1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67 (3)

      Lâu Diệc Sâm suy nghĩ hồi : “Có thể tìm được người lần trước cho máu chứ? cần biết tốn bao nhiêu tiền cũng phải đưa người đó về đây.”

      “Nhưng người kia ở Mỹ, nếu qua đây cần rất nhiều thời gian, Ngôn chịu được.”

      “Lập tức tìm máu. Nếu phải lật tung cả thành phố A cũng phải đem máu về đây.” Lâu Diệc Sâm ra mệnh lệnh.

      ra tìm loại máu này ở thành phố A cũng khó như mò kim đáy bể, trong kho máu của bệnh viện có như vậy nhất định có người từng đến hiếm máu, vậy điều tra ghi chéo là có thể tìm được là ai.

      Tư Mộ đứng xa nghe thấy Lâu Diệc Sâm ra lệnh, sắc mặt rất khó coi. Mơ hồ nghe thấy hình như thiếu máu.

      Máu, trong kho máu thể nào có hơn nữa nếu là loại máu bình thường hay gặp ở đây nhiều người như vậy tùy tiện lấy là được. Huy động nhiều người như vậy chắc chắc là loại máu hiếm thấy nên trong kho máu của bệnh viện cũng có.

      Tư Mộ cắn răng tới, vén tay áo lên, đối với người mặc áo trắng vừa từ trong phòng phẫu thuật ra : “Lấy máu của tôi , tôi là nhóm máu O. có thể xét nghiệm, xem máu tôi có thích hợp với máu ấy .”

      Người mặc áo trắng vui mừng. Mọi người mòn gót cũng chẳng tìm thấy đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào.

      Vì để xác nhận nên người mặc áo trắng lập tức cho người rút máu xét nghiệm, quả rất thích hợp, liền thở phào nhõm, vui mừng kéo Tư Mộ khử trùng sau đo thay quần áo bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.

      Lúc Tư Mộ vào nhìn thấy vết thương bê bết máu của Ngôn Mặc Bạch, cả da đầu đều tê rần, mắt ê ẩm muốn khóc, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của , Tư Mộ rất đau lòng.

      Nằm cạnh trong phòng phẫu thuật chỉ cách nhau có cái giường, máu Tư Mộ được rút ra từ kim tiêm, thông qua ống quản trong suốt chảy vào trong cơ thể . Vào giờ khắc này, máu của bọn họ cùng hòa chung, cơ thể bọn họ gần như vậy, trái tim của bọn họ cùng đập chung nhịp.

      Tư Mộ nghiêng đầu nhìn mặt Ngôn Mặc Bạch, thường ngày rất đẹp trau nhưng bây giờ còn sức sống, sắc mặt trắng bệch im lặng nằm ở đây khiến cho cảm thấy đau lòng.

      nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, thầm trong lòng: “ nhất định phải khỏe! Sau này nếu có bắt nạt em thế nào em cũng đối đãi với như mối tình đầu, là người vợ dịu dàng.”

      Chuyện xảy ra mấy năm, mỗi khi Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến chuyện này luôn lên án phụ nữ chuyện thể tin đặc biệt là lời Phó Tư Mộ ngay cả dấu chấm cũng thể tin được. kháng nghị: “Vợ à, em cho . dịu dàng phải sao? Dịu dàng chỗ nào chứ? Tất cả đều bị em nuốt lời rồi.”

      Lúc này trong phòng phẫu thuật rất yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng dụng cụ lạnh lẽo va chạm vang lên, còn có tiếng chỉ đạo của Cố Khuynh, thậm chí Tư Mộ có thể nghe thấy tiếng máu mình chuyển động, chảy đến cơ thể của người đàn ông kia. Hô hấp của yếu ớt, sắc mặt tái nhợt.

      “Máu đủ rồi, đẩy người ra ngoài .” Cố khuynh ra lệnh cho trợ thủ tháo kim tiêm người Tư Mộ xuống, sau đó đẩy người ra ngoài.

      Vốn dĩ Tư Mộ bị bệnh thiếu máu, bây giờ lại rút

      chút máu, sắc mặt cũng trắng bệch dễ nhìn cho lắm.
      Thấy có người mặc áo trắng tới muốn đẩy ra ngoài, vội vã lên tiếng: "Có thể chờ ấy phẫu thuật xong rồi đẩy tôi cùng ra có được ?" Ánh mắt tràn đầy cầu xin "Tôi quấy rầy công việc của mọi người, tôi chỉ nằm im ở đây nhìn."
      Bây giờ Tư Mộ muốn ra. muốn xác định Ngôn Mặc Bạch có chuyện gì.
      Mặc dù bọn họ tay nghề của Cố Khuynh rất tốt, giống như Hoa Đà tái thế, cải tử hồi sinh. Nhưng chỉ muốn nhìn , muốn là người đầu tiên biết có bình an hay .
      Hình như cũng phải sợ Ngôn Diệu Thiên tìm tra hỏi, chỉ là nếu như có chuyện gì xảy ra cũng tự tử theo mới có thể tạ tội.
      Cố Khuynh gì chỉ nhìn chằm chằm lúc, sau đó khoát tay đồng ý!
      Tư Mộ cứ yên lặng nằm yên như vậy, nghiêng đầu nhìn bọn họ phẫu thuật.
      Vết thương ở bụng của Ngôn Mặc Bạch bị toác ra, máu lại chảy rất nhiều nhìn rất kinh khủng. Nếu như lúc trước Tư Mộ thấy như vậy nhất định sợ đến mức la hoảng lên.
      Nhưng bây giờ nhìn thấy chỉ im lặng khóc, hình như trong lòng cũng cảm thấy rất đau, hô hấp cũng rất rất chậm, sợ quấy rầy công việc của bọn họ.
      Cuộc phẫu thuật kéo dài giống như trải qua cả thế kỷ.
      biết trải qua bao lâu, nước mắt Tư Mộ thấm ướt cả gối đầu của giường bệnh, nhìn thấy Cố Khuynh thở phào nhõm : " xong! Sau này cần tĩnh dưỡng tốt!"
      Tư Mộ liền thở phào nhõm.
      Sau khi xử lý xong hai người đều được đẩy ra ngoài.
      Cửa phòng phẫu thuật vừa mới mở ra, giống như tưởng tượng nhóm người vây quanh, đập vào mắt đầu tiên chính là Ngôn Diệu Thiên, phía sau ông là Lâu Diệc Sâm, Lôi Ngạo, Nhâm Phẩm. Những em khác đứng ở phía sau rướn cổ lên nhìn.
      Tư Mộ nhìn sắc mặt Ngôn Diệu Thiên tái xanh, giật mình, thiếu chút nữa lăn từ giường xuống đất.
      ra mới rút máu nên đầu hơn choáng váng nhưng nằm ở trong lâu như vậy sớm trở lại bình thường.
      Nhìn thấy Ngôn Diệu Thiên lập tức muốn từ giường nhảy dựng lên, đặc biệt là sắc mặt ông kém như vậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm khiến hoảng sợ!
      vừa mới động, Ngôn Diệu Thiên liền đưa tay đè lại, nghiêm giọng: "Nghỉ ngơi tốt, chăm sóc Ngôn Mặc Bạch cho tốt!"
      Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng lại giống như cây kim nặng đè lên người Tư Mộ.
      Lời cùng sắc mặt nghiêm túc như vậy xem ra ông biết chuyện gì đó. Lời như vậy giống như là cảnh cáo .
      Tư Mộ nằm im nhúc nhích, cúi mặt dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia.
      Cho đến khi nhân viên y tế đẩy bọn họ vào phòng bệnh, Tư Mộ cũng dám động đậy.
      Ngôn Mặc Bạch được đưa vào phòng bệnh đặc biệt để theo dõi, Tư Mộ có gì đáng ngại, vốn dĩ sắp xếp phòng bệnh cao cấp cho nghỉ ngơi Tư Mộ liền cự tuyệt. bò xuống xe đẩy, thay quần áo, sau đó tới bên ngoài phòng bệnh Ngôn Mặc Bạch, thông qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy người đàn ông của yên tĩnh nằm giường bệnh ngủ.
      Bây giờ là rạng sáng, ở ngoài hành lang trước chỉ có thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch ngoài ra có ai khác.
      Ngôn Diệu Thiên xác định con trai phẫu thuật thành công có gì đáng ngại nữa liền quay về.
      Lâu Diệc Sâm cũng phải ra nước ngoài xử lý số công việc khẩn cấp, máy bay riêng chờ sẵn nên ta cũng .
      Nhâm Phẩm, Lôi Ngạo còn có Cố Khuynh ba người ngồi ghế, giọng chuyện.
      Tư Mộ cứ như vậy đơn đứng trước cửa phòng bệnh của Ngôn Mặc Bạch, ai để ý , tất cả ánh mắt nhìn đều đầy khinh thường.
      Tư Mộ cảm thấy khổ sở trong lòng.
      biết Ngôn Mặc Bạch bị thương, các em của cũng lo lắng, mà chuyện lần này tránh khỏi có liên quan, bọn họ khẳng định rất hận . Bất luận có giải thích thế nào vốn dĩ cũng là lỗi của , cũng nên phản kháng, cần dùng bạo lực. Bây giờ việc đến mức này cũng còn cách nào cứu vãn, chỉ hy vọng người nằm bên trong có việc gì là tốt rồi.
      Mãi cho đến khi trời sáng, Tư Mộ vẫn chưa quay về phòng nghỉ ngơi.
      Ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào mặt co, như đóa hoa sen yên lặng nở rộ.
      Cả đêm ngu, cũng lại, sắc mặt sớm mệt mỏi.
      Cố Khuynh cùng Lôi Ngạo b người nằm ghế ngủ thiếp . ra bệnh viện cũng có giường cho bọn họ nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ từ chối. là vì muốn trông chừng Ngôn Mặc Bạch, mới vừa phẫu thuật sợ đột ngột xuất tình trạng gì đó, hai là ba người này chỉ có bệnh nhân mới nằm giường nên bọn họ , tình nguyện nằm ghế ngủ.
      Tiểu Trang cũng ở đây cả đêm, mấy lần khuyên Tư Mộ về phòng nghỉ ngơi nhưng Tư Mộ đều từ chối.
      Last edited by a moderator: 17/12/14
      AnAn thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Toi nghiep c! Trc hay sau c cug la nguoi bi hai !

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67 (4)

      phải đợi Ngôn Mặc Bạch tỉnh lại mới có thể yên tâm.

      Mặc dù Cố Khuynh cùng Ngôn Diệu Thiên cuộc phẫu thuật rất thành công, người sao nhưng cơ biết Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, phải đợi tỉnh lại mới có việc gì.

      Đây cũng là lý do tại sao Cố Khuynh vẫn còn ở lại đây.

      Tư Mộ đứng ở ngoài cửa sổ nhìn , lo lắng đột ngột phát sinh tình trạng xấu, người khác kịp phát .

      Cũng biết tại sao lại quan tâm như vậy, chỉ có thể có nguyên nhân là bởi vì biến vết thương của trở nên như vậy nên trong lòng áy náy sao?

      Tư Mộ lắc đầu, muốn nghĩ nữa.

      Khi mặt trời lên cao Ngôn Mặc Bạch cũng tỉnh lại.

      Khi vừa cử động Tư Mộ liền chú ý thấy nhưng do chăm chú nhìn quá lâu nên mắt sưng to lại rất mỏi, lo lắng biết có phải do mình ảo giác hay nên dám xác định. dùng sức xoa hai mắt của mình, sau đó nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch mở mắt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới xác định Ngôn Mặc Bạch tỉnh lại.

      gọi: “Ngôn Mặc Bạch tỉnh rồi, ấy tỉnh rồi!”

      Giọng to như vậy vang lên rất to hành lang, năm sáu người nằm bất tỉnh ghế bị thanh này dọa sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Cố Khuynh nhảy dựng lên, vỗ vỗ quần áo người, sau đó vào phòng khử trùng.

      Tư Mộ cũng muốn vào lại bị Nhâm Phẩm cùng Lôi Ngạo ngăn lại: “ đừng vào, hai vào kiểm tra chút, nếu như có chuyện gì đoán chừng lát nữa có thể chuyển về phòng bệnh bình thường. Đến lúc đó vào xem cũng muộn.”

      Tư Mộ gì, cùng bọn họ đứng ở ngoài cửa sổ nhìn.

      Sau khi Cố Khuynh kiểm tra lượt xong xuôi, có phát ra vấn đề gì sau đó liền dặn dò bác sĩ sắp xếp phòng bệnh cao cấp rồi đẩy người qua.

      Dù sao đây cũng là bệnh viên lớn nhất thành phố A, trang thiết bị đầy đủ , thiết bị bên trong phòng cũng rất hoàn hảo, đặc biệt là phòng bệnh VIP, giống như phòng trong khách sạn năm sao.

      Ngôn Mặc Bạch được sắp xếp trong phòng đôi, rất rộng rãi, khí thoáng mát, ánh sáng sáng ngời, vô cùng thích hợp để nghỉ ngơi.

      Lúc Tư Mộ theo nhân viên y tế vào, Cố Khuynh ba người bọn họ ai về nhà nấy rồi.

      Mặc dù Ngôn Mặc Bạch tỉnh lại, còn nguy hiểm gì nữa, bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được nhưng Tư Mộ vẫn hơi sợ.

      Khi vào phòng Ngôn Mặc Bạch mở mắt bình tĩnh nhìn , buồn vui, sóng gió.

      Tư Mộ cẩn thận tới nhưng vẫn dám đến quá gần. Khi cách mét dừng

      HÀO MÔN QUYỀN THẾ: NGÔN THIẾU CƯNG CHIỀU VỢ - LƯƠNG THẦN NHẤT DẠ

      Chương 67.4:

      Tư Mộ cẩn thận tới nhưng vẫn dám đến quá gần. Khi cách mét dừng lại nhìn ngập ngừng : “ em cố ý, đừng tức giận!”

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, hơi buồn cười nhìn người đứng cách mình xa. Bộ dáng uất ức đáng thương, nước mắt quanh mắt chỉ chực trào ra rồi lại cố nén để cho nước mắt chảy xuống, bộ dạng này của làm cho người ta cảm giác muốn thương.

      Khẳng định nhóc này trong lòng cảm thấy rất hối hận rồi.

      Ngôn Mặc Bạch nghiêm mặt nhìn Tư Mộ, trầm giọng : “ có thể tức giận sao? Em quá bạo lực, cước liền đạp phải nằm viện, phải cố ý thành như vậy, nếu như là cố ý đến mức nào? thể tha thứ!”

      Bây giờ cảm thấy mất thể diện khi bị vợ mình đạp đến nỗi bị thương, ngược lại còn ở trước mặt rộng rãi thừa nhận.

      Tư Mộ cảm thấy xấu hổ biết phải làm sao mới phải.

      có kinh nghiệm dụ dỗ đàn ông, trước kia khi cùng diệp nham, mọi chuyện đều do diệp nham nhân nhượng , lúc cãi vả đều là diệp nham đưa tay đầu hàng trước, sau đó dụ dỗ .

      Cho nên Tư Mộ vắt óc suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến tức giận nữa?

      Ngôn Mặc Bạch liếc mắt nhìn thấy Tư Mộ im lặng có thái độ gì, hơi nóng giận: “ đói rồi, muốn ăn.”

      Tư Mộ vội vàng phục hồi tinh thần, nghĩ thầm đói bụng là bình thường, tối hôm qua cũng ăn gì, trải qua đêm đoán chứng thể lực tiêu hao ít làm sao có thể đói chứ?

      Ngược lại cái này khó được Tư Mộ.

      Từ thích ăn, mẹ Tô San là người phóng khoáng lạc quan nấu ăn rất ngon, muốn ăn liền nấu. Thường vơ vét các đặc sản ở mọi noi, đến những nơi có các món ăn ngon thưởng thức sau đó tự nghĩ cách làm. Tự mình suy nghĩ cách làm nên dĩ nhiên thể rất tốt, mỗi lần bà đều dùng tiền mời các chuyên gia dạy mình các phương pháp nấu nướng.

      Lần đầu tất nhiên người ta đồng ý, dựa vào tay nghề đề kiếm cơm làm sao có thề tuỳ tiện truyền ra ngoài chứ?

      Nhưng cho tới bây giờ Tô San cũng quan tâm đến tiền, vung xấp tiền lớn ký hiệp ước đảm bảo dùng những bí kíp này để ra ngoài mở tiệm, cứ như vậy dụ dỗ liền có thể học được cách làm các món ăn đặc sắc của rất nhiều nơi.

      biết làm rất nhiều nhưng tối hôm qua mới phẫu thuật có thể ăn đồ ăn sao?

      “Bây giờ có thể ăn đồ ăn sao?” Tư Mộ giọng hỏi.

      Ngôn Mặc Bạch nhiêm mặt, giọng vui: “ đói được ăn, chẳng lẽ đói chết sao?”

      Tư Mộ ngoan ngoãn im miệng, người đàn ông trước mặt này lại khôi phục tính xấy, ngây thơ đạo lý. để ý đến , tránh lát nữa lại tức giận, lại đem đến trách nhiệm đổ lên đầu .

      Tư Mộ cúi đầu : “ nghỉ ngơi cho tốt” Rồi ra cửa, vấn đề này hỏi bác sĩ vẫn đáng tin hơn.

      Sau khi hỏi bác sĩ mới biết được Ngôn Mặc Bạch chỉ có thể uống chút canh, vì vậy Tư Mộ liền chợ mua đồ về nấu canh.

      Trong phòng có đầy đủ thiết bị, thậm chí ngay cả nồi cùng chén bát cũng đầy đủ.

      Sau khi mua đồ về Tư Mộ liền vào bếp nấu.

      Trong lúc đó Ngôn Mặc Bạch lại ngủ thiếp .

      Đến khi tỉnh lại cả phòng đều nồng nặc mùi thơm của canh.

      Qua cánh cửa ngăn cách, Ngôn Mặc Bạch cất cao giọng gọi: “Em làm gì vậy? Cả phòng đều có mùi này.”

      Tư Mộ ở trong phòng bếp nghe thấy , hơi kích động, nồi canh của còn thơm hơn của mẹ, nhất định uống xong ngừng khen ngợi, ngay cả cặncũng còn.

      nghĩ cách làm cho hài lòng chính là nấu ăn khiến vui vẻ.

      Vì vậy Tư Mộ từ trong phòng bếp ra khẽ : “Em nấu canh, em hỏi bác sĩ, chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng, em nấu canh giúp bổ máu.”

      Ngôn Mặc Bạch ngửi thấy mùi thơm trong phòng liền hiểu.

      nhớ bao lâu chưa được ngửi thấy mùi thơm như thế.

      Khi còn mẹ qua đời, sau đó bị ba đưa ra nước ngoài, bữa ăn đều là thức ăn nhanh. Sau đó quay về đều ở khách sạn, rất ít khi về nhà.

      Mặc dù ở bên ngoài đều nếm hết tất cả sơn hào hải vị nhưng tất cả đều giống nhau.

      Cái mùi này từ sau khi mẹ qua đời, chưa từng được ngửi thấy.

      Đây là mùi vị của gia đình.

      Ngôn Mặc Bạch trầm ngâm trong suy nghĩ của mình,Tư Mộ bê nồi canh ra còn chuẩn bị sẵn cái chén và muống.

      mất cả buổi sáng, hầm dưới lửa , nước canh rất ngon.

      ra Ngôn Mặc Bạch đói bụng từ trước, chỉ muốn tìm cớ gây khó khăn cho . Nhưng bây giờ bụng bắt đầu làm loạn rồi.

      Hai mắt nhìn thấy Tư Mộ bê nồi canh vào, khẽ cười, ánh mặt trời chiếu thẳng vào người phát ra ánh sáng chói mắt, vì vậy cảm thấy rất ấm áp. nhịn được cảm thán, cuộc sống tốt đẹp như thế, đặc biêt là sống sót sau tai nạn, tất cả đều kỳ diệu.
      Last edited by a moderator: 19/12/14
      AnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67 (5)

      Khi Tư Mộ cầm muỗng múc chén canh đưa tới trước mặt , nháy mắt nhìn , mong đợi chờ thưởng thức, khát vọng nghe thấy khen ngợi, lại cảm thấy cuộc sống của mình trở về bình thường, có chém giết, có bạo lực cùng máu tanh. Vì vợ rửa tay gác kiếm khiến mỉm cười.

      tốt!

      Ngôn Mặc Bạch vừa nghĩ như thế liền kiểu cách nằm ở giường giả bộ hai tay hơi đưa ra sau đó nhíu mày làm như thể động đậy: “ thể tự mình ăn.”

      Tư Mộ sững sờ, nét mặt này của rất gióng đứa trẻ. Tính tình ngây thơ như trẻ con nhưng cũng khó phục vụ.

      Vì vậy Tư Mộ liền cầm chén ngồi cạnh giường đút cho ăn.

      Giường hơi rộng, Ngôn Mặc Bạch nằm ở giữa giường, Tư Mộ rướn người rất mệt liền : “Này, nằm nhích ra ngoài chút.”

      Ngôn Mặc Bạch nằm giường thản nhiên : “ là bệnh nhân bị bệnh nặng, nhúc nhích được.”

      Vì vậy Tư Mô buông chén xuống, giúp dời cơ thể ra chút.

      Khi nghiêng người qua, đôi tay dùng sức kéo bả vai Ngôn Mặc Bạch nhưng cơ thể rất nặng, dùng sức thế nào cũng có bất cứ chuyển động nào.

      Ngôn Mặc Bạch làm như liên quan đến , tư thế khoan thái tự đắc, còn hừ hừ : “ phải sức lực của em rất lớn sao? cước đạp thành như vậy, bây giờ lại thể dời được , em giả bộ sao?”

      Tư Mộ kéo lúc được thiếu chút nữa còn ngã lăn mặt đất.

      Người đàn ông khốn kiếp này!

      cứ như vậy động!

      vừa té xuống đè chết tốt!

      Nhưng Tư Mộ vẫn còn chút lý trí, đè chết cũng sống được. Hơn nữa lúc trước còn thề sau này bảo đảm đối xử tốt với , phải sao?

      Phải luôn làm theo lời , phải dịu dàng như nước.......

      Tư Mộ hít sâu hơi, lúc ngẩng mặt lên khuôn mặt tràn đầy nụ cười, giọng mềm mại: “Vậy cũng phải phối hợp chứ!”

      Ngôn Mặc Bạch bị tiếng cười của làm cho nổi da gà, cũng còn ý định trêu chọc , rất tự giác phối hợp dịch ra bên ngoài.

      Nhưng vết thương ở bụng, chỉ cần dùng sức chút đụng phải, vì vậy trong nháy mắt đau đến nỗi hít sâu hơi.

      Tư Mộ lập tức dừng tay, khẩn trương hỏi: “Sao vậy, đụng vào vết thương sao? Vậy cần dịch ra ngoài nữa, cứ nằm im như vậy !”

      sợ lại có vấn đề gì vậy đập đầu chết mất.

      Ngôn Mặc Bạch lúng túng nhưng từ chối, yên ổn nằm xong chờ đút canh cho uống.

      Tư Mộ giơ chén, cẩn thận đưa thìa đến bên miệng , động tác này vẫn mất rất nhiều sức, nửa người rướn về trước, cố gắng duy trì động tác này bất động, tránh làm đổ canh ra ngoài.

      Bây giờ là đầu mùa đông, cả thành phố A cảm nhận được cái lạnh của mùa đông. Trong phòng mở nhiệt độ vừa đủ ấm, Tư Mộ cởi áo khoác ngoài ra chỉ mặc chiếc áo len rộng. Tối hôm qua vì quá vội vàng, liền mặc quần áo ở nhà theo, bộ quần áo này là của An Thanh Thần. Bởi vì vóc dáng hai người đều giống nhau, bình thường phong cách quần áo cũng giống nhau nên thường đổi quần áo cho nhau mặc.

      Hôm nay vừa ra khỏi bệnh viện nhận được điện thoại của An Thanh Thần hỏi thăm Ngôn Mặc Bạch có sao .

      Bệnh viện này chính là

      tài sản của nhà An Thanh Thần, ra bệnh viện nhân dân thành phố phải là bệnh viện lớn nhất thành phố mà là bệnh viện An Thị. Các trang thiết bị trong bệnh viện đều là các loại tân tiến nhất, thiết bị lắp đặt trong bệnh viện cũng tốt hơn bình thường.

      Mà quan hệ của tập đoàn quốc tế YTcùng An Thị cũng tệ, cho nên làm phẫu thuật ở bệnh viện này cũng có chuyện gì là lớn.

      Mà An Thanh Thần biết chuyện này là bởi vì tối hôm qua sau khi về nhà, tắm rửa xong vẫn chưa ngủ, lướt web liền nghe thấy ba nhận được điện thoại của bệnh viện, đứt quãng nghe được chút, xác định lắm, hơn nữa lúc ấy cũng khuya, dám gọi điện thoại qua quấy rầy đêm hoa chúc của bọn họ. Cho nên sáng sớm nay gọi điện thoại qua hỏi.

      Vốn dĩ muốn lập tức tìm nhưng Tư Mộ muốn thay quần áo nên ấy liền ở nhà đợi .

      Hai người chợ mua đồ ăn, Tư Mộ muốn bạn thân của mình nhìn thấy bộ dạng ngoan hiền của mình trước mặt Ngôn Mặc Bạch liền lấy cớ có chuyện, ấy có cũng gặp được gì, chờ lúc nào rảnh tới tìm ấy.

      Bộ quần áo này là hai cùng mua, lúc ấy bởi vì cổ áo quá thấp muốn mua chúng, kiểu dáng khi mặc vào nhìn rất đẹp, vì vậy liền chọn chiếc khăn choàng phối hợp vào hiệu quả tồi.

      Nhưng vừa rồi lúc ở trong phòng bếp nấu ăn, quàng khăn có hơi kỳ cục liền tháo xuống, hơn nữa nhiệt độ trong phòng rất cao, lạnh cho nên liền quên mất.

      Bây giờ khom người trước mặt , cảnh xuân như vậy quang minh chính đại lộ trước mặt , lần này Ngôn Mặc Bạch thể tránh, mắt chỉ có thể nhìn chằm chằm Tư Mộ.

      Động tác của càng khó khăn, ánh mắt cùng nụ cười của càng rạng rỡ.

      Tư Mộ vất vả lắm mới đút hết chén canh cho , Ngôn Mặc Bạch vẫn chưa thỏa mãn , còn muốn uống. Bụng no nhưng có chỗ khác còn chưa no.

      Dĩ nhiên Tư Mộ biết ý tưởng trong lòng , nghĩ cho eo mình cũng vì nghĩ cho sức khỏe của , Tư Mộ quả quyết từ chối: “ thể uống nhiều hơn, bác sĩ dặn, mặc dù có thể uống canh nhưng cũng thể uống quá nhiều, hăng quá hóa dở, ngược lại đối với cơ thể tốt.”

      Giọng giống như người lớn dạy đứa trẻ cứng đầu, Ngôn Mặc Bạch cũng nghe thấy liền bất mãn nhíu mày cửa liền bị đẩy ra.

      Lôi Ngạo cùng Nhâm Phẩm cười hì hì tới, hít sâu hơi, khoa trương : “Oa, đây là mùi gì, là nhớ! ba, tốt, ăn lẻ mình!”

      Đảo mắt nhìn nồi canh bên cạnh đầy khói nghi ngút bày ra, hai người mắt sáng lên, chút khách khí liền cướp .

      Tư Mộ kịp ngăn cản, liền nghe thấy Ngôn Mặc Bạch cười dịu dàng : “Đem hai cái chén đến đây, chia phần canh còn lại cho bọn họ.”

      Tư Mộ cảm thấy hơi mất mát trong lòng.

      Sáng sớm liền chạy ra chợ mua đồ, sau đó tốn thời gian nấu canh, ngay cả bản thân cũng chưa uống… nghĩ muốn bồi bổ thân thể cho . Kết quả uống còn đem phần dư lại chia cho em của mình. Điều này của đúng, bọn họ là em thân thiết nhưng cũng hỏi có uống hay !

      Hơn nữa đó là canh bổ máu, rút nhiều máu cho như vậy, cũng biết quan tâm hỏi han câu, quá ghê tởm!

      Tư Mộ suy nghĩ chút, thở dài tự trấn an bản thân suy nghĩ quá nhiều. cũng chỉ là bảo mẫu do người ta tốn nhiều tiền như vậy để mua, giặt quần áo, nấu cơm còn sinh con, có tư cách gì đòi hỏi chứ?

      Vì vậy chưa kịp cầm chén ra, hai người ở bên ngoài thúc giục nhanh chút.

      Tư Mộ vừa nghe liền cười, nồi canh của được hoan nghênh như vậy cũng rất vui!

      Buổi chiều Cố Khuynh lại tới làm kiểm tra cho Ngôn Mặc Bạch lần nữa, chỉ cần nghỉ ngơi hai mươi ngày là có thể về nhà vẫn phải tiếp tục nằm giường nghỉ ngơi tuần.

      Ngôn Mặc Bạch có chút nhức đầu nhíu mày, liên tục nằm giường lâu như vậy làm sao sống chứ?

      Nghĩ tới hình như còn chuyện lớn chưa làm, ánh mắt liền nhìn về phía Tư Mộ : “Bây giờ em về nhà cầm quần áo để thay tới đây!”

      Tư Mộ cần nhắc nhở cũng biết buổi tối phải ngủ lại đây. Nghĩ tới ngày hôm qua trong lời của Ngôn Diệu Thiên đầy cảnh cáo, bây giờ vẫn còn cảm thấy hốt hoảng trong lòng.

      Tư Mộ dám tự với ba mẹ mình chuyện này cho nên Phó Minh Vũ bọn họ cũng biết. Nhưng ba ngày sau phải là ngày lại mặt sao? biết có thể quay về hay .

      Buổi tối Ngôn Mặc Bạch ở giường gõ laptop. Tư Mộ nhàm chán dựa ghế sa lon cầm điện thoại di động đọc sách.

      Bây giờ rất khuya, cả đêm hôm qua đều ngủ, cả ngày bận bịu vẫn chưa được nghỉ ngơi, bây giờ rất mệt, mắt mở ra, hai mí mắt đánh nhau
      Last edited by a moderator: 19/12/14
      AnAn thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A that ghe tom, hanh ha c zua thuj chu!
      :yoyo67:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :