang trọng. Tư Mộ tưởng mình bị hoa mắt, tin đó là Diệp Nham. lập tức lấy điện thoiạ ra gọi cho , tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, mà tận mắt thấy đứng bên cạnh xe cắt đứt điện thoại, sau đó ngồi vào xe.

      Lúc đó Tư Mộ chỉ nghĩ lên hỏi cho ràng, nhưng chỉ mới được vài bước, liền bị chiếc xe máy qua đụng phải, té xuống đất. Đầu gối đị thương rất đau, hình như còn chảy máu, cố gắng đứng lên, nhưng đầu gối qúa đau thể đứng lên được chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe kia rời .

      Tư Mộ hoàn hồn thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, ấn miệng vết thương, ổn định tâm tình, trầm thấp hỏi: " đến đây làm gì?"

      đưa tay vuốt tóc, cười nhạt : " ra cũng có chuyện gì. Chỉ là tình cờ thấy ở đây, bên cạnh lại biểu diễn vở kịch đặc sắc 'lưu manh trêu ghẹo , hùng cứu mỹ nhân'. Màn võ thuật vừa rồi quả rất đặc sắc, giống như đóng phim, chừng trong phim cũng đẹp bằng nó. thử xem có đúng ?" xong đưa điện thoại ra trước mặt Tư Mộ: "Cho xem nè!"

      Tư Mộ nhớ đến cảnh máu me vừa rồi, tại vẫn hoảng hồn, vừa định lắc đầu từ chối, hình thấy hình ảnh di động của ta.

      Chiếc điện thoại di động này tương đối phổ biến, màn hình HD cực lớn, hình ảnh rất nét. Nhưng phải là ảnh ẩu đả vừa rồi, mà là hình ảnh trước mặt với người đàn ông trần truồng, người đàn ông đó... là Diệp Nham!

      Tư Mộ có dũng khí nhìn tiếp, cắn chặt môi, liều mạng áp chế tâm tình của mình, mơ hồ có thể nếm được vị máu tươi, nhưng lại càng khó ức chế tức giận và bi thương thương trong lòng, càng ngày càng nghiêm trọng.

      Nước mắt như muốn trào ra khỏi hốc mắt, muốn phát tiết mọi phẫn nộ ra bên ngoài. Ngón tay Tư Mộ nắm chặt đùi, tự với mình đuộc khóc thành tiếng. thể để ta cười nhạo mình.

      Tư Mộ hít mũi cái, ngẩng đầu nhìn trước mặt, mặc kệ đôi mắt đầy nước mắt, ngẩng đầu là tránh cho mình rơi nước mắt. mặt nở nụ cười trịnh trọng, quật cười mà xinh đẹp, "Quả rất đẹp, rất nhiều phim diễn cảnh giường chiếu cũng đẹp bằng, ! Nếu các người đưa video clip này lên mạng, đảm bảo lượt view rất cao. Có lẽ có thể hấp dẫn số nhà nhiếp ảnh luôn chụp cảnh H.

      "..." Mặt trắng bệch, nhưng lập tức trở lại bình thường, cười khinh miệt: "Chụp hình cấp 3 vẫn tốt hơn so với làm 'gà' ? Nghe nhà sắp phá sản? Oh, là đáng thương, cần ra ngoài bán mình về nuôi gia đình sao?"

      Nhất thời mặt Tư Mộ còn chút máu, tức giận nhìn chằm chằm ta, căm hận : " thêm câu nữa thử coi? Xem tôi có dám xé nát miệng ?"

      "Tôi hiểu, cướp Diệp Nham rồi, tôi cũng tìm hai người hỏi điều gì, ngược lại lại đến tìm tôi! Xã hội này là như thế nào, hồ ly tinh hoành hành sao? Tư Mộ nhịn đau, cắn răng đứng lên .

      muốn cúi đầu, mặc người khác khinh thường. Thà chết đứng còn hơn sống quỳ. Nếu như chỉ yếu đuối, thấp kém bị ức hiếp thảm hại hơn mà thôi.

      nặng nề, vui : "Đừng tôi cướp Diệp Nham, chính ta tự tìm đến tôi." Hình như sợ Tư Mộ nghe hiểu, nghiêng người đến gần Tư Mộ, lặp lại từng chữ : ", nghe, cho, , đây, là, , ta, tự, tìm, đến, tôi!"

      Nhìn sắc mặt Tư Mộ, ta tiếp: " ta tự đến tìm tôi, mà tôi cũng vừa ý ta, chúng tôi là danh chính ngôn thuận ở cùng nhau. Còn có, về sau dừng dây dưa với Diệp Nham nữa, nếu ... dĩ nhiên nếu sợ, cứ thử xem. Tôi có 1000 cách khiến vị thiên kim nghèo túng muốn sống cũng sống được."

      "Còn có, tôi tên là Dư Hinh, nhỡ kỹ đấy!" xong, ta xoay người rời .

      Tư Mộ vẫn mờ mịt đứng im tại chỗ, nhúc nhích. Trong đầu trống rỗng, chỉ ngừng lại lại câu: là ta tự đến tìm tôi... là ta tự đến tìm tôi...

      Tiểu Trang đứng xa nhìn Tư Mộ, thấy sắc mặt khác thường của , cũng thấy thích hợp. với Tiểu Cửu bên cạnh: "Ai, em thử xem các ấy chuyện gì, vẻ mặt kia chỉ hận thể giết chết đối phương. Hai người bạn chuyện tại sao lại kịch liệt như vậy?"

      Tiểu Cửu nhíu nhíu mày: "Chắc hai người họ phải là bạn bè?" Sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ta kinh ngạc la lên: "Mới vừa rồi ta còn chưa xóa video clip trong di động..."

      Tiểu Trang cũng kinh ngạc, nếu phải bạn bè, chính là kẻ thù. Vậy đoạn video clip rơi vào tay người kia, nhất định ta sinh .

      "Nếu , chúng ta với Ngôn thiếu ?" Tiểu Cửu đề nghị.

      Thân là người đàn ông, bất kể như thế nào cũng hy vọng người phụ nữ của mình bị uy hiếp. Huống chi là Ngôn thiếu chưa từng có phụ nữ. Tất nhiên ấy càng quý trọng người phụ nữ của mình. Tiểu Cửu tự cho là thông minh nghĩ như vậy.

      Tiểu Trang gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, hai ba câu liền tóm tắt xong hình tình ở đây, sau đó hỏi: "Ngôn thiếu, làm sao bây giờ?"

      "Điều tra kia là người nào." Ngôn Mặc Bạch trầm giọng phân phó, sau đó trầm ngâm lúc lại : "Về phần video clip trong điện thoại của ta, cần lo lắng. Nếu ta nó đến đồn cảnh sát báo án, bên đó cũng có người xử lý."

      Tiểu Trang quẫn bách, hình như Ngôn thiếu nắm được trọng điểm. chuyện về khác nha, đó là người phụ nữ của ta, ta đến ủi sao?
      Friendangel2727, Nữ LâmChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Tôi là Lôi Phong, cần phải lấy thân báo đáp!


      Bên kia Ngôn gần xa cũng có nửa điểm liên quan đến Phó Tư Mộ, Tiểu Trang vừa định nhắc nhở, dù sao đó cũng là người phụ nữ của Ngôn thiếu, hơn nữa người đó còn quần áo chỉnh tề đứng đường cái cùng người khác trợn mắt nhìn nhau.

      "Ách, Ngôn thiếu, Phó... làm sao bây giờ?" Tiểu Trang đưa điện thoại ra xa, cẩn thận hỏi.

      " Phó? Phó nào?" Rồi dừng chút, chợt nhớ đến cái gì đó, tùy tiện : " cần để ý!"

      Ngay sau đó lại : "Tôi kêu xử lý những người ngây trước cửa khách sạn, trông nom kia làm gì?" gần xa đều là ghét bỏ “chó lại bắt chuột”, xen vào việc người khác.

      Tiểu Trang cực kỳ ủy khuất, thầm tốt xấu gì tôi và nhóm em, cũng chỉ vì câu của mà phải xử lý cái chuyện tý thế này, chẳng lẽ phải là sử dụng nhân tài vào việc sao? tại còn ghét bỏ tôi quản nhiều chuyện?

      Nếu phải bé kia là người phụ nữ của , tôi cũng thèm đến?

      Nếu lo lắng người phụ nữ của mình bị người khác bắt nạt, gọi điện cho tôi, giờ lại khó chịu!

      ràng là kêu tôi điều tra kia, ràng là kêu tôi mang người đến giải vây cho bé kia, chẳng qua tôi chỉ hỏi ý kiến của , lại có thái độ ác liệt như vậy, hừ! Cẩn thận tôi nhân cơ hội ăn đậu hũ của ấy!

      Lại ấy rất xinh đẹp, dáng người tồi, hơn nữa còn ăn mặc như vậy để xuất trận, là làm mù mắt nhiều người đàn ông mà, khiến nhiều người đàn ông phun máu mũi đầy đất!

      Tiểu Trang định cúp điện thoại, lại nghe thấy Tiểu Cửu giọng : " Trang, kia muốn , video clip còn trong tay ta..."

      Tiểu Trang vội vàng xoay người lại nhìn, thấy kia mặt tươi cười đắc ý xa, mà Phó Tư Mộ đứng bên kia cắn môi, hai mắt đầy nước mắt, nhưng lại quật cường kìm nén.

      vẫn chưa tắt điện thoại, bước nhanh về phía Tư Mộ, nhìn dáng vẻ đáng thương của , lúng túng biết làm sao.

      Phụ nữ, vẫn luôn kính trọng nhưng gần gũi, trừ giải quyết nhu cầu sinh lý ra, phụ nữ đối với là sinh vật phiền toái đáng sợ nhất! trốn còn kịp.

      Cho nên bây giờ bảo an ủi phụ nữ, tuyệt đối biết làm như thế nào.

      "Kia, Phó, ... có khỏe ?" năng lộn xộn, "Để tôi lái xe đưa về?"

      Tư Mộ cắn môi ngước đôi mắt lóng lánh lên nhìn người đàn ông trước mặt, bởi vì do nước mắt, nhìn được khuôn mặt ta, chỉ thấy hình dáng mơ hồ.

      Tư Mộ cố gắng bình ổn cảm xúc, nghẹn ngào hỏi: " chủ của các đâu?"

      Người đàn ông này, chưa từng gặp, có thể là vệ sĩ mới của Sở Kỳ, Tư Mộ nghĩ vậy.

      Tiểu Trang ngẩn người, hiểu gì.

      chủ của bọn ?

      Bọn làm gì có chủ?

      Chỉ khi nào bọn cần phát tiết mới có chủ!

      Chẳng lẽ ấy Ngôn thiếu?

      Mặc dù Ngôn thiếu có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà cũng thể lầm tưởng là phụ nữ được.

      Tiểu Trang cân nhắc chút, hỏi: " cậu chủ sao?" Sau đó nâng cằm hất mặt về phía khách sạn, "Cậu chủ chúng tôi lầu."

      Tư Mộ nghi hoặc hỏi: "Cậu chủ? phải người của Sở Kỳ sao?"

      ràng là gọi điện cầu cứu Sở Kỳ mà? chọn quay số nhanh mà?

      Đêm nay, người cuối cùng gọi là Sở Kỳ, bảo ấy đến quán bar đón mình, người cuối cùng gọi cho cũng là Sở Kỳ, ấy gọi đến tìm , mấy chục cuộc gọi nhỡ cũng là của ấy, cho nên thế nào nữa người gọi cũng chính là ấy.

      Tiểu Trang cười lắc đầu: " phải! Tôi biết Sở Kỳ."

      "Vậy là ai?" Tư Mộ hoảng sợ hỏi. Khó trách, còn nghi ngờ tại sao người của Sở Kỳ lại xuống tay ngoan độc như vậy, ra phải người của ấy.

      Điện thoại tay Tiểu Trang lại vang lên, nhìn thoáng qua, bắt máy.

      Bên kia truyền đến giọng của Ngôn Mặc Bạch: "Đừng nhắc đến tôi với ấy."

      Chỉ ngắn ngủi bảy chữ, đơn giản, thanh thoát ra lệnh. Sau đó liền cúp điện thoại.

      Tiểu Trang ngẩn người, phản ứng kịp.

      Ngôn thiếu có ý gì? Nếu "Hành động Lôi Phong"? Làm chuyện tốt cần để lại tên họ.

      Nhưng mà Ngôn thiếu lên tiếng, thể làm trái ý ta, lập tức mỉm cười nghiêm trang với Tư Mộ: "Tôi là Lôi Phong!" [1]

      [1: Lôi Phong (18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962) là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha và khiêm tốn, người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là biểu tượng văn hóa. Tên của vào lời ăn tiếng hằng ngày và hình ảnh của xuất áo phong và quà lưu niệm.]

      "Phốc..." Tư Mộ cười hì hì ra tiếng, đau lòng cũng theo tiếng cười này vơi ít.

      "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?" Tư Mộ nhíu mày nhìn Tiểu Trang, đùa.

      Đôi mắt to tròn cũng mang theo ý cười, con ngươi mới được tắm nước mắt càng đen bóng. Thấy mặt Tiểu Trang được tự nhiên, hơi đỏ lên.


      ho khan tiếng, sau đó kêu thủ hạ lái xe đến đây, mắt nhìn nơi khác : " trễ thế này rồi, lại là , đường an toàn. Để tôi đưa về!"

      Cổ áo sơ mi Tư Mộ mặc mở rộng ra, da thịt tuyết trắng lộ ra bên ngoài, cái khe rãnh đẹp đẽ kia như như , trong lúc vô tình Tiểu Trang nhìn thấy, ánh mắt liền lập tức nhìn nơi khác dám nhìn lên người .

      Hình như Tư Mộ cũng nhận ra khác thường của , cúi đầu nhìn quần áo mình, hơi kinh ngạc, cuống quít kéo chặt cổ áo, mặt liền đỏ bừng.

      Cảnh xuân nha cảnh xuân, ngươi bất chợt ra nha!

      "Oh cần cần... dám làm phiền , tôi tự bắt xe về là được rồi!" Tư Mộ lúng túng từ chối. Nhưng khi nhìn lại bộ dáng của mình, còn nghĩ đến chuyện vừa rồi, hơi sợ.

      Tiểu Trang nhìn vẻ mặt của , liền biết trong lòng nghĩ gì, sau đó cười ấm áp như gió tháng ba: " phiền!"

      Nhìn xe đến trước mặt bọn họ, Tư Mộ hơi chần chừ, rồi theo ý ngồi ở ghế sau.

      địa chỉ chỉ mình cho lái xe, Tư Mộ cám ơn: "Làm phiền rồi, cám ơn!"

      tại rất trễ, về với bộ dạng này, nếu như để ba mẹ thấy được, chắc ba tức đến nỗi nằm viện quá.

      Ba Phó phát bệnh phải nằm viện, mãi đến hôm qua mới xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, trong nhà ngoại trừ ba mẹ còn có người giúp việc là dì Vương. Lúc ra ngoài may mắn là có cầm theo chìa khóa, nếu muốn về nhà làm kinh động đến mọi người trong nhà.

      Xe chạy đường đến cửa nhà họ Phó rồi dừng lại. Tư Mộ cởi dây an toàn ra, rồi nhìn Tiểu Trang ngồi cạnh ghế tài xế thông qua kính chiếu hậu, hỏi: "Có thể cho tôi biết tên của được ?"

      Tiểu Trang rùng mình, ấp úng biêt có nên hay , ràng Ngôn thiếu muốn tiết lộ bất kỳ điều gì.

      nhíu mày: " phải tôi , tôi là Lôi Phong! Lôi Phong làm chuyện tốt cần hồi báo. cần phải lấy thân báo đáp gì gì đó." xong, tim của run rẩy cái, may mắn Ngôn thiếu có ở đây, nếu chắc ta đánh chết quá.

      Vốn am hiểu chuyện với phụ nữ, nhưng mới tiếp xúc với Tư Mộ trong thời gian ngắn, đột nhiên cảm thấy, phụ nữ, kỳ cũng có điểm đáng . Cho nên nghĩ có thể buông lỏng cười với .

      Tư Mộ thể làm gì khác hơn là lại cám ơn, sau đó nhìn theo xe rời , mới cẩn thận mở cửa vào nhà.

      Tiểu Trang mới vừa , Ngôn Mặc Bạch điện thoại đến.

      Có đôi khi cảm thấy rất kỳ diệu, giống như dự đoán được, cảm giác rất chuẩn.

      Giống như tại, Tiểu Trang cảm thấy tâm tình của người bên kia điện thoại rất khó chịu, rất sợ!



      ______________
      Nữ LâmChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :